Tiên Hiệp Tối Cường Hệ Thống - Tân Phong

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 146: Tình báo sai lệch

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Mọi người nghe Ngục trưởng lão nói xong thì sắc mặt cùng biến thành quái dị vô cùng.

    – Khinh người quá đáng.

    Mặt Tông Hận Thiên tối sầm mặt lại, bốc ra sát ý nồng nặc.

    Lâm Phàm thì lại có chút khó hiểu. Tuy rằng Thánh Tông phải làm tiên phong, thế nhưng dù sao cũng còn có hai tông khác đi cùng, tuy hơi nguy hiểm một chút, nhưng không cần phải oán hận tới mức này mới phải chứ?

    – Tiên phong ngày mai sẽ là Thánh Tông chúng ta cùng với Huyền Dương Tông và Thái Nhất Tông. Hai tông môn này có thực lực yếu kém nhất trong đội ngũ thảo phạt lần này, cho nên ngày mai chúng ta gần như phải gánh cả, thậm chí rất có thể sẽ bị biến thành vật hy sinh.

    Ngục trưởng lão giống như nhìn ra thắc mắc của Lâm Phàm, lên tiếng giải thích.

    Lâm Phàm giờ mới hiểu ra. Tham gia thảo phạt lần này có tới sáu tông, nếu dùng cách sắp xếp thế này, rất có thể ngày mai Thánh Tông sẽ ăn thiệt thòi lớn.

    – Ngục trưởng lão, Tuyết Vương Sư này có tu vi thế nào?

    Lâm Phàm hỏi.

    – Tiểu Thiên Vị cao giai. Vừa mới sinh con nên thực lực giảm nửa, nhưng vẫn rất khó giải quyết.

    Ngục trưởng lão nói.

    Lâm Phàm vừa nghe thì cũng giật mình. Tiểu Thiên Vị cao giai, cho dù thực lực chỉ bằng một nửa cũng đã đủ để đè chết hắn.

    Xem ra ngày mai có thể có chút nguy hiểm.

    – Ngục trưởng lão, Phong Thiên Tông có phải là có cừu oán với Thánh Tông không? Tại sao cứ có cảm giác là cố ý làm khó dễ?

    Lâm Phàm kỳ quái hỏi. Chuyện Thánh Tông tiên phong cũng là do Phong Thiên Tông cực lực thúc đẩy, bất kể thế nào cũng phải có lý do.

    – Hừ, không phải những lịch lãm cấm địa trước kia, đệ tử Thánh Tông chém vài tên thiên kiêu của Phong Thiên Tông thôi sao? Hiện giờ Phong Thiên Tông mới ra một gã tuyệt thế thiên kiêu thôi mà đã dám làm càn như vậy.

    Ngục trưởng lão rất là khinh thường, thế nhưng trong mắt lại lộ vẻ rất bất đắc dĩ.

    Hắn không nghĩ báo ứng tới nhanh như vậy. Trước kia Thánh Tông luôn bỏ xa các tông khác, không ngờ tới đời này lại bị Phong Thiên Tông đuổi kịp, thậm chí vượt qua.

    ….

    Giờ khắc này, trong lòng Lâm Phàm chỉ có một ý nghĩ.

    Đã xông pha giang hồ, sớm hay muộn cũng sẽ phải giải quyết nhân quả.

    Phong Thiên Tông và Thánh Tông, hoặc giữa các tông môn bất kỳ khác, đều luôn có xích mích, thậm chí liên quan cả đến mạng người, cuối cùng đều phải trả lại nhân quả lẫn nhau.

    Trong quan điểm của Lâm Phàm, thế giới này không có chính nghĩa hoặc tà ác tuyệt đối.

    Có chăng chỉ là ở phe riêng biệt, người thuộc phe đó đều tự cho mình là chính nghĩa, còn phe đối địch chính là địch nhân.

    Cho nên Lâm Phàm sẽ không cho rằng ai đúng ai sai.

    – Ngày mai mọi người cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng có liều mạng.

    Ngục trưởng lão trầm giọng cảnh báo, sau đó cũng không có tâm trí mà ăn uống, một mình trở về lều.

    Đám người Tông Hận Thiên đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.

    – Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, việc đến thì sẽ đến, cứ ăn cho no bụng cái đã.

    Lâm Phàm khoát tay áo, lên tiếng an ủi đám sư điệt cũng đang rất xuống tinh thần này.

    ….

    Lại nói tới Phong Thiên Tông. Một đám hít phải Đại Phàm Ca của Lâm Phàm, ngày đó ‘đục’ đến thủng cả chiến thuyền, cuối cùng ai nấy mệt nhoài nằm không biết trời đất, nhưng trên khuôn mặt lại lộ vẻ thỏa mãn.

    Thiên kiêu Lăng Ngao phát hiện đúng lúc, kểt quả là hít vào ít khói nhất, thế nhưng vẫn không thể kháng cự chứ đừng nói là những sư đệ của hắn.

    Hành trình lần này, Phong Thiên Tông có mục đích hai mục đích, một là muốn hung hăng đạp Thánh Tông xuống, hai là về Tuyết Vương Sư. Nhưng qua việc trên thuyền, chuyện Tuyết Vương Sư đã trở thành thứ yếu.

    – Trưởng tử Sở gia thành Dung Thiên, Sở Thần cầu kiến đại nhân.

    Ngay lúc Lăng Ngạo đang suy tính hành động ngày mai, bên ngoài có tiếng nói vọng vào.

    Lăng Ngao nhíu mày. Sở gia ở thành Dung Thiên có chút quan hệ sâu xa với Phong Thiên Tông, tuy rằng không quá đáng kể, nhưng giờ đối phương đã tới tận cửa, cũng không thể không tiếp.

    – Vào đi.

    Lăng Ngao lạnh nhạt nói.

    Sở Thần nhìn về phía muội muội của mình là Sở Tuyết rồi gật gật đầu.

    Cô gái này xinh đẹp đến động lòng người, lập tức nở một nụ cười như đóa hoa, ánh mắt có phần kích động cùng chờ mong nhìn về chiếc lều kia, sau đó cùng huynh trưởng bước vào.

    ….

    Hôm sau.

    Phiêu Miểu Tuyết phong, trước cửa động của Tuyết Vương Sư.

    Người của sáu tông đã tụ tập lại đông đủ.

    Lâm Phàm luôn có cảm giác như là có ánh mắt nhìn chằm chằm tới mình khiến hắn lạnh cả gáy, thế nhưng mỗi khi hắn quay qua tìm kiếm chủ nhân ánh mắt này thì lại phát hiện nó đột ngột biến mất.

