FULL  Huyền Huyễn Trạch Thiên Ký - Miêu Nị - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Trạch Thiên Kí
    Chương 1119: Quyển 7 - Chương 70: Khắp nơi đều có

    Ở trong hồ nước có thể tìm cá, bởi vì bên trong có cá, nhưng trong hồ nước không có kiếm.

    Hơn nữa Trần Trường Sinh không tìm mà là trực tiếp lấy ra.

    Đây là một động tác cực kỳ đơn giản nhưng hiệu quả, cho thấy trước đó hắn đã biết kiếm ở nơi này.

    Hắn giống như đang làm ảo thuật, từ trong hồ nước lấy ra một thanh kiếm.

    Sau đó hướng Thương Hành Chu đâm tới.

    Bọt nước theo thân kiếm văng ra, kiếm quang theo đó dâng lên, từ trong hướng ra ngoài chiếu rọi vô cùng thông thấu.

    Bờ hồ trở nên sáng lên, bọt nước giống như cây bạc, cũng giống như sao trời.

    Hơn mười đạo tinh quang sáng lên, theo tinh tuyến ẩn trong bầu trời đêm, thân ảnh đột nhiên trở nên hư ảo.

    Thương Hành Chu đạp tinh trở lui, trong nháy mắt đã đi hơn mười trượng.

    Xuy một tiếng vang nhỏ.

    Cổ áo của hắn xuất hiện một vết rách.

    Một vệt máu tươi từ bên trong chảy ra, tựa như ở trên đạo y màu xanh điểm một điểm mặc mai.

    "Sư phụ, nhận thua đi."

    Trần Trường Sinh nói với Thương Hành Chu.

    Nước hồ từ mũi kiếm trong tay của hắn nhỏ xuống, rơi vào trên tảng đá, phát ra thanh âm đích đáp, giống như đang thúc giục.

    Thương Hành Chu không đáp, bình tĩnh đi về phía trước, lần nữa đi tới trước người của hắn.

    Hai tay hắn cầm kiếm, giơ tới đỉnh đầu.

    Hai cánh tay trần dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng, giống như là pho tượng chân chính, hoàn mỹ thể hiện ra lực lượng.

    Vẫn không có bất kỳ kiếm chiêu, cũng không có bất kỳ huyền ý, chẳng qua là chém xuống đơn giản nhất.

    Lau một tiếng, không khí cùng thân kiếm kịch liệt ma sát, sinh ra một đạo lửa khói chói mắt.

    Khí tức nóng bỏng dữ dằn từ thân thể Thương Hành Chu cùng mặt trời phát ra.

    Vết máu trên đạo y màu xanh trong nháy mắt bốc hơi thành khói xanh.

    Nước đọng trên thân kiếm của Trần Trường Sinh cũng trở thành khói, biến mất mất tích.

    Kiếm quang thanh lệ tái khởi, nhưng không phải đâm về phía Thương Hành Chu.

    Trần Trường Sinh biết, Thương Hành Chu sẽ không đón đỡ kiếm của mình, cho nên kiếm của hắn dù nhanh hơn nữa, cũng sẽ mất ý nghĩa.

    Hắn chỉ có thể thu kiếm.

    Đương!

    Hai kiếm gặp nhau lần nữa.

    Tiếng sấm từ ven hồ lướt qua tường viện vang dội cả kinh đô.

    Mưa sa càng lớn, tường nghiêng cây đổ, cuồng phong gào thét, bờ sập đá loạn, nước hồ tưới tràn khắp chung quanh.

    Trên cỏ xuất hiện hơn mười chỗ hồ nước hoặc lớn hoặc nhỏ.

    Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh biến mất.

    Bọn họ đã đi tới trước Tàng Thư Lâu sau sân cỏ.

    Thềm đá đi lên Tàng Thư Lâu tràn đầy vết như mạng nhện, khẽ trầm xuống dưới.

    Trần Trường Sinh nằm ở bên trong, hai tay chống đất, chuẩn bị đứng lên.

    Hắn từ trong hồ nước lấy được kiếm, lần nữa bay đi.

    Bổn Kiếm của hắn không bị phá, nhưng cũng không thể đón đỡ một kiếm bá đạo của Thương Hành Chu.

    Tàn phong phất đạo y màu xanh, phát ra tiếng vang ào ào, phía trên xuất hiện thêm mấy vết rách.

    Thương Hành Chu hướng Tàng Thư Lâu đi tới.

    Trần Trường Sinh không quay đầu, tay phải rơi vào dưới bậc đá, sau đó rút ra phía ngoài.

    Cùng với tiếng kim khí cùng đá vụn ma sát, một thanh kiếm xuất hiện trong tay của hắn.

    Động tác của hắn lộ vẻ đặc biệt tự nhiên, tựa như đã chuẩn bị từ trước, luyện tập vô số lần.

    Hình ảnh dù khó tin đến cỡ nào, xuất hiện nhiều lần, cũng đã rất khó làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

    Thương Hành Chu vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào.

    Trần Trường Sinh đứng dậy, nhìn hắn thật tình nói: "Sư phụ, nhận thua đi."

    Thương Hành Chu vẫn không nói chuyện, trầm mặc đi lên trước, hai tay nắm đạo kiếm vung lên.

    Ánh mặt trời chiếu sáng thân kiếm cùng hai cánh tay trần.

    Hoa văn trên thân kiếm cùng mạch lạc trên da thịt vẫn rõ ràng như vậy.

    Khí tức sinh mệnh cùng mùi vị của tử vong cũng mãnh liệt giống như trước, như rượu mạnh làm người ta say mê hoặc là sợ hãi.

    Oanh một tiếng nổ vang, bụi mù mãnh liệt.

    Trước Tàng Thư Lâu xuất hiện một đạo khe rãnh sâu đậm.

    Sàn nhà đen nhánh mà sáng ngời không ngừng nhếch lên, sau đó vỡ nát.

    Giá sách sụp đổ, khắp nơi đều thấy sách cũ bay múa.

    Hắn từng hàng đêm xem tinh tại nơi này.

    Lạc Lạc cũng theo hắn rất nhiều đêm ở nơi đây.

    Nhưng thời gian sư phụ của hắn ở chỗ này so với hắn còn nhiều hơn nhiều

    Cửa sổ bể tan tành.

    Trần Trường Sinh rơi vào suối phun ở tiền viện, cả người ướt đẫm.

    Tượng thánh sư trong miệng đưa nanh, cũng phun ra nước.

    Cột nước to bằng ngón tay rơi vào đỉnh đầu của hắn, hình ảnh lộ vẻ có chút tức cười.

    Nơi này cách viện môn đã rất gần, có thể nghe được tiếng hít thở khẩn trương cùng với tiếng kinh hô trong Bách Hoa hạng.

    Mọi người trong Bách Hoa hạng cũng nghe được thanh âm hắn rơi vào suối phun.

    Cường giả như Vương Phá, Tương Vương, Trung Sơn Vương cùng với Lăng Hải chi vương, thậm chí chỉ dùng tai đã có thể "nhìn" được đại khái hình ảnh trong Quốc Giáo học viện.

    Suối phun khẽ u ám.

    Một đạo thân ảnh cao lớn che đậy cả thiên không.

    Thương Hành Chu không cho Trần Trường Sinh bất kỳ cơ hội thở dốc nào, xuất hiện lần nữa.

