FULL  Hài  LS Q.Sự Tranh Bá Thiên Hạ - Free 802 - Trí Bạch

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 7: Trường An Chấp Pháp Sứ và gian tế thảo nguyên

    Nguồn: Metruyen
    Đả tự: Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Tây Pha Cư Sĩ †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Nam tử mặc áo xanh đứng trước cửa sổ, không nhìn sân khấu được trang trí hoa lệ, những điệu nhảy làm cho người ta hoa mắt. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như ở không trung có một thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý của hắn. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, lay động trường bào hơi bạc màu của người nam tử.

    Có lẽ vì gió quá lạnh, Tức đại nương ngồi ở ghế không nhịn được khẽ run lên.

    Chỉ có nàng tự biết, thực ra cho dù gió có lạnh hơn nữa, nàng cũng không cảm thấy lạnh. Nàng lạnh, là vì lời vừa rồi của nam tử áo xanh. Hắn nói hắn muốn tới Đại Tuyết Sơn. Lời này khiến cho nàng lạnh tới tận đáy lòng. Là cảm giác rét lạnh tới tận xương tủy, tới tận trái tim.

    - Phải đi?

    Nàng hỏi.

    Tức đại nương không hề già chút nào. Dù khóe mắt đã có vài nếp nhăn, nhưng dung mạo của nàng vẫn tinh tế như vậy. Đẹp nhất là mi và mắt của nàng, đẹp tới cực hạn. Mi rủ xuống như cành liễu, đôi mắt trong như nước. Không hề nghi ngờ, hiện tại nếu nàng muốn tìm một nam nhân để gả, nam nhân muốn lấy nàng có thể xếp hàng từ ngoài thành Phan Cố.

    Mặc dù Phương Giải là chủ thuê nhà của Hồng Tụ Lâu, nhưng hắn mới gặp mặt Tức đại nương một lần.

    Chỉ một lần, Phương Giải liền nhớ mãi không quên dung mạo đó.

    Không phải hắn háo sắc, mà vì dung mạo kia quá đẹp.

    Tên của Tức đại nương là Tức Họa Mi. Nhưng lông mi của nàng không phải do vẽ ra. Trời sinh nàng đã có đôi mi làm cho người ta gặp một lần là không quên. Trời sinh nàng đã có một đôi mắt làm cho người ta gặp một lần là nhớ mãi. Mị lực nhàn nhạt tự nhiên ở giữa lông mày, không đậm đặc, không phải trang điểm. Từ lúc nàng còn là thiếu nữ, đã mê đảo không ít nam tử. Có rất nhiều nam tử nguyện ý vì nàng mà táng gia bại sản. Có rất nhiều nam tử nguyện ý vì nàng mà không tiếc sinh mạng.

    Nhưng nàng lại mê luyến hắn.

    Hắn là khắc tinh trong số mệnh của nàng.

    - Tâm Nhi khỏe không?

    Hắn không trả lời câu hỏi của Tức Họa Mi, mà hỏi vấn đề khác.

    - Rất khỏe…khó được huynh vẫn nhớ tới con bé.

    Tức Họa Mi nhìn bóng lưng của hắn, nói: - Mười năm trước huynh giao Tâm Nhi cho muội rồi rời đi. Mười năm không biết sống chết. Mười năm này, Tâm Nhi đã hỏi muội không chỉ một lần huynh đi nơi nào. Trong hai năm qua câu hỏi đó mới ít đi. Có lẽ con bé đã tin đáp án mà muội nói cho con bé. Nhưng sao lòng huynh lại ác như vậy? Vì sự cố chấp trong lòng huynh mà ngay cả con bé cũng không để ý?

    - Muội đã trả lời con bé như thế nào?

    Nam tử áo xanh vẫn không trả lời câu hỏi của Tức Họa Mi.

    - Muội nói rằng huynh đã chết.

    Tức Họa Mi cắn môi nói.

    - Cũng tốt.

    Nam tử áo xanh xoay người, cười cười: - Khiến con bé tưởng rằng ta đã chết, trong lòng con bé sẽ không còn nhớ nhung nữa. Như vậy đối với con bé, có lẽ là một điều tốt. Lại qua mười năm, có lẽ con bé sẽ quên ta hoàn toàn. Trong lòng không còn ta, con bé có thể vui sướng hơn mấy phần. Kỷ niệm mà ta cho con bé, giống như không có kỷ niệm nào đáng để nhớ.

    - Nhất định phải đi.

    Hắn chợt trả lời câu hỏi đầu tiên của nàng.

