Tiên Hiệp Tối Cường Hệ Thống - Tân Phong

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 11: Danh hiệu "Không Phục Thì Nhào Vô"

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bachngocsach.com



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Một cơn gió lạnh thổi qua.

    Thổi tan hết thảy ô uế trong trời đất.

    Trên luyện võ trường, một người nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, giống như bị một đòn cực kỳ nghiêm trọng.

    ….

    Lâm Phàm tung tăng chạy về, tuy luyện võ trường ở ngoại môn khiến hắn thất vọng cực kỳ, nhưng hôm nay ra cửa cũng không tệ.

    ‘Thâu’ được một ‘đào’.

    Dù không tăng được mấy exp, nhưng cũng khiến tâm tình rất khoái trá.

    Hầu Tử Thâu Đào exp +200.

    Exp nhân vật +3000.

    Hàn sư huynh, hy vọng huynh có thể thù hận ta, sau đó gọi hội tới đánh đấm, hung hăng nhục nhã ta, chà đạp ta, sư đệ nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ mọi người ‘sủng hạnh’.

    Vào ngoại môn, Lâm Phàm phải thăng cấp bằng bất cứ giá nào. Tu vi kém một chút là chuyện gì cũng làm không nổi, bất kể như thế nào một khi đã tiến lên là phải mạnh mẽ hơn trâu húc mả mới được.

    Trở lại phòng, Lâm Phàm nằm bắt chân chữ ngũ trên giường, ngẫm nghĩ chuyện ngoại môn.

    Dù thế nào thì cũng phải hấp dẫn cừu hận của công chúng, như thế mới có cơ hội. Thế nhưng cả đám này đều ru rú ở hang ổ mà tu luyện, dùng cách nào chọc giận cũng là chuyện làm người đau đầu.

    Thái Cấp Ma Thân.

    Hầu Tử Thâu Đào.

    Cực hạn của tụi mày rốt cuộc là bao nhiêu tầng đây?

    Lâm Phàm nhìn lên nóc nhà, dần dần chìm trong suy nghĩ.

    Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

    Lâm Phàm đột nhiên bật người đứng lên.

    – Đúng rồi, sao ca lại quên chuyện quan trọng như vậy chứ!

    Hầu Tử Thâu Đào và Thái Cấp Ma Thân là bổ trợ cho nhau, ca trộm đào của người khác, vậy cũng có thể trộm của mình.

    Lâm Phàm nhìn nhìn tiểu đệ đệ, lại nhìn nhìn tay của mình, trong nội tâm xảy ra đấu tranh thật lớn.

    Nếu thí nghiệm thành công, vậy đã mở ra một hướng đi mới, từ nay trở đi…

    Không được, không được.

    Giờ phút này Lâm Phàm nhớ tới vẻ thống khổ của đám đệ tử sát hạch ngoại môn sau khi bị trộm đào, lập tức nhịn đi xúc động trong lòng.

    Trứng của ca chỉ có thể vân vê, không thể bóp.

    Lúc Lâm Phàm còn đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng, thì ở trong một gian phòng phía xa khác…

    Hàn Lục run rẩy hàm răng, toàn thân vô lực ngồi im một chỗ.

    – Lâm Phàm, ta cùng với ngươi không chết không ngừng.

    Hai mắt Hàn Lục giống như muốn phun ra lửa.

    Vô duyên vô cớ bị người đánh trộm, hơn nữa còn đánh vào chỗ kia, nam nhân nào cũng không thể nhẫn nhịn được.

    Hàn Lục tu vi Hậu Thiên cấp bốn, cho dù luyện thế nào cũng không thể đem chỗ kia biến thành tường đồng vách sắt. Lâm Phàm tuy có tu vi thấp hơn Hàn Lục nhiều, nhưng một chiêu Hầu Tử Thâu Đào này Lâm Phàm lại đã luyện tới cảnh giới ‘bỏ qua phòng ngự’.

    Hàn Lục kẹp chặt hai chân cẩn thận đứng lên, đi tới cửa, nhìn nhìn bên ngoài, xác định không có ai mới an tâm ngồi xuống.

    Sau đó trong tay Hàn Lục bỗng nhiên xuất hiện một bình ngọc màu trắng.

    Vật này là Hàn Lục vô ý lấy được khi vừa đến Thánh Ma Tông bái sư hai năm trước. Khi vừa có nó, Hàn Lục còn chưa biết sử dụng thế nào, cũng may bình ngọc này có thể thu vào trong cơ thể, bất luận kẻ nào cũng không tra xét được.

    Mà ở trong nửa năm tiếp theo, bình ngọc màu trắng này lại đột ngột hiện ra ngoài, sau đó truyền đến một tia tín hiệu.

    Hàn Lục nhờ đó biết được bình ngọc này tên là “Ngọc Tịnh Bình”, đồng thời nó vốn là pháp bảo của một vị tên là “Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn quảng đại linh cảm Quan Thế Âm Bồ Tát”.

    Hàn Lục cố ý đi nghe ngóng về danh hào này, thế nhưng chưa từng nghe qua có ai biết đến người như vậy.

    Mà Ngọc Tịnh Bình mỗi ngày đều cô đọng ra một giọt sương, tên là Tiên Chi Lộ, sau khi uống vào sẽ thấy diệu dụng vô cùng, không những tăng lên tu vi, còn có thể tiêu trừ bách bệnh bách tai.

    Hàn Lục có thể trong thời gian nửa năm ngắn ngủi từ một người phàm tu luyện tới Hậu Thiên cấp bốn, hoàn toàn là nhờ vào thứ này.

    Tiếp đến Hàn Lục lấy ra một quyển công pháp có tên Thương Nhật Băng Quyền, là mượn từ trưởng lão truyền công.

    Vừa mở ra tờ thứ nhất, cả trang công pháp đã được nhớ kỹ trong lòng.

    Trước kia trí nhớ của Hàn Lục cũng không quá tốt, nhưng sau khi dùng Tiên Chi Lộ thì không chỉ trí nhớ tăng nhiều mà ngộ tính cũng được đề thăng rất cao, có thể nói là đạt tới hàng ngũ thiên tài trong tông môn.

    Hàn Lục đương nhiên xem Ngọc Tịnh Bình này như bảo bối, có điều Ngọc Tịnh Bình này cũng bị tổn hại, điều này làm Hàn Lục rất là tiếc nuối.

    Ngọc Tịnh Bình này không trọn vẹn đã cường hãn như thế, nếu hoàn hảo vô khuyết lại còn đến mức nào đây, Hàn Lục quả thật rất chờ mong.

    Hàn Lục cũng không nghĩ nhiều, thật cẩn thận nuốt một giọt Tiên Chi Lộ, nhất thời một cỗ khí nóng tràn ngập toàn thân.

    Hàn Lục lập tức ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển tâm pháp Thương Nhật Băng Quyền. Chỉ cần Thương Nhật Băng Quyền đạt được cảnh giới tiểu thành là hắn có thể trùng kích lên Hậu Thiên cấp năm.

    Mối thù hôm nay trước hết nhớ kỹ, ngày sau tất sẽ trả đủ số.

