FULL  Hài  Đô Thị Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn - ( tháo zen 551)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Trùng Sinh Thế Gia Tử
    Tác giả: Thái Tấn
    Chương 500: Sự sắp xếp của Nhiếp Chấn Bang.

    Nhóm dịch: MH
    Nguồn: Metruyen
    Share by Banlong.us





    Chương 500: Sự sắp xếp của Nhiếp Chấn Bang.

    Sau khi gác điện thoại, Trang Ái Quốc lập tức đứng dậy, nói với người ở phía ngoài:
    - Tiểu Vương, chuẩn bị xe qua bên Quang Hoa.

    Trên thực tế Trang Ái Quốc cũng không chậm trễ chút nào. Tuy nói là đồng ý với ý kiến của Lưu Uy, chuẩn bị tiến hành bắt giam Lý Thành Phương nhưng trên thực tế, Trang Ái Quốc cũng biết rõ suy nghĩ lúc này của những người khác. Thủ tướng Vân đương nhiên không cần nói đến, là người chủ trương cứng rắn, Tổng Bí thư Viên lúc này cũng phải nể phó Chủ tịch Thẩm đang đương nhiệm mà trải đường cho thích hợp.

    Về phần Chủ nhiệm Uỷ ban chính trị pháp luật và Lãnh Vân Phi, đương nhiên sẽ rất lạc quan về chuyện này. Quả nhiên, sau khi Trang Ái Quốc báo cáo tỉ mỉ tất cả mọi chuyện lại cho Tổng Bí thư Viên, ông trầm ngâm một lúc sau đó liền gật đầu nói:
    - Điều tra tiếp đi, Thạch Nghị Vũ chết rồi, Lý Thành Phương cũng liên quan tới vụ án, vụ án của tập đoàn Á Hải quả nhiên có liên lụy rất rộng. Bây giờ tôi muốn điều tra tiếp, nhằm thể hiện rõ quyết tâm chống tham nhũng của chính phủ ta. Chuyện này tôi muốn để cho Dương Quang Vinh bên ban Tuyên giáo Trung ương hành động thực tế, không cần che dấu điều gì cả, thái độ thực sự cầu thị, truyền thông với trong và ngoài nước, giới thiệu công tác chống tham nhũng của nước ta, tạo hình tượng quốc tế.

    Đối với những lời của Tổng bí thư, Trang Ái Quốc cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng. Là một Tổng bí thư, chức vị cao cao tại thượng, từ những chuyện như thế này cũng có thể suy xét ra hình tượng quốc tế. Bởi vậy, bên ngoài chỉ có thể tỏ vẻ khâm phục và tán thưởng.

    Trong bộ Công an, Lý Thành Phương đang ngồi trong phòng làm việc của mình, cục diện lúc này khiến Lý Thành Phương có chút hoảng sợ. Trước đó ông ta từng là một Lý Thành Phương ngạo mạn, ngông cuồng, nhưng nhìn cục diện lúc này, cũng bắt đầu trở nên sợ hãi rồi.

    Điện thoại đặt trên bàn vẫn cứ yên tĩnh nằm đó, Lý Thành Phương cầm lên, do dự một chút rồi lại đặt xuống.



    Sau một lúc lâu lại cầm lên, bấm một dãy số điện thoại, sau hai tiếng bíp bíp thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp. Nghe được giọng nói này Lý Thành Phương như nghe bắt được tấm phao cứu mạng, lập tức nói:
    - Anh hai, em là Thành Phương đây, mấy kẻ của Nhiếp gia thật sự khinh người quá đáng. Hai anh em Nhiếp Quốc Đống, Nhiếp Quốc Uy phái hai tiểu bối đến thành phố Vọng Hải này quẫy nhiễu mù mịt, còn hại đến cả cháu của Quốc Hoa, sắp hại tới cả em rồi. Anh hai, anh phải ra mặt làm chủ cho em.

    Vừa dứt lời, từ điện thoại bên kia Lý Giang Sơn gầm thét lên:
    - Lý Thành Phương, đến lúc này mà cậu còn có tâm trạng ở đó để giở trò với tôi sao?

