FULL  Huyền Huyễn Trần Duyên - Yên Vũ Giang Nam - FULL 522C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Trần Duyên
    Tác giả:Yên Vũ Giang Nam
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Giới Thiệu




    Trích dẫn: Hôm nay mới đọc xong truyện. Phải nói là lâu lắm rồi mới có một tác phẩm hay thế này. Đọc Tiên hiệp mà không đọc Trần Duyên thì phải nói là một thiếu sót lớn.

    Nhân vật chính trong truyện là Kỷ Nhược Trần, một người tư chất thông minh, hắn bị cả thế giới tu chân nhận nhầm là Trích Tiên (Tiên nhân xuống trần gian), là đối tượng để cả thế giới tu chân tranh đoạt.

    Hắn là một bồi bàn của Long Môn khách sạn, một nơi đầy bí ẩn, trải qua bao sóng to gió lớn, cột cờ và đại kỳ vẫn cứ tung bay.

    Thế rồi hắn gia nhập vào … môn phái đứng đầu chính đạo.
     
    Last edited by a moderator: 9/2/17
    cibeishan, dawnle, dm_block and 18 others like this.
  2. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205

    Chương 1: Đoạn Trường 1



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Lúc đó, chính trị thiên hạ hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp, điềm lành liên tục xuất hiện ở khắp nơi. Thân Châu dần dần xuất hiện khí thê hùng vượng.

    Lạc Dương là một danh thành nổi danh thông với những con đường lớn ở Trung Nguyên, nơi đây sản vật phì nhiều, lại không phải trải qua chiến loạn, thiên tai nên nhân khẩu cũng dần trở nên đông đúc.

    Lạc Dương được xây dựng thêm nhiều lần. Sự hưng thịnh đã mơ hồ vượt lên trên cả khí thê của đê đô Trường An. Bởi vậy mà trăm năm trước. Lạc Dương được khai quôc Cao Tô hoàng đê phong làm Đông Đô, sự phồn thịnh kéo dài từ đó.

    Ở trong thành Lạc Dương. có một con đường lớn tên là Trường Đình nhai, phía đông của nó có một con hẻm tên là Đông Xuyên. trong hẻm tường cao, hào sâu, nhà cửa san sát, thủ hộ nghiêm mật.

    Người sống trong hẻm Đồng Xuyên toàn là những người không phú cũng quý, đều là nhân vật hiên hách sô một sô hai ở trong thành Lạc Dương. Người ngoài nhìn vào thì thây nhà cửa san sát như vậy, nhưng thực ra chỉ có năm gia đình.

    Lúc này, bầu trời quang đãng, vạn dặm không mây, nắng gắt như lửa làm con đường lát băng đá xanh như bôc khói. Đầu hẽm có vài cành liêu đang rủ xuông, thăng tăp. không đung đưa chút nào.

    Bây giờ là giữa trưa, toàn bộ các gia đình trong hẽm còn đang nghỉ ngơi trong hẻm văng lặng không có một bóng người.

    Ở hẻm Đồng Xuyên, có một gia đình có hai cánh cửa bằng đồng màu đen đang đóng bên trong nó là một thể giới mát mẻ. Trong những hành lang của lầu các, phảng phẩt như có những ngọn gió, làm cho người ta có cảm giác mát lạnh, trái ngược hẳn với không khí nóng bức bên ngoài cánh cổng.

    Trên xà nhà của những gian thủy tạ được trạm khắc, lầu các thì có nhiều hành lang, chứng tỏ một khí thê vô cùng phi phàm. Từng chậu hoa, từng chiếc ghế trong viện, không có gì là không hoa mỹ, quan sát kỹ sẽ thây nó ản chứa những lai lịch không tâm thường.

    Đơn giản mà nói hòn đá làm giả sơn kia, cũng là loại Tích Thủy Thạch, được mang về từ biên Nam Hải, không tính tới giá trị ngàn vàng của Tích Thủy Thạch, chỉ tính công chi phí vận chuyên ngàn dặm. cũng đã là vô cùng tốn kém rồi.

    Nếu chỉ có độc điều này thôi thìlại không đảng nói trên những bức tường còn treo nhiều tranh vẽ quý, đơn cử nhưbức Tử Hô Khiêu Nguyệt.

    Những bậc thềm đá ở chính giữa có khắc hình phù điêu Du Long, hoặc là trên mái hiên còn trạm khăc 4 bức Thanh Đông Long. Quy, đây không phải là những thứ mà bách tính bình thường có thể có được. Đặc biệt là hoa văn Tử Hỗ và Du Long thì chỉ có huyết mạch của Đế thất mới được sử dụng. Bố cục của ngôi nhà được xây dựng thành 4 khu liên tiếp nhau, hai bên là một hành lang.

    Ở hai bên cửa vào là đủ loại Mai, Lan, Cúc. Trúc, Tùng Phong Sen… Tôi tớ nha hoàn đi lại như măc cửi… nhưng mà ai mây đều nhẹ chân nhẹ tay, dường như sợ ảnh hưởng tới giảc nghi trưa của chủ nhân?

    Tại một trạch viện tương đối khuất, được che chắn phía sau một hàng thúy trúc, có một lạc viện, bên trên có đê ba chữ “Đình Mặc Các”. Trên cửa có một đôi câu đối:

    Tứ bích mặchương duyên song thệ
    Nhất hoằng thu thủy nhiễu thân phi

    Nơi đây yên tĩnh u nhã, chẳng khác gì một động thiên. Lúc này cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, có một thiếu niên mặc trang phục thư đồng đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng chạy tới Đình Mặc Các, mới bước được mấy bước, đã Vội vã kêu lên: “Thiếu gia! Thiếu gia!”

    Trong một gian thư phòng của Đình Mặc Các, có một thiếu niên chừng 17, 18 tuổi đang ngôi, người này mặc y phục màu trăng hai ông tay áo được vén lên, bên hông có đeo một cái Tị Thủy Ngọc Bội.

    Nhìn xuống mới biết, hóa ra đây là một thiếu niên công tử, anh tuấn văn nhã như ngọc. Hăn đang ngôi bên cạnh một lò Long Tiên Hương trên tay câm một cuôn sách có vẻ đang dụng tâm nghiên cứu, hình như là cực kỳ chuyên tâm.

    Đột nhiên có tiếng kêu của thư đồng ở bên ngoài cửa, làm cho hắn hoảng sợ, hai tay run lên, suýt chút nữa đánh rơi cuôn sách xuông đât.

    Hắn vội vàng đem giấu cuốn sách vào trong ngăn kéo, sau đó làm bộ như đangnghiên cứu một bộ chính sử.

    Thư đồng kia kêu được hai tiếng, đã chạy vọt vào phòng thấy thiểu gia của mình đang đọc kinh điển. lập tức cười nói: “Thiếu gia! Hiện tại có hai tin tức cực tốt, có thể khiển người không phải đọc những thứ chán chết này nữa!”