    Nam tử áo xanh vẫn nhìn về phía chân trời xám xịt, ánh mắt bình thản lại cất giấu một cỗ ý chí chiến đấu rừng rực: - Thế giới này đâu đâu cũng là thuận theo và hèn mọn. Dù sao cũng phải có người đi thử thách những cái kia. Có người đặt ra quy tắc, dần dần mọi người quen với quy tắc đó. Vì vậy mà trở nên khúm núm…dần dần quên mất mình là một con người.

    - Con người, nên đi lên phía trước, nên đỉnh thiên lập địa.

    Nàng há to miệng, lại không biết nên nói cái gì.

    - Lòng của ta không ác.

    Hắn trả lời vấn đề thứ hai của nàng: - Nếu lòng của ta hung ác chút, thì mười năm trước đã không thả người kia. Nếu hắn không đi, thế giới này cũng sẽ không có nhiều bất công như vậy. Nếu lòng của ta hung ác chút, sẽ không nên quý trọng cái mệnh tàn của mình mà do dự. Thế cho nên để cho đồ tử đồ tôn của hắn dẫn theo hắn trở về. Ta tĩnh dưỡng thương thế mười năm, hắn cũng có mười năm…Nhưng muội biết đấy, hắn có rất nhiều linh đan diệu dược. Hắn khôi phục chắc hẳn là nhanh hơn ta một ít. Nếu lại không đi, ta sẽ không còn cơ hội.

    - Huynh đã biết rõ, vì sao không đợi đến lúc nắm chắc tuyệt đối rồi hẵng đi.

    Thanh âm của Tức Họa Mi trở nên bén nhọn, bộ ngực càng thêm phập phồng.

    - Còn nữa…huynh không sợ lại gây ra một trường hạo kiếp?

    Nghe thấy câu này, nam tử áo xanh rõ ràng có chút ngơ ngác, sau đó lắc đầu, ngữ khí bình thản: - Hạo kiếp sớm muộn gì cũng phải tới. Đứng lên chống lại sớm còn hơn tới lúc xảy ra lại không chống lại được. Ít nhất, mọi người còn cơ hội để sống sót.

    - Tiên sinh sẽ không đồng ý huynh đi.

    Tức Họa Mi nghĩ tới một lý do cuối cùng ngăn cản hắn.

    - Muội sai rồi.

    Nam tử áo xanh quay đầu lại nhìn Tức Họa Mi, ôn hòa nói: - Muội không hiểu tiên sinh. Nếu ta không đi…sớm muộn gì ông ấy cũng đi. Đợi đến khi tiên sinh không thể đi được nữa, hạo kiếp mới thực sự buông xuống. Muội cũng biết, ông ấy ở vị trí đó, có rất nhiều chỗ không tiện. Cho nên, tiên sinh sẽ không phản đối ta rời đi.

    - Lẽ nào ông ấy trơ mắt nhìn huynh đi chịu chết?

    - Sẽ không.

    Nam tử áo xanh khẽ nói: - Tiên sinh sẽ vì ta mà đốt một nén nhang và một xấp tiền giấy.

    Lặng lẽ.

    Hai người đều lâm vào lặng lẽ.

    Có lẽ vì muốn phá vỡ không khí lặng lẽ này, nam tử áo xanh có chút tò mò hỏi: - Vừa nãy thấy một thiếu niên ngồi phía dưới xem nhảy múa, sau đó bị vài binh lính biên quân lôi đi…Muội có quen hắn không?

    - Có quen…Hắn tên là Phương Giải, là chủ nhân của tòa lâu này. Là chủ thuê nhà của Hồng Tụ Chiêu.

    - Tuổi còn nhỏ mà khiến người ta lau mắt mà nhìn.

    - Hắn rất biết kiếm tiền.

    - Hắn sắp chết.

    Nam tử áo xanh uống một ngụm trà, đang nói tới một việc không hề liên quan gì tới hắn. Chỉ là tiểu tử kia khiến cho hắn có chút tò mò mà thôi. Trong thân thể của tiểu tử kia có một thứ khiến cho hắn chán ghét. Thủ đoạn độc ác như vậy, cũng chỉ có hắn nhìn ra được, cũng chỉ có người kia là dùng.

    - Chết thì chết.

    Tâm tư của Tức Họa Mi căn bản không đặt ở vấn đề này. Hơn nữa, mặc dù nàng không ghét thiếu niên kia, nhưng sự sống chết của hắn thì có quan hệ gì tới nàng cơ chứ?





    Đi ra địa lao, Phương Giải hít thật sâu cái giá lạnh bên ngoài. Mùi ẩm ướt, mốc meo của địa lao khiến cho người ta không thoải mái. Sự âm trầm và rét lạnh của nó càng khiến cho người không thoải mái. Ở bên trong đó một thời gian lâu, trong lòng sẽ như bị cái gì đó chắn lại.

