FULL  Huyền Huyễn Trần Duyên - Yên Vũ Giang Nam - FULL 522C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205

    Chương 10: Nghịch Duyên 6



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Người trong chính đạo lúc này mới phục hồi tỉnh thần, đều hướng Tử Dương chân nhân chúc mừng. Bọn họ cũng không phải là hạng người ngu muội vốn ý niệm trong lòng chỉ hướng về thiếu niên kia, bây giờ thấy người của Đạo Đức Tông đến đây với quy mô như vậy, thanh thế thực sự là quá mức hùng mạnh, công mình tới đây đã thành công dã tràng.

    Tử Dương chân nhân thấy người của bốn phương thở dài, vui vẻ tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người, sau đó nói: ” Tử Vi Chân Nhân xuât quan không chỉ là chuyện mừng của Đạo Đức tông mà là chuyện mừng của chính đạo. Từ nay về sau quần tà bị chẩn nhiếp, thiên hạ thái bình đó mới là chuyện mừng. Có được lời mừng của các vị đạo hữu trong thiên hạ. Tử Dương thay mặt chưởng giáo tiếp nhận, nhưng đây lại không phải là chuyện mừng duy nhất.”

    Tử Dương đột nhiên chuyển hướng câu chuyện. Mọi người lúc này bắt đầu bình tĩnh lại, trong lòng biết là câu nói tiếp theo mới là câu mẩu chốt của Tử Dương chân nhân.

    Tử Dương chân nhân ngừng lại một chút, cười nói: “Tử Vi Chân Nhân sau khi xuât quan có nói với ta ngày chưởng giáo viên mãn không còn xa, cho nên dự định tìm người kê thừa y bát.”
    Nghe được câu này, mọi người hai mặt nhìn nhau, ai nẩy đều có sự vui mừng.

    Nói tới chuyện Tử Vi Chân Nhân thu đồ đệ. thì đúng là một việc trọng đại. Tử Vi Chân Nhân đã qua trăm tuổi tu đạo cũng đã hơn 90 năm, làm chưởng tông hơn 40 năm, chưa từng thu nhận một đô đệ nào cả. Nay lão đặc biệt bể quan hơn 30 năm, đệ tử trong chính mạch toàn là do tông trưởng bát mạch hướng dẫn. Cũng bởi vậy mà bát mạch hưng thịnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp, chính mạch lại điêu linh.

    Nhưng khi Tử Vi Chân Nhân xuất quan lại bắt đầu thu đồ đệ, đây đương nhiên là một đại sự. Cho dù là ai mà nhận được tiên quyết của Tử Vi Chân Nhân thì tu luyện mười đời cũng không hêt.

    Bỗng nhiên trong đám người có một vị phụ nhân giọng the thé nói: “Người mà Tử Vi Chân Nhân định truyên thụ, không lẽ lại là thiêu niên này?”

    Câu hỏi này đúng là vô lễ, nhưng Tử Dương chân nhân tu vi cao thâm, công phu hàm dưỡng (kiêm chê) hơn người mỉm cười đáp: “Đúng là người này.”

    Đêm lúc này, người trong chính đạo mới ồ lên, ai cũng phẫn mộ. Nhưng mà ngại có ba vị chân nhân của Đạo Đức tông ở đây, mọi người chỉ dám nghị luận riêng một lát sau thì mới lắng xuống.

    Tuy nói mọi người ngại uy danh của Đạo Đức tông không muốn chất vấn trực tiếp, nhưng vẫn có một lão giả đứng ra, vuốt râu nói:
    “Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo, đại danh của các vị chân nhân, ta đã cửu ngưỡng từ lâu. Tử Vi Chân Nhân công đức viên mãn lại càng là tấm gương điển hình cho ta noi theo. Mọi người đều là đồng đạo, tề tụ nơi hoang dã này, thậm chí ngay cả tà ma ngoại đạo cũng tụ tập ở đây, tranh đẩu náo loạn một hồi vì cái gì ai cũng hiểu hết. Ta cũng không nói quanh co làm gì, cứ nói thẳng thiếu niên này lai lịch không tầm thường. Mọi việc luôn có thứ tự đến trước và sau, nếu Tử Dương chân nhân muốn mang thiếu niên này đi. Hắc hắc, tuy rằng thanh danh của Đạo Đức tông tuy lớn, Tử Vi Chân Nhân đạo hạnh mặc dù sâu, nhưng cũng chỉ sợ là có chút không thích hợp!”

    Tử Dương chân nhân quả nhiên đạo hạnh cao thâm, khí độ, hàm dưỡng không người bình thường có thể sánh bằng. Tuy người trước mặt này chỉ trích Đạo Đức tông cậy thế hiếp người, nhưng cũng chẳng làm hắn tức giận chút nào.

    Nhưng Ngọc Hư chân nhân lại mở miệng nói: “Các vị đạo hữu, đây là ước nguyện của chưởng giáo chúng ta trước lúc phi thăng. Ta đúng là có chút khó dễ, mong các vị đạo hữu thông cảm.”

    Lời này vừa nói ra, mọi người lại bắt đầu phẫn nộ, một đại hán nói to:
    “Thông cảm? Quý tông tự gặp chuyện khó xử, lẽ nào chúng ta cũng không khó xử? Tại sao quý tông không thông cảm cho sự khó xử của phái ta, tại sao không đem thiếu niên này để lại? Chân nhân chỉ nói từ thông cảm, thì quá đơn giản rồi!”

    Ngọc Hư chân nhân lạnh nhạt nói: “Thiếu niên này chính là đồ đệ do Tử Vi Chân Nhân chỉ định, hắn có thân thể lai lịch gì. sau khi về môn phái chúng ta sẽ điều tra sau. Hiện giờ chúng ta chỉ cần tuân theo khẩu dụ của chưởng giáo mà hành sự thôi.”

    Đại hắn giận dữ mối: “Chân nhân chối thật sạch sẽ!”

    Ngọc Hư chân nhân nói: “Ta cũng chỉ là phụng mệnh mà đến, không muốn phụ sự nhở vả của chưởng giáo. Nếu như chư vị một lòng gây khó dê, thì đúng là phải đắc tội rồi.”

    Người trong chính đạo nghe Ngọc Hư Chân Nhân nói như vậy, có ý là dùng binh khí nói chuyện, thì ai nấy đều yên tĩnh lại mọi người đều nắm binh khí chuẩn bị phù chú, tình thế hêt sức căng thẳng.

    Nhưng mà nhân số của người trong chính đạo đông gấp mấy lần Đạo Đức tông nhưng trừ Tuệ Hải có thể đánh với ba vị chân nhân một trận, thì không còn ai địch nổi ba người này. Nếu như trận đánh này diễn ra, thì quả thực thua nhiều thắng ít.

    Keng một tiếng thanh minh, bảo kiểm của Ngọc Hư Chân Nhân đã ở trong tay!

    Người trong chính đạo kinh hãi đều đề cao tinh thần, tụ khí trong lúc nhất thời bảo quang tận trời tiên vần lượn lờ, thoạt nhìn rât náo nhiệt. Chỉ có Tuệ Hải đại sư là một lòng niệm phật.

    Ngọc Hư chân nhân cười nhạt một tiếng, thất sắc quang mang trong tay chợt lóe lên, bảo kiêm lại thu vào trong võ, sau đó thảm nhiên đứng tại chô. chăng có một chút sát khí nào. Người trong chính đạo rât là kinh ngạc, nhất thời đứng im tại chỗ. Mọi người trong lòng biết rõ, hiệp này, bọn họ đã đại bại trong tay của Ngọc Hư Châm Nhâm.

