HOT  Linh Dị  Mạt Thế Trùng Khải Mạt Thế - Chương 501 (Free 367) - Cổ Hi

  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 1 - Chương 15: Quần lót có thể dẫn quái


    Nguồn: Bachngocsach









    "Thật sự là cậu, cậu còn sống!"

    Mặt sĩ quan Tiểu Tống tràn ngập xúc động, chạy đến trước Lâm Siêu, dùng sức lực như gấu của mình ôm lấy gã, vui vẻ đến mức nói năng lộn xộn cả lên, bảo: "Cậu không chết, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết, thật tốt quá, thật tốt quá!"

    Mấy người Sở Sơn Hà nhanh chóng chạy tới.

    Khóe mắt Sở Sơn Hà hơi phiếm hồng, cố sức đấm lên ngực Lâm Siêu, nói: "Huynh đệ tốt, tôi liền biết cậu không dễ dàng chết như vậy!"

    Phó viện trưởng ngạc nhiên nói: "Lâm tiểu huynh đệ, cậu làm sao thoát chết được, thật không thể tin nổi, những đầu hủ thi đâu?"

    Lâm Siêu chưa kịp trả lời, sĩ quan Tiểu Tống lập tức trợn mắt nhìn, nói: "Ông nói gì vậy, lẽ nào ông rất hy vọng Lâm huynh đệ chết?"

    Phó viện trưởng thấy gã hiểu lầm, hấp tấp nói: "Ý của tôi không phải vậy, tôi chỉ hiếu kỳ vì sao cậu ấy có thể sống sót rời khỏi vòng vây khổng lồ của hủ thi, hơn nữa trên người Lâm huynh đệ không có bất kỳ vết thương nào, quả thật là kỳ tích!"

    Nghe hắn phân bua, đám Sở Sơn Hà mới chú ý, Lâm Siêu không những còn sống mà thân thể vẫn nguyên vẹn như cũ, chỉ có y phục hơi dơ bẩn do bị thịt thối bám lấy, tỏa ra mùi tanh tưởi.

    Lâm Siêu thấy khuôn mặt năm người đầy sự tò mò, nhưng không dám mở miệng hỏi, hắn không muốn bọn họ nghĩ ngợi lung tung, liền trả lời ngay: "Do vận khí tốt, sau khi tách khỏi được mấy con đường, tôi gặp phải một chiếc ôtô vận tải chặn đường, quái vật thì đuổi sát phía sau, tôi đành leo lên xe ôtô vận tải, sau đó từ nóc xe trèo lên cột đèn đường, sau đó đợi đám quái vật từ từ tản ra, mới xuống được, nên tới chậm."

    Hắn nói ngắn gọn, nhưng nhóm người Sở Sơn Hà có thể tưởng tượng được hình ảnh lúc đó, không kiềm nổi mà đổ mồ hôi lạnh thay Lâm Siêu.

    Phó viện trưởng trầm tư một hồi, nghi ngờ nói: "Cột đèn cao tầm tám mét, những hủ thi thấy cậu ở phía trên, làm sao sẽ ly khai đây?"

    Lâm Siêu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tôi tự có biện pháp."

    "Biện pháp gì?" Phó viện trưởng cảm thấy hứng thú hỏi.

    Lâm Siêu châm chọc hắn: "Tại sao tôi phải nói cho ông biết?"

    Phó viện trưởng ngẩn ra, lập tức nghiêm mặt nói: "Nếu phương pháp của cậu hữu dụng, tôi sẽ nói cho những người khác, như vậy sẽ giúp cho người sống sót tăng cao tỉ lệ sinh tồn, đây chính là một việc thiện!"

    Lâm Siêu "Hừ" một tiếng, nhàn nhạt nhìn hắn, nói: "Phương pháp rất đơn giản, ông chỉ cần ném đi quần lót trên người mình, liền có thể dẫn dắt quái vật rời đi."

    "Quần, quần lót?"

    Bao gồm Sở Sơn Hà bên trong, mấy người thiếu chút nữa hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

    Lâm Siêu lẩm bẩm nói: "Không sai, quần lót của tôi cách vài ngày mới giặt một lần, khá bốc mùi, dĩ nhiên có khả năng lừa chúng nó rời khỏi, ông có thể dùng phương pháp đó."

    Mấy người cảm thấy choáng váng, nữ y tá mặt đỏ bừng, xấu hổ nghiêng đâu sang nơi khác.

    "Thật, thật sự được không?" Phó viện trưởng rất hoài nghi nhìn hắn.

    "Ông thử một lần thì biết." Lâm Siêu hờ hửng đáp.

    Đây đúng là một phương pháp, hắn không nói xạo, chỉ là, hắn không sử dụng phương pháp này để rời thoát khỏi bầy hủ thi, mà là lợi dụng khúc xạ ánh sáng, che giấu thân thể mình sau đó rời đi.

    Lợi dụng quần lót?

    Chỉ có thể lừa gạt một ít hủ thi sơ kỳ, đợi sau khi chúng nó tiến hóa ra trí tuệ, ngươi dám ném quần lót ra, chỉ có đường chết!

    Lâm Siêu không để năm người có cơ hội nhiều lời, nói: "Đi thôi."

    "Dường như cậu rất am hiểu về những con quái vật này." Phó viện trưởng đẩy nhẹ gọng kính, tò mò nói: "Cậu đã giết chết chúng rất nhiều sao?"

    Lâm Siêu lạnh lùng liếc hắn một cái, không trả lời, bầu không khí trở nên nặng nề.

    Sĩ quan Tiểu Tống nổi giận nói: "Ông không cảm thấy vấn đề của ông rất nhiều sao, huynh đệ Lâm Siêu là Võ giả cổ, ông biết Võ giả cổ là gì không? Đây là một cơ cấu bí mật của quốc gia, đừng nói một Phó viện trưởng cỏn con như ông, cho dù viện trưởng của bệnh viện hàng đầu, cũng chưa có tư cách trò chuyện với cậu ấy!"

    Đã biết thân thủ của Lâm Siêu, gã nhận định Lâm Siêu là một Võ giả cổ.

    Phó viện trưởng sợ run rẩy cả người, tuy gã chưa từng nghe về Võ giả cổ, nhưng có nghe qua "Cơ cấu bí ẩn", nên cho rằng đây chính là một tổ chức thần bí lâu đời, gã ngại ngùng không dám hỏi nữa.

    Sĩ quan Tiểu Tống hừ lạnh một hơi, nói: "Mới vừa rồi còn muốn bỏ lại Lâm Siêu huynh đệ, bây giờ lại hỏi cái này hỏi cái kia, ông chẳng phải là bác sĩ sao, chờ đến viện nghiên cứu khoa học, sẽ phân cho ông một con quái vật, để cho ông nghiên cứu thật tốt!"

    Phó viện trưởng xám tro cả mặt, gã cũng không muốn một người có "Bối cảnh cực lớn" và thực lực cường đại như Lâm Siêu lưu lại ấn tượng xấu, đồng thời còn oán giận, ngoài miệng liền nói: "Làm sao có chuyện đó, tôi không hề có ý định vứt bỏ Lâm tiên sinh, tôi vẫn luôn cùng mọi người chờ đợi, hơn nữa, ta hỏi điều này, vẫn là muốn viện trợ nhiều người sống sót! Lâm tiên sinh, ngươi đừng nghe gã nói mò, ta tuyệt đối không có ý định bỏ rơi cậu!"