    Lâm Phàm, ta nhớ mặt ngươi rồi.

    ….

    – Át xì…

    Lâm Phàm lúc này vẫn đang kịch liệt đấu tranh trong nội tâm, bỗng hắt xì hơi một cái.

    – Không biết là bị đứa nào chửi sau lưng!

    Lâm Phàm xoa nhẹ cái mũi nghĩ.

    Đến bây giờ, Lâm Phàm vẫn chưa đấu tranh xong: tuy lúc trước đã hạ quyết tâm quyết không trộm đào của chính mình…

    Thế nhưng nếu thật sự có thể thành công thì làm sao giờ?

    Biện pháp tu luyện tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua.

    Lâm Phàm đi tới đi lui, mãi vẫn không hạ được quyết tâm.

    Con bà nó chứ…

    Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Người chết trym hướng lên trời, bất tử vạn vạn năm. Vì vô địch, vì tương lai tốt đẹp, chút thí nghiệm nho nhỏ cũng không dám thì còn làm được cái gì?

    Giờ khắc này, Lâm Phàm bất chấp rồi, xuống tay nhanh như tia chớp.

    – Hầu Tử Thâu Đào.

    “Bịch…”

    Ngay tức khắc, Lâm Phàm quỳ luôn trên mặt đất, sắc mặt vốn hồng nhuận biến thành tái nhợt, trong đôi mắt kiên cường cũng rơi ra vài giọt nước mắt thống khổ.

    Lâm Phàm đau đớn cúi đầu, hai tay ôm lấy đũng quần.

    Má ơi, con hối hận.

    Lâm Phàm cắn chặt răng, tự phóng một phát rắm, đứng đằng xa cũng phải nghe rõ.

    “Đinh, Hầu Tử Thâu Đào exp +1.”

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +1.”

    “Đinh, đạt được danh hiệu ẩn giấu: Không Phục Thì Nhào Vô.”

    “Không Phục Thì Nhào Vô: ta có thể đối đãi tàn nhẫn với cả chính mình thì càng không cần phải nói tới các ngươi.”

    “Thuộc tính: khi mở ra tu vi tự thân tăng gấp bội, liên tục trong thời gian một nén nhang.”

    “Số lần sử dụng: duy nhất.”

    ….

    Giờ khắc này Lâm Phàm không có tâm tình mà để ý mấy thứ này, bởi vì hắn thật sự rất đau, đau đến độ muốn giết người.

    Lâm Phàm thề với trời, chiêu thức tàn phá thể xác và tinh thần như thế nhất định sẽ không dùng trên người mình nữa, sau này nhất định thành thành thật thật lấy người khác thăng cấp.

    Lâm Phàm gian nan đứng lên, chống lên cái bàn, đi đến bên giường, sau đó chậm rãi ngồi xuống, yên lặng áp tay ôm lấy đũng quần, chảy nước mắt.

    Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, hôm nay để ca hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại cố gắng.

    Tiếp đó, Lâm Phàm run rẩy thân mình, khe khẽ nhắm hai mắt lại.

    Hắn lặng lẽ khóc trong tim, cảm giác mình quả thật là kẻ ngu, loại chuyện này sao có thể làm được. Chẳng qua thí nghiệm lần này cũng tốt, ít nhất biết được các sư huynh đệ đau đến mức nào.

    Không biết Hàn sư huynh ngày mai có thể tụ tập một đám người đến tìm mình báo thù không, thật sự làm cho người ta chờ mong a…

    Hôm nay thì thôi, khẳng định Hàn sư huynh hiện giờ cũng đang nằm trên giường mà xoa dịu nỗi đau.

    —–oo0oo—–
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 12: Có thể cấp một cơ hội hay không?

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bachngocsach.com



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Bên trong “Nhân Tài Đăng Ký Đường”, đưa tay không thấy được năm ngón, thế nhưng Lý trưởng lão giống như có thể coi thường bóng tối, mau chóng từ trên giá tìm được một quyển sách.

    Quyển sách này là ghi ghép trọn đời những việc đã trải qua của tổ sư khai tông.

    Trong bóng đêm, đôi mắt là hai ngọn lửa xanh lét nhảy múa, chung quanh không một tiếng động, chỉ nghe tiếng Lý trưởng lão lật từng trang giấy.

    – Vì sao người đệ tử này lại có thể luyện Thái Cấp Ma Thân đến cảnh giới cao như thế nhỉ, trước giờ chưa từng có a.

    Lý trưởng lão lầm bầm, trong sách ghi Thái Cấp Ma Thân chỉ là một quyển công pháp luyện thể mà tổ sư khai tông tùy tay viết ra, đặc biệt cấp cho bao cát luyện tập, thật đúng là chưa bao giờ xuất hiện qua người đem luyện đến trình độ như vậy.

    ….

    Hôm sau.

    Lâm Phàm tỉnh giấc, chuyện đầu tiên làm là kéo đũng quần ra nhìn. Thấy tiểu đệ đệ khoẻ như vâm, bình yên vô sự, Lâm Phàm mới yên lòng.

    Từ nay về sau, Lâm Phàm cam đoan tuyệt đối sẽ không làm lại chuyện như vậy, quả thực là muốn mạng người.

    Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Phàm có chút nghi hoặc, là ai tìm đến mình? Chẳng lẽ là Hàn Lục tới?

    À không phải, với chuyện quá phận ngày hôm qua, Hàn sư huynh không một cước đá văng cửa phòng mình thì quá xin lỗi bản thân rồi.

    Lâm Phàm không có nghĩ nhiều, thu dọn một chút rồi mở cửa.

    – Ơ, ngươi là?

    Lâm Phàm nhìn người trước mắt, có chút nghi hoặc, lạ mặt, không quen thuộc.

    – Ta ở ngay bên cạnh, đệ chính là Lâm sư đệ mới vào ngoại môn đúng không?

    Người đến mỉm cười, giống như là một đại ca ca đối đãi tiểu đệ đệ mà nhìn Lâm Phàm.

    – À, thì ra là sư huynh, mời sư huynh vào.

    Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời vui vẻ, có exp tự đến cửa rồi.

    – Ha ha, Lâm sư đệ khách sáo quá, Nghê sư huynh ngày hôm qua dặn ta phải chiếu cố chăm sóc đến Lâm sư đệ, giờ là lúc ngoại môn dùng cơm, Lâm sư đệ mới vào ngoại môn, chỉ sợ còn chưa biết ăn ở đâu, để ta dẫn đường đi.

    Doãn Mạch Thần nhìn Lâm Phàm, cảm giác tiểu sư đệ mới vào này rất không tồi, đối đãi người khác rất nhiệt tình, sau này nếu có cơ hội hẳn là nên lui tới nhiều hơn.

    – Tốt, vậy làm phiền sư huynh.

    Lâm Phàm vui vẻ nói.

    Dọc theo đường đi, Lâm Phàm hỏi đông hỏi tây, Doãn Mạch Thần cũng nhất nhất giải đáp.

    – Doãn sư huynh, nhà ăn này lớn quá nhỉ.

