Tiên Hiệp Tối Cường Hệ Thống - Tân Phong

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 276: Khách điếm thần kỳ

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    oOo

    Ở Cửu Tiêu Tông hiện giờ, Lâm Phàm chính là nhân vật nóng đến bỏng tay. Đệ tử Cửu Tiêu Tông chỉ cần nhìn thấy Lâm Phàm thì mắt sẽ sáng rực lên như đèn pha.

    Lâm Phàm cũng không ngại hưởng thụ sự phục vụ của các đệ tử này, đương nhiên cái gì cũng có chừng mực, không để bọn họ làm chuyện gì quá đáng, nếu không Tân Phong huynh sẽ liều mạng với hắn mất.

    – Tân Phong huynh, nhờ huynh lưu ý giúp ta thứ này.

    Lúc này Lâm Phàm lấy một mảnh vỡ lệnh bài chí tôn đưa cho Tân Phong.

    Lần này ra ngoài, ngoại trừ đến Cửu Tiêu Tông một chuyến, mục đích quan trọng nhất vẫn là tìm kiếm lệnh bài chí tôn.

    Hiện giờ Lâm Phàm mới có được 2 mảnh của một lệnh bài hoàn chỉnh, muốn đủ các lệnh bài còn lại không biết tới năm nào nữa.

    Nghe thấy Lâm huynh có chuyện muốn mình hỗ trợ, Tân Phong tự nhiên muốn làm cho thật tốt. Khi cầm được mảnh lệnh bài kia, Tân Phong ngạc kiêu kêu lên một tiếng, bởi vì thứ này có chút quen mắt.

    – Quen sao?

    Lâm Phàm vội vàng hỏi.

    – Đúng vậy, trước kia theo sư phụ tới Huyền Kiếm Các, các chủ nơi đó cũng đeo thứ này trên người.

    Tân Phong nói.

    – Huyền Kiếm Các?

    Lâm Phàm vừa nghe, cảm thấy quen quen.

    Rồi hắn nhớ ra, Huyền Kiếm Các không phải là tông môn của gã pê đê tên Lưu Lăng Phong từng bị mình dạy dỗ sao?

    – Huynh chắc chứ?

    – Hẳn không sai đâu, tuy cái này chỉ là một mảnh nhỏ, nhưng hoa văn bên trên nhìn rất giống với cái lệnh bài hoàn chỉnh của các chủ Huyền Kiếm Các.

    Lâm Phàm gật gật đầu, xem ra đã có đường để đi.

    – Lâm huynh, thứ này rất quan trọng với huynh sao?

    Tân Phong hỏi.

    – Ừm, có chút quan trọng.

    Lâm Phàm gật đầu.

    Đồ chơi này chứa bí mật tại sao Huyền Hoàng giới bị chia làm hai, cũng là biện pháp duy nhất để trở lại Thương Linh châu.

    – Tốt, sau này ta sẽ nhắc đệ tử chú ý hơn.

    Tân Phong ghi nhớ lấy hình dáng và hoa văn của vật này.

    – Tân Phong huynh, ta muốn đi rồi. Ta định tới Huyền Kiếm Các xem thử.

    – Gấp vậy sao? Sao không ở chơi thêm một thời gian nữa?

    Tân Phong vừa nghe, có chút không muốn nói.

    – Không được, lần sau ta lại đến.

    Lâm Phàm nói.

    Tân Phong biết Lâm huynh nhất định là có việc gấp, cũng không cố giữ lại.

    Mà trước lúc rời đi, Lâm Phàm lại ngỏ ý tặng chiếc chiến thuyền mượn của Yến tông chủ cho Tân Phong.

    Hiện giờ võ lực cao cấp của Cửu Tiêu Tông đã chết sạch, chiến thuyền cũng không rõ tung tích, Cửu Tiêu Tông muốn phát triển thì nhất định phải có một chiếc chiến thuyền, bằng không đi đâu cũng bất tiện.

    Còn về phần Yến tông chủ, khà khà, bao giờ tiểu gia về lại tính, cùng lắm luyện đan luyện khí đền bù.

    Tân Phong tự nhiên là kiên quyết không nhận, bởi vì Lâm Phàm đã giúp hắn quá nhiều rồi.

    Thế nhưng Lâm Phàm đã có cách, hơn nữa Lâm Phàm cũng xác định mình sẽ bỏ thuyền, tự bay đi, như vậy mới không bị bỏ qua nhiều nơi.

    Lệnh bài chí tôn bị phân tán, cũng tức là có thể xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào.

    Bởi vậy, vào một đêm trăng thanh gió mát, khi Tân Phong tới tìm Lâm Phàm uống rượu, lại phát hiện Lâm Phàm sớm đã rời đi, còn chiến thuyền kia được thu nhỏ lại, lẳng lặng nằm trên chiếc bàn trong phòng.

    Tân Phong nhìn chiếc thuyền kia, mắt đỏ hoe.

    ….

    Trong một khu rừng rậm cách xa Cửu Tiêu Tông.

    Lâm Phàm vừa cất bước đã tiến xa đến mấy trăm trượng. Hắn không có hứng thú với các hung thú quanh đó, thực lực quá thấp, chẳng được bao nhiêu exp.

    Nơi này còn cách Huyền Kiếm Các rất xa, cần một khoảng thời gian nữa mới đến.

    Mặt trời xuống, mặt trăng lên, cứ thế không ngừng.

    Mười ngày sau.

    Lâm Phàm dừng bước. Trước mặt hắn là một khách điếm. Chuyện này rất bất thường, vì giữa nơi rừng sâu núi thẳm này sao lại có khách điếm chứ?

