Trinh Thám  Đô Thị Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tội Lỗi Không Chứng Cứ
    Tác giả: Tử Kim Trần
    Phần dẫn.

    Dịch giả: Hương Ly
    Nguồn: Nhà Xuất Bản Văn Học

    Giới thiệu:


    Một câu chuyện xoay quanh những vụ án liên hoàn mà sát thủ cố ý dàn dựng hiện trường vụ án,điều bất ngờ nhất ở đây lý do mà hắn giết người là để cứu người, nếu là bạn thì bạn có tin lý do hắn đua ra không?

    Phía sau hành vi tội ác máu lạnh, lại là một trái tim bị tình yêu và nỗi hận thù giày vò suốt gần mười năm qua. Chốn đô thị phồn hoa liên tiếp xảy ra những vụ án mạng. Tại hiện trường vụ án, hung thủ luôn cố ý để lại dấu vân tay và một tờ giấy ghi “Hãy đến bắt ta’. Ngoài ra, không có chút sơ hở hay manh nối nào cả. Đối diện với tên sát thủ liên hoàn huênh hoang như vậy, tổ chuyên án được thành lập bốn lần nhưng đều phải giải tán, không có chút manh mối nào, chỉ có thể nhờ đến vị chuyên gia logic học Ngiêm Lương.

    Vụ án này bí ẩn giống như một hệ phương trình không có cách giải, liệu ông phải bắt tay từ đâu để tìm ra lời giải? Hung thủ thực sự đã tỉ mỉ sắp xếp vụ án phạm tội không có chứng cứ, tại sao lại cố tình để lại manh mối? Đây là một âm mưu to lớn hay là một cái bẫy, cũng có thể là một bí mật được cất giấu rất kỹ không ai hay biết?

    “Tội lỗi không chứng cứ” được bố trí như một mê trận, một kẻ tội phạm cao tay, một nhà trinh thám cao cường, kì phùng địch thủ, liệu ai sẽ là người chiến thắng trong cuộc đọ trí này?






    Lạc Vấn - từng là Trưởng ban Ban Kĩ thuật hình sự Sở Công an thành Phố Ninh, thành viên Tổ Chuyên gia Trinh sát hình sự của Sở Công an tỉnh. Một lần, sau khi đi công tác trở về, ông phát hiện ra vợ và con gái biến mất một cách bí hiểm. Bao năm qua, ông vẫn luôn dốc sức vất vả tìm kiếm chân tướng sự việc về việc mất tích của vợ và con gái.

    Ba năm trở lại đây, trong thành phố Hàng liên hiếp xảy ra nhiều vụ án mạng, hung thủ sau khi giết người, đều để lại bốn chữ thật lớn “Hãy đến bắt ta” được in ra giấy đặt ở dưới đất, vụ án lớn công khai khiêu khích cơ quan công an lập tức gây nên sự phẫn nộ trong giới lãnh đạo cấp cao của cảnh sát, lãnh đạo Sở Công an tỉnh đập bàn hạ lệnh truy nã hung thủ, nhưng tổ chuyên án thành lập bốn lần và cũng giải tán bốn lần, mãi vẫn không thể nào phá được vụ án.

    Chu Tuệ Như mở quán mì nhỏ buôn bán tại thành phố Hàng, bấy lâu chịu đựng sự quấy nhiễu của tên tiểu lưu manh trong vùng. Một lần do vô tình, cô và anh bạn Quách Vũ lỡ tay ngộ sát tên lưu manh đó. Trong lúc hai người thường dân này đang bó tay bất lực trước sự việc đột ngột xảy ra, họ do dự không biết có nên đi tự thú hay không thì có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt họ, nói với họ, có thể còn có một cách giải quyết khác.

    Một vụ án tên tiểu lưu manh bị giết hại, có vẻ như vô cùng đơn giản, nhưng sau khi điều tra sâu, cảnh sát dần dần phát hiện, đối thủ họ gặp lần này, e rằng không hề đơn giản. Hơn nữa, vụ án này hình như có một mối liên hệ nào đó với một loạt các vụ án mạng liên tiếp xảy ra trong vòng ba năm qua.

    Đúng lúc công tác phá án của cảnh sát đang dần rơi vào cục diện bế tắc, chuyên gia logic học tội phạm nổi tiếng khắp toàn tỉnh Nghiêm Lương tham gia vào công tác điều tra. Nhưng khi ông bóc từng lớp bên ngoài, khi gần tiếp cận được chân hướng sự thực, ông lại phát hiện ra, động cơ phạm tội thực sự của hung thủ khiến ông không lạnh mà run.


     
    zHiePz thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tội Lỗi Không Chứng Cứ
    Tác giả: Tử Kim Trần
    Chương 1: Phần I - Hãy Đến Bắt Ta

    Dịch giả: Hương Ly
    Nguồn: Nhà Xuất Bản Văn Học

    Dịch giả: Hương Ly

    ◄○►◄○►◄○►

    Chương 1

    Hiện trường chật kín người, năm chiếc xe cảnh sát khó khăn lắm mới tìm được chỗ đỗ.

    Đội trưởng đội Trinh sát hình sự của thành phố Hàng - Triệu Thiết Dân mở cửa xe, thò đầu ra chuẩn bị bước xuống xe, phía trước đột nhiên có một thứ hình dạng như cái gậy đen sì lia vụt tới khiến ông phải vội vàng rụt đầu lại.

    “Bày trò gì thế?” Ông kêu lên, bực bội xoa chỗ trán bị đau, rồi lại đứng dậy, trước mặt lập tức xuất hiện một chiếc micro cán dài chặn ông lại, phía sau là một loạt các máy quay. Còn chưa đợi ông tìm ra được “kẻ đầu têu” chọc micro vào ông, đám phóng viên phía bên kia micro đã bắt đầu mồm năm miệng mười đưa ra câu hỏi: “Nghe nói đây là vụ án mạng thứ năm, phía cảnh sát lần này có đảm bảo bắt được hung thủ không?”, “Lần này hung thủ lại một lần nữa để lại hàng chữ “Hãy đến bắt ta”, Sở Công an nhìn nhận sự việc này như thế nào?”,

    “Ông có thể giới thiệu sơ qua về vụ án lần này được không?”

