Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1441: Đấu pháp Pháo Hoa

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Ban đầu, trận đấu diễn ra với một nhịp độ không thể chậm hơn khi Mạc Phàm mất gần 3 phút chỉ để rút ngắn một khoảng cách nhỏ. Loáng cái, tiết tấu bỗng đẩy lên vùn vụt. Rút lui, xoay người, cắt ngược, vô cùng lưu loát. Gần như cùng lúc các bóng cũ biến mất, thế tấn công mới đã phát động.

    Còn Tống Hiểu?

    Tống Hiểu vẫn đang xoay góc nhìn liên tục, vội vã tìm kiếm Hại Người Không Mệt. Góc nhìn vừa chuyển ra sau lưng, Hại Người Không Mệt liền xuất hiện trước mặt.

    Hỏa Viêm Trảm!

    Lửa cháy bùng lên, sương mù như muốn sôi sục. Cú tấn công mang đầy hơi nóng lao đến cực nhanh, chém thẳng vào mặt Đào Lạc Sa Minh vừa xoay góc nhìn trở về.

    Phừng!

    Lửa bén trên người Đào Lạc Sa Minh. Một, hai, ba, bốn, năm... Combo năm hit lập tức theo sát. Đánh xong, Hại Người Không Mệt biến mất chóng vánh trong màn sương mù.

    Khán giả đang chuẩn bị sẵn tinh thần hú hét thì bị hắt cho gáo nước lạnh.

    Nữa hả tên này? Khán giả nào quen với phong cách của Mạc Phàm chỉ có thể thở dài thườn thượt. Phút bùng nổ tiết tấu, cậu luôn thể hiện trình cá nhân cực cao để rồi vụt tan biến ngay sau đó. Rực rỡ nhưng ngắn ngủi, hệt như pháo hoa chóng tàn.

    "Đấu pháp Pháo Hoa." Phan Lâm cất lời. Cái tên không phải hắn đặt, mà do một thành viên diễn đàn Vinh Quang lấy để miêu tả về đấu pháp kỳ quái của Mạc Phàm. Phan Lâm vô tình bắt gặp, cảm thấy quá hợp nên mới bật thốt khỏi miệng khi nhìn Mạc Phàm đánh lúc này.

    "À, tôi cũng có nghe nói cái tên đó, hình tượng thật anh nhỉ?" Lý Nghệ Bác cười.

    Thế tấn công phát động hai lần liên tục, lần đầu Ảnh Vũ vô cùng đẹp mắt, nhưng lại bị Tống Hiểu kịp thời phá giải một cách đẹp mắt không kém. Lần thứ hai, Mạc Phàm thay đổi nhịp đánh đột ngột làm Tống Hiểu lúng túng hẳn. Ăn trọn bo năm hit hoàn hảo, Tống Hiểu vừa hoàn hồn thì Mạc Phàm đã khiển Hại Người Không Mệt ù té chạy, kiếm chỗ núp lùm.

    Tống Hiểu đâu thể ngồi chờ chết, bèn khiển Đào Lạc Sa Minh đuổi theo phương hướng Hại Người Không Mệt rút đi. Ai ngờ Mạc Phàm chỉ mượn một gốc cây to che chắn mà vòng ra sau Đào Lạc Sa Minh lần nữa. Cậu không nghỉ giữa hiệp quá lâu như mọi khi mà tấn công luôn đợt mới. Bất ngờ bị tập kích sau lưng, Tống Hiểu có hơi luống cuống. May nhờ phòng bị sẵn sàng, y bứt khỏi Mạc Phàm từ hit thứ ba, nhưng chưa kịp phản công thì Mạc Phàm đã chuồn mất khi phát hiện mình đánh trượt.

    "Thật ra, đánh kiểu này Mạc Phàm giỏi hơn Tống Hiểu nhiều..." Phan Lâm bình luận.

    "Thắng thua chắc không còn gì gay cấn nữa, nhưng tôi chỉ lo cho Tống Hiểu thôi. Trận trước anh ta đấu quá lâu với Diệp Tu, đã thấm mệt rồi, giờ còn gặp Mạc Phàm mài tới mài lui, đánh mà không dám buông lỏng... Tống Hiểu tốn hơi nhiều sức cho lôi đài hôm nay đấy!" Lý Nghệ Bác nói.

    "À... Đúng là..." Phan Lâm bỗng tìm không ra cách diễn đạt. Lam Vũ muốn rút sức Diệp Tu, kết quả không thành công mà còn để Tống Hiểu vất vả tột cùng trong suốt quá trình, sau lại đụng phải Mạc Phàm với đấu pháp chuyên mài sức bền, trận này thua không nói, chỉ e sẽ ảnh hưởng cả phần đấu đoàn đội sắp tới.

    "Tống Hiểu nên buông tay sớm thì hợp lý hơn." Phan Lâm nói.

    "Với tính cách Tống Hiểu, anh ta có làm vậy không?" Lý Nghệ Bác hỏi.

    Phan Lâm im lặng.

    Tuy không phải đại thần gì to tát, nhưng mang trên mình danh hiệu quý ngài then chốt, Tống Hiểu thường sẽ tỏa sáng đặc biệt trong các trận quan trọng, thu hút ánh nhìn là điều chắc chắn. Thế nên, lòng tự tôn trong Tống Hiểu đã đạt đến cấp đại thần lâu rồi.

    Nay đối đầu với tân binh Mạc Phàm, đối đầu với đấu pháp mài sức bền ngược của Hưng Hân, Tống Hiểu rút lui thì khác nào thừa nhận chiến thuật đội mình đã thua hoàn toàn? Khác nào đầu hàng khuất phục cơ chứ?

    Tống Hiểu không biết khuất phục. Chính vì không bao giờ chịu khuất phục, y mới luôn đột phá nghịch cảnh, mới trở thành quý ngài then chốt như hiện tại.

    Rút lui? Đầu hàng? Mơ đi!

    Đào Lạc Sa Minh kiên định di chuyển giữa rừng rậm. Trải qua thời gian dài chiến đấu kịch liệt, Tống Hiểu lại vẫn có thể xốc tinh thần, khiển Đào Lạc Sa Minh càng thêm sắc sảo bén nhạy.

    Phụt! Ầm!

    Hại Người Không Mệt lần nữa tập kích và đón nhận phản công dữ dội từ Đào Lạc Sa Minh. Ở hit thứ tư, kình khí nổ tung cuồn cuộn, một Quả Cầu Sấm Sét bắn thẳng đến chỗ cậu.

    "Chạy đi đâu?"

    Tống Hiểu thừa thắng xông lên, truy sát đối thủ. Chỉ có bám sát gắt gao mới phá hoại được tiết tấu tập kích kín đáo nhiều lần của Mạc Phàm.

    3% HP, Đào Lạc Sa Minh nhất quyết không lùi. Y dũng mãnh xông lên! Ku Mạc Phàm này hình như không giỏi kiểu đánh trao đổi, đây là cơ hội cuối cùng cho thanh máu 3% của mình. Không thể để lỡ, mau chộp lấy!

    Niệm Khí Sát Xoắn Ốc!

    Cánh tay Đào Lạc Sa Minh xoáy tròn đẩy tới phía trước. Luồng nội lực xoắn lấy không khí xung quanh, và vì dày đặc sương mù, đường di chuyển của nó trông thấy rất rõ. Như một con rồng trắng uốn lượn, nó lao thẳng vào Hại Người Không Mệt.

    Ầm!

    Kình khí nổ tung, mục tiêu nát bấy bá, nhưng đó chỉ là một con người rơm.

    Thuật Thế Thân!

    Tống Hiểu vội chỉnh góc nhìn, cố gắng tìm Hại Người Không Mệt nhanh nhất có thể. Ai ngờ, đất dưới chân Đào Lạc Sa Minh đột nhiên lún xuống...

    Thuật Độn Thổ Chém Đầu!

    Hại Người Không Mệt chui lên như tên bắn. Món vũ khí bạc trong tay cậu, kiếm ninja Thập Lục Diệp như biến thành lá trúc lần thứ hai, nhưng lần này không phải buông rơi lả tả mà cuốn bay như gió, kéo theo một dòng máu đỏ văng tung tóe trong sương mù.

    Last hit!

    HP Đào Lạc Sa Minh về 0. Rốt cuộc, Tống Hiểu đã không thể kèm nổi Mạc Phàm.

    Ve chai ấy à...

    Y nghĩ đến xuất thân của cậu tân binh kia. Tạm khoan đề cập cái khác, chỉ xét phương diện trốn chạy thì cậu ta có cái tài thực thụ. Tống Hiểu không khỏi nhớ lại trận đoàn đội với Hưng Hân hồi vòng bảng, Hưng Hân thua chắc rồi, Diệp Tu với tên nhóc này vẫn rủ nhau chơi trốn tìm với họ.

    Một tên nhóc khó nhai đây!

    Tống Hiểu lắc đầu, đẩy ghế đứng dậy, rời khỏi phòng đấu.