    Hơn nữa Lâm Phàm càng thêm kinh ngạc khi thấy lại có không ít người ra vào khách điếm này.

    Thú vị, xem ra bên trong nhất định có bí mật.

    Khi Lâm Phàm vừa xuất hiện trước cửa khách điếm, người trong đó cũng quay đầu nhìn nhìn đánh giá Lâm Phàm.

    Lâm Phàm không coi chuyện này vào đâu, bởi những người này phần lớn đều chỉ có cảnh giới Nhập Thần, mà cách ăn mặc cũng không phải của đệ tử tông môn.

    Bên trong khách điếm.

    Lâm Phàm tìm được một chỗ trống, ngồi một mình một bàn, gọi mấy đĩa thức ăn, rồi lắng nghe những người xung quanh nói chuyện.

    Hắn cũng không ngờ, ngoại trừ phần lớn đều là Nhập Thần, trong này còn có cảnh giới Tiểu Thiên Vị, thậm chí có cả một ông già đạt cảnh giới Đại Thiên Vị.

    Một tán tu có thể có cảnh giới Đại Thiên Vị, đúng là có chút khó tin.

    Không quá bao lâu, Lâm Phàm rốt cuộc hiểu được đây là nơi nào.

    Khách điếm này là một tồn tại đặc thù, xem như một nơi tuyên bố nhiệm vụ. Người tới nơi này, không phải nhận nhiệm vụ thì cũng là phát ra nhiệm vụ.

    Những nhiệm vụ này rất quái lại, cái gì cũng có, chỉ cần cảm thấy phù hợp với bản thân là đều có thể nhận.

    Mà vừa lúc này, một đám người từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là một thiếu nữ đeo mạng lụa che mặt.

    Thiếu nữ có tu vi Nhập Thần sơ giai, còn mấy người đi sau nàng ta đều là Nhập Thần cao giai.

    Đối với tán tu, thực lực bậc này đã rất cường đại. Nhưng với Lâm Phàm, đây là quá yếu.

    Giờ phút này thiếu nữ kia đi lên đài, cất giọng nói trong trẻo, nhưng xen lẫn một tia nóng vội:

    – Long Uyên hoàng triều tìm kiếm võ giả chống thú triều, phần thưởng: chức vị vương gia.

    Thiếu nữ nói lớn, sau đó ánh mắt bức thiết nhìn xuống bên dưới, hy vọng có người tiếp nhận nhiệm vụ này.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 277: Nhiệm vụ này, ta nhận

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    oOo

    Nghe tới thú triều, Lâm Phàm lại nhớ tới lần gặp hung thú hình người kia. Ngay lúc chuẩn bị đánh chết lại để nó trốn mất, thật có chút đáng tiếc đến tận bây giờ.

    Nhiệm vụ do thiếu nữ này tuyên bố xem như không khó, phần thưởng cũng không sai, vinh hoa phú quý luôn có sức hấp dẫn với tán tu. Thế nhưng Lâm Phàm lại kinh ngạc khi không thấy một ai nhận nhiệm vụ này.

    Thiếu nữ che mặt kia rất là sốt ruột nhìn xuống bên dưới, nhưng mãi vẫn không có ai nhận nhiệm vụ, gương mặt còn nhìn được ra rất trắng kia nhanh chóng hơi đỏ lên.

    – Long Uyên công chúa, theo ta thấy, công chúa khỏi cần phát nhiệm vụ này nữa đi. Thú triều ở Long Uyên hoàng triều lần này không đơn giản đâu.

    – Đúng vậy, ai nhận nhiệm vụ này thì kẻ đó xui xẻo.

    – Ta nhớ, hình như lần này là lần thú triều thứ sáu nhắm vào Long Uyên hoàng triều rồi.

    – Ở lần trước, đám hung thú kia có cả cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai đấy. Những người nhận nhiệm vụ lần đó chết gần hết, còn sống thì cũng biến thành phế nhân.

    ….

    Nghe người phía dưới nói, Long Uyên công chúa cũng không biết nói làm sao cho phải.

    – Các vị, thú triều lần này kính xin chư vị hỗ trợ, Long Uyên hoàng triều sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu.

    – Long Uyên công chúa, lão phu vẫn chỉ một câu, công chúa đi xin các tông môn giúp đỡ đi.

    Giờ phút này, ông già có cảnh giới Đại Thiên Vị luôn ngồi im không nhúc nhích mở miệng.

    Long Uyên công chúa nghe xong, thần sắc mất mát vạn phần:

    – Chúng ta cũng đã tới các tông môn, nhưng không một ai nguyện ý ra mặt.

    – Lão phu cũng bất lực.

    Ông già lắc đầu nói.

    Đám người xung quanh lại bàn tán nháo nhào lên.

    – Những tông môn kia đương nhiên không thể hỗ trợ rồi.

    – Đúng vậy, thú triều lần trước bị ngăn cản thành công là nhờ những tông môn kia, nhưng hung thú Đại Thiên Vị sơ giai đã khiến bọn họ tổn thất không ít người, lần này khẳng định là không hỗ trợ.

    – Thú triều càng lúc càng hung hãn, tuy nói có tước vị vương gia, nhưng cũng phải có mạng mới hưởng được a.

    – Đúng thế, nhưng nếu Long Uyên công chúa cộng cả mình vào phần thưởng, có khi sẽ có không ít người nhận nhiệm vụ.

    – Ha ha, đúng vậy, Long Uyên công chúa là đệ nhất mỹ nữ nổi tiếng, nếu cộng chính mình vào, nhất định có không ít người sẽ đồng ý.

