FULL  Hài  LS Q.Sự Tranh Bá Thiên Hạ - Free 802 - Trí Bạch

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 326: Cuối cùng đã trở về

    Nguồn: Metruyen
    Share : Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Tây Pha Cư Sĩ †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Tiêu Nhất Cửu bị điên khiến cho cả cung Thái Cực trở nên khẩn trương. Mà buổi nói chuyện của Vạn Tinh Thần đã khiến một yêu ma đi về phía tây, khiến một vị Hoàng Đế phải sợ hãi. Có đội khi giang hồ lớn tới mức làm cho người ta nhìn không thấu, có đôi khi nhỏ chỉ như một tòa cung Thái Cực. Thậm chí nhỏ như chỉ có hai, ba người.

    Việc này có vẻ nhưng chẳng liên quan gì tới Phương Giải, người đã đi qua Trường Giang. Bởi vì hắn không ở trong giang hồ.

    Chỗ giao nhau của Lạc Thủy và Trường Giang là một cái hồ lớn nhìn như vô tận. Đây là nơi hai con sông lớn hòa vào với nhau, mặt nước bằng phẳng.

    Nhưng mặt nước nhìn tưởng bằng phẳng đó, phía dưới lại chảy xiết. Nơi giao nhau giữa hai con sông lớn có rất nhiều mạch nước ngầm. Nếu người chèo thuyền không cẩn thận điều khiển thuyền tới chỗ này, thì không mất bao lâu sẽ bị nuốt chừng. Hiện tại những người chèo thuyền được tích lũy kinh nghiệm hàng nghìn năm của tổ tiên truyền xuống, bọn họ tuyệt sẽ không làm trái theo lời khuyên của tổ tông.

    Kỳ thực nơi này có khác gì giang hồ đâu? Thoạt nhìn gió êm sóng lặng, kỳ thực nguy cơ trùng trùng. Một khi không cẩn thận sẽ bị cuốn vào ngọn sóng khó có thể chống đỡ được. Kết cục xấu nhất là vạn kiếp bất phục. Muốn xoay người, chỉ có thể chờ tới kiếp sau chuyển thế đầu thai, còn phải cầu xin đừng lưu lại ký ức.

    Đổi lại thuyền lớn của quan phủ, đoàn người Phương Giải bắt đầu đi vòng về phía nam.

    Nhóm người chèo thuyền rất cẩn thận điều khiển con thuyền, không dám tới gần những nơi mà tổ tiên cảnh báo. Đi trên mặt nước thoạt nhìn như khắp nơi đều giống nhau, nhưng trong mắt những người chèo thuyền bản địa này, chỉ có một con đường an toàn mà thôi. Con đường này là dùng vố số tính mạng của các thế hệ mới tìm tòi ra được, không thể dùng vàng bạc để đo đếm giá trị của nó.

    Cái hồ được tạo thành từ hai con sông lớn tên là Yên Hồ. Nghe nói lúc đứng ở chỗ cao nhất trên núi Mang Đãng, bờ bắc Trường Giang nhìn xuống, cái hồ này trông giống như một con chim yến giương cánh. Ở nơi nước chảy tĩnh nhất gần với bờ sông có một tòa thủy thành. Nơi đó là một trong những quân doanh của Thủy sư triều đình phụ trách khu vực Trường Giang và sông Lạc Hà. Từ số lượng cột buộc có thể nhìn ra được trong thủy thành có ít nhất mấy trăm chiến thuyền.

    Nam thuyền Tây mã, đây là bốn chữ được truyền lưu trong dân chúng phương bắc trước khi Đại Tùy bình định Giang Nam. Người phía nam giỏi về dùng thuyền, đi đường thủy như giẫm trên đất bằng. Người phía tây tất nhiên là chỉ người Mông Nguyên. Bọn họ cưỡi ngựa thoải mái đơn giản như người phía nam điều khiển thuyền. Hiện giờ nam thuyền đã trở thành đất lành của Đại Tùy, mà Tây mã thì vẫn nhìn chằm chằm vào nửa giang sơ Đại Tùy như trước đây.

    Phương Giải thu hồi ánh mắt khỏi tòa thủy thành này, lại bị hàng ngàn cột buồm trên hồ làm cho không bình tĩnh được. Thiên hạ quá lớn, nơi nơi đều là phong cảnh.

    Nhưng lúc này trong lòng Phương Giải đâu có thể chứa được nhiều phong cảnh như vậy. Một tên Thiên Tôn Phật tông tên là Thích Nguyên khiến trong lòng hắn khó mà bình tĩnh được.

