HOT  FULL Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Quyển 1: Đời là thế, người là thế.
    Chương 015: Một ngày của Vân Đại. (3)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    - La Lan không cần đâu, Hoa thúc cũng đừng giận, cùng lắm hôm nay cháu không bán nữa, tặng con lợn này cho Ôn lão tiên sinh trả tiền thuốc, dù sao bệnh này không phải một hai ngày mà khỏe được, cháu không muốn làm phiền Ôn lão mãi, lão nhân gia lương thiện cứ hay tặng thuốc cho người ta, nhưng thuốc mua vào cũng phải cần tiền chứ, cho nên cháu mới đem lợn đi bán. Vân Tranh giúp Hoa thúc què quặt thu dọn chỗ thúng mủng tung tóe:

    - Được rồi, được rồi, một quan, hôm nay lão tử chỉ có chừng đấy tiền. Trương đồ tể thấy món hời khả năng bay mất, vội xen vào:

    - Trương thúc giết lợn vang danh ở Đậu Sa quan ta, nghe nói là nghề tổ truyền, nhìn một cái là biết con lợn cho được bao nhiêu thịt. Thúc trả tiểu tử một cái giá đúng đi, con lợn này không phải của cháu, cái tai đã hứa cho Ôn lão nhắm rượu, cháu là người thích thể diện, thà chết chứ không nói dối đâu, thúc nâng giá lên chút nữa.

    Trương đồ nghe Vân Tranh tâng bốc, người phiêu phiêu, ve cằm nói: - Con lợn này không tệ đâu, mỗi tội da dày quá, thằng bé nhà ngươi một thân một mình nuôi đệ đệ cũng không phải dễ, lát lão tử xẻ thịt, để cái tai cho ngươi, còn lại của ta, ta ra giá 1 quan 200 đồng, đó là do ngươi cần tiền gấp, ta chỉ có chừng đó, không phải cố ý chiếm lợi của ngươi.

    Vân Tranh vội chắp tay cảm tạ: - Trương thúc nhân nghĩa, tiểu tử xin nhận, thỏa thuận xong.

    Xung quanh không ít người thương hại, con lợn xẻ thịt bán lẻ, khéo bán cũng được 2 quan, rõ ràng họ Trương bất lương lợi dụng người ta khó khăn để ép giá, vậy mà thằng bé này không giận còn cám ơn, quá thật thà hiền lành, tội quá, mong đệ đệ nó chóng khỏe, La Lan còn nói sẽ không bao giờ mua thịt của Trương đồ tể nữa.

    Trương đồ tề bất chấp xung quanh xì xào bất mãn, cười ngoạc miệng cùng Vân Tranh đánh xe trâu tới quầy bán thịt, hai tên hỏa kế chạy đến giúp treo con lợn lên giá, chuẩn bị động thủ, thì có một giọng nói trong trẻo chuyền tới: - Khoan, tiểu thư nhà ta muốn con lợn này, 2 quan.

    Một tiểu nha đầu mặc váy áo màu xanh khá đẹp đẽ, cầm khăn tay che mũi, đứng bên kia đường nói vọng sang.

    Trương đồ tể mặt tối sầm, rõ ràng là cướp vụ làm ăn của hắn, đang định nổi khùng thì thấy bên cạnh tiểu nha đầu đó có con ngựa kéo xe bích du, không có ký hiệu, nên không biết xe của nhà nào, nhưng chỉ cần xe ngựa thì biết thân phận người ta không tầm thường, nhà sang lắm chỉ đi xe la xe trâu thôi, hạng bách tính tiểu dân như hắn tranh không nổi.

    Vân Tranh không nhìn tiểu nha hoàn kia, thúc giục: - Trương thúc nhanh tay lên, tiểu tử đang đợi xem tài nghệ tổ truyền của thúc.

    Trương đồ tể ngây như phỗng, chỉ chỉ nha hoàn bên kia, thì thầm: - Tiểu tử, ngươi có bán cho họ ta cũng không trách.

    Vân Tranh bộ dạng quân tử nho nhã đàng hoàng, mắt không nhìn ngang ngó dọc: - Tử nói: Phi lễ vật thị, chúng ta mua bán đã xong, không cần quan tâm tới thứ khác.

    La Lan còn thiện ý nhắc: - Vân Đại, người ta trả 2 quan đấy.

    Vân Tranh nói lớn: - 20 quan cũng muộn rồi, nhân vô tín bất lập, tiểu tử đã bán con lợn này cho Trương thúc với giá 1 quan hai. Trương thúc nhanh lên, cháu đang đợi tai lợn đây, lúc đó thúc muốn bán lại cho cô ấy bao nhiêu thì bán.

    Tiểu nha hoàn bên kia nghe thế trừng mắt với Vân Tranh, giận dữ phẩy khăn tay, đi về bên cạnh xe thì thầm, rèm xe vén lên một khe nhỏ, người bên nhìn Vân Tranh đứng dáng gầy gò, nhưng lưng thẳng tắp, đứng trong đám đông mà vẫn nổi bật, khẽ trách nha hoàn một câu, có ý tốt lại làm hỏng việc, thở dài buông rèm xuống. Xa phu quát to, con tuấn mã cao lớn kéo xe thong thả lên đường.

    Trương đồ hớn hở giơ ngón cái lên với Vân Tranh, xoay người quát lui hỏa kế, đích thân ra tay, quả nhiên tài nghệ không tầm thường, trong thời gian ngắn ngủi đã xẻ con lợn phần nào ra phần nấy, ném lòng lợn cho hỏa kế rửa sạch sẽ, dùng bột gạo chà xát, cho cùng vào giỏ mây, Trương đồ tể xỏ đôi tai lợn đưa cả cho Vân Tranh.

    Vân Tranh không từ chối mang cả lên xe trâu, cám ơn xong về Hồi Xuân Đường.

    - Nuôi trẻ làm sao mà để sốt tới mức này mới đưa tới đây, chậm chút nữa thì trời cứu. Ta châm cứu, giảm nhiệt rồi, nhớ khăn đắp trên trán thay liên tục, vừa uống thuốc xong, phải uống ba ngày, qua được ba ngày không đáng ngại nữa.

    Cái gì mà qua được ba ngày thì không đáng ngại, Vân Tranh nghe Ôn tiên sinh nói mà mí mắt giần giật, thời của y , bác sĩ thời mình dám nói thế thì chuẩn bị kiếm việc khác luôn đi.

    Nhưng lúc này Vân Tranh chỉ còn cách chắp tay tạ ơn, cái Đậu Sa quan này nhà chế biến thuốc, hiệu buôn thì nhiều, chứ hành y chỉ có Hồi Xuân đường, đưa đôi tai lợn, trả tiền thuốc, lại ra chỗ nhi tử ông ta bốc thêm thuốc thanh tâm nhuận phế, rồi cẩn thận bế đứa bé ngủ say lên xe trâu, lúc này đã là xế chiều, vội đánh xe về.

    Xe trâu leo dốc, Vân Tranh chạy theo sau, con trâu già hôm nay lập công lớn rồi, không thể để nó vất vả thêm nữa. Quay trở lại chỗ cũ, Lại Bát từ trong bụi cỏ xông ra như thổ phỉ, bế nữ nhi nhìn kỹ, thấy nó không ho, trán cũng đỡ nóng, vừa khóc vừa hôn hít, Vân Tranh đứng bên cạnh nhìn cười toe toe, cảm thấy khoan khoái hơn cả kiếm được khoàn tiền lớn.

