Đô Thị Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 76: Nếu ép buộc không được thì cứ từ từ nàng sẽ phải chấp nhận
    Lúc này đã khoảng 10 giờ tối, sau khi giúp cô nàng chuyển xong đồ đạc. Nhưng lại chuyển đến một phòng khác, phòng này lại đối diện với phòng của Dương nguyệt lại ở ngay bên dưới phòng Dương phàm. Sau khi chuyển xong Dương phàm cũng không có làm phiền hai người mà về phòng mình chờ cô nàng Họa Tâm tới mà thôi.

    Trong khi ngồi chờ đợi thì Dương phàm lấy mấy tệp giấy là Phương lão đưa cho. Bước đầu điều khiển lực lượng có thể nói là đã xong, xem tiếp phần sau của trang giấy Dương phàm không nghĩ được rằng những thứ này có thể nói là rất bá đạo chỉ là những thứ này đều nhắc đến là phải sử dụng lực lượng. Xem ra thứ này có muốn học cũng không thể nào học được, Dương phàm bắt đầu làm theo những gì được viết trong trang giấy. Dương phàm bắt đầu thử thuẫn di, có thể nói hắn rất tự tin vào tốc độ của mình, nhưng nếu đem so với thuẫn di thì thật sự là khác một trời một vực.

    Dương phàm vẫn còn đang muốn thử vài thứ khác nhưng lại không thể đem ra sử dụng trong căn phòng được. Tuy hắn rất muốn thử ngay lúc này nhưng lại không muốn để mọi người biết hắn đành để lúc khác thử nghiệm vậy.

    Còn đang suy nghĩ thì chợt nhận ra có người đã tiến đến phòng hắn, Dương phàm sử dụng thuẫn di mở cửa, thì ra là cô nàng Họa tâm. Cô nàng chợt giật mình, động tác gõ cửa cũng buông xuống.

    - Cô đến rồi, vào trong đi.

    Dương phàm quay mặt bước vào. Cô nàng còn hơi bất ngờ vì chuyện vừa rồi nhưng cũng không nhanh không chậm bước theo Dương phàm ngồi xuống giường cùng hắn.

    Dương phàm lúc này mới để ý thấy cô nàng này mặc bộ đồ rất mỏng, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong, Dương phàm nuốt nước bọt, chỉ cần nhìn cô nàng thôi mà dục vọng đã bát đầu nổi lên. Hắn cố kiềm chế dục vọng cố ép nó xuống vì hắn không muốn bắt một nữ nhân không muốn lên giường với mình.

    - Cậu thấy tôi có đẹp không?

    " Không phải chứ, không lẽ cô nàng này định làm chuyện đó với mình sao? " Dương phàm nghĩ thầm." Rất đẹp.

    - Nếu cậu muốn đêm nay ta sẽ là của cậu.

    Nói xong cô nàng đứng dậy cởi bỏ chiếc đầm ngủ mà mình mượn Dương nguyệt, bây giờ trên người nàng chỉ còn lại bộ đồ lót mà thôi. Dương phàm lúc này có thể nói là chịu đựng rất tốt, hắn cố nén dục vọng lại không thể bùng phát lúc này.

    Thấy cô nàng ghé sát vào tai Dương phàm nói nhỏ. " Không cần phải kiềm chế, là ta nguyện ý." Nói xong cô nàng cởi bộ đồ lót trên người, bây giờ cô nàng đã trần như nhộng trước mặt Dương phàm.

    Nhìn thấy cảnh này cho dù là muốn kiềm chế cũng không thể nào kiềm được nữa, nhìn thấy thân hình như vậy cho dù nói không muốn thì đối phương cũng bắt người phải phạm tội. Dương phàm lúc này không kiềm chế nổi nữa mà đè cô nàng ra, nhưng hắn vẫn không quên dùng lực lượng bao vây lấy xung quay để ngăn cho cô nàng có rên lên thì cũng không có ai nghe thấy được.

    Đến sáng ngày hôm sau Dương Phàm đã dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng, tuy nói tối hôm qua đã tập thể dục nhịp điệu nhưng tinh lực của hắn còn rất tốt. Nhớ lại cảnh đêm hôm qua, hắn thật khâm phục khi cô nàng vẫn cố gượng rời khỏi phòng hắn. Lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng cô nàng này phóng đãng như vậy, lại không nghĩ đến chuyện cô nàng còn là xử nữ. Hắn lúc này chỉ còn cách khiến cho cô nàng thành người phụ nữ của mình.

