FULL  Dị Năng  Tiên Hiệp Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống - Free 1000 - Thái Thượng Bố Y

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,739
    Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống
    Tác giả: Thái Thượng Bố Y
    Chương 1: Ta Có Hệ Thống Ta Tối Cao!



    Giới thiệu:
    "Người trẻ tuổi, năm đó ta bắt đầu Trang Bức thời điểm, các ngươi còn chỉ là một giọt chất lỏng!"

    "Tiên tử, theo tại hạ đi một chuyến, bảo đảm mang ngươi Trang Bức mang ngươi bay, mang ngươi đồng thời khà khà khà!"

    Người mặc cuồng đồ áo giáp, kiên khiêng nhật viêm đấu bồng.

    Tay trái Vô Tẫn Chi Nhận, tay phải Tru Tiên Thần Kiếm.

    Quét ngang Tu Tiên Giới không có địch thủ, liền hỏi một tiếng còn có ai?

    Trang Bức Như Phong, thường bạn ta thân! Đường dài dài đằng đẵng, Trang Bức làm bạn!

    Từ Khuyết bước lên một cái Trang Bức con đường, mỗi ngày không phải ở Trang Bức, chính là ở đi Trang Bức trên đường!

    ------------
    Truyện hài là chính, đừng để ý cốt truyện. :)))))

    Cảnh giới: Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Anh Biến Kỳ, Luyện Hư kỳ, Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.

    Tiên Giới: Bán Tiên, Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Tiên, Đại La Tiên, Tiên Vương, Tiên Tôn, Tiên Đế....





    Một tia nắng mặt trời chói mắt chiếu rọi xuống, Từ Khuyết tỉnh lại, hơi hé mắt ra.

    Trên mặt có chút ngứa, xung quanh tựa hồ như là một bụi cỏ rậm rạp.

    - Không phải ta bị tai nạn xe cộ chết rồi sao? Tại sao lại sống lại rồi?

    Hắn hơi kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp làm rõ tại sao mình lại trở về từ cõi chết, cảnh tượng trước mắt lập tức làm hắn kích động trợn to hai mắt.

    Hắn cảm thấy ngơ ngác!

    Chỉ thấy một nữ hài bộ dáng giống như tiên nữ mặc cổ trang, đang nhắm ngay vị trí bụi cỏ mà hắn nằm, từng chút từng chút xốc cái váy ngắn cổ đại kia lên, sau đó làm ra vẻ muốn ngồi xuống. . .

    Trời ạ!

    Cô gái này, không phải là đang muốn. . .

    Không thể nào? Không thể nào!

    Nữ hài lớn lên xinh đẹp như vậy, tại sao lại "giải quyết" tùy tiện thế? Hơn nữa ta là một người quang minh lỗi lạc như vậy, cũng không thể nhìn lén người ta được. . .

    Từ Khuyết trợn to hai mắt.

    Cứ thế trơ mắt nhìn cô gái xinh đẹp này ở trước mắt mình cởi váy ra, đồ lót bên trong cũng từng chút từng chút được cởi ra, đập vào mắt chính là một mảnh trắng noãn, còn mang theo một luồng mùi thơm cơ thể độc nhất trên người cô gái.

    Chuyện này nhất thời làm cho Từ Khuyết không có cách nào bình tĩnh.

    Mắt thấy cô gái kia muốn nhắm vào đầu mình "giải quyết", Từ Khuyết lo lắng ngẩng đầu từ trong bụi cỏ rậm rạp lên, dùng sức chui ra, hô lớn:

    - Cô nương, cô đang làm gì đấy, không thể chỗ nào cũng đại tiểu tiện được đâu!

    Khung cảnh nhất thời yên tĩnh lại.

    Nữ tử một nữa ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cả người cứng lại, sau đó. . .

    - Aaaa. . .

    Nàng phát ra một tiếng thét chói tai, thất kinh thả váy xuống, cả người lập tức từ bắn lên, giẫm một thanh lợi kiếm bay thẳng lên trời.

    Ta kháo, gì thế kia? Ngự kiếm phi thiên?

    Thì ra, con mẹ nó thật sự là tiên nữ ư?

    Từ Khuyết nhất thời sợ hết hồn, cùng lúc đó, trong óc đột nhiên tuông ra một đoạn ký ức xa lạ nhưng quen thuộc, giống như từ lúc sinh ra đã mang theo rồi.

    Xuyên việt! Mẹ nó ta xuyên việt rồi!

    Lập tức xem lại tin tức trong đầu, những thứ vốn không thuộc về trí nhớ của chính mình, lúc này Từ Khuyết đã hiểu rõ tất cả.

    Nơi này là một thế giới tu tiên, giống như tiểu tiên nữ lúc trước tức giận ngự kiếm phi thiên vậy, con người có thể tu luyện các loại công pháp thành tiên.