    Loại cảm giác bị người nhìn trộm chằm chằm thế này khiến Lâm Phàm cảm giác như ‘hoa cúc’ đang bị người thèm thuồng thăm dò.

    Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.

    – Tuyết Vương Sư ngay trong này. Trận đầu tiên sẽ giao cho Thánh Tông, Huyền Dương Tông và Thái Nhất Tông, còn ba tông chúng ta sẽ nhân cơ hội tiến vào động để tìm kiếm Tuyết Vương Sư con. Việc phân chia thế nào thì đợi tất cả chấm dứt nói sau.

    Trưởng lão dẫn đoàn của Phong Thiên Tông nghiêm nghị nói.

    Vào lúc này, cách đó không xa lại xuất hiện mấy chục chiếc chiến thuyền. Người của sáu tông nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vẫn như thường, không có vẻ gì là ngạc nhiên.

    – Những chiến thuyền này là chuyện gì vậy?

    Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.

    – Đó là chiến thuyền của những tông môn khác, nhưng bọn họ chỉ đến để cho đệ tử quan sát tăng kiến thức chứ không tham gia hành động lần này.

    Ngục trưởng lão nhìn quét phương xa sau đó bình thản nói.

    Hiển nhiên loại chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra.

    – Hành động lần này, các trưởng lão của sáu tông sẽ không xuất thủ. Kết quả thế nào, sống hay chết, chỉ dựa vào chính các ngươi.

    Trưởng lão Phong Thiên Tông cất tiếng nói.

    Mục đích chính của lần này là để tôi luyện đệ tử.

    Dứt lời, trưởng lão Phong Thiên Tông chợt tăng vọt khí thế, râu tóc cũng dựng cả lên, thét dài một tiếng hướng vào sâu vào hang động bên trong.

    Ngay sau đó, một tiếng gầm rú từ bên trong động truyền ra, chính là tiếng của Tuyết Vương Sư.

    Lâm Phàm bị khí tức hung mãnh từ động tràn ra làm chấn động tâm thần, giống như sắp có một vật gì đó kinh khủng đi ra.

    “À uồmmmmm…”

    Tuyết Vương Sư gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc. Một dòng khí mạnh mẽ thổi quét từ trong động ra ngoài, khiến cả ngọn núi tuyết cũng bị rung chấn.

    Giờ khắc này, từ hang động tối đen, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu, tràn ngập vẻ bạo ngược.

    Khi Lâm Phàm nhìn thấy rõ bản thể của đôi mắt kia, cả người cũng ngây ngẩn.

    Quá là… Quá là khổng lồ rồi.

    Lâm Phàm ngửa đầu lên cao mới có thể thấy rõ hung thú trước mắt: toàn thân tuyết trắng, mình sư tử, trên trán có một cặp sừng dựng đứng lên trời, một cỗ khí tức hung mãnh bao phủ bốn phía.

    Lâm Phàm dùng hệ thống thẩm tra một phen, lập tức sắc mặt kịch biến… Tình báo sai lầm rồi!

    —–oo0oo—–​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 147: Đều mau giả chết đi

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    “Tiểu Thiên Vị cao giai (Full trạng thái).”

    – Fuc-kkkk, đứa chết đâm chết chém nào phao tin con hung thú này đang suy yếu vậy…

    Giờ phút này, Lâm Phàm đần cả mặt ra.

    Tuyết Vương Sư này vừa ra tới, khí thế lập tức bốc tận trời, thậm chí không khí cũng như đông đặc sền sệt lại. Lâm Phàm lúc ấy cảm giác được có gì đó không đúng, thử dùng hệ thống xem xét, quả nhiên là có hố.

    Lâm Phàm lặng lẽ quan sát vẻ mặt của đệ tử các tông môn khác, phát hiện sự hăng hái ban đầu đã biến đâu mất tăm, sắt mặt ai nấy đều vô cùng tái nhợt, thậm chí có người bắt đầu run rẩy hai chân.

    – Sao có thể như vậy chứ?

    Mấy trưởng lão biến sắc. Bọn họ cũng đã phát hiện Tuyết Vương Sư này đang ở trong trạng thái tốt nhất, làm gì có chút nào suy yếu.

    “Uồmmmm…”

    Tuyết Vương Sư ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, toàn bộ Phiêu Miểu Tuyết phong đều run rẩy lên.

    – Sao lại như vậy được, mấy ngày trước rõ ràng là Tuyết Vương Sư sinh con, tiến vào trạng thái suy yếu, sao giờ lại biến thành cái dạng này?

    Giờ khắc này mọi người run sợ nói, không biết nên làm thế nào cho phải.

    Nếu Tuyết Vương Sư động thủ, như vậy quá kinh khủng.

    Hung thú Tiểu Thiên Vị cao giai, đây là tồn tại chỉ có Tiểu Thiên Vị Đại viên mãn mới có thể trấn áp a.

    Nhưng hôm nay nơi này, ngoại trừ sáu đại trưởng lão là Tiểu Thiên Vị cao giai, những đệ tử khác căn bản không đủ để nó nhắt kẽ răng.

    ….

    Trên các chiến thuyền ở trên bầu trời.

    Những người dẫn đoàn của các tông môn cũng đổi sắc, sau đó điều khiển chiến thuyền bay cao lên, đề phòng bị vạ lây.

    – Không ngờ lại không suy yếu. Lần này người của sáu tông gặp nguy hiểm rồi.

    Một bà lão da mặt khô héo như vỏ cây hờ hững nói.

    Phía dưới có tình huống ngoài ý muốn, thế nhưng bọn họ cũng không định ra tay trợ giúp.

    – Trưởng lão, các trưởng lão của sáu tông kia đều là Tiểu Thiên Vị cao giai, hẳn là có thể trấn áp được Tuyết Vương Sư chứ ạ?

    Một nữ đệ tử hỏi.

    Bà lão lắc lắc đầu:

    – Tuyết Vương Sư là hậu duệ của hung thú thượng cổ Nộ Thiên Tuyết Sư, không phải hung thú thông thường có thể so được. Cho dù là nhân vật có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn cũng phải trả một cái giá thật lớn mới trấn áp nổi nó.

    “Làm sao bây giờ?”

    Giờ khắc này, mọi người cùng có ý nghĩ như vậy trong đầu.

    Ngục trưởng lão lúc này cũng ngây người. Hắn vốn cho rằng nếu thực lực của con hung thú này đã giảm nữa, như vậy chỉ cần các đệ tử đoàn kết nhất trí là sẽ có thể giải quyết. Thế nhưng tình huống này quá đột ngột.

    Tuyết Vương Sư ở trạng thái đỉnh phong, cho dù là cả sáu trưởng lão liên thủ cũng không nhất định có thể trấn áp.

