Tiên Hiệp Tối Cường Hệ Thống - Tân Phong

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 136: Chuyện đơn giản

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    – Tông chủuuuu… không ổn rồi, có… có một đám nữ đệ tử đang vọt lên đây.

    Lúc này Trương Nhị Cẩu vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng chạy tới.

    Rất dọa người, thật sự là rất dọa người.

    Một đám nữ đệ tử hùng hổ xông tới khiến Trương Nhị Cẩu luống cuống không biết ứng phó ra sao.

    Lâm Phàm khẽ nhíu mày, nữ đệ tử? Nữ đệ tử nào? Thế nhưng ra tới cửa, vừa nhìn, Lâm Phàm lập tức nở nụ cười, không ngờ là đệ tử Già Lam phong đến.

    – Kính chào Lâm sư thúc.

    Chu Dao Dao tiến lên, tươi cười chào hỏi.

    – Kính chào Lâm sư thúc.

    Những nữ đệ tử còn lại cũng hành động tương tự.

    Trương Nhị Cẩu đứng một bên mà kinh ngạc vạn phần. Hắn không ngờ tông chủ lại quen biết nhiều nữ đệ tử như vậy, bởi từ khi tông chủ lập tông hắn đã bên cạnh, cũng không thấy tông chủ có lúc nào đi tạo quan hệ với người khác.

    Kỳ quái, quả thật rất kỳ quái. Rồi đến khi nhìn rõ những nữ đệ tử này, Trương Nhị Cẩu mở thật to mắt không chớp.

    Thật là quá xinh đẹp, nếu có thể lấy một người làm vợ thì tốt biết bao.

    Tông chủ và các sư muội này có quan hệ tốt như vậy, mà tông chủ lại rất quan tâm hai đệ tử bọn hắn, như vậy chắc có thể nhân tiện nhờ ép duyên đây…

    – Các sư điệt hôm nay sao lại rảnh rỗi lên Vô Danh phong thế?

    Lâm Phàm cười hỏi.

    – Chúng ta nhớ sư thúc nên tới thăm mà, hay là không được ạ?

    Chu Dao Dao nói.

    Lâm Phàm mỉm cười:

    – Qua bên kia ngồi đi. Nếu đã đến rồi thì để sư thúc chiêu đãi các ngươi thật tốt.

    Vô Danh phong chỉ có bốn người, so với cả ngọn núi rộng lớn thì quả thật có chút quạnh quẽ.

    Hiện giờ có nhiều người đến đây như vậy thì càng đông vui.

    Chu Dao Dao biết Vô Danh phong. Nơi này từng là một ngọn núi hoang um tùm cỏ dại, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã biến thành như vậy, nhất định là được tông môn chống đỡ mạnh mẽ.

    Lâm sư thúc không hổ là Lâm sư thúc, chỉ một thời gian ngắn đã khiến tông môn để tâm như vậy, quả thật là phi phàm.

    Thế nhưng hiện giờ không còn thì giờ trò chuyện phiếm nữa, Chu Dao Dao cất giọng khẩn cầu:

    – Sư thúc, ngài có thể giúp chúng ta một chuyện gấp được không?

    Chu Dao Dao nắm lấy ống tay áo của Lâm Phàm, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm hắn, vẻ rất đáng thương.

    Lâm Phàm cười nhẹ, làm ra vẻ mặt trưởng bối cưng chiều vãn bối:

    – Được, có chuyện gì?

    – Sư thúc có thể giúp ta luyện chế một ít đan dược được không. Đều là đan dược rất dễ luyện chế, nhưng cần gấp. Tài liệu chúng ta đều mang tới rồi.

    Chu Dao Dao nói.

    – Xin sư thúc giúp đỡ.

    Một đám nữ đệ tử đúng lúc này tiến lên, đồng thanh cầu xin Lâm Phàm.

    Hôm nay Già Lam phong được đại sư tỷ tổ chức một lần thí luyện, địa điểm là một bí cảnh ngay trên núi. Nơi đó tuy không có nguy hiểm gì, nhưng tình huống bên trong lại rất tồi tệ.

    Bởi vì trong đó có muỗi, cực kỳ nhiều muỗi.

    Thế nhưng đan dược đuổi muỗi lại không đủ để phân phát cho tất cả đệ tử.

    Nếu không có đan dược này, một khi tiến vào bí cảnh nhất định sẽ bị muỗi hút máu.

    Cuối cùng, đại sư tỷ vì công bình, trực tiếp phân phó không cho phép mang đan dược tiến vào bí cảnh.

    Bởi vậy ở thời khắc sau cùng, Chu Dao Dao nghĩ tới Lâm Phàm, chỉ hy vọng Lâm sư thúc có thể hỗ trợ.

    ….

    Trương Nhị Cẩu đứng ở một bên, hâm mộ nhìn tông chủ, khẽ than thở nhẹ: nhân duyên với phái nữ của tông chủ tốt thật, nếu người đứng trong vòng vây ấy là mình thì tốt biết bao.

    Đáng tiếc chuyện này không có khả năng.

    – Được, được, ta giúp…

    Đối với Lâm Phàm, luyện đan là chuyện rất đơn giản. Hiện giờ đám hậu bối này cầu xin mình, đương nhiên không thể để bọn họ thất vọng.

    – Sư thúc, chúng ta chỉ cần ba mươi viên đan, khi nào thì có thể ạ?

    Chu Dao Dao đem dược liệu giao cho Lâm sư thúc rồi hỏi.

    Bí cảnh không bao lâu nữa sẽ mở, các nàng cần phải nắm chắc thời gian.

    – Rất nhanh thôi.

    Lâm Phàm cười, sau đó lật tay phải, một ngọn lửa hừng hực bốc lên trong đó. Lâm Phàm ném hết tài liệu vào trong.

    Đám Chu Dao Dao thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không biết đây là thủ pháp luyện đan gì.