    Mà chủ nhân thân thể của mình bây giờ lại là phò mã gia, nhưng vị phò mã gia này lại xui xẻo thôi rồi.

    Bản thân y chỉ là một cô nhi nghèo khổ, nhưng lại nắm giữ linh căn đặc biệt ngàn năm khó gặp.

    Lúc tuổi nhỏ, dưới cơ duyên được Hoàng Đế vừa ý tuyển chọn làm phò mã, cung cấp vô số thiên tài địa bảo cho hắn tu luyện, ngắn ngủi sáu năm đã có thể ngưng tụ Kim Đan, bước vào Kim Đan kỳ.

    Ngày hắn bước vào Kim Đan kỳ, mới chính thức cùng công chúa vào động phòng, liền liên tiếp bảy ngày bảy đêm ở trên giường vượt qua.

    Kết quả vị công chúa yêu diễm đẹp như hồ mị kia lại thải bổ hết sạch tu vi của hắn, thậm chí ngay cả linh căn thiên phú cũng bị cướp đi.

    Thiên tài phò mã gia vừa mới tân hôn đã trở thành phế nhân, đã không còn chút giá trị lợi dụng nào, ban đêm y bị lén đưa ra ngoài cung điện, trên đường đày đến biên cương bị hoàng đế sắp xếp người giết chết, khí tuyệt bỏ mình, cuối cùng thi thể bị vứt bỏ ở chỗ này.

    - Haizz, quá đáng tiếc!

    Làm rõ những ký ức này, Từ Khuyết tỏ rõ vẻ vẻ tiếc nuối, lắc đầu thở dài, ảo não nói:

    - Chết tiệt! Tại sao không đến sớm một chút, xuyên việt đến lúc đang vận động sung sướng điên cuồng ở trên giường với công chúa xinh đẹp kia?

    Nhớ tới vẻ quyến rũ tiêu hồn ở trên giường của vị công chúa xinh đẹp kia, tư thái ngạo nhân, cùng với tiếng thở dốc phong tình vạn chủng, Từ Khuyết càng cảm thấy đáng tiếc, đến chậm một bước a!

    - Dâm tặc lớn mật, lại dám nhìn trộm bổn cô nương đi vệ sinh, nạp mạng cho ta!

    Lúc này, một đạo thanh âm yêu kiều đột nhiên truyền đến, chính là vị tiên nữ kia đi rồi quay lại.

    Nàng đỏ mặt vừa giận dữ vừa xấu hổ, trong ánh mắt mang theo sát ý vô tận, dưới chân còn giẫm trên thanh kiếm lăng lệ kia, hướng Từ Khuyết giết tới.

    - Mẹ nó chứ, tiên tử, đây tuyệt đối là hiểu lầm! Rõ ràng là cô đặt mông ngồi xổm ở chỗ ta nằm, còn nữa. . . cho dù cô muốn giết ta hả giận, cũng xin cô trước tiên kéo quần lên có được không? Bộ dáng này của cô là ta không có động lực chạy trốn!

    Từ Khuyết hô to một tiếng, liền chạy đi.

    Nữ tử kia nhất thời biến sắc, mặt đỏ tới mang tai kéo đồ lót dưới váy lên, xì một tiếng, nổi giận nói:

    - Dâm tặc đáng chết.

    Tốc độ phi hành của lợi kiếm dưới chân đột nhiên tăng nhanh, vèo vèo hướng về Từ Khuyết giết tới.

    Chạy vội như điên, Từ Khuyết điên cuồng nghĩ biện pháp thoát thân.

    Trong chớp mắt, linh quang trong đầu lóe lên.

    Lúc này liền dừng chân lại, đưa tay từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài quen thuộc, xoay người liền quay về hướng nữ tử kia hô lớn:

    - Yêu nữ lớn mật, ta chính là phò mã của Hỏa Nguyên Quốc, ngươi dám bất kính với ta? Cẩn thận ta tru cửu tộc của ngươi!

    Đang lúc này, trong óc Từ Khuyết lại đột nhiên liên tiếp vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

    - Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết kích hoạt hệ thống Trang Bức, bản hệ thống sẽ vì ngài hộ giá hộ tống, giúp ngươi Trang Bức, giúp ngươi get highttt!

    - Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng một điểm Trang Bức, có muốn tiến vào thương thành trao đổi hay không?

    - Hệ thống đo lường thấy năng lực của kí chủ Từ Khuyết rất yếu ớt, khó có thể sinh tồn ở thế giới khó khăn này, khuyến mãi người mới một phần quà lớn, có kiểm tra gói quà hay không?

    Đồng thời với tiếng nhắc nhở vang lên, trước mắt còn bắn ra một màn ánh sáng cửa sổ, bên trên có biểu hiện mấy số liệu.