    Bên ngoài hơn mười trượng, Vương Chi Sách cùng Đường Tam Thập Lục cũng xuất hiện trên cỏ.

    Dư Nhân hẳn là còn đang trong Bách Thảo Viên.

    Từ Hữu Dung xuất hiện ở bên kia rừng cây, cánh chim trắng noãn khẽ lay động.

    Tiểu hắc long lúc này ở nơi đâu?

    "Ta thật sự tò mò."

    Vương Chi Sách nhìn Trần Trường Sinh từ suối phun đứng lên, nói: "Chẳng lẽ nơi này còn có kiếm ư? Vậy sẽ giấu ở nơi nào?"

    Tượng thánh sư rất hùng vĩ, suối phun rất lớn, nhưng ao nước rất cạn.

    Quốc Giáo học viện giáo tập cùng học sinh ngày nào cũng đi qua, rất khó không phát hiện kiếm bên trong.

    Đường Tam Thập Lục không nói gì, Trần Trường Sinh dùng hành động để làm ra trả lời.

    Hắn đi cà nhắc đem tay vươn vào trong miệng sư tử đá, bọt nước bắn nhanh, từ bên trong móc ra một thanh kiếm.

    Nhìn hình ảnh này, Từ Hữu Dung liên tưởng đến thứ gì, cảm thấy có chút ghê tởm, che miệng lại.

    Vương Chi Sách cảm khái nói: "Như vậy cũng có thể ư?"

    Đường Tam Thập Lục nhíu mày nói: "Tại sao không thể?"

    Vương Chi Sách thở dài nói: "Ta vốn tưởng rằng chỉ có một thanh kiếm."

    Đường Tam Thập Lục nói: "Sai, ta ở chỗ này đã giấu rất nhiều kiếm."

    Vương Chi Sách hỏi: "Rốt cuộc có bao nhiêu kiếm?"

    "Khắp nơi đều có."

    Đường Tam Thập Lục mở hai cánh tay, nhắm mắt lại, vô cùng say mê.

    "Chỉ cần ở Quốc Giáo học viện, hắn sẽ không thua."

    ...

    ...

    Suối phun đột nhiên vỡ, cái đuôi sư tử đá rơi ra, mặt vỡ không phải trơn nhẵn.

    Kiếm của Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh gặp nhau lần nữa.

    Tiếng sấm lần nữa vang lên.

    Chỉ bất quá lần này kéo dài thời gian rất lâu, không còn dừng lại.

    Quốc Giáo học viện khắp nơi đều là tiếng kiếm ngân, thỉnh thoảng có tiếng oanh minh kinh khủng vang lên.

    Không nhìn thấy thân ảnh của thầy trò hai người.

    Thỉnh thoảng có kiếm từ trong rừng cây bay ra, từ Tàng Thư Lâu bay ra, tà tà cắm ở trên cỏ cùng bên tường gãy, khẽ chấn động.

    Trong khoảng thời gian này, không biết Trần Trường Sinh đã tìm được bao nhiêu kiếm, sau đó lại bị Thương Hành Chu đánh bay.

    Bỗng nhiên, kiếm ngân ngưng.

    Quốc Giáo học viện trở nên an tĩnh dị thường.

    Địa phương an tĩnh nhất là một chỗ kiến trúc ở phía tây.

    Từ kiểu dáng kiến trúc đến xem, hẳn là kinh đường tuyên đạo, nhưng không biết bởi vì duyên cớ nào, nước sơn trên tường lại là màu đỏ thắm, phá lệ bắt mắt.

    Ở bên ngoài kiến trúc trồng hai hàng cây phong, có thể là bởi vì có trận pháp, vô luận mùa nào, cũng vẫn đỏ rực.

    Trên đạo y màu xanh khắp nơi đều là lỗ hổng, trên đó còn vương kiếm ý.

    Máu tươi từ bên trong không ngừng rỉ ra, nhìn rất sát nhân.

    Thương Hành Chu bị rất nhiều vết thương.

    Trần Trường Sinh thương thế nặng hơn, sắc mặt tái nhợt, cả người đầy máu, hai tay buông ở bên người khẽ run lên.

    "Ngươi còn kiếm sao?"

    Thương Hành Chu hỏi.

    Trần Trường Sinh từ chậu hoa bên cạnh lấy ra một thanh đoản kiếm, nói: "Đây là một thanh cuối cùng."
     
  2. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Trạch Thiên Ký
    Tác giả: Miêu Nị
    Quyển 7: Cảm khiếu nhật nguyệt hoán tân thiên.
    Chương 71: Phong Lâm các

    Dịch giả: vipnd2003
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Trước lúc ở Thiên Thư lăng, bọn họ đã mấy năm không gặp, nhưng khi gặp lại lại giống như người lạ, thậm chí có thể nói là trở mặt thành thù, nhưng dù sao cũng là thầy trò, cùng chung sinh sống mười mấy năm trong miếu cũ Tây Trữ trấn, hiểu thấu nhau tới cực điểm, chỉ bằng một chút động tác nhỏ bé nhất, cho dù là ánh mắt biến hóa, cũng biết đối phương đang suy nghĩ gì, cái này cũng có thể gọi là cảm giác.

    Thương Hành Chu cảm thấy tâm tình của Trần Trường Sinh khi rút thanh kiếm kia ra từ chậu hoa, mới đặt câu hỏi như vậy.

    Nhưng nhận được câu trả lời thừa nhận của Trần Trường Sinh, hắn không cảm thấy thoải mái hơn, càng không đắc ý, mà lại hỏi tiếp một câu.

    "Ngươi biết đây là nơi nào chứ?"

    Trần Trường Sinh là viện trưởng của Quốc Giáo học viện, ở chỗ này đã sinh sống nhiều năm, nhưng hắn quả thật không biết phiến kiến trúc màu đỏ này là gì —— Quốc Giáo học viện quá lớn, những năm qua nơi mà hắn học tập sinh sống chỉ giới hạn tại rừng cây ở gần hoàng thành cùng phụ cận của Tàng Thư Lâu, còn không bằng một phần nhỏ của Quốc Giáo học viện.

    Thương Hành Chu nói: "Nơi này là Phong Lâm các, hai hàng cây phong này là ta năm đó mang từ Giáo Khu xử tới đây."

    Trần Trường Sinh nghĩ thầm khó trách nhìn quen mắt như thế.

    "Mai Lý Sa là bằng hữu của ta."

    Thương Hành Chu nhìn mặt của hắn, tâm tình có chút phức tạp nói: "Hắn vẫn rất thưởng thức ngươi, ta vẫn luôn không hiểu được chuyện này, hiện tại dần dần đã hiểu được một chút."

    Nghe được câu này, Trần Trường Sinh không biết mình nên cảm thấy kiêu ngạo vui mừng hay cần phải để cho nỗi chua xót trong đáy lòng dần lan tỏa, chỉ có thể trầm mặc không nói.

    Đã đến thời khắc như hiện tại, còn nói lời như vậy có ý nghĩa gì chứ? Có lẽ là vì Thương Hành Chu xác nhận kiếm của Trần Trường Sinh đã sắp sửa dùng hết, nghĩ đến chuyện hắn sẽ thất bại thậm chí tử vong, cho nên mới có điều cảm khái hay sao? Nhưng lai lịch tòa Phong Lâm các này có gì quan trọng chứ?