    Triệu Thiết Dân mím môi, trên mặt thoáng lộ ra sự khó chịu. Vừa mới xảy ra vụ án như vậy, ông còn đang cuống cuồng vào điều tra hiện trường, đám người này thật là quá phiền phức.

    Nếu như là hồi ông vừa mới làm cảnh sát, khi đối diện với nhóm người này, chắc chắn ông sẽ bực bội hét lên: “Tôi còn chưa đến được hiện trường, tôi biết cái khỉ gì chứ!”. Kết quả của hành động này chính là trên bản tin tối của ngày hôm đó sẽ xuất hiện tiêu đề: “Cảnh sát không có chút manh mối gì về vụ án”, “Cảnh sát kêu thét ở hiện trường vụ án.”

    Bây giờ, đương nhiên ông sẽ không xử sự như vậy nữa. Với vai trò là đội trưởng đội Trinh sát hình sự thành phố, là lãnh đạo cấp cao nhất tại hiện trường, việc giữ gìn hình ảnh vô cùng quan trọng.

    Triệu Thiết Dân ra sức hắng giọng, vô tay, nói dõng dạc: “Thưa các vị, về tình hình cụ thể của vụ án, mời các vị hãy liên hệ với bộ phận tuyên truyền của Sở Công an. Những thông tin khác, tôi không thể cung cấp được.”

    Ông chẳng buồn đôi co với đám phóng viên, nhóm cảnh sát cấp dưới lập tức đi lên giải tán đám đông, đám người đang vây quanh tầng tầng lớp lớp liền bị dạt sang hai bên. Triệu Thiết Dân dẫn theo hơn mười người cảnh sát hình sự bước nhanh qua đường dây cảnh giới. Cảnh sát hình sự của chi cục công an khu vực đang canh giữ bên trong vội vàng ra đón.

    Triệu Thiết Dân mặt lạnh tanh gật đầu với anh ta, hỏi một câu: “Anh Trần đến chưa?”

    “Đến từ lâu rồi, bác sĩ pháp y Trần đang ở trong kiểm tra thi thể.”

    “Ừm,” ông xua tay, “Vậy thì người của các anh hãy bàn giao lại công việc với người của tôi đi, vụ án này do Sở Công an thành phố trực tiếp xử lí, chi cục các anh không phải lo nữa.”

    Triệu Thiết Dân nhìn xung quanh, đây là bên cạnh khu vực bãi cây xanh ở bên đường Văn Nhất Tây, phía sau khu vực cây xanh là một mảnh đất xi măng trống, giữa mảnh đất này đang có một chiếc lều tạm mới dựng, trong đó thấp thoáng nhìn thấy một người đang nằm. Bên cạnh lều tạm còn có mấy người cảnh sát đang khám xét.

    Triệu Thiết Dân đi đến trước lều tạm, thấy bên trong có một người béo mập đang nằm. Trên cơ thể người đó dán đầy những tờ ghi chú ghi số liệu.

    Hai mắt của tên mập trợn tròn lồi ra đầy tia máu, có nghĩa là toàn bộ mao mạch trong mắt đã bị vỡ. Phần thân anh ta để trần, trên ngực và cánh tay đều có vết xăm trổ, thể hiện có lẽ nhân vật này chính là một tay “xã hội đen”. Ngoài ra, phần đầu lưỡi của anh ta hơi thò ra ngoài, giữa hai bờ môi dày có cắm một điếu thuốc lá.

    “Điều tra thế nào rồi?” Triệu Thiết Dân nhìn về phía bác sĩ pháp y Trần đang quỳ xổm bên cạnh thi thể nạn nhân.

    Bác sĩ pháp y Trần tay đang đeo găng, nâng cằm cái xác lên, chỉ vào một vệt thâm đen ở trên cổ, nói: “Đây là vết thắt cổ, kết hợp với phần mắt của thi thể, và đặc trưng đầu lưỡi thò ra ngoài, có thể phán đoán nạn nhân bị người ta dùng dây siết cổ cho đến chết. Hung thủ từ phía sau thít chết cổ nạn nhân, qua vết thít có thể nhận ra lực ở tay trái của hung thủ mạnh hơn, hắn là một kẻ thuận tay trái.

    Thời gian tử vong vào khoảng 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, đêm qua, về Sở làm giải phẫu thì có thể chính xác hơn nữa. Nhưng chúng ta phải gấp rút thời gian.”

    Bác sĩ Trần nhìn lên bầu trời, ánh nắng chói chang của ngày cuối hè tháng 9 đang chiếu xuống, “Thời tiết này, bây giờ đã bắt đầu bốc mùi rồi.”

    Triệu Thiết Dân xoa xoa mũi, mùa hè năm nay đặc biệt nắng nóng, thời gian tử vong mới tám, chín giờ đồng hồ, mà đã thoáng bốc ra mùi khó chịu rồi.

    Tiếp đến, bác sĩ pháp y Trần lấy ra một chiếc túi đựng vật chứng trong suốt, thận trọng lấy điếu thuốc lá trong miệng nạn nhân ra.

    Triệu Thiết Dân chau mày nói: “Lại là...”

    “Đúng vậy, lại là thuốc lá Lợi Quần.” Bác sĩ Trần lắc đầu vẻ khổ sở, “Tất cả mọi tình hình gần như giống hệt bốn vụ án trước đây. Trong đám cỏ cách đây 500 - 600 mét, tìm thấy hung khí, là một sợi dây, vẫn là sợi dây nhảy thể thao thường dùng trong giờ thể dục của học sinh, hai đầu có cán cầm bằng gỗ, trên cán gỗ có dấu vân tay của hung thủ. Hung thủ dùng sợi dây này đứng từ đằng sau tấn công nạn nhân, thít cổ đối phương cho đến chết. Sau khi giết chết nạn nhân, lấy một điếu thuốc lá Lợi Quần cắm vào miệng nạn nhân. Rồi để lại một tờ giấy A4 được đánh máy, in chữ “Hãy đến bắt ta”. Tất cả những vật chứng liên quan đều đã được đóng gói cẩn thận rồi.”

    Triệu Thiết Dân mím môi, không lên tiếng.

    Thông thường sau khi xảy ra vụ án mạng, đều là do Chi cục Công an vùng phụ trách.

