Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1406: Hạn chế

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Edit & beta: Lá Mùa Thu

    Áp sát cận chiến?

    Thật ra, vũ khí ma trượng của pháp sư triệu hồi có tốc độ tấn công rất nhanh, thường là từ 9 đến 10. Trong số các trường phái của pháp sư triệu hồi, có một lối đánh chuyên dùng ma trượng và mana tạo sát thương bằng các kỹ năng phép thuật. Còn về năng lực cận chiến, pháp sư triệu hồi gần như phế vật. Nếu dựa vào cái thân phàm trần, thứ duy nhất họ sở hữu là chiêu nâng mục tiêu lơ lửng mà nghề nào cũng có, hoặc miễn cưỡng thì tính thêm chiêu Quất Roi thường dùng để buff thú triệu hồi. Thiếu thốn thế đấy, chỉ hai chiêu mà thôi.

    Thế nên một vài pháp sư triệu hồi sẽ học các chiêu cấp thấp của pháp sư chiến đấu như Long Nha, Lạc Hoa Chưởng, Viên Vũ Côn. Tác dụng của chúng rất thực tế, giúp pháp sư triệu hồi rơi vào tình huống bất ngờ cũng có vài cách bảo vệ bản thân.

    Tuy nhiên, điểm kỹ năng luôn rất quý giá, không pháp sư triệu hồi nào nỡ hao tốn vào các chiêu này. Thế là họ lại đi đến một phương án đơn giản hơn: Ép chiêu lên vũ khí.

    Blink!

    Kỹ năng cấp cao của pháp sư nguyên tố là một cách cực tốt để thoát thân. Bát Âm Phù của Lý Viễn đã chọn cách này. Thấy Hại Người Không Mệt đột nhiên xuất hiện và giết Ma Giới Chi Hoa chỉ trong chớp mắt, cậu lập tức blink đi.

    Blink không phải không ngắt được, nhưng vì tốc độ cast là tức thời nên muốn ngắt cực khó. Hại Người Không Mệt chưa kịp áp sát, gần như không có khả năng ngắt chiêu.

    Vút...

    Sau âm thanh như dòng điện lưu chuyển, Bát Âm Phù nhanh chóng lướt đi vài ô, chỗ cũ chỉ còn để lại một luồng sóng ma pháp.

    Hỏa Viêm Trảm!

    Lửa cuồn cuộn quất tới Bát Âm Phù. Lý Viễn xoay góc nhìn, thấy Hại Người Không Mệt rõ ràng vẫn tuốt đằng kia, nhưng vì sao có thể tấn công tới mình?

    Thuật Phân Thân...

    Gặp phải ninja là cái thốn của Lý Viễn. Quả thật, Blink cho phép cậu kéo giãn khoảng cách cực nhanh, nhưng Thuật Phân Thân cũng giúp ninja truy đuổi nhanh không kém. Blink của pháp sư triệu hồi chỉ ép một level, khoảng cách di chuyển đâu quá xa?

    Lý Viễn không quên rằng Hại Người Không Mệt là một ninja. Nhưng cậu còn cách nào khác? Chọn dùng Blink lúc này, cậu đánh cược phản ứng của Mạc Phàm. Tiếc thay, Mạc Phàm phản ứng kịp. Cậu ta không chỉ giỏi về ẩn nấp hay thoát thân, cậu ta còn mạnh cả truy đuổi nữa.

    Khoảng cách di chuyển của Thuật Phân Thân không đủ để áp sát Bát Âm Phù, nhưng đủ cho chiêu tấn công tầm trung là Hỏa Viêm Trảm chém tới mục tiêu.

    Bát Âm Phù lộn một vòng.

    Pháp sư triệu hồi chỉ thiếu thốn kỹ năng cận chiến chứ động tác căn bản vẫn có như mọi nhân vật bình thường. Né chiêu bằng cách di chuyển cũng là phương án chiến đấu của các pháp sư triệu hồi tự tin vào trình bản thân. Thậm chí nếu xét lợi ích thực tế, còn tiết kiệm hơn ép Blink lên vũ khí nữa.

    Tuy vậy, không một pháp sư triệu hồi nào ở giới chuyên nghiệp sẽ chọn phương án tiết kiệm này. Bởi giới chuyên nghiệp không có gà mờ. Chỉ dựa vào trốn tránh là không đủ để ngăn trở đối thủ tấn công, nhưng Bát Âm Phù thật sự đã hết cách rồi.

    Hồ Quang Thiểm!

    Mạc Phàm ra chiêu cấp thấp của nghề thích khách. Hại Người Không Mệt loáng cái đã áp sát thành công.

    Thuật Ninja - Ve Sầu Song Sát!

    Bản chất của kỹ năng này là ninja rút kiếm khỏi vỏ, kiếm và vỏ đan xen, công kích chia đều hai bên trái phải. Vinh Quang cho phép độ tự do trong thao tác cao, người dùng chiêu không nhất thiết tấn công hai bên nếu chỉ có một mục tiêu duy nhất. Ve Sầu Song Sát được Hại Người Không Mệt khiển cả kiếm lẫn vỏ đều đâm về phía Bát Âm Phù.

    Trúng một hit, thế tấn công lập tức bắt đầu. Đánh một pháp sư triệu hồi, Mạc Phàm chẳng cần quá mức bùng nổ. Sau vài ba chiêu, Bát Âm Phù đã bị đè xuống một tảng đá.

    Một pháp sư triệu hồi không nên ngừng khiển thú dù chính mình đang bị tấn công. Tuy nhiên, muốn khiển thú thì phải thấy chúng trong tầm nhìn để click chọn. Hại Người Không Mệt đè Bát Âm Phù xuống góc khuất, tầm nhìn Bát Âm Phù bị khuyết một góc, lại bị đánh đập nên càng thêm lắc giật.

    Tổ ghi hình bèn hiển thị góc nhìn của Lý Viễn. Quả thật vô cùng thê thảm. Thú triệu hồi hoạt động ngoài xa, gần như đánh mất liên hệ với chủ nhân. Lúc thấy lúc không, Lý Viễn muốn khiển thú về cứu mình là vô cùng khó khăn.

    "Tuyển thủ Mạc Phàm dường như rất có kinh nghiệm đánh pháp sư triệu hồi!" Lý Nghệ Bác khá bất ngờ. Tân binh thôi mà, slot ra trận mùa này cũng đâu nhiều? Sao đánh pháp sư triệu hồi như quen tay lắm ấy nhỉ?

    Ngoài trận, La Tập ngồi dưới hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân mà ớn óc với góc nhìn của Lý Viễn.

    Vì sao Mạc Phàm đánh pháp sư triệu hồi rất mượt tay? Vì đội hình Hưng Hân có pháp sư triệu hồi! Trình La Tập không bằng Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm chưa bao giờ ghét bỏ đối thủ yếu, lần nào train chung cũng đánh rất nghiêm túc. La Tập cứ thế mà bị thồn hành đến no. Cái góc nhìn này của Lý Viễn quen mắt ghê, y như mấy lúc mình mua hành của Mạc Phàm nè, bị ép vô góc rồi bị bóp chết hoài chứ gì?

    Cơ mà Muội Quang của La Tập đi theo đấu pháp đấu pháp Tứ Thú, đệ cần điều khiển chỉ có bốn con, còn Lý Viễn cần khiển tới cả quân đoàn mười mấy Tinh Linh. La Tập không khỏi đồng bệnh tương lân, nhất thời lo lắng dùm cả Lý Viễn.

    Lý Viễn khổ lắm. Bị áp sát, không có cơ hội ngâm xướng triệu hồi thú khác. Bị tảng đá cản tầm nhìn, thú có sẵn không điều khiển được. Lúc này lấp ló trong tầm nhìn cậu có khoảng bảy con Tinh Linh, nhưng Mạc Phàm cứ đánh đập cậu đến không cách nào thao tác.

    Song, mọi người đều nhìn thấy ba con Tinh Linh đang nối đuôi nhau chạy về hộ giá. Dưới tình huống bị áp chế, Lý Viễn vẫn kịp thao tác gọi đệ ba lần. Đó chính là cái trình chuyên nghiệp nên có.

    Tiếc thay, chỉ ba con...

    Những khán giả hiểu chuyện nhìn ba con Tiểu Tinh Linh mà thở dài. Quân đoàn Tinh Linh vốn dùng số lượng áp đảo người ta, đồng nghĩa với sức chiến đấu cá thể không quá lớn. Xét sức tấn công, phòng ngự hay lượng HP, Tinh Linh đều không quá mạnh. Điểm đặc biệt của chúng là thời gian tồn tại dài, khi tấn công có xác suất gây ra hiệu ứng nguyên tố mà thôi.

    Tiểu Tinh Linh ấy à, ngửi hai ba cái chết ngay. Ba con lon ton chạy về có ích gì? Nhất là khi chủ nhân của chúng, Lý Viễn vẫn đang kẹt trong tình thế vô phương điều khiển.

    Lý Viễn biết rõ điều đó chứ. Cậu không cho rằng Mạc Phàm là một đối thủ dễ bị quấy rối chỉ bằng vài con Tiểu Tinh Linh tầm thường. Thế nên ba con Tiểu Tinh Linh không lao lên cắn ngay mà dừng ở vị trí Lý Viễn chỉ định, lúc lắc đứng nhìn. Vị trí này là chỗ Lý Viễn khá tiện thao tác. Bị Mạc Phàm thồn hành, cậu vẫn bố trí được ít kế hoạch.

