FULL  Đô Thị  Khoa Huyễn Tu Chân Tứ Vạn Niên - FULL - Ngọa Ngưu Chân Nhân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 8: Sửa Chữa Tinh Não
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    “Cậu đến trễ 55 giây.” Mỹ nữ có sắc đẹp lạnh lẽo như băng tuyết lạnh lùng nói.

    “Ngại quá, chỗ này hơi khó tìm. Có mang theo vật đó không?” Lý Diệu chửi thầm vài câu rồi duỗi bàn tay dơ bẩn kinh dị của mình ra.

    Tư Giai Tuyết khẽ cau mày rồi đánh giá bộ dáng của Lý Diệu, cảm thấy hình như chính mình đã lựa chọn hơi tùy tiện rồi, do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn lấy cái tinh não từ trong cặp sách ra đưa cho hắn. “Chính là cái tinh não này, sau khi khởi động nó rất chập chờn, cứ dùng được khoảng 3 phút là lại tự động tắt nguồn, tôi đến vài tiệm sửa đồ rồi nhưng người ta đều nói phiên bản này cũ quá rồi, nhiều loại linh kiện đã ngừng sản xuất nên không còn hàng thay thế nữa, không sửa được. Tôi nghe nói cậu là một người mê tinh não, cũng rất hiểu biết cách sửa tinh não, nếu cậu có thể sửa nó, muốn giá như thế nào cứ việc mở miệng, tiền không là vấn đề. Đương nhiên, nếu cậu không thể sửa được thì cũng hãy nói thẳng ra, chứ đừng nhận bừa rồi làm hư linh kiện bên trong.” “Để tôi nhìn kỹ đã.” Sửa chữa tinh não là một kỹ thuật vô cùng tinh thâm, Lý Diệu cũng không dám cam đoan, rút ra một đôi găng tay cao su đeo vào rồi mới nghiêm túc nhận lấy cái tinh não.

    Cảm giác đầu tiên là nó hơi nặng, cầm vào có thể cảm nhận được cái tinh não này vô cùng cổ điển, chắc chắn và mộc mạc. Đây là một cái tinh não cổ phải có tuổi thọ hơn trăm năm, kết cấu là loại nửa máy móc, ở trên cái mặt hình vòng cung có một cái nút.

    Lý Diệu nhẹ nhàng nhấn một cái, cái tinh não liền phát ra tiếng ong ong rồi nhẹ nhàng rung rung, như thể các loại máy móc cơ quan bên trong đang nhanh chóng khởi động. Vài giây sau, nó bỗng nhiên bay ra khỏi bàn tay của Lý Diệu rồi trôi lơ lửng trong không khí, hai cái lỗ ở phía trên và phía dưới cái tinh não bắn ra hai chùm sáng, một chùm sáng ngưng tụ lại tạo thành một cái quang màn khí thật lớn, chùm sáng còn lại thì biến hóa thành 49 cái phù văn phát ra ánh sáng lập lòe, tạo thành một cái bàn phím phù văn ảo (1) vô cùng tinh xảo. “Quả thật là một tác phẩm nghệ thuật…” Ánh mắt của Lý Diệu trở nên vô cùng dịu dàng.

    Hắn đã nhận ra đây chính là cái tinh não hình trụ tên Quảng Lăng thất hình mà Thiên Cầm phái đã phát minh ra cách đây hơn 140 năm.

    Trong lịch sử phát triển của tinh não, loại tinh não hình trụ này chỉ tồn tại vẻ vang trong vỏn vẹn vài thập niên, sau đó liền bị thay thế bởi phiên bản tiên tiến hơn là loại tinh não hình phiến (2).

    Hơn nữa Thiên Cầm phái là một môn phái nhỏ chỉ tồn tại trong hơn 50 năm, môn phái này có được thành công là nhờ vào việc phát minh ra loại sơ cấp tinh não Quảng Lăng, nhưng lại không đuổi kịp sự phát triển của thời đại, vào những năm tháng mà tinh não hình phiến đang thịnh hành lại tiếp tục bất chấp tất cả đổ dồn toàn bộ của cải vào việc nghiên cứu phát minh Quảng Lăng thất hình, cuối cùng dẫn đến thiếu hụt tài chính, phải tuyên bố phá sản.

