Dị Giới Toàn Chức Pháp Sư - Loạn

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Pháp Sư
    Tác giả: Loạn
    Chương 224: Sát nhân nghiệp dư

    Dịch: Hoangforever
    Nguồn: truyenhoangdung

    “Ta van xin ngươi, ta lạy ngươi, ngươi tha cho ta đi, ta cũng chỉ là bị ép buộc mà thôi, ta…”

    Hôi Tứ bị Cự Ảnh Đinh ghim lại, không thể quỳ xuống cầu xin được, liền đứng trong tư thế kỳ dị kia van xin Mạc Phàm tha cho mạng chó của mình.

    4 hệ! Thế mà thật sự là 4 hệ! Tên mục tiêu này thế mà lại là một Ma pháp sư có 4 hệ! Giáo sĩ đại nhân từng nói với bọn họ rằng, tên mục tiêu này trời sinh song hệ.

    Nếu như theo lý thuyết bình thường thì khi hắn tới cấp bậc Trung cấp, hắn sẽ Thức tỉnh thêm 1 hệ nữa. Thế thì cộng đi cộng lại phải là 3 hệ mới đúng chứ!!

    Nhưng tên này lại 4 hệ…..

    Tại sao giữa người với người lại khác biệt nhau vậy trời?? Có còn để cho người khác tin nổi nữa hay không?

    Đương nhiên Mạc Phàm cũng không có hơi đâu mà nói chuyện với tên súc sinh này. Hắn nhìn sang con U Lang Thú của mình, thấy miệng nó vẫn đang còn dính đầy máu, liền thản nhiên nói:

    “Bữa ăn khuya của ngươi.”

    Quả thật U Lang Thú còn chưa có ăn no. Nó biết chắc chắn rằng cái tên Hắc Giáo Đình bị Cự Ảnh Đinh ghim lại kia sẽ không nhúc nổi nửa phân. Nó suy nghĩ xem nên ăn tên Hắc Giáo Đình này như thế nào, cuối cùng quyết định xé xác tên này trước, sau đó từ từ ăn…

    Cái đám Hắc Súc Yêu kia, quả thật hôi quá, nó nuốt không trôi. Còn tên Hắc Giáo Đình này mùi vị rất là thơm ngon!

    Trong nhà máy phát ra từng tiếng kêu la ” A a a” rất là thảm thiết, thảm thiết tới nỗi tê tâm liệt phế. Còn Mạc Phàm lúc này thì đã ra khỏi nhà máy từ lâu. Hắn đi về phía Trương Lộ Lộ đang còn chảy máu.

    Đây là lần đầu tiên Mạc Phàm gặp Trương Lộ Lộ, nàng là bạn gái của Hứa Chiêu Đình. Nhưng lúc này, nàng đã bất tỉnh mất rồi. Hắn vốn định nhờ nàng bảo vệ giúp hắn bí mật về chuyện hắn có tới 4 hệ. Ai mà ngờ được, nàng đã bất tỉnh từ lúc hắn sử dụng kỹ năng Hỏa hệ kia.

    Cũng may Mạc Phàm luôn mang theo thuốc cầm máu bên người, mặc dù không thể chữa lành vết thương được cho Trương Lộ Lộ, nhưng ít nhất cũng có thể giữ lại một mạng cho nàng.

    Sau khi cầm máu xong, Mạc Phàm đem Trương Lộ Lộ bế lên lưng U Lang Thú vừa mới ăn xong bữa ăn khuya kia.

    “Chúng ta trở về thôi.”

    Mạc Phàm nói với U Lang Thú. U Lang Thú phun ra một khúc xương, rồi chở Mạc Phàm và Trương Lộ Lộ chạy về phía khu vực thành phố với tâm trạng rất là hưng phấn.

    Ở trong khu vực thành thị có lệnh cấm sử dụng thú Triệu Hoán. Cho nên tới khu vực đông dân cư, Mạc Phàm đành phải thuê một chiếc xe để đi. Cũng may máu của Trương Lộ Lộ không có chảy tiếp nữa. Nếu như để lâu thêm nữa thì khi đó máu chảy hết và nàng sẽ chết. Móng vuốt của Hắc Súc Yêu có một loại chất lỏng khiến cho máu không thể nào đông lại được.

    Mạc Phàm đem Trương Lộ Lộ tới bệnh viện gần đây nhất. Sau khi thanh toán một khoản tiền thuốc thang không rẻ xong, lúc đó mới có một vị ma pháp sư hệ chữa trị tới trị liệu cho nàng.

    Trương Lộ Lộ mất máu quá nhiều, tạm thời cũng chưa thể nào tỉnh lại được. Mạc Phàm cũng biết ở trong bệnh viện rất là an toàn không thua kém gì trong trường học. Sau khi hắn để lại số điện thoại của mình, Mạc Phàm liền trở về căn nhà của mình.

    ……..

    “Mục tỷ tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc con Hắc ám yêu thú kia trốn ở đâu vậy? Đến tận bây giờ mà vẫn chưa tìm thấy tung tích của nó ở đâu cả. Bực quá đi mất.”

    Giọng nói Ngải Đồ Đồ phát ra, Mạc Phàm ở bên ngoài cửa cũng có thể nghe thấy được.

    Hắn đẩy cửa bước vào nhà. Lúc này hắn đang có chuyện không vui cho nên cũng không có chào hỏi gì tới hai cô nàng kia. Cứ như vậy nặng nề bước về phòng của mình.

    Hai nàng nói chuyện một lúc lâu, cho tới khi Mạc Phàm lên tầng 2 đóng cửa lại. Lúc này hai nàng mới phát hiện ra là hắn đã về.

    “Hắn tại sao về rồi mà cũng không có chào hỏi chúng ta lấy một câu? Có vẻ không hợp với tính cách của hắn cho lắm. Hơn nữa lần này hắn thế nhưng mà lại không có nhìn lén đùi của Mục tỷ tỷ….”

    Ngải Đồ Đồ lẩm bẩm một câu.

    “Em nói nhăng nói cuội gì đó!”

    Mục Nô Kiều có chút lúng túng. Tại sao con nha đầu chết tiệt này không biết giữ mồm giữ miệng cái gì vậy trời.

    “Tỷ không phát hiện ra trên người hắn có không ít màu trà sao? Hình như giống vệt máu đã khô.”

    Ngải Đồ Đồ nói.

    Mục Nô Kiều cũng không có nói gì. Nhìn dấu hiệu ban nãy, nàng đoán chắc chắn rằng hắn đã trải qua một trận chiến đấu. Bằng chứng chính là trên người hắn có một số vệt máu nhìn khá là lớn trông rất là bắt mắt.

    Cái tên này đã đi đâu vậy? Tại sao trên người hắn dính nhiều máu tới như vậy.

    “Chẳng lẽ tên đại ma đầu này là một tên sát nhân nghiệp dư thích giết người? Rõ ràng vệt máu kia không phải là của hắn.”

    Ngải Đồ Đồ nói.

    Mục Nô Kiều cũng không dám đoán mò như vậy. Thế nhưng trong đầu nàng nổi lên rất nhiều suy nghĩ.

    ……………….

    Đọc truyện toàn chức pháp sư truyện dịch hoàn chỉnh mới nhất tại truyenhoangdung.xyz

    Trong một góc nhỏ của con hẻm dài và nhỏ, nơi mà ánh đèn chiếu tới cũng chỉ được có vài mét.

    Một cánh cửa gỗ màu xanh thạch bích, vô cùng là cũ kỹ…Đột nhiên cánh cửa gỗ cũ kỹ này từ từ mở ra. Ngay sau đó một con quái vật hôi thối dùng 4 chân để bò nhanh chóng lén qua cánh cửa, hình như trên lưng nó có khiêng một người đang sống.

    Ngay sau đó, một nam tử mặc áo choàng màu xám tro cũng đi vào. Trước khi bước vào cửa, hắn còn quay đầu lại ngó nghiêng tứ phía một cái, sau khi xác nhận không có ai đi theo mình mới bước vào cánh cửa này.