    ….

    Lúc này, mấy gã thị vệ đứng sau Long Uyên công chúa nghe được như vậy, nổi giận quát:

    – Làm càn…

    – Sao, muốn đánh nhau phải không?

    Thị vệ vừa nói ra, đám tán tu đã đứng cả lên, nhìn chằm chằm đối phương.

    Long Uyên công chúa ngăn các thị vệ lên tiếng, sau đó nhìn mọi người, vẻ mặt kiên quyết:

    – Được, cả ta nữa.

    – Công chúa, không thể…

    Long Uyên công chúa không nói gì, nhìn thẳng đám người bên dưới:

    – Tước vị vương gia, cộng thêm ta.

    Đám tán tu bên dưới đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ Long Uyên công chúa lại đồng ý.

    Có điều bọn hắn không ngốc, dù phần thưởng mê người, nhưng muốn chặn thú triều kia, sợ rằng phải dùng đến mạng.

    Mà Long Uyên công chúa thì đã chẳng còn cách nào, chỉ biết đặt cược vào đám tán tu này, bởi vì các tông môn đều đã từ chối sau lần tổn thất thảm trọng lần trước, thậm chí cao thủ Đại Thiên Vị trung giai cũng chết trận.

    Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, chỉ cười cười, hắn không có hứng thú với phần thưởng này. Hơn nữa còn thêm một đoạn thời gian thú triều mới xảy ra, dân chúng ở Long Uyên hoàng triều hẳn đã sơ tán cả rồi, có cản thú triều hay không cũng không quá cần thiết.

    Nhưng ngay khi hắn đứng lên, chuẩn bị xoay người rời đi, lại nhìn thấy mảnh ngọc bội đeo bên hông Long Uyên công chúa.

    Hoa văn này, đồ án này, chẳng phải chính là một mảnh nhỏ của lệnh bài chí tôn sao?

    Lâm Phàm cẩn thận nhìn, quả nhiên chính xác trăm phần trăm. Không ngờ một mảnh vỡ của lệnh bài chí tôn lại ở trên người vị công chúa này, chỉ là không biết có phải mảnh thứ ba để ghép với hai mảnh mà hắn đã có được không.

    – Long Uyên công chúa đã trọng thưởng như thế, lão phu nguyện ý thử một lần. Có thể trở thành phò mã Long Uyên hoàng triều không tồi tí nào đâu.

    Vừa lúc đó, lão già có cảnh giới Đại Thiên Vị duy nhất ở đây cười mở miệng.

    Long Uyên công chúa biến sắc, nàng không ngờ lão già này lại nhận nhiệm vụ. Nhưng nghĩ tới khốn cảnh hiện tại, nàng chỉ có thể cắn răng chấp nhận.

    Đám tán tu chung quanh đều nở nụ cười quái lạ. Trong mắt bọn hắn, lão già này là muốn trâu già gặm cỏ non a.

    Bọn hắn cũng biết lão già này có cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, nhưng đã ở chung một thời gian, coi như quen biết, cũng không sợ hãi, còn cất lời trêu ghẹo:

    – Lão ca, xin chúc mừng, không chỉ sắp thành vương gia, còn trở thành phò mã, ôm được mỹ nhân về.

    – Ài, tuyệt thế mỹ nhân như Long Uyên công chúa cuối cùng lại về tay lão ca, thật làm chúng ta hết sức hâm mộ.

    ….

    Lão già kia khuôn mặt khô héo như vỏ cây, lúc này cũng cười cười:

    – Hà hà, lão phu cũng nhiều tuổi rồi, lại chưa có một đứa con nối dõi. Theo ta thấy, không bằng Long Uyên công chúa và lão phu sớm động phòng trước, lưu lại chút huyết mạch, cho dù chết ở thú triều, lão phu cũng có thể mỉm cười.

    – Ha ha, lão ca thật chu đáo.

    – Lão ca đây là muốn chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu a.

    – Theo ta thấy, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng động phòng ở đây luôn đi, cũng cho chúng ta nghe ké tiếng kêu của Long Uyên công chúa.

    ….

    Long Uyên công chúa không thể không giận dữ, gằn giọng:

    – Trước hết chống thú triều.

    – Không được, nếu lão phu chết trong thú triều thì làm sao? Chẳng phải là chết vô ích ư?

    Lão già kia khoát tay, không đồng ý.

    – Long Uyên công chúa, theo ta thấy công chúa cứ thuận theo lão ca đi, không chừng càng khiến lão ca có động lực liều mạng.

    – Khà khà, đúng vậy, có lão ca của chúng ta ra tay, không chừng lần thú triều này có hy vọng.

    Ở lúc Long Uyên công chúa sắp phát hỏa, chợt có giọng nói từ một góc truyền tới.

    – Nhiệm vụ này, ta nhận…

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 278: Bị xem thành kẻ khoác lác

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    oOo

    Người lên tiếng chính là Lâm Phàm. Có hai nguyên nhân, một là hắn nhất định phải có được mảnh lệnh bài kia, mà hai là hắn không nhìn nổi cái cảnh trâu già muốn gặp cỏ non.

    Ở thời khắc Lâm Phàm lên tiếng, mọi người đều đưa mắt nhìn cả về hắn.

    Long Uyên công chúa cũng vậy, chẳng qua khi thấy rõ Lâm Phàm, mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng.

    – Ha ha, tiểu tử này không phải mê tài tham sắc đến điên rồi chứ?

    – Tiểu tử, đừng không biết tự lượng sức mình, thú triều này không đơn giản đâu.