    Kí chủ: Từ Khuyết

    Cảnh giới: Phàm nhân (Tay Trói Gà Không Chặt)

    Kinh nghiệm: 0/100

    Giá trị Trang Bức: 1 điểm

    Công pháp: Không

    Nghề nghiệp: Không

    Địa vị: Phò mã của Hỏa Nguyên Quốc Đông Hoang đại lục

    . . .

    - Híttt. . . Ha ha ha. . .

    Từ Khuyết đầu tiên là hít vào một hơi, sau đó khó có thể đè nén cười lớn lên.

    Cái gì là hệ thống Trang Bức làm mất mặt, vừa nghe chính chế tạo riêng cho ta, giúp ta nghịch thiên! Lần này có thể có thứ chơi rồi.

    - Dâm tặc, chết đến nơi rồi, ngươi còn cười cái gì?

    Đột nhiên, một tiếng thanh thúy đem Từ Khuyết từ bên trong trạng thái mừng như điên kéo trở lại.

    Nữ tử chẳng biết lúc nào đã đứng ở mười mấy mét trước mặt hắn, trong tay cầm phi kiếm chỉ vào hắn, mắt to trong veo như nước nhưng đang cảnh giác ngờ vực theo dõi hắn.

    Con ngươi của Từ Khuyết híp lại, suy nghĩ một chút, đột nhiên cười lạnh nói:

    - Ta chính là phò mã gia của Hỏa Nguyên Quốc! Liền công chúa cao quý của Hoàng thất ta muốn nhìn liền có thể nhìn, ngươi cũng chỉ có một chút nhan sắc mà thôi, bản phò mã gia đồng ý nhìn ngươi đó là phúc phận của ngươi! Đừng tưởng rằng cầm phi kiếm liền có thể hô đánh hô giết, bản phò mã là kỳ tài tu tiên trăm năm khó gặp, còn sợ tiểu nha đầu ngươi sao? Đến đến đến. . . Muốn động thủ với ta đúng không? Ngươi có gan tới gần ta một bước thử xem?

    - Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 1 điểm Trang Bức.

    Đúng như dự đoán, âm thanh nhắc nhở của hệ thống mà chỉ có hắn mới nghe được lần thứ hai vang lên bên tai, hắn không nhịn được bắt đầu cười lớn lần thứ hai.

    Thì ra cái hệ thống Trang Bức làm mất mặt này tên đúng như ý nghĩa, chỉ cần giả vờ liền có thể thu được giá trị Trang Bức, liền có thể thăng cấp, liền có thể thu các loại khen thưởng của được hệ thống. . .

    - Đúng rồi, hình như còn có gói quà.

    Trong mắt Từ Khuyết đột nhiên sáng ngời, dùng ý thức hô:

    - Kiểm tra gói quà.

    Nhất thời, màn ánh sáng cửa sổ hình ảnh trước mắt biến đổi, xuất hiện một cái hộp hình vuông, cái hộp được mở ra, có vài đạo lưu quang nhảy ra, lóe lên một cái rồi biến mất.

    - Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thu được kinh nghiệm đan cấp thấp, dùng có thể đạt được 10 ngàn kinh nghiệm.

    - Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thu được hai tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù cấp thấp, sử dụng trong nháy mắt có thể di động đến bất kỳ chỗ nào trong phạm vi 5 km.

    - Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thu được Thái Cổ Ngũ Hành quyết cấp thấp (chú thích: phần cấp thấp chỉ có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, phần tiếp theo có thể đến thương thành tiến hành trao đổi).

    - Ding, kiểm tra kí chủ Từ Khuyết có linh căn không trọn vẹn, không thỏa mãn điều kiện tu luyện, hệ thống sẽ bù đắp linh căn cho ngài.

    Lúc này, Từ Khuyết cảm giác trong cơ thể như bị một luồng điện xuyên qua, da đầu trong nháy mắt tê dại.

    Nhưng tiếp theo chính là một loại cảm giác khoan khoái, lỗ chân lông cả người như được triệt để mở ra, tham lam rút lấy linh khí bốn phía.

    Ầm!

    Rất nhanh, hắn cảm giác được thân thể của mình phát sinh biến hóa long trời lở đất, trở nên càng thêm thân cận với đại tự nhiên, phảng phất có thể hòa vào vạn vật, khống chế vạn vật.

    Dảm giác này quen thuộc đến cỡ nào, Thiên Hỏa Linh Căn năm đó lúc chưa bị công chúa thải bổ cướp đi, chính là có cảm giác thân thiết đối với hỏa diễm như thế, hiện nay hệ thống không chỉ đem Thiên Hỏa Linh Căn của hắn chữa trị, càng bù đắp những linh căn thuộc tính khác.

    Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lập tức năm loại linh căn đều đủ, hơn nữa mỗi một loại đều là "Thiên" cấp thượng thừa nhất.