    "Không tệ, Lý Viễn rất cẩn thận. Đừng thấy cậu ta bị động chịu đòn mà lầm, cách xử lý của cậu ta đang thể hiện rõ rệt cái trình phòng ngự vững chắc của Lam Vũ đấy." Lý Nghệ Bác khen ngợi.

    Ngoài trận, La Tập dưới hàng ghế Hưng Hân cũng sáng bừng mắt. Cậu nhìn ra chỗ cao minh của cách Lý Viễn xử lý. Nếu cho Tiểu Tinh Linh lao lên đánh, chẳng qua chỉ thêm được ít sát thương chứ không hiệu quả thực tế. Thay vì vậy, Lý Viễn để chúng ở vị trí dễ điều khiển, cũng là vị trí hình thành phối hợp với các Tinh Linh khác.

    Cách Mạc Phàm tấn công là nhằm nhiễu loạn góc nhìn Lý Viễn, không cho cậu ổn định quan sát. Nhưng với phương án trên, dù góc nhìn bị bẻ sang đâu, Lý Viễn đều có lựa chọn. Bằng tốc độ tay của cậu, chỉ cần có lựa chọn, cậu sẽ dư sức thao tác được gì đó.

    Đúng như dự đoán, một con Đại Tinh Linh từ xa nghe gọi chạy về.

    "Tinh Linh Lửa!" Phan Lâm nói.

    "Ừm... thì hiện tại Lý Viễn cũng không còn lựa chọn khác. Nếu dư dả chút, tôi nghĩ cậu ta sẽ ưu tiên Tinh Linh Băng hoặc Tinh Linh Ánh Sáng." Lý Nghệ Bác nói.

    Đại Tinh Linh Lửa tấn công bằng chiêu Khè Lửa, buộc phải áp sát cận thân. Còn Băng Rơi của Tinh Linh Băng và Nhả Sét của Tinh Linh Ánh Sáng là chiêu tầm xa, có xác suất đóng băng hoặc gây tê, chắc chắn sẽ giúp Bát Âm Phù thoát thân dễ hơn. Tinh Linh Lửa tuy sát thương cao, nhưng nếu phải chạy đến gần, chỉ e sẽ bị Hại Người Không Mệt gom vào dập chung với chủ nhân luôn ấy chứ.

    "Ta cùng xem Lý Viễn sẽ làm thế nào." Lý Nghệ Bác nói.

    "Thời gian tồn tại của Tiểu Tinh Linh đã không còn nhiều." Phan Lâm nói.

    Tổ ghi hình bèn cho hiển thị thời gian tồn tại của các Tiểu Tinh Linh. Triệu hồi có trước có sau, mấy con xa quá không tính, chỉ tính ba con gần nhất thì một con còn 9s, hai con khác 14s và 19s.

    Thời gian tồn tại của Đại Tinh Linh dài đến 2 phút nên không cần lo sẽ mất, nhưng Tiểu Tinh Linh 9s liệu có thể cống hiến được gì?

    Lý Viễn nắm rõ điều này. Vừa khéo tầm nhìn bị bẻ sang ba con Tiểu Tinh Linh, cậu lập tức khiển con 9s lao lên. Nếu nó tự chết, thôi thì để nó hi sinh anh dũng!

    Con 9s này là Tiểu Tinh Linh hệ Băng. Tiểu Tinh Linh đều phải áp sát mới tấn công được. So với Đại Tinh Linh, xác suất nảy sinh hiệu ứng tấn công của chúng rất thấp. Con Tiểu Tinh Linh Băng lon ton chạy tới, Mạc Phàm chả buồn quan tâm. Lúc nó đến gần sát, cậu mới đột ngột sử dụng Thuật Xoay Người Tròng Đầu. Bát Âm Phù bị cậu quật xuống đất, va vào con Tiểu Tinh Linh Băng kia. Hại Người Không Mệt ra chiêu Hỏa Viêm Trảm, chém chung cả chủ lẫn pet, Tiểu Tinh Linh loáng cái tạch ngay. Còn Bát Âm Phù? Thừa cơ hội, Lý Viễn ngoan cường thao tác. Một con Tiểu Tinh Linh chết đi, hai con Tiểu Tinh Linh xông lên thế chỗ, thêm hai con Tiểu Tinh Linh và một con Đại Tinh Linh khác cũng cùng lúc chạy tới, hình thành thế bao vây.

    "Liệu có đủ không?" Phan Lâm kêu lên. Giọng hắn có chút lo lắng, vì ai cũng nhìn ra Mạc Phàm rất giỏi trong nghề tránh né, đám Tiểu Tinh Linh còn bao nhiêu thời gian để vây cậu ta? Chỉ cần Mạc Phàm chịu khó câu kéo một tí, bọn chúng sẽ tự động tan biến.

    "Đâu còn cách nào khác?" Lý Nghệ Bác thở dài. Thời gian cứ trôi, thú triệu hồi rất bất lợi, Lý Viễn không thể chờ thêm.

    Một lớn bốn nhỏ, năm con cùng bao vây, Hại Người Không Mệt né trái né phải.

    "Thấy chưa?" Phan Lâm nói. Mạc Phàm quả nhiên muốn câu kéo thời gian. Đám Tinh Linh nhào vào bắt cậu, nhưng toàn vồ hụt.

    Song...

    "Hiến tế! Tinh Linh Hiến Tế!" Lý Nghệ Bác bật thốt.

    "Một con Tiểu Tinh Linh chết đi, hai con Tiểu Tinh Linh xông lên thế chỗ."
    Lý Viễn: Hail HYDRA!
     
    dragonsavior thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1407: Nhặt mót mạng người

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Edit & beta: Lá Mùa Thu

    Tinh Linh Hiến Tế.

    Đại chiêu level 75, có thể nói là đại chiêu có sức công phá nhất của cả nghề pháp sư triệu hồi chứ không riêng gì trường phái Tinh Linh. Khi Vinh Quang cập nhật chiêu này, vô số pháp sư triệu hồi đã ngồi tính toán thử lượng sát thương của nó. Theo số liệu trước mắt, sau Liều Mình Một Hit, Tinh Linh Hiến Tế có khả năng là đại chiêu kế tiếp đủ sức cho mục tiêu một hit về làng.

    Dĩ nhiên, muốn dùng nó để tiễn vong đối thủ trong một nốt nhạc cũng phức tạp không kém Liều Mình Một Hit.

    Liều Mình Một Hit phần lớn cần sự trợ giúp từ các kỹ năng như Nghệ Thuật Ám Sát và Tấn Công Chỗ Hiểm để tăng cường sát thương. Tinh Linh Hiến Tế càng mệt hơn, bởi theo tính toán hiện có, nó liên quan đến số lượng Tinh Linh, HP còn lại và cả thời gian tồn tại của Tinh Linh nữa. Trên lý thuyết, khi tất cả những chỉ số này đạt đến cao nhất cũng là lúc Tinh Linh Hiến Tế phát huy sức mạnh cực đại. Tuy nhiên, đó chỉ là lý thuyết chứ khả năng thực hiện là con số 0. Chỉ xét thời gian tồn tại, tất cả Tinh Linh có mặt không thể cùng đạt max vì được triệu hồi hoàn toàn riêng biệt.

    Đấy chỉ mới là trên tính toán. Vào thực chiến, cơ hội để Tinh Linh Hiến Tế bùng nổ sát thương càng ít hơn. Huống hồ, một khi phát động Tinh Linh Hiến Tế, toàn bộ Tinh Linh bị hiến sẽ tan biến. Với một pháp sư triệu hồi, điều đó tương đương đánh mất toàn bộ bảo vệ. Nếu Tinh Linh Hiến Tế đánh hụt, hoặc không thể dứt điểm đối thủ, pháp sư triệu hồi sẽ gặp phiền toái lớn.

    Hiện tại, HP Hại Người Không Mệt không đầy cây, nhưng pha hiến tế Tinh Linh một lớn bốn nhỏ sẽ không đủ tiễn cậu về trời. Mục tiêu của Lý Viễn vẫn là thoát thân. Hiển nhiên, cậu cảm thấy dưới tình huống bản thân mình không thể thao tác quá tốt, năm con Tinh Linh chưa chắc làm khó một Mạc Phàm quá giỏi né chiêu. Thế nên cậu dứt khoát cho nổ luôn năm con đệ chẳng dễ gì mới tụ về đây.

    Không có hiệu ứng nổ vang như bom đạn của bậc thầy pháo súng hoặc chuyên gia đạn dược, Tinh Linh Hiến Tế chỉ là tiếng nổ banh xác của từng con Tinh Linh tiếp nối nhau. Năm con Tinh Linh cùng phóng thích năng lượng nguyên tố chứa trong cơ thể mình. Ánh sáng từ bốn thuộc tính Băng, Lửa, Ánh Sáng và Bóng Tối đan xen, chói khắp màn hình.

    Tinh Linh Hiến Tế là chiêu AoE. Hại Người Không Mệt nằm giữa phạm vi, chiêu lại nổ quá đột ngột, cậu bị ánh sáng nguyên tố phủ lấp cả người trong nháy mắt, muốn sử dụng Thuật Thế Thân cũng không kịp.

