Khoa Huyễn Tử Thiên Thần - Q2C12

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Tử Thiên Thần
    Quyển 2 - Chương 5-3: Phượng hoàng lửa (III)
    Huệ Nha ấp trứng đến tận trưa. Tuyết mới ngớt được một chút buổi sáng, giờ đã lại ào ào đổ xuống trắng xóa. Xương Uy đứng nhìn ra qua lớp kính, giọng anh buồn bã:

    "Thời tiết ở thế giới tương lai khắc nghiệt quá..."

    Huệ Nha chẳng quan tâm tới thời tiết, nàng đang chậm rãi ngồi dậy và đặt quả trứng ra trước mặt. Xương Uy lại một lần nữa ngạc nhiên, quả trứng giờ thật rực rỡ, nó đang nóng đỏ lên như một khối dung nham. Rồi khối dung nham ấy bắt đầu nứt vỡ.

    Nó sắp nở rồi! - Xương Uy hồi hộp.

    Bụp!

    Một tiếng nổ nhỏ, và lớp vỏ trứng nham thạch đã vỡ tung thành nhiều mảnh. Để lộ ra một sinh vật tuyệt đẹp ở bên trong: Một con chim với lớp lông vũ đỏ rực, chiếc mỏ bằng vàng và các móng vuốt bằng ngọc trắng, phần đuôi phía sau dài thướt tha.

    "Một con... phượng hoàng lửa?" - Xương Uy dường như vẫn chưa tin vào mắt mình.

    Con phượng hoàng lửa mới sinh ra nên vẫn còn nhỏ xíu, kích thước của nó chỉ bằng một con chim câu. Lúc này nó đang vỗ vỗ đôi cánh mĩ lệ rồi chợt bay vút lên và đậu lên... vai Xương Uy.

    Không hiểu sao Xương Uy lại thấy mình phải có trách nhiệm với con chim lửa này, anh đưa tay khẽ vuốt lên lớp lông mượt mà ấm áp của nó. Nó liền giụi giụi đầu vào cổ anh hết sức tình cảm.

    Huệ Nha hơi xịu mặt như không hài lòng, nàng lên tiếng:

    "Navarisa, ta mới là chủ của mi."

    * Navarisa: Phượng hoàng lửa. Linh thú thứ 2 của Huệ Nha. Tính tình: Rất xớn xác.

    Chim phượng hoàng Navarisa liền vội vã đập cánh bay sang bờ vai Huệ Nha. Nó hơi chúc cái đầu xuống như đang ngượng ngùng, hối lỗi.

    Nhờ có chim phượng hoàng mà không khí trong căn nhà kính trở bên ấm áp như vào mùa hạ, mặc cho bên ngoài một đợt bão tuyết nữa lại đang tràn về, dữ dội hơn cả đợt trước.

    "Đây là đâu?" - Huệ Nha hỏi.

    "Tương lai. Năm 2616." - Xương Uy đáp, anh ngồi xuống và dựa lưng vào vách kính.

    "Là sao?" - Huệ Nha có vẻ không hiểu lắm.

    "Là vậy đấy." - Xương Uy cười buồn - "Chúng ta đang ở thế giới trong tương lai, sau 600 năm."

    "Sao có thể thế được?" - Huệ Nha hơi nhíu mày lại.

    "Do cỗ máy thời gian của tôi." - Xương Uy giải thích - "Nó đã đưa chúng ta tới tương lai này."

    "Không được, ta phải trở về hiện tại." - Huệ Nha nói.

    "Không về được nữa đâu." - Xương Uy khẽ lắc đầu - "Cỗ máy hỏng rồi, chúng ta sẽ phải ở lại thời gian này vĩnh viễn."

    "Không. Ta không tin."

    "Vậy cô có thể làm được gì?"

    "Ta muốn quay về."

    "Không thể."

    PHỪNG!!!