    Sau khi làm xong thì cũng là lúc các nàng đã rời khỏi giường của mình vì không thể cưỡng lại được mùi thơm của thức ăn. Từ lúc hắn vào bếp thì các nàng đã thức dậy rồi, phụ nữ là vậy họ luôn rất xem trọng vẻ bề ngoài của mình, mỗi khi thức dậy buổi sáng đều phải làm xong nhiệm vụ của mình rồi mới rời phòng được. Lúc này mọi người đều có mặt đông đủ chỉ thiếu duy nhất có một người còn đang nằm trong phòng, nếu muốn một người phụ nữ làm chuyện đó lần đầu mà có thể rời khỏi giường là điều không thể, tuy cô nàng là sát thủ nhưng đối với chuyện này thì không thể nào chống lại được cơn đau nhức ở hạ thân cả, có thể nói buổi tối hôm qua hắn rất mạnh bạo mà không hề nhẹ nhàng.

    - Tiểu Phàm, em mang thức ăn đi đâu vậy.

    Dương Nguyệt nói. Tuy nàng không cần hỏi cũng biết hắn mang thức ăn đến cho cô bạn của mình, từ lúc hắn thay đổi có thể nói hắn rất quan tâm đến người khác.

    - Dạ, em mang lên phòng cho chị Tâm.

    - Ừ em mang lên cho Tâm Tâm đi.

    Chỉ một câu nói sau đó cô nàng cũng hỏi thêm điều gì nữa mà chú tâm vào thức ăn trên bàn. Cả bốn cô nàng khi nghe thấy nam nhân của mình muốn mang thức ăn lên phòng người khác, tuy mấy cô nàng muốn nói nhưng người đó lại là bạn của chị gái nam nhân cũng đành thôi. Điều lúc này mấy cô nàng cần là thức ăn do chính nam nhân của mình xuống bếp nấu.

    Đến trước cửa phòng của cô nàng họa Tâm, Dương Phàm không cần gõ cửa mà cứ như vậy mở cửa tiến vào. Lúc có người mở cửa cô nàng đã mở mắt rồi, khi thấy người đi vào là Dương Phàm thì cô nàng không hề dậy mà mặc kệ hắn.

    " Không cần phải như vậy chứ, mới có một đêm mà đã không muốn gặp ta rồi sao". Biết rằng cô nàng đang giả vờ nhưng Dương Phàm cũng không muốn vạch trần. Hắn đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống mép giường vuốt mái tóc cô nàng. Khuôn mặt cô nàng có hơi nhăn lại nhưng cũng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, thấy cô nàng vẫn ngang bướng như vậy Dương Phàm bèn nói một câu.

    - Nếu nàng không dậy thì chúng ta lại tiếp tục chuyện tối qua đi. Ta vẫn còn rất muốn đó, nếu nàng không đậy thì ta sẽ làm Nhé.

    Dương phàm mặt vô sỉ nói ra những lời này, bàn tay của hắn đang mò vào trong thì cô nàng chợt ngồi hắn dậy.

    - Không cần, ta đã dậy rồi.

    Cô nàng khuôn mặt đỏ ửng ngồi dậy nhìn hắn.

    - Như vậy có phải tốt hơn không.

    Dương phàm cười cợt giống như đã đạt được mục đích của mình. Hắn không nghĩ đến rằng cô nàng này lại có cái biểu hiện đáng yêu đến vậy.

    - Ta mang đến cho nàng canh gà để nàng bồi bổ sức khỏe, sau này còn bồi lão công thể dục nhịp điệu.

    - Đừng hiểu lầm, tuy hai ta làm chuyện đó nhưng tôi với cậu cứ coi như chưa có chuyện gì sảy ra cả. Chuyện tối qua là tôi nguyện ý, tôi cũng không phải nữ nhân của cậu, sau một tuần tôi sẽ về Mỹ.

    Dương phàm có hơi xám mặt lại nói.

    - vậy có thể nói cho ta biết là ai đã thuê nàng đến hay không.

    - Ta chỉ biết hắn họ Diệp ở kinh thành.

    - Được rồi, nàng mau ăn đi thứ này rốt tốt cho sức khoẻ đó.

