FULL  Hài  LS Q.Sự Tranh Bá Thiên Hạ - Free 802 - Trí Bạch

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 332: Ba vạn sáu nghìn cái đầu

    Nguồn: Metruyen
    Share : Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Tây Pha Cư Sĩ †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Trước khi tới Tây Nam, Phương Giải nghĩ tới không ít lần sẽ gặp La Diệu như thế nào, nghĩ tới lần đầu tiên gặp sẽ như thế nào. Nhưng lúc hắn nhìn thấy nam tử đi ra nghênh đón kia, lúc nhìn vào ánh mắt của y, hắn mới phát hiện ra rằng mình thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng.

    Vào lúc này, Phương Giải có một cảm giác hốt hoảng mà thật lâu chưa từng có.

    HIện tại hắn có chút hốt hoảng.

    La Diệu không mặc áo giáp, chỉ mặc một bộ áo dài màu xanh đen, đeo đai ngọc bên hông, chân không đeo ủng mà đeo giày vải. Y khoanh tay chậm rãi đi về phía trước, thân hình vô cùng thẳng. Đây là một người rất khác so với lời đồn đãi. Tuy Phương Giải không tin cái gì mà mặt mày hung tợn, thân cao hai mét, nhưng ấn tượng của hắn, La Diệu hẳn là một người có dáng người cao lớn.

    La Diệu cũng không cao lắm, tầm 1m75, so với Phương Giải còn thấp hơn một chút.

    Thân hình của y rất cân xứng. Tuy rằng đã hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn mạnh mẽ, cường tráng. Bước chân của y không lớn, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra rằng mỗi bước đi của y có cự ly hoàn toàn giống nhau. Từ điểm này có thể nhìn ra được, đây là một người cực kỳ nghiêm khắc, coi trọng quy củ.

    Mặt chữ điền, râu ngắn.

    Lông mày như kiếm, không giận tự uy.

    Khiến trong lòng người ta lạnh lẽo nhất chính là khí chất trên người La Diệu. Phương Giải xác định, chỉ có những người giết vô số người mới có khí chất lạnh lẽo khiến người ta không được tự nhiên như vậy. Ngươi như vậy cho dù không mở miệng nói chuyện, chỉ cần đứng đỏ cũng đủ để khiến người ta sợ hãi.

    Phương Giải hơi thất thần, nếu không phải Mộc Tiểu Yêu đụng vào lưng hắn một cái, thì hắn vẫn không phản ứng.

    - Hạ quan Phương Giải, bái kiến Đại tướng quân.

    Phương Giải hơi cúi người thi lễ.

    La Diệu ừ một tiếng, nói:
    - Ngươi là khâm sai do bệ hạ phái tới, không cần phải thi lễ với ta.

    Phương Giải nói:
    - Dựa theo quy củ, quả thực hạ quan không cần phải hành lễ với Đại tướng quân, nhưng lúc này hạ quan hành lễ chính là vì hai mươi mấy năm qua Đại tướng quân bảo vệ biên cương vì quốc gia. Đây là sự kính trọng thực lòng của hạ quan. Điều này không liên quan gì tới hoàng mệnh, cũng không liên quan gì tới tôn ti thân phận.

    La Diệu không nhịn được gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Phương Giải.

    - Ngươi rất có tài ăn nói.

    Y thản nhiên nói một câu.

    Phương Giải chân thành nói:
    - Lời dễ nghe nhất vĩnh viễn không phải là lời nói dối, mà là lời nói thật lòng.

    La Diệu đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên chắp tay cúi người thi lễ với Phương Giải:
    - Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu, bái kiến khâm sai đại nhân!

    Phương Giải vội vàng tiến lên đỡ y
    - Đại tướng quân không cần đa lễ như vậy.

    La Diệu chậm rãi đứng thẳng người lên:
    - Quy củ chính là quy củ, không thể vi phạm. Nếu là vì ngươi cảm thấy kính trọng ta mà miễn đi quy củ, thì người khác sẽ noi theo. Cứ thể mãi, quy củ liền biến mất. Khâm sai chính là đại biểu cho bệ hạ…vừa rồi ngươi thi lễ với ta, ta coi như là ngươi không dùng thân phận để thi lễ. Hiện tại ta thi lễ với ngươi, không phải là tỏ sự kính trọng với ngươi, mà là với bệ hạ.