    "Khặc khặc, da mặt thật dầy..." Sĩ quan Tiểu Tống cười nhạt.

    Phó viện trưởng không ngó ngàng tới hắn, chỉ khẩn trương nhìn Lâm Siêu, nói: "Lâm tiên sinh, ngươi phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không có ý định bỏ rơi ngươi."

    Lâm Siêu gật đầu, nói: "Đã biết."

    Hắn không tìm cách truy cứu, trên thực tế, hắn cơ bản chẳng lưu ý, nếu không phải sự kiện này có thể gieo vào lòng Sở Sơn Hà một hạt giống, hắn hiển nhiên sẽ không cứu vớt bất kỳ kẻ nào.

    Hơn nữa, trong tận thế, chính, bị người khác vứt bỏ là sự tình bình thường, từ nhỏ hắn đã trải qua rất nhiều tình huống như thế, sớm tập mãi thành thói quen, đồng thời nghĩ chuyện này là đương nhiên, ngoài dự định chính là Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống, cư nhiên thực sự dựa vào ước định đợi ở chỗ này, khiến hắn có chút bất ngờ, những khi nhớ lại những ghi chép về Sở Sơn Hà ở kiếp trước, là một nhân vật, tâm tình liền bình thường lại.

    Lời nói của Lâm Siêu rơi vào tai Phó viện trưởng, hắn lập tức cho rằng Lâm Siêu tin lời hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng liên tục nói lời hay ý đẹp.

    Về phần Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống, nghĩ rằng Lâm Siêu là một người lương thiện, không tính toán nhỏ nhặt, cảm thấy kính phục từ đáy lòng.

    Lâm Siêu nhìn đồng hồ, nói: "Khởi hành."

    Sở Sở Hà gật đầu, dẫn đội đi về tiến lên phía trước.

    "Huynh đệ Lâm Siêu, cậu thật không muốn nhập ngũ sao, tôi có thể tiến cử cho cậu, giúp cậu trực tiếp thành Thiếu úy, lấy bản lĩnh của cậu, chẳng bao lâu sẽ lên cấp Thiếu tướng." Sở Sơn Hà chưa chấp nhận buông tha, gã nghiêm túc nhìn Lâm Siêu, nói: "Một người tồn tại ở đây rất nguy hiểm, đi theo tôi đi."

    Lâm Siêu lắc đầu.

    Sở Sơn Hà thở dài, nói: "Lần này cậu đã cứu ta một mạng, nếu sau này cậu gặp trắc trở, nhất định phải nhớ đến tìm tôi!"

    "Ừ!" Lâm Siêu trịnh trọng gật đầu.

    Mấy người đi một hồi, ven đường đụng độ gặp mấy đầu hủ thi, đều bị Lâm Siêu lẫn Sở Sơn Hà hợp lực đánh chết, chẳng bao lâu, đã đi tới địa điểm tiếp ứng mà Sở Sơn Hà nói.

    Đây là một quãng trường rộng, có mấy trăm hủ thi tập trung, trong đó phần lớn là phụ nữ lớn tuổi, lúc này mặt thối rữa đến độ không nhìn rõ ngũ quan.

    Lâm Siêu cùng đám người ẩn núp trong một góc cạnh cao ốc gần quãng trường, yên lặng chờ đợi, dựa theo lời Sở Sơn Hà nói, người tiếp ứng sẽ lái máy bay trực thăng đến, trực tiếp cứu viện từ trên không.

    Giả sử trên trực thăng có lắp súng liên thanh, muốn thanh lý toàn bộ hủ thi trên quãng trường cũng không khó.

    "Vì sao còn chưa đến?" Sở Sơn Hà hơi nghi hoặc, "Thời gian đã trễ, chẳng lẽ xuất hiện biến cố?"

    Lỗ tai Lâm Siêu giật giật, sắc mặt đột ngột thay đổi, nói: "Có tiếng súng!"

     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 1 - Chương 16: Hỗn loạn sơ kỳ


    Nguồn: Bachngocsach









    Tiếng súng rất kịch liệt, có tiếng vang của vỏ đạn, hơn nữa còn tiếng xạ kích va chạm với sắt thép cứng rắn, âm thanh này từ trên cao dội xuống!

    Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống hơi sửng sốt, tiếng súng? Vì sao chúng tôi không nghe thấy?

    Ở ngay thời điểm mấy người đang nghi hoặc, bầu trời phương xa truyền đến tiếng vù vù do cánh quạt ma sát với gió, nhìn từ xa, trên bầu trời xuất hiện một điểm nhỏ đen thui, ở phía sau còn có một điểm đen nhỏ khác theo sát.

    Sở Sở Hà nhìn chăm chú một hồi, mới xác định đó là máy bay trực thăng, ngạc nhiên nói: "Bọn họ tới."

    Lâm Siêu tập trung quan sát hai chấm đen, nói: "Trước tiên đừng nên thò đầu ra, hai chiếc trực thăng này đang ác chiến, chúng ta trên mặt đất dễ bị liên lụy."

    "Ác chiến?" Sở Sơn Hà lấy làm lạ.

    Lâm Siêu không trả lời hắn mà nắm chặt súng lục.

    Rất nhanh, hai chiếc máy bay trực thăng từ vùng trời bay tới, chiếc trực thăng ở đằng trước lắc lư trên không, một mặt tránh né trực thăng ở phía sau bắn phá, một mặt lượn vòng xung quanh quãng trường.

    Sở Sơn Hà nhìn thấy mặt bên máy bay trực thăng, một thanh niên tháo vát đang ôm súng liên thanh, lập tức vui vẻ nói: "Là Lôi tử, cậu ấy tới!"

    Ánh mắt Lâm Siêu lóe lên, nói: "La Lôi?"

    Sở Sơn Hà kinh ngạc nhìn hắn, "Làm sao cậu biết?"

    Lâm Siêu thầm nghĩ quả nhiên, La Lôi này chính là người sa ngã trong quyền lợi, thiết kế hãm hại người của Sở Sơn Hà, hiện tại là giai đoạn đầu của tận thế, hắn vẫn là huynh đệ của Sở Sơn Hà.

    "Chiếc trực thăng phía sau, dường như là kẻ địch của hắn." Lâm Siêu vuốt cằm, nói: "Phá huỷ nó hẳn không xảy ra vấn đề gì chứ?"

    Sở Sơn Hà cũng thấy hai chiếc phi cơ trực thăng chiến đấu đì đùng, sắc mặt hắn u ám, nói: "Nhất định là quân đội của kẻ khác, biết tôi bị vây hãm ở đây, thừa cơ ngăn cản, chết tiệt! Huynh đệ Lâm Siêu, cậu có biện pháp phá hủy nó sao?"

    Lâm Siêu giơ súng lục lên, nói: "Dùng nó là đủ."

    "Súng lục?" Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống nhìn hắn bằng vẻ mặt quái dị, nếu không phải đã biết thân thủ và kỹ thuật lái xe của Lâm Siêu thần kỳ, bọn họ hầu như lười để ý đến hắn.