    Bên ngoài, chỉ có fan Hưng Hân ở khu vực khán đài phía Tây đang phấn khởi thét gào, còn fan Lam Vũ khắp nhà thi đấu thì đầy căng thẳng phiền muộn.

    Đánh trên sân nhà vốn phải chiếm trọn ưu thế bản đồ, chiếm trọn chủ động trong trận, thế mà kế hoạch Lam Vũ bài bố lại chẳng làm gì được Hưng Hân. Ngược lại, Mạc Phàm đã xử Tống Hiểu mượt đến không thể mượt hơn trên chính tấm bản đồ do Lam Vũ chọn.

    84% HP.

    Thanh máu Hại Người Không Mệt còn đến từng ấy, tướng kế tiếp của Lam Vũ giải quyết nổi không?

    Mạc Phàm chỉ là một tân binh, nhưng fan Lam Vũ lại phải lo lắng dùm đội nhà. Có thể thấy, trình Mạc Phàm đã được tất cả mọi người đánh giá cao, thậm chí e ngại luôn là đằng khác.

    "Lam Vũ phái ai ra trận kế tiếp đây nhỉ?" Phan Lâm hỏi.

    Tống Hiểu xuống sân trong cúi đầu. Y ủ rũ về tới hàng ghế tuyển thủ. Quý ngài then chốt, hôm nay then chốt hết nổi rồi.

    "Vất vả cậu. Mau về ngồi nghỉ cho khỏe đi!" Song, đội trưởng Dụ Văn Châu lại chẳng hề trách móc, còn chủ động an ủi một cách gián tiếp nữa.

    Với góc nhìn Thượng đế, các tuyển thủ Lam Vũ dưới sân nắm bắt tình hình thực tế nhanh hơn khán giả và bình luận viên nhiều. Tống Hiểu rơi vào bẫy tình của Diệp Tu, Diệp Tu đánh dối còn y đánh thật 100%, y vì muốn phòng ngự vững chắc để rút sức đối thủ mà bị đối thủ mài ngược. Sau đó, lại bị đấu pháp cù nhây của Mạc Phàm giày vò thêm một trận. Thật sự Tống Hiểu đã mệt mỏi lắm, nhưng không dám thả lỏng bản thân vì Lam Vũ còn cần đến mình cho trận đoàn đội, trận đoàn đội quan trọng nhất sẽ diễn ra chỉ lát nữa thôi. Y nghe lời đội trưởng khuyên, ngồi sụp xuống góc nghỉ ngơi, cố tích sức chờ đánh tiếp.

    "Lên đi!" Lúc này, Dụ Văn Châu gọi tuyển thủ thứ ba của Lam Vũ lên sân.

    Lý Viễn, pháp sư triệu hồi Bát Âm Phù.

    Hiệp một cậu cũng chạm trán Mạc Phàm trên lôi đài và đã hiến một chiến thắng đẹp mắt cho đối thủ. Đêm nay gặp lại trên sân nhà, Lý Viễn rất mừng, bởi cậu khát khao một sự báo thù.

    "Lý Viễn, cố lên!" Khán giả ồ ạt đứng dậy vỗ tay cổ vũ. Khởi đầu bất lợi, mọi người đều rất lo lắng cho tình hình đội nhà.

    "Cứ để em." Lý Viễn đập tay với các đồng đội, vừa cất bước vừa vẫy chào fan trên khán đài.

    Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.

    Lý Viễn không di chuyển chiến thuật như hai người đồng đội đầu tiên. Vừa vào game, cậu liền khiển Bát Âm Phù tiến thẳng trung lộ. Đầu kia, Mạc Phàm vẫn đi vòng, nhưng lại chọn một tuyến đường khá kỳ lạ. Cậu khiển Hại Người Không Mệt cắt ngang phía Tây, đi được một lúc thì rẽ sang hướng Đông Bắc, phóng vùn vụt như bay.

    "Mạc Phàm định làm gì thế?" Phan Lâm tò mò.

    "Hừm... Trông có vẻ như Mạc Phàm đã tính toán tốc độ di chuyển của đối thủ, quyết định phương án chặn giết giữa đường."

    "Chặn giết?"

    "Khi mới spawn ra, ta chỉ được chọn di chuyển về phía Đông hoặc Tây, hoặc đi thẳng trung lộ. Bản đồ này dày đặc sương mù, không thể đánh vòng lớn vì rất vô nghĩa, cho nên Mạc Phàm di chuyển cặp sát. Nếu đối thủ chọn đi đường giữa sẽ tiếp cận phía Nam nhanh nhất, nếu chọn rẽ sang Đông hoặc sang Tây thì đến phía Nam chậm hơn. Tuyến đường Mạc Phàm cặp theo chắc sẽ tạo nên giao điểm với trung lộ và phía Đông, coi như nắm được hai trên ba khả năng rồi." Lý Nghệ Bác nói.

    "Nếu vậy, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểu soát của cậu ấy! Liệu cả hai có gặp nhau tại trục đường chính?" Phan Lâm dõi mắt theo hai nhân vật trên bản đồ.

    "Vẫn phải xem Lý Viễn tính toán thế nào." Lý Nghệ Bác nói.

    Bát Âm Phù nhanh chóng tiếp cận khu vực giữa bản đồ. Cậu dừng bước, xoay góc nhìn quan sát bốn phía.

    "Nếu Bát Âm Phù đứng mãi ở đó thì e rằng không gặp Hại Người Không Mệt đâu." Phan Lâm nói.

    "Chắc cậu ta sẽ đi." Lý Nghệ Bác nói.

    "Không những phải đi, còn phải đi tiếp về phía trước." Phan Lâm nói.

    Hắn vừa dứt lời, Bát Âm Phù liền tiếp tục tiến về phía Nam. Phan Lâm bắt đầu có thứ cảm giác thanh máu cậu ta đang rơi vãi dần theo từng bước chân di chuyển.
     
    dragonsavior thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1442: Pháp sư triệu hồi bày trận

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Hại Người Không Mệt có sẽ chặn giết thành công?

    Nghe Phan Lâm và Lý Nghệ Bác phân tích, khán giả bắt đầu hồi hộp theo dõi. Quan sát tốc độ di chuyển hai nhân vật, thêm lộ trình và thời gian, mọi người gom số liệu vào cùng nhau tính toán.

    Có điều Lý Viễn không hề cắm đầu đi một mạch về phía trước. Trên đường, Bát Âm Phù liên tục dừng lại ngâm xướng triệu hồi ở một thời điểm khá sớm đầu game.

    "Lý Viễn chưa gì đã triệu hồi rồi... Trên bản đồ này, nếu bị đối thủ cù nhây, pháp sư triệu hồi sẽ rất bất lợi! Chúng ta đều biết các chiêu triệu hồi rất tốn mana, trong khi thú cưng không chỉ chết khi cạn máu mà còn tự biến mất nếu hết thời gian. Bây giờ Lý Viễn thả thú quá sớm, nếu chưa kịp đụng độ đối thủ thì chẳng phải phí mana vô ích à?" Phan Lâm nói.

    "Bó tay thôi anh ạ... Bản đồ này dễ bị úp sọt, Lý Viễn không triệu hồi sớm, giữa đường gặp địch thì làm sao kịp?" Lý Nghệ Bác nói.

    "Nếu vậy, Hưng Hân chỉ cần tránh chạm mặt, đi lòng vòng buộc Lý Viễn phải triệu hồi thú liên tục để phòng vệ, thì khỏi đánh cũng mài sạch cây mana cậu ấy rồi?" Phan Lâm hỏi.

    "Ha ha, Lý Viễn sẽ triệu hồi, nhưng chắc chắn không quá nhiều." Lý Nghệ Bác cười.

    Đúng như dự đoán, vốn Lý Viễn chơi triệu hồi theo trường phái Tinh Linh nên thường sẽ dắt cả một quân đoàn ra trận, nhưng hiện tại cậu chỉ khiển Bát Âm Phù gọi ra hai con Tiểu Tinh Linh, cũng không cho chúng bám sát người mình mà để tản đi hai hướng trái và phải.

    "Ủa, cách làm của Lý Viễn..." Phan Lâm bật thốt.

    "Giống với cách sử dụng Goblin trước đó của Diệp Tu, đúng không?" Lý Nghệ Bác cười.

    "Đúng!" Phan Lâm gật đầu.

    Hai con Tiểu Tinh Linh được Bát Âm Phù cho hoạt động tự do ở hai cánh. Tuy Bát Âm Phù nhìn không quá xa nhưng phạm vi kiểm soát lại mở rộng nhờ Tiểu Tinh Linh, có thể nói đã đạt đến một tầm kiểm soát cực mạnh.

    "Thế thì chỉ việc..." Phan Lâm đang định tiến thêm một bước theo cách làm này, đã thấy Bát Âm Phù vung ma trượng vẽ thêm hai trận pháp triệu hồi, gọi lên hai con Tiểu Tinh Linh khác. Cậu phân bố chúng ở trước mặt và sau lưng, tầm kiểm soát của Bát Âm Phù xem như mở rộng hẳn một chu vi.

