Huyền Huyễn Tôn Thượng - Cửu Hanh

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tôn Thượng
    Tác giả: Cửu Hanh
    Chương 91: Sợ hãi

    Nhóm dịch: Hồ Ly Cốc
    Nguồn: iRead

    Hỏa Đức lấy tốc độ nhanh nhất ngự kiếm phi hành, trên đường đi đều nơm nớp lo sợ, trong lòng cầu nguyện tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì.

    Khi hắn vô cùng lo lắng đuổi tới phái Vân Hà, không biết vì cái gì lập tức có một loại dự cảm không lành, bên ngoài thực sự quá an tĩnh ngay cả một đệ tử đều không có.

    Sẽ không phải thật...

    Không suy nghĩ nhiều, Hỏa Đức nhanh chóng xông vào môn phái chẳng qua thời điểm hắn đi vào sân thi đấu, liền trợn tròn mắt tại chỗ.

    Hiện trường những người có mặt lỗ tai hầu hết đều chảy máu tươi.

    Hơn một trăm trưởng lão miệng chảy máu.

    Trên mặt đất nằm hơn hai mươi vị Khanh Khách chấp sự da tróc thịt bong không biết sống hay chết.

    “Cái này... đây là thế nào.”

    Có lẽ quá mức chấn kinh, thanh âm của Hỏa Đức có chút khàn khàn trông thấy Nhân Đức ngẩn người, lập tức chạy tới hỏi: “Sư huynh, ngươi... nơi này... xảy... ra cái gì?”

    Nhân Đức ngẩng đầu, há hốc mồm muốn nói lại thôi.

    “Chẳng lẽ... là Cổ tiểu tử... ông trời ơi...!”

    Phù phù một tiếng, Hỏa Đức thực sự có chút không chịu nổi đặt mông ngồi xuống đất.

    Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

    Trên đường đi đều đang lo lắng, đều đang cầu khẩn tuyệt đối không nên xảy ra cái gì không hay, thật không nghĩ đến... không nghĩ tới vẫn là gây ra họa rồi.

    Nhìn qua các vị chấp sự trưởng lão nằm trên mặt đất này, Hỏa Đức càng xem đầu càng đau.

    Nói thật, những người này sống chết, hắn cũng không quan tâm cái khiến hắn quan tâm thực sự là phía sau mỗi người này đều liên quan đến các loại lợi ích của phái Vân Hà, một khi quá quyết liệt đối với phái Vân Hà sẽ tạo thành tổn thất rất lớn, không chỉ là kinh tế tài nguyên mối quan hệ bên trên cũng giống như vậy, còn có các loại gia tộc bang phái có thể nói co nhiều quan hệ phức tạp.

    Mà bây giờ đâu liên quan đến một nha.

    Đây quả thực... quả thực... đánh động gần như toàn bộ!

    Hỏa Đức không đành lòng lại nhìn tiếp, đứng lên nghẹn yết hầu quát: “Sư huynh, ngươi làm sao... ta trước khi đi không phải giao phó nếu như tình huống không đúng, ngươi xuất thủ ngăn lại sao?”

    “Ngươi nói nhẹ nhàng thế, hắn một tiếng kêu xuống ta toàn thân khí huyết sôi trào, xương cốt đều nhanh tan thành từng mảnh, ngay cả Kim Đan đều ngăn không ngăn được run rẩy.” Nhân Đức cũng đỏ mặt lên, trừng tròng mắt xúc động phẫn nộ quát: “Ngươi để cho ta đi ngăn lại, đó là muốn giết ta sao?”

    Nhân Đức càng nói càng kích động bực tức nói: “Ngươi nhìn lỗ tai ta, nhìn xem tay của ta hiện còn run, ta bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi đây này! May mắn không có nghe ngươi đi ngăn lại, nếu không... không thì hôm nay... hôm nay ta sợ phải để mạng ở nơi này, ngươi nhìn xem Mộc Đức hắn dùng một bàn tay, Mộc Đức tại chỗ liền... liền...”

    Mộc Đức đâu?

    Hỏa Đức nhìn xung quanh, lúc này mới trông thấy thân ảnh Mộc Đức trong một mảnh phế tích, xác thực mà nói đúng là không thể nhận dạng, hoàn toàn tựa như một bãi bùn nhão ngồi phịch ở nơi đó, miệng mở rộng trừng tròng mắt chỉ có hít vào mà không thở ra.

    Thấy một màn này, Hỏa Đức coi như có chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi cảm thấy tê da đầu, hắn nhìn ra Mộc Đức toàn thân gân cốt sợ là nát rồi!

    Lúc này, hai người tiến vào sân thi đấu, không phải ai khác chính là Kim Đức cùng Thủy Đức, hai người tới nơi này thấy cảnh này lúc sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, hai mắt trừng lớn đáy mắt lộ ra kinh hãi.

    “Đã xảy ra chuyện gì?”

    “Tại sao có thể như vậy!”

    Hai người nhìn Mộc Đức như bùn nhão tê liệt tại chỗ, không khỏi quá sợ hãi lại nhìn Quảng Nguyên cũng là như thế, còn có Phi Tuyết, người của Lý gia. Hỏi thăm bên dưới, mới biết được đây tất cả đều do Cổ Thanh Phong ra tay hai người thực sự không thể tin vào tai của mình.

    Bọn hắn trước nay nghĩ họ Cổ kia coi như nhục thân cường hãn, nói cho cùng cũng là bởi trúc cơ thất bại, lại có thể mạnh tới đâu chứ, giờ phút này nghe nói hắn một cước liền đem Kim Đức đạp thành dạng này, một tiếng thét khiến hơn trăm chân nhân ngã xuống đất, hai người mặt xám như tro ngẩn người không biết làm sao, liên tục hít sâu, vẫn như cũ áp chế không nổi run rẩy trong lòng.

    “Hỏa Đức, ngươi!” Kim Đức hô hấp lấy để cắn răng nghiến lợi chỉ tên Hỏa Đức khiển trách quát mắng: “Ngươi chờ... chờ đó cho ta... ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận! Nhất định sẽ!”

    Hắn là như thế, trong lòng Thủy Đức đã kinh hãi lại giật mình nhưng nhiều hơn là phẫn nộ, chờ đấy Hỏa Đức, từng chữ nói ra phẫn nộ nói: “Hỏa Đức, Cửu Hoa Đồng Minh tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”

    “Còn dám uy hiếp lão tử?”

    Hỏa Đức đỏ mặt, chỉ vào hai người nổi giận nói: “Mẹ kiếp ai không buông tha ai còn chưa thể khẳng định đâu, nói cho các ngươi hai đứa cháu biết, thức thời dừng tay tất cả bình an vô sự, đừng trách lão tử không có cảnh cáo các ngươi, các ngươi nếu dẫn người đi tìm Cổ tiểu tử gây phiền phức nhìn Mộc Đức đi, đó chính là kết cục của các người!”

    Kim Đức cùng Thủy Đức đồng thanh hét lớn: “Hắn dám!”

    “Ha ha ha! Hắn dám? Ha ha ha ha!” Hỏa Đức cất tiếng cười to ngưng âm thanh quát: “Những việc trong thiên hạ, chỉ có hắn muốn hay không, có đồng ý không, chưa hề có dám hay không, không tin các ngươi cứ việc thử, đến lúc đó hắn đại khai sát giới đừng nói các ngươi gánh không được, chính là Thiên Vương lão tử tới cũng gánh không được!”

    Dứt lời, Hỏa Đức lập tức quay người rời đi không quay đầu lại.

    Hắn hiện tại rất hối hận!

    Hối hận không nên tìm Cổ Thanh Phong giúp chuyện này!