    Sau cái ngày đó, Phương Giải không lại Thích Nguyên nữa. Tên tăng nhân kia thật giống như biến mất khỏi thế gian vậy. Ám Thị Vệ âm thầm đi theo hắn cũng không còn xuất hiện. Trác Bố Y ở trên thuyền dưỡng thương nhưng người của y vẫn tách ra như cũ. Lúc nghe nói ở Yến Hồ xảy ra án mạng, chết năm sáu người xứ khác, cái chết của bọn họ đều giống nhau, đều có một lỗ máu trên trán.

    Không hề nghi ngờ rằng, vị thủ hạ tên là Ly Hỏa kia đã bị Thích Nguyên giết chết. Thích Nguyên không phải là thần, nếu Ám Thị Vệ không chủ động trêu trọc y, y cũng sẽ không biết thân phận của những Ám Thị Vệ này. Bởi vậy có thể đoán được là Ám Thị Vệ phát hiện ra Lục Minh Lan cho nên mới đón đầu, kết quả là bị Thích Nguyên giết chết.

    Đã là Thiên Tôn của Phật tông, không thể nghi ngờ là rất mạnh. Đám Ám Thị Vệ kia sao có thể là đối thủ?

    Phương Giải cầm một cái chăn mỏng, đi tới gần Trác Bố Y đang phơi nắng trên boong thuyền, đắp lên người rồi nói:
    - Mặt sông gió lớn, mà giờ tiên sinh đang yếu như đứa trẻ lên ba.

    Trác Bố Y cười nói:
    - Ngay cả đứa trẻ lên ba cũng không bằng.

    Phương Giải ngồi xuống bên cạnh y, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
    - Với nhân sự bây giờ của chúng ta, nếu lần sau lại gặp cái tên Thiên Tôn Thích Nguyên kia….liệu có phần thắng không?

    Trác Bố Y híp mắt nhìn hắn một cái, bình thản nói:
    - Có vẻ như y không muốn giết ngươi.

    Phương Giải cười khổ:
    - Thất vất vả mới rũ bỏ được mối quan hệ với Phật tông. Ta vẫn không quên nửa năm ngồi trong tù kia.

    - Lần này không giống.

    Trác Bố Y cười nói:
    - Nơi này không phải là thành Trường An.

    Phương Giải hỏi:
    - Tiên sinh sẽ nói dối Hoàng Đế?

    Trác Bố Y nói:
    - Ta vốn không phải là người của triều đình, ngươi cứ coi như là ta giúp đỡ bạn bè trong Đại Nội Thị Vệ Xử. Ngay cả chức quan ta cũng không có, việc gì phải chủ động báo cáo?

    Phương Giải cười nói:
    - Hiện tại ta thấy tiên sinh thật đáng yêu.

    Trác Bố Y nói:
    - Đổi từ đi, dùng ngọc thụ lâm phong hay hơn.

    Phương Giải bĩu môi:
    - Đợi thương thế của tiên sinh tốt lên thì mới xứng với bốn chữ ngọc thụ lâm phong. HIện tại trong đầu ta chỉ suy nghĩ làm sao xử lý tên kia.

    Trác Bố Y khẽ nhíu mày, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi:
    - Vì sao y mê luyến nữ sắc như vậy? Vợ của lái thuyền mà Ám Thị Vệ thuê không tính là mỹ nhân, nhưng y cũng không buông tha. Chỉ có nữ tử trong Ám Thị Vệ kia là có vài phần nhan sắc. Nhưng một người có thân phận Thiên Tôn cao quý trong Phật tông như y, sao phải bụng đói ăn quàng?

    - Bụng đói ăn quàng!

    Hai măt Phương Giải liền sáng ngời:
    - Bốn chữ này hình như là mấu chốt…

    Trác Bố Y thở dài nói:
    - Đáng tiếc là chúng ta hiểu quá ít về Phật tông. Qua nhiều năm như vậy Đại Nội Thị Vệ Xử chưa từng gián đoạn việc phái người tới Mông Nguyên điều tra. Nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé. Căn cơ của Phật tông là ở Đại Tuyết Sơn, mà Đại Luân Tự thì không phải ai cũng vào được. Muốn nghe được chuyện của một Thiên Tôn, thật quá khó.

    - Bất kể như thế nào…

    Phương Giải nói:
    - Chúng ta cũng không phải là không biết gì về y.





