Q.Trường Trọng Sinh Vi Quan - Túy Tử Mộng Sinh - Chương 647

  1. Tiểu Khùng

    Tiểu Khùng Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    3/2/13
    Bài viết:
    83
    Được thích:
    222
    Trọng Sinh Vi Quan
    Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
    -- o --


    Chương 634:

    Nguồn: Mê Truyện
    Shared by: MTQ Banlong.us


    Hứa Lập thấy Kim Thân Thành nhìn về phía mình, hắn biết đối phương đang hiểu lầm nên vội vàng nói:

    - Bí thư Kim, hai người phụ nữ kia nhất định phải cứu về. Bọn họ là nhân chứng tốt nhất nếu không chúng ta cũng không thể ăn nói với cấp trên. Chỉ cần ghi lại tình huống của bọn họ báo lên trên, mọi người sẽ chỉ trích phía biên phòng Triều Tiên không có nhân tính, không có ai gây khó dễ cho chúng ta nữa. Nhưng nếu để hai người phụ nữ kia bị phía biên phòng Triều Tiên mang về sẽ bị xử bắn ngay, chúng ta không có chứng cứ thì đến lúc đó bọn họ cắn ngược lại nói chúng ta không làm việc theo trình tự, cố ý gây chuyện thì chúng ta giải thích thế nào?


    Kim Thân Thành lúc này mới hiểu, hóa ra Hứa Lập không có ý gây khó dễ cho mình mà là đang suy nghĩ cho mình. Kim Thân Thành cẩn thận suy nghĩ thấy Hứa Lập nói có lý. Mặc dù ở đây có mấy trăm cảnh sát, chiến sĩ còn có 52 phụ nữ Triều Tiên được cứu về nhưng chuyện làm ầm lên thì những người này là nhân viên của mình, lời bọn họ nói sẽ khó được người ta tiên. Nhất là khi đối chất với biên phòng Triều Tiên, bọn họ chỉ sợ khi về sẽ thống nhất cách nói, quyết không có ai ra mặt nói thật. Mà dù 52 phụ nữ Triều Tiên kia đứng ra làm chứng thì lính biên phòng Triều Tiên cũng nói là bọn họ bị ép buộc. Vậy mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được nỗi oan này.


    - Cảm ơn cậu đã nhắc.

    Kim Thân Thành cảm kích nói, có lẽ theo thời gian hoặc là do thái độ hôm nay của Hứa Lập nên khiến Kim Thân Thành thay đổi nhiều trong cách nhìn với Hứa Lập.


    Nói cho cùng mâu thuẫn giữa Kim Thân Thành và Hứa Lập tuy không nhỏ, có thể nói là ảnh hưởng đến tiền đồ của cháu Kim Thân Thành; nhưng thật ra cái này không thể trách Hứa Lập hết được. Ai bảo cháu Kim Thân Thành đi đánh bạc hơn nữa còn muốn kéo đám người Hứa Lập xuống nước. Bây giờ cháu Kim Thân Thành mặc dù dã bị khai trừ công chức, nhưng nhờ Kim Thân Thành giúp nên cũng không bị đưa ra tòa, mấy năm qua tên kia mở một công ty và lợi dụng quan hệ của Kim Thân Thành mà kiếm được không ít tiền.


    Hứa Lập mỉm cười. Hứa Lập cũng không thích Kim Thân Thành bởi vì Kim Thân Thành không ít lần gây khó dễ cho mình. Nếu không có đám người Văn Thiên giúp thì sợ giờ Hứa Lập vẫn còn ở Vọng Giang. Nhưng thông qua lần tiếp xúc này với Kim Thân Thành, Hứa Lập thấy Kim Thân Thành tuy có chút võ đoán nhưng lại cũng quyết đoán. Trong sự kiện quần thể lần này có thể nói Kim Thân Thành đã quyết đoán ra tay mới dẹp yên được. Hơn nữa Hứa Lập còn thấy ở vấn đề dân chúng thì Kim Thân Thành quả thật là một vị lãnh đạo tốt, ít nhất y có thể làm việc vì dân chúng. Nếu là những người khác thì sao có thể chấp nhận mất chức vì những người nhập cư trái phép chứ?


    Kim Thân Thành nếu đã biết tầm quan trọng của hai người phụ nữ kia thì y sẽ không để lính biên phòng Triều Tiên dễ dàng rời đi. Chỉ là do hai bên có mấy trăm người dùng súng giằng co, Kim Thân Thành không nghĩ ra biện pháp gì để tên đội trưởng kia giao người.


    Hứa Lập cũng nhìn ra Kim Thân Thành có chút khó xử, hắn nói:

    - Bí thư Kim, mặc dù tục ngữ nói là lạt mềm buộc chặt nhưng chúng ta cũng có thể làm ngược lại. Chỉ cần đưa điều kiện cao một chút thì không sợ những người này không giao người.


    Mắt Kim Thân Thành sáng lên, y càng cảm kích Hứa Lập hơn nhưng lúc này không phải là lúc khách khí. Kim Thân Thành lớn tiếng nói với Chu Tuyển.

    - Còn đứng đó làm gì, đây là địa phận Trung Quốc, bọn họ nếu dám nổ súng ở đây tức là bọn họ gây chuyện trước, dù có kiện lên trung ương thậm chí là liên hợp quốc cũng không sợ. Bắt bọn họ bỏ súng xuống, thả người về, chờ lãnh đạo bọn họ tới lấy súng.


    Chu Tuyển vẫn đứng ở bên cạnh Kim Thân Thành, Hứa Lập, y nghe được trao đổi của hai vị lãnh đạo. Y liền lớn tiếng nói:

    - Vâng.


    La Thanh Thụ ở cách đó không xa lại rất lo lắng và khẩn trương. Bí thư Kim Thân Thành làm sao vậy, chẳng lẽ không biết đám người phía Triều Tiên là lưu manh ư? Không thả bọn họ về mà còn muốn tước súng của họ ư? Nếu như làm đám lính biên phòng Triều Tiên này nóng lên thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.