    Ổn định lại tâm thần suy nghĩ kỹ một chút, từ đầu tìm Cổ Thanh Phong giúp chuyện này liền mặc định sẽ là một sai lầm.

    Hỏa Đức hiểu rõ Cổ Thanh Phong, biết hắn là kiểu người gì có lẽ vì là cô nhi, cũng có lẽ từ nhỏ chịu bao sự ghẻ lạnh của thế gian, đến mức bên trong Cổ Thanh Phong đều chảy xuôi một loại huyết tính bạo liệt, bình thường ngươi nếu không trêu chọc hắn còn được, một khi trêu chọc huyết tính bạo liệt bên trong sẽ tuôn trào.

    Từ nhỏ đã là như thế này!

    Nếu không, lúc hắn tu luyện ở phương thế giới này cũng không sẽ chọc cho người người oán trách đại sát tứ phương, giết người máu chảy thành sông ngay cả tiên triều đều bị hắn diệt.

    Hỏa Đức vốn cho rằng Cổ Thanh Phong phi thăng Thiên Giới xong sẽ có thay đổi, tiên đạo thẩm phán ngươi không sợ, lần này thẩm phán ngươi là Lão Thiên Gia đó tiểu tử ngươi dù sao cũng nên thu liễm thu liễm chút chứ?

    Hỏa Đức tưởng Cổ Thanh Phong sẽ thu liễm, thật không nghĩ đến... không nghĩ tới vẫn thế.

    Đây vẫn chỉ khảo hạch thí luyện mà thôi, sao làm chết nhiều người như vậy.

    Nếu là cuối năm thời điểm tranh đoạt chưởng trữ, sẽ phải chết bao nhiêu người nữa, đến lúc đó đừng nói tranh đoạt chưởng trữ, Phái Vân Hà còn có thể tồn tại hay không đều là một ẩn số, thế còn tranh cướp khỉ gì nữa!

    “Đều do lão tử nhất thời xúc động a, hối hận chết mất thôi!! Cổ tiểu tử tên kia một khi hung tàn, giết người như ngóe không nói, đánh động tới trời đất đến lúc đó đừng nói Phái Vân Hà, toàn bộ Thanh Dương địa giới sợ đều phải gặp nạn.”

    Đi vào vườn Linh Ẩn phía sau núi.

    Hỏa Đức vừa thấy Cổ Thanh Phong nằm ngửa trên ghế xích đu nhắm mắt giống như dưỡng thần, hắn cũng không có giống lần trước vọt thẳng qua, mà lặng lẽ trốn đi quan sát một hồi.

    Là người chứng kiến Cổ Thanh Phong lớn lên, Hỏa Đức đối với hắn thực sự hiểu rất rõ, biết tiểu tử này một khi tức giận thường xuyên thân quen không nhận, năm đó thời điểm Cổ Thanh Phong quét ngang Đại Thanh Sơn đại khai sát giới, hắn đã từng đi khuyên một lần, lúc ấy chẳng những không có khuyên được thậm chí còn xém chút bị Cổ Thanh Phong đánh chết, đến hiện tại Hỏa Đức còn nhớ rõ năm đó Cổ Thanh Phong chỉ mình nói câu nhẫn tâm kia.

    Nói cho ngươi biết, Hỏa Đức! Mạng đám súc sinh của Đại Thanh Sơn, lão tử một đứa cũng sẽ không tha, nể tình chuyện trước kia ta kính ngươi một phần, nhưng cũng chỉ là một phần mà thôi, đừng không biết tốt xấu còn dám mở miệng khuyên lão tử một chữ, lão tử ngay cả ngươi cũng giết!

    Chính là câu nói này, từ đó về sau thời điểm Cổ Thanh Phong đại khai sát giới, hắn bèn trốn xa chừng nào tốt chừng đó.

    Giờ phút này nhìn Cổ Thanh Phong không có động tĩnh gì, Hỏa Đức bí mật truyền âm cho Phí Khuê ở đó.

    Phí Khuê khom người cúi đầu, trong tai truyền đến mật ngữ xong ngẩng đầu nhìn Hỏa Đức, sau đó lại cúi đầu xuống, giả bộ như không có nghe thấy.

    “Thằng ranh con, lão tử nói chuyện với ngươi đó không nghe thấy à! Quay lại đây!”

    Phí Khuê không có trả lời.

    “Mẹ ngươi điếc hả?”

    Trải qua thời gian rất lâu, Phí Khuê mới truyền âm đáp lại: “Lão gia tử, ngài... chính ngài tự đến đây đi... tiểu nhân... tiểu nhân không dám động a.”

    “Ngươi cái đứa không có tiền đồ này!”

    Hỏa Đức nghĩ Phí Khuê tiểu tử này nhất định là bị dọa cho sợ rồi hỏi: “Cổ tiểu tử sau khi trở về có nói cái gì hay chưa?”

    “Không có... công tử gia sau khi trở về uống một chút rượu liền nằm xuống.”

    “Chẳng hề nói một câu?”

    “Không có...”

    “Dạng này sào... vậy ngươi trước tiên ở nơi này hầu hạ đi, lão tử tối nay lại đến.”

    “Lão gia tử, ngài... ngài bây giờ đi đâu?”

    Đi đâu?

    Cũng không đi đâu cả.

    Hỏa Đức không sợ Cổ Thanh Phong không nói lời nào, duy chỉ có sợ Cổ Thanh Phong trầm mặc.

    Không nói lời nào cùng trầm mặc là hai khái niệm khác nhau.

    Chí ít Hỏa Đức cho rằng như vậy, nhất là đối với Cổ Thanh Phong mà nói hắn biết tên này một khi trầm mặc, vậy khẳng định tâm tình khó chịu hắn nếu không thoải mái, Thiên Vương lão tử đi đều phải kiềm chế một chút, ta đây cũng không muốn đưa mạng đến nạp, suy nghĩ vẫn là trốn trước rồi nói sau.

    Nhưng vừa định rời khỏi, trong tai liền truyền đến giọng nói chậm dãi ung dung của Cổ Thanh Phong.

    “Sao thế, đến cũng đến rồi chạy cái gì.” ​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tôn Thượng
    Tác giả: Cửu Hanh
    Chương 92: Tâm sự

    Nhóm dịch: Hồ Ly Cốc
    Nguồn: iRead

    Trong lòng Hỏa Đức hơi hồi hộp, không nhịn được mà run người, sau đó xoay người trưng ra vẻ mặt tươi cười nói:

    “Ôi, tổ tông đã nghỉ ngơi chưa?”

    Nói thì nói, Hỏa Đức vừa rót rượu ngon cho Cổ Thanh Phong, vừa nháy mắt với Phí Khuê ra hiệu hắn đi đi.

    Phí Khuê gật gật đầu, biết lão gia tử muốn mình rời đi, hắn cẩn thận chào một tiếng lúc Cổ Thanh Phong đang nằm ngửa trên xích đu khoát khoát tay, Phí Khuê đã vắt chân lên cổ mà chạy nhanh như một làn khói sợ lại bị gọi về.

    “Hỏa Đức này.”

    Cổ Thanh Phong vắt chéo chân, không mở mắt mà hỏi: “Ngươi nói xem con người ta như thế nào? Có được xem là người tốt không?”

    Sắc mặt Hỏa Đức khẽ giật mình, như thể không thể nào nghĩ tới Cổ Thanh Phong đột nhiên lại hỏi vấn đề quái lạ này.

    Có được xem là người tốt không?

    Ta thèm vào!

    Nếu ngươi là người tốt, vậy trên đời này không có người xấu.

    Đương nhiên, những lời này chỉ dám để trong lòng mà suy nghĩ Hỏa Đức nào dám nói ra, ít nhất lúc này đối mặt với tâm trạng khó chịu của Cổ Thanh Phong, ông không dám nói ra sự thật.

