Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 948: Tôi muốn làm át chủ bài

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit & beta: Lá Mùa Thu

    “Phải cứu Tiểu Lư trước.” Xuân Dịch Lão nhìn tổng quát thế trận, tỉnh táo rất nhanh. Quan trọng nhất trước mắt là phải cứu Lư Hãn Văn, BOSS đã không ai đụng tới thì mình cũng không cần sốt ruột gấp gáp làm gì.

    Nghe thấy Xuân Dịch Lão hạ chỉ thị, nhân mã Lam Khê Các lập tức ùn ùn xông lên. Đám Diệp Tu nhìn thấy, sợ nhất là vụ này. Em có một ước ao, em có một khát khao, muốn đọ sức với tuyển thủ chuyên nghiệp thôi mà, sao khó quá vậy?

    May mà hiện tại bọn họ đã không còn đơn độc tham chiến. Quân đồng minh năm công hội Hưng Hân, Nghĩa Trảm, Việt Vân, Hạ Võ, Chiêu Hoa đều đã vào trận, nhìn thấy những người trong chiến đội Hưng Hân liền chủ động chạy tới phối hợp, phát hiện Lam Khê Các xông lên, cũng đập bàn chen nhau tiếp chiến. Vì thế, binh đánh với binh, tướng đấu với tướng, động thái cứu vớt Lư Hãn Văn tạm thời chưa thể thành công nếu chỉ dựa vào sức của công hội.

    “Tiểu Lư cố chịu đựng!” Bên Lam Khê Các, Lam Hà lo lắng hét lên. Mùa hè rồi, Lư Hãn Văn đã nhiều lần kết bè kết đảng với người chơi công hội bọn họ trong game. Tuy bây giờ Lư Hãn Văn đã là tuyển thủ chính thức của Lam Vũ, thậm chí lấy thân phận tân binh mà trở thành ngôi sao, nhưng trong mắt đám người Lam Hà, họ vẫn quen nhìn cậu nhóc như đứa em nhỏ chạy theo sau mông mọi người như hồi hè. Tuy cậu em nhỏ này mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều lắm, vào đến chiến trường chắc chắn sẽ là người đầu tiên xông lên, nhưng cũng vì vậy mà họ luôn có thói quen thỉnh thoảng phải cứu nhóc về, cảm giác y như đi thu dọn bãi quậy phá của thằng em trai nghịch ngợm vậy. Mà lần này, Lư Hãn Văn gây họa hình như hơi lớn…

    Là tên kia…

    Lam Hà theo bản năng truy tìm một bóng người nào đó. Từ khu mới, tài khoản mới, cho đến tận hôm nay, Quân Mạc Tiếu… vẫn mặc một mớ trang bị đủ màu hỗn tạp chướng mù mắt a! Đối thủ bây giờ của hắn đã không còn là những tinh anh công hội như bọn họ, mà là Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hi, những nhân vật đứng trên đỉnh cao Vinh Quang.

    Má nó phải vậy chứ! Suốt ngày bắt nạt tụi tui là thế nào hả?

    Lam Hà nghĩ tới đây không khỏi căm phẫn. Thế nhưng nhìn kỹ, Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hi đều lên cả rồi, thế trận hình như vẫn nát?

    Tiểu Lư… Tiểu Lư đâu?

    Lam Hà mới xuất thần một chút, nhìn lại, phắc, kiếm khách của Lư Hãn Văn đã tèo, bầy người hồi nãy xách cậu nhóc lên hội đồng cũng đã tản đi…

    Vậy bây giờ tụi mình với người của các công hội Hưng Hân, Nghĩa Trảm, Việt Vân, v.v… uýnh nhau lộn tùng phèo là để mưu toan cái gì?

    Cục diện cuộc chiến vẫn tiếp tục quái gở, thế lực hai đại công hội đã lao vào đập nhau đến khó tách rời, mà BOSS hoang dã vẫn đang cu đơn ngắm cảnh bên kia kìa! Chẳng ai hiểu nổi mục đích của mình tới đây nữa rồi.

    “Anh có lên QQ kêu 500 anh em chưa?” Trương Giai Lạc giao thủ với Đường Nhu là thừa sức đối phó, nhưng quét mắt nhìn toàn thể chiến cuộc, chiến đội Hưng Hân phối hợp thật sự rất có kết cấu, còn bên mình? Bắt đầu từ lúc Hoàng Thiếu Thiên xiên lưng Vương Kiệt Hi một kiếm, bên mình ăn ý cỡ nào thôi khỏi nói ha?

    Nhìn thấy Lư Hãn Văn của Lam Vũ bị giải quyết nhanh gọn, mà phe địch hình như đang chuẩn bị vô thế muốn bố ráp mình, Trương Giai Lạc bắt đầu run. Thừa cơ hội di chuyển sát qua lưu manh của Lâm Kính Ngôn, hắn liền vội hỏi một tiếng.

    “Không có lên!” Lâm Kính Ngôn nói.

    “Whyyyy?” (╯°□°)╯ ——

    “Tại tôi mới nhớ ra, mình đến đây cướp BOSS mà! Phát hiện BOSS thì lẽ ra phải len lén đánh, còn chạy vô QQ la làng cho cả xóm tới hết sao được?” Lâm Kính Ngôn nói.

    Trương Giai Lạc ngẩn ra. Logic của Lâm Kính Ngôn đúng là quá chuẩn, cướp BOSS mà, lẽ nào còn đi la làng? Rảnh quá kiếm chuyện làm hả?

    “BOSS!” Mà một câu của Lâm Kính Ngôn cũng đã nhắc Trương Giai Lạc nhớ ra chính sự là gì.

    Ai ngờ mới chuyển góc nhìn, đã thấy Sa Hàn hết cu đơn rồi.

    “Tên này đúng là quỷ!” Trương Giai Lạc la lớn.

    Dẫn đầu tấn công Sa Hàn rõ ràng là ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi. Hiển nhiên lúc mới thấy Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, Vương Kiệt Hi hơi mất bình tĩnh, nhưng anh chưa hề quên đi tình cũ, thừa lúc bên này đánh nhau ầm ĩ, anh đã nhàn nhã vô lo mà cưỡi chổi bay một vòng, sau đó bắt đầu phát động công kích về phía Sa Hàn đang không ai thèm để ý.

    Trung Thảo Đường dĩ nhiên đã sớm nhận được chỉ thị của anh, Vương Kiệt Hi vừa tấn công, họ lập tức lao ra tiếp ứng. Ma đạo học giả của Cao Anh Kiệt cũng không chạy qua dây dưa với bên kia nữa, mà hỗ trợ đoàn đội giết BOSS.

    Đám Trương Giai Lạc hận quá, nhưng không thể làm gì vì vẫn đang phải nghĩ cách thoát khỏi tụi Hưng Hân dai như đỉa! Bây giờ Lư Hãn Văn đã vẹo, Vương Kiệt Hi Cao Anh Kiệt vỗ mông bỏ đi, tình hình rất ư tình hình.

    “Ê ê, BOSS sắp bị cướp rồi kìa, bình tĩnh bình tĩnh!” Thấy đám người Hưng Hân cứ quấn lấy bên mình không buông, Trương Giai Lạc nghĩ chắc phải nhắc tụi nó một tiếng.

    “Vậy sao?” Một mực đuổi theo Trương Giai Lạc như điên, Đường Nhu thuận miệng đáp một tiếng, đầu cũng chẳng buồn ngoảnh về bên kia nhìn, Hàn Yên Nhu tiếp tục vung chiến mâu ra sức gõ bùm bụp vô chuyên gia đạn dược của hắn.

    “Má ơi con nhỏ này điên rồi, lão Diệp đâu, mau lôi ẻm xuống coi!” Trương Giai Lạc kêu lên.