    Giờ phút này Lâm Phàm phóng mắt mà nhìn, chỉ thấy tấp nập toàn người là người, mà mỗi người đều có cấp bậc tu luyện lơ lửng trên đỉnh đầu. Trong mắt Lâm Phàm, tất cả đều là exp a.

    – Lâm sư đệ, toàn bộ đệ tử ngoại môn đều dùng cơm ở đây, chỗ dùng cơm tự nhiên phải rất lớn.

    Doãn Mạch Thần giải đáp nói.

    – À…

    Sau đó Lâm Phàm dưới dẫn dắt của Doãn Mạch Thần mà qua nhận một phần đồ ăn.

    Có rau có thịt, rất là thịnh soạn.

    Chẳng qua không biết thịt này là thịt gì, tại sao chưa thấy bao giờ, hơn nữa rất thơm ngon, mùi hương xông lên làm người ta cảm thấy rất thèm ăn.

    Bụng Lâm Phàm đã sớm biểu tình, hơn nữa sau khi bước vào Hậu Thiên thì dạ dày hắn dường như lớn hơn, hắn cũng không nói thêm gì mà bắt đầu tiên diệt khẩu phần của mình.

    Quả nhiên là không phải thức ăn thông thường, Lâm Phàm ăn xong thì exp cũng tăng thêm một chút.

    Lâm Phàm ngẩng đầu, chỉ thấy Doãn Mạch Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn mình:

    – Sư huynh, huynh nhìn đệ làm gì?

    Hiện tại Lâm Phàm chỉ cần nhìn một ánh mắt có chút khác thường nào đó thì cũng cảm giác cả người run lên, giống như thời thời khắc khắc đều có người nhớ tới thân thể thuần khiết của mình.

    Doãn Mạch Thần cười cười:

    – Không có gì, chỉ là bộ dạng ăn như hổ đói của Lâm sư đệ khiến ta mở rộng tầm mắt thôi.

    – Doãn sư huynh, mỗi người chỉ có thể lĩnh một phần cơm thôi sao?

    Lâm Phàm hỏi.

    – Đúng, ở đây chuẩn bị suất ăn theo đầu người.

    Doãn Mạch Thần cười nói.

    Lâm Phàm vừa nghe, tức thì vui mừng.

    Hiện giờ ở trong mắt Lâm Phàm, bất kỳ ai cũng đều là exp, mà không đi tranh thủ đá đểu chọc giận là không được rồi.

    Ngay khi xác nhận được tin tức từ Doãn sư huynh, Lâm Phàm bắt đầu quyết đoán mở ra skill chọc giận.

    Lâm Phàm tạo vẻ mặt bình tĩnh bưng lấy phần đồ ăn của Doãn sư huynh, để qua trước mặt mình, sau đó nhìn Doãn sư huynh, đợi Doãn sư huynh nổi giận.

    – Doãn sư huynh, đệ còn chưa ăn no, huynh ngồi nhìn đệ ăn là được rồi.

    Lâm Phàm mở miệng nói.

    Giờ khắc này trong lòng Lâm Phàm rất là chờ mong, Doãn sư huynh, huynh mau động thủ đi, nhanh chóng lật bàn đánh ta đi. Tuy rằng huynh làm người không tồi, nhưng ai kêu sư đệ ta dựa vào ăn đòn thăng cấp đây.

    Thế nhưng việc làm Lâm Phàm nhớ nhung kia lại không xuất hiện. Doãn sư huynh này chỉ hơi sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười.

    – Được rồi, như thế sư huynh không ăn nữa, nếu sư đệ chưa ăn no thì ăn phần của huynh cũng không sao.

    Doãn Mạch Thần nói.

    Lâm Phàm vừa nghe, tí thì ngã lăn. Chuyện này…

    Lâm Phàm đột nhiên phát hiện, hiện tại muốn chọc giận người cũng thật là khó a, người ở đây là làm sao vậy, tại sao ai nấy đều rộng lượng thái quá thế chứ.

    – Doãn sư huynh? Huynh không đói sao?

    Lâm Phàm hỏi.

    – Đói.

    Doãn Mạch Thần gật đầu nói.

    – Vậy đệ giành đồ ăn của huynh, sao huynh không tức giận?

    Lâm Phàm có loại xúc động muốn khóc, không thể phối hợp chút mà đánh ca được sao?

    Doãn Mạch Thần cười lắc lắc đầu:

    – Làm sư huynh là cần phải chiếu cố sư đệ, nếu sư đệ đói, sư huynh tự nhiên phải giúp sư đệ ăn no.

    Fu-ck…

    Nếu như lúc này xung quanh không người, Lâm Phàm tuyệt đối là muốn khóc lớn một hồi, vì sao tiến vào ngoại môn lại toàn gặp được những người như thánh mẫu thế này, sau này để ca đi đâu hấp dẫn cừu hận đây?

    – Sư huynh, giờ đệ lại không đói nữa rồi, phần cơm này trả lại huynh.

    Lâm Phàm đẩy phần ăn trở về cho Doãn Mạch Thần.

    – Sư đệ, đệ đói thì đừng ngại, sư huynh không có việc gì.

    Doãn Mạch Thần nói.

    – Không cần.

    Lâm Phàm lắc đầu nói.

    ….

    Mà vừa lúc này, phía trước truyền lại tiếng vỗ bàn.

    – Đưa cơm của ngươi cho ta.

    Lâm Phàm nhìn theo, chỉ thấy một người to cao như quả núi đang đứng, hình như là cướp đồ ăn của một người khác.

    – Sư huynh, đây là của ta.

    Trong đám người truyền đến một giọng nói thánh thót như chuông bạc, rất dễ nghe, hẳn là của một muội tử.

    – Bây giờ là của ta, ngươi có gì không phục.

    ….

    Lâm Phàm giờ phút này đứng lên, nội tâm vui vẻ, rốt cuộc chứng kiến người như vậy. Lâm Phàm cũng không tin trong hơn tám nghìn đệ tử ngoại môn lại không có kẻ nào hung hăng càn quấy.

    – Lâm sư đệ, đừng gây chuyện, hắn là người của Dịch sư huynh.

    Doãn Mạch Thần có chút kiêng kị nói.

    Lâm Phàm vừa nghe lại càng vui hơn, đây là người có hậu trường a, không tồi, không tồi.

    – Doãn sư huynh, Dịch sư huynh là ai?

    Lâm Phàm hỏi.

    – Hắn là một trong mười đại đệ tử ngoại môn kiệt xuất, đứng ngang hàng với Mạnh sư huynh, địa vị tại ngoại môn rất cao. Người kia chính là người của Dịch sư huynh, loại chuyện này ở ngoại môn tuy rằng không hay xảy ra, nhưng không phải không có, sư đệ nghe sư huynh một lời, ngàn vạn lần đừng xen vào việc của người khác.

    Doãn Mạch Thần cảnh báo nói.

    – Vâng.

    Lâm Phàm gật gật đầu.

    Doãn Mạch Thần cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn chỉ sợ Lâm sư đệ nghé con không sợ cọp, thích lo lắng chuyện bất công của thiên hạ.

    Tuy nói tông môn nghiêm cấm tư đấu, nhưng cứ nơi có người sẽ có xung đột lợi ích, không thể nào tránh khỏi.