    “Cổ tiểu tử, lời này còn phải nói nữa sao? Tiểu tử người là người vô cùng vô cùng tốt.”

    “Ha ha…”

    Hỏa Đức lắc đầu cười cười, lúc này mới mở mắt ra ngồi xuống, bưng một chén rượu ngon uống một hớp nhỏ, không nặng không nhẹ nói: “Chuyện lên quan đến Thí Luyện Trường...”

    “Nên giết!”

    Cổ Thanh Phong vừa nói, Hỏa Đức đã nhanh một bước nói: “Giết hay lắm, lão phu đã muốn làm thịt đám ranh con kia từ lâu rồi, hừ! Cái thứ không biết sống chết, là sự bại hoại của phái Vân Hà, nên giết!”

    “Ha!”

    Cổ Thanh Phong không nhịn được mà cười, nhìn khuôn mặt giận dữ của Hỏa Đức, hắn khoát khoát tay nói: “Được rồi, cũng không phải ở đây vờ vịt, ta biết trong ông chắc chắn đang chửi cha mẹ ta rồi.”

    Hỏa Đức lập tức lắc đầu phủ nhận: “Tổ tông ơi, nào dám đâu! Không có! Tuyệt đối không có! Nếu mà trong lòng ta mắng người, chính là con rùa.”

    “Nếu câu nói này mà thành sự thật, ông đã thành con rùa già từ năm trăm năm trước rồi.”

    “Ta…”

    “Được rồi.” Có vẻ như nằm có chút mệt, Cổ Thanh Phong đứng dậy duỗi cái lưng mỏi nhừ, xương cốt toàn thân vang lên âm thanh rắc rắc giòn tan nói: “Ta biết phía sau Mộc Đức, Quảng Nguyên, Phi Tuyết đều có gia tộc bang phái ủng hộ, cho dù là làm bị thương bọn họ hay giết chết bọn họ, sẽ là một tổn thất đối với phái Vân Hà về kinh tế, về tài nguyên, về nhân mạch, mà những thứ này là do phái Vân Hà khổ cực phát triển, trong thời gian ngắn cũng không thể nào tích góp được.

    Hả?

    Hỏa Đức không nghĩ tới đột nhiên Cổ Thanh Phong lại nói những điều này, nhất thời khiến ông ta không đoán ra.

    “Ta biết ông cố khiến ta làm việc theo luật lệ, thứ nhất là không muốn tổn thất những lợi ích phức tạp của phái Vân Hà, thứ hai cũng là suy nghĩ cho ta, có phải ngươi vẫn lo lắng về thân phận của ta sẽ bị lộ ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó có thể sẽ dẫn người của tiên triều đến.”

    “Cổ tiểu tử, ngươi…”

    Hỏa Đức hơi ngạc nhiên, nói thật Cổ Thanh Phong nói không sai, Hỏa Đức luôn để hắn ta làm việc dựa trên luật lệ, có lẽ là không muốn làm tổn thất những lợi ích phức tạp của phái Vân Hà, nhưng quan trọng hơn là lo lắng thân phận của Cổ Thanh Phong bị phơi ra ngoài ánh sáng, đến khi ấy thì xem như không xong rồi.

    “Ta cũng không phải là người không biết gì, sao lại không nhìn rõ điều ẩn giấu trong chuyện này. Cổ Thanh Phong vuốt vuốt cổ ngửa đầu lên nhìn lên trời, nói: “Nhưng mà, lo lắng của ông là thừa rồi, mấy năm nay thân thể của ta bị thương thì cũng đã bị thương, chết cũng chết rồi, bỏ đi cũng đã bỏ đi, thân thể cũng cải tạo lại mười mấy lần, đến số lần tôi luyện lại cũng vô số không thể đếm hết, trong trời đất này nếu ta không nói, không ai có thể biết ta là ai.”

    “Ngươi có thể giấu giếm được người trong thiên hạ, vậy ngươi có thể giấu giếm được thiên đạo không? Nếu như ông trời mà biết ngươi còn sống, vậy tiểu tử ngươi chẳng phải là…”

    “Nếu ông trời không buông tha cho ta, ông cho rằng ta có tránh được không?” Ngồi trở lại ghế, Cổ Thanh Phong rót cho mình một chén rượu, đưa tới nói: “Số phận đã định, nếu ông trời không buông tha cho ta, vậy để nó đến đi đánh được thì ta đánh, không thắng được thì ta chạy, chạy không được thì tính sau nó có thể làm gì được ta?”

    Thấy Hỏa Đức trầm mặc, Cổ Thanh Phong lại nói: “Không biết là tính tình ngươi đã già rồi hay là như thế, ta thấy trong lòng ngươi ràng buộc ngày càng nhiều, làm gì cũng lo sợ giống như chuyện này của phái Vân Hà, những tài nguyên này đều là do tâm huyết khổ cực của phái Vân Hà các ngươi làm ra, cho nên không muốn tổn hại.”

    “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngươi là người trong cuộc thì cũng phải rơi vào đó, phái Vân Hà của các ngươi đã thối nát từ lâu rồi, coi như ta giúp ngươi đoạt lại chức trưởng trữ thì đã sao? Phái Vân Hà vốn đã thủng cả trăm ngàn chỗ về lâu về dài, sớm muộn gì cũng diệt vong.

    “Điều này…”

    Cổ Thanh Phong khiến Hỏa Đức không thể nào phản bác được, không phải ông ta không biết vấn đề này, chỉ là không muốn thừa nhận cũng không muốn chấp nhận.

    “Không phá đi thì không xây lại được, phá rồi lập lại đáng giết thì giết, đáng chém thì chém, nên diệt thì diệt chỉ có như vậy phái Vân Hà các ngươi mới có thể truyền thừa được mãi.”

    Hỏa Đức bĩu môi nói: “Tiểu tử ngươi có làm đâu mà biết cực khổ, giết hết người rồi lấy ai mà truyền thừa môn phái? Ai chấp trưởng môn phái? Ai phát triển môn phái?”

    “Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ta đã đồng ý giúp ngươi nhất định trước khi rời đi sẽ giúp ngươi giải quyết triệt để vấn đề này, để giải trừ nỗi lo hậu họa cho ngươi.”

    Bạn bè ở kiếp này của Cổ Thanh Phong không nhiều, hắn luôn cho rằng Hỏa Đức vừa là thầy vừa là bạn hơn nữa Hỏa Đức còn từng là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn cũng nhìn ra phái Vân Hà là sự rằng buộc của Hỏa Đức, chỉ có giúp ông ta giải quyết triệt để chuyện này Hỏa Đức mới có thể thoát ra được, nếu không cả đời này Hỏa Đức sẽ bị phái Vân Hà làm cho mệt chết.

    “Ngươi nói thật dễ nghe, đến lúc đó tiểu từ nhà ngươi phủi mông bỏ đi lão tử đến khóc cũng không có nơi mà khóc.”

    “Nếu như ông tin ta, ta sẽ giúp ông nếu như ông không tin ta, ta cũng chẳng còn cách nào khác.”

    “Ngươi…” Hỏa Đức nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Phong hơi nghi ngờ: “Thật hay giả vậy?”

    “Được rồi, coi như ta chưa nói gì?”

    “Đừng như vậy chứ tổ tông, tin ngươi cũng được.” Vẻ mặt Hỏa Đức cầu xin hỏi: “Nếu như theo những lời ngươi nói mà làm, vậy chờ đến lúc Kim Đức và Thủy Đức đưa người đến, ngươi giết hết bọn chúng trong một trận được không?”

    “Kim Đức và Thủy Đức sao?” Cổ Thanh Phong lắc đầu nói: “Bọn chúng sẽ không đến”

    “Tại sao? Sao ngươi biết?”