    Mà tên đội trưởng nghe Kim Thân Thành ra lệnh nhân viên tước súng bên mình, y run lên. Nếu bị tước súng thì mình về ăn nói thế nào. Đây là làm mất thể diện quốc gia, về mình sẽ bị ra tòa án binh. Tay hắn run lên, đừng nhìn vừa nãy hắn rất kiêu căng nhưng đó là hắn cho rằng đám người Kim Thân Thành không dám manh động. Theo kinh nghiệm trước đây đám người Trung Quốc toàn là kẻ sợ việc nếu không sao bên mình cứ rảnh là bắn đạn về phía Trung Quốc. Bắn xong còn không có chuyện mà còn đòi được không ít lương thực.


    Nhưng bây giờ lại khác, thấy Kim Thân Thành ra lệnh tước súng, tên đội trưởng lại không dám hạ lệnh nổ súng. Dù sao mình bây giờ còn ở trên địa phận Trung Quốc, nếu có nổ súng thì trách nhiệm sợ là rơi hết vào đầu mình. Mà phía đối phương đông gấp đôi phía mình, nổ súng là hơn trăm người bên mình sẽ chết hết. Càng đáng sợ hơn là người nhà sẽ bị chính phủ xử phạt nữa.


    Chu Tuyển đã chạy tới cầu sắt, hắn chen vào giữa đám người rồi lớn tiếng quát tên đội trưởng kia.

    - Bỏ súng xuống nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.

    Chu Tuyển nói xong lập tức tên đội trưởng bị năm sáu khẩu súng chĩa thẳng vào đầu.


    Tên đội trưởng đổ mồ hôi dù trời đang giá rét, đều do mình lỗ mãng hơn nữa phía Trung Quốc lại như ăn gan hùm, bọn họ chẳng những không sợ sệt mà còn cứng miệng hơn.

    - Bỏ súng là không thể nếu không chúng tôi về sẽ chỉ có con đường chết mà thôi. Nếu ép quá chúng tôi sẽ liều chết chống cự.


    Chu Tuyển thấy mặt tên đội trưởng rất âm trầm là biết đối phương không dám liều mạng. Nhưng La Thanh Thụ ở bên không hiểu vấn đề này, y khẩn trương đi lên nhỏ giọng nói với Chu Tuyển:

    - Cục trưởng Chu, bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa có chỉ thị gì? Muốn đánh thật ư? Tôi sợ nếu nổ súng thì sẽ rất nguy hiểm. Hay là anh nói với bí thư Kim là để phía Triều Tiên dẫn hai người phụ nữ kia về nước, đừng làm lớn chuyện.


    Chu Tuyển khá mừng vì La Thanh Thụ đi ra kịp lúc. Mình làm mặt đen, La Thanh Thụ làm mặt trắng nếu không chuyện cũng khó xử lý. Nhưng Chu Tuyển vẫn ra vẻ trầm tư. Y nhìn thoáng qua tên đội trưởng Triều Tiên rồi khó xử nói.

    - Vừa nãy bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa đã ra lệnh tước súng của lính biên phòng Triều Tiên rồi đưa bọn họ về nước. Hai vị lãnh đạo đã nói, tôi không làm chủ được, nếu không anh về hỏi bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa.


    La Thanh Thụ vội vàng la lên.

    - Được, để tôi đi khuyên bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa.

    Nói xong y định đi thật nhưng lại bị Chu Tuyển kéo lại. La Thanh Thụ khó hiểu hỏi:

    - Cục trưởng Chu, còn có chuyện gì vậy?


    - Anh cứ như vậy về ư? Anh không hỏi xem ý của người ta.

    Chu Tuyển nhìn tên đội trưởng phía
     
    haihoq and thienphuc like this.
  2. Tiểu Khùng

    Tiểu Khùng Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    3/2/13
    Bài viết:
    83
    Được thích:
    222
    Trọng Sinh Vi Quan
    Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
    -- o --


    Chương 635: Cứu thành công

    Nguồn: Mê Truyện
    Shared by: MTQ Banlong.us




    La Thanh Thụ nghe được Chu Tuyển nhắc nhở, y hiểu ngay nếu tên đội trưởng không tỏ thái độ, không đáp ứng mà liều chết tới cùng thì mình về có lợi ích gì chứ.

    - Đội trưởng, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn chuyện ầm lên tới mức không thể vãn hồi, khiến hai quốc gia khai chiến ư?

    La Thanh Thụ la lên.


    Tên đội trưởng cũng nghe rõ ràng trao đổi giữa La Thanh Thụ và Chu Tuyển. La Thanh Thụ này còn hiểu tình thế nhưng tên Chu Tuyển kia lại có chỗ dựa, đối phương không hài lòng chuyện vừa nãy nên muốn cho mình một bài học. Chuyện tới nước này mình còn gì để nói chứ, không dọa được người ta, bên mình ít người hơn cũng không thể đánh được đối phương. Y biết mình chỉ có thể nhận thua.


    - Hai người này giao cho các vị nhưng chúng tôi không thể bỏ súng, các người phải lập tức thả chúng tôi về.

    Tên đội trưởng lớn tiếng nói.


    Chu Tuyển nghe vậy thầm vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khó xử, y nói với La Thanh Thụ:

    - Đội trưởng La, anh về hỏi bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa xem lãnh đạo có đồng ý với điều kiện này không?


    La Thanh Thụ vội vàng tách đám người chạy tới trước mặt Kim Thân Thành và Hứa Lập, y báo cáo qua tình hình với Kim Thân Thành. Kim Thân Thành nghe xong nhìn Hứa Lập. Biện pháp Hứa Lập đưa ra đúng là có hôm qua, phía biên phòng Triều Tiên không dám có yêu cầu quá mức, chẳng những đàng hoàng giao người mà còn chấp nhận rút về.


    Hứa Lập thấy Kim Thân Thành không nói gì, biết đối phương đang làm mặt đen còn mình phải làm mặt trắng.