    Vượt qua Yến Hồ là tới đường sông của sông Lạc Thủy. Con sông này không có vị trí quan trọng như Trường Giang, nhưng đường sông khá là rộng. Nơi hẹp nhất cũng rộng tới một dặm. Hơn nữa nước sông Lạc Thủy tĩnh lặng hơn Trường Giang rất nhiều. So sánh đôi bên, sông Lạc Thủy giống như một thiếu nữ dịu dàng, mà sông Trường Giang như một thiếu phụ nóng bỏng.

    Bởi vì là khâm sai xuôi nam, nên Đề đốc Thủy quân ở Yến Hồ phái hai khoái thuyền Hoàng Long tới hộ tống. Khoái thuyền Hoàng Long dài tới 30m, có thể chở được hai trăm binh lính. Đương nhiên không thể mang ra so sánh với thuyền vận binh có thể tích tương tự. Khoái thuyền Hoàng Long chắc chắn, tốc độ hơn xa thuyền vận binh.

    Điều khiến Diệp Cận Nam vui vẻ, chính là Phương Giải là một người nói lời giữ lời. Sau khi chuyển sang đường thủy, Phương Giải quả nhiên là không tiếp xúc với quan viên địa phương nữa. cho dù là Đề đốc Thủy quân ở Yến Hồ mời Phương Giải, hắn cũng lấy lý do sức khỏe để từ chối. Còn quan viên các châu phủ ven đường mời, hắn làm như không thấy.

    Dựa theo tốc độ này, nửa tháng sau là có thể tới Ung Châu.

    Hắn viết một phong mật thư, thừa dịp không có người cho bồ câu đưa thư. Đi thêm ba, bốn ngày là tới địa hạt của bốn đạo Tây Nam rồi. Nơi này là nơi mà Tả Tiền Vệ có quyền định đoạt. Tổng Đốc của bốn đạo đều có thân phận tôn quý, đều là Nhị Phẩm. Nhưng ở trước mặt La Diệu chỉ có Tam Phẩm, bọn họ đều khúm núm như những con chim cút.

    Chỉ cần đi tới bốn đạo Tây Nam, nhiệm vụ của Diệp Cận Nam coi như hoàn thành một nửa.

    Nhớ tới trước khi tới đế đô, Đại tướng quân La Diệu gọi y vào trong thư phòng phân phó. Nghĩ tới tâm bệnh nhiều năm của Đại tướng quân, Diệp Cận Nam không nhịn được thở dài. Đại tướng quân đã phòng thủ Tây Nam hai mươi mấy năm, thái độ của triều đình với Đại tướng quân từ không nghi ngờ tới nghi ngờ nhưng không thể không dùng. Kỳ thực tất cả Tả Tiền Vệ đều có thể cảm giác được.

    Còn không phải vì mấy năm qua Đại tướng quân không ngừng tăng cường quân đội đó sao. Thậm chí can thệp vào chuyện của quan địa phương. Thậm chí việc bổ nhiệm và miễn nhiệm của quan viên Bình Thương Đạo, Tổng Đốc đại nhân Nhị Phẩm còn phải xin chỉ thỉ của y. Có thể nói bốn Tổng Đốc của bốn đạo Tây Nam, chính là bốn vị Tổng Đốc uất ức nhất trong hai mươi bốn vị Tổng Đốc Đại Tùy.

    Mà trong phạm vi một nghìn dăm thành Ung Châu, thì Tả Tiền Vệ có quyền lực tuyệt đối. Quan viên địa phương đều là người của Tả Tiền Vệ, người khác đừng mơ chen vào.

    Mấy năm nay tấu chương buộc tội La Diệu chưa từng gián đoạn. Cũng có không ít quan viên của bốn đạo Tây Nam có lòng không phục. Nhưng La Đại tướng quân chưa từng để ý qua. Đương nhiên là y cũng không ngại giết người. Bốn đạo Tây Nam này, nói là lãnh thổ của Đại Tùy, còn không bằng nói là đất phong của La Diệu.

    Nhưng một đại nhân vật có quyền thế ngập trời như vậy, cũng có phiền não và đau khổ của y.

    Phủ Đại tướng quân của La Diệu năm ở thành bắc Ung Châu, chiếm diện tích rất lớn. Phủ đệ này đã từng là phủ của một vị thân vương Đại Thương Quốc. Về sau Đại Thương bị diệt, tiên đế ban thưởng tòa nhà này cho La Diệu. Cách phủ Đại tướng quân hai con đường, chính là hoàng cung Thương Quốc.