    Ai ngờ lúc này bên hông lại có người đánh tới nữa, thế đến vô cùng hung hăng. Trình phản ứng của Trương Giai Lạc nhạy cỡ nào chứ, hắn liên tiếp nhảy lùi bốn cái ra khỏi vòng vây, còn thuận thế phản kích, bốn cái nhảy lùi là bốn quả lựu đạn giựt kíp ném về phía nhân vật mới xông ra kia.

    Ầm ầm ầm ầm!

    Bốn tiếng nổ liền mạch, ánh lửa đủ màu tung tóe. Lựu đạn của chuyên gia đạn dược có hiệu ứng khác nhau, khi nổ cũng cho ra kỹ xảo hình ảnh khác nhau. Trương Giai Lạc ném một mạch bốn quả, đương nhiên không thể là bốn kỹ năng cùng loại. Ngờ đâu bốn quả lựu đạn liên tiếp này lại không làm gì được người đang lao tới, có thể thấy được đó cũng là một cao thủ.

    Cao thủ vừa đánh vừa né, đối phó hết toàn bộ bốn quả lựu đạn của Trương Giai Lạc, thế nhưng đánh xong lại đách thèm care tới hắn mà dứt khoát nhào vào Hàn Yên Nhu.

    Trương Giai Lạc nhìn kỹ, người mới đến cũng là một pháp sư chiến đấu, công hội trực thuộc Gia Vương Triều, lai lịch thế nào lập tức lòi ra.

    Thế này là hợp tác cho mình hay thêm phiền cho mình đây? Trương Giai Lạc suy nghĩ rất nhanh, sau đó quyết đoán giả vờ làm người qua đường, đứng coi cái thôi rồi đi à.

    BOSS Sa Hàn!

    Lòng Trương Giai Lạc bây giờ đã trở về chốn xưa, cho nên thoát khỏi bao vây rồi còn kiếm Hưng Hân tranh chấp chi nữa, hắn chỉ chạy thẳng qua chỗ Vi Thảo muốn cướp BOSS lại.

    Một trận cháy nổ sáng chói lóa, kèm theo bóng ảnh của chuyên gia đạn dược trực tiếp nghiền tới. Người chơi bình thường làm sao chống cự nổi đấu pháp Bách Hoa, còn chưa nhìn rõ nam bắc đã bị Trương Giai Lạc nghiền qua. Trong nháy mắt, chuyên gia đạn dược của Trương Giai Lạc đã một mình một ngựa xé ra một đường xông vào trận thế của Trung Thảo Đường, giành được đến vị trí sát bên Sa Hàn.

    “Dũng mãnh!” Người chơi Mưu Đồ Bá Đạo nhìn đến mức trong lòng nở hoa, đương nhiên muốn lao lên phối hợp với đại thần. Mà người chơi của Bách Hoa Cốc thì sao? Toàn bộ cảnh này họ cũng thấy được vào mắt, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối.

    Hoa Nhạt Mê Người…

    Chuyên gia đạn dược này hồi hè vẫn còn ở trong game kề vai chiến đấu cùng công hội bọn họ, gian khổ không từ. Lúc đó, có ai mà không nhìn ra đây chính là đội trưởng của mình. Đội trưởng của mình quay về rồi!

    Có ai ngờ, mùa hè qua đi, đội trưởng của họ đúng là đã quay về, nhưng lại không còn là đội trưởng của họ nữa. Đầu quân vào chiến đội của đối thủ cạnh tranh không nói, còn mang đi cả Bách Hoa Liễu Loạn, fan Bách Hoa cảm thấy tình cảm của bọn họ bị đùa giỡn liên tục, căm thù của họ đối với Trương Giai Lạc đã đạt đến đỉnh điểm.

    Bây giờ, Trương Giai Lạc đang ở trước mặt họ, dùng đúng nhân vật chuyên gia đạn dược Hoa Nhạt Mê Người của mùa hè đó, thế nhưng, tên công hội trên đỉnh đầu đã không còn ba chữ Bách Hoa Cốc. Mà là Mưu Đồ Bá Đạo.

    Thật quá chướng mắt!

    Tiếng lòng của không biết bao nhiêu người trong quân đoàn Bách Hoa đã là thế này.

    Đó là tâm bệnh, là một vết thương đến tận hôm nay vẫn không thể khép miệng. Đau hay ngứa? Ai cũng không nói rõ được, chỉ biết khi họ nhìn thấy Trương Giai Lạc mang tên tuổi của công hội Mưu Đồ Bá Đạo mà chiến đấu, cảm giác này thật quá kinh khủng.

    Phía Bách Hoa cần phải có người đứng ra.

    Vu Phong theo bọn họ đến đây, rõ ràng cũng quá hiểu chuyện này. Cuồng kiếm sĩ của hắn quyết đoán ra trận, phóng thẳng vào giữa quân Trung Thảo Đường.

    Những ngày tháng làm át chủ bài ở Bách Hoa không hề hạnh phúc như Vu Phong tưởng tượng.

    Lúc còn ở Lam Vũ, bất luận hắn xuất sắc cỡ nào, vẫn sẽ luôn đứng dưới cái bóng của hai người, hắn vĩnh viễn là nhân vật số ba trong chiến đội Lam Vũ.

    Bây giờ đến Bách Hoa rồi, trên danh nghĩa hắn đã nắm vị trí át chủ bài của chiến đội, tuyệt đối là vai nam chính số một. Nhưng, sau khi Trương Giai Lạc quay về liên minh, hắn phát hiện dường như mình lại tiếp tục bị một cái bóng khác che phủ.

    Nói thật, lúc tin đồn Trương Giai Lạc muốn quay về truyền ra, trong lòng Vu Phong hết sức mất bình tĩnh. Bởi vì Vu Phong biết rõ, một khi Trương Giai Lạc quay về, tất nhiên anh ta sẽ là thủ lĩnh của chiến đội Bách Hoa, mà Vu Phong, sẽ trở lại là nhân vật số hai.

    So với nhân vật số ba trước kia, có vẻ như đã có một bước tiến. Nhưng bước tiến này Vu Phong không cần, Vu Phong chỉ muốn đóng vai chính.

    May sao Trương Giai Lạc quay về thì quay về, nhưng không về với Bách Hoa, mà đầu quân vào Bá Đồ.

    Vu Phong cho rằng, lần này rốt cuộc đã có thể thôi hồi hộp, có thể tự tin nhận lấy muôn vàn sủng ái vào một mình mình mà thôi. Kết quả, vẫn không.

    Nếu có một fan Bách Hoa hô lên “Ủng hộ Vu Phong!”, chắc chắn sẽ có một trăm, một ngàn fan Bách Hoa ở ngoài kia đang hô “Căm thù Trương Giai Lạc!”.

    Yêu càng sâu, hận càng đầy.

    Bao nhiêu thống hận, bao nhiêu giằng co trong lòng fan Bách Hoa đối với Trương Giai Lạc, có thể nói lên bao nhiêu tình yêu đã từng dành cho vị đội trưởng của họ.

    Tình yêu này, là thứ Vu Phong mong đợi, nhưng hắn phát hiện, muốn thật sự trở thành hạch tâm được yêu vô điều kiện của một chiến đội, thì ra không phải chỉ một tờ hợp đồng chuyển nhượng là có thể làm được.

    Fan Bách Hoa nguyện ý chửi mắng Trương Giai Lạc nhiều thêm mấy câu, nhưng lười nói một tiếng ủng hộ Vu Phong.

    Vu Phong rất hụt hẫng, rất mất mát.