    Cái tay người Bắc Liêu Hoàn Nhan Ly Yêu kia là một người thông minh. Hơn nữa Phương Giải nhìn ra được, người này có địa vị không hề thấp ở tộc Bắc Liêu. Những người Bắc Liêu mặc dù cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng sự tôn kính trong ánh mắt là không che dấu được.

    Không biết nơi đó rốt cuộc rét lạnh như thế nào.

    Phương Giải nghĩ tới những điều mà Hoàn Nhan Ly Yêu miêu tả về Thập Đại Vạn Sơn, nhịn không được rùng mình một cái. Hắn nắm chặt áo bào da trên người, trong lòng ảo não nghĩ. Nếu như mình có thể luyện công, thì có thể không đếm xỉa tới trời lạnh như Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển rồi. Mùa đông ở thành Phan Cố cực kỳ lạnh. Nhưng Mộc Tiểu Yêu vẫn chỉ mặc một bộ váy dài đơn bạc. Còn Đại Khuyển…người kia mặc dù mặc một bộ áo bào da, nhưng bên trong căn bản không mặc nội y…

    Đi ra địa lao, Phương Giải bỗng nghĩ tới một việc.

    Nếu giải quyết xong chuyện lần này, vậy thì quân công của hắn coi như đã đủ. Chỉ cần Lý Hiếu Tông viết một phong thư đề cử mình tới Binh Bộ, mình có thể tham gia cuộc thi của Diễn Vũ Viện rồi. Nếu như có thể thuận lợi thi đỗ vào Diễn Vũ Viện, vậy thì khi tốt nghiệp ít nhất cũng được một cái chức Hiệu Úy. Mà thời gian dài như vậy, mình chưa từng gián đoạn việc luyện võ. Nhưng bởi vì không thể tu luyện, cho nên sẽ không được trọng dụng ở trong quân đội.

    Dù sao…Diễn Vũ Viện coi trọng vẫn là võ công.

    Đương nhiên, nếu ở phương diện khác biểu hiện đủ tốt, không thể nói trước có thể ở lại Diễn Vũ Viện làm một tiểu lại. Về phương diện toán học và âm nhạc, Phương Giải vẫn có chút tự tin.

    Chỉ cần có thể đỗ vào Diễn Vũ Viện, những người đuổi giết mình nhiều năm kia cho dù ăn gan hùm mật gấu, chẳng lẽ còn dám chạy tới Trường An gây chuyện? Cho dù bọn họ dám vào Trường An, chẳng lẽ còn dám tới Diễn Vũ Viện gây chuyện?

    Vừa nghĩ tới tiền đồ quang minh, trong lòng Phương Giải liền thoải mái hơn rất nhiều.

    Tâm trạng thoải mái, hắn muốn tới quán thịt chó Vân Kế ăn thịt hầm.

    Hắn là người đặc thù nhất của thành Phan Cố. Cho nên trong khi tám trăm biên quân tập kết chuẩn bị cho chiến tranh, thì hắn có thể rảnh rỗi đi dạo trên đường cái. Không gặp được người quen nào, hắn đành phải ngồi một mình độc chiếm một nổi thịt chó, thưởng thức hương vị của thịt chó hầm cách thủy.

    Lúc Phương Giải tới quán Vân Kế, Tô Đồ Cẩu đang giết chó.

    Bàn tay lột da dính đầy máu. Nhìn thấy Phương Giải đi tới, Tô Đồ Cẩu lau máu vào cái tạp dề, cười ha ha, đứng lên nói: - Phương tiểu ca, lại tới chiếu cố sinh ý nhà ta à.

    - Thực ra là tới thăm lão bà của ngươi.

    Phương Giải không biết liêm sỉ nói một câu, sau đó đứng một bên xem Tô Đồ Cẩu lột da chó. Hắn thấy Tô Đồ Cẩu dù thành thật, nhu nhược tới tận xương, nhưng việc giết chó lột da đã tới cảnh giới nghệ thuật rồi. Chó bị giết ở quán Vân Kế không phải là chó nhà, mà là chó rừng ở dãy núi Lang Nhũ. Sự hung ác không thua gì sói. Vào đông, con mồi ở dãy núi Lang Nhũ thiếu thốn, chó rừng thường kết bầy xuống núi tập kích nông súc.

    Đám thợ săn săn được chó rừng, thường đưa tới quán Vân Kế.

    - Mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh lẽo.

    Tô Đồ Cẩu mỉm cười chất phát nói.

    - Đồ Cẩu ca à, hàng ngày ngươi giết chó, liệu có gặp ác mộng không?

    Phương Giải bỗng nghiêm túc hỏi.