    – Các vị, lần này tình báo sai lầm, sáu người chúng ta kiềm chế Tuyết Vương Sư để cho các đệ tử rời đi trước chứ?

    Ngục trưởng lão nhẹ giọng nói, sắc mặt cũng hơi đổi.

    – Hừ! Dựa theo bàn bạc, do Thánh Tông, Huyền Dương Tông và Thái Nhất Tông tiến vào trong động. Tuy tình huống có chút biến đổi, nhưng cứ kế hoạch cũ mà làm.

    Trưởng lão Phong Thiên Tông nói.

    – Làm em gái ngươi!

    Ngục trưởng lão nổi giận quát. Phong Thiên Tông này đầu óc bị lừa đá chắc, lời không biết xấu hổ như thế cũng có thể nói ra.

    Mà vừa lúc này, Tuyết Vương Sư rốt cuộc động. Thân hình như một ngọn núi kia mới chỉ nhích một chút thôi đã tạo thành áp lực khiến cả đám người sáu tông thở không ra hơi.

    – Nó đến đấy…

    Giờ khắc này, ai nấy đều cuống cả lên.

    Lâm Phàm lúc này cũng tái cả mặt, nguyền rủa tổ tông mười tám đời kẻ nào cung cấp tình báo nói Tuyết Vương Sư chỉ còn năm thành thực lực.

    Đôi mắt đỏ như máu của Tuyết Vương Sư lúc này lại quét về phía Thánh Tông, chân trước hơi nâng lên rồi vỗ một cái thật mạnh lên mặt đất, khiến tất cả cùng cảm giác như có động đất xảy ra.

    – Các vị, mục tiêu của Tuyết Vương Sư là Thánh Tông, chúng ta mau thừa cơ lùi lại thôi.

    Trưởng lão Phong Thiên Tông mặt tươi tỉnh lên, quả thật là trời giúp Phong Thiên Tông, không nghĩ tới sẽ có chuyện tốt bực này.

    Đang ở nơi tuyết trắng lạnh đến thấu xương, thế nhưng đám người Ngục trưởng lão lại đổ mồ hôi như tắm, tim cùng nhảy muốn rớt ra ngoài.

    – Đợi lát nữa ta sẽ kiềm chế nó, các ngươi bảo hộ Lâm sư thúc lui lại.

    Ngục trưởng lão tự biết tình huống không ổn, nhưng bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ các đệ tử rời đi, nhất là Lâm Phàm.

    – Trưởng lão, không thể, chúng ta cùng nhau tiến thoái.

    Mọi người biến sắc. Đây là Trưởng lão muốn hy sinh bản thân để cứu mọi người.

    Ngục trưởng lão tuy có tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai, nhưng không thể là đối thủ của Tuyết Vương Sư a.

    – Đừng nói nhảm, mau bảo hộ Lâm sư thúc rời đi.

    Ngục trưởng lão quát lên, chiến ý ngập trời, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với Tuyết Vương Sư.

    Lâm Phàm vẫn luôn không nói gì, lẳng lặng dùng hệ thống phân tích cấu tạo cụ thể của Tuyết Vương sư, giờ phút này hai mắt sáng lên, gấp gáp hô:

    – Nghe bản sư thúc, tất cả gục xuống giả chết, mau lên.

    – Hả, sư thúc, chuyện gì…

    Mọi người nghe vậy ngớ ra, không rõ Lâm sư thúc có ý gì.

    – Đừng nói nhảm. Ngục trưởng lão, nghe ta, mau gục xuống, ngừng thở.

    Lâm Phàm vì bảo mệnh, không chút do dự nằm úp sấp xuống, chỉ hy vọng có thể hữu dụng.

    Đám Ngục trưởng lão thấy Lâm Phàm đột nhiên nằm úp sấp xuống, do dự một lát rồi học theo, giả chết ở trước mặt Tuyết Vương Sư.

    Giờ khắc này, trên không hoàn toàn yên lặng. Tất cả mọi người không biết Thánh Tông đang muốn làm gì? Chẳng lẽ là biết chỉ có một con đường chết nên không kháng cự nữa?

    – Trưởng lão, Thánh Tông đang làm gì vậy ạ?

    Một nữ đệ tử của Cửu Thiên Các nghi ngờ hỏi.

    – Không biết.

    Bà lão lắc đầu nói, cũng không rõ Thánh Tông định làm gì.

    Bên phía năm tông cùng tham gia hành động lần này cũng nghi hoặc vạn phần.

    Lâm Phàm lúc này cũng đang vô cùng hồi hộp, thầm cầu khẩn những kiến thức học được ở kiếp trước có thể có tác dụng, bằng không thì thật sự xong đời.

    Sinh vật có hình thể càng lớn thì đều có một loại coi thường trời sinh với các sinh vật có hình thể nhỏ.

    Mà một khi sinh vật có hình thể nhỏ kia nằm trên mặt đất không nhúc nhích thì sinh vật hình thể lớn sẽ cho là đối phương đã chết.

    Giờ phút này Tông Hận Thiên cảm thấy khuất nhục thật sâu, cho rằng mình là thiên kiêu đệ tử, sao có thể làm ra chuyện như vậy.

    – Trưởng lão, quá tổn hại thân phận, không bằng liều mạng đi.

    Tông Hận Thiên nói.

    – Câm miệng, nghe Lâm sư thúc.

    Ngục trưởng lão vẫn nhắm mắt, khẽ quát, trong lòng mắng to đám đệ tử này quả thật là không biết trời cao đất dày.

    Gừng càng già càng cay, Ngục trưởng lão lăn lộn nhiều năm như vậy, cái gì chưa trải qua. Có thể bảo trụ mạng nhỏ, chuyện bực này tính là cái gì?

    Xem ra sau khi trở về phải nói với tông chủ dạy cho đám đệ tử trẻ này một khóa.

    Sinh tồn ở bên ngoài, chỉ cần giữ được tính mạng, tất cả thứ khác đều không quan trọng.

    Đúng lúc này, tình huống đột nhiên phát sinh biến hóa.

    Tuyết Vương Sư đang khí thế ngập trời bỗng sững sờ, đôi mắt đỏ hơi hơi co lại, phảng phất như là nghi ngờ, thở ra một luồng khí nóng quét ngang trên người các đệ tử Thánh Tông, lại phát hiện đám kiến nhỏ ban nãy còn đang chạy loạn giờ đã cùng bất động.

    Còn những đệ tử tông môn khác, sắc mặt vốn rất hưng phấn, lúc này tức thì biến đổi.

    Chỉ thấy ánh mắt của Tuyết Vương Sư đổi vị trí, khóa chặt lấy bọn họ.

    Một cỗ khí tức nguy hiểm bao quanh bọn họ, khiến cả đám cảm giác hít thở không thông.