    “Ta tốt xấu gì cũng đã bày ra, Kim Đức và Thủy Đức không phải không có đầu óc, sao lại không biết rõ thân phận của ta trước đây, bọn chúng chắc không manh động đâu.”

    Hỏa Đức cần thận nghĩ lại, đối với sự hiểu biết của ông ta về Kim Đức và Thủy Đức, có vẻ đúng như vậy thật. Cho dù là Kim Đức hay Thủy Đức hai người này đều là người cẩn thận, bây giờ lại là thời khắc quan trọng, đột nhiên lại xuất hiện một Cổ Thanh Phong thân phận thần bí thực lực khiến người khiếp sợ, tất nhiên sẽ xáo trộn kế hoạch của hai người họ, nghĩ đến đây dường như Hỏa Đức nghĩ ra điều gì hỏi: “Có phải tiểu tử ngươi đã có kế hoạch kĩ lưỡng từ lâu rồi không? Trên thí luyện hội cố ý khiến bọn họ khiếp sợ.”

    Cổ Thanh Phong nhún vai, không trả lời.

    “Vậy bước tiếp theo nên làm gì?”

    “Nói thừa, nhân cơ hội này nên để cho chưởng môn sư huynh của ông xuất quan, trực tiếp truyền lại chưởng trữ cho ta sau đó ta sẽ giúp ông làm những việc cần làm.”

    “Cái này phải đợi đến cuối năm mới được.”

    “Sao lại phải đợi đến cuối năm?”

    “Cuối năm mới đến kì hạn trăm năm, ba vị sư thúc của phái Vân Hà chúng ta mới xuất quan, chưởng trữ là chuyện lớn như vậy không có sự đồng ý của ba người này thì khó mà làm được, tiểu tử ngươi giết ai cũng được, nhưng không thể giết bọn họ, tốt xấu gì họ cũng là sư thúc của chúng ta… nếu ngươi giết chết họ, vậy chúng ta là cái loại người gì? Khi sư diệt tổ sao? Sẽ bị người ta đâm thọc cho.”

    “Ba vị sư thúc của ông sao?” Lông mày Cổ Thanh Phong nhíu lại hỏi: “Ba vị nào?”

    “Vân Hà tam lão…”

    “Vân Hà tam lão sao? Cổ Thanh Phong cố nghĩ lại, cảm thấy có chút quen tai, nhưng kiểu gì cũng không nhớ ra.”

    “Chính là… chính là…” Hỏa Đức có chút khó nói, còn có chút xấu hổ do dự một lát, mới ngại ngùng nói: “Chính là năm đó… ba vị lão gia tử năm đó quỳ gối cầu xin ngươi tha thứ.”

    “À?”

    Nghe Hỏa Đức nói như vậy, lúc này Cổ Thanh Phong mới có chút ấn tượng cười nói: “Bọn họ còn sống sao?”

    “Được tổ tông ngài năm ấy khai ân thủ hạ lưu tình, ba bị lão gia tử mới có thể sống đến bây giờ.”

    “Chuyện năm đó… ta nói bọn họ có người sao? Phái Vân Hà các ngươi có ba người, còn có sáu người khác gọi là cái gì nhỉ? Cửu đại tông sư Thanh Dương ba vị sư thúc của ông còn sống, thế sáu người khác đâu đều không vượt qua thọ kiếp thứ nhất sao?”

    “Hoàn toàn ngược lại, tất cả đều vượt qua hiện nay ở địa phận Thanh Dương đều có các tiền bối đức cao trọng vọng. Hôm nay chúng ta sẽ đi gặp một trong những vị đó.”

    “Ai vậy?”

    “Hồng lão gia tử…”

    “Hồng lão gia tử nào?”

    “Hồng Huyền Chân của năm đó, chính là… năm đó… lão đầu năm đó bị ngươi dọa không kiềm chế được mà đại tiểu tiện ra quần...” ​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tôn Thượng
    Tác giả: Cửu Hanh
    Chương 93: Sau đài

    Nhóm dịch: Hồ Ly Cốc
    Nguồn: iRead

    Phái Vân Hà là môn phái tu hành truyền thừa tương đối dài ở địa phận Thanh Dương, mặc dù trải qua kiếp nạn Chư Thiên có hơi xuống dốc nhưng mà lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù là mức độ nổi tiếng hay những thứ khác đề đứng đầu trong rất nhiều phái tu hành ở khu vực Thanh Dương.

    Chuyện thí luyện khảo hạch nhanh chóng truyền khắp vùng Thanh Dương, dường như chỉ trong một đêm tất cả mọi người đều biết phái Vân Hà có một đệ tử thân phận thần bí mà cũng vô cùng bí hiểm và mạnh mẽ phi thường.

    Phong Ảnh Lý gia tập trung lượng người ngựa lớn, phải đến hơn một vạn muốn xông lên phái Vân Hà đem tên họ Cổ kia băm thành trăm mảnh.

    Nghe nói những bang phái phía sau những chấp sự trưởng lão bị uy hiếp cũng đều tập trung rất nhiều người ngựa.

    Nhưng điều kì lạ là, sau một đêm cho dù là Phong Ảnh Lý gia hay những bang phái gia tốc khác đề giải tán hết đám nhân mã.

    Phong Ảnh Lý gia tiếng tăm lừng lẫy đất Thanh Dương cũng không đến phái Vân Hà giết chóc.

    Những gia tộc bang phái khác bị uy hiếp cũng lựa chọn im lặng.

    Ngay cả phái Vân Hà cũng yên tĩnh như chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.

    Kì lạ là ở chỗ ở bên Cửu Hoa đồng mình cũng không có động tĩnh gì.

    Chẳng lẽ sợ rồi?

    Có sợ hay không thì không biết, nhưng mà mọi người điều hiểu rõ, lúc họ Cổ kia ở thí luyện khảo hạch bộc lộ thực lực của mình, không thể không làm người ta kiêng dè dù sao Mộc Đức trưởng lão cũng cũng là Kim Đan chân nhân tu luyện hơn bảy trăm năm, vậy mà bị hắn ta đạp một cước trở thành người tàn phế, càng đáng sợ hơn là họ Cổ kia khiến hơn một trăm chân nhân rơi lả tả xuống mặt đất.

    Đã là như thế, có ai không kiêng dè?

    Sức mạnh cơ thể vô cùng lớn, trong nhát mắt đã đánh ra hai mươi bộ tiên nghệ đầy đủ khiến mọi người đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.

    Sự thật đúng như lời Hỏa Đức nói, đột nhiên phái Vân Hà xuất hiện một nhân vật có thân phận thần bí, thực lực mạnh mẽ làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của Kim Đức và Thủy Đức.

    Thời khắc này.

    Đất Thanh Dương bên trong phòng khách của một tòa trang viên tụ tập đầy người, những người này đều là những người có mặt mũi ở vùng Thanh Dương, không phải gia chủ của gia tộc lớn, thì cũng là bang chủ khoảng hơn trăm người, mỗi người chỉ cần ra lệnh một tiếng trong thời gian ngắn đã có thể huy động được một lượng lớn người ngựa.

    “Chẳng lẽ chuyện này cứ để như vậy?”

    Một nam tử trung niên tức giận đi qua đi lại, tất cả mọi người đều biết hắn là gia chủ Lý gia, Lý Thường Tín sắc mặt của hắn rất khó nhìn vô cùng khó nhìn, tức giận quát: “Lý Xán, Lý Sâm, Lý Tranh, Lý Võng bị đánh cũng không nói làm gì đám người Lý Từ Hoành sau này có thể đứng lên được không cũng không biết, Phong Ảnh Lý gia tại vùng Thanh Dương chúng ta cho tới giờ chưa từng bị mất mặt như vậy!”

