Đô Thị Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 26: Gặp lại Vân Tuyết
    - Chị Dung, tổng giám đốc Dương nhờ

    em, đưa cho chị tài liệu này." Dương Phàm nói.

    - Vậy à, cảm ơn em.

    Nàng mở tài liệu ra đọc xong một lượt, rồi nàng đưa cho Dương Phàm nói.

    - Tiểu Phàm! lát nữa em đi với chị qua công ty bên chúng ta sẽ đầu tư.

    - Em! hắn chỉ tay vào mặt mình rồi nói.

    - Đúng, chẳng phải em được Dương tổng giới thiệu vào sao, thư kí cũng đã nói." nếu như có việc gì thì để cho cậu đi theo, để cậu học hỏi thêm.

    - Thì ra là vậy, được rồi em sẽ đi cùng chị. Dương phàm nói.

    Hai người rời công ty, đến một nhà hàng sang trọng, bước vào thang máy, một cô gái bước ra đập đúng phải Dương Phàm.

    - Ui da.. một câu vang lên.

    - Cô không sao chứ xin lỗi là tôi không để ý." Dương Phàm đỡ cô gái dậy nói.

    - Không là lỗi của tôi mới đúng, xin lỗi đã làm dơ cái áo của anh." cô gái nói rồi lôi ra một cái khăn tay đưa cho Dương Phàm. Rồi nàng bỏ đi luôn.

    Dương Phàm cũng không gọi cô gái lại, cô gái này cũng không phải dạng bình thường, nếu không thì làm sao có khăn tay cơ chứ, dáng người có cô gái thật mê người, tuy cô gái này có đeo kính nhưng lại không thể che đi sắc đẹp của mình." Dương Phàm nghĩ thầm.

    - Tiểu Phàm! em còn nhìn gì vậy chúng ta đi thôi." Lý Dung nói.

    Hai người đi vào thang máy, đến tầng 4, hai người bước ra tiến về phòng 102, bước vào trong là hai cô gái trẻ đang ngồi, người phụ nữ trẻ bên cạnh Dương Phàm nhận ra nàng, nàng chính là Vân Tuyết, còn người ngồi bên cạnh nàng chắc là mẹ của nàng rồi.

    - Chị Tuyết!

    - Chị Tuyết! chị quen người này sao?"người phụ nữ bên cạnh nói.

    - Chị không biết, xin lỗi tôi không biết cậu." Vân Tuyết nói.

    - Chị Tuyết! chị quên em rồi sao? Em là Dương Phàm đây." Dương Phàm nói.

    Dù sao bây giờ hắn đã thay đổi hoàn toàn, khuôn mặt trở lên anh tuấn rất nhiều, hơn nữa hôm đó ở trong bar nên nàng cũng không nhìn rõ mặt hắn.

    - Dương Phàm? A.. không lẽ.. cậu là." Nàng đứng dậy chỉ tay vào hắn kích động nói.

    - Phải, chị Tuyết không lẽ chị đã quên em rồi." Dương phàm làm vẻ mặt buồn nói.

    - Không phải! chỉ là hôm đó chị không có thấy rõ mặt cậu, cho nên..." nàng ấp úng nói.

    - Haha chị Tuyết em chỉ đùa chị thôi, chị đừng giận em là được." Dương Phàm nói. thấy biểu hiện của nàng như vậy hắn cũng không muốn trêu nàng nữa.

    Nàng nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm đó, một người con trai mới quen biết, mà người con trai đó lại giúp đỡ nàng rất nhiều.

    - Tiểu Phàm! sao em lại ở đây." Vân Tuyết nói.

    - Chị Tuyết! nếu em nói là, em biết chị ở đây cho nên em mới đến thì chị có tin không." Dương Phàm nói.

    - Tiểu Phàm! em nói gì vậy." nàng đỏ mặt cúi xuống.

    - Chị không tin sao?" Dương Phàm hỏi lại.

    - Chị tin em là được." Vân Tuyết nói.

    - E hèm! Tiểu Phàm à, nếu nếu hai người muốn tán tỉnh nhau thì ra ngoài đi, cũng đừng có hai người ở trong này là không khí chứ." Lý Dung nói.