    Một câu kia như một lời bùa chú đòi mạng, lập tức khiến Lý Thành Phương hoàn toàn chết sững, hạ giọng nói:
    - Anh hai…em,…em…

    Lý Giang Sơn cũng vô cùng trầm mặc. Bởi vì chuyện của con trai Lý Quốc Hoa, thế lực của Lý Giang Sơn cũng bị yếu đi, lúc này đây so với bình thường lại càng khó khăn hơn. Vậy nên lúc này tuyệt đối không thể lại vì Lý Thành Phương mà xảy ra bất kỳ bất trắc gì. Hơn nữa vì chuyện này ông cụ trong nhà cũng lên tiếng, phải duy trì sự nhẫn nại và kiềm chế, chính là sợ bản thân cũng bị cuốn vào. Chính thống nhà họ Lý nếu thật sự không cứu được thì toàn bộ Lý gia cũng xong đời.

    Nghĩ đến đó, Lý Giang Sơn cũng trầm giọng đáp lại:
    - Chuyện của bản thân cậu thì cậu tự mình xử lý đi, lúc này cậu chủ động giải thích thẳng thắn với cấp trên có thể còn bảo toàn được tính mạng.

    Cúp điện thoại, vẻ mặt Lý Thành Phương trắng bệch. Lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng được đẩy ra, Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ Luật Âu Dương Hạ đang đứng ở cửa, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
    - Lý Thành Phương, đi theo chúng tôi.

    Buổi tối, khi trên đài truyền hình quốc gia đang chiếu chương trình “bảy giờ hàng ngày” , người dẫn chương trình thông báo tin tức Lý Thành Phương bị Ủy ban Kỷ Luật Trung ương điều tra.

    Lúc này ở thành phố Vọng Hải, trong phòng tầng ba của nhà khách Thành ủy Hồng Nhạn Lâu, Nhiếp Chấn Bang đang ngồi trên sô pha, bên cạnh là đồng chí Tiếu Thiện Minh Phó cục trưởng cục Công an thành phố đến báo cáo tình hình công tác.

    Xem hết tin tức, trong lòng Tiếu Thiện Minh nổi lên một sự kinh ngạc vô cùng. Thường thì trong thể chế chính trị có một loại luật bất thành văn, cán bộ Đảng viên cấp sở và cán bộ cấp dưới có thể vô tư điều tra xét xử, một khi đã liên quan đến cán bộ cấp tỉnh, bất kỳ hành động nào cũng cần phải thận trọng vô cùng.

    Thường thì, cứ cho là vi phạm kỷ luật thông thường, chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc bán nước, đều áp dụng cách giải quyết rất linh hoạt. Ví dụ như chủ động từ chức v.v.. Nhưng lần này, quyết tâm của Trung ương lại cứng rắn như vậy, trước giờ chưa từng có. Chẳng những tiến hành bắt giam một vị quan lớn cấp Bộ trưởng là Lý Thành Phương, mà ban Tổ chức Trung ương còn lập tức ban bố quyết định miễn nhiệm chức vụ của Lý Thành Phương, nguyên Phó chủ nhiệm Uỷ ban chính trị pháp luật, Thứ trưởng thường trực bộ Công an và chức vụ thành viên tổ Đảng ủy bộ Công an.

    Hơn nữa, trên chương trình “bảy giờ hàng ngày” còn công bố rõ ràng, giải thích thái độ của Trung ương là điều tra tới cùng, bằng không sẽ không thể trả lại niềm tin của cả nước.

    Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang lại cảm thấy có chút lấy làm lạ, tiến độ điều tra của tổ điều tra lần nhanh hơn nhiều so với lần trước. Trong ký ức của hắn, ở kiếp trước, vụ án buôn lậu của tập đoàn Á Hải bắt đầu lập án từ tháng tư, đến thời điểm tận tháng bảy mới tiến hành công bố cho cả nước, nhưng lần này rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

    Ngẫm lại, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm giác thoải mái. Ở kiếp này hắn đã thay đổi rất nhiều thứ, vận mệnh của Nhiếp gia, thực lực quân sự của quốc gia, nếp sống văn minh của thanh niên. Thành phố Tân Lê, thành phố Lương Khê đều có những thay đổi thực tế, thêm cả vụ án của tập đoàn Á Hải cũng không phải chuyện gì ghê gớm.

    Nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang bỗng nhiên nghĩ đến một người, Lâm Chí Tinh sau khi đã xem được tin tức liệu có bỏ trốn hay không.

    Khẳng định là có! Bỗng trở nên nghiêm túc. Trong ký ức, vào thời điểm bản thân mình được sống lại cũng chưa nghe nói con cháu của Lâm Chí Tinh bị dẫn độ về nước. Lần này, nếu đã có thể đưa ra sự phòng bị trước, vậy thì phải kiên quyết không thể để gã trốn thoát.

    Tiếu Thiện Minh lúc này lại có chút may mắn, bản thân lúc đầu vốn chỉ là một Phó cục trưởng xếp hạng gần cuối của cục Công an thành phố, bởi vì không thích hợp tác với số đông, không chịu thông đồng làm bậy. Đường đường là một cán bộ nhà nước lại đi đút lót, xu nịnh một thương nhân, Tiếu Thiện Minh làm không được.

    Đương nhiên, vì vậy mà bị mọi người xa lánh. Nhưng thật không ngờ sau khi Chủ tịch Nhiếp tới, anh ta lại bắt được cơ hội lần này, đầu quân về phía Chủ tịch Nhiếp. Hiện giờ lại trở thành người được lợi lớn nhất, làm Phó cục trưởng chủ trì công tác toàn diện của cục Công an. Trong nội bộ cục Công an, không ít cán bộ cũng đã bị Ủy ban Kỷ Luật bắt đi, dâng đến tay mình một cục Công an có vài chỗ trống cũng càng có lợi hơn.

    Nhìn Chủ tịch Nhiếp, Tiếu Thiện Minh khoan thai nói:
    - Chủ tịch, cục Công an trong thời gian này không ít người đều bị các đồng chí của tổ công tác bắt đi. Sau đó xuất hiện hiện tượng không ít cương vị bị trống, rất nhiều chuyện hiện chưa có ai phụ trách, cũng khiến vài người có chút hoang mang.

    Nghe câu Tiếu Thiện Minh vừa nói, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một hồi, rồi từ tốn nói:
    - Cục trưởng Thiện Minh, ngành công an là bộ phận giúp nhà nước chấp pháp các vấn đề về bạo lực, vấn đề của hệ thống công an liên quan đến ổn định địa phương, điều này không thể nghi ngờ. Hiện giờ anh đã được sự ủy thác của Thành ủy thành phố và chính phủ, chủ trì toàn bộ công tác của cục Công an, anh cần phải có hành động thiết thực. Ngày thường làm việc phải tăng cường kết nối, thảo luận với Bí thư Hòa Đống Lương, nhân sự và một vài vị trí trống cũng cần phải sắp xếp nhân viên thay thế cho tốt, cần phải lựa chọn những người trẻ, khỏe, có năng lực, quyết đoán, gan dạ, sáng suốt, là cán bộ có tính kỷ luật tổ chức. Ví dụ như đồng chí Triệu Hải Ninh ở đại đội cảnh sát giao thông số 3 cũng không tồi. Hiện giờ ở chi đội cảnh sát giao thông, đồng chí Lỗ Chí Phong đã bị bắt giam rồi, có thể xem xét thử một chút đồng chí Triệu Hải Ninh đó. Hiện giờ là thời kỳ quan trọng, nhân tài đặc biệt cần phải có sự gan dạ sáng suốt và quyết đoán.

    Nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, Tiếu Thiện Minh cũng gật gật đầu, tên nhóc Triệu Hải Ninh này, đây là nhờ phúc khí từ phần mộ tổ tiên để lại. Có thể được Chủ tịch Nhiếp coi trọng và thừa nhận, thời gian chưa tới một năm đã từ một cảnh sát nhân dân bình thường, được đề bạt tới chi đội cảnh sát giao thông. Tuy rằng đến cuối cùng cũng chưa chắc có thể đảm nhiệm chức Chi đội trưởng, nhưng chức Chi đội phó e là cũng chẳng lọt khỏi tay được.