    - Bí thư Kim, nếu không để bọn họ về nước đi, dù sao hai nước cũng là nước anh em, chuyện ầm lên cũng không hay.


    Kim Thân Thành thuận thế xuống núi:

    - Hừ, coi như nể mặt chánh văn phòng Hứa mà không làm khó bọn họ. Anh quay lại nói với bọn họ là lập tức chuyển người rồi về nước ngay.


    La Thanh Thụ gật đầu xác nhận. Y chạy về truyền đạt lại ý kiến của hai vị lãnh đạo. Chu Tuyển không cần hỏi cũng biết kiên quyết, y cũng không thấy nguyên nhân. Chỉ có tên đội trưởng kia là thở dài một tiếng, chỉ cần giữ được súng thì mang được người nhập cư trái phép về nước hay không cũng không quan trọng. Sau khi về chỉ cần đổ hết trách nhiệm cho đám người phía Trung Quốc là mình thoát thân được.


    - Bỏ súng xuống, giao người cho bọn họ, chúng ta đi.

    Tên đội trưởng cũng sợ đêm dài lắm mộng, sợ xảy ra chuyện gì đó. Ở trên địa phận Trung Quốc làm y cảm thấy yếu thế, nếu như đây là phía nước mình thì đâu đến mức bọn họ kêu này kêu kia chứ?


    Đám lính có lệnh, bọn họ cũng sợ giằng co đến mức nổ súng thì bên mình thảm rồi. Trên đầu mỗi người bị ít nhất hai khẩu súng chãi vào, mọi người thu súng lại, thả hai người phụ nữ ra rồi theo tên đội trưởng rút về bên kia biên giới.


    Mà Chu Tuyển cũng lập tức làm cho công an dẫn hai người phụ nữ bị thương kia quay lại chỗ Kim Thân Thành.


    Kim Thân Thành thấy hai người phụ nữ này mặt tái mét vì mất máu quá nhiều, hơn nữa vừa nãy áo bị xé ra giữa trời đông giá, bọn họ đứng trong gió lạnh hơn tiếng đồng thời sợ hãi nên giờ gần như chuẩn bị hôn mê.

    - Mau đưa tới bệnh viện, nói với bệnh viện nhất định phải giữ được mạng sống cho bọn họ.


    Chu Tuyển lớn tiếng nói:

    - Vâng.

    Sau đó y an bài cảnh sát chuẩn bị đưa người lên xe. Nhưng hai người phụ nữ này bị que sắt xiên vào nhau nên đừng nói là lên xe cảnh sát mà lên xe 30 chỗ cũng không được. Chỉ là nếu rút que sắt ra sợ là sẽ làm bọn họ chảy máu nhiều hơn.


    - Đội trưởng La, đi tìm kìm.

    Hứa Lập nói với La Thanh Thụ. La Thanh Thụ bảo lính về doanh trại lấy kìm định cắt que sắt. Nhưng đám lính biên phòng Triều Tiên vì đề phòng đám người nhập cư trái phép chạy trốn nên que sắt khá to, hai chiến sĩ chỉ tìm được chiếc kìm bình thường nên mất rất nhiều công sức cũng không cắt được que sắt mà còn khiến vết thương mở rộng. Hai người phụ nữ kêu đau đớn rồi ngất đi.


    Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là tiến lên một bước nói:

    - Đưa kìm cho tôi.

    Hai chiến sĩ đỏ mặt không biết là do dùng sức quá nhiều hay xấu hổ, bọn họ đưa kìm cho Hứa Lập. Hứa Lập cầm kìm dùng hết sức lực mới cắt đứt được que sắt to này. Người xung quanh đều trợn mắt há mồm không nghĩ Hứa Lập khỏe như vậy.


    Cắt que sắt mới là tách hai người phụ nữ ra, Hứa Lập còn cần phải cắt que sắt dài ra hơn mét trên người bọn họ thì mới được. Nếu không lát lên xe que sắt đung đưa càng làm bọn họ đau hơn.


    Hứa Lập vận hết sức hét lên một tiếng mới cắt được que sắt ra, việc này cũng làm hắn khá mệt thở hổn hển. Dù sao que sắt cứng như thép lại dùng kìm bình thường thì nếu là người khác sợ không thể cắt đứt.


    - Mau đưa tới bệnh viện.

    Nhìn hai người phụ nữ đã hôn mê, Kim Thân Thành lo lắng sợ bọn họ chết trong tay mình. Nếu họ hết thì không bằng giao cho lính biên phòng Triều Tiên, bọn họ sống chết cũng không quan hệ với mình.


    Chu Tuyển bảo bốn cảnh sát phân biệt nâng hai người phụ nữ lên xe, xe rú còi inh ỏi chạy thẳng tới bệnh viện khu tự trị. Mà những người phụ nữ còn lại tuy cũng có chút vết thương nhưng không quá nặng, điều trị một chút là xong. Kim Thân Thành cho cảnh sát áp giải bọn họ về Cục công an, về phần tương lai an bài như thế nào thì còn cần tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh nghiên cứu quyết định.


    - Bí thư Kim, tốt nhất là cử phóng viên đến ghi hình hai người phụ nữ kia, chúng ta có chứng cứ trong tay mới có thể đề phòng đối phương không cắn ngược.

    Hứa Lập nhắc Kim Thân Thành.


    Kim Thân Thành gật đầu, y gọi điện cho giám đốc đài truyền hình khu tự trị ra lệnh cho đối phương tự mình dẫn phóng viên đến bệnh viện khu tự trị tìm Chu Tuyển, nghe Chu Tuyển an bài. Sau đó cũng phải phái một tổ nhân viên đến biên giới ghi lại tình hình bên này. Sau đó Kim Thân Thành gọi cho Chu Tuyển, bảo Chu Tuyển cho phép phóng viên ghi hình. Ghi hình xong thì do Chu Tuyển tự mình giữ lại quyết không được để phim rơi vào tay người khác.