    – Ta thấy tiểu tử này ganh tỵ với lão ca, cho nên biết rõ phải chết, cũng muốn ôm được mỹ nhân về.

    – Lão ca, huynh nói làm sao bây giờ? Long Uyên công chúa chỉ có một, chẳng lẽ hai người mỗi người một nửa sao?

    ….

    Lão già kia cũng đang đánh giá thực lực của Lâm Phàm. Lấy tu vi Đại Thiên Vị sơ giai của lão, vậy mà lại không nhìn ra khí tức của đối phương, chắc hẳn đối phương có bảo bối che chắn khí tức. Lão trực tiếp bác bỏ trường hợp thực lực đối phương quá mạnh mẽ, khiến mình không nhìn ra, bởi lão cho rằng, cho dù là thiên kiêu trong các đại tông môn, thì cũng không thể trẻ như vậy đã vượt qua mình.

    – Tiểu tử, ngươi đừng cho rằng không sợ chết thì có thể có được Long Uyên công chúa. Chân tay mình mẩy của ngươi còn chưa đủ cho hung thú nhét kẽ răng đâu.

    Lão già kia cười nói.

    – Lão phu dù sao cũng có cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, không phải tiểu tử ngươi so bì được đâu.

    Lâm Phàm không để ý đến đám người nhốn nháo, mà chỉ vào mảnh lệnh bài kia:

    – Cho ta vật này, coi như thù lao lần này, ta cam đoan Long Uyên hoàng triều không có người nào bị thương.

    Lời này vừa được nói ra, mọi người trong khách điếm càng thêm ồn ào.

    – Mẹ kiếp, Đại Đao Vương Ngũ ta hành tẩu giang hồ bốn mươi năm, còn chưa từng thấy kẻ nào tự tin hơn cả ta thế này.

    – Lão ca lần này gặp địch thủ, tiểu tử này nói câu ấy rõ ràng là đánh mặt.

    – Mụ nội nó, ta Trường Thương Triệu Tiểu Lục, dùng thương hai mươi năm, chưa bao giờ gặp phải kẻ còn khoác lác hơn cả ta, đến hôm nay thì gặp rồi.

    – Lão ca, đây là kỳ phùng địch thủ của huynh rồi, công lực bốc phét của kẻ này nhất định phải ngang với cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn…

    ….

    Giờ khắc này, khách điếm náo nhiệt dị thường, ai nấy cười ha hả vì câu nói của Lâm Phàm.

    – Long Uyên công chúa, điều kiện của ta thế nào, không ai bị thương, ta giúp các ngươi vượt cửa ải khó khăn, chỉ cần vật bên hông của công chúa.

    Long Uyên công chúa cầm lấy miếng ngọc bội màu đen không biết làm từ chất liệu gì đeo ở hông, khẽ cau mày, không rõ đối phương muốn làm gì.

    Vật này nằm trong bảo khố hoàng gia, đã tồn tại từ rất lâu rồi. Trước kia có lần nàng tiến vào bảo khố, nhìn thấy thứ này có vẻ kỳ lạ, hoa văn trên mặt cũng rất lạ thường, nên cầm ra, luôn đeo ở hông, không ngờ hôm nay lại có người muốn thứ này.

    Chẳng qua Long Uyên công chúa thà tình nguyện tin tưởng lão già kia, cũng không muốn tin tưởng Lâm Phàm, bởi hắn trông quá trẻ.

    Tuy rằng một cao thủ Đại Thiên Vị sơ giai chưa chắc đã bảo trụ được hoàng thành, nhưng chí ít còn có chút hy vọng.

    Mà Lâm Phàm, vừa nhìn đã thấy không có chút hy vọng nào.

    Lão già kia chợt mở miệng:

    – Long Uyên công chúa, dẫn tiểu tử này đi cùng đi, lão phu muốn nhìn xem hắn có bản sự gì là khoác lác ác như vậy. Lão phu cũng không cần cô nữa, lão phu sẽ làm hết sức, nếu không thủ được lão phu xin đi trước giữ mệnh, còn nếu thủ thành thành công, chỉ cần cho lão phu tước vị vương gia là được.

    – Tốt.

    Long Uyên công chúa gật gật đầu.

    Sau đó lão già kia nhìn thoáng qua Lâm Phàm:

    – Tiểu tử, đến lúc đó đừng có sợ tới tè ra quần.

    Lâm Phàm nhún vai, không nói gì, chỉ thầm cảm thán rằng vận may của mình không tệ, giữa đường tìm được mảnh lệnh bài chí tôn, lại chỉ cần giúp một chuyện nho nhỏ là đổi xong.

    – Đi… Giờ chúng ta tới hoàng thành.

    Lão già vẫy tay ra hiệu. Khi đi qua Lâm Phàm, lão hừ lạnh một tiếng.

    Rõ ràng là lão đang muốn vạch trần kẻ khoác lác này.

    Đám tán tu trong khách điếm cũng đi theo sau lão, đương nhiên không phải đi thủ thành, mà là núp ở phía xa để hóng, cũng chờ vận may, nếu Long Uyên hoàng triều bị thú triều công phá thì bọn hắn có thể đi nhặt bảo bối.

    Lúc này Long Uyên công chúa đã chẳng có cách nào, những nơi có thể đến xin giúp đỡ đều đã đến, nhưng lại không ai dám tới ngăn cản thú triều. Còn những võ giả được hoàng triều cung phụng thì đều thực lực có hạn, căn bản không có bao nhiêu tác dụng.

    Giờ phút này, một ít tán tu võ giả vây quanh Lâm Phàm mà lảm nhảm không ngừng.