    Trương Nhị Cẩu được chân truyền của Lâm Phàm, hiện giờ tông chủ đại nhân đang luyện đan trước mặt mọi người, hơn nữa còn dùng phương pháp “Nhất niệm thành đan”, hiển nhiên là ngụ ý sâu xa.

    Thân là đại đệ tử Thánh Ma Tông, Nhị Cẩu làm sao có thể không biết tâm tư của tông chủ.

    Nhất là khi nhìn thấy đám sư muội đã ngây người thì Trương Nhị Cẩu biết mình phải làm gì.

    – Ồ, không ngờ là “Nhất niệm thành đan”. Đây chính là thủ pháp luyện đan cao nhất a, ngay cả tông chủ và các vị thái thượng trưởng lão Thánh Tông đều phải sợ hãi trước thuật luyện đan này.

    Trương Nhị Cẩu làm mặt kinh ngạc, hô lớn lên, đủ khiến toàn bộ nữ đệ tử Già Lam Phong nghe được.

    Hiệu quả của những lời này thật rõ rệt. Sắc mặt khiếp sợ của đám nữ đệ tử Già Lam phong tức thì biến thành kinh ngạc.

    Đặc biệt là Chu Dao Dao, ánh mắt nhìn Lâm Phàm đã vô cùng sùng bái. Nàng không ngờ Lâm sư thúc lại quá mạnh mẽ như vậy.

    Chẳng qua nếu chỉ diễn cảm này đã đủ thì thật xem thường ‘tài năng’ của Trương Nhị Cẩu.

    – Thủ pháp luyện đan này, Thánh Tông vạn năm nay chỉ mới có một người, mà vị tiền bối kia đã dùng thủ pháp này để đẩy Thánh Tông lên đỉnh phong, khiến các đại tông môn đều phải tìm tới cầu đan…

    Trương Nhị Cẩu cảm thán nói, đồng thời ánh mắt cũng liếc nhìn chú ý tới sắc mặt của các sư muội Già Lam phong.

    Năng lực nhìn mặt đoán ý nghĩ của Trương Nhị Cẩu rất cường đại, chỉ cần thấy hướng gió không đúng là sẽ lập tức đổi.

    Chẳng qua hiện giờ mọi việc đều phát triển theo dự tính.

    Lâm Phàm vừa luyện đan vừa thầm gật gù trong lòng. Nhị Cẩu rất khá, không hổ là đại đệ tử của bản tông, sau này nhất định phải hảo hảo bồi dưỡng.

    – Chu sư điệt, lấy túi trữ vật ra, chuẩn bị nhận đan.

    Ngay một khắc này, ngọn lửa trong bàn tay Lâm Phàm bốc lên mãnh liêt, thảo dược trong đó đã bị hòa tan hết, ngưng tụ thành đan dược.

    – Dạ?

    Chu Dao Dao sửng sốt. Nàng không nghĩ tới luyện đan lại nhanh như vậy, còn chưa tới một nén nhang.

    Nghe sư thúc nói, nàng không dám chậm trễ, lập tức xuất ra túi trữ vật.

    – Mở ra.

    – Vâng.

    Giờ khắc này, tay phải của Lâm Phàm rung lên, đan dược đang xoay tròn trong ngọn lửa tức thì bay về phía túi trữ vật.

    Một viên.

    Hai viên.



    Cuối cùng trọn vẹn một trăm hai mươi viên.

    – Sư thúc, quá nhiều rồi.

    – Một phần tài liệu có thể ra bốn viên, vừa vặn.

    Lâm Phàm nói.

    Các đệ tử Già Lam phong cả kinh, có vẻ không dám tin. Từ trước tới nay, bọn họ đều cho là một phần tài liệu ra một viên đan dược, thế nhưng Lâm sư thúc lại luyện ra tới bốn viên.

    Trương Nhị Cẩu nhìn mặt đoán chương trình, lập tức nắm chắc cơ hội mở miệng nói:

    – Thuật luyện đan của tông chủ đại nhân có một không hai trong tông, cả thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong cũng tự nhận không bằng tông chủ của chúng ta. Một phần tài liệu ra bốn viên đan là chuyện rất bình thường.

    Quả nhiên, ánh mắt của các nữ đệ tử Già Lam phong khi nhìn về Lâm Phàm đã không dùng từ sùng bái nữa, mà là dùng từ điên cuồng, giống như là của fan cuồng dành cho thần tượng của mình.

    Lâm Phàm mỉm cười, phất ống tay áo:

    – Xong rồi, nếu đang gấp thì các sư điệt mau trở về đi thôi. Chuyện luyện đan này là việc rất nhỏ, không cần để ở trong lòng.

    —–oo0oo—–​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 137: Thiên Địa Dung Lô

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Khi nhóm nữ đệ tử xinh đẹp động lòng người của Già Lam phong rời đi, Nhị Cẩu đi tới bên cạnh Lâm Phàm, có vẻ hơi khẩn trương.

    – Tông chủ, ngài thấy đệ tử thế nào?

    Trương Nhị Cẩu nở nụ cười đáng khinh hỏi.

    – Cũng không tệ lắm, sao cơ?

    Lâm Phàm liếc mắt một cái rồi nói.

    – Chả là về đại sự nhân sinh của đệ tử…

    Trương Nhị Cẩu có chút ấp úng. Nói thẳng ra làm người ta quá ngượng ngùng mà.

    Lâm Phàm bất đắc dĩ nhìn Trương Nhị Cẩu. Hắn đã hiểu, Trương Nhị Cẩu là muốn diễn màn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.

    Lâm Phàm thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ.

    – Nhị Cẩu, ngươi là đệ tử bản tông coi trọng nhất, sau này chính là người thay bản tông trở thành tông chủ đời thứ bảy. Bản tông đặt trọn vẹn kỳ vọng lên ngươi, chớ để cho bản tông thất vọng.

    Trương Nhị Cẩu vốn đang muốn nhờ tông chủ làm mai, nếu vận khí tốt, có khi có thể giải quyết đại sự nhân sinh. Nhưng hắn lại không nghĩ tới tông chủ sẽ nói những lời này.