    "Tuyệt vời! Không biết Lý Viễn tự nghĩ ra hay nhờ nhìn thấy lối đánh của Diệp Tu mà nảy sinh ý tưởng nhỉ?" Dõi mắt theo bốn con Tiểu Tinh Linh xếp thành bốn phía chỉnh tề xoay quanh Bát Âm Phù, di chuyển cùng tốc độ về phía trước, Phan Lâm cất tiếng khen từ tận đáy lòng.

    "Có điều làm thế vẫn có góc chết. Tầm kiểm soát cao nhất của Lý Viễn chẳng qua chỉ là hình chữ thập, khuyết bốn góc, mà muốn triệu hồi thêm bốn con Tiểu Tinh Linh lấp vào chỗ trống thì quá hao tổn mana. Cho bốn Tiểu Tinh Linh vừa đi vừa di chuyển vòng tròn cũng là một cách, nhưng cách đó sẽ giảm mạnh tốc độ, chưa kể gánh nặng điều khiển nữa." Lý Nghệ Bác nói.

    "Chỗ khuyết ấy Lý Viễn chắc biết chứ nhỉ?" Phan Lâm nói.

    "Dĩ nhiên phải biết. Anh xem góc nhìn cậu ta kìa, luôn chú ý vào bốn góc đó." Lý Nghệ Bác nói.

    "Vậy nếu Hại Người Không Mệt chui vào từ bốn góc khuyết, Bát Âm Phù cũng sẽ phát hiện kịp thời." Phan Lâm nói.

    "Không chỉ thế thôi đâu... Nếu đột phá từ bốn góc khuyết sẽ không bị Tiểu Tinh Linh nhìn thấy, nhưng điều này đồng nghĩa Mạc Phàm cũng không nhìn thấy Tiểu Tinh Linh. Khi ấy, Tiểu Tinh Linh từ hai đầu kia có thể trở thành phục binh sau lưng." Lý Nghệ Bác nói.

    "Ồ! Thế thì..."

    "Đây là trận hình rất cao minh được bày ra một cách cố ý. Chúng ta cho rằng bản đồ này bất lợi với pháp sư triệu hồi, không ngờ Lý Viễn lại thiết kế được một trận hình đặc sắc đến thế." Lý Nghệ Bác nói.

    "Ha ha, nếu thật sự bản đồ bất lợi cho pháp sư triệu hồi, Lam Vũ sao lại phái cậu ấy ra trận chứ?" Phan Lâm nói.

    "Cũng đúng. Hiện giờ hai nhân vật đang ở rất gần nhau." Lý Nghệ Bác nói.

    "Vâng, Hại Người Không Mệt di chuyển xéo, nhìn theo tốc độ thì sẽ cắt vào góc chết hướng Tây Nam trận pháp triệu hồi của Bát Âm Phù!" Giọng Phan Lâm dần cất cao khi nhịp đấu diễn tiến nhanh bất ngờ. Hắn và Lý Nghệ Bác đã nhìn ra ý đồ bày trận của Lý Viễn, nhưng khi thực chiến xảy ra thì sao đây?

    Sóng trực tiếp chuyển thành góc nhìn Hại Người Không Mệt. Vấn đề mọi người đang cùng quan tâm là hai con Tiểu Tinh Linh có sẽ phát hiện cậu hay không.

    Tiếp cận, tiếp cận từng chút một.

    Tốc độ di chuyển hai bên đều khá nhanh, nhất là Hại Người Không Mệt. Trong lúc di chuyển, cậu thường mượn địa hình xung quanh che chắn bản thân. Đây không phải bản đồ Hưng Hân chọn, thế nhưng Mạc Phàm hành động rất gọn đẹp. Ngồi ngoài trận quan sát bản đồ dưới góc nhìn Thượng đế, bạn sẽ đạt được ít hiểu biết nhất định, nhưng muốn thành thạo lợi dụng địa hình thì cần phải luyện tập riêng. Mạc Phàm vừa vào đã nắm được cách di chuyển kín đáo nhanh như tên lửa, không thể không nói cậu quá có tài năng và kinh nghiệm trên lĩnh vực này.

    Bước chân Hại Người Không Mệt chậm dần, di chuyển càng lúc càng thận trọng.

    Sắp chạm mặt rồi...

    Mạc Phàm tính toán trong đầu, nếu Bát Âm Phù tiến thẳng trung lộ thì sẽ gặp nhau xung quanh đây thôi. Thế nên khi tầm nhìn gần rướn tới trục giữa bản đồ, Mạc Phàm bèn thả chậm tốc độ.

    Ý, cái gì bên kia vậy?

    Đúng lúc này, trong tầm nhìn đột nhiên có một tia sáng lóe lên. Hại Người Không Mệt vội xoay góc nhìn, thấy một con Tiểu Tinh Linh hệ Băng đang phóng về phía mình.

    "Gặp rồi! Cơ mà..." Phan Lâm hét lên. "Cơ mà" cái gì thì ai cũng hiểu: Mạc Phàm đã bị thú triệu hồi phát hiện.

    Trận hình chữ thập do Lý Viễn bài bố vừa cân đối lại vừa chuẩn, đối thủ muốn lẳng lặng lẻn vào từ hai đầu thì phải chọn tuyến di chuyển có độ chính xác cực cao. Tuyến đường cắt xéo của Mạc Phàm chọn hiển nhiên không trùng hợp ngay góc 45 độ mà chỉ hơi tiếp cận trục giữa, nên rất nhanh va chạm với con lính tiên phong nho nhỏ của Bát Âm Phù.

    Mạc Phàm bình tĩnh, không vội tấn công, chỉ cố gắng thoát khỏi nó.

    Từng theo dõi trận Diệp Tu vs Dụ Văn Châu, Mạc Phàm biết rõ một con thú triệu hồi có thể làm nên những gì. Hành động của thú triệu hồi sẽ giúp chủ nhân định vị đối thủ, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa, cậu có thể dẫn dụ pháp sư triệu hồi đến vị trí có lợi cho mình tập kích.

    Thuật Phân Thân!

    Hại Người Không Mệt lập tức kết ấn, để cái bóng chạy đi cho con Tiểu Tinh Linh hệ Băng truy đuổi, còn người thật thì vừa trốn vừa lẳng lặng bám theo...

    "Ơ..." Phan Lâm tròn mắt.

    Thế này chẳng phải ngược lại trận Dụ Văn Châu vs Diệp Tu à? Trận đó Dụ Văn Châu dùng Thuật Phân Thân, lấy bóng lừa thú triệu hồi Goblin của Diệp Tu, giờ Mạc Phàm cũng lấy bóng lừa Tiểu Tinh Linh của Bát Âm Phù.

    "Ơ, hai bên đều đang lặp lại đấu pháp trận đầu của đội bạn..." Phan Lâm nói, nhưng vừa dứt lời, hắn liền biết mình đã sai. Cách làm của Mạc Phàm đúng là hệt như Dụ Văn Châu, nhưng Lý Viễn thì không. Cậu không phải Diệp Tu, Bát Âm Phù cũng không phải tán nhân Quân Mạc Tiếu, hành động kế tiếp chắc chắn sẽ khác hoàn toàn.

    Phát hiện Tiểu Tinh Linh hệ Băng trước mặt mình chạy đi, tuy Lý Viễn vẫn chưa thấy Hại Người Không Mệt nhưng đã nắm được sơ sơ phương hướng. Bát Âm Phù bèn khiển con Tiểu Tinh Linh cùng hệ Băng bên trái mình quay về gần bên, đồng thời vội vàng điều chỉnh hướng di chuyển cho hai con Tiểu Tinh Linh hệ Bóng Tối bên phải và phía sau.

    Vì sao chọn hai con cùng hệ? Rất nhiều lý do phức tạp. Muốn triệu hồi Đại Tinh Linh, phải có hai con Tiểu Tinh Linh cùng hệ hợp thể. Cách sắp xếp của Lý Viễn là nhằm dễ bề triệu hồi Đại Tinh Linh khi cần.

    Điểm khác biệt giữa cậu và Diệp Tu là khi phát hiện Sách Khắc Tát Nhĩ, Diệp Tu lập tức đuổi theo sát gót, còn Lý Viễn chỉ xác định phương hướng Hại Người Không Mệt rồi thả chậm tốc độ mình lại, giữ đám thú trong tầm nhìn, sau đó liên tục bổ sung thêm Tiểu Tinh Linh. Đám thú không di chuyển theo một hướng nhất định mà được cậu thả rải rác trên bản đồ như xếp quân cờ. Với góc nhìn Thượng đế, khán giả lại từ bản đồ toàn cảnh do tổ ghi hình cung cấp mà hiểu ra bố cục của Lý Viễn lúc này.

    Cả bóng lẫn người thật của Hại Người Không Mệt đều bị Lý Viễn giăng lưới bao phủ. Cơ hội tập kích sẽ không bao giờ đến với Mạc Phàm, vì Lý Viễn không có ý định tìm tới Hại Người Không Mệt. Cậu luôn giữ Bát Âm Phù nằm ngoài cự ly tầm nhìn.