    Bên trong cánh cửa là một cái sân cũ kỹ, có trồng một cây Diệp Tử trụi lủi, không còn tí lá nào.

    Sân rất là bẩn. Căn bản không có ai quét dọn cả. Đi sâu vào bên trong là cái hiên cũ kỹ với những bậc thang. Trên cái hiên đó có một người mang mặt nạ một bên đang đứng. Trên tay hắn cầm một chiếc roi và đang quật lên lưng mấy con Hắc Súc Yêu không nghe lời kia. Mấy con Hắc Súc Yêu này bị người kia đánh cho tới nỗi da tróc thịt bong rồi.

    “Giáo sĩ đại nhân, kế hoạch của chúng ta bị tên tiểu tử này phá tan rồi.”

    Hôi Nhất mở miệng nói.

    “Hứa Chiêu Đình, hừ hừ?”

    Tên mặt nạ nhìn Hứa Chiêu Đình mà Hôi Nhất mang về. Trên khuôn mặt hắn liền hiện ra nụ cười tàn độc.

    Hứa Chiêu Đình hữu khí vô lực ngẩng đầu lên. Nhưng hắn không biết cái tên vừa nhắc đến mình này là ai.

    Sau khi nhìn kỹ một lúc, nhất thời sự tức giận của Hứa Chiêu Đình liền bùng lên dữ dội, nói:

    “Thì ra là ngươi!”

    Bác Thành mặc dù lớn. Nhưng những thanh niên xuất sắc nhất Bác Thành có cùng độ tuổi không thể nào bọn họ không biết tới nhau được. Chính vì vậy Vũ Ngang biết tới Hứa Chiêu Đình. Và đương nhiên Hứa Chiêu Đình cũng nhận ra Vũ Ngang.

    Chẳng qua là, Hứa Chiêu Đình không ngờ tới được cái tên sẽ là người nối nghiệp Mục Trác Vân này lại là người của Hắc Giáo Đình. Xem ra hắn chắc chắn là một trong những tên đầu sỏ gây ra tai họa thảm khốc ở Bác Thành!

    “Ha ha ha …Nếu đã là người quen cũ, ta đây có lẽ nên có sự ưu ái đặc biệt dành cho ngươi.”

    Vũ Ngang nở nụ cười nói.

    “Cái loại nửa mặt quái vật như ngươi, đừng mong chết được tử tế!”

    Hứa Chiêu Đình tức giận mắng.

    Vũ Ngang nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt của hắn liền tắt ngấm. Có thể cảm nhận được lúc này hắn u ám như thế nào.

    Kể từ sau khi khuôn mặt của hắn bị hủy hoại mất một nửa, Vũ Ngang kỵ nhất là nghe thấy người khác nói mình như vậy. Cho nên hiện tại hắn thường lui tới nơi mà không có một cái gương soi nào!

    “Ta đã nói rồi. Ta sẽ có một sự đãi ngộ đặc biệt dành cho ngươi. Dám đối đầu với Hắc Giáo Đình, không có một ai, không có bất kỳ tên nào có kết quả tốt đẹp đâu.”

    Vũ Ngang lạnh lùng nói.

    “Giáo sĩ đại nhân. . . . . . Hôi Tứ, Hôi Tam, Hôi Nhị, Hôi Ngũ hình như đều chết hết rồi.”

    Hôi Nhất với vẻ mặt tái nhợt, nhỏ giọng nói.

    “Là do Thẩm Phán Hội giết??”

    Vũ Ngang lập tức quay mặt lại hỏi.

    “Là do mục tiêu sau đó chạy tới. Hắn còn cứu thoát một cô nương đi cùng với tên tiểu tử này.”

    Hôi Nhất nói.

    Hứa Chiêu Đình sau khi nghe thấy tên này nói như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm.

    Trương Lộ Lộ không có chuyện gì là tốt rồi. Hắn quả thật rất là lo lắng cho nàng. Lo nàng bị đám người điên rồ này bắt được.

    Vũ Ngang sau khi nghe thấy như vậy, chiếc roi đang cầm trên tay liền quật một phát vào mặt Hứa Chiêu Đình. Thoáng cái hắn liền tổn thất mất 4 tên thủ hạ của mình, trên khuôn mặt của hắn càng thêm tức giận hơn nữa.

    “Ngươi nghe thấy con bé kia còn sống liền cảm thấy vui mừng đúng không??”

    Vũ Ngang đi tới trước mặt Hứa Chiêu Đình, sau đó lại quật tới tấp lên người Hứa Chiêu Đình, tàn bạo nói,

    “Ta sẽ cho các ngươi thấy được rằng các ngươi còn sống trên cái thế gian này là điều hối hận lớn nhất cuộc đời mình!!”

    Nói xong câu đó, Vũ Ngang liền kéo thân thể đầy máu của Hứa Chiêu Đình vào trong căn nhà cũ kỹ.

    Mà tên Hôi Nhất ở một bên kia khi thấy Vũ Ngang kéo Hứa Chiêu Đình vào trong căn nhà, cả người hắn không khỏi rét run lên.

    Một người nếu như phạm sai lầm, hoặc đắc tội với Hắc Giáo Đình, một khi bị Hắc Giáo Đình bắt được, chắc chắn người đó sẽ bị Hắc Giáo Đình hành hạ tới nỗi sống không bằng chết. Nhất là rơi vào tay tên giáo sĩ có nội tâm vặn vẹo này.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Pháp Sư
    Tác giả: Loạn
    Chương 225: Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa

    Dịch: Hoangforever
    Nguồn: truyenhoangdung

    “Này, dậy ăn điểm tâm. Mục tỷ tỷ tốt bụng mua một phần thêm cho cậu, còn không nhanh cảm ơn.”

    Sáng hôm sau, Ngải Đồ Đồ thấy Mạc Phàm ngủ mơ màng trong phòng liền lấy điểm tâm với hương thơm ngào ngạt ra hấp dẫn hắn.

    Mạc Phàm cũng không có khách khí, liền cầm lên ăn.

    “Cái tên này, cậu càng ngày càng không biết phép tắc gì cả.”

    Ngải Đồ Đồ không hài lòng nói.

    “Các cô điều tra Hắc ám yêu thú đến đâu rồi?”

    Mạc Phàm thuận miệng hỏi một câu.

    “Không nói cho cậu biết đó. Làm gì được nhau. Cậu tính ăn cắp thành quả của chúng tôi sao? Tôi cho cậu biết, con thú này là của chúng tôi. Nó không trốn thoát khỏi lòng bàn tay chúng tôi được đâu!”

    Ngải Đồ Đồ vỗ lên ngực mình trịnh trọng nói.

    “Thật ra thì….”

    Mục Nô Kiều suy tư một lúc, chân thành nói.

    “Thật ra thì tôi cảm thấy kiểm tra lần này không đơn thuần là tìm kiếm con Hắc Ám Yêu Thú kia.”

    “Nói vậy nghĩa là sao?”

    Mạc Phàm hỏi.

    Hiện tại Mạc Phàm cũng không có tâm tư đi tìm kiếm con Hắc Ám Yêu Thú kia. Bởi vì Hắc Giáo Đình đã ra tay với hắn. Thậm chí Hứa Chiêu Đình còn dính líu vào nữa.

    Hứa Chiêu Đình bị bắt đi, sinh tử không biết thế nào. Đây là chuyện mà Mạc Phàm lo lắng nhất lúc này.

    “Tiêu viện trưởng có nói rằng, bắt con Hắc Ám Yêu Thú kia mang về lồng sắt thuần phục thú trong trường học mới xem như là hoàn thành nhiệm vụ. Hay nói cách khác, cho dù có bắt được con Hắc Ám Yêu Thú kia, thì cũng chưa tính là hoàn thành nhiệm vụ. “

    Mục Nô Kiều nói.