    – Vâng, tông chủ yên tâm, Nhị Cẩu nhất định sẽ không để cho tông chủ thất vọng.

    Trương Nhị Cẩu đột nhiên nghiêm túc nói.

    Hắn vừa bị mấy lời của tông chủ làm chấn động. Thân là đệ tử được tông chủ đại nhân coi trọng nhất, tông chủ đời thứ bảy trong tương lai của Thánh Ma Tông, Trương Nhị Cẩu cảm giác trọng trách trên người mình tăng lên rất nhiều.

    Hắn không ngờ tông chủ lại coi trọng mình như vậy. Bất kể thế nào, hắn nhất định không thể để tông chủ thất vọng.

    – Ừ, đi đi.

    Lâm Phàm phất tay, sau đó quay trở lại phòng.

    Trương Nhị Cẩu nhìn bóng lưng của tông chủ, chút tình cảm nhi nữ trong đầu ban nãy lập tức bị ném sang một bên. Tông chủ xem trọng mình như vậy, nhi nữ tình trường tính là cái gì?

    Tông chủ tin tưởng mình như thế, sao có thể để tông chủ thất vọng.

    Một ngày khác.

    Lâm Phàm đang ở trong phòng luyện đan được Địa Ma chế tạo riêng, luyện chế một lò đan dược. Đây là lò đan cao giai do Kiếm Vô Địch mới nhờ.

    – Thành.

    “Ùng…”

    Trong thức hải, đỉnh lò mở ra, một viên đan tản ra ba loại hào quang, tỏa ngát hương bay xuống bàn tay Lâm Phàm.

    “Đinh, chúc mừng luyện chế Địa giai thượng phẩm Tam Sắc Thần Đan.”

    “Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ luyện đan thăng cấp.”

    “Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ luyện đan đạt tới tầng 20, mở ra hình thức tiến giai.”

    “Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ luyện đan tấn thăng thành Thiên Địa Dung Lô.”

    “Thiên Địa Dung Lô: nung trời luyện đất, không có gì không luyện hóa được.”

    Giờ phút này Lâm Phàm mừng như điên, thuật luyện đan rốt cuộc tiến giai, mà đẳng cấp mới này khiến Lâm Phàm có chút tò mò.

    Nung trời luyện đất, không có gì không luyện hóa được?

    Lâm Phàm tiến vào trong thức hải, gọi ra Thiên Địa Dung Lô.

    Trong nháy mắt, Lâm Phàm chấn động tâm thần. Tại trong thức hải, một lò luyện đan cực lớn, tỏa ra khí tức vĩnh hằng cổ lão nhàn nhạt, khí thế muốn tranh phong cùng trời đất xuất hiện. Vô số ngọn lửa hừng hực đủ để thiêu đốt vạn vật bao trọn lấy cái lò trong đó.

    ….

    Lâm Phàm chuẩn bị thử xem công dụng của Thiên Địa Dung Lô là gì.

    Hắn thử ném một viên Tốc Nguyên Đan vào Thiên Địa Dung Lô, sau đó điều khiển lửa thiêu đốt lên.

    Trong tích tắc, một luồng sáng chói lòa phóng lên từ miệng lò luyện, tiếp đó một viên đan dược bay ra.

    “Đinh, chúc mừng luyện chế Hoàng giai trung phẩm Tốc Nguyên Đan.”

    “Đinh, chúc mừng exp +0.”

    ….

    Lâm Phàm kinh ngạc vạn phần, không thể ngờ được Thiên Địa Dung Lô lại kiến Tốc Nguyên Đan từ Hoàng giai hạ phẩm tăng lên trung phẩm.

    Mà sau khi tấn thăng thành Thiên Địa Dung Lô, luyện chế đan dược thông thường lại không tăng kinh nghiệm. Xem ra sau này muốn thăng cấp có chút khó khăn.

    Thí nghiệm chưa dừng ở đây, bởi nếu chỉ có thế căn bản không xứng là Thiên Địa Dung Lô.

    Lâm Phàm tiếp tục ném viên Tốc Nguyên Đan đã tiến giai vào Thiên Địa Dung Lô, sau đó bỏ thêm thanh trường kiếm Huyền giai trung phẩm Tử Sương Kiếm cướp từ Nghê Mạn Thiên ở Thương Linh Châu vào.

    Kiếm này Lâm Phàm chưa bao giờ sử dụng qua, cũng không có bất cứ tác dụng gì, tốt nhất là thử với Tốc Nguyên Đan xem có sinh tác dụng nào không.

    – Luyện…

    Lửa bốc lên hừng hực, Lâm Phàm thậm chí nhìn thấy Tử Sương Kiếm trong Thiên Địa Dung Lô chỉ thoáng cái đã tan chảy thành nước rồi dung hòa vào viên Tốc Nguyên Đan.

    Lâm Phàm rất chờ mong. Hắn không biết tới cùng sẽ luyện chế ra đan dược gì.

    Nếu luyện chế ra một viên thần đan thì hay rồi.

    Lâm Phàm biết đây là thí nghiệm đầu tiên trong lịch sử khi dung hòa đan dược cùng binh khí. Nếu thành công, như vậy sẽ khai sáng ra một con đường luyện đan hoàn toàn mới.

    Đã tới lúc, đỉnh lò được mở ra, một viên đan dược đen kịt xuất hiện trong lòng bàn tay của Lâm Phàm.

    “Đinh, chúc mừng luyện thành Địa giai hạ phẩm Kiếm Ý Nguyên Đan.”

    Kiếm Ý Nguyên Đan: do Tốc Nguyên Đan hấp thu kiếm ý ngưng tụ thành.

    Kiếm ý… Kiếm ý.

    Lâm Phàm vỗ đùi, hắn hiểu ra rồi.

    Nghê Mạn Thiên thân là thủ tịch đệ tử của Kiếm Các, kiếm thuật cao siêu, mà thanh Tử Sương Kiếm này quanh năm làm bạn bên người Nghê Mạn Thiên, dần dần hấp thu kiếm ý của cô nàng.