    Cung điện vàng son rực rỡ kia trở thành hành cung Tây Nam của Hoàng Đế Đại Tùy. Nhưng hai mươi mấy năm qua, hai đời Hoàng Đế đều không ai tới một lần. So với cung Thái Cực ở Trường An, hoàng cung này đẹp hơn, nhưng ít khí thế hơn. Các tòa nhà ở Tây Nam đều theo đuổi sự lịch sự tao nhã, mà không trang nghiêm rộng lớn như các tòa nhà ở thành Trường An.

    Phủ Đại tướng quân của La Diệu cũng vậy. Từ cửa chính đi vào là một vườn cây đẹp tuyệt trần. Cả Tây Nam chỉ có mỗi vườn của y là có đủ các cây cối bốn mùa. Xuyên qua con đường lát đá nhỏ, như hòa mình vào thiên nhiên rộng lớn. Thư phòng của La Diệu nằm sâu trong vườn cây, xung quanh là những cây chuối tây.

    Đây là một tòa lâu gỗ ba tầng, xây dựng theo đúng phong cách của vùng sông nước.

    Dân chúng địa phương gọi tòa nhà này là Cao Cước Lâu. Bởi vì nó được xây ở trong ao, cho nên tầng thứ nhất còn cao hơn cả tầng hai của những tòa nhà phương bắc. Dưới Cao Cước Lâu còn cho thuyền nhỏ đi xuyên qua. Mà hoa sen trong ao nở sớm hơn phương bắc ít nhất ba, bốn tháng.

    Tòa Cao Cước Lâu này là tòa nhà dành riêng cho La Diệu. Cho dù là vợ của y cũng không được tùy tiện đi vào.

    Một giáp sĩ vội vã cầm một mật thư đi lên Cao Cước Lâu, thấp giọng xin chỉ thị rồi đẩy cửa đi vào một căn phòng ở phía nam. Y cúi đầu đi nhanh về phía trước, hai tay giơ bức mật thư cho một nam tử mặc thường phục.

    Đó là một nam tử có bề ngoài khoảng bốn mươi tuổi, nhưng trên thực tế y đã sáu mươi tuổi rồi. Thân hình của y không tính là cao lớn, dũng mãnh, khác xa với hình tượng mặt mày dữ tợn, cao một trượng hai trong truyền thuyết, thậm chí hơi vẻ thanh tú. Nhưng bất kỳ kể nào liếc nhìn y, liền biết y là một quân nhân. Khí chất trên người đã định trước y là một người cao lớn. Cho dù sự cao lớn này không liên quan gì tới thân hình cao lớn.

    Đây là La Diệu, Đại tướng quân của Tả Tiền Vệ, người nắm giữ quyền lực một phương.

    Nhận lấy mật thư, La Diệu khoát tay ra hiệu, giáp sĩ này liền cung kính lui ra ngoài. Y mở mật thư ra nhìn nhìn, sắc mặt hơi đổi, lập tức tùy tiện ném mật thư ra ngoài cửa sổ. Bức thư nổi bồng bềnh trên mặt nước, chỉ trong chốc lát đã bị cá trong hồ xé rách không còn lại gì nữa.

    - Tuy rằng chậm vài năm, nhưng cuối cùng ngươi vẫn đã trở lại.

    La Diệu ngồi dựa vào ghế, tuy sắc mặt thoạt nhìn vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lóe lên một thần thái khác thường. Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thoáng hiện sự dịu dàng. Một nam tử thiết huyết như y, cả đời rất ít biểu lộ ánh mắt như vậy.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 327: Mượn binh

    Nguồn: Metruyen
    Share : Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Tây Pha Cư Sĩ †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Dãy núi Lang Nhũ ở Tây Bắc kéo dài hơn vạn km từ nam tới bắc, như một cái vạch mà ông trởi vẽ ra để ngăn cách giữa hai đế quốc. Hai đế quốc hùng mạnh này giống như hai đứa con trai mà ông trời thích nhất. Ông trời không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn nên mới tạo ra dãy núi Lang Nhũ để hai huynh đệ không chạm mặt nhau.