    Lửa chợt bùng lên, mái tóc Huệ Nha đã vụt biến thành những dải lửa nóng rừng rực! Nàng đứng dậy và cất bước tiến về phía Xương Uy, con mắt bạc của nàng đang lóe sáng lên rực rỡ, và nét hiền dịu trên khuôn mặt nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ uy nghiêm của một nữ thần, giọng nàng đầy uy quyền:

    "Con người kia, ngươi phải đưa ta trở về hiện tại."

    Nhịp tim Xương Uy đang đập thình thịch, trong nỗi kinh ngạc trước sự biến đổi đáng sợ của Huệ Nha. Anh vội nói:

    "Khoan đã, cô phải hiểu rằng đó là điều không thể, vì cỗ máy đã..."

    BÙNG!

    Một quả cầu lửa vừa chợt bùng lên trên tay Huệ Nha! Đỏ rực! Nàng đã nổi cơn thịnh nộ:

    "Nếu ngươi không đưa ta trở về, ta sẽ thiêu cháy ngươi thành... tro bụi!"

    "Chờ đã... không..." - Xương Uy kinh hoàng đến nghẹn lời, trong đáy mắt anh giờ phản chiếu chỉ toàn một sắc đỏ của lửa!! Nữ thần lửa đang vung tay lên và chuẩn bị phóng quả cầu lửa vào anh...

    Mọi việc đã kết thúc...

    Xương Uy nhắm mắt lại, anh đã sẵn sàng để đến bên người mẹ hằng dấu yêu của mình, nơi thiên đường...

    Hãy kết thúc đi...

    Nhưng...

    Bịch!

    Huệ Nha chợt đổ sụm xuống sàn nhà, và những ngọn lửa của nàng đã tắt.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Tử Thiên Thần
    Quyển 2 - Chương 5-4: Phượng hoàng lửa (IV)
    Xương Uy mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa, một phần bởi sức nóng mà Huệ Nha tỏa ra.

    Nàng đã lại ngất lịm đi, do vừa rồi đã sử dụng năng lượng quá mức trong khi cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Những vết thương ngoài da có thể mau chóng lành lại, nhưng nội thương thì không nhanh đến vậy.

    ...

    Vài tiếng sau.

    Huệ Nha dần tỉnh lại, nàng lại thấy chiếc áo sơ mi của Xương Uy đang đắp trên người mình. Anh ngồi gần đó, nhìn lơ đãng ra cơn bão tuyết mù mịt ngoài trời, đôi mắt màu nâu sáng thật đẹp mà cũng thật buồn.

    Navarisa thì đang bay lượn vô tư trên mái vòm, những chiếc lông đuôi dài tha thướt, đỏ rực và tuyệt mĩ.

    Huệ Nha chống tay ngồi dậy, nàng kéo chiếc áo sơ mi ra khỏi người mình.

    "Cứ nằm xuống đi, xem ra cô vẫn còn yếu lắm." - Xương Uy nói.

    "Sao... mi lại lo cho ta? Ta đã muốn thiêu rụi mi mà?" - Huệ Nha hỏi.

    "Vì sao nhỉ?" - Xương Uy mỉm cười, một nét cười u buồn - "Chính tôi cũng chẳng biết nữa, lạ thật."

    "..." - Huệ Nha hơi cúi mặt xuống.

    Một khoảng lặng yên giữa hai người.

    Rồi Huệ Nha khe khẽ nói:

    "Hãy đưa ta quay về..."

    Xương Uy thoáng thở dài, nhưng rồi anh gật đầu:

    "Thôi được, tôi sẽ nghĩ cách."

    "Thật không?" - Sắc mặt Huệ Nha dường như tươi tắn hơn đôi chút.

    "Ừm."

    Huệ Nha có vẻ đã khá an tâm, và nàng nhẹ nhàng nằm xuống. Nhưng được một lát rồi nàng lại ngồi dậy, bởi vì lúc này nàng đang cảm thấy rất... đói. Và khát nữa. Cả ngày hôm qua nàng có được ăn uống chút gì đâu.