    Vân tuyết thấy vậy cũng chỉ đỏ mặt không dám nhìn mà ngồi xuống." Hai người Dương Phàm và Lý Dung cũng ngồi xuống, Lý Dung mang ra hai bản thảo của công ty đưa cho hai người kia.

    - Đây là bản thảo của công ty, hai người hãy đọc đi, nếu cảm thấy tốt thì chúng ta sẽ ký kết hợp đồng." Lý Dung nói.

    - Đây là của bên công ty tôi, hai người hãy xem đi." Vân Tuyết lấy ra hai tờ rồi đưa cho hai người.

    - Không cần đâu, mọi điều kiện của hai bên đều tốt cho nhau, chúng ta cũng không tốn nhiều thời gian đâu, chi bằng mình kí hợp đồng luôn." Dương Phàm nói.

    - Tiểu Phàm, em còn chưa đọc mà đã nói là điều kiện của hai bên đều rất tốt, như vậy chẳng phải là em vì việc tư sao?."Lý Dung nói.

    - Chị Dung về chuyện này chị không cần phải lo, nếu chị không tin thì em có thể gọi cho Dương tổng để chị ấy quyết định." Dương Phàm nói.

    - Thôi được, thật ra chuyện em có liên quan đến Dương tổng chị cũng hơi tò mò đó, em có thể nói tại đây không." Lý Dung nói. Lúc Dương Phàm nói hắn họ Dương, đã làm nàng nghi ngờ thân phận của hắn.

    - Dương tổng là chị gái của em." Dương Phàm nói.

    - Cái gì! em.. em.. em.. nói Dương tổng là chị gái của em, như vậy không lẽ em là con trai của chủ tịch Dương sao?." Lý Dung có hơi hoảng nói. con trai của chủ tịch lại đi làm một nhân viên thuộc bộ phận quản lý, đây là sao?

    - Phải! nhưng mà chị phải giữ bí mật này giùm em, cũng coi như chị chưa nghe thấy gì, vì không ai biết em là con trai của chủ tịch Dương cả." Dương Phàm nói.

    - Được rồi!." Lý Dung nói.

    - Vậy chúng ta kí hợp đồng thôi chị Tuyết." Dương Phàm vui vẻ nói.

    - Cảm ơn em Dương Phàm.

    - Chị Tuyết! nếu chị muốn cảm ơn em thì lát nữa phải uống với em vài ly đấy nhé.

    - Được chị sẽ uống với cậu.

    Hai bên kí hợp đồng xong, cô nàng ngồi bên cạnh Vân Tuyết, gọi thức ăn và chai rượu lên. Cả bốn người ngồi ăn với nhau, chỉ có Dương Phàm và Vân Tuyết là cho hai người kia ra rìa.
     
    tt358991 thích bài này.
  2. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 27: Xác nhận quan hệ
    - Tiểu Nguyệt, nàng gọi ta có chuyện gì sao?" Dương phàm nói." buổi trưa Dương nguyệt có gọi cho hắn, nàng nói có chuyện muốn hỏi hắn.

    - Tiểu phàm! em hãy trả lời chị." nếu bắt em phải chọn giữa chị và Ngọc nhi, vậy em sẽ chọn ai." Dương Nguyệt nói.

    - Tiểu nguyệt nàng hỏi ta chuyện này làm gì?" Dương Phàm cảm thấy thật buồn cười." Cô nàng này là đang thử lòng của ta đây mà.

    - Em nói đi, đừng có đứng đó làm gì." Dương nguyệt nói giọng mất kiên nhẫn nói.

    - Ấy! nàng đừng nóng vội, chẳng lẽ không thể chọn cả hai người sao?" Dương Phàm mặt vô sỉ nói.

    - Chọn cả hai! em nghĩ cái gì đó, em muốn có cả hai người sao." nếu em muốn cả hai người, vậy thì đừng có thêm nữ nhân nào nữa." Nàng lớn giọng nói.

    - Vậy thì ta sẽ không chọn một ai, nếu như chọn một người trong hai nàng vậy thì chỉ làm thêm đau khổ." Dương Phàm nói.

    - Em!