    Thương Hành Chu xoay người nhìn ra ngoài lâu nói: "Năm ấy trận chiến cuối cùng diễn ra ở nơi này."

    Năm ấy chính là hơn hai mươi năm trước, cũng chính là cái đêm phát sinh Quốc Giáo học viện huyết án.

    Phong Lâm các đỏ rực chói mắt như thế, không biết có phải là vì đêm đó nhuộm quá nhiều máu hay không.

    "Đêm đó nơi này đã chết rất nhiều người, rất nhiều người trẻ tuổi, bọn họ đều ưu tú giống ngươi, thậm chí có thể ưu tú hơn cả ngươi."

    Thương Hành Chu thu hồi tầm mắt, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ta cuộc đời này đã chứng kiến quá nhiều sinh tử, thật sự đã không rung động nữa, cho nên ngươi đừng mong ta sẽ mềm lòng."

    Ý tứ của những lời này đã vô cùng rõ ràng.

    Nếu như Trần Trường Sinh còn không nhận thua, hắn tuyệt không sợ đem Trần Trường Sinh tự mình trảm dưới kiếm.

    Trần Trường Sinh không nhận thua, ngay cả nói cũng không nói một lời, vẫn duy trì trầm mặc.

    Hắn giơ tay phải lên, đoản kiếm để ngang trước mắt, mảnh bùn khẽ rơi xuống, hàn quang dần nồng nặc.

    Thương Hành Chu hiểu được lựa chọn của hắn, hướng hắn đi tới.

    Một dấu chân vô cùng rõ ràng xuất hiện trên sàn nhà.

    Mỗi cái dấu chân đều sáng lên, sau đó bốc cháy.

    Tầng mây tản đi còn lại bầu trời xanh, mặt trời vô cùng sáng ngời, chiếu vào Quốc Giáo học viện.

    Phong Lâm các lóng lánh chói mắt, tựa như thật sự đang thiêu đốt, phía ngoài cây phong theo gió lay động, giống như dâng lên ngọn lửa.

    Đây là máu sau vô số năm thiêu đốt mà thành lửa, tản ra mùi khét nhàn nhạt, tự có một loại cảm giác lừng lẫy nghiêm nghị.

    Huyết hỏa đem thân ảnh của Thương Hành Chu chiếu rọi cao lớn đến dị thường, phảng phất như thần ma.

    Đây chính là hắn khi còn sống, cũng là Vương Chi Sách, Đường lão thái gia đám người khi còn sống.

    Bọn họ sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà từ bỏ lý niệm cùng kiên trì của mình.

    Từng tiếng tiếu vang.

    Phong Lâm các cuồng phong gào thét.

    Cây phong lay động càng thêm kịch liệt, phảng phất ngọn lửa đang bắn lên, muốn đốt cháy tới tận thiên khung.

    Thương Hành Chu hai tay cầm kiếm chém xuống, mang theo một đạo huyết hỏa.

    Huyết hỏa cực xinh đẹp, thân ảnh của hắn lại rất âm lãnh, hai bên tương xứng, lộ vẻ tiên minh vô kể.

    Oanh một tiếng nổ vang, huyết hỏa tóe ra thành vô số tia lửa, khiêu vũ khắp trong Phong Lâm các, đốt cháy sàn nhà cùng lang trụ.

    Đoản kiếm phá cửa sổ bay đi, Trần Trường Sinh lùi lại hơn mười bước, phun ra một ngụm tiên huyết.

    Thương Hành Chu nâng kiếm, lần nữa đi về phía hắn.

    Trần Trường Sinh thần sắc không thấy bất kỳ vẻ bối rối nào.

    Hắn đối với Thương Hành Chu nói: "Nhận thua đi, sư phụ."

    Từ thời điểm ban đầu, hắn đã bắt đầu nói những lời này.

    Ở trong hồ nước, ở trước Tàng Thư Lâu, ở rất nhiều địa phương, mỗi lần hắn nhặt lên một thanh kiếm, sẽ nói một câu như vậy.

    Sau đó, kiếm này sẽ bị Thương Hành Chu chém bay.

    Hiện tại, thanh kiếm cuối cùng của hắn cũng không còn nữa, nhưng vẫn nói lời như vậy.

    Thương Hành Chu thần sắc không có toát ra vẻ đùa cợt, cũng không có vẻ khó hiểu.

    Thoạt nhìn, hắn biết sự tự tin của Trần Trường Sinh đến từ nơi nào.

    Trần Trường Sinh giơ tay phải lên.

    Nơi đó trừ không khí còn có ánh lửa, không có thứ gì cả.

    Chẳng lẽ hắn còn có thể từ không trung biến ra một thanh kiếm ư?

    Cách đó không xa bỗng nhiên vang lên thanh âm không khí bị cắt.

    Xuy, một đạo hàn quang xuyên qua cửa sổ, sau đó biến mất.

    Thanh đoản kiếm trở lại trong tay của Trần Trường Sinh.

    Ngay sau đó, vô số tiếng xé gió ở các nơi trong Quốc Giáo học viện không ngừng vang lên.

    Thanh âm kia phi thường bén nhọn, tự nhiên có một loại cảm giác sắc bén.

    Tiếng xé gió càng ngày càng dày đặc, tựa như mưa sa, nhưng có lẽ càng giống mưa tên.

    Vô số đạo kiếm quang, từ đáy mai, từ trong cây, từ trong nước sáng lên.

    Lão mai bị chặt đứt chỉnh tề, nhìn qua giống như lư hương đã thiêu đốt ba ngày ba đêm.

    Trên cổ thụ đứt rời xuất hiện mười lỗ thủng, thật giống như ống tiêu mà thiên thần sử dụng.

    Trong hồ nước nổi lên vô số rung động, phảng phất mấy trăm con cá chép mập mạp đang từ đáy bùn hôi thối giãy dụa bơi lên mặt nước.

    Đây là kiếm bị Đường Tam Thập Lục giấu ở Quốc Giáo học viện.

    Đây là kiếm bị Trần Trường Sinh theo thứ tự tìm được.

    Đây là kiếm bị Thương Hành Chu đánh văng đi.

    Phá không mà lên.

    Hướng Phong Lâm các bay đi.

    Hơn mười thanh kiếm đi tới bên người của Trần Trường Sinh.

    Thương Hành Chu nhìn hắn nói: "Không đủ."

    Trần Trường Sinh ngón tay khẽ chọc đoản kiếm.

    Một tiếng kiếm ngân thanh thúy lan tỏa ra bốn phía, mang theo hơn mười đạo kiếm ý trong trẻo lạnh lùng mà tinh khiết chí cực.

    Ba một tiếng vang nhỏ, đạo kế của Thương Hành Chu bị chặt đứt.

    Chiếc ô mộc kế nhìn như tầm thường lúc này đã gãy ra, tuyệt đối không tầm thường.

    Vô số đạo hàn quang từ bên trong dâng lên, tựa như đại giang sông lớn, cảm giác như đang bay múa reo hò.

    Cuồng phong gào thét, cây phong lay động bị cắt vỡ vụn, vũ điệu thành mảnh vụn màu đỏ bay khắp bốn phương.

    Lầu các mái cong bị chém ra vô số vết rách, tường cùng trụ màu đỏ bị cắt thành nhiều vệt loang lổ.

    Ngọn lửa dù từ mặt trời thiêu đốt mà tới, cũng cần bám vào một sự vật khách quan.