    Thiếu niên kia nghe nói vậy, lập tức đứng lên, nói: “Thật không? Là chuyện gì vậy? Nói mau, nói mau!” Thư đồng ghé sát vào tai của thiếu niên, giảm thanh âm xuống nói:

    “Khi nô tài đi qua Chính phòng vô ý nghe được câu chuyện giữa phu nhân và Tiểu Vương phi của Lạc Dương vương, trong đó có nhắc tới, lân này lão gia vào kinh, rât được Huyền Tôn hoàng để khen ngợi, cho nên đã ở lại kinh thành chuẩn bị được trọng dụng! Đây là tin mừng thứ nhất. Tin mừng thứ hai chính là Trường An và Lạc Dương đường xá xa xôi, đi đường cũng phải mất tới nửa tháng có dư, khẳng định không thể thường xuyên ở nhà đôn đôc thiêu gia học bài được.”

    Trên mặt thiếu niên hiện lên sự mừng rỡ, nhưng sau đó lại thôi ngay, phụ thân đi xa. mình làm con sao có thể vui mừng như vậy được ? Do đó, hắn nghiêm túc nói: “Việc này có thật không? Ta phải hỏi lại phu nhân một chút. nếu ngươi dám gạt ta. Vậy thì hãy xem ta dùng gia pháp thu thập ngươi như thể nào!”

    Thư đồng hoảng sợ vội vàng kéo tay thiếu niên năn nỉ nói: “Thiếu gia! Nếu như người đi hỏi thì phu nhân nhất định biết là nô tài lắm miệng đến lúc đó ăn một trận gia pháp thì chỉ là chuyện nhỏ. Vạn nhất bị đuổi ra khỏi nhà, thì nô tài sao có thể hầu hạ người được nữa.”

    Thiếu niên trầm ngậm một chút, biết phu nhận rất là nóng tính, nếu như hỏi rõ mọi chuyện, thì thư đông này nhất định sẽ bị ăn gia pháp. Mà người thư đông này được hăn yêu quý bởi sự thông minh nhanh nhẹn, cho nên mới kiêm chê việc đi hỏi thăm này lại.

    Nhưng vào lúc này, ở ngoài các vang lên một thanh âm thanh thúy như chuông khánh: “Tam ca ca vì chuyện gì mà Vui mừng như vậy?”

    Thanh âm còn chưa dứt, thì ngoài cửa đã nhanh như chớp xuất hiện một thiếu nữ tóc như mậy, tay áo rung động phân hông nhàn nhạt, cánh tay áo mỏng đung đưa để lộ hai cánh tay mềm mại như nước.

    Giống y như Tây Thi của Phạm Lãi khi không màng tới thế sự, Điêu Thuyền khi chưa rơi vào trôn phong trần. Nàng đột nhiên vọt tới trước bàn của thiếu niên.

    Thiếu niên thất kinh đang muốn đưa tay cầm thứ gì đó trên bàn, nhưng do không kịp để phòng, nên nàng đã nhảy tới. Trong lúc nhất thời tay hăn vân còn để giữa không trung lúc này tiên cũng không được, mà rút cũng không xong nên có chút xâu hỏ.

    Thư đồng thấy thiếu nữ kia thì mặt hơi đổi sắc, vội vàng hành lễ, nói: “Thất tiểu thư, sao người lại tới đây?”

    Thiếu nữ liếc mắt nhìn thư đồng cười lạnh nói: “Thải Dược! Hễ nhìn thấy ngươi là không có chuyện tốt, có phải là đang khuyên khích Tam ca ca làm chuyện xấu gì không?”

    Thư đồng Thải Dược sắc mặt đại biển, miễn cưỡng cười nói: “Thật tiểu thư, tiêu nhân đầu dám tiêu nhân chỉ tới xem thiêu gia có gì sai bảo hay không thôi.”

    Thiếu nữ hừ một tiếng, không để ý tới thư đồng này nữa, đưa tay cầm cuốn sách trên bàn nhìn. Nhưng khi mở ra thấy đây là một kinh điển chính sử, thì lại vòng qua chỗ thiếu niên, kéo ngăn bàn ra, đem cuốn sách của thiếu niên vừa giấu lôi ra. Hiển nhiên là nàng biết rõ thói quen của thiếu niên kia.

    Thiếu nữ giơ cuốn sách trong tay, nói: “Tử Phủ Kim Đan Quyết Yêu? Tam ca ca, huynh lại không nghe Cô phụ (dượng, chú) nói đi đọc những thứ kỳ quái này, cản thận không tâm ma lâp đây thất khiêu đó nha.”

    Thiếu niên nhíu mày nói: “Thanh Dương chân nhân chính là Hộ quốc chân nhân do Cao tổ hoàng đề sắc phong Tử Phủ Kim Đan Quyết Yếu là do chính tay hắn viết ra, có tác dụng khai tâm trí làm gì có chuyện lấp đầy thất khiểu? Phụ thân đã già rồi nên cổ hủ, muội đừng theo đó mà nóibậy!”

    Thiếu nữ chầm chậm đặt cuốn sách cổ lên bàn. nói: “Tam ca ca đừng trách muội không nhắc nhở huynh ba ngày sau Tây Môn lão tiên sinh sẽ tới kiêm tra việc học của huynh. Nêu như huynh không qua được cửa ải này, thì khi Cô phụ về, sẽ cẩm huynh một tháng không được đặt chân ra khỏi phủ.”

    Thiếu niên mỉm cười nói: “Chỉ là đọc thuộc ba bản Thái Tông bản ký mà thôi ta chỉ cần dùng nửa canh giờ là Xong.”

    Thiếu nữ hừ một tiếng, bỗng nhiên mỉm cười nói: ܚ “Muội biêtrôi trong thiên hạ chỉ có Tam ca ca là thông minh nhât.”
    Thì ra thiếu niên này họ Lạc tên Phong, tự là Tùng Long, qua một tháng nữa là tròn 18 tuổi. Thất tiểu thư tên là Lạc Tích Trần chưa đầy mười sáu tuổi là huynh muội nhưng không phải ruột thịt của Lạc Phong là cháu gái của Dương phu nhân.

    Gia thể của Lạc Phong sâu xa, tài văn chương của Lạc Nhân đã nổi danh một thời có quan hệ rất tôt đẹp với các quan phủ ở Lạc Dương. và cả Lạc Dương Vương Lý Sung.

    Lạc Nhân có muội muội là Lạc quý phi chính là phi tần được Huyền Tông hoàng để sủng ái nhât cho nên gia tộc này đương nhiên là hưng vượng. Lần này Lạc Nhân vào kinh nhậm chức, tuy rằng chưa biết chức gì, nhưng cũng có thể đoán nhât định sẽ hiên hách.

    Lúc Lạc Phong sinh có hiện tượng khác thường, trên bầu trời của phủ đệ tụ tập mây trăng đột nhiên xuất hiện một tia sét tím và sét xanh đông thời giao thoa đánh xuông.

    Lạc Nhân đã cho mời thầy phong thủy tới xem nhưng đây chỉ là hạng mượn tiên đạo kiêm cơm, đương nhiên là không biêt gì. Ngoài miệng toàn nói là trời giáng điềm lành, người này là tiên nhân chuyên thể.

    Khi được hỏi tốt lành ở điểm nào, may mắn từ đầu tới thì chỉrung đùi đắc ý, nói: “Đây là thiên cơ, không thể nói không Thanh Thạch êm dịu trong suốt, mơ hồ có quang mang của bảo vật ẩn hiện, hiển nhiên không phải vật phàm.