    Nhưng không biết vì sao, ông trời lại để lại Thanh Hạp, cánh cửa thông hai bên. Mà Thanh Hạp này trở thành một cứ điểm quan trọng, nếu quân đội bên này muốn sang lãnh thổ địch quốc là phải đi qua. Đầu tiên là bảy mươi vạn đại quân của Đại Tùy trùng trùng điệp điệp vượt qua Thanh Hạp, càn quét binh mã Mãn Đô Kỳ, cắt một phần trên bản đồ Mông Nguyên. Vở tuồng này vừa mới bắt đầu đã có kịch tính. Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn của Đại Tùy cấu kết với người Mông Nguyên, chôn vùi bảy mươi vạn quân Tùy trên đồng cỏ hai nghìn dặm của Mãn Đô Kỳ.

    Theo sau đó, phản quân cùng với ba mươi vạn Lang kỵ vượt qua Thanh Hạp, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã cắt ba đạo Tây Bắc khỏi bản đồ Đại Tùy. Thoạt nhìn, người Mông Nguyên không có tổn thất gì, mà Đại Tùy bị thương gân động cốt.

    Lý Viễn Sơn được tôn lên làm Đại Nguyên Soái, thoạt nhìn đường làm quan rộng mở, nhưng trên thực tế…Từ khi kỵ binh Mông Nguyên nhập quan, y chưa từng có một ngày vui vẻ.

    Y thống trị ba đạo Tây Bắc đã nhiều năm, hơn nữa ba vị Tổng Đốc đều lãnh tụ của phản quân, cho nên khống chế Tây Bắc không gặp phải chống cự kịch liệt gì. Các quận binh đều nằm trong tay Tổng Đốc, hai vệ vốn đóng ở Tây Bắc đã tan thành mây khói. Cho nên Lý Viễn Sơn vốn không muốn người Mông Nguyên nhập quan. Y hợp tác với người Mông Nguyên tiêu diệt bảy mươi vạn quân Đại Tùy là muốn đưa cho Đại Hãn Mông Ca một phần hậu lễ. Nhưng người Mông Nguyên hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, vẫn chưa quay lại nhà của mình.

    Ba mươi vạn Lang kỵ Mông Nguyên do Đặc Cần Khoát Khắc Đài Mông Liệt trùng trùng điệp điệp tiến vào Tây Bắc Đại Tùy. Sau đó bọn họ không ngừng vận chuyển vật tư lương thực qua Thanh Hạp trở về Mông Nguyên. Có lẽ ngay từ lúc đầu Đại Hãn Mông Ca liền biết kỵ binh của mình không đánh được vào trung tâm của trung nguyên, cho nên y căn bản không muốn mượn chuyện Lý Viễn Sơn tạo phản để chiếm đi một phần giang sơn Đại Tùy.

    Quân đội Mông Nguyên giống như một đám thổ phỉ, thấy cái gì cướp cái đấy.

    Vàng bạc, châu báu, lương thực, giáp giới, nữ nhân và tráng đinh.

    Mà Lý Viễn Sơn lại không dám đắc tội kỵ binh Mông Nguyên, trơ mắt nhìn của cải vốn thuộc về mình bị người Mông Nguyên chở về thảo nguyên giống như con kiến chuyển nhà.

    Lúc này y mới phát hiện ra rằng, từ lúc mới bắt đầu, Mông Ca đã coi mình như một con khỉ để giải trí.

    Người Mông Nguyên hợp tác với y, coi trọng không phải là thực lực khó lường gì đó của y, cũng không phải mơ ước giang sơn Đại Tùy. Ngay từ lúc đầu người Mông Nguyên đã biết mình muốn cái gì. Tiêu diệt một gia tốc vốn ương bướng như gia tộc Mãn Đô, đối với gia tộc Khoát Khắc Đài Mông mà nói, vốn không phải là chuyện xấu. Để trống một đồng cỏ rồi chia cho người hữu dụng còn tốt hơn. Mà những tòa thành cao lớn của Đại Tùy, người Mông Nguyên cũng không có hứng thú. Bọn họ thấy nó chỉ như những tòa lao tù, mà bọn họ đã quen với rong ruổi trên chiến mã rồi.

    Cho nên bọn họ chỉ cần của cải, vật tư.

    Lý Viễn Sơn mượn người Mông Nguyên, thành công biến ba đạo Tây Bắc thành địa bàn của y. Nhưng hiện tại địa bàn này đang bị người Mông Nguyên xâu xé. Cho dù tương lai ba đạo giang sơn này có thuộc về mình, thì còn thừa lại cái gì?

    Đám người Mông Nguyên, thấy lương thực như là chuột thấy đồ ăn. Thấy nữ nhân như là ác lang thấy con mồi.