    Quảng Lăng thất hình cũng được gọi là kiệt tác huy hoàng cuối cùng của tinh não hình trụ.

    Đôi tay của Lý Diệu như hóa thành một làn gió nhẹ, nhẹ nhàng uyển chuyển thao tác trên bàn phím phù văn.

    Tốc độ của tay hắn tuy không nhanh nhưng lại rất lưu loát liền mạch, thanh thoát dễ chịu, tựa như không phải đang gõ bàn phím mà là đang vuốt ve một cái đàn cổ vô giá. Cùng với động tác của hắn, trên quang màn khí xuất hiện từng câu lệnh bằng phù văn điên cuồng rơi xuống như mưa, cái tinh não cũng cùng theo từng cái giao diện khởi động mà phát ra những âm thanh lạ nho nhỏ mà người thường khó mà nghe được.

    Lý Diệu nghiêng đầu tập trung lắng nghe, ánh mắt của hắn hết sức chăm chú, mỗi một động tác đều vô cùng chính xác.

    Cái tinh não hình trụ này dù sao cũng là pháp bảo của hơn 100 năm trước, nếu so sánh với loại tinh não hình phiến đang thịnh hành ngày nay thì kết cấu của nó tương đối đơn giản. Hai phút sau, Lý Diệu đưa ra kết luận sơ bộ: “Chắc hẳn là cái miếng tản nhiệt có vấn đề, làm khi tinh não vận hành nhiệt độ tăng lên đột ngột, các chức năng của tinh não hiện đại càng ngày càng mạnh mẽ, các thông tin yêu cầu xử lý cũng bao hàm số lượng thần niệm càng ngày càng khổng lồ. Nên đối với loại tinh não cổ của hơn 100 năm trước thì gánh nặng này quá nặng, giống như một ông cụ 150 tuổi rồi mà ngày nào cũng phải cõng hơn 1.000 kg, quanh năm suốt tháng như vậy, các khớp xương muốn không hư hỏng cũng khó.” “Cái tinh não này là di vật do người thân nhất của tôi để lại. Nó là một kỷ niệm vô cùng quan trọng đối với tôi. Chỉ cần anh có thể sửa nó, tôi bằng lòng trả với bất kỳ giá nào anh muốn.” Tư Giai Tuyết nói nghiêm túc.

    Lý Diệu suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Miếng tản nhiệt bị hư là một bệnh rất phổ biến của tinh não, đây cũng không phải là vấn đề lớn gì. Sở dĩ cô đi vài tiệm sửa tinh não rồi mà vẫn không sửa được chủ yếu là do loại tinh não này rất hiếm, kỹ thuật lại quá lạc hậu rồi, cái loại miếng tản nhiệt đang dùng ở trong đã ngừng sản xuất từ trăm năm trước, mà loại miếng tản nhiệt của tinh não hiện đại thì lại không ăn khớp với máy này. Nhưng không sao, trong bộ sưu tập của tôi hên sao cũng có vài miếng tản nhiệt cổ vô cùng quý báu, chỉ cần thử vài lần, cho dù hư mất mấy miếng chắc cũng có thể tìm ra cái thích hợp để thay cho cái tinh não này.” “Đừng nói nhảm nữa, ra giá đi!” Tư Giai Tuyết nghe ra được ẩn ý trong câu nói của hắn.

    “Ôi chao, bạn học với nhau, vội vã nói tới tiền bạc sẽ ảnh hưởng cảm tình nhiều lắm nha! Dù sao vấn đề không lớn, tôi cầm về tranh thủ sửa thì chắc chỉ cần một buổi tối là sửa xong. Còn về phí tháo gỡ, phí kiểm tra đo lường, phí sửa chữa, phí tổn, phí lắp ráp, thêm cả phí vật liệu tổng cộng lại, tôi khuyến mãi 5% cho cô, chỉ cần tám mươi tám ngàn tám trăm đồng, cô muốn trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản?” “Hả?” Tư Giai Tuyết nheo mắt lại, đáy mắt toát ra một tia sáng nguy hiểm, nhiệt độ trong cái kho chứa đồ này dường như ngay lập tức giảm xuống mười độ C. “Tôi có tiền, nhưng không có nghĩa là tôi vui lòng để cho người khác chặt chém, hiểu không?”