    Tử Dương chân nhân bỗng nhiên cười nói:
    “Đạo Đức tông tuy răng hưng vượng, nhưng cũng không bao giờ lây thê đề người. Như vậy đi, các tông trong chúng ta đều hỏi thiếu niên này một câu, nếu như hắn nguyện ý đầu nhập vào phái nào, thì sẽ là đệ tử phái đó, có được không? Vật trong thiên hạ, chỉ người có đức mới có được. Đạo Đức tông ta sẽ đặt câu hỏi cuối cùng.”

    Lần này đến phiên người trong chính đạo hai mặt nhìn nhau, nhưng trời ban chuyện tốt như thế này, chẳng có ai cự tuyệt, cũng chăng có ai dị nghị. Thiếu niên kia vẫn đứng im tại chỗ, lúc này hắn thấy từ trên bầu trời hạ xuống hơn mười vị thần tiên, đứng cách đỉnh đầu mình mười tượng đang nói những thứ gì đó.

    Thể nhưng hắn chỉ thấy những người này mở miệng, chứ hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì, vẻ mặt rầt là nghi hoặc không biêt đáp lại làm sao.

    Các tiên nhân kia thất vọng rời đi, trong lòng hắn càng lúc càng loạn, may mà có một vị đạo sĩ, mặc tiên phục uy nghiêm mở miệng nói lúc này thì hắn nghe rõ như tiếng chuông thanh minh. âm thanh đôn hậu vô cùng.

    “Ngươi có muốn đầu nhập làm môn tường của Đạo Đức tông chúng ta, tu luyện Thái Hư Kim Đan Chi Pháp, ngửa đầu thấy ánh sáng mặt trời, cúi đầu nhập vào nguyệt châu, tìm hiểu đại đạo?”

    Thiếu niên cứng họng, hắn đầu biết cái gì mà môn tường cái gì là Thái Hư, lại còn
    mặt trời mặt trăng?

    Trong lòng lo lắng là mình nói sai tiên nhân lại phầy tay bỏ đi, nếu lần thứ hai bỏ lỡ phúc duyên làm sao thoat được khổ hải. Hắn gấp tới mức mồ hôi như mưa, chẳng biết trả lời như thể nào cho phải thì đột nhiên có một thanh âm tinh tế truyền vào trong tai:
    “Chân nhân muốn thu ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi trường sinh bất tử, truyền thụ bí quyết vĩnh hưởng phú quý, hỏi ngươi có đồng ý hay không?”

    Thiếu niên kia tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng ứng phó mấy năm với khách nhân, lừa được vô số dê béo, thì sao lại không ứng phó được với chuyện này?

    Lúc này hai chân hắn quỳ xuống đất, dập đầu bình bịch, dùng toàn bộ sức lực kêu lên: “Đệ tử nguyện ý! Nguyện ý! Cầu thần tiên ân điển!”

    Kết quả như vậy, trên nét mặt của Đạo Đức tông ai nấy đều vui mừng, mà người trong chính đạo lại cực kỳ thât vọng. Nhưng đây là thua trong đánh cuộc, ai dám nói gì hơn. Chỉ là phản ứng của thiểu niên vừa rôi hết sức kỳ quái nêu nói ba tên lão đạo kia không động tay, động chân tay thì ai mà chịu tin.

    Thể nhưng ba vị chân nhân của Đạo Đức tông còn đứng đây, trừng mắt nhìn mọi người, mà cho dù họ đã hạ thủ, thì với thủ đoạn quỷ thần khó dò, có tìm cũng chẳng ra dấu vết gì. Người như Tuệ Hải đại sư còn không nhận ra nổi thì đủ thấy, công lực của ba vị chân nhân thâm sâu như thể nào!

    Mọi người tuy rằng hận nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng ba vị chân nhân đã khéo tay như vậy, thì cho dù có trở mặt, cũng chỉ có kết cục là máu rơi miền tái ngoại. Không còn cách nào khác, mọi người đành oán hận rời đi, trong lòng tất nhiên là hận Đạo Đức tông tới tận xương tủy.

    Tuy rằng biết rõ mắng chửi trong lòng không chết người, thể nhưng vẫn không nhịn được mà làm chuyện vô công, từ trong đáy lòng mình liên tục chửi ba lão mũi trâu chết bầm. Những từ đặc sắc trong đó thể nào, chắc là không cần nhiều lời.

    Tử Dương chân nhân chờ cho người trong chính đạo đi xa, lúc này mới phân phó một đệ tử cõng thiếu niên kia, huy động bảo quang tường vân bay về phía Tây Huyền Sơn.

    Lần này chính tà các phái tụ hội miền tái ngoại, tuy nhân số không nhiều lắm nhưng toàn là người có lai lịch, các động phủ, môn phái đứng sau lưng không thể coi thường. Lần tranh chấp này đã làm cho oán hận chồng chất, chuyện ngày sau chắc chắn sẽ
    không thể thiểu.

    Nhưng mà hiện tại ở nơi hoang dã miền tái ngoại khi mọi người tản đi. Trong thiên địa, chỉ còn duy nhất một chiêc cột cờ cô liêu, lá cờ có thêu chữ Long Môn khách sạn vẫn đang bay phần phật trong gió.
     
    Last edited by a moderator: 27/10/16
    trangem, buinhi99, AnhKien and 12 others like this.
  2. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205

    Chương 11: Đạo Đồ 1



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Tây Huyền Sơn là một trong số 3 ngọn núi cao nhất, theo như truyền thuyết thì nó có chu vi 3000 dặm, đỉnh chọc xuyên mây, là nơi hội tụ của thần tiên. Lại có người nói nơi này là nơi là thượng tiên sai các tiên nhân xuống cai quản, có thể nói nó là thế ngoại đào nguyên (chốn đào nguyên ngoài trần thê), là nhân gian tiên lâm (rừng
    tiên ở nhân gian). Người ta còn nói có người từng lỡ chân đi vào nơi đây, cơ duyên chợt đến, vô tình gặp được tiên nhân cho nên học được thuật trường sinh.

    Tất cả những chuyện này, hầu như toàn là truyền thuyết, không có chứng cứ nào chứng minh cả, nó chỉ là những câu chuyện được lưu truyền trên phố, là đề tài câu chuyện cho những người tiểu thương hoặc nơi trà dư tửu hậu. Trong đó lại có rất nhiều chỗ khiên cưỡng, bịa đặt, đương nhiên là không cần tìm hiểu gì thêm.

    Về phần Thái Thượng Đạo Đức Cung của Đạo Đức tông có phải là được xây dựng ở Tây Huyền Sơn là một trong thập đại động tiên, từng là chỗ của tiên nhân trú ngụ hay không thì cũng không có gì chứng minh cả. Nhưng mà lại không thể phủ nhận. Thái Thượng Đạo Đức Cung được xây dựng ở Tây Huyền Sơn, chính là động tiên mà người tu luyện hướng tới.

    Tây Huyền Sơn có rất nhiều dải núi kéo dài liên miên bất tuyệt, chu vi có thể đạt tới hơn 1000 dặm, nối tiếp với vô số danh sơn, chính là nơi địa mạch hội tụ, là chỗ cho linh vật tập trung Tây Huyền Sơn có thể nói là trái tim cho toàn bộ địa mạch hội tụ. Thế núi của Tây Huyền Sơn hiểm mà không khô khan, nó là một ngọn núi thẳng tắp, như viết chữ lên mây, trên có suối chảy róc rách.

    Trên dãy núi cây cối sum xuê tươi tốt, kỳ hoa dị thảo ở đâu cũng có thể gặp. Có rất nhiêu thác nước, khe suối làm nổi bật chúng giữa chốn tiên lâm. Ngọn núi đã bị mây bao phủ nhiều năm, lưng chừng núi có vố động tuyền (động do suối tạo ra), thông với nhau, hun hút mà thăm thẳm.