    Vân Tranh lấy ra một bọc thuốc đặt vào lòng tiểu cô nương, đem những lời Ôn lão tiên sinh dặn dò thuật lại tỉ mỉ mấy lần cho Lại Bát ghi nhớ, chỉ tảng đá lớn có phần hơi khuất bên đường: - Sau này muốn mua bán cái gì thì làm ký hiệu tam giác trên đó, tiểu tử sẽ tới, nói trước rồi đó, tiểu tử không giúp miễn phí đâu, cũng cần lợi ích để nuôi đệ đệ. Nói xong đánh xe trâu đi tới công trường.

    Lại Bát thộn mắt đứng đó, hết nhìn con lại nhìn theo bóng thiếu niên chạy sau lưng cái xe trâu, hô lớn: - Lần sau có gì hay nhất định tìm cậu.

    Vân Tranh mang theo một tâm trạng cực kỳ vui vẻ tới công trường, mấy phụ nhân nấu cơm đã kiễng chân chờ đợi đã lâu, tiểu tướng công ít khi tới trễ, mong là không có chuyện gì, thấy Vân Tranh liền chạy vội tới hỏi han, phát hiện hôm nay nhiều gạo hơn thường ngày, nghe y kể chuyện càng cao hứng, người vùng thôn quê rừng núi đâu có cầu kỳ như vậy, gạo có thêm ít đá sỏi à, lát nữa ăn nhặt ra là được.

    Gan lợn để lại cho Vân Nhị bổ xung vitamin, nếu không nó sẽ bị bệnh quáng gà, tim cật ruột thì để tối cùng tộc trưởng và hương thân uống rượu, cám ơn chiếu cố hai huynh đệ họ, phổi lợn cho Vân Tam, đáng thương cho nó từ khi theo hai huynh đệ họ, chẳng mấy khi có thịt ăn.

    Kiếm một cái nồi lớn cho cả vào luộc, trong núi thì thứ ít thiếu nhất là gia vị, hoa tiêu với thù du thì đâu cũng có, quế chẳng lo, tiếc mỗi cái là không có hồi, đập thêm hai củ gừng lớn cho vào nồi. Trong núi có tí muối là được, cầu kỳ như Vân Tranh có thể gọi là đại tiệc rồi.

    Vân Tranh một mình một bếp nấu lòng nhà mình, thỏa mãn vô cùng, hôm nay là ngày vui nhất của y từ khi tới Đại Tống, cứu được một đứa bé, kiếm được một khoản tiền, còn được bao nhiêu là thịt thế này.

    Lưu đô đầu lại mò tới, dáng vẻ đắc ý lắm, thấy Vân Tranh ngồi bên bếp nấu nướng gì đó, hương thơm ngào ngạt, tò mò mở nắp vung ra, nuốt nước bọt, vội vàng kiếm cái đũa cả chọc chọc, phát hiện nửa cái thận heo bên trên đã chín, móc lên ăn luôn, vừa nhai vừa xuýt xoa vì nóng. Ăn xong ngồi xuống bên bếp lò, mò mẫm áo trong áo ngoài hồi lâu, moi ra được tờ giấy nhăn nheo: - Hôm qua ngươi phét lác banh nóc nhà, lão tử coi như nghe cho có, hôm nay nhờ lão chủ bạ ra một đề, ngươi mà đáp được, chuyện tìm người bảo đảm đi thi giao cho ta. Đáp không được thì ngoan ngoãn ở lại đây quản tiền bạc cho lão tử.

    Lão chủ bạ mà hắn nói là Tiêu chủ bạ, già lắm rồi, Vân Tranh nhìn thấy ông ta một lần, chống cái gậy đi trên phố, mọi người đều chào hỏi cung kính, xem chừng được lòng người lắm.
     
    Vô Ưu, quangvd, Darkato and 9 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Quyển 1: Đời là thế, người là thế.
    Chương 016: Một ngày của Vân Đại. (4)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Vân Tranh cầm lấy tờ giấy chỉ liếc mắt qua một cái, cầm cục than vạch vạch vẽ lên bàn một lúc, nhạt nhẽo nói: - Lưu đô đầu, lần sau kiếm đề nào khó một chút, đề này đệ đệ tiểu tử nó cũng giải được. Gà trống giá 5 đồng, gà mái giá 3 đồng, gà con giá 1 đồng 3 con, có 100 đồng mua gà, hỏi mua được bao nhiêu mỗi con? Thế này mà cũng đố à? Đáp án có ba nhóm, một là 4 trống, 18 mái, 78 gà con. Hai là, 8 trống, 11 mái, 81 gà con. Thứ ba, 12 gà trống, 4 gà mái, 84 gà con.

    Nói xong sợ Lưu đô đầu không nhớ được, viết lại ba nhóm số đưa cho hắn ta, mở vung gắp một đoạn ruột, lấy kéo cắt một miếng nhỏ ăn thử, khả năng lâu lắm rồi không ăn thịt, thấy ngon cực, không nhịn được ăn thêm miếng nữa.

    Lưu đô đầu vẫn mắt tròn mắt dẹt nhìn đáp án trong tay: - Nhanh vậy sao, không phải làm bừa chứ?

    - Đề này tiểu tử được gia sư cho làm lâu rồi, Lưu đầu kiếm cái khó hơn đi.

    Té ra là làm rồi, thảo nào, Lưu đô đầu không quá ngạc nhiên nữa: - Ngươi đừng vui mừng quá sớm, ta đem đáp án về cho chủ bạ xem đã, ông ấy là đại gia học vấn trong huyện ta, dưới huyện đại nhân thì ông ấy là người tài giỏi nhất. Mà xem chừng bộ dạng tự tin này, đáp án đúng tới 8 phần rồi. Còn chuyện tốt nữa muốn nói với ngươi đây, cách dùng ao nước của ngươi, à của ta, được huyện tôn đồng ý rồi, còn chửi đám binh tướng Đậu Sa quan là phường giá áo túi cơm, không có tầm nhìn bằng một đô đầu của huyện ta, ha ha ha, ta được khen một chập ... Sau này đừng nói lộ, nếu không lão ca ca bị người ta cười thối mũi.

    Ruột hơi mặn, múc trong nồi hai bát canh trứng, canh trứng này đã thay đổi chút so với canh trước đó, do Thương cửu dạy y, múc cho Lão Lưu một bát, mình một bát, thấy Lưu đô đầu húp như Trư Bát Giới ăn nhân sâm thì chán hẳn, loại người này nấu ngon lành mấy cũng phí thức ăn. Người ta xưng là Lão ca, y cũng thuận nước đẩy thuyền: - Chuyện này lão ca nhận là đúng, với huynh có lợi chứ với đệ ích gì, một người đọc sách mà biết cả binh pháp thì quá lẫn lộn, bị coi là dị loại, đệ tranh còn chả được, chả ham ôm vào người. Còn nhớ lời đệ không, đệ muốn xướng tên ở Đông Hoa môn.

    Nghe tới chủ đề này toàn thân Lưu đô đầu như có kiến bò lên bò xuống, cảm thấy tên tiểu tử này giỏi đấy, chỉ là thích ăn sóng nói gió, học tài thi phận còn có nữa là, ai dám nói chắc.

    Vân Tranh ngồi xuống cạnh Lưu đô đầu: - Sau này lão ca có tới phủ Khai Phong nhớ tìm đệ nhé, huynh có tiểu huynh đệ làm quan ở phủ Khai Phong đấy.

    Lưu đô đầu chịu không nổi nữa, rùng mình đứng dậy la lớn: - Sau này đừng nói tới Đông Hoa môn, phủ Khai Phong, xin ngươi đấy, nghe rờn rợn là. Nói xong lấm lét nhìn quanh nhét vào tay Vân Tranh một đĩnh bạc nhỏ, nói nhanh: - 5 lượng đấy, cất cho kỹ, đừng để người ta thấy.

