FULL  Hài  LS Q.Sự Tranh Bá Thiên Hạ - Free 802 - Trí Bạch

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 386: Nhìn thấu nhưng không nói ra

    Nguồn: Metruyen
    Share : Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Tây Pha Cư Sĩ †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Rừng trúc đong đưa theo gió, giống như một hải dương màu xanh lá. Tuy rừng trúc đang động, nhưng cảnh sắc xanh tươi u nhã như vậy vẫn khiến cho lòng người yên bình. Mỗi ngày có không ít người tới đây nghỉ hè hóng gió, mang theo rượu ngon, đồ ăn ngon, nữ nhân xinh đẹp tới ngắm cảnh, ở cả ngày cũng không thấy chán.

    Một phú hộ thừa dịp thê tử về nhà mẹ đẻ, mang theo nha hoàn mà mình thích nhất tới rừng trúc này ngắm cảnh. Đi vào rừng trúc một đoạn, liền vội vàng đuổi phu xe đi, bảo y tìm nơi nào đó mà đợi, sau đó phú hộ này bắt đầu động tay động chân với nha hoàn. Nha hoàn biết sớm muộn gì mình cũng là người của lão gia, cho nên vừa cự vừa nghênh khiến phú hộ ngứa ngáy trong lòng.

    Thất vất vả cầu xin mới lột được quần áo nha hoàn, lúc đẩy cái đùi đẹp ra chuẩn bị tiến vào, thì mành xe ngựa bị xốc lên.

    Phú hộ lập tức trở nên héo xuống.

    Y quay đầu định chửi ầm lên. Nhưng lúc thấy người ở bên ngoài xe ngựa lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hoàn toàn quên cơ thể xinh đẹp mềm mại của nha hoàn lộ ra hết ra ngoài.

    - Quân…quân gia..

    Phú hộ này khó khăn nuốt nước bọt, nuối lời thô tục định nói ra vào bụng.

    - Cút!

    Người vén rèm nhìn nhìn vào trong xe, ánh mắt lạnh lùng, mắng một câu sau đó xoay người rời đi. Phú hộ thật cẩn thận nhìn bên ngoài, lập tức dọa tới đổ mồ hôi. Không biết từ khi nào, ngoài xe ngựa khắp nơi đều là binh linh Tả Tiền Vệ mặc áo giáp, đao ra khỏi vỏ, dây cung lên tên, như lâm đại địch.

    Y lập tức rụt đầu vào, lau mồ hôi trên trán, thầm mắng xui xẻo.

    Nha hoàn xinh đẹp kia u oán nhìn y một cái, yên lặng mặc quần áo vào. Bộ ngực lớn trước ngực nhô lên, dường như đang cười nhạo phú hộ nhát gan.

    Rất nhiều giáp sĩ đang tìm kiếm thứ gì đó ở trong rừng trúc. Phú hộ vội vàng điều khiển xe ngựa rời đi, cũng không dám quay đầu nhìn. Binh lính Tả Tiền Vệ hung dữ như hổ báo sài lang. Cho dù một tiểu binh bình thường cũng không để phú hộ thương nhân vào mắt. Cái lạnh lùng của mũi đao, khiến người ta sợ hãi hơn bất kỳ thứ gì.

    Một binh lính cưỡi ngựa đi tới trước người một nam tử cao lớn mặc quần áo bình thường, chắp tay nói:
    - Tướng quân, đã lục soát một canh giờ, vẫn không tìm thấy người.

    Người ngồi trên lưng ngựa mặt chữ điền, lông mày rậm quắc thước, chính là Chiêm Diệu, người đứng đầu trong La Môn Thập Kiệt, đang trấn thủ Ung Châu.

    - Tiếp tục tìm, không bỏ sót một ngõ ngách nào.

    Chiêm Diệu khoát tay lạnh lùng phân phó, hai đầu lông mày nhíu lại.

    - Trọng Bá, Thiếu tướng quân mất tích đã bao lâu rồi.

    Chiêm Diệu hỏi.

    Trọng Bá đứng bên còn lo lắng hơn:
    - Đã tám ngày rồi. Thiếu tướng quân rời khỏi nhà cùng ngày với Đại tướng quân suất quân khỏi Ung Châu. Ngài ấy nói là tâm tình không tốt muốn ra ngoài đi dạo. Bọn ta đều hiểu tính cách của Thiếu tướng quân, lúc đi thanh lâu sẽ không mang theo bọn ta. Ngày đầu tiên ta cũng không để ý cho lắm. Thiếu tướng quân ngủ qua đêm là chuyện bình thường. Nhưng ngày hôm sau không thấy Thiếu tướng quân trở về, trong lòng bắt đầu lo lắng. Tìm nửa ngày trong thành nhưng không tìm được. Về sau hỏi binh lính thủ thành mới biết ngài ấy đã ra khỏi thành.