    Chẳng qua khi Doãn Mạch Thần quay đầu nhìn lại thì đã thấy Lâm sư đệ đi về phía bên kia, nhất thời kinh hãi ăn vội ăn vàng mấy miếng rồi chạy theo.

    Lâm sư đệ là muốn làm gì? Ngàn vạn lần đừng có xen vào việc của người khác a.

    —–oo0oo—–
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 13: Tiết tấu này không sai

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bachngocsach.com



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Lúc này, trong đám người, đông đảo đệ tử ngoại môn ngồi ở tại chỗ hoặc là đứng cạnh xem tình huống trước mắt, giống như là một đám thực khách trong nhà hàng đang vừa ăn vừa xem kịch vui.

    Có xì xào bàn tán, cũng mặc niệm cho sư muội xui xẻo này vài giây.

    Bọn hắn đều biết gã đệ tử ngoại môn cao lớn kia, là tiểu đệ của Dịch Trung Thiên – một trong mười đệ tử ngoại môn kiệt xuất, bình thường ngang ngược càn rỡ, chuyên khi dễ người.

    – Hôm nay ta thích lấy của ngươi đấy, ngươi muốn thế nào?

    Vương Thiên Phong cao lớn thô kệch, cũng không hiểu thương hương tiếc ngọc. Nếu là người bình thường, thấy sư muội khả ái xinh đẹp như thế, làm sao còn có thể hạ thủ, che chở không kịp ấy chứ.

    Lâm Phàm nhìn tình huống, hắn chưa từng gặp mỹ nữ trước mắt, thế nhưng sư muội này cũng quá con mẹ nó xinh đẹp.

    Lâm Phàm vừa mới ăn cơm xong, phần ăn này có thể tăng exp, hiển nhiên không phải đồ ăn bình thường. Mà cơm canh có thể tăng trưởng tu vi đương nhiên là khiến người ta muốn ăn càng nhiều càng tốt.

    Đại hán to con này, chỉ sợ cũng bởi vì nguyên nhân đó nên mới phải đi tìm quả hồng mềm để nắm.

    – Ngươi…

    Phạm Vũ Hân cắn chặt hàm răng, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng đại hán trước mắt, lại không biết làm sao cho phải.

    – Hừ…

    Vương Thiên Phong khinh thường cười lạnh một tiếng, không hề có chút khí phách sư huynh, quả thực khác xa Nghê Minh Dương hay Doãn Mạch Thần.

    Đệ tử ngoại môn chung quanh thấy tình huống trước mắt, cũng đều lặng lẽ không lên tiếng. Tuy sư muội xinh đẹp động lòng người, nhưng bọn hắn cũng không dám trêu chọc Vương Thiên Phong.

    Lúc này Hàn Lục đứng trong đám người, nhìn tình huống, thần sắc hờ hững, không hề có chút dao động nào.

    – Con đường tu luyện là cá lớn nuốt có bé, chỉ có càng mạnh mới đủ.

    Hàn Lục nắm chặt hai tay, sau đó cúi đầu chuẩn bị rời đi.

    – Dừng tay.

    Vừa lúc đó, một tiếng thét vang truyền khắp toàn bộ nhà ăn, mọi người nghi hoặc đảo mắt tìm người lên tiếng.

    Hàn Lục vốn chuẩn bị rời đi cũng dừng bước, bởi vì cái giọng này nghe rất quen.

    – Là hắn…

    Khi Hàn Lục nhìn sang, thấy là người nọ thì vẻ mặt bình thản lập tức che kín sương lạnh, phảng phất như có thâm cừu đại hận.

    Lâm Phàm nhìn Vương Thiên Phong, Hậu Thiên cấp sáu.

    Sau đó Lâm Phàm lại nhìn muội tử kia, Hậu Thiên cấp một, nhưng sát phía sau là mấy dấu chấm hỏi.

    Điều này làm cho Lâm Phàm có chút nghi hoặc, đây là ý gì? Nhưng hiện tại chuyện này cũng không quan trọng, bởi vì Lâm Phàm muốn bắt đầu chọc tức.

    Rất nhiều exp đang hướng chính mình ngoắc ngoắc, bất kể là thế nào cũng phải kiếm một mớ đã.

    – Ngươi là ai?

    Vương Thiên Phong thấy có người đi ra, tức giận quát.

    Lâm Phàm liếc Vương Thiên Phong một cái, sau đó nhún chân nhảy lên bàn, chửi ầm lên.

    – Loại như ngươi cũng đòi làm sư huynh, chỉ biết khi dễ sư đệ sư muội, ta còn xấu hổ thay cho ngươi, đồ rác rưởi, phế vật, đần độn…

    Lâm Phàm thao thao bất tuyệt, đủ từ ngữ khó nghe ùn ùn phun ra, khiến đám đệ tử ngoại môn đang vây quanh trợn mắt há hốc mồm.

    Mà Phạm Vũ Hân vốn rất tức giận, giờ khóe miệng trong lơ đãng lộ ra một tia tươi cười không ai nhìn thấy.

    – Ha ha…

    Nghe Lâm Phàm chỉ mặt Vương Thiên Phong mà mắng, đệ tử ngoại môn xung quanh cũng đều cười lên.

    Nhưng cười còn chưa xong, Lâm Phàm đã quay sang bọn hắn.

    – Các ngươi cười gì mà cười, kẻ nào cũng đều là phế vật, thân là nam nhân, thế nhưng thấy một sư muội yếu đuối bị loại tiểu nhân xấu xa đê tiện này khi dễ lại chỉ biết đứng xem, ta đỏ mặt thay các ngươi này… Các ngươi nhìn nhìn cái gì? Không phục hả, không phục thì đến đánh ta chắc?

    Lâm Phàm chỉ đám sư huynh đệ xung quanh mà mắng.

    Giờ phút này, Doãn Mạch Thần vừa tới kịp để nghe thấy Lâm sư đệ chửi, lập tức bị hù đến mặt trắng bệch.

    Sư đệ, tội gì phải làm khổ mình như thế, đây là ngươi đắc tội tất cả mọi người, sư huynh cũng không thể nào cứu được ngươi a. Không được, nhất định phải nhanh chóng báo cho Nghê sư huynh biết, bằng không thành đại loạn mất.

    Doãn Mạch Thần không có nghĩ nhiều, vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài. Thời điểm này Doãn Mạch Thần chỉ hận không có thêm mấy cái chân để chạy nhanh hơn chút.

    ….

    Giờ khắc này,

    Lâm Phàm đứng trên bàn, mắt nhắm hờ, thở khẽ một hơi. Sỉ nhục các ngươi như thế, nếu các ngươi còn không xông lên quần công thì quá để cho bản đại gia khinh thường.

    Lâm Phàm chửi mỏi mồm, nhảy từ trên bàn cơm xuống, tiếp đó đi tới trước mặt Vương Thiên Phong:

    – Sao, có giỏi thì đánh ta đi, ta khinh!

    Lâm Phàm nhìn ra Vương Thiên Phong này đã nghẹn đỏ mặt, tiếp tục chọc tức.

    Thành bại hôm nay chính là từ chỗ này.