    Sự vật đã không còn, lầu cao sắp đổ, huyết hỏa làm sao còn có thể dâng lên?

    Ngọn lửa hướng thiên không lao tới dần dần biến mất, màu sắc cũng dần dần phai nhạt, cho đến cuối cùng biến mất thành hư vô.

    Ánh mặt trời rơi vào trong Phong Lâm các đã tàn phá.

    Mấy ngàn thanh kiếm lẳng lặng huyền phù bốn phía Trần Trường Sinh.

    Kiếm ý trong trẻo lạnh lùng mà kinh khủng chất đầy thiên địa.

    Những kiếm ý này mơ hồ có trận ý tương liên, lưu động lui tới, sinh sôi không ngừng, làm cho người ta cảm giác không cách nào đánh bại.

    Trần Trường Sinh nhìn Thương Hành Chu, hỏi: "Hiện tại đã đủ chưa?"​
     
  3. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Trạch Thiên Ký
    Tác giả: Miêu Nị
    Quyển 7: Cảm khiếu nhật nguyệt hoán tân thiên.
    Chương 72: Thương Hành Chu thua

    Dịch giả: vipnd2003
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Phong Lâm các đã sập mất một nữa, khắp nơi đều là tường đổ cửa nát.

    Ánh sáng rơi xuống, bị đám mây mỏng dần dần bay trở về cùng hàng hồng phong cao lớn ngăn cách, trở nên có chút ảm đạm.

    Ánh sáng ảm đảm, bị hơn ngàn thanh kiếm không ngừng chiết xạ, không trở nên rực rỡ, mà rất giống vằn nước.

    Trần Trường Sinh buông tay, thanh đoản kiếm ẩn dấu nhiều năm ở dưới chậu hoa bỗng bay đi, hợp vào mưa kiếm trong bầu trời.

    Hắn từ tay từ trên không trung hái xuống một thanh kiếm, giống như ở trên một cái cây chín mọng hái xuống một trái chín.

    Thanh kiếm kia cũng rất ngắn, nhưng vô cùng sáng ngời, lộ vẻ vô cùng sắc bén, chính là Vô Cấu.

    Mộc kế đã bị cắt thành hai khúc, không biết rơi ở nơi nào.

    Tàng Phong vỏ kiếm rơi ở dưới chân Thương Hành Chu.

    Vỏ kiếm này tên là Tàng Phong, là trọng bảo của Ly cung năm đó, Trần Trường Sinh sau khi rời Tây Trữ trấn vẫn luôn mang theo bên người.

    Lúc đầu đây có thể chỉ là một hành động tình cờ của Thương Hành Chu, nhưng hôm nay cuối cùng trở thành thủ đoạn ẩn dấu khó có thể tin.

    Lúc mới khai chiến, hắn đã đem Tàng Phong vỏ kiếm từ trong tay Trần Trường Sinh chiếm tới.

    Tàng Phong vỏ kiếm ngăn cách thần thức của Trần Trường Sinh, để cho hắn không cách nào triệu hồi kiếm nữa.

    Hắn lâm vào tuyệt cảnh, thậm chí có thể nói là tử địa.

    Nhưng sau đó hắn ở Quốc Giáo học viện lần lượt tìm ra rất nhiều kiếm, những thanh kiếm này đều có kiếm ý.

    Vỏ kiếm có thể ngăn cách được thần thức của hắn, nhưng chẳng biết tại sao, lại không thể hoàn toàn ngăn cách kiếm ý.

    Kiếm ý chính là ý tứ của kiếm.

    Kiếm có ý tứ là triệu hoán, là sóng vai, là giải y, là đồng bào.

    Đến đây, vỏ kiếm không còn cách nào ngăn cản được kiếm rời đi, mặc dù nó tên là Tàng Phong.

    Bởi vì kiếm ý này đã phong mang tất lộ.

    ...

    ...

    Tương Vương hai mắt đã đỏ lên, không biết có phải là vì vụn gỗ từ Quốc Giáo học viện bay ra gây họa hay không.

    Cũng có thể bởi vì cách tường viện thật dầy, hắn thấy được kiếm ý phong mang tất lộ.

    Hắn nâng ống tay áo xoa xoa mắt, bỗng nhiên xoay người đi tới ngoài Bách Hoa hạng, tạo thành một mảnh kinh động.

    Vương Phá liếc nhìn hắn một cái, cũng không đi theo.

    Không bao lâu sau, thân ảnh của Tương Vương xuất hiện tại Nại Hà kiều.

    Mùa đông đã qua, vạn vật hồi phục, ý xuân buông xuống, Lạc Thủy đã hòa tan, mang theo chút ít vụn băng chậm rãi xuôi dòng.

    Hai hàng nước mắt từ trên gương mặt của Tương Vương rơi xuống.

    Mặt của hắn rất tròn rất lớn, cho nên hình ảnh này nhìn có chút tức cười, cũng không có vẻ bi thương.

    Đứng ở bên cạnh hắn là một vị lão nhân đầu tóc hoa râm, mặt giống như trước rất tròn rất lớn, nhìn cũng có chút tức cười, cũng có thể nói là cực kỳ hài hước.

    Lão nhân này tên là Tào Vân Bình, là cháu ngoại trai của Thiên Cơ lão nhân, cũng đã từng là Bát Phương Phong Vũ. Hơn trăm năm trước, hắn thua ở dưới kiếm của Tô Ly, quá mức bi phẫn, hắn không để ý tới Thiên Cơ lão nhân cùng Thiên Hải Thánh Hậu khuyên can, phế bỏ một thân công pháp tu hành lại từ đầu, kết quả đã tẩu hỏa nhập ma, đại não có vấn đề.

    Những năm qua Tào Vân Bình rất ít xuất hiện trước mặt người khác.

    Chỉ có rất ít người biết được, Trần Trường Sinh ở trên đường đi tới Bạch Đế thành đã từng gặp hắn.

    Hắn vốn dĩ nhận lời mời của một vị đương quyền để đi làm khó Trần Trường Sinh, kết quả lại bị Trần Trường Sinh thuyết phục, lấy Nhân tộc đại cục làm trọng.

    Sau đó hắn ở trên Tây Hải giết chết Mục Tửu Thi.

    Đúng vậy, vị cường giả thần thánh lĩnh vực này tu vi đã phục hồi, thậm chí còn hơn năm đó.

    Về phần trí thức, cũng không ai biết hắn thật sự là ngây thơ như tiểu hài tử, hay chỉ là hắn giả bộ ngây thơ.

    Chỉ là vì sao hôm nay hắn lại xuất hiện tại kinh đô, lại ở bên bờ Lạc Thủy cùng Tương Vương gặp gỡ?

    Chẳng lẽ người ban đầu mời hắn đi làm khó Trần Trường Sinh chính là Tương Vương ư?

    "Tại sao ngươi lại khóc chứ?"

    Tào Vân Bình nhìn Tương Vương, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Bởi vì không có ai chịu cho ngươi kẹo ăn ư?"

    Không đợi Tương Vương trả lời, hắn dùng tốc độ rất nhanh bổ sung: "Từ Hữu Dung chỉ cho ta một túi kẹo, ta cũng không thể chia cho ngươi được."

    Hai câu nói rất đơn giản, có vẻ khả ái hoặc là nói đáng thương như trẻ nhỏ, nhưng đã tiết lộ đầy đủ tin tức.