    Súng lục bắn máy bay trực thăng?

    Điều này chỉ xuất hiện trong phim ảnh Hollywood, trước chưa tính có thể bắn trúng hay không, cho dù có khả năng ngắm trúng... Tầm bắn hữu hiệu của thanh súng này khoảng 50 mét, vượt qua cự ly này động năng sẽ nhanh chóng yếu đi, uy lực giảm nhiều, mà vị trí hai chiếc trực thăng này ít nhất là ở tầng 40 cao ốc, hơn hẳn cự ly 40 mét, nếu bắn trúng, cũng không có lực phá hoại.

    Huống chi, một viên đạn sẽ gây được bao nhiêu tổn hại cho trực thăng?

    Đáy máy bay trực thăng chế tạo bởi thép, coi như bắn trúng trong cự ly 30 mét, cùng lắm chỉ xuyên thủng một lỗ đạn nhỏ, muốn đánh rớt trực thăng xuống, nhất định là người si nói mộng!

    Lâm Siêu nhìn thấu ý nghĩ của hai người, cũng không giải thích, mà dứt khoát hành động, hắn cấp tốc trèo lên sân thượng ở tầng cao nhất theo đường ống xả nước của cao ốc.

    Mặt sĩ quan Tiểu Tống hết sức hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Cậu ấy là Spider man chuyển thế sao?"

    Sở Sơn Hà cười khan, nói: "Đứng ở sân thượng, đúng là khoảng cách vừa đủ, thế nhưng ảnh hưởng của đạn quá nhỏ đối với trực thăng, chỉ đành trông chờ Lôi tử có thể bắn hạ trực thăng địch, tôi muốn nhìn xem, rốt cục là ai đang chĩa mũi nhọn vào tôi!"

    Lúc này, Lâm Siêu đến tầng cao nhất, trên sân thượng của tầng này có một hủ thi , Lâm Siêu sử dụng khúc xạ ánh sáng, che lấp thân thể của bản thân, núp ở một góc kín trên nóc nhà.

    Quan sát hai chiếc trực thăng đang chiến đấu ác liệt.

    Sau một phút đồng hồ, Lâm Siêu chính thức nạp đạn, hắn ngắm ngay thùng chứa dầu đằng sau trực thăng thứ hai, quyết đoán bóp cò!

    Phanh! Phanh! Phanh!

    Ba phát liên tiếp!

    Phản lực của súng đẩy văng một tay của Lâm Siêu ra, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thẩy van dầu phía sau trực thăng bắt dầu rò rỉ, chất lỏng màu vàng như nước tiểu phun xuống theo đường cong.

    Lâm Siêu biết chiến thắng đã được thiết lập, đường ống bài tiết nước thải quay về tầng trệt.

    Sở Sơn Hà nhận thấy bình nhiên liệu của chiếc trực thăng thứ hai bị phá vỡ, gã kinh ngạc nhìn Lâm Siêu, nói: "Cậu làm điều đó như thế nào, viên đạn không thể đục lỗ trên thân trực thăng bọc thép đơn giản như vậy."

    Lâm Siêu gật đầu nói: "Đó là nguyên nhân tôi dùng ba viên đạn."

    "Ba viên?" Sĩ quan Tiểu Tống mơ hồ.

    Lâm Siêu nhìn thoáng qua hắn, nói: "Chỉ cần bắn ba viên đạn chồng lên cùng một vị trí là có thể xuyên thủng."

    Sở Sơn Hà đầy sững sờ, nói: "Sao có thể như thế được, chiếc trực thăng không hề bất động, cho dù bất động, muốn bắn ba phát trên cùng một điểm, một số tay thiện xạ trong quân đội, tuy có năng lực bắn trúng hồng tâm liên tục, nhưng hồng tâm có đường kính ba tấc, so với kiểu hoàn toàn chồng khít trên cùng một điểm cơ bản hai cấp bậc khác nhau, hơn nữa, trực thăng vẫn lay động không ngừng!"

    Lâm Siêu gật đầu nói: "Đó là lý do ta dùng một phút để quan sát."

    Sở Sơn Hà triệt để câm nín.

    Sĩ quan Tiểu Tống chìa ngón cái ra, nói: "Ta sống từng tuổi này, lần đầu tiên hiểu rõ, thiên tài là gì, đây mới là tay súng thần a, chỉ mất một phút quan sát để phân tích được quỹ đạo di chuyển của trực thăng, chậc chậc..."

    Lúc này, chiếc trực thăng thứ hai xảy ra sự cố tràn dầu, chiếc trực thăng thứ nhất nhanh chóng chớp lấy thời cơ phản kích dữ dội, phi công trong buồng lái lập tức bị nã thành tấm lưới rách, toàn bộ chiếc trực thăng chao đảo rơi xuống.

    Ầm!

    Máy bay trực thăng rơi trên quãng trường, cánh quạt bị gãy do cọ quẹt vào nền đất, vạch ra những rãnh sâu hoẵm, cát bụi mịt mù khắp nơi.

    Tiếng động phát cực lớn thu hút tất cả hủ thi phụ cận mò tới, trong trực thăng có hai người thân thể đầy máu bò ra, vẻ mặt sợ hãi khi bị đàn hủ thi đen ngòm nhấn chìm, sau một vài đợt âm thanh thảm thiết truyền ra liền trở nên yên tĩnh.

    Lúc này, chiếc trực thăng đầu tiên chậm rãi thả thang dây cứu hộ từ trên không xuống.

    Khuôn mặt hai bác sĩ và nữ y tá lộ ra sự kích động, bọn họ đợi thời khắc này rất lâu, dọc đường phải nơm nớp lo sợ, bây giờ cuối cùng đã an toàn.

    Sở Sơn Hà vỗ vỗ vai Lâm Siêu, ánh mắt phức tạp, nói: "Lâm Siêu huynh đệ, cậu là một nhân tài, sau này có phiền phức, nhất định phải tới tìm tôi!"

    Lâm Siêu gật đầu.

    "Tôi đi." Sở Sơn Hà là người nắm thang cứu hộ sau cùng, thân thể được trực thăng kéo thẳng lên cao, hắn lớn tiếng nói: "Cậu nhất định phải sống sót thật tốt!"

    Sĩ quan Tiểu Tống cũng hét to theo: "Lần sau gặp mặt, tôi sẽ cho cậu nếm thử món ăn sở trường!"

    Lâm Siêu liếc xéo tức giận, ẫm ĩ như vậy, không sợ dẫn đến hủ thi sao?

    Hắn phất tay áo, liền quay đầu ly khai.

    Sở Sơn Hà và sĩ quan Tiểu Tống có chút chán chường, không nghĩ tới một bức tranh chia tay xúc động như vậy, lại bị Lâm Siêu phá hỏng, thật sự quá khó chịu.

    La Lôi kéo Sở Sơn Hà lên trực thăng, hắn kỳ quái nhìn thoáng sơ phương hướng Lâm Siêu rời đi, nói: "Người nọ là ai, vì sao đi cùng hai anh, vừa nãy hình như là chính hắn đục thủng van trực thăng, khiến phi công luống cuống, tôi mới có thể phá hủy nó."