    “Mục tỷ tỷ, ý của tỷ có phải là trường học không quan tâm tới chuyện ai tìm được con Hắc Ám Yêu Thú kia, cũng không quan tâm tới chuyện ai bắt được nó. Mà họ chỉ quan tâm tới ai là người cuối cùng mang con Hắc Ám Yêu Thú đưa vào trong lồng sắt thuần phục thú trong trường học…Chỉ cần một người bắt được Hắc Ám Yêu Thú. Thì người này sẽ biến thành quả bóng bầu dục. Mọi người thấy quả bóng đó sẽ tranh nhau giành!”

    Ngải Đồ Đồ nói.

    “Đúng vậy. Cho nên trước khi chúng ta bắt Hắc Ám Yêu Thú. Chúng ta cần phải đem chuyện này suy tính cho thật kỹ lưỡng.”

    Mục Nô Kiều nói.

    “Nói cho cùng, con Hắc Ám Yêu Thú này cũng chỉ là ngòi nổ. Cuối cùng cũng sẽ là cuộc tranh đấu giữa các học viên với nhau. “

    Ngải Đồ Đồ bừng tỉnh đại ngộ.

    Sau khi nghe Mục Nô Kiều phân tích xong, nhất thời Mạc Phàm liền bừng tỉnh đại ngộ.

    Cho nên tới lúc đó hắn tranh đoạt là tốt nhất. Lúc này phí một đống thời gian như vậy để tìm tung tích con Hắc Ám Yêu Thú kia làm gì cho mệt.

    ……….

    Đọc truyện toàn chức pháp sư truyện dịch hoàn chỉnh mới nhất tại truyenhoangdung.xyz

    Ăn xong điểm tâm, Mạc Phàm đi tới bệnh viện thăm Trương Lộ Lộ.

    Thân thể Trương Lộ Lộ cũng đã khôi phục lại như cũ rồi. Ma pháp sư hệ chữa trị có thể làm cho loại vết thương sâu tới tận xương này nhanh chóng khép lại như cũ.

    Chẳng qua là, tinh thần Trương Lộ Lộ lúc này không được tốt cho lắm. Nàng ăn thứ gì cũng không vô. Vành mắt thì đỏ hoe. Hiển nhiên nàng đang rất là lo lắng cho Hứa Chiêu Đình.

    Mạc Phàm đưa nàng về chỗ ở của nàng. Sau đó hắn hỏi tại sao hai người bọn họ lại xuất hiện ở nơi đó.

    “Chúng tôi vốn là muốn tìm kiếm một bạn học khác hệ tạo thành một đội ngũ tìm kiếm Hắc Ám Yêu Thú. Hứa Chiêu Đình ở phòng rửa tay đụng phải một người, sắc mặt anh ấy liền thay đổi. Vì vậy hai người chúng tôi đi theo tên học viên này. Chúng tôi đi theo mãi, liền phát hiện bên cạnh đám người này có một sinh vật màu đen xì rất là xấu xí. Khi đó tôi khuyên anh ấy nên rời đi thôi. Nhưng anh ấy căn bản không nghe tôi khuyên bảo, liền đuổi theo vào sâu hơn.”

    Trương Lộ Lộ nói.

    “Học viên?”

    Mạc Phàm nhíu mày.

    Chẳng lẽ thế lực Hắc Giáo Đình đã chui lọt vào bên trong học phủ Minh Châu. Hoặc là bên trong học phủ Minh Châu thật ra đã có con cờ của bọn chúng từ lâu rồi. Cho tới khi thi hành nhiệm vụ lần này, bọn chúng mới từ từ nổi lên mặt nước?

    Mạc Phàm cảm thấy khả năng phía sau có vẻ lớn hơn một chút. Học phủ Minh Châu quản lý nghiêm khắc. Cho nên không thể có chuyện người của Hắc Giáo Đình dễ dàng chui vào như vậy.

    “Đúng vậy. Bọn họ nói muốn giết chết cậu. Nhưng bọn họ lại kiêng kỵ nhà trường và Thẩm Phán Hội. Cho nên chỉ có thể dùng phương thức không được bại lộ thân phận.”

    Trương Lộ Lộ nói.

    “Phương thức không được bại lộ thân phận….”

    Mạc Phàm cúi đầu trầm tư.

    “Tôi cũng chỉ biết cụ thể như vậy thôi.”

    Trương Lộ Lộ nói.

    “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi sẽ tìm biện pháp tìm ra tung tích nơi bọn họ nhốt Hứa Chiêu Đình.”

    Mạc Phàm nói.

    “Chúng ta không báo cho Thẩm Phán Hội biết sao…”

    Trương Lộ Lộ nói.

    Tổ chức có thể tấn công hiệu quả đối với Hắc Giáo Đình cũng chỉ có Thẩm Phán hội. Lực lượng của một người căn bản không thể nào chống lại Hắc Giáo Đình có thể điều khiển được Hắc Súc Yêu kia.

    “Tạm thời thì không được. Thẩm Phán một khi hành động. Cái đám Hắc Giáo Đình này mà ngửi ra được, rất có thể lập tức buông bỏ kế hoạch lần này…Một khi bọn chúng lựa chọn thu tay lại. Chúng ta đừng hòng mà tìm được Hứa Chiêu Đình.”

    Mạc Phàm nói.

    Trương Lộ Lộ cũng không nói gì thêm nữa. Lúc này quả thật nàng không biết nên nói như thế nào cho đúng.

    …………..

    Sau khi Mạc Phàm rời đi, Trương Lộ Lộ cảm thấy buồn ngủ.

    Nàng nửa ngủ nửa tỉnh. Trên cái thế giới này không có thứ gì khiến người ta cảm thấy đáng sợ và chán ghét bằng mấy con Hắc Súc Yêu kia. Thậm chí cái mùi từ cơ thể bọn nó tản mát ra đến tận bây giờ vẫn còn lượn lờ như có như không ở trên đầu mũi.

    Trương Lộ Lộ mở mắt, ánh mắt không có thần.

    Trong căn phòng là một màu đen. Rèm cửa sổ kéo ra một nửa. Ánh đèn ngoài phòng chiếu lên chiếc thảm trên mặt đất. Vắng ngắt….

    Mùi???

    Đột nhiên cả người Trương Lộ Lộ liền thanh tỉnh trở lại. Khi nàng ngửi lại, quả thật rõ ràng có cái mùi này thật.

    “Keng Keng.”

    Đột nhiên, ở bên ngoài hành lang truyền tới âm thanh thứ gì đó bị va chạm.

    Trương Lộ Lộ nghe thấy âm thanh này liền sợ tới nỗi hồn phi phách tán. Ngay lập tức nàng nhảy xuống giường, đi dép vào rồi chạy ra khỏi phòng, chạy lên nóc nhà của căn nhà này.

    Mùi càng lúc càng nặng. Kèm theo đó là âm thanh “Cách Cách” của tiếng bước chân truyền tới. Trương Lộ Lộ cúi đầu ở khoảng giữa cầu thang nhìn xuống phía dưới. Thì thấy một đám kỳ quái đang ngọ nguậy.

    Là những con quái vật kia!!!

    Trương Lộ Lộ không dám có nửa điểm do dự. Nàng chạy như bay về phía nóc nhà.

    Nàng hiểu rất rõ, nếu như nàng ở trong căn phòng đó, nàng chết là cái chắc, không thể nghi ngờ. Nàng chạy lên nóc nhà, sau đó có thể men theo các nóc nhà khác mà thoát đi được.

    Sau khi chạy lên nóc nhà. Đêm hôm khuya khoắt thế này, ngay cả một bóng người ở trên đường cũng không có một ai. Lại còn chưa nói tới ở trên nóc nhà còn để một đống đồ ngổn ngang.

    Vừa chạy tới bồn nước tên một cái mái nhà. Ở cánh cửa gỗ đi lên nóc nhà kia liền phát ra tiếng “Rắc” do bị một thứ gì đó hung hăng va vào.

    Thoáng cái 3-4 con Hắc Súc Yêu từ bên trong đó vọt ra. Chúng liếm láp hàm răng sắc bén. Trong con mắt hiện ra sự tham lam vô độ. Còn trên người bốc lên một mùi hôi thối chỉ khiến người ta buồn nôn.