    Nàng im lặng một hồi lâu, Dương Phàm nói không sai, sau lần quan hệ với hắn, nàng không hiểu được cảm xúc của mình, cảm thấy muốn có hắn, nhưng hai người lại là chị em ruột, cảm giác của nàng rất khác khi ở cùng hắn.

    - Tiểu Phàm! nếu như Ngọc Nhi biết chuyện của hai ta, vậy thì phải làm sao?"

    - Tiểu Nguyệt, nàng đừng lo lắng, chuyện của hai chúng ta, đều có thể."

    - Tiểu Phàm em nói vậy là có ý gì?

    - Nàng chỉ cần chấp nhận, còn chuyện đó sau này ta sẽ nói cho nàng biết.

    Dương phàm thấy biểu hiện của nàng đã chấp nhận, hắn đến bên bàn làm việc của nàng, đứng ở đằng sau vòng tay ôm lấy bộ vị mẫn cảm của nàng nói.

    - Tiểu Nguyệt, hay là chúng ta làm tại đây nhé.

    - Ư.. Tiểu Phàm đừng mà, chúng ta đang ở công ty đó, lỡ có ai vào nhìn thấy thì sao." nàng đỏ mặt nói.

    - Không sao nàng bảo thư kí là được, chẳng phải trong này có phòng nghỉ riêng của nàng sao?" Dương Phàm nói.

    Bảo thư kí xong, Dương Phàm bế nàng lên, hai người vào trong phòng, Dương Phàm hôn lên bờ môi ngọt của nàng, nàng cũng đáp lại hắn một nụ hôn nồng thắm. Dương Phàm không rảnh tay chút nào, hai tay ôm lấy hai quả bồ đào mà xoa nắn.

    Mây mưa suốt hai giờ đồng hồ, nàng phải cầu xin hắn không thôi, cuối cùng hắn mới chịu bỏ qua cho nàng.

    - Tiểu Phàm! xem em thành thạo như vậy không lẽ em đã làm chuyện này với nhiều người rồi sao?"

    Tuy nàng không biết nhiều về chuyện nam nữ, như thấy Dương Phàm làm thành thạo như vậy, thậm chí còn biết kích thích phụ nữ, nàng cảm thấy hắn làm rất thành thạo các động tác." Dương Phàm nói.

    - Tiểu Nguyệt! nàng đừng có nghĩ lung tung, lần đầu làm với nàng cũng là lần đầu của ta, chẳng lẽ nàng không tin lão công của mình sao?

    - Lão công! em thành Lão công từ lúc nào thế?

    - Tiểu Nguyệt! chẳng lẽ chuyện vừa rồi không phải là chúng ta làm chuyện của vợ chồng sao?" Dương Phàm nở nụ cười tà dâm nói.

    Nàng chỉ đành đỏ mặt không phản bác lại hắn, sau chuyện này nàng đã xác nhận quan hệ của hai người, nàng rúc vào lồng ngực hắn mà nhắm mắt nằm ngủ.
     
    tt358991 thích bài này.
  3. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 28: Hai cô em gái cùng đến ở
    Nhìn nàng đang nằm trong lòng mình, giống như là một tiểu công chúa cần chàng hoàng tử bảo vệ vậy. Hắn vén mái tóc của nàng ra, vuốt trên khuôn mặt nàng, đặt lên bờ môi nàng một nụ hôn. Nàng công chúa đã tỉnh lại sau giấc ngủ, Dương Nguyệt nói.

    - Tiểu phàm! mấy giờ rồi?

    - bây giờ đã ba giờ chiều rồi.

    - Đã ba giờ chiều rồi sao?." Nàng nằm trong lồng ngực hắn cảm thấy rất thoải mái, một cảm giác an toàn mà nữ nhân nào cũng muốn được cảm nhận. Dương Nguyệt nói.

    - Tiểu Phàm! hay là em về đi, dù sao em ở công ty cũng không phải làm gì nhiều.

    Dương Phàm nói.

    - thì ra là nàng chơi ta chán rồi mới đuổi ta đi sao?

    - Đáng ghét!"Nàng đấm mấy phát vào ngực hắn.

    Dương Phàm làm ra bộ mặt đau khổ nói.