    Má ơi, đây là muốn nghịch thiên sao!

    Nghĩ tới đây, Từ Khuyết rốt cục không nhịn được vung tay hô to:

    - Hệ thống trong tay, thiên hạ đều là của ta, công chúa hoàng đế Hỏa Nguyên Quốc chó má gì, chờ Từ Khuyết ta thăng cấp trở về, liền đạp toàn bộ các ngươi ở dưới chân, đạp cho vỡ nát.

    - Dâm tặc lớn mật, nếu đã tự xưng là phò mã Hỏa Nguyên Quốc, lại còn dám ăn nói ngông cuồng, mưu toan hành thích vua?

    Nữ tử bên cạnh nghe có chút choáng váng, tên phò mã này bị điên rồi sao? Dám nói ra chuyện đại nghịch bất đạo bực này.

    - Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, thu được 1 điểm Trang Bức.

    Từ Khuyết lúc này mới tỉnh táo lại, khóe miệng hơi nhếch, mẹ nó, mải mơ tới triển vọng tương lai, suýt chút nữa quên cái phiền toái trước mắt này, mau mau nghĩ biện pháp chạy trốn mới được.

    - Đúng rồi, Kinh nghiệm đan!

    Hắn đột nhiên nhớ tới bên trong gói quà lớn còn có một viên kinh nghiệm đan cấp thấp.

    Không chần chờ chút nào, dùng ý niệm thao tác hệ thống, mở ra một cái bao, ba vật phẩm thình lình xuất hiện ở trong đó.

    - Sử dụng, sử dụng.

    Từ Khuyết tập trung vào một vật phẩm trong đó, trong lòng hô to.

    Trong đầu nhất thời liên tiếp truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống:

    - Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết tu luyện Thái Cổ Ngũ Hành Quyết thành công.

    - Ding, kí chủ Từ Khuyết dùng kinh nghiệm đan cấp thấp, thu được 10 ngàn kinh nghiệm.

    - Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng cấp, cảnh giới bây giờ là Luyện Khí kỳ tầng một.

    - Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng cấp, cảnh giới bây giờ là Luyện Khí kỳ tầng hai.

    - Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng cấp, cảnh giới bây giờ là Luyện Khí kỳ tầng ba.

    . . .

    - Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng cấp, cảnh giới bây giờ là Luyện Khí kỳ tầng mười.

    Ngăn ngắn trong vài hơi thở, Từ Khuyết từ phàm nhân trói gà không chặt biến thành tu tiên giả, vọt thẳng tới Luyện Khí kỳ tầng mười, khoảng cách Trúc Cơ kỳ chỉ kém vẻn vẹn một bước.

    Hơn nữa thực lực của hắn bây giờ, so với Luyện Khí kỳ tầng mười bình thường còn cường đại hơn vô số lần.

    Nguyên nhân chính là hắn nắm giữ năm cái Thiên Linh Căn, thứ này cũng ngang với năm lần thực lực của một người nắm giữ linh căn bình thường.

    Thậm chí dưới năm loại linh khí thuộc tính tương sinh tương khắc này, sức mạnh phát ra liền không chỉ đơn giản là năm lần như vậy.

    - Bây giờ thật đúng là không nói lên lời, ta không vô địch thì ai vô địch?

    Nội tâm của Từ Khuyết không ngừng xao động.

    Nhưng lúc này, cô gái đối diện kia lại vung vẩy lên một vệt sáng, xẹt qua không trung, lưỡi kiếm lộ ra sự sắc bén trong chớp mắt giống như rắn độc vọt tới.

    - Mẹ nó, tiên tử, ta chỉ nói tiểu mỹ nhân ngươi tiến lên cho bản phò mã gia nhìn một chút, ai bảo ngươi xuất kiếm? Ngươi đây là đánh lén! Là ám hại!

    Từ Khuyết thấy phi kiếm lao tới, nhất thời giật mình, lúc này há mồm ra mắng.

    Nhưng mắng thì mắng, hành động dưới chân lại không chậm trễ một chút nào, thuận thế lùi về phía sau, đầu ngón tay ngưng ra một tia linh khí thủy nguyên, nhẹ nhàng đánh lên trên lưỡi kiếm đang lướt tới trước mặt.

    - Coong!

    Một tiếng rung động âm vang, lợi kiếm bị hắn đánh bay ra.

    - Chuyện này. . . Làm sao có khả năng?

    Nữ tử nhất thời ngây người, trong tông môn có thể nhẹ nhàng phá giải chiêu kiếm này như vậy, ngoại trừ những sư thúc bá có tu vi cao thâm khó dò kia, chí ít cũng là những sư huynh sư tỷ đạt đến Trúc Cơ tầng sáu mới có thể làm được!