    Tô Đồ Cẩu bỏ con dao trong tay xuống, trầm mặc một lúc, mới trả lời: - Có lẽ là do giết nhiều lắm, cho nên chó rừng biến thành chó quỷ cũng không dám xông vào giấc mộng của ta. Nếu bọn chúng dám chui vào, ta lại giết lần nữa.

    Ngữ khí bình thản, lại khiến trong lòng Phương Giải chấn động.

    - Có lý.

    Phương Giải gật đầu như có điều suy nghĩ, xoay người đi vào quán Vân Kế.

    - Phương tiểu ca…

    Tô Đồ Cẩu bỗng gọi Phương Giải lại, do dự một lúc, nói: - Khoảng thời gian này nên uống nhiều rượu chút…

    - Vì sao?

    Phương Giải hỏi.

    Tô Đồ Cẩu ngượng ngùng cười: - Trời lạnh.

    Phương Giải duỗi ngón tay giữa: - Có phải gần đây quán các ngươi chỉ bán được ít rượu?

    Đi vào quán, Phương Giải không nhìn thấy ánh mắt thương cảm của Tô Đồ Cẩu. Tô Đồ Cẩu ngồi xổm xuống tiếp tục lột da. Một bên động thủ một bên thì thào lẩm bẩm: - Chỉ là ngươi ở quán ta uống rượu tốn không ít bạc. cảm thấy sau này nếu thiếu đi một vị khách lớn như vậy thì có chút đáng tiếc thôi…Cũng không biết ai lại sử dụng thủ đoạn ác như vậy. Uống nhiều rượu chút có thể giúp huyết mạch lưu thông hơn. Bằng không…

    ….

    ….

    Đang lúc Phương Giải gọi một nồi thịt chó hầm cách thủy ở quán Vân Kế, thì ở trong thư phòng của Nha Tướng Lý Hiếu Tông tiếp đón một vị khách.

    Người này mặc áo bào da, mũ lông che đi khuôn mặt của hắn. Sau khi đi vào thư phòng của Lý Hiếu Tông, hắn mới bỏ cái mũ dày xuống bên cạnh hỏa lò. Không bao lâu, cái mũ được hơ nóng bốc lên khói.

    Người này rất gầy, cho dù là khuôn mặt cũng không thấy vài phần thịt. Hốc mắt hãm sâu, xương gò má lồi ra, giống như mặt khỉ vậy. Nhất là còn để một chòm râu dê. Cho nên thoạt nhìn có chút buồn cười. Nhưng Lý Hiếu Tông lại không dám cười chút nào. Hắn cung kính đưa chén trà tới, cúi đầu đứng một bên.

    - Dù ngươi là thứ xuất của Lý gia…nhưng Đại tướng quân vẫn rất coi trọng ngươi.

    Người này nhận lấy chén trà, nhìn Lý Hiếu Tông, thở dài, như không hài lòng: - Cho nên trời lạnh như vậy, ta vẫn phải chạy vài trăm dặm tới nhắc nhở ngươi…Nửa tháng trước, người của Binh Bộ và Đại Lý Tự đã ra khỏi thành Trường An. Trên đường đi giải quyết mười vụ án, đã giết hơn bốn Nha Tướng, còn có một Lang Tướng Tứ Phẩm…Lần này bệ hạ thực sự nổi giận. Ngươi tự giải quyết cho tốt.

    - Ngươi nên biết, bệ hạ ghét nhất là những quan viên tham ô….Nhất là người trong quân đội tham tài. Một khi thẩm tra, ngay cả một đường sống ngươi cũng không có. Đừng tưởng rằng tu vị của ngươi không tầm thường. Ngươi phải biết rằng, lần này Binh Bộ và Đại Luân Tự phái người tới, ít nhất có ba cao thủ Lục Phẩm, còn có một vị phá cảnh giới Phù Sư từ mười năm trước…

    - Tỵ chức không dám tồn may mắn trong lòng.

    Lý Hiếu Tông cúi đầu, sắc mặt hơi trắng bệch.

    Vượt qua Ngũ Phẩm là Phá Cảnh, cao thủ từ Lục Phẩm trở nên tất nhiên được trọng dụng trong quân đội. Dù một năm trước hắn đã nhập Phá Cảnh, nhưng nhất định không ngăn được một kích của ba cao thủ Phá Cảnh liên thủ. Huống chi, lần này còn có một Phù Sư khiến cho người ta đau đầu đi theo.

    - Nghe nói sở dĩ ngươi tham tài, là vì một người tên là Phương Giải?

    Người có bộ râu dê đằng hắng hỏi.

    - Vâng.

    - Đại tướng quân nghe nói, có mật thám của đế quốc Mông Nguyên lẻn vào thành Phan Cố, cố gắng thu mua biên quân của Phan Cố…bị Nha Tướng Lý Hiếu Tông phát hiện. Việc này…Đại tướng quân sẽ trình báo với Binh Bộ và Chấp Pháp Sứ của Đại Lý Tự.