    Vụ án này ngay từ lúc phát hiện ra đã chuyển từ Chi cục sang cho Sở Công an thành phố, hơn nữa còn do chính Triệu Thiết Dân - lãnh đạo cấp cao tự mình điều tra phá án, là vì cảnh sát của chi cục vừa mới đến hiện trường nhìn thấy tờ giấy được in sẵn ra với bốn chữ “Hãy đến bắt ta” để ngay bên cạnh nạn nhân, lại phát hiện ra trong miệng nạn nhân cắm một điếu thuốc lá Lợi Quần, lập tức nhận ra đây chính là vụ án thứ năm trong chuỗi sê-ri các vụ án mạng xảy ra trong ba năm nay vẫn chưa phá được, vội vàng báo lên Sở Công an thành phố, lãnh đạo Sở Công an thành phố và Sở Công an tỉnh sau khi gấp rút bàn bạc qua điện thoại, quyết định để Triệu Thiết Dân phụ trách vụ án lần này. Chuỗi những vụ án mạng này nổi như cồn, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.

    Hơn hai năm trước, khi vụ án đầu tiên xảy ra, do hiện trường để lại hàng chữ “Hãy đến bắt ta” tỏ rõ ý đồ ngang nhiên khiêu chiến với cảnh sát, bỗng chốc liền gây ra làn sóng chấn động vô cùng to lớn, giới truyền thông đăng tải rất nhiều khiến cho lãnh đạo hai cấp thành phố và tỉnh vô cùng phẫn nộ, lãnh đạo Sở Công an tỉnh đập bàn hạ lệnh bắt buộc phải bắt được hung thủ.

    Tiếp đó, hai cấp tỉnh và thành phố lập tức thành lập tổ chuyên án liên hiệp tiến hành điều tra, sau nửa năm, do tình hình điều tra phá án không hề có chút tiến triển nào, tổ chuyên án buộc phải giải tán.

    Nào ngờ, sau khi tổ chuyên án vừa mới giải tán không lâu lại xảy ra vụ án thứ hai, ngoài việc nạn nhân và địa điểm phạm tội khác nhau, gần như hoàn toàn trùng lặp lại tình tiết của vụ án đầu tiên, tương tự, tổ chuyên án lần thứ hai được thành lập cuối cùng cũng bị giải tán.

    Cứ như vậy, tổ chuyên án thành lập bốn lần và bốn lần giải tán, thống kê đầu tư mấy nghìn lượt cảnh sát tiến hành điều tra, nhưng cho đến nay ngay cả bóng dáng mơ hồ của hung thủ vẫn còn chưa phác họa ra được. Lúc đầu, lãnh đạo đập bàn yêu cầu điều tra vụ án cũng chẳng thể làm thế nào khác được, đến cuối cùng, cũng không còn lãnh đạo nào dám đập bàn nữa.

    Thế nhưng đến hôm nay lại xảy ra vụ án thứ năm, Triệu Thiết Dân trở thành Tổ trưởng tổ chuyên án lần này.

    Quá trình phạm tội của hung thủ trong chuỗi vụ án mạng này về cơ bản là tương đồng, đều là dùng sợi dây nhảy thể thao của học sinh thường dùng, thít chặt cổ nạn nhân cho đến chết từ phía sau, tiếp đó liền vứt sợi dây ở gần hiện trường, trên cán gỗ tay cầm của sợi dây đã thu thập được dấu vân tay của hung thủ.

    Trong mấy lần điều tra vụ án cảnh sát đã tiến hành đối chiếu dấu vân tay với đông đảo người dân xung quanh, nhưng vẫn không thể nào tìm ra được hung thủ. Và nơi xảy ra vụ án đều là khu vực ngoại ô, ở gần đó có rất ít máy quay camera, trong quá trình điều tra loại trừ ở đoạn băng video, mặc dù đã phát hiện ra “mấy nhân vật khả nghi”, nhưng qua điều tra đều loại trừ hết khả năng phạm tội.

    Ngoài ra, điều khiến người ta vô cùng khó hiểu là, sau mỗi lần giết người, hung thủ đều cắm một điếu thuốc Lợi Quần mới nguyên vào trong miệng nạn nhân.

    Tại sao hung thủ mỗi lần sau khi giết người đều nhét một điếu thuốc Lợi Quần vào trong miệng nạn nhân chứ? Hành động này có ý nghĩa gì?

    Là hung thủ muốn truyền đạt thông điệp hút thuốc có hại cho sức khỏe sao?

    Hay là hung thủ chính là người phát ngôn đại diện cho công ty Lợi Quần?

    Tổ chuyên án đã thảo luận về điều này rất nhiều lần nhưng vẫn không thể nào đưa ra được kết luận.

    Bác sĩ pháp y Trần nhìn nét mặt Triệu Thiết Dân, biết trong lòng ông đang vô cùng buồn phiền, tổ chuyên án bốn lần trước đều phô trương thanh thế, nhưng đều không phá được án, lần này đến lượt ông, liệu có thể chắc chắn phá được án hay không?

    Bác sĩ Trần hắng giọng, lên tiếng: “Anh cả, vụ án lần này có mấy điểm khác biệt so với bốn vụ án trước.”

    “Là gì vậy?” Triệu Thiết Dân mở to mắt.
     
    zHiePz thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tội Lỗi Không Chứng Cứ
    Tác giả: Tử Kim Trần
    Chương 2

    Dịch giả: Hương Ly
    Nguồn: Nhà Xuất Bản Văn Học

    Dịch giả: Hương Ly

    Bác sĩ pháp y Trần chỉ xuống mặt đất phía bên tay phải nạn nhân. Triệu Thiết Dân nhìn theo hướng chỉ, nói vẻ ngạc nhiên: “Dưới đất có chữ, là hung thủ viết sao?”

    Bác sĩ Trần lắc đầu: “Có vẻ như là nạn nhân trước khi chết gắng gượng viết ra, khi tôi lật bàn tay phải của nạn nhân ra, nhìn thấy trong tay anh ta cầm một viên đá nhỏ và phát hiện ra mấy chữ ở trên đất.”

    Triệu Thiết Dân chau mày, chăm chú nhìn một hồi, chậm rãi nói: “Mộc... Thổ... Dã, mang ý nghĩa gì?”