    Lạc Nhân thấy con mình khi sinh ra đã cầm Thanh Thạch, thì chắc chắn rằng đây không phải phàm thai bởi vậy mới tin lời thầy phong thủy nói hậu tạ rât nhiêu vàng bạc.
     
    Last edited by a moderator: 27/10/16
    trangem, AnhKien, muthanhnam and 22 others like this.
  3. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205

    Chương 2: Đoạn Trường 2



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Lạc Phong thuở nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, ba tuổi đã biết đọc, bảy tuổi biết làm thơ, kinh sử tạp thư, chỉ cần đọc qua một lần là nhớ mãi. Cho tới khi tuổi lớn hơn một chút thì tính tinh trầm ổn, tấm lòng phóng khoáng, khi gặp chuyện thì ung dung bình tĩnh.

    Cũng bởi vì vậy, mà trong 5 đứa con của mình. Lạc Nhân có mong đợi cao nhất vào đứa con thứ 3 này. Vì vậy nên đương nhiên phải nghiêm khắc.

    Nhưng không biêt tại sao. Lạc Phong lại không có hứng thú gì với đạo trị quôc, kinh bang tế thế mà chỉ thích Trúc Cơ luyện đan đi tìm kiếm những động phủ tiên nhân, đọc các loại tạp thư khác.

    Thường ngày hắn đọc rất nhiều loại Đạo tạng (kinh điển đạo gia), lại thích kết giao nhân sĩ tu đạo, rôi đọc phù chú thích luyện kiêm…

    Thời đại này. Huyền tông hoàng để cũng tin đạo, cho nên phong trào tu tiên như một làn gió hưng thịnh, đồng thời lại có nhiều người nói trong danh sơn có nhiều tông phái tu tiên ẩn cư, rồi lại có người nói đã đi phát hiện những dấu vết của tiên nhân cho nên không ít công tử của vương công đại thần học kiểm đạo, chuyện mà Lạc Phong thích, chẳng qua cũng chỉ là bình thường.

    Nhưng mà trong đám chân nhân mà hắn kết giao, cứ mười người thì có tới chín người đạo hạnh rất thấp, ngay cả bản thân cũng không hiểu mấy bộ bảo điển, vậy thì làm sao có thể dạy người?

    Sở dĩ làm như vậy, chẳng qua là ham muốn vàng bạc mà người yêu thích dâng tặng thôi.

    Đương nhiên, trong đó cũng có không ít chân nhân đại sĩ có thần thông. Ví như Thanh Dương chân nhân sáng tác ra cuốn Tử Phủ Kim Đan Quyết Yếu, được người đời gọi là chữa cái dở thành cái hay, biến nước suôi thành dòng sữa, rành việc luyện tiên đan.

    Cho nên khai quốc Cao tổ hoàng để sau khi uống thử, cảm thấy hiệu quả vô cùng, nên mới phong cho Thanh Dương chân nhân làm hộ quốc chân nhân, ban thưởng đât đai vô sô.

    Lại có người đồn đãi là Thanh Dương chân nhân có một thanh Tiên kiếm, một khi nó xuât vỏ, là có thể dẫn động tử điện thiên lôi uy lực vô cùng, Thanh Dương chân nhân dựa vào thanh tiên kiêm này, mà chém giêt vô sô yêu tà.

    Lạc Phong vận khí không tốt. không gặp được một thể ngạo cao nhân nào như Thanh Dương chân nhân. Nhân sĩ tu đạo hăn kêt giao cũng nhiêu, người nghiền ngẫm đạo tạng cũng không ít, tiền biếu xén cũng không phải là nhỏ.

    Thế nhưng nếu nói về luyện đan.. thì phàm đan có thể luyện ra vô số, nhưng chẳng được một viên Tiêm đam mào cả. Nếu như nói về múa kiếm, vài chiêu thì có thể ung dung rất có khí khái nhưng khi thực sự động tay động chân, thì ngay cả hộ vệ của Lạc phủ cũng đánh không lại.

    Bởi vậy Lạc Nhân càng nhìn càng tức giận, rốt cục cẩm Lạc Phong nói về chuyện tu đạo, muôn hắn một lòng đọc sách tương lai kê thừa tô tiên, thăng tiến trên con đường quan đạo.

    Nhưng do Lạc Nhân công vụ bề bộn có rất ít thời gian kiểm tra việc học của Lạc Phong, Lạc Phong lại là kỳ tài ngút trời chỉ cân chăm chỉ một chút là có thể qua ải, cho nên phần lớn thời gian vân là nghiên cứu đạo tạng tìm kiêm cách thức phi thăng
    Hắn vô cùng say mê với đạo ngay cả thư đông của mình cũng bị hắn đổi tên thảnh Thải Dưược.

    Lạc Nhân tuy rằng không thích Lạc Phong nghiên cứu học tập thuật luyện đan, Hoàng lão chi học, nhưng bản thân hăn cũng không bài xích tiên đạo, dù sao từ thời Cao tổ hoàng đê, trải qua các bậc quân vương về sau, ai cũng vô cùng tôn sùng đạo tu tiên, luyện đan.

    Mình là một thần tử, sao có thể không am hiểu một hai điều, nếu thể thì sao có thể biết được lòng vua, đoán được thánh ý? Hơn nữa phủ đệ của Lạc Nhân cũng không bình thường bốn cửa trước sau đều có phù điêu Du Long hợp lại đúng thành một cái Ly Long Âm Dương trận.

    Lại có đạo sĩ bày binh bố trận nói trong trận này còn giam giữ… một cái hồn phách của Bắc Hải Băng Long, trận thế này không những có thê điêu hòa âm dương, trừ tà kháng quỷ. hơn nữa còn có tác dụng xoay chuyên phong thủy, đem lại phúc âm vô cùng lớn cho con cháu.

    Trong trận này có giam giữ… hồn phách của Bắc Hải Băng Long hay không thì không ai biêt, nhưng mà việc điêu hòa âm dương thì vô cùng rõ rệt.

    Trong tòa phủ đệ này, mùa đông thì ấm áp, mùa hè thì mát mẻ, nha hoàn trong phủ không ai bị cảm mạo bao giờ, cho dù cả Lạc Dương vương Vương Phủ cũng chưa chắc đã so sánh được. Kể từ khi phát hiện Ly Long Âm Dương đại trận được ba năm, thì Lạc Nhân nhận được thánh ân của Huyền tông hoàng đế, triệu nhập vào kinh hỏi chuyện. Đây chẳng những là công lao của trận pháp, mà còn là dựa vào khả năng của Lạc Nhân.

    Lạc Tích Trần tinh linh nhanh nhẹn, nhưng mà tỉnh tình lại tương đổi nông nổi trong thế hệ trẻ ở Lạc phủ, thì nàng thích nhất là Lạc Phong.

    Khi nàng còn nhỏ, có một vị nữ đạo sĩ vân du đi ngang qua chọn trúng truyền cho Dưỡng Khí Minh Tâm thuật, cũng dặn màng là phải chăm chỉ luyện tập. Tới năm 16 tuổi sẽ trở lại nhận nàng làm đồ đệ. Nữ đạo sĩ kia nói là mình xuất thân từ Linh Khư, là đệ tử truyên nhân của Bạch vân tiên sinh.