    - Tỵ chức…

    Lý Hiếu Tông gian nan nuốt nước bọt, khổ sáp nói: - Tỵ chức minh bạch.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 8: Nguy hiểm không biết tới

    Nguồn: Metruyen
    Đả tự: Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Tây Pha Cư Sĩ †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Sự tồn tại của lão bản nương của quán thịt chó Vân Kế khiến người ta cảnh đẹp ý vui. Dù tới hiện tại Phương Giải vẫn không biết vị thiếu phụ xinh đẹp mà bưu hãn này tên là gì. Phương Giải không chỉ một lần nhìn thấy vị thiếu phụ thoạt nhìn uyển chuyển hàm xúc nhưng kỳ thực rất nóng bỏng này dùng đáy nồi đánh Tô Đồ Cẩu ngã xuống đất. Làm cho hắn không tự chủ nghĩ tới bộ phim ‘Sư tử Hà Đông’ ở kiếp trước.

    Mà hôm nay vị lão bản nương bình thường rất phóng khoáng này không biết vì sao, lúc nói chuyện với Phương Giải, ngữ khí lại ôn nhu như thay đổi thành một người khác vậy. Phương Giải thừa dịp lão bản nương bưng nồi thịt chó hầm cách thủy lên, sờ vào tay nàng một cái. Lão bản nương rõ ràng không chửi ầm lên, mà cười vũ mị một cái. Sau đó nhẹ nhàng xoay người rời đi.

    Nụ cười này đã khiến cho toàn thân Phương Giải nổi da gà. Hắn lập tức xuất ra tư thế phòng ngự, phòng ngừa lão bản nương ném cái bàn tính tới.

    Phương Giải bị lão bản nương ném bàn tính không chỉ một lần. Cho dù lần nào hắn cũng tiếp được.

    Ở phòng bếp đằng sau quán Vân Kế, lão bản nương vén rèm, tạo một khe hở nhìn Phương Giải đang vui vẻ ăn thịt chó. Nàng nhíu mày, thì thào nói một câu, một đứa nhỏ không tệ.

    Tô Đồ Cẩu đang giơ dao chặt thịt, đột nhiên dừng lại, lắc đầu nói việc không liên quan tới mình thì đứng để ý. Lẽ nào nửa đời trước quản nhàn sự còn chưa đủ nhiều? Giữ khuôn phép làm sinh ý là tốt nhất. Mặc dù thành Phan Cố nhỏ bé, vắng vẻ, lạnh tới mức đi tiểu cũng lập tức đông cứng. Nhưng tốt xấu vẫn là một nơi có thể sống yên ổn, chẳng phải sao?

    - Đi tiểu đông cứng là vì lực đạo của ngươi chưa đủ.

    Lão bản nương hừ lạnh một tiếng.

    Trầm mặc một lát, Tô Đồ Cẩu do dự nói: - Hôm nay tiền rượu không thu, coi như là không phụ lòng hắn.

    Lão bản nương mắng một câu, Tô Đồ Cẩu không nghe rõ lắm.

    Hắn cúi đầu, tiếp tục chặt thịt.

    Lão bản nương xoay người lấy một bầu rượu Lê Hoa đã nhưỡng mười năm rồi. Dùng tạp dề lau bụi bặm bám ở trên, rồi xoay người đi ra ngoài. Tô Đồ Cẩu giữ nàng lại, vẻ mặt không vui nói: - Bầu rượu này không phải là cho hắn.

    Lão bản nương nhìn Tô Đồ Cẩu, rất thần kỳ không hất cánh tay của hắn: - Bầu rượu này đã giữ mười năm. Ngươi nói là cất cho ngài ấy tới, mới mở. Ngay cả một người thích rượu như mạng như ngươi cũng không vụng trộm uống một ngụm. Ta biết bầu rượu này rất quan trọng với ngươi.

    Nàng dừng một lát, ngữ khí có chút đau xót: - Nhưng quan trọng bằng một người chết không?

    Biểu lộ của Tô Đồ Cẩu trở nên cứng ngắt, chậm rãi buông tay: - Không biết ngài ấy sẽ tới hay không…Thôi, chúng ta lại nhưỡng một bầu. Nói không chừng qua thêm mười năm chưa chắc gặp lại ngài ấy.

    Lão bản nương mỉm cười vũ mị.

    Nàng kiễng chân hôn lên mặt Tô Đồ Cẩu một cái, xoay người đi ra phòng bếp. Tô Đồ Cẩu vuốt chỗ vừa được hôn, mỉm cười ngây ngốc. Con dao giơ lên cao, khí lực bao trùm toàn thân giống như không bao giờ dùng hết.