    Bác sĩ Trần nói: “Không phải là Mộc Thổ Dã, tất cả là ba chữ, khi viết ba chữ này bị đè chồng lên nhau. Tôi đoán tình hình lúc đó là hung thủ dùng sợi dây thít chặt cổ nạn nhân, nạn nhân ra sức giãy giụa, cuối cùng tự nhận ra không thể nào thoát được, bèn tiện tay nắm lấy một viên đá, dựa vào cảm giác lưu lại ba chữ cuối cùng này. Ba chữ này có lẽ là “Người bản địa”.”

    “Người bản địa?” Triệu Thiết Dân lại nhìn một hồi, rồi gật đầu, “Đúng vậy, là ba chữ “Người bản địa” bị đè chồng lên nhau. Nếu đã là do nạn nhân viết để lại, vậy thì chắc là muốn ám chỉ hung thủ chính là người thành phố Hàng?”

    Bác sĩ Trần nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Qua chứng minh nhân dân tìm thấy được trên người nạn nhân, nạn nhân tên Tôn Hồng Vận, là người Sơn Đông, cụ thể như thế nào vẫn còn đợi điều tra thêm. Nạn nhân không phải là người ở đây vậy thì ba chữ “Người bản địa” rõ ràng là chỉ thân phận của hung thủ rồi.”

    Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát rồi nói: “So với manh mối bốn lần trước, lần này nếu như có thể xác định được hung thủ là người bản địa, vậy thì phạm vi điều tra có thể co nhỏ lại, cũng có thể rút gọn lại đáng kể.”

    Thành phố Hàng là thành phố lớn của tỉnh, lượng người ngoại tỉnh đến rất đông, nếu như có thể xác định chắc chắn hung thủ chính là người bản địa, vậy thì phạm vi điều tra có thể giảm được một nửa.

    Bác sĩ pháp y Trân nói: “Ngoài ra, tôi cho rằng manh mối cũng để lộ ra hung thủ rất có thể có quen biết với nạn nhân.”

    Triệu Thiết Dân lắc đầu, nói: “Cũng chưa chắc, qua kết quả điều tra bốn vụ án trước, khả năng hung thủ và nạn nhân là người quen gần như không tồn tại.

    Nạn nhân để lại ba chữ “Người bản địa” này, có hai loại khả năng, một là nạn nhân đúng là có quen biết với hung thủ nhưng mối quan hệ rất sơ sài, còn không biết được tên của nhau, chỉ biết rằng đối phương chính là người bản địa, nếu không, anh ta có thể viết luôn ra tên của đối phương, chứ không viết là “Người bản địa”. Hai là nạn nhân và hung thủ viết là “Người bản địa”. Hai là nạn nhân và hung thủ không hề quen biết, hung thủ trong quá trình giết người nói ra giọng địa phương của người thành phố Hàng, cho nên nạn nhân mới biết rằng hắn là người bản địa.”

    Bác sĩ pháp y Trần nói tiếp: “Ngoài chi tiết nạn nhân để lại chữ viết, còn có một điểm khác với bốn vụ án trước, vị trí mà hiện giờ nạn nhân đang nằm không phải là nơi hung thủ ra tay đầu tiên.”

    Trong ánh mắt Triệu Thiết Dân lộ ra sự hưng phấn, nói: “Ý anh muốn nói, hung thủ sau khi giết người mới di chuyển xác đến đây à?”

    Nếu như sau khi giết người mà di chuyển xác, cả hai quá trình phạm tội bao gồm giết người và di chuyển thi thể, vậy thì manh mối khi điều tra sẽ có được nhiều hơn rất nhiều so với việc chỉ đơn thuần giết ngay tại chỗ, vụ án đương nhiên cũng dễ phá được hơn.

    Bác sĩ pháp y lắc đầu, nói: “Nạn nhân bị giết chính tại vị trí này, điều này thì không thể nhầm lẫn được, bởi vì trước khi nạn nhân chuẩn bị chết đã viết chữ ở đây mà. Theo như tình hình hiện trường, tôi đại khái có thể mô tả lại sự việc xảy ra đêm qua. Đêm qua, vào khoảng thời gian từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, nạn nhân đi trên đường cái phía ngoài, khi đi đến bên cạnh khu vực cây xanh, anh ta bắt đầu đi tiểu, đúng lúc này, hung thủ đột nhiên từ phía sau dùng dây nhảy thể thao thít chặt cổ nạn nhân, kéo anh ta vào đây, mới thít cổ anh ta cho đến chết.

    Bên cạnh khu vực cây xanh phía trước phát hiện ra nước tiểu còn sót lại, có phải là nước tiểu của nạn nhân hay không, khi trở về kiểm tra một chút là biết được ngay thôi. Khóa quần của nạn nhân vẫn đang ở vị trí mở, chứng tỏ anh ta vẫn còn chưa kéo lên hết, đã bị tấn công. Nhưng ở đây vẫn còn có một vấn đề, hung thủ lôi nạn nhân từ khu vực cây xanh đến đây, phải đi xuyên qua cả khu vực cây xanh và cỏ, ước chừng hơn mười mét, dấu vết kéo lê ở trên cỏ nhìn rất rõ, nhưng kì lạ thay, trên cỏ chỉ có dấu chân của nạn nhân, thật không ngờ không tìm được dấu chân của hung thủ.”

    “Gì cơ?” Triệu Thiết Dân trợn tròn mắt kêu lên, “Anh không đùa đấy chứ?

    Hung thủ kéo nạn nhân qua bãi cỏ, thật không ngờ lại không có dấu chân của hắn?”

    Bác sĩ pháp y Trần khẽ gật đầu vẻ bất lực: “Tôi cũng lấy làm lạ, nhưng tìm đi tìm lại, chỉ thấy dấu chân của nạn nhân giãy giụa suốt trong cả quá trình bị kéo lê, không tìm được lấy nửa dấu chân của hung thủ.”

    Triệu Thiết Dân hít thở sâu, hung thủ kéo lê nạn nhân hàng chục mét, thật không ngờ không để lại dấu chân, lẽ nào hung thủ lại có thể đi mà không chạm đất? Lẽ nào hắn biết bay?