    Bách Hoa mở đầu mùa giải vô cùng gian nan, việc này có chút liên quan đến tâm trạng bị đả kích của Vu Phong. May mà sau đó hắn tỉnh ngộ. Là một tuyển thủ cấp bậc ngôi sao, Vu Phong sẽ không ngồi chờ quả ngọt từ trên trời rơi xuống. Hắn có ý chí phấn đấu, hắn muốn dùng nỗ lực của chính mình mà xoay chuyển tâm ý của fan Bách Hoa.

    Trạng thái của Vu Phong tăng trở lại từng ngày, cũng mỗi lúc mỗi ăn ý hơn với đội ngũ, thành tích của Bách Hoa rốt cuộc được hắn đưa về quỹ đạo. Thế nhưng vết thương trong lòng của fan, cái bóng của vị chuyên gia đạn dược dứt bỏ không được kia, vẫn cứ tồn tại.

    Chính vì thứ tình cảm đó, Trâu Viễn và nhân vật chuyên gia đạn dược mới Hoa Phồn Tự Cẩm của cậu ta dù thực lực chưa đạt đến hàng top, vẫn có thể được fan Bách Hoa đẩy lên đội hình ngôi sao.

    Trong lòng Vu Phong không chút nào thoải mái. Bởi vì hắn ý thức được, nếu có một ngày thực lực của Trâu Viễn thật sự đạt đến hàng top, thì lúc đó Vu Phong và cuồng kiếm sĩ của hắn sẽ lần nữa trở thành lão nhị.

    Vu Phong không muốn làm lão nhị, Vu Phong muốn dùng cuồng kiếm của mình, giữ vững mọi thứ mà mình muốn có!​
     
    ichuoi, binhdn and dragonsavior like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 949: Phồn Hoa Huyết Cảnh

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Túy Vũ | Beta: Lá Mùa Thu

    Sóng Máu Cuồng Nộ!

    Cuồng kiếm sĩ của Vu Phong vừa xuất trận liền trực tiếp mở trạng thái cuồng bạo ra đại chiêu. Huyết khí cuồn cuộn như cơn sóng lớn cắt ngang đội hình người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo muốn xông lên trợ giúp Trương Giai Lạc. Đánh xong cũng không buồn nhìn lại, nhấc kiếm liền lao về phía Trung Thảo Đường bên kia.

    Đấu pháp của Vu Phong tuy không chói mắt như Trương Giai Lạc, nhưng thực lực của đại thần không phải người chơi bình thường muốn cản là cản. Trung Thảo Đường mới bị Trương Giai Lạc quay như dế, ngay sau đó lại có thêm một người khí thế bừng bừng xông tới. Tuy dùng tài khoản phụ, nhưng nghề cuồng kiếm sĩ thuộc công hội Bách Hoa, thời điểm thế này còn nhảy ra làm chim đầu đàn, có khó đoán là ai không?

    “Tản ra tản ra!” Hội trưởng Thiên Nam Tinh của Trung Thảo Đường cũng là người sành sỏi, biết rằng lúc này nếu để người mình chất thành tường thịt thì chỉ giúp kỹ năng của đối thủ càng thêm hiệu quả, không bằng tản ra bốn phương tám hướng, lấy số lượng người đông để mài mòn sức lực, bào máu đối thủ.

    Không ngờ Trung Thảo Đường còn chưa kịp thết đãi vị đại thần thứ hai này, gần đó đã có một người nhảy ra cản đường cuồng kiếm sĩ của Vu Phong.

    Quân Mạc Tiếu.

    Đối thủ trên trời rơi xuống này khiến Vu Phong ngẩn tò te. Bây giờ BOSS đang bị phe Trung Thảo Đường kéo, ai ai cũng nên đồng loạt chạy qua đó đoạt BOSS về mới đúng chứ, bố này ở đâu lòi ra chặn đường mình là sao?

    Quay đầu nhìn kỹ, mới phát hiện người của Hưng Hân đều có tác phong y hệt, không ai vội đi cướp BOSS, chỉ đứng tại chỗ gặp ai là chụp người đó đánh bậy một tràng, cái thứ loạn xà ngầu gì đây?

    Vu Phong làm sao biết, Hưng Hân vẫn đến giết BOSS đấy chứ, nhưng BOSS trong mắt bọn họ không phải Sa Hàn mà là các tuyển thủ chuyên nghiệp như hắn. Tới một người chiến một người, tới hai người chiến một cặp.

    Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nhào ra, không nói gì chỉ định động thủ, đột nhiên nghe sau lưng có người la hét: “Ê ê không được rồi, sao không ai chi viện thế hả?”

    Sau đó chỉ thấy pháo hoa nổ tung tóe chói mù mắt, Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc mới vừa mở đường máu lao vô, bây giờ mở đường máu lao ra…

    Trong đội hình cướp BOSS của Trung Thảo Đường đang có Vương Kiệt Hi đích thân trấn thủ, bên cạnh còn có Cao Anh Kiệt, lại thêm một biển người chơi của Trung Thảo Đường, Trương Giai Lạc một mình xông vào có thể giành giật cái gì được với người ta? Ban đầu hắn trông chờ nhân mã công hội Mưu Đồ Bá Đạo sẽ đồng loạt đánh tới, sao ngờ được Vu Phong đột nhiên ra trận, chỉ một kiếm liền cản đường Mưu Đồ Bá Đạo. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Trương Giai Lạc ở giữa trận địch cảm thấy cực kỳ thiếu an toàn, lập tức quay lưng đánh ra ngoài.

    Người chơi bình thường ở trước mặt hắn thật sự chỉ như rơm rạ, nếu không phải có Vương Kiệt Hi tọa trấn, nói không chừng lao vô bảy lần, lao ra bảy lần cũng không vấn đề. Người chơi Trung Thảo Đường rơi lệ khắp mặt cũng không làm gì được, chỉ có thể mơ hồ cảm giác thấy dường như Hoa Nhạt Mê Người đã lướt qua màn ánh sáng đủ màu chói rực mắt kia. Ai đứng gần hơn thì đại khái còn được phát thêm viên kẹo đồng hay quả lựu đạn, thế thôi.

    Trương Giai Lạc vừa chui ra, lập tức nhìn thấy Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, liền coi Diệp Tu như viện trợ mà kêu: “Mau mau mau, BOSS sắp bị Vương Kiệt Hi nuốt rồi, vô lẹ!”

    Ai ngờ Quân Mạc Tiếu xoay người chọc một mâu về phía hắn.

    Trương Giai Lạc oimeoi một tiếng, điều khiển Hoa Nhạt Mê Người nhảy lùi né tránh, rơi vào tình cảnh mông lung khó hiểu hệt như Vu Phong, sau đó lập tức đưa ra kết luận: “Ông mất trí rồi, mau tỉnh lại đi pa!”

    Diệp Tu không những không tỉnh, còn một mình gây hấn với hai người là Trương Giai Lạc và Vu Phong.

    Nhân vật của Trương Giai Lạc và Vu Phong nhìn nhau, cả hai đều có chút lúng túng. Vu Phong vốn định đứng ra để chứng minh bản thân với người chơi Bách Hoa, nhưng tình thế bây giờ sắp sửa biến thành hắn và kẻ phản bội Trương Giai Lạc mà Bách Hoa căm ghét nhất phải liên thủ với nhau? Làm sao được chứ? Còn Trương Giai Lạc, chỉ cần nhìn thấy hai chữ Bách Hoa trên đầu ai là tâm trạng cũng đều vô cùng phức tạp. Hôm trước đi siêu thị với Lâm Kính Ngôn, thấy kệ bán sữa ong chúa hiệu Bách Hoa còn đứng tại chỗ thổn thức hết năm phút đồng hồ.