    Sở Sơn Hà thở dài nói: "Cậu ấy tên Lâm Siêu, là huynh đệ mới của tôi, cậu ấy cứu tôi một mạng, tôi mời hắn vào quân đội, những cậu ấy không muốn, thật đáng tiếc."

    "Cứu anh?" La Lôi ngẩn ra, lập tức sắc mặt nghiêm túc, nói: "Là huynh đệ của anh, cũng là huynh đệ của tôi, nếu sau này có gặp lại cậu ấy, ta nhất định tận sức hỗ trợ!"

    Sở Sơn Hà gật đầu, ánh mắt dời đến hài cốt tại chiếc trực thăng bị rơi, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Ai muốn đối phó tôi?"

    "Là tên Bạch Phàm khốn nạn!" Trong mắt La Lôi tuôn ra tức giận, "Chính gã sai khiến kẻ này tới, hiện tại quân đội hỗn loạn thành một mảnh, nhiều tướng quân mang theo binh sĩ của mình rời khỏi quân đội, muốn tự lập vi vương, chỉ có lão tư lệnh và một ít tương quân thâm niên vẫn còn ở lại, không muốn bôn ba."

    "Tự lập vi vương?" Sở Sơn Hà cười lạnh.

     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 1 - Chương 17: Cơn thịnh nộ của Lâm Siêu


    Nguồn: Bachngocsach








    Sau khi Lâm Siêu hộ tống đám Sở Sơn Hà rời đi an toàn, lập tức quay về nhà, lúc này sắc trời đã sắp trễ, đồng tử của gã còn chưa tiến hóa ra năng lực nhìn đêm, buổi tối chưa phải thời điểm thích hợp để xuất hành, dẫu sao, ở trong tòa thành thị phế tích này, chẳng những có hủ thi còn có các sinh vật biến dị.

    Lâm Siêu co rút lỗ chân lông khép kín tuyến mồ hôi, cố gắng hết sức giảm bớt mùi cơ thể phả ra bên ngoài, lại sử dụng khúc xạ ánh sáng ẩn hình, vượt qua một số đàn hủ thi dọc đường, trước khi sắc trời bế mạc, gã đã về tới chung cư.

    "Hử?" Lâm Siêu dời tầm nhìn xuống dưới cổng chung cư, ở đây xuất hiện mấy cái xác hủ thi, sọ bị đạn bắn nát, ngã cạnh rào bảo vệ cổng.

    "Có người đến đây." Lâm Siêu cau mày, hơn nữa những kẻ này có súng trong tay, không biết là người của quân đội, hay mấy tên côn đồ.

    Hắn không dám chần chờ lâu, lập tức trở về cao ốc chung cư.

    Lâm Siêu ngồi thang máy trở lại tầng 18, gõ cửa cốc cốc, cửa bị gõ liền mở ra nhẹ nhàng, thậm chí còn không khóa cửa!

    Lòng Lâm Siêu nặng trĩu, đồng thời xuất hiện dự cảm bất ổn, hắn nhanh chóng xông vào phòng, chỉ thấy phòng khách vốn sạch sẽ gọn gàng, lúc này lộn xộn thành một mảnh, còn có bảy tám dấu chân máu in trên sàn nhà bằng gỗ, nổi bật nhất chính là số gạo xếp đống phía sau ghế sofa, các loại rau cải, toàn bộ đều biến mất, tất cả sofa đều bị lật chổng ngược.

    Khí tức lạnh lẽo chợt hiện trong mắt Lâm Siêu, hắn lặng lẽ đi tới nhà bếp, cùng phòng ngủ của chị gái Lâm Thi Vũ, toàn bộ lương lực dự trữ bên trong đều bị cướp sạch sẽ, kể cả bàn thí nghiệm trong phòng Lâm Thi Vũ đều bị đập phá thành mảnh vụn, kính hiển vi rớt trên nền đất, các ống nghiệm bị đập bể nát, rất dễ tưởng tượng khung cảnh ở thời điểm đó phát sinh kịch liệt như thế nào!

    Tâm trạng Lâm Siêu trầm xuống

    Một ngọn lửa giận mãnh liệt bùng cháy từ đáy lòng hắn đi ra!

    Lương thực bị cướp sạch, hắn vẫn có khả năng đi cướp lương thực ở siêu thị, thế nhưng, không thấy Lâm Thi Vũ!

    Nàng là cô gái duy nhất hắn phải bảo vệ, cũng bị đám người này mang đi!

    Lâm Siêu sinh tồn trong tận thế 19 năm, nên rõ ràng vận mệnh của một cô gái xinh đẹp dễ thương trong tay lũ côn đồ sẽ bi thảm ra sao!

    "Cô gái nhỏ này..."Lâm Siêu xiết chặt nắm tay, sát khí dày đặc trong mắt khiến nó thực chất hơn, gã lập tức lao ra khỏi căn phòng, ngồi thang máy đi xuống tầng 1.

    Lúc này sắc trời tối sầm, mặt trời đã lặn mất, thành phố tang hoang trong tình trạng tĩnh mịch, chỉ có âm thanh hủ thi gầm rừ tràn ngập khoảng không.

    Lâm Siêu không hề dừng lại, gã đi đến bên cạnh những con hủ thi bị bể sọ ở gần cổng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, kiểm tra tỉ mỉ, ngay tức khắc, gã đã phát hiện một ít vết tích dấu chân khá sâu, kích cỡ của các bàn chân gần như không chêch lệch so với những dấu chân hắn thấy trong phòng khách.


    Lâm Siêu lập tức cầm gậy sắt, đuổi theo phương hướng những dấu chân để lại.

    Những kẻ này vận chuyển nhiều lương thực như vậy, đặc biệt là có hơn mười bao gạo, mỗi người bắt buộc phải vác tối thiểu hai bao, cộng thêm kinh nghiệm sinh tồn của chúng quá ít, căn bản không biết nên xóa đi dấu chân, Lâm Siêu không gặp bất kỳ cản trở nào để tìm ra lộ tuyệt đám người đó ly khai.

    ...

    Shangri-La Hotel.

    Cánh cổng tráng lệ, những vũng máu đen trải dài trên bậc thang, cùng những xác chết hủ thi nằm cách đó không xa, đầu đều bị nổ tung mà chết.

    Ở cổng có hai người đàn ông cường tráng, thân ăn mặc quần áo hàng hiệu sang trọng, trong tay cầm súng, đang tùy tiện canh gác xung quanh, một khi có hủ thi mon men lại gần, lập tức bắn gục!

    "Mày nói, giá trị y phục tao đang mặc, có phải ông chủ trăm vạn đồng lúc trước mới mặc được?"

    "Khặc khặc! Phú hào trăm vạn nhằm nhò gì, tao nghe lão Kê bốn mắt nói, quần áo chúng ta mặc, trị giá ít nhất 7, 8 vạn đồng. Phải tầm cỡ đại gia nghìn vạn mới có khả năng mua được, mà còn chưa nói đến chỗ, cảm giác khi mặc chúng nó so với đồ chợ trời một bộ 20 đồng khác biệt như trời với đất vật, hoàn toàn bất đồng, chất liệu vải thật mượt mà."