    Trong lòng Phương Giải không nhịn được nghĩ, người này quả nhiên rất coi trọng quy củ.

    Đang lúc Phương Giải muốn nói gì đó, La Diệu bỗng nhiên lại thi lễ:
    - Đây là thay quan viên và dân chúng Bình Thương Đạo xin lỗi khâm sai đại nhân. Xuất hiện thích khách, là vấn đề của ta cũng là vấn đề của quan viên địa phương Bình Thương Đạo. Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu đại nhân cũng đã từ Ung Châu tới rồi. Tuy nhiên ông ta là quan văn, nên tới chậm một chút, mong khâm sai chớ trách.

    Phương Giải sửng sốt, trong lòng tự nhủ, sao La Diệu phải khách khí như vậy nhỉ?

    Trong giây lát, tim Phương Giải liền đập mạnh.

    Lúc chia tay ở núi Mang Đãng, Hoài Thu Công có nói với hắn một câu.

    “Kỳ thực nói khó cũng không khó, chỉ cần ngươi nhớ kỹ, là người thì ai cũng chột dạ. Cho nên từ thái độ của La Diệu, ngươi có thể nhìn ra chút manh mối. Nếu y đối xử với ngươi lạnh lùng, chẳng quan tâm, thì y vẫn là Đại tướng quân cao ngạo kia. Còn nếu y nhiệt tình ân cần với ngươi…vậy thì ngươi phải cẩn thận rồi”

    Vào lúc này, những lời đó của Hoài Thu Công như tiếng sấm vang lên trong đầu Phương Giải, khiến tim hắn đập thình thịch.

    Trong nháy mắt, trong lòng của Phương Giải như kinh đào hải lãng, nhưng vẻ mặt không hề chút biến hóa:
    - Đại tướng quân thật khách khí. Lúc trước hạ quan có nói chuyện phiếm với Diệp tướng quân, nói rằng một nơi xa xôi hẻo lánh như ở đây, dân tâm chưa hoàn toàn quy phục và chịu giáo hóa. Việc cướp bóc cho dù là ở trung tâm Trung Nguyên cũng không thiếu. Lòng tham của con người, luật pháp của triều đình khó có thể ngăn cản được hết. Bất kỳ địa phương nào đều khó có thể làm được thái bình không có tội ác. Bằng không Hình Bộ và Đại Lý Tự đã mất đi tác dụng rồi. Trước khi vào kinh thành, hạ quan cũng là tiểu tốt biên quân, cũng không nhớ đã gặp bao nhiêu tội phạm rồi. So với Phan Cố ở Tây Bắc, nơi trị hạ của Đại tướng quân còn thái bình hơn nhiều.

    La Diệu lắc đầu:
    - Có thể nói như vậy, nhưng không thể làm như vậy.

    Y nhìn Diệp Cận Nam một cái, hỏi:
    - Điều tra ra được gì chưa?

    Diệp Cận Nam cúi người nói:
    - Bẩm Đại tướng quân, Huyện lệnh Tôn Mậu Tài cùng Huyện thừa Lý Hắc Thát không có liên quan gì tới đám thích khách. Bộ khoái, sai dịch, sai nha tổng cộng 126 người cũng không có liên quan gì tới thích khách. Thuộc hạ cũng đã suốt đêm thẩm vấn gia quyến của bọn họ, tổng cộng là 1012 người, cũng không liên hệ gì với thích khách. Binh sĩ phong tỏa phạm vi 200 dặm xung quanh huyện An Lai, đêm hôm qua bắt được hai người không mang theo Lộ dẫn, bộ dạng khả nghi. Sau khi thẩm vấn hai người này, hai người này đã cung khai, bọn chúng đều là tín đồ của Như Ý giáo…Chuyện ám sát khâm sai, chính là do tội phạm bị truy nã Truy Thương bày ra.

    - Mục đích là gì?

    La Diệu thản nhiên hỏi.

    - Mục đích…chính là Đại tướng quân. Lúc ám sát khâm sai, bởi vì hai người kia e ngại, cho nên không động thủ. Theo như lời cung khai của bọn chúng, là Truy Thương mưu đồ ám sát khâm sai, khiến cho triều đình trách tội rồi bức Đại tướng quân rời khỏi Ung Châu…

    Diệp Cận Nam nói thẳng chuyện này trước mặt Phương Giải, không hề e dè chút nào.