    Lúc này lò đan dung luyện tất cả vào làm một, đương nhiên Tốc Nguyên Đan hấp thụ được kiếm ý trong đó.

    Thiên Địa Dung Lô, luyện hóa thiên địa, luyện hóa cả phần ý chí kia.

    Thiên Địa Dung Lô đích xác rất không tồi, thế nhưng còn chưa đủ, cần phải tiếp tục thử nghiệm.

    Lâm Phàm lại ném Kiếm Ý Nguyên Đan vào Thiên Địa Dung Lô, sau đó lấy một thanh trường kiếm thượng phẩm thêm vào. Thanh trường kiếm này đã được Lâm Phàm sử dụng qua, tự nhiên là ẩn chứa ý chí của hắn.

    Giờ khắc này Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào lò luyện.

    Đột nhiên, Lâm Phàm nhướng mày, thất bại?

    “Đinh, chúc mừng thất bại, viên đan dược này không thể thừa nhận ba lượt luyện hóa.”

    Đệch, thất bại lại còn chúc mừng.

    Ba lượt luyện hóa?

    Xem ra Hoàng giai hạ phẩm Tốc Nguyên Đan chỉ có thể thừa nhận hai lần luyện hóa, có lẽ đan dược phẩm cấp cao hơn mới luyện được nhiều lần hơn.

    Thế nhưng tiếp tục thử, Lâm Phàm mới hiểu mình nghĩ sai.

    Số lần luyện hóa không phải dựa vào phẩm cấp của đan dược. Những đan dược cao cấp hơn cũng đều như Tốc Nguyên Đan, chỉ luyện hóa được nhiều nhất hai lần, thêm lần nữa chắc chắn thất bại.

    Không biết là do hắn chưa phát hiện quy tắc đặc biệt nào đó, hay cố định như vậy, xem ra sau này còn phải tiếp tục tìm tòi.

    —–oo0oo—–​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 138: Ta muốn xuất tông

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Một tháng sau.

    Lâm Phàm khoanh chân tu luyện. Lãng Triều Kình hiện giờ đã lên tới mười hai tầng kình lực; Vô Tướng Thiên Ma và Kiếm Ý cùng đạt tới cảnh giới đại viên mãn là tầng 3; Xoay Chuyển Càn Khôn, Hắc Hổ Đào Tâm, Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ v.v… thì vẫn dậm chân tại chỗ như trước.

    Nhất là công pháp tăng phúc Long Hoàng Phách Thế, còn chưa tăng nổi cả một cọng lông.

    Tu vi tự thân càng là không có bao nhiêu tiến bộ, nhiều exp như vậy, nếu dựa vào cắn thuốc thì không biết tới bao giờ mới đầy.

    Dù mỗi ngày luyện chế không ít đan dược, nhưng đại đa số đều là đan dược sơ cấp, ăn vào không tăng được bao nhiêu exp.

    – Không được, nhất định phải ra ngoài một lần.

    An nhàn quá mức làm cho Lâm Phàm cảm thấy cả người khó chịu, giống như toàn thân chẳng còn tí sức nào cả.

    Mục tiêu của hắn còn rất lớn, rất xa, giờ cứ sống an nhàn như vậy sẽ khiến tâm tính bị biến chất.

    An nhàn không phải tác phong của ca, cứ tiếp tục nhàn nhã như vậy, ca vẫn còn là ca sao?

    Tiên Thiên sơ giai (60 triệu/ 100 triệu)

    Từng này exp không biết tới lúc nào mới có thể đầy nữa.

    Chẳng qua nếu có thể đột phá cánh cửa Tiên Thiên sơ giai, vậy lượng exp cần thiết sẽ giảm bớt.

    Nhưng tóm lại nhất định phải ra ngoài một phen, vì exp, cũng vì để nhìn thế giới này rộng lớn tới cỡ nào.

    Lâm Phàm đứng lên, đẩy cửa phòng ra, hai mắt chăm chú nhìn hư không, lòng đã hạ quyết tâm.

    – Sư thúc.

    Lúc này Thiên Vũ từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức tiến lên ân cần chào hỏi.

    Trong khoảng thời gian này, Thiên Vũ cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của mọi người ở Vô Danh phong, đồng thời bồi dưỡng được cảm tình thâm hậu với hai người Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác.

    Nhất là Trương Nhị Cẩu, Thiên Vũ lại càng có hảo cảm.

    Mặc dù ở trong mắt Thiên Vũ, Trương Nhị Cẩu tu vi thấp, thiên tư không được, nhưng thời gian dài ở chung, hắn phát hiện Trương Nhị Cẩu luôn quan tâm đến mình, để hắn nhớ lại sự quan tâm của huynh trưởng trong nhà khi hắn vẫn còn là phàm nhân.

    – Ừm, tu vi đã tiến vào Tiên Thiên sơ giai, không bao lâu nữa là có thể khôi phục hoàn toàn rồi.

    Lâm Phàm nhìn Thiên Vũ nói.

    Trong đoạn thời gian này, căn cơ của Thiên Vũ đã được Lâm Phàm dùng đủ loại dược liệu để khôi phục hơn phân nửa.

    – Tất cả đều là nhờ sư thúc ban cho đệ tử cơ hội tân sinh, đệ tử vĩnh viễn khắc ghi.

    Thiên Vũ cung kính nói.

    Ở bên Lâm sư thúc thời gian càng dài, Thiên Vũ càng cảm thấy sư thúc thần bí.

    Nhưng Thiên Vũ lại không biết, vị sư thúc giống như thần trong lòng hắn cũng đang buồn rầu không thôi. Vì muốn để lại trong lòng hắn một ấn tượng không thể xóa nhòa, Lâm Phàm phải làm bộ thâm trầm rất là vất vả, không có lúc nào được sống với bản chất thật.

    Thế nhưng Lâm Phàm cho rằng tất cả chuyện này đều đáng giá, bởi căn cứ báo cáo của Trương Nhị Cẩu, nội tâm của Thiên Vũ đang dần dần thay đổi, tiếp tục kiên trì hẳn là sẽ có thể dụ dỗ để hắn ở hẳn lại đây.