    - Ta rất buồn bực, đã nói chuyện vừa rồi là hiểu lầm, ngươi lại luôn dây dưa không rõ, còn muốn giết ta? Đừng tưởng rằng dung mạo ngươi như tiên nữ ta liền không đánh ngươi, dù sao vừa rồi cũng không thấy rõ ràng, lúc này ta liền quang minh chính đại nhìn một lần xem.

    Từ Khuyết căm tức mắng, dưới chân bước ra, thổ nguyên linh khí nhất thời hòa vào đại địa, tốc độ bỗng nhiên tăng gấp bội, trong chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt nữ tử kia.

    Theo sát, một tia thủy nguyên linh khí tuôn ra lòng bàn tay, vờn quanh tứ phương, nữ tử kia còn chưa kịp phản ứng, liền bị giam cầm tại chỗ.

    - Dâm. . . Dâm tặc, ngươi muốn làm gì?

    Nữ tử kinh hãi biến sắc, cảm giác hỏa nguyên linh khí trong cơ thể bị áp chế toàn diện.

    - Khà khà! Nếu ngươi đã gọi ta là dâm tặc. Vậy ta cũng không thể không công cõng cái danh này.

    Từ Khuyết cười bỉ ổi, lông mày nhíu lại, đưa tay trực tiếp cào tới hướng váy nữ tử kia.



     
    Last edited by a moderator: 5/1/23
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống
    Tác giả: Thái Thượng Bố Y
    Chương 2 : Trang Bức Xong Chạy Quả Thật Kích Thích



    - Aaa. . . Dâm tặc! Ngươi, ngươi dừng tay lại cho ta.

    Nữ tử lúc này kêu thành tiếng chói tai, làm sao cũng không nghĩ tới ban ngày ban mặt, ở dưới chân núi Thiên Võ Tông của mình lại bị người bắt nạt như vậy.

    - Ngươi còn kêu à! Ta thấy dù ngươi la rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi. . .

    Từ Khuyết hơi híp mắt, tủm tỉm cười nhìn nàng.

    Đương nhiên, hắn chỉ đơn thuần là muốn trêu chọc đối phương, trả thù nỗi uất ức bị truy sát khi nãy một chút mà thôi.

    - Vèo! Vèo!

    Đúng lúc này, xa xa trên không trung đột nhiên truyền đến vài tiếng xé gió, tiếp theo 3 sợi lưu quang xé trời, như sao băng lao đến bên này.

    - Bọn chuột nhắt dám làm loạn.

    - Dừng tay cho ta.

    Hai tiếng quát mắng lớn đồng thời vang lên, nhất thời như có tiếng sấm nổ vang ở trong đầu Từ Khuyết, một luồng uy thế mạnh mẽ theo sát tới, như thái sơn áp đỉnh, chấn động đến mức sắc mặt hắn trắng bệch, suýt nữa quỳ xuống.

    Tiếp theo trước mắt Từ Khuyết liền xuất hiện ba tên lão nhân hạc phát đồng nhan.

    Một bà lão trong đó biểu hiện rất hung tàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Khuyết, làm cho Từ Khuyết có cảm giác thân ở Địa Ngục, giống như tính mạng của mình bị người bắt ở trong tay, nhỏ bé như giun dế.

    Cường giả!

    Ta kháo! Mấy lão già này tuyệt đối phi thường trâu bò!

    Cảm nhận được uy thế trên người ba người truyền đến, lúc này Từ Khuyết khẳng định mình đánh không lại bọn họ.

    - Nghiệp chướng lớn mật, dám ở dưới chân núi Thiên Võ Tông làm ác, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo.

    Bà lão hừ lạnh một tiếng, nhấc bàn tay lên, một con hỏa xà dọc theo cánh tay lướt ra, mang theo khí tức nóng rực bàng bạc, hướng Từ Khuyết bay tới.

    - Mẹ kiếp! Lão thái bà, ra tay tàn nhẫn như thế? Một lời không hợp liền đánh?

    Mặt Từ Khuyết biến sắc, lập tức ngưng tụ ra Thổ Nguyên Linh Khí, hai chân dường như hòa vào đại địa, nhanh chóng tránh né.

    Nhưng hỏa xà kia đi rồi quay lại, đột nhiên chia ra làm hai, nghiêng đầu qua chỗ khác mở lớn miệng, ngăn đường lui của hắn, vọt thẳng hướng hắn.

    Từ Khuyết hít vào một ngụm khí lạnh, bà lão này rõ là muốn giết mình!

    Mẹ nó, ta trêu ai chọc ai cơ chứ?

    Từ Khuyết rất khó chịu, nhưng chạy vẫn phải chạy, nếu không chạy vậy cái mạng nhỏ phải để lại ở này mất.