    Sau khi biết được đầu mối thì Dương phàm cũng không muốn ở lại nữa.

    Nếu ép buộc không được thì cứ từ từ nàng sẽ phải chấp nhận.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 77: Võ giả
    Diệp ca! chuyện lần này em thật sự phải cảm ơn anh đã báo thù cho em.

    Bên trong phòng một quán bar, bốn thiếu niên ngồi với nhau uống rượu. Nếu Dương Phàm ở đây thì sẽ nhận ra tên vừa mới nói chính là con trai thứ hai của Vương Sơn, Vương Lý. Tên này cũng chính là cái tên đã sai người bắt cóc hai cô nàng Huệ Lan và Hiểu Thanh.

    - Tiểu Lý, chúng ta là anh em mà có phải không? chuyện của cậu chính là chuyện của tôi.

    - Diệp nhị ca, anh nói vậy là không đúng rồi. Chuyện của tiểu Lý tức là chuyện của chúng ta, đâu thể là chuyện của cá nhân được.

    Người ngồi lên tiếng là tên ngồi kế bên Vương Lý, hắn là tên Tôn Vĩ Hải. là con trai thứ hai của Tôn thập Bát, một trong tứ thiếu gia và cũng là một trong tứ đại gia tộc lớn mạnh ở Kinh thành.

    - Ha ha, ta quên mất, Dương đại ca bỏ qua cho.

    Người vừa nói là Diệp Vấn Hồ, Con trai của Diệp lão nhị, Diệp Huyền Tư của Diệp gia. Diệp gia ở kinh thành là gia tộc thứ hai trong tứ đại gia tộc. Tên này việc tốt thì không thấy đâu còn việc xấu thì có thừa, hắn cạnh mình là con trai của tổng giám đốc của Tập Đoàn Diệp Vân Nam. phải biết rằng cha hắn rất có thể sẽ là người thừa kế tập đoàn, chính vì vậy mà rất nhiều người luôn muốn lấy lòng hắn, dù sao thì hắn cũng là con trai của giám đốc tập đoàn đứng thứ hai trong các gia tộc, nếu làm phiền hắn thì chỉ sợ rằng đến cách mình chết ra sao cũng không biết.

    - Hồ đệ nói quá rồi, chúng ta là huynh đệ đúng không. chuyện của mọi người thì đều là chuyện của chúng ta, ai ra tay thì đâu có ảnh hưởng.

    Người lên tiếng là Dương Niên, con trai thứ hai của Dương Vũ Bùi, cũng là đại gia tộc đứng đầu Kinh thành. Cũng là gia tộc ẩn giấu mình rất tốt.

    - Đúng vậy Dương ca! chúng ta thôi bàn nữa mà uống tiếp thôi.

    Diệp vấn Hồ đưa chén rượu lên cùng ba người còn lại tiếp tiếp tục uống rượu.

    - Lão Già! người bạn già đến nhờ ông giúp ta một chuyện đây.

    Dương Phàm mở cửa bước vào trong phòng Phương lão gia tử, giọng điệu nửa đùa nửa thật nói.

    - Tiểu Phàm! không biết cậu định nhờ ta chuyện gì.

    Phương Lão biết rằng hắn sẽ không bao giờ nói đùa nên không thèm quan tâm đến giọng điệu của hắn. Chỉ là ông không biết hắn đến nhờ mình chuyện gì.

    - Lão Già, ông biết Diệp gia ở kinh thành chứ.

    Dương Phàm biết không thể qua được Phương Lão nên cũng chẳng để tâm mà vào thẳng vấn đề của mình.

    - Diệp Gia! không lẽ cậu đắc tội với bọn họ hay sao? không đúng, là bọn họ gây phiền tới cậu.

    Phương Lão biết rất rõ một điều Dương Phàm sẽ không bao giờ gây phiền đến ai. Hắn đã từng nói," Nếu người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu muốn tìm ta làm phiền thì ta sẽ rất sẵn lòng." Hắn đã từng nói như vậy, nhưng Diệp gia thì ở kinh thành thì làm sao lại có chuyện Diệp Gia muốn gây thù cho hắn cơ chứ.

    - Tại sao cậu lại hỏi ta về Diệp Gia vậy, có chuyện gì sao?

    Nghĩ đi nghĩ lại thì ông vẫn hỏi hắn thì tốt hơn.