    Đây là tiền bịt miệng, không nhận người ta sẽ bất an, Vân Tranh xoay cổ tay một cái, xòe ra thì đĩnh bạc đã biến mất trong ống tay áo, công phu này làm Lưu đô đầu hấm mộ lắm: - Tiểu tử ngươi về sau mà được làm quan thì quá nửa là nhờ ngón nghề này đấy. Thôi ta phải đi rồi, khốn khổ cái thân già, làm thì nhiều mà bổng lổng chả tăng, tiên sư đám người đó, suốt ngày chui vào thanh lâu, chả làm gì cả.

    Trời âm u đất mịt mù, được cái là mưa đã ngừng, thời tiết xấu, tâm trạng tốt, hôm nay Vân Tranh có rất nhiều thứ, ba đấu gạo, một nồi lòng lợn, đeo trên vai nặng là trĩu, làm y tràn trề cảm giác thành tựu.

    Còn chưa nhìn cái đĩnh bạc trông ra sao, đang dấu trong ống tay áo, không có công danh mà dùng cái thứ này phiền lắm, chỉ quan gia mới dùng bạc thôi, cho nên mới gọi là quan ngân. Bách tính muốn dùng phải đi đổi thành tiền đồng, nếu không sẽ bị coi là đại đạo, bắt trước hỏi sau.

    Vân Tranh kiềm chế lắm mới không lấy ra nhìn, thong dong đánh trâu đi về nhà, qua tảng đá lớn kia, thấy có dấu hiệu nhỏ, không tệ, mai lại có vụ làm ăn rồi.

    Ở nơi này không đi giày vải được, trời mưa suốt, đường đất nhão nhoét, đi giày vải có mà dẫm một cái giày ở lại với đất luôn, chả bõ công giặt, đa phần mọi người đi giày cỏ. Giày cỏ dẫm lên bùn, có tiếng đến là lạ, bùn mịn xuyên qua giày, len qua kẽ chân, làm cả chân dính bùn, đá cũng không đi, chẳng bao lâu biến thành đi đôi giày làm bằng bùn. Sau này giàu sẽ mua giày da, loại có đóng đế đàng hoàng.

    Thương Cửu, Thương Nhĩ và đám Cẩu Tử không về nhà, đi đi lại lại phiền nên ở luôn ở công trường, hơn nữa cả ngày làm quần quật, sức đâu mà về nhà, có phải ai cũng nhàn nhã được như Vân Tranh, họ đều tá túc ở lều cỏ, Vân Tranh ban ngày rảnh rỗi giúp họ hong khô chăn bên bếp lò, như vậy tối ngủ ấm hơn được một chút.

    Trại vắng tanh, nam nhân tới công trường gần hết rồi, song Vân gia lại náo nhiệt vô cùng, tộc trưởng và mấy lão nhân trong thôn tụ tập bên cái bếp lửa cháy hừng hực. Vân Nhị ngồi trong lòng tộc trưởng, nghe họ kể chuyện, thằng nãi này càng ngày càng giống đứa trẻ con, thích được khen, thích được cưng chiều, thích làm nũng, có lẽ những thứ đó trước kia nó không có cơ hội làm, nên giờ muốn bù đắp lại nuối tiếc đó. Còn về Vân Tam thì nằm ở cửa cầu thang ngóng Vân Đại về, vì nó biết chỉ có lão đại về mới có cái ăn.

    Không ai hỏi gạo Vân Tranh gánh trên vai ở đâu ra, ngươi chỉ cần đem được lương thực về nhà là hảo hán tử, đó là nhận thức chung ở nơi này, vì thế Lưu đô đầu cũng không hỏi sao Vân Tranh lại có dư dả gạo, có cả trứng cho lao dịch ăn.

    Vân Tranh được một lão hán giúp đỡ treo cái nồi tướng lên bếp, còn lấy trong sọt ra một bầu rượu, rượu thật, từng đựng trong vò có gắn si hẳn hoi, không nhiều lắm, rất quý giá.

    Thương lão nhận chén rượu đầu tiên do Vân Tranh rót cho, cười lớn uống cạn, sau đó mọi người lần lượt truyền nhau cái bầu rượu, Vân Tranh chỉ cầm lên làm động tác cho có không uống, nhường cho người khác, được mấy vị lão nhân nhìn nhau khẽ gật đầu tán thưởng, đúng là thằng bé ngoan.

    Không muốn làm bé ngoan cũng đếch được cơ, bằng đấy cái mồm tu vào rồi, còn dính cả nước bọt, Vân Tranh uống được mới lạ.

    Thịt chín rồi, cơm cũng chín rồi, Vân Tam *** ton chạy tới bị một lão hán đá lăn quay, tủi thân rên ư hử chui vào góc nhà, Vân Tranh nhớ ra, xẻo miếng phổi lợn cho vào cái bát sứt mẻ của nó, Vân Tam ăn như hổ đói, cổ họng còn phát ra tiếng kêu khoan khoái.

    - Thằng bé này, sao lại cho chó ăn thịt ngon như thế, hoài của. Một lão hán miệng ngậm đoạn ruột, đũa gắp một miếng cật, vẫn còn trừng mắt nhìn Vân Tranh cho chó ăn:

    - Lão nhân gia chê cười rồi, nhưng mà trong nhà có mỗi ba cái mạng, cháu gọi nó là Vân Tam, cũng coi như một khẩu.

    Thương lão không hài lòng ra hiệu ông già kia câm miệng, thằng bé này thân thích đều không còn nữa, mỗi đệ đệ và con chó, tất nhiên sẽ cưng hơn ông con đàn cháu đống.

    Vân Tranh khi gắp lòng lợn cho Vân Nhị còn dặn nó "không nên ăn nhiều", mấy lão già luôn mồm mắng, nói trẻ con phải ăn nhiều cho chóng lớn, mấy ông già sắp xuống lỗ ăn ít chút không sao, nói thế nhưng khi Vân Nhị đổ chỗ lòng của mình vào bát vẫn ăn lấy ăn để.

    Cơm no rượu say mọi người tản đi, Thương lão nhìn cái nồi tới nước canh cũng không còn, cười khổ: - Toàn cái đám ít tiếp xúc, thấy thịt còn mừng hơn thấy cha mẹ đẻ, kệ họ đi, lần sau nên để giành lại một phần trước. Ha ha, hôm nọ gia gia tới công trường thăm Thương Nhĩ, nó nói nhờ có cháu phụ trách cơm nước mà chúng được ăn no, còn có canh trứng mà húp, có biết không, đa số là người trong thôn ta, tới giờ chưa có ai làm sao cả, nhờ cháu cả đó.

    - Gia gia không hỏi cháu lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy, còn có dư mang về nhà, chỉ cần không ăn bớt khẩu lương của chúng là đủ. Nam nhân kiếm tiền kiếm gạo là bí kỹ bất truyền, kỵ húy này gia gia biết, gia gia chỉ muốn hỏi cháu có quên đọc sách không?

    Thương lão nói tới đó ánh mắt trở nên sắc bén, trong mắt ông, công việc mỗi ngày Vân Tranh cần làm là không ngừng đọc sách mới đúng, ông hỏi Thương Nhĩ rồi, không thấy Vân Tranh tới công trường xem sách.