    Ngoài ra, tầng sâu hàm ý trong lời nói, Tiếu Thiện Minh cũng đã lĩnh hội được. Có tổ chức phải có kỷ luật, cần bản thân hành động thiết thực. Đây không phải chỉ là nói với mình để mình nhân cơ hội lần này hoàn chỉnh cục diện của cục Công an sao? Đợi sau khi vụ án của tập đoàn Á Hải kết thúc, mình sẽ trở thành ứng cử viên sáng giá cho vị trí Cục trưởng cục Công an.

    Nhìn thấy Tiếu Thiện Minh cũng đã thông suốt ý tứ, Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu. Dân gian chẳng phải có câu, sư thầy chỉ dẫn vào cửa, còn muốn tu hành phải dựa vào bản thân sao? Kỳ thật, ở trong quan trường cũng như vậy. Tuy nhiên có thay đổi một chút, đó là chỗ dựa vững chắc thì đưa ra hướng dẫn, còn muốn tiến bộ thì phải dựa vào bản thân.

    Có chỗ dựa tốt, có bối cảnh tốt, có thể nói so với những người khác đã có một ưu thế vượt bậc rồi, nhưng không có nghĩa là có thể một bước lên mây, bước tiến thật sự còn phải xem năng lực của bản thân, đây chính là cái gọi là muốn rèn được sắt bản thân còn phải cứng rắn hơn sắt.

    Nếu một chỗ dựa vững chắc, một bối canh có thể quyết định được mọi thứ, liệu còn có thể xuất hiện một Thủ tướng Vân Ba bình dân như vậy sao? Nếu chỗ dựa vững chắc có thể quyết định được mọi thứ, thì cả cái đất nước này sớm đã thuộc về thế gia rồi.

    Nhìn tình hình hiện nay, có thể nói năng lực của Tiếu Thiện Minh cũng rất tốt, có thể trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, rất nhanh đã nắm được cục diện của cục Công an, năng lực như vậy rất khó có được. Cũng phải nói thêm, Tiếu Thiện Minh ở cục Công an hiện cũng rất có tiếng tăm.

    Sau đó, Nhiếp Chấn Bang từ tốn nói:
    - Thiện Minh, còn một chuyện, anh phải hết sức chú ý. Trước mắt chuyện của tổ chuyên án, mặc dù đã áp dụng một vài phương pháp dự phòng tẩu thoát đối với Lâm Chí Tinh, nhưng tôi đoán tổ chuyên án còn chưa quen với tình hình ở Vọng Hải, cái người tên Lâm Chí Tinh này cũng không đơn giản như vậy. Bên anh cũng tổ chức một đội có khả năng tốt, tiến hành giám sát đối với Lâm Chí Tinh, nhất định không thể để ông ta chạy thoát.


    Nói tới đây, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:
    - Đồng chí Thiện Minh, Lâm Chí Tinh là kẻ tình nghi chủ yếu của vụ án buôn lậu số lượng lớn của tập đoàn Á Hải, là nhân vật mấu chốt của vụ án lần này. Một khi để ông ta trốn ra nước ngoài sẽ tổn thất rất lớn đối với toàn bộ vụ án, đồng thời cũng là tổn thất lớn của quốc gia. Các anh nhất định phải sẵn sàng nghênh địch, không thể để xảy ra một chút sơ suất nào hết.

    Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang coi trọng như vậy, Tiếu Thiện Minh đứng dậy. hai chân sóng nghiêm, gật đầu nói:
    - Chủ tịch, xin ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu để cho Lâm Chính Tinh chạy thoát, ngài cứ cách chức tôi đi.
     
    Last edited by a moderator: 19/4/16
    mhoang1191, nguyenmai and kingvothien like this.
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Trùng Sinh Thế Gia Tử
    Tác giả: Thái Tấn
    Chương 501: Lâm Chính Tinh trốn chạy.

    Nhóm dịch: MH
    Nguồn: Metruyen
    Share by Banlong.us





    Chương 501: Lâm Chính Tinh trốn chạy.