    "Nếu thế giới không hỗn loạn, hai ta đừng nói là mặc, cho dù sờ một cái đều không thể! Hơn nữa, hiện tại trong tay còn có súng, món đồ chơi này thật đã nghiền!"

    "Đúng vậy, đáng tiếc con gái của ta chết quá sớm, nếu không, bây giờ ta liền có năng lực bảo vệ nó."

    "Chuyện quá khứ còn nói tới làm chi, chúng ta phải sống sót thật tốt, vị thủ lĩnh này tuy còn trẻ, nhưng tính cách rất tốt, lăn lộn cùng hắn sẽ có ngày tháng tốt lành, hôm nay lão Trương mang về nhiều lương thực, đủ cho chúng ta dùng trong một tuần lễ."

    "Ừ, lão Trương lập công, đáng tiếc đôi ta, chỉ có trách nhiệm trông coi ở đây, nếu chúng ta cũng đi ra ngoài tìm kiếm, nói không chừng có thể tìm được những thứ tốt."

    "Bên ngoài quá nguy hiểm, nhận nhiệm vụ canh cổng thấy vậy mà an toàn, chẳng may quái vật quá nhiều, chúng ta còn có thể tìm thủ lĩnh cầu cứu."

    Hai người kẻ một câu ta một lời, hoàn toàn chưa phát giác ra những tia sáng bên cạnh họ hơi vặn vẹo, một thanh niên y phục đen, y như ma quỷ xuất hiện phía sau họ.

    Phanh!

    Gậy sắt vung lên, đập vào ót của người đàn ông khỏe mạnh bên trái đang nói chuyện, hắn đang cười cười nói nói, bất chợt thân thể chấn động, đầu bỗng nhiên nổ tung, hỗn hợp đỏ trắng nóng hầm hập trong óc phun ra, bắn tung tóe trên mặt người bên phải.

    Người này hoàn toàn bàng hoàng.

    Đợi gã tốn 2, 3 giây mới phản ứng lại, một bàn tay lạnh buốt đầy lực lượng từ phía sau vươn tới, bóp giữa cổ họng của gã, nhẹ nhàng vặn một cái.

    Crốp, xương cốt cổ gãy nát, đầu vô lực gục xuống.

    Lâm Siêu lấy hết đạn trên người họ ra, cất vào trong túi, sau đó một cước đá văng thi thể không đầu xuống bậc thang, hắn đặt cái xác còn lại dựa vào cửa

    Lập tức, hắn tiến vào đại sảnh rộng lớn.

    Phía sau quầy tiếp tân ở tầng 1 đại sảnh, một ông lão gầy gò đang ngồi, lúc này đang ngủ gà ngủ gật, sau khi Lâm Siêu che giấu thân thể, tránh khỏi camera theo dõi của khách sạn và đi thẳng đến phòng an ninh đằng sau khách sạn.

    Cửa phòng an ninh đã đóng kín, Lâm Siêu có thể nghe được toàn bộ âm thanh nho nhỏ trong phòng, bên trong có hơi thở của hai người, một trong đó đang ngủ, truyền ra tiếng ngáy nhè nhẹ, người còn lại đang ngáp.

    Ánh mắt Lâm Siêu lóe lên, móc ra thanh sắt cất giấu trong người, cấp tốc mở rộng cửa, quá trình này nhanh đến độ không tạo ra một tí tiếng động.

    Mở cửa một cách im ắng, chỉ thấy hai người đang giám sát màn hình quang trên bục, gồm một đàn ông trung niên đang nằm sấp, đang ngáy ngủ, còn lại là một thanh niên đeo kính, tay chống cằm, quản chế màn hình trong mệt mỏi.

    Không có công việc gì để làm, cứ ngồi yên như vậy rất dễ buồn ngủ, hắn phải vất vả chống cự cơn buồn ngủ.

    Lâm Siêu như bóng ma di chuyển tới sau lưng người này, bỗng nhiên chìa bàn tay ra, chặn ngang yết hầu gã.

    Thanh niên mắt kính lập tức hoảng hốt, hắn muốn la hét theo bản năng, nhưng bàn tay kia cực kỳ quả quyết, quá mạnh mẽ, ngay một giây chụp dính cổ họng, đã dùng lực bóp nát yết hầu gã, gã chỉ có thể miễn cưỡng "Ú ớ" hai tiếng, sau đó liền trợ hai mắt, kiệt sức ngã trên dài quan sát.

    Trung niên bên cạnh đang say sưa ngủ, dĩ nhiên vẫn ngủ mê như cũ, Lâm Siêu lập tức đập ra một gậy, lực lượng khổng lồ đập tan nát sọ của gã.

    Giải quyết hết hai kẻ này, Lâm Siêu khóa cửa lại, lập tức bắt đầu khống chế hệ thống an ninh, rất nhanh huy động tất cả hồ sơ theo dõi trong ngày hôm nay.

    Sau khi tốn vài phút tua về, ánh mắt Lâm Siêu tập trung vào thời gian 3 giờ trưa.

    Trong màn ảnh, một người từ cửa tiến nhập vào đại sảnh, trên vai khiêng một lượng lớn thương thực, gạo, nước suối, kẹo, rau củ và thịt,… Ngoài ra, một người đàn ông rắn chắc đang khiêng một cô gái mặc đầm trên vai, cô gái nằm yên không nhúc nhích, hình như đã hôn mê, nhìn xuyên qua camera quan sát, có thể nhìn rõ ràng, trên mặt nàng có một bạt tay đỏ tươi!

    Sát khí trong mắt Lâm Siêu chợt tăng lên gấp mấy lần.
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 1 - Chương 18: Tiến Hóa giả tự thức tỉnh


    Nguồn: Bachngocsach








    Thông qua camera giám sát Lâm Siêu thấy những kẻ này sau khi tiến vào tòa nhà, bọn họ nhanh chóng được một nhóm người sống sót ra tiếp đón nhiệt tình, tính toán sơ bộ, tòa nhà có 30 đến 40 người sống sót, trong đó số người được phân phối súng ống, ước chừng trên dưới mười người, về phần còn lại, hầu hết các phụ nữ và trẻ em chiếm ưu thế.

    Chỉ có duy nhất một người lớn tuổi.

    Đây là một khu vực dân cư tụ tập quy mô nhỏ, cách sinh tồn ở nơi này hiển nhiên không tàn khốc như kiếp trước, những phụ nữ trẻ tuổi mặc dù có quan hệ mập mờ với những đàn ông được phân chia súng, nhưng không có trở thành đồ chơi một cách trắng trợn.

    Chưa có ai dẫn đầu xé rách lớp mạng che mặt đạo đức.

    Lâm Siêu theo dõi màn hình, giữa đám người là một cậu bé rất trẻ tuổi, nhìn khoảng 16, 17 tuổi, khuôn mặt còn nét non nớt rõ rệt, tuy nhiên, người xung quanh giống như chúng tinh phủng nguyệt xoay quanh hắn, hiển nhiên, thiếu niên này mới là chủ nhân của nơi đây.

    Lâm Siêu cảm thấy khá kinh ngạc vì điều này.