    – Muốn chết…

    Giờ phút này, mắt Vương Thiên Phong như bốc hỏa, một quyền đấm thẳng về Lâm Phàm.

    Đệ tử ngoại môn chung quanh kinh hô một tiếng. Theo bọn hắn nhìn, hôm nay có thể sẽ có tai nạn chết người.

    Mà Phạm Vũ Hân cũng có chút khẩn trương nhìn theo.

    “Ầm…”

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +2000.”

    Cường độ thân thể của Lâm Phàm hiện tại có thể thừa nhận cả một kích toàn lực của Nghê Minh Dương Hậu Thiên cấp tám, tự nhiên không để một quyền của Vương Thiên Phong vào mắt.

    Cảm thụ được exp lại tăng cao, Lâm Phàm không khỏi nở nụ cười.

    Nhưng khi hắn đang hớn hở đợi đòn tiếp theo thì lại phát hiện Vương Thiên Phong đang cảnh giác nhìn mình.

    Lâm Phàm đột nhiên kịp phản ứng, Vương Thiên Phong toàn lực đánh một quyền thế nhưng chính hắn lại không có việc gì đứng nguyên tại chỗ, chỉ thằng ngốc mới không nhận ra chuyện này có vấn đề.

    Lâm Phàm lập tức bộc phát hoàn toàn kỹ năng diễn xuất cường đại của mình.

    “Phụt…”

    Mặt hắn chuyển sang đỏ bừng, từng đóa hoa máu phun ra từ miệng. Để làm tăng cường độ chú ý, Lâm Phàm còn cố ý phun thêm mấy ngụm.

    Giờ máu không đáng tiền, exp mới là đáng giá nhất.

    – Ha ha…, tiểu tử, xem ngươi còn dám hung hăng càn quấy không.

    Vương Thiên Phong thấy kẻ dám chửi mình cuồng phun máu tươi, cũng cười lớn, đối với một quyền vừa rồi, Vương Thiên Phong rất là vừa lòng.

    Hiện giờ muốn đúng là cảm giác này.

    Hàn Lục vẫn chưa đi, thấy tình huống trước mắt, không khỏi nhếch miệng cười, phẫn nộ trong lòng hạ đi nhiều.

    ….

    Lâm Phàm run run, khóe miệng còn vương máu, giơ tay chỉ thẳng:

    – Ta xem thường ngươi…

    Vương Thiên Phong thấy tiểu tử trước mắt này còn dám càn rỡ, càng nổi giận, hai tay bay múa, từng quyền từng quyền đánh lên người Lâm Phàm.

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +2000.”

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +2000.”

    ….

    Giờ khắc này, Lâm Phàm vì để cho Vương Thiên Phong có chút thoải mái, cũng đã nằm ở trên mặt đất, mặc cho Vương Thiên Phong đấm đá.

    Lâm Phàm duỗi thẳng sống lưng, thở nhẹ một hơi, không dễ dàng a. Vào ngoại môn đến giờ mới có một hôm thoải mái nhất.

    Ngay lúc Lâm Phàm cười thầm trong bụng, Vương Thiên Phong lại ngừng lại.

    – Hừ, hôm nay cho ngươi chút giáo huấn, xem sau này còn dám càn rỡ với ta không!

    Vương Thiên Phong hừ lạnh một tiếng sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

    – Đứng lại, đồ rác rưởi kia.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm đã gần chết trong mắt mọi người lại đứng lên, vẫn biểu hiện vô cùng suy yếu như trước, thế nhưng tiếp tục mở miệng mà điên cuồng chửi mắng Vương Thiên Phong.

    – Ngươi…

    Vương Thiên Phong sửng sốt, có chút khó tin, người này, lại vẫn có thể đứng lên.

    – Hừ, không chỉ ngươi, cả đám đang có mặt ở đây, trong mắt ta cũng đều là phế vật. Sao, ánh mắt kia của các ngươi là thế nào, ta chính là nói các ngươi đấy, không phục thì cùng lao vào đây, gia gia các ngươi không sợ các ngươi đâu.

    Lâm Phàm giờ phút này sắp khóc, thăng cấp kiểu này dễ dàng sao?

    Không chỉ chọc tức, mà còn phải chọc tức cả một đám lớn, nếu không thành công thì hết thảy cố gắng đều uổng phí.

    – Các sư huynh đệ, chúng ta đường đường nam nhi bảy thước, giờ lại bị kẻ này nói không đáng một đồng, sĩ khả sát bất khả nhục, hôm nay phải cho hắn hiểu được cái gì là có thể nói, cái gì là không thể nói.

    Giờ phút này trong đám người truyền đến này một câu giật dây mọi người.

    Lâm Phàm liếc mắt một cái nhìn lại, nhất thời trong lòng vui vẻ, hóa ra công thần giúp đỡ mình lại là Hàn Lục Hàn sư huynh.

    Lâm Phàm cực kỳ vui sướng trong lòng.

    Hàn sư huynh, ân tình hôm nay, ngày sau sư đệ nhất định sẽ hậu tạ.

    Quả nhiên, Hàn Lục khích xong, đám đệ tử ngoại môn đã không ít kẻ rục rịch.

    Có kẻ cúi đầu không nói, hẳn là vì lúc trước không ra tay nên cũng mang chút áy náy, mà có kẻ tính khí nóng nảy lại bị mấy lời này kích thích, chuẩn bị bộc phát.

    ….

    Giờ khắc này Lâm Phàm mừng như điên trong bụng, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, tiết tấu hôm nay không sai a.

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +1000.”

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +5000.”

    —–oo0oo—–
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 14: Căng họng rên la, kích phát tiềm lực của các ngươi

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bachngocsach.com



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    “Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp.”

    Nghe tiếng nhắc nhở, Lâm Phàm càng khoan khoái, trời không phụ lòng người, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có hồi báo.

    – Khoan, các sư huynh đệ, mau dừng tay, hình như hắn không chịu được nữa rồi.

    Trong lúc Lâm Phàm còn đắm chìm trong khoái lạc, một gã đệ tử ngoại môn kinh hô một tiếng.

    – Cái gì?

    – Giận quá mất khôn rồi, tất cả đều là đồng môn, tại sao chúng ta có thể làm ra chuyện như vậy chứ.

    – Mau đưa đi chữa thương, không thể để xảy ra chuyện lớn được.

    Hàn Lục vẫn đứng ở cách đó không xa, nhìn mọi việc trước mắt, khóe miệng lộ ra tươi cười: nếu gã này mà chết thật thì là xứng đáng.

    Mà giờ khắc này Lâm Phàm cũng vội vàng cất tiếng, chửi ầm lên:

    – Bọn cặn bã các ngươi, chỉ bằng các ngươi cũng mơ tưởng đánh chết ta á, quả thực là tự dát vàng lên mặt mình, ta khinh cả đám các ngươi…

    Nụ cười trên mặt Hàn Lục cứng lại, vẻ mặt biến đội, có chút kinh ngạc, cũng có chút khó tin.

    Chuyện này quả thực là không thể nào.

    – Khốn khiếp, còn dám chửi.