    - Lúc thiếu gia không vui thường lên núi Thương Mang đi dạo, thiếu gia thích phong cảnh nơi đó. Ta tưởng chỉ có một mình ngài ấy lên đó, cho nên dẫn theo người đi lên, nhưng không phát hiện ngựa của thiếu gia. Tìm tòi trên núi suốt môt ngày cũng không tìm được. Ta lưu vài người ở lại, còn mình thì chạy về.

    Chiêm Diệu ừ một tiếng:
    - Ngoài thành chỉ còn rừng trúc này là chưa tìm. Tu vị của thiếu tướng quân khá cao, hơn nữa ở thành Ung Châu có ai là không biết thiếu gia? Trừ khi có kẻ nào ăn gan báo, nếu không sẽ không dám gây chuyện gì bất lợi cho thiếu gia.

    - Chỉ mong…

    Trọng Bá thở dài, ánh mắt đầy vẻ hối hận.

    Nếu ngày đó ông ta đi theo La Văn, thì đã không xảy ra chuyện này rồi.

    Phu nhân ở trong phủ gần như sắp phát điện. Nếu không phải ông ta ngăn đón, thì phu nhân đã tự đi tìm rồi.

    Kỳ thực Trọng Bá có thể đoán được vì sao La Văn mất hứng. Đại tướng quân xuất chinh không mang theo y, trấn thủ Ung Châu là Chiêm Diệu chứ không phải là y. Vô tình như vậy khiến La Văn rất khó tiếp nhận. Chuyện của phủ Đại tướng quân thà giao cho người ngoài cũng không giao cho con của mình. Đại tướng quân làm vậy quả thực có chút quá mức.

    - Người đâu.

    Chiêm Diệu trầm mặc một lúc rồi phân phó:
    - Trở lại doanh điều thêm ba chiết xung doanh tới. Cho dù chặt hết cây trong rừng trúc này cũng phải tìm được người.

    - Vâng!

    Binh lính truyền lệnh lên tiếng, xoay người rời đi.

    Vừa lúc đó, xa xa truyền tới tiếng gọi:
    - Tìm thấy rồi! Tìm thấy Thiếu tướng quân rồi!

    Chiêm Diệu và Trọng Bá giục ngựa chạy về hướng phát ra âm thanh. Từ xa đã nhìn thấy hai giáp sĩ dìu lấy La Văn đi về bên này. Thoạt nhìn La Văn cực kỳ suy yếu, ngay cả đứng dậy cũng không đứng được, hai chân mềm nhũn. Nếu không phải có người đỡ, thì y đã sớm xụi lơ rồi.

    Sắc mặt của La Văn trắng bệch, thật giống như vừa mới từ âm phủ trở về.

    Mà phía sau La Văn, bốn giáp sĩ nâng một cỗ thi thể đi đằng sau. Thi thể kia mặc áo bào trắng, sắc mặt già nua. Thời tiết nóng bức, bụng thi thể đã trướng lên, phát ra mùi hôi thối. Trường bào màu trắng đã rất bẩn, nhăn nhúm dính vào người.

    Lúc nhìn thấy rõ mặt thi thể kia, tim Trọng Bá đập thình thịch.

    Ông ta mở to mắt, ánh mắt đầy vẻ khó tin!

    - Thiếu tướng quân!

    Chiêm Diệu và ông ta đồng thời nhảy xuống chiến mã, đi tới nâng La Văn lên:
    - Người làm sao vậy?

    La Văn ngẩng đầu, mệt mỏi tới mức ngay cả nói chuyện cũng khó:
    - Mấy hôm trước…mấy hôm trước ta đang ở rừng trúc này giải sầu, con lừa ngốc kia muốn giết ta…chỉ là không biết vì sao, bệnh của y bỗng phát tác, ta mượn cơ hội chạy trốn. Tuy nhiên, dù y bị bệnh vẫn mạnh hơn ta nhiều lắm. Ta trốn trốn tránh tránh hai ngày, vẫn bị y…đuổi theo kịp. Ta dùng hết sức cũng không đánh lại y, ta tưởng mình sắp chết…

    Thanh âm của La Văn khàn khàn, sự sợ hãi lộ ra trong mắt:
    - May mắn, cũng không biết y bị bệnh gì hay là bị tổn thương, lúc sắp giết được ta thì y chợt ngã xuống không đứng lên nổi. Mà ta thì cũng đã kiệt sức không động đậy được. Cứ thể nằm ở ngay tại chỗ. Nếu không phải được bọn họ tìm thấy, ta không biết mình phải nằm bao lâu nữa.