    "Thành công!" Phan Lâm cất cao giọng. Lý Viễn thừa cơ cho Bát Âm Phù lách đi, đồng thời triệu hồi khẩn cấp quân đoàn Tinh Linh ngoài xa.

    Đám Tiểu Tinh Linh đã sắp hết thời gian, Lý Viễn không quan tâm đến chúng nữa, chỉ gọi về ba con Đại Tinh Linh và trồng xuống một cây Ma Giới Chi Hoa.

    Tới đó thì Tinh Linh Hiến Tế bên kia cũng vừa lúc kết thúc. Đây là kỹ năng thuần sát thương, quá trình nguyên tố phát nổ sẽ gây ra sát thương liên tục, ngoài sát thương không có hiệu ứng gì khác. Nổ vừa xong, rễ cây Ma Giới Chi Hoa đã vọt tới, mượn che chắn từ ánh sáng nguyên tố chưa tan hết mà lẳng lặng chui khỏi lòng đất, cuốn lấy Hại Người Không Mệt.

    Shuriken Gió Táp!

    Tháo chạy quả thật là thế mạnh của Mạc Phàm. Thấy rễ cây cuốn lấy mình, cậu phản ứng cực nhanh. Mấy chiếc shuriken phóng ra như gió, tức thì cắt đứt rễ cây.

    Kỹ năng dùng để giết chết Ma Giới Chi Hoa trước đó là Thuật Ninja - Rồng Lửa, đại chiêu level 75 cực mạnh nên cooldown chắc chắn rất lâu. Lúc này không có nó, Hại Người Không Mệt nhất thời không thể giải quyết gọn lẹ Ma Giới Chi Hoa. Đó cũng chính là chỗ đáng ghét của đóa hoa này.

    Trốn sau Ma Giới Chi Hoa, Bát Âm Phù bắt đầu rảnh tay triệu hồi. Đại Tinh Linh đang chạy về, Tiểu Tinh Linh đều sắp hết thời gian, cậu cần bổ sung thêm Tiểu Tinh Linh nhanh nhất có thể.

    Đợt đè đầu thồn hành vừa rồi của Hại Người Không Mệt đã lấy đi 61% HP của Bát Âm Phù. Pháp sư triệu hồi là nghề giáp vải máu giấy, dĩ nhiên chịu không nổi tấn công tầm gần. Pha Tinh Linh Hiến Tế thì rút của Hại Người Không Mệt 20% HP, tuy ít hơn Bát Âm Phù, nhưng thanh máu Hại Người Không Mệt ban đầu vốn đã không đầy nên chỉ còn 44%, vẫn dẫn trước 39% của Bát Âm Phù.

    "Mạc Phàm của Hưng Hân thật sự rất giỏi!" Phan Lâm khen ngợi.

    "Tôi cảm thấy cậu ta có thể xem là một tuyển thủ chững chạc rồi. Nhìn trên lối đánh, chúng ta không phát hiện quá nhiều non nớt của một tân binh." Lý Nghệ Bác nói.

    "Nhưng cậu ấy xác thực là một tân binh. Tin rằng không ít khán giả có ấn tượng với cậu tuyển thủ này, nhất là ở trận đấu đầu tiên nhận hai tấm thẻ vàng, bị đuổi khỏi sân ấy." Phan Lâm nói.

    Dẫn chứng quá đúng! Bị đuổi khỏi sân dẫn đến thua trận, đó là một sai lầm mà cả tân binh cũng khó lòng phạm phải.

    "Nhưng giờ phút này, chúng ta đang nhìn thấy một Mạc Phàm đầy chững chạc." Phan Lâm thổn thức như mình là bố Mạc Phàm, tận mắt chứng kiến con trai khôn lớn.

    "Mạc Phàm sắp gặp khó rồi." Lý Nghệ Bác nói.

    Pháp sư triệu hồi được Ma Giới Chi Hoa bảo vệ, ninja không còn đại chiêu giết nhanh, Mạc Phàm làm sao tấn công tiếp?

    Bỏ chạy? Lặp lại quá trình ban đầu? Đã học được bài học về trình lẩn trốn của Mạc Phàm, Lý Viễn chắc chắn sẽ không bị lừa lần nữa. Cậu sẽ tăng cường phòng ngự. Chỉ có hiện tại, mới là thời cơ tốt nhất cho Mạc Phàm.

    Nhưng Mạc Phàm thích lẩn tránh nguy hiểm, cơ hội trước mắt liệu có đáng cho cậu chơi liều?

    Mọi người đều cố phỏng đoán Mạc Phàm sẽ quyết định thế nào, và rồi nhìn thấy Hại Người Không Mệt xông lên.

    "Chơi cứng luôn?" Phan Lâm kêu to.

    Bao nhiêu lần người ta cho rằng Mạc Phàm sẽ chơi cứng, Mạc Phàm lại chỉ phô trương thanh thế hòng dễ bỏ chạy. Lần này thì sao? Phương hướng cậu lao ra không giống muốn chạy cho lắm.

    Shuriken!

    Một chiếc shuriken bay đi, ngắt ngâm xướng của Bát Âm Phù.

    Yên Ngọc!

    Khói tím lan ra nhanh chóng, tổ ghi hình phải vội zoom vào mới bắt kịp hai nhân vật giữa luồng khói tỏa.

    Hại Người Không Mệt tiếp tục di chuyển.

    Thuật Phân Thân!

    Cậu trực tiếp dùng kỹ năng áp sát và tấn công Bát Âm Phù. Ma Giới Chi Hoa và hai Tiểu Tinh Linh mới được triệu hồi lập tức focus kẻ địch đang gây hại cho chủ nhân chúng.

    "Chơi cứng! Mạc Phàm thật sự muốn chơi cứng!" Phan Lâm kêu lên. Quá rõ ràng, Mạc Phàm không lẩn trốn, không né tránh. Cậu kiên quyết va chạm chính diện với đối thủ.

    "Phán đoán tình thế rất tỉnh táo! Nếu bỏ chạy, tình hình có thể sẽ tệ hơn." Lý Nghệ Bác nói, "Quan trọng là, cậu ta đang thể hiện một phong cách đánh khác. Đa dạng phong cách sẽ buộc đối thủ phải kiêng dè nhiều mặt. Đấu pháp quá chuyên biệt, quá thuần túy sẽ dễ bị nhìn thấu."

    Mạc Phàm không nghe thấy hai bình luận viên phán về mình, mà dù có nghe, cậu cũng sẽ chẳng để tâm. Bởi Mạc Phàm hiểu rõ, nếu cần nhận xét, cậu luôn có sẵn những nhận xét level đỉnh cấp ngay bên cạnh mình.

    Lúc này, cậu chỉ muốn một thứ: Đánh bại đối thủ!

    Mạc Phàm quả thật đã thay đổi.

    Hồi còn chơi game, cậu chỉ chấp nhất vào mục tiêu nhặt mót. Cậu sinh tồn, tắm máu từ chiến trường, nhưng góc nhìn chỉ tập trung vào mặt đất dưới chân để tìm kiếm trang bị hoặc vật phẩm quý. Đó là những thứ cậu muốn có. Hiện tại đã khác, mục tiêu truy đuổi của cậu chính là đối thủ trước mắt. Giết người không phải điều quan trọng trong quãng đời ve chai của cậu, nhưng giờ đây, nó là điểm cuối, là mục đích để cậu chiến đấu hết mình.

    Nhưng dẫu thay đổi, Mạc Phàm vẫn là Mạc Phàm.

    Khi chấp nhất vào nhặt mót, trong mắt cậu chỉ có trang bị, mọi thứ còn lại đều trở thành chướng ngại. Cậu phải luồn lách, phải né tránh chúng. Lúc này, pháp sư triệu hồi đã biến thành mục tiêu, nên những thứ còn lại như Ma Giới Chi Hoa, Tiểu Tinh Linh, Đại Tinh Linh đều là chướng ngại, chỉ việc né như ngày xưa từng né là được.

    Pháp sư triệu hồi có vẻ như là nghề khắc chế đấu pháp phục kích của Mạc Phàm, nhưng solo với pháp sư triệu hồi cũng chính là điều kiện cho Mạc Phàm phát huy tài năng lớn nhất ở cậu: Sự tập trung cao độ, chỉ nhắm thẳng vào mục tiêu mặc cho nguy cơ tứ phía, dốc hết toàn lực để đạt thành. Quãng đời ve chai đã trui rèn cho cậu tài năng ấy.

    Trận đấu với pháp sư triệu hồi đã trở thành một chuyến nhặt mót. Vật phẩm cần nhặt: Cái mạng của Bát Âm Phù.

    Mọi người há hốc mồm dõi theo từng diễn biến.

    Bởi sự quấy rối của thú triệu hồi, thế tấn công của Mạc Phàm không mượt như lần trước. Bát Âm Phù thỉnh thoảng vẫn có cơ hội ngâm xướng thêm pet, lại gọi Tinh Linh từ xa chạy về, quân đoàn mỗi lúc mỗi đông hơn. Giữa quân đoàn càng lúc càng đông ấy, Hại Người Không Mệt chỉ làm đúng một chuyện: Kèm chặt Bát Âm Phù không buông. Bát Âm Phù có thể ngâm xướng thêm Tiểu Tinh Linh, nhưng muốn bỏ chạy, muốn rảnh tay để bày trận chỉ huy cả quân đoàn thì không có cửa. Blink cooldown xong, định sử dụng nhưng cũng bị Mạc Phàm ngắt chiêu.