    Nhưng mà Lạc Tích Trần là tiểu thư con quan đầu có quen chịu đựng khổ cực, trong ba năm thời gian luyện được như vậy đã là quá tốt rôi.

    Cũng vì vậy, mà Lạc Phong cũng tôn trọng nàng thêm vài phần. Nhưng mà nàng ta lại coi cái Dưỡng khí thuật kia chẳng đáng một đồng lại còn nói là thứ tạp nham, rời xabổn nguyên đại đạo. Lạc Phong đối với điểm này không đồng ý, mỗi khi nhìn thầy Lạc Tích Trân, thìđêu bảo nàng là chăm chỉ huyện tập.
    Nhưng Lạc Tích Trần tâm cao khí ngạo, đương là không phục, huống chi bản thân Lạc Phong tuy đọc qua nhiều đạo tạng nhưng lại chẳng tu luyện được thân thông nào cả, bởi vậy khi hai huynh muội này tranh luận về đạo pháp tiên nguyên tranh cãi là đa số.

    Lạc Phong tuy rằng say mê đạo thuật, không có lòng đặt vào đạo kinh bang tế thế, mỗi lần kiêm tra đều ứng phó cho qua, cho nên khi hăn 18 tuôi đã bộc lộ tài năng, đem những đạo lý của bách gia chư tử trong những kinh sử nói một cái rõ ràng có thể nhìn thẩu được quôc sự, nhân tình đạo lý thê gian, nhưng đôi với đạo pháp thì lại chăng có thành tựu gì cả. Thể sự khó dò, hiển nhiên là không thể thấy rõ.

    Huynh muội hai người ngồi trò chuyện trong thư phòng chưa được vài câu, lại đem chuyện kim đan đại đạo ra nói đương nhiên là vừa nói đã tranh cãi, cho tới lúc tranh cãi kịch liệt, thì hai người đều mệt bở hơi tai.

    Lạc Tích Trần thông minh nhìn Thải Dược, nói: “Ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muôn nói với Tam ca ca.” Thải Dược nhât thời thở dài một hơi, xoay người bỏ chạy.

    Lạc Tích Trần vừa tức vừa giận, quát lớn: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Bản tiểu thư chẳng nhẽ lại ăn ngươi?”

    Thải Dược thông minh, ỷ vào chuyện được Lạc Phong yêu thích, câu còn chưa nghe rõ, chân đã phát lực trong nháy măt biến mất ngoài cửa, làm cho Lạc Tích Trân tức giận tới mức nghiên răng kem két.

    Lạc Phong cười nói: “Bỏ qua cho hăn đi muội có gì thì cứ nói với huynh này?”

    Lạc Tích Trần oán hận dậm chân lúc này mới nhìn Lạc Phong nói: “Hừ, đúng là
    tiện nghi cho huynh.

    Lần này muội nghe nói Cô phụ được giữ lại ở kinh thành để trọng dụng trong một thời gian ngắn sẽ không quay về Lạc Dương, huynh có thể thoải mái làm bậy.

    Thể nhưng thiên hạ chẳng có chuyện tốt nào cho không muội mới nghe nói Tây Môn lão tiên sinh đã được Cô phụ nhờ vả tăng cường khảo cứu việc học của huynh, không chỉ có việc đọcba bản ký đâu.”

    Lạc Phong cười nói: “Vậy cũng không ngại, mây quyên kinh sử này từ lâu ta đã thuộc lòng hà tảt…”

    Nhưng hắn mới nói tới đây, từ ngoài cửa đã thổi tới một trận cuồng phong. Con gió này vô cùng mặnh liệt, cuôn tung hêt cả đô đạc, giây bút trên bàn đổ ập vê phía Lạc Phong và Lạc Tích Trần thậm chí ngay cả cái nghiên mực cô kia cũng không chịu môi bị gió cuôn lên!

    Lạc Phong lấy làm kinh hãi trong lúc gấp gáp cố sức kéo Lạc Tích Trần qua một bên, né tránh được cơn cuồng phong bất chợt, thể nhưng hắn lại bị nghiên mực cổ đập vào vai, sắc mặt trở nên tái nhợt, kêu lên một tiêng đau đớn.

    Trong giây lát, lại một tiếngầm vang thật lớn, một cái giá sách to lớn đỗ ụp về phía hai người. Lạc Phong lại một lần nữa cả kinh bất chấp cái vai đang đau nhức, đè Lạc Tích Trần Xuông đât khó khăn lăm mới tránh khỏi giá sách nặng băng gô đàn hương này.

    Sau đó là những tiêng loảng xoảng thi nhau vang lên, nào là Ly long thải bàn ( khay khắc hình rông) nào là Thượng cô thanh hoa quy văn bát (bát có khăc hoa văn rùa thời xưa), nào là bình hoa ngọc bích, toàn bộ rơi xuông, vỡ mát.

    Cuồng phong tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, cuốn theo một đống đồ hỗn độn. chui ra từ cửa sổ bên kia. Sau một lát, Lạc Phong mới ngẩng đầu lên, kinh hồn nhìn đống hỗn độn trong thư phòng Lạc Tích Trần thấy mình toàn bụi bặm, hoảng sợ đầy Lạc Phong.

    Lạc Phong lúc này mới tỉnh táo lại, đứng dậy, nâng Lạc Tích Trần lên. Thời đại này nam nữ không nghiêm khăc băng sau này, với lại hai người gặp việc gâp phải tùy cơ ứng biên, da thịt tiếp xúc cũng không sao.

    Lạc Tích Trần nói: “Thật là kỳ quái tại sao đang tôt lành như vậy, mà lại có cuồng phong!”
    Lạc Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng nói: “Đúng là có chút dị thường…a? !”

    Hắn chạy đến phía trước cửa sổ. nhìn lên bầu trời mới phát hiện bầu trời lúc này vạn dặm không mây, mặt trời ở trên cao chiêu xuông.
    Nhưng mà có những đám mây đen từ phía Đông kéo tới nhưng có oai lực của thiên quân chạm tới cả mái hiên của nhà dường như là muôn nghiên Lạc Dương thành bột mịn!

    Lúc này Lạc phủ không còn yên tĩnh như trước, các tôi tớ nha hoàn đang chạy loạn. hiên nhiên là chuẩn bị cho một trận mưa lớn.

    Lạc Phong đi tới giữa đình viện, ngẩng đầu nhìn lên trời cau mày nói: “Trận mưa gió này thật là kỳ quái tât có nguyên nhân. A, đột nhiên ta lại nghĩ tới, trong Huyên Đô Cửu Chân có nói…”

    Lạc Tích Trần bỗng nhiên sắc mặt đại biển, hướng Lạc Phong kêu to, chỉ là nàng mới há miệng, thì cả người Lạc Phong đã bị một đạo Sét bao phủ. Lạc Phong ngửa đầu lên trời ngân ngơ nhìn hàng Vạn đạo sâm sét đánh xuông. Những âm thanh thật lớn Vang lên.