    Lý Diệu vô cùng khó khăn nuốt nước miếng xuống, cố chịu đựng áp suất thấp, thanh minh: “Không sai, đúng là so với phí tổn để sửa chữa những cái tinh não bình thường thì cái này mắc hơn chút, gần một trăm ngàn đã có thể mua được một cái tinh não cao cấp có khả năng tính toán bằng với tu chân giả cấp đỉnh tầng luyện khí kỳ. Nhưng cái tinh não này của cô có tuổi thọ hơn 100 tuổi rồi, đã được coi như đồ cổ, sửa chữa đồ cổ đương nhiên sẽ có một cái giá khác!

    Chưa bàn tới những thứ khác, mỗi việc phải thử mấy miếng tản nhiệt cổ quý hiếm mà tôi đã phải dùng sức chín trâu hai hổ cộng thêm tiêu tốn bao nhiêu năm tâm sức mới sưu tập được, đây đều là báu vật vô giá đó! Cho nên, hãy tin tôi, cái giá này đã là rất hợp lý rồi!” Tư Giai Tuyết im lặng không nói một lời, hai mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hắn.

    Độ khai phá linh căn vượt qua 70% sẽ mang lại áp lực tâm linh mạnh mẽ, Lý Diệu căng thẳng trong lòng, gần như muốn ngã quỵ, nhưng khi nghĩ đến “mục tiêu” của chính mình, lại căng não nói: “Nếu bạn cùng trường Tư Giai Tuyết cảm thấy mắc quá thì thôi, không sao, coi như tôi miễn phí kiểm tra giúp cô một lần vậy. Cô cầm cái tinh não này đến mấy cái tiệm sửa chữa lớn khác đi, để cho bọn họ từ từ tìm kiếm cái miếng tản nhiệt phù hợp với cái dòng máy này, tôi đoán chắc tầm ba hay năm tháng là họ sẽ tìm ra một hai miếng hàng tồn kho à. Nếu thế, chi phí chắc thấp hơn mười ngàn đồng đó.” “Ba tới năm tháng…”

    Tư Giai Tuyết hừ nhẹ một cái, cô biết những lời Lý Diệu vừa nói là lời nói thật, bởi vì kỹ sư ở mấy tiệm sửa chữa cũng nói y như vậy. Theo như họ nói thì sửa chữa tinh não kiểu cũ không khó lắm nhưng các linh kiện thích hợp lại rất khó tìm, ba hay năm tháng cũng chỉ là suy đoán thôi, nếu may mắn, nhiều khi chỉ cần chờ một, hai tháng là tìm ra.

    Chắc hẳn thằng ranh con này cũng biết điều đó nên mới coi mình như “dê béo”!

    “Thôi kệ, mình còn phải tu luyện, không cần tốn thời gian với loại học sinh của ban bình dân”. Nghĩ vậy, Tư Giai Tuyết gật đầu đồng ý, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Được rồi, bạn cùng trường Lý Diệu, tôi có thể cho cậu một trăm ngàn đồng, nhưng đã giao dịch là phải có quy tắc, ngày mai vào giờ này, tôi muốn thấy cái tinh não này đã được biến cũ thành mới, hơn nữa cậu phải cam đoan nó có thể vận hành liên tục ổn định, đừng có lâu lâu lại xảy ra sự cố, nếu có vấn đề cậu phải sửa miễn phí cho tôi, tôi sẽ không trả thêm bất kỳ khoản phí nào ngoài số tiền một năm ngàn đồng, có vấn đề gì không?” “Tuyệt đối không có vấn đề gì, chỉ cần thay một miếng tản nhiệt thích hợp là nó có thể sử dụng bình thường trong vòng ít nhất là ba năm, trong ba năm này cô có thể sưu tập những miếng tản nhiệt khác để dành để sau này định kỳ thay thế miếng cũ là được.” Lý Diệu nói nhanh với khuôn mặt mỉm cười. “Vậy được rồi.” Tư Giai Tuyết gật đầu, xoay người rời đi. Cô không muốn dây dưa với thằng ranh con này thêm một giây phút nào nữa.