    Vân Tranh lấy mấy cuốn sách của Thương lão ra, trịnh trọng đặt trước mặt ông: - Gia gia, sách cháu đã đọc thuộc lòng rồi, còn viết lại thành một bộ nữa. Như thế trong tộc chúng ta có tới hai bộ sách, muốn qua được thi huyện thì số sách này cũng đủ, nhưng muốn qua được thi phủ, thi viện thì không thể, mấy cuốn sách như cửu kinh, ngũ kinh, tam sử, tam lễ, trại ta không kiếm được, huống hồ muốn tham gia khảo thí còn cần "ngũ nhân liên bảo". Gia gia, cả tộc chúng ta mỗi mình cháu tham gia thi cử, lấy đâu ra người đảm bảo, tìm đâu ra tú tài tiến cử cho cháu đi thi.

    Thương lão lảo đảo, ông đâu có biết, chỉ nghĩ đọc sách cho giỏi là được đi thi thôi, nào biết còn liên bảo rồi tiến cử gì nữa.

    - Gia gia, những chuyện này thực ra không khó giải quyết, cháu và Lưu đầu đánh cược, hắn ra đề, cháu giải, nếu ông ấy thua kiếm tú tài đảm bảo cho cháu, sách vở thì huyện học cũng có, nghe đâu huyện chúng ta chỉ có ba học sinh, phải đỗ đồng sinh rồi mới được vào học.

    Thương lão thờ phào, định bợp đầu Vân Tranh, tay đưa ra rồi mới nhớ không được đụng vào đầu y, đó là bảo bối, chuyện sang vỗ vai: - Tiểu tử thối, không nói liền một mạch, làm gia gia toát cả mồ hôi.

    Vân Tranh cười khì khì.

    Ông già càng nhìn Vân Tranh càng thấy vừa ý, xoa đầu y, đắc ý nói: - Đây là đồng sinh đầu tiên trong trại. Rồi bế Vân Nhị lên thơm vào má nó: - Đây là đứa thứ hai, ông trời ơi, nhất định phải để lão phu sống thêm vài năm nhìn huynh đệ bọn nó lấy được công danh, nếu đến lúc đốt tiền giấy rồi mới nói thì lão đi khoe với ai?

    Thương lão cứ nói, nói mãi, khi thì cười khi thì lại rơm rớm nước mắt, tâm trạng cực vui vẻ, cẩn thận bọc lại sách mang về nhà.

    Trong nhà không còn ai nữa, Vân Tam sấn sổ tới thu thập tàn cuộc, Vân Nhị giật giật góc áo đại ca, lúc nãy đại ca bảo nó đừng ăn nhiều, chứng tỏ đã giữ lại thứ ngon lành nhất cho nó, đại ca làm gì cũng nghĩ tới nó trước tiên.

    Vân Tranh lấy một miếng tim lợn, một ít mỡ lợn cho vào ống trúc đã chặt sẵn, trộn lẫn với gạo, treo lên bếp đun, còn lấy ra một miếng gan lợn to tướng: - Của đệ hết đấy, đói thì bẻ ra coi như bánh bao mà ăn.

    - Còn đại ca thì sao, nãy giờ bị mấy ông già kia tranh ăn hết cả có được miếng nào đâu.

    Vân Tranh xoa đầu nó: - Ca ca ăn ở công trường rồi, đệ biết đấy, ta không để mình bị thiệt đâu, ăn đi, ăn xong rồi ngủ sớm, ngủ nhiều cho chóng lớn.
     
    Vô Ưu, quangvd, Darkato and 9 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Quyển 1: Đời là thế, người là thế.
    Chương 017: Một ngày của Vân Nhị.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Vân Nhị rất nghe lời, trẻ con phải ngủ nhiều mới chóng lớn, buổi sáng Đại ca đi rồi nó ngủ đẫy giấc mới vươn vai thức dậy, bên ngoài lạnh lắm, trong chăn ấm áp hơn, trong nồi có cháo Đại ca nấu sẵn, cháo tim lợn với ít rau xanh, Đại ca treo cao cao trên bên, độ ấm vừa phải.

    Nó lấy cháo rồi lại chui tọt vào chăn, cầm một cái thìa to múc cháo ăn, Vân Tam sủa oăng oẳng chạy tới, Vân Nhị cho nó một thìa vào cái bát sứt, Vân Tam liếm cháo sùm sụp, nó cũng tăng tốc, nếu không Vân Tam ăn xong là lại chạy tới xin, nhìn đôi mắt tội nghiệp của Vân Tam là nó không thể nào từ chối được.

    Hôm nay trời không có mưa, nhưng gió to, không khí ẩm cứ ra sức chui vào qua khe cửa sổ, trong nhà chẳng mấy chốc là lạnh như hầm băng. Không phải Vân đại lười không bịt cửa sổ, mà vì trong nhà có bếp, lo trúng độc than nên không bịt.

    Vân Nhị nhỏ xíu, nhưng ăn rất khỏe, nửa hũ cháo vào bụng cái vèo, ăn xong liền mót tè, vừa chui ra ngoài là run cầm cầm, trốn lại vào chăn. Ba lần như thế mới cắn răng đứng lên được, mở cửa sổ, đái ra ngoài, gió từ cửa sổ phía trước thổi vào, ra theo cửa sổ sau nhà, mang nước đái của nó đi xa.

    Đái xong nó không muốn chui vào chăn nữa, Đại ca dặn phải gấp gọn chăn, dùng giấy dầu gói kỹ, đặt ở góc tường, mang cái chăn nát khác ra phơi ở cửa. Sau đó là học bài, sách vở phải đọc thuộc, rồi dùng chữ phồn thể viết ra, Đại ca không sửa được tính thầy giáo, chuyện khác qua loa được, học tập thì nghiêm lắm.

    Đọc thuộc lòng không phải vấn đề, nhưng mà viết chữ phồn thể thì chẳng khác nào giết người, Vân Nhị rất ít tiếp xúc với chữ phồn thể, nó đâu như Đại ca đi học đại học từng chuyên môn nghiên cứu thứ này, mà còn phải viết bằng bút lông nữa.

    Đại ca viết bút lông đẹp lắm, ít ra nó thấy thế, còn đọc được rất nhiều cổ văn, nhất là bài Điếu cổ chiến trường văn, đọc oai hùng khảng khái, cái gì mà “máu lấp lỗ hổng trên trường thành”, cái gì mà ” tướng quân chiến tử, đô úy mới hàng”, nghe cực kỳ có vận vị. Đại ca bác học đa tài nếu không hiệu trưởng đã chẳng giao lớp quan trọng nhất cho.

    Đêm qua dưới ánh đèn tù mù, Đại ca khâu hai miếng bạc vào trong áo nó, Đại ca lo chẳng may có chuyện gì không ở bên cạnh nó được, nó còn có tiền mà sống, phải đổi bạc ra tiền ra sao, Đại ca dặn những 3 lần.

    Vân Nhị sờ hai cái cục nhỏ ở góc áo, cười ngây ngô hạnh phúc, trước kia không được hưởng thụ tình thân, giờ có hết rồi, áo rách một tẹo, mông có miếng vá, chẳng là gì, cho dù điều kiện sống trước kia có hơn giờ gấp trăm lần, Vân Nhị vẫn kiên định chọn cuộc sống hiện tại.

    Vân Tam sủa gâu gâu, Vân Nhị nhíu mày, ngày nào giờ này bà nương và nhi tức phụ nhà Thương lão đều dẫn Tiểu Thử tới, tới một cái là đốt bếp, có khi còn nấu cháo, chẳng biết tiết kiệm củi, tưởng Đại ca nó nhặt được củi rơi ngoài đường chắc.

    – Chà, Nhị Tử đang đọc sách à, nhỏ như vậy đã biết đọc sách rồi, tương lai nhất định cũng sẽ là một vị tướng công đọc sách.