    Dừng bước.

    Lý Thường Tín quát: “Kim Đức, ngươi nói một câu đi, Lý gia chúng ta ủng hộ ngươi lâu như vậy chẳng lẽ chuyện này nhịn như vậy sao?”

    Bên trong phòng khách, Kim Đức trưởng lão cũng ngồi trên ghế, sắc mặt cũng không tốt như vậy, mặt mũi xanh xám trầm giọng nói: “Ta đã nói việc này cần bàn bạc kĩ hơn, trước khi không biết rõ thân phận họ Cổ kia, tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ.”

    “Bàn bạc kĩ hơn ư? Ông có thể đợi nhưng Phong Ảnh Lý gia chúng ta không đợi được, nếu như không chém tên họ Cổ kia thành trăm vạn mảnh vậy Lý gia chúng ta sau này làm gì còn mặt mũi nào sống ở vùng Thanh Dương này nữa!”

    “Thường Tín, ngươi phải tỉnh táo!”

    Lý Thường Tín tức giận mở to con mắt, quát lớn: “Ông bảo ta bình tĩnh thế nào?”

    Ầm!

    Kim Đức cũng vỗ bàn một cái, đứng bật dậy quát: “Vậy ngươi muốn thế nào? Hắn có thể khiến Mộc Đức gần chết chỉ với một nhát đạp, chỉ một tiếng đã khiến hơn một trăm chân nhân tát cả rơi xuóng đất, Lý gia các ngươi mặc dù cao thủ như mây cũng không thiếu cao thủ Kim Đan, nhưng mà có ai dám chắc có thể giết được tên tiểu tử họ Cố kia.”

    “Chúng ta…”

    Lý Thường Tín lập tức câm nín.

    Hoàn toàn chính xác, cứ cho là Lý gia là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, trong gia tộc có rất nhiều cao thủ nhưng mà cũng chỉ xấp xỉ với Mộc Đức trưởng lão, thậm chí còn không bằng, đừng có nói rằng chắc chắn sẽ giết được họ Cổ kia, ngay cả việc có tiếp được một cước của hắn hay không cũng không biết.”

    “Hừ!”

    Lý Thường Tín hừ lạnh một tiếng nói: “Bây giờ ta đi mời lão tổ xuất quan, ta không tin với tu vi của lão nhân gia không làm gì được tiểu tử học Cổ kia!”

    Lão tổ Lý gia, đây chính là Kim Đan chân nhân đã vượt qua thọ kiếp tu luyện ngàn năm, cũng ở tại cùng Thanh Dương này cả ngàn năm, một tay sáng lập Phong Ảnh Lý gia, truyền thừa đến nay đã từng cùng với đám người Hồng lão gia tử của phái Vân Hà xưng là Thanh Dương địa giới cửu đại tông sư.

    “Không cần ngay bây giờ đi quấy rầy Phong Ảnh lão tiền bối, Thường Tín đừng có quên kế hoạch của chúng ta.”

    “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”

    “Yên lặng quan sát biến động.” Kim Đức hít một hơi sâu, vuốt vuốt hai viên ngọc lưu ly nói: “Chúng ta đừng sốt ruột, bởi vì có người còn suốt ruột hơn chúng ta.”

    “Ngươi nói là Cửu Hoa đồng minh sao?”

    “Không sai, Cửu Hoa đồng minh vẫn muốn chiếm đoạt phái Vân Hà, đây giờ đột nhiên xuất hiện một tiểu tử thần bí quỷ dị, ta không tin Cửu Hoa đồng minh không có hành động gì, chúng ta chỉ cần theo dõi kì biến là được.”

    Bên trong một tòa trang viên của Cửu Hoa đồng minh.

    Lúc này, hơn mười người đang tập trung ở bên trong trang viên trong đó còn có một vài chấp sự trưởng lão của phái Vân Hà và cả Thủy Đức.

    Mà cách đó không xa, còn có một nam tử lạnh lùng đứng đó.

    Khóe miệng nam tử kia đang trưng ra một nụ cười lạnh, đôi mắt giống như rắn độc nhìn qua bọn người Thủy Đức, cười nhạo nói: “Một đám phế vật.”

    "Mặc Long! Ngươi..."

    Thủy Đức chỉ vào nam tử, giận không nhịn được nhưng lại không dám làm gì.

    Nam tử âm trầm lạnh lùng tên là Mặc Long, cũng là đệ tử thân truyền của phái Vân Hà, hắn cùng với một đệ tử thân truyền tên Văn Cảnh Sơn được vinh dự gọi là Vân Hà song tinh.

    Mặc Long chính là Thải Sắc căn cơ, lập thành Thải Sắc chân nhân, mở ra Thải Sắc tử phủ, có thể nói là thủ phủ Tam Thải Thiên Nhiên, thực lực vô cùng mạnh mẽ, trước đây hắn là đệ tử đắc ý nhất của Thủy Đức, nhưng đó chỉ là trước đây.

    Mặc Long là người cuồng ngạo, dựa vào Tam Thải Thiên Nhiên thủ hộ, mà hoành hành ngang dọc không sợ, không để ai vào mắt cho dù là sư phụ Thủy Đức của hắn cũng không ngoại lệ, thậm chí hắn còn ra tay dạy dỗ Thủy Đức, mà Thủy Đức cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể chịu đựng bởi vì ông ta không phải đối thủ của Mặc Long, thậm chí không lay chuyển được Tam Thải Thiên Nhiên thủ hộ của Mặc Long.

    “Lão già! Không phải ông vẫn muốn để Chung Thiên Ưng làm trưỡng trữ hay sao? Hắn ta đâu?” Mặc Long khinh thường cười nói: “Nghe nói đã bị phế vật Cổ Thanh Phong dùng một chiêu đánh tan sao? Đây chính là trưởng trữ mà ông chọn ư?”

    “Mặc Long, ngươi đừng quên ta chính là sư phụ của ngươi!”

    Thủy Đức đỏ mặt, muốn nói gì đó đột nhiên có một thanh trường kiếm nhanh như sét đánh không kịp bưng tai đặt trên cổ hắn.

    Một thanh Hàn Vụ phi kiếm hiện ra, toàn thân phát ra Bích U sắc, hàn quang bắn ra bốn phía thật khiến người khiếp sợ.

    Người cầm kiếm không phải ai khác, mà chính là Mặc Long.

    Hắn nhìn sang Thủy Đức cười lạnh nói: “Chỉ cần ta thích, bất kì lúc nào cũng có thể giết ngươi, chỉ với lão già ngươi mà có tư cách làm sư phụ của Mặc Long ta sao?”

    “Ngươi…”

    Thủy Đức giận mà không dám nói gì.

    Lúc này, một giọng nói bình thản bỗng nhiên truyền đến: “Mặc Long, lui ra.”

    Giọng nói rất ôn hòa, cũng không có bất kì sự uy hiếp nào nhưng sau khi nghe âm thanh này, hừ lạnh một tiếng thì thu kiếm lại, lui sang một bên.

    Người lên tiếng vừa mới xuất hiện là một nam tử trẻ tuổi, dung mạo anh tuấn trên người mặc một áo bào màu xanh nhạt, lộ ra vẻ tuấn dật phi phàm, giống như một làn gió nhẹ, thần sắc trên mặt cũng lạnh nhạt vô cùng khi hắn xuất hiện, cả Thủy Đức và những chấp sự trưởng lão này đều khom người, cúi đầu gọi một tiếng Thiếu chủ, cả người kiêu ngạo như Mặc Long cũng không ngoại lệ.