    "Vèo" một tiếng, dưới chân hắn hầu như dốc hết Thổ Nguyên Linh Khí, thân thể vạn phần nguy hiểm từ bên trong hai con hỏa xà né sát qua, nội tâm cực kỳ ngơ ngác, có cảm giác trở về từ cõi chết, thình lình lưng cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

    Mà cảnh hắn tránh thoát này rơi vào trong mắt ba người kia, làm cho bọn họ hơi kinh hãi.

    - Chuyện này. . . sao có khả năng?

    - Người này chỉ mới là Luyện Khí kỳ tầng mười, sao có thể ở trong thời gian ngắn liên tục né tránh Xích Luyện Hỏa Xà truy kích hai lần, tốc độ cỡ này sao hắn có thể làm được?

    Hai tên lão giả bên cạnh bà lão kinh ngạc nói.

    Bà lão hừ lạnh một tiếng:

    - Vừa rồi ta cảm ứng được trên người người này có một cỗ Thổ Nguyên Linh Khí, người của Thổ Nguyên Quốc am hiểu loại phương pháp chạy trốn này, hắn có thể là gian tế do Thổ Nguyên Quốc phái tới.

    - Sư phụ, chờ chút, người kia vừa nãy tự xưng là phò mã của Hỏa Nguyên Quốc, còn có tấm lệnh bài.

    Nữ tử kia vội vàng nói.

    Nàng biết nếu như tên trước mắt này thực sự là phò mã của Hỏa Nguyên Quốc, vạn nhất bị sư phụ giết, hoàng thất rất có thể sẽ lấy cớ, nhân cơ hội tiến đánh Thiên Võ Tông.

    - Phò mã? A, theo ta được biết, phò mã của Hỏa Nguyên Quốc là thiên chi kiêu tử ngàn năm khó gặp một lần, mới có 18 tuổi đã bước vào Kim Đan kỳ, giờ khắc này hẳn phải ở trong cung bế quan tu luyện, hạng giá áo túi cơm này há có thể so sánh? Tuyết Như con chưa bao giờ hạ sơn, rèn luyện rất ít, sau này cần ghi nhớ, không được dễ dàng tin lời người ta nói.

    Bà lão nhìn về phía nữ tử, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều.

    - Hóa ra là một tên lừa đảo.

    Nữ tử nhất thời trợn to con mắt, tức giận nhìn về phía Từ Khuyết.

    Bà lão lúc này cũng quét qua Từ Khuyết cách đó không xa một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lật tay lại, bỗng dưng có thêm sợi dây thừng, ánh vàng lòe lòe, tỏa ra ánh sáng lung linh.

    Điều này làm cho con mắt Từ Khuyết nhìn đăm đăm, nhìn thứ ánh sáng lộng lẫy này, nhìn chất lượng này, pháp bảo, tuyệt đối là pháp bảo trong truyền thuyết a!

    - Tuyết Như, sư phụ cho con mượn một đoạn Khổn Tiên Thằng, con đi bắt hắn lại.

    Bà lão nói xong, sợi dây thừng trong tay bay lên, rơi vào trong tay Đường Tuyết Như.

    Đường Tuyết Như ngẩn ra, đây chính là một trong những pháp khí tối quý giá của sư phụ! Dây thừng này vừa ra, bên dưới Kim Đan kỳ đều sẽ phải phục tùng, nhưng là lấy tu vi của sư phụ, bắt tên dâm tặc này dễ như ăn cháo, tại sao lại không ra tay?

    Rất nhanh, nàng liền phản ứng lại.

    Lấy tu vi và địa vị của sư phụ, xác thực không thích hợp ra tay, nếu như truyền đi, sẽ bị người cười lấy lớn ép nhỏ, nhưng cho mình mượn pháp khí để ra tay liền không giống, vừa danh chính ngôn thuận, còn có thể bảo đảm bắt được dâm tặc này, sư phụ quả thật là người có đại trí tuệ.

    Nghĩ tới đây, Đường Tuyết Như một tay tiếp nhận Khổn Tiên Thằng, đôi mắt đẹp quét về phía Từ Khuyết, thanh thúy quát lên:

    - Dâm tặc, còn không mau bó tay chịu trói.

    Khóe miệng Từ Khuyết nhếch lên!

    Trói em gái ngươi á, mẹ nó chứ ngươi luôn mồm luôn miệng gọi ta là dâm tặc, ta bó tay chịu trói không phải tự đi vào tử lộ sao? Không có cửa đâu.

    Con ngươi của hắn đảo một vòng, cười lạnh nói:

    - Ta là phò mã của Hỏa Nguyên Quốc, ngươi chỉ dùng một sợi dây thừng nát đã muốn bắt bản phò mã? Không khỏi quá khinh thường người đi? Ngươi có gan tới gần ta một bước thử xem? Ta liền đứng bất động ở nơi này để ngươi trói!

    Thừng nát?

    Ở đây không chỉ có Đường Tuyết Như, liền ngay cả bà lão cùng với hai ông lão khác đều sầm mặt lại.