    - Cũng không có chuyện gì, ta chỉ muốn biết một chút về Diệp Gia để chào hỏi bọn họ mà thôi.

    "Chào hỏi." Phương Lão thầm vuốt mồ hôi, xem ra chuyện này có chút phức tạp. Nếu muốn để Dương Phàm đi chào hỏi thì chắc hẳn là có người muốn ra tay với hắn, hơn nữa đối phương lại không biết gì về hắn cả. Cái cách mà hắn nói đi chào hỏi thì không biết Diệp Gia này đã làm cái chuyện gì nữa.

    - Được rồi lão Già, ông rốt cuộc là có muốn giúp hay không.

    - Giúp tất nhiên là giúp, nhưng ta phải nói cho cậu biết trước, Diệp gia này cũng không phải tầm thường. Bọn họ là Gia tộc thứ hai trong tứ đại gia tộc, hơn nữa gia chủ của bọn họ lại là bạn của Dương Gia ở kinh thành, hơn nữa Dương Gia lại là gia tộc đứng đầu. cậu có biết Gia chủ Dương Gia là ai không, Lúc trước cậu đã từng nghe đến cái tên Dương Thiên Tống chưa.

    Nhắc đến cái tên này Dương Phàm dường như đã nghe ở đâu đó.

    - Không lẽ chính là vị tướng Quân đó sao?

    Dương Phàm chợt nhận ra cái tên này, hắn đã từng được nghe đến và biết rằng ông là một người rất giỏi, phải nói là rất tài giỏi.

    - Hơn nữa, người trong Dương Gia đều là nhân tài, chẳng qua là bọn họ không chịu bộc lộ nên cũng không có mấy người biết chuyện này. Hơn nữa hai gia chủ của hai gia tộc đều là võ giả.

    Võ Giả, có thể nói họ là những người tu luyện võ đạo đến một cảnh giới nào đó, hơn nữa võ giả cho đến bây giờ còn là một bí ẩn rất lớn, có thể hình dung theo một cách khác là muốn trở thành võ giả là cả một quãng đường dài vô tận, nó giống như luyện nội công trong võ thuật cổ đại vậy. Nhưng đã thành võ Giả thì muốn kiếm đối thủ ngang tài ngang sức là điều rất khó, vì nếu đối thủ chỉ cần sơ hở thì sẽ bại dưới tay của một võ giả là điều không phải bàn. Lúc trước hắn đã từng được nghe sư phụ mình nói qua sự lợi hại của một Võ giả, giống như dùng tay không chém rời một tảng đá lớn giống như cắt một chiếc bánh vậy. Tuy Dương Phàm không biết võ giả lợi hại ra sao nhưng hắn vẫn rất tin vào thực lực của mình bây giờ.

    - Lão Già, tuy rằng ta từng được nghe về sự lợi hại của võ giả nhưng lão yên tâm, ta không phải đi liều mạng đâu, chỉ là đi chào hỏi thôi.

    Dương Phàm cười rất quỷ dị." Nếu có cơ hội thì thử so tài với võ giả xem sao." Ý nghĩ này làm cho Dương Phàm càng thêm hưng phấn, hắn không ngờ rằng ngay tại trong nước lại có hai Võ Giả. Một người là đại tướng quân, còn một người nữa không biết như thế nào.

    " Không biết lão Già Diệp Gia với lão Dương Gia kia ai mạnh hơn ai nữa, mặc kệ nó đi dù sao thử sức rồi không phải biết liền sao?"

    Nghĩ là làm, Dương Phàm lúc này trong đầu đã vạch sẵn mọi chuyện rồi, chỉ còn một bước nữa là xong mọi chuyện mà thôi.

    - Được rồi lão Già! buổi chiều nay ta sẽ đến kinh thành một chuyến, ở nhà còn có một cô nàng nữa cần ông để ý đến nàng ta một chút nhưng đừng làm hại nàng.

    Dương Phàm định rời đi thì chợt nhớ ra một chuyện khá quan trọng, nếu cô nàng này đã không hoàn thành nhiệm vụ thì rất có thể còn người tham gia vào mà không chỉ một mình cô nàng. Hắn chỉ sợ cô nàng này sẽ rời đi thì hắn không biết phải kiếm cô nàng kiểu gì nữa.

    - Có thể nói cho ta biết cô nàng này là ai không?