    Mấy ngày này, quân đội Đại Tùy chỉ phòng ngự bền bờ kia sông Nghi Thủy, đồng thời triệu tập hạm đội khổng lồ tuần tra qua lại. Xem chừng triều đình vẫn còn đang chuẩn bị phản công. Nhưng dù sao việc điều binh không phải là việc một sớm một chiều. Lý Viễn Sơn không lo lắng tới điều này, bởi vì y đã quen với phương thức làm việc của triều đình. Đại quân chưa động, lương thảo đi trước. Nếu muốn cung cấp cho mấy chục vạn đại quân, thậm chí trăm vạn đại quân, nói thì dễ nhưng phải hao phí rất nhiều nhân lực, vật lực cùng thời gian.

    Y lo lắng là Mông Nguyên đang tàn phá Tây Bắc, cùng với các lãnh tụ khác của phản quân ngầm cấu kết với nhau.

    HIện tại binh quyền ở trong tay y, các Tổng Đốc đại nhân kia tất nhiên coi y là người đứng đầu. Nhưng mấy người này cũng nắm chặt trong tay hơn mười vạn quận binh. Đối với y mà nói, không những là trợ lực, còn là uy hiếp.

    Nếu muốn tạo phản, Lý Viễn Sơn chưa từng nghĩ tới chia đều thiên hạ cho bất kỳ ai.

    Còn khiến y đau đầu, chính là tàn quân Đại Tùy lúc bị đánh bại trên thảo nguyên Mãn Đô Kỳ kia. Gần đây tàn quân hình như lại tập hợp được không ít binh mã, đang trốn ở nơi nào đó trong dãy núi Lang Nhũ. Thỉnh thoảng lại giết ra làm nhiễu loạn phía sau. Trong một tháng, đã có hai kho lúa, bốn huyện thành bị quân Tùy công phá rồi thiêu rụi. Hơn nữa không biết đám quân Tùy đó lấy đâu ra chiến mã, không ngờ tạo thành một đội kỵ binh rất mạnh và cơ động, tới vô tung đi vô ảnh.

    Theo tình báo, thì đội kỵ binh Tùy kia tuy chỉ có khoảng năm nghìn người, nhưng xuất quỷ nhập thần, đánh xong liền chạy đi. Mà đội mục đích của đội kỵ binh này ngoài quấy rối ra, chính là hấp dẫn lực chú ý của quân đội Lý gia, sau đó một đội bộ binh khác của quân Tùy đánh ở nơi khác, cũng tranh đoạt lương thảo tiếp tế rồi lập tức chạy đi.

    Tuy đội quân Tùy này không hình thành uy hiếp chân chính với quân đội Lý gia, nhưng nói giống như con ruồi bay qua bay lại, không thể giết được.

    Nhiều việc không hài lòng, khiến mấy ngày này Lý Viễn Sơn không nở được nụ cười nào.

    Ân Phá Sơn, một trong bảy đại chiến tướng dưới trướng của y bước nhanh vào thư phòng, sắc mặt có chút khó coi gọi một tiếng Đại Nguyên Soái. Lý Viễn Sơn nhìn y, hỏi:
    - Chuyện gì?

    Ân Phá Sơn do dự một lát, rồi cẩn thận nói:
    - Hai ngày trước quân Tùy ở dãy núi Lang Nhũ tập kích Tương thành, đoạt đi không ít giáp giới lương thảo…Phạm Tăng đã tử trận.

    - Cái gì?

    Lý Viễn Sơn ngẩng đầu mạnh, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

    Phạm Tăng là một trong bảy đại chiến tướng dưới trướng của y, dụng binh rất cẩn thận. Lúc trước Lý Viễn Sơn phái Phạm Tăng đóng quân ở kho lúa Tương thành chính là vì tính cách làm việc ổn thỏa của Phạm Tăng. Nhưng ai mà ngờ rằng, vị tướng lĩnh mà y coi trọng lại chết trận rồi.

    - Không biết quân Tùy lấy đâu ra trang phục của kỵ binh Mông Nguyên, lừa mở cửa thành rồi giết vào. Phạm Tăng còn chưa kịp tổ chức binh mã thì bị đánh tan…Theo lời của bại bịnh, tướng lĩnh cầm đầu quân Tùy…là Lý Hiếu Tông. Phạm Tăng dẫn theo mấy trăm thân binh tử chiến, cuối cùng bị bắn lén chết.

    - Lý Hiếu Tông!

    Lý Viễn Sơn tung một chưởng đập nát cái bàn, ánh mắt đầy tức giận.