    Đám đệ tử ngoại môn đã dừng tay, giờ nghe người này không biết hối cải mà còn tiếp tục chửi bậy thì lại động thủ.

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +2000.”

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +3000.”

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +1000.”

    Lâm Phàm hưởng thụ cảm giác thoải mái theo mỗi lần được nhắc nhở exp tăng trưởng. Đám ‘cây kinh nghiệm’ này càng dùng sức thì Lâm Phàm càng vui vẻ, thế nhưng còn một việc khiến hắn tiếc nuối là vẫn còn không ít đệ tử ngoại môn cúi đầu đứng trầm mặc ở vòng ngoài, không chịu tiến lên tặng exp cho mình.

    – Tên khốn này, mau xin lỗi bọn ta.

    Vương Thiên Phong phẫn nộ quát.

    – Để ta cúi đầu trước đám khốn khiếp chỉ biết khi dễ nữ tử như các ngươi sao, nằm mơ đi.

    Lâm Phàm vui sướng, phối hợp quát to lên.

    – Chúng ta không có khi dễ người, tại sao ngươi lại nhục mạ chúng ta?

    Đám đệ tử ngoại môn đang giáo huấn Lâm Phàm nghe thế phẫn nộ phản bác.

    Bọn hắn không có làm cái gì, chẳng phải chỉ đứng một bên xem náo nhiệt mà thôi, tự dưng bị sỉ nhục.

    – Chửi mắng các ngươi thì làm sao, ta cứ chửi đấy, ngon thì đánh đi.

    Lâm Phàm dùng vẻ mặt thích ăn đòn quát to nói.

    – Các sư huynh đệ, cùng hắn nói nhảm làm gì, hôm nay chúng ta phải cho hắn biết kết cục của việc nói bậy.

    Vương Thiên Phong hổn hển nói.

    Từ khi theo Dịch sư huynh đến nay, chưa từng có ai dám nói như thế với hắn, Lâm Phàm xem như người ‘bóc tem’.

    ….

    Lâm Phàm vì để cho bọn hắn có cảm giác thành tựu, cũng cố căng họng mà rên la, thảm thiết đến độ kinh thiên động địa.

    Mỗi khi những ‘cây kinh nghiệm’ này chuẩn bị thu tay, Lâm Phong lại mở mồm chọc tức.

    “Bốp… Bịch.”

    Giờ khắc này trong phòng ăn như cái chợ vỡ, rất nhiều ngoại môn đệ tử đều không rõ vì sao vây quanh.

    Bọn hắn nhìn từ đầu tới cuối, trong lòng cũng bội phục không thôi đối với vị đồng môn bị quần ẩu đến kêu la thảm thiết mà vẫn không chịu thua này.

    Đây gọi là tính khí không chịu thiệt sao? Nhiều người như vậy, đánh không lại, nhận thua không được sao? Đợi sau này tu vi tăng lên, báo thù từng người không được sao?

    Hẳn đây là tinh thần không chịu nhục a!

    – Có phục hay không…

    Vương Thiên Phong giờ phút này mệt đến đứt hơi. Tu vi Hậu Thiên cấp sáu, nội khí hùng hậu, lý ra không thể mệt như vậy mới phải.

    Mới bắt đầu, Vương Thiên Phong cũng không dám dùng toàn lực đánh Lâm Phàm, nhưng sau đó lại phát hiện, kẻ này chỉ có rên to chứ không biết tắt thở, bức cho Vương Thiên Phong phát hỏa.

    Bởi vậy phần sau Vương Thiên Phong sử dụng toàn bộ khí lực.

    – Phục em gái ngươi, Lâm Phàm ta không phục trời, không phục đất, tên cặn bã ngươi có đánh chết ta, ta cũng không phục.

    Lâm Phàm chửi đáp lời.

    – Ngươi…

    Vương Thiên Phong thở phì phò chỉ vào Lâm Phàm, không biết phải nói cái gì.

    Chẳng lẽ người này làm bằng sắt sao?

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp + 800.”

    “Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp + 600.”

    Giờ phút này Lâm Phàm cả kinh, chuyện gì đây, sao exp lại tăng ít như vậy? Tiếp đó Lâm Phàm ngẩng đầu liếc nhìn quanh, đột nhiên phát hiện đám đệ tử ngoại môn vốn ‘hăng say’ đánh đấm mình, giờ từng người sắc mặt đỏ bừng, giống như là mệt chết.

    Cái đệch…

    Lâm Phàm cũng bó tay bó chân, chẳng lẽ đám người này đều là ‘thanh niên 1 phút’ sao? Chưa gì đã xong, ca còn chưa cảm nhận được gì đây.

    Không được, bản đại gia rên la lớn hơn để kích phát lực lượng của bọn hắn, nếu tốc độ tăng exp chậm như vậy thì đời nào mới có thể thăng cấp a.

    – Ái ái, đau chết mất, ta sắp không được rồi.

    – Bọn cặn bã các ngươi, ta sẽ không cúi đầu đâu.

    – Đám cặn bã chỉ biết khi dễ nữ tử…

    ….

    Phạm Vũ Hân nhìn vị đồng môn đang bị quần ẩu vì mình, trong đôi mắt ôn hòa hiện lên một tia sát ý. Thế nhưng ngay lúc Phạm Vũ Hân định mở miệng thì lại thấy bên ngoài có người đang đến.

    – Dừng tay.

    Lúc Nghê Minh Dương nghe Doãn sư đệ báo thì sửng sốt, sau đó chạy vội tới đây.

    Lâm sư đệ này thật đúng là nghé con không sợ cọp, người nào cũng dám chọc.

    Trong tông môn, tuy nói rất hài hòa, nhưng tranh đấu trong đó cũng cực kỳ kịch liệt, không cẩn thận một chút là vạn kiếp bất phục.

    Nghê Minh Dương tu vi Hậu Thiên cấp tám, cánh tay giống như ẩn chứa lực lượng vô cùng, đẩy ra toàn bộ người vây quanh Lâm Phàm.

    – Vương Thiên Phong, ngươi đây là muốn làm gì?

    Nghê Minh Dương căm tức nhìn Vương Thiên Phong quát.

    Doãn Mạch Thần nôn nóng bước lên đỡ Lâm sư đệ đang nằm trên mặt đất dậy, sau đó thần sắc khẩn trương kiểm tra một chút. Lâm sư đệ, ngàn vạn lần phải gắng gượng a.

    Giờ khắc này, Lâm Phàm ngơ ngẩn người.

    Chuyện quái quỷ gì đây, đang làm rất tốt, tại sao lại tan rồi.

    – Lâm sư đệ, không có việc gì rồi, Nghê sư huynh đến rồi.

    Doãn Mạch Thần thấy Lâm sư đệ ngây ngốc, nghĩ rằng Lâm sư đệ là bị đám người kia đánh đến choáng váng, vội nhỏ giọng an ủi.

    Lâm Phàm đờ đẫn nhìn Doãn Mạch Thần. Nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Doãn Mạch Thần đã sớm chết mấy trăm ngàn lần.

    Hại chết ca rồi…

    Chửi bới chọc tức nhiều như vậy, mà tới bây giờ mới phát huy một nửa công hiệu.