    Xem ra, cục diện trận đấu đang cực kỳ bất lợi cho Mạc Phàm, nhưng vô số người không cho là vậy. Nguyên nhân xuất phát từ hồi hiệp một, Mạc Phàm từng thể hiện trình tẩu thoát đẳng cấp khi đối đầu với Lý Viễn. Dưới sự rải quân lùng sục bản đồ của Bát Âm Phù, Hại Người Không Mệt mãi chẳng bị tóm mà còn lặng lẽ tiếp cận, áp sát Bát Âm Phù từ khi nào chẳng hay.

    "Lần này cũng sẽ thế chứ?" Phan Lâm nói lên tiếng lòng mọi người trên sóng.

    "Sợ là không đâu..." Lý Nghệ Bác đáp.

    "Ồ? Chỉ đạo Lý, anh thấy sao?"

    "Trận này... Mạc Phàm thậm chí chẳng biết Bát Âm Phù đang ở chỗ nào." Lý Nghệ Bác nói.

    "Đúng nhỉ?" Phan Lâm sực nhận ra vấn đề này quá quan trọng.

    "Nhưng nếu chỉ cần thoát thân thì trình Mạc Phàm dư sức." Lý Nghệ Bác nói tiếp.

    "Chỉ cần thoát thân à?" Phan Lâm đưa mắt nhìn, "Hình như thoát rồi đấy thôi?"

    Trong trận, bóng Hại Người Không Mệt đã tan biến, còn người thật vẫn nấp rất kín. Tiểu Tinh Linh vốn đuổi theo bóng em, bóng em mất rồi thì đứng ngơ ngác giữa đàng. Song, mọi người bỗng phát hiện, ngoại trừ con Tiểu Tinh Linh bị mất mục tiêu truy đuổi, những con Tinh Linh khác đang được Lý Viễn ra lệnh, cùng di chuyển về các vị trí nào đó.
     
    dragonsavior thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1443: Lấy tĩnh chế động

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Hại Người Không Mệt núp lùm trong một bụi cây, đừng nói sương mù, dù không sương mù cũng chẳng ai thấy cậu nổi. Camera zoom thẳng vào chỗ Hại Người Không Mệt mà khán giả cũng phải căng mắt mới tìm được bóng người giữa mớ lá cây rậm rạp.

    Tuy nhiên, kiểu núp lùm này chỉ mang tính che mắt. Người chơi nếu không quan sát cẩn thận sẽ để lỡ, nhưng thú triệu hồi có hệ thống chống lưng, mắt sáng như đuốc, chỉ cần Hại Người Không Mệt ló ra một góc áo thôi cũng sẽ bị chúng phát giác.

    Lần trước Mạc Phàm từng lẩn trốn thành công cả quân đoàn thú triệu hồi, dĩ nhiên nắm rất rõ độ sáng mắt của lũ pet so với con người. Cậu giấu mình vào bụi cây là để tập kích Bát Âm Phù, nhưng chờ mãi không thấy Bát Âm Phù xuất hiện, cậu bèn chui ra vì biết việc ẩn nấp là vô ích với thú triệu hồi.

    Muốn trốn thú triệu hồi, phải trốn khỏi tầm nhìn của chúng hoàn toàn. Đã vậy, trốn bọn Tinh Linh còn khó gấp bội các loại sinh vật khác. Tinh Linh dù nhỏ hay lớn cũng là một chùm ánh sáng nguyên tố, hình thể đối xứng bốn bên, không có mắt mũi miệng như sinh vật nên chẳng cách nào đoán nổi mặt nó đang hướng về đâu. Cái kiểu lấp ló, thậm thụt rình mò người chơi để bí mật di chuyển không thể áp dụng. Con người có thể sơ sẩy bỏ lỡ mục tiêu chứ thú triệu hồi thì đừng mơ. Canh vị trí di chuyển sau lưng thú triệu hồi thuộc loài sinh vật còn đỡ, gặp Tinh Linh coi như miễn, vì lỡ ló đầu đúng phía mặt nó là cầm chắc tạch.

    Vì thế muốn cắt đuôi Tinh Linh, bạn không được phép đắn đo do dự, động tác phải nhanh, phải tém, phải kín đáo. Chờ quan sát rồi mới hành động là không ổn.

    Mạc Phàm đang làm đúng như thế. Hại Người Không Mệt chui khỏi bụi cây, động tác không quá nhanh nhưng di chuyển rất kín, 80% thời gian đều rón rén, giấu mình hoặc thậm chí nằm rạp ra đất mà bò.

    "Đoạn này nên lưu lại, dùng làm clip giảng dạy cách di chuyển bí mật." Nhìn Mạc Phàm khiển Hại Người Không Mệt, Lý Nghệ Bác khen không ngớt lời.

    Còn Lý Viễn đang làm gì?

    Lý Viễn chẳng hề gấp gáp. Mất dấu cái bóng Hại Người Không Mệt, cậu không còn cách nào truy đuổi tiếp. Thấy thú triệu hồi đều đã vào chỗ sẵn sàng, cậu bèn ngừng các hành động dư thừa. Bát Âm Phù tiếp tục di chuyển theo một hướng nhất định.

    Đám Tinh Linh được phân bố khắp nơi đều đứng yên tại chỗ. Ánh sáng tỏa ra từ người chúng cứ thỉnh thoảng lấp lánh giữa rừng sương mù. Trông chúng không như truy đuổi mục tiêu nữa mà giống mìn cài sẵn dưới đất, giống chó săn núp dưới sương dày, lẳng lặng chờ con mồi tự sa vào lưới.

    "Hay!" Lý Nghệ Bác đột nhiên kêu to.

    "Sao thế?"

    "Cách làm của Lý Viễn còn hiệu quả hơn cả chủ động truy lùng, thu hẹp không gian hoạt động của đối thủ. Trên bản đồ này, phán đoán của mắt thường không bằng sức nhận biết mặc định mà hệ thống trao cho thú triệu hồi. Tinh Linh tuy ở yên một chỗ nhưng chắc chắn sẽ phản ứng nhanh hơn Mạc Phàm, nên khi muốn né Tinh Linh, Mạc Phàm phải tự hạn chế tầm nhìn bản thân nghiêm trọng." Lý Nghệ Bác hào hứng.

    "Kìa!" Phan Lâm bỗng phát hiện có biến.

    Hại Người Không Mệt khom người lướt từ một gốc cây qua gốc cây khác, một con Tiểu Tinh Linh hệ Ánh Sáng đang chôn mình trong sương bỗng có hành động. Nó di chuyển cực kỳ chính xác về phía Hại Người Không Mệt.

    "Bị phát hiện rồi, nhưng hình như Mạc Phàm vẫn chưa biết!" Phan Lâm gào lên.

    Hại Người Không Mệt chỉ lo di chuyển thật rón rén, cắm đầu nhìn về phía trước. Xem ra, cậu không hề biết tới sự hiện diện của một con Tiểu Tinh Linh sau lưng mình.

    "Có điều, tốc độ di chuyển của Tinh Linh kém hơn nhân vật, nên nếu Lý Viễn không làm gì khác, nhiều khả năng Tinh Linh sẽ bị Hại Người Không Mệt bỏ rơi lắm." Lý Nghệ Bác nói.

    Lý Viễn không làm gì khác?

    Đương nhiên phải có!

    Tinh Linh là do cậu sắp xếp, bố trí đội hình, nên khi một con có rục rịch, cậu liền biết nó đã nhìn thấy mục tiêu. Trên bản đồ này, ngoài Hại Người Không Mệt còn gì có thể khiến thú triệu hồi tự động chạy theo nữa chứ?

    Căn cứ cách con Tiểu Tinh Linh hệ Ánh Sáng kia di chuyển, Lý Viễn nhanh chóng tính toán hướng chạy của Hại Người Không Mệt, và ngay sau đó, toàn bộ Tinh Linh đều nhận được lệnh riêng, tùy theo vị trí từng con, chứ không phải ào ạt xông lên một thể. Một nhóm Tinh Linh ở cách khá xa thì được miễn, vì Bát Âm Phù đã triệu hồi con mới để bổ sung, triệu hồi xong lập tức thả đi.

    Quả nhiên, con Tiểu Tinh Linh hệ Ánh Sáng đầu tiên bị Hại Người Không Mệt bỏ rơi rất nhanh, nhưng hai con mới đã kịp bám lấy cậu. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác phân tích vài chi tiết nhỏ, kết luận rằng Mạc Phàm đã phát hiện ra con Tinh Linh đầu tiên, bèn tăng tốc để cắt đuôi nó. Cậu thành công đấy, nhưng lại bị hai con khác đuổi theo.

    "Một pha lấy tĩnh chế động quá đẹp mắt!" Suốt trận này, Lý Nghệ Bác bình luận khá sâu sắc.

    Đúng vậy, đấu pháp Lý Viễn sử dụng chính là lấy tĩnh chế động. Tinh Linh được Bát Âm Phù thả ra càng lúc càng nhiều. Tám con Tiểu Tinh Linh full slot, Đại Tinh Linh thì hợp thể được hai con Băng và Lửa, phân bố đều đặn trên bản đồ, chủng loại đa dạng mà không lộn xộn.