    Lý Diệu ngồi phịch xuống cái thùng chứa đồ tinh linh, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, qua thật lâu sau mới huýt sáo trong bóng tối như thể đã trút bỏ được gánh nặng.

    Thành công rồi!

    Có một trăm ngàn đồng nghĩa là hắn đã có thể tới chợ đen của thành phố quỷ mua loại “Sơn Trại cường hóa dược tề” (3) đang được sản xuất phi pháp ở đó, có cơ hội làm cho độ khai phá linh căn tăng mạnh!

    Sơn Trại cường hóa dược tề là loại thuốc có chứa rất nhiều tạp chất nên khi dùng sẽ có tác dụng phụ rất mạnh, nhưng hơn các loại thuốc khác ở chỗ giá rẻ mà còn được nhiều, một trăm ngàn đồng đã đủ để mua thuốc dùng trong ba tháng, có thể giúp hắn trong một trăm ngày chạy nước rút này có cơ hội tẩy luyện (4) linh căn, thay đổi triệt để! “Muốn thi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh thì đây chính là cơ hội duy nhất, cho dù cô là nữ thần của trường cấp ba này thì tôi cũng chỉ có thể nhẫn tâm chặt chém một lần, thật ngại quá!” Lý Diệu bỏ Quảng Lăng thất hình vào cặp, xoa huyệt thái dương đang hơi đau, trên mặt ý cười như có như không, nghênh ngang bước ra khỏi phòng chứa đồ.

    (1) Bàn phím phù văn ảo: loại bàn phím không có thật được tạo ra bở sự kết hợp giữa các phù văn

    (2) Hình phiến: hình dạng như máy tính bảng

    (3) Sơn Trại cường hóa dược tề: thuốc làm tăng sức mạnh hiệu sơn trại

    (4) Tẩy luyện: tẩy rửa và luyện chế lại
     
    manhha1506 thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 9: Giày Và Người Chết
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Tan học chính là thời điểm nhẹ nhõm hiếm hoi trong trường. Vào lúc này, tiếng cười nói tràn ngập trên con đường nhỏ rợp bóng cây xanh. Từ trên không trung, rất nhiều chiếc xe bay sang trọng của các bậc phụ huynh đến đón con em giờ tan trường đang từ từ đáp xuống đất. Cũng không ít học sinh như Lý Diệu, đang cố lết thân thể mệt mỏi ra khỏi cổng trưởng.

    Đang chuẩn bị bước chân ra khỏi cổng trường thì cơ thể Lý Diệu bỗng nhiên khựng lại, một thân hình cao lớn bỗng chặn trước mặt cậu, nói:

    “Cậu là Lý Diệu? Hồi nãy chính là cậu ở cùng Giai Tuyết?”

    Con ngươi của Lý Diệu chợt rụt lại, cơ thể như đang bị ngàn vạn mũi kim châm chích, trong nháy mắt, nhịp tim tăng lên, một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc từ xương cùng đến đỉnh đầu. Áp lực mà người này tạo ra thật sự quá lớn, hắn như con chuột đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, thật sự không thể cử động được, ngay cả việc nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn vô cùng. “Là Hách Liên Liệt! Chính là đệ nhất cao thủ của trường cấp ba Xích Tiêu, lần này chết chắc rồi!” Lý Diệu kêu thảm thiết trong lòng, hắn cũng đã nghĩ đến việc giải thích, nhưng lại một từ cũng không nói ra được.