    Navarisa đang bay về đậu trên vai Huệ Nha. Nàng liền nói với nó:

    "Ta đói quá, Navarisa."

    "Kíu." - Navarisa cất lên một tiếng kêu trong trẻo, nó dang cánh bay xuống sàn nhà ngay phía trước Huệ Nha, rồi nó nghiêng đầu và nhỏ ra một giọt nước mắt.

    Một giọt nước mắt trong veo và lấp lánh.

    Khi giọt nước mắt rơi xuống vỡ tan trên sàn nhà lát đá, thì ngay lập tức cả một vạt hoa mọc lên! Thật kì diệu, những bông hoa đang vươn mình mọc lên ngay trên sàn đá trắng.

    Xương Uy chăm chú nhìn những bông hoa tuyệt đẹp ấy, chúng có màu tím nhạt, với nhiều cánh nhỏ xếp thành nhiều lớp xung quanh nhị hoa màu tím đậm.

    Huệ Nha ngắt lấy một bông hoa rồi cho luôn vào... miệng, nàng nhai một cách ngon lành. Xương Uy nhìn nàng bằng ánh mắt hơi khó hiểu.

    "Mi cũng ăn đi." - Huệ Nha vừa ngắt một bông hoa khác vừa nói.

    Hoa này ăn được sao? Xương Uy vẫn hơi nghi ngại, nhưng vì đang đói bụng nên anh cũng đành liều mình ngắt lấy một bông hoa và nếm thử.

    Đó là thứ hương vị ngon nhất mà anh từng ăn trong đời.

    Thoáng một cái mà hai người đã ăn hết sạch vạt hoa. Cánh hoa cung cấp khá nhiều nước nên cũng giải tỏa luôn cơn khát cho họ.

    Trời đã sập tối. Bão tuyết chẳng biết đến bao giờ mới dứt. Huệ Nha đã no bụng nên nàng lại nằm xuống sàn nhà, co người lại và ngủ. Chim phượng hoàng Navarisa nép mình vào bên nàng, nó cũng ngủ hết sức say sưa.

    Nhìn cảnh đó, nhất là chiếc váy rách rưới của Huệ Nha, mà Xương Uy chợt bật cười. Anh lại lấy chiếc áo đắp lên cho nàng, rồi cứ ngồi ngắm nàng mãi, cho đến khi hai mí mắt dần trĩu lại...

    ...

    ...

    ...

    Một đêm nữa lại trôi qua trong căn nhà kính. Khi Xương Uy và Huệ Nha thức dậy, bão tuyết dường như đã tạm lắng, chỉ còn những hạt lưa thưa phơ phất. Xương Uy đứng lên, vừa mặc lại áo vừa nói:

    "Đi nào, chúng ta sẽ vào thành phố và tìm sự giúp đỡ."

    "..." - Huệ Nha đứng lên theo anh. Navarisa vẫn còn ngái ngủ, nó bay lên đậu trên vai Huệ Nha mà cứ gật gù như muốn rớt xuống.

    Bỏ lại ngôi nhà kính phía sau, họ mất khoảng một tiếng để đi hết khu rừng cây trụi lá hoang vu ấy, những dấu chân của hai người song hành bên nhau in đậm trên nền tuyết dày. Và rồi ở phía trước, những tòa nhà chọc trời với những kiến trúc hết sức tân kì đã hiện ra.

    Nhưng...

    Trông chúng thật hoang tàn và đổ nát, như không hề có một chút sức sống nào, và tất cả những khối công trình khổng lồ đồ sộ ấy đều đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng xóa.

    Xương Uy dừng bước, lòng anh se sắt lại, và giọng anh đầy ưu thương:

    "Không thể thế được, thành phố... đã đóng băng rồi."
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Tử Thiên Thần
    Quyển 2 - Chương 6: Siêu năng lực vượt thời gian
    Tóc, tóc!