    – Không tốt, nguy hiểm…

    —–oo0oo—–​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 148: Xú khí hại chết người

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Tại thời khắc nguy cấp nhất này, trưởng lão Phong Thiên Tông gặp nguy không loạn, gấp gáp hô một tiếng:

    – Mọi người mau gục xuống giả chết giống Thánh Tông.

    Vừa dứt lời, hắn đã lập tức nằm úp sấp ở trên mặt đất.

    Thánh Tông đã giả chết thành công, bọn hắn cũng phải cũng mau chóng học theo.

    Nếu không, chọi cứng với Tuyết Vương Sư thì chỉ có kết quả toàn quân bị diệt.

    Giờ khắc này, mấy đại tông môn kia cũng vội vàng bắt chước, nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Có đệ tử vì để càng thêm giống, thậm chí còn ngoẹo đầu sang một bên, há mồm lè đầu lưỡi ra.

    Cả vùng trời trong phút chốc bỗng yên tĩnh trở lại, bông tuyết bay múa, không còn một chút tiếng động nào.

    Trên bầu trời, đám người đứng ở các chiến thuyền cũng đã trợn tròn cả mắt xem tình huống bên dưới, không ai hiểu rõ đây là có chuyện gì.

    Tuyết Vương Sư cũng vậy. Nó không có rời đi, mà ngồi phệt thân hình to như ngọn núi nhỏ xuống cửa động, chân trước thử đập đập đất, cặp mắt đỏ nhìn chằm chằm vào đám kiến hôi giống như đã chết này, như là đang tự hỏi tại sao lại đột ngột chết đi như vậy.

    Mọi người thấy giả chết có hiệu quả, đang mừng thầm vì thoát được một kiếp, thế nhưng không ngờ Tuyết Vương Sư lại không trở vào trong hang mà ngồi ngay bên cạnh, cứ thế nhìn nhìn chờ đợi.

    Ai nấy đều vô cùng sốt ruột, chỉ đành nằm im thin thít, thầm cầu khẩn con hung thú này mau cút.

    Trên bầu trời, mấy đại tông môn cũng bắt đầu thảo luận. Bọn họ cũng rất tò mò với tình huống bên dưới, không biết cuối cùng sẽ biến thành bộ dạng gì.

    Một gã đệ tử thấy thời gian cứ trôi đi vô ích, sốt ruột hỏi:

    – Trưởng lão, chúng ta có nên giúp bọn họ một phen, dụ Tuyết Vương Sư đi khỏi không?

    – Không cần, yên lặng theo dõi kỳ biến. Đây là chuyện của sáu tông bọn họ, không liên quan tới chúng ta. Chúng ta không làm chuyện gì bỏ đá xuống giếng đã là giúp bọn họ rồi.

    ….

    – Trưởng lão, chúng ta nên làm gì bây giờ?

    Lăng Ngao hỏi khẽ.

    – Không biết, tiếp tục chờ.

    Trưởng lão Phong Thiên Tông nói thầm.

    Các tông môn còn lại cũng đều như vậy, không biết nên làm thế nào, chỉ có thể thi kiên nhẫn cùng với Tuyết Vương Sư.

    Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

    Tuyết rơi mỗi lúc một dày, trên thân hình của hơn một trăm người từ sáu tông đều đã bị một tầng tuyết thật dày bao phủ.

    Lâm Phàm đang suy nghĩ một chuyện, đó là có nên tiến vào trạng thái ẩn thân, lén lút chạy vào trong hang, bí mật trộm lấy con Tuyết Vương Sư mới sinh kia, sau đó đập một gạch để nó tiến vào mê muội không kêu khóc được hay không?

    Thế nhưng ngẫm lại, hắn thấy không quá khả thi, bởi vì Tuyết Vương Sư rất mẫn cảm với khí tức, một khi bị phát hiện thì xong rồi.

    Cuối cùng Lâm Phàm cũng chỉ có thể thành thành thật thật chờ ở nơi này, hy vọng Tuyết Vương Sư sẽ sớm thấy nhàm chán rồi bỏ đi.

    ….

    Thời gian tiếp tục trôi, không biết là bao lâu, một gã đệ tử Thánh Tông thút thít nói:

    – Trưởng lão, sư thúc, đệ tử muốn đánh rắm.

    Lâm Phàm nghe được câu này, thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu.

    Có đùa hay không hả, đang ở thời khắc mấu chốt lại định tạo tiếng động kèm mùi?

    – Ngươi làm sao thế, tu vi Nhập Thần sao lại có loại phản ứng này?

    Ngục trưởng lão nhướng mày, nói thật khẽ.

    – Trưởng lão, đệ tử tu luyện Lưu Ly Kim Thân, mỗi khi trong cơ thế xuất hiện độc chất thì sẽ được đẩy ra ngoài qua cách này. Nằm trong băng tuyết lâu quá nên cơ thể đệ tử tích tụ rất nhiều hàn khí, hiện tại Lưu Ly Kim Thân đã bài xích nó.

    Đệ tử kia giờ đã sắp khóc rồi.

    Nếu biết có chuyện như ngày hôm nay, có đánh chết hắn cũng không dám tu luyện công pháp này.

    Thứ công pháp này tu luyện tới cực hạn có thể ngưng tụ Lưu Ly Kim Thân, bách độc bất xâm, vạn tà bất nhập, thân thể luôn duy trì trạng thái tốt nhất.

    – Chịu đựng, ngàn vạn lần không thể tạo ra tiếng lớn.

    Lâm Phàm cũng không biết làm thế nào, việc xả thải này không ai có thể kìm nén được.

    – Sư thúc, đệ tử đã nhịn rất lâu rồi, thật sự chịu không nổi nữa.

    Đệ tử kia bởi vì đã nhịn thời gian quá dài, mặt cũng trở thành tím tái.

    – Dùng cái này.

    Lâm Phàm chuẩn bị tìm một cái nút chai ném qua cho đệ tử kia bịt tạm, thế nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ vang trời bỗng phát ra.

    “Bùmmm… Xìiiii…”

    Một tiếng thật to, thật rõ, kéo thật dài, lại có nhịp điệu, tựa như là âm thanh của thiên nhiên.

    Thế nhưng vào lúc này, nó lại hóa thành lá bùa đòi mạng.

    – Xong đời!

    Lâm Phàm thở dài một tiếng.

    “Uồmmmmm…”

    Tuyết Vương Sư nổi giận gầm lên một tiếng, cái chân trước khổng lồ nổi lên từng trận hàn quang, một trảo vỗ xuống chỗ phát ra âm thanh.

    Ngục trưởng lão cả kinh, gầm lên, hào quang đại chấn, một quyền giống như hủy thiên diệt địa đỡ lấy trảo kia.