    “Cô cô cô”

    Trương Lộ Lộ định nhảy sang một mái nhà khác. Nhưng ngay lập tức nàng phát hiện ra rằng, có một con Hắc Súc Yêu với khí tức nguyền rủa hắc ám nồng đậm bao phủ khắp cả người đang đứng trước mặt nàng.

    Khi nàng nhìn rõ con Hắc Súc Yêu này thì quả thật nó xấu xí vô cùng. Bởi vì khuôn mặt của nó gần như da tróc thịt bong, hư thối. Thậm chí nàng còn thấy rõ máu ở trong đó.

    Trương Lộ Lộ nhìn thấy vậy thiếu chút nữa sợ quá ngất đi. Nàng đã không còn đường để chạy trốn.

    “Cô cô cô cô cô ~! ! !”

    Theo hành lang truy đuổi lên tới đây cũng chỉ có mấy con Hắc Súc Yêu mà thôi. Nhưng chúng cũng không có hành động gì. Bọn nó đứng ở đó, cảnh giác nhìn con Hắc Súc Yêu bị khí tức nguyền rủa Hắc Ám bao phủ khắp cả người kia.

    Con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa kia từ từ đi tới chỗ Trương Lộ Lộ. Nó có một đôi mắt đỏ rực mang theo cừu hận, mang theo phẫn nộ. Từ trong miệng nó phát ra tiếng rít gào khàn khàn.

    Mục tiêu của con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa này không phải là Trương Lộ Lộ, mà là mấy con Hắc Súc Yêu vừa mới lên tới nơi kia!

    Trương Lộ Lộ ngây dại.

    Bởi vì nàng phát hiện ra con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa này xông lên đánh mấy con Hắc Súc Yêu vừa mới tới kia. Trong ánh mắt của nàng liền hiện lên sự không thể tin nổi vào mắt mình.

    Chẳng phải bọn nó cùng một loại sao?
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Pháp Sư
    Tác giả: Loạn
    Chương 226: Đích thân giết nàng

    Dịch: Hoangforever
    Nguồn: truyenhoangdung

    Con Hắc Súc có khí tức nguyền rủa liền xông về phía một con Hắc Súc Yêu có hình dáng nhỏ bằng con người. Hiển nhiên tốc độ của nó còn nhanh hơn mấy con Hắc Súc Yêu bình thường kia rất là nhiều. Con Hắc Súc Yêu có hình thể bằng con người kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa kia tóm lấy tứ chi rồi.

    Không chỉ có tốc độ, ngay cả sức mạnh, con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa này cũng mạnh hơn con Hắc Súc Yêu bình thường kia không biết bao nhiêu lần. Từ trên cơ thể nó toát ra sự ác độc và tàn bạo. Sau khi bắt được con Hắc Súc Yêu kia, con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa này liền xé đôi người nó ra!!

    “Roạt cách tách ~~~~~~~~~~”

    Một âm thanh pha tạp giữa tiếng thịt bị xé rách và tiếng xương vỡ liền phát ra. Máu tươi màu đen liền chảy xuống đầy đất.

    “Cô cô cô ~~~~~~”

    Mấy con Hắc Súc Yêu khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền sợ hãi, toan chạy trốn. Con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa liền xoay chuyển ánh mắt. Móng vuốt sắc bén màu đen mạnh mẽ quét qua một vòng………

    Móng vuốt màu đen nhọn hoắt xoẹt qua bức tường bên cạnh , va vào một con Hắc Súc Yêu chạy trốn chậm chạm ở phía sau.

    “Bá! !”

    Khi móng vuốt nhọn hoắt màu đen kia va vào con Hắc Súc Yêu đang còn chạy trốn kia. Nó liền bị cắt đứt và dừng ngay hành động chạy trốn lại. Trên thân thể của nó lúc này rõ ràng xuất hiện một vết thương có hình chữ ” X”. Mà thân thể của nó cũng theo vết thương này bị cắt thành 4 phần.

    Con Hắc Súc Yêu bị nguyền rủa hiện ra sự tàn bạo vô cùng khác thường. Mặc dù nó nhìn thấy đám Hắc Súc Yêu kia chạy trốn mọi nơi rồi. Nhưng nó vẫn không có dự định bỏ qua cho bất kỳ một con nào.

    Nó không ngừng giết chóc. Ở trong đôi mắt đầy thống khổ kia của nó hình như chỉ có giết chóc mới có thể khiến cho nó được giải thoát một chút.

    “Ba ! ! ! !”

    Ánh trăng thê lương chiếu rọi trên nóc nhà. Một con Hắc Súc Yêu cường tráng ném một con Hắc Súc Yêu nhỏ vào bồn nước bên cạnh Trương Lộ Lộ. Nhất thời con Hắc Súc Yêu nhỏ bé kia bị nện tới nỗi huyết nhục chảy ra. Máu chậm rãi từ trên bồn nước chảy xuống mặt đất. Ánh trăng chiếu xuống, soi rọi con Hắc Súc yêu và vệt máu đen xì kia nhìn mà giật cả mình.

    “Grưưư Gàoooo! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

    Sau khi giết sạch sẽ đám Hắc Súc Yêu có thân hình nhỏ bé kia. Con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa ngửa đầu lên, điên cuồng gào thét. Âm thanh này cho dù ở quãng trường xa xa kia cũng có thể nghe thấy rõ. Mà hơn nữa một số người đang còn ngắm cảnh bên dòng sông nghe thấy âm thanh này liền lảo đảo ngã xuống mặt đất.

    Trương Lộ Lộ ở bên cạnh bồn nước nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền dại ra.

    Hình ảnh máu tanh như vậy lại phát sinh ở trước mặt nàng. Khắp nơi xung quanh nàng là chân tay bị đứt, và máu tươi. Thậm chí nàng còn có thể tưởng tượng ra được, chẳng bao lâu nữa nàng cũng sẽ có kết cục như vậy.

    Nàng không có cách nào nhúc nhích được thân thể. Thậm chí tới cả việc sắp xếp thành Tinh Quỹ một hàng cũng không thể nào thực hiện nổi. Chứ đừng nói tới chuyện có thể vẽ ra được Tinh Đồ.

    Con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa, cả người dính đầy máu tươi đồng bọn đang đứng trước mặt nàng lúc này quá mức cường đại. Cường đại tới nỗi Trương Lộ Lộ căn bản không dám có ý định phản kháng.

    Sau khi gào thét xong, con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa kia xoay người đi về phía nàng. Trên khuôn mặt tràn đầy máu tươi màu đen kia hiện ra sự thống khổ vô cùng!

    Cái sự thống khổ này cơ hồ chiếm hết tâm tình con Hắc Súc Yêu này. Thế nên trong ánh mắt của nó chỉ có oán hận và hung tàn.

    Trương Lộ Lộ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt con quái vật này. Hai chân của nàng như nhũn ra.

    Con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa này thời điểm nó giết nàng cũng không có quyết đoán như giết đồng bọn của nó kia. Nó từ từ, chậm chạm tới bên cạnh nàng. Giống như kiểu đang do dự, giãy dụa một chuyện gì vậy. Bước chân của nó càng lúc càng nhỏ lại.

    Trong đầu Trương Lộ Lộ lúc này hoàn toàn trống rỗng. Nàng thực sự không biết tại sao con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa này lại chậm chạm không hạ thủ nàng. Dựa vào thực lực của nó, muốn giết nàng dễ như trở bàn tay.

    “Thế nào? Không nỡ hạ thủ sao?”

    Đột nhiên, có một giọng nói truyền ra. Ở khung cảnh hoang vắng, tịnh mịch trên mái nhà như thế này không khác gì âm thanh của ma quỷ.

    Trương Lộ Lộ mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra kia. Nàng rõ ràng dưới ánh trăng thê lương chiếu vào kia là một người đeo một nửa chiếc mặt nã đang đứng.

    Người này xuất hiện từ lúc nào vậy??

    Hoặc là, thật ra hắn vẫn luôn đứng ở đó. Nếu như hắn không có lên tiếng, thì ngay từ ban đầu nàng hoàn toàn không nhận thấy sự hiện hữu của hắn!