    Ở bệnh viện có Chu Tuyển phụ trách sẽ không có vấn đề gì cả, bên này Kim Thân Thành dặn La Thanh Thụ cẩn thận đề phòng tên đội trưởng kia gây sự, đồng thời cũng phải giam Trần Gia Nham lại, về phần xử lý như thế nào thì chờ lệnh. Phân công xong Kim Thân Thành cùng Hứa Lập ngồi xe về Đảng ủy khu tự trị.

    [/CHARGE]





     
    Last edited by a moderator: 19/9/15
    haihoq and thienphuc like this.
  3. Tiểu Khùng

    Tiểu Khùng Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    3/2/13
    Bài viết:
    83
    Được thích:
    222
    Trọng Sinh Vi Quan
    Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
    -- o --


    Chương 636: Tính trước

    Nguồn: Mê Truyện
    Shared by: MTQ Banlong.us



    Về tới khu tự trị, Kim Thân Thành tự mình đem Hứa Lập mời đến văn phòng, sau khi đuổi người khác ra y mới nói:

    - Chánh văn phòng Hứa, lần này phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì vừa nãy sợ là sẽ càng nghiêm trọng hơn.


    Hứa Lập không kể công, hắn cười nói:

    - Tôi tới khu tự trị là phối hợp công việc của bí thư Kim, đây là việc tôi nên làm. Nhưng công tác đưa người nhập cư trái phép về nước lại xảy ra chuyện lớn như vậy thì cũng cần báo cáo với tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh. Hơn nữa vừa nãy tên đội trưởng phía Triều Tiên bị thiệt thòi, không hoàn thành nhiệm vụ thì sau khi về nhất định sẽ báo cáo với lãnh đạo cấp trên. Chúng ta cũng nên sớm thông báo với trên tỉnh làm tỉnh báo lên trung ương, như vậy khi phía Triều Tiên chất vấn chúng ta, chúng ta cũng có chuẩn bị trước.


    Kim Thân Thành có chút do dự, y nhíu mày nói:

    - Chuyện lần này rõ ràng phía Triều Tiên đuối lý, bọn họ còn dám làm ầm lên ư? Bọn họ không sợ chúng ta đưa chuyện ra trước ánh sáng để bọn họ mất mặt trên trường quốc tế ư? Tôi thấy không cần báo cáo với trung ương.


    - Bí thư Kim, lần này tên đội trưởng kia không đưa được người về nước, vì thoát thân thì có lẽ y sẽ bịa đặt chuyện vu vạ cho chúng ta, tất cả trách nhiệm sẽ rơi vào người chúng ta. Cấp trên bọn họ nghe tên đội trưởng kia nói còn có thể để yên sao. Bọn họ sẽ không ngừng báo cáo lên trên và cuối cùng sẽ kinh động tới lãnh đạo quốc gia. Mà Triều Tiên năm ngoái có thiên tai khiến lương thực thiếu hụt, dân chúng ăn bữa nay lo bữa mai. Triều Tiên lại bị Mỹ, Hàn cấm vận kinh tế nếu như lãnh đạo Triều Tiên nghe chuyện này, bọn họ cho rằng mình chiếm lý thì sao có thể bỏ qua dễ dàng. Bọn họ kiểu gì cũng đòi mấy chục ngàn tấn lương thực. Nếu như đến khi đó lãnh đạo trung ương nước ta mới biết chuyện rồi hỏi chúng ta, chúng ta sẽ bị động. Mà chuyện lần này vì lính biên phòng Triều Tiên ngược đãi dân chúng mới tạo thành việc này, chúng ta không có trách nhiệm thì sợ gì chứ?


    Kim Thân Thành suy nghĩ một chút, Hứa Lập nói cũng có đạo lý. Càng quan trọng hơn là mình không có trách nhiệm gì ở việc này, dù báo cáo lên trung ương thì cũng không ai có thể trách mình. Dù sao khi đó người dân bị ngược đãi, chỉ là người có lương tri sẽ không ngồi yên bỏ mặc.

    - Được, tôi báo cáo với bí thư Mã, cậu báo cáo với chủ tịch tỉnh Văn. Tiểu Mã, dẫn chánh văn phòng Hứa đến văn phòng anh.


    Hứa Lập gật đầu đi theo trưởng ban thư ký Đảng ủy khu tự trị tới văn phòng đối phương, Hứa Lập báo cáo qua chuyện này với Văn Thiên.


    Lãnh đạo tỉnh Cát Lâm lúc này đều nghĩ sự kiện quần thể ở khu tự trị đã xong, việc đưa người nhập cư trái phép về lại Triều Tiên năm nào cũng có nên cũng không khó để thực hiện. Chỉ cần ký văn bản bàn giao, trả người là xong chuyện. Nhưng khi Mã Tuấn Tùng cùng Văn Thiên nghe được Kim Thân Thành cùng Hứa Lập báo cáo lại cảm thấy đau đầu. Người bên mình tranh chấp với lính biên phòng Triều Tiên, hai bên rút súng đối nhau cuối cùng đưa 54 phụ nữ Triều Tiên nhập cư trái phép về lại Trung Quốc.


    Mã Tuấn Tùng nghe xong Kim Thân Thành báo cáo, y vuốt thái dương thầm oán giận Kim Thân Thành không có việc gì tự tìm chuyện. Đám phụ nữ kia là người Triều Tiên, người ta đối xử như thế nào cũng là việc nội bộ của người ta, sao mình lại chuốc họa vào mình chứ? Vì giúp Kim Thân Thành bảo vệ vị trí bây giờ, mình đã tự mình phải nhờ Chu lão gia tử giúp, nhưng chuyện vừa ổn định lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Tuy Kim Thân Thành nói là do bất bình, Kim Thân Thành cũng chiếm lý nhưng cũng phải có người nghe anh nói lý mới được. Không nói tới chiến tranh, chỉ cần quân sự hai nước có xung đột thì trách nhiệm đó Kim Thân Thành không thể gánh vác nổi.


    - Lão Kim, anh quá lỗ mãng trong chuyện lần này rồi. Như vậy đi, anh mau chóng tìm đủ chứng cứ liên quan thì tôi mới tiện báo cáo với trung ương.