    – Tiểu tử, ngươi bốc phét kinh thật, các lão ca đều cảm thấy không bằng…

    – Bây giờ ngươi hối hận còn kịp đấy, đợi khi thú triều công thành, muốn chạy cũng không chạy nổi đâu.

    ….

    Lâm Phàm chỉ cười cười nhìn những tán tu này, nói một câu như chọc cười bọn hắn:

    – Yên tâm, thú triều thôi mà, một chưởng là xong hết.

    – Ông trời ơi, ta phải gọi ngươi là lão ca mất, trình bốc phét của lão ca quá cao.

    Một gã võ giả vác trên lưng một cây gậy sắt, giơ ngón cái nói.

    Những võ giả khác đều cười lớn, bọn hắn cảm thấy tiểu tử này nói chuyện rất hài hước, không thể nhịn được cười.

    Một ngày sau, đoàn người đã tới Long Uyên hoàng triều.

    Lâm Phàm bị quên đi mất, còn lão già họ Mặc kia lại được tiếp đãi rất nhiệt tình.

    Hoàng đế Long Uyên hoàng triều có tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai, xem như rất không tồi.

    Mà khi Long Uyên công chúa nhắc tới Lâm Phàm cùng yêu cầu của hắn, Long Uyên hoàng đế cũng không quá để tâm, nhưng vẫn rất cảm kích với Lâm Phàm.

    Vào hoàn cảnh này, có thể đến giúp, đều nên được đối đãi như thượng khách.

    Cư dân của Long Uyên hoàng triều đã được sắp xếp trốn dưới hầm trú ẩn dưới đất. Đây là biện pháp duy nhất mà Long Uyên hoàng triều làm được để tránh thương vong.

    Hôm sau.

    Trên tường thành.

    Binh lính của hoàng triều cầm lấy binh khí và lá chắn trong tay, vẻ mặt có chút căng thẳng đứng trên tường thành, đợi thú triều đến.

    Lão già họ Mặc dĩ nhiên cũng xuất hiện, sắc mặt nghiêm túc. Tuy lão có cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, nhưng mới ngưng tụ một dây chuyền quy tắc. Nếu hung thú trong thú triều quá mạnh mẽ, lão cũng bất lực.

    Long Uyên hoàng đế và công chúa cũng vô cùng căng thẳng. Bọn họ không rõ thú triều lần này sẽ kinh khủng đến mức nào.

    Ở một góc bí mật cách hoàng triều không xa, một đám võ giả tán tu trốn trong đó, không ngừng thảo luận.

    – Các ngươi nói hung thú trong thú triều lần này sẽ có tu vi gì?

    – Ta đoán là Đại Thiên Vị cao giai.

    – Ta lại đoán là cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.

    – Ài, lần này Mặc lão ca chỉ sợ muốn bi kịch.

    – Mặc lão ca có tu vi Đại Thiên Vị, nếu có chuyện gì xảy ra thì chạy trốn đơn giản thôi.

    – Không cần lo cho Mặc lão ca. Lần này chúng ta tới chẳng phải để xem tiểu tử kia làm sao để không ai bị thương, chống thú triều ư?

    – Huynh đệ à, lời khoác lác ấy mà ngươi cũng tin sao?

    – Còn lâu ta mới tin, ta đợi xem trò cười mà thôi.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 279: Thời khắc làm cho người ta tuyệt vọng

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    oOo

    Mặc lão đầu trông có vẻ bình tĩnh đứng trên tường thành, nhưng tim lại đang nhảy tango. Phương xa kia có cả một trời mây đỏ che khuất mặt trời, đó là sát khí ngưng tụ thành.

    Thú triều đã xuất hiện ở phía xa, hàng ngàn hàng vạn con cùng lao tới, khiến mặt đất rung chuyển như động đất.

    Đối mặt với khí thế kinh khủng này, người có mặt trong Long Uyên hoàng triều không có chút tin tưởng nào. Thú triều lần trước còn để cho bọn họ một con đường sống, thế nhưng lần này sợ là một chút hy vọng cũng không có.

    – Tiểu tử, nếu bây giờ ngươi sợ thì trốn vẫn kịp đấy. Bằng không đợi thú triều tới rồi, muốn tránh cũng không thể đâu.

    Mặc lão đầu thấy Lâm Phàm thong dong đứng ở một góc thì không vui nói.

    Tiểu tử này quả thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, đến lúc này rồi còn giả vờ giả vịt, đợi khi thấy rõ thú triều kia đồ sộ đến mức nào nhất định sẽ bị hù tới tè ra quần.

    Mặc lão đầu cũng đã sẵn sàng phương án dự phòng, nếu trong thú triều xuất hiện hung thú Đại Thiên Vị trung giai trở lên, lão sẽ lập tức chuồn trước.

    Vất vả hơn trăm năm mới tu luyện đến cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, sao có thể chết ở đây chứ. Đối với lão, so sánh cùng cái mạng nhỏ của mình, Long Uyên công chúa hay tước vị vương gia đều đi gặp quỷ cả đi.

    – Không sao. Những năm gần đây, thú triều khiến Đông Linh châu tử thương vô số. Hôm nay đến đây đúng lúc Long Uyên hoàng triều gặp đại nạn, ta tự nhiên không thể ngồi im mặc kệ.

    Lâm Phàm cười nhẹ nói, sau đó thả Gà Con từ trong túi chứa đồ ra.

    – Ò ó o…

    Gà Con được thả ra thì lập tức kêu to vui vẻ. Nhưng khi cảm nhận được khí tức từ phương xa kia thì nó ngẩn ra, dùng đầu đập đập lên má Lâm Phàm, tựa như đang nói: biết ngay gọi ta ra không có chuyện tốt mà.