    “Ngươi thật sự làm ta ngạc nhiên đấy. Ngươi có biết rằng để rèn luyện ra một con Hắc Súc Yêu nguyền rủa như ngươi đó là một việc phi thường khó khăn như thế nào không? Nguyên liệu cần không chỉ là một con người có khí lực sung mãn cường đại, mà còn cần hơn nữa chính là linh hồn của hắn tràn đầy cừu hận, tràn đầy oán niệm. Ai mà ngờ được một tên học viên giỏi giang như ngươi lại có thể có nhiều oán niệm tới như vậy. Ngươi quả thật rất thích hợp gia nhập Hắc Giáo Đình chúng ta. Làm đầy tớ chuyên đi giết người của chúng ta… Ngươi muốn chạy trốn. Cái suy nghĩ vọng tưởng này người nên từ bỏ là hơn. Bị Hắc Giáo Đình chúng ta nô dịch linh hồn thì kể cả là Đền Parthenon cũng không thể cứu rỗi ngươi. Ha ha ha ha….”

    Trong giọng nói của tên đeo một nửa mặt nạ mang theo sự chế giễu và cười nhạo.

    “Cô cô cô ~~~~~~~~! ! !”

    Nguyền Rủa Súc Yêu nổi điên kêu lên. Thế nhưng linh hồn của nó vẫn luôn luôn bị một sợi xích vô hình trói chặt. Mà một đầu khác của sợi xích này lại chính là trên người tên đeo một nửa mặt nạ này. Cho dù nó có tức giận nhiều hơn nữa thì cũng không dám tấn công hắn.

    “Vốn chuyện ngươi lột xác là một việc để ta vô cùng cao hứng. Đáng lẽ ra ta có thể đối xử khoan hồng độ lượng đối với ngươi. Nhưng ngươi lại chạy trốn, lại giết nhiều đồng bọn của ngươi như vậy. Cho nên ngươi sẽ bị trừng phạt…. Ha Ha Ha Ha”

    Tên đeo một nửa mặt nạ cười điên cuồng, cười tới nỗi người khác nghe được cũng phải nổi cả da gà. Hai con mắt hắn nhìn Trương Lộ Lộ không khác gì nhìn một con súc vật. Hắn chậm rãi ra lệnh.

    “Xông lên. Xé xác ả ra. Thằng nhóc con thích xé đồ chơi. Ngươi ở trong mắt ta cũng không khác một đứa trẻ vừa mới chào đời là bao. Con bé đang đứng ở kia. Nó sẽ là món đồ chơi của ngươi. Ngươi thích xé nó như thế nào thì xé.”

    Trương Lộ Lộ nghe thấy vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

    Cái tên đeo nửa mặt nạ kia nói ra những lời như vậy làm cho cơ thể nàng run lên bần bật.

    “Hống hống hống! ! ! ! ! ! !”

    Nguyền Rủa Súc Yêu vô cùng tức giận, nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào tên đeo một nửa mặt nạ gào to lên.

    “Cái con nghiệt súc này, dám nhìn thẳng mặt ta mà gào to như vậy. Ngươi chán sống rồi hả!!!”

    Tên đeo một nửa mặt nạ rút chiếc roi màu đen trong áo gió ra. Hắn cầm lấy cái roi, vụt tới tấp lên người con Nguyền Rủa Súc Yêu kia. Nhưng nó cũng không tránh né lấy một đòn, đứng im chịu trận!

    “Bá ! ! !”

    Sau một trận đánh túi bụi, nhất thời một vết thương rách ra, máu từ từ chảy ra ở trên lưng nó.

    “Lên! Giết ả cho ta!”

    Tên đeo một nửa mặt nạ gào lên.

    Ánh mắt Nguyền Rủa Súc Yêu đột nhiên đỏ lên. Nó đi về phía Trương Lộ Lộ.

    Hơi thở nguyền rủa và mùi hôi thối không chịu được ngay lập tức phả vào mặt Trương Lộ Lộ. Trương Lộ Lộ thấy con Nguyền Rủa Súc Yêu đi tới cảm thấy sợ hãi, ngã trên mặt đất. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng.

    “Ta đã nói rồi, sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!!”

    Tên đeo một nửa mặt nạ dữ tợn nói.

    Nguyền Rủa Súc Yêu càng lúc càng tới gần Trương Lộ Lộ. Móng vuốt hình như cũng nâng lên rồi.

    Nhưng, cánh tay của nó lại run rẩy. Khuôn mặt rách nát, hư thối của nó càng thêm thống khổ, càng thêm vặn vẹo.

    Rốt cuộc móng vuốt của nó liền cắt một đường lên bả vai của chính mình. Móng vuốt sắc bén cắt lên da thịt của nó, cánh phăng cánh tay kia luôn. Một âm thanh nổi điên từ sâu trong cuống họng nó gào lên.

    “Ngươi không được cãi lại mệnh lệnh của ta. Giết ả. Nỗi thống khổ của ngươi sẽ giảm bớt đi rất nhiều, rất là nhiều. Mỗi một con Hắc Súc Yêu mang trên mình sát nghiệp càng nhiều, nó càng thêm cường đại. Và càng dần dần thích ứng với việc linh hồn của mình bị tra tấn, bị nô dịch hơn. Nhanh! Giết ả!!”

    Tên đeo một nửa mặt nạ gầm lên ra lệnh.

    Vũ Ngang vừa gầm lên vừa cười một cách điên cuồng.

    Muốn giết cô bé này, đối với hắn mà nói là một việc dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn lại muốn tên Hứa Chiêu Đình đã biến thành con Nguyền Rủa Súc Yêu này đích thân giết chết nàng!!
     
    zHiePz thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Pháp Sư
    Tác giả: Loạn
    Chương 227: Hứa Chiêu Đình bị nguyền rủa

    Dịch: Hoangforever
    Nguồn: truyenhoangdung

    Dịch: Hoangforever

    Chỉnh sửa: Le Hoang



    Nhà trọ Kim Nguyên.

    Lúc này Mạc Phàm đang đứng ngoài ban công. Trên tay cầm một chiếc điện thoại di động.

    “Lão sư Đường Nguyệt, cuối cùng thì cô cũng liên hệ với tôi.”

    Trên mặt Mạc Phàm liền hiện ra sự tươi cười.

    “Ta lúc này đang ở Hàng Châu, không thể sang chỗ cậu được. Ngươi không sao chứ? Ta nhận được tin tức, Hắc Giáo Đình ở Ma Đô có hành động rồi. Có lẽ bọn chúng nhắm vào ngươi đấy.”

    Đường Nguyệt vội vàng hỏi.

    “Tôi không sao cả. Tôi gặp phải một đám Hắc Súc Yêu nho nhỏ. Nhưng bọn chúng đều bị tôi giết chết hết rồi.”

    Mạc Phàm nói.

    “Sao ngươi lỗ mãng quá vậy. Nếu như xảy ra chuyện gì thì sao….Thủ đoạn hành động của Hắc Giáo Đình tàn nhẫn vô cùng. Một khi ngươi rơi vào tay bọn họ, rất có thể ngươi sẽ biến thành quái vật như bọn nó. Cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận, không được lơ là như vậy!”

    Đường Nguyệt vô cùng nghiêm túc nói.

    “Quái vật gì??”

    Mạc Phàm có chút khó hiểu liền hỏi.

    “Chính là Hắc Súc Yêu đó.”

    “Hắc Súc Yêu?? Nó không phải là yêu ma sao??”

    Mạc Phàm lại càng thêm khó hiểu hỏi lại.

    Thật ra Mạc Phàm cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Giống như kiểu bất kỳ người nào là thành viên của Hắc Giáo Đình đều có thể điều khiển được cái đám Hắc Súc Yêu này vậy. Không phải chỉ có người thuộc hệ triệu hoán mới có thể khống chế được yêu ma hay sao? Không thể nào có chuyện tất cả người của Hắc Giáo Đình đều là hệ triệu hoán được?

    “Bọn nó không phải là yêu ma. Bọn nó là con người, một con người đang còn sống!”