    Mã Tuấn Tùng cũng không thể nào bảo vệ Kim Thân Thành ở việc này nếu không chuyện ầm lên thì mình cũng có trách nhiệm.


    Mà Hứa Lập cũng đã báo cáo với Văn Thiên việc này. Văn Thiên không sợ chuyện như Mã Tuấn Tùng, y còn hỏi Hứa Lập:

    - Cậu có ý kiến gì không?


    Hứa Lập cười nói:

    - Chuyện này phía Triều Tiên đuối lý, chuyện ngược đãi dân chúng nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng tới danh dự quốc gia bọn họ. Mà hai người phụ nữ bị thương đang được điều trị ở bệnh viện khu tự trị, chứng cứ liên quan xác thực, bọn họ không thể đổi trắng thay đen. Mấy năm qua Triều Tiên vẫn luôn bị Mỹ, Hàn chèn ép, Triều Tiên vẫn đang tích cực tìm kiếm sự giúp đỡ ở Liên hợp quốc, nếu giờ truyền ra việc bọn họ ngược đãi dân chúng, bọn họ sẽ càng bị đông hơn. Cho nên chuyện này mặc kệ ầm ĩ tới mức nào thì đến cuối cùng vẫn là do Triều Tiên chủ động nhận sai. Bọn họ đâu đám phát động chiến tranh với Trung Quốc chúng ta.


    - Nhưng bây giờ điều đáng lo là tên đội trưởng kia sau khi về không báo cáo thật mà còn đổ hết tội về phía chúng ta, như vậy sẽ khiến lãnh đạo Triều Tiên nghĩ mình chiếm lý rồi gây khó dễ cho chúng ta. Cho nên tôi cảm thấy cần phải mau chóng báo cáo với trung ương việc này, tốt nhất là có thể thông qua Bộ ngoại giao gửi thông cáo với phía Triều Tiên trước.


    Văn Thiên gật đầu nói:

    - Được, tôi lập tức liên lạc với Mã Tuấn Tùng, y bây giờ chắc đã nghe Kim Thân Thành báo cáo xong, tôi sẽ bàn với y xem nên xử lý việc này như thế nào. Chẳng qua cậu bảo Kim Thân Thành mau làm báo cáo thì tôi mới tiện báo cáo với cấp trên.


    Bỏ điện thoại, Hứa Lập tìm Kim Thân Thành. Hai người gọi phó trưởng ban thư ký Đảng ủy khu phụ trách soạn thảo tài liệu, Kim Thân Thành và Hứa Lập đưa ra ý tưởng, tên phó trưởng ban thư ký kia viết. Ba người không kịp ăn chưa ngồi viết tài liệu gần mười ngàn chữ tới hơn 1h chiều rồi fax lên văn phòng tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.


    Lúc này cục trưởng Cục công an Chu Tuyển cũng tìm tới. Hai người phụ nữ bị thương đã được phẫu thuật xong và đưa sang phòng bệnh. Hai người này do mất nhiều máu nên phẫu thuật khá khó khăn, hai người truyền tới 5000cc máu cuối cùng thành công bảo vệ tính mạng. Chu Tuyển lần này tới là cầm các tư liệu liên quan tới.


    - Anh phái người gửi một bản tư liệu lên văn phòng tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, càng nhanh càng tốt.

    Kim Thân Thành nói.


    Hứa Lập ở bên nói:

    - Bí thư Kim, tôi thấy nên do tôi tự về một chuyến. Có một số việc trong tài liệu không thể nói rõ, tôi về báo cáo chi tiết với lãnh đạo một chút. Đồng thời hình ảnh, tư liệu này cũng rất quan trọng, trước khi chuyện lộ ra tốt nhất nên giữ bí mật nếu không chuyện lộ ra sẽ khiến quan hệ ngoại giao của hai nước căng thẳng.


    - Được, vậy làm phiền cậu.

    Kim Thân Thành biết mình lúc này không thích hợp rời khỏi khu tự trị, mà Hứa Lập cũng tự mình trải qua chuyện này, Hứa Lập về báo cáo là thích hợp nhất.


    [/CHARGE]





     
    Last edited by a moderator: 19/9/15
    haihoq and thienphuc like this.
  4. Tiểu Khùng

    Tiểu Khùng Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    3/2/13
    Bài viết:
    83
    Được thích:
    222
    Trọng Sinh Vi Quan
    Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
    -- o --


    Chương 637: May –- Không may

    Nguồn: Mê Truyện
    Shared by: MTQ Banlong.us


    Hứa Lập cầm tài liệu, băng hình cùng với văn bản chính thức có đóng dấu của Đảng ủy khu tự trị ngồi xe về tỉnh ngay. Sau khi về tỉnh, Hứa Lập chỉ kịp gọi cho Phạm Ngọc Hoa một tiếng rồi vội vàng về tỉnh ủy.


    Trong phòng hội nghị thường vụ tỉnh ủy ngoài Kim Thân Thành ở lại khu tự trị ra, các thường vụ khác đều có mặt. Mọi người đều chăm chú lắng nghe trưởng ban thư ký Cái Trường Thông đọc bản báo cáo tình hình do Đảng ủy khu tự trị gửi lên. Mà Hứa Lập chạy tới chính là muốn đưa các hình ảnh mà phóng viên ghi lại được để chứng thực độ chính xác của báo cáo này.


    Hứa Lập vào phòng hội nghị vừa đúng lúc Cái Trường Thông đọc xong bản báo cáo. Hứa Lập lại giao chứng cứ liên quan cho nhân viên công tác chiếu lên máy chiếu.


    Từ trong báo cáo mọi người đã nghe được lính biên phòng Triều Tiên dùng thanh sắt đâm vào tay đám phụ nữ nhập cư trái phép, nhưng đó chỉ là trên văn bản nên không làm mọi người giật mình như khi xem hình ảnh. Phóng viên đài truyền hình khu tự trị có thể nói rất chuyên nghiệp, hình ảnh nhằm thẳng vào que sắt, que sắt xuyên qua tay người phụ nữ, sau khi được phẫu thuật rút ra vết thương trên tay to như ngón tay cái.