    Nếu như nói đó là điều kiện đàm phán, cũng có thể nói là đã rất rõ ràng.

    Tương Vương lấy khăn tay lau nước mắt, cảm khái nói: "Ta đau lòng là bởi vì Đạo Tôn đại nhân sẽ thua, cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở."

    Nghe lời này, Tào Vân Bình ngây người, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, ngây thơ nói: "Ngươi đúng là một tên lường gạt, làm sao có thể như vậy được."

    Đúng vậy, Thương Hành Chu không có bất kỳ đạo lý nào để thất bại trong tay của Trần Trường Sinh, song phương cảnh giới chênh lệch quá lớn.

    Nhưng trận đối chiến giữa cặp thầy trò này, từ mới bắt đầu đã có điều kiện tiên quyết, đó chính là Thương Hành Chu muốn đem cảnh giới của mình áp chế ở dưới thần thánh lĩnh vực.

    Một người có một tòa Nam Khê trai kiếm trận, hiện tại Trần Trường Sinh, có thể cũng coi là người mạnh nhất dưới thần thánh lĩnh vực, kể cả Ma Quân cùng Thu Sơn Quân đều không phải là đối thủ của hắn. Cho dù nhìn lại lịch sử tu đạo vài ngàn năm, có lẽ cũng rất khó tìm được ai trước lúc đột phá thần thánh lĩnh vực có thực lực mạnh như hắn.

    Tương Vương cách tường viện nhìn thoáng qua, đã bắt đầu rơi lệ, bởi vì hắn thấy được kiếm ý này, cũng thật sự có chút thất vọng.

    Thương Hành Chu xem ra sẽ phải thua.

    ...

    ...

    Phong Lâm các rất an tĩnh.

    Quốc Giáo học viện rất an tĩnh.

    Gió phất qua mặt hồ cùng phong lâm, đi xuyên qua Phong Lâm các đã bị phá hủy, bị chút ít kiếm trong bầu trời cắt vụn, sau đó một lần nữa khép lại, phát ra thanh âm rất phức tạp.

    Có chút thanh âm giống như nức nở, có chút thanh âm giống như oán trách.

    "Ta sẽ không thua bởi ngươi."

    Thương Hành Chu nói với Trần Trường Sinh: "Ngươi là do ta dạy dỗ."

    Đây chính là đạo lý, hoặc là lí lẽ của hắn.

    Ta sẽ không thua bởi ngươi, những lời này thật ra chính là ta không thể thua bởi ngươi.

    Thương Hành Chu bước về phía trước một bước, nói một chữ.

    Chữ này nghe rất đơn giản, chỉ là một đơn âm tiết.

    Nhưng sau khi chữ này được nghe thấy, mới lộ ra diện mục chân thật, hiện ra âm điệu chập chùng vô cùng phiền phức.

    Ở trong thời gian cực ngắn, phảng phất hàm chứa vô cùng vô tận tin tức.

    Đây không phải là tiếng nói của loài người, mà là văn minh đến từ viễn cổ lưu lại, là thế giới trí tuệ mỹ lệ như Tinh hải khó có thể hình dung.

    Đạo y màu xanh theo gió mà khiêu vũ, long ngâm theo đó vang lên, vang dội cả Quốc Giáo học viện.

    Con ngươi Thương Hành Chu trở nên tái nhợt, như quỷ như thần.

    Một đạo khí tức tang thương khó có thể tưởng tượng hướng về Trần Trường Sinh cùng với mưa kiếm trong bầu trời cuốn tới.

    Trần Trường Sinh quan sát ánh mắt của Thương Hành Chu, bỗng nhiên cũng nói một chữ.

    Chữ kia cũng là một đơn âm tiết, nhưng giống như trước quái phục phức tạp, căn bản không cách nào hiểu, sâu thẳm tới cực điểm.

    Thiên không cao cao bị mây mù một lần nữa bao trùm, mơ hồ truyền đến một tiếng long ngâm, tràn đầy vui mừng cùng sung sướng.

    Vô số thanh kiếm theo tâm ý của Trần Trường Sinh rơi xuống.

    Kiếm ý lành lạnh, kiếm ngâm khắp nơi, liên miên không dứt, trong bầu trời xuất hiện vô số vết kiếm thẳng tắp mà khắc sâu.

    Ba một tiếng vang nhỏ.

    Gió ngừng thổi.

    Trong thiên địa một lần nữa trở nên vô cùng an tĩnh.

    Mưa kiếm lơ lửng ở trong bầu trời.

    Thương Hành Chu đứng ở trước người của Trần Trường Sinh, cả người đầy máu.

    Tay phải của hắn đang nắm cổ họng của Trần Trường Sinh.

    Chỉ cần khẽ dùng sức, Trần Trường Sinh sẽ chết.

    Đúng lúc này, thanh âm của Vương Chi Sách vang lên.

    "Ngươi thua rồi."​
     
  4. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Trạch Thiên Ký
    Tác giả: Miêu Nị
    Quyển 7: Cảm khiếu nhật nguyệt hoán tân thiên.
    Chương 73: Người nào thắng?

    Dịch giả: vipnd2003
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Đá vụn bị gió thổi lăn tròn trên mặt đất, phát ra thanh âm lộc cộc, cùng tiếng gió trong bầu trời bị kiếm cắt xen lẫn thành một mảnh, càng thêm lộ vẻ thê lương bi ai.

    Phong Lâm các rất an tĩnh, Đường Tam Thập Lục cùng Từ Hữu Dung nhìn Thương Hành Chu và Trần Trường Sinh, không nói một lời.

    Chỉ có thanh âm của Vương Chi Sách đang bay trong gió.

    Trận chiến sẽ cải biến chiều hướng của lịch sử này cuối cùng đã có kết quả.

    Chỉ là một khắc vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Hiện tại Thương Hành Chu đang nắm cổ họng của Trần Trường Sinh, nắm giữ đại cục cùng sinh tử tương quan, Vương Chi Sách lại nói hắn thua ư?

    Thương Hành Chu nhìn Trần Trường Sinh, đột nhiên hỏi: "Ngươi học được từ khi nào?"

    ...

    ...

    Bách Thảo Viên, Dư Nhân đứng bên bàn đá, nhìn bức tường viện kia, không nói gì.

    Trên tầng mây, Chi Chi nhìn mảnh học viện bên dưới, cũng không nói gì.

    Thế giới rất lớn, rất nhiều người, nhưng chỉ có bọn họ hiểu được ý tứ của Thương Hành Chu.

    Ở trước thời khắc quyết chiến cuối cùng bắt đầu, Thương Hành Chu nói một chữ đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp, cực kỳ khó hiểu.

    Chữ kia ẩn chứa tin tức vô cùng phong phú.

    Đó là long ngữ.

    Nội dung của một chữ kia lại là một môn đạo pháp vô cùng cổ xưa.

    Môn đạo pháp này được ghi chép trên một quyển đạo điển cuối cùng.

    Rất nhiều năm trước, ở bên dòng suối cạnh miếu cũ Tây Trữ trấn, Trần Trường Sinh cùng Dư Nhân đã từng xem qua cuốn đạo kinh này.

    Cuốn đạo kinh này có văn tự rất xa lạ, bọn họ không hiểu được.

    Nên bọn họ đi hỏi sư phụ của mình.