    Hai tuyển thủ do dự trong giây lát đã cho Hưng Hân cơ hội. Thú triệu hồi của Muội Quang nháy mắt vây lên, Nghênh Phong Bố Trận thì trốn ở góc nào chả biết, trực tiếp ngâm gọi một Cánh Cửa Tử Vong. Hai người Hiểu Thương và Trục Yên Hà cũng dứt khoát ra luôn đại chiêu, Vệ Tinh Xạ Tuyến dũng mãnh đổ xuống, mỗi em một cái, ai cũng khỏi chạy.

    Trương Giai Lạc và Vu Phong đều cảm thấy gượng gạo với việc kề vai nhau chiến đấu, nhưng tình thế bức người, muốn kề vai chiến đấu với Hưng Hân mà tụi nó lại không cho cơ hội đó chứ. Đương nhiên đây là tình thế mà Diệp Tu cố ý dẫn dắt ra. Mục tiêu bọn họ đến đây, chính là để giao thủ với các tuyển thủ chuyên nghiệp nhằm tích lũy kinh nghiệm, thắng thua không phải mục đích, cho nên không cần bày mưu tính kế hay hợp tác phe phái gì cả. Cái bọn họ muốn làm rất đơn giản, gặp người nào đánh người đó, vậy là được rồi.

    Lưu manh của Bánh Bao Xâm Lấn và Lâm Kính Ngôn đang vật lộn.

    Hàn Yên Nhu cũng đập nhau tưng bừng với pháp sư chiến đấu của Tôn Tường.

    Đấu pháp của Bánh Bao rất tự nhiên, kinh nghiệm đầy mình như Lâm Kính Ngôn cũng mò không ra đường lối, anh còn đang nghi ngờ mấy năm qua mình chơi lưu manh chẳng tích lũy được cái gì thì phải.

    Đấu pháp của Đường Nhu hung hãn, nhất là khi biết rằng người trước mặt là đệ nhất nhân của nghề pháp sư chiến đấu hiện nay, người điều khiển Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, một kẻ hung hăng đến mức ấu trĩ. Cho nên cô càng bùng nổ, phát huy xuất sắc hơn hẳn những lúc đánh phó bản hay đấu trường mọi ngày.

    Nhưng dù là vậy, hai người cũng không nhờ đó mà chiếm được thượng phong. Mới bắt đầu, sức chiến đấu của mỗi người ập vào mặt đối thủ khiến họ trở tay không kịp, nhưng Lâm Kính Ngôn và Tôn Tường rất nhanh đều bình ổn được cục diện. Chỉ có điều, Bánh Bao và Đường Nhu cũng không phải những người chơi bình thường mà họ tùy tiện hất tay là có thể đánh bại, muốn phân thắng thua vẫn phải chuyên tâm ứng đối.

    Bên này đám đại thần đánh nhau kịch liệt, bên kia công hội mỗi nhà đều cào bàn phím.

    Mưu Đồ Bá Đạo vốn đang định bay theo cướp BOSS với Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc, kết quả lại bị một chiêu Sóng Máu Cuồng Nộ của cuồng kiếm sĩ dưới tay Vu Phong cản đường, rồi nhìn thấy Hoa Nhạt Mê Người từ trong trận chạy ra, lại tiếp tục hỗn chiến với bên Hưng Hân. Vậy mình đi cướp BOSS tiếp hả? Hay qua kia phụ đánh Hưng Hân?

    Bên phía Gia Vương Triều, Trần Dạ Huy còn muốn hộc ba thăng máu.

    Trương Giai Lạc ít ra vẫn thể hiện mình có chút ý thức tỉnh táo biết suy nghĩ. Mà đại thần Tôn Tường nhà bọn họ, vừa thấy người của Hưng Hân là lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, không nói hai lời vác cây chạy theo đánh. Trần Dạ Huy rất muốn khóc, Gia Vương Triều mình cũng đã bao lâu rồi chẳng thu hoạch được gì trong cuộc chiến đoạt BOSS, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng Hưng Hân đang thực hiện kế hoạch chọc gậy bên mình, thậm chí không ngại chết chùm.

    Hôm nay hiếm thấy đại thần ra tay giúp đỡ, Trần Dạ Huy hóng tới cỡ nào, ngờ đâu vừa đụng trúng Hưng Hân, đại thần không cần BOSS chỉ cần Hưng Hân, Trần Dạ Huy muốn đập đầu vô bàn phím tự tử quá.

    “Tiêu đội anh xem…” Giọng Trần Dạ Huy rầu rĩ, may mà trong quân nhà mình vẫn còn một vị đại thần tọa trấn: Tiêu Thời Khâm.

    Tiêu Thời Khâm cũng rất đau đầu. Đi khuyên Tôn Tường về? Chưa chắc được. Giúp Tôn Tường đánh Hưng Hân? Vậy thì nuông chiều cậu ta quá. Tường làm gì kệ Tường, bọn anh đi đánh BOSS? Ờ… Tôn Tường dù sao cũng là đội trưởng Gia Thế bọn họ, hạch tâm, vương bài, vứt đó không lo hình như cũng không thỏa đáng cho lắm!

    “Để tôi đi vậy!” Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ đành tự thân ra trận, thử đi chỉ dẫn lối mê cho Tôn Tường.

    Đường Nhu đối phó với Tôn Tường thật ra rất vất vả. Trạng thái của cô đã bùng nổ đến đỉnh điểm, nhưng rõ ràng vẫn không làm gì được Tôn Tường. Bản thân Đường Nhu cũng hiểu ra rằng, muốn 1v1 thắng được người này, thực lực của cô còn xa mới đủ.

    “Oai phong đã chưa? Bây giờ tới lượt tôi!” Bỗng nhiên Tôn Tường quát một tiếng chói tai, nắm được một sơ hở trong công kích mãnh liệt của Hàn Yên Nhu, chuẩn bị lật tay giáng trả.

    Ầm!

    Một cú nổ thình lình xảy ra ngay lúc này. Tôn Tường vội vàng né tránh, kết quả là đánh mất cơ hội phản kích, vô cùng căm tức. Chuyển góc nhìn mới phát hiện Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc đang quần nhau với bên Hưng Hân, đấu pháp Bách Hoa quăng đầy đường, lựu đạn ném tung tóe khắp nơi, không biết quả lựu đạn nào đó đã lăn qua đây phá hỏng chuyện tốt của Tôn Tường.

    Tôn Tường chưa kịp há miệng chửi, thế tấn công của Hàn Yên Nhu lại phát động, vẫn mãnh liệt như trước đó.

    Dù biết rõ thực lực không bằng Tôn Tường, nhưng có bao giờ hai chữ nhụt chí sẽ xuất hiện ở Đường Nhu? Đấu chí của cô, trước nay chưa bao giờ hết.

    “Nhất định không buông phải không!” Tôn Tường quát lên, rõ ràng cậu ta cho rằng dưới áp lực kỹ thuật cao siêu của cậu ta, Đường Nhu sẽ có cảm giác bất lực, sẽ lùi bước, sẽ bái phục, thế nhưng không, hoàn toàn không, chiến mâu của Hàn Yên Nhu vẫn luôn sắc bén như cũ.

    “Con kiến mà muốn lay được con voi?” Tôn Tường cười nhạo, đang chuẩn bị phản kích mạnh mẽ lần thứ hai.

    Rầm!

    Sóng xung kích từ một đường kiếm chém xuống ập tới, Tôn Tường lại tiếp tục không thể không tránh đòn tấn công ở đâu lòi ra này mà tèo mất ý đồ phản kích lần thứ hai.

    “Má nó, ai vậy!” Tôn Tường lần này giành trước mắng một câu mới chuyển góc nhìn, cuồng kiếm sĩ của Bách Hoa Cốc, chắc chắn là Vu Phong rồi, một chiêu Chém Vỡ Núi nhảy ngược vừa để thoát thân vừa để phản kích, hắn lướt qua sát bên pháp sư chiến đấu của Tôn Tường, sóng xung kích khi kiếm chém xuống đất vừa khéo lan đến Tôn Tường.