    Phương Lão cũng rất tò mò về cô nàng này của Dương Phàm, ngày trước cũng như vậy cho nên ông rất muốn biết thân phận của cô nàng mà Dương Phàm nói.

    - À nàng là sát thủ do người Diệp gia thuê tới để giết ta, vì cô nàng là bạn của chị gái ta cho nên ta không có làm gì nàng, nên mới nhờ ông cho người giám sát nàng một chút. Nhưng tốt nhất là mấy tên cấp A của ông thì tốt hơn, cô nàng này cũng tài giỏi đấy.

    Nói xong Dương Phàm rời đi, hắn cũng không có thời gian để nói với Phương Lão mà hắn muốn chuẩn bị cho chuyến bay lúc 2 giờ chiều.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 78: Người đó!
    Hai giờ chiều, Dương phàm chỉ mang theo hộ chiếu của mình ra sân bay. khác hẳn với hắn, những người khác đều xách theo cả đống hành lý, còn hắn thì tay không bước đi giống như tản bộ vậy.

    Nếu không có xảy ra chuyện gì thì máy bay sẽ cất cánh sau 15p nữa, Dương phàm vươn vai một cái. Dù sao từ đây đến Kinh thành cũng phải mất vài giờ đồng hồ, đúng lúc đó có cô tiếp viên đẩy toa ăn đi ngang qua chỗ hắn. Vươn tay lấy cốc nước thì cô tiếp viên đẩy toa ăn lên tiếng.

    - Xin lỗi, vị tiên sinh này, cốc nước này là của hai vị tiểu thư kia.

    Vừa nói xong tay chỉ vào cô nàng khoảng 13, 14 tuổi, ngồi bên cạnh là một cô nàng khoảng 30 tuổi. Tuy không nhìn được rõ khuôn mặt của của cô nàng ngồi bên ngoài nhưng Dương phàm lại chắc chắn đó là mỹ nữ.

    - Thật xin lỗi, là em hơi khát, phiền chị lấy cho em ly nước.

    Dương phàm rất lễ phép nói.

    - Được, vậy tiên sinh chờ một lát tôi sẽ mang đến cho ngài.

    Tuy hắn xưng hô lễ phép như vậy, cô nàng tiếp viên thì không như vậy vẫn gọi hắn một câu tiên sinh.

    - Vậy làm phiền chị.

    - Không có gì, thưa tiên sinh đây là việc chúng tôi nên làm.

    Nói nữ tiếp viên tiếp tục đẩy toa ăn, không phải Dương Phàm khát nước mà từ lúc hắn lên máy bay đã để ý tới người phụ nữ ngồi trên hắn mấy hàng ghế. Lúc đầu hắn cũng không để ý đến cô nàng đó nhưng rồi hắn cảm nhận được khí tức trên người cô nàng rất lạ, không giống như những người mà hắn gặp trước đây. Nếu hắn đoán không sai thì cô nàng này là một võ giả, tuy cô nàng này là một võ giả, đối với hắn cũng không có chút uy hiếp nào cả. Hắn còn đang nghĩ xem cô nàng này thuộc gia tộc nào trong hai gia tộc kia.

    Đối với một người có thực lực mạnh mẽ như hắn muốn che dấu sát khí hay thực lực của mình là một điều rất dễ dàng. Nếu không hắn chỉ để một ít sát khí phát ra lúc này thôi, chắc chắn những người bình thường ở đây sẽ không thể nào chịu được. Cho dù lúc này hắn tản sát khí ra thì cô nàng kia cũng không thể nào biết là hắn, nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ thì cũng sẽ không có một ai nghĩ rằng sát khí đó là do hắn cả, nói đúng hơn nhìn hắn bây giờ chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt. Sẽ không có ai nghĩ đến một điều rằng tên thư sinh này lại là một cao thủ.

    Dương Phàm không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì, dường như hắn đang rất tập trung. Chợt có người lay lay hắn, Dương phàm bừng tỉnh. Phát hiện ra cô nàng tiếp viên lúc nãy, trên tay còn cầm theo ly nước lọc.

    - Xin lỗi đã làm phiền tiên sinh, tôi mang ly nước cho ngài.