    Sư phụ nói với bọn họ đây là một quyển cuối cùng trong Tam Thiên Đạo Tàng, một ngàn sáu trăm lẻ một chữ, trong đó ẩn chứa thiên chung nghĩa, cho tới bây giờ không ai có thể hiểu được hoàn toàn ý nghĩa bên trong.

    Cho tới hôm nay, Trần Trường Sinh mới xác nhận sư phụ đã không nói thật, hoặc là nói còn có điều ẩn giấu.

    Thương Hành Chu rất rõ ràng đã đọc hết cuốn đạo điển này, hơn nữa còn học được rất nhiều.

    Môn đạo pháp kia vô cùng cổ xưa, mang theo ý tứ tang thương, để cho hắn phát huy ra năng lực vượt xa cảnh giới, thành công phá vỡ Nam Khê trai kiếm trận, đi tới trước người của Trần Trường Sinh.

    Nếu như không có gì bất ngờ phát sinh mà nói, hắn sẽ đạt được thắng lợi trong trận chiến thầy trò này.

    Song ngay một khắc kia, Trần Trường Sinh cũng nói một chữ.

    Chữ kia giống như trước cũng rất phức tạp, rất khó hiểu, ẩn chứa tin tức phảng phất vô cùng vô tận.

    Cũng là long ngữ.

    Cũng là một môn đạo pháp cực kỳ cổ xưa.

    Hai tiếng long ngâm dung hòa.

    Hai đạo khí tức chiếu rọi.

    Hai môn đạo pháp tương để.

    Đầy trời mưa kiếm rơi xuống.

    Nếu như Thương Hành Chu vẫn áp chế cảnh giới, như vậy hắn nhất định sẽ thua, thậm chí có thể sẽ chết.

    Cho nên ở thời khắc cuối cùng, hắn đã giải trừ áp chế cảnh giới, vận dụng lực lượng trên thần thánh lĩnh vực.

    Nghìn thanh kiếm cắt rách đạo y của hắn, cũng phóng ra vạn trượng tia sáng.

    Mưa móc gặp ánh mặt trời, xinh đẹp cũng phải hóa thành khói xanh, cho dù là cánh đồng tuyết, cũng sẽ hòa tan.

    Thiên phú, tài hoa, đạo pháp của Trần Trường Sinh ở trước mặt lực lượng tầng thứ cao hơn đều bị chèn ép.

    Tay Thương Hành Chu bóp chặt lấy cổ họng của hắn.

    Nhưng hắn không có bóp chặt được cổ họng của vận mệnh.

    Hắn dùng lực lượng của thần thánh lĩnh vực.

    Cho nên là hắn đã thua.

    Bước ngoặt chân chính của trận đối chiến này là ở thời khắc Trần Trường Sinh nói ra chữ kia.

    Thương Hành Chu muốn biết nguyên nhân trong đó.

    "Cái năm mà ta vừa tới kinh đô."

    Trần Trường Sinh quay đầu nhìn sang bên kia tường viện, trên mặt lộ ra thần thái hồi ức.

    Bên kia là Bách Thảo Viên, nơi xa hơn chính là hoàng thành.

    "Có một đêm, Mạc Vũ đem ta lừa gạt vào Đồng cung, sau này ta mới biết được đó là ý của sư thúc."

    Đêm hôm đó chính là Thanh Đằng yến, cái tên Trần Trường Sinh lần đầu tiên lưu truyền khắp cả đại lúc, chỉ có rất ít người biết được, ở trước thời khắc khai yến, hắn bị Mạc Vũ giam vào Đồng cung, sau đó gặp được huyền sương cự long trong truyền thuyết kia, suýt nữa bị giết chết sau đó ăn thịt, cuối cùng lại thu hoạch được rất rất nhiều.

    Đó là lần đầu tiên Trần Trường Sinh gặp phải khảo nghiệm sinh tử thực sự sau khi đi tới kinh đô. Ở trong năm tháng sau này, hắn thường xuyên nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm đó, tỷ như chính mình hướng về phía tiểu hắc long dõng dạc nói mấy câu, càng nghĩ càng cảm giác ngượng ngùng, thỉnh thoảng cũng sẽ không hiểu, vì sao ban đầu Giáo Hoàng lại sắp đặt để Mạc Vũ làm chuyện này?

    Trừ chuyện để cho tiểu hắc long trở thành người thủ hộ của Giáo Hoàng đời sau, có phải còn có thâm ý gì hay không?

    Trần Trường Sinh nghĩ mãi vẫn không rõ, nên không suy nghĩ thêm nữa.

    Hoa nhẹ trôi trong dòng suối.

    Hắn đang đi lại bên suối.

    Cũng không căn cứ theo ý nguyện của hắn mà hắn bắt đầu học tập long ngữ.

    Quá trình này cũng không thuận lợi, thậm chí có thể nói khó khăn hơn việc đi lại khắp đường phố kinh đô để mua các loại đồ ăn.

    Nhưng theo thời gian dần trôi, thỉnh thoảng hắn nhớ lại việc học thuộc cuốn đạo điển kia ở miếu cũ Tây Trữ trấn, lại chợt phát hiện chính mình mơ hồ hiểu được thứ gì.

    Ở trong ba năm nơi tuyết lĩnh, mỗi đêm, hắn đều học tập long ngữ với tiểu hắc long, sau đó hồi tưởng lại cuốn đạo điển này.

    Thật sự rất khó, vô luận long ngữ hay cuốn đạo điển này.

    Cuối cùng, hắn học được vẫn không nhiều, vô luận long ngữ hay cuốn đạo điển này.

    Nhưng đã đủ để hắn có thể trong điều kiện tiên quyết Thương Hành Chu không có bất kỳ chuẩn bị, đón đỡ môn đạo pháp kia.

    Cũng ngay khi hắn phát ra âm tiết kia, Trần Trường Sinh mới hiểu được tại sao Giáo Hoàng năm đó lại sắp đặt như vậy.

    Giáo Hoàng muốn hắn nhận được trợ giúp từ tiểu hắc long, còn muốn hắn học được long ngữ.

    Giáo Hoàng hi vọng hắn có thể tìm hiểu một quyển cuối cùng trong Tam Thiên Đạo Tàng, cũng nhắc nhở hắn Thương Hành Chu hẳn là có thể lĩnh ngộ chút đạo pháp cổ xưa từ trong cuốn đạo điển này.

    Tại sao muốn nhắc nhở? Giống như trước cũng là nhắc nhở.

    Rất rõ ràng, ở trước đây thật lâu, Giáo Hoàng đã dự đoán được thầy trò bọn họ sẽ vì lý niệm khác nhau mà trở mặt.

    Suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Trần Trường Sinh đối với Thương Hành Chu nói một phen như vậy.

    "Ngài nói không sai, ta đúng là do ngài nuôi lớn, nhưng mà, không phải ta được ngài dạy dỗ, bởi vì ngài không dẫn dắt ta, không để ý tới ta, cũng không có đã dạy ta thứ gì. Ta được sư huynh dạy dỗ, hắn đã dạy ta rất nhiều thứ, Tô Ly tiền bối, cũng đã dạy ta rất nhiều thứ, còn có sư thúc, bọn họ dạy cho ta đều nhiều hơn ngươi rất nhiều."

    Thương Hành Chu nhìn Trần Trường Sinh, không nói gì.

    Hắn thua.