    Cuộc phẫu thuật cũng được phóng viên ghi hình trực tiếp. Mặc dù trên mà ảnh hầu hết đều chủ yếu là nhằm vào hai người phụ nữ bị thương nhưng trên đoạn phim vẫn thi thoảng truyền ra tiếng nói của bác sĩ cấp cứu như truyền máu, tăng thuốc tê khiến ai cũng thấy sự khẩn trương của hiện trường. Đến cuối cùng khi hai bác sĩ bỏ dao giải phẫu, nhìn y tá đi lên băng bó vết thương cho hai người phụ nữ, mọi người trong phòng hội nghị mới thở phào nhẹ nhõm. Cuộc phẫu thuật đã thành công, hai người phụ nữ không bị nguy hiểm tính mạng nữa.


    - Phó chánh văn phòng Hứa, cậu giới thiệu tình hình hiện trường với mọi người, chỉ riêng bản báo cáo và đoạn phim, hình ảnh này cũng không thể nói rõ tình hình ở hiện trường.

    Văn Thiên mở miệng nói.


    Hứa Lập lập tức kể lại chuyện xảy ra ở biên giới, các vị thường vụ nghe xong đều thầm than. Mặc dù Hứa Lập kể đặc biệt nhấn mạnh sự hung tàn của lính biên phòng qw, cũng nhấn mạnh sự trượng nghĩa của đám người Kim Thân Thành nhưng các vị thường vụ ngồi đây đều đoán được tình hình ở hiện trường. Lính biên phòng Triều Tiên không coi đám phụ nữ nhập cư trái phép là người nên mới hành hạ như vậy. Mà mấy người La Thanh Thụ, Chu Tuyển thậm chí kể cả Kim Thân Thành cùng Hứa Lập cũng có chút quá mức xúc động nên mới để xảy ra chuyện này.


    Nhưng giờ nói gì cũng vô ích, giờ cần là báo cáo với trung ương như thế nào. Nếu chờ phía Triều Tiên làm khó dễ trước, trung ương không biết tình hình liên quan thì chỉ sợ mình có lý cũng sẽ bị trung ương trách tội.


    Mã Tuấn Tùng nhìn bản báo cáo và tư liệu một lát, y nói:

    - Chuyện cơ bản đã rõ ràng, trách nhiệm chủ yếu là ở phía Triều Tiên. Nhưng đồng chí của chúng ta cũng đã xúc động mới tạo thành chuyện này. Tôi thấy nên lấy danh nghĩa tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Cát Lâm viết một văn bản báo cáo tình hình lên lãnh đạo Quốc vụ viện liên quan, một phương diện là nói rõ tình hình, một phương diện là xin chỉ thị, các đồng chí có ý kiến gì không?


    Văn Thiên thầm cười lạnh một tiếng, Mã Tuấn Tùng đây là muốn dời đi tầm mắt, chỉ nói nên báo cáo với cấp trên như thế nào chứ không nói nên xử phạt trách nhiệm người có liên quan như thế nào. Việc xảy ra ở khu tự trị, Kim Thân Thành là lãnh đạo cao nhất ở đó, Kim Thân Thành chẳng những không đè được chuyện này mà còn kích thích mâu thuẫn khiến hai bên cầm súng giằng co. Nếu như truy cứu trách nhiệm thì Kim Thân Thành sợ là sẽ bị kỷ luật Đảng. Chỉ trong vài ngày mà nhận kỷ luật Đảng hai lần thì Kim Thân Thành còn có thể làm bí thư đảng ủy khu tự trị sao?


    Nhưng Mã Tuấn Tùng tự cho có thể qua được cửa hội nghị thường vụ hôm nay nhưng có thể qua được cửa lãnh đạo trung ương sao? Chỉ là trong thời gian này Kim Thân Thành quá đen đủi, Văn Thiên không tiện bỏ đá xuống giếng nữa. Dù sao lần này tuy Kim Thân Thành xử lý không tốt nhưng vẫn cứu được mấy chục mạng người, coi như là có khí phách.


    Thấy Văn Thiên không phương án, những người khác đương nhiên sẽ không có ý kiến gì. Mã Tuấn Tùng ngừng mười mấy giây đồng hồ thấy mọi người im lặng không nói, y nói:

    - Trưởng ban thư ký Cái, do anh tổ chức nhân viên liên quan soạn thảo văn bản chính thức đưa tôi và chủ tịch tỉnh Văn duyệt rồi báo cáo lên Quốc vụ viện.


    Sau khi tan họp Văn Thiên và Hứa Lập về ủy ban tỉnh.

    - Lão Kim lần này sợ là gặp vận đen rồi. Chuyện lần trước còn chưa hoàn toàn kết thúc lại gặp phải việc này, hơn nữa không chừng còn nghiêm trọng hơn lần trước. Sự kiện quần thể lần trước dù sao chỉ là mâu thuẫn nội bộ mà thôi, lần này sợ là sẽ có tranh chấp quốc tế.


    Hứa Lập thở dài một tiếng:

    - Chuyện này thực ra không thể toàn bộ trách bí thư Kim. Lúc ấy tôi cũng có mặt ở hiện trường, lính biên phòng Triều Tiên không coi đám phụ nữ nhập cư trái phép là người. Dùng que sắt xiên qua người, máu tươi chảy ra đầm đìa, bọn họ còn nói đưa người về nước sẽ xử bắn. Có đồng chí chiến sĩ quá xúc động nên cầm súng nhằm về phía lính biên phòng Triều Tiên. Tôi và bí thư Kim bất đắc dĩ chạy tới nơi thì hiện trường đã rối loạn. Nhất là tên đội trưởng phía Triều Tiên quá kiêu căng, y còn mắng cả bí thư Kim nên mới làm bí thư Kim hạ lệnh cướp người.


    - Sao cậu lại thay đổi thái độ với Kim Thân Thành này vậy? Cậu quên lúc trước Kim Thân Thành đã làm khó mình như thế nào ư?