    “Tam ca ca!” Lạc Tích Trân cũng không biêt lâu sau mới nghe thây tiêng mình kêu.
    lần, hai tai vốn điểc đặc, phải rất lâu sau mới nghe tiếng mình kêu.

    Khi mắt nàng nhìn thấy thiên lôi ngập trời đánh vào thân hình của Lạc Phong nàng bất chấp cái gì gọi là đau đớn, mặc kệ thiên lôi như nước thủy triều đang bay múa trong đình viện, chạy như bay tới chỗ của Lạc Phong.
     
    Last edited by a moderator: 27/10/16
    trangem, AnhKien, muthanhnam and 20 others like this.
  4. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205

    Chương 3: Đoạn Trường 3



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Khi mới nhắc chân chạy được một bước thì Lạc Tích Trần bỗng nhiên ngẩn ngơ. Trong đình viện thúy trúc như bình (trúc xanh như họa) lưu tuyền gợn sóng làm gì có
    dấu vết của thiên lôi?

    Khi màng ngâng đầu lên trời xanh quang đãng, vạn dặm không mây, ánh sáng, mặt trời chiếu khắp muôn nơi. Những áng mây đen to lớn vừa rồi giống như chưa từng tồn tại.

    Khi nhìn xuống, thì Lạc Phong đ m mê bất tỉnh Lạc Tích Trần lúc này mới dám tin sự kiện vừa rồi không phải là ảo giác. Trong tim của màng ứa máu, vội vàng chạy tới chỗ Lạc Phong.

    Lạc Phong hai mắt nhắm nghiền trên mặt đầy máu tím bầm rồi lại đỏ ửng, nhiệt độ bản thân cực cao, dường như muốn bốc cháy.

    Quần áo ở trước ngực của hắn bị cháy đen một mảng dường như bị Tử Lôi dẫn phát Thiên Hỏa đôt cháy, nhưng mà điêu kì dị là, da thịt vẫn trắng như tuyêt, giống như là trứng gà mới bóc, không có nửa điểm dâu vêt của Thiên Hỏa.

    Trên cổ của hắn có đeo một sợi dây chuyển vàng bên dưới có xâu một viên Thanh Thạch nho nhỏ. Lạc Tích Trần đương nhiên biêt răng, đây chính là Thanh Thạch khi Lạc Phong chào đời đã cảm trên tay.

    Lúc này Thanh Thạch tản mát ra quang huy lấp lánh lưu chuyển bất định, giống như một vật sống.
    Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lạc Tích Trần thầm nghĩ: Nhất định là có Thanh Thạch hộ thể, Tam ca ca mới khỏi phải chịu sự thiêu đốt của Thiên Hỏa.

    Nhất thời nàng chợt cảm thấy vật này bất phàm, cho nên ngưng thần nhìn kỹ.

    Nhưng khi mới nhìn vào, thì thấy Thạch Thanh dường như biến thành trong suốt, bên trong hình như là có dung nham nóng chảy, có vô số văn tự màu vàng nhỏ li ti nôi lên phía trên.

    Những văn tự này vô cùng nhỏ, Lạc Tích Trần cẩn thận nhìn kỹ, mới miễn cưỡng thấy những đường nét của nó. Những chữ này giông như những chữ Triện thời cổ đại nàng một chữ cũng không nhận ra.

    Nhưng tình cảnh trước mắt quá mức huyền bí, Lạc Tích Trần không kìm được muốn đưa tay chạm vào Thanh Thạch, nhưng mà khi đầu ngón tay nhỏ nhắn mới vừa chạm vào Thanh Thạch, thì nàng tức kinh hô một tiếng nhanh chóng thu tay lại.

    Không biết có phải là do Thiên Hỏa thiêu đốt hay không mà Thanh Thạch cực kỳ nóng mới chỉ chạm vào một chút, đã làm cho đâu ngón tay của Lạc Tích Trần bỏng phồng lên một nốt.

    Nàng là tiểu thư con quan sao có thể chịu được đau đớn như vậy? Trong mắt lập tức có lệ quang xuất hiện.

    Lạc Tích Trần không ngừng thổi đầu ngón tay của mình, cảm thấy nó nóng rát lại nghĩ tới an nguy của Lạc Phong nên vội vàng nhìn lại, nhưng tình cảnh lại làm màng ngẩn ngơ. ” Lạc Phong chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nhưng hắn vẫn nằm không nhúc nhích trên mặt đất, kinh ngạc nhìn trời xanh caoxa lệ tuôn ra cuồn cuộn, đúng là đã ngây dại từ lâu. Mà viên Thanh Thạch thì đã thu liễm hào quang nằm im trong ngực của Lạc Phong .

    “Tam ca ca! Huynh làm sao vậy?” Lạc Tích Trần vừa hô hoán vừa kéo cánh tay của Lạc Phong. Trong lòng nàng có chút kinh hoảng, nàng mơ hồ cảm nhận được, có một đại sự nào đó sắp diễn ra.

    Phải mất một lúc lâu sau, Lạc Phong mới xoay đầu lại, hắn nhìn Lạc Tích Trần, ánh mắt như xuyên thấu tât cả, như chìm đắm vào trong u minh.

    “Hóa ra… đây là kiếp luân hồi cuối cùng ư?” Lạc Phong lẩm bẩm, nhưng Lạc Tích Trần đâu có hiểu hắn nói cái gì.

    Từ khi trải qua Tử Lôi, Thiên Hỏa. Lạc Phong ở trước mắt nàng dường như đã biến thành người khác, không bao giờ … còn giống như trước kia nữa, mà như được thay thế bởi một người có cảm giác mông lung làm cho người khác nhìn không thấu.

    Trong lòng nàng hoảng sợ, cầm cánh tay của Lạc Phong lắc lắc, nói: “Tam ca ca! Huynh rốt cuộc bị làm sao vậy? Có muốn mời Tiết thái y của Vương phủ tới khám hay không?”

    “Tiết thái y?” Lúc này, Lạc Phong mới phục hồi tinh thân chậm rãi đứng lên.

    Nhưng khi nghe nàng nói câu đó, thì mỉm cười: “Hắn thì có thể nhận ra cái gì cơ chứ? Tục thuốc phàm phương (thuốc của trần tục, đơn thuốc của người phàm), sao có thể hóa giải được nhân quả do luân hồi đã định trước? Huống chi đây đã là kiếp cuối cùng, chỉ cần tu luyện được viên mãn thì có thể hóa giải hết được tiền trần, hậu duyên. Chẳng nhẽ tu rồi lại phá sao?”
    Lạc Tích Trần kinh hoảng nàng kéo ống tay áo của Lạc Phong nói: “Tam ca ca, huynh đang nói cái gì vậy, tại sao muội không hiểu gì cả?”

    Lạc Phong khẽ vuốt mái tóc của nàng nói: “Đều là lao trần chi lữ (hành trình nơi trần thể khổ cực), thì làm sao có thể nhận biết cánh cửa của giải thoát đây? Nhân quả luân hồi nếu nói có thì nó có, nói không thì nó không. Chẳng qua chỉ là một chuyện cũ, mà chuyện cũ thì lấy đâu ra đạo lý? Muội bây giờ chưa hiểu, nhưng mai kia khi cơ duyên tới, thì nhất định sẽ hiểu.”