    Doãn Mạch Thần thấy chỗ Lâm sư đệ vừa nằm là một vũng máu, tức thì giận dữ hét lên với đám đệ tử ngoại môn xung quanh:

    – Thân là đồng môn, tại sao các người có thể ra tay ác độc như vậy, có còn tình nghĩa sư huynh đệ đồng môn không?

    – Cái này…

    Giờ phút này đám đệ tử vừa quần ẩu Lâm Phàm mới nhìn vũng máu trên mặt đất, giật mình, sau đó xấu hổ cúi đầu.

    ….

    – Nghê sư huynh, chuyện này ta nghĩ ngươi hẳn là nên quản tốt vị sư đệ này, nói cũng không thể nói lung tung đâu.

    Vương Thiên Phong nhìn Nghê Minh Dương nói.

    Tuy rằng tu vi không bằng Nghê Minh Dương, nhưng Vương Thiên Phong lại không hề sợ đối phương. Một phế vật tu luyện mười mấy năm vẫn chỉ có Hậu Thiên cấp tám, hắn căn bản không để vào mắt.

    – Hừ, Vương Thiên Phong, chuyện này ta sẽ báo với Mạnh sư huynh, thật muốn nhìn xem chẳng lẽ Dịch sư huynh dạy dỗ một đám toàn là những kẻ chỉ biết cướp đoạt đồ ăn của đồng môn sao?

    Nghê Minh Dương nói.

    ….

    Lâm Phàm nhìn rõ tình huống, thầm thở dài. Hôm nay là ngày xui của ca, chọn sai địa chỉ, lần sau nhất định rút kinh nghiệm, tuyệt đối không chọn bừa như hôm nay, bằng không cả bài ‘văn tế’ dài đều uổng phí.

    – Sư huynh, đệ có chút khó chịu, đệ muốn trở về nghỉ ngơi.

    Giờ phút này Lâm Phàm không còn tâm trí mà ở lại, nội tâm rất khó chịu.

    – Sư đệ, đệ gắng lên, để ta đỡ đệ trở về.

    Doãn Mạch Thần vội vàng nói.

    ….

    Nghê Minh Dương nhìn Vương Thiên Phong, biết chuyện này là không giải quyết được, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, đỡ Lâm sư đệ rời khỏi nơi này.

    Phạm Vũ Hân đứng trong đám người, sau đó yên lặng rời đi.

    —–oo0oo—–
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 15: Chuyện đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, ca sẽ không nói

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bachngocsach.com



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Trong phòng.

    Lâm Phàm vô lực nằm ở trên giường, nhìn đan dược chữa thương Nghê Minh Dương sư huynh lưu lại, cả người đều không thoải mái.

    Muốn thăng cấp trong tông môn quả thật là không ăn thua, xem ra phải tính cách chuồn ra ngoài lăn lộn. Thế nhưng tông môn có quy định, đệ tử ngoại môn nếu không được phép sẽ không cho xuống núi, thật là làm người ta đau đầu không thôi.

    Ài…

    Lâm Phàm thở dài một tiếng, sau đó cầm đan dược chữa thương Nghê sư huynh lưu lại trên tay.

    “Đinh, phát hiện đan dược chữa thương “Hồi Xuân Đan”, sau khi dùng, exp +50.”

    “Hồi Xuân Đan: đan dược chữa thương thông thường của Thánh Ma Tông, luyện chế từ Lam Hương Thảo.”

    Ài…

    Lâm Phàm lại thở dài lần nữa, sau đó nhét viên đan dược vào miệng, ực một cái nuốt xuống.

    Sau đó Lâm Phàm xem xét số liệu.

    Họ tên: Lâm Phàm.

    Cấp bậc: 11. ( Hậu Thiên cấp hai)

    Exp: (7000/50000).

    Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 19 (6000/2000000).

    Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 (1400/10000).

    Danh hiệu: Không Phục Thì Nhào Vô. (Tu vi bạo tăng gấp đôi, liên tục trong thời gian một nén nhang, danh hiệu sử dụng một lần duy nhất.)

    Lâm Phàm nhìn dòng exp của Thái Cấp Ma Thân cũng cảm thấy nhức đầu, hai trăm vạn exp, hiện tại chỉ dựa vào đám ngoại môn đệ tử ‘tẩm quất’ thì không biết khi nào mới đầy.

    Ài…

    Lâm Phàm lại thở dài lần ba, tiếp đó nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi thật tốt một phen, chuẩn bị buổi tối hành động.

    Không biết qua bao lâu.

    Lâm Phàm khịt khịt mũi, chỉ thấy một mùi hương thơm ngát xộc tới, làm Lâm Phàm rất là nghi hoặc.

    Một gã giống đực như mình cũng không có xài nước hoa, vậy mùi thơm là từ đâu đến?

    Quái dị, quái dị.

    Lâm Phàm mở to mắt, trong phòng không có một bóng người, cả cái bóng quỷ cũng không có.

    Vậy mùi thơm kia đến từ đâu?

    Hay là có một muội tử nào đó, trộm lẻn vào phòng ca, thừa dịp ca ngủ say mà cởi khố, nghịch đệ đệ, long trời lở đất một lần?

    Ngẫm nghĩ, Lâm Phàm cảm giác có chút đáng sợ, sau đó nhìn nhìn đũng quần, may là vẫn bình yên vô sự, không có bị xâm hại, bằng không thật không biết tìm ai mà bắt vạ.

    Ô…

    Lâm Phàm cầm cái bình ngọc ở góc giường lên, đây là đồ chơi gì?

    Bình ngọc này rất bình thường, không có hoa văn chữ viết gì, cũng không rõ là bảo bối gì.

    Lâm Phàm cầm lên, lắc lắc, bên trong kêu leng keng, giống như là chứa thứ gì đó.

    Lâm Phàm nhớ rõ trước khi mình ngủ thì trên giường không có đồ chơi này, vậy là ai đặt lên?

    Lâm Phàm đứng dậy, mở cửa phòng, ngoài trời đã tối đen không một bóng người. Nhìn quanh một lúc, Lâm Phàm trở lại trong phòng, ngồi lên giường mà tự hỏi, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Sau đó, Lâm Phàm đổ bình ngọc ra xem thử thứ bên trong.

    Một viên đan dược màu vàng tỏa hương thơm ngát, mùi vừa xộc vào mũi đã khiến tinh thần sảng khoái.

    “Đinh, chúc mừng phát hiện thánh cấp đan dược “Vô Thượng Đan”, sau khi sử dụng, exp + bốn trăm vạn.”

    “Vô Thượng Đan: thu thập băng tinh vạn năm từ Cửu U địa giới, tinh huyết yêu thú vạn năm cùng hơn mười loại tài liệu mà luyện thành.”

    “Hiệu quả: thành tựu tư chất ngộ tính tuyệt đỉnh vạn năm có một.”

    Ha ha….

    Giờ khắc này, Lâm Phàm vốn còn đang mờ mịt, đột nhiên mở to hai mắt.

    Phát rồi.

    Đan dược này là cái gì vậy, tại sao lại mạnh như vậy?

    Bốn trăm vạn exp, hố hố, là bốn trăm vạn exp.