    Lý Viễn có phải đã học hỏi từ trận đầu Diệp Tu vs Dụ Văn Châu?

    Câu hỏi đặt ra trước đó, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác giờ đã có đáp án.

    Đây là bản đồ do Lam Vũ chọn, và Lý Viễn không uổng là tuyển thủ đội chủ nhà. Một tấm bản đồ có vẻ bất lợi cho pháp sư triệu hồi lại được cậu lợi dụng trọn vẹn. Cậu giăng chiếc lưới Tinh Linh khắp bản đồ, trình thoát thân hay truy đuổi của Mạc Phàm có giỏi đến đâu đi nữa cũng vô nghĩa. Cậu không chủ động lùng sục, chỉ để quân đoàn Tinh Linh đứng yên, chờ cho Mạc Phàm tự bước vào bẫy.

    Nếu trên bản đồ bình thường, Mạc Phàm có lỡ dính bẫy cũng dư sức trốn thoát dễ dàng. Nhưng bản đồ này tầm nhìn quá hạn chế, hai cá thể muốn nhìn thấy nhau đã phải ở gần sát đối phương rồi, thoát thân quả là một việc khó khăn tột độ.

    Mọi thứ đều được Lý Viễn đưa vào kế hoạch. Ý đồ chiến thuật của Lam Vũ khi chọn bản đồ Rừng Sương Mù tiếp tục thể hiện rõ nét.

    Hai tướng đầu Dụ Văn Châu và Tống Hiểu ôm ý định tiêu hao sức bền của Diệp Tu, tuy thất bại nhưng hóa ra Lam Vũ không chỉ dừng ở một mục tiêu duy nhất. Đặt toàn bộ hi vọng vào trận đoàn đội không phải điều mà họ mong muốn.

    Cách Lý Viễn đánh lôi đài đang chứng tỏ điều đó. Sau Dụ Văn Châu và Tống Hiểu, đòn sát thủ gặt đầu người của Lam Vũ trên lôi đài mới thực sự xuất hiện. Trong điều kiện địa hình Rừng Sương Mù, lối đánh của Lý Viễn làm Bát Âm Phù mạnh lên thấy rõ. Chủ nhân chưa biết ở đâu, quân đoàn Tinh Linh đã gây khốn đốn cho Hại Người Không Mệt.

    Thoát được một con, hai con lập tức thế chỗ; hai con chưa dứt, con thứ ba, con thứ tư đã ùa tới...

    Lý Viễn không chủ động chỉ huy chúng. Cậu chỉ tính toán và bày sẵn trận địa, đặt pet chờ thời. Nhờ sự giúp đỡ của điều kiện sương mù, Hại Người Không Mệt đi đến đâu đạp mìn đến đó, càng lúc cái đuôi càng dài, muốn hành động thế nào cũng không xong.

    Thuật Thế Thân, Thuật Phân Thân, Yên Ngọc, Tetsubishi...

    Mọi thuật ninja chuyên dùng tẩu thoát, mọi đạo cụ gây nhiễu, khống chế đối thủ đều được sử dụng, nhưng giũ không hết là giũ không hết. Tinh Linh của Bát Âm Phù nhiều vô kể, bỏ rơi một con, chẳng mấy chốc lại va phải con mới.

    Trong lúc Mạc Phàm rối rắm, Lý Viễn tiếp tục khiển thú rất đâu vào đấy. Các Tinh Linh di chuyển, thế chỗ, triệu hồi đều có lớp có lang, không để con nào chết đi uổng phí. Lúc này trong trận, bốn con Đại Tinh Linh đã vào vị trí, quân đoàn Tinh Linh Hại Người Không Mệt phải đối mặt càng thêm khổng lồ.

    "Tiếp tục nữa không ổn!" Lý Nghệ Bác phát biểu.

    "Phải, không cắt đuôi toàn bộ sẽ bị cấu máu đến chết thôi..." Phan Lâm nói. Cả quãng đường trốn tránh, tìm kiếm tung tích Bát Âm Phù, Hại Người Không Mệt đâu chỉ xước mấy miếng da? Tinh Linh cứ nhảy vào đánh cậu, gặp Đại Tinh Linh hệ Băng có chiêu Băng Rơi và Đại Tinh Linh hệ Ánh Sáng có chiêu Sấm Sét còn biết tấn công từ xa nữa.

    Thế là, trên quãng đường chưa từng dừng chân đó, Hại Người Không Mệt đột ngột ngưng di chuyển.

    Shuriken!

    Cậu bất ngờ tấn công. Một chiếc Shuriken ném vào Đại Tinh Linh hệ Ánh Sáng bên trái, kế tiếp bản thân Hại Người Không Mệt cũng rời chỗ, không phải về phía trước như nãy giờ mà ngược ra sau lưng.

    Ve Sầu Song Sát!

    Vun vút lao đi, Hại Người Không Mệt một tay cầm kiếm ninja, một tay cầm vỏ kiếm, hai tay đồng thời công kích.

    Rít rít...

    Ve Sầu Song Sát chém trúng hai con Tiểu Tinh Linh từ sau lưng nhào tới, phát sinh âm thanh kỳ quái như tiếng điện giật. Cơ thể Tinh Linh ngưng tụ từ năng lượng nguyên tố chứ không phải máu thịt, dính chiêu sẽ tạo nên các kiểu âm thanh kỳ lạ thế đấy.

    Ve Sầu Song Sát sát thương không thấp, Tiểu Tinh Linh lại vô cùng yếu đuối, tuy chưa một hit về làng nhưng cũng dặt dẹo.

    Hỏa Viêm Trảm!

    Hai con Tiểu Tinh Linh này một Băng một Bóng Tối, không có chỉ số kháng lửa cao như hệ Lửa. Đặc biệt là con hệ Băng, gặp lửa thì khả năng kháng gần như về âm.

    Ầm!

    Mấy giọt máu còn thừa sao chịu nổi hit đánh dữ dội này? Một ngọn lửa cháy rực theo lưỡi kiếm, hai con Tiểu Tinh Linh tan rã thành năng lượng nguyên tố, lụi tàn dưới ánh sáng lập lòe.

    "Mạc Phàm không trốn nữa, cậu ấy bắt đầu chiến đấu chính diện với quân đoàn Tinh Linh." Phan Lâm nói.

    "Mục đích của cậu ta là buộc Bát Âm Phù phải xuất hiện! Chỉ bằng hệ thống điều khiển, Tinh Linh không cách nào đối kháng với tuyển thủ chuyên nghiệp. Pháp sư triệu hồi cần đích thân khiển thú, và khi ấy, Bát Âm Phù sẽ lọt vào tầm nhìn của Hại Người Không Mệt..." Lý Nghệ Bác nói.

    "Đúng vậy... Chúng ta đang nhìn thấy Bát Âm Phù di chuyển." Phan Lâm kêu lên.

    Trận đấu diễn ra đến tận lúc này, hai nhân vật mới lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt nhau.

    "Mạc Phàm sẽ xông thẳng lên chăng?" Phan Lâm gào to.

    "Ồ! Xông lên rồi, rất quyết liệt thưa các bạn!"​
     
    dragonsavior thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1444: Trùng vây

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    Mạc Phàm xưa nay nổi tiếng với bệnh cẩn thận, những lúc người ta cảm thấy đánh tiếp vẫn ngon thì cậu lại rút đi tìm cơ hội úp lén khác, lúc này đối mặt với địch ngay chính diện, xung quanh có cả quân đoàn Tinh Linh bảo vệ, cậu bỗng kiên quyết lao lên.

    "Chơi cứng? Ơ nhưng tình thế hiện tại khác với lần trước mà, khác lắm luôn!" Phan Lâm gào lớn.

    Lần trước là lần nào? Chính là hiệp một, khi Lý Viễn thả hết thú đi săn lùng, chỉ chừa một đóa Ma Giới Chi Hoa và Mạc Phàm tránh khỏi toàn bộ tai mắt của cậu một cách đẹp mắt, cắt sát vào Bát Âm Phù, một chiêu giết gọn Ma Giới Chi Hoa, đè Bát Âm Phù ra đập tả tơi rơi rụng.

    Còn lần này, Hại Người Không Mệt chỉ mới giết được hai con Tiểu Tinh Linh, chưa loại bỏ nguy cơ bị vây đánh. Còn Lý Viễn quyết định đích thân đến khiển thú, cũng đã gọi toàn bộ Tiểu Tinh Linh, Đại Tinh Linh tập trung về đây.

    "Bó tay thôi, hết cách rồi." Tình hình gay cấn, Lý Nghệ Bác không kịp thao thao bất tuyệt, đành giải thích sơ nguyên nhân.

    Chơi cứng!