    Lạc Tích Trần vốn băng tuyết thông minh, trong lòng lúc này bỗng nhiên hiểu ra, lập tức hỏi: – “Tam ca ca, huynh muốn đi ư?”

    Câu hỏi này làm cho Lạc Phong ngơ ngác, hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Sinh tử cũng giống nhau, chỉ là căn cứ chính xác cho sự Luân hồi. Hàng vạn hàng nghìn biến hóa, cũng chỉ ra nhân quả đơn giản. Cũng được, nếu như ta đã đầu thai cho Lạc phủ, thì cũng coi như là có duyên phận, ta sẽ để lại một phong thư. Ngày khác có duyên, thì sẽ gặp lai.”

    Nói xong, Lạc Phong trở lại thư phòng cầm bút lấy giấy, vội vã để lại một phong thư, sau đó bước ra ngoài Đình Mặc Các.

    Lас Tích Trần không kịp nhìn xem Lạc Phong Viết cái gì, vội vàng đuổi theo, nhìn theo sau lưng hắn kêu lên: “Tam ca ca, huynh muốn đi đâu?”

    “Cao lồng lộng. Côn Luân.”

    Lúc này, nha hoàn trong Lạc phủ mới phát hiện biến cố trong Đình Mặc các, vội vã tràn vào, nhưng nhìn thây cảnh tượng trong thư phòng thì đều líu lưỡi. Khi Lạc Phong đi qua người bọn họ, mà chẳng có ai phát giác ra cả.

    “Tại sao đang yên lành, thì lại vỡ nát cả rồi?”
    “Tam thiếu gia đâu? Tại sao không thấy Tam thiếu gia?”

    Đám hạ nhân loạn thành một đoàn, thi nhau nói ầm ĩ, chẳng phát hiện ra Lạc Tích Trần đang đứng ở đó, lẳng lặng thu phong thư của Lạc Phong vào trong tay áo.

    Tháng chín, mặt trời như một cái lò lửa, nhưng mà ở quan ngoại trong gió tây còn kèm lại theo hơi lạnh, làm nơi đây biến thành một phiến sa mạc tang thương.

    Nơi này khác hẳn với mảnh đất ở Đông Đô Lạc Dương, không có thanh sơn lục thủy, không có đình đài lâu các kiểu dáng phức tạp, càng không xuất hiện nhiều người ồn ã, chen vai sát cánh. Ở chồ này, ngoại trừ cát vàng thì còn lại là sỏi đá, càng làm cho con người phải chùn bước, là trong sa mạc đang có bão cát.

    Một khắc trước còn là trời cao trong sáng mặt trời đỏ treo cao, một khắc sau trời đã âm u, tối mịt, cát bay đá chạy.

    Trong những cơn gió hung mãnh, chỉ có thấy những cơn bão cát bốc thành những vòng tròn, càng lên lại càng cao, giông như vạn con ngựa cùng chạy, giông như sóng biên giận dữ vô bờ, lăng không bay đi.

    Nếu như có ai đụng phải bão cát này, thì chắc chắn tính mạng sẽ khó bảo toàn. Đi đường nơi biên thùy, con người phải vô cùng cản thận, lúc nào cũng phải quan sát sắc trời. Trong bão cát mù mịt, mơ hồ có một thiểu niên đi ra. Hắn chậm rãi bước đi, tóc mai quân áo gọn gàng, sạch sẽ dị thường hoàn toàn không có một chút bụi bặm nào, gió cát tàn phá Tây cương bừa bãi nhưng chắng ảnh hưởng chút nào tới hắn chỉ là trên mặt có chút uê oāi.

    Thiếu niên này chính là Lạc Phong.

    – Dưới một kích của Tử Lôi Thiên Hỏa, hắn bỗng nhớ lại mục tiêu bách thể luân hồi (100 kiêp luân hôi) của mình, đó là trân duyên ngàn năm.

    Những việc kiếp trước tuy rằng lộn xộn, miễng cưỡng mới có thể nhớ được, bản thân nó chỉ là những mẩu chuyện cũ được nhớ lại, giông như những mảnh vụn của bức tranh mà thôi.

    Trong trường hợp này đối với Lạc Phong mànói có thể hồitưởng lại được những lần nói chuyện bên bờ sông Ngân hà, nhớ lại đôi thanh mai trúc mã ngày xưa, cũng là quá đủ rồi.

    Kiếp này, là kiếp luân hồi cuối cùng.

    Việc bây giờ của hắn, là chỉ cần luyện hóa thân thể phàm thai này, tu thành thân thể thần tiên, sau khi bạch nhật phi thắng là có thể thoát ly được nhân quả ngàn đời, lại được thảnh tiên nhân.

    Kiếp này tuy rằng không biết Thanh Thạch ở nơi nào, nhưng mà chờ ngày nào đó, khi đạo hạnh của hắn thâm hậu, thần thông đại thành thì chăc chắn sẽ tìm được nơi hạ lạc của nàng. Khi đó, hắn có thể dùng Túc thức thần thông trợ giúp nàng vũ hóa phi thắng quay về tiên giới.

    Lạc Phong biết rõ thường là kiếp cuối của Luân hồi hung kiếp tất nhiên sẽ lớn. Mà ngay cả như vậy, hắn cũng chắng nghi ngờ kêt quả là mình sẽ phi thắng nhân này là cơ duyên đã định từ kiếp trước.

    Kiếp nạn Trần thể đương nhiên là phải nguy hiểm, mà có nguy hiểm, cũng không đủ để xoay chuyên Càn khôn. Lo lăng duy nhât của hắn chính là Thanh Thạch.

    – Trước khi rơi vào trong trần thể nhơ bẩn này, nàng đã thoát khỏi thân thể tu thành tiên thể, nhưng mà uy măng của thần thức còn chưa định hình. làm gì có được như một thảm thêmang thủ đoạn thông huyên như Lạc Phong hóa giải trần kiêp há lại dề dàng?

    Tuy nói bách thể luân hồi khi nàng tu đầy đủ, cũng sẽ trở về tiên giới, nhưng mà chắc chắn là phải chịu không ít khổ sở. Đứng trên quan đạo, nhìn về phía trước thì thấy vô tận nhìn về phía sau thì không biết nơi mình đến.

    Lạc Phong dõi mắt có thể nhìn xa trong chu vi 10 dặm, nơi này ngoại trừ hắn ra, không có bóng dáng của một người, một ngựa nào cả. Chỉ mơ hô có mây tiêng sáo vọng tới, nhưng mà ở rảt xa.

    Lạc Phong khẽ cười khổ. Từ trước đến nay hẳn chỉ là nghe nói Tây Vực hoang văng người ở rât thưa thớt, lân này tự mình đặt chân đên, mới biêt rõ “Cô đạo, gió tây, ngựa gây ôm là như thê nào.

    Ląc Phong thở dài một hơi, lại bước về phía trước. Nhảm quả kiếp trước, đã giúp hắn ngộ ra rất nhiều tiên pháp thân thông đáng tiêc là không có thân lực đủ manh, để sử dụng những pháp môn thông huyện.