    Dáng đứng của Hách Liên Liệt vô cùng thoải mái, tay phải cầm một cái tinh não, đang vùi đầu tập trung giải một câu hỏi ứng dụng tính toán, từ nãy đến giờ con mắt đều không liếc nhìn Lý Diệu lấy một cái, thuận miệng nói: “Đừng sợ, tôi đương nhiên biết loại người thấp kém như cậu không thể cùng Giai Tuyết có chuyện gì mờ ám được, lần này tôi bỏ qua, cậu không đáng để tôi trừng trị.” Sau khi dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào quang màn khí để chuyển qua câu hỏi tiếp theo, Hách Liên Liệt nói tiếp: “Nhưng, sắp tới chính là một trăm ngày chạy nước rút, tôi và Tiểu Tuyết đều muốn trở thành người đừng đầu trong kỳ thi đại học của Phù Qua thành. Nên vào giai đoạn này, tôi không hi vọng không có loại rác rưởi vớ vẩn nào đi làm phiền Tiểu Tuyết, làm em ấy phân tâm, hiểu không?” Lý Diệu híp mắt lại, cắn chặt khớp hàm, nói:

    “Cậu nói tôi là rác rưởi?”

    Hách Liên Liệt không ngẩng đầu lên, cứ vậy mà nói nhạt:

    “Đừng hiểu lầm, tôi không cố ý nhắm vào anh. Ý tôi là, loại tạp ngư trong lớp bình dân giống cậu, bất kể người nào, đều là rác rưởi!”

    Sau khi dứt câu, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên, liếc Lý Diệu một cái.

    Chỉ là một cái liếc mắt thôi nhưng lại làm cho Lý Diệu có cảm giác như có cái búa đập mạnh vào ngực mình, chịu không nổi lùi về sau hai bước rồi ho khan dữ dội.

    Hách Liên Liệt hừ mạnh một cái, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, rồi xoay người rời đi.

    Lý Diệu ho đến nỗi gập người lại như con tôm hùm, ngay cả nước mắt cũng mắt đầu ứa ra. Một lúc lâu sau hắn mới có thể đứng thẳng lại được, thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào phương hướng mà Hách Liên Liệt rời đi. “Chết tiệt!”

    “Chẳng lẽ thời nay cứ lớn lên cao to uy mãnh, tuổi trẻ tài cao, khôi ngô tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, lại còn được sinh ra trong gia đình giàu có, gia tài bạc triệu, còn có thiên phú tu luyện siêu cao với thực lực vô cùng mạnh mẽ - thì có thể kiêu ngạo như vậy sao?” …………..

    Nửa tiếng sau.

    “Khổ rồi, lần này khổ thật rồi, vì sửa cái tinh não cho Tư Giai Tuyết mà đắc tội Hách Liên Liệt! Nếu biết trước sẽ như vậy... nhất định phải tăng giá! Ít nhất hai trăm ngàn mới đủ!” “Còn cái đồ tạp chủng Hách Liên Liệt! Ỷ bản thân có tiền, mỗi ngày đều lấy các loại đồ quý vô giá ăn thay cơm, còn dùng thuốc cường hóa như nước uống hàng ngày, lại được Minh Tu cao thủ giúp cho thần hồn của nó lớn mạnh hơn, võ thuật đại sư giúp nó rèn luyện thể lực, độ khai phá linh căn của nó mới có thể tăng lên đến 70%! Vậy mà dám kiêu căng như vậy!

    Rác rưởi? Tao không phải là rác rưởi! Một ngày nào đó tao sẽ trở thành một luyện khí sư chân chính! Sau đó đánh mày thành đầu heo rồi ném vào thùng rác!” Thiếu niên lẻ loi bước đi trên con đường về nhà, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm, vẻ mặt như người bị điên, thỉnh thoảng còn duỗi chân đá văng các hòn đá nhỏ ven đường.

    Sự xuất hiện của Hách Liên Liệt đã làm cho hắn nhận ra thực lực của bản thân và thiên tài tu luyện chênh lệch lớn cỡ nào, cũng làm cho hắn hiểu ra rằng cái ước mơ “Thi đậu trường đại học Cửu Đại Tinh Anh, bước lên con đường tu chân, rồi trở thành luyện khí đại sư” còn cách hắn xa cỡ nào.