    - Tiểu Nguyệt nàng muốn mưu sát ta sao?

    - Đáng đời!" nàng cười khúc khích nói.

    - nàng dám nói ta đáng đời sao để xem ta thu thập nàng thế nào.

    Dương phàm đang định chồm lấy cặp bồ đào kia thì chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy là số của Ngọc Nhi, Dương Phàm không nghĩ ngợi nhiều mà nghe máy luôn.

    - Alo! Ngọc Nhi nàng gọi ta có chuyện gì vậy?

    - Dương Phàm! anh có thể đến quán cafe lần trước được không?" Ngọc nhi nói.

    - Có chuyện gì sao Ngọc nhi?

    - Cũng có vài chuyện, anh chỉ cần đến đây là biết.

    - Được rồi, 15p nữa anh sẽ đến.

    - Cô bạn gái của em gọi rồi đó còn không mau đi đi." Dương Nguyệt nói.

    - Không phải là nàng ghen thật rồi chứ.

    - Có quỷ mới ghen đó.

    Nói xong nàng mở tủ lấy quần áo rồi vào nhà tắm. Dương Phàm thì cười khổ," Đúng là nữ nhân đã ghen thì không thể hiểu được họ, Dương Phàm rời công ty. Đến quán cafe, bước vào trong thì một nhân viên đi đến rồi đưa hắn đến chỗ của Ngọc Nhi. Đến bên bàn, Dương Phàm cũng hơi ngạc nhiên.

    - Tiểu Thanh, Tiểu Lan sao hai em lại cũng ở đây.

    Dương Ca!

    - Tiểu Thanh em có chuyện gì sao? " Dương Phàm nói.

    - Dương Phàm! anh nghe em nói đây." Ngọc Nhi nói.

    - Ngọc Nhi, nàng có chuyện gì với hai người họ sao?" Dương Phàm nói.

    Hắn nghĩ cô nàng phải có chuyện gì đó với hai người họ nên mới gọi hắn đến đây.

    - Dương Phàm! anh chưa nghe em nói mà đã nghĩ là em với hai người các nàng có chuyện sao? xem ra anh cũng rất thích hai người họ đúng không." Ngọc Nhi nói.

    Dương Phàm cười trừ nói.

    - Ngọc Nhi! đúng là ta có thích hai người các nàng, nhưng mà chuyện này ta làm sao có thể vô sỉ nói với hai người họ cơ chứ.

    - Dương Ca! thật ra hai người bọn em đều rất thích anh." Tiểu Thanh nói.

    - Chỉ cần anh không chê hai người bọn em là tốt rồi." Tiểu Lan nói.

    - Cái Gì! nhưng mà chuyện này ta cũng không thể quyết định được." Dương Phàm nói rồi nhìn Ngọc Nhi, ý của hắn là để cho nàng quyết định.

    - Nếu Dương Phàm đã nói vậy, thì hai muội dọn về biệt thự của anh ấy đi, như vậy được không Dương Phàm.

    - Vậy cũng tốt, hai em thấy thế nào?

    Hai người nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý
     
    tt358991 thích bài này.
  4. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 29: Năm trăm vạn
    Cả bốn người cùng thu dọn đồ cùng hai cô nàng Hiểu Thanh và Huệ Lan, về đến biệt thự của Dương Phàm. Hai cô nàng tuy biết gia đình hắn rất giàu nhưng không nghĩ lại giàu như vậy.

    - Đây sẽ là nhà của hai nàng, hai nàng thích phòng nào thì có thể ở phòng đó." Dương phàm nói.

    - Cảm ơn anh! Dương Ca. Hai cô nàng đều nói.

    - Được rồi hai người cứ tự nhiên nhé, ta đi một lát sẽ về ngay.

    Dương Phàm nói, rồi hắn lấy xe phóng đi không để cho ba người kịp nói gì. Lúc rời khỏi quán cafe hắn đã thấy có mấy tên đang theo dõi mình.

    Hắn đi khỏi biệt thự, nhìn lên gương chiếu hậu, một chiếc AuDi bám theo hắn.