    Sau khi nghe xong, La Diệu chỉ khẽ gật đầu, trầm mặc một lúc rồi nói:
    - Một kẻ ngu ngốc như vậy, cũng chỉ có thể cổ động một đám ngu ngốc…Dân tâm vốn ngu ngốc, lời này thật không sai.



    ...

    Chỗ ở tạm thời của Phương Giải.

    Diệp Cận Nam phái người đặt hai cái ghế ở trong phòng khách, La Diệu ngồi bên trái, sau đó chỉ vào ghế bên phải ý bảo Phương Giải ngồi xuống. Phương Giải cũng không chối từ, sau khi ngồi xuống nói một tiếng cảm ơn.

    La Diệu khoát tay ra hiệu cho thủ hạ lui hết ra ngoài, chỉ để lại Diệp Cận Nam và Viên Phù Thành ở bên cạnh, mà Phương Giải thì chỉ để lại Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu.

    Từ đầu tới cuối, La Diệu chẳng liếc mắt nhìn hai nàng một cái.

    Nhưng Trầm Khuynh Phiến lại thỉnh thoảng nhìn La Diệu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

    - Năm nay ngươi mười bảy?

    Trầm mặc một lúc, La Diệu bỗng nhiên hỏi.

    Phương Giải gật đầu:
    - Tính cả tuổi mụ là mười bảy. Tuy nhiên thân thế của hạ quan có chút ly kỳ, thuở nhỏ buôn ba chạy trốn, người bên cạnh cũng không rõ lắm hạ quan rốt cuộc bao nhiêu tổi.

    Hắn nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, nói:
    - Tiểu Yêu Tỷ mang theo hạ quan từ nhỏ tới lớn, liền coi ngày nhặt được hạ quan là ngày sinh của hạ quan. Nàng và Khuynh Phiến tỷ thấy hạ quan bị bỏ rơi, liền mang về nuôi. Ngay cả tên của hạ quan cũng do hai nàng đặt. Bởi vì mong muốn hạ quan là một người ngay thẳng, cho nên mới lấy họ Phương. Bởi vì thân thế của hạ quan không được rõ ràng, cần tìm hiểu, nên mới đặt tên là Giải. Tên chữ của hạ quan là Giác Hiểu, cũng là có ý nghĩa này.

    - Vậy à!

    La Diệu than nhẹ một tiếng:
    - Không thể tưởng được thân thế của ngươi lại ly kỳ như vậy. Tuy nhiên mới tuổi này ngươi đã có thành tựu như vậy, tiền đồ về sau khó mà lường được. Nếu cha mẹ đã vứt bỏ ngươi mà biết được, chắc là sẽ rất hối hận.

    Phương Giải cố ý nói như vậy, lời của hắn nửa thật nửa giả. Hắn chính là muốn thử phản ứng của La Diệu. Nhưng sau khi nói xong hắn mới phát hiện mình vẫn còn đánh giá La Diệu quá thấp. Trên khuôn mặt người này không lộ vẻ gì cả, thậm chí ánh mắt cũng không tỏ vẻ gì. Dường như lời của Phương Giải không hề liên quan tới y.

    - Có lẽ vậy…

    Phương Giải cười cười:
    - Tuy nhiên may mắn, dù gian khổ chút như hạ quan vẫn còn sống. Có người nói ông trời không ghét một ai cũng không ưu ái một ai, cho nên sẽ cho người đó cơ hội cũng như thất bại. Người nào không nắm được cơ hội liền trở thành tầm thường. Người nào không vượt qua được thất bại liền trở thành xương khô. Hạ quan khá may mắn, sau khi tới thành Trường An thì được bệ hạ ưu ái, cuộc sống mới tính là đi lên.

    La Diệu ừ một tiếng:
    - Lời này có chút đạo lý…cẩn thận suy nghĩ, quả thực cuộc đời mỗi người đều có một số cơ hội. Chỉ là có người lười biếng hoặc là ngu dốt không biết nắm bắt lấy. Ngươi có thành tựu như ngày hôm nay, tự nhiên không thể quy kết vào may mắn được, mà là vì ngươi biết chớp thời cơ.