    Tòa nhà Hồng Vận đây từng là nơi cao cấp nhất, là nơi phồn hoa nhất thành phố Vọng Hải. Bây giờ có vẻ có phần trầm lặng.

    Đèn bắt đầu sáng, toà nhà Hồng Vận vốn phải tấp nập xe cộ, người qua lại, nhưng lúc này cũng vắng vẻ im ắng. Vốn dĩ tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn nhộn nhịp nhất. Hiện tại người sớm đã đi hết, không có lấy một bóng người.

    Trên tầng cao nhất của tòa nhà Hồng Vận, dưới ánh đèn vàng, Lâm Chính Tinh trong một đêm dường như đã già đi rất nhiều, đã không còn dáng vẻ tinh thần hăng hái nữa.

    Hôm nay bản tin《 bảy giờ hàng ngày》, khiến Lâm Chính Tinh có linh cảm không tốt. Điện thoại bên chủ nhiệm Vương cũng đã không liên lạc được, nếu đoán không nhầm e rằng chủ nhiệm Vương cũng đã bị rơi vào bẫy rồi.

    - A Cửu à thật không ngờ, Á Hải lớn như thế chỉ trong một đêm đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Hối hận lúc trước đã không nghe lời khuyên của cậu.

    Lâm Chính Tinh thở dài một tiếng, nói thì thầm.

    Trên ghế sô pha Xương Cửu ngồi bên cạnh, thấp giọng nói:
    - Anh Tinh đừng nói nữa, buôn lậu lợi nhuận khổng lồ, chuyện này không phải ai cũng có thể cưỡng lại được, em cũng không kiên quyết. Sau khi chúng ta đi vào con đường này thì đã không có đường trở lại rồi. Anh Tinh anh hãy đi đi, bây giờ tình hình đã rõ ràng rồi, chúng ta đã không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào rồi.

    Lâm Chính Tinh lúc này hai mắt vô thần, có vẻ có chút trống rỗng, thì thào nói:
    - A Cửu cậu biết không, tôi mười mấy tuổi ra xã hội, đạp xe đạp, hàng ngày vào buổi tối đi bộ vài chục km đường, làm chế biến, làm kinh doanh. Mới có được ngày hôm nay, tôi không cam lòng.



    Xương Cửu lúc này cũng có chút bùi ngùi, thấp giọng nói:
    - Anh Tinh lúc nên ngừng mà không ngừng sẽ gặp rắc rối. Vé máy bay em đã lo hết cho anh rồi. Sáng sớm mai đi chuyến bay đến Đông Cảng dùng giấy thông hành du lịch, chứng minh thư cũng chuẩn bị đầy đủ cho anh rồi. Đây là Chu Khánh Quốc làm khi còn giữ chức, chứng minh thư thật tên là Lại Phú Quý. Sau khi đi Đông Cảng anh chuyển sang đi Châu âu. Ở đây có em giúp anh đệm lót, người của tổ chuyên án tạm thời sẽ không phát hiện được bất cứ điều gì bất thường.

    Nghe thấy câu nói này, Lâm Chính Tinh nhảy lên nhìn Xương Cửu, trầm giọng nói:
    - A Cửu cậu không đi sao?

    Xương Cửu lắc lắc đầu, trầm giọng nói:
    - Người phía dưới báo, mấy hôm nay xung quanh công ty có rất nhiều người đang để ý tới nơi này. Em nghĩ chắc chắn đã bị tổ chuyên án theo dõi rồi. Sở dĩ vẫn chưa ra tay, chắc là còn đang xử lý những chuyện trong nội bộ của bọn họ, nếu như cả hai cùng đi chắc chắn tổ chuyên án sẽ phát hiện ra. Anh Tinh vợ con em đều đã ở nước ngoài rồi, em cũng không có gì vướng bận. Chỉ có cái chết mới báo đáp được ân tri ngộ của anh đối với em.