    Vân Nhị mất rất nhiều thời gian mới nghe hiểu được thổ ngữ, Thương Nhĩ là người tốt, nhưng mà bà nương này cực kỳ đáng ghét, vào nhà một cái là lục lọi khắp nơi, hít hít như chó, còn nói:
    – Tối qua công công ăn thịt ở nhà Vân Đại, không biết còn dư không, nếu còn cho Tiểu Thử một ít, chả biết kiếm đâu ra thịt.

    Vân Nhị lờ đi, tiền với thịt trong nhà đều được đại ca cho vào hũ cất trong vách ngầm, bà nương ngu dốt này đừng hòng tìm thấy.

    – Công công thật là, ăn hết rồi, lần nào cũng thế, chẳng biết để cho tôn nhi một ít.

    Không tìm được thực, cô ta cực kỳ thuần thục lấy gạo trong hũ đem nấu cháo, bà nương này ngay hũ mà nó vừa ăn xong cũng chẳng biết đem rửa.

    Bọn họ còn đuổi Vân Tam ra ngoài, ba người chui vào chăn xì xụp húp cháo, nghe ngứa cả tai. Vân Nhị mở cửa cho Vân Tam run rẩy vào, bà nương kia định nói, thấy đôi mắt đen láy của Vân Nhị nhìn mình chằm chằm, đó không phải ánh mắt dễ thương thường ngày khi nhìn mấy tiểu cô nương, rất ghê gớm, đành làu bàu vài câu không nói nữa.

    Vân Nhị bế Vân Tam tới bên bếp lửa tiếp tục xem sách, bút lông không phải có thể dùng tùy tiện, giấy mực đều đắt kinh người, nó cầm cục than tập viết chữ phồn thể theo sách Đại ca viết cho. Tiểu Thử nhìn thích lắm, cũng muốn viết, Vân Nhị ném cho cục than, tiếp tục đọc sách.

    Ở cùng mấy người này với Vân Nhị mà nói là một sự dày vò, nhất là nhìn chấy rận bò lên bò xuống trên bò xuống trên cổ Tiểu Thử mà sởn gai ốc, may mà Đại ca có chuẩn bị trước, trong nhà có hai cái chăn, cái huynh đệ nó dùng tuyệt đối không cho ai đụng vào.

    Không phải khinh thường người ta mà là không muốn bị lây ký sinh trùng, ít nhất Đại ca nói thế, Vân Nhị không chỉ một lần nhìn thấy đại ca ra sức dùng nước sôi rửa bát đũa người khác dùng, nếu chẳng phải trong nhà chỉ có một bộ bát đũa, Vân Nhị cho rằng đại ca đã vứt ráo rồi.

    “Tại sao đệ phải chịu đựng dày vò như thế, đệ tự chăm sóc mình được mà.”

    Lần nào nó hỏi thế, Đại ca cũng trả lời là nó còn nhỏ, ở một mình rất nguy hiểm, không bao giờ để nó ở một mình. Vân Nhị bỏ sách xuống, nhìn cánh tay mũm mĩm, bàn chân nhỏ xíu của mình, học Đại ca thở dài, nghĩ tới bây giờ mình còn có thể nhét chân vào mồm là thấy khổ sở, đó là dấu hiệu của trẻ con, nó hưởng thụ chuyện bù đắp thiếu xót tuổi ấu thơ lắm, nhưng nó muốn lớn lên đi kiếm tiền, Đại ca sẽ không phải vất vả nữa.

    Buổi trưa ăn cháo, nó chỉ húp nước cháo, bao nhiêu gạo vào hết bát Tiểu Thử, Vân Nhị cũng chẳng than phiền gì, vì bọn họ sắp đi rồi, ba người này tới chỉ vì ăn cháo miễn phí của nhà nó thôi, buổi chiều người ta có việc phải làm.

    Vân Nhị không bao giờ kể lể với Đại ca những chuyện này, không nói buổi chiều nó chỉ có một mình, Đại ca mà biết nói không chừng thuê một người khác tới trông nó.

    Ba người Tiểu Thử ăn xong là đi, Vân Nhị đợi họ đi xa, cầm cành trúc đẩy cái chăn họ vừa đắp ra cửa, sau đó đun nước sôi, đổ vào tấm ván trúc bọn họ vừa ngồi, chẳng mấy chốc có con chấy to bự chui ra, Vân Nhị ọe một cái, nôn hết vào bếp, thật kinh dị.

    Thanh trùng xong xuôi nó dùng số nước nóng còn lại rửa tay, cảm thấy đói bụng, buổi trưa húp bát cháo, không nôn ra thì đái một bãi cũng trôi hết, mở vách ngầm ra, trong đó có giỏ trúc, lấy gan lợn ăn, ném cho Vân Tam một miếng. Ngồi ở cửa sổ, vừa viết chữ, vừa nhìn con đường núi quanh co, chờ Đại ca về.

    Vân Tranh trở về thì Vân Nhị đốt bếp cháy bừng bừng, chỉ là mồm có vòng đen xì, đó là kết quả dùng ống thổi lửa.

    – Lại nghịch rồi.
    Vân Đại lấy khăn tay ra lau miệng cho đệ đệ, sau đó xách một cái bọc vào, nhìn thấy đống chăn ở góc nhà thì nhíu mày, đi ra, phơi chăn ở lan can, lấy một chậu nướng nóng đặt dưới chăn, bên ngoài trời lạnh, đám chấy rận tập trung vào chỗ có hơi nóng, cho nên chẳng mấy chốc chậu nước nổi lềnh bềnh toàn chấy rận.

    Bấy giờ Vân Đại mới vào nhà, rửa tay lấy từ trong bọc ra hai cái bánh đưa cho Vân Nhị ăn lót dạ, cầm lấy dao chuẩn bị đi chẻ củi, củi trong nhà chẳng còn mấy.

    Hôm nay tốt số, tìm được cây chá khô, loại gỗ này đốt cháy to lại còn không có khói, cây hơi to, chặt tốn một phen sức lực, đến khi Vân Tranh chặt thành từng khúc gỗ to nhỏ khác nhau thì trời đã sắp tối.

    Vội vội vàng vàng gánh củi xuống núi, trời tối ở trên núi không an toàn tẹo nào, gặp phải lợn rừng còn đỡ chứ gặp phải báo là nguy, thứ này thích kiếm ăn nhất vào lúc chập choạng tối.

    Đang đi vội vã, tích tắc người cứng lại, Vân Tranh ngã ngay xuống đất, một cơn gió lướt qua đầu y, còn chưa kịp phản ứng thì tiếng gió lại vang lên, Vân Tranh cầm ngay bó củi chắn phía trước, người bị xô mạnh, lăn lông lốc xuống triền núi, trong lúc toàn thân quay cuồng nhìn thấy một con báo vàng đang đuổi theo.

    Lớp cỏ xanh dầy giúp y cản bớt đại bộ phận va chạm, dao chẻ củi vẫn còn, lăn xuống dưới con dốc, đầu choáng mắt hoa đứng dậy, lửa giận bùng phát.

    – Súc sinh! Lão tử đã rơi vào tình cảnh này rồi mà mày còn muốn ném đá xuống giếng. Chó chết, mày muốn giết lão tử thì lão tử giết mày trước.
    Bao nhiêu ấm ức dồn nén trong lòng phun trào như núi lửa, một đứa bé mồ côi trở thành giáo viên đơn giản sống đàng hoàng lắm sao, bao vất vả khổ sở trong đó, để rồi bước chân qua một cánh cửa, mọi nỗ lực phấn đấu thành con số không, y không kêu ca gì, không than trách, cắn răng làm lại từ đầu vậy mà cuối cùng kết cục là thế này sao, phải bỏ mạng vì thứ súc sinh này sao?