    Hại Người Không Mệt xông lên. Mạc Phàm bình thường kiệm lời, nhưng một khi quyết tâm sẽ vô cùng dứt khoát. Là một cao thủ trong nghề trốn chạy, cậu rất có sức nhận định về những tình huống dễ xảy ra bao vây. Chuyện, hành nghề ve chai chiến trường chuyên nghiệp trong Thần Chi Lĩnh Vực cơ mà! Trước mắt, cậu đã hiểu ý đồ chiến thuật của đối thủ. Do đặc thù bản đồ, kiểu bố trí này quá ư khó đỡ, bởi tầm nhìn nhân vật bị hạn chế hẳn so với mặc định hệ thống dành cho Tinh Linh. Bằng chứng là, cậu nhiều lần va phải các mắt lưới Tinh Linh dày đặc ở khoảng cách cực gần, muốn trốn thoát cũng không dễ.

    Vì vậy, cậu bèn quay đầu về đánh. Cậu biết hôm nay mình trốn không nổi rồi, mà những thứ cản chân nếu đã không thể né tránh, thì chỉ còn cách đuổi tận giết tuyệt.

    Ai ngờ mới giết hai con, chính chủ đã xuất hiện.

    Điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của Mạc Phàm. Bởi Tinh Linh đang tự chiến đấu nên cậu mới giết chúng dễ đến thế, cậu không ngây thơ đến mức cho rằng Lý Viễn sẽ để mặc mình tàn sát Tinh Linh, mở đường tháo chạy. Cậu ta dĩ nhiên phải ra mặt, đích thân khiển thú xử lý mình.

    Gom cả người lẫn thú vào đánh chung một lượt? Không, đó là phong cách của Đường Nhu.

    Mạc Phàm xuất thân ve chai, thói quen là xác định mục tiêu rõ rệt, lấy mục tiêu làm đích đến cuối cùng. Một khi đã xác định xong, trong mắt cậu sẽ chỉ còn lại mục tiêu, kẻ khác bỏ qua được thì bỏ qua hết, tuyệt đối không lãng phí thời gian công sức.

    Thế nên vừa thấy Bát Âm Phù, Hại Người Không Mệt liền nhào tới.

    Hành động của Mạc Phàm trông khác với bình thường, nhưng thật ra nguyên tắc không đổi.

    Shuriken Gió Táp!

    Hại Người Không Mệt vừa phóng đi vừa hất tay. Vèo vèo vèo! Mấy chiếc shuriken vùn vụt bay ra. Cậu tăng tốc thật nhanh, Bát Âm Phù mới đó còn lẫn trong sương, giờ đã thấy rất rõ. Cậu ta đang vung vẩy ma trượng. Từ phút thứ nhất xuất hiện, cậu ta đã bắt đầu ngâm xướng, lúc này một trận pháp triệu hồi đang thành hình trước mặt. Bùn đất giữa trận ùn ùn đổi màu, nhường đường cho Ma Giới Chi Hoa ló rễ mọc lên.

    Bộp bộp bộp bộp!

    Toàn bộ shuriken bị đỡ sạch. Ma Giới Chi Hoa lúc lắc mình, một chiếc rễ quất ra từ lòng đất.

    Vút!

    Hại Người Không Mệt đang nhảy lên không trung, chiếc rễ kia muốn cuốn lấy cổ chân cậu, cậu vung tay về phía nó, một chiếc shuriken khác bay tới chuẩn không cần chỉnh, ghim nó xuống đất.

    "Quá đẹp!" Phan Lâm kêu to. Kỹ thuật tinh chuẩn cho thấy rõ rệt cái trình của Mạc Phàm. Phan Lâm chỉ không hiểu, Mạc Phàm trình cao đến thế, vì sao cứ thích đánh theo đấu pháp Pháo Hoa vụt sáng chóng tàn kia nhỉ?

    Kết ấn!

    Hại Người Không Mệt kết ấn giữa không trung, hai tay vun vút hoa cả mắt người xem. Khán giả bình thường nhìn không kịp, chỉ cảm thấy thao tác kết ấn khá phức tạp, chắc là đại chiêu rồi.

    Đại chiêu gì đây?

    Thuật Ninja - Rồng Lửa!

    Kỹ năng level 75, lần trước Mạc Phàm từng dùng để giết Ma Giới Chi Hoa trong một nốt nhạc. Lần này Ma Giới Chi Hoa đã ăn dame từ Shuriken Gió Táp, Rồng Lửa giết nó càng thêm dễ dàng. Sau lưng nó là Bát Âm Phù, AoE của Rồng Lửa không nhỏ, hit đánh của Hại Người Không Mệt có thể vừa cho hoa héo vừa đốt luôn cả Bát Âm Phù.

    Ầm!

    Từ động tác ba ngón tay xếp thành hình tam giác, Hại Người Không Mệt thổi ra một con rồng lửa phừng phừng. Đúng lúc này, một ngọn lửa khác bỗng bùng lên bên hông, cản trước mặt Rồng Lửa. Ngọn lửa kia trông không ghê gớm như con rồng, nhưng cháy với một khí thế ác liệt chẳng kém.

    Đại Tinh Linh hệ Lửa!

    Sau tấm khiên Ma Giới Chi Hoa, Đại Tinh Linh hệ Lửa nhào ra đón đỡ công kích từ Rồng Lửa, bảo vệ chủ nhân.

    Dùng Đại Tinh Linh hệ Lửa đối phó Rồng Lửa là một lựa chọn tuyệt vời. Đừng nói chỉ số kháng cao, sát thương lửa gần như vô hiệu với Đại Tinh Linh cùng hệ. Khi bị Rồng Lửa ập vào, thân hình Đại Tinh Linh thậm chí còn to cao lên nhiều, lửa cháy càng thêm dữ dội.

    Phóng Lửa!

    Đại Tinh Linh Lửa làm một động tác như hất tay. Cánh tay của nó cũng là lửa cháy hừng hực, một ngọn lửa từ đó bay lên, hướng về phía Hại Người Không Mệt.

    Phừng!

    Hại Người Không Mệt lập tức cháy trụi thành từng mảnh.

    Thuật Phân Thân!

    Thao tác cực nhanh, Hại Người Không Mệt đã né khỏi chiêu Phóng Lửa trong khi người thật xuất hiện sau lưng Bát Âm Phù.

    "Xem kìa!" Phan Lâm hét.

    Pha trao đổi chiêu tốc độ của hai bên thật quá sướng mắt. Hại Người Không Mệt đã thành công áp sát lưng Bát Âm Phù, tuy chưa biết cậu có sẽ bị Tinh Linh quấy rối không, nhưng ít nhất cũng chiếm chủ động dù ít dù nhiều nhỉ?

    Sai hoàn toàn!

    Gần như cùng lúc Hại Người Không Mệt biến ra sau lưng Bát Âm Phù, một chiếc gai nhọn từ lòng đất đâm thẳng lên. Mạc Phàm phản ứng sao kịp, Hại Người Không Mệt bị thông, ôm mông nhảy vọt lên trời.

    Gai Nhọn!

    Kỹ năng hất mục tiêu lơ lửng của nghề pháp sư triệu hồi cũng được thực hiện bằng hình thức triệu hồi như pet. Đòn đánh này chứng tỏ Bát Âm Phù đã dự đoán trước khả năng Hại Người Không Mệt áp sát lưng mình, quả nhiên Lý Viễn biết chắc Đại Tinh Linh Lửa không cản nổi Hại Người Không Mệt nên thủ sẵn chiêu đề phòng.

    Bốp!

    Một tiếng giòn tan.

    Bát Âm Phù xoay người, vũ khí trong tay vung cao. Ma trượng bỗng như mọc thêm vật thể triệu hồi, dài ra cả khúc, chọt trúng Hại Người Không Mệt đang lơ lửng, tiễn cậu văng đi xa hơn.

    Quất Roi.

    Kỹ năng buff thú triệu hồi, cũng có thể sử dụng làm chiêu tấn công kẻ địch.

    Thuật Thế Thân đã dùng trong lúc cố gắng thoát khỏi quân đoàn Tinh Linh, hiện đang cooldown, Hại Người Không Mệt khó lòng né tránh cú Quất Roi này.

    Đùng đùng đùng!

    Đại Tinh Linh Ánh Sáng gia nhập chiến cuộc với Sấm Sét đánh xuống đầu Hại Người Không Mệt. Dưới màn sương dày, từng con Tinh Linh lon ton chạy về tập trung. Bát Âm Phù vừa lùi vừa chỉ huy quân đoàn Tinh Linh tấn công Hại Người Không Mệt một cách nhẹ nhàng như bỡn.

    Cậu vẫn chưa triệu hồi Tinh Linh Vương, con pet cần đến bốn Đại Tinh Linh hợp thể. Tạm thời, số lượng là rất cần thiết để áp chế Hại Người Không Mệt, nếu lấy bốn đổi một chỉ e sẽ cho con mồi cơ hội thoát thân.

    Lý Viễn đánh tỉnh táo dị thường. Hai trận trước, Lam Vũ thất bại trong việc thực hiện kế hoạch, thất bại vô cùng thảm hại là khác. Ấy vậy mà một tuyển thủ ít tuổi nghề, bất quá chỉ hơn Lư Hãn Văn một năm như Lý Viễn lại trở thành bức tường vững chắc, bình tĩnh thủ ải cho Lam Vũ.