    – Tông chủ, chúng ta đã trở lại.

    Giờ phút này Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác từ đằng xa xuất hiện.

    Từ mấy ngày trước Lâm Phàm đã nảy ra ý định xuất tông, cho nên sai hai người đi vào tông môn tìm hiểu tin tức một phen.

    – Có thu hoạch gì không?

    Lâm Phàm hỏi.

    – Có ạ, bọn đệ tử nghe được tin từ nội môn là tông môn sẽ cử đệ tử nội môn đi Phiêu Miểu Tuyết phong vào sáng ngày mai.

    Trương Nhị Cẩu nói.

    Lâm Phàm nhìn về phía Thiên Vũ. Thiên Vũ là đệ tử nội môn, hẳn sẽ biết đó là nơi nào.

    Thiên Vũ cảm nhận được ánh mắt của Lâm sư thúc, bèn nói:

    – Sư thúc, Phiêu Miểu Tuyết phong kia nằm ở thành Dung Thiên. Ngọn núi đó quanh năm bốn mùa gió tuyết không ngừng, cũng là nơi mãnh thú tụ tập. Thành Dung Thiên chính là được các đại tông môn lập ra để trấn thủ ở đó, ngăn cản mãnh thú xâm lấn.

    Lâm Phàm gật đầu, lại quay sang Trương Nhị Cẩu:

    – Có tìm hiểu được lần này đi Phiêu Miểu Tuyết phong là chuyện gì không?

    – Có ạ, nhưng không rõ thật hay giả. Hình như tại đó xuất hiện một con mãnh thú cảnh giới Thiên Vị, tình huống cụ thể thì không rõ lắm.

    Trương Nhị Cẩu nói.

    – Sư thúc, có lẽ tông môn muốn cử người đi giết con mãnh thú này. Mãnh thú Thiên Vị toàn thân là bảo, thế nhưng cũng cực kỳ hung hiểm, chỉ sợ các tông đều có hành động.

    Thiên Vũ một bên nói. Hắn từng tham dự qua loại chuyện này, trong lòng tự nhiên hiểu rõ.

    – Thì ra là thế. Được rồi, mọi người đi nghỉ đi.

    Lâm Phàm khoát tay áo, sau đó đi xuống núi.

    Hắn muốn tới chỗ của tông chủ để xin đi cùng.

    Lâm Phàm thích nhất là giết mãnh thú. Exp nhiều, còn dễ dàng có được bảo bối. Nếu cứ quanh quẩn trong tông thì không biết tới khi nào mới có thể thăng cấp.

    – Tông chủ đi đâu thế nhỉ?

    Trương Nhị Cẩu nghển cổ nhìn theo, thắc mắc.

    – Hẳn là sư thúc cũng muốn đi Phiêu Miểu Tuyết phong.

    Thiên Vũ nhìn bóng lưng sư thúc rời đi mà nói.

    ….

    Một đường đi xuống, Lâm Phàm nhận được vô số lời chào hỏi cùng ánh mắt sùng bái từ các đệ tử ngoại môn. Hiện tại, lý tưởng duy nhất của bọn họ là có thể trở thành đệ tử của Vô Danh phong.

    Thế nhưng Lâm sư thúc mãi vẫn không thấy có ý định chiêu nạp đệ tử, các đệ tử ngoại môn này cũng chỉ biết tiếc nuối trong lòng.

    Tại sao trước kia không nhìn ra Vô Danh phong có tiềm lực như vậy chứ? Giờ muốn gia nhập cũng quá khó khăn.

    ….

    Lâm Phàm đi thẳng một mạch tới đại điện của tông chủ Thánh Tông.

    – Lâm Phàm cầu kiến tông chủ.

    – Vào đi.

    ….

    Tiến vào đại điện, thấy đã có vài thái thượng trưởng lão bên trong, Lâm Phàm lập tức nở nụ cười, chào hỏi:

    – Bái kiến các vị sư huynh.

    – Thì ra là sư đệ a…

    Một tiếng sư đệ này khiến mấy vị thái thượng trưởng lão rất là không thoải mái. Bọn họ đã một bó tuổi, lại phải kêu một thanh niên tí tuổi đầu làm sư đệ, thật đúng là quái dị.

    Thế nhưng cũng không có cách nào. Hiện giờ Lâm Phàm là phong chủ Vô Danh phong, lại tự lập tông môn, nhìn từ địa vị chính là ngang hàng với họ.

    Mà vai vế thì xem như nhập môn chậm một chút, gọi là sư đệ cũng hợp tình hợp lý.

    Yến tông chủ nhìn thấy Lâm Phàm, cười hỏi:

    – Có chuyện gì?

    – Tông chủ, sư đệ nghe nói đệ tử nội môn sắp đi tới Phiêu Miểu Tuyết phong đúng không, cho nên sư đệ tới để xin được đi theo.

    Lâm Phàm nói.

    – Không được!

    Lâm Phàm vừa dứt lời, những thái thượng trưởng lão kia đã cùng lên tiếng bác bỏ.

    Hiện giờ Lâm Phàm có được thủ pháp Nhất niệm thành đan, đã là bảo bối của tông môn, sao có thể cho đi tới hiểm địa mạo hiểm chứ.

    Huống hồ những tông môn khác dù không có oán cừu với Thánh Tông, nhưng rất khó cam đoan bọn họ sẽ không hạ sát thủ khi biết Thánh Tông có đệ tử có bản lĩnh ‘Nhất niệm thành đan’.

    —–oo0oo—–​
     
    rocklina, tho_daiuy, thanhson and 4 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 139: Đãi ngộ khác biệt

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Lâm Phàm biết bọn họ không để mình đi là vì sợ mình gặp phải bất trắc gì đó.

    Hắn có thể nhất niệm thành đan, dĩ nhiên sẽ được bất cứ tông môn nào xem là trân bảo, sao có thể để cho ra ngoài đối mặt nguy hiểm? Một khi có chuyện, vậy chính là tổn thất thật lớn.