    - Đa tạ Đại tướng quân.

    Phương Giải khẽ gật đầu nói.

    La Diệu lắc đầu:
    - Đại Tùy lập quốc cũng được hơn trăm năm rồi, nhưng chưa từng có một người trẻ tuổi như ngươi lại thay mặt Thiên Tử đi tuần tra một phương. Ngươi là người thứ hai thi vào Diễn Vũ Viện được chín môn xuất sắc, ngươi là người đầu tiên xuất thân hàn môn còn chưa tốt nghiệp Diễn Vũ Viện đã được bệ hạ thăng quan tiến tước. Ngươi còn là khâm sai trẻ tuổi nhất, so với lúc Lễ Bộ Thượng Thư Hoài lão lần đầu tiên đi tuần còn trẻ hơn…Ta không tin một người có thành tựu như vậy lại dựa hoàn toàn vào may mắn. Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn.

    Dường như y có chút cảm thán, thở phào một cái lại nói:
    - May mắn có thể khiến cho con người ta có thành tích nhất thời, lại không thể khiến người đó cả đời vô ưu. Từ lúc tòng quân tới nay, ta chưa bao giờ đánh trận mà ỷ lại vào may mắn.

    Phương Giải chắp tay nói:
    - Đại tướng quân quân uy, vô địch đương thời.

    - Đây là lời nói dối, chẳng ai là thực sự vô địch cả.

    La Diệu khoát tay, dường như không muốn tiếp tục ở đề tài này nữa, y quay đầu nhìn về phía Diệp Cận Nam, hỏi:
    - Đám người Huyện lệnh huyện An Lai đang giam giữ ở đâu?

    - Đại lao huyện nha. Còn gia quyến của bọn họ thì đang tạm giam trong nhà bọn họ.

    - Ý đồ ám sát khâm sai là tội sao gia diệt tộc. Quan viên làm việc bất lực không bị giết thì cũng đáng bị bỏ tù. Địa phương khác ta không xen vào, nhưng ở Ung Châu có kẻ nào dám vi phạm luật pháp thì không thể tha thứ. Hơn nữa đó còn là người của ta. Lỗi như vậy ở các địa phương khác có lẽ chỉ miễn đi chức quan, nhưng ở Tây Nam thì không được. Phạm sai lầm sẽ bị xử lý nghiêm khắc, không phải sai lầm nào cũng có cơ hội để sửa đổi. Chỉ có xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật, mới khiến kẻ khác ghi nhớ.

    - Làm việc bất lực, cùng tội với ám sát. Nếu cùng tội, thì những gia quyến kia cũng là tòng phạm.

    Diệp Cận Nam chắp tay nói:
    - Thuộc hạ đã hiểu!

    Y lên tiếng, sau đó xoay người rời đi.

    La Diệu đứng dậy, nhìn về phía Phương Giải, thản nhiên nói:
    - Tiểu Phương đại nhân muốn đi xem giết người không? Đã vài năm rồi Bình Thương Đạo chưa xảy ra một vụ án giết nghìn người như vậy. Cảnh tưởng có lẽ sẽ có chút máu tanh, nhưng chỉ như vậy mới có thể cảnh cáo người sống. Nếu Tiểu Phương đại nhân không muốn thấy đầu người bị trảm, thì chờ ở đây một lúc.

    - Thứ cho hạ quan không đi.

    Phương Giải lắc đầu, nhìn La Diệu, bình thản nói:
    - Nhưng không phải vì hạ quan sợ hãi nhìn người chết, cảnh hàng nghìn người bị chém chết quả thực sẽ rất máu tanh, có người cả đời cũng không được nhìn thấy…Nhưng trước khi rời khỏi Trường An, hạ quan vừa vặn được xem Hoàng Đế hạ chỉ chém ba vạn sáu nghìn cái đầu người.

    Hắn nhìn La Diệu, cười nói:
    - Tràng diện kia còn lớn hơn.
     
    Dạ Tâm, huandinh5678 and canhb1d36 like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 333: Hai con hổ

    Nguồn: Metruyen
    Share : Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Tây Pha Cư Sĩ †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Cuối cùng Phương Giải không đi cùng La Diệu rời khỏi phòng khách, thậm chí ngay cả một câu khuyên bảo cũng không có.