    Ông cảm thấy cả cơ thể vô cùng khó chịu.​
     
    zHiePz thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tội Lỗi Không Chứng Cứ
    Tác giả: Tử Kim Trần
    Chương 3

    Dịch giả: Hương Ly
    Nguồn: Nhà Xuất Bản Văn Học

    Dịch giả: Hương Ly

    Đã qua tháng 8, nhưng thời tiết nắng nóng vẫn không hề giảm bớt.

    7 giờ tối, sắc trời vẫn còn rất sáng.

    Quách Vũ mệt mỏi bước xuống xe bus, đi về phía phòng trọ của mình. Cậu đeo một cặp kính viền đen trông rất nặng nề, sắc mặt u ám, cơ thể gầy gò, vừa nhìn là đã biết cậu là nhân viên vất vả thường xuyên phải làm thêm.

    Kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm lập trình viên cho một công ty tư nhân, đã được ba năm rồi.

    Cậu không phải là người nhân viên kĩ thuật tay nghề cao, chỉ là anh chàng nhân viên quèn. Ngày nào công việc cũng rất nhiều, thường xuyên phải làm thêm, điều duy nhất khiến cậu lấy làm vui mừng là hàng tháng cậu đều được nhận hơn 6.000 tệ tiền lương vào trong thẻ ATM.

    Để sinh tồn được trong thành phố này không hề đơn giản. Cho dù cậu chỉ thuê một căn hộ chung cư 30 - 40 mét vuông ở vùng ngoại ô, nhưng mỗi tháng đã phải trả 1.500 tệ, ngoài ra cậu còn phải gửi mấy nghìn tệ về cho bố mẹ ở nông thôn. Lúc trước cậu thi đỗ vào trường đại học, gia đình cậu đã phải vay mấy vạn tệ để cho cậu đi học. Năm ngoái bố cậu làm việc bị gặp phải tai nạn, cũng tiêu tốn mất mấy vạn tệ. Cậu còn có một cô em gái tàn tật ở nhà cần phải chăm sóc.

    Việc gì cũng đều phải tiêu tiền, tiền lương hàng tháng lúc này cũng phải chi tiêu dè sẻn, cậu cũng mong muốn sau này mua được nhà, mua được xe hơi ở trong thành phố này, yên ổn làm ăn. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, cậu đều cười khổ não, đó rõ ràng chỉ là đang nằm mơ mà thôi.

    Có một số người vừa sinh ra đã không phải lo lắng gì về cơm ăn áo mặc, một số người thì lại được định sẵn vừa sinh ra đã phải gánh chịu rất nhiều áp lực.

    Cho nên cậu rất coi trọng công việc đang có này, cậu quá cần một công việc ổn định, cho dù phải làm thêm rất vất vả, nhưng cậu năng lực có hạn, muốn chuyển sang công ty lớn gần như là ước mơ không thể nào với tới được.

    Từ trạm xe bus đi xuyên qua đường là con đường đi vào cổng ngách của tiểu khu.

    Ở gần đó, hai tên tiểu lưu manh trong vùng chừng 20 tuổi đang dùng một sợi dây sắt cột chặt một con chó ta nhỏ, con chó đó chỉ khoảng bốn, năm tháng tuổi, trên cổ bị sợi dây thép quấn chặt, trên sợi dây thép còn quấn cả dây điện, hai tên tiểu lưu manh đó kéo đầu bên kia của sợi dây điện, bắt đầu kéo con chó nhỏ chạy tới chạy lui, cười vang với vẻ rất khả ố.

    Còn con chó nhỏ đó, miệng và tứ chi của nó nhanh chóng bị kéo rách bật máu, phát ra những tiếng van xin nhói tai, trong ánh mắt tràn ngập nơi sợ hãi.

    Hành vi của hai kẻ đó nhanh chóng gây nên sự chú ý của mọi người xung quanh, mọi người đều lên tiếng trách móc: “Này, các cậu làm gì thế, có ai lại hành hạ con chó như vậy không? Hãy mau thả nó ra đi!”

    Tên lưu manh nhuộm tóc vàng cầm đầu trả lời vẻ tỉnh bơ: “Đây là chó của nhà tao, tao thích làm gì thì làm, đứa nào quy định tao không được phép nghịch chó nhà tao chứ!”

    Quách Vũ thường xuyên nhìn thấy hai thằng lưu manh này, nghe nói đều là người bản địa, vốn dĩ là nông dân ở gần đây, mấy năm trước giải tỏa, nhà nó được phân mấy căn hộ. Từ đó chúng bèn lông bông vô công rồi nghề, thường xuyên gây chuyện thị phi ở quanh đây, cũng đã bị bắt vào đồn công an mấy lần, nhưng bởi chúng không phạm phải tội lớn, nhiều nhất cũng chỉ là xử phạt trị an.

    Quách Vũ xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ trong nhà đã nuôi chó, cậu cũng rất thích chó, nếu như có đồ ăn đều thường chia một ít cho những con chó lang thang. Cậu cảm thấy vô cùng phẫn nộ trước hành vi tàn nhẫn của hai tên lưu manh này đối với chú chó nhỏ. Nhưng cậu vốn dĩ là người hướng nội, nhút nhát, không bao giờ dây vào chuyện phiền hà, bản thân mình lại sống ở nơi đất khách quê người, càng không dám thể hiện điều gì. Cho nên cậu cũng chỉ là thầm phẫn nộ trong lòng, đứng ở giữa đoàn người vây quanh làm kẻ ngoài cuộc.

    Đúng lúc này, một ông lão sinh sống ở đây thực sự không thể làm ngơ được nữa, bèn lớn tiếng trách móc: “Hai đứa chúng mày làm gì thế? Có đứa nào đối xử với loài chó như thế không? Mày có phải là thằng con nhà họ Trương không? Mày mà còn nghịch nữa thì tao gọi bố mày đến đấy!”

    Hai tên lưu manh này mặc dù đã ngoài 20 tuổi, nhưng không có công ăn việc làm, cuộc sống vẫn phải dựa vào bố mẹ, cho nên chúng vẫn phải dè chừng với bố mẹ. Chúng thấy ngày càng đông người vây đến, không dám làm cho mọi người phẫn nộ thêm, bèn buông sợi dây ra, nhưng đến cuối vẫn còn đá con chó một cái, cố tỏ ra vênh váo chửi bới mấy câu rồi mới chậm rãi bỏ đi.