    Hắn âm thầm lưu ý, sau đó chuyển ánh nhìn về màn hình có bóng dáng của Lâm Thi Vũ, chỉ thấy nàng bị gã đàn ông khiêng vào một gian phòng xa hoa, ném lên giường, người này nhìn thân thể của nàng một lúc, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, xoay người rời khỏi phòng, thuận tay khóa cửa lại.

    Từ đó lúc, cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, dễ đoán ra Lâm Thi Vũ vẫn còn ở bên trong.

    Lâm Siêu nhìn thoáng qua số phòng trước, sau đó nhìn thật kĩ gương mặt người đàn ông bắt nàng về, cuối cùng ánh mắt hắn dời đến màn hình có đứa trẻ thủ lĩnh kia, trải qua nhiều màn hình giám sát, nhanh tóm được hành tung của hắn.

    Tại thời điểm này, hắn đang đi tới phòng cất chai rượu nổi tiếng được xây dựng dưới lòng đất của khách sạn.

    Lâm Siêu lập tức mở cửa phòng an ninh, lặng lẽ ẩn hình thể trong ánh sáng, cấp tốc chạy như bay qua hầm cất rượu.

    Dọc đường cũng không gặp những người sống sót khác, có lẽ bọn đều ở trong phòng riêng của mình, một ít chơi game để giết thời gian, một ít nhàm chán ngủ, một ít suy tư làm sau sinh tồn.

    Lâm Siêu ung dung đến tầng tích trữ rượu danh tiếng.

    Trước tiên, hắn áp tai vào cửa để lắng nghe động tĩnh phía trong, sau khi không nghe thấy tiếng động lạ, mới sử dụng kỹ năng mở khóa, nhẹ nhàng mở cửa.

    Khúc xạ ánh sáng giúp thân thể hắn trở nên trong suốt, từ trong nhìn thấy mà nói, chỉ tưởng rằng cánh cửa bị một cơn gió nhẹ thổi vào nên tự động mở ra.

    Lâm Siêu nhanh nhẹn lướt vào trong.

    Phòng lưu trữ các mặt hàng rượu nổi tiếng rất rộng rãi thoáng mát, hàng hóa sắp xếp bên trên kệ là các loại rượu quý báu như vang đỏ, vang trắng, cùng một ít rượu trắng trứ danh, lúc này, hầm cất rượu dĩ nhiên không có một bóng người.

    Lâm Siêu hơi nghi hoặc, camera quay thấy cậu bé thủ lĩnh bước vào căn phòng này, vẫn chưa có đi ra, vì sao lại biến mất?

    Hắn tiến vào phòng lưu trữ rượu hiếm, thận trọng dò xét chung quanh.

    Rất nhanh, hắn nghe được âm thanh nho nhỏ, đến từ phía sau một kệ hàng.

    Lâm Siêu chớp nhẹ đôi mắt, nhẹ nhàng bước tới kệ, nhìn qua khe hở, tìm thấy một căn phòng cất trữ bí mật ở phía sau cái kệ, cửa khép hờ, một mùi hôi thối phảng phất ra từ bên trong.

    Xuyên qua khe cửa, Lâm Siêu thấy rõ khung cảnh bên trong, con ngươi không khỏi co rút lại.

    Trong phòng có mấy cái khung gỗ, phía trên treo hai cô gái có ngoại hình khá tốt, lúc này họ giống như con cừu nhỏ bị lột da, cả người trần như nhộng, trong đó một người thân thể nguyên vẹn, người còn lại vô cùng thê thảm, gò ngực bị san phẳng, hai lớp da bên xương sườn bị vạch thật sâu, ruột lẫn nội tạng bên trong đều không thấy, ở cái đài bên cạnh còn treo mấy cánh tay nhân loại nam nữ đều có.

    Trong phòng nhỏ cất rượu tối om, khắp nơi đều là vết máu và mùi xú uế!

    Rống ~!

    Trong không gian tối đen của căn phòng, truyền ra vài tiếng gào rít, chỉ thấy sáu cánh tay lỡ loét vươn ra từ bóng tối, chụp lấy những cánh tay rướm máu trên đài, rồi lùi vào trong hắc ám, sau đó liền vang lên âm thanh nhai nuốt.

    Hủ thi?

    Lâm Siêu có chút sửng sốt.

    Hắn tuyệt đôi không nhìn lầm, chỉ có hủ thi mới có những cánh tay thối rữa như thế!

    Ở trước đài rỉ máu, ngoài thiếu niên thủ lĩnh, còn một cô gái mặc váy đen bó sát người đang đứng cạnh, đeo mạng che mặt màu đen, che khuất phân nửa khuôn mặt trắng nõn và mắt, chỉ lộ ra gò má với độ cong hoàn hảo, đôi môi vẽ lung tung y như ngọn lửa, tôn lên làn da trắng như tuyết, đẹp lạnh lùng mà cao quý nhìn rất hấp dẫn.

    "Như vậy, thực sự được chứ?" Chàng trai thủ lĩnh nhìn mảnh hắc ám, theo bản năng lùi về sau vài bước.

    Giọng nói của cô gái mặc lễ phục đen trong trẻo, mang theo sự hồn nhiên đặc biệt của một thiếu nữ, hoàn toàn khác biệt với khí chất cao quý của nàng, cười hì hì nói: "Đừng sợ nha, chúng nó lớn lên rất khả ái, chỉ cần ăn thêm mười người nữa, chúng nó sẽ tiến hóa nga, đến lúc đó, mượn lực lượng của bọn nó, anh muốn thống trị tòa thành thị này, đều là chuyện dễ dàng."

    Chàng trai thủ lĩnh nuốt xuống hớp nước bọt, quay đầu nhìn nàng, sắc mặt khó coi nói: "Tiểu Ngữ, kỳ, kỳ thực... Có thống trị tòa thành thị được hay không, đều không trọng yếu, anh chỉ muốn ở bên em."

    "Anh nói cái gì ngốc thế." Cô gái váy đen nâng mặt gã lên, nhẹ giọng nói: "Bên ngoài lúc này đều là quái vật, chúng ta muốn sống tốt, phải làm như vậy!"

    Thiếu niên thủ lĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp trong gang tấc, cùng mùi thơm cơ thể nhàn nhạt tỏa ra từ trong cơ thể nàng, lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: "Anh, anh đã biết."

    "Thật dễ thương." Cô gái mặc lễ phục đen vuốt tóc gã, ôn nhu nói: "Anh và em đều sở hữu năng lực mạnh mẽ, nhất định phải làm điều gì đó thật đặc biệt, hôm nay thế giới đã hỗn loạn, chúng ta liền làm vua của thế giới mới này đi! Ngày mai, anh lại mang tới hai người nữa."

    Chàng trai thủ lĩnh ngập ngừng, nói: "Như vậy có quá thường xuyên hay không, mấy người mất tích gần đây, đều viện cớ là do ra ngoài bị hủ thi ăn sống, nếu lại có người mất tích, mọi người có thể sẽ nghi ngờ."

    "Ai dám hoài nghi, anh liền bắt người đó đến." Cô gái váy đen ôm sát người nâng cằm hắn lên, khẩu khí mang một ít tùy ý nói.

    Thiếu niên thủ lĩnh nhìn thấy ảnh ngược bản thân trong đôi mắt đen nhanh của nàng, gã cảm thấy tim đập nhanh hơn, hơi hoảng hốt, vội vã nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: "Anh đã biết."