    “Ầmmmm…”

    Trong một tích tắc, không gian chấn động, trời long đất lở, Ngục trưởng lão giống như con diều đứt dây, miệng há to phun máu như mưa, bắn ngược về phía sau.

    – Trưởng lão.

    Mọi người cực kỳ hoảng sợ. Bọn họ không ngờ Tuyết Vương Sư này lại mạnh như thế, chỉ một trảo đã đập bay Ngục trưởng lão.

    Tuyết Vương Sư gầm nhẹ một tiếng, phảng phất là đang giễu cợt.

    Lâm Phàm không phục, đứng bật dậy, chỉ tay lên Tuyết Vương Sư mà mắng:

    – Tiểu tử kia, đừng quá làm càn.

    Lâm Phàm vừa dứt câu, không gian chấn động, Tuyết Vương Sư đã xuất hiện ở trước mặt hắn, há miệng ngoạm xuống, nuốt gọn lấy hắn vào bụng.

    Tốc độ này quá nhanh, làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm, căn bản không đủ thời gian làm ra bất kỳ phản ứng gì.

    – Sư thúccccc…

    Mọi người thất kinh rống to.

    – Chạy mau…

    ….

    – Lâm sư thúc của các ngươi đâu?

    Ngục trưởng lão bị Tuyết Vương Sư dùng một trảo đập bay, mặt như màu đất hỏi.

    – Trưởng lão, Lâm sư thúc bị Tuyết Vương Sư kia nuốt vào bụng rồi.

    Một gã đệ tử sắc mặt hoảng sợ nói.

    – Cái gì?

    Giờ phút này Ngục trưởng lão gian nan đứng lên, muốn đi cứu Lâm Phàm.

    – Trưởng lão, vô dụng, Tuyết Vương Sư quá mạnh.

    Tông Hận Thiên vội giữ Ngục trưởng lão lại.

    Tông Hận Thiên cho rằng Lâm sư thúc căn bản là không có cơ hội sống sót. Tuyết Vương Sư cường đại như thế, trừ phi thái thượng trưởng lão đến, nếu không quả thật không có bất cứ hy vọng nào.

    – Cút ngay.

    Ngục trưởng lão phẫn nộ quát, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

    ….

    Lúc này Lâm Phàm chỉ cảm thấy trời đất tối om om, bản thân mình như đang ở trong một vực sâu vô tận, quay đi ngoảnh lại đều không thấy đường ra.

    – Đây là nơi nào?

    Đợi chút…

    Lâm Phàm nghĩ lại tình huống ban nãy, mình không thể chịu được Tuyết Vương Sư quá mức càn rỡ nên đứng dậy chỉ tay mắng, thế nhưng đúng tích tắc ấy, trời đất bỗng tối sầm lại.

    Chẳng lẽ là mình đã bị Tuyết Vương Sư nuốt vào?

    Nghĩ vậy, Lâm Phàm lập tức toát mồ hôi như tắm.

    Chẳng lẽ mình sẽ bị Tuyết Vương Sư tiêu hóa, sau đó biến thành phân, cuối cùng trở về với cát bụi sao?

    —–oo0oo—–​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 149: Tiểu gia không tin tà

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Đang cúi đầu ngẫm nghĩ, Lâm Phàm đột nhiên nghe được tiếng động như là nước lũ chảy. Âm thanh này càng ngày càng gần, tới khi Lâm Phàm ngẩng đầu thì lập tức trợn tròn mắt.

    – Fuc-kkkk…

    Một con nước lũ cuồn cuộn đến, cuốn luôn cả Lâm Phàm về đằng sau.

    Nước này màu vàng, mùi gắt mũi. Lâm Phàm vội ngừng thở, không dám há mồm.

    “Đinh, chúc mừng phát hiện dịch vị dạ dày của Tuyết Vương Sư.”

    “Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +20.000.”

    ….

    Giờ khắc này hệ thống không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở. Lâm Phàm cũng không để ý đến dịch vị gay mũi này nữa, bởi vì hắn đã xác định được mình đang ở đâu.

    Lâm Phàm nhận định vị trí hiện tại của mình là sát với dạ dày của Tuyết Vương Sư. Dựa theo thông thường, đi tiếp sẽ tới dạ dày, sau đó đợi hung thú này tiêu hóa xong, hắn có thể thoát ra ngoài được theo đường bài tiết.

    Chẳng qua cũng không vội. Nếu đã đến được nơi này thì cũng phải xem có thể chiếm chút tiện nghi không đã.

    Lâm Phàm vội vàng bám chặt lấy phần máu thịt xung quanh, không để cho mình bị dịch vị cuốn thẳng xuống dạ dày. Chỉ lát sau, dịch ăn mòn đã ngừng chảy. Lâm Phàm thả tay, sau đó quan sát kỹ xung quanh.

    Nơi này là trong cơ thể của Tuyết Vương Sư, từng khối máu thịt, cơ gân, dây thần kinh đỏ hỏn giống như là có sinh mạng, không ngừng phồng lên rồi lại xẹp xuống.

    Lâm Phàm nhìn mà cũng có chút ghê ghê, quả thật là quá kinh khủng.

    Lâm Phàm tiếp tục men theo chiều của nước dịch vị mà đi xuống, dần dần thấy một hồ nước lớn màu vàng thì cảm thấy thật may mắn vì vừa rồi nhanh tay bám được, không bị cuốn tới đây, nếu không tởm chết người.

    Trong hồ nước màu vàng kia có trôi nổi những bộ xương màu trắng của đủ loại động vật, hẳn đều là con mồi từng bị Tuyết Vương Sư nuốt vào.

    Giờ phút này, Lâm Phàm cẩn thận ngẫm nghĩ, muốn tìm ra cách giết chết con Tuyết Vương Sư này từ bên trong.

    Nếu thật sự có thể thành công thì kiếm bộn a.

    Hung thú Tiểu Thiên Vị cao giai sẽ tăng được exp nhiều đến thế nào cơ chứ? Chỉ nghĩ thôi đã khiến người kích động.

    Lâm Phàm móc ra một viên Đại Phàm Ca, không biết ném viên đan dược này vào hồ nước dạ dày kia có tác dụng gì không?

    Nghĩ là làm, nhưng còn sợ một viên không đủ, hắn móc ra thêm chín viên cho chẵn rồi ném cả vào trong hồ nước.

    Mười viên đan rơi xuống nước, nổi lên mấy đóa bọt khí, sau đó biến mất tăm.

    Lâm Phàm chờ giây lát, lại phát hiện không có bất cứ động tĩnh gì, nhất thời có chút nghi ngờ, chẳng lẽ là Tuyết Vương Sư này có hình thể quá lớn nên dược lực của Đại Phàm Ca không đủ tác động?