    Vu Phong và Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc, một trước một sau đều chỉ cố gắng chạy khỏi vây đánh của Hưng Hân, nhưng đều vô ý phá hoại tiết tấu chiến đấu của Tôn Tường. Một lần Tôn Tường cũng còn nhịn, hai lần vẫn không tức giận thì không phải Tôn Tường. Cậu ta vẩy chuột trong tay phải một cái, pháp sư chiến đấu lập tức xoay người, chiến mâu vung lên, một chiêu Bá Toái quét qua. Vu Phong và Trương Giai Lạc hoàn toàn vô tâm nên không hề ngờ tới Tôn Tường tự dưng tấn công, chiêu Bá Toái này không kịp né, cuồng kiếm sĩ của Vu Phong bị đánh cho quay một vòng.

    Tiêu Thời Khâm đang điều khiển nhân vật chạy tới nhìn thấy cảnh này, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ: Thôi mình lo cho cậu ta làm gì nữa, tự sinh tự diệt luôn đi…

    Đi cướp BOSS, cầu trời suôn sẻ trăm bề còn không kịp, có ai chủ động đi gây thù chuốc oán thế này? Người đi cướp BOSS mà còn khiêu khích sinh sự, rõ ràng là muốn bị hội đồng mà!

    Mà một chiêu Bá Toái còn chưa đủ cho Tôn Tường hả giận, hoặc có thể là do thói quen thao tác của tuyển thủ chuyên nghiệp, một chiêu đánh trúng sẽ luôn luôn có một bài liên kích tiếp theo. Pháp sư chiến đấu của Tôn Tường lúc này đã dứt khoát quay người lại, tấn công dữ dội về phía cuồng kiếm sĩ của Vu Phong.

    Dân Hưng Hân nhìn cũng hết hồn. Chú em này là đối thủ lớn nhất của Hưng Hân nhà mình mà phải hôn? Sao, bây giờ muốn bỏ gian tà theo chánh nghĩa hả?

    Vu Phong đâu có muốn ôm thêm rắc rối, nhưng bị đánh tới nhà cũng đâu thể nào không đánh trả? Liền vội vàng chống đỡ thế công mạnh mẽ của Tôn Tường, sau đó lập tức thể hiện mặt mũi phe ta. Một chiêu Huyết Ảnh Cuồng Đao chém lùi Tôn Tường, sau đó đủ kiểu đao quang huyết ảnh đánh về phía người của Hưng Hân đang đuổi theo mình. Nơi nơi huyết khí tứ tung, lộ rõ phong thái của liên minh đệ nhất cuồng kiếm.

    Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc cũng không để mất cơ hội mà quay đầu súng. Hắn cuối cùng đã nhìn ra đám người Hưng Hân chỉ là thuần túy đến phá, không giết bọn họ chỉ sợ khó thể nào yên tâm cướp BOSS. Lúc này Vu Phong vùng lên đoạt lại thế trận, Trương Giai Lạc cũng lập tức quay người chụp lấy thời cơ.

    Giữa chốn ánh sáng rực rỡ hoa lệ bùng nổ, bóng đao sắc máu tung hoành ngang dọc. Đừng nói người Hưng Hân, kể cả đại thần đỉnh cấp như Tôn Tường cũng bị đẩy lùi trong nháy mắt.

    Toàn bộ mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

    Diệp Tu, Lâm Kính Ngôn, Vương Kiệt Hi… Những vị tuyển thủ có tư lịch lâu đời bỗng như tích tắc nhìn thấy quá khứ quay về.

    Phồn Hoa Huyết Cảnh…

    Đây không phải chính là trận cảnh phối chiến của đôi tổ hợp Song Hoa chuyên gia đạn dược và cuồng kiếm sĩ của chiến đội Bách Hoa năm đó sao…​
     
    ichuoi and dragonsavior like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 950: Gặp lại, Phồn Hoa Huyết Cảnh

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit & beta: Lá Mùa Thu

    Phồn Hoa Huyết Cảnh.

    Đấu pháp làm nên thương hiệu cho chiến đội Bách Hoa ngày xưa do hai vị tuyển thủ đại thần cùng nhau sáng lập. Từ khi Tôn Triết Bình chấn thương giải nghệ, đấu pháp này trở thành thất truyền, Bách Hoa tuy muốn phục khắc, nhưng căn bản là tìm không ra tuyển thủ cuồng kiếm sĩ nào có thể hợp tác được với Trương Giai Lạc, cuối cùng Phồn Hoa Huyết Cảnh chỉ còn tồn tại trong ký ức. Mà đám tuyển thủ như Diệp Tu đều đã từng có kinh nghiệm giao thủ trực tiếp với Phồn Hoa Huyết Cảnh, ký ức về bộ đấu pháp phối hợp này càng sâu sắc hơn.

    Chiến đội Bách Hoa đầu mùa giải đã thu vào cuồng kiếm sĩ Vu Phong, lại đưa nhân vật đệ nhất cuồng kiếm Lạc Hoa Lang Tạ ngày trước trở lại, buông tay với Bách Hoa Liễu Loạn mà tạo riêng cho Trâu Viễn nhân vật chuyên gia đạn dược mới là Hoa Phồn Tự Cẩm, chính vì muốn đánh thức cảnh tượng phồn thịnh ngày xưa. Tuy vậy, mùa giải này Bách Hoa lại mở đầu không ổn, dù sau đó đã dần dần phát huy tốt hơn, nhưng phối hợp giữa Vu Phong và Trâu Viễn trước sau vẫn chưa đủ lực, càng khỏi nói tìm về hào quang xưa kia.

    Thế mà bây giờ, trên mảnh đất Thần Chi Lĩnh Vực nóng như một bầu nhiệt huyết này trong game, đại thần Bách Hoa ngày trước nay đã rời bỏ Bách Hoa mà đến Bá Đồ là Trương Giai Lạc, lại cùng hạch tâm mới được đưa lên của Bách Hoa là Vu Phong, liên thủ cùng nhau tái hiện cảnh tượng phồn vinh đó.

    Đám đại thần như Diệp Tu đều nhìn ra trước tiên, sau đó, chính là những người chơi của Bách Hoa Cốc.

    Tinh anh chủ chốt của Bách Hoa Cốc không thiếu fan lâu năm. Chẳng qua rèn luyện trong game Vinh Quang của họ không cao bằng tuyển thủ chuyên nghiệp nên phản ứng chậm mất nửa nhịp, nhưng họ rất nhanh phát hiện ra, cảnh tượng quen mắt vừa rồi, không phải chính là Phồn Hoa Huyết Cảnh họ đã hoài niệm nhiều năm đó sao?

    Fan thâm niên của Bách Hoa Cốc còn chưa kịp kích động, lại sực nhận ra cách thức mà khung cảnh này được tái hiện, trong lòng mỗi người đều như có một bình ngũ vị rơi xuống vỡ tan. Chua, ngọt, đắng, cay, mặn, nếm trải từng vị từng vị.

    “Trương Giai Lạc, vì sao anh phải đi!!!” Trong đoàn người chơi của Bách Hoa Cốc, đột nhiên bật ra một tiếng gào to. Một tiếng tê tâm liệt phế. Một màn Phồn Hoa Huyết Cảnh cuối cùng đã kích đến ý niệm sâu nhất dưới đáy lòng người chơi Bách Hoa, bọn họ rốt cuộc cũng chỉ vì không thể buông bỏ được Trương Giai Lạc, mới sẽ oán hận nhiều đến vậy với việc hắn quay về nhưng lại chọn Bá Đồ. Nếu Trương Giai Lạc còn ở Bách Hoa, thêm Vu Phong đến, vậy Phồn Hoa Huyết Cảnh nhiều năm đợi chờ không phải đã có thể tái hiện hay sao?