    Hắn hừ lạnh, đi xe đến quán cafe hắn dừng xe, bước xuống rồi đi bộ, đi qua một con hẻm vắng người, hắn dừng lại lạnh giọng nói.

    - Các người theo ta lâu như vậy cũng nên xuất hiện đi.

    - Anh bạn trẻ, xem ra cậu cũng không phải người thường, có thể phát hiện ra bọn ta.

    Từ cuối con hẻm xuất hiện bốn gã trung niên, người nào dáng đi cũng rất chắc chắn, bước chân chuẩn mực, đây chỉ có những người trong quân ngũ mới đi được như vậy, bốn người này chắc chắn là có chức vụ không nhỏ trong quân ngũ." một người trong số họ bước lên đưa cho Dương Phàm một tấm ảnh nói.

    - Anh bạn trẻ, chúng tôi không cần biết cậu làm sao phát hiện ra chúng tôi, nhưng chỉ cần cậu không lại gần cô gái này. Như vậy mọi người đều vui vẻ.

    - Nể tình các người đều là quân nhân, ta cũng không muốn ra tay." Dương Phàm nói." Không phải hắn sợ, mà là hắn không muốn liên can đến quân đội, hắn cũng không muốn đối nghịch với người đứng sau bốn người này.

    - Anh bạn trẻ, cậu cũng ngông cuồng quá đó, cũng không sao chúng ta có thể thương lượng. Người trung niên đó móc ra một tấm chi phiếu, đưa cho Dương Phàm.

    Dương Phàm cả kinh, năm trăm vạn, cái người đứng đằng sau cũng quá coi thường hắn rồi, hắn là ai cơ chứ, cho dù có đem đến cho hắn kim ngân châu báu, hắn cũng không để trong mắt." Hắn không có biểu hiện gì trên khuôn mặt.

    - Anh bạn trẻ, có chuyện gì sao? chẳng lẽ cậu chê ít sao.

    - Không phải tôi chê ít. Nói đến đây ngữ khí của Dương Phàm thay đổi, cả người hắn tỏa ra sát khí. Bốn người bọn họ đều cảm thấy khó thở. Tên đứng đối mặt với Dương Phàm cũng cảm nhận được sát khí rất nặng nề.

    - Tốt nhất các ngươi về nói với người đó đến gặp ta thì tốt hơn.

    Nói xong hắn cũng không để ý đến bọn bọ, bước đi cũng không một ai ngăn cản hắn.

    - Anh bạn trẻ! cậu không biết mình đang đối mặt với ai đâu.

    Dương Phàm quay đầu lại nhếch mép lên tựa như câu trả lời của hắn. Về nhà hắn gọi Ngọc Nhi lên phòng hắn có chuyện, hai người bước vào phòng, Dương Phàm nói.

    - Ngọc nhi! ta nghĩ nàng nên nói cho ta biết về thân phận của nàng.

    - Dương Phàm! sao anh lại hỏi em chuyện này?" Ngọc nghi cảm thấy kì lạ, Dương Phàm chưa từng hỏi nàng chuyện này bao giờ, từ lúc biết hắn, hắn lúc nào cũng trầm lặng.

    - Ngọc Nhi nếu nàng không muốn nói cũng không sao? chuyện này để sau đi, chúng ta xuống dưới thôi." Dương Phàm nói, rồi hắn bước ra khỏi phòng.

    Còn Ngọc Nhi thì đang phân vân chuyện gì đó, nhưng nàng vẫn quyết định không nói ra. Nàng cũng bước nhanh theo hắn xuống.
     
  5. cuonghv

    cuonghv Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    15,327
    Được thích:
    38,732
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 30: Lão Già
    - Anh Minh! Người này không tầm thường chút nào, xem ra chúng ta không thể làm gì được.

    Người trung niên bước vào nói.

    - Không tầm thường, vậy chú nói xem người này không tầm thường ở đâu." Người đàn ông đang ngồi trước bàn nhướng mày nói.

    - Anh Minh! anh thử nghĩ xem nếu là người thường, thì làm sao có thể toát ra sát khí cơ chứ." Người trung niên nói.