    Biết mình không thể đánh lại con báo, nhưng bóng ma tử vong không khiến Vân Tranh sợ hãi chùn bước, trước mắt y không chỉ là con báo, là ông trời đùa bỡn số mệnh của y, Vân Tranh hét lớn, cầm dao bổ củi chém tới.
     
    Vô Ưu, Darkato, ducvietvtv and 8 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Quyển 1: Đời là thế, người là thế.
    Chương 018: Gian khổ là tài phú sau này

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Con báo nhìn đôi mắt rực lửa của Vân Tranh liền vòng đi, không dám va chạm chính diện, định nhào vào cắn trộm thì thì đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó chui vào bụi có biến mất.

    Vân Tranh tay vẫn lăm lăm dao chẻ củi, mắt gườm gườm nhìn quanh cảnh giác, không thấy con báo chui ra nữa thì bật cười, cười thế nào mà nước mắt chảy ròng rọng, súc sinh vậy là tao thắng nhé, nhũn người ngồi phịch xuống đất, trận chiến diễn ra trong tích tắc làm y kiệt sức.

    – Không cần khóc, đấu với dã thú quan trọng nhất là khí thế, vừa rồi ngươi làm rất tốt.

    Có bóng người xuất hiện bên cạnh, cách ăn mặc thì đúng là người trong trại, nhưng ống quần thùng thình được hắn dùng thừng buộc gọn, hôn cài dao, lưng đeo tên, người không cao lớn, nhưng cảm giác tràn trề sức lực, cứ tưởng mình đánh đuổi con báo, té ra là người này.

    – Nó chạy thoát rồi.
    Một người nữa từ trong rừng đi ra, tướng mạo có bảy phần giống người kia, nhìn Vân Đại một lượt, nói:
    – Con súc sinh đó từng vào thôn ăn thịt một đứa bé, thế là quen mui hay lảng vảng chỗ này, nó rất khôn, mấy lần thoát khỏi tay huynh đệ bọn ta rồi. Lần sau đừng tới đây lấy cúi nữa.
    Nói xong hất đầu một cái, cùng người kia đi mất.

    Vân Tranh nhớ rồi, bọn họ là huynh đệ Thương Báo, thợ săn giỏi nhất trại, nghe nói có tài dạ tiễn rất lợi hại, họ không thích gần gũi người khác, quanh năm sống trong rừng núi, thi thoảng mới trở về trại, coi như thành nửa sơn dân rồi.

    Thấy dơi đã bắt đầu bắt ra ngoài bắt côn trùng thì lau vội lau vàng nước mắt đi, đứng dậy, tìm kiếm bó củi mình vất vả lắm mới chẻ được, đi nhanh về nhà, hôm nay may mắn thoát nạn, thầm trách bản thân quá lơ là, đáng lẽ phải về ngay mới đúng.

    Đã sắp tới trại, dừng ở con sông trước trại rửa mặt, chỉnh trang lại y phục, trong trại không biết hôm nay nhà ai nấu thịt khô, mùi thơm truyền đi thật xa …

    Quần áo bị rách hai mảng lớn, chắc là bị báo cào trúng, toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa là không về được, nhìn thấy thôn dân, Vân Tranh toét miệng cười khoe cái răng thỏ và má lúm đồng tiền, như không hề xảy ra chuyện gì, dọc đường vừa chào hỏi vừa vào trại.

    Vân Nhị bế Vân Tam nóng lòng đợi y, nhìn đôi chân toàn bùn đất của nó là biết đã chạy ra cổng thôn nhìn nhiều lần lắm rồi.

    – Đại ca, sao giờ mới về?

    – À, kiếm được cây chá lớn, mãi mới chặt hết nên về muộn, đói chưa, ca làm cơm ngay đây, hôm nay chúng ta có món ngon đấy.
    Vân Tranh xoa xoa đầu Vân Nhị, Vân Tam, đeo bó củi lớn đặt ở mái hiên, chỗ này đủ đun ba ngày.

    – Áo huynh bị rách kìa.
    Vân Nhị chỉ lưng Đại ca nói:

    – Chắc là cành cây móc vào ấy mà, đây là quần áo làm việc, vá lại là tốt thôi.
    Vân Tranh lấy gạo cho vào hũ, rồi mở cái bọc lá ra, bên trong có miếng thịt hun khói đen xì.

    – Lưu đô đầu hôm nay không tìm huynh kiểm tra à?
    Vân Nhị ngồi bên bếp lửa hỏi:

    – Có chứ, hôm nay ông ta kiểm tra ta bảng cửu chương, còn muốn ta tìm ra quy luật mà không ai phát hiện.

    Vân Nhị gãi đầu:
    – Cái này khó, đệ chẳng biết bảng cửu chương còn có quy luật gì nữa.

    – Đệ đọc từ một lần một là chín tới chín lần chín tám một xem xem có quy luật gì, cho đệ biết, vị ra đề hôm nay chính là đại gia học vấn, cái kiểu học ăn sống nuốt tươi, trong bụng toàn thứ hổ lốn của đệ, đương nhiên là không biết, học mà không hiểu nguyên lý thì mãi mãi chỉ chạm tới cái vỏ ngoài của kiến thức, không vận dụng được.
    Bệnh giáo viên tái phát, Vân Đại nghiêm túc răn dạy Vân Nhị:
    – Tự mình suy nghĩ, nếu ngay cả người sống cách nghìn năm mà còn không bằng thì xem ta xử lý đệ ra sao.

    Miệng nói tay làm, Vân Tranh vớt thịt ra khỏi nước sôi, thái thành từng miếng vuông vức, đợi nồi nước sôi thêm 5 phút thì cho thịt vào, thái thêm củ cải, hôm nay làm món thịt hầm củ cải.

    – Đệ biết rồi, phép nhân từ một tới chín cho kết quả có số cuối là từ chín tới một, hay thật đấy.
    Vân Nhị vỗ tay reo lên.

    Phần thưởng là được Vân Tranh xoa đầu một cái nữa.

    Mặc dù điều kiện gian khổ thiếu thốn, nhưng Vân Tranh không bao giờ cho phép mình nấu ăn quá khó nuốt, cuộc sống vốn chẳng có gì rồi, nếu ngay cả ăn uống còn qua loa tạm bợ nữa thì sống để làm gì? Còn ý nghĩ gì nữa? Cái thói ăn uống cầu kỳ này của Vân Tranh không phải sinh ra là có, mà là y cố tình rèn nên cho mình một sở thích, để cuộc sống bớt tẻ nhạt, con người sống trên đời này đa phần không biết mình sống vì cái gì, nếu không có sở thích đam mê gì nữa thì chết được rồi, vì thế tạo cho mình một sở thích, đầu tư công sức cho nó là điều nên làm.

    Hành thái thật nhỏ, gừng sắt lát mỏng, lấy ít hoa tiêu xào qua mỡ heo, gừng hành vừa mới bốc mùi thơm là cho thịt vào, trong gian nhà trúc tồi tàn tức thì bị hương thơm ngào ngạt lấp kín.

    Vân Tam chạy vòng tròn vẫy đuôi rối rít, cho dù bị Vân Đại đuổi đi bao nhiêu lần nó vẫn bất khuất sán tới. Cơm canh đã chín, Vân Đại múc thịt chất đầy bát Vân Nhị, bát mình chỉ có vài miếng mỏng, Vân Tam còn có nhiều thịt hơn y.