    Hắn bại bởi tên đồ đệ chính mình không thích nhất ngay trước mắt, cũng là bại bởi tên đồ đệ chính mình thích nhất bên kia bức tường.

    Hắn thua bởi sư đệ mà mình từng xem thường nhất.

    Lúc này hắn nên làm gì?

    Buông tay, sau đó rời đi, giống như con lão cẩu nhà có tang, hay là...

    Thương Hành Chu nhắm hai mắt lại.

    Hành động này rất đột nhiên.

    Vô luận là Vương Chi Sách, hay là Đường Tam Thập Lục cùng Từ Hữu Dung, đều có chút giật mình.

    Chỉ có vẻ mặt của Trần Trường Sinh vẫn bình tĩnh, tựa như đã sớm dự liệu được những chuyện này.

    Thương Hành Chu nhắm hai mắt, nhưng không buông tay.

    Tay của hắn rơi vào trên cổ họng Trần Trường Sinh, vô cùng ổn định.

    Giống như một gốc tùng cường nhận, hoặc như khóa sắt cứng rắn.

    Bỗng nhiên, hắn mở mắt.

    Sâu trong con ngươi yên lặng, phảng phất có huyết sắc hòa tan, cùng hắc đồng gặp gỡ, biến thành hạt sắc.

    Đó là cây tùng già nứt ra chảy nhựa.

    Đó là mặt ngoài khóa sắt gỉ sét.

    Hắn nhìn Trần Trường Sinh, ánh mắt bình tĩnh mà kiên nghị.

    Sát ý, không có chút nào che dấu.

    ...

    ...

    "Chấp nhận thua cuộc đi."

    Vương Chi Sách quát lên.

    ...

    ...

    Quải trượng đặt tại trên bàn đá.

    Dư Nhân đã không có ở đây.

    ...

    ...

    Cánh chim trắng noãn hóa ra hai vệt lửa.

    Từ Hữu Dung biến mất khỏi chỗ cũ.

    ...

    ...

    Gió nổi mây phun.

    Thân thể huyền sương cự long như núi, hướng Quốc Giáo học viện chèn ép tới.

    ...

    ...

    Đường Tam Thập Lục vái dài đối với Thương Hành Chu, khẩn thiết nói: "Cần gì như thế."

    ...

    ...

    Trần Trường Sinh không nói gì.

    Hắn nhìn Thương Hành Chu, ánh mắt bình tĩnh giống như trước, kiên cố và kiên quyết.​
     
  5. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Trạch Thiên Ký
    Tác giả: Miêu Nị
    Quyển 7: Cảm khiếu nhật nguyệt hoán tân thiên.
    Chương 74: Ý nghĩa của chiến đấu

    Dịch giả: vipnd2003
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Kiếm như huyền vũ, nhắm ngay vào hai thầy trò đứng trên phế tích.

    Gió ngừng, hòn đá không còn lăn nữa, tự nhiên cũng không còn thanh âm, một mảnh an tĩnh.

    Mọi người trong Bách Hoa hạng chú ý tới loại an tĩnh này, biết bên trong tất đã xảy ra đại sự.

    Sinh tử, đương nhiên là đại sự chân chính.

    Quốc Giáo học viện, đạo sát ý kinh thiên mà lên kia đã chấn nhiếp tâm thần mọi người.

    Bỗng nhiên, một tiếng dây cung vang lên, vô số dây cung đã đứt.

    Trước cửa Quốc Giáo học viện tên nỏ loạn xạ, thánh quang chiếu sáng thiên không u ám.

    Tiếng rít phá không cùng tiếng kêu rên trúng tên bị thương thỉnh thoảng vang lên.

    Sau khi cục diện hỗn loạn lần nữa được khống chế, trong ngõ hẻm có thêm mấy vết máu, Vương Phá đã không thấy đâu rồi.

    Lăng Hải chi vương sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt, bởi vì hắn lo lắng Giáo Hoàng sẽ xảy ra chuyện.

    Nếu không phải là Quốc Giáo học viện xảy ra chuyện, nếu không phải là Giáo Hoàng gặp phải nguy hiểm, tại sao Vương Phá lại mạnh mẽ xuất thủ ở thời khắc khẩn trương như thế, sau đó xông vào viện?

    Phong Lâm các tỏa ra một đạo đao ý lạnh thấu xương chí cực.

    Gió nhẹ phất động hồng phong, Vương Phá xuất hiện ngay trước phế tích.

    Nhìn hình ảnh chung quanh, cảm giác không trung lưu lại đạo pháp khí tức cùng kiếm ý, hắn rất nhanh chóng xác nhận được tình hình đại khái.

    "Một đời kỳ nhân, vì sao lại không kiềm chế được như vậy?"

    Lời nói của Vương Phá như đao, vô cùng sắc bén, vài luồng gió rét vừa bị đao ý lay động, trong nháy mắt cũng bị chém đứt.

    Đường Tam Thập Lục cảm khái nói: "Đúng vậy, quá mức mất mặt."

    Hắn nói rất chân tình cắt ý, làm cho người ta cảm giác hoàn toàn giống như đang suy nghĩ vì danh vọng của Thương Hành Chu.

    Từ Hữu Dung không nói gì.

    Chẳng biết lúc nào, nàng đã chạy tới phía sau của Trần Trường Sinh.

    Quá gần, chỉ có mấy bước cự ly.

    Đây là hành động rất mạo hiểm.

    Không thấy rõ lắm thần sắc trên mặt nàng, bởi vì nàng cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy lông mi khẽ rung động.

    Lông mi được chiếu sáng vô cùng rực rỡ, tựa như lá cây bạch quả mùa thu.

    Ánh sáng, đến từ đáy mắt của nàng, chính là máu huyết phượng hoàng đang thiêu đốt.

    Nàng chuẩn bị sẵn sang xuất thủ.

    Hoặc là cứu Trần Trường Sinh.

    Hoặc là cùng Thương Hành Chu đồng quy vu tận.

    Trong bầu trời tầng mây tứ tán chung quanh, long thân như núi cách mặt đất càng ngày càng gần, bóng đen càng ngày càng dày đặc.

    Sau một khắc, bóng đen không hề đậm hơn, bởi vì nàng đã thấy rõ ràng hình ảnh, cảm thấy sợ hãi.

    Dư Nhân đang ở nơi đâu?

    Vương Phá nói không sai, Đường Tam Thập Lục cũng nói thật lòng.

    Lấy thân phận địa vị của Thương Hành Chu mà lại nuốt lời, quả thật không còn gì để nói.

    Huống chi hắn vốn là sư phụ của Trần Trường Sinh, càng có vẻ vô cùng mất mặt.

    Vương Chi Sách được hắn mời đến kinh đô, nhưng cũng sẽ không ủng hộ hành động của hắn, nói: "Nếu như ngươi động thủ, ngươi biết kế tiếp ta sẽ làm sao chứ."

    Thương Hành Chu không chắc có bao nhiêu kiêng kỵ với Vương Chi Sách, cho dù hắn có thể sẽ liên thủ cùng Vương Phá.

    Tương Vương cùng các vương gia Trần gia sẽ ủng hộ hắn, còn có cao thủ trong triều cùng với thế lực quân đội nữa.

    Cuộc chiến này có thể đánh được, mặc dù có chút mạo hiểm.

    Hắn thật sự rất muốn đổi ý, sau đó, giết Trần Trường Sinh.