    Dương phàm cầm lấy ly nước rồi cảm ơn cô nàng tiếp viên, lúc nhận lấy ly nước, Dương Phàm chợt cảm thấy thật trùng hợp. Người phụ nữ này thật không tầm thường, hai đầu ngón trỏ đều dài hơn người khác, hẳn là thường sử dụng súng hoặc một loại hung khí nào khác để lại, thật lợi hại nhưng cũng chỉ ở trong lĩnh vực của mình. Xem ra điều mà hắn đang nghĩ lúc này có thể chắc chắn 99,99% cô nàng kia là người trong hai đại gia tộc đó, lúc cô nàng này đem nước đến cho hai người kia tuy biểu hiện rất chuẩn mực của một tiếp viên, nhưng cái hành động nhỏ của cô nàng lúc đó đã lọt vào mắt của hắn. Có thể nói cô nàng này hẳn là cao thủ của một trong hai gia tộc kia phái đi bảo vệ hai người kia, tuy cô nàng kia là võ giả, nhưng chẳng may đụng phải một cao thủ chỉ kém cô nàng tiếp viên kia thôi là cô nàng võ giả này sẽ phải bỏ tay mà thôi. Nếu đem so thực lực của cô nàng tiếp viên này thì vẫn còn kém một chút so với cô nàng Họa Tâm đến giết hắn.

    Dương Phàm chợp mắt suốt 3h đồng hồ cũng trôi qua rất nhanh. Sau khi máy bay hạ cánh Dương Phàm bước ra sân bay bắt một chiếc taxi rồi đến một khách sạn rất sang trọng đặt một phòng rồi lăn ra giường, dù sao đến đây cũng không thể có ai giúp hắn làm việc cả. Đối tượng lần này có thể nói là cao thủ, dù sao nếu động đến một con hổ con thì chắc chắn con hổ bố sẽ ra mặt, nếu con hổ bố không làm được gì mà đi cầu con hổ vương thì chắc chắn sẽ có chuyện. Tuy hắn không muốn rắc rối nhưng đối phương đã muốn mạng hắn thì hắn cũng sẽ không ngần ngại mà tiễn đối phương đi.

    Bên trong một văn phòng, người đàn ông khuôn mặt có vẻ hơi hung dữ, dáng người rất vững trên đầu đã có vài sợi tóc bạc." Lão tam có chuyện gì mà gọi cho ta vậy." Người đàn ông đó nghe điện thoại, giọng nói rất ôn hòa mà uy nghiêm.

    " Đại ca, em vừa nhìn thấy một người, người này đã rất lâu mà chúng ta không hề có một chút tin tức nào của người đó cả." Người đàn ông ở đầu dây bên nói có vẻ rất vội vàng, có chút kích động.

    " Lão tam, chú nói cái gì, không lẽ nó đã quay lại sao? không đúng nó sẽ không bao giờ quay lại. Vậy người mà chú nói là ai." Người đàn ông ngồi trong văn phòng có hơi kích động nhưng rồi cũng bình tĩnh lại.

    " Đại ca, có thể là con của người đó, anh biết không? Từ khuôn mặt đến vóc dáng đều rất giống nhau, rất giống với người đó năm xưa." Người đàn ông đầu dây bên kia càng kích động và giọng nói càng thêm khẳng định và chắc chắn.

    " Không lẽ nào. Cũng gần 3 trục năm rồi." Người đàn ông bên trong văn phòng giọng nhỏ dần, rồi đôi mắt của ông nhìn ra cửa sổ hoài niệm lại chuyện gì đó, đôi mắt rưng rưng.

    " Đại ca, anh không sao chứ." rất lâu không có trả lời, người đàn ông ở đầu dây bên kia có hơi sốt ruột nói.

    Người đàn ông đó nét mặt trở nên ôn tươi tắn vui vẻ hẳn lên." Lão Tam, chú gặp người đó ở đâu, không lẽ là ở sân bay. Hôm nay chú đi đón con bé Tiểu Nữu với Tiểu Lăng có phải không?"

    " Phải đại ca, hơn nữa người đó còn không có mang theo hành lý, còn đi một mình.." Còn chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã vang lại.

    " Lão Tam, chú phải tìm bằng được người đó, cũng không cần phải đưa hắn về, xem hắn đến kinh thành làm gì, nếu có chuyện gì thì phải giúp đỡ cho người đó. Nói xong câu ông đã cúp điện thoại rồi nhìn về bầu trời xa xăm.

    " 28 năm rồi, 28 năm cuối cùng cũng có thể biết được tung tích của hắn. Không biết bây giờ hắn ra sao?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)