    Xung quanh Tây Huyền Sơn có vô số nơi hiểm yếu, đồng thời có rất nhiều linh cầm dị thú sinh sống ở đây, theo tục truyền lại, thì ở đây còn có một thượng cổ dị thú sinh sống nhưng mà hành tung của nó lại vô định. Những nơi nó đi qua, thì người tu luyện có tu vi cao thâm tới mức nào, cũng phải thối lui.

    Dù sao nhân lực có hạn, thượng cổ dị thú đã sống hàng ngàn năm, công lực thâm hậu. há để cho người mới học thổ nạp (thở ra hít vào – ý nói tu luyện) được hơn trăm năm có thể ngăn cản?

    Chủ phong (ngọn núi chính) của Tây Huyền Sơn tên là Mạc Kiền Phong cao ba ngàn năm trăm trượng, có chu vi hơn mười dặm, thẳng tháp chọc lên trời hiểm trở vô cùng. Cũng chính là nơi xây dựng Thái Thượng Đạo Đức Cung.

    Xunh quanh Mạc Kiền Phong có mười hai ngọn núi giống như quần tinh ủng nguyệt, ẩn giấu thể của thiên địa. Đệ tử cửu mạch của Tây Huyền Sơn ở chín ngọn núi khác nhau, chỉ khi nào tu vi đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể chuyển sang Thái Thượng Đạo Đức cung tham tu các loại đạo tạng điển tạ (điển tịch) trong cung.

    Lúc này. thiếu niên ở Long Môn khách sạn kia, được các đệ tử của Đạo Đức tông ngày đêm thay phiên nhau cõng, ngày đi đêm nghỉ, thẳng một mạch tới tận Tây Huyền Sơn.

    Ba vị chân nhân có lẽ còn lo lắng thân thể hắn là phàm thai không chịu được nhiều lao khổ, cho nên không chỉ lấy pháp khí ra cho hắn hộ thể, đồng thời lại cấp cho hắn một viên Hà Linh Đan có tác dụng thay thức ăn bảo trì hơi thở, thậm chí còn giảm tốc độ phi hành, mỗi khi mặt trời lặn, đều cắm trại nghỉ ngơi.

    Vốn các chân nhân của Đạo Đức tông chỉ đi mất 1 ngày hành trình mà giờ lại mất tới tận 5 ngày thời gian. Cho dù như vậy, thiếu niên kia cũng mệt tới mức xương cốt mềm nhũn… nhưng từ nhỏ hắn đã chịu đựng cực khổ, thì với chút khó khắn này cũng không coi là cái gì. Huống hồ, bản thân hắn còn biết, đây là cơ duyên khó có được, chỉ e-mình thất lễ, có hành động nào đó không đúng. Vì vậy cho dù có thông khổ như thế nào, hắn vẫn cắn răng chịu đựng, không để lộ một ý cực khổ nào.

    Chúng đạo sĩ bảo hắn làm cái gì, thì hắn làm cái đó, hỏi tới thì trả lời, không hỏi thì không nói. Ba vị chân nhân thấy hắn xử sự thông minh, đổi đáp khéo léo, thì tâm trạng rất thỏa mãn. Cho nên mặc kệ trước kia thiếu niên này có lai lịch gì, chỉ lấy căn cốt của hắn mà luận, thì cũng đủ để làm môn tường của Đạo Đức tông.

    Trong suốt hành trình thiếu niên kia mắt thấy các đạo sĩ không chế pháp khí thi triển tiên phù chú pháp, có thể sai khiến quỷ thần. thì tâm trạng rất kinh sợ nghi hoặc tưởng bản thân mình đang ở trong mộng.

    Vì vậy, hắn thường thừa dịp người khác không chú ý, cố sức véo trộm mình mọt cái. Hành vi ngu xuẩn này làm cho hắn đau muốn chết, nhưng trong lòng thì lạ vui mừng vô cùng. Cứ như vậy mấy ngày, trên đùi thiếu niên đã xuất hiện vô số vết xanh tím.

    Hành vi của thiêu niên này, trông thì có vẻ ngu đần nhưng đúng là hợp lẽ thường. Trong cuộc đời của những người phàm phu tục tử, mà bỗng nhiên gặp được những người thần thông quảng đại tới mức này, thì không biết phúc duyên thâm hậu mầy đời, có khi hành động lại còn gấp mười tám lần thiếu niên kia? Hoài nghi mình ở trong mộng cũng là điều bình thường.

    Ngày thứ 6, khi mặt trời lên cao, ba vị chân nhân cuối cùng cũng về tới Tây Huyền Sơn, chậm rãi hạ xuống Mạc Kiên Phong.

    Thiếu niên kia dọc đường đi thấy các chân nhân cưỡi mây đạp gió, ngự phong mà đi nhìn thấy quan ải hùng vĩ, sông lớn chảy xiết. Tuy chỉ có ngắn ngủi mấy ngày, nhưng con mắt cũng khác trước, nhưng khi đứng trên Mạc Kiên Phong thì lập tức ngẩn ngơ.

    Nơi hắn đặt chân là một cái quảng trường thật lớn, lát toàn bằng đá xanh, cả tòa quảng trường nhìn thì phía trước rất nhỏ, nhưng thực ra lại cực rộng hình như một cái mỏ chim, xung quanh là lan can bằng bạch ngọc, dọc theo quảng trường có 9 chiếc cột lớn, trên đầu cột lửa cháy hừng hực, cháy quanh năm không tắt.

    Quảng trường rộng như vậy nhưng đó chỉ là một phần nhỏ của Mạc Kiền Phong, tiếp theo đó là liên miên những bậc thang bằng bạch ngọc, tiến thắng lên trên. Mà ở hai bên quảng trường có thể nhận thấy, mây mờ che phủ, gió núi thỉnh thoảng thổi vài đám mây bay qua bay lại, để lộ ra những vực sâu nhìn không thấy đáy.

    Quảng trường cực lớn này được treo chênh vênh trên vách núi không biết là dùng thứ gì đê chống đỡ nó. Nhưng mà cũng may là thiêu niên kia trên đường đi, mắt thấy tai nghe nhiều chuyện kỳ quái nên cũng không bị cảnh tượng này khiên hắn có những hành động thât thố gì.

    Những bậc thang bằng bạch ngọc kia rộng tới mười lăm trượng cao chừng một Xích, nhìn từ xa lại, trông mỗi bậc thang trong như một khối không nhiêm bụi trần, tỏa ra quang huy nhàn nhạt, khí thế ẩn hiện.

    Nếu như nhìn kỹ, thì sẽ thấy trên mỗi bậc thang có khắc những đồ hình khác nhau. Những bậc thang này chạy thẳng về phía trước, khuất sau những đám mây, nhìn lên đoạn đường này, thì chỉ thây nó kéo dài không dứt, sợ răng phải có tới mây ngàn bậc thang!

    Trong những đám mây, mơ hồ hiện ra một cái sơn môn cực kỳ to lớn, đỉnh được làm từ tử kim, lây thanh ngọc làm cột, nó cao 30 trượng, trên mái của cánh cửa này có khăc những dị thú trân tà có hình dạng không giống nhau.

    Ở giữa sơn môn có treo một tấm biển lớn, dùng màu tím làm nền, lấy màu vàng làm nét chữ, bên trên có khăc năm chữ triện cô, là Thái Thượng Đạo Đức Cung.

    Thiếu niên mới đưa mắt nhìn vào sơn môn thì đột nhiên có cảm giác như những dị thú trấn tà kia đang sông tât cả đều đưa mắt nhìn về phíahắn, môi ánh mắt như một mũi tên. đâm thắng vào người của hắn. Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy trong ngực trống rỗng khó chịu nói không nên lời, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu.

    Tử Dương chân nhân thấy như vậy, thì nói: “Ta đã quên thân hình ngươi chỉ là tục thai, sát nghiệt quá nặng, những dị thú trân tà này đương nhiên sẽ không để cho ngươi vào trong sơn môn.”