    Cắn răng một cái, Lâm Phàm lấy ra toàn bộ số Đại Phàm Ca đang giữ ném vào, sau đó lẳng lặng ngồi chờ.

    ….

    Bên ngoài, sáu đại tông môn đã không còn một chút suy nghĩ nào về việc chém giết Tuyết Vương Sư. Con hung thú này đang ở trạng thái đỉnh phong, không phải bọn họ có khả năng trấn áp.

    Giờ phút này cả đám có thể chạy ra là vì Tuyết Vương Sư bận canh gác cửa động, không ra ngoài đuổi giết, bằng không sợ rằng đã không có người sống.

    – Ngục trưởng lão, Cửu Thiên Các, Bôn Lôi Tông và Cự Kiếm Tông đã chuẩn bị ra tay với Tuyết Vương Sư.

    Tông Hận Thiên nói.

    Ngục trưởng lão nghe vậy gật gật đầu, cũng chỉ hy vọng trấn áp được Tuyết Vương Sư để tìm thấy thi thể của Lâm Phàm.

    Ngục trưởng lão cũng đã nhận định Lâm Phàm không có hi vọng sống sót.

    Năm tông môn còn lại biết tin mấy tông môn kia muốn ra tay thì vừa giận vừa sợ, thế nhưng cũng không có cách nào.

    Dẫn đội Cửu Thiên Các, Bôn Lôi Tông, Cự Kiếm Tông lần này đều là cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, cũng chỉ có bọn họ mới có thể trấn áp Tuyết Vương Sư tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai.

    Thế nhưng cuối cùng Tuyết Vương Sư toàn thân là bảo kia, cộng với con Tuyết Vương Sư sơ sinh lại trở thành tiện nghi cho bọn họ.

    ….

    Dẫn đầu Cửu Thiên Các, Thiên Cơ lão ẩu, tu vi cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.

    Dẫn đầu Bôn Lôi Tông, Thượng Vô Sinh, tu vi cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.

    Dẫn đầu Cự Kiếm Tông, Chưởng Thiên Hoành, tu vi cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.

    Ba cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, trấn áp Tuyết Vương Sư đã dư dả.

    Đệ tử ba tông này không xuất chiến, tất cả đều chờ đợi trên chiến thuyền.

    Mà sáu đại tông môn thì cũng đứng cách đó không xa để quan sát. Tuy bọn họ bất lực, nhưng cũng muốn nhìn Tuyết Vương Sư bị trấn áp như thế nào.

    – Chưởng Thiên Hoành, đòn đầu tiên giao cho ngươi.

    Thiên Cơ lão ẩu cầm quải trượng trong tay, chống mạnh xuống đất một cái, tức thì một làn sóng khí lan ra, đẩy tan toàn bộ tuyết đọng trên mặt đất.

    Trưởng lão Chưởng Thiên Hoành của Cự Kiếm Tông đột nhiên tăng khí thế lên vô số lần, ngưng tụ sau lưng một thanh kiếm khổng lồ dài tới mấy trăm trượng.

    – Chém.

    “Ầm ầm.”

    Giờ khắc này, cả ngọn núi chấn động kịch liệt, giống như có thể sập bất cứ lúc nào.

    “Uồmmmmm…”

    Từ trong hang truyền ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc, giống như một kích vừa rồi đã hoàn toàn chọc giận Tuyết Vương Sư.

    Cùng lúc ấy, Lâm Phàm ở trong cơ thể Tuyết Vương Sư đã muốn điên lên rồi. Từng ấy viên đan lại không nổi lên một chút phản ứng nào!

    Nhưng hắn không tin Đại Phàm Ca của mình lại vô dụng với Tuyết Vương Sư, cho nên vung tay tiếp tục luyện đan.

    Vô số Đại Phàm Ca xuất thế, sau đó nổ tung trong dạ dày của Tuyết Vương Sư, tạo thành từng đám bột phấn, bị cơ thể của Tuyết Vương Sư hấp thu.

    – Tiểu gia không tin tà.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm đột nhiên cảm giác được một tia khác thường. Hồ dịch vị trong dạ dày Tuyết Vương Sư đang không ngừng giảm bớt, giống như là được Tuyết Vương Sư hấp thụ.

    Gân mạch trong cơ thể nó vốn thô tho như cánh tay, giờ cũng đang kịch liệt co rút, giống như là sắp có phản ứng gì đó.

    – Thành công rồi.

    Lâm Phàm reo lên.

    Tuyết Vương Sư này sẽ bạo động thế nào đây?

    ….

    Bên ngoài, ba trưởng lão của ba tông đang bình tĩnh nhìn mọi thứ trước mắt.

    – Các vị, lần này Tuyết Vương Sư sẽ do ba tông chúng ta trấn áp, kính xin chớ trách.

    Khuôn mặt giống như vỏ cây Thiên Cơ lão ẩu giãn ra để biểu thị bà ta đang nở nụ cười, như là cho rằng Tuyết Vương Sư đã là vật ở trong tay.

    —–oo0oo—–​
     
  5. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 150: Hình ảnh làm mù mắt

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Người của sáu tông cũng không làm thế nào được, thầm tự hận mình nếu biết như vậy đã không cho ba tông này tới đây, để bây giờ chỉ biết nhìn người ta thu Tuyết Vương Sư vào trong túi.

    – Thiên Cơ lão ẩu, Thánh Tông chỉ cần mở bụng Tuyết Vương Sư, tìm về hài cốt của môn nhân, xong việc tất có hậu tạ.

    Ngục trưởng lão thở dài, hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.

    – Đây là việc nhỏ.

    Thiên Cơ lão đáp lời.

    – Đợi lát nữa Tuyết Vương Sư vừa xuất hiện, ba người chúng ta lập tức ra tay trấn áp nó.

    Trưởng lão Chưởng Thiên Hoành của Cự Kiếm Tông phát ra kiếm ý ngập trời, đứng nguyên tại chỗ mà cũng muốn cắt nát tầng tầng hư không.

    – Tốt…

    Trưởng lão Thượng Vô Sinh của Bôn Lôi Tông cũng vận chân nguyên lên song chưởng, chỉ chờ Tuyết Vương Sư xuất hiện ở cửa động sẽ lập tức dùng lực lượng mạnh nhất để triệt để trấn áp.

    “Gràooooo…”

    Lúc này, từ trong hang truyền ra từng trận tiếng gào trầm thấp, không uy mãnh như trước mà lại dồn dập như là sấm nổ.