    Trong đầu Lý Diệu bỗng hiện lên một hình ảnh mà hắn đã mơ đi mơ lại không biết bao nhiêu lần. Nó, giống như một đoạn phim ảnh...

    Đó là hình ảnh một thanh niên mặc áo ba lỗ màu đỏ, lông mày chau lại, cặp mắt trừng lớn, hét to :

    “Làm người mà không có ước mơ thì khác gì người chết!”

    Cho đến tận bây giờ, hình ảnh này vẫn sâu sắc khích lệ Lý Diệu, tạo ra động lực cho Lý Diệu dũng cảm tiến tới trên con đường thực hiện ước mơ, không chút sợ hãi.

    Nhưng đến giờ phút này hắn mới nhớ ra, sau khi cậu thanh niên trong trong giấc mộng kỳ lạ ấy nói xong, có người đáp lại rằng:

    “Ngay cả đôi giày mà mày còn không có thì khác gì người chết hả?”

    Lý Diệu đứng im, hai mắt tự động nhìn xuống đôi chân của chính mình.

    Đôi giày mà hắn đang mang chính là loại giày cơ bản dùng để luyện công mà hắn nhặt được trong đống rác. Vì bình thường hắn tu luyện rất điên cuồng nên nó đã mòn quá rồi, không những những đường lằn dưới đế giày đã bị mài mòn đến trơn nhẵn mà ngay cả mũi giày của chiếc giày chân trái cũng đã bị mài lủng một lỗ to, làm cho ngón chân cái dơ bẩn của hắn lòi ra.

    Hắn nhớ tới đôi giày mà Hách Liên Hiệt đã mang ban nãy, đó là một đôi giày Siêu Tinh Cửu Đại - loại giày dùng để tu luyện đời mới nhất. Loại giày này được làm thủ công từ da của con yêu thú có da cứng rắn nhất, mặt ngoài được đính loại vảy có sức chống mòn rất mạnh.

    Nghe nói giữa hai lớp đế giày có một lớp túi khí được luyện chế từ bong bóng của loài cá ma sống ở biển sâu. Lớp túi khí này chẳng những có thể giúp sức bật tăng lên mà còn có thể bảo vệ khớp xương bàn chân.

    Một đôi giày như vậy có giá lên tới mấy chục ngàn!

    Trong cuộc thi đại học như cái chiến trường có ngàn vạn quân sĩ liều chết này còn có vô số thí sinh là con nhà giàu như Hách Liên Liệt, mang giày Siêu Tinh Cửu Đại, quanh thân là vô số của cải, tài nguyên!

    Mình chỉ là con nhà nghèo, hai bàn tay trắng, có thể ở trong cái chiến trường tàn khốc này chiến thắng họ sao? Có thể bộc lộ tài năng sao? Có thể biến giấc mơ thành hiện thực sao?

    Trong lòng Lý Diệu vô cùng mịt mờ, dẫn đến bước chân cũng trở nên vô cùng nặng trĩu, làm cho con đường phía trước dường như rất dài, rất dài.

    Màn đêm buông xuống, những cái đèn đường bắt đầu được bật sáng, lúc này, hắn mới lết ra khỏi được khu chủ thành.

    Đằng trước là một cái cầu lớn vô cùng xinh đẹp, cây cầu này là đường ray dành riêng cho tàu bay siêu tốc. Băng qua cái cống dưới chân cầu rồi đi thêm 500m nữa là tới thôn Triều Dương Tân.

    Đây là vùng ngoại thành nên khá hoang vắng, rất ít người qua lại.

    Lý Diệu đang chuẩn bị chui qua cái cống thì bỗng bên tai vang lên một tiếng nổ chói tai, trước mặt hắn, tia sáng văng ra tứ tung. Đó là một chiếc tàu bay siêu tốc đang chuẩn bị chạy qua cây cầu.

    Lý Diệu đột nhiên đứng im, giơ hai bàn tay xoa xoa đôi mắt rồi lại nhìn cây cầu.