    Ngoài kia gió núi thổi như ma đòi mạng, nhưng tới căn nhà nhỏ này là biến mất, bếp lửa bập bùng, tiếng cười nói vui vẻ chứa đầy tình cảm nhân gian.

    Hai người một chó ăn cơm ngon lành, Vân Nhị đem nồi đi rửa, đột nhiên chẳng hiểu sao òa khóc, nhào vào lòng Đại ca:
    – Huynh gặp phải dã thú đúng không, đệ thấy lưng huynh có máu. Đại ca, chúng ta không sống ở đây nữa, tới thành phố lớn đi.

    – Tiểu tử, không khóc nữa, nghe đây, sau này chuyện xui xẻo còn nhiều, nhiều tới mức chúng ta không dự liệu hết được. Đúng, chúng ta nếu vào thành sống sẽ tốt hơn ở đây chục lần, trăm lần, nhưng đó là hành vi trốn tránh, trốn tránh là gian lận, đại ca dạy học, ghét nhất là gian lận, cuộc sống gian khổ không nhất định là thống khổ, nói không chừng còn là tài phú.
    Vân Tranh nghiêm nghị nói:

    Vân Nhị ngẩng đầu rống lên:
    – Huynh nói tiếng người có được không? Đệ không dễ bị lừa đâu, hôm nay huynh suýt chết đấy.

    Vân Tranh thở dài:
    – Hôm nay ta gặp phải một con báo, may mắn gặp được huynh đệ Thương Báo nên thoát nạn, nhưng vừa rồi ca ca không phải định đánh trống lảng. Vân Nhị, nghe kỹ, lần này chúng ta phải sống cho ra sống, sống thật oanh liệt để cười vào mặt ông trời, trước kia kiếm bạn gái xấu chút thôi còn bị học sinh chê bai, lần này ca ca phải cưới về một mỹ nhân, mà tâm tình không tốt, mỹ nhân có dâng tới tận cửa cũng chẳng thèm.

    – Ta vốn nghĩ triều Tống là xã hội thương nghiệp, ai nấy đều rất tự do, nhưng mấy tháng tìm hiểu thì không phải, muốn cuộc sống như thế, ở cái thời đại này chỉ có con đường khoa cử, nếu không dù chúng ta giàu ú ụ thì người ta cũng chỉ coi như lợn béo chờ xẻo thịt thôi. Bất kể thế nào cũng phải vào giai tầng sĩ đại phu, thế nên gian khổ bây giờ là vốn liếng cho sau này, không được phép làm chuyện gì làm hỏng tương lai, hiểu chưa?

    Còn tưởng Đại ca không màng danh lợi, hóa ra đã thầm tính toàn hết, Vân Nhị gật đầu tựa hiểu tựa không:
    – Lưng huynh có đau không?

    Bị phát hiện rồi Vân Tranh không lịch sự nữa khỏ đầu Vân Nhị một cái:
    – Nói nhảm, người ta là xương thịt có phải gỗ quái đâu mà không đau, mau mau xem vết thương có nặng không?

    – Còn tưởng huynh giờ là tướng công đọc sách, kim cương bất hoại rồi, không biết đau là gì nữa, hừ …
    Vân Nhị lấy khăn sạch lau máu trên lưng Vân Tranh còn không ngừng châm chọc y:
    – Vết thương không sâu, không chảy máu nữa, năm sáu ngày là khỏe thôi, hừ hừ, biết thế không thèm hỏi, mặc xác huynh đêm lọ mọ thức dậy, xem một mình huynh kiểm tra thương tích ra sao …!

    Vân Tranh vá áo xong thì trăng đã lên đỉnh đầu, Vân Nhị đã ngủ say, còn cho tay vào mồm mút, y cũng ngáp một cái chui vào chăn, chăn ấm áp, cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều nhấn chìm y.
    __________________
     
    Vô Ưu, Darkato, ducvietvtv and 6 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Quyển 1: Đời là thế, người là thế.
    Chương 019: Mua một nô tỳ. (1)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Theo thói quen mặt trời vừa ló rạng là dậy, hôm qua trời tạnh ráo là thế, sao hôm nay lại mưa rồi, Vân Tranh rầu rĩ, hôm nay phải đo đạc phân chia đất ở công trường, nghĩ tới cảnh làm việc trong mưa phùn gió bấc thế này, y chẳng muốn ra khỏi nhà chút nào.

    Cắn răng một chút, làm thêm 15 ngày nữa thôi là xong việc.

    Vân Tranh rốt cuộc đã hiểu ra vì sao mỗi năm phải làm lao dịch, một đám binh tướng óc heo dựa theo suy nghĩ của mình tu sửa thành phòng, nghe nói mỗi năm triều đình đều phát xuống trận đồ, bọn họ làm theo trận pháp, rặng núi ở gần đó bị đào thủng lỗ chỗ, đợi tới mùa xuân mưa to đất đá xuống là thành công cốc hết.

    Trừ thành trì tên núi, năm sau còn phải đào lại lần nữa, giờ đã có chỗ đang sụp rồi., c

    Nhà Thương lão cũng có cái xe trâu, tính là một lao lực khỏe mạnh, tộc trưởng vốn chỉ cần đưa xe trâu tới là không phải đi lao dịch nữa, nhưng mà tiếc mỗi ngày 20 đồng tiền công, cho nên nhi tử cường tráng của ông phải ngày ngày đi vác đất.

    Vân Tranh ngồi ngây ra tên xe trâu, khi qua tảng đá lớn, thấy vẽ ba con chim, còn có cục đá đè lên tấm vải rách, khỏi phải nói, đám Lại Bát săn được ba con chim, muốn Vân Tranh đổi thành vải. Nhìn thấy một con chim vẽ đuôi rất dài, Vân Tranh tươi tỉnh ngay, bọn họ bắt được gà lôi, lông nó làm chăn đệm, còn ưa chuộng hơn cả chăn da hổ dao báo.

    Trong Đậu Sa quan có thương nhân chuyên môn thu mua lông vũ, nghe nói lông vũ rất được hoan nghênh ở Biện Lương, một số thợ chuẩn bị dùng lông chim chế Nghê thường y vũ của Dương Ngọc Hoàn, muốn biểu diễn trên lễ mừng thọ thái hậu.

    Ấy là tin tức mà Vân Tranh ra chợ nghe ngóng được, chẳng biết có đúng không, nhưng mà lông vũ bán được giá là sự thực.

    Vừa mới tới công trường, Lưu đô đầu đã thần bí kéo Vân Tranh sang một bên,:
    – Tiểu tử, ngươi tốt số đấy, có biết Ngọc Phúc Hiên không?

    – Biết, chưởng quầy họ Điền, bọn họ bán trang sức châu báu, có liên quan gì tới đệ?
    Vân Tranh gật đầu, nghe nói Phúc Ngọc Hiên lớn lắm, bọn họ không bán trang sức ở đây, mà thông qua mã bang vận chuyện tới nước Đại Lý, ở Thành Đô cũng là thương gia danh tiếng.

    Nói về nhà phú quý ở Đậu Sa quan này Vân gia đều nghe ngóng một chút, đứng đầu phải nói tới Tiêu gia, đã sống ở Đậu Sa quan hơn trăm năm, trước cả thời Tống, nhà họ kinh doanh tiêu cục, không phải nhà giàu nhất, nhưng có ảnh hưởng nhất. Tiếp tới là Lương gia kinh doanh tơ lụa, Lưu gia buôn gạo, đều giàu có hơn Điền gia, Đậu Sa quan tuy nhỏ, nhưng nhà cự phú thì khá nhiều, bọn họ chiếm cứ phía đông nam Đậu Sa quan, tạo thành khu nhà giàu, sống tách biệt với phần còn lại.