    Chiến trận nhất thời trở nên tĩnh lặng, theo sau tiếng thét tan nát cõi lòng là một tiếng gào khóc, mọi người cũng nghe không ra người kia là nam hay nữ, chỉ biết vào giờ phút này, tâm trạng của người đó đã hoàn toàn mất khống chế.

    Trương Giai Lạc sững sờ tại chỗ.

    Bản thân hắn cũng mới ý thức được, khoảnh khắc vừa rồi, hắn và Vu Phong dưới tình huống chưa hề có bất kỳ luyện tập tìm hiểu lẫn nhau nào, đã đánh ra đấu pháp phối hợp Phồn Hoa Huyết Cảnh. Đó là đấu pháp sinh ra khi ý thức, kinh nghiệm, kỹ thuật của cả hai người đều đạt đến một trình độ thích hợp, nhưng suy cho cùng vừa rồi hai người hoàn toàn làm theo bản năng, cho nên nếu muốn lập tức làm lại lần nữa, chỉ sợ không có cách nào.

    Nhưng đạo lý này, trình độ cấp chuyên nghiệp có thể hiểu, chứ người chơi bình thường làm gì quan tâm. Nhìn thấy hai vị tuyển thủ có thể đánh ra Phồn Hoa Huyết Cảnh, lập tức cảm thấy càng thêm tiếc hận, càng thêm không thể buông tay với sự ra đi của Trương Giai Lạc, nỗi oán hận trong lòng cũng càng thêm sâu. Bởi vì ai đứng nơi này cũng đều hiểu rõ, dù cho người người đều mất khống chế, tan nát cõi lòng, cũng không thể thay đổi sự thật trước mắt. Trương Giai Lạc đã không còn là một thành viên của chiến đội Bách Hoa, Phồn Hoa Huyết Cảnh vừa rồi, chỉ là một đám bong bóng xà phòng, sẽ không cách nào xuất hiện nơi chiến đội Bách Hoa nữa.

    Tâm sự của fan Bách Hoa, ai ai cũng hiểu, cho nên chiến trường mới đột nhiên rơi vào tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều là người chơi Vinh Quang, đều sẽ vì những chuyện thế này mà khóc, mà cười, mà ầm ĩ… Cảm giác đồng cảm từ tâm đến thân xuất hiện dễ như vậy đó.

    “Bất kể thế nào, cũng không quay lại được nữa đâu!”

    Bên cạnh Hoa Nhạt Mê Người, đột nhiên có người nói một câu.

    Trương Giai Lạc chuyển góc nhìn nhân vật, thấy chính là Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu.

    “Cũng đúng nhỉ…” Trương Giai Lạc đột nhiên cười cười. Trong một tích tắc vừa rồi, cảm giác dằn vặt trong lòng hắn trỗi dậy vô cùng mãnh liệt, hắn thậm chí có kích động muốn một lần nữa lấy giải nghệ để dâng tạ người trong thiên hạ. Nhưng, ngay cả làm vậy thì sao chứ? Quá khứ vĩnh viễn là quá khứ, làm cách nào cũng không thể quay về. Nếu thật sự có thể, Trương Giai Lạc chỉ muốn trực tiếp quay về mùa giải thứ năm, muốn chấn thương tay của Tôn Triết Bình không bao giờ xảy ra, có lẽ tổng quán quân năm đó đã là chiến đội Bách Hoa, thậm chí có thể xây nên cả một vương triều Bách Hoa không chừng!

    Nhưng rất tiếc.

    Không quay lại được nữa đâu!

    Mà lựa chọn lần này, cũng là kết quả mình đã suy nghĩ cẩn thận nhất, vì sao lại hối hận, vì sao muốn lùi bước, mình đã nhu nhược giải nghệ hết một lần, vì sao lại sinh ra ý niệm đó thêm lần nữa.

    Trốn tránh tuyệt đối không phải biện pháp.

    Trương Giai Lạc thở ra thật dài, giây phút này, hắn đã hạ quyết tâm.

    Hoa Nhạt Mê Người đưa tay lên.

    Đoàng!

    Gần trong gang tấc, cuồng kiếm sĩ của Vu Phong ăn một phát súng vào đầu.

    “Chúng ta là đối thủ.” Trương Giai Lạc bình thản nói.

    “Cám ơn.” Vu Phong thế nhưng lại nói tiếng cám ơn. Bởi vì Vu Phong hiểu rõ, sau một phát súng này, chỉ sợ mình sẽ trở thành trái tim chân chính của Bách Hoa. Vết sẹo mang tên Trương Giai Lạc trong lòng fan Bách Hoa, theo một phát súng này, sẽ vỡ nát. Họ sẽ không còn ôm tiếc nuối hay hoài niệm, họ sẽ chỉ còn lại đơn thuần là hận ý.

    “Không có chi.”

    Vu Phong không ngờ Trương Giai Lạc lại coi như dĩ nhiên mà trả lời tiếng cảm ơn của mình bằng một câu.

    “Cố gắng lên, đừng phụ lòng bọn họ!” Trương Giai Lạc nói với Vu Phong.

    Con người này… Anh ta cố tình bắn phát súng đó sao?

    Vu Phong sửng sốt phát hiện, Trương Giai Lạc là cố ý tuyệt tình đến vậy, để cho fan Bách Hoa triệt để cắt đứt một sợi tưởng niệm cuối cùng đối với hắn, mượn cơ hội này đẩy Vu Phong lên ngôi cao, để Vu Phong trở thành chỗ ký thác tinh thần mới của Bách Hoa.

    Vu Phong không tin nổi mình sẽ tiếp nhận vị trí linh hồn thực thụ của chiến đội Bách Hoa trong tình cảnh này, đó là thứ mà tờ giấy hợp đồng kia không cách nào mang đến.

    Nhưng, cách làm này thật quá tàn khốc!

    Vu Phong chưa kịp nói gì, người chơi Bách Hoa Cốc đã sớm nổi trận lôi đình. Một phát súng quyết tuyệt của Trương Giai Lạc, lời tuyên ngôn “Chúng ta là đối thủ”, khiến bọn họ phẫn nộ rồi, trọn vẹn phẫn nộ, triệt để phẫn nộ. Họ sẽ không tiếp tục gào khóc như lúc nãy nữa, thời khắc này, họ chỉ muốn chiến đấu. BOSS hoang dã gì chứ, vật liệu hiếm gì chứ, mấy thứ đó đi chết hết đi! Kẻ trước mặt, kẻ mà bọn họ đã từng tôn sùng như một vị thần, chính là kẻ địch lớn nhất của họ, họ không tiếc hết thảy mọi thứ, cũng phải cho hắn nếm mùi dạy dỗ!

    Người chơi Bách Hoa ập đến như điên dại. Nỗi sợ hãi khi thấy tuyển thủ đại thần? Nó đã chết rồi.

    Hoa Nhạt Mê Người nghênh đón người chơi Bách Hoa Cốc ập đến, cánh tay đưa lên cao, trong tay cầm chặt súng. Nhưng các tuyển thủ chuyên nghiệp đỉnh cấp nhìn thấy đều phát hiện, đạn trong súng của Hoa Nhạt Mê Người sẽ không rời ổ, hắn chỉ giơ súng lên mà thôi, đây căn bản không phải thao tác để bắn.

    Đứng cách hắn gần nhất, Vu Phong đương nhiên càng thấy rõ điều đó, tuy biết rằng chuyện lần này sẽ là phông nền tốt nhất cho tiền đồ tương lai của mình, nhưng khoảnh khắc nhiệt huyết dâng trào, Vu Phong chỉ muốn ngăn cản mọi việc tiếp tục diễn ra. Thế nhưng biển người Bách Hoa Cốc hung hãn kia, họ sẽ nghe Vu Phong giải thích sao?