    “Chuyện của phái Vân Hà, ta đã biết…”

    Người nam tử trẻ tuổi được gọi là Thiếu chủ này đi đến ban công, nhìn những quân cờ đen trắng được đặt trên bàn đá thản nhiên nói: “Các ngươi về đi, cứ xem chuyện này như chưa từng xảy ra không nên vọng động, về phía Cổ Thanh Phong kia…”

    Dừng lại một chút, hắn đưa tay đặt một quân cờ màu đen lên bàn cờ nói: “Tự ta sẽ giải quyết chuyện này.” ​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tôn Thượng
    Tác giả: Cửu Hanh
    Chương 94: Thuyết luân hồi

    Nhóm dịch: Hồ Ly Cốc
    Nguồn: iRead

    Là màn đêm.

    Ánh trăng hơi lờ mờ, gió đêm cũng hơi lạnh.

    Bên trong một tòa nhà phái Vân Hà.

    Âu Dương Dạ ngồi lặng im trên ghế, hai tay chống cằm bên trên là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng giống như đang thất thần.

    Tâm trạng của tiểu nha đầu này cũng không tốt, đúng là có chút rối loạn.

    Cho dù nàng không sao có thể thích được sư phụ mình, nhưng dù sao cũng đã là môn hạ của Phi Tuyết chân nhân được hai năm bây giờ Phi Tuyết chân nhân vị Cổ Thanh Phong đánh một chưởng nửa sống nửa chết, trong lòng tiểu nha đầu này chưa tới mức bi thương, nhưng cũng không sao tự nhiên được.

    Nhưng mà đó cũng không phải là nguyên nhân khiến nàng ngẩn ngơ.

    Nguyên nhân chính khiến cô thất thần là Cổ Thanh Phong.

    Không biết thân phận ư? Thân thể tràn đầy sức mạnh ư? Ngộ tính không thể tưởng tượng nổi ư? Thủ đoạn ấy ư? Sức mạnh khủng khiếp như vậy ư?

    Không!

    Tất cả đều không phải.

    Mặc dù hiếu kì những điều này, nhưng cũng chỉ là hiếu kì thôi để nàng rơi vào trầm tư như vậy, không nhịn được mà ngẩn ngơ chính là không biết vì sao trên người Cổ Thanh Phong cứ có một loại cảm giác như đã từng quen biết từ lâu.

    Loại cảm giác này đã xuất hiện ba lần rồi.

    Lần đầu là lúc ở Hồng Diệp sơn cốc, lần thứ hai là tại bữa tiệc tranh đoạt mười hai viện, lần thứ ba là ở luyện thí khảo hạch mấy ngày trước đây.

    Nàng không biết vì sao lại có cảm giác này, cũng không biết rút cục điểm nào trên người Cổ Thanh Phong khiến cho mình cảm thấy đã từng quen biết, mà loại cảm giác khó hiểu này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, vì sao lại quen thuộc nàng khong biết, vì sao lại lạ lẫm lại càng không rõ.

    Nàng không biết gì cả.

    Chỉ là có cảm giác này, nhất là sau khi chính mắt chứng kiên thí luyện khảo hạch loại cảm giác này càng mạnh mẽ.

    “Chẳng lẽ lại liên quan đến mộng cảnh kia sao?”

    Âu Dương Dạ có một bí mật, từ nhỏ nàng đã mơ một giấc mơ kì lạ, nói giấc mơ kì lạ vì trong mộng rất mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, cũng rất lộn xộn ở trong giấc mơ, nàng có những cảm giác quen thuộc như ở phái Vân Hà, cảm giác này đối với nàng vừa quen thuộc vừa xa lạ, cũng không biết sao lại xa lạ chẳng biết vì sao lại lạ lẫm.

    Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng lại tu hành tại phái Vân Hà, nàng muốn hiểu rõ nguyên nhân cảm thấy phái Vân Hà, như đã quen biết, nàng đã từng đi qua từng nơi hẻo lánh nhất trong phái Vân Hà, nên quen thuộc vẫn là quen thuộc xa lạ vẫn là xa lạ.

    Nhưng điều này có quan hệ gì với Cổ Thanh Phong?

    Bản thân cảm thất quen thuộc với phái Vân Hà vì mộng cảnh từ nhỏ đến lớn, nhưng trong giấc mơ Cổ Thanh Phong cũng không xuất hiện.

    Cứ nghĩ như vậy, càng nghĩ càng mê muội càng nghĩ càng mù mịt.

    Rất phiền não.

    Âu Dương Dạ lấy ra một cây đàn cổ từ túi Trữ Vật rồi đàn, khúc nhạc chính là khúc nhạc do Xích Tiêu Quân Vương soạn tên là Tiếu Hồng Trần.

    Mấy năm gần đây, khi phiền não nàng sẽ đánh đàn.

    Từ nhỏ tiểu nha đầu đã đọc qua nhiều sách vở, xem qua nhiều sách vở về nhạc nghệ âm luật, những khúc nhạc đã đàn cũng không ít nhưng chỉ khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương thì khác.

    Mọi người đều biết, khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương đừng nói đàn ra huyền diệu bên trong, cho dù chỉ cần đàn hoàn chỉnh một khúc cũng cần âm luật tạo nghệ cực cao.

    Nhắc tới cũng kì lạ, khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương, Âu Dương Dạ chưa từng tập luyện lần nào, chỉ cần nghe xong thì có thể đàn được luôn, hơn nữa còn có thể đàn ra được huyền diệu bên trong, còn về nguyện nhân bản thần nàng cũng không biết.

    Dù sao khi đàn lên, cũng giống như trước đây đã từng tập, nhưng quan trọng là khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương, nàng không chủ động đánh, cho dù chỉ là một lần cũng không chỉ cần nghe một lần là làm được.

    Sau mỗi lần đánh xong khúc Tiếu Hồng Trần, phiền não của nàng đều tan hết không còn chút nào.

    Chỉ là lần này, không biết tại sao càng đàn càng rối.

    Tiếu Hồng Trần vốn là một khúc nhạc rất phức tạp, là năm đó lúc Xích Tiêu Quân Vương rời thế tục nhớ lại chuyện cũ mà soạn ra khúc nhạc này, một điểm nhỏ nhất trong khúc nhạc cũng là những chuyện ở hồng trần thế tục của Xích Tiêu Quân Vương.

    Khúc nhạc này vốn rất bình thản, chỉ vì hồi ức chỉ vì ly biệt.

    Vậy mà lúc này Âu Dương Dạ đàn lại vô cùng lộn xộn, mà càng đàn hai bàn tay với mười ngón càng nhanh, tiếng đàn không giống như chầm chậm truyền đến, mà như lét đét tia điện phát ra rất gấp gáp rất điên cuồng.

    “Dạ Dạ, sao quá nửa đêm ngồi còn đàn vậy.”

    Âu Dương Phi Nguyệt hất tà áo trắng đi ra, có lẽ vừa rồi còn đang ngủ, trên gương mặt xinh đẹp còn hơi mơ màng, đi đến ban công thấy Âu Dương Dạ đang đàn điên cuồng.

    Âu Dương Phi Nguyệt chợt bay hết cơn buồn ngủ, lại kêu tên Âu Dương Dạ lên.

    Không có ai trả lời.

    Âu Dương Dạ càng đàn điên cuồng hơn, chẳng biết sao cuồng phong lập tức nổi lên bốn phía trong viện.

    Ở nơi này, mái tóc Âu Dương Dạ bay lên phóng khoáng, khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp cũng trở lên âm trầm bất định, cặp mắt kia dần dần chuyển thành màu đỏ thắm nàng tiếp tục điên cuồng đàn trong miệng nỉ non: “Ta không quên được… thật sự không được…”

    “Ha ha… căn bản ngươi không biết ta là ai! Từ bắt đầu ngươi đã không biết…”

    “Ha ha ha… ngươi muốn biết ta là ai sao? Ngươi chỉ nhớ ta của hiện tại, mà lại quên mất ta của trước kia!”