    Ở trong đoàn người có mặt cô gái chừng ngoài 20 tuổi chạy ra, lại đến bên cạnh chú chó nhỏ đang nằm thoi thép, ôm nó lên và cởi sợi dây thép ra cho nó, rồi xem xét tình hình về thương, những người tốt bụng qua đường cũng đến giúp đỡ.

    Quách Vũ nhận ra cô gái này, cô và anh trai cô mở một quán mì ở trước cổng khu dân cư, Quách Vũ gần như ngày nào cũng đến quán của cô để ăn, có thể nhìn thấy bóng dáng của cô là điều mà Quách Vũ mong chờ nhất trong một ngày. Chỉ có điều cậu chưa bao giờ từng thổ lộ với cô những câu nói quý mến, bởi vì cậu cho rằng bây giờ cậu không thể là cho dựa cho bất cứ cô gái nào. Cậu chỉ có thể lặng lẽ cất giấu cảm xúc này vào tận sâu trong lòng. Mỗi ngày được nhìn thấy cô, thỉnh thoảng nói mấy câu là đủ rồi.

    Tên lưu manh tóc vàng đứng ở gần đó nói với đồng bọn: “Con ranh này thích nhiều chuyện, đợi lát nữa sẽ đến quán tìm nó!”

    Tên đồng bọn cười giễu cợt: “Mày muốn làm gì? Giải quyết nó à?”

    Hắn cười nhếch mép vẻ gian tà: “Là việc sớm muộn thôi, lần trước tao muốn chơi nó, thật không ngờ nó còn không chịu. Hừ, con ranh này trông cũng gợi cảm đấy chứ, ông mày đây chắc chắn phải chén được nó!”​
     
    zHiePz thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tội Lỗi Không Chứng Cứ
    Tác giả: Tử Kim Trần
    Chương 4

    Dịch giả: Hương Ly
    Nguồn: Nhà Xuất Bản Văn Học

    Dịch giả: Hương Ly

    Ban ngày của mùa hè luôn rất dài, 7 giờ tối, ông mặt trời vẫn còn lưu luyến chút ánh sáng cuối cùng xuống mặt đất, sự nóng bức oi ả của một ngày đang nguội dần.

    Bên cạnh một con sông ở phía tây thành phố, lúc này đây mấy người già đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ để hóng gió và trò chuyện. Ở phía trước, một đôi vợ chồng trẻ đang dắt một con chó cảnh Poodle, chậm rãi dạo bước. Cạnh đó có một đứa bé gái nhỏ chừng 4, 5 tuổi, vừa nhìn thấy chó con, định chạy đến để chơi đùa, bị mẹ cô bé nghiêm khắc ngăn lại. Hướng tiếp lên trên, bên cạnh trạm xe bus có một đôi sinh viên hình như đang hờn giận nhau, tiết tấu cuộc sống của cả thành phố này dường như chậm lại khi màn đêm buông xuống.

    Lạc Vấn khoác túi xách, cúi đầu bước chậm rãi theo tiết tấu cố định của ông về phía trước, những người dạo bộ đi lướt qua, ông không hề ngẩng đầu lên nhìn. Một cô gái trẻ mặc váy siêu ngắn, lộ ra đôi chân dài tuyệt đẹp đang nói cười trò chuyện bên cạnh, ông cũng coi như không nhìn thấy, như thể tất cả những sự việc này đều không tạo nên chút gợn sóng trong tâm trạng của ông.

    Gần đó có một tiểu khu dân cư tái định cư, cũng chính là thôn Thành Trung mà mọi người vẫn thường nói. Giá thuê phòng ở đây khá rẻ, phàm những bạn trẻ mới đi làm thường chọn lựa thuê không ở đây.

    Bên ngoài tiểu khu có một dãy các cửa hàng men theo mặt đường bán đồ ăn và hoa quả.

    Vẫn như thường lệ, Lạc Vấn bước vào quán ăn có tên “Mì Trùng Khánh” rồi ngồi xuống, gọi một bát mì Tứ Xuyên.

    Chủ quán là hai anh em người Trùng Khánh đến đây làm ăn. Người anh trai tên Chu Phúc Lai, dáng người nhỏ thó, còn bị thọt, thường khá kiệm lời, chỉ phụ trách làm mì. Cô em gái tên Chu Tuệ Như, người giống như tên, là một cô gái thông minh nhanh nhẹn, hoạt bát vui vẻ, chào mời tiếp đón thực khách, đi giao hàng, làm các công việc vặt trong quán.

    Trong thời gian chờ đợi mì đưa lên, Lạc Vấn lôi ví từ trong túi ra, giở ra xem, trong đó kẹp một bức ảnh ba người trong một gia đình. Người đàn ông trong bức ảnh là Lạc Vấn, nhưng trông trẻ hơn nhiều so với Lạc Vấn bây giờ, người vợ không quá xinh đẹp mà ông vô cùng yêu thương, giữa hai người bọn họ còn có một bé gái 4 tuổi đang xị mặt, hình như cô bé không thích chụp ảnh chút nào.

    Nhìn nét mặt kì quặc của cô con gái, Lạc Vấn không kìm được mỉm cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại nét mặt u uất khó có thể nắm bắt được.

    Ông cất ví lại vào túi, khẽ mím môi ngước mắt lên nhìn bầu trời.

    Tính ra họ đã mất tích hơn tám năm rồi, bây giờ liệu có còn sống hay không?

    Nếu như cô con gái vẫn còn sống, lúc này chắc cũng đã học lớp 6 rồi.

    Để tìm kiếm vợ và con gái, suốt tám năm nay, ông vẫn luôn vất vả khổ sở tìm kiếm từng chút manh mối, phân tích từng chút dấu vết. Ông đã từ bỏ công việc và sự nghiệp, từ bỏ chức vụ Trưởng ban Kĩ thuật hình sự ở Sở Công an thành phố Ninh, từ bỏ cả chức vụ chủ quản hai phòng ban Pháp y và Giám định vật chứng, từ bỏ cả danh hiệu Chuyên gia Trinh sát hình sự Sở Công an tỉnh, chỉ để tìm đáp án đó mà thôi.