    Dứt lời. Tử Dương chân nhân chậm rãi bấm tay niệm thần chú, sau đó tay áo vung lên, một đạo phù chú màu trắng như bạch ngọc, dán lên cái trán của thiêu niên. Ngọc phù tỏa ra quang mang nhu hòa, sau đó biến mất.

    Thiếu niên có cảm giác như có một dòng nước ẩm, từ trán truyền ra toàn thân thoải mái vô cùng không bao giờ … bị ánh mắt của dị thú trân tà kia làm hại hại nữa.

    Lúc này trên Thái Thượng Đạo Đức Cung đã vang lên mười hai tiếng chuông thanh thúy, một hồi trống dài sau đó là những âm thanh đèn sáo vang lên du dương. Đột nhiên hoa mai theo gió bay lớp lớp, hai hàng 72 vị đạo đồng mặc áo màu vàng, trong tay cầm các loại pháp khác khác nhau, xếp thành những hai hàng dài nôi đuôi nhau xuông núi cung nghênh ba vị chân nhân cùng chư vị đạo trưởng trở về.

    Thanh thể kiểu này làm cho thiếu niên trợn mắt cứng lưỡi, cho tới khi có một vị đạo trưởng vỗ hắn một cái, thì hắn mới bừng tỉnh bước đi theo phía sau những đạo trưởng này.

    Từ trước tới nay, trong các loại điển tịch của đạo gia, có miêu tả lại khung cảnh của
    những vị thượng tiên, họ đều nói rằng “Dù hoàng kim là nhà, thanh ngọc làm giường, lấy khói hương làm chiếu.” Thế nhưng trong đoạn đường này, Thái Thượng Đạo Đức Cung ở trong mắt thiếu niên chính là cảnh tiên trong tiên Sơn.

    Ở đây ngọc lưu ly làm ngói tử kim làm mái hiền, bạch ngọc lâm xà đỡ, các toàn nhà đều có sương mù quân quanh. Rồi còn có các loại kỳ hoa dị thảo không biết tên các loại dị thú không rõ nguồn gốc. Thỉnh toảng còn có đạo sĩ tu tiên bay qua chân họ đạp Thạnh Yên (mây trắng), nhàn nhã ung dung nhưng mà khoảng cách môi bước chận lên tới tận mấy trượng.
     
    Last edited by a moderator: 27/10/16
  3. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205

    Chương 12: Đạo Đồ 2



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Một lát sau, khi đoàn người đã vào trong sơn môn, những đệ tử, đạo đồng cũng tự tản đi. Ba vị chân nhân tự mình mang theo thiếu niên kia. bay lên trời hướng tới chỗ cao nhât của Mạc Kiền Phong là Đạo Đức điện bay tới.

    Thái Thượng Đạo Đức Cung quy củ rất nghiệm khắc ngoại trừ trưởng các mạch với số một số ít trưởng bối nguyên lão ra, không một ai được phi hành trong cung. Trên thực tế, cho dù không có quy củ bậc này, nhưng cũng chẳng thể phi hành nổi, bởi ở đây đã định pháp thuật không thể phi hành.

    Ở ngoài Đạo Đức cung thì không nói chứ ở bên trong thì đã dùng thiên địa nguyên khí để bày trận, cấm chế trùng trùng, tất cả pháp lực đều vô hiệu, mà cho dù những trường lão có tu vi yếu, cũng chăng thể nào làm nổi.

    Ở ven đường, tất cả các đạo sĩ thấy ba chân nhân bay qua, ai nấy đều vội vàng hành lễ, nhưng mà ánh mắt bọn họ vân liêc nhìn thiếu niên kia, người được ba vị chân nhân hộ tống thì đúng là kỳ quái.

    Toàn bộ Thái Thượng Đạo Đức Cung huy hoàng chẳng kém gì tiên thành trên thượng tiên, nhưng chỉ có Đạo Đức điện này là khó coi nhât chăng khác gì một đạo quán phô thông.

    Lúc này, ngồi giữa Đạo Đức điện có một trung niên đạo nhân, có đôi mắt xếch, nhưng sắc bén cực kỳ, trên người mặc một bộ đạo bào bình thường không mang trang sức gì cả, thậm chí cả một khối ngọc bội cũng không. Ở hai bên còn có 4 vị đạo nhân đang ngồi, thiếu niên kia quỳ giữa đại điện.

    Trung niên đạo nhân kia nói: “Không nên sợ, ngẩng đầu lên.”
    Thiếu niên nghe thấy thanh âm này, thì cảm thấy nó vô cùng du dương dễ nghe, sự sợ hãi trong lòng tự dưng biến mất, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh.

    Ngoại trừ trung niên đạo sĩ ngồi ở chính giữa, thì hai bên có 8 vị chần nhân, trong đó có 5 nam chân nhân, hai vị nam tử mặc trang phục tục gia, và một nữ đạo sĩ. Ba vị Tử Dương, Ngọc Hư và Thái Vi chân nhân thì hắn đã quen rồi. Mà nhắc tới lại kỳ quái, trên người tám vị chân nhân ai cũng có quang hoa, mà chỉ duy nhất vị đạo nhân ngôi ở giữa là chẳng có chút linh khí nào.

    Đạo nhân ngồi ở giữa, chính là chưởng giáo của Đạo Đức tông : Tử Vi Chân Nhân. Lão quan sát kỹ thiếu niên một lúc, mới mở miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

    Thiếu niên ngỡ ngàng, một lát mới đáp: , “Tiểu nhân thuở nhỏ không có phụ mầu, chỉ biêt mình họ Kỷ, không có tên. Sau đó được chưởng quỷ thu nhận nhưng cũng không đặt tên cho.”

    Tử Vi Chân Nhân hơi hơi trầm ngâm nói: “Đã như vậy, thì ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên. Kiếp trước của ngươi lý lịch sâu như biển, nhưng hôm nay dù sao cũng là luân hồi nơi trần tục. Đại đạo thương mang chúng sinh như trần, vậy thì gọi ngươi là Nhược Trần đi. Điều này nhắc ngươi sau này đắc đạo, cũng đừng quên kiếp này đã từng luân hồi hạ giới.”

    Dứt lời Tử Vi Chân Nhân phẩt phẩt tay, một tiểu đồng đi ra, mang Kỷ Nhược Trần xuống dưới, đi làm Minh Bài (thẻ bài bằng gỗ được khắc tên) và nhận các dụng cụ linh vật.

    Sau khi Kỷ Nhược Trần đi rồi, trong đại điện lại trở nên yên lặng, trưởng chi của bát mạch không ai nói câu nào, cùng đợi Tử Vi Chân Nhân nói tiếp. Bầu không khí trong điện nhất thời đã có sự thay đổi.

    Tử Vi Chân Nhân vuốt râu nói:
    “Tử Dương, Ngọc Hư và Thái Vi ba vị sư huynh lần này đem được Kỷ Nhược Trần trở về, đã lập được một đại công. Bây giờ ta cũng không gạt các vị, khi ta đang bể quan, có biết được thiên cơ, là một tiên nhân bị trục xuất xuống phàm trần, sau khi kiếp nạn này qua đi, sẽ được trở về Tiên giới. Cho nên ta mới làm khó tiên giá của ba vị sư huynh, không tiếc việc đắc tội các phái đem Kỷ Nhược Trần trở về. Hiện tại còn có một đại sự, đó chính là Kỷ Nhược Trần sẽ trở thành môn hạ của mạch nào. Các vị không cần cổ kỵ điều gì cả, cứ nói thoải mái.”

    Tử Vi Chân Nhân nói xong câu này, các vị chân nhân ngồi đây ai cũng rung động Ngọc Hư chân nhân hỏi: “Tử vi chưởng giáo, ngài không muôn đích thân dạy dô Kỷ Nhược Trần ư?”