    Tóc tách!

    Từng giọt, từng giọt cứ đều đặn nhỏ xuống, đỏ thẫm và đặc sánh, là máu.

    Khu rừng đêm im ắng, cây cối um tùm rậm rạp. Nàng bước đi nhẹ nhàng trên thảm lá khô, trong bộ váy ngắn màu ghi xám đẫm máu, từng giọt cứ tóc tách nhỏ xuống từ gấu váy. Phía sau, một con báo tuyết con đang lẽo đẽo chạy theo nàng.

    Nàng là tử thiên thần hư vô Hayuna, với đôi mắt 2 màu xám - bạc.

    Ở phía trước là một hồ nước lấp lánh, Hayuna vẫn chậm rãi bước tới đó, giọng nàng lạnh lẽo ngân lên:

    "Con người là những sinh vật man rợ, chúng sát hại lẫn nhau và tàn phá chính hành tinh mà chúng đang sinh sống."

    "Hư ~" - Con báo tuyết Yrami khẽ kêu lên một tiếng.

    "Máu của chúng thật tanh tưởi." - Hayuna vừa nói vừa trút bỏ chiếc váy xám ướt máu trên người, rồi nàng cởi ra luôn cả hai mảnh đồ lót đồng màu váy, chỉ giữ lại đôi tất dài xám nhạt dưới chân. Thân thể nàng đẹp đến nghẹt thở, tươi trẻ mềm mại tựa búp chồi non, làn da trắng nõn nà đầy sức sống như thứ ngọc trai tinh quý nhất.

    Bõm.

    Nàng nhón chân xuống mép hồ, rồi bước dần xuống và hòa mình vào trong những làn nước trong vắt ấy. Yrami cũng nhảy ùm xuống hồ nước theo nàng, nó bơi rất khá.

    Vùng hồ này rộng mênh mông, sóng êm nước biếc, xa xa là bóng núi ảo mờ. Tuyết bay la đà như những cánh hoa trắng muốt phiêu linh trong ánh trăng. Hayuna vớt nước lên người một cách đầy khoan khoái, mái tóc màu xám khói của nàng buông dài óng ánh.

    "Đám tử thiên thần ánh sáng thật vô dụng, chúng chỉ có nhiệm vụ quét sạch loài người khỏi hành tinh này mà cũng làm không xong. Chúng đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi." - Giọng nàng vẫn đầy giá lạnh.

    "Hư hư ~" - Yrami đang lóp ngóp bơi vòng quanh nàng.

    "Em nghĩ xem nên trừng phạt chúng thế nào đây, Yrami?" - Nàng bế nó lên.

    "Hư hư hư ~" - Yrami đáp.

    "Chỉ thế thôi sao? Ôi, em thật là khoan dung đấy, Yrami." - Nàng khẽ khẽ cười.

    "Hư ~"

    "Để xem chúng đang ở đâu đã nào." - Nàng dịu dàng ôm con báo con vào bầu ngực tròn đầy, bên mắt bạc bắt đầu sáng lên - "Đây rồi, chị đã thấy chúng rồi... Huy Am... Hoa Tiên... Hy Ca... Thế còn Huệ Nha đâu nhỉ? Sao chị không thấy Huệ Nha đâu hết? Cô ta không có mặt trên hành tinh này sao?"

    "Hư hư hư hư ~" - Yrami nói, con mắt bạc của nó cũng đang sáng rực.

    "Em nói sao, em có thấy Huệ Nha ư? À đúng rồi, chị cũng bắt đầu thấy cô ta rồi. Cô ta vẫn đang ở trên hành tinh này. Nhưng... không phải ở thời đại này..." - Giọng nàng bỗng trở nên u trầm.

    "Hư ~" - Yrami khẽ gật đầu.