    “Ngươi đã sớm quên ta của trước đây, ngươi đã sớm quên…”

    “Mà ta vẫn không thể nào quên được ngươi…”

    “Năm ấy người rời đi, ngươi nói ta đợi ngươi…”

    “Nhưng ngươi không trở lại… ngươi không…”

    Âu Dương Dạ nói đứt quãng, cười chế nhạo giống như bị điên mà hành động cũng giống như bị điên.

    Âu Dương Phi Nguyệt ở đối điện nghe thấy thì nhíu mày ngạc nhiên hỏi: “Dạ Dạ, con đang nói mê cái gì đấy, không phải con đánh đàn đến điên rồi chứ? Ta đã nói từ trước rồi con đừng có đàn khúc nhạc của Quân Vương…”

    Âu Dương Phi Nguyệt muốn đi qua khuyên bảo, Âu Dương Dạ ở đối diện đến nhìn cũng không nhìn cánh tay dao động dây đàn, âm thanh phá hủy của dây đàn liên tiếp tuôn ra, giọng nói cứng lại nói: “Cút đi!”

    Phù!

    Căn bản là Âu Dương Phi Nguyệt không biết xảy ra chuyện gì, chợt thấy màng nhĩ ầm ầm, khí huyết trong người sôi trào lúc này linh lực chuyển động, không ngừng lùi về phía sau, dừng bước vừa muốn mở miệng, chỉ thấy trong cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi tràn ra sắc mặt trắng nhợt sợ hãi nói: “Dạ Dạ, con làm sao vậy… ta là… ta là cô cô con mà!”

    Âu Dương Dạ ngồi trong đình không để ý đến, tiếp tục đánh đàn điên dại nói một mình.

    “Mọi thứ đều bắt đầu ở đây… mọi thứ đều bắt đầu ở đây…”

    “Không thể quay lại, vĩnh viễn không thể quay lại được nữa…”

    “Ta là ma… chờ các ngươi cũng thành ma…”

    “Ta chờ ngươi thành mà, ngươi vì cứu ta mới nghịch thiên thành ma, ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi…”

    “Không nên hỏi ta là ai! Ta vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi…”

    “Ta là ma, vừa mới bắt đầu ngươi cho rằng ta đã thành Phật sao? Tâm ta là Phật sao? Ta là ma, trước kia như thế, bây giờ như thế mãi mãi sau này cũng vậy, ta muốn ngươi cả đời này phải nhớ kĩ ta chờ ngươi thành mà…”

    “Phật không nhận ta vì ma, ma không nhận ta vì Phật... ha ha ha…”

    “Đừng ép ta!”

    “Vĩnh viễn đừng ép ta! Ta nói ngươi không luân hồi ta cũng sẽ không luân hồi, thiên đạo nếu muốn phán xét ngươi, ta sẽ nghịch thiên cùng ngươi… ta giúp ngươi… vĩnh viễn…”

    “Đừng ép ta… ta sẽ không luân hồi…”

    “Ta nói rồi… ngươi không luân hồi, ta cũng không luân hồi…”​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tôn Thượng
    Tác giả: Cửu Hanh
    Chương 95: Huyết mạch

    Nhóm dịch: Hồ Ly Cốc
    Nguồn: iRead

    Chàng không luân hồi, ta cũng sẽ tuyệt đối không luân hồi... vĩnh viễn cũng không...

    Lúc này, Âu Dương Dạ lặp đi lặp lại lời này giống như đã tẩu hỏa nhập ma, đôi tay gảy đàn càng lúc càng điên cuồng!

    “Phựt” một tiếng!

    Dây đàn cổ cầm đứt lìa, tiếng đàn dừng lại.

    Cùng lúc đó, Âu Dương Dạ giống như mất hết sức lực yếu ớt nằm rạp trên mặt bàn đá.

    “Dạ Dạ.”

    Âu Dương Phi Nguyệt vô cùng lo lắng gọi một tiếng, thấy không có người đáp lại vội vàng chạy tới.

    Âu Dương Dạ giống như đã hôn mê, sắc mặt vô cùng kém trên trán ướt đẫm mồ hôi, có vẻ rất yếu ớt Âu Dương Phi Nguyệt không chần chờ lập tức móc ra một viên Nguyên Khí Đan đưa vào trong miệng tiểu nha đầu, sau đó bấm Linh quyết, ánh sáng ẩn hiện trong lòng bàn tay thi triển một đạo Đại La Bổ Nguyên pháp thuật.

    Một lúc sau Âu Dương Dạ mới từ từ tỉnh lại, mở mắt ra một cách khó khăn khàn khàn hỏi: “Cô cô?”

    “Nha đầu, con... vừa rồi con sao vậy?”

    “Con... con làm sao?” Âu Dương Dạ thử nhớ lại, nhưng không nhớ nổi cái gì chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, khẽ lắc đầu nói: “Con cũng không biết mình bị làm sao.”

    “Vừa rồi con như biến thành người khác vậy rất đáng sợ!” Âu Dương Phi Nguyệt nhíu mày nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ con đã đàn khúc nhạc của Quân Vương rồi bị tẩu hỏa nhập ma?”

    “Không... cái này không liên quan đến khúc nhạc, có lẽ huyết mạch của con lại dở chứng.”

    “Huyết mạch? Con xác định?”

    Thấy Âu Dương Dạ gật đầu xác nhận, sự nặng nề trong lòng Âu Dương Phi Nguyệt lúc này mới rơi xuống, chỉ cần không phải đàn khúc nhạc đến tẩu hỏa nhập mà là được.

    Về phần huyết mạch, Âu Dương Phi Nguyệt biết đây là bệnh cũ của tiểu nha đầu.

    Huyết mạch là một loại tồn tại rất đặc thù cũng rất thần kì.

    Phàm là huyết mạch mà người thức tỉnh, đại đa số đều là Thải Sắc huyết mạch, cũng là Thiên Nhiên huyết mạch, loại sức mạnh của Thiên Nhiên huyết mạch vô cùng mạnh mẽ, đương nhiên cũng không phải ai cũng có thể thức tỉnh Thải Sắc huyết mạch, cái thứ này tỉ lệ còn thấp hơn so với Trúc Thải Sắc, hoàn toàn là bẩm sinh, sau này cũng không tu luyện ra được.

    Mà Âu Dương Dạ thức tỉnh là huyết mạch, cũng không phải là Thải Sắc thiên nhiên huyết mạch, về phần là huyết mạch gì Âu Dương Phi Nguyệt vẫn luôn không hiểu rõ vấn đề này, Âu Dương gia đã từng mang tiểu nha đầu bái phỏng rất nhiều cao thủ, thế nhưng không một ai hay biết huyết mạch của nàng xảy ra chuyện gì.

    Vì thế, Âu Dương gia vẫn luôn rất khổ não.

    Đặc biệt là huyết mạch đặc thù mà Âu Dương Dạ thức tỉnh cách một khoảng thời gian sẽ phát tác một lần, mỗi một lần phát tác tiểu nha đầu đều sẽ phát điên, thậm chí còn có thể đả thương người khác, mà sức mạnh huyết mạch của nàng vô cùng lớn mạnh một khi phát tác, Kim Đan chân nhân cũng không áp chế được.

    Điều khiến Âu Dương Phi Nguyệt nghi ngờ là, trước kia lúc huyết mạch của tiểu nha đầu phát tác chỉ là phát điên mà thôi, hôm nay sao lại như biến thành người khác, nói cái gì mà luân hồi Ma gì đó, đúng là hù chết người ta, lúc nàng ta kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Âu Dương Dạ nghe tiểu nha đầu nghe xong cũng giật mình, dường như không dám tin.