    Lần theo những manh mối vụn vặt trong việc vợ và con gái bị mất tích, từ thành phố Ninh, ông điều tra theo đến tận thành phố Hàng. Ông ở lại thành phố hàng ba năm liền, ông không biết những ngày tháng thế này còn phải trải qua bao lâu nữa. Dù thế nào, cho dù chỉ còn một phần vạn hi vọng, ông cũng cần phải điều tra đến cùng.

    Nhưng nếu như không có hi vọng thì sao đây? Ông thoáng mỉm cười đau khổ, đầy bất lực.

    Lúc này đây, phía sau ông vang lên giọng nói: “Anh ơi, em nhặt được một con chó nhỏ.”

    Chu Tuệ Như thần sắc hoảng hốt ôm chú chó nhỏ màu vàng, người dính đầy máu, chạy và trong quán. Ánh mắt chú chó nhỏ này tràn ngập nỗi sợ hãi, cả cơ thể run bần bật.

    Chu Phúc Lai đứng ở trong bếp nhìn ra ngoài, càu nhàu: “Bẩn chết đi được, em ôm con chó này về đây làm gì chứ, mau ném nó đi.”

    “Không được đâu!” Chu Tuệ Như dường như đã đoán được anh trai cô chắc chắn sẽ nói như vậy, bèn nói: “Là mấy tên lưu manh đó dùng sợi dây thép quấn lấy con chó nhỏ này kéo lê nó, con chó suýt chút nữa đã bị bọn chúng hình hạ cho đến chết.”

    “Tên lưu manh nào? Em đừng có mà gây chuyện đấy.” Chu Phúc Lai nhìn cô em gái với vẻ lo lắng.

    “Thì là hai đứa ở trong khu dân cư này, bọn chúng xấu xa quá đi!”

    “Hai đứa đó à?” Chu Phúc Lai chau mày nói, “Em sao lại đi gây chuyện với chúng nó chứ.”

    Chu Tuệ Như giải thích với vẻ hơi bực bội: “Không phải là em gây chuyện với chúng nó, mà là chúng nó muốn giày vò con chó nhỏ này đến chết, rất nhiều người đều không chịu nổi nữa!”

    Đúng lúc này, Quách Vũ cũng bước vào trong quán gọi một bát mì, cậu nghe thấy hai anh em chủ quán đang tranh cãi, lén ngước mắt nhìn Chu Tuệ Như nhưng không nói gì.

    Chu Phúc Lai bê một bát mì từ trong bếp ra cho Lạc Vấn, tiếp đó lại quay sang nhìn chú chó nhỏ, chau mày nói vẻ kiên quyết: “Em mau ném con chó này đi, sau này đừng có gây chuyện với mấy người đó!”

    Chu Tuệ Như nói vẻ bất mãn: “Em đâu có đi gây sự với bọn họ chứ! Hơn nữa, em cũng có định nuôi con chó này mãi đâu, nhưng đã nhìn thấy thì cũng không thể nào thấy chết mà không cứu được! Bây giờ con chó nhỏ đã thành ra thế này rồi, ném nó đi chắc chắn nó sẽ chết, đợi nuôi nó lớn hơn chút nữa rồi đem tặng cho ai vậy.”

    “Người khác sao không ôm về nhà, chỉ có em là nhiều chuyện!”

    “Dù sao thì cũng phải có người lo việc này chứ.”

    “Em lo không nổi đâu!” Chu Phúc Lai bực bội quay trở vào bếp, tiếp tục nấu mì.

    Chu Tuệ Như bực bội đặt con chó nhỏ xuống đất, con chó nhỏ gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng lại lập tức ngã sõng soài, sau đó lại gắng sức bước mấy bước vào phía dưới bàn của Lạc Vấn, co rúm người lại một góc, sợ sệt nhìn xung quanh.

    Lạc Vấn cúi đầu nhìn con chó nhỏ, ánh mắt chú chó này cũng vừa vặn đang nhìn vào ông. Đây là một chú chó ta rất bình thường, lông màu vàng xám, giữa hai mắt có một nhúm lông màu trắng giống như là con mắt thứ ba.

    Lạc Vấn ngẩn người giây lát, tiếp đến kí ức chợt dâng trào.

    Tám năm trước, ông tan làm trở về nhà, nhìn thấy ở trong nhà có thêm một chú chó nhỏ, cô con gái đang chơi đùa cùng với nó. Ông không phải là người yêu thích động vật, bèn kéo con gái sang một bên, nói chó rất bẩn, không được chơi với nó, hãy ném con chó ra ngoài. Cô con gái cuống lên òa khóc, vợ cũng ngăn cản ông, nói con chó này vừa mới nhặt được ở bên đường, mới chỉ có mấy tháng tuổi, chắc là bị xe đâm vào, không đứng dậy nổi, cho nên cứ ôm về nhà trước. Cô con gái từ trước tới nay chưa bao giờ tiếp xúc với những con vật nhỏ ở cự li gần như vậy, rõ ràng rất yêu thích chú chó nhỏ này, nhất định muốn giữ chú chó ở lại. Lạc Vấn đành phải miễn cưỡng đồng ý, rồi lại phát huy nghề nghiệp bác sĩ của ông, chữa trị vết thương cho chú chó nhỏ. Nhưng mấy tháng sau, khi vợ và con gái ông mất tích, ngay cả con chó đó cũng biến mất luôn.

    Ông nhớ rất rõ chú chó đó cũng có bộ lông màu vàng, giữa hai mắt có một đốm màu trắng; rất giống chú chó này.

    Khi đối diện với ánh mắt của chú chó nhỏ, Lạc Vấn chợt rùng mình, gắp một miếng thịt ở trong bát, cúi xuống đưa đến trước mõm chú chó, chú chó nhỏ do dự giây lát, rồi ăn luôn miếng thịt.

    Lạc Vấn mỉm cười, quay sang nói với Chu Tuệ Như: “Có thể cho tôi con chó này được không?”

    Chu Tuệ Như nhận ra ông là khách hàng thường xuyên của quán, chỉ là từ trước đến nay chỉ đến ăn mì, chưa bao giờ nói chuyện, cô nói vẻ do dự: “Chú muốn nuôi nó à?”