    Mạch của Tử Vi Chân Nhân đệ tử rất ít, tu vi cũng không sâu, đó cũng là nguyên nhân mà lão chưa có đệ tử chân truyên. Hơn nữa bế quan một mạch hơn 30 năm. Vốn đây chính là Trích tiên hàng thể (tiên nhân phạm tội bị đày xuống phàm trần), nên sẽ thuận lý thành chương nhập làm môn hạ của Tử Vi Chân Nhân.

    Nhất mạch của lão tuy rằng điêu linh, thể nhưng lại có hai vị chân tiên phi thăng, chẳng những có trọng lượng trong bát mạch còn lại, mà cũng là việc chưa từng có trong các phái tu đạo. Thế nhưng nay Tử Vi Chân Nhân lại đem cơ hội tốt này tung ra, làm cho các vị chân nhân ngồi đây không ai tưởng tượng nổi.

    Lúc này, có một vị trung nhiên nho sĩ đang ngồi, ho khan một tiếng, nói: “Tử Vi chưởng giáo, đệ có một chuyện không biết có nên nói hay không. Khi nãy đệ thấy căn cốt của thiếu niên kia hơi tệ, mặc dù cũng có chút thông tuệ, trên người hình như có một luồng tiên khí. Thế nhưng với đệ tử Đạo Đức tông chúng ta mà nói, thì tư chất như vậy cũng chỉ là loại bình thường mà thôi. Chuyện này và Trích tiên kia có chút không hợp, huống chi tuổi của hắn không còn nhỏ nữa, với tư chất như vậy, để tu luyện thành đắc đạo phi thăng thực sự là khó vô cùng.”

    Hắn nói ra câu này, nhưng chân nhân khác đều gật đầu, đương nhiên là cũng có những nghi hoặc như vậy. ‘

    Tử Vi Chân Nhân trầm ngâm một chút, nói: “Cảnh Tiêu sư đệ nói cũng có đạo lý. Chỉ là thiên cơ khó dò, với mắt thường phàm thai như chúng ta không nhận ra chân tiên, thì cũng không có gì kỳ quái. Như vậy đi, mang hắn vào đây, để các vị khỏi phải nghi ngờ.” Dứt lời, không thấy Trần Vi Nhi có động tác gì, cửa điện đã mở ra hai tiểu đạo đồng dẫn Kỷ Nhược Trần vào bên trong.

    Lúc này Kỷ Nhược Trần đã thay một bộ trang phục mới, nhìn qua cũng thấy sự tuẩn tú anh khí.

    Tử Vi Chân Nhân vẻ mặt ôn hoà nói: “Nhược Trần, có thể đem Thanh Thạch trong người ngươi cho chúng ta xem không?”

    Kỷ Nhược Trần vội vàng tháo Thanh Thạch xuống, dâng lên cho Tử Vi Chân Nhân. Tử Vi Châm Nhân lại hỏi: “Thanh Thạch này từ đầu ngươi có được?”

    KỷNhược Trần trong lòng hơi rùng mình, nói: “Ta cũng không biết nó từ đâu mà có, chỉ biết là khi mình hiểu chuyện, thì đã có nó rồi.”

    Tử Vi Chân Nhân mỉm cười gật đầu, phất phất tay, hai tiểu đạo đồng lại dẫn Kỷ Nhược Trần xuống dưới.

    Đợi cho tới khi Kỷ Nhược Trần ra khỏi cửa. Tử Vi Chân Nhân giao Thanh Thạch cho Tử Dương chân nhân đang ngồi bên phải mình nói:
    “Các vị chân nhân xem cho thật kỹ, xem Thanh Thạch này có chỗ nào không giống như bình thường.”

    Tử Dương. Ngọc Hư và Thái Vi đã nghiên cứu Thanh Thạch này rất lâu rồi cho nên lập tức giao lại cho người bên cạnh. Năm vị chân nhân còn lại ai nấy đều ngưng thần quan sát, dường như muốn nhận ra sự ân chứa sầu bên trong Thanh Thạch.

    Bình thường thì ánh mắt của họ cực kỳ sắc bén, trong Thanh Thạch này có chứa điều Huyền bí gì, thì nhât định sẽ khó thoát khỏi pháp nhãn của họ. Thế nhưng năm vị chân nhân nhìn tới nhìn lui, đều nghĩ đây chỉ là một hòn đá phổ thông mà thôi.

    Lúc này, Thanh Thạch đã được truyền tới tay của nữ đạo sĩ duy nhất. Nàng quan sát Thanh Thạch rất lâu, bông nhiên cô sức bóp một cái vậy mà Thanh Thạch lại chăng hê hấn gì.

    Các vị chân nhân khác thấy vậy, thần tình ai nấy đều rung động. Vị nữ đạo nhân này có đạo hiệu là Ngọc Huyền, công lực thâm hậu, một cái bóp của nàng lực nặng như thiên qua. đủ để đoạn kim phá thạch (vỡ đá mát vàng). Với lực lượng như vậy, Thanh Thạch không hề hấn gì, thì chứng tỏ nó không phải là vật phàm.

    Tử Vi Chân Nhân mỉm cười, nói: “Ngọc Huyền. muội không ngại thì chém nó hai kiếm xem sao.”

    Ngọc Huyền nghe vậy, đưa tay phải ra bàn nhẹ nhàng khua một cái một thanh cổ kiếm chừng ba thương óng ánh đã hiện trong tay. Nàng nhẹ nhàng a lên một tiếng, cổ kiếm chém vào Thanh Thạch trong tay. Nhưng khi thân kiếm và Thanh Thạch va chạm vào nhau, thì vang lên một thanh âm rầt là êm tai.

    Thanh Thạch vẫn như cũ, không có gì hao tổn không có chút tỳ vết nào. Các vị chân nhân thấy vậy, ai nấy đều biến sắc khiếp sợ không thôi. Một kiếm vừa rồi của Ngọc Huyền tuy không dùng tới lực lượng thực sự, nhưng cũng đã sử dụng chú pháp, lực chém tăng gấp bội, thế bạt núi lấp sông vậy mà lại không làm gì được viên Thanh Thạch nho nhỏ này. Chi từ điểm này thôi mà nói, Thanh Thạch chắc chắn không phải là vật của phàm giới.

    Tử Vi Chân Nhân thấy vậy, mỉm cười nói:
    “Các vị chân nhân nên biết, tiên vật như thế này đều có linh tính, nó sẽ tự nhận chủ cho mình cho nên Kỷ Nhược Trần chính xác là Trích Tiên, điểm này không cần hoài nghi. Bây giờ chúng ta nên bàn xem, cho hắn nhập vào mạch nào.”
     
    Last edited by a moderator: 27/10/16
  4. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205

    Chương 13: Đạo Đồ 3



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Nếu như đã chứng thực Kỷ Nhược Trần chính là Trích tiên, các vị chân nhân ngồi đây, ai cũng là chi sĩ cầu đạo, một bảo vật khó cầu như vậy. Sao có thể đơn giản bỏ qua được?

    Huống chi khi Kỷ Nhược Trần nhập vào nhất mạch nào, thì nhất mạch đó sẽ có một vị tiên nhân phi thắng trong tương lai, đây là một chuyện tốt có thể cầu được hay sao?

    Bình thường các vị chân nhân ai nấy chẳng có công phu hàm dưỡng, tuy rằng ai cũng muốn đem Kỷ Nhược Trần nhét vào trong mạch của mình, thế nhưng sao Có thể làm như những dân chúng bình thường làm chuyện mèo khen mèo dài đuôi mất hết thân phận được.

    Cho nên các vị chân nhân ngồi đây, ai nấy đều im lặng không nên tiếng, ta nhìn ngươi. ngươi nhìn ta.

    Bầu không khí trong đại điện nhất thời trên nên ngưng trọng. Cuối cùng vẫn là Ngọc Hư đạo nhân thiểu kiên nhẫn nhất, cất cao giọng nói: “Ngọc Hư nhất mạch của ta công lực thâm sâu, đương nhiên sẽ do ta chỉ điểm cho Kỷ Nhược Trần.”