    - Lúc trước ta không giết y, y lại tới gây chuyện với ta…

    - Đại Nguyên Soái…binh lực của chúng ta phân bố ở các quận, rút không được nhiều binh mã để ứng phó với quân Tùy ở núi Lang Nhũ. Không bằng…không bằng chúng ta đi mời Mông Liệt xuất binh.

    - Mông Liệt?

    Lý Viễn Sơn hơi sửng sốt, lập tức thở dài một tiếng:
    - Để ta đi gặp y!





    Núi Lang Nhũ

    Bên trong rừng rậm có một khu đất khá trống trải, từ bên ngoài nhìn vào khó mà trông thấy. Nơi này chính là nơi dừng chân tạm thời của quân Tùy. Binh lực đã hơn bốn vạn. Mấy ngày này Húc Quận Vương Dương Khai và Tả Kiêu Vệ Đại tướng quân Kim Thế Hùng không ngừng phái người ra ngoài tìm kiếm bại binh, đội ngũ dần dần lớn mạnh.

    Hai tháng trước, Húc Quận Vương Dương Khai Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật tự mình tới Thập Đại Vạn Sơn của Bắc Liêu, cầu kiến Đại Hãn Bắc Liêu, cuối cùng thuyết phục được ông ta trợ giúp năm nghìn con ngựa tốt. Thậm chí thế tử Bắc Liêu là Hoàn Nhan Trọng Đức còn tự mình dẫn theo tám trăm hàn kỵ tinh nhuệ gia nhập quân Tùy. Mấy ngày này chính là y cùng Lý Hiếu Tông dẫn theo kỵ binh không ngừng quấy rối phía sau phản quân.

    Hiện giờ núi Lang Nhũ, liền biến thành căn cứ của quân Tùy.

    Ngọn núi lớn này từng khiến người Tùy chán ghét, nhưng lúc này lại trở thành ô dù của bọn họ. Ngọn núi này có vô số động vật, có nguồn nước, hơn nữa còn có lương thực mà cướp được từ phản quân. Bọn họ ở trong này xây dựng cơ sở tạm thời đã không thành vấn đề. Chỗ dựng doanh trại này cực kỳ bí ẩn. Hơn nữa đường lên núi chỉ có một đường, nằm ở khá xa trong rừng, cho nên tương đối kiên cố.

    Đóng quân ở đây đã được hơn bảy tháng, quân Tùy chặt cây xây dựng rào chắn, chòi canh, nhà gỗ. Hiện giờ đã có quy mô đơn giản.

    Quân Tùy đã khôi phục lại được sĩ khí từ trong thất bại. Thời gian trôi qua, sĩ khí của bọn họ càng ngày càng được đề cao. Bọn họ không ngừng đi ra ngoài đả kích phản quân. Mà phản quân thì bị bọn họ dắt mũi chật vật không chịu nổi.

    Trên khuôn mặt của Húc Quận Vương Dương Khai cũng khôi phục lại nụ cười. Ít nhất tới hiện tại y vẫn có thể tận trung với Đại Tùy.

    - Nơi tiếp theo mà chúng ta muốn đánh, là một nơi Lý Viễn Sơn tuyệt đối không ngờ tới.

    Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật thoạt nhìn đen nhẻm gầy gò, đâu còn vẻ trắng trẻo của văn nhân như lúc trước. Tuy nhiên lúc này cơ thể của ông ta đã cường tráng hơn không ít.

    Ông ta mở bản đồ ra, chỉ vào một nơi đánh dấu, nói:
    - Hạ quan đề nghị nơi này.

    - Bình Dương?

    Dương Khai ngẩn ra, không nhịn được lắc đầu:
    - Quá mạo hiểm…Quặng sắt Bình Dương là căn cơ của Lý Viễn Sơn, những năm gần đây giáp giới trang bị của phản quân đều tới từ đó. Vì bảo vệ nơi này, Lý Viễn Sơn nhất định để trọng binh đóng ở đó. Hơn nữa người Mông Nguyên cũng rất cần quặng sát Bình Dương. Sở dĩ Lý Viễn Sơn còn chưa giao quyền khống chế quặng sát cho người Mông Nguyên, xem chừng là muốn dùng cái này để đàm điều kiện với người Mông Nguyên!

    - Đúng vậy!