    Đường Nguyệt nói.

    “Cái gì???”

    Mạc phàm nghe thấy vậy liền ngây ngẩn cả người.

    Người sống??

    Cái đám Hắc Súc Yêu kia là người sống???

    “Bọn họ chính là người sống có linh hồn bị nguyền rủa. Đây chính là bí thuật đáng sợ nhất của Hắc Giáo Đình.”

    Đường Nguyệt nói.

    “Hứa Chiêu Đình bị bọn họ bắt đi rồi.”

    Mạc Phàm bình tĩnh nói.

    Đường Nguyệt ở đầu dây điện thoại bên kia cũng lâm vào trầm mặc.

    Hứa Chiêu Đình cũng là một học sinh của Đường Nguyệt. Cho nên làm sao có chuyện nàng không nhận ra được hắn cơ chứ.

    Nhưng mà, lúc này Đường Nguyệt cũng không thể cứu được hắn. Hiện tại Thẩm Phán hội không thể xuất động. Một khi xuất động thì Hắc Giáo Đình sẽ nhanh chân chạy thoát khỏi thiên la địa võng mà bọn họ dày công xây dựng để bắt chúng.

    Huống hồ, Hứa Chiêu Đình đã bị bắt đi rồi. Hắn trên căn bản không thể nào sống sót được.

    “Lão sư Đường Nguyệt. Tôi phải đi xem Trương Lộ Lộ một chút. Nếu như Hứa Chiêu Đình đã biến thành Hắc Súc Yêu. Vậy bọn họ đã biết được chỗ ở của Trương Lộ Lộ….”

    Mạc Phàm nói.

    “Trương Lộ Lộ, nàng là ai vậy?”

    “Là bạn gái Hứa Chiêu Đình. Người thân của Hứa Chiêu Đình đã qua đời hết trong vụ tai họa Bắc Thành kia rồi, lúc này cũng chỉ có cô ấy là người thân mà thôi….Bạn gái của cậu ấy vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho cậu ấy. Tôi nghĩ đối với Hứa Chiêu Đình mà nói, Trương Lộ Lộ chính là người quan trọng nhất của cậu ấy lúc này. Vì vậy, tôi không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì được.”

    Mạc Phàm dường như ý thức được điều gì, vội vàng cúp điện thoại. Lao xuống dưới sảnh tòa nhà.

    Mạc Phàm bất chấp quy định không được sử dụng thú triệu hoán trong thành thị. Hắn liền gọi ra U Lang Thú. Bảo U Lang Thú nhanh chóng chạy về phía chỗ ở của Trương Lộ Lộ.

    Con đường vào ban đêm rất là rộng rãi và thông thoáng. U Lang Thú cứ như vậy chạy như điên ở trên đường. Tất cả quy tắc giao thông trong thành thị ở trước mặt con dã thú này đều hoàn toàn vô nghĩa.

    …………………

    Đọc truyện toàn chức pháp sư truyện dịch hoàn chỉnh mới nhất tại truyenhoangdung.xyz

    Ánh trăng lạnh lẽo, gió lạnh ở trên nóc nhà càng thêm lạnh thấu xương, thổi qua mặt giống như dao sắc xẹt qua.

    Trương Lộ Lộ có chút không dám tin nhìn khuôn mặt hư thối ở trước mặt mình lúc này, lại càng không thể tin được khi nhìn vào đôi mắt ghét ác như ghét cừu kia.

    Nó là Hứa Chiêu Đình??

    Nó là Hứa Chiêu Đình?????

    Con ngươi nàng không ngừng mở to ra, mở to ra như muốn lồi ra ngoài.

    Từng giọt nước mắt tuôn rơi. Nội tâm đau đớn khiến cho Trương Lộ Lộ quên mất vết thương do móng vuốt thật dài kia đâm xuyên qua người mình.

    Giờ khắc này, nàng rốt cuộc hiểu được vì sao con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa này lại muốn giết chết đám Hắc Súc Yêu truy kích nàng kia. Cũng hiểu tại sao nó chần chừ, chậm chạm không muốn hạ thủ nàng. Nàng hiểu rằng thật ra lúc trước nó đang muốn bảo vệ cho nàng…

    Mặc dù máu chảy đầm đìa, sinh mạng dần trôi qua do móng vuốt xuyên qua trái tim nàng. Nhưng nàng lại không hề sợ hãi như trước nữa.

    Thay vì nàng bị những con sinh vật gớm ghiếc hèn hạ kia giết chết, chẳng bằng….

    “Ha ha, a haha ha ha…. Ta đã nói rồi. Ngươi không khống chế được bản thân mình đâu. Là chủ nhân của ngươi, ta rộng lượng cho các ngươi một chút thời gian để nói chuyện với nhau. Nhưng mà nói nhanh nhanh lên một chút. Bằng không một khi máu chảy hết. Cho dù ngươi có nói cái gì, nàng cũng không có nghe được nữa đâu….A! Ta quên mất. Ngươi cũng chỉ biết kêu “cô cô cô” mà thôi. Đoán chừng ngươi có nói gì đi chăng nữa, nàng cũng không có hiểu gì.”

    Tên đeo một nửa khuôn mặt liền đi ra ngoài hưởng thụ tâm tình này.

    Áo khoác tung bay trong gió, mang theo tiếng cười bệnh hoạn biến mất trên nóc nhà.

    “Cạch cạch cạch ~”

    Âm thanh của một tảng đá lớn dính đầy máu bị rớt xuống mặt đất. Hắc Súc Yêu nguyền rủa đứng im ở nơi đó. Trên khuôn mặt của nó lúc này không thể dùng từ thống khổ để hình dung được nữa rồi.

    “Gào ô Gào! ! ! ! !”

    Tâm tình của nó lúc này như muốn nổ tung ra vậy. Nó điên cuồng kêu gào. Sau đó há miệng ra, cắn cái phập xuống cổ tay của mình!!

    “Két”

    Nó cắn đứt đôi cổ tay của mình, giống như là cắn chết cừu nhân mà nó thống hận nhất vậy.

    “Gào Grừ Gào! ! ! ! ! ! ! ! !”

    Khuôn mặt của nó kịch liệt co quắp lại. Tiếng rống khàn cả giọng không ngừng quanh quẩn trên nóc nhà.

    Một chất lỏng màu đen từ trong hốc mắt nó không ngừng chảy ra, đọng lại trên khuôn mặt co quắp kia.

    Nó điên cuồng cắn thân thể của mình, cắn rách da mình, cắn đứt móng vuốt giết người kia.

    Lúc này nó cực kỳ thống hận thân thể của mình. Một loại thống hận vượt trên tất cả thống hận khác!!

    . . . . . .

    Trong một chỗ tối, một nam tử giống như bóng ma từ từ bước ra ngoài.

    Hắn đi qua khắp nơi toàn là máu màu đen cùng với chân tay cụt ở trên nóc nhà. Hai cặp mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào một người toàn thân đầy máu tươi được lưu lại.

    Thân hình nàng ngồi tựa vào bồn nước ở bên cạnh. Trên ngực có một cái cổ tay bị đứt lìa. Một đầu khác cổ tay chính là móng vuốt đã đâm xuyên qua người nàng….

    Khuôn mặt của nàng tái nhợt không khác gì tờ giấy trắng. Thế nhưng lại không nhìn thấy sự thống khổ trên khuôn mặt của nàng. Điều này có nghĩa rằng nàng không phải chết vì sợ hãi và tuyệt vọng.

    Bên cạnh cô gái này, còn có một sinh vật thương tích đầy mình đang quỳ ở đó. Hai con mắt của nó ôn nhu, nhìn chằm chằm vào cô gái đã bình yên rời đi này.

    Nó ở đó khóc rống lên. Mặc dù con quái vật này có hình dạng không phải là người, cũng không phải là quỷ và bộ dạng khóc của nó khác xa con người rất nhiều. Nhưng Mạc Phàm biết nó đang khóc.

    Mạc Phàm hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phía bọn họ.