    Thân thể của Lạc Phong bây giờ chỉ là phàm thai những khí tức dơ bẫn còn chưa được loại bỏ, thì sao có thể sử dụng cái gì gọi là đạo hạnh?

    Nhưng mà lúc này, khí lực của hắn chỉ mạnh hom So với những công tử vương công quý tộc một chút mà thôi. Miễn cưỡng có thể sử dụng tiên thuật đạo pháp, nhưng chỉ có thể ngăn cản khí lạnh nhập thể bão cát ảnh hường mà thôi.

    – Phía trước hơn 100 lãnh thổ của triều đại này.

    Sau khi xuất quan, thì sẽ rời khỏi
    Tuy rằng triều đình có lập hai cái Đô hộ phủ ở phía Tây, nhưng mà đất đai ở biên giới phía Tây này rộng lớn, vượt ra ngoài mây ngàn dặm vận chỉ là thiên hạ của dị tộc hoang dã.
     
    Last edited by a moderator: 27/10/16
    trangem, thesun0825, AnhKien and 19 others like this.
  5. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205

    Chương 4: Đoạn Trường 4



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Bên ngoài Kiểm Hồ Quan hàng ngàn dặm mới nghe đồn là có Côn Luân huyền cảnh, nơi đó có “Kim thành ngàn lớp, ngọc lâu 12 tầng bên trái có Dao Tri bên phải có Thúy Thủy.”

    Từ trước tới nay, ở những nơi phúc địa động thiên, đều có nguời tu luyện. Lạc Phong đi tới Côn Luân là muôn tìm thấy cầu đạo câu các pháp môn tu chân luyện khí luyện phàm thể thành tiên thai cuối cùng là Vũ hóa phi thắng.

    Từ Lạc Dương đi tới được Kiếm Hồ Quan, Lạc Phong đi đủ 2 tháng. Hắn không mua ngựa, la, mà đi bộ, chậm rãi Tây hành.

    Hiện giờ tuy là thái bình thịnh thể nhưng trên đường đi cũng nhiều hung hiểm, đặc biệt là những người lữ hành một mình như Lạc Phong. Nhưng mà lúc này Lạc Phong đã hiểu thông kiếp trước, thần thông đã sơ hiển, không cần bói quẻ cũng biêt được tôt lành nguy hiêm, cho nên tìm tôt lành tránh nguy hiêm, trên đường đi toàn là thái bình vô sự.

    Huống hồ đi dọc con đường này, thấy được những cảnh tượng chúng sinh chìm nổi cũng coi như là một loại tu hành. Vùng này tuy vẫn thuộc trong quan ải, nhưng mà mã tặc hoành hành ngang ngược.

    Lúc này, trên quan đạo chỉ có duy nhất một người là Lạc Phong, khắp nơi đều chỉ là đất đai băng phắng mênh mông không hề có chồ ẩn nấp. Nhưng mà Lạc Phong tâm niệm vừa nghĩ, thì đã biết không xa có nơi có thể trú ngụ được, sau khi xuất quan, đường càng lúc càng hoang vắng phải nhanh chóng tôc hành tới Côn Luân.

    Lạc Phong đi từ sáng tới hoàng hôn mới trông thấy mây tía ở phía xa, nhìn kỹ hóa ra là khói bếp. Trong lòng hắn vui vẻ, cất bước thật nhanh, đi chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy được một cây cột thật cao, có treo một cái cờ khách điêm, cải cờ đã cũ mất từ lâu.

    Trên cờ có thêu 4 chữ lớn: Long Môn khách sạn.

    Nổi danh như vậy, nhưng sự thực lại không bằng. Tên của khách sạn này vang dội như vậy, nhưng dưới cái cột cờ cao này, chỉ có 3 gian phòng thấp bé, có một gian phòng nhỏ đơn độc khác, nhìn không đoán được đó là nhà xí hay là phòng dự trữ đồ. Đại sảnh của khách sạn này nhỏ hẹp, ngay cả bàn ghế cũng không kê được, chỉ có hai cái bàn bát tiên kê ở ngoài cửa. Ο đây gió Bắc mạnh, cát lớn, cho dù là mùa hạ đi nữa, thì cũng không bao giờ đạt được không khí trong lành như ở Giang Nam.

    Lúc này mới nhận thấy, khách sạn này nhỏ làm sao. Lạc Phong lắc đầu thờ dài nhưng mà có một hớp trà uổng, cũng là một sự hưởng thụ trên đường cho nên hắn bước tới khách sạn.

    Bên trong Long Môn khách sạn chẳng có khách nhân nào cả, chỉ có chưởng quỹ đứng sau quầy hàng, sau đó là nương tử chưởng quỹ đang bận rộn ở trong phòng bếp, trong phòng chỉ có một thiếu niên chạy việc.

    Chưởng quỹ là một người trung niên mập mạp, nhưng thiếu niên kia lại ngoài dự liệu của Lạc Phong mi thanh mục tú, quân áo sạch sẽ, dáng dấp vô cùng thông lòng, trong lời nói rât có linh khí không giông như những nhân vật thô tục ở Tây Bắc này. Lạc Phong ngồi vào bàn của mình, chỉ gọi hai ba món rau xanh, lại kêu một vò rượu, chậm rãi độc ẩm.

    Lúc này ở Tây Vực sa mạc, cứ vào ban đêm là khí lạnh nhập thể. Bên ngoài khách sạn là bão cát cứ gào thét thổi qua. Ánh tà dương đã biến mất ngoài đường chân trời trên bầu trời chỉ có những áng mây hông đỏ tía, phía đông bầu trời đã xuât hiện một vầng trăng mon.

    Đúng là Trăng thì ở phía đông mặt trời thì ở phía Tây. Lạc Phong ngồi hướng về phía cửa tiệm, hoàn toàn không thèm để ý tới gió của bão cát thôi vào mặt, chỉ tinh tê thưởng thức chén rượu.

    “Khách quan, buổitốibão cát lớn, ngài có muốn nghi lại ở cửa tiệm hay không?” Thiếu niên kia căn cứ theo thói quen của người đi đường hỏi

    Lạc Phong lại nhìn thiếu niên kia, càng nghĩ hắn thông minh thanh tú, không nên suốt đời lưu lạc ở một hoang dã tiểu điếm như thế này.

    Hắn trầm ngâm chốc lát, chỉ một ngón tay ra ngoài phía cửa tiệm, nói: “Ngươi xem bão cát mù mịt, ánh tà dương thì như máu, đây mới chính là phong cảnh nơi tái ngoại mới là cánh đồng hoang vu cho hán tử Tây bắc thiết huyết. Tiểu huynh đệ, ngươi sinh ra ở nơi này, thì cũng nên kiến tạo sự nghiệp cho mình, mới không uổng công rằng mình đã sống ở trên thể gian này!”

    Thiếu niên cười làm lành nói: “Tiểu nhân từ nhỏ phụ mẫu đều mất, hoàn toàn là nhờ chưởng quỹ thu nhận cho nên mới có thể tạm bợ sống tới bây giờ. Hiện tại tiểu nhân đã có chỗ ở, cơm áo không lo, thì còn dám cầu xa hơn gì nữa?”