    Bên ngoài truyền tới thanh âm đùa giỡn của Phương Giải với lão bản nương. Tô Đồ Cẩu nghiêng tai nghe ngóng, lập tức thở dài: - Xác thực là một đứa nhỏ không tồi…đáng tiếc.

    - Rượu nhưỡng mười năm?

    Bên ngoài rem vang lên thanh âm hơi run rẩy của Phương Giải: - Đừng tùy tiện cầm một bầu rượu rồi xưng là mười năm, sau đó lừa tiền ta…Đừng dùng chiêu này, cho dù là dùng sắc cũng không có tác dụng!

    - Cái gì? Không thu tiền? Vậy sao ngươi không nói sớm.

    - Ai nha…rượu này thật không tồi, sền sệt giống như có thể lôi ra vậy. Thực sự là cất giữ mười năm? Đừng nói là bỏ thêm bột vào rượu đấy.

    Theo sát đó, Tô Đồ Cẩu nghe thấy một tiếng kêu thảm. Hắn biết lão bà Đỗ Hồng Tuyến của mình lại bão nổi. Nhớ lại cuộc sống mười năm này của hai người, Tô Đồ Cẩu nhịn không được thổn thức.

    Buông con dao xuống, hắn ngồi xổm hút tẩu.

    Cũng không biết là trong lòng nhớ thương bầu rượu, hay là nhớ lại việc gì đáng giá nhớ lại.

    ….

    ….

    Một mình ăn thịt chó quả thật có chút nhàm chán. Phương Giải là người thích náo nhiệt. Tuy nhiên hắn lại có chút may mắn. May mắn hôm nay không có ai tới. Bằng không hắn sao có thể độc chiếm bầu rượu Lê Hoa mười năm kia? Nghĩ tới sắc mặt của Phó Bảo Bảo và Lí Cảm Đương, hắn kéo bầu rượu lại gần mình.

    Đúng là một tiểu tử keo kiệt.

    Rượu Lê Hoa nhưỡng mười năm, uy lực không thể khinh thường. Tửu lượng của Phương Giải vốn không cao lắm, uống hai chén đã ngà ngà say. Cảm giác cả người trở nên ấm áp. Hắn cởi áo bào đặt xuống một bên. Rượu này lúc đầu uống còn chưa thấy thế nào. Nhưng vài phút sau, đã bắt đầu thấm.

    Dần dần, đầu của hắn trở nên nặng trĩu.

    Đang lúc hắn do dự liệu có thể uống thêm một chén nữa không, thì cái áo đặt bên bị người cầm lên. Một người ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn hắn.

    Phương Giải dùng ánh mắt say lờ đờ nhìn sang. Vốn tưởng rằng là một người quen đi tới. Nhưng phát hiện là người hắn không quen.

    Nhưng chỉ trong tích tắc, Phương Giải đứng bật dậy.

    Hắn trợn to mắt nhìn người ngồi bên cạnh, vẻ mặt không tưởng tượng nổi nói: - Sao lại là ngươi?

    Nam tử kia mặc một bộ áo xanh, có chút phai màu.

    Phương Giải không nghe thấy tiếng cửa mở, nên căn bản là không biết nam tử này vào từ lúc nào. Nhìn khuôn mặt sạch sẽ lại mang chút tang thương kia, hắn giống như đang gặp gỡ cha mẹ của bạn gái ở kiếp trước. Toàn thân không được tự nhiên, hắn vô ý thúc lùi cái ghế về phía sau, cố gắng đứng lên.

    - Mời ta uống một chén?

    Nam tử áo xanh cười cười, chỉ vào rượu Lê Hoa ở trước mặt: - Lúc đi qua nơi này liền ngửi thấy mùi thơm của rượu, nhịn không được vào xem là hạng người gì có thể được uống rượu tốt như vậy. Ta nhớ mười năm trước ta từng uống rượu này, tuy nhưỡng không lâu bằng bầu ngươi đang uống, nhưng vẫn là thứ tốt.

    - Ngươi là tửu quỷ.

    Phương Giải bị chính những lời này của mình làm cho hoảng sợ. Hắn xác thực không có ý đó. Nhưng không biết vì sao, ở trước mặt người nam nhân này, hắn lại thiếu bình tĩnh như vậy, lại khẩn trương sợ hãi như vậy. Lúc ăn trộm dưa hấu bị người tóm được, hắn cũng không hoảng loạn như bây giờ. Quá mức một ít, nhìn lén Tôn quả phụ tắm rửa bị phát hiện, cũng chưa từng hoảng loạn như bây giờ.

    Nam tử áo xanh nghe thấy câu này, hơi nao nao, lập tức cười ha hả.