    Giờ phút này Yến tông chủ không nói gì, chỉ nhìn Lâm Phàm.

    Lâm Phàm ôm quyền nói:

    – Sư đệ được ân cứu mạng của tông chủ và chư vị sư huynh nên mới có thể sống sót sau đại nạn, hiện giờ nhập tông đã mấy tháng, nhưng lại chưa xuất được chút sức nào giúp tông môn. Nay cơ hội bày ra trước mắt, kính xin tông chủ và các sư huynh thành toàn.

    – Sư đệ, cái này không thể được. Đệ vì đệ tử ngoại môn mà luyện đan đã là công lao bằng trời rồi, sao lại nói là chưa bao giờ ra sức. Huống hồ lần này nguy cơ trùng trùng, thậm chí lo đến cả tính mạng, sư đệ ở lại trong tông môn vẫn tốt hơn.

    Thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong lên tiếng nói.

    Lâm Phàm đương nhiên không vì mấy lời này mà đổi ý, nói:

    – Mãnh thú cảnh giới Thiên Vị không giống bình thường, các đệ tử đi săn giết nó sẽ có nguy hiểm rất cao. Nếu có đệ ở hậu phương luyện đan, nhất định có thể cứu được càng nhiều đệ tử, kính xin tông chủ và các sư huynh thành toàn.

    – Việc này…

    Các thái thượng trưởng lão khó xử nhìn tông chủ, không biết nên làm thế nào cho phải.

    Lâm Phàm hiên ngang lẫm liệt, nhìn không ra nửa điểm giả dối. Đồng thời bọn họ cũng thừa nhận, nếu có Lâm Phàm đi theo đội ngũ, ở hậu phương luyện đan, có lẽ sẽ cứu được rất nhiều đệ tử.

    Lâm Phàm thấy mọi người do dự, càng kiên quyết nói:

    – Lịch lãm cấm địa, Thánh Tông tổn thất thảm trọng, mất hết mặt mũi trước các tông môn khác. Lần này đi Phiêu Miểu Tuyết phong, sư đệ tất dùng đan dược để các đệ tử tông môn dũng mãnh vô song, khiến các tông môn khác phải ngước mắt mà nhìn. Kính xin tông chủ thành toàn.

    Chúng thái thượng trưởng lão giờ phút này cũng đều có chút do dự. Lâm Phàm nói không sai, lịch lãm cấm địa lần trước đích thật là làm Thánh Tông không còn mặt mũi, trở thành trò cười cho các tông môn khác, thậm chí còn không công hao tổn một đệ tử thiên kiêu.

    Hiện giờ nếu Lâm Phàm cùng đi với đệ tử nội môn đến Phiêu Miểu Tuyết phong, có lẽ sẽ thật sự có thể lấy lại thể diện cho tông môn bằng khả năng luyện đan của mình.

    Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn có cảm giác không ổn.

    Nhất niệm thành đan a, đó là kỳ tài luyện đan ngàn năm khó cầu, nếu chẳng may vẫn lạc tại Phiêu Miểu Tuyết phong thì không phải đơn giản chỉ là tổn thất một thiên kiêu nữa.

    – Được rồi, đi đi, nhưng trước mặt người ngoài không được sử dụng nhất niệm thành đan.

    Giờ phút này Yến tông chủ nhìn Lâm Phàm, nở nụ cười nói.

    Người này tâm tư không tinh khiết, không biết cực lực tranh thủ đi ra ngoài như thế là có mục đích gì, nhưng đi theo tông môn cũng không phải chuyện xấu.

    Con đường võ đạo cần phải dũng mãnh vô địch, cứ làm chậu hoa cảnh trong nhà chỉ có dễ gãy, không tôi luyện khó thành châu báu.

    – Tông chủ, chuyện này…

    Chúng thái thượng trưởng lão không dám tin nhìn lên, bọn họ không ngờ tông chủ sẽ đồng ý.

    Lâm Phàm giờ phút này trong lòng vui vẻ:

    – Tông chủ yên tâm, đệ tử tuyệt đối sẽ không lộ thuật nhất niệm thành đan trước mặt người ngoài.

    – Ừm, lần này tới Phiêu Miểu Tuyết phong, không nên tiếp xúc quá nhiều với tông môn khác, cũng phải tự bảo trọng.

    Yến tông chủ nhiều lần nhắc nhở.

    – Dạ.

    Lâm Phàm cười toe toét trong lòng, không ngờ có thể thuận lợi thông qua như vậy.

    Chúng thái thượng trưởng lão cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

    – Sư đệ, đệ có thể tới Đan Đỉnh phong chọn thảo dược cần thiết, chuẩn bị khi cần đến.

    Thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong nói.

    – Đa tạ sư huynh.

    Lâm Phàm cảm động nói. Mình ở Vô Danh phong luyện đan gần như đã cướp sạch sinh ý ở ngoại môn của Đan Đỉnh phong, giờ sư huynh lại rộng lượng quan tâm như vậy, nếu không cảm động thì quá là máu lạnh.

    Có điều đối với những thái thượng trưởng lão này, phân chia mạnh yếu trong từng phong đã không còn quan trọng. Chỉ cần tông môn cường thịnh, cho dù giải tán Đan Đỉnh phong cũng không sao cả.

    Đây chính là địa vị khác nhau thì suy nghĩ cũng khác biệt.

    ….

    Sau khi Lâm Phàm rời đi.

    – Tông chủ, thật sự muốn để cho hắn theo nội môn ra ngoài sao?

    Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nghi ngờ hỏi.

    – Ừ. Từ khi kẻ này tới đây, ta đã thường xuyên âm thầm chú ý, tuy hơi gian xảo một chút, nhưng lại chân tâm thật ý với Thánh Tông ta. Hiện giờ hắn muốn ra ngoài xem thế giới, chúng ta đương nhiên không thể vì hắn lĩnh ngộ nhất niệm thành đan mà nhốt ở nơi này.