    Từ trước tới nay, chưa từng có ai xử lý pháp sư triệu hồi theo kiểu Mạc Phàm. Cậu gần như đách care đến thú triệu hồi, chỉ một mực đuổi đánh chủ nhân của chúng. Và bằng đấu pháp ấy, Mạc Phàm đã đánh ra cục diện khả quan chưa từng thấy. Không ít thú triệu hồi đã bao vây Hại Người Không Mệt, cậu vẫn có thể không ngừng luồn lách, bứt ra tiến vào, nhất quyết không để Bát Âm Phù lọt khỏi tầm tay.

    "Lợi hại quá, lợi hại quá sức!" Phan Lâm kinh ngạc kêu gào. Bên cạnh hắn, Lý Nghệ Bác đang kiểm tra HP hai nhân vật. Mạc Phàm đánh rất xuất sắc, nhưng đánh kiểu này chắc chắn sẽ tổn thất máu cao. Hai thanh HP đều đang trượt với tốc độ không quá khác biệt.

    "Cứ tiếp tục như vậy sẽ..." Lý Nghệ Bác nhìn thấy một kết cục có khả năng xảy ra. Trận đấu vẫn tiếp tục trong hồi hộp, và dự đoán của hắn đã trở thành sự thật.

    Phập! Kiếm ninja đâm vào ngực Bát Âm Phù.

    Rào! Một tảng băng lớn ập xuống đầu Hại Người Không Mệt.

    HP hai nhân vật đồng thời về 0.

    Hại Người Không Mệt và Bát Âm Phù, ôm nhau cùng chết.​
     
    dragonsavior thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1408: Cảnh giới của đời người

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Vinh Quang!

    Hai chữ in đậm hiện ra trên màn hình.

    Mọi người đều trố mắt. Hai chữ Vinh Quang chỉ xuất hiện khi có chiến thắng, nhưng trận này cả hai cùng chết mà? Lẽ ra không thể thấy Vinh Quang, trừ phi...

    Mọi người lập tức đưa mắt lên màn hình. Quả nhiên, giữa ánh sáng Tinh Linh tan biến theo chủ nhân Bát Âm Phù, Hại Người Không Mệt vẫn đứng đó. HP: 0,7%.

    Chưa chết?

    Mọi người kinh ngạc. Tổ ghi hình vội vàng chiếu chậm lại cảnh trước đó, người xem mới vỡ lẽ.

    Phải, Hại Người Không Mệt chưa chết. Ở giây cuối cùng, cậu kịp kết ấn thành công Thuật Phân Thân. Không có chủ nhân chỉ định, thú triệu hồi không phân biệt được đâu là người thật, đâu là bóng, nên khi HP Bát Âm Phù về 0, Hại Người Không Mệt đã chết là Hại Người Không Mệt giả.

    Không phải ôm nhau cùng chết!

    Fan Hưng Hân trên sân nhà vỡ òa. Tuy 0,7% HP chẳng khác nào cạn máu, nhưng thắng và hòa là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn. Khi mọi người phát hiện Mạc Phàm đã thắng chứ không hòa, sĩ khí có thể nói tăng vọt.

    "Dĩ nhiên không chết chùm rồi." Diệp Tu cười. Diễn biến quá nhanh nên không nhiều người nhìn ra ẩn tình, nhưng Diệp Tu chắc chắn là một trong số ít ỏi đó.

    "Nó đâu phải sát thủ? Nghề nó là ve chai mà!" Diệp Tu nói.

    Đúng vậy!

    Mạc Phàm không phải một sát thủ, nên cậu không có tinh thần của kẻ thích khách xem giết người là vinh quang. Cậu là hộ ve chai chuyên nghiệp, mà ve chai thì mọi lúc mọi nơi đều phải ưu tiên bảo toàn tính mạng, mới có thể thu hoạch cái lợi về mình.

    "Đúng là kiểu tuyển thủ sinh ra để đấu lôi đài." Diệp Tu khen ngợi.

    Màn hình lớn zoom cận cảnh người chiến thắng. Gương mặt vô cảm của nhân vật Hại Người Không Mệt hiện rõ mồn một trước mắt mọi người. Tuyển thủ phía sau nhân vật ấy đang có vẻ mặt thế nào? Vui sướng, nhảy cẫng? Ai cũng hiếu kỳ, nhưng chẳng ai biết câu trả lời.

    Mạc Phàm vẫn sống nên có đủ quyền tiến vào cuộc chiến kế tiếp, dù máu chỉ còn 0,7%. Theo cách nghĩ thông thường, điều đó là không cần thiết. Dễ thấy tuyển thủ sẽ đứng dậy bỏ quyền thi đấu, nhưng Mạc Phàm lại chưa bước ra.

    Bên phòng thi đấu Lam Vũ, Lý Viễn đã đi xuống.

    Ở khoảnh khắc cuối cùng, cậu thật sự đã cho rằng đôi bên cùng chết nên trong lòng còn chút an ủi. Tuy không quá xuất sắc, ít nhất mình cũng giành về 1 điểm đầu người. Nhưng rồi hai chữ Vinh Quang nhảy ra, Lý Viễn hụt hẫng như rơi xuống vực thẳm.

    Đối thủ thế mà không chết. Đối thủ thế mà thắng.

    Một kết quả quá đau đớn lòng.

    Lý Viễn xuống sân trong suy sụp. Màn hình lớn liên tục chiếu lại những pha đẹp mắt của Hại Người Không Mệt suốt trận, khiến cậu càng thêm nặng nề cảm giác thất bại.

    Về tới hàng ghế tuyển thủ, các đồng đội nhìn cậu mà không biết an ủi thế nào cho phải. Kết quả trận đấu quá bất ngờ, nhưng đó không phải bất ngờ mà Lam Vũ mong muốn.

    "Không khác lắm." Đội trưởng Dụ Văn Châu lên tiếng, "Với lượng HP đó, cậu ta không còn là mối đe dọa, cũng không khác gì bị giết cả."

    "Vâng." Lý Viễn gật đầu. Cậu biết đội trưởng muốn mình nhìn nhận kết quả trận đấu một cách lý trí, chứ đừng cảm tính rồi chịu tổn thương.

    "Trông cả vào cậu đấy." Dụ Văn Châu quay đầu nói với một tuyển thủ khác. Lôi đài Lam Vũ đã đánh đến tướng cuối cùng, chuyên gia đạn dược Trịnh Hiên.

    "Áp lực như núi." Trịnh Hiên ra vẻ lau mồ hôi.

    Dự đoán trước trận phần lớn cho rằng Lam Vũ sẽ thắng. Ngoài sức tưởng tượng, chỉ mới lôi đài thôi mà Hưng Hân đã đánh cho Lam Vũ tan tác. Bằng hai tướng, Hưng Hân hốt 4 điểm đầu người từ Lam Vũ. Lam Vũ nếu muốn thắng, Trịnh Hiên phải một chấp ba. Điều này, hiển nhiên không quá thực tế.

    Trấn thủ lôi đài là một slot rất khó đánh. Với địch, đây chỉ còn là một trận 1v1, vì sau đó sẽ không ai khác lên nữa. Vì vậy khi đối mặt với tướng thủ lôi đài, người ta hoàn toàn có thể ôm tâm trạng solo, tha hồ chơi phóng tay hoặc khô máu. Trong lúc đó, tướng thủ lôi đài lại rất ức chế vì không thể khô máu với địch. Sau lưng đã không còn gì dựa dẫm, anh ta cần tiết kiệm từng giọt máu, từng chút sức lực nhỏ nhất của mình.

    Dụ Văn Châu sẽ không trông chờ thiếu thiết thực, vì nếu có, đồng đội anh sẽ áp lực như núi thật. Nhìn theo tình hình trước mắt, Mạc Phàm xem như bỏ, Trịnh Hiên có khả năng giết một tướng khác và Lam Vũ sẽ tiến vào trận đoàn đội với 2 điểm ít ỏi, thôi thì cũng không quá tệ. Dĩ nhiên, nếu Trịnh Hiên lên đồng, giết luôn 2 người để Lam Vũ chỉ kém Hưng Hân 1 điểm lại càng tốt. Có thể đạt đến đây, Dụ Văn Châu đã cảm thấy đủ hoàn hảo. Một chấp ba ấy à, anh không đặt trong đầu đâu.

    "Tui đi nghen!" Trịnh Hiên đứng dậy, sửa sang áo xống.

    "Cố lên!" Mọi người cùng nói.

    "Nếu không lấy được 1 điểm đầu người, tui đi chết ngay trong đêm luôn!" Trịnh Hiên trịnh trọng thề độc.

    Người Lam Vũ sửng sốt. Rất nhanh họ liền hiểu ra, Mạc Phàm là 1 điểm đầu người chứ gì? 1 điểm đầu người giá trị 0,7% HP!

    Anh em Lam Vũ liếc xéo, chẳng ai buồn đáp lời.

    "Thái độ gì đó? Đây là con điểm mà Hoàng thiếu với Lý Viễn đánh hộc máu không được!" Trịnh Hiên khóc lóc phân trần.