    Mộc Tiểu Yêu không hiểu nhìn hắn một cái, thực sự không nhịn được nói:
    - Bởi vì một trận ám sát không thành công mà liên lụy tới hơn nghìn người. Ở nơi này, lời nói của La Diệu còn hữu dụng hơn cả pháp luật triều đình. Phương Giải…vì sao huynh không khuyên y?

    Phương Giải bưng chén trà đã nguội,, uống một hơi cạn sạch rồi chậm rãi lắc đầu:
    - La Diệu làm như vậy chính là cảnh cáo ta, dù ta khuyên cũng vô dụng. Hơn một nghìn người này chết đúng là oan uổng, chết như vậy trong lòng ai mà chả không phục.

    - Nhưng đại nhân lại không khuyên câu nào. Tội làm việc bất lực không đáng chết, cho dù báo lên triều đình, cùng lắm cũng chỉ là miễn đi chức quan mà thôi.

    Trần Hiếu Nho có chút sốt ruột nói.

    Phương Giải nhìn y, lạnh nhạt nói:
    - Nếu La Diệu cố ý làm vậy là để cho ta xem, ta càng khuyên y, lòng y càng nguội lạnh. Y phải phòng thủ cả Tây Nam, cái danh tiếng đồ phu là vẫn chưa đủ. Nếu ta không khuyên, những người đó còn có cơ hội sống sót. Nếu ta khuyên, bọn họ mới chắc chắn phải chết. Y diễn như vậy là để cho ta xem , chứ không cần ta diễn cùng.

    Những lời này khiến mọi người giật mình kinh hãi, sau đó đều trầm mặc.

    Phương Giải nhìn nhìn ra ngoài, hạ giọng nói:
    - Tới thân phận địa vị này rồi, chẳng lẽ La Diệu không quý trọng thanh danh của mình hay sao? Chăng lẽ y không biết rằng giết người có thể khiến người ta sợ hãi nhưng chưa chắc khiến người ta phục sao? Các ngươi nhìn những thủ hạ của La Diệu mà xem, có ai là không phục y không? Điều này chứng tỏ La Diệu có biện pháp có thể khiến người khác kính phục. Cho nên y chắc chắn sẽ không làm xằng làm bậy. Vừa rồi nếu ta theo chân y đi ra ngoài, các tướng lĩnh sẽ không dễ cầu tình, bởi vì chuyện vốn từ ta mà nên. Còn nếu ta không đi ra ngoài, thì lúc bọn họ cầu tình, La Diệu sẽ thuận theo mà làm, còn được một cái danh tiếng tốt. Đương nhiên, nếu ta cầu tình thì cũng được một thanh danh tốt, nhưng ta sẽ đoạt đi sự nổi bật của La Diệu…

    - Chỉ hy vọng là như vậy.

    Trần Hiếu Nho thở dài
    - Đây mới là lần đầu tiên đại nhân gặp mặt La Diệu, làm sao hiểu về y rõ như vậy?

    - Ta đâu hiểu gì về y.

    Phương Giải cười cười:
    - Tuy nhiên, phàm là kẻ bề trên, thường có một điểm giống nhau.

    - Điểm gì?

    - Không thích bị người khác phản bác lời của mình, nhất là ở trước mặt các thủ hạ.

    Phương Giải đứng dậy nhìn ra bên ngoài, trầm mặc một lúc bỗng cười cười:
    - Hiếu Nho, ngươi ra ngoài đi dạo xem trong thành có cửa hàng làm biển quảng cáo nào không. Chi nhiều tiền làm gấp cho ta một cái, ta muốn mang đi tặng.

    - Nội dung gì?

    - Đương nhiên là khen ngợi việc Đại tướng quân thương cảm mà tha mạng cho hơn nghìn người. Chậm nhất là sáng ngày mai phải làm xong. Trước khi rời khỏi huyện An Lai, ta muốn đưa tấm biển này cho y trước mặt toàn bộ dân chúng của huyện.

    - Đại nhân xác định La Diệu sẽ tha cho những người đó.

    - Lúc trước ta nói với La Diệu rằng ta đã nhìn thấy bệ hạ chém rụng ba vạn sáu nghìn cái đầu, chính là muốn nói cho La Diệu biết, cho dù y làm lớn hơn nữa cũng không hơn được bệ hạ. Vụ án mưu nghịch của Di Thân Vương lớn như vậy, bệ hạ giết ba vạn sáu nghìn người, nghe thì khủng bố, nhưng con số này đã khống chế trong phạm vi đúng người đúng tội. Mà La Diệu muốn giết hơn một nghìn người căn bản không đáng chết. Cho dù địa vị của y ở Tây Nam có cao hơn nữa, thì cũng không dám tùy ý làm xằng làm bậy. Tám, chín phần là muốn diễn trò…thứ nhất, là để cho ta thấy y mạnh mẽ, cứng rắn như thế nào. Thứ hai, hạ lệnh giết rồi lại miễn tội chết, là để cho ta xem sự nhân từ của y.

    Phương Giải cười cười:
    - Cho nên ta nắm chắc chín phần rằng y sẽ không giết những người đó.

    - Nếu chẳng may giết thật?

    - Vậy thì phá tấm biển đó đi.

    Phương Giải nói xong câu đó liền rời khỏi phòng khách rồi đi tới khu vườn phía sau. Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đuổi theo, bảo hai người còn lại chờ ở chỗ đó, không được đi linh tinh.

    - Huynh xác định La Diệu sẽ không giết người?

    Trầm Khuynh Phiến không nhịn được hỏi.

    Phương Giải vừa đi vừa nhổ một cây cỏ lau bỏ vào miệng ngậm, rồi ngồi xuống một chỗ sạch sẽ:
    - Xác định…nhưng xác định là La Diệu nhất định sẽ giết người, mà không phải không giết.

    - À?

    Mộc Tiểu Yêu sửng sốt:
    - Vậy huynh còn bảo Trần Hiếu Nho đi làm biển tặng làm gì?

    Phương Giải lắc đầu:
    - Những người đó không chết được…La Diệu muốn giết không phải là bọn họ. Hai người không để ý tới một việc sao, vừa nãy Diệp Cận Nam đề cập tới Như Ý giáo gì đó. Nếu chuyện này là do Như Ý giáo ở phía sau thao túng, vậy thì La Diệu sao có thể bỏ mặc được? Đám người Huyện lệnh Tôn Mậu Tài không chết được, nhưng vẫn có không ít người trong thành phải chết. Hai người đã quên rồi sao…lúc trước Diệp Cận Nam từng kể qua, La Diệu đã từng giết mười sáu vạn người của huyện Như Ý.

    - Vì duy trì địa vị tuyệt đối của mình, giết người là thủ đoạn tất yếu. Nhưng phải chia ra rõ ràng ai không đáng chết, ai đáng chết. Tôn Mậu Tài bất quá chỉ là không làm tròn nhiệm vụ mà thôi, nếu giết sẽ bị người ta lên án. Trước tiên bắt giữ người tới pháp trường, sau đó lại tìm vài người cầu tình, lại về sau sẽ nói cái gì mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha…như vậy La Diệu sẽ được thanh danh là người khoan dung. Y làm những việc này là để cho dân chúng nhìn thấy. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao y tự mình tới huyện An Lai.

    - Sau đó La Diệu sẽ hạ lệnh toàn thành lùng bắt những người có liên quan tới Như Ý giáo. Cho dù chỉ dính líu chút quan hệ đều sẽ không bỏ qua. Triều đình có quy định từ lâu, một khi phát hiện ra người của tà giáo liền giết không tha. Giết những người này sẽ không vi phạm luật pháp quốc gia. Cho dù dùng lý do này để giết hết dân chúng trong huyện An Lai, đám người của Ngự Sử Đài cũng không biện pháp buộc tội La Diệu. La Diệu cần phải dựa vào việc giết nhiều người để duy trì uy tín của y ở Tây Nam. Không giết người thì ai sợ y? Đây là nguyên nhân thứ hai mà y tự mình tới huyện An Lai.

    Phương Giải nhổ cây cỏ lau khỏi miệng:
    - Đương nhiên, cảnh cáo ta cũng là một trong những lý do.

    Mộc Tiểu Yêu nghe hắn nói xong, không nhịn được thở dài:
    - Tên thủ lĩnh của Như Ý giáo này đúng là một tai họa. Tới địa phương nào, địa phương đó liền không bình yên. Bởi vì y mà chết nhiều người như vậy, nhưng y vẫn có thể trốn thoát khỏi…Vì sao trên đời này lại cứ có hạng người ôm giấc mộng viển vông đó. Có phải ai cũng có thể lên làm Hoàng Đế được đâu?

    - Muội quá ngây thơ rồi…

    Phương Giải không nhịn được cười nói:
    - Cái kẻ tên là Truy Thương kia tuyên truyền mình Thái tử của Thương Quốc, nhưng vì sao phải tới Đại Tùy tuyên truyền mà không tới Nam Yến? Qua nhiều năm như vậy mà y vẫn không bị bắt, chẳng lẽ y thực sự có thần linh phù hộ?

    Nghe Phương Giải hỏi mấy câu đó, Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều biến sắc.

    - Ý của huynh…là…

    Phương Giải gật đầu:
    - Sở dĩ cái tên Truy Thương kia vẫn chưa chết, căn bản là vì La Diệu không muốn y chết. Với thực lực trong tay La Diệu, nếu muốn bắt lại một người, thời gian bảy năm chẳng lẽ không bắt được? Truy Thương chưa chết, y vẫn sẽ đi tới xung quanh truyền giáo giảng đạo. Như vậy hàng năm La Diệu đều có cái cớ để giết đi một nhóm người…Đại Tùy thái bình, La Diệu muốn tùy tiện giết người lập uy đâu phải chuyện dễ dàng. Cho nên có một người như vậy còn sống, La Diệu vẫn còn có cơ hội giết người.

    - Kẻ tên là Truy Thương kia là người thông minh, cho nên y mới có thể vẫn truyền giáo ở Đại Tùy. Bởi vì y biết La Diệu sẽ không dễ dàng giết y. Y không đi Nam Yến, bởi vì y biết nếu mình tới Nam Yến thì chắc chắn phải chết. Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ, tuyệt đối sẽ không để một người như y tồn tại.

    - Một người giết người để mà sống.

    Phương Giải thở dài một tiếng:
    - La Diệu làm như vậy chính là để duy trì người khác e ngại y.





    Đêm đến, người của Phương Giải từ bên ngoài mang tới tin tức. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phương Giải, La Diệu sai người mang Huyện lệnh Tôn Mậu Tài cùng hơn một nghìn người tới pháp trường. Sau đó gõ chiêng gõ trống để các dân chúng tới pháp trường xem xử trảm. Sau khi dân chúng tụ tập lại, đầu tiên là thủ hạ của La Diệu cầu tình, sau đó tới vài vị thân hào nông thôn đức cao vọng trọng cầu tình, sau một hồi do dự La Diệu lập tức hạ lệnh không giết.

    Nhưng tội sống khó tha.

    Tôn Mậu Tài, Lý Hắc Thát cùng các quan viên huyện nha bị sung làm quân nô, sung quân tới biên quân làm cu li. Gia quyến người thân của bọn họ miễn xử phạt. Vừa đi dạo từ Quỷ môn quan trở về, những người này tất nhiên là mừng rỡ, cả đám đều dập đầu tới chảy máu cảm ơn ân đức của Đại tướng quân. Đám người này vui tới phát khóc mà không biết rằng La Diệu vốn không muốn giết bọn họ. Đương nhiên, điều này cũng chỉ trong một ý niệm của La Diệu.

    Bọn họ mang ơn, đám dân chúng cũng hiểu được hóa ra La Đại tướng quân không lạnh lùng, tàn khốc như lời đồn.

    Tuy nhân khẩu của huyện An Lai không nhiều lắm, nhưng chẳng mất bao lâu chuyện này sẽ được truyền tới tứ phương.

    Đang lúc mọi người ca ngợi sự nhân nghĩa của La Đại tướng quân, La Diệu bỗng nhiên hạ lệnh điều tra Như Ý giáo trốn trong huyện An Lai. Hễ là tra được người nào có chút xíu liên hệ với Như Ý giáo, lập tức bắt lấy. Lúc trước Truy Thương giấu ở huyện Như Ý hơn nửa năm, lừa được không ít người gia nhập giáo hội. Dù sao thế giới có không thiếu những người ngu ngốc, trong đó đa số là người già và con gái.

    Trong một đêm, toàn bộ gia đình trong huyện An Lai đều bị điều tra.

    Lúc Phương Giải nghe thấy tin tức này, hắn không tỏ vẻ gì cả. Cơ hồ không nằm ngoài dự đoán của hắn. Mà đám người Trần Hiếu Nho càng thêm kính nể Phương Giải. Chẳng ai ngờ rằng một vị khâm sai đại nhân trẻ tuổi như vậy lại có thể đoán được chính xác nhất cử nhất động của La Diệu.

    Tới sáng sớm ngày thứ hai, có 139 hộ bị điều tra là có liên quan tới Như Ý giáo, tổng cộng là hơn 700 người. Lần này mấy nghìn giáp sĩ tinh nhuệ mà La Diệu mang theo tới thẩm vấn từng nhà một. Không ai biết trong số hơn 700 người đó có bao nhiêu người bị oan, nhưng một khi đã định tội thì dù là ai cũng không thể biện hộ cho họ được.

    Những người lúc trước cầu tình cho đám người Tôn Mậu Tài lần này đều im miệng, không ai đứng ra cầu xin cho những dân chúng này. Phương Giải tất nhiên càng sẽ không đi cầu tình. Những thứ liên quan tới tà giáo, triều đình Đại Tùy sẽ không tha thứ. Hơn nữa một giáo phái cổ động tạo phản như Như Ý giáo, càng không có khả năng đặc xá.

    Đám dân chúng đó đáng giá thông cảm, nhưng ở Đại Tùy mà nói, chết không oan.

    Hơn 700 đầu người bị chém rụng ở pháp trường, dân chúng vây xem đều sợ tới run rẩy. Có lần giết chóc này, phỏng chừng rất nhiều năm sau, dân chúng trong huyện An Lai này sẽ không còn có người nào dám nhắc tới ba chữ ‘Như Ý giáo’ kia.

    Phương Giải không tới pháp trường xem. Hắn dẫn theo Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu tới sông Dã Ngưu, một chi nhánh của sông Lạc Thủy để câu cá.

    Hắn cố gắng làm cho mình không nghĩ tới những dân chúng bị giết kia, cũng cố gắng làm cho mình không nghĩ tới La Diệu.

    Hiện tại điều hắn cần làm là khiến tâm tình của mình bình tĩnh lại. Bởi vì mấy tháng kế tiếp có lẽ hắn sẽ phải thường xuyên giao tiếp với La Diệu. Sở đĩ hắn có thể đoán được hành động của La Diệu, không phải vì hắn hiểu La Diệu, mà là vì Phương Giải hiểu biết quan trường Đại Tùy. Cho dù không phải là La Diệu, đổi thành các Đại tướng quân khác, đều sẽ làm như vậy.

    Câu cá, có thể làm cho lòng người an tĩnh lại.

    - Hai nàng muốn nghe một chuyện tình yêu cảm động không?

    - Huynh kể đi.

    - Từng có hai con hổ là huynh muội ruột. Từ nhỏ đến lớn hai chúng nó sống nương tựa vào nhau. Mỗi ngày hổ anh sẽ tìm thức ăn cho hổ em, hổ em cũng như vậy. Đợi tới khi chúng lớn lên, chúng mới phát hiện ra rằng bọn chúng yêu nhau rồi…Nhưng chúng nó là huynh muội ruột, tộc đàn không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên tách chúng nó ra. Lúc chúng nó bị tách ra, hổ anh nói với hổ em rằng, cuộc sống về sau mà không được trông thấy em, anh thà để mù mắt còn hơn. Vì thế nó chọc thủng hai mắt của mình. Hổ em nó, nếu cuộc sống sau này em không được nghe anh gọi nữa, thì em thà bị điếc còn hơn, vì thế nó cào đứt tai của mình.

    Nói tới đây, Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều biến sắc.

    - Về sau thì sao?

    - Về sau có một nhà thơ biết được chuyện này, liền rất cảm động, viết một bài hát được nhiều người biết đến.

    - Huynh biết bài hát đó không?

    - Biết.

    - Bọn muội muốn nghe…

    - Ừ…bài hát như thế này…khụ khụ…hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh. Một con không có mắt, một con không có tai, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái…
     
    Dạ Tâm, huandinh5678 and canhb1d36 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)