    "Mà là ở tương lai, sau 600 năm." - Làn môi tuyệt sắc của Hayuna đang kéo lên một nụ cười.

    "Hư ~"

    "Và cô ta đang đi cùng với một con người ư? Ồ không, khoan đã... Hắn ta..." - Nàng chợt ngập ngừng, con mắt bạc như càng tăng cường độ sáng - "Hắn ta không phải là con người."

    "Hư hư ~"

    "Em cũng nghĩ như chị phải không? Xem ra trò chơi bắt đầu đến hồi hấp dẫn rồi đây Ha ha ha ha..."

    Giọng cười của nàng vang lên, trong veo mà đầy ma ảo. Phía trên bầu trời, vầng trăng và những vì tinh tú vẫn khi tỏ khi mờ giữa những làn mây tuyết xám mỏng lưa thưa. Từng bông tuyết phất phơ bay xuống chợt sáng ngời lên như những đốm bạc chỉ sau một cái phất tay của nàng.

    Và khắp không gian mênh mông giờ đã ngập tràn những đốm bạc lấp lánh, ngay cả mặt nước cũng đang sáng bừng lên, nàng như một tiên nữ kiêu sa đang trầm mình trong dòng sông ngân hà lung linh, huyền diệu.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Tử Thiên Thần
    Quyển 2 - Chương 7-1: Trắng và tím (I)
    Tuyết tỏa xuống từ mây trời, gieo u sầu khắp thế gian.

    Thành phố giờ đây đã hoàn toàn chìm trong một màu trắng bất tận của băng tuyết. Từng tòa nhà, từng con đường, từng hàng cây, khắp nơi nơi chỉ thấy ngập trong một lớp tuyết dày. Ngay cả dòng sông Inins cũng đã đóng băng vĩnh viễn. Không còn một bóng người, không còn sự sống, chỉ còn mưa tuyết và gió lạnh hoang vu.

    Xương Uy và Huệ Nha vẫn tiếp tục tiến sâu hơn vào thành phố, nhưng càng vào sâu chỉ càng thấy những hoang phế và đổ nát, chẳng có bất cứ dấu hiệu nào của con người. Dường như Illen đã trở thành một thành phố chết từ rất lâu rồi.

    Lúc này hai người đang đi qua một đại lộ trên cao, với rất nhiều xác phi thuyền bị vùi lấp sâu trong tuyết như thể chúng đã nằm đó từ hàng thập kỉ.

    "Không còn ai nữa sao?" - Xương Uy se sắt nói - "Đây chẳng lẽ là sự suy tàn của nền văn minh nhân loại?"

    "..." - Huệ Nha lặng lẽ đi bên anh, nàng đi chân trần, bởi đôi giày nàng đã quăng đi từ lúc nào chẳng rõ. Chim phượng hoàng Navarisa vẫn đang đậu trên vai nàng, nó tỏa ra hơi ấm giúp hai người khỏi chết cóng trong cái lạnh thảm khốc này.

    "Chuyện gì đã xảy ra? Thảm họa nào đã quét qua nơi này?" - Giọng Xương Uy vẫn đầy xót xa cho số phận của thành phố, nơi anh sinh ra và lớn lên.

    "..."

    Hai người cứ đi, đi mãi, qua những khung cảnh câm lặng thê lương của thành phố đã từng một thời rất náo nhiệt. Nhưng sức mạnh của thời gian khiến cho những gì huy hoàng nhất rồi cũng đến lúc phải lụi tàn.

    Hàng ngàn năm lịch sử rồi cũng sẽ là cát bụi.

    ...

    Đến chiều, Xương Uy và Huệ Nha tiến lên một ngọn đồi tuyết cao ở phía Tây Nam thành phố. Cảnh vật vẫn thật tiêu điều, những thân cây chết khô trụi lá, những nhánh cành khẳng khiu sầu muộn vươn ra trên nền trời mây tuyết xám ngắt. Tuyết cứ rơi và rơi mãi, phủ lên vạn vật một lớp vỏ trắng buốt lạnh.