    "Ông cút cho mau đê!!" Hoàng Thiếu Thiên tức giận. Ông đang không vui, ông thua trong tiếng cười cợt đấy!

    "Cứ để tui!" Trịnh Hiên tràn đầy tự tin.

    Không ai sẽ lo lắng dùm hắn, bởi cho dù Mạc Phàm có gian trá hay gây bất ngờ thế nào, thì cái gốc nhân vật vẫn nằm ở thanh HP. 0,7% không đủ để thực hiện bất kỳ thủ đoạn gì. Mạc Phàm từng ra những liên kích rút máu đối thủ mà bản thân không tốn dù chỉ một giọt HP, nhưng nếu Hại Người Không Mệt gần như cạn máu, đối thủ chắc chắn sẽ xử lý cách khác.

    Trận đấu bắt đầu.

    Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng không lên tiếng. Kỳ thực trong mắt mọi người, Mạc Phàm nên đẩy cửa đi xuống luôn mới phong độ. Cầm 0,7% máu vẫn muốn đánh tiếp? Tánh gì chi li thế?

    Chuyên gia đạn dược của Trịnh Hiên có tên Thương Lâm Đạn Vũ, vũ khí bạc là súng trường Lạc Loài. Ngồi slot chủ lực đội hình Lam Vũ, hắn cũng là một kẻ vang danh khắp giới chuyên nghiệp.

    Ra mắt mùa giải thứ tư, Trịnh Hiên bước chân lên con đường đánh chuyên. Hắn gia nhập Lam Vũ cùng lúc với Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.

    Đó là mùa giải đầy những ngôi sao lấp lánh, khi Liên minh xuất hiện một dàn tuyển thủ hàng đầu mà về sau được xưng tụng bằng danh hiệu Thế hệ Hoàng kim. Trịnh Hiên trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp cùng năm với Thế hệ Hoàng kim, và từ ấy, "áp lực như núi" luôn là câu cửa miệng của hắn.

    Trình Trịnh Hiên thật sự rất cao, nhưng thời kỳ đó đã có một chuyên gia đạn dược rực rỡ như mặt trời ban trưa, một tân binh như hắn nào có thể tranh giành bao nhiêu ưu ái?

    Trong dàn tuyển thủ Thế hệ Hoàng kim, không có pháp sư chiến đấu và nhà quyền pháp, cũng không có chuyên gia đạn dược và cuồng kiếm sĩ. Lẽ nào tốp tân binh mùa giải thứ tư không ai chơi những nghề này? Sai. Là vì ở cùng thời đại, bốn nghề này đã bị bốn người đứng trên đỉnh cấp chiếm mọi vinh dự. Tân binh muốn lay chuyển vị thế của họ? Viển vông.

    Trịnh Hiên trưởng thành bên Thế hệ Hoàng kim, nếu đổi thời đại khác, hắn cũng sẽ gây ra làn sóng quan tâm dữ dội. Nhưng bởi hào quang Thế hệ Hoàng kim lấn át, hắn trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người. Nhất là, ngay trong chiến đội có cả hai tên cực kỳ nổi trội, không chỉ ở tài năng mà còn ở đặc thù cá nhân: Một tên lắm lời, một tên tay tàn.

    Trịnh Hiên chỉ đành câm nín. Nhìn lại mình chẳng có tí đặc thù nào, hắn ngậm ngùi: Thiên tài, quả nhiên phải có gì đó khác người!

    Áp lực như núi thiệt mà!

    Vừa than oán, hắn vừa trưởng thành qua tháng năm, kề vai sát cánh hai tên Thế hệ Hoàng kim đầy đặc thù, trở thành người đồng đội đáng tin cậy của họ.

    Đến mùa hè giữa mùa giải thứ bảy và thứ tám, chuyên gia đạn dược đứng top suốt bấy nhiêu năm là Trương Giai Lạc đột nhiên giải nghệ. Khi gấp gáp tìm người kế tục Bách Hoa Liễu Loạn, kỳ thực cái tên đầu tiên chiến đội Bách Hoa nghĩ đến chính là Trịnh Hiên của Lam Vũ.

    Họ từng liên hệ với hắn, nhưng chưa kịp chính thức bàn bạc, Trịnh Hiên đã từ chối.

    Lý do?

    Quen ở Lam Vũ rồi. Làm át chủ bài áp lực như núi...

    Trịnh Hiên dùng lý do này, từ chối lời mời từ chiến đội Bách Hoa.

    Hơi bị thiếu chí tiến thủ ha? Trịnh Hiên cũng nghĩ vậy, nhưng hắn không nói dối. Hắn quen thật rồi. Từ mùa giải thứ tư gia nhập Liên minh đến nay, dưới vầng hào quang của Thế hệ Hoàng kim, các tuyển thủ cùng năm khác đều trông có vẻ rất nhạt nhòa. Ở chiến đội Lam Vũ, hắn cũng vào đội ngang thời gian với Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, nhưng mọi người chỉ thấy hai người kia chứ không thấy hắn. Trịnh Hiên đã đứng cạnh họ suốt từng ấy năm, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn, người ta đều hết hồn sực nhớ: Ý, thằng cha này cũng mùa giải thứ tư, chung Thế hệ Hoàng kim nè!

    Ban đầu Trịnh Hiên sẽ méo miệng cười, song dần dần lại quen. Những khi Lam Vũ đánh tệ, đội trưởng Dụ Văn Châu và át chủ bài Hoàng Thiếu Thiên bị chỉ trích dưới ánh đèn chói chang của máy ảnh phóng viên, hắn chợt cảm thấy vị trí mình ngồi quá hạnh phúc.

    Một vị trí quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất, trong một chiến đội như Lam Vũ. Thấp hơn bên trên mà cao hơn bên dưới, chà, cũng là một cảnh giới của đời người ấy chứ!

    Trịnh Hiên rất hài lòng với cảnh giới này. Hắn muốn cứ vậy mãi luôn, đến khi đời đánh giải kết thúc. Nói thật nha, chẳng có gì tiếc nuối cả, vì tổng quán quân cũng có rồi cơ mà!

    Vì thế, Trịnh Hiên khó miễn gặp chút vấn đề về thiếu thốn đấu chí, dù đang đứng trên đấu trường tứ kết đi nữa. Có điều 0,7% HP đòi bắt nạt hắn thì hơi quá. Mạc Phàm tiếp tục cố gắng tập kích Trịnh Hiên, bị Trịnh Hiên lấy máu đổi máu, cứng rắn tiễn vong.

    Chiến thắng rồi. Một chiến thắng không chút gay go, nhưng Trịnh Hiên vẫn rất vui. 1 điểm đầu người đó! Trịnh Hiên giỏi nhất là nhìn đời theo góc độ lạc quan.

    Kế tiếp, tướng thứ ba Hưng Hân lên sân.

    Tô Mộc Tranh, Mộc Vũ Tranh Phong.

    "Thế hệ Hoàng kim hả... Áp lực như núi." Trịnh Hiên lẩm bẩm.
     
    dragonsavior thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1409: Áp lực như núi

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Edit & beta: Lá Mùa Thu

    Tô Mộc Tranh vs Trịnh Hiên.

    Ra mắt cùng năm, tuy một người là thành viên Thế hệ Hoàng kim, người còn lại thì bị hào quang Thế hệ Hoàng kim lấn át, nhưng họ rất thân nhau. Vì thế, Tô Mộc Tranh biết chắc Trịnh Hiên sẽ chat câu gì lên kênh chung ngay đầu game.

    "Áp lực như núi!" Cô bèn giành trước.

    "Gì vậy bà?" Trịnh Hiên giận. Chơi mà chơi cướp lời thoại!

    "Nói dùm ông mà!" Tô Mộc Tranh trả lời.

    "Ặc ặc, lời thoại cũng bị cướp, áp lực như núi luôn!" Trịnh Hiên vẫn ráng nói.

    "Núi lớn hơn đang tới đây!" Tô Mộc Tranh nói, Mộc Vũ Tranh Phong lao đi.

    Không vòng vèo, không lẩn trốn, cô xông thẳng chính diện.

    "Đúng thật!" Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đều kêu lên.

    Trong lúc chờ đợi tuyển thủ lên sân, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đã bàn về việc Lam Vũ chỉ còn tướng cuối, Hưng Hân không cần đánh quá kỹ. Phóng tay thắng đẹp một trận, ôm tinh thần hăng hái tiến vào đấu đoàn sẽ là lựa chọn tốt nhất. Và thực tế, Tô Mộc Tranh đúng là làm vậy.

    "Có khi nào giống Mạc Phàm không?" Vừa xác nhận xong, Phan Lâm bỗng lo ngại. Trận trước, Mạc Phàm cũng khiển Hại Người Không Mệt lao đi băng băng, nhưng tới khi chạm mặt đối thủ thì lại chuồn mất.

    "Ừm... Chắc không đâu ha?" Lý Nghệ Bác nghe xong cũng ngập ngừng. Theo lý thuyết, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác sẽ không khó khăn khi nhận xét về phong cách đánh của gương mặt cũ như Tô Mộc Tranh, nhưng từ ngày vào Hưng Hân, cô dường như cũng thâm sâu khó dò hẳn. Diệp Tu và Phương Duệ cũng là gương mặt cũ, nhưng vì đổi nghề nên khó đoán hơn là chuyện thường. Còn Tô Mộc Tranh không đổi nghề, không đổi phong cách, đấu pháp hầu hết vẫn giống hồi còn ở Gia Thế, nhưng sao cứ thấy khang khác chỗ nào ấy nhỉ?