    Những lời nói của Xương Cửu có vẻ có phần bi thương. Lâm Chính Tinh sụt sịt mãi, trầm ngâm một chút đã gật đầu nói:
    - A Cửu khổ cho cậu rồi, cậu yên tâm tôi sẽ nuôi dưỡng con cậu thành người. Kể từ ngày hôm nay con gái cậu chính là con của tôi Lâm Chính Tinh.

    Sáng sớm hôm sau trời mới tờ mờ sáng.

    Ở dưới tòa nhà Hồng Vận trụ sở chính của tập đoàn Á Hải, xe ô tô của Lâm Chính Tinh chiếc xe đua Mercedes-Benz 600 từ trong tòa nhà đã đi ra, rất nhiều nhân viên của tổ chuyên án phục kích ở chung quanh lập tức lái xe đuổi theo.

    Nhân viên của tổ chuyên án dù sao cũng không phải chuyên môn điều tra hình sự. Ngay sau đó lại là hai chiếc xe sang trọng có người lái đi ra, chia ra chạy theo những hướng khác nhau.

    Đợi nửa tiếng đồng hồ sau, ở trong đơn vị bên cạnh tòa nhà Hồng Vận, một chiếc Toyota Crown hết sức bình thường đi ra, đi vào đường lớn. Sau khi quay một vòng tròn nhỏ, chiếc xe đột nhiên tăng tốc độ, lao vun vút về hướng sân bay Vọng Hải.

    Lúc này trên xe phong cách và trang phục của Lâm Chính Hải đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây. Trên người mặc quần áo hết sức bình thường, tóc cắt ngắn
    hoa dâm, đeo một cặp kính đen, có vẻ như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

    Từ trụ sở chính của tập đoàn Á Hải đến sân bay Vọng Hải chặng đường đi hết một tiếng đồng hồ, nhưng chỉ đi mất chưa đến bốn mươi phút, sân bay Vọng Hải hiện ra trước mắt cao chót vót.

    Lúc này, Lâm Chính Tinh vừa ra khỏi xe, nhìn thấy cửa ra vào sân bay, binh sĩ, cảnh sát vũ trang được trang bị đầy đủ ở cửa ra vào, cứ mười mét lại có một cảnh sát đi tới đi lui kiểm tra. Lâm Chính Tinh lại quay trở vào xe, trầm giọng nói:
    - A Xương quay lại ra khỏi sân bay đi bến tàu, tìm một nơi để ẩn náu.

    A Xương là một người đàn ông cường tráng khoảng chừng ba mươi tuổi, là người tin cẩn nhất của Lâm Chính Tinh. Lần này Lâm Chính Tinh chạy trốn chắc chắn phải mang theo A Xương.

    Nhìn thấy ông chủ như vậy, A Xương không nói lời nào cấp tốc nổ máy đi, đi từ lối xe vào cửa ra vào nhà ga sân bay, chỉ xoay một cái là đã ra khỏi sân bay.

    Sau khi lên đường cao tốc A Xương mới nói:
    - Ông chủ làm sao vậy?

    Lâm Chính Tinh lúc này vẻ mặt ảm đạm, trầm giọng nói:
    - Cục công an thành phố, Tiêu Thiện Minh đích thân dẫn đội trú đóng ở sân bay, xem ra Nhiếp Chấn Bang muốn vây bắt rồi. Sân bay không thể đi rồi, mặt khác đi đường biển chắc chắn cũng bị chặn rồi. Bây giờ cả Vọng Hải e rằng đã hoàn toàn bị phong tỏa rồi. Cách duy nhất bây giờ chỉ có đên bến tàu trước rồi tìm một nơi trốn tạm. Cậu đi tìm Xà Đầu Minh bảo cậu ta thu xếp tối nay tôi đi, giá cả tùy cậu ta ra giá.

    Lâm Chính Tinh dù sao cũng là tay từng trải lâu năm, vừa vào cổng sân bay đã cảm thấy bầu không khí khác thường. Lúc này không những không có bất kỳ một sự bối rối nào ngược lại còn trở nên bình tĩnh hơn, trong lòng sau khi tia hy vọng cuối cùng bị dập tắt. Hiện giờ ông ta cho rằng chỉ có một cách duy nhất là chạy trốn ra ngoài, sắp đặt mọi chuyện, lại thấy được mánh khóe lão lạt của gã.