    - Ngài biết người này?

    Chiêm Diệu hỏi.

    La Văn lắc đầu:
    - Không biết!

    Ánh mắt của Chiêm Diệu có chút nghi hoặc, trầm mặc một lúc rồi phân phó:
    - Tìm một cỗ xe ngựa đưa thiếu tướng quân về phủ tĩnh dưỡng!

    Lúc y xoay người đi, phát hiện Trọng Bá vẫn đang nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể kia. Mà y thấy được trong ánh mắt của Trọng Bá, đầy vẻ lo sợ bất an, cũng có sự nghi hoặc.





    Phủ Đại tướng quân.

    La Văn nằm trên giường, suy yếu như là ngay cả nhấc tay cũng không được. Y một mực đổ mồ hôi. Hơn nữa mồ hôi dính dính giống như là cháo. Cho nên Trọng Bá sai người không ngừng đút nước cho y uống. Đợi tinh thần của y đỡ hơn chút, thì lại sai người đút cháo gạo cho La Văn ăn.

    Phu nhân Sở thị ngồi ở một bên nhìn La Văn, sắc mặt của bà ta đã bình tĩnh lại.

    Bà ta khoát tay, bảo tôi tớ đi ra ngoài. Bốn tỳ nữa Mai Lan Cúc Trúc canh giữ ngoài cửa, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.

    - Văn nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

    Nàng kéo chăn giúp La Văn.

    - Nương..

    Sắc mặt của La Văn vẫn rất khó coi, y thở dài một tiếng mới đáp:
    - Ngày ấy trong lòng con không thoải mái, liền định…định đi lên núi Thương Mang. Mất hai ngày tới được chỗ đấy, nhưng lúc tới hang Lộc Hầu phát hiện…phát hiện…

    - Phát hiện cái gì?

    - Bác Xích…đã chết!

    Nghe thấy câu này, cơ thể của Sở thị cứng đờ lại. Bà ta nắm lấy chăn mềm của La Văn, gân xanh trên bàn tay lộ ra ngoài:
    - Con…nói lại lần nữa!

    - Bác Xích chết rồi.

    La Văn đau khổ nói:
    - Lúc tới hang Lộc Hầu, con phát hiện cửa hang đã bị người nào đó dùng đá lớn chặn lại. Cửa lớn còn có dấu vết bị đốt và một thi thể đã bị thiêu cháy. Nhưng con vẫn có thể nhận ra đó là Bác Xích. Dường như y bị người nào đó đánh hỏng hai con mắt. Con hoảng sợ, không dám ở lâu liền quay về. Kết quả bị Thích Nguyên đuổi theo sau, y muốn giết con.

    La Văn thở dốc một hơi, rồi nói tiếp:
    - Bác Xích nhất định là bị Thích Nguyên giết. Dường như y cũng bị thương, cho nên mới đuổi con tới tận rừng trúc. Y muốn giết con, nên nói rất nhiều lời mê sảng. Nói cái gì thân thể Bác Xích bị hủy, y cần cơ thể của con, y nói năng như một tên điên vậy. May mà y bị thương nặng, khí tức ồ ồ, con đã dốc hết sức đánh với y…Y đánh con trọng thượng, nhưng cũng ngã xuống đất ngất đi. Con liều mạng dùng hết khí lực còn lại tung một chưởng vào người y, nhưng lại không có tác dụng gì.

    - Về sau con ngất đi, mọi chuyện về sau không biết gì nữa.

    Sắc mặt của Sở thị cực kỳ khó coi, làn môi run rẩy. Bà ta quay đầu nhìn về phía Trọng Bá, thanh âm phát run:
    - Lão cũng đã tới núi Thương Mang rồi, Bác Xích…

    Trọng Bá thở dài:
    - Phu nhân, thiếu gia nói không sai, Bác Xích đã chết. Lúc ta tới, thấy giống hệt những lời thiếu gia miêu tả.

    Ông ta nhìn La Văn một cái, ánh mắt đầy nghi hoặc.