    Lạc Vấn gật đầu: “Tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho nó và nuôi nó.”

    Còn chưa đợi Chu Tuệ Như trả lời, Chu Phúc Lai ở bên trong vội đồng ý: “Thế thì tốt quá, Tuệ Như, em tìm một cái hộp, để tiện cho vị khách này mang về.”

    Chu Tuệ Như nghĩ một lát, bèn gật đầu, dù sao thì trong quán cũng không phù hợp để nuôi chó.

    Sau khi quyết định xong xuôi, Lạc Vấn lại chợt bắt đầu cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình, bây giờ lẽ ra cần phải chuyên tâm đến công việc mình cần làm, làm gì có sức đâu để nuôi chó nữa chứ? Nhưng cúi đầu nhìn thấy ánh mắt chú chó nhỏ đang co rúm vào một góc, ông lại mỉm cười, nếu như có con gái ở đây, nó chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.

    Sau khi thanh toán, Lạc Vấn đang định ôm hộp giấy rời khỏi đó, có hai tên tiểu lưu manh lao vào trong quán, đứa tóc vàng đi đầu trừng mắt nhìn Chu Tuệ Như nói: “Này, mày đưa con chó của tao đi đâu rồi?” Tiếp đó hắn nhìn thấy chú chó ở trong hộp giấy, cười khẩy: “Thì ra là ở đây à?”

    Hắn đang định ôm lấy hộp giấy, Lạc Vấn giơ chân ra khều hộp giấy về phía mình.

    Tiểu lưu manh bực bội hét lên: “Ông làm gì thế?”

    Lạc Vấn bình tĩnh trả lời: “Con chó này của cậu à?”

    “Đương nhiên rồi, mau trả cho tôi!”

    “Ồ, thì ra là của cậu. Vậy thì hãy bán cho tôi.”

    “Bán cho ông à?” Tên tiểu lưu manh nhìn đối phương là người trung niên nên cũng không dám quá hỗn xược, nghĩ một lát, nó nói: “Được rồi, 300 tệ được không? Đây là con chó mẹ nhà tôi đẻ ra, đã nuôi mấy tháng rồi, nuôi cho béo tốt lắm…”

    Còn chưa đợi hắn nói ra hết những ưu điểm, Lạc Vấn nói: “Không vấn đề gì, 300 tệ phải không?” Nói xong liền rút ví ra, đưa luôn cho hắn 300 tệ.

    Tiểu lưu manh thấy đối phương nhanh nhẹn rút ra 300 tệ mua con chó này, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi nhận lấy tiền mới hối hận nhẽ ra nên đòi nhiều hơn, có lẽ lên tiếng đòi 500 tệ, “tên ngốc” này chắc cũng vẫn đưa. Bỗng dưng lấy được của “tên ngốc” 300 tệ, hai đứa bọn hắn đắc ý ngồi xuống bàn, lớn giọng: “Cho hai bát mì lươn!”

    Chu Tuệ Như bực bội nói: “Không làm, mấy lần trước các người ăn đều không trả tiền!”

    “Mẹ kiếp…”

    Chu Phúc Lai sợ em gái lại gây ra chuyện, vội vàng bước cà nhắc chạy ra nói: “Không sao, không sao, Tuệ Như, em vào bên trong đi! Tôi nấu ngay đây, các anh đợi một lát.”

    “Anh! Đừng nấu mà?” Chu Tuệ Như bực bội nói, “Sao lại cứ để cho bọn chúng ăn quỵt! Đã mấy lần rồi! Lần trước em đem đồ đến, hắn không những không đưa tiền, còn… còn…”

    “Còn làm gì cô em chứ? Chẳng qua cũng chỉ đụng chạm mấy cái thôi mà, ha ha, đừng nói là cô em chưa bị đàn ông chạm vào bao giờ đấy.” Tên tóc vàng lập tức lộ ra khuôn mặt vô lại.

    Chu Phúc Lai lộ ra ánh mắt vừa thương xót, vừa bất lực, nhưng anh ta chỉ là một kẻ thọt chân, từ nhỏ đến lớn đã bị những bạn bè đồng trang lứa ức hiếp, đã quen nhẫn nhịn chịu đựng rồi, anh ta chỉ có thể cắn chặt răng, khẽ kéo cánh tay cô em gái, ngăn cản cô tiếp tục nảy sinh xung đột với đối phương.

    Đúng lúc này, nghe thấy Chu Tuệ Như bị sàm sỡ, Quách Vũ đang ăn mì ở bàn bên cạnh không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, bèn đặt đũa xuống, đập bàn một cái, mím chặt môi, phẫn nộ trừng mắt nhìn hai tên lưu manh đó.

    Nghe thấy tiếng động, tên tóc vàng quay sang, phát hiện ra Quách Vũ đang trừng mắt nhìn bọn chúng, lập tức đứng dậy: “Nhìn gì mà nhìn hả thằng oắt con?” Hắn đi thẳng tới, chỉ vào mũi cậu hỏi, “Thằng ôn này muốn ra oai à?”

    Quách Vũ mím môi, cậu chỉ là nhất thời kích động mà thôi, con người cậu vốn yếu đuối sợ sệt lập tức bị đối phương dọa cho sợ hãi, hoảng hốt cúi đầu.

    “Không có gan thì mày đừng có mà trợn mắt linh tinh, đã biết chưa!” Tên lưu manh đó nhìn thấy bộ dạng của cậu, biết ngay là dễ bắt nạt, liền vỗ mạnh vào gáy Quách Vũ một cái rồi vênh váo quay trở lại chỗ ngồi.

    “Anh… anh không sao chứ?” Chu Tuệ Như chạy tới hỏi đầy quan tâm, đồng thời trừng mắt nhìn tên lưu manh đó với vẻ oán hận, tên lưu manh đó chẳng buồn để tâm.

    Quách Vũ mặt đỏ bừng, cúi đầu nói: “Không… không có gì.”

    Lạc Vấn ngồi xuống ghế, im lặng nhìn cả quá trình của cuộc xung đột sau đó nhìn chằm chằm tên lưu manh đó vài giây, mỉm cười lắc đầu, ôm lấy thùng giấy rời khỏi đó.​
     
    zHiePz thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)