    Cô gái lễ phục khóe môi cong lên, nói: "Nghe nói, xế chiều hôm nay có người mang về một cô gái, buổi tối anh hãy chuyển nàng đến đây, dù sao một cô nhỏ bé như vậy, cũng không có tác dụng gì, chỉ lãng phí lương thực... Ai!"

    Nàng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ngoài cửa.

    Thiếu niên thủ lĩnh sửng người ra, lập tức tiến lên mở rộng cửa, ở ngoài cửa lại không phát hiện điều gì, gã kỳ quái nói: "Không có ai a."

    Cô gái lễ phục đen khẽ nhăn mày, nói: "Không có khả năng, em vừa cảm ứng được chấn động dị thường, tuyệt đối có người! Lẽ nào... Là người có năng lực đặc thù như anh?"

    Thiếu niên thủ lĩnh giật mình nói: "Không thể nào?"

    Cô gái lễ phục đen dời ánh mắt đến sau lưng gã, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, nói: "Mau tránh ra."

    Thiếu niên chợt giật bắn trong lòng, lập tức lắc mình tránh né, gã quay đầu lại, nhìn vị trí mình vừa đứng, chẳng biết lúc nào, xuất hiện một thanh niên mặc y phục đen, giống như bóng ma, trong tay nắm một gậy sắt, không hề phát ra nửa điểm âm thanh.

    Gã thầm nghĩ thật nguy hiểm, thiếu chút nữa đã bị đánh lén.

    Nhưng mà, hắn không hề biết, Lâm Siêu không có ý định đánh lén gã, bằng không gã có dựa vào cảnh báo mà phản ứng trước thì lúc này kết quả vẫn như cũ bể sọ mà chết.

    Ánh mắt lạnh như băng của Lâm Siêu rơi vào cô gái lễ phục đen, vừa nãy nghe được lời của nàng, đã bất chợt khơi dậy sát khí trong lòng hắn, không ngờ lại bị phát hiện, hắn cũng lười ẩn núp tiếp, hai người kia đều là Tiến hóa giả tự thức tỉnh, tuy rằng mạnh hơn Tiến hóa giả phổ thông, nhưng chẳng thể tạo ra uy hiếp lớn đối với hắn.
     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Quyển 1 - Chương 19: Kẻ điều khiển hủ thi


    Nguồn: Bachngocsach








    Cái gọi là tiến hóa giả tự thức tỉnh cũng chỉ là một số người có được thể chất đặc biệt mà thôi. Ngay sau khi loại siêu vi-rút kia bùng phát, bọn họ chẳng những không bị lây lan mà trái lại gen trong người họ lại nhanh chóng hòa trộn với vi-rút biến thành nhân loại được tiến hóa!

    Loại tiến hóa tự thức tỉnh này cũng giống như hủ thi, nó được chia thành tiến hóa thông thường, tiến hóa đặc biệt và tiến hóa nhiều tầng! Có thể những tiến hóa giả thông thường có số lượng rất nhiều, cứ trong một trăm người sẽ có khả năng có một người. Thế nhưng, tiến hóa giả đặc biệt lại rất ít, phải trong mười nghìn người mới xuất hiện được một người.

    Còn về phần tiến hóa giả nhiều tầng, theo như Lâm Siêu được biết thì trên cả thế giới chỉ có tổng cộng không quá ba người!

    - Mày là ai? !

    Người con trai làm thủ lĩnh sợ hãi nhìn Lâm Siêu, nói:

    - Mày vào đây bằng cách nào? Những người ở bên ngoài đâu hết rồi? Chẳng lẽ mày giết tất cả bọn chúng rồi sao?

    Lâm Siêu dường như không để ý tới lời gã, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cô gái mặc lễ phục màu đen, nói:

    - Làm sao cô biết thịt người có thể làm cho hủ thi tiến hóa?

    Cô gái mặc lễ phục quan sát Lâm Siêu trong chốc lát rồi vẻ mặt lại thả lỏng ra như trước, cô ả mỉm cười nói:

    - Tôi tự có bí mật của mình. Còn về phần anh, hẳn anh cũng là một người có năng lực đặc biệt đúng không. Hơn nữa, năng lực của anh chính là tàng hình như vừa nãy thì phải. Đúng là loại năng lực yếu kém.

    Người con trai làm thủ lĩnh ngớ người, gã lập tức hiểu ra Lâm Siêu lẻn vào đây bằng cách nào.

    - Chỉ có mỗi tàng hình mà cũng dám kiêu ngạo như vậy.

    Người con trai kia thả lỏng người, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười khinh thường, nói:

    - Có phải mày nghĩ rằng mình là độc nhất vô nhị trên thế giới này? Có phải mày tưởng là năng lực của mày đã vô địch thiên hạ rồi ư? Nói thật cho mày biết, năng lực của tao chính là "Cốt chất", tao có thể khiến xương của mình mọc ra bên ngoài cơ thể thành vũ khí. Hơn nữa, tao còn có thể dịch chuyển xương bên trong cơ thể bảo vệ trái tim nữa. Kể cả là đạn bắn vào xương của tao thì cũng không thể xuyên qua được đâu, bao gồm cả đầu tao nữa! Cho nên, cho dù tao đứng im ở đây cho mày giết thì mày cũng không giết chết được tao đâu!

    Cốt chất?

    Lâm Siêu nhìn gã một cách lạnh lùng, cơ thể của hắn bỗng chớp lên một cái, chỉ trong nháy mắt nó đã bộc phát ra cái tốc độ khiến cho người ta không kịp phản ứng. Trong khoảng cách ngắn như vậy, khi tốc độ của hắn được năng lực hỗ trợ thêm thì chỉ cần mất có 0.3 giây là đã tới nơi. Vậy nên, cho dù tốc độ phản ứng thần kinh của người con trai kia đã được tiến hóa nhưng nó chỉ giúp gã cố nghĩ ra được cái ý muốn tránh né mà thôi. Gã vừa kịp nghĩ xong thì chiếc gậy sắt đen xì xì đã sắp nện thẳng xuống đầu!

    Nhanh quá!

    Người con trai kia cảm thấy hoảng sợ, y không ngờ tốc độ của con người lại có thể nhanh đến được như vậy!

    Tuy nhiên, gã cũng không hề cảm thấy hết hy vọng. Gã biết được sức chống đỡ của Cốt chất là như thế nào, cho dù là súng đạn bình thường bắn trúng đầu gã thì cũng không thể xuyên thủng đầu gã được. Mặc dù sức mạnh của một gậy này rất lớn nhưng chung quy nó vẫn phải tiếp xúc bằng cả bề mặt nên lực lượng sẽ bị chia đều ra. Vì vậy gã cũng chẳng lo mình sẽ bị thương nặng hay nhẹ.

    Thế nhưng, ngay sau đó y đã biết mình sai rồi.

    Vào ngay lúc chiếc gậy sắt kia đập vào đầu, y bỗng cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng.

    Chấn động!

    Chấn động mạnh!

    Lỗ tai của gã dường như đã nghe thấy tiếng vỡ vụn của hộp sọ. Sự đau đớn từ trong não phát ra khắp các tế bào khiến gã nghĩ rằng đầu của mình đã bị vỡ rồi.