    “Dạ Dạ, con sẽ không phải người luân hồi chuyển thế chứ?”

    Vừa nghĩ tới vừa rồi tiểu nha đầu nói luân hồi gì đó, Âu Dương Phi Nguyệt liền vô cùng khiếp sợ.

    “Cô cô, Tô Họa tỷ tỷ đã nói, con không phải người luân hồi.”

    “Cũng đúng, trên người con hoàn toàn không có trọc khí, không thể là người luân hồi chuyển thế, huống hồ Tô Họa cũng tự mình kiểm tra nàng ta đã nói không phải, vậy thì nhất định không phải, nhưng... nhưng nếu như con không phải người luân hồi chuyển thế, vậy vì sao vừa rồi con lại như biến thành người khác ở đó lẩm bẩm lúc thì luân hồi, lúc thì Ma, còn nói cái gì mà ai rồi cũng sẽ thành Ma?”

    “Có lẽ có liên quan đến giấc mơ hồi nhỏ của con.”

    “Lại là giấc mơ kia!”

    Âu Dương Phi Nguyệt biết tiểu nha đầu từ nhỏ vẫn mơ một giấc mơ kì quái, mà lại là cùng một giấc mơ không ngừng lặp lại, quan trọng là giấc mơ rất mông lung, ngay cả bản thân tiểu nha đầu cũng không nói ra được nguyên do.

    “Hơn nữa... cô cô...” Âu Dương Dạ ngồi dậy, khẽ cắn cánh môi giống như có chút do dự.

    “Sao vây?”

    “Con nghi ngờ... Cổ Thanh Phong có liên quan đến giấc mơ của con.”

    Nghe thấy cái tên Cổ Thanh Phong này, Âu Dương Phi Nguyệt lập tức run rẩy trong lòng vội vàng nói: “Tiểu nha đầu, con đừng có suy nghĩ bậy bạ.”

    “Thật đó.”

    Âu Dương Dạ nói ra cảm giác khiến nàng quen thuộc trên người Cổ Thanh Phong lại nói: “Hơn nữa con nghi ngờ... vừa rồi huyết mạch của con phát tác, có khả năng là... chính là cảm giác như đã từng quen biết trên người Cổ Thanh Phong nổi lên.”

    “Làm sao có thể! Con không được nói bừa!”

    Âu Dương Phi Nguyệt không biết Cổ Thanh Phong là người như nào, nhưng có một điều có thể khẳng định tên kia rất kinh khủng, nhìn dáng vẻ của tiểu nha đầu không nhịn được khuyên bảo: “Nha đầu, con cũng đừng vì làm rõ chuyện này mà đi tìm Cổ Thanh Phong kia.”

    “Cô cô...”

    Âu Dương Dạ muốn nói, nhưng bị Âu Dương Phi Nguyệt ngắt lời: “Con cũng không phải không thấy bộ dạng của hắn trên đài thí luyện, cái tên đó thật đáng sợ con tuyệt đối đừng dây vào hắn.”

    “Cô cô, nhưng con...”

    “Không có nhưng nhị gì hết...” Âu Dương Phi Nguyệt lại ngắt lời nàng, nàng biết tiểu nha đầu từ nhỏ đã muốn làm rõ huyết mạch và giấc mơ kia của mình, cho nên mới tới phái Vân Hà, bây giờ lại đột nhiên đụng phải một tên tiểu tử có liên quan đến giấc mơ của nàng, tiểu nha đầu chắc chắn muốn tìm ra nguyên do rõ ràng.

    Chỉ là tên Cổ Thanh Phong kia quá kinh khủng, có trời mới biết hắn là người như nào.

    Nếu là người xấu thì làm sao đây?

    “Như này đi, nha đầu gần đây phái Vân Hà không yên ổn, nhất là sắp tới gần kì hạn trăm năm, phái Vân Hà chắc chắn có biến động lớn ở đây con cũng không thể yên tĩnh để tu luyện, ngày mai cứ quay về ở trong sơn trang của ta đã, về phần Cổ Thanh Phong ta sẽ nghĩ cách giúp con điều tra rõ ràng.”

    “Cô cô, người không phải nói Cổ Thanh Phong kia rất đáng sợ sao?”

    “Dù gì cô cô cũng lớn hơn con mấy tuổi, đã trải qua nhiều chuyện hơn con, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm yên tâm đi, cô cô nắm chắc trong lòng.”

    Giống như Âu Dương Phi Nguyệt đã nói, kì hạn trăm năm sắp đến, phái Vân Hà cũng nhất định xảy ra chuyện lớn.

    Mà cái gọi là kì hạn trăm năm này là lúc kiếp nạn Chư Thiên xảy ra, phái Vân Hà kí kết khế ước với đồng minh Cửu Hoa.

    Năm đó, kiếp nạn xảy ra ở thế giới này mặc dù chưa chịu ảnh hưởng của thiên tai, nhưng lại là một thế giới hỗn loạn, yêu ma quỷ quái hoành hành khắp nơi, các loại tông môn tranh giành chiếm đoạt lẫn nhau, năm đó toàn bộ cương vực Tây Bắc đều lâm vào cảnh hỗn loạn, mỗi ngày đều có tông môn bị diệt, vì liên thủ ngăn địch rất nhiều môn phái tạo thành đồng minh, mà đồng minh Cửu Hoa được thành lập vào chính lúc đó.

    Khế ước kí kết năm đó, thời gian chính là một trăm năm, một trăm năm trôi qua đồng minh sẽ giải tán.

    Bây giờ đồng minh Cửu Hoa ngày càng lớn mạnh, thống trị địa giới nắm giữ nhiều môn phái, thuộc hạ bang hội không thể đếm hết.

    Mặc dù rất nhiều môn phái và bang hội đều chủ động gia nhập đồng minh Cửu Hoa, nhưng cũng không ít môn phái muốn thoát ly khỏi đồng minh.

    Cho nên, tới gần kì hạn trăm năm, không chỉ riêng phái Vân Hà hỗn loạn, mà còn rất nhiều môn phái đang xem chừng.

    Nếu Hỏa Đức đã bảo đợi đến kì hạn trăm năm vào cuối năm, Cổ Thanh Phong cũng không nói cái gì dù sao cũng quá nhàn rỗi, chờ đến cuối năm thì chờ đến cuối năm chứ sao.

    Hắn không vội.

    Một chút cũng không.

    Đồng minh Cửu Hoa đối với những người khác mà nói có lẽ là một vấn đề, đối với Cổ Thanh Phong mà nói hoàn toàn không là vấn đề, hắn cũng chẳng coi là chuyện to tát.

    Đêm nay, hắn đang ngồi ở trong phòng nghiên cứu viên tinh thạch hỗn sắc.

    Nói chính xác thần thức vẫn luôn yên lặng ẩn nấp trong không gian bí mật của tinh thạch, hắn đã ẩn nấp bên trong rất lâu rồi mặc dù bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra trong không gian bí mật như cũ, nhưng hắn đã nghĩ đến một cách có thể biết thân phận của hai cô nương kia.

    Lúc này thần trí của hắn đang lặng lẽ đi theo đạo thần thức lạnh lẽo như ánh trăng đêm trước đó, có lẽ nên nói thần thức của hắn đã dung hòa vào đạo thần thức như ánh trăng đêm kia, mà đối phương cũng không phát giác.

    Đạo thần thức như ánh trăng đêm kia ngày nào cũng vào không gian thần bí xem xét, hôm nay cũng không ngoại lệ, nhìn một lúc thấy không có gì khác thường liền thu lại thần thức rời đi...

    Chỉ là nàng không biết, nàng rời khỏi đồng thời cũng mang theo thần thức của Cổ Thanh Phong mà rời đi.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)