    Lúc ánh đèn tàu rọi qua, hình như hắn thấy có một người đang đứng trên cầu!

    Cây cầu này chính là đường ray chuyên dụng của tàu bay siêu tốc!

    Tàu bay siêu tốc được vinh danh như một trong hệ thống mười pháp bảo “báu vật quốc gia” có kích thước lớn nhất Liên Bang. Tốc độ tối đa của nó có thể đạt đến 1.000 km/h. Hơn nữa, vì phòng ngừa bị yêu thú phá hư, mỗi tàu bay siêu tốc đều được trang bị loại pháp trận phòng ngự có cấp bậc cao nhất. Nếu xảy ra va chạm cực nhanh thì độ tàn phá có thể so sánh với một đòn tấn công của cao giai tu chân giả!

    Vì phòng ngừa phát sinh việc ngoài ý muốn, Liên Bang đã xây các cây cầu chuyên dụng cao mấy chục mét làm đường ray cho loại tàu bay siêu tốc này, mà trên đường ray còn có niêm phong cấm chế (1), làm cách nào mà lão ấy trèo vào trong được?

    Không sai, Lý Diệu đã nhìn thấy rõ ràng, ở trên đường ray đúng là có một ông lão đang đứng.

    Đó là một ông lão rất kỳ lạ, tóc bạc phơ, bề ngoài mộc mạc cũ kỹ, trông như mấy cái tượng hình người mấy mươi ngàn năm trước được khai quật lên mà hắn thấy trong viện bảo tàng.

    Nhưng trên người ông lão ấy lại tỏa ra khí tức vô cùng nồng đậm. Mặc dù đứng cách xa nhau đến hơn trăm mét nhưng Lý Diệu dường như có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của ông lão. “Bang! Bang! Bang!”

    Âm thanh như thể một cái búa lớn đang không ngừng đập vào cái đe (2) vậy!

    So với khí tức cuồn cuộn như biển của ông lão thì áp lực mà Hách Liên Liệt tạo ra thật sự yếu đến đáng thương. Độ chênh lệch của hai người còn lớn hơn độ chênh lệch giữa ánh sáng của mặt trời và đom đóm. Hơn nữa, Lý Diệu bỗng có cảm giác như so với loại áp lực mà Hách Liên Liệt phải chủ động kích phát mới có thì áp lực mà mình đang cảm nhận được này không phải do ông lão chủ động phát ra, mà chỉ là ông lão vô tình để cho khí tức lộ ra một ít thôi, chỉ là một phần tí xíu!

    Ông lão đang mặc một bộ pháp bào (3) vô cùng giản dị, mộc mạc, thật sự nhìn y như cổ đại tu chân giả của bốn mươi ngàn năm trước vậy!

    “Này!” Trong lúc khẩn cấp, Lý Diệu không rảnh đi quan tâm ông này bị điên hay là ổng là quái nhân. Nhìn thấy đoàn tàu sắp đến, hắn liền quơ tay múa chân loạn xạ, hét lên.

    Đối với tiếng kêu của Lý Diệu, ông già giả vờ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục chăm chú quan sát ánh đèn đang không ngừng phóng to ra ở trước mặt.

    Dường như ông lão vô cùng tò mò đối với mọi thứ xung quanh mình, nhất là cái đường ray làm bằng tinh thể sáng lấp lánh trên cầu và đoàn tàu bay siêu tốc đang ầm ầm xông tới càng làm cho trên mặt lão hiện ra vẻ mặt vui sướng như đứa bé bướng bỉnh phát hiện ra một món đồ chơi mới.

    Giây tiếp theo...

    (1) Niêm phong cấm chế: loại trận pháp làm cho người khác không thể đi vào trong

    (2) Đe là một khối với bề mặt cứng trên đó một vật khác được đập vào. Trong đa số trường hợp, đe được dùng làm công cụ rèn.

    (3) Pháp bào: loại đồ của các đạo sĩ trong phim kiếm hiệp
     
    lufivuahaitac and manhha1506 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)