    – Ha ha, sở thích của ngươi đặc biệt thật, lại nuôi một con gà.

    Mặc lão đầu nhìn thấy một con gà xuất hiện trên vai Lâm Phàm thì cười lớn nói.

    Long Uyên công chúa nhìn thấy Gà Con, mặt càng thêm thất vọng.

    Theo nàng nghĩ, chẳng có vị đại năng nào lại đi nuôi một con gà chẳng có bao nhiêu sức chiến đấu làm sủng vật, chỉ có người bình thường mới làm vậy.

    – Ò ó o…

    Gà Con phản bác kêu to, rất tức giận với việc lão già kia coi mình là gà.

    Tiểu gia đây là hung thú thượng cổ phượng hoàng cơ…

    Lâm Phàm vỗ vỗ đầu Gà Con. Tuy Gà Con là đời sau của hung thú thượng cổ phượng hoàng, nhưng hẳn là gien xuất hiện biến dị, biến thành có chút kỳ quái. Bởi vậy những người này không nhận ra cũng là bình thường. Thậm chí nếu không phải Lâm Phàm có mặt từ lúc nó còn chưa ra khỏi trứng, sợ là cũng không tin nổi con gà xấu xí này chính là đời sau của phượng hoàng.

    “Uỳnh…”

    Mặt đất rung chuyển, trời giống như muốn sập xuống.

    Từ rừng rậm đằng xa kia, cây cối đổ rạp cả, tiếng hung thú rít vào nối liền không dứt, sóng âm thanh cực mạnh lan ra khiến những binh lính Long Uyên hoàng triều đang đứng trên tường thành cũng bị đẩy ngã lăn lộn mấy vòng.

    Mảng tối đen phía xa càng lúc càng dày đặc, giống như một cái miệng khổng lồ màu đen kịt muốn nuốt chửng Long Uyên hoàng triều.

    Lần thú triều ở Thanh Lĩnh quận so với lần này không khác gì đệ tử gặp sư phụ.

    Mọi người bên trong thành nhìn thấy một màn trước mắt thì sắc mặt cũng trắng bệch. So với những lần thú triều trước thì lần này kinh khủng hơn nhiều, nhiều lắm.

    Các binh lính sợ hãi đến run rẩy, thậm chí có người nhát gan còn bị dọa tiểu trong quần, ngồi xổm ở một góc tường thành mà khóc rống lên.

    – Phụ hoàng, chúng ta còn có cơ hội không?

    Long Uyên công chúa run run hỏi.

    Long Uyên hoàng đế không nói gì, mắt không rời phía xa, nắm thật chặt thanh kiếm hoàng đế đến mức bàn tay trắng bệch.

    Mặc lão đầu hít sâu một hơi, cũng không ngờ thú triều lần này lại kinh khủng đến vậy.

    Trăm vạn? Ngàn vạn con? Có lẽ còn nhiều hơn nữa.

    Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Phàm lại lên tiếng, làm ấn tượng của mọi người về hắn giảm mạnh trên diện rộng, thậm chí tới mức chán ghét.

    – Gà Con, thú triều lần này rầm rộ ác chưa, nhưng vẫn chỉ là một đàn dã thú mà thôi.

    Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng có chút rung động.

    Những thú dữ này đến cùng từ đâu mà đến, tại sao bình thường lại chẳng khi nào gặp nhiều hung thú như thế?

    Mỗi lần thú triều hình thành, hung thú tuyệt đối không thể tụ tập từ bốn phương tám hướng, bằng không đã bị người phát hiện, cũng sớm diệt dần từng nhóm rồi. Xem ra còn rất nhiều chuyện mà mình chưa biết a.

    – Tiểu tử, khoác lác đủ rồi đấy. Thú triều lần này, cho dù không có hung thú Đại Thiên Vị, cũng đã đủ để xé chúng ta thành mảnh nhỏ rồi.

    Mặc lão đầu tức đến dựng cả râu, trừng mắt nhìn Lâm Phàm. Lão không ngờ tiểu tử này thấy quan tài rồi còn chưa đổ lệ, vẫn đứng đây khoác lác được.

    Long Uyên công chúa cũng không vui nhìn thoáng qua Lâm Phàm. Kẻ này thật làm người khác chán ghét, sớm biết như vậy đã không dẫn hắn tới đây.

    Lâm Phàm liếc nhìn Mặc lão đầu, khẽ cười, sau đó nhìn chăm chú phía trước:

    – Kể cũng lạ, tại sao con hung thú thủ lĩnh chỉ có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn nhỉ?

    – Cái gì? Chỉ có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn sao?

    Mặc lão đầu nghe Lâm Phàm nói vậy, lập tức không dám tin nhìn chăm chú phía trước, sau đó khuôn mặt khô héo lại lộ vẻ tươi cười xán lạn.

    – Ha ha, Long Uyên công chúa, trời không diệt chúng ta rồi. Hung thú dẫn đầu lần này chỉ có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, lão phu có thể đánh chết được nó.

    Mặc lão đầu thở phào một hơi, vui mừng báo tin.

    Lâm Phàm lại lắc lắc đầu, không tin là chuyện chỉ đơn giản như vậy. Thú triều đông nghịt này không thể nào chỉ do một con hung thú Tiểu Thiên Vị đại viên mãn cầm đầu.

    Chẳng qua dù có tu vi tới đâu đi nữa, thì ở trong mắt Lâm Phàm cũng đều giống nhau.

    Mặc dù “Cánh Tay Tuyên Cổ” không phải là tồn tại vô địch, nhưng đã đủ để hoành hành không cần kiêng nể ở Đông Linh châu.