    Giờ khắc này Lâm Phàm chỉ cảm giác mình sắp điên rồi, đây hoàn toàn là chuyện đĩa bánh rơi từ trên trời xuống a.

    Lâm Phàm cần nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, không nói hai lời, trực tiếp ném đan dược vào trong miệng, nhai khí thế.

    Ô, cứng thế, nhai không vỡ. Quên đi, bản đại gia không tin tà, trực tiếp nuốt xuống là được.

    “Đinh, dùng thánh cấp đan dược “Vô Thượng Đan”, exp + bốn trăm vạn.”

    Trong tích tắc, Lâm Phàm cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí lưu mạnh mẽ không thể ngăn cản, phảng phất muốn nổ tan xác hắn mà ra.

    “Đinh, mở ra cột công năng exp thăng cấp công pháp.”

    Nguyên bản thân thể vẫn còn rất bành trướng giờ đã đột nhiên khôi phục như thường.

    Lâm Phàm sửng sốt, mờ mịt không hiểu, sau đó bật bảng số liệu lên cẩn thận xem xét.

    Họ tên: Lâm Phàm.

    Cấp bậc: 11. (Hậu Thiên cấp hai)

    Exp: (7000/50000).

    Exp dự trữ: bốn trăm vạn. (có thể tăng cấp bậc nhân vật, có thể tăng cấp bậc công pháp.)

    Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 19 (6000/2000000).

    Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 (1400/10000).

    Danh hiệu: Không Phục Thì Nhào Vô. (Tu vi bạo tăng gấp đôi, liên tục trong thời gian một nén nhang, danh hiệu sử dụng một lần duy nhất.)

    Lâm Phàm nhìn mình có nhiều thêm tới bốn trăm vạn exp, cười đến ngoác cả miệng.

    Hiện tại tu vi vẫn là Hậu Thiên cấp hai, hơi khó coi, muốn làm một nam nhân bức khí mười phần sao lại cam tâm để tu vi của mình thấp thế được.

    Không được, cần phải thăng cấp.

    “Đinh, chúc mừng nhân vật lên cấp 12, Hậu Thiên cấp ba.”

    “Đinh, chúc mừng nhân vật lên cấp 13, Hậu Thiên cấp bốn.”

    “Đinh, chúc mừng nhân vật lên cấp 15, Hậu Thiên cấp năm.”

    ….

    Lâm Phàm liên tục cộng điểm, phảng phất là gặp Thần sát Thần, gặp Phật giết Phật, thế không thể đỡ, không người có thể ngăn cản cước bộ của Lâm Phàm.

    “Đinh, exp không đủ, không thể thăng cấp.”

    Lâm Phàm đang thoải mái tiến phăm phăm, nhất thời sửng sốt, có chút không dám tin. Sao mới đến Hậu Thiên cấp chín mà đã không lên được nữa rồi, đừng tịt sớm thế chứ.

    Khi Lâm Phàm cẩn thận xem số liệu, lại phát hiện từ Hậu Thiên cấp chín lên Tiên Tiên cần đến mười triệu exp.

    Giờ khắc này Lâm Phàm trợn tròn mắt, con bà nó chứ, sao lại khủng bố như vậy.

    Lâm Phàm tuy rằng không thấy thế nào, nhưng từ Hậu Thiên cấp tám lên tới Hậu Thiên cấp chín cũng chỉ có hai mươi mấy vạn exp, sao tới đây lại vọt lên mười triệu (1000 vạn).

    Nếu hệ thống thăng cấp này có dịch vụ chăm sóc khách hàng, Lâm Phàm nhất định phải khiếu nại, hung hăng khiếu nại, đây hoàn toàn là lừa đảo a.

    Nhìn thấy còn thừa lại hơn hai trăm vạn exp, Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

    Quên đi, còn lại vẫn là thăng cấp công pháp đi. Nháy mắt cái đã trở thành cao thủ Hậu Thiên cấp chín cũng ổn lắm rồi, nếu bị người khác biết, nhất định là muốn hộc máu mà chết.

    Khà khà.

    “Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp.”

    “Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân lên tới tầng 20, công pháp tiến giai Bất Diệt Ma Thể.”

    “Đinh, Bất Diệt Ma Thể tầng một (0/3000000)

    Khi nhìn đến Thái Cấp Ma Thân tiến giai thành Bất Diệt Ma Thể, tim Lâm Phàm suýt nữa bắn ra ngoài.

    Quả nhiên, công pháp có thể tự động tiến giai, hơn nữa nhìn bộ dáng hẳn là tiến giai vô hạn. Nếu đầy đủ exp, sau này ca chính là một Tank di động a.

    Số exp còn thừa do không đủ thăng cấp Bất Diệt Ma Thể nữa, Lâm Phàm thêm luôn vào Hầu Tử Thâu Đào.

    Tuy rằng Hầu Tử Thâu Đào là một công pháp rất rác rưởi, nhưng Lâm Phàm nghĩ tình nghĩa cũ, Hầu Tử Thâu Đào vì mình lập được công lao hiển hách, làm một người có lương tâm sao có thể đem vứt bỏ. Sau này nhất định phải đem Hầu Tử Thâu Đào phát dương quang đại, uy chấn hoàn vũ.

    “Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp.”

    “Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp.”

    Giờ khắc này Lâm Phàm rất là thỏa mãn, lại xem xét số liệu bản thân.

    Họ tên: Lâm Phàm.

    Cấp bậc: 18. (Hậu Thiên cấp chín)

    Exp: (0/10000000).

    Exp dự trữ: 400. (Có thể tăng cấp bậc nhân vật, có thể tăng cấp bậc công pháp.)

    Công pháp: Bất Diệt Ma Thể tầng 1 (0/3000000).

    Hầu Tử Thâu Đào tầng 12 (1400/30000).

    Danh hiệu: Không Phục Thì Nhào Vô. (Tu vi bạo tăng gấp đôi, liên tục trong thời gian một nén nhang, danh hiệu sử dụng một lần duy nhất.)

    Lâm Phàm thoả mãn cười cười, cố gắng hòa hõa kích động.

    Chuyện đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này, Lâm Phàm thề, tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.

    Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị tiếp tục nằm xuống mà thẩm du tinh thần tiếp thì lại phát hiện trên giường còn một tờ giấy.

    Lâm Phàm cầm lấy tờ giấy, vừa đưa mắt nhìn thì lập tức liên tiếp gật đầu.

    Chữ viết rất đẹp, nhưng có cảm giác ngang ngược hống hách, không đúng, nhất định là mình nghĩ nhiều.

    Nhất định là như vậy.

    Nhưng khi Lâm Phàm xem hết nội dung trên tờ giấy thì thần sắc biến đổi, sau đó ném tờ giấy sang một bên, mặt mày đau khổ lẩm bẩm nói.

    – Ca *&^$, nuốt xong rồi, giờ còn hướng dẫn cái cọng lông…

    ….

    Giờ phút này, trên bầu trời tối đen có thêm một đôi mắt sáng ngời giống như sao trên trời, lấp lánh động lòng người.

    – Trời ạ, đồ đần, sao lại ăn như thế.

    —-oo0oo—-
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)