    Rồi hai người nhìn thấy một xác phi thuyền khổng lồ nằm im lìm trên đỉnh đồi, cả khối kim loại đồ sộ và tối tân ấy cũng đã ngập trong hàng ngàn tấn tuyết. Xương Uy tìm đường trèo lên nóc chiếc phi thuyền, Huệ Nha hơi ngập ngừng rồi cũng lên theo anh. Hai người đứng trên đó và nhìn xuống quang cảnh thành phố trắng xóa mênh mông.

    "Chẳng còn dù chỉ là một loài thực vật nhỏ nhất." - Xương Uy khẽ lắc đầu - "Mọi thứ đều đã chết."

    "..." - Huệ Nha vẫn im lặng, gió tuyết khiến những làn tóc và cả váy áo nàng bay lất phất. Nàng ôm chim phượng hoàng Navarisa vào ngực và khe khẽ vuốt ve nó.

    Xương Uy quay nhìn sang nàng:

    "Sao cô không nói gì? Cô không thấy buồn sao? À đúng rồi, cô đâu phải con người. Vậy nên nền văn minh có suy tàn hay nhân loại có diệt vong thì cũng đâu liên quan gì đến cô, đúng không?"

    Từng lời của anh cứ tuôn ra lạnh đắng, dường như anh không thể kiểm xoát được cảm xúc của mình lúc này nữa. Rồi chợt nhận ra mình đã hơi quá đáng vì trút giận vô cớ lên nàng, anh liền quay đi và nhìn về xa xăm.

    "Ta muốn làm con người..."

    Những âm thanh bay ra từ khuôn miệng Huệ Nha, trong như tiếng chuông ngân.

    Xương Uy hơi ngạc nhiên quay nhìn nàng. Nhưng rồi, anh mỉm cười.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Tử Thiên Thần
    Quyển 2 - Chương 7-2: Trắng và tím (II)
    Những cơn gió đã lắng dịu, và mưa tuyết đã ngớt đi đôi chút. Phía chân trời, vầng dương mang màu tím thẫm, và ánh hoàng hôn tím tỏa lan, nhuộm khung cảnh trong một sắc tím ngọt ngào như màu kem nho.

    Xương Uy và Huệ Nha vẫn ngồi trên nóc chiếc phi thuyền chết ấy và ngắm cảnh hoàng hôn tím kì lạ. Vạn vật đều chìm trong sắc tím, ngay cả những đám mây tuyết trên bầu trời cũng đã chuyển thành màu tím phơn phớt, khiến Xương Uy cảm thấy mình như đang ở trên một hành tinh khác vậy.

    Huệ Nha thì có vẻ không thích màu tím cho lắm, nàng nhẹ nhàng nói với chim phượng hoàng:

    "Nơi này buồn tẻ quá, Navarisa."

    "Kíu." - Chim phượng hoàng đáp lời nàng rồi cất cánh bay lên, nó bay vòng quanh phía trên chiếc phi thuyền và bắt đầu nhỏ ra những giọt nước mắt.

    Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống. Và từng luống, từng luống hoa tươi thi nhau mọc lên. Mỗi giọt nước mắt lại sinh ra một loài hoa mới, chẳng mấy chốc mà toàn bộ bề mặt rộng lớn của chiếc phi thuyền đã được phủ rợp trong muôn sắc hoa rực rỡ.

    Chiếc phi thuyền giờ đã trở thành một vườn hoa tuyệt đẹp.

    Ngồi trên tấm thảm hoa muôn màu muôn hương thơm ngát mà Xương Uy thoáng ngây ngất, Huệ Nha thì bắt đầu ngắt hoa và ăn rất ngon lành. Xương Uy cũng bắt đầu thấy thích loại thực phẩm đặc biệt này rồi, anh vừa nếm một bông hoa màu xanh lam vừa hỏi nàng:

    "Này nữ thần lửa, vì sao cô muốn trở về hiện tại?"