    - Thiếu gia, chúng tôi cũng chay lên núi Thương Mang, nhưng vì sao không gặp được thiếu gia?

    La Văn trầm mặc một lúc rồi nói:
    - Ta bị Thích Nguyên truy đuổi quá sát sao nên hoảng hốt chạy bừa. Có khả năng…là chúng ta không đi cùng một đường.

    Trọng Bá lắc đầu, há miệng nhưng không hỏi gì nữa.

    - Phu nhân, người không sao chứ?

    Ông ta cẩn thận hỏi Sở thị.

    Sở thị im lặng, bà ta chậm rãi đứng dậy, bờ vai vẫn đang run.

    - Chiếu cố thiếu gia cho tốt, ta mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát rồi lại tới.

    Bà ta khoát tay, ra hiệu cho Trọng Bá không cần tiễn. Xuân Lan và Hạ Trúc vội vàng tiến lên dìu lấy bà ta. Trọng Bá nhìn bà ta, bỗng nhiên có ảo giác rằng trong nháy mắt phu nhân đã già đi rất nhiều.

    Đợi Sở thị đi rồi, Trọng Bá ngồi xuống bên cạnh La Văn, hỏi:
    - Thiếu gia, vì sao Thích Nguyên phải giết Bác Xích? Y có nói ra không?

    - Hình như…y có nhắc tới. Y coi trọng thể chất của Bác Xích, nhưng Bác Xích lại hủy đi thể chất của mình.

    Trọng Bá biến sắc, bỗng nhiên nắm lấy tay của La Văn, nhìn nhìn:
    - Thiếu gia, sao trên cánh tay của ngài không có vết sẹo nào?

    La Văn biến sắc, ánh mắt lóe lên một cái:
    - Ta…ta cũng không biết.

    Trọng Bá ồ một tiếng, đứng dậy nói:
    - Thiếu gia nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài tìm lang trung trị thương giúp ngài.

    - Trọng Bá, rót hộ ta chén nước.

    La Văn nói.

    Trọng Bá hơi sửng sốt, sau đó đi tới rót một chén nước đưa cho La Văn. Đúng lúc này, ngón tay của La Văn bỗng nhiên bắn ra, một kình khí chui vào trong bụng Trọng Bá. Trong nháy mắt, cơ thể Trọng Bá liền co quắp lại. cái chén rơi xuống đất vỡ tan tành.

    Sau đó ông ta ôm bụng nằm xuống đất.

    - Ngươi…quả nhiên không phải là thiếu gia…ngươi rốt cuộc…rốt cuộc là ai?

    La Văn ngồi dậy, nhìn Trọng Bá, hỏi:
    - Làm sao ngươi phát hiện ra được?

    - Trên cánh tay…của thiếu gia, không có vết thương nào?

    - Vì sao ngươi không thể giả ngu chút? Nhìn thấu không nói ra, ngươi còn có thể sống. Nhìn thấu còn nói toạc, làm sao ta tha cho ngươi được?

    La Văn than nhẹ một tiếng, sau đó đánh một chưởng vào trán Trọng Bá. Trọng Bá run rẩy kịch liệt, máu tràn ra miệng. Con ngươi dần dần tan rã, mất đi sức sống. La Văn lấy một bình sứ từ trong ngực, thật cẩn thận đổ ra một viên thuốc. Y bóp vỡ vỏ thuốc, một con sâu xấu xí lập tức bò ra khỏi vỏ. Y cậy miệng Trọng Bá, con sâu ngửi thấy mùi máu tươi lập tức hưng phấn, rất nhanh bò vào miệng Trọng Bá.

    Vài phút sau, thân hình Trọng Bá run rẩy kịch liệt, tứ chi vung vẩy, con ngươi biến thành màu trắng.

    Lại qua một lát, ông ta bỗng nhiên đứng dậy, đứng thẳng tắp, ánh mắt trống rỗng.

    - Đi thôi, tìm cơ hội giết chết Phương Giải, không thể để cho La Diệu biết. Sau đó tìm một nơi mà chết.

    La Văn thản nhiên phân phó một câu.

    Trọng Bá gật đầu máy móc, sau đó xoay người rời khỏi phủ. Mãi tới khi đi ra phủ Đại tướng quân, ai chào hỏi ông ta, ông ta cũng không để ý tới.

    La Văn lần nữa nằm xuống giường, rồi thở phào một tiếng.
     