    HP Hại Người Không Mệt bị cấu dần dần bởi quân đoàn Tinh Linh, mà Bát Âm Phù một giọt máu cũng chưa mất. Nếu cậu tiếp tục khống chế thế trận, duy trì nhịp đánh như hiện tại, đây có khả năng sẽ là một trận "perfect".

    Đấu solo, một trận perfect sẽ giúp sĩ khí tăng vọt, ngoài ra thì không khác gì một trận thắng hiểm. Còn trên lôi đài, perfect mới thật sự mang ý nghĩa, thật sự đem lại giá trị hoàn hảo.

    "Perfect thắng trắng không nhỉ?" Quan sát thế trận, Phan Lâm cũng đặt câu hỏi. Máu Hại Người Không Mệt chỉ còn 42%. Tinh Linh đã tập trung đông đủ, xếp lớp trong ngoài, tạo thành đội hình bao vây Hại Người Không Mệt. Dưới sự điều phối chỉ huy của Bát Âm Phù, quân đoàn này vận chuyển nhịp nhàng, tấn công rất có thức điệu.

    Tất cả đều rất hoàn hảo, cho đến khi Lý Nghệ Bác đột nhiên trừng mắt: "Cơ hội!"

    "Cơ hội?" Phan Lâm chưa kịp ngạc nhiên, đã thấy Hại Người Không Mệt có động tác.

    Thuật Thế Thân!

    Đang chịu đòn, Hại Người Không Mệt bất ngờ sử dụng kỹ năng tẩu thoát. Con người rơm nát bấy cực nhanh dưới mưa sát thương, Hại Người Không Mệt hiện thân ngoài xa. Pha di chuyển quá đột ngột làm vòng vây thú triệu hồi trở nên hơi rối, Hại Người Không Mệt lập tức ra chiêu.

    Thuật Ninja - Ảnh Vũ!

    Hại Người Không Mệt tách bóng cả chùm, Tinh Linh nào trong trạng thái tự động tấn công đều rơi vào hỗn loạn. Lý Viễn cố khiển bọn chúng, nhưng cũng chưa thể phân biệt đâu là tâm Ảnh Vũ. Cho dù có phân biệt được, Mạc Phàm vẫn dư sức đổi tâm Ảnh Vũ sang bóng khác dễ dàng.

    Rít rít rít rít...

    Chớp mắt, vài con Tiểu Tinh Linh máu giấy đã bị tiêu diệt. Sức quan sát của Mạc Phàm quá khủng khi nhặt ra những con thấp máu giữa cả bầy Tinh Linh đông nghịt. Mắt sáng như sao từ đâu mà có? Đừng hỏi, dĩ nhiên từ kiếp ve chai chiến trường rồi.

    "Mạc Phàm sắp phản công chăng?" Phan Lâm hào hứng thét gào. Nếu Lý Viễn thắng một trận perfect, hay thì cũng hay đấy nhưng kém gay cấn lắm. Chém nhau phải có gay cấn, xem mới sướng máu!

    "Cậu ta chỉ muốn chạy thôi thì phải?" Lý Nghệ Bác nói. Hắn nhìn ra cơ hội vừa rồi nên cũng biết luôn ý định của Mạc Phàm, chẳng qua diễn biến quá gấp nên chưa kịp phân tích kỹ. Quả nhiên, hội Hại Người Không Mệt chỉ khuấy động sân chơi, sau đó một em nhanh nhảu lủi khỏi chiến trường.

    Tâm Ảnh Vũ kìa!

    Mọi người cùng nghĩ thế, nhưng Lý Viễn không dám cho pet lao lên bao vây. Bao vây đi, Mạc Phàm chuyển tâm sang bóng khác là huề!

    Một em Hại Người Không Mệt ù té chạy, em thứ hai lập tức té theo, em thứ ba, thứ tư cứ thế nối tiếp... Mỗi em chạy mỗi hướng, Lý Viễn bó tay với việc giữ lại.

    "Thoát rồi!" Phan Lâm vừa mới hét lên, em Hại Người Không Mệt đầu tiên bỗng bộp một tiếng, biến thành một tảng băng.​
     
    dragonsavior thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1445: Suýt perfect

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Dịch bởi Lá Mùa Thu

    "Đóng băng? Sao có thể? Chẳng lẽ là chiêu Băng Rơi?" Phan Lâm ngạc nhiên hét lớn. Camera chưa kịp zoom đến, em Hại Người Không Mệt chạy xa nhất này đã chìm trong sương, bắt đầu mờ dần trong góc nhìn Bát Âm Phù. Băng Rơi là kỹ năng của Đại Tinh Linh Băng, nhưng khán giả với góc nhìn Thượng đế cũng không thấy bất kỳ Đại Tinh Linh Băng nào cast chiêu lên đó. Hơn nữa, hiệu ứng đóng băng của Băng Rơi hoạt động trên xác suất, kích hoạt ngay thời điểm mấu chốt thì có phải quá hư cấu?

    Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Khi mọi người đang hoang mang, một tiếng bộp khác lại vang lên. Hại Người Không Mệt số hai cũng đông đá.

    Hai cục đá? Cả khán giả lẫn Mạc Phàm đều sửng sốt tột độ. Mấy cái bóng Hại Người Không Mệt còn lại bắt đầu lộn xộn, sức chiến đấu vì phân tán mà giảm mạnh, thế là bị Tinh Linh càn quét. Mạc Phàm thoáng do dự nhưng cũng biết đã hết cách, đành cho toàn bộ bóng còn lại tháo chạy.

    Bộp bộp bộp bộp...

    Những tiếng bộp vang lên không ngừng như báo hiệu phép thuật đang giáng xuống, tất cả Hại Người Không Mệt đều biến thành băng.

    Cùng lúc đó, có ba cái bóng thoát ly phạm vi kiểm soát của tâm Ảnh Vũ, vỡ vụn ầm ầm chung với tảng băng bao quanh mình. Băng vỡ đầy đất, kết hợp với hai tảng Hại Người Không Mệt còn đứng tạo thành một vòng băng lớn. Vòng băng này không giống ngẫu nhiên hình thành, nó chặn mọi đường chạy của Hại Người Không Mệt, đồng thời kéo giãn khoảng cách tâm Ảnh Vũ làm ba cái bóng tạch ngay trong một nốt nhạc.

    "Băng Tuyến!!" Lý Nghệ Bác giờ mới sực hiểu, vội gào to.

    Mọi người nghe thấy cũng bừng tỉnh.

    Băng Tuyến, kỹ năng của pháp sư nguyên tố. Nơi nào năng lượng nguyên tố hệ Băng quét tới, nơi đó để lại một vệt băng, sau 1 giây hình thành kết giới phép thuật, ai chạm vào sẽ đóng băng với xác suất 100%...

    Trận này, Bát Âm Phù xóa Blink trên ma trượng để ép Băng Tuyến. Cả hai đều là kỹ năng pháp sư nguyên tố, nhưng Băng Tuyến đã trở thành đại chiêu cứu vãn tình thế. Có thể đem đến tác dụng ở phút quan trọng là giá trị to lớn nhất của kỹ năng ép trên vũ khí.

    Chỉ còn hai em Hại Người Không Mệt chưa vỡ, quân đoàn Tinh Linh của Bát Âm Phù dễ dàng bao vây lần thứ hai. Lý Viễn tính chuẩn thời gian đóng băng, vừa bao vây vừa bổ sung thêm thú triệu hồi. Cậu không nhân cơ hội này triệu hồi Tinh Linh Vương, có lẽ cậu nghĩ không cần thiết hoặc không đủ thời gian.

    Khi hai tảng băng cuối vỡ, thời điểm anh em Hại Người Không Mệt được tự do cũng là lúc quân đoàn Tinh Linh xông vào.

    Tổ ghi hình cảm thấy màn này chẳng có gì đặc sắc, bèn tranh thủ chiếu lại đoạn Lý Viễn khiển Bát Âm Phù phóng Băng Tuyến mà họ vừa tìm ra. Ngay lúc Hại Người Không Mệt dùng Thuật Thế Thân hòng tháo chạy, Bát Âm Phù đã lập tức ngâm xướng, trỏ chuột vẽ Băng Tuyến thủ sẵn. Cả khán giả lẫn Mạc Phàm đều chỉ lo nhìn bầy Tinh Linh, không để ý thấy Bát Âm Phù nên chẳng ngờ rằng vị chủ nhân khá vô dụng của bầy thú trên chiến trường lại trở thành kẻ cứu nguy phút chót.

    "Quay lại cảnh chính, quay lại cảnh chính!" Ai dè chiếu chậm chưa tới 2 giây, đã có người trong tổ hét vào tai tay camera.

    "Sao, sao?" Tay camera giật thót, biết mình chơi ngu để lỡ cảnh quan trọng rồi.

    2 giây là quá đủ cho một bước ngoặt quan trọng.

    Camera quay về cảnh chính.

    Khi lộ mình khỏi tảng băng, một trong hai anh em Hại Người Không Mệt đã biến mất, người còn lại cũng đang tan dần...

    Thuật Phân Thân!