    "..." - Huệ Nha không đáp, nàng chỉ cúi mặt xuống.

    "Cô muốn tôi đưa về thì cũng nên nói lí do chứ?"

    "Ta... nhớ một người." - Huệ Nha khẽ nói.

    Xương Uy nhìn về phía chân trời tím sẫm, nơi vầng dương đang lặn dần, giọng anh thoáng trầm lại:

    "Tôi cũng vậy, tôi cũng có người để nhớ về, nhưng là hai người..."

    Rồi anh lại hỏi:

    "Chúng ta đã đi cùng nhau mấy ngày rồi mà tôi vẫn chưa biết tên cô đấy. Cô tên là gì?"

    "..." - Huệ Nha đang ngắt lấy một bông hoa màu trắng.

    "Tôi tên là Xương Uy." - Xương Uy tự giới thiệu - "Còn cô chắc cũng có tên chứ, nữ thần lửa?"

    "Huệ Nha." - Giọng nàng trong vắt.

    "Tên rất đẹp. Thế cô đến từ đâu?"

    "..."

    "Có thể cho tôi biết không?"

    "..."

    "Cô có vẻ kiệm lời quá đấy." - Xương Uy thở dài, anh nói: "Nếu muốn trở thành con người thì cô cần phải nói chuyện nhiều hơn. Vì con người giao tiếp bằng ngôn ngữ chứ không phải bằng thần giao cách cảm đâu."

    "Vậy mi dạy ta cách nói chuyện đi." - Huệ Nha nhẹ nhàng đề nghị.

    "Được, nhưng... thực ra tôi cũng không giỏi việc này lắm." - Xương Uy chợt nhận ra.Con phượng hoàng đang bay sang đậu trên vai Xương Uy và rỉa rỉa tóc anh, nó có vẻ thích anh và anh cũng khá thích nó, vì không hiểu sao anh vẫn có cảm giác rằng mình cũng góp một phần nào đó tạo ra nó.

    Những hạt tuyết vẫn tỏa rơi nhẹ bẫng trong ánh hoàng hôn tim tím dịu dàng. Hai người tiếp tục bữa ăn là các loài hoa, mỗi loài lại có một hương vị khác nhau, rất là thú vị. Mỗi khi nhìn chiếc váy rách bươm của Huệ Nha là Xương Uy lại phải cố gắng nín cười, nhưng rồi cuối cùng vẫn cười lên thành tiếng. Và điều đó khiến anh bị nghẹn hoa, ho một tràng. Huệ Nha mở tròn mắt nhìn anh, rồi nàng chợt cười khúc khích.

    Đó là lần đầu tiên Xương Uy thấy Huệ Nha cười, anh mỉm cười:

    "Thì ra cô cũng biết cười đấy chứ. Cô biết không, nếu muốn trở thành con người thì cô phải cười nhiều hơn. Vì nụ cười là cách tốt nhất để tạo thiện cảm cũng như san sẻ niềm vui. Một con người thì không thể thiếu nụ cười được."

    "Vậy mi dạy ta cách cười đi." - Huệ Nha trong trẻo nói.

    Xương Uy cũng không giỏi việc cười lắm nhưng anh nghĩ nên chứng tỏ một chút hiểu biết cho nàng Lửa này, và anh nói:

    "Có nhiều kiểu cười lắm, như là cười hòa nhã, cười sảng khoái, cười thả ga, cười mỉa mai... Cô muốn học kiểu cười nào trước?"

    "Cười mỉa mai."

    "Cái đó... không nên học thì hơn." - Xương Uy lẩm bẩm.