    Dạ Tâm, huandinh5678 and canhb1d36 like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 387: Hoàng Dương Đạo, sông Hoàng Ngưu

    Nguồn: Metruyen
    Share : Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Tây Pha Cư Sĩ †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Đại quân đã xuất phát được mười ngày thì khâm sai tuyên chỉ mới tới Ung Châu. Dọc theo con đường này, quan địa phương nhiệt tình khiến người ta khó có thể từ chối. Họ nhiệt tình mời ăn mời uống như vậy, từ chối người nào cũng không nên. Lại còn qua cầu, qua sông thiếu thốn thuyền, cho nên tới chậm hơn thời gian dự kiến suốt một tháng. Nên tới nơi chắc chắn là không thấy được La Diệu.

    Thánh chỉ điều binh mười vạn chỉ có thể cầm ở trong tay. Sau một hồi suy nghĩ, khâm sai không tiếp tục dừng lại ở Ung Châu, mà mang theo đội ngũ chạy lên phương bắc.

    Khâm sai chỉ muốn mau chóng tuyên ý chỉ cho xong chuyện.

    Hoàng Dương Đạo cách Sơn Đông Đạo, một trong ba đạo Tây Bắc đã bị phản quân chiếm được một con sông. Con sông này dù chỉ là một nhánh của sông Nghi Thủy, nhưng con sông rất rộng. Dân chúng địa phương gọi là sông Hoàng Ngưu. Trên bản đồ hành chính của Đại Tùy thì gọi là sông Hối Thủy. Cái tên Hoàng Ngưu này được đặt theo một truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng có một con trâu màu vàng thành tinh làm hại một phương. Có một vị Kiếm Tiên hạ xuống phàm trần, đại chiến với con trâu này một trận.

    Kiếm Tiên đánh bị thương con trâu. Dưới tình thế cấp bách, con trâu nhảy xuống sông lớn, không chịu đi ra. Kiếm Tiên tạo ra một Thần phù, phong bế con trâu vàng ở sông này.

    Về sau có một năm hạn hán lớn, mực nước sông giảm mạnh. Có không ít người thề thốt rằng đã nhìn thấy con trâu kia. Nhưng nó đã biến thành một tảng đá lớn rồi.

    Quân tiên phong của La Diệu hành quân khá nhanh. Do Hùng Uy Lang tướng Văn Tiểu Đao dẫn đầu ba quân ngày đêm hành trình, mở đường cho đại quân. Chỉ mất một tháng đã từ Ung Châu tới bờ nam sông Hoàng Ngưu. Tổng Đốc Hoàng Dương Đạo tự mình nghênh đón, mở yến tiệc chiêu đãi, nhưng Văn Tiểu Đao khéo léo từ chối. Tuy Hoàng Dương Đạo cách Ung Châu khá xa, không thuộc về bốn đạo Tây Nam. Nhưng Tổng Đốc Hoàng Dương Đạo Dương Ngạn Nghiệp hết sức quen thuộc với tác phong làm việc của Tả Tiền Vệ. Biết đám binh lính này cực kỳ kiêu ngạo.

    Sau khi tới bờ nam sông Hoàng Ngưu, Văn Tiểu Đao liền phái người chọn nơi để dựng doanh trai. Một đại doanh gần bốn mươi vạn người, không phải là một chốc có thể xây xong. Văn Tiểu Đao nhờ Dương Ngạn Nghiệp hỗ trợ, chiêu một một đám thợ thủ công. Đương nhiên, tiền công đừng mong Tả Tiền Vệ trả.

    Cho nên trước khi tới Hoàng Dương Đạo, việc đầu tiên mà Văn Tiểu Đao làm là báo cho Dương Ngạn Nghiệp chuẩn bị lương thảo một tháng cho bốn mươi vạn đại quân. Coi việc tiếp tế là điều đương nhiên.

    Bốn mươi vạn đại quân, cộng thêm chiến mã, số lượng lương thảo cho một ngày đủ để khiến người ta líu lưỡi. Nhưng Dương Ngạn Nghiệp cũng chỉ có thể phối hợp. Dù sao Tả Tiền Vệ tới là để bình định. Nếu La Diệu dâng tấu chương lên nói rằng y không chịu cung cấp lương thảo cho đại quân, thì phỏng chừng Hoàng Đế sẽ trừng trị y mà không cần nghe giải thích rồi.