    – Chưởng quầy Phúc Ngọc Hiên ở Đậu Sa quan nhìn trúng ngươi rồi, muốn kén làm rể, người ở giữa làm mai là lão chủ bạ. Điền chưởng quầy ở Đậu Sa quan này là nhà phú quý số một số hai, chỉ cần ngươi đổi sang họ Điền là lập tức có thể tới đó làm hỏa kế, vài năm sau sẽ thành thân, sớm muộn cũng thành chưởng quầy Phúc Ngọc Hiên. Chuyện tốt đấy, đệ đệ ngươi kế thừa hương hỏa là đủ …

    Vân Tranh nhìn Lưu đô đầu nói văng nước bọt, nói như thể y đổi họ đi ở rể cho người ta là phúc phận cực lớn vậy, không đáp, lành lạnh nhìn hắn, làm Lưu đô đầu toàn thân thiếu tự nhiên, nụ cười cũng tắt dần.

    – Biết ngay là ngươi không đồng ý, ta biết ngươi là đứa có khí cốt, chuyện này với người khác là vận may, với ngươi là xỉ nhục, chủ bạ nhờ ta tới nói vậy thôi, nếu ngươi không đồng ý thì khỏi nói nữa. Ngươi đã không thèm hỏi Điền tiểu thư xấu hay đẹp, vậy chúng ta nói chuyện tiếp theo.
    Lưu đô đầu bấy giờ mới thực sự nhìn Vân Tranh bằng con mắt khác:
    – Chuyện của ngươi đã làm xong, tìm được người bảo đảm rồi, tú tài tiến cử cũng đã có, chính là chủ bạ, có điều chủ bạ muốn đích thân kiểm tra tài học của ngươi, định ngày là khi kết thúc lao dịch, thế nào?

    Vân Tranh bấy giờ mới cười hì hì:
    – May mà lão ca còn có lời sau này đấy, nếu chỉ có phần đầu, đệ coi như không có người huynh đệ tên Lão Lưu rồi.

    Lưu đô đầu dẫn người trong trại đi đào ao nước, công việc này nhẹ nhàng hơn đi đào đất nhiều, chỉ cần dọn dẹp đất cát và cỏ dại trong ao, rồi xếp lại đá xanh là được, huống hồ con làm dưới lán cỏ, chỉ cần không phải tắm mưa là việc nhà hạ.

    Con kênh uốn lượn ngoằn ngoèo, do binh bộ gửi trận đồ xuống bắt làm, không biết địa hình thực tế ra làm sao, nên kênh hộ thành mới uốn éo như rắn trườn, chả biết khi đánh nhau có ích lợi gì không nữa.

    Cứ ba mươi bước Vân Tranh để lại một lao dịch làm việc, y tận lực nắn lại con kênh này, may là y nói gì lao dịch làm thế, không gặp phải kẻ ngang ngược hung tàn vì y ít tuổi mà khinh thường, lúc nghỉ ngơi đem nghi hoặc này hỏi Lưu đô đầu.

    Lưu đô đầu cười khẩy:
    – Kẻ nào dám, đây là làm việc cho quân gia, quân gia không nói lý, ngươi gây sự là cho nhát dao vào cổ, không bằng ngậm miệng làm việc. Tắm mưa chưa chắc đã chết, đao chém xuống là hết.

    – Có lý.
    Vân Tranh khen một câu, lại hỏi:
    – Đệ nghe nói đương kim quan gia nổi tiếng nhân từ, biết thương xót bách tính, mỗi năm đông kinh Biện Lương có tuyết, quan gia còn phái người phát than củi cho bách tính trong thành, phải thế không?

    Hán Thư có viết “Ngũ Đế quan thiên hạ, Tam Hoàng gia thiên hạ”, cho nên quan gia cũng là chỉ hoàng đế, hoàng đế Đại Tống dùng cách xưng hô này.

    – Đúng vậy, nhưng chuyện này chỉ có ở Biện Lương thôi, chỗ chúng ta không xong, kho chúng ta trống rỗng, huyện tôn có lòng cũng chịu thua, bên cạnh là Tân Phượng lộ, nơi đó năm nào cũng đánh nhau, chúng ta phải chi viện tiền lương, nên đành chịu khổ thôi.
    Lưu đô đầu thở ngắn than dài:

    Xem ra nói trúng chỗ đau của Lưu đô đầu rồi, liền chuyển đề tài, hỏi chuyện liên quan tới người Bặc, nói rất muốn biết làm sao người Bặc treo được quan tài lên vách núi.

    – Đám người Bặc đó rửng mỡ, lúc còn sống áo không đủ che thân, cơm không đủ lót dạ, chết rồi lại thành quý giá, nhà nghèo đến mấy cũng bán lão bà mua quan tài gỗ, sau đó nhờ người dùng thừng đưa tới vách núi. Con bà nó, đúng là hành hạ người sống, một người chết hại cả nhà, có chó gì mà xem.
    Lưu đô đầu nói tới chuyện này càng cáu:

    – Lão ca, trong mắt người khác thì thế, nhưng đệ thấy, muốn treo được bao nhiêu quan tài như vậy, cần tính toán và kỹ thuật cao siêu, khó lắm đấy. Huynh nghĩ mà xe, vách núi cao trăm trượng, muốn đặt quan tài giữa lưng chừng núi, người chết và quan tài phải tới 300 cân đúng không? Thêm vào 2 sợi dây thừng lớn cũng phải thêm 60 cân nữa, đặt chuẩn xác vào cọc gỗ đóng trước, cần kỹ thuật không đùa đâu, nên đệ muốn xem làm sao người Bặc làm được.

    Chuyện này Vân Tranh không nói dối, năm xưa đi du lịch đã tò mò lắm rồi, tuy nói sau này có người quay lên TV toàn bộ quá trình, nhưng dùng nhiều công cụ hiện đại, nếu có thể chứng kiến tận mắt không tệ, rất tò mò với những thứ lạ lùng là tính Vân Tranh.

    – Đọc sách ngu người rồi sao, có gì hay mà xem, muốn xem cũng dễ, trong lao nhốt mấy người bặc, để tối sai người lấy bao tải đè chết một tên, ba ngày sau được xem ngay.

    Lưu đô đầu nói một câu làm Vân Tranh nổi da gà da cóc, xua tay nói:
    – Thôi, đệ không xem nữa, làm thế Thiên Lôi đánh sấm là phải che đầu, phòng bị đánh chết.

    – Xời, một tên người Bặc thôi, ai coi chúng là người đâu, nam nhân lười hơn lợn, suốt ngày ở nhà phơi mông bên bếp chả làm chó gì, sinh kế dựa hết vào nữ nhân, sinh ra con chuyện đầu tiên là mang đi bán lấy rượu uống. Huyện tôn đại nhân thương xót những nữ tử đó, hạ nghiêm lệnh không cho mua bán nhân khẩu, huyện ta hơn mười năm qua không tăng trưởng nam đinh rồi, huyện tôn đại nhân năm ngoái bình khảo bị đánh giá trung bình, chính tích như thế làm sao thăng quan, ta thấy giết mấy tên nam nhân người Bặc cho chúng nó sợ.

    Thực ra Lưu đô đầu là người không tệ, trong mắt hắn, nam nhân mà không nuôi nổi gia đình, dựa vào thê nhi thì không cần phải sống nữa, Vân Tranh tán đồng một phần suy nghĩ này, nhưng không tán đồng thủ đoạn xử trí của hắn.
    __________________
     
    Vô Ưu, Darkato, ducvietvtv and 8 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)