    - Rất nhiều năm rồi không có người gọi ta là tửu quỷ. Trước kia ở thành Trường An ngược lại thường xuyên bị người mắng như vậy.

    Giống như nhớ tới cái gì đó, khóe miệng của hắn nở nụ cười mê người: - Tuy nhiên lão gia hỏa kia mắng ta là tửu quỷ, bởi vì cả thành Trường An chỉ có ta và ông ấy tranh nhau uống rượu. Cũng không biết mười năm không gặp rồi, rượu ngon của ông ấy có còn giấu ở hàng thứ hai của giá sách, đằng sau cuốn ‘Đạo Đức Kinh’ hay không.

    Phương Giải nghe không hiểu hắn nói gì, một câu cũng không hiểu.

    - Ngươi rất keo kiệt.

    Nam tử áo xanh nhìn bầu rượu, nhin không được tự mình cầm bầu rượu lên, không dùng chén, mà một hơi uống hết hơn nửa bầu.

    Vừa lúc đó, Tô Đồ Cẩu và lão bản nương Đỗ Hồng Tuyến từ phòng bếp lao ra. Sắc mặt của hai người đều cực kỳ kích động, thậm chí cả người còn run rẩy. Cái tẩu trong tay Tô Đồ Cẩu rơi xuống mặt đất, tóe lên ánh lửa. Mà khăn lau trong tay của Đỗ Hồng Tuyến lại rơi xuống, che mất ánh lửa.

    Tô Đồ Cẩu mặt đầy râu ria muốn đi lên phía trước, lại không dám. Cuối cùng ngồi chồm hổm xuống mặt đất gào khóc, giống như một đứa trẻ chịu ủy khuất vậy.

    Mà Đỗ Hồng Tuyến thì một bên tát vào ót của Tô Đồ Cẩu một bên nói không cho phép khóc, nhưng chính nàng ta lại rơi lệ đầy mặt.

    Nam tử áo xanh nhìn hai người bọn họ, cười cười, giống như gió xuân thổi tan băng tuyết vậy. Phương Giải không tự chủ được ngơ ngẩn. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua nụ cười của một người lại trong sáng, sạch sẽ như vậy. Nụ cười là nụ cười, không có ý tứ gì khác.

    - Ngửi thấy mùi rượu liền biết là hai người các ngươi, nên không thể không vào.

    Hắn nói.

    Hắn khoát tay ngăn cản Tô Đồ Cẩu và Đỗ Hồng Tuyến nói chuyện. Hắn chỉ vào Phương Giải, nói: - Để ta nói với hắn vài câu. Uống nửa bầu rượu Lê Hoa của hắn, cũng không thể không trả công. Các ngươi ngồi xuống chờ ta trong chốc lát. Sau đó ta có việc muốn nhờ hai ngươi hỗ trợ.

    Tô Đồ Cẩu và Đỗ Hồng Tuyến gật đầu mạnh, lập tức ngồi xuống một bên, hai cánh tay đặt ở đầu gối, giống như hai học sinh tiểu học chăm chú lắng nghe thầy giáo giảng bài vậy.

    - Nhưng…bầu rượu để mười năm là dành cho ngài.

    Đỗ Hồng Tuyến đột nhiên nhớ ra, nhìn Phương Giải đã chếch choáng say: - Là hắn chiếm tiện nghi mới đúng.

    - Ngươi đã tặng rượu cho hắn, vậy thì là của hắn. Ta còn có thể may mắn được uống, tự nhiên là ta chiếm tiện nghi.

    Nam tử áo xanh cười ôn hòa: - Nhận được chỗ tốt của người ta, vẫn nên báo đáp một phần nhân tình.

    Tô Đồ Cẩu và Đỗ Hồng Tuyến đều choáng váng. Trong lòng tự nhủ, tiểu tử này thật quá may mắn. Cả Đại Tùy, thậm chí cả thiên hạ này, có ai có thể đơn giản nhận được phần nhân tình của ngài ấy như vậy?

    - Tiểu tử này, thật quá con mẹ nó may mắn!

    Đỗ Hồng Tuyến nhịn không được cười mắng một câu. Nhìn người thiếu niên vẫn còn sững sờ, ánh mắt đầy thích thú.

    - Chuyện gì vậy?

    Phương Giải lúng ta lúng túng hỏi một câu, sau đó thân thể nghiêng sang một bên, té xuống: - Lòng dạ của lão bản nương ngươi thật hiểm độc, đây con mẹ nó đâu phải là rượu…rõ ràng là thuốc mê mà.

    Phịch một tiếng, thiếu niên ngã lăn ra đất, rơi vào giấc ngủ.

    Đây tự nhiên không phải là thuốc mê, nhưng cũng không phải là rượu bình thường.