    Ngay khi Lâm Phàm đang suy nghĩ, Mặc lão đầu lại chợt quát một tiếng, bay lên, bộc phát khí thế hung mãnh giết tới con hung thú thủ lĩnh có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.

    Một dây chuyền quy tắc quấn quanh thân Mặc lão đầu, một chưởng đánh chết không ít hung thú, thế nhưng đối với làn sóng hung thú mênh mông này, quả thực không đáng kể.

    Trong thú triều, hung thú cầm đầu cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn kia ngửa mặt lên trời gào thét, tấn công lại Mặc lão đầu.

    Đám tám tu võ giả núp nhìn ở một góc thấy một màn đang diễn ra thì cũng rất kích động.

    – Mặc lão ca càng già càng dẻo dai, Đại Đao Vương Ngũ ta bội phục.

    – Ối trời, xem chiêu Song Long Hí Châu của lão ca kìa, thật là phong cách.

    ….

    Thế nhưng khi Mặc lão đầu đang chém giết hăng say, thì tình cảnh lại đột nhiên phát sinh biến hóa.

    – Không tốt, trúng kế, đây không phải là hung thú Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.

    Con hung thú cầm đầu kia chợt bạo tăng khí tức, khiến Mặc lão đầu kinh hãi.

    “Rầm…”

    Mặc lão đầu trúng một trảo, bay ngược về phía tường thành.

    – Xong đời… Xong đời…

    Lão đập mạnh lên tường thành, máu tươi phun ra như điên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn phương xa.

    Vừa mới còn muốn biểu hiện chói lọi một phen, không ngờ hung thú này lại không phải là cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.

    Giờ khắc này, khí tức tuyệt vọng bao phủ lấy mọi người trong Long Uyên hoàng triều.

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 280: Một ngón tay, tan thành tro bụi

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    oOo

    – Ọc, con hung thú này đê tiện thật!

    Lâm Phàm trợn tròn mắt nhìn con hung thú ở phía xa.

    Hắn vừa dùng hệ thống kiểm tra, rõ ràng hung thú này chỉ có tu vi Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, nhưng lúc này tu vi đột nhiên tăng vọt.

    Lâm Phàm tin rằng hệ thông không thể nào sai được, như vậy nhất định có thứ gì đó ẩn giấu tu vi của con hung thú kia.

    Giờ phút này, chỉ thấy con hung thú kia đột nhiên ngửa mặt lên trời rít gào giận dữ, móng vuốt hai tay tự đâm lên ngực, sau đó dùng sức tự tách ra phần da trước ngực.

    “Ầmmmm…”

    Trời đất biến sắc, một cột sáng tràn lan từ cơ thể hung thủ, rồi phóng lên tận trời cao, che khuất con hung thú bên trong. Khí tức của hung thú bắt đầu từ từ tăng lên.

    Đại Thiên Vị sơ giai.

    Đại Thiên Vị trung giai.

    ….

    Cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.

    Mà trong hư không kia, mười sáu dây chuyền quy tắc đan chéo nhau, mặt trên lập lòe tia lửa điện, xé rách hư không thành một cái lỗ thủng.

    Hung thú lột da, hóa thành dạng hung thú hình người?

    Mặt Lâm Phàm không đổi sắc nhìn về phương xa. Đây là con hung thú hình người thứ hai mà hắn gặp. Sau lưng nó mọc ra bốn đôi cánh rực lửa, thân hình cao tới mấy trăm trượng, sững sững trong thú triều, khí thế ngập trời, làm lòng người sợ hãi.

    – Gràoooooo…

    Con hung thú hình người rống lớn, há to cái mồm đầy răng nanh nhọn hoắt. Một quả cầu ánh sáng màu đen kịt từ từ thành hình.

    – Xong đời, con hung thú kia có cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.

    Mặc lão đầu điên cuồng hét lên lên, sau đó cũng không để ý gì thêm, muốn xé rách hư không chạy khỏi nơi này.

    Thế nhưng chuyện khiến Mặc lão đầu càng thêm hoảng sợ đã xảy ra: cả vùng không gian này đã bị phong tỏa.

    – Không, ta không thể chết ở chỗ này được…

    Mặc lão đầu đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Lão không ngờ con hung thú kia lại mạnh như vậy, mạnh đến mức làm người ta không thể ngăn cản.

    Đám tán tu núp ở đằng xa, nhìn thấy một màn này thì cùng trợn mắt há hốc mồm.

    – Lão ca xong đời rồi.

    – Thú triều lần này không thể ngăn cản, con hung thú hình người kia có khí tức quá mạnh mẽ, cả quả cầu ánh sáng kia nữa, quá khủng bố.

    – Còn nói cái gì nữa, mau tìm cách chạy khỏi đây thôi. Phạm vi này chưa đủ xa đâu, không chỉ Long Uyên hoàng triều bị diệt, mà chúng ta cũng sẽ bi kịch đấy.

    – Chạy, chạy được sao? Con hung thú kia phong tỏa không gian rồi. Các ngươi nhìn quả cầu ánh sáng kia đi, chúng ta không thoát nổi…

    ….

    Lâm Phàm chăm chú nhìn phương xa. Con hung thú này ngưng tụ tới mười sáu dây chuyền quy tắc, hoàn toàn có thể quét ngang thiên hạ.

    Thế nhưng sao chưa từng nghe ở đâu về con hung thú quái dị như vậy chứ? Chuyện này rất kỳ quái!

    Hung thú này không thể chết được, nhất định phải bắt lại tra khảo một phen.