    Lúc này về phía tổ chuyên án, các thành viên ban chuyên án đuổi theo xe của tập đoàn Á Hải đã phát hiện ra sự khác thường, tiến vào Thiên Tuyền Sơn Trang trên chiếc xe Mercedes-Benz không thấy bóng dáng của Lâm Chính Tinh, trên hai chiếc xe khác cũng lại là những nhân vật không liên quan đến vụ án.


    Tình hình bất thường này lập tức được báo cáo lên các cấp, đã truyền đến trưởng ban tổ chuyên án Lưu Uy, sắc mặt của Lưu Uy lúc này cũng đã trở nên nghiêm nghị. Lâm Chính Tinh nếu như chạy thoát rồi, vụ án Á Hải sẽ giảm đi rất nhiều rồi.

    Trầm ngâm một chút Lưu Uy ngay sau đó nói:
    - Gọi điện cho Nhiếp Chấn Bang, cậu ta là người đứng đầu thành phố Vọng Hải, bảo cậu ta lập tức điều động lực lượng cảnh sát, phong tỏa sân bay thành phố Vọng Hải, đường cao tốc, đường sắt tất cả các hệ thống đường giao thông quan trọng, mặt khác lập tức liên lạc với đồng chí Đặng Dũng, để bộ công an công bố lệnh truy nã cấp độ A, truy nã Lâm Chính Tinh trên toàn quốc. Nhất định không được để ông ta ra khỏi đất nước.

    Về phía Nhiếp Chấn Bang khi nhận được điện thoại của tổ chuyên án, vẫn đang trong phòng làm việc của mình. Hiện giờ thành phố Vọng Hải đã loạn thành một mớ sợi gai trên tay tập đoàn Á Hải, một tòa cao ốc Á Hải. Tòa cao ốc này dự tính sẽ xây dựng thành tòa cao ốc đầu tiên ở Đông Nam, thậm chí là tòa cao ốc đầu tiên trong nước. Bây giờ cũng đã không còn được đầu tư, không tính đến tòa cao ốc Á Hải vẫn còn mấy dự án khác của tập đoàn Á Hải, cũng đều đã tạm thời dừng lại giữa chừng. Rất nhiều việc đều dồn về bên ủy ban nhân dân thành phố, chủ tịch thành phố Vương Á Quang lại đã hoàn toàn mặc kệ, người thật sự chủ trì tất cả công việc của Thành ủy đi rồi, những chuyện này đều do Nhiếp Chấn Bang giải quyết.

    Nghe được tin này Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
    - Ông được lắm, Lâm Chính Tinh muốn chạy trốn à, Cư Bằng, lập tức gọi điện thoại cho Tiếu Thiện Minh để cậu ấy điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát, lục soát ráo riết, kể cả lật cả tung thành phố Vọng Hải cũng phải tìm được Lâm Chính Tinh, ngoài ra gọi điện thoại cho phó tư lệnh Nhiếp bảo anh ấy cử người đến tập đoàn Á Hải bắt giữ những nhân viên có liên quan đến vụ án tập đoàn Á Hải.

    Liên tiếp các chỉ thị được phân bổ xuống dưới, cả thành phố Vọng Hải lại lần nữa hành động. Đầu đường, mỗi giao lộ, cảnh sát nhân dân ở mỗi khu cư trú đều hành động, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Cư Ủy Hội bắt đầu tiến hành điều tra kỹ lưỡng tung tích của Lâm Chính Tinh.

    Trong Ủy ban nhân dân thành phố, đã là bảy giờ tối, lúc này đã sáng đèn, trong phòng họp nhỏ của Ủy ban nhân dân thành phố, Nhiếp Chấn Bang đang ngổi ở vị trí chủ vị, bên cạnh là Tiếu Thiện Minh của cục Công an, bên phải là Nhiếp Gia Dân. Lần lượt là lực lượng ưu tú được điều động từ cục Công an và quân phân khu.