    Người của sáu tông đứng ở đằng xa cùng biến sắc:

    – Hình như có gì đó không đúng…

    Ngục trưởng chau mày, không thể không lên tiếng nhắc nhở người của ba tông:

    – Các vị, âm thanh của Tuyết Vương Sư có gì đó không đúng, cẩn thận một chút.

    Thế nhưng trưởng lão của ba tông lại không hề để trong lòng, nhếch miệng nở nụ cười:

    – Ngục huynh đừng lo, các vị có tu vi ngang với súc sinh này nên bị khí thế ảnh hưởng thôi.

    Lời này có chút chói tai, khiến người của sáu tông khó chịu. Nói như vậy chẳng phải âm thầm xem bọn họ là súc sinh sao?

    Giờ phút này thiên địa biến sắc, từng đám mây đen bao trùm trên không, trong đó lách tách có sấm sét.

    Ở thành Dung Thiên phía xa, cư dân nơi đó cũng có thể nhìn thấy bầu trời phía Phiêu Miểu Tuyết phong, trong lòng đều sợ hãi vạn phần.

    Không biết bên kia thế nào rồi, các đại nhân của các tông môn có thể chém giết hung thú hay không? Tất cả chuyện này cư dân trong thành Dung Thiên đều không rõ.

    Thế nhưng Sở gia cũng đã sẵn sàng chuẩn bị. Thành Dung Thiên chỉ có thể có một người khống chế, tất cả chỉ đợi các đại nhân trở về, sau đó khiến Thái gia hoàn toàn biến mất khỏi đây…

    ….

    – Chưởng huynh, huynh xem, tiểu súc sinh này trước khi chết lại còn nghịch ngợm như vậy, thật là thú vụ.

    Trên khuôn mặt cương nghị của Thượng Vộ Sinh lộ một tia cười lạnh, đôi mắt bễ nghễ thiên hạ lóe ra chiến ý.

    – Vùng vẫy giãy chết.

    Chưởng Thiên Hoành kinh thường nói, sau đó vung tay một cái, kiếm ý xé rách hư không, chặn bớt âm thanh gào rú ồn ào.

    Ba người bọn họ chính là cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, nếu vẫn không thể trấn áp hung thú Tiểu Thiên Vị cao giai thì đúng là đáng để người đời chê cười.

    “Ầm…”

    Đúng lúc này, một màn kinh người đã xảy ra.

    Từ ngọn núi bị Chưởng Thiên Hoành một kiếm bổ ra lúc trước, một đôi móng vuốt đỏ như máu chọc ra từ đống đổ nát, sau đó điên cuồng bới đất đá xung quanh để chui ra.

    Một luồng sáng đỏ từ lỗ hổng kia bắn thẳng lên trời, sau đó nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ tươi như máu. Lập tức, một cỗ khí tức cuồng bạo tràn ngập toàn bộ không gian.

    – Súc sinh này sao có thể phát ra khí tức kinh khủng như vậy?

    Lúc này trưởng lão của ba tông mới biết hoảng sợ.

    “Uồmmmmm…”

    Một tiếng rống giận phát ra muốn chấn vỡ cả hư không, khiến mọi người cùng phải lùi về đằng sau.

    – Trưởng lão, Tuyết Vương Sư kia có cái gì đó không đúng!

    Tông Hận Thiên khiếp sợ hét.

    Ngục trưởng lão nhìn một màn trước mắt, cũng cảm thấy chuyện này quá là bất thường.

    Tuyết Vương Sư vốn có một thân lông trắng như tuyết, giờ lại trở nên đỏ bừng, thậm chí trong không khí nhìn rõ từng làn khí nóng bốc từ trên người nó ra, như muốn hòa tan hết băng tuyết của Phiêu Miểu Tuyết phong.

    “Uồmmmm…”

    Tuyết Vương Sư ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, đôi mắt đã đỏ đến mức muốn phóng ra lửa, cặp lợi trảo vỗ thật mạnh lên mặt đất, giống như muốn cắt ngọn núi tuyết này thành hai nửa.

    – Tới cùng là chuyện gì xảy ra?

    Thiên Cơ lão ẩu mới rồi còn tràn trề tự tin, giờ cũng một vẻ không dám tin nhìn con hung thú khổng lồ này, không rõ rốt cuộc nó bị làm sao.

    Mà giờ phút này, Lâm Phàm ở trong cơ thể Tuyết Vương Sư cũng không tốt bao nhiêu.

    Vốn nhiệt độ trong cơ thể Tuyết Vương Sư khá dễ chịu, nhưng hiện giờ lại như trong miệng núi lửa, nóng đến mức khiến hắn sắp chịu không nổi.

    Nhất là hồ nước trong dạ dày kia, hơi bốc lên nghi ngút, như là sắp sôi lên.

    Lâm Phàm sắp khóc vì trò nghịch dại của mình, mấy trăm viên Đại Phàm Ca ném tới, đường ra đâu không thấy, chỉ thấy sắp bị hấp chín.

    ….

    Tuyết Vương Sư quét cặp mắt đỏ như máu nhìn quanh, hoàn toàn coi thường ba trưởng lão của ba tông, giống như là đang vội vàng tìm kiếm cái gì đó.

    – Con súc sinh này lại dám không để chúng ta vào mắt.

    Thượng Vô Sinh nhíu mày nói.

    – Giờ không động thủ thì còn đợi tới khi nào, giết!

    Chưởng Thiên Hoành gầm lên một tiếng, một thanh kiếm khổng lồ bỗng ngưng tụ trong hư không, mang theo kiếm ý không thể địch nổi chém tới Tuyết Vương Sư.

    Thiên Cơ lão ẩu và Thượng Vô Sinh cũng không cam chịu rớt lại phía sau, phóng từ mặt đất lên không, khí thế bạo tăng, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa tản khắp bốn phía.

    Ba đại cao thủ Tiểu Thiên Vị đại viên mãn liên thủ, một kích toàn lực, cho dù là hư không cũng bị chấn vỡ chứ đừng nói chỉ là một hung thú Tiểu Thiên Vị cao giai.

    Thế nhưng…

    Giờ khắc này, Tuyết Vương Sư nổi giận gầm lên một tiếng, toàn bộ hư không tầng tầng chấn động.

    Nó muốn tìm một thứ gì đó vừa vặn, ba con kiến trước mắt thật quá vướng víu.

    Nó vồ xuống một trảo, xé rách hư không.

    “Xoẹt…”

    Một kích liên hợp toàn lực của ba đại trưởng lão lập tức tan thành mây khói.

    “Ầmmmm…”

    – Trưởng lãoooo…

    Đệ tử của ba tông ở trên chiến thuyền kêu thét lên một tiếng tê tâm liệt phế.

    Người của sáu tông thì trợn mắt há hốc mồm, không dám tin nhìn một màn trước mắt.