    "Ừm, chúng ta cùng nhau theo dõi đi." Lý Nghệ Bác tỉnh táo nói. Hắn không dám kết luận bậy bạ.

    Song, chuyên gia đạn dược Thương Lâm Đạn Vũ của Trịnh Hiên lại chọn cách lẩn trốn.

    "Trịnh Hiên định chơi zâm?" Phan Lâm nói. Chơi zâm là một phong cách, một trường phái, một lựa chọn trong cách phương thức chiến đấu. Làm tuyển thủ nhà nghề, bạn có thể thích hoặc không thích, muốn xài hoặc không xài, chứ nếu nói không biết thì thật sự thiếu chuyên nghiệp. Trịnh Hiên là một lão tướng đã chinh chiến suốt bảy năm ròng, đương nhiên không thể không biết chơi zâm.

    "Trấn thủ lôi đài mà, phải đánh thật cẩn thận." Lý Nghệ Bác nói.

    Trịnh Hiên như con boss lôi đài, có ba người chơi đang muốn hốt nó. Tô Mộc Tranh là người đầu tiên, kế tiếp sẽ là ai? Phương Duệ, thần tượng của giới chơi zâm? Đường Nhu, cô nàng bạo lực như hổ? Ku cậu lưu manh gì đó đến từ sao Hỏa? Hay lão tiền bối Lam Vũ nhà họ, Ngụy Sâm?

    Trịnh Hiên không quen Ngụy Sâm. Lúc hắn gia nhập trại huấn luyện Lam Vũ đã là mùa giải thứ ba, Ngụy Sâm giải nghệ và ra đi rồi. Trịnh Hiên từng nghe những câu chuyện về lão tiền bối này, như Hoàng Thiếu Thiên được ổng lượm về từ game nè, Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu kế thừa từ ổng nè... Mỗi một sự kiện của những ngày đầu Lam Vũ thành lập đều dính với cái tên Ngụy Sâm. Công hội Lam Khê Các của Lam Vũ, trên cột người sáng lập cũng vĩnh viễn ghi khắc tên ổng: Sách Khắc Tát Nhĩ.

    Đúng vậy, Sách Khắc Tát Nhĩ.

    Là Sách Khắc Tát Nhĩ của Ngụy Sâm, không phải Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu.

    Và lão tiền bối ấy giải nghệ, bặt tăm bặt tích suốt bảy năm, bỗng dưng quay về sàn đấu chuyên nghiệp.

    Ban đầu Ngụy Sâm cũng gây chú ý lắm, nhưng xét cho cùng thì không như Diệp Tu, ổng chẳng phải nhân vật chính, cơ hội lên sân rất ít nên dần dần cũng hết hot luôn. Chỉ còn mỗi chiến đội Lam Vũ là chú ý đến vị đội trưởng cũ, tiền bối cũ nhà mình.

    Ổng sẽ lên đánh không nhỉ?

    Trịnh Hiên miên man nghĩ, rồi đột nhiên sực tỉnh.

    Chết mẹ, mất tập trung!

    Một trận đấu quá quan trọng, Trịnh Hiên bất ngờ lại lo ra. Thương Lâm Đạn Vũ chạy cả một đoạn đường dài theo bản năng, lúc này mới khựng lại quan sát địa hình.

    "Thằng này... lại mơ màng đi đâu rồi chứ gì?" Ngoài trận, Hoàng Thiếu Thiên nói. Hắn biết Trịnh Hiên quá mà.

    "Thiếu đấu chí luôn là vấn đề lớn của cậu ta." Dụ Văn Châu thở dài.

    "Thảy nó vào thủ lôi đài, nó cũng không chịu tập trung đánh." Hoàng Thiếu Thiên nói.

    "Nếu cậu ta cũng hăng như Vu Phong thì tốt quá." Dụ Văn Châu nói.

    "Nếu vậy... thì nó cũng đi mất tiêu rồi." Hoàng Thiếu Thiên nói. Mùa hè năm đó Bách Hoa tìm đến Trịnh Hiên, Lam Vũ có ai không biết?

    "Ừ đúng... cho nên bó tay." Dụ Văn Châu đành chịu.

    "Nếu nó với Vu Phong trung hòa lẫn nhau thì hay." Hoàng Thiếu Thiên nói.

    "Rồi sao nữa? Đội mình tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh luôn?" Dụ Văn Châu nói. Dàn tuyển thủ Thế hệ Hoàng kim chịu ảnh hưởng rất sâu sắc bởi Phồn Hoa Huyết Cảnh. Mùa giải thứ ba và thứ tư chính là thời đại đỉnh cao của Phồn Hoa Huyết Cảnh, toàn bộ người của Thế hệ Hoàng kim đều tắm dưới Phồn Hoa Huyết Cảnh mà khôn lớn.

    "Biết đâu chừng?" Hoàng Thiếu Thiên nói.

    Cái gọi là nếu như, rất vô nghĩa, nhưng lại làm con người vô cùng phiền muộn.

    Vu Phong vì quá hăng, mục tiêu quá cao, đấu chí quá mạnh mà ra đi.

    Trịnh Hiên lại vì quá thiếu hăng, đấu chí quá thấp mà ở lại.

    Ở lại thì tốt, nhưng thiếu đấu chí vẫn trở thành sự hạn chế lớn nhất với trình cá nhân của hắn. Trịnh Hiên tài lắm, có thiên phú bẩm sinh lắm, nhưng chỉ vì thiếu đấu chí mà không có lòng tiến thủ. Tài đến mấy, thiên phú đến mấy, cũng không cách nào thể hiện.

    Đáng lẽ, thành tựu hắn đạt được không chỉ đến thế.

    Đó là lời bình của rất nhiều người về Trịnh Hiên. Hắn nghe thấy chứ, nhưng kêu hắn dốc thêm tinh thần là không thể. Ngay cả đánh tứ kết, đứng ở vị trí tướng thủ lôi đài, hắn vẫn có thể mất tập trung. Còn may hắn ở Lam Vũ, chứ nếu ở một chiến đội nghiêm ngặt như Vi Thảo, Trịnh Hiên e rằng đã bị đuổi cổ từ lâu.

    Lam Vũ là một chiến đội rất kỳ lạ, bởi nó là ngôi nhà của đủ các dạng tuyển thủ kỳ lạ. Hoàng Thiếu Thiên, kẻ chủ nghĩa cơ hội lắm lời. Dụ Văn Châu, bậc thầy chiến thuật có tốc độ tay không đạt chuẩn. Tống Hiểu, quý ngài then chốt gồng suốt vòng bảng mới bùng nổ trong vòng chung kết. Lư Hãn Văn, thiếu niên nhiệt huyết mới 14 tuổi đã dám ra chiến trường chém giết. Và Vu Phong, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ tới mức đã có quán quân vẫn chưa hài lòng, nhất định phải giành quán quân với vị thế át chủ bài mới chịu. Thêm Lâm Phong, cậu tặc chiến không đi đường chính đạo của nghề mình, nay đã qua Hô Khiếu. Còn cả Trịnh Hiên nữa, một tuyển thủ eSport thiếu... đấu chí.

    Lam Vũ chính là cái trại tập trung cho các tuyển thủ đặc biệt như thế, mà mỗi một tuyển thủ bước vào, lại đều tìm thấy vị trí thích hợp cho mình.

    Đã từng có người đưa ra giả thiết.

    Rằng nếu Hoàng Thiếu Thiên không lo đánh chữ mà tập trung thao tác;

    Rằng nếu Dụ Văn Châu đạt chuẩn apm, thậm chí apm vào loại cao;

    Nếu Tống Hiểu đánh xuất sắc nổi bật ở vòng bảng như vòng chung kết;

    Nếu Vu Phong không ra đi vì truy cầu hoàn hảo;

    Nếu Trịnh Hiên luôn hừng hực đấu chí, luôn dốc toàn lực thi đấu;

    Thì Lam Vũ đó, sẽ mạnh đến mức nào?

    Phải, Lam Vũ nhìn khắp đâu đâu cũng khuyết một góc, nhưng trên đấu trường chuyên nghiệp, họ vẫn chẳng khác bất kỳ chiến đội nào, họ vẫn kiên định tiến bước. Lúc này, Trịnh Hiên khuyết thiếu đấu chí của họ đang trấn thủ lôi đài. Chờ đợi hắn, là ba đối thủ, trong đó có thể sẽ có hai Ngôi sao, một Tân binh Tốt nhất mùa giải...

    Con đường phía trước toàn chông gai, như câu cửa miệng của Trịnh Hiên vậy: Áp lực như núi.

    Thế nhưng hắn chỉ nói ngoài miệng thôi, chứ khi đối mặt áp lực, hắn vẫn vượt lên để đi tiếp. Hắn thiếu đấu chí, nhưng hắn không ngừng cổ vũ chính mình.