    Khổn Tiên Thằng này chính là tông chủ Thiên Võ Tông tự mình luyện chế, là thượng phẩm pháp khí, bây giờ lại bị một tên chuột nhắt nói là thừng nát, quả thực là sỉ nhục đối với Thiên Võ Tông.

    - Đây là do ngươi muốn chết!

    Đường Tuyết Như lúc này gầm thét một tiếng, thân hình bay lên trời, Khổn Tiên Thằng tựa như linh xà bay ra, lấy tốc độ nhanh như tia chớp lướt về phía Từ Khuyết.

    - Ding, kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thất bại, hành vi lần này không có khen thưởng.

    - Trời ơi. . . Trang Bức không được ngược lại bị mắng à! 36 kế, chạy là thượng sách.

    Từ Khuyết thầm mắng một tiếng, xoay người liền chạy đi.

    - Tuyết Như, lấy phi kiếm chặn đường lui của hắn.

    Đột nhiên, bà lão nhắc nhở, trực tiếp dùng Từ Khuyết để dạy thực chiến kỹ cho đồ đệ mình.

    Đường Tuyết Như gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhất tâm nhị dụng, thôi thúc phi kiếm hướng Từ Khuyết bắn nhanh đi.

    Từ Khuyết nhất thời liền không vui, chửi ầm lên:

    - Ngươi già mà còn chưa chết, sợ đồ đệ ngươi không đánh lại ta sao? Ta đã nói với ngươi, ngày hôm nay các ngươi đừng hòng bắt được ta.

    - Không được mắng sư phụ ta.

    Đường Tuyết Như buồn bực kêu to, phi kiếm trong nháy mắt lại ác liệt thêm mấy phần.

    Sắc mặt của bà lão càng âm trầm hơn.

    Từ Khuyết lại nhanh chóng từ bên trong hệ thống lấy ra một tấm phù, chính là Thần Hành Độn Tẩu Phù cấp thấp hệ thống khen thưởng, lập tức trở nên không còn sợ hãi, nhớ tới một câu danh ngôn Trang Bức kinh điển, liền hô to:

    - Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo, các ngươi chờ đấy cho ta, một ngày nào đó ta sẽ để cho các ngươi phải quỳ ở trước mặt ta.

    Nói xong, lúc Khổn Tiên Thằng sắp chạm tới lưng của hắn, Thần Hành Độn Tẩu Phù trong tay phóng ra một đạo ánh sáng óng ánh.

    "Vèo" một tiếng, Từ Khuyết trực tiếp biến mất tại chỗ.

    Khổn Tiên Thằng mất đi mục tiêu, nhất thời từ không trung bay xuống.

    Đường Tuyết Như cùng ba ông bà lão kia trợn mắt ngoác mồm tại chỗ.

    - Chuyện này. . . Đây là pháp bảo gì?

    - Chẳng lẽ là Súc Địa Thành Thốn Phù đã thất truyền đã lâu? Chuyện này. . . Làm sao có thể chứ?

    - Nhanh lên, phái người tìm hắn cho ta, hắn tuyệt đối không chạy xa được, người này mang dị bảo, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.

    Bà lão la lớn, lập tức hóa thành một vệt sáng, phóng lên trời.

    . . .

    Cùng lúc đó, trong một gian mật thất u ám, một đạo nhân hình bỗng dưng rơi xuống, người này chính là Từ Khuyết.

    - Mẹ kiếp! Bùa này đúng là dùng tốt! Ha ha. . . Lần này mấy lão bất tử kia phỏng chừng đang ngơ ngác đi? Làm bộ làm tịch xong liền chạy, thật sự là quá kích thích!

    Thấy tạm thời đã an toàn, Từ Khuyết bắt đầu cười ha hả, bên tai đồng thời truyền đến tiếng hệ thống thông báo.

    - Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, thu được 1 điểm Trang Bức.

    - Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết đạt được thành tựu "Làm bộ xong chạy", khen thưởng 10 điểm Trang Bức.

    Từ Khuyết sững sờ, lần thứ hai cười to:

    - Ha ha, lần nguỵ trang Trang Bức này đạt được nhiều điểm à nha!

    Tâm tình của hắn rất tốt, đứng lên đánh giá bốn phía.

    Chỉ thấy từng cái từng cái rương hộp to nhỏ bày đầy đất, lộ ra một luồng hương mộc thơm ngát, nhìn qua rất không tầm thường.

    Từ Khuyết vui vẻ, đang muốn cất bước đi thăm dò một chút, kết quả mới vừa ngẩng đầu, phát hiện phía trên xà nhà có treo một cái bảng hiệu, có khắc sáu chữ lớn như rồng bay phượng múa, Thiên Võ Tông Tàng Bảo Các!

    Hừ, không cẩn thận chạy đến bên trong Tàng Bảo Các nhà người ta rồi.