    Điều này sao có thể…

    Miểu sát?

    Không hề có lực hoàn thủ?

    Ba người cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn lại không chịu nổi một kích của hung thú? Chuyện này…

    Tất cả mọi người đã không ai dám tin vào mắt mình, bởi vì hung thú chỉ có tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai tuyệt đối không thể mạnh đến như thế.

    Thiên Cơ lão ẩu, Chưởng Thiên Hoành, Thượng Vô Sinh ba người bị Tuyết Vương Sư một trảo đập rơi xuống, lún sâu vào lòng đất, hộc máu không ngừng.

    Nhưng may mắn là Tuyết Vương Sư cũng không để ba người vào mắt, mà tiếp tục nhìn ngó khắp nơi tìm thứ gì đó.

    Đệ tử ba tông thừa dịp này điều khiển chiến thuyền bay xuống, đỡ lấy ba trưởng lão, sau đó lập tức bay lên rời khỏi Phiêu Miểu Tuyết phong.

    Chuyện này nhất định phải báo cho tông môn, Tuyết Vương Sư này biến dị.

    ….

    Khí tức của Tuyết Vương Sư càng lúc càng cuồng bạo, trong cơ thể phảng phất có một cỗ lực lượng không chỗ tiết.

    Nó gầm lên một tiếng, sau đó tung bốn vó chạy như điên về phía một chóp núi dựng đứng có hình dạng một cây cột lớn cách đó không xa, sau đó trong mắt toát ra một cỗ khát vọng, đặt mông ngồi lên…

    – Tuyết Vương Sư đang làm gì vậy?

    Người của sáu tông ngẩn người, tất cả mọi người cảm giác thế giới quan của mình muốn thay đổi. Bọn họ không dám tin những gì trước mắt, Tuyết Vương Sư lại làm ra chuyện trông thấy mắt phải lên lẹo này…

    ….

    – Ngaoooo…

    Từng tiếng gầm vui sướng, thỏa mãn truyền khắp toàn bộ Phiêu Miểu Tuyết phong, thậm chí cả cư dân ở thành Dung Thiên cũng nghe rõ mồn một.

    Trong lòng mọi người nghi hoặc vạn phần, mới ban nãy còn toàn là tiếng gầm giận dữ, sao bây giờ lại thành trầm thấp thế này?

    Chẳng lẽ các đại nhân đã trấn áp được Tuyết Vương Sư, đây là tiếng nó cầu xin tha thứ?

    ….

    Lúc này, Lâm Phàm ở trong cơ thể Tuyết Vương Sư đã sắp phát điên.

    Chỗ này biến thành vừa nóng vừa bí, thi thoảng lại có vật gì đó như là đỉnh núi xuất hiện, chui ra chui vào vừa đâm vừa ép hắn dẹp lép.

    – Chẳng lẽ Tuyết Vương Sư này dùng… dùng…

    Lâm Phàm đã không dám tưởng tượng, bởi vì hình ảnh này thật sự quá cay con mắt.

    – Tuyết Vương Sư, mày dù sao cũng là hậu duệ của hung thú thượng cổ, sao lại làm ra chuyện vứt hết mặt mũi này chứ?

    – Mau dừng lại, tiểu gia sắp bị mày ép bẹp dí rồiiiiii…

    ….

    Bên ngoài, người của sáu tông đã hoàn toàn choáng váng.

    – Trưởng lão, còn có thể cứu sư thúc không?

    Một gã đệ tử Thánh Môn trợn mắt há hốc mồm hỏi.

    Ngục trưởng lão trầm mặc, cũng không nói lời nào.

    Tuyết Vương Sư hành động như vậy, từ xưa đến nay chưa bao giờ có, thậm chí cả một dòng ghi chép cũng không thấy.

    Mặt trời chìm dần về phía Tây.

    Người của sáu tông cứ đứng như vậy nhìn suốt một ngày, thậm chí cả mí mắt cũng không mấy khi nhảy.

    Mục tiêu tóm lấy con Tuyết Vương Sư con đều đã bị cả sáu tông nhất trí bỏ qua sau khi chứng kiến một màn trước mắt.

    Tàn bạo, thật sự là quá tàn bạo.

    Ngay cả một đỉnh núi không có sinh mệnh cũng không buông tha.

    Như vậy nếu có lấy được con hung thú con, sợ là sau này nó lớn lên, hối hận cũng không kịp…

    ….

    Ba ngày sau.

    Mọi người vẫn ở nguyên chỗ cũ, không phải không muốn chạy, mà là vì muốn biết cuối cùng chuyện này sẽ đi tới đâu.

    Mà hôm nay, tiếng kêu gào quẩn quanh bên tai thời thời khắc khắc rốt cuộc ngừng.

    Con Tuyết Vương Sư cũng dần từ cuồng bạo trở về bình thường, thân hình đỏ hỏn biến lại màu tuyết trắng.

    Cuối cùng, nó đứng lên, thở hổn hển đi về trong hang động tối đen của mình.

    Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ cái gì đã xảy ra.

    – Chấm dứt, chúng ta làm sao bây giờ?

    – Tuyết Vương Sư không phải chúng ta có thể đối phó, trở về thôi.

    ….

    – Trưởng lão, Lâm sư thúc…

    Tông Hận Thiên hỏi.

    Mặt Ngục trưởng lão cũng không mấy dễ coi. Đã qua ba ngày, lấy khả năng tiêu hóa của Tuyết Vương Sư, sợ rằng Lâm Phàm đã hóa thành bọt nước, muốn tìm hài cốt cũng là chuyện không thể nào.

    – Vì Lâm sư thúc, túc trực bên linh cữu ba ngày, táng ở nơi này.

    – Rõ.

    ….

    Tuyết Vương Sư trở lại hang ổ, chậm rãi gục xuống, giống như quá mệt mỏi nên tiến vào ngủ say.

    Mà lúc này, Lâm Phàm ở bên trong cơ thể của Tuyết Vương Sư đã sớm choáng váng, nôn mửa liên tục. Ba ngày, thế nhưng với hắn chính là ba năm a.

    Sớm biết như vậy, hắn chẳng thà tình nguyện chết chứ không dùng đến Đại Phàm Ca. Nếu không phải có Bất Diệt Ma Thể, sợ rằng Lâm Phàm sớm đã bị mỏm núi kia ép chết.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm rốt cuộc có thể an ổn ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi.

    Chuyện tiếp theo chính là nghĩ cách ra khỏi chỗ này a.

    Thế nhưng ra cách nào? Sợ rằng vừa ra, Tuyết Vương Sư đã tiện tay chộp một cái đập chết.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm khóc không ra nước mắt…

    —–oo0oo—–​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)