    Thương Lâm Đạn Vũ đi vòng sang cánh. Điểm phục kích hai đầu đã bị Lam Vũ soi sạch trước khi Trịnh Hiên lên sân. Giờ đây Trịnh Hiên chẳng khác gì chơi trên bản đồ sân nhà. Hắn quen đường quen lối, tìm đến một khu vực thích hợp tập kích.

    Hắn dần dần nghe thấy tiếng bước chân. Mộc Vũ Tranh Phong đang tiến đến gần.

    Thắng xong người này, còn một người khác, thắng xong người đó, chắc còn người nữa...

    Tao mệt, rất là mệt!

    Trịnh Hiên nhe răng.

    "Đúng là áp lực như núi!" Hắn nói. Thương Lâm Đạn Vũ tấn công!

    "Áp lực như núi thiệt mà!"

    Lần cuối Trịnh Hiên lải nhải câu cửa miệng này, là lúc Thương Lâm Đạn Vũ của hắn ngã xuống, nhưng không phải dưới tay Mộc Vũ Tranh Phong, mà dưới tay Hải Vô Lượng.

    Trịnh Hiên thắng một trận.

    Dốc hết toàn lực, hắn đánh thắng Tô Mộc Tranh.

    Nhưng sau đó, hắn rốt cuộc vẫn thua Phương Duệ.

    Lôi đài kết thúc với tỉ số 5 - 3 nghiêng về Hưng Hân. Hưng Hân sẽ tiến vào trận đoàn đội với ưu thế 2 điểm dẫn trước.

    "Một chấp hai là max của tui rồi, muốn nữa không có nổi đâu." Xuống sân, Trịnh Hiên xòe tay nói với đồng đội.

    "Một chấp hai..." Hoàng Thiếu Thiên mặt mày méo xệch, "Ông biết xấu hổ không, ông tính Hại Người Không Mệt vô luôn hả?"

    "Đâu phải tui tính? Quy tắc nó tính mà." Trịnh Hiên hùng hồn.

    "Được rồi, kết quả cũng không phải tệ." Dụ Văn Châu nói rất bình thản.

    Một trận đoàn đội đánh đến cuối cùng chỉ còn một hoặc hai người sống cũng không xảy ra nhiều. Thông thường khi đôi bên đều đã gọi người thứ sáu vào trận, bên chiếm ưu thế quân số sẽ thừa thế xông lên, giành lấy chiến thắng. Do đó, tình huống dễ thấy nhất khi đấu đoàn đội là còn khoảng ba, bốn người sống sót, thậm chí xác suất còn năm người cũng cao hơn hai người. Đây là thống kê các chiến đội thực hiện sau khi Liên minh áp dụng thể thức thi đấu mới cho vòng chung kết, rất đáng tin vì có số liệu rõ ràng.

    Điều cần chú ý là khi đối thủ dẫn trước 2 điểm đầu người, họ có sẽ chọn đấu pháp lợi dụng 2 điểm này một cách tối đa hay không. Trước đây, chưa từng xảy ra lo ngại tương tự. Vì thể thức thi đấu mới chỉ được áp dụng từ vòng chung kết mùa giải năm ngoái, tạm thời chưa có trường hợp thực tế, mọi người phải phán đoán dựa trên kinh nghiệm của mình.

    Hiện tại, vòng chung kết cho thời gian nghỉ giữa lôi đài và đoàn đội dài hơn hẳn, có lẽ là để hai đội căn cứ tỉ số lôi đài mà lập kế hoạch đấu đoàn.

    Hưng Hân sẽ làm gì?

    Dụ Văn Châu nhìn qua hàng ghế đội bạn. Sau phần đấu lôi đài thành công, chiến đội Hưng Hân đang hân hoan vô cùng.​
     
    dragonsavior thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 1410: Thiếu ổn định một cách cân bằng

    Edit & beta: Lá Mùa Thu
    Nguồn: Toàn Chức Cao Thủ

    Trong vòng chung kết, trận đoàn đội sẽ có các đấu pháp đặc biệt dựa trên kết quả lôi đài. Đây là bài toán hóc búa mà thể thức thi đấu mới đặt ra. Không riêng gì đội thua, đội thắng trên lôi đài cũng phải nghĩ cách lợi dụng số điểm dẫn trước một cách tối đa.

    Hai đội ổn định tâm lý, bắt đầu khẩn trương lập kế hoạch.

    "Trước mắt, Hưng Hân đang dẫn trước 2 điểm, khác hẳn dự đoán ban đầu." Phan Lâm và Lý Nghệ Bác tranh thủ tổng kết tình hình trong thời gian nghỉ giữa trận.

    "Ừ, mà đáng lẽ Hưng Hân có khả năng dẫn xa hơn nữa cơ. Nếu Tô Mộc Tranh thắng Trịnh Hiên, Hưng Hân sẽ có 3 điểm đầu người, một ưu thế lôi đài quá khó gặp từ ngày đổi thể thức thi đấu." Lý Nghệ Bác nói.

    "Vâng, tiếc rằng cuối cùng Trịnh Hiên đã thắng hiểm, uổng cho Tô Mộc Tranh quá." Phan Lâm nói.

    "Chiến đội Lam Vũ hôm nay đủ xui xẻo rồi, trận thắng của Trịnh Hiên coi như cứu vãn sự trượt dốc của họ ít nhiều." Lý Nghệ Bác nói.

    "Mạc Phàm là điểm sáng lớn nhất lôi đài đêm nay! Một chấp hai, trong đó có cả Hoàng Thiếu Thiên. Thật sự cậu ấy đánh quá đẹp!" Phan Lâm ca ngợi.

    "Đúng vậy, Mạc Phàm đã biểu hiện ngoài dự đoán. Thật ra xét riêng hồi vòng bảng, số lần lên sân của Mạc Phàm không thể tính là chủ lực Hưng Hân, nhưng biểu hiện của cậu ta trên lôi đài đêm nay đã đạt đến đẳng cấp át chủ bài." Lý Nghệ Bác nói.

    "Vâng, có thể thấy không ít người chơi bình luận khen ngợi Mạc Phàm! Tôi đang xem Weibo của một bạn trên mạng tên là Câu Tang. Bạn này gọi Mạc Phàm là "sát thủ đại thần", ắt hẳn muốn chỉ việc Mạc Phàm đánh bại cả Hoàng Thiếu Thiên lẫn Tôn Tường." Phan Lâm nói.

    "Ha ha, hai lần chiến thắng đại thần hàng top, đúng là cực kỳ hiếm thấy ở một tân binh. Tuy nhiên muốn danh hiệu này được công nhận, chúng ta còn phải quan sát Mạc Phàm thêm một thời gian!" Lý Nghệ Bác cười.

    "Phải đấy." Phan Lâm gật đầu, tiếp tục lướt Weibo xem bình luận của khán giả.

    "Ý..." Hắn khựng lại.

    "Sao thế?" Lý Nghệ Bác ghé đầu sang.

    "Tả Thần Duệ đang spam." Phan Lâm nói.

    "Ồ? Anh ta nói gì?" Lý Nghệ Bác cười. Tả Thần Duệ là tay bút có tiếng trong giới, nội dung viết thường rất lạ vì cái nhìn chủ quan, mang đậm màu sắc cá nhân. Chiến đội Lam Vũ, một trong hai nhân vật chính đêm nay lại là trái tim của hắn, vậy mà thua lôi đài quá bất ngờ, hắn chắc chắn không chịu ngồi yên!

    "Tả Thần Duệ cho gốc cây kia 100.000.000 điểm." Phan Lâm nói. Với tính cách của Tả Thần Duệ, hắn dĩ nhiên sẽ đá xoáy Hưng Hân một cách thiên lệch, Phan Lâm không tiện đọc hết trên sóng trực tiếp.

    "Ha ha ha ha." Lý Nghệ Bác cười rộ. Hắn biết Tả Thần Duệ và có thể tưởng tượng khi tên này xem trận đấu, thấy Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên bị đè bởi chính cái cây mình chặt, đi đứt 50% HP, sẽ méo mặt đến mức nào. Lý Nghệ Bác bỗng cảm thấy tiếc, phải chi buổi bình luận hôm nay mời được Tả Thần Duệ lên tivi thì hay. Để nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc đó, Lý Nghệ Bác không ngại có thêm một khách mời đến cướp đất diễn của mình đâu.

    Hắn cùng Phan Lâm lướt thêm vài bình luận, tán gẫu đôi chút về thế trận sắp xảy ra thì đến giờ bắt đầu trận đoàn đội. Đội hình hai bên lục tục lên sân theo trọng tài yêu cầu.

    Chiến đội Lam Vũ gồm có Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Lư Hãn Văn, Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi. Người thứ sáu là Tống Hiểu.

    Chiến đội Hưng Hân gồm có Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật. Người thứ sáu là Ngụy Sâm.

    "Ồ! Hưng Hân phái Ngụy Sâm ra trận!" Phan Lâm kinh ngạc.

    Ngụy Sâm có nguồn gốc sâu xa với Lam Vũ, nhưng bởi vì quá sâu xa và hiện tại Ngụy Sâm ở Hưng Hân cũng khá nhạt nhòa nên không ai xào nấu hay bàn tán nhiều về đề tài này. Đánh vòng chung kết, các chiến đội cũng sẽ không bày trò câu view. Do đó, Hưng Hân đưa Ngụy Sâm lên sân là một điều khá bất ngờ.