    Văn Thiên không nghĩ Hứa Lập sẽ nói chuyện giúp Kim Thân Thành, y khó hiểu hỏi.


    - Toi và bí thư Kim chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi, nhưng lần này nếu bí thư Kim không ra mặt thì tôi cũng sẽ đứng ra nói chuyện. Mấy chục người bị hành hạ, tôi không nhìn nổi. Nếu cứ để bọn họ bị hành hạ thì sợ là chưa qua được mốc biên giới đã mất mạng.

    Hứa Lập lắc đầu nói.


    - Cậu cảm thấy chuyện này có thể ảnh hưởng gì tới chúng ta không?

    Đây mới là điều Văn Thiên quan tâm nhất.


    - Ảnh hưởng đương nhiên sẽ có, nếu như trung ương hạ lệnh điều tra thì tôi cũng không chạy được. Nhưng chuyện do phía Triều Tiên gây nên, trung ương cũng không phải là không nói lý mà vơ đũa cả nắm. Tôi thấy chuyện cuối cùng nhiều lắm là bị kỷ luật. Nhưng Kim Thân Thành mới bị kỷ luật, nếu muốn bảo vệ vị trí của y sợ là có chút khó xử. Cái này phải xem Mã Tuấn Tùng và người đứng sau Kim Thân Thành có muốn bảo vệ Kim Thân Thành không?


    Văn Thiên cười nói:

    - Lão Kim sợ là không qua nổi cửa này, nhưng cậu nói chúng ta nên làm như thế nào? Là giúp Kim Thân Thành hay khoanh tay đứng nhìn hay là đổ thêm chút dầu?
     
    Last edited by a moderator: 19/9/15
    haihoq and thienphuc like this.
  5. Tiểu Khùng

    Tiểu Khùng Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    3/2/13
    Bài viết:
    83
    Được thích:
    222
    Trọng Sinh Vi Quan
    Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
    -- o --


    Chương 638: Đưa quân tới biên giới

    Nguồn: Mê Truyện
    Shared by: MTQ Banlong.us


    - Tôi thấy tốt nhất là ngồi xem tình hình. Chuyện lần này gây ảnh hưởng lớn ở địa phương, ở hiện trường có hơn trăm cảnh sát thấy được biểu hiện của Kim Thân Thành, uy tín của Kim Thân Thành trong mắt quần chúng đối phương sẽ không giảm mà còn tăng. Nếu như chúng ta mà ra tay sẽ bị người cho rằng bỏ đá xuống giếng, một phương diện sẽ ảnh hưởng tới danh dự đồng thời cũng không được quần chúng ủng hộ. Nếu phía Mã Tuấn Tùng không bảo vệ được Kim Thân Thành, tôi cho rằng chúng ta lúc thích hợp có thể giúp Kim Thân Thành một chút. Nếu vì thế mà kéo được Kim Thân Thành về phe mình, khi ấy sẽ không cần gì phải lo lắng về Mã Tuấn Tùng nữa.


    - Được, vậy chúng ta ngồi chờ xem diễn biến.


    Sau khi báo cáo được tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Cát Lâm gửi lên Quốc vụ viện, lãnh đạo Quốc vụ viện rất coi trọng. Quốc vụ viện lập tức phái một tổ điều tra gồm 30 người đích thân tới khu tự trị điều tra tình huống, xem báo cáo mà tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Cát Lâm gửi lên có thật không, đồng thời cũng gửi công hàm sang Triều Tiên hỏi tình hình liên quan.


    Phía Triều Tiên nhận được công hàm vài ngày không có phản ứng. Tổ điều tra đến khu tự trị hỏi rõ tình hình trong hai ngày rồi về Bắc Kinh báo cáo. Không đợi Quốc vụ viện đưa ra ý kiến xử lý với sự kiện lần này thì phía Triều Tiên lại đột nhiên gây khó dễ. Do Bộ Ngoại giao Triều Tiên đưa ra công hàm gửi cho Bộ Ngoại giao Trung Quốc, nói sự kiện lần này hoàn toàn do phía Trung Quốc gây ra, chẳng những không theo quy định trao trả người Triều Tiên nhập cư trái phép vào Trung Quốc, còn dùng súng cướp lại những người đó. Việc này ảnh hưởng nghiêm trọng tới quan hệ hai nước, phía Triều Tiên yêu cầu Trung Quốc tiến hành xử lý nhân viên liên quan, đồng thời cũng phải công khai xin lỗi Triều Tiên và trao trả người Triều Tiên nhập cư trái phép về Triều Tiên.


    Bộ Ngoại giao sau khi xin chỉ thị của lãnh đạo trung ương liền phản bác lại yêu cầu vô lý của phía Triều Tiên, đồng thời cũng đưa ra băng ghi hình, tư liệu phía Cát Lâm cung cấp; Bộ Ngoại giao Trung Quốc nói rõ tình hình hy vọng phía Triều Tiên có thể tiến hành điều tra rõ ràng tránh vì việc này gây ảnh hưởng tới quan hệ tốt đẹp hiện có của hai nước.


    Nhưng phía Triều Tiên xem tài liệu liên quan xong chẳng những không chịu dừng mà còn nói rằng hai người phụ nữ Triều Tiên là bị cảnh sát đối phương khu tự trị ngược đãi, không phải bộ đội biên phòng Triều Tiên ra tay, tất cả trách nhiệm sẽ do khu tự trị Cát Lâm chịu. Phía Triều Tiên yêu cầu Bộ Ngoại giao Trung Quốc đưa người có trách nhiệm liên quan cho phía Triều Tiên xử lý.


    Hai bên gần như là khẩu chiến về sự kiện này hơn nữa nữa ảnh hưởng càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có ý dừng lại. Nhất là phía Triều Tiên cho rằng mình chiếm lý nên đưa chuyện ra Liên hợp quốc, bọn họ yêu cầu bồi thường năm triệu tấn lương thực nếu không bọn họ thậm chí không tiếc đánh một trận để cứu hơn một ngàn đồng bào đang bị giam ở khu tự trị Cát Lâm.