    - Một ngày, đã một ngày rồi, cả thành phố Vọng Hải này đều đã lật tung lên rồi, cũng không tìm được Lâm Chính Tinh. Chẳng lẽ ông ta còn có thể lên trời xuống đất hay sao? Thời gian càng kéo dài Lâm Chính Tinh lại càng có khả năng đã trốn thoát rồi. Các anh nói Lâm Chính Tinh rút cuộc trốn đi đâu đó hay như thế nào?
    Ngữ khí của Nhiếp Chấn Bang lúc này có chút không tốt. chính mình bày mưu lập kế, thời gian lâu dài như vậy, mục đích chính là muốn thay đổi kết quả, bắt được Lâm Chính Tinh. Không ngờ bây giờ vẫn lại để cho ông ta chạy thoát, tâm trạng không được tốt điều này có thể hiểu được.

    Đối mặt với cơn tức giận của Chủ tịch Nhiếp, Tiếu Thiện Minh cũng có chút run sợ. Chủ tịch Nhiếp luôn luôn ôn tồn lễ độ, nổi giận như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên. Nhưng lúc này Tiếu Thiện Minh cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng nói:
    - Chủ tịch từng ngõ ngách của thành phố, chúng tôi đều tra xét rồi, thậm chí ngay cả mấy nơi nối giữa xã huyện và thành phố, những nơi tạp nham cũng đã lục soát rồi. Còn bắt được rất nhiều nhân viên lêu lổng trốn trong xã hội nhưng cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào của Lâm Chính Tinh. Nhưng tôi dám khẳng định Lâm Chính Tinh vẫn còn ở Vọng Hải, người của tôi bắt đầu từ tối qua đã phong tỏa các lối ra của Vọng Hải, Lâm Chính Tinh không thể trốn ra nhanh như vậy.

    Bên cạnh Nhiếp Gia Dân cũng gật đầu nói:
    - Chủ tịch Nhiếp tôi cho rằng Lâm Chính Tinh lúc này, nhiều khả năng là lẩn trốn ở một xó xỉnh nào đó ở thành phố Vọng Hải, đợi thời cơ trốn ra ngoài.

    Xó xỉnh? Trốn ra ngoài? Hai từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Nhiếp Chấn Bang, phân tích sâu hơn một chút. Lâm Chính Tinh muốn chạy trốn, đi ô tô, đi tàu hỏa là không thực tế, tốc độ như vậy hoàn toàn không thể đi xa được, chỉ có một khả năng duy nhất chỉ có thể là đi máy bay và đường biển.

    Về phía sân bay Tiếu Thiện Minh đích thân phục đón, chắc chắn là không thể nào đi bằng máy bay. Như vậy duy nhất còn lại chỉ có thể là đường biển. Lâm Chính Tinh là người lập nghiệp từ buôn lậu, đường biển là thông thạo nhất. Hơn nữa Vọng Hải và Đài Loan nhìn thấy nhau qua biển, chỉ mấy tiếng đồng hồ đã có thể đến được Đài Loan, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.

    Nghĩ đến đây Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, đập tay xuống bàn, trầm giọng nói:
    - Đường biển, chắc chắn là đi đường biển. Lâm Chính Tinh dự tính là muốn vượt biên, những kẻ vượt biên này am hiểu nhất chính là trốn tránh để khỏi bị bắt giữ. Bây giờ Lâm Chính Tinh chắc chắn là đang đợi cơ hội vượt biên.

    Nói xong Nhiếp Chấn Bang đã quay sang nói với Nhiếp Gia Dân:
    - Phó tư lệnh Nhiếp, anh lập tức liên lạc với chủ nhiệm Phương bên hải quân, lập tức điều động ca nô, ngoài ra Thiện Minh cậu tìm chi đội đặc công cảnh sát biển. Toàn bộ ra biển, những người khác tiến hành điều tra nghiêm ngặt tất cả các tàu thuyền đánh bắt cá và bến tàu ở thành phố Vọng Hải. Nhất định phải tìm được Lâm Chính Tinh.
     
    Last edited by a moderator: 19/4/16
    mhoang1191, nguyenmai and kingvothien like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 2)