    Sóng Máu Cuồng Nộ!

    Đúng vào lúc này, một đại chiêu của cuồng kiếm sĩ mãnh nhiên chém xuống quân đoàn người chơi Bách Hoa Cốc đang lao lên, hung ác chặt đứt thế đến của họ.

    Nhưng người chơi Bách Hoa Cốc bây giờ đã không còn lý trí như người chơi Mưu Đồ Bá Đạo bị Vu Phong rút kiếm chặn đường lúc nãy nữa, ai trúng chiêu lập tức ngã xuống, nhưng chỉ cần người nào không ngã xuống, sẽ hoàn toàn không màng sát thương sinh mạng, tiếp tục chấp nhất lao về phía Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc.

    Kết quả, chỉ nghe thấy tiếng trọng kiếm trảm chém liên tiếp không ngừng, một bóng người đã sớm nhảy tới phía trước Hoa Nhạt Mê Người, Huyết Ảnh Cuồng Đao, Chém Lốc Xoáy, thêm kỹ năng mới Tuyệt Địa Phong Bạo của cuồng kiếm sĩ, chỉ trong nháy mắt, những người chơi Bách Hoa Cốc xông lên đã bị chém sạch sẽ, trọng kiếm trong tay người nọ chỉ xéo xuống đất, thân kiếm nhuộm đầy máu tươi đã mất hết ánh sáng vốn có, đầu hắn không ngoảnh lại, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Cậu đang sợ cái gì?”

    Tái Thụy Nhất Hạ?

    Mọi người đều đã thấy ID của cuồng kiếm sĩ này.

    Thế nhưng, đó là ai chứ?

    Mọi người vội vàng nhìn cho rõ công hội trên đỉnh đầu người này.

    Nghĩa Trảm Thiên Hạ?

    Chiến đội Nghĩa Trảm đúng là có một tuyển thủ cuồng kiếm sĩ, mà còn là ông chủ của chiến đội, địa vị gọi là cao vút.

    Có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, thực lực bản thân đã không kém. Nhưng thật lòng thì, nếu đặt vào chiến trường trước mắt, thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp của Lâu Quan Ninh phải nói là siêu cấp không đáng chú ý.

    Trừ ra người của chiến đội Hưng Hân, tuyển thủ chuyên nghiệp nhập trận lúc này, ai ai cũng đều là ngôi sao, không có ngoại lệ. Cho dù Tôn Tường hay Tiêu Thời Khâm chẳng qua cũng chỉ vì nguyên nhân đặc biệt, chứ nếu chiến đội của họ vẫn ở trong liên minh, hai người này chắc chắn được tuyển vào hàng ngũ tuyển thủ ngôi sao.

    Cuồng kiếm sĩ này vừa ra trận liền chém người như cỏ rác, giành hết nổi bật của tất cả mọi người, là Lâu Quan Ninh của Nghĩa Trảm?

    Các tuyển thủ chuyên nghiệp có mặt trong trận đều cảm thấy không giống.

    Nói vậy không phải là xem thường Lâu Quan Ninh. Bắt nạt người chơi bình thường không cần năng lực bao lớn. Nhưng phải biết, nhân vật mà mỗi tuyển thủ điều khiển đều tự có khí chất của bản thân tuyển thủ. Nghĩa Trảm gia nhập liên minh đã hơn nửa năm, cuồng kiếm sĩ của Lâu Quan Ninh nhìn ra sao, trong lòng các chiến đội lớn ít nhiều đều nắm rõ. Tuy chỉ là một đội ngũ mới vào liên minh, nhưng cách xuất hiện của Nghĩa Trảm rất khí thế, các chiến đội khác đều ôm lòng đề phòng với Nghĩa Trảm hơn bình thường, do đó nghiên cứu Nghĩa Trảm rất kỹ. Thực lực Nghĩa Trảm sâu cạn thế nào, cả nửa năm nay cũng nghiên cứu ra gần hết rồi. Mà người có tên Tái Thụy Nhất Hạ trước mắt, phong cách chiến đấu cuồng dã vượt xa Lâu Quan Ninh, không thể nào là Lâu Quan Ninh vừa bước vào game liền trở nên ghê gớm hơn hẳn đâu nhỉ?

    “Anh là ai!” Trương Giai Lạc lúc này trong lòng chấn kinh, cuồng kiếm có phong cách chiến đấu cuồng dã thô bạo thế này, không một người nào có thể quen thuộc hơn hắn.

    “Đã quyết định vẫy tay tạm biệt quá khứ, sao vẫn còn muốn giữ lại một tia mềm yếu?” Tái Thụy Nhất Hạ vẫn không quay góc nhìn về sau.

    “Tui chỉ…”

    “Có bao nhiêu tạp niệm trong lòng cậu, triệt để bắn nát hết đi!” Thanh trọng kiếm nhuốm máu của Tái Thụy Nhất Hạ lần thứ hai nhấc lên, chỉ vào biển người chơi Bách Hoa đang bất chấp mọi thứ muốn tiếp tục xông đến hai người.

    “Ồ? Chúng ta cùng nhau?” Trương Giai Lạc nói.

    “Được.” Người nọ không ngại.

    “Anh vẫn cứ điên như thế!” Trương Giai Lạc cảm khái. Hắn đã biết người nọ là ai. Cũng như hắn, chính là một vị đại thần khác đã từng làm chỗ dựa, từng nhận lấy tình yêu sâu sắc của người chơi Bách Hoa. Mà lúc này, anh ta lại rút kiếm hướng về những người hâm mộ đã từng ủng hộ bọn họ, trong tim anh ta không hề có lấy một tia gợn sóng. Ừ, đó là chuyện mà người hợp tác ngày trước của hắn có thể làm được.

    “Bây giờ cần điên một trận, là cậu, không phải tôi.” Tôn Triết Bình nói.

    “Được, đến đây!” Hoa Nhạt Mê Người cất bước về phía trước, bàn tay giơ súng cuối cùng đã không còn giả vờ, mà là thao tác công kích thật sự.

    Súng vang, đạn rền, kiếm dậy.

    Phồn Hoa Huyết Cảnh.​
     
    ichuoi and dragonsavior like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 951: Cơ hội

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit & beta: Lá Mùa Thu

    Người hâm mộ chiến đội Bách Hoa vẫn thường mong được gặp lại Phồn Hoa Huyết Cảnh, nhưng sợ rằng không ai có thể ngờ tới, họ sẽ gặp lại Phồn Hoa Huyết Cảnh bằng cách này.

    Đó là một trận Phồn Hoa Huyết Cảnh còn rực rỡ hơn cả trên sân thi đấu chuyên nghiệp. Bởi vì trong game, người xông lên nhiều, người bị giết cũng nhiều. Từng đóa máu tươi thi nhau bắn ra tung tóe đan xen giữa ánh sáng lửa đạn, quả thật đủ để đắp thành huyết cảnh một đường. Người chơi Bách Hoa Cốc không ngừng ngã xuống. Họ kinh ngạc, họ phẫn nộ, họ không cam tâm, nhưng cũng không chịu lùi bước, cho đến khi một luồng ánh kiếm khác rạch vào chiến trường, Vu Phong cuối cùng đã ra tay, hai thanh trọng kiếm hung hăng va vào nhau.

    Người chơi Bách Hoa Cốc được ngừng lấy sức, họ ngơ ngác nhìn cuồng kiếm sĩ có tên Tái Thụy Nhất Hạ kia, anh ta là ai? Trên đầu mang danh hiệu Nghĩa Trảm Thiên Hạ, là cuồng kiếm sĩ ông chủ của chiến đội Nghĩa Trảm đó sao?

    Người chơi vốn không có trình độ cao như tuyển thủ chuyên nghiệp, có thể từ phong cách chiến đấu của một nhân vật mà đoán ra được người điều khiển nhân vật này. Nhưng, đối với rất nhiều fan lâu năm của chiến đội Bách Hoa mà nói, Tôn Triết Bình, đó là một cái tên mà họ tuyệt đối không bao giờ quên. Phong cách chiến đấu cuồng dã hoang dại của hắn, như một dấu ấn đã khắc sâu vĩnh viễn trong trái tim mỗi người.

    Nhìn Tái Thụy Nhất Hạ này, cái tên phủ bụi của ngày xưa cũ không khỏi hiện ra trong đầu.

    Nhưng họ không có cơ hội hỏi thêm dù chỉ một câu.

    Tái Thụy Nhất Hạ, Hoa Nhạt Mê Người, đôi tổ hợp cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược mà Bách Hoa yêu nhất, đang mãnh liệt tấn công họ. Cuồng kiếm sĩ của Vu Phong nhảy ra ngăn cản, lập tức liền bị cuốn vào giữa Phồn Hoa Huyết Cảnh.

    Ai mới thật sự là người bảo vệ bọn họ, giây phút này không hề khó phân biệt. Người chơi Bách Hoa đột nhiên phát hiện, có phải mình đã lơ là nhân vật át chủ bài mới của chiến đội Bách Hoa quá mức rồi không?

    “Tất cả trị liệu tập trung hồi máu cho Vu đội!!” Hội trưởng Bách Hoa Cốc, Hoa Khai Kham Chiết là người đầu tiên sực tỉnh, gầm lớn. Hoa Khai Kham Chiết là fan Bách Hoa, nhưng đồng thời cũng là nhân viên cấp bậc quản lý của câu lạc bộ Bách Hoa, vào thời điểm thế này là một trong những người ít ỏi còn lại của người chơi Bách Hoa Cốc có thể giữ vững lý trí, có thể nhớ rõ bọn họ tới đây để làm gì.

    Gặp phải Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc ở nơi này, sau đó loạn hết cả lên, đó thật sự không phải chuyện mà Hoa Khai Kham Chiết muốn thấy. Mà cách nghĩ của Hoa Khai Kham Chiết trên thực tế cũng tiêu biểu cho mong muốn của câu lạc bộ Bách Hoa.

    Câu lạc bộ lý trí hơn fan gấp ngàn lần, Trương Giai Lạc không nguyện quay đầu, họ sẽ không nhung nhớ không thôi như fan hâm mộ. Sức ảnh hưởng của Trương Giai Lạc ở Bách Hoa lúc này đã trở thành chướng ngại cản trở câu lạc bộ thay đổi để phát triển.

    Làm thế nào loại bỏ sức ảnh hưởng có chiều hướng bi kịch xảy ra với Bách Hoa bởi việc Trương Giai Lạc quay về liên minh, đầu nhập Bá Đồ? Câu lạc bộ thật ra vẫn luôn nghĩ cách giải quyết, những cuộc họp có nội dung thế này Hoa Khai Kham Chiết đã tham dự rất nhiều lần.

    Fan Bách Hoa cố chấp mê muội sống trong quá khứ, lại thờ ơ với đại thần át chủ bài mới là Vu Phong, việc đó khiến câu lạc bộ vô cùng đau đầu, chẳng thể làm gì hơn được.

    Mà giây phút này, chứng kiến cuồng kiếm sĩ của Vu Phong dũng cảm quên mình xông lên, ngăn cản cuộc chiến giữa công hội Bách Hoa với Trương Giai Lạc và người nghi ngờ là Tôn Triết Bình, Hoa Khai Kham Chiết đột nhiên phát hiện, đây là một cơ hội cực tốt trước giờ chưa từng có.

    Người anh hùng mới của Bách Hoa, chắc chắn sẽ ra đời vào hôm nay, bất luận thế nào cũng phải giúp hắn chui ra khỏi kén.

    Vì thế Hoa Khai Kham Chiết gào lên một câu nọ, khiến cho tất cả người Bách Hoa nơi này đều phải chú ý đến Vu Phong, khiến mọi người ý thức được, khi tổ hợp mà bọn họ kính yêu nhất đang tấn công họ, là ai đứng ra bảo vệ họ.

    “Vu đội!!”

    Quả nhiên, người chơi Bách Hoa lập tức hét lên những tiếng ủng hộ xuất phát từ đáy lòng.

    “Đừng lo cho tôi, tất cả tản ra, bảo trì khoảng cách, dùng chiêu tấn công phạm vi rộng từ xa!” Giọng của Vu Phong từ trong Phồn Hoa Huyết Cảnh truyền ra ngoài, cũng không phải chỉ thị cao siêu gì, nhưng giây phút này lại như thể một ngọn đèn dẫn lối cho Bách Hoa. Toàn bộ người chơi Bách Hoa ngay tức khắc ngoan ngoãn làm theo chỉ đạo của Vu Phong.

    Thế nhưng, làm như vậy cũng không phá được Phồn Hoa Huyết Cảnh, chỉ có thể giảm bớt sát thương mà thôi. Cho dù bên ngoài đang dùng những chiêu công kích phạm vi rộng, dưới che chở của đấu pháp Bách Hoa, Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình là hai vị đại thần nổi danh, kinh nghiệm phong phú cỡ nào, vẫn có thể ung dung di chuyển bên trong như thường.

    Chống chọi chính diện với hai người chỉ là một mình cuồng kiếm sĩ của Vu Phong. Hoa Khai Kham Chiết tuy hô hào trị liệu giúp đỡ, nhưng bị ánh sáng của đấu pháp Bách Hoa bao phủ, người chơi Bách Hoa không cách nào tìm ra cuồng kiếm sĩ của Vu Phong ở đâu. Có hai người chơi trị liệu mon men đến gần, kịp bước một bước vào được Phồn Hoa Huyết Cảnh, ngay lập tức tên của hai người liền tối đen rồi tự động văng khỏi danh sách đoàn đội. Hậu quả của việc tùy tiện tiếp cận Phồn Hoa Huyết Cảnh đã quá rõ.

    Vu Phong kêu gọi những người khác đừng lo cho hắn mà lùi ra xa, hiển nhiên là không muốn bọn họ bị cuốn vào sức giết chóc của Phồn Hoa Huyết Cảnh.

    “Vu đội…” Tất cả người chơi Bách Hoa vào giờ phút này, rốt cuộc đã nhìn nhận vị tuyển thủ át chủ bài mới của họ từ tận đáy lòng. Nhưng, chỉ bằng vào một mình Vu Phong, có thể phá nổi Phồn Hoa Huyết Cảnh sao?

    Trương Giai Lạc và Vu Phong đánh ra Phồn Hoa Huyết Cảnh chỉ là trùng hợp, muốn hai người làm lại hoặc tiếp tục chỉ sợ không thể nào. Phồn Hoa Huyết Cảnh chân chính, là hai vị tuyển thủ tài hoa rực rỡ Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình trải qua cả một mùa giải rèn luyện, mới sáng lập mà thành.

    Giải đấu chuyên nghiệp mùa thứ ba, Phồn Hoa Huyết Cảnh nặn đắp thành hình, lập tức càn quét liên minh, các đại chiến đội liên tục kinh hãi với đấu pháp chưa từng thấy này, không nhìn ra nổi đường lối mà rơi vào kết cuộc bại trận tới tấp.

    Phồn Hoa Huyết Cảnh ở mùa giải này đạt đến đỉnh cao, cũng dừng chân ở đỉnh cao đó.

    Chiến đội Bách Hoa một đường giết thẳng vào tổng chung kết, cuối cùng đổ gục dưới đại nghiệp ba quán quân liên tiếp của một chiến đội Gia