    Hắn còn chưa dứt lời, một vị chân nhân ở bên cạnh đã lập tức nói: “Kiểm pháp của Ngọc Hư Chân Nhân đương nhiên là lợi hại, thế nhưng kim đan đại đạo, tam thanh chính pháp mới là con đường để phi thắng. Điểm này thì Tử Vân nhất mạch của ta lại đứng đầu.”

    Vốn các vị chân nhân đều là người khiêm tốn, nhưng việc này lại liên quan quá lớn, khi có một người mở đầu, thì ai nấy lập tức nháo nhào cả lên. Ngay cả những người tục gia như Trương Cảnh Tiêu, Cổ Thủ Chân cũng bị cuốn vào, bảy mồm tám lưỡi, rất là náo nhiệt.

    Ngọc Huyền chân nhân vất vả lắm mới dành được cơ hội nói chuyện lập tức nói: “Nhất mạch của muội tâm đắc nhất chính là Thái Huyền Tam Phụ Kinh, rất thích hợp cho những đệ tử trẻ tuổi có căn cơ, cho nên Kỷ Nhược Trần đầu nhập vào nhất mạch của muội là hợp…”

    Ngọc Huyền chân nhân còn chưa nóixong, thì Trương Cảnh Tiêu đã ngắt lời: “Ngọc Huyền chân nhân nói như vậy là không ổn, nhất mạch của muội nữ đệ tử đông đảo, ta thầy Kỷ Nhược Trần là người đào hoa, e rằng khi trưởng thành sẽ có điều không thích hợp…”

    Ngọc Huyền chân nhân nghe vậy giận dữ, lạnh lùng nói: “Xin hỏi Cảnh Tiêu tiên sinh nhất mạch của tiên sinh có tới 26 vị nữ đệ tử, vậy mới là thích hợp nhất hay sao?”

    Vốn các vị chân nhân ai nấy đều liều mạng tâng bốc mình, nhưng mà hai vị chân nhân là Trương Cảnh Tiêu và Ngọc Huyền lại hỏi một đáp một khơi mào cho sự công kích lẫn nhau.

    Vì vậy bên trong Đạo Đức điện thiên lôi trùng kích, điện quang mơ hồ, các vị chân nhân miệng thì tranh luận, tay thì biểu diễn, cố sức đem toàn lực chứng minh cho những tông mạch khác biết rằng công pháp của mình lợi hại mới thích hợp cho Trích tiên tu luyện, còn các mạch khác thì không hợp.

    Tình thể đã biển thành khẩn trương, mắt thấy các vị chân nhân đã chuẩn bị ra sơn môn đấu pháp, lấy thực lực phân cao thấp. Tử Vi Chân Nhân không nhịn được nữa, nặng nề đập cái bàn bằng gỗ tử đàn, trong điện mới dân yên tĩnh lại.

    Trong tám vị chân nhân, thì bảy người đang mang vẻ mặt giận dữ, nhìn chằm chằm vào nhau, chỉ có Tử Dương chân nhân là mỉm cười, từ đâu tới cuối không tham gia vào việc đấu khẩu giữa các vị chân nhân. nhưng mà nụ cười này cũng làm cho hắn có chút xâu hổ.

    Tử Vi Chân Nhân nhìn quanh một vòng bỗng nhiên thở dài nói: “Các vị đạo hữu nói đều có đạo lý. Kỷ Nhược Trần đầu nhập vào mạch nào cũng thỏa đáng và cũng có chút không thỏa đáng. Trường hợp này là chúng ta phụ tá tiên nhân vũ hóa phi thăng, là chuyện đại sự bậc nhất của Đạo Đức tông cho nên không thể khinh thường được. Như vậy đi. Kỷ Nhược Trần tạm đầu nhập vào nhất mạch của Tử Dương chân nhân. các mạch còn lại mỗi tháng có hai ngày dạy hắn. Đợi cho tới kỳ Đại khảo của năm năm sau, thì hắn sẽ tự do định đoạt xem mình đầu nhập vào nhất mạch nào.”

    Thật bất ngờ, bảy vị chân nhân vẫn cứ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mặc dù ánh mắt chạm nhau vận có giầu thiểm điện, hỏa diễm, nhưng mà xem ra không ai phản đối chuyện Kỷ Nhược Trần đầu nhập vào làm môn hạ của Tử Dương chân nhân.

    Nếu đại sự đã định, chân nhân của thất mạch đều xin cáo lui, tự quay về ngọn núi của mình, chỉ có Tử Dương chân nhân bị giữ lại.

    Đợi khi mọi người đi rồi, Tử Vi Chân Nhân hai mắt khép lại, trên mặt hiện lên sự mệt mỏi. Sắc mặt của Tử Dương chân nhân cũng ngưng trọng, dường như mang tâm sự nặng nề. Hai vị chân nhân cứ ngồi ngay ngắn trong điện như vậy, lặng im không nói. Nhất thời trong đại điện, yên tĩnh như thời thái cổ.

    Chắc là đã suy nghĩ kỹ, cho nên Tử Dương chân nhân mới mở miệng nói: “Tử vi chưởng giáo. Kỷ Nhược Trần đầu nhập vào làm môn hạ của ta, hình như có chút không thỏa đáng!”

    Tử Vi Chân Nhân khoát khoát tay, nói: “Tử Dương sư huynh không nên đùn đẩy nữa! Trong các chân nhân của bát mạch, thì tuổi của huynh lớn nhất, đức cũng dày nhất, cho hắn đầu nhập làm môn hạ của huynh thì mới làm cho bảy vị chân chân còn lại tạm dừng tranh chấp.” Nói tới đây, lão dừng lại. hắn thở dài một hơi nói tiếp: “Ai không nghĩ tới, trong nội bộ Đạo Đức tông của chúng ta vẫn tranh chấp kịch liệt như cũ, ba mươi năm trước cũng thế, ba mươi năm sau khi ta xuất quan, vẫn là như vậy. Nếu như tiếp tục kéo dài thì chuyện sẽ như thế nào đây?”

    Nghe thấy những câu này, nét mặt của Tử Dương chân nhân hiện lên sự xấu hổ, mới: “Khi Tử Vi chưởng giáo bế quan, ta vâng mệnh chấp chưởng môn hộ. Ba mươi năm qua ta chắng làm cho bản tông khởi sắc chút nào, đúng là ta quản lý không chu toàn phụ sự phó thác của chưởng giáo.”

    Tử Vi Chân Nhân lặng lẽ nói: “Điều này sao có thể trách huynh được? Người trong thất mạch còn lại, ai không muốn làm vinh dự môn hộ mình, chèn ép các chi khác? Sau khi ta công lực viên mãn, thì huynh sao có thể áp chế được bọn họ đây? Nếu như bọn họ không phải bị quấn vào những chuyện này, thì với tư chất của bọn họ, sao tu vi chỉ dừng ở chừng đó được?”

    Lúc này, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh bầu không khí đã bị đè nén xuống rất nhiều. Tranh chấp trong nội bộ Đạo Đức tông đã có từ hơn ngàn năm trước, có thể nói đây là một căn bệnh mãn tính đã nhập vào xương tủy từ lâu rồi. Chỉ bằng công lao mấy chục năm muốn xoay chuyển cục diện, thì sao có thể được.

    Tử Dương chân nhân trầm ngâm trong chốc lát, rồi mở miệng nói: “Chưởng giáo lân này xuất quan là đại sự trong chính đạo, có ngài chủ trì đại cục, lại có được Trích tiên trong tay. Đạo Đức tông ta vẫn sẽ đứng đầu chính đạo, ngạo thị quần luân, đó cũng là việc định trước trong tương lai.”