    “Xin lỗi! Tôi đã tới muộn.”

    Mạc Phàm nhìn con Hắc Súc Yêu nguyền rủa kia rồi nói.

    Hắn là Hứa Chiêu Đình. Mạc Phàm khẳng định hắn là Hứa Chiêu Đình. Chứ không làm gì có chuyện một con Hắc Súc Yêu canh giữ thi thể một cô gái lại hiện ra vẻ thống khổ như thế.

    Khi Mạc Phàm nhìn thấy cổ tay Hứa Chiêu Đình bị đứt rời ra. Một cảm giác chua xót dâng lên trong lồng ngực của hắn.

    Hứa Chiêu Đình từ từ nâng khuôn mặt tuyệt vọng của mình lên. Lúc này hắn vẫn lưu lại được tính người, cho nên nhận ra được Mạc Phàm….

    Đột nhiên hắn dùng móng vuốt của mình, xé mở bụng mình ra. Sau đó từ từ móc trong bụng ra một món đồ.

    Mạc Phàm có chút nghi ngờ, nhận lấy món đồ mà hắn móc từ trong bụng ra.

    Lau vết máu trên đồ vật, Mạc Phàm thoáng cái ngây ngẩn cả người.

    Đây là một tấm da màu đồng. Trên tấm da rõ ràng có vết cắt. Những vết cắt này ở dưới ánh trăng, rõ ràng có thể đọc lên được một cái tên!!

    ………….

    “Là tên của Lam Y Chấp Sự! Hứa Chiêu Đình tìm ra được tên của Lam Y Chấp Sự kia.”

    Đường Nguyệt có chút kích động nói qua điện thoại.

    “Một cái tên thì có ích lợi gì cơ chứ?”

    Mạc Phàm hỏi.

    “Hầu hết phần lớn Hắc Giáo Đình ở trong xã hội này đều có một thân phận hợp cách. Cái tên này chính là tên của Lam Y Chấp Sự dùng để che dấu tai mắt người bên ngoài. Thật ra theo suy đoán của chúng ta, người ra tay hạ thủ với cậu, chân chính chủ mưu rất có thể là học viên học phủ Minh Châu. Chỉ là chúng ta không biết tên của hắn. Lần hành động này của chúng ta chính là nhắm vào tên Lam Y Chấp Sự này. Tên của hắn chính là một đầu mối quan trọng. Tên Lam Y Chấp Sự này có khả năng là nhân vật tiếp xúc trực tiếp với Hồng Y Giáo Chủ Tát Lãng. Chúng ta hi vọng từ tên Lam Y Chấp Sự này tìm được Tát Lãng!”

    Đường Nguyệt nói.

    “Thế à. Nếu vậy cô nhanh đi báo cáo cho cấp trên biết đi. À khoan, có biện pháp nào giúp Hứa Chiêu Đình biến lại về hình dáng cũ không???”

    Mạc Phàm cầm lấy điện thoại di động, ánh mắt nhìn vào Hứa Chiêu Đình và Trương Lộ Lộ ở bên cạnh.
     
    zHiePz thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Pháp Sư
    Tác giả: Loạn
    Chương 228: Mối thù của cậu, tôi sẽ thay cậu báo

    Dịch: Hoangforever
    Nguồn: truyenhoangdung

    [​IMG]

    “Thần nữ chữa trị trong đền thần Parthenon mới có thể giúp được cậu ta. Nhưng theo ta được biết, 12 vị thần nữ trong đền thần Parthenon đã bị giết chết rồi. Cho nên tạm thời vị trí thần nữ kia vẫn đang còn trống.”

    Đường Nguyệt nói.

    “Nói vậy giống như là không còn chút hi vọng nào cả sao?”

    Mặc dù Mạc Phàm nghe không hiểu Đường Nguyệt đang nói tới người nào. Nhưng từ câu nói này của Đường Nguyệt, hắn cũng hiểu được xem ra Hứa Chiêu Đình không còn tí hy vọng nào nữa rồi.

    Sự ác độc của Hắc Giáo Đình. Thật sự khiến cho người ta phải giận sôi lên!!

    “Đúng vậy. Ngươi chăm sóc cậu ta cho tốt. Ta đi bẩm báo với cấp trên.”

    Đường Nguyệt nói.

    “Vâng.”

    Tắt điện thoại xong, Mạc Phàm phát hiện Hứa Chiêu Đình ngẩng đầu lên nhìn mình.

    “Cô cô cô ~~~~~~~”

    Hứa Chiêu Đình vươn ra một cái móng vuốt khác, vẫn đang còn khá là lành lặn, nhìn Mạc Phàm rồi phát ra tiếng kêu kỳ quái.

    “Cậu muốn nói gì?”

    Mạc Phàm phỏng đoán tiếng kêu kia.

    “Cô cô cô!!”

    Hứa Chiêu Đình chỉ vào Mạc Phàm, sau đó lại chỉ vào trái tim của mình.

    “Cậu muốn tôi kết thúc mạng sống của cậu???”

    Mạc Phàm có chút kinh ngạc nói.

    Hứa Chiêu Đình gật đầu.

    “Tôi dẫn cậu tới Thẩm Phán Hội. Sau đó bọn họ sẽ tạm thời khống chế cậu. Chờ khi có biện pháp, bọn họ sẽ giúp cậu biến trở lại hình dáng như cũ.”

    Mạc Phàm chân thành nói.

    Hứa Chiêu Đình lắc đầu. Hiện tại Trương Lộ Lộ đã chết rồi. Hắn lại còn biến thành cái hình dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này. Thay vì lại để tên Vũ Ngang biến thái kia tiếp tục bắt hắn đi giết hại thêm nhiều người nữa, còn không bằng lúc này kết thúc tính mạng của mình còn hơn.

    Hứa Chiêu Đình không có cách nào kết thúc tính mạng của mình được. Linh hồn của hắn bị nô dịch. Chứ không thì hắn đã kết thúc tính mạng của mình từ lâu rồi. Cho nên hắn mới khẩn cầu Mạc Phàm giết chết mình.

    Đối với Hắc Súc Yêu mà nói, cái chết chính là sự giải thoát.

    Mạc Phàm vẫn không nhúc nhích. Hứa Chiêu Đình yêu cầu hắn như vậy, hắn làm sao nỡ xuống tay cho được??

    Hứa Chiêu Đình phát hiện thấy Mạc Phàm không có hạ thủ mình. Hắn liền quỳ xuống, dùng cái đầu tràn ngập máu tươi kia dập đầu không ngừng xuống mặt đất.

    Hắn van xin Mạc Phàm. Hắn không muốn sống như vậy nữa. Càng không muốn mình bị người khác sai khiến đi giết người. Hắn tin chắc rằng cứ mỗi một người mà hắn giết thêm nữa, hắn lại sẽ nhớ tới hình ảnh đầy đau đớn, không muốn sống nữa ngày hôm nay. Cho nên hắn muốn nhanh chóng được xuống dưới hoàng tuyền. Như vậy hắn còn có thể đuổi theo kịp Trương Lộ Lộ vừa mới rời khỏi nhân gian kia.

    Mạc Phàm lại một lần nữa gọi điện thoại cho Đường Nguyệt. Hắn muốn xác nhận xem có còn phương án nào khác nữa không.

    Nhưng Đường Nguyệt vẫn đưa ra câu trả lời tuyệt vọng như cũ.

    “Cứ dựa theo yêu cầu của cậu ta mà làm. Như vậy có thể khiến cho cậu ta dễ chịu hơn một chút.”

    Giọng nói âm trầm của Đường Nguyệt truyền tới.

    “Tôi….”

    Mạc Phàm quay lại nhìn Hứa Chiêu Đình đang dập đầu không ngừng van xin kia, ngọn lửa tức giận trong lòng lại càng bùng lên dữ dội hơn.

    Rốt cục, Mạc Phàm cũng đành phải gật đầu. Đáp ứng sự van xin kia của Hứa Chiêu Đình.