    Phía bắc bờ sông Hoàng Ngưu chính là doanh trại của phản quân, dùng Thiên Lý Nhãn là có thể nhìn thấy. Xem ra phản quân đã biết được tin Tả Tiền Vệ bắc thượng từ sớm. Nghe nói gần đây bờ bắc liên tục tăng binh. Binh lực đã vượt qua hai mươi vạn. Phản quân đã khống chế kho lúa của ba đạo Tây Bắc. Dân chúng sống không nổi chỉ có thể gia nhập vào phản quân. Trong một thời gian ngắn ngủi, binh lực của phản quân đã bành trướng như một quả cầu tuyết lăn xuống.

    Theo tình báo của Dương Ngạn Nghiệp, thì tổng binh lực của phản quân đã vượt qua một trăm năm mươi vạn rồi.

    Nhưng Văn Tiểu Đao chỉ cười nhạt với con số này.

    Tùy tiện cho dân chúng một thanh đao liền đã được xưng là quân nhân sao? Một trăm năm mươi vạn quân thì thế nào? Chỉ là một đám gà đất chó kiểng mà thôi.

    Văn Tiểu Đao dựng xong doanh trại ngày thứ ba thì đại quân của La Diệu tới. Hành trình đã được hơn hai tháng. Khâm sai tuyên chỉ bắt kịp được đội ngũ, sau khi tuyên chỉ xong lại ngựa không dừng vó trở về Trường An. Sau chuyến đi này, y liền biết mình không còn cơ hội truyền chỉ nữa rồi. Nếu may mắn thì Hoàng Đế chỉ mắng một trận. Nếu không may thì mất chức quan chỉ là việc nhỏ, mất đầu mới là việc lớn.

    Cùng ngày La Diệu được Dương Ngạn Nghiệp mời tới phủ Tổng Đốc, mở đại tiệc khoản đãi. La Diệu khen ngợi Dương Ngạn Nghiệp quản lý Hoàng Dương Đạo mấy năm có nhiều công lao lớn. Hai người trò chuyện như bạn bè đã lâu không gặp, không khí trên bàn rượu khá hòa hợp. Sau khi từ biệt La Diệu, Dương Ngạn Nghiệp còn chưa lấy lại tinh thần thì ngày hôm sau La Diệu đã phái người thúc giục mang lương thực tới rồi.

    Mà Dương Ngạn Nghiệp chỉ có thể nén giận.

    Dưới sự giận dữ, y rút toàn bộ dân dũng ở bờ nam sông Hoàng Ngưu trở về, lấy danh nghĩa là trả lại doanh trại cho Tả Tiền Vệ. Mấy ngày này phản quân không ít qua sông quấy rầy. Nếu không phải có quận binh và dân dũng của Hoàng Dương Đạo chống trả quyết liệt, thì phản quân đã xông vào Hoàng Dương Đạo tàn sát bừa bãi rồi.

    Đối với điều này, binh sĩ Hoàng Dương Đạo tất nhiên có oán khí.

    Trong hai năm qua, bọn họ và phản quân cơ hồ ngày nào cũng giao thủ. Thậm chí còn từng tổ chức đánh đột kích ở bờ sông đối diện. Chết rất nhiều, cũng bị thương rất nhiều, nhưng triều đình chậm chạp không hề có ban thưởng gì, khiến cho lòng người không phục. Quận binh đỡ hơn, dù sao bọn họ cũng thuộc về biên chế của quân đội, quân tiền miễn cưỡng đủ dùng. Còn dân dũng chiến đầu phần lớn dựa vào nhiệt huyết. Hiện tại nói rút lui là rút lui, cũng không giải thích hay là ban cho cái gì.

    Hoàng Dương Đạo là khu vực nằm giữa Tây Nam và Tây Bắc, không giàu có như Tây Nam. Hàng năm còn phải tiếp tế lương thực cho dân chúng ở phía bờ bắc sông Hoàng Ngưu. Trong hai năm qua, để nuôi sống dân dũng, nha môn tổng đốc gần như đã vét sạch kho. Hầu như mỗi tháng Dương Ngạn Nghiệp đều dâng tấu xin giảm thuế. Nhưng không biết vì lý do gì, ý chỉ chậm chạp không tới.

    Về sau y bất đắc dĩ phải nhờ tới sự trợ giúp của quan viên và thân hào nông thân Hoàng Dương Đạo, góp một số bạc lớn phái người đưa tới kinh thành, bí mật đưa tới phủ của Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn. Ngày thứ ba bệ hạ liền đồng ý giảm thuế cho Hoàng Dương Đạo. Thậm chí còn phân phối một số binh khí giáp giới. Mọi người nhìn vật tư mà triều đình chuyển tới, ngoại trừ cười khổ ra không thể làm được gì.