    “Đứng đầu chính đạo, ngạo thị quần luân?”

    Tử Vi Chân Nhân hừ một tiếng, nói:
    “Việc này có ý nghĩa gì với Đạo Đức tông của chúng ta? Chẳng nhẽ như vậy thì sẽ hóa giải được sự tranh đấu giữa bảy vị chân nhân? May mà bảy vị chân nhân này tranh đấu cũng chỉ mới vài chục năm. Hành vi của bọn họ cũng có giới hạn chưa vượt qua môn quy, chưa bôi bẩn danh tiếng của Đạo Đức tông ta.” Tiếp đó, ngữ khí của Tử Vi Chân Nhân trầm xuống lại nói: “Tử Dương sư huynh, lần này ta khám phá thiên cơ, có được một Trích tiên đầu nhập vào bản tâm, thì đã bỏ lỡ không ít tu vi ,qua mấy ngày nữa ta sẽ lại bế quan, sự vụ trong bản tông lại vẫn giao cho sư huynh xử lý.”

    Tử Dương chân nhân vốn tưởng rằng chưởng giáo xuất quan thì sẽ nghỉ ngơi một thời gian, xử lý một chút những sự vụ trong bản tông.

    Lấy uy vọng của Tử Vi Chân Nhân, thì có thể hóa giải một số ân oán đã tích trữ lâu năm trong thất mạch. Nhưng mà ngàn vạn lần không ngờ tới, mấy ngày sau chưởng giáo lại bế զuan. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, thì có thể giải quyết được sự vụ trong ba mươi năm sao?

    Nghĩ tới đây Tử Dương chân nhân kinh hãi vội vàng nói: “Thế nhưng…”

    Tử Vi Chân Nhân khoát tay, không để cho Tử Dương nói tiếp, lão đi lại trong đại điện mây vòng hai lông mày nhíu chặt lại, có vẻ như đang suy nghĩ, hoặc là có việc gì đó khó giải quyết.

    Sau một lát. Tử Vi Chân Nhân dừng bước, đi tới trước mặt của Tử Dương chân nhân. chậm rãi nói:
    “Lúc nãy ta có bói quẻ, nhưng lại không thể nhìn rõ vận số của Kỷ Nhược Trần. Tuy nói hắn làTrích tiên chuyển thế nhưng cũng đã là người phàm tục, nhưng ta lại nhìn không rõ số mạng của hắn. Mà chuyện lần này, cũng sẽ có rất nhiều môn phái nhận rõ thiên cơ, đến đây cướp người việc này cũng không muốn xử lý là được. Theo lý thuyết thì các môn phái của Sấu Thạch tiên sinh. Thất Thánh Sơn … họ không quan trọng đạo hạnh tại sao lại có thể hiểu thiên cơ được cơ chứ?”

    Tử Dương chân nhân nghe vậy thì không để bụng. nói: “Chưởng giáo chân nhân quá lo lắng rồi! Nếu không phải ngài khá phá thiên cơ sớm nửa ngày, thì chúng ta sao có thể giành được tiên cơ. Sao có thể chuẩn bị chu toàn, một kích chế ngự người trong các phái được? Điểm này thôi cũng chứng minh thần thông giữa phái ta và họ chênh lệch không nhỏ!”
     
    Last edited by a moderator: 27/10/16
  5. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205

    Chương 14: Đạo Đồ 4



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Tử Vi Chân Nhân lắc đầu, sắc mặt biển đổi trịnh trọng dặn dò:
    “Cho dù như thể nào, sau này sự huynh hành sự cũng phải cần thận, bảo hộ Kỷ Nhược Trần cho tốt. Thân phận hiện tại của Kỷ Nhược Trần không thể để lộ ra được, nếu như chính đạo, tà môn biết hắn là Trích tiên hàng thế, tất sẽ không từ thủ đoạn mà tới cướp người, nói không chừng, cả những lão quái vậy trăm tuổi cũng xuất hiện, như vậy thì sơn môn của Đạo Đức tông sẽ không ngừng tấp nập. Hắc hắc, Đạo Đức tông chúng ta đã truyền thừa ba ngàn năm, sao có thể bị hủy trong tay chúng ta được? Tử Dương sư huynh, ta nhìn về phía xa của Tây Huyền Sơn, trong mây tía lại có ẩn huyết quang, chỉ sợ sau này, Đạo Đức tông sẽ gặp phải thế cục khó ứng phó nổi. Khi đó huynh cứ gọi ta xuất quan, ta sẽ hoãn lại việc phi thắng cùng nhau hợp lực đối phó địch nhân!”

    Tử Dương chân nhân vội vã đáp ứng.

    Tử Vi Chân Nhân lại trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên thở dàimột hơi, nói: “Kỳ thực thiên cơ khó dò, ta chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thấy đốm sáng, lại tưởng mình hiểu được thiên cơ, nhìn thấu âm dương, biết chuyện quá khứ tương lai. Hắc hắc, đúng là cuồng vọng tự đại! Nếu như biết trước được chuyện tương lai, thì sao lại có thể thủ thúc vô sách để Đạo Đức tông rối tinh rối mù như hiện nay?”

    Nói xong Tử Vi Chân Nhân buồn bã vô cùng, vung tay lên, đi vào trong hậu điện.

    Bình minh ngày tiếp theo, Kỷ Nhược Trần được một tiểu đạo đồng dẫn đường, đi đến Thái Thường Cung đây là nơi ở của Tử Dương chân nhân. Với hắn mà nói, mỗi bước đi lúc này, cảnh vật đều thay đổi một lần, giống như đang nhập mình vào trong một giảc mộng.

    Thái Thường Cung mang khí thể hùng tráng, mượn thế núi rừng cây ẩn giấu, giống như Bồng Lai tiên cảnh trông lại như quỳnh lâu điện ngọc, gọi là tiên cảnh cũng không nói khoác chút nào. Nếu như Kỷ Nhược Trần còn ở Long Mông khách sạn, thì đánh chết hắn cũng không tin, trong thiên hạ lại còn những nơi hùng tráng vượt khỏi giới phàm trần nhưthể này.

    … Lúc này, hắn cũng biết, tu sĩ không phải là thân tiên, nhưng với thần thông mà họ có, thì thân tiên cũng chỉ như vậy mà thôi.

    Có một điều không hoàn mỹ duy nhất, đó là cơm chay ở Thái Thượng Đạo Đức Cung mùi vị rất kém, lấy những điều mà hắn mới học được thì chính là tràn ngập tượng khí (thô sơ), không có linh tâm (tinh tê, khéo léo). Nếu như so sánh cơm chay ở đây với bánh bao nhân thịt của vợ chồng chưởng quỹ, thì đúng là khác nhau như trời với đất.

    Thái Thường Cung của Tử Dương đạo trường có vẻ ngoài nguy nga tráng lệ. Khi bước chân vào, cảm thấy nó thuần khiết mà không có tục khí thanh cao xuất trần, không mang vẻ xa hoa. Trong viện có trồng loại Từ Trúc Tông Lư (cây cọ màu trúc tím), rồi lại còn trồng cả chuối tây, gió thoang thoảng thổi mang lại cảm giác ấm áp, mềm mại mà sinh động đúng là phong cảnh kiểu Nam Hải.

    Kỷ Nhược Trần đi vào chánh đường, thấy ở giữa có một lão đạo mặt mũi hiền lành, chính là Tử Dương chân nhân. Hắn vô cùng thông minh lập tức quỳ xuống bái lạy, miệng nói thần tiên không ngớt.

    – Tử Dương chân nhân cười ha hả, thản nhiên nhận của hắn tám lạy, sau đó không thấy lão có động tác gì, mà có một lực lượng nhu hòa nâng Kỷ Nhược Trần dậy, đưa hắn tới trước mặt lão.