    Giờ phút này, Mặc lão đầu tuyệt vọng ngồi dưới đất, không còn chút phong phạm cao thủ Đại Thiên Vị nào. Mặc lão đầu bất chợt nghĩ về năm tháng tu hành khốn khó của mình, biết bao khổ cực trong đó, cuối cùng ở trăm tuổi mới trở thành cường giả Đại Thiên Vị.

    Thế nhưng giờ tất cả đã sắp tan thành mây khói, bị thú triều này giẫm đạp lên, từ nay về sau biến mất ở Đông Linh châu.

    Long Uyên công chúa thì thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ, trong mắt chỉ còn con hung thú to lớn kia.

    Còn Long Uyên đại đế đã trợn tròn mắt, thanh kiếm trong tay rơi xuống. Ông ta đã không còn có khái niệm phản kháng. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, có giãy giụa thế nào cũng chỉ phí công.

    – Tiểu tử, hối hận chưa? Chúng ta đều xong đời rồi.

    Mặc lão đầu gào thét với Lâm Phàm.

    – Xong đời cái gì? Long Uyên công chúa, ta đã nói rồi, không người nào bị thương, giúp ngươi cản thú triều lần này, mà thù lao là thứ bên hông ngươi.

    Lâm Phàm nói.

    Long Uyên công chúa cười lạnh, ném mảnh nhỏ bên hông cho Lâm Phàm:

    – Ha ha, cho ngươi, rồi thì thế nào đây? Đến cùng còn không phải sẽ chết cả ở chỗ này sao?

    Lâm Phàm bắt lấy mảnh nhỏ, nở nụ cười, rồi cất vào trong túi chưa đồ. Hắn biết mình vừa có được mảnh lệnh bài cuối cùng của một lệnh bài hoàn chỉnh.

    “Phụttttt… Vèoooo…”

    Đúng lúc này, hung thú hình người kia dùng sức thổi mạnh ra, quả cầu ánh sáng trong miệng nó bay vụt về phía Long Uyên hoàng triều.

    Lực lượng kia cường đại tới mức cày nát cả mặt đất nó bay qua, lưu lại một dấu vết thật dài, thật sâu.

    – Xong đời…

    Giờ khắc này, mọi người tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

    – Có đôi khi, không nên coi thường người khác, bằng không sẽ bị vẽ mặt.

    Vừa lúc đó, bọn họ nghe được giọng nói của Lâm Phàm.

    – Đại Thiên Vị đại viên mãn thì thế nào, cô đọng mười sáu dây chuyền quy tắc thì thế nào? Trong mắt ta, chẳng qua chỉ là một con dã thú mà thôi.

    Lâm Phàm thong dong đứng trên tường thành, chờ đợi quả cầu ánh sáng kia bay đến.

    – Ha ha… Tiểu tử, lão phu bội phục ngươi, thời khắc này mà ngươi còn có tâm tình khoác lác, lão phu mặc cảm không bằng.

    Mặc lão đầu cười thê lương.

    – Ông lão, trước thực lực tuyệt đói, mọi thứ đều chỉ là mây khói, tựa như quả cầu này, trong mắt các người nó rất kinh khủng, nhưng trong mắt ta nó chẳng là gì.

    Lâm Phàm quay đầu lại, cười nhẹ nói.

    Mặc lão đầu nhìn thấy nụ cười của Lâm Phàm, nội tâm sửng sốt.

    – Long Uyên công chúa, ngươi lớn lên tuy xinh đẹp, nhưng tâm tính không tốt, dễ nóng giận, sau này nhớ sửa.

    Lâm Phàm hơi nâng tay phải lên.

    – Ngươi…

    Long Uyên công chúa nghe nói như thế, giận sôi gan, nhưng rồi lại tự giễu, sắp chết cả rồi, còn để ý làm gì chứ.

    “Coong…”

    Vừa lúc đó, một tiếng vang thanh thúy vang lên.

    Đám người Mặc lão đầu, Long Uyên công chúa mở to hai mắt, vẻ không dám tin nhìn tất cả.

    Điều này sao có thể…

    Bọn họ nhìn thấy gì?

    Cái người luôn bị xem thường kia, lại chỉ nâng một ngón tay đã chặn được quả cầu ẩn chứa lực lượng kinh khủng kia.

    Hơn nữa nhìn bộ dáng còn rất nhẹ nhàng.

    – Sao?

    Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

    Mặc lão đầu nhìn Lâm Phàm, nhất thời ngửa mặt lên trời gào thét:

    – Cao nhân a…

    – Phục chưa?

    Lâm Phàm lại cười hỏi. Mặc lão đầu này cũng là một người thú vị.

    – Phục rồi…

    – Muốn sống không?

    – Muốn, nằm mơ cũng muốn.

    – Vậy nói một câu dễ nghe đi.

    Lâm Phàm nói.

    – Cao nhân, ngài chính là thần tượng duy nhất trong lòng Mặc lão đầu ta…

    Mặc lão đầu nước mắt tuôn đầy mặt, không có chút sĩ diện nào, hô lớn.

    “Ầm…”

    Giờ khắc này, Lâm Phàm nhẹ nhàng búng ngón tay, quả cầu ánh sáng kia mạnh mẽ bay ngược trở về, tốc độ còn nhanh hơn lúc tới.

    Con hung thú hình người nhìn thấy quả cầu bắn ngược lại với tốc độ khủng bố thì trong đôi mắt có ánh lửa thiêu đốt cũng tràn ngập khiếp sợ.

    Và nó cũng chỉ kịp khiếp sợ, bởi vì quả cầu kia đã đến trong tích tắc…

    —–oo0oo—–

    ☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình – tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)