    Dương Ngạn Nghiệp giận dữ thu hồi tất cả quận binh cùng dân dũng. Kỳ thực cũng là muốn những người này nghỉ ngơi sau hai năm ra sức vì nước. Phản quân ở bờ bắc không hề kiêng sợ chiếm lấy kho lúa, cướp đoạt phủ kho, nhưng Dương Ngạn Nghiệp không làm được. Y phải bảo vệ Hoàng Dương Đạo, phải nuôi quân đội. Triều đình còn chưa phát ý chỉ xuống, thì y phải thắt lưng buộc bụng đưa đủ số thuế hàng năm lên. Có đôi khi y thậm chí muốn mở nhà kho Hân Khẩu, nhưng đáng tiếc là không có dũng khí đó.

    Ông ta biết trong lòng đám dân dũng có oán khí, nhưng ông ta làm gì được?

    Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải giơ tay mượn lương thực của các phú hộ thân hào nông thôn.

    Vị Tổng Đốc không cầu không cao, chỉ cầu không thất bại này, hai năm qua rõ ràng đã già nua đi không ít. Mọi người nói ngồi vào vị trí Tổng Đốc đã là vinh quang tột đỉnh rồi, rất nhiều người hâm mộ bộ quan phục đó. Nhưng chỉ có tự mình biết buồn khổ trong đó, hơn nữa không có chỗ để giãi bầy.





    Đứng ở bờ nam sông Hoàng Ngưu, La Diệu dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về bờ đối diện. Bờ bên kia phản quân bố trí cọc gỗ dọc theo bờ sông, nhằm ngăn cản thuyền của bờ nam đi tới. Ở ngọn đồi cao cao, có thể nhìn thấy doanh trại mọc san sát cùng với binh lính tuần tra đi qua đi lại, số lượng không ít.

    Dân chúng bị phản quân điều động này, đứng trong nước sông ra sức đóng cọc gỗ vào lòng sông. Bọn họ buộc dây thừng ở lưng, phòng ngừa bị nước cuốn đi. Nhưng dù vậy, giờ đang mùa hè, mùa của lũ lụt, năm nay mưa cũng lớn hơn mọi năm, nước sông dâng cao. Mỗi ngày đều có người bị nước sông cuốn đi, không thấy tung tích.

    Đứng lâu trong sông, có không ít người bị mục rữa đôi chân.

    Không ít thuyền nhỏ tuần tra trên mặt sống. Binh lính phản quân trên thuyền trông coi gắt gao đám dân chúng. Nếu người nào hơi chút lười biếng, sẽ lập tức trút roi xuống, không hề lưu tình.

    - Nghe nói một tháng qua, dân chúng bờ bắc bị hành hạ tới chết mấy nghìn người.

    Văn Tiểu Đao đứng bên cạnh La Diệu, hạ giọng nói:
    - Mấy tháng trước phản quân đã bắt đầu ép dân chúng làm việc, coi mạng người như cỏ rác.

    - Ai đứng đầu phản quân bên kia?

    - Nghe nói là Ân Phá Sơn, một trong những đại tướng của Lý Viễn Sơn. Được Lý Viễn Sơn phong làm Vô Địch Hầu, thêm vào Đại tướng quân, rất là phong quang. Binh lính thủ hạ của người này phần lớn là nam tử cường tráng bị bắt tới. Không rõ số lượng cụ thể. Cũng không rõ có bao nhiêu chiến binh. Tuy nhiên tổng binh lực chắc không ít hơn hai mươi vạn.

    - Ừ.

    La Diệu ừ một tiếng, nói:
    - Có phải không thấy nhiều thuyền quanh khu vực đó không?

    - Vâng.

    Văn Tiểu Đao cúi người nói:
    - Mấy tháng trước phản quân không ngừng xuôi nam. Mục tiêu chính là thuyền đánh cá ở bờ nam. Hoàng Dương Đạo không có chiến binh đóng giữ, chỉ dựa vào quận binh và dân dũng chống cự. Tuy rằng anh dùng, nhưng vẫn bị hư hại rất nhiều thuyền. Về sau Dương Ngạn Nghiệp hạ lệnh, kéo tất cả số thuyền còn lại lên bờ, số lượng không còn nhiều, không thể đưa cả đại quân sang sông được.

    - Không cần vội vã qua sông.

    La Diệu nhìn dân chúng bờ bên kia như bị nô dịch, sắc mặt vẫn bình thản.