    Yến tông chủ nhớ lại đủ loại hành động của Lâm Phàm trên Vô Danh phong, cũng chỉ lắc đầu bật cười.

    Đồng thời làm Yến tông chủ không thể không mở to mắt mà nhìn là kẻ này lại có thể giúp người khác dựng lại căn cơ, thật khó có thể tin nổi.

    – Nhưng nếu như gặp nguy hiểm thì nên làm thế nào?

    Thái thượng trưởng lão Lữ Minh Dương của Trung Thiên phong hỏi.

    – Không sao, ta đã có tính toán.

    Yến tông chủ nói.

    – Vậy thì tốt rồi. Chỉ cần không có gì ngoài ý muốn xảy ra, người này nhân định sẽ là nhân vật dẫn dắt Thánh Tông đời tiếp theo.

    Thái thượng trưởng lão Vô Nhai có đánh giá khá cao với Lâm Phàm.

    – Vô Nhai sư huynh, huynh đánh giá có cao quá không? Trong nội môn ở đời này cũng có rất nhiều thiên kiêu kiệt xuất đó.

    Thái thượng trưởng lão Nhan Triển Văn lắc đầu cười nói.

    – Sư đệ, tiếp tục nhìn là được rồi.

    Vô Nhai chỉ cười một tiếng, cũng không tranh cãi.

    Chúng thái thượng trưởng lão cũng đều cười mà không nói. Bọn họ không quản ai là thủ lĩnh đời tiếp theo, chỉ cần tông môn có thể trường tồn muôn đời là đủ.

    ….

    Giờ phút này Lâm Phàm vừa đi vừa khe khẽ hát. Thật sự là quá sung sướng, không ngờ tất cả đều thuận lợi như vậy.

    Lâm Phàm chọn hướng Đan Đỉnh phong mà tiến. Thái thượng trưởng lão đã nói rồi, có thể lên núi tự chọn thảo dược.

    Lần trước lén lén lút lút, lần này quang minh chính đại, khác biệt thật quá lớn.

    Đám đệ tử ngoại môn Đan Đỉnh phong giờ cũng thấy được Lâm Phàm, ai nấy giống như chim sợ cành cong mà né hết ra xa.

    Bọn hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc với người trước mắt. Đây là một kẻ vô cùng âm hiểm, làm hại đệ tử ngoại đường bọn hắn phải ăn không khí mà sống.

    Hiện giờ chẳng có bao nhiêu đệ tử nguyện ý tới Đan Đỉnh phong luyện đan, cho dù nơi đây đã không còn thu phí luyện đan kể từ khi bị thái thượng trưởng lão răn dạy nữa.

    Từng là mười phần tài liệu ra một lò đan dược, hiện giờ đã đổi thành năm phần tài liệu ra một lò.

    Thậm chi đan dược cấp thấp nhất định phải hai phần tài liệu ra được một lò.

    Yêu cầu này với đệ tử luyện đan ở ngoại đường Đan Đỉnh phong thật sự là quá nghiêm khắc.

    Lý Thuận càng thảm, lúc trước còn thoải mái luyện đan, giờ mỗi lần luyện đều như đánh trận, không phút nào dám lơ là.

    Nếu không luyện đan thất bại thì sẽ phải tự bỏ tài liệu ra đền.

    ….

    Tất cả tình huống bi thảm này đều là ‘nhờ ơn’ tên khốn trên Vô Danh phong ban tặng.

    – Lý sư huynh, không tốt, tên khốn khiếp trên Vô Danh phong đến.

    Lúc này đã có người hoảng sợ chạy tới báo cho Lý Thuận.

    Lý Thuận đứng bật dậy, ánh mắt kinh sợ, thậm chí có chút phẫn nộ, sau đó nổi giận đùng đùng đẩy cửa mà ra.

    —–oo0oo—–​
     
    rocklina, tho_daiuy, thanhson and 4 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tối Cường Hệ Thống
    Tác giả: Tân Phong
    Chương 140: Sư thúc giúp ngươi khai quang

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch & biên: †Ares†

    oOo

    Dọc theo đường đi, Lâm Phàm chỉ mỉm cười đáp lại những ánh mắt u oán của đệ tử ngoại đường Đan Đỉnh phong.

    Làm người thật khó, những đứa nhỏ này đều đang bị cừu hận che mắt a.

    Nhưng quên đi, cừu hận là động lực lớn nhất thế gian. Có lẽ tụi nhỏ oán hận mình sẽ càng chăm chỉ tu luyện, cố gắng để mong sau này hung hăng dẫm mình dưới chân, trả lại cơn giận năm đó.

    Nếu có thể dùng thân thể của mình để giúp những sơn dương lạc đường này tiếp tục phấn đấu, Lâm Phàm cũng vui lòng.

    Nghĩ thế, Lâm Phàm càng không thèm để ý những ánh mắt kia, thậm chí quyết định phải làm sao cho tụi nhỏ càng thù hận mình càng tốt, để tụi nó có thể bộc phát ra khí lực từ khi còn bú sữa mẹ, tiến thật xa trên con đường võ đạo.

    – Nhìn cái gì, không thấy bản sư thúc đến sao? Còn không nhanh chóng nghênh đón.

    Lâm Phàm hung hăng quát một tiếng, giống như sấm sét đánh bên tai đệ tử ngoại đường Đan Đỉnh phong, khiến cả đám run rẩy, hai mắt đầy sợ hãi.

    Không tồi, không tồi, chính là hiệu quả này.

    Thế nhưng kết quả lại không giống hắn mong muốn, bởi vì khi hắn chuẩn bị đi tới dược viên, đám đệ tử này chẳng những mất sạch biểu hiện thù hận, còn rụt rè chạy tới, vừa sợ sệt vừa cung kính chào đón hắn.

    – Bái kiến sư thúc.

    – Đệ tử bái kiến sư thúc.

    ….

    Lâm Phàm trợn tròn mắt. Mình kiêu ngạo như vậy còn được ân cần thăm hỏi, đám đệ tử ngoại đường này cũng quá không có tự tôn rồi.