    Cơ thể hứng chịu một lực rất lớn như vậy khiến gã lập tức bị ngã ngửa về đằng sau.

    Lâm Siêu nhìn qua chiếc gậy sắt thì thấy nó đã hơi cong một chút. Sau khi được năng lực của Cốt chất cải thiện thì xương trong cơ thể gã cũng giống hệt như sắt thép vậy.

    Người con trai kia ngã ngửa ra đất, gã nhìn về phía Lâm Siêu một cách ngỡ ngàng. Não bộ của gã dần dần trở lại bình thường, cơn đau như mũi khoan xoáy vào khiến sắc mặt gã trở nên tái nhợt. Các dây thần kinh ở khóe mắt bị mất kiểm soát cứ giật giật liên tục và từ trong mũi gã cũng phát ra từng tiếng hừ hự đầy đau đớn. Gã nằm trên mặt đất ôm đầu lăn qua lăn lại, tạm thời trong lúc này gã không thể đứng lên nổi.

    Dù sao thì gã cũng mới chỉ là một cậu thiếu niên.

    Mặc dù bản thân được tiến hóa một cách ngẫu nhiên nên có được lực lượng siêu phàm, thế nhưng ý chí của y quá yếu đuối, điều này thì không phải cứ tiến hóa gen là có thể thay đổi được.

    Lâm Siêu quay đầu nhìn cô gái mặc lễ phục màu đen, hắn lạnh lùng nói:

    - Hiện giờ cô định nói gì?

    Cô gái mặc lễ phục đen cảm thấy rất kinh hoảng. Tốc độ khủng khiếp vừa rồi của Lâm Siêu đã vượt quá sự ghi nhận của mắt cô. Cô ả chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng màu đen lóe lên rồi ngay sau đó đã nhìn thấy người con trai kia ngã ngửa ra sau và đang ôm đầu lăn lộn trên mặt đất. Chỉ bằng vào cái tốc độ như vậy, nếu như Lâm Siêu muốn giết cô thì thật sự dễ như trở bàn tay!

    Sắc mặt cô ả trở nên tái nhợt, nói:

    - Đừng... đừng giết tôi. Để tôi nói.

    - Nói.

    Giọng nói của Lâm Siêu lạnh như băng.

    Cô gái mặc lễ phục lén nhìn hắn một cái rồi nói một cách hết sức dè dặt:

    - Tôi có thể khống chế được những hủ thi này nên đã cảm nhận được ý nghĩ của bọn chúng. Vì vậy tôi mới biết bọn chúng có thể tiến hóa bằng cách ăn thịt.

    Lâm Siêu cảm thấy giật mình.

    Cảm nhận được ý nghĩ của hủ thi?

    Năng lực đặc biệt kỳ lạ như vậy... Chẳng lẽ chính là kẻ điều khiển hủ thi trong lời đồn.

    Kẻ điều khiển hủ thi chính là loại sinh vật pha trộn giữa nhân loại và hủ thi. Cơ thể của chúng rất giống với nhân loại, các bộ phận trên cơ thể vẫn được giữ nguyên vẹn như con người, không có bộ phận nào bị thối rữa. Bao gồm cả da thịt, sức chống đỡ của khung xương, sức mạnh, tốc độ và những mặt khác, tất cả đều vẫn bình thường như nhân loại. Thế nhưng, điểm khác biệt chính là cơ thể của chúng không phải e sợ siêu vi-rút, cho dù nhiễm phải rất nhiều siêu vi-rút vào trong máu và gen thì bọn chúng cũng không cảm thấy khó chịu gì.

    Bộ não của chúng cũng rất giống với hủ thi, tất cả đều đã bị siêu vi-rút phá hủy hết các tế bào bên trong não bộ. Bao gồm cả trí nhớ và các hệ thần kinh v.v... Nói một cách đơn giản chính là não bộ đã chết! Thế nhưng, nó lại khác bộ não chết của hủ thi ở một điểm chính là sau khi não bộ của chúng bị chết thì sẽ được tái tạo lại rất nhanh. Tất cả các tế bào, hệ thần kinh v.v... đều sẽ được tái tạo lại giống như sự lột xác ở loài rắn vậy. Tất cả các tổ chức trong cơ thể đều sẽ được biến đổi và tiến hóa hoàn toàn một lần nữa!

    Sau khi bộ não được tiến hóa, chẳng những bọn chúng sẽ có được trí nhớ lúc trước của người kia mà còn tự mình sinh ra nhân cách giống như con người. Ngoài ra, bộ não của những sinh vật này còn phát ra sóng điện từ rất lớn, có thể khống chế được tất cả đám hủ thi thông thường và cả hủ thi loại đặc biệt, thậm chí là cả loại nguy hiểm nữa!

    Nếu như nói về mức độ hiếm gặp mà nói thì kẻ điều khiển hủ thi này còn hiếm thấy hơn cả loại nguy hiểm nữa. Bởi vì sau khi não bộ chết đi mà muốn nó tái tạo lại lần nữa thì đúng là đi ngược lại với khoa học. Nó phải cần đến rất nhiều yếu tố tác động thì mới có thể sinh ra được kỳ tích giống như vậy.

    Lâm Siêu nhìn lướt qua ba con hủ thi đang đứng trong chỗ tối, trên người bọn chúng không bị xích chói mà tất cả vẫn ngồi im trên mặt đất, cái miệng gào rú liên thanh giờ không dám phát ra tiếng nào.

    Dĩ nhiên, đây chính là hiệu quả do sự khống chế của cô gái mặc lễ phục màu đen mang lại.

    - Tôi đã nói hết rồi, xin anh hãy bỏ qua cho tôi.

    Cô gái mặc lễ phục đen thấy Lâm Siêu cứ im lặng không nói nên lập tức cầu xin:

    - Anh muốn tôi làm gì cũng được, cưới anh hoặc lên giường cùng anh cũng được, cái gì tôi cũng đồng ý hết.

    Cô ả vừa mới xong nói, người con trai còn đang ôm đầu rên rỉ vì đau kia bỗng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, sự đả kích lúc này đối với gã giống như bị tổn thương vào tận linh hồn. Gã dường như đang kiềm chế sự đau đớn dữ dội trong cơ thể, kinh ngạc nói:

    - Tiểu Ngữ, em... em đang nói gì vậy?

    Cô gái mặc lễ phục đen tức giận trợn mắt nhìn gã một cái rồi tiếp tục van xin nhìn Lâm Siêu.

    Sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Siêu cười lạnh nói:

    - Cô nói việc gì cô cũng làm được ư? Vậy giờ giết hắn đi!

    Lâm Siêu chỉ ngón tay về phía người con trai làm thủ lĩnh kia.

    Cô gái mặc lễ phục màu đen nói vội:

    - Được!

    Gào...!

    Sau mấy tiếng gào thét trầm trầm, có mấy bóng người bỗng nghiêng ngả đi ra từ trong bóng tối. Chúng giống như những con quái vật được cởi trói, cái cổ vặn ngược lên một cách dị thường, hai mắt nhìn trắng dã, cả người bốc ra mùi hôi thối nhào về phía người con trai làm thủ lĩnh kia.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)