    Ngụy Sâm có thể phát huy bao nhiêu tác dụng là một câu hỏi lớn. Xét những lần ra trận ít ỏi trong vòng bảng, trình cá nhân Ngụy Sâm hiện nay không quá cao. Sợi dây liên kết giữa hắn và Lam Vũ đã đứt lìa nhiều năm, e rằng hắn còn không hiểu Lam Vũ bằng Diệp Tu, Tô Mộc Tranh hay Phương Duệ, những người đã giao chiến liên tục với họ nữa là. Rốt cuộc, Hưng Hân có dụng ý gì khi để Ngụy Sâm lên đánh? Thật khó đoán.

    Ngược với ngạc nhiên của Phan Lâm, bên Lam Vũ rất bình tĩnh.

    Hưng Hân là một chiến đội mới. Đặc điểm lớn nhất của đội mới là vừa đánh, vừa gầy dựng sức mạnh. Các đội cũ trong Liên minh như Lam Vũ, Vi Thảo, Bá Đồ đều đã chín, đã rất ổn định, không đổi phong cách mỗi trận bởi không phải xây dựng từ đầu, không cần thử nghiệm và điều chỉnh liên tục như đội mới.

    Thế nhưng, đó lại là cách Hưng Hân đã đi hết chặng đường vòng bảng, dù không nhiều người phát hiện.

    "Thiếu ổn định vốn là khuyết điểm lớn nhất của một chiến đội mới, nhưng... Hưng Hân lại biến nó thành đặc thù đội mình." Dụ Văn Châu từng nhận xét trong họp bàn Lam Vũ trước trận.

    Vì thiếu ổn định nên phải tìm tòi, thử nghiệm xoành xoạch, dần dần Hưng Hân phát triển nên một đặc tính: Dễ biến động.

    Đây là điều một chiến đội cần tránh nếu muốn trưởng thành. Nhưng nếu đã không thể khắc phục trong thời gian ngắn, Hưng Hân chọn cách chơi lớn luôn!

    Kết luận của Dụ Văn Châu là dựa trên số liệu thực tiễn. Theo dặn dò của anh, phòng kỹ thuật Lam Vũ đã làm thống kê nghiên cứu cho thấy chiến đội Hưng Hân rất linh hoạt trong việc đánh thay phiên. Dàn tân binh ào ạt trưởng thành, Hưng Hân càng lúc càng mở rộng phạm vi thay phiên, đến cuối vòng bảng thì cho cả Ngụy Sâm và La Tập cùng tham gia.

    Đó không phải một quyết định đột ngột. Số liệu thể hiện rõ rằng, hai mảnh ghép cuối cùng đã hoàn thành quỹ tích mở rộng phạm vi thay phiên của Hưng Hân cả vòng bảng. Chẳng qua, đến cuối vòng bảng họ mới bắt đầu lên sân sau chặng đường dài ngồi dưới, biểu hiện ít nên người ta mới thấy lạ mà thôi.

    Mỗi một tuyển thủ Hưng Hân đều có đất diễn của mình. Chỉ e, đây chính là kế hoạch lớn để phục vụ cho vòng chung kết. Chiến đội Hưng Hân từ những ngày đầu, đã đặt mục tiêu ở vòng chung kết rồi.

    Đoạt quán quân!

    Diệp Tu đâu chỉ vui miệng nói đùa? Hắn nói thật đấy. Từ lượt đấu thứ nhất vòng bảng, hắn đã bày mưu tính kế sẵn cho mục tiêu này, không ngừng điều chỉnh, rèn luyện cả chiến đội.

    Đến hôm nay, quan điểm lớn nhất của Dụ Văn Châu khi nhìn về Hưng Hân là: Bất kể Hưng Hân bố trí đội hình thế nào, anh cũng sẽ không bất ngờ. Bởi vì, họ vẫn luôn duy trì trạng thái linh động gần như lay lắt đó. Họ không vững vàng theo cách của các chiến đội cũ như Lam Vũ, nhưng giữa những lay lắt, họ luôn biết giữ một thế cân bằng nhất định. Họ không ổn định tuyệt đối, mà ổn định tương đối.

    Kẻ đáng sợ nhất Hưng Hân, xét cho cùng vẫn là Diệp Tu. Hắn không chỉ mạnh đến mức liên sát 37 trận solo, mà còn điều động và phối hợp từng mắt xích trong chiến đội một cách nhuần nhuyễn, dễ dàng như trở bàn tay.

    Thế nên lúc này...

    "Thôi đầu hàng luôn đi!" Diệp Tu bắt tay Dụ Văn Châu, cười.

    "Ha ha, tôi thấy không cần lắm!" Dụ Văn Châu cười.

    "Sẽ cần ngay thôi." Diệp Tu nói.

    "Anh im đê!" Hoàng Thiếu Thiên cướp lời.

    "Phải biết bảo vệ cây xanh và môi trường!" Diệp Tu một tay bắt với Hoàng Thiếu Thiên, tay còn lại vỗ vỗ mu bàn tay hắn, ra vẻ rất thân thiết.

    "Cút cút cút!" Hoàng Thiếu Thiên hất tay hắn. Trọng tài đứng bên cạnh mà đau dùm, một cú chọc ngoáy quá ác mà!

    Tuyển thủ hai đội lần lượt bắt tay chào nhau trước trận. Thứ tự xếp hàng thường sẽ cố định với người thứ sáu đứng cuối, nên Ngụy Sâm là người cuối cùng bước đến trước mặt Dụ Văn Châu.

    "Ngụy đội." Đó là cách Dụ Văn Châu gọi hắn. Anh đưa tay ra.

    Hoàng Thiếu Thiên đứng cạnh cũng không đợi Ngụy Sâm tự đi mà chủ động tới gần.

    "Ngụy đội." Hắn dùng xưng hô tương tự Dụ Văn Châu, thái độ cực kỳ tôn kính. Tuy Diệp Tu cũng có thể tính là tiền bối, còn là đại thần đỉnh cao đã từng đoạt ba quán quân liên tục, một thành tích huy hoàng trước hắn rất lâu, nhưng vẫn bị hắn đuổi đi bằng ba chữ cút. Còn người đứng trước mặt thì quá khác. Nếu không có người này, Hoàng Thiếu Thiên chẳng qua chỉ xem Vinh Quang như trò tiêu khiển, lúc nào rảnh thì vào game gieo rắc tai họa, sau đó quay về cuộc sống của người bình thường, và đến một ngày bận rộn giữa dòng đời, có lẽ hắn sẽ lãng quên trò tiêu khiển nọ. Vinh Quang, có lẽ sẽ tan biến khỏi cuộc đời Hoàng Thiếu Thiên.

    Nhưng hắn lại gặp được Ngụy Sâm.

    Ngụy Sâm đã thay đổi cách hắn nhìn về Vinh Quang, bồi đắp hứng thú của hắn với nghề tuyển thủ chuyên nghiệp. Ngụy Sâm đã mang hắn đến với Lam Vũ, đã dìu dắt hắn từng bước đến tận điểm cuối con đường trưởng thành.

    Người kia ra đi, còn hắn khoác lên mình danh hiệu Thế hệ Hoàng kim và bước vào giới chuyên nghiệp. Về sau, hắn trở thành kẻ điều khiển nhân vật có tôn xưng Kiếm Thánh, rong ruổi đấu trường, đứng trên đỉnh vinh quang nhìn xuống thiên hạ rộng lớn mà dẫu có nằm mơ, hắn cũng chưa từng nghĩ tới.

    Tất cả, đều bắt nguồn từ người đang đứng trước mặt.

    Từ ngày xa cách, mọi liên lạc hoàn toàn mất sạch. Hoàng Thiếu Thiên từng tưởng tượng cảnh hai người gặp lại, nhưng tuyệt nhiên không ngờ sẽ bằng cách này. Hai kẻ đối địch trên sàn đấu, trong vòng chung kết, người không chết thì là ta vong, một cuộc chiến tàn nhẫn nhất.

    Dù vậy, tình cảm Hoàng Thiếu Thiên dành cho Ngụy Sâm cũng sẽ không đổi.

    Nếu hỏi Hoàng Thiếu Thiên ai là người ảnh hưởng nhất đến cuộc đời hắn, đáp án chỉ có một, đó là tên của người này.

    "Đầu hàng đê!" Và hắn nghe thấy con người mà mình tôn kính nhất, ảnh hưởng nhất đến cuộc đời mình, lên tiếng.

    "Khụ, sao có thể ạ?" Dụ Văn Châu mỉm cười trả lời.

    Hoàng Thiếu Thiên không phản ứng mạnh mẽ, bởi chẳng hề bất ngờ với lời Ngụy Sâm nói ra. Tôn kính thì tôn kính, nhưng đó xác thực là một con người cực kỳ no limit.

    "Tiếc quá, anh không nỡ hốt tụi bây trên sàn đấu đâu!" Ngụy Sâm thở dài.

    "Bọn em cũng vậy mà!" Dụ Văn Châu nói.

    "Nhưng chú mày từng hốt anh rồi." Ngụy Sâm nói.

    "May mắn mà thôi." Dụ Văn Châu nói.

    "Lần này không có đâu." Ngụy Sâm nói, "Anh sẽ đánh bằng hết khả năng mình."
     
    dragonsavior thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)