    Chuyện này. . . quá thẹn thùng a! Dù sao ta cũng không phải loại người trộm gà bắt chó kia nha!

    Ngay sau đó, Từ Khuyết trừng mắt đăm đăm nhìn, giống như thiêu thân nhằm về phía đống hộp gỗ hòm báu kia lao tới.

    Mở ra cái hộp hình chữ nhật thứ nhất, một thanh lợi kiếm có ánh sáng màu hồng lưu chuyển xuất hiện ở trước mặt hắn, từng sợi ánh sáng màu hồng giống như dung nham lưu động ở trên lưỡi kiếm, vừa nhìn đã biết đây không phải là vật phàm.

    - Thu, nhất định phải thu lại.

    Từ Khuyết mừng lớn, ý niệm thao tác hệ thống, mở túi trữ vật ra, đem thanh phi kiếm kia thu vào trong đó.

    Tiếp theo lại mở ra cái hộp gỗ thứ hai, là mấy bình đan dược viết Tụ Nguyên Đan.

    - Lần này phát tài rồi.

    Từ Khuyết mừng rỡ không ngậm mồm vào được, đem đan dược thu vào túi hệ thống, lại chạy về phía bảo hộp khác.

    Mãi đến tận lúc đem hơn nửa hòm báu bên trong Tàng Bảo Các mở xong, hắn mới đột nhiên phát hiện không gian ô vuông của hệ thống có hạn, những vật phẩm khác nhau sẽ chiếm một phương không gian khác nhau, vì lẽ đó không có cách nào lấy đi tất cả mọi vật ở đây.

    - Mẹ nó chứ, làm ca lúng túng quá! Còn lại một đống bảo bối như thế mà không lấy được, sẽ bị trời đánh đó.

    - Không được, tuyệt đối không thể lãng phí, để nghĩ biện pháp khác xem. . .

    Từ Khuyết rất không cam lòng ngồi dưới đất, bắt đầu suy nghĩ.

    Một lát sau, trong mắt hắn đột nhiên sáng ngời, vui vẻ nói:

    - Được rồi, đan dược lấy ra ăn hết, đồ còn dư lại liền thu hết vào.

    Nói làm liền làm, Từ Khuyết lúc này mở không gian hệ thống ra, lấy ra tất cả đan dược, để trống một khoảng không gian lớn, tiếp theo lại đem hòm báu hộp gỗ cất vào.

    Rất nhanh, toàn bộ Tàng Bảo Các bị hắn di chuyển hết sạch, chỉ còn dư lại mười mấy cái hộp gỗ nhỏ, bên trong bày ra các loại linh đan diệu dược.

    Từ Khuyết suy nghĩ một chút, cảm thấy dược vật này không thể ăn bậy, vẫn nên thử một viên rồi nói.

    Hắn liền mở ra một bình "Tụ Nguyên Đan", đổ ra một viên đan dược đen thui rồi trực tiếp nhét vào trong miệng, nhai giống như kẹo đường, nhưng không cảm giác được một chút xíu mùi vị nào.

    "Ực" một tiếng, hắn nuốt đan dược xuống, không khỏi nhíu mày, nghi ngờ nói:

    - Kỳ quái, không chỉ không có mùi vị, sau khi ăn cũng không cảm giác được gì, không phải là hết hạn sử dụng rồi chứ?

    - Ăn nữa một viên thử xem. . .

    Tự nói, hắn lại mở bình Tụ Nguyên Đan thứ hai ra. . .

    Bình thứ ba. . .

    Bình thứ tư. . .

    Mãi đến lúc mười bình Tụ Nguyên Đan đều ăn sạch hết, Từ Khuyết chỉ có thể cảm giác cái bụng có chút no, nhưng không có một chút cảm giác lạ nào.

    - Ta không tin tà, lại thử mấy bình này xem, Quy Nguyên Đan, a, còn có Thối Thể Đan. . .

    Hắn bắt đầu điên cuồng nuốt đan dược, một viên tiếp nối một viên, một bình tiếp một bình. . .

    - Loảng xoảng!

    Đột nhiên, cửa lớn của Tàng Bảo Các bị người đẩy ra, một tên thiếu niên trên người mặc áo bào xanh, bên hông đeo bội kiếm nhanh nhẹn xuất hiện ở cửa.

    Từ Khuyết ngẩn ra, hai người nhất thời bốn mắt nhìn nhau.

    Thiếu niên:

    - . . .

    Từ Khuyết:

    - . . .

    Thời gian lúc này dường như bất động!

    - Ực. . .

    Lúc này, yết hầu của Từ Khuyết hơi động, nuốt mấy viên đan dược cuối cùng xuống, nhìn về phía thiếu niên ngoài cửa, ợ một cái thật dài.
     
    Tunggiang2007 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)