    Mới vừa rồi Vương Chi Sách nói hắn thua, hắn nhắm mắt lại thấy được rất nhiều tương lai.

    Những hình ảnh kia là những tương lai bất đồng sau khi hắn đưa ra lựa chọn bất đồng.

    Trong đó có một tương lai nhìn tuyệt vời nhất, cho nên hắn rất chân thành thôi diễn năm lần, có bốn lần thành công lập lại quá trình hoàn mỹ kia.

    Tương lai kia giống như trước đứng đầu sự lựa chọn của hắn.

    —— ngón tay của hắn sẽ khẽ dùng sức.

    Đầu Trần Trường Sinh sẽ như trái cây chín mọng rơi trên mặt đất, sau đó vỡ nát.

    Kế tiếp sẽ là một cuộc chiến cực kỳ hung hiểm, hắn có thể sẽ thua, cũng có thể sẽ thắng, nhưng căn bản sẽ không nguy hiểm tới tánh mạng.

    Vô luận thắng bại như thế nào, ở thời khắc chiến cuộc thảm thiết nhất, hắn sẽ chủ động từ bỏ, hướng về phía Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi thừa nhận tội lỗi của mình, tự giam mình ở Lạc Dương.

    Sau đó mấy năm, Ly cung không còn chủ nhân, đấu tranh nội bộ tất sẽ dâng cao, cộng thêm áp lực từ bên ngoài, hắn sẽ có thể rất dễ dàng đoạt lại quyền bính trong Quốc Giáo.

    Ở một tiết điểm thời gian nào trong đó, hắn sẽ làm Trần Lưu Vương chết đi.

    Tiếp mấy năm nữa, Trung Sơn Vương làm phản, thiết kỵ thủ Ủng Lam quan sẽ xuôi nam.

    Khi đó, hắn sẽ từ Lạc Dương trở về.

    Không trở về, Trung Sơn Vương cũng sẽ không làm được gì, nhưng hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội kia, cùng Hoàng Đế trẻ tuổi đem chuyện ban đầu nói rõ ràng, đem câu chuyện xưa cũ này bỏ qua sau gáy.

    Chỉ có như thế, mới có thể thầy trò đồng tâm, mới có thể thiên hạ quy tâm.

    Sau đó mấy năm, thiên hạ nhất thống, vạn dân hưng thịnh, Nhân tộc thịnh vượng, chính là ngày Bắc Phạt.

    Trăm vạn hùng binh, binh lâm thành hạ.

    Thành là tòa thành nào?

    Đương nhiên là Tuyết Lão thành.

    ...

    ...

    Đây chính là kết quả Thương Hành Chu thôi diễn ra.

    Đây chính là tương lai vô cùng tốt đẹp ấy.

    Vì tương lai này, hắn nguyện ý từ bỏ tất cả, hy sinh hết thảy.

    "Cho dù làm như vậy sẽ để lại tiếng xấu muôn đời ư?"

    Vương Chi Sách hỏi.

    "Mấy trăm năm qua, ta vẫn ẩn ở phía sau màn, nếu không phải Thiên Hải bức bách quá nhanh, có lẽ tới tận hôm nay ta vẫn sẽ không bước tới trước màn sân khấu."

    Thương Hành Chu nói: "Ta ngay cả lưu danh sử xanh cũng không thèm để ý, cần gì quan tâm để lại tiếng xấu hay là tiếng tốt?"

    Vương Chi Sách không nói gì nữa, bởi vì hắn biết Thương Hành Chu quả thật chính là người như vậy.

    Vương Phá cũng không nói gì, tay phải nắm chặt chuôi đao.

    Sát ý của Thương Hành Chu đối với Trần Trường Sinh là chân thật như thế.

    Tay của hắn đang ở trên cổ họng Trần Trường Sinh.

    Ai còn có thể ngăn cản hắn đây?

    Tường viện phía sau Phong Lâm các bỗng nhiên sụp đổ rồi, bụi mù dần rơi, lộ ra thân hình của Dư Nhân.

    Thương Hành Chu lặng yên nhìn hắn.

    Dư Nhân vô cùng chậm chạp lắc đầu, lộ vẻ vô cùng trầm trọng.

    Thương Hành Chu hiểu được ý tứ của hắn.

    Dư Nhân muốn nói với hắn: thôi diễn của ngươi không thể nào thành lập.

    Nếu như ngươi giết sư đệ, ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi.

    Không có thầy trò đồng tâm, tự nhiên không có thiên hạ quy tâm, cũng sẽ không có hình ảnh cuối cùng.

    Thương Hành Chu không có bất kỳ ảnh hưởng.

    Bởi vì hắn rất tự tin.

    Thương Hành Chu tin tưởng, chỉ cần có đầy đủ thời gian, Dư Nhân cuối cùng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mình.

    Chẳng qua là, tại sao hắn vẫn không động thủ?

    Có lẽ, là bởi vì có người biểu hiện quá mức an tĩnh?

    Người kia sắp chết.

    Chết bởi vô sỉ.

    Hắn có nguyên vẹn lý do để tức giận.

    Hắn có thể chửi ầm lên.

    Hắn có thể hùng hồn.

    Hắn cũng có thể nhổ nước miếng lên mặt Thương Hành Chu.

    Nhưng hắn không làm gì cả.

    Thời điểm Thương Hành Chu cùng Vương Chi Sách đám người nói chuyện với nhau, hắn cứ như vậy lặng yên nhìn, tựa như thưởng thức hí kịch đang diễn ra.

    Cách cự ly chỉ một cánh tay.

    Tất cả mọi người cảm thấy Thương Hành Chu sẽ giết chết hắn, tại sao hắn lại bình tĩnh như thế?

    Thương Hành Chu trầm mặc một lát, hỏi: "Ngươi trước đó đã tính đến chuyện này ư?"

    "Ta rất hiều ngài, nếu như thế giới cho rằng ngài sai, ngài nhất định sẽ cho rằng thế giới này có vấn đề, mà không phải là mình sai."

    Trần Trường Sinh nói: "Người vĩnh viễn chính xác như ngài, làm sao có thể thừa nhận sự thất bại của mình."

    Thương Hành Chu hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại sắp đặt cuộc chiến hôm nay?"

    Nếu như bất kể kết quả của trận đối chiến này như thế nào, Thương Hành Chu cũng sẽ không tuân thủ ước định trước đó, như vậy ý nghĩa ở đâu?

    Nếu như Trần Trường Sinh trước đó đã tính đến chuyện này, tại sao lại tốn hao nhiều tinh thần để buộc Thương Hành Chu đáp ứng yêu cầu của mình, để cho cục diện phát triển đến đây như vậy?

    "Dĩ nhiên rất có ý nghĩa, bởi vì... chuyện này sẽ trợ giúp ngài thấy rõ chính mình."

    Trần Trường Sinh nhìn Thương Hành Chu nói: "Người xem, hiện tại ngài xấu đến cỡ nào, khó coi đến cỡ nào."

    Ánh mắt của hắn sạch sẽ mà sáng ngời, nhìn qua giống như tấm gương, phản chiếu ra một gương mặt.

    Đó là một gương mặt có chút già nua, tràn đầy máu đen, còn có tự thôi miên mình mà tạo thành đắc ý cùng cuồng dã.

    Thương Hành Chu nhìn gương mặt này, cảm thấy thật là xa lạ.​
     
    tempking1970, trangem, binhdn and 3 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)