    Lạc Phong lắc đầu, thở dàimột hơi, nói: “Ai, si mê không tỉnh, si mê không tỉnh đúng là đáng tiếc cho tư chất của ngươi.”

    Lúc này chưởng quỹ kia đã cảm thấy cái gì đó, cho nên đi tới khuôn mặt tươi cười hỏi: “Khách quan, rau xanh ở tiểu điểm, ngài có hài lòng không?”

    Thiếu niên kia sắc mặt hơi đổi dường như sợ chưởng quỹ quở trách cho nên lặng lẽ rút lui vào trong hậu đường. Lạc Phong nhìn khuôn mặt con buôn láu cácủa ường quỹ thì nhíu mày, phất phất tay, nói: “Tạm được, ngươi đi xuống đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”

    Chưởng quỹ khuôn mặt tươi cười, khúm núm. đi về quầy hàng sau đó lại lách cách bảm tính. Lạc Phong ngồi ngay ngắn, bão cát thổi vào mặt, tóc mai tung bay. Ngón tay của hắn rung động theo một tiêt tầu kì diệu, xoay xoay chén rượu, hình thành một cái lô thật sâu.

    Lúc mây tía ở bầu trời phía Tây tán đi. Lạc Phong bỗng nhiên đứng dậy, đổ một chén rượu ra đất, âm thầm nói:

    “Kiếp này ta muốn đoạn Trần Duyên, trở về tiên giới. Tất cả tiền căn hậu quả, nhân duyên gút mắt, đều giống như chén rượu này, chấm dứt cho xong!”

    Bắc địa nhiều thiết huyết. Lúc này trời đã tôi đen, gió như gươm sắc, cátbay như đao, làm cho cái cờ hiệu của khách điêm này bay phân phật, khăp nơi chỉ có một khách sạn hoang vu này, nhât thời khí thê hào hùng sát phạt dâng lên!

    Hào khí trong lòng Lạc Phong dâng lên, chén rượu trong tay hắn rung động, hắn rót một chén rượu đây, ngửa đầuuông cạn. Rượu vào miệng, cảm thấy như đao cát, mặc dù vị rất kém, nhưng cũng phù hợp với tâm tình lúc này của Lạc Phong.

    “Thống khoái!” Lạc Phong nhịn không được than thở một tiêng, uông thoải mái nhưthê này, bình sinh có mây khi. Rượu của Tây băc mạnh mẽ. ở Trung Nguyên sao có thể sánh băng.

    Nhà ai ở Lạc Dương. vang lên tiêng tửu lệnh, hầm móng rượu Hoa Điêu. kề vai theo thúy hông? Đều là kiếp phù du như mộng. Hắn lại cầm vò rượu, một lần nữa rót một chén đầy.

    Cổ nhân rộng rãi gặp chuyện uống ba chén lớn, Lạc Phong mới chỉ có uống một chém, vậy thì tính là cái gì?

    Trong giây nát, vò rượu có cảm giác như nặng hơn 10 cân. Lạc Phong tay chân mềm nhũn. không nâng được vò rượu nên khỏi mặt bàn.

    Lạc Phong nhẹ “A” một tiếng, hơi cảm thấy kỳ quái lại duỗi tay cầm vò rượu, nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được mặt đất rung chuyển, chân mất thắng bằng thiếu chút nữa té ngã xuống đất, Tâm trạng Lạc Phong kinh hãi có thể làm cho mặt đất rung động như vậy, nếu không phải là chân nhân đắc đạo, thì cũng là linh thú hiểm thấy. Nhưng mà tại sao tới gần như thể. mà hắn lại không có cảm giác gì?

    Sự nghi ngờ trong lòng Lạc Phong tăng lên, bỗng cảm thấy mọi vật trước mặt như nhòa đi, thì trong lòng kinh hãi!

    Cho đến lúc này, Lạc Phong chỉ có cảm giác như hai mí mắt nặng ngàn cân, dần dân rủ xuông, Hắn lảo đảo một cái thiêu chút nữa ngã xuông đất, phải lây tay vịn lây bàn bát tiên. mới không bị đổ ập xuông. Thân thể Lạc Phong lúc này vô lực, nhưng mà trong lòng hắn sáng như tuyết, biết là trong rượu có mê dược!

    Lạc Phong trước đây có tính qua cát hung biết là mình sẽ đi vào một hắc điểm. nhưng mà đó chỉ là một kiếp nạn nhỏ, cho nên cũng không kinh hoảng.

    Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu niệm Thanh Tâm quyết, khu trừ dược lực của mê dược. Tuy rằng lúc này hắn chưa bước chân lên con đường tiên đạo, nhưng mà khu trừ dược tính thì có thể làm.

    Kiếp nạn này qua đi, Lạc Phong sẽ khiển trách chưởng quỹ, còn về thiếu niên chạy việc, thì hắn có phân thích thú, nghĩ đên thiếu niên kia tuổi không lớn lắm, thời gian ở trong hắc điêm này không lâu, lại trẻ người non dạ cho nên có thể tha.

    Bởi vậy Lạc Phong dự định mang thiếu niên kia τόi Côn Luân, cùng tu luyện đại đạo. Người này rât có linh khí có thê sau mây lân luân hôi thấy được đại đạo, thì cũng có thê đứng vào hàng ngũ tiên nhân.

    Chỉ là khi Lạc Phong mới chỉ niệm được một nửa của Thanh Tâm quyết, thì trong tai vang lên “ông” một tiếng, từ sau gáy truyền tới sự đau nhức!

    Trước mắt Lạc Phong tối sầm, không còn đứng được nữa. Trước khi hắn ngã xuống đất miễn cưỡng quay đầu lại nhìn thì hóa ra thiếu niên kia chắng biết đứng sau mình từ lúc nào.

    Thiếu niên kia tay cầm một cây gậy gỗ thật to, yên lặng nhìn Lạc Phong, anh khí trên khuôn mặt đã biến mât, nhưng không có chút dữ tợn nào.

    Đối mặt với khuôn mặt không đau khổ, không vui mừng như thể này, từ đáy lòng Lạc Phong dần dần cảm thấy lạnh lẽo. Hiển nhiên là thiếu niên đã làm chuyện này tới quen thuộc đánh người trúng mê dược. Có lẽ là giống như việc chạy đồ ăn của hắn.

    “Đây là vì sao?… Lần đi Côn Luân này, chẳng phải là đại cát hay sao…”

    Lạc Phong không chống đỡ được nữa, “Ầm” một tiếng, ngã xuống đất, trong lúc sắp hôn mê, hắn vẫn còn nghe thấy thanh âm của chưởng quỹ: “Không nghĩ tới tên này quần áo gọn gàng, nhưng hành lý lại đơn giản tới như vậy! Nhưng mà con dê béo này thịt rất tốt, ít nhiều cũng có thể duy trì được một tháng cho khách điêm. Này! Mau kéo hắn tới phòng bếp, nấu nước mài đao, cọ rửa thân thể cho hắn! Thắng tiểu tạp chủng kia còn dám lười biểng… cần thận ta cắt đứt chân chó của ngươi!”
     
    Last edited by a moderator: 27/10/16
    trangem, thesun0825, AnhKien and 18 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)