    Tử Dương chân nhân đánh giá kỹ Kỷ Nhược Trần một lần, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi đã cam nguyện làm môn hạ của Đạo Đức tông ta, vậy thì phải tuân theo quy củ. Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo, lấy chính tâm thành ý làm đầu. Ta hỏi ngươi. trong mấy năm trước, con đã làm những chuyện ác, trái ý bề trên chưa?”

    Kỷ Nhược Trần cả kinh lập tức quỳ xuống trả lời: “Tiểu nhân từ khi hiểu việc, thì đã bắt đầu lưu lạc, cho tới khi tới Long Môn khách sạn ở quan ngoại thì được chưởng quỹ nhận nuôi. Những năm gần đây tiểu nhân vẫn nhớ kỹ ân cho ở lại ở chưởng quỹ và chưởng quỹ phu nhân, tận tâm tận lực làm việc, chưa bao giờ làm trái ý của bề trên.”

    Tử Dương chân nhân nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, trong mũi nặng nề hừ một tiếng. Tiếng hừ này như tiếng sấm ầm ầm vang vọng trong tai của Kỷ Nhược Trần, làm cho hắn đầu váng mắt hoa.

    Kỷ Nhược Trần tâm trạng kinh hoảng âm run rẩy nói:
    “Chân nhân không thần tiên! Buổi sáng người tới Long Môn khách sạn, tiểu nhân thực sự không kháng cự được mê hoặc động tham niệm, ăn vụng ba cái bánh bao mới hấp và một chén canh xương. Tiểu nhân cũng không phải vì đói mà là đồ ăn do chưởng quỹ phu nhân làm quá ngon. Trừ lần đó ra, thì không làm chuyện gì khác trái ý bề trên cả, thực sự là không có!”

    Nhưng lúc này ở trong lòng Kỷ Nhược Trần lại nghĩ tới chuyện hạ mê dược, đánh ngất con dê béo, nhưng lại như tát nước đổ đi, hồn nhiên coi mình không làm những chuyện thương thiên hại lý nào cả.

    Tử Dương chân nhân công lực thâm hậu. nghe như vậy cũng ngẩn ngơ. Sau khi trầm mặc chừng nửa nén hương. Tử Dương chân nhân mới thở phào ra một hơi. Lão cười khổ một tiếng, những thiên văn tự định thuyết giáo về hắn thì giờ không phun ra được một chữ, toàn bộ đã quên sạch sẽ. Lão đành dặn dò nói:
    “Hôm qua Vân Phong đạo trưởng đã đưa cho ngươi tông quy môn pháp của Đạo Đức tông ta, hai ngày tiếp theo ngươi dụng tầm mà học cho thuộc. Sau đó Vân Phong đạo trưởng sẽ dạy cho ngươi những môn học khác, như quy củ dâng hương lễ bái. Đợi ta và thất mạch chân nhân thương lượng những môn ngươi phải học trong ngày, rồi sẽ đích thân dạy cho ngươi. Bây giờ sự vụ trong tông rất bận rộn, lễ bái sư cứ tạm hoãn lại, vừa rồi ngươi lạy ta tám cái, ta thay mặt chưởng giáo Tử Vi Chân Nhân thu ngươi làm đồ đệ. Sau này đừng có gọi bừa là thần tiên, người khác nghe lại cười cho.”

    Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, một lúc sau mới rụt rè nói: “Sư phụ, đệ tử còn có một chuyện. Vân Phong đạo trưởng đúng là đã đưa cho con ba bản môn quy của Đạo Đức tông thế nhưng… thế nhưng trong sách có mười chữ, thì có tới bốn năm chữ con không biết.”

    Tử Dương chân nhân trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Hóa ra con không biết chữ, điều này đúng là ta đã quên mất. Vậy thì sau này mỗi ngày con bỏ ra một canh giờ (bằng hai tiếng đồng hồ), cùng các đồng tử mới chọn năm nay đọc sách viết chữ. Con cứ đi xuống đi, có gì thì gọi Vân Phong đạo trưởng an bài cho.”

    Kỷ Nhược Trần đáp ứng, theo tiểu đạo đồng bước ra ngoài. Nhưng mới đi tới cửa đại điện. Tử Dương chân nhân đã gọi hắn quay lại. Tử Dương chân nhân lấy Thanh Thạch ở trong người ra, giao cho Kỷ Nhược Trần, sau đó nói:
    “Nhược Trần, nếu tính tuổi của thế tục con đã mười tám rồi hiện tại nhập môn học đại đạo đúng là đã quá muộn. Nhưng thiên đạo cốt ở chuyên cần, chỉ cần con khổ công học tập thì ở tuổi nào cầu đạo cũng không tính là muộn. Chỉ là con thành niên rồi mới tu đạo, thì cực khổ sẽ nhiều hơn người khác rất nhiều, đây cũng là thượng thiên cố ý muốn mài rũa con thành tài, không thể bởi vì như vậy mà sinh ra oán hận cam chịu. Sau này có gặp phải chuyện gì, luôn luôn phải nhớ kỹ. Đạo Đức tông chúng ta đứng đầu chính đạo trong thiên hạ, mọi chuyện đều phải lấy chữ “lý” làm đầu, con đã nhớ chưa?”

    Kỷ Nhược Trần cố sức gật đầu. Tử Dương chân nhân lại lấy ra một cái bình thuốc bằng ngọc màu xanh, đưa cho hắn, nói: “Đây là một lọ Dưỡng Thần Đan, khi nào con cảm thấy thân thể thần trí mệt mỏi thì hãy uống một viên là được, nó sẽ có tác dụng tốt cho con.”

    Kỷ Nhược Trần cám ơn Tử Dương chân nhân, sau đó lại theo tiểu đạo đồng ra cửa.
    Tuy rằng tuổi của hắn chưa đủ mười lăm, thể nhưng nếu Tử Dương chân nhân nói hắn là mười tám, vậy sẽ là mười tám. Hắn không ngốc tới mức đôi co làm gì, nhưng mẫu câu mà Tử Dương chân nhân căn dặn hắn.. thì hắn biết chân nhân có dụng ý, mỗi câu, mỗi chữ đều khắc sâu vào trong lòng.

    Kỷ Nhược Trần đi rồi, Vân Phong đạo trưởng vẫn đứng sau lưng Tử Dương chân nhân lên tiếng, nói: “Tử Dương chân nhân. Kỷ Nhược Trần tuổi đã mười tám, so với những đạo đồng nhập môn hơn tận 12 tuổi, đến lúc học tập thì sẽ có sự khó khắn. Hơn nữa người lại an bài hắn ở trong Thái Thượng Đạo Đức cung tu luyện, thì khi những đệ tử được cưng chiều, ngang ngược kiêu ngạo trong thất mạch thấy Kỷ Nhược Trần tư chất tầm trung lại được các vị chân nhân coi trọng như vậy, họ không biết hắn là Trích tiên hàng thế sợ rằng sẽ tới sinh sự gây chuyện. Cho nên việc an bài này, có thỏa đáng hay không?”

    Tử Dương chân nhân liếc mắt nhìn Vân Phong vuốtrâu mỉm cười nói: “Đây chỉ là một khảo nghiệm đơn giản, nho nhỏ mà thôi. Nhược Trần bán bánh bao thịt người trong hắc điểm sáu năm đã làm hại không biết bao nhiều người, chẳng nhẽ lại không ứng phó được với những đệ tử không rành thế sự kiêu ngạo tự đại kia ư? Chuyện mà vi sư lo lắng nhất, chính là hắn bị nơi phồn hoa này mê mẩn tâm hồn, không… chịu cực khổ tu luyện. Cho dù hắn có thân thể trích tiên, thì cũng làm sao tu luyện được tới đại viên mãn?”

    Vân Phong đạo trưởng lập tức nói: “Chân nhân anh minh.”
     
    Last edited by a moderator: 27/10/16
    thesun0825, buinhi99, dawnle and 8 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)