    - Sát khí! người đàn ông đứng bật dậy, ông ta suy tư. Một người mới mười chín hai mươi thì làm sao có sát khí được, phải biết rằng sát khí được tích tụ lại khi giết người mới có, không phải là giết một hai người hay là chục mạng người, phải rất nhiều người đến con số cũng không thể nào biết được.

    - Được rồi, hắn có nói gì không?" người đàn ông nói.

    - Hắn nói! chuyện này hắn không quyết định được, còn muốn anh tự đến gặp hắn.

    - Cái gì! đúng là ngông cuồng mà, chú đã điều tra được gì rồi.

    - Người này rất bí ẩn, mọi thứ liên quan đến gia đình hắn đều không có, mọi thứ đều rất bí ẩn, chỉ biết hắn học ở Cao Dương Đại học, thậm chí em còn theo dõi hắn, hắn còn biết.

    - Được rồi! chú kêu người chuẩn bị xe chúng ta sẽ đến Cao Dương.

    - Dương Phàm! chúng ta đến trường thôi." Ngọc nhi từ trên lầu bước xuống nói.

    - Tiểu Thanh, Tiểu Lan, hai em hôm nay không có tiết học sao?

    Dương Phàm quay sang hai người nói.

    - Dương Ca! buổi chiều nay chúng em không có tiết học." Tiểu Lan nói.

    - Dương Ca! anh với chị Ngọc Nhi, hai người đến trường đi, hai người bọn em còn phải ôn lại bài tập cho kì thi sắp tới." Tiểu Thanh nói.

    - Được rồi! vậy ta với Ngọc Nhi đi đây.

    Nói xong Dương Phàm lái xe, hai người chưa đến cổng trường thì bị một chiếc xe chặn lại, một người bước ra khỏi xe, chính là gã mà hôm qua Dương Phàm đã gặp, Dương Phàm nhếch miệng cười," mới đó đã tìm đến hắn nhanh như vậy, xem ra người đến lần này mới là chính đây.

    - Anh bạn trẻ, chúng ta lại gặp nhau, bây giờ cậu..

    - Dẫn đường đi!

    Người trung niên chưa nói hết câu thì đã bị Dương Phàm nói cắt ngang, lúc người này đi đến, hắn đã thấy biểu hiện của cô nàng có hơi căng thẳng, cho nên hắn mới quyết định đi gặp người đứng đằng sau.

    Đi khoảng ba giờ đồng hồ, hai chiếc xe đi vào một ngôi biệt thự rất xa hoa, người trung niên dẫn Dương Phàm đến một căn phòng, Ngọc Nhi cũng đi theo sau hắn. Bước vào bên trong, hai người đàn ông đang ngồi đánh cờ với nhau, một người già và một người trẻ.

    Ông lão liếc mắt nhìn hai người trẻ tuổi, một nam một nữ.

    - Tiểu Luân! hai người trẻ tuổi này là ai vậy?" ông lão nói.

    - Thủ Trưởng! hai người này tôi dẫn đến theo lời của Thượng Tướng." Người trung niên nghiêm người nói.

    - Lão Già ở đây không có chuyện của ông, tốt nhất ra ông nên về ôm vợ đi." Dương Phàm nói.

    - Hốn láo! Người đàn ông ngồi đối diện đứng lên quát.

    - Cha mẹ của ngươi không có dạy bảo ngươi phải biết kính già yêu trẻ sao?, nếu ngươi còn vô lễ với trưởng bối như vậy thì đừng có trách ta.

    - Lão già! còn không về kêu lão bà của lão làm món sủi cảo mà ăn đi." Dương Phàm vẫn không khách khí chút nào.

    " Vô lễ. Người đàn ông ngồi đối diện chịu không được cái tính cách ngông cuồng của Dương Phàm, định ra tay thì cảm nhận thấy bờ vai của mình có thứ gì đó đè xuống, ông ta quay đầu lại nói.

    - Cha! thằng nhóc này quá vô lễ rồi, người sao còn cản con.

    Ông lão định nói gì đó thì bị người đàn ông chặn học mình.

    - Ngọc Nhi! con qua đây cho ta." người đàn ông đó quát lên.

    - Cha! Ông nội!."

    Nàng nhìn Dương Phàm rồi bước qua chỗ hai người đang ngồi rồi nói.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)