    Sau khi thông cáo này được đưa ra, không chờ lãnh đạo trung ương Trung Quốc có phản ứng, phía Triều Tiên đã điều động quân đội tập kết ở biên giới, tình hình biên giới hai nước thoáng cái trở nên khẩn trương, chiế tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào.


    Mà lúc này người khẩn trương và sợ hãi nhất chính là Kim Thân Thành. Chuyện càng lúc càng lớn, Kim Thân Thành sợ mình sẽ bị làm kẻ thế tội. Cũng may có phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân quốc gia – Lý Thôi Hạo hết sức bảo vệ, hơn nữa Mã Tuấn Tùng cũng nhờ Chu lão gia tử nói chuyện giúp nên Kim Thân Thành mới không bị cách chức ngay lập tức. Nhưng theo tình hình càng lúc càng căng thẳng, Kim Thân Thành không yên tâm nổi. Y không biết hai vị lãnh đạo kia có thể bảo vệ được mình không, bọn họ có hết lòng bảo vệ mình không?


    Ngày 28/3 sự kiện quần thể ở khu tự trị đã kết thúc được một tháng rưỡi, cách xung đột của hai nước tại biên giới nửa tháng. Theo thái độ phía Triều Tiên càng lúc càng cứng rắn, tình hình biên giới hai nước cũng căng thẳng hơn. Lúc này không chỉ có cả Cát Lâm khẩn trương, ngay cả các tỉnh lân cận cũng ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.


    Trong văn phòng Văn Thiên, Văn Thiên và Hứa Lập ngồi trên ghế. Văn Thiên mặt mày nghiêm túc tdno:

    - Ôi, sớm biết có việc này thì khi đó không để cậu làm tổ trưởng tổ công tác, chuyện lần này sẽ không liên quan tới cậu. Tôi nghe nói cấp trên vì tình hình khẩn trương, sợ sẽ có xung đột quân sự nên chuẩn bị xử lý mấy cán bộ lãnh đạo. Kim Thân Thành không thoát được, cậu sợ cũng sẽ bị kỷ luật thậm chí là tạm thời đình chỉ công tác để tiến hành điều tra.


    Hứa Lập cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển tới tình trạng này. Hai bên điều động mấy chục ngàn quân tới biên giới, nghe nói hôm qua còn bắn năm loạt đạn pháo tuy không có thương vong về người nhưng đạn rơi vào nhà dân khiến nhà dân sụp. Nếu xảy ra chiến tranh thì Hứa Lập cũng không thoát được trách nhiệm.


    Nhưng Hứa Lập cũng biết việc kỷ luật hay là tạm thời đình chỉ công tác cũng chỉ là cho có mà thôi. Dù sao hắn không phải không làm tròn trách nhiệm, có lẽ cùng lắm là bị điều từ văn phòng Bắc Kinh về một ngành khác trong tỉnh nhận chức, ảnh hưởng đối với Hứa Lập sẽ không lớn. Nhưng đây lại là một thảm họa với Kim Thân Thành, Kim Thân Thành đã 56 tuổi sợ là không thể trở lại nữa.


    - Đại ca, anh không cần lo cho tôi, tôi không có việc gì. Công việc ở văn phòng Bắc Kinh đã đi vào quỹ đạo, dù tôi rời đi cũng không ảnh hưởng mấy. Mà tôi điều về tỉnh có lẽ là một cơ hội, sẽ có một thời gian nhàn hạ. Nhưng phía Triều Tiên đúng là không biết nói lý lẽ, chứng cứ rõ ràng như vậy mà bọn họ còn không thừa nhận, đồng thời còn định bắt bịp chúng ta ư?


    - Tục ngữ nói vua cũng thua thằng liều! Bọn họ hôm nay chính là đi chân đất thì có gì phải sợ. Ngay cả Mỹ, Hàn thì bọn họ cũng dám chống đối, thường thường còn phía tàu đi tới biên giới với Hàn mà tuyên bố chủ quyền, với Trung Quốc thì Triều Tiên càng không sợ. Bọn họ cũng biết Trung Quốc không có chuẩn bị chiến tranh gì, không dám đánh thật nên bọn họ mới dám kiêu căng như vậy. Nhưng đây cũng là do chứng cứ của chúng ta không đầy đủ, tuy hơn 50 người phụ nữ Triều Tiên đứng ra làm chứng nhưng phía Triều Tiên không thừa nhận. Chúng ta lại không ghi lại hình ảnh lúc xung đột mới khiến bọn họ bắt được cơ hội đòi này đòi kia. Nhưng cậu yên tâm, chiến tranh không thể xảy ra, chỉ cần cho bọn họ ít chỗ tốt là bọn họ sẽ rút về ngay. Dù sao bọn họ cũng không dám quá căng thẳng với Trung Quốc vì như vậy Mỹ, Hàn sẽ nhân dịp đánh bọn họ.


    - Tôi không lo có chiến tranh, Triều Tiên này nếu mà dám gây chiến tranh thật thì chỉ cần ba tỉnh Đông bắc là đủ để quét sạch bọn họ, cũng có thể nhân cơ hội vẽ lại đường biên giới, tranh thủ thêm một cảng biển cho Trung Quốc chúng ta.

    Hứa Lập nắm rõ biên giới ba nước Trung, Triều, Nga. Nếu Cát Lâm có thể có một cảng biển thì sẽ có tác dụng lớn đối với sự phát triển kinh tế của tỉnh. Nhưng bây giờ đứng ở mốc biên giới đưa mắt nhìn thậm chí có thể thấy biển rộng mênh mông. Chỉ là khoảng cách có vài chục Km lại không thể vượt qua. Tài nguyên thiên nhiên phong phú của Cát Lâm không thể vận chuyển qua cảng biển này mà phải đi đường bộ tới Hòa Liên mới có thể xuất khẩu qua đường biển.
     
    haihoq and thienphuc like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)