    Ài, xong rồi, xong rồi.

    Lâm Phàm thở dài, một đời này của Đan Đỉnh phong xem như xong, đệ tử lại nhu nhược tới mức này cơ chứ.

    Sự thật là đệ tử ngoại đường Đan Đỉnh phong đã quá sợ đại ma vương này, thậm chí cả ý nghĩ phản kháng cũng không có.

    Thuật luyện đan cao siêu, đặc biệt được lòng người, ra tay tàn nhẫn, mấu chốt là cả thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong cũng đứng về phe đối phương.

    Như vậy bọn hắn còn biết làm sao? Lấy trứng chọi đá chỉ có một kết quả là bị hung hăng nghiền áp.

    Còn không bằng lấy lòng tạo quan hệ, không chừng sẽ được chỗ tốt thật lớn.

    – Lâm sư thúc, ngài có chuyện gì cần bọn đệ tử làm giúp không ạ?

    – Bọn đệ tử rất quen thuộc Đan Đỉnh phong, Lâm sư thúc có bất cứ chuyện gì cứ phân phó, bọn đệ tử lên núi đao xuống chảo dầu cũng không ngại.

    Đám đệ tử Đan Đỉnh phong vây quanh lấy Lâm Phàm thao thao bất tuyệt vỗ mông ngựa.

    Thảm sự ngày đó, bọn hắn còn nhớ như in. Sau khi trở lại Đan Đỉnh phong, cả đám không chỉ bị trưởng lão phạt, còn bị chửi một trận không ngóc đầu lên nổi.

    Ngay cả Cổ trưởng lão cũng bị giáng chức, đã trở thành một đệ tử ngoại đường.

    Tất cả biến hóa này đều do một tay Lâm sư thúc trước mắt tạo ra. Giờ ý tưởng duy nhất của bọn hắn là tạo được quan hệ tốt với đại ma vương này.

    Lâm Phàm nhìn tình huống không giống dự tính của mình, cũng không biết phải làm sao.

    Thôi, dù sao đều là sư điệt của mình, biết sai mà sửa là tốt rồi. Bản tông chủ không phải người thù vặt, bỏ qua việc các ngươi làm bậy trên Vô Danh phong.

    Giờ khắc này sắc mặt Lâm Phàm dần dần dịu đi rất nhiều:

    – Ừm, không tồi, không tồi.

    ….

    “Rầm.”

    Đúng lúc này, một tiếng sập cửa thật mạnh vang lên. Từ gian phòng gần đó, một người hùng hùng hổ hổ đi ra.

    Lâm Phàm vừa nhìn, nhất thời cười lên, thì ra là Lý Thuận sư điệt.

    Giờ phút này Lý Thuận hai mắt đỏ bừng, nộ khí bốc tận trời. Hắn thấy các sư đệ đều đang tung hô quanh Lâm Phàm thì lại càng tức đến run rẩy cả người.

    Lý Thuận có vô số lời muốn nói, nhưng không biết mở miệng thế nào. Hắn không dám càn rỡ, chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn căm tức nhìn Lâm Phàm.

    Hắn muốn để cho đối phương hiểu được, trong lòng mình có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu bất cam.

    – Lý sư huynh, Lâm sư thúc đến.

    – Lâm sư thúc, Lý sư huynh nhất định là vì nhìn thấy ngài tới mà hưng phấn kích động tới đỏ cả mắt.

    Lý Thuận nghe được các sư đệ nói thì tí nữa ngã ngửa, thậm chí muốn chửi ầm lên: đám không có chí khí, ai kích động đến con mắt cũng đỏ!

    – Lý Thuận, nhìn thấy Lâm sư thúc sao còn không tới ân cần thăm hỏi.

    Cổ trưởng lão bị giáng chức giờ cũng đứng len lỏi trong đám người, lạnh lùng nói

    Hắn coi như thức thời, giờ chỉ biết ngoan ngoãn, hy vọng lập công chuộc tội, sau này còn có thể trở lại thành trưởng lão ngoại môn.

    Lâm Phàm cười cười. Hắn không ngờ Lý Thuận tới bây giờ rồi vẫn còn có thể tỏ thái độ khó chịu với mình.

    Phần tinh thần này đáng quý a.

    Lâm Phàm tiến từng bước, Lý Thuận lại lùi theo từng ấy bước, lộ vẻ hơi sợ.

    – Thì ra là Lý sư điệt. Chuyện cũ đã qua rồi, sư điệt không nên để ở trong lòng.

    Lâm Phàm tiến lên, mặt hòa nhã vỗ vai Lý Thuận.

    Lý Thuận nhíu mày, không biết đối phương muốn thế nào.

    Còn đám đệ tử ngoại đường, ánh mắt nhìn Lâm Phàm thúc lại hiện vẻ áy náy. Không ngờ Lâm sư thúc đại nghĩa như vậy, không tính toán hiềm khích trước kia.

    Lý Thuận làm ra những việc quá phận như thế, nhưng Lâm sư thúc lại không chút oán hận. Phần bao dung này làm cho người ta kính nể a.

    – Ngươi muốn làm gì?

    Lý Thuận cảnh giác nhìn Lâm Phàm.

    – Ài, sư điệt không cần khẩn trương. Sư thúc có nghiên cứu qua về tướng số, hôm nay vừa nhìn thì phát hiện sư điện có tướng mạo của bảo châu bị long đong, tài ngang thiên địa nhưng lại bị lấp vùi.

    Lâm Phàm nghiêm trang nói ra những câu thần thần bí bí.

    Lý Thuận sửng sốt, nhưng sau đó lại càng thêm cảnh giác.

    – Sư điệt, cùng sư thúc tới đây, sư thúc giúp ngươi khai quang. Hy vọng sư thúc không có đoán sai.

    Lâm Phàm cười, vỗ bả vai Lý Thuận, sau đó hai người chậm rãi đi vào trong phòng.

    —–oo0oo—–​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)