    Một ngọn lửa màu đỏ hoa hồng liền xuất hiện trong lòng bàn tay Mạc Phàm. Ngọn lửa cực nóng này bùng cháy lên, nhảy múa, chiếu rọi khuôn mặt đầy cương nghị của Mạc Phàm. Hơn nữa nó còn chiếu sáng khuôn mặt đầy máu, hư thối của Hứa Chiêu Đình ở bên cạnh…

    Nhìn Hứa Chiêu Đình, Mạc Phàm lại nhớ tới cảnh tượng buổi lễ Thức tỉnh hệ tươi đẹp kia. Trường Trung học Ma pháp Thiên Lan lần đầu tiên xuất hiện một học sinh Lôi Hệ. Một khắc kia vô cùng rực rỡ. Mỗi một lần Mạc Phàm nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt của hắn lại mang theo vài phần ngạo khí. Dù sao thì hắn cũng là học sinh Lôi hệ duy nhất trong toàn trường. Ít nhất chính hắn cho rằng là như vậy.

    “Cậu yên tâm lên đường đi.”

    Mạc Phàm nặng nề thở dài một cái. Cái thở dài này khiến cho hắn cảm thấy đau rát trong cuống họng!

    Cuối cùng ngọn lửa màu đỏ hoa hồng trên bàn tay hắn liền chảy xuống từ giữa ngón tay của hắn. Nó giống như một vệt máu thanh khiết từ từ tưới lên đỉnh đầu Hứa Chiêu Đình xuống toàn thân hắn.
    Nhiệt độ ngọn lửa này khá là cao. Ngọn lửa màu đỏ hoa hồng sau khi đốt cháy thân thể hắn bắt đầu lan tràn sang người Trương Lộ Lộ ở bên cạnh….

    Hứa Chiêu Đình bị ngọn lửa bao phủ toàn thân liền ôm chặt lấy Trương Lộ Lộ. Ngọn lửa cháy rất là mạnh mẽ và chóng vánh. Mạc Phàm không muốn Hứa Chiêu Đình trước khi chết còn phải chịu sự dày vò thống khổ của thiêu đốt. Cho nên hắn để cho ngọn lửa cháy rất mạnh và nhanh, để nó nhanh chóng kết thúc tính mạng Hứa Chiêu Đình.

    Ngọn lửa màu đỏ hoa hồng thiêu đốt hai người bọn họ, hóa thành một nghi thức tang lễ hỏa thiêu vô cùng thánh khiết. Nó nhanh chóng đem Hứa Chiêu Đình và Trương Lộ Lộ đốt thành tro tàn.

    …….

    Cả quá trình, Mạc Phàm vẫn luôn nhìn hai người bọn họ.

    Ánh trăng thê lương chiếu rọi lên nóc nhà vắng lạnh, khiến cho cái bóng Mạc Phàm càng thêm thê lương hơn.

    Sau khi nghi lễ kết thúc, Mạc Phàm giận dữ nắm chặt quả đấm mình lại!!

    Ngọn lửa trong lòng Mạc Phàm theo sự thiêu đốt Trương Lộ Lộ và Hứa Chiêu Đình kia càng thêm kịch liệt, càng thêm dữ dội hơn. Dường như muốn chui ra khỏi thân thể hắn đốt cháy hết mọi thứ vậy!!

    Hắn có chút cứng nhắc giơ tay lên. Sau đó đưa điện thoại tới bên tai mình. Giọng nói vô cùng âm trầm hỏi Đường Nguyệt:

    “Lão sư Đường Nguyệt, lúc trước cô có nói rằng tên chủ mưu lần này rất có thể ẩn núp ở bên trong học phủ Minh Châu??”

    “Đúng vậy. Đáng tiếc rằng chúng ta không biết được tên hắn. Trừ phi chúng ta nhận được tin tình báo giống như Hứa Chiêu Đình. Bằng không chúng ta cũng chỉ có thể chờ chính hắn bị bại lộ.”

    “Nếu như tôi cho bọn chúng có cơ hội hạ thủ tôi thì sao?”

    Mạc Phàm chăm chú hỏi.

    “Thật ra thì Địa Thánh Tuyền ở trong tay ngươi… cho nên bọn chúng sẽ ra tay với ngươi. Cho dù có mạo hiểm, bọn chúng chắc chắn cũng sẽ ra tay với ngươi.”

    Đường Nguyệt nói.

    “Tốt lắm! Vậy tôi sẽ cho bọn chúng một cơ hội hạ thủ.”

    “Ngươi định làm gì?”

    “Lão sư Đường Nguyệt, cô cùng bọn họ nhanh chóng xác định vị trí của tên Lam Y chấp sự kia. Còn học phủ Minh Châu cứ giao cho tôi là được.”

    Mạc Phàm nói.

    Nói xong câu đó, Mạc Phàm liền tắt điện thoại.

    Ngọn lửa thiêu đốt Hứa Chiêu Đình và Trương Lộ Lộ cũng bắt đầu từ từ tắt. Thế nhưng ánh mắt Mạc Phàm lại lạnh băng vô cùng.

    Hai người yên tâm mà lên đường…

    Mối thù này, Mạc Phàm tôi sẽ báo thay cho hai người!!

    ……………….

    “Linh Linh, tìm được vị trí Hắc Ám Yêu Thú chưa?” ( con Ám Ảnh Yêu Thú đó cho giống truyện tranh)

    Mạc Phàm mở miệng hỏi.

    “Tại sao ta có cảm giác ta biến thành tiểu nha hoàn của ngươi rồi. Ta đang ở Hàng Châu. Thế mà ngươi lại còn muốn ta tìm kiếm giúp ngươi manh mối ở Thượng Hải… Được rồi. Được rồi. Con Hắc Ám Yêu Thú kia ta muốn tìm được cũng rất khó. Nhưng ngươi muốn biết nó bị người nào bắt được cũng không phải là chuyện gì khó khăn không giải quyết được. Con Hắc Ám Yêu Thú kia lúc này đang nằm trong tay một gã có tên là Trầm Minh Tiếu.”

    Linh Linh nói.

    “Giúp tôi tìm vị trí bọn họ.”

    “Không thành vấn đề.”

    Linh Linh cũng nghe ra được giọng nói của Mạc Phàm lúc này. Đó là một loại giống như núi lửa bùng phát vậy!

    Mặc dù Linh Linh không hiểu tại sao Mạc Phàm lại yêu cầu mình nhanh chóng tìm tung tích con Hắc Ám Yêu Thú kia để làm cái gì. Nhưng Linh Linh sẽ toàn lực trợ giúp Mạc Phàm.

    “Tìm được rồi. Bọn họ ở trong một kho hàng ở phía Nam của học phủ Minh Châu.”

    Hiệu suất làm việc của Linh Linh vô cùng cao. Nàng tinh thông truy tung. Quả thật đại sư thợ săn tầm thường không thể nào mà so sánh được với nàng.

    “Tốt. 2 canh giờ sau giúp tôi tung một tin tức rằng rạng sáng ngày mai Mạc Phàm sẽ mang theo con Hắc Ám Yêu Thú tới lồng sắt thuần phục thú. Tin tức này tôi muốn cho tất cả mọi người tham gia kiểm tra đều biết được hết!”

    Mạc Phàm nói.

    “Ngươi định làm gì??”

    “Dẫn xà xuất động”

    Mạc Phàm muốn tìm ra tên khốn khiếp đã hại chết Hứa Chiêu Đình và Trương Lộ Lộ.

    Nếu như không có cách nào để cho bọn chúng bại lộ tung tích trước được, vậy thì tung lưới toàn bộ.

    Hắc Ám Yêu Thú ở trong tay mình. Tất cả học viên tham gia kiểm tra sẽ ra tay với mình. Tên học viên Hắc Giáo Đình kia cũng không có ngoại lệ. Thậm chí rất có thể hắn dựa vào lần tranh đoạt Hắc Ám Yêu Thú này để che đậy mục đích thật sự của hắn!

    Nhưng mà Mạc Phàm chắc chắn sẽ bắt được hắn.

    Tuyệt đối không được bỏ qua cho hắn, tuyệt đối không!!!!!
     
    binhdn thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)