    Bỏ thêm ba nguyên liệu khó kiếm trong thiên hạ để nhưỡng rượu Lê Hoa, một phàm phu tục tử như hắn làm sao có thể chịu nổi?

    Nam tử áo xanh cúi người vịn Phương Giải lên, chậm rãi cởi quần áo của Phương Giải. Nhìn cơ bụng từng khối của Phương Giải, trầm mặc một lát, rồi lắc đầu.

    - Không biết cứu ngươi, là đúng hay là sai…Thôi, coi như ta và ngươi có duyên phận.

    ….

    ….

    Trong nhà của Phương Giải.

    Thư phòng.

    Co rúc ở trong chăn đằng sau giá sách, có vẻ lôi thôi chán nản, Đại Khuyển bỗng ngồi dậy, nhìn nữ tử đang ngẩn người trên xà nhà, hỏi: - Hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của hắn?

    Bả vai của Mộc Tiểu Yêu không tự chủ được run một cái, sau đó trịnh trọng gật đầu: - Phải…Thời gian trôi qua thật là nhanh, chớp mắt cái đã mười lăm năm rồi. Lúc rời khỏi chỗ đó, ta chỉ mới mười hai tuổi. Hiện tại đã nhân lão châu hoàng . (*Ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá)

    Đại Khuyển không để ý tới lời cảm khái của nàng, mà là đứng lên cầm lấy hộp kiếm vứt lên xà nhà: - Mười lăm năm trước, ở trong thư phòng, chủ nhân giao cho ta một vật. Ta biết ngươi rất hiếu kỳ chủ nhân đã nói gì với ta. Cũng như ta rất hiếu kỳ chủ nhân đã nói gì với ngươi. Bên trong hộp kiếm này là việc mà chủ nhân giao cho ta. Dù sao hôm nay lúc hắn trở về, ta sẽ nói với hắn. Ta đưa cho ngươi xem trước.

    Mộc Tiểu Yêu không nhìn mà vứt hộp kiếm trở về.

    Nàng kéo kéo quần áo của mình, lộ ra da thịt trắng nõn. Nàng lấy một túi gấm từ trong áo lót, quơ quơ trong tay: - Đây là việc mà chủ nhân giao cho ta.

    Đại Khuyển nhìn hộp kiếm trong tay, lại nhìn túi gấm trong tay Mộc Tiểu Yêu.

    - Làm vậy thật không công bằng với hắn.

    Đại Khuyển nói.

    Mộc Tiểu Yêu khẽ giật mình, ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Đại Khuyển: - Lão đã tự tiện mở hộp kiếm.

    Đại Khuyển nhìn Mộc Tiểu Yêu: - Ta cũng không tin ngươi chưa từng nhìn túi gấm kia!

    - Nói cho hắn biết, sau đó dẫn hắn trở về?

    Mộc Tiểu Yêu hỏi.

    - Về con mẹ nó à!

    Đại Khuyển bỗng ném hộp kiếm vào trong lò lửa, thân thể run kịch liệt. Mộc Tiểu Yêu nhìn ra được hắn đang sợ hãi. Mà nàng cũng đang rất sợ hãi, rất sợ hãi.

    - Ta và lão sẽ chết.

    Nàng nói.

    - Chết thì chết!

    Đại Khuyển run rẩy nói: - Mười lăm năm, lão tử không đành lòng.

    - Ta cũng vậy.

    Mộc Tiểu Yêu cười cười, cũng vứt túi gấm vào trong lò lửa.

    - Cứ để hắn sống yên bình như bây giờ. Cho dù không thể tu luyện thì sao chứ? Làm người thường, rất tốt.

    - Tương lai hắn thi đỗ Diễn Vũ Viện, làm một văn lại.

    Đại Khuyển nói.

    - Vận khí tốt chút, sẽ được lưu lại Diễn Vũ Viện làm mấy chuyện vặt vãnh.

    Mộc Tiểu Yêu nói.

    - Ba tới năm năm sau, có lẽ sẽ được điều vào triều đình, tiến vào Lễ Bộ, Hộ Bộ hoặc và nha môn khác làm quan.

    Đại Khuyển nói.

    - Lại qua vài năm, dựa vào sự thông minh của hắn, chắc chắn sẽ nắm chức vị cao.

    Mộc Tiểu Yêu nói.

    - Cần gì phải tu luyện? Mười năm sau, hắn vẫn là người đứng trên cao hơn những người khác.

    Mà lúc này, người mà hai người bọn họ nhắc tới, đang nằm trên giường của Đỗ Hồng Tuyến phía sau quán Vân Kế ngủ phì phò. Không biết rằng mình vừa mới trải qua một hồi hung hiểm lớn.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)