    - Bờ bắc bên kia có địa hình cao hơn bờ nam, phản quân cũng đã bố trí được mấy tháng. Cho dù là một đám ô hợp nhưng không thể không cần thật. Phái người đi dọc theo con sông điều tra địa hình hai bên bờ.

    - Vâng.

    Văn Tiểu Đao lên tiếng.

    - Cách bốn mươi dặm về phía tây là doanh trại của quận binh và dân dũng Hoàng Dương Đạo. Hiện tại người ở đó đã được rút, doanh trại trống không…Đại tướng quân, có cần phái người của ta tới đó đóng không? Thuộc hạ nghĩ, doanh trại đó được xây dựng khá vững chắc, hơn nữa phản quân chưa chắc dám tùy tiện qua sông, cho nên không cần phái trọng binh tới đó.

    - Bảo Lưu Khoát mang theo một đội tới đó đóng…

    La Diệu dừng một lát rồi lại phân phó:
    - Bảo Sơn Tự Doanh của Phương Giải cũng qua đó.

    Văn Tiểu Đao ngẩn ra, không hiểu ý của La Diệu.

    La Diệu cũng không nhắc lại, mà là nhìn bờ bắc nói:
    - Tuy chúng ta không vội vã qua sông, nhưng vẫn nên hiểu rõ kẻ địch trước. Chọn lựa một đội thám báo tinh nhuệ qua sông tìm hiểu bố trí binh lực của phản quân. Hễ là tin tức liên quan tới phản quân, đều phải điều tra chi tết. Tốt nhất là bắt vài tên mang về. Chuyện này ngươi an bài người đi làm.

    - Hay là…

    Văn Tiểu Đao bỗng nhiên hiểu ý vừa nãy của La Diệu:
    - Hay là phái Tiểu Phương đại nhân phụ trách việc này? Binh lính Sơn Tự Doanh của hắn được huấn luyện bài bản, vả lại Tiểu Phương đại nhân còn có một nhóm thủ hạ là người của Đại Nội Thị Vệ Xử, rất thích hợp đi thăm dò tình báo.

    - Cũng được.

    La Diệu thản nhiên nói.

    Trong lòng Văn Tiểu Đao thở dài một tiếng, không nhịn được nghĩ, liệu Phương Giải có thực là con của Đại tướng quân không? Bằng không sao Đại tướng quân lại thiên vị như vậy?

    Y đưa ra chủ ý là đóng quân ở doanh trại mà quận binh Hoàng Dương Đạo đã xây dựng từ trước, là vì doanh trại này đã được dựng hai năm rồi, rất là vững chắc, địa hình cũng hiểm trở. Cho dù phản quân qua sông cũng rất khó tấn công thẳng vào được. Mọi thứ đều có sẵn, binh lính của Sơn Tự Doanh chỉ cần tới đó bảo vệ. Lưu Khoát là một người có nhiều kinh nghiệm, làm việc gì chắc việc đấy. Để Phương Giải và y hợp tác với nhau, sẽ không xảy ra mâu thuẫn. Mà Đại tướng quân muốn phái người sang sông để điều tra tin tức cũng không phải là việc khó khăn cho lắm. Bởi vì phản quân phần lớn là dân chúng, tùy tiện bắt vài người trở về để moi thông tin cũng là một việc dễ dàng. Nhưng đây là công lao, là công lao đầu tiên của Tả Tiền Vệ khi bắc thượng!

    Đại tướng quân phân phó như vậy chẳng phải là ban công lao cho Phương Giải đó sao?

    Y nhìn trộm La Diệu một cái, trong lòng rất loạn.

    Mà lúc này Phương Giải chính đang dẫn theo Sơn Tự Doanh tìm một nơi nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Một đường bắc thượng, Phương Giải luôn lo lắng Thích Nguyên sẽ tìm tới. Nhưng đã tới tận đây rồi mà Thích Nguyên vẫn chưa xuất hiện. Hắn thực không hiểu mục đích của lão tăng kia rốt cuộc là cái gì.

    - Tướng quân!

    Một lính liên lạc cưỡi ngựa chạy nhanh tới, chỉ về phía tây nói:
    - Đại tướng quân ra lệnh cho Sơn Tự Doanh tới đại doanh ở phía tây cách đây bốn mươi dặm đóng quân! Mặc khác, Văn tướng quân lệnh cho tướng quân phái người sang sông điều tra tình hình địch.

    Phương Giải khẽ nhíu mày, chắp tay nói:
    - Tuân lệnh!
     
    Dạ Tâm, huandinh5678 and canhb1d36 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)