    Ánh hoàng hôn rồi cũng tắt, nhường chỗ cho ánh trăng. Hai người đã ăn no, giờ phải lo tìm chỗ ngủ. Xương Uy phá một cánh cửa ở bên hông phi thuyền rồi cùng Huệ Nha tiến vào trong. Chiếc phi thuyền này có lẽ đã cạn kiệt nhiên liệu từ hàng trăm năm nên bên trong chỉ thấy tối đen và lạnh ngắt, nhưng ánh sáng phát ra từ bộ lông rực rỡ như lửa của Navarisa giúp Xương Uy và Huệ Nha nhìn thấy đường. Họ tìm được một khoang trống khá rộng rãi nên quyết định đây sẽ là chỗ ngủ đêm nay, trần khoang làm bằng kính trong suốt trông thẳng lên bầu trời.

    Xương Uy ngồi xuống sàn khoang và tựa lưng vào bức vách kim loại, đi cả ngày nên bây giờ đôi chân anh mỏi rã rời. Huệ Nha cũng đang ngồi xuống cạnh đó, và nàng đang... chìa tay về phía anh.

    "? " - Xương Uy chớp mắt nhìn nàng, nhưng rồi anh nhanh chóng hiểu ra: "À cô muốn mượn áo của tôi để đắp phải không?"

    Huệ Nha khẽ gật đầu, ánh mắt nàng long lanh.

    Xương Uy đưa tay cởi khuy áo, nhưng đến khuy thứ 3 thì anh chợt dừng lại:

    "Mà tại sao tôi phải cho cô mượn áo nhỉ? Giờ cô đã khỏe hơn rồi thì cứ nằm xuống đó mà ngủ đi. Tôi chỉ có một chiếc áo này thôi, không thể cho cô mượn mãi được."

    "Ta sẽ không cho mi ăn hoa nữa." - Huệ Nha nói.

    "Thôi được." - Xương Uy vội cởi phăng chiếc áo ra và đưa cho nàng, anh có thể chịu lạnh một chút chứ khó lòng chịu được cái đói.

    Huệ Nha cầm lấy chiếc áo của Xương Uy, nàng khoác nó lên mình và nhẹ nhàng nằm xuống. Nàng ngủ rất nhanh, mới đó mà dường như đã say giấc rồi. Trăng đã lên cao, ánh bạc tràn ngập cả khoang phi thuyền. Trong ánh trăng, những đường nét trên khuôn mặt nàng càng trở nên dịu dàng, nước da trắng ngần như sứ, mịn như cánh hoa, mái tóc nàng là dòng suối nhung huyền bí ẩn chảy dài trên mặt sàn.

    Xương Uy mỉm cười, nàng ngủ thật ngon như chẳng hề lo nghĩ điều gì, điều đó khiến tâm tư anh cũng dần bình lắng trở lại, dù anh biết phía trước vẫn còn muôn trùng khó khăn. Làm cách nào để có thể thoát khỏi thế giới tương lai khắc nghiệt này và quay về hiện tại? Ngày mai rồi sẽ ra sao đây?...

    Chim phượng hoàng Navarisa đang bay tới bên Xương Uy, anh ôm nó vào lòng và nhìn lên qua mái trần kính. Bầu trời đêm trong veo, vài hạt tuyết phất phơ bay trong gió, sông ngân hà đẹp huyền ảo, một dải sáng kết nên từ hàng triệu vì sao. Có thể những hi vọng vẫn còn đâu đó...

    ...

    ...

    ...

    Bình minh lên, và sắc tím lại ngập tràn. Mái trần kính ánh lên lấp lánh trong những làn nắng màu tím biếc. Xương Uy đứng dậy khỏi sàn khoang, giọng anh đầy vững vàng:

    "Chúng ta tiếp tục lên đường nào Huệ Nha, thành phố này có thể đã chết, nhưng vẫn còn những vùng đất khác ngoài kia. Và chúng ta sẽ đi tiếp cho đến khi nào tìm thấy sự sống."
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)