    Vừa thoát băng, Hại Người Không Mệt lập tức sử dụng Thuật Phân Thân. Đứa bỏ chạy dĩ nhiên là người thật, nên hai cái bóng sẽ có một cái mất ngay bởi xa rời tâm Ảnh Vũ, cái còn lại cũng sắp bốc hơi vì bị Tinh Linh focus.

    Tuy vậy, người thật cũng đâu phải nói trốn là trốn? Trải nghiệm một lần hết hồn, Lý Viễn không hề buông lơi phòng bị mà còn cẩn thận hơn hẳn, vừa khiển Tinh Linh bao vây vừa cân nhắc đủ khả năng ninja có thể tẩu thoát. Thế nên bóng Hại Người Không Mệt thì bốc hơi, mà người thật cũng khó đảm bảo tính mạng.

    Sấm Sét!

    Băng Rơi!

    Được chủ nhân đích thân điều khiển, hai Đại Tinh Linh hệ Ánh Sáng và hệ Băng từ xa tấn công Hại Người Không Mệt. Hai chiêu này đều là đánh theo dự đoán, khóa đường chạy của địch. Đặc biệt khi Sấm Sét của Đại Tinh Linh Ánh Sáng ập xuống, một bức tường điện tích cứ như được dựng lên.

    Xông qua luôn!

    Không còn lựa chọn khác, thái độ Mạc Phàm cực kỳ quyết liệt. Hại Người Không Mệt lao đầu qua sét chẳng chút chần chừ. Mạc Phàm bình thường ăn ở có đức, bị sét giật nhưng không kích hoạt tỉ lệ đông cứng. Đáng buồn là kế tiếp, một đợt băng từ trên trời xối xuống ngay sau Sấm Sét, Hại Người Không Mệt đã xài hết điểm ăn ở cho pha sét giật vừa rồi, giờ gặp Băng Rơi làm sao mà né...

    Một luồng hơi lạnh bao phủ từ đầu đến chân. Hiệu ứng đóng băng 100% không dính, nhưng 50% thì dính. Hại Người Không Mệt vẫn chạy được, có điều tốc độ đã giảm 50%...

    Đang giữa hiểm cảnh, tốc độ rùa bò sao cứu nổi cậu? Quân đoàn Tinh Linh nhanh chóng bao vây triệt để, không tới mức gió thổi không lọt nhưng cũng bọc toàn bộ đường chạy. Lý Viễn suy xét mọi thủ đoạn tẩu thoát của ninja, bày thành trận thế dày đặc.

    "Chắc... sắp xong..."

    HP Hại Người Không Mệt càng lúc càng dặt dẹo, Lý Nghệ Bác hạ kết luận.

    Hại Người Không Mệt rớt máu dần dần bởi quân đoàn được bố trí và điều khiển cực kỳ kín cẩn, hoàn hảo dưới tay Lý Viễn, mà khán giả càng xem càng đau lòng.

    Cậu không bỏ cuộc, không bỏ cuộc đến phút cuối cùng.

    Giữa trùng vây Tinh Linh, Hại Người Không Mệt húc trái húc phải, làm đủ mọi thứ một ninja có thể làm. Tìm chỗ lủi trốn, giết ra đường máu, tung hỏa mù, giương đông kích tây... Mạc Phàm không hổ là cao thủ trong nghề tẩu thoát, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, có mấy lần suýt thoát rồi, nhưng rốt cuộc vẫn không giũ bỏ được lũ Tinh Linh đông như kiến mà bị bắt về.

    Hại Người Không Mệt ngã xuống. Thế nhưng, kết quả không phải perfect. Bởi sự cố gắng không ngừng của cậu, Bát Âm Phù đã ăn một chiếc shuriken vào mặt.

    Thời điểm quan trọng phải dốc toàn lực khiển Tinh Linh vây đánh Hại Người Không Mệt, Lý Viễn rất tỉnh táo nhận định tình hình. Cậu biết nếu mình né shuriken, lưới bủa vây sẽ hở, khác nào cho Mạc Phàm cơ hội trốn thoát, nên cậu chấp nhận ăn sát thương, dù gì thì sát thương đó cũng chẳng đáng là bao. Mọi người chỉ hơi tiếc rằng lượng sát thương be bé kia đã phá hỏng một trận perfect. Nhưng với bản thân Lý Viễn, cậu không truy cầu cái perfect ấy. Điều mà cậu muốn, là phương thức thi đấu vững chắc. Hiểu được việc này, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đều phải cất tiếng khen ngợi.

    Chiếc shuriken kia trở thành vết xước duy nhất cho Bát Âm Phù trong trận, tổn thất 2% HP.

    Lam Vũ đã chiến thắng, một chiến thắng vô cùng đẹp mắt. Dòng chữ Perfect không hiện lên màn hình, nhưng 2% HP mất đi có lẽ không khác gì thắng trắng máu trong lòng khán giả. Giá trị thực sự mà perfect đem lại không hề sứt mẻ bao nhiêu dù có vết xước 2% đó.

    Tiếng hoan hô vang lên như sấm khắp nhà thi đấu. Lam Vũ vươn mình đứng dậy từ suy sụp. Sau hai tướng bại trận, họ rốt cuộc đã giành về một trận thắng ngoạn mục.

    "Khá tiếc nuối khi trận này, Mạc Phàm thua với cách biệt quá lớn." Phan Lâm nói.

    "Cách biệt lớn là nếu anh nhìn trên kết quả thôi, chứ nếu theo dõi trận đấu từ đầu đến chót, chúng ta cảm nhận được những gì? Gay cấn! Cực kỳ gay cấn. Có thể nói, trận này kỳ thực rất ngang tài ngang sức, tuy kết quả thắng thua cách biệt rõ rệt, nhưng nếu tập kích thành công pháp sư triệu hồi, Mạc Phàm có thể đã là người thắng đậm." Lý Nghệ Bác nói.

    "Đúng vậy. Dù người thua là Mạc Phàm, nhưng biểu hiện của cậu ấy suốt trận vô cùng xuất sắc." Phan Lâm nói.

    "Đấy, trong một trận ngang cơ, yếu tố quyết định là gì? Ưu thế sân nhà! Trận này Lý Viễn lợi dụng quá tốt bản đồ, cả đấu pháp lẫn chiến thuật của cậu ta đều xây dựng trên cơ sở địa hình. Hơn nữa, cậu ta lại đánh rất kỹ, rất đẹp mắt. Quả là một trận đấu đáng tiền vé." Lý Nghệ Bác nói.

    Cơ mà đòi fan sân nhà khách quan như bình luận viên thì mơ đi.

    Hiệp trước, Mạc Phàm từng cho cây đè chết đại thần Hoàng Thiếu Thiên, người chiếm giữ trái tim fan Lam Vũ, sau đó lại thắng hiểm Lý Viễn. Một tân binh lấy một chọi hai, trong đó có cả Hoàng Thiếu Thiên, chắc chắn là một sự đả kích sĩ khí nặng nề với Lam Vũ. Hôm nay Mạc Phàm thắng tiếp Tống Hiểu, fan Lam Vũ ôm một bụng lửa giận rồi. Thấy cậu bị Lý Viễn gần như thắng trắng, họ không lập tức châm chọc thì còn chờ khi nào?

    Vẫn ngồi trong phòng đấu, Lý Viễn không nghe thấy tiếng vỗ tay hoan hô, vì thế fan Lam Vũ phấn khích chỉ một đợt ngay lúc có kết quả rồi cũng thôi. Đến khi Mạc Phàm bước ra, tiếng vỗ tay trào phúng, la ó chọc ngoáy mới kéo dài không ngớt.

    Đây luôn là thử thách đối với các tân binh, nhất là khi gần như thua trắng lôi đài, đồng đội phải gánh mình như gánh tạ, áp lực rất lớn. Thế mà Mạc Phàm vẫn trưng cái mặt vô cảm, như chẳng có gì liên quan đến mình, như mình chỉ là kẻ qua đường thôi vậy. Cậu thản nhiên đi từ phòng thi đấu xuống sân, quay về chỗ ngồi, làm khán giả cũng hết vui với việc trào phúng.

    Phải biết rằng, động cơ để fan Lam Vũ đả đảo Mạc Phàm không chỉ vì kết quả đánh giải. Đầu tàu fanclub phân bố khắp khán đài toàn tinh anh Lam Khê Các, tên ve chai Hại Người Không Mệt từng đem đến đau khổ cho cuộc đời họ, nhặt trang bị của họ. Mối thù rớt đồ chưa trả, giờ có cơ hội dĩ nhiên phải chửi rất hăng, ai ngờ thái độ Mạc Phàm lại thế này, làm họ nguội cả lửa.

    "Giỏi lắm, hoàn thành nhiệm vụ." Tiếng la ó bốn phía cũng không dao động được người Hưng Hân, Diệp Tu đứng dậy đón Mạc Phàm, "Không rút được máu, nhưng cắt kha khá mana đấy!"

    "Ừm." Mạc Phàm gật đầu đáp gọn lỏn, quay về chỗ ngồi.​
     
    dragonsavior thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)