    Lý Hiếu Tông nói:
    - Lý Viễn Sơn cấu kết với người Mông Nguyên, nhưng hiện tại người Mông Nguyên trở thành gánh nặng lên người y. Chẳng những không giúp Lý Viễn Sơn đối phó với sự chống cự rải rác khắp nơi, ngược lại còn trở thành con sâu mọt lớn nhất, không ngừng đào xới căn cơ của Lý Viễn Sơn. Lý Viễn Sơn muốn người Mông Nguyên rời đi, nhất định phải trả cái giá thật lớn. Mà quặng sắt Bình Dương hiển nhiên là cái giá đó.

    - Nhưng tỵ chức cảm thấy ý tưởng của Mưu đại nhân không tồi!

    Đã được thăng làm tướng quân, Thôi Lược Thương nói:
    - Ngay cả chúng ta đều cảm thấy không có khả năng đánh được nơi này, Lý Viễn Sơn tự nhiên cũng cho rằng như vậy. Mà mục đích của chúng ta không phải chỉ là cướp đoạt vật tư nơi này, mà là đánh xong rời đi, hẳn là không quá khó khăn.

    Dương Khai lắc đầu:
    - Cẩn thận vẫn tốt hơn. Coi giữ quặng sắt Bình Dương là binh mã tinh nhuệ nhất dưới trướng của Lý Viễn Sơn. Nghe nói y điều cả một nghìn tinh bộ binh tới đó. Cho dù chúng ta thành công thì tổn thất chắc cũng không nhỏ.

    - Thế tử, ngài cảm thấy thế nào?

    Mưu Lương Bật nhìn về phía thế tử Bắc Liêu Hoàn Nhan Trọng Đức, người một mực im lặng không nói gì.

    Ngồi trong một đám người toàn là người Hán, Hoàn Nhan Trọng Đức khá là nổi bật. Nhất là cái trán trụi lủi và mái tóc bó phía sau.

    - Cung Tấn Dương.

    Y đứng dậy chỉ vào một chỗ trên bản đồ:
    - Nơi này chứa khí giới, giáp trụ tuyệt không ít hơn Bình Dương. Hơn nữa luận về vị trí, thì nơi này trọng yếu hơn. Dù sao nơi này cũng là hành cung của Hoàng Đế bệ hạ Đại Tùy, một khi chúng ta chiếm được, cho dù chỉ ngắn ngủi một ngày, thì đối với dân chúng ba đạo Tây Bắc mà nói, cũng là một việc có ý nghĩa sâu xa.

    - Ta cảm thấy…

    Hoàn Nhan Trọng Đức dừng một lát rồi nói tiếp:
    - Vẫn là biện pháp cũ. Ta cùng Lý tướng quân mang kỵ binh tập kích bất ngờ Bình Dương để đánh nghi binh, cố gắng làm giống thật chút. Nếu Bình Dương bị chúng ta đánh lén thành công thì cũng tốt. Vương gia và Thôi tương quân mang binh tấn công cung Tấn Dương. Tuy nhiên thành Khai Nguyên là một thành lớn, muốn phá được nó thật không dễ dàng gì.

    Tất cả mọi người quăng ánh mắt về phía Dương Khai, đợi y quyết định.

    - Vậy cứ làm theo như kế hoạch của thế tử đi. Mặc khác, đã tới lúc chúng ta phái người tới Tây Nam để gặp La Diệu rồi. Nếu La Diệu đồng ý cho mượn binh, thì lúc đại quân triều đình tới thì có lẽ chúng ta đã chiếm được phần lớn Tây Bắc rồi. Chuyện này nhất định phải giao cho một người ổn thỏa…Thôi Lược Thương, lần này xuất binh ngươi không cần đi. Nhiệm vụ của ngươi là chọn lựa giáp sĩ tinh nhuệ đi theo bảo vệ rồi tới gặp La Diệu!

    - Vâng!

    Thôi Lược Thương gật đầu:
    - Chỉ cần La Diệu tập trung bình lực ở Hoàng Dương Đạo, Lý Viễn Sơn liền không thể không chia quân ra đề phòng rồi! Tới lúc đó chúng ta làm gì cũng dễ dàng hơn. Nhưng La Diệu một mực giả ngu, muốn y xuất binh không phải là chuyện dễ dàng gì. Vương gia yên tâm, cho dù phải quỳ xuống ta cũng quỳ để yêu cầu y dẫn binh về phía bắc!

    Dương Khai gật đầu, giãn giãn cơ thể, sau đó thở dài:
    - Người mà chúng ta phái tới Trường An, xem chừng đã đến nơi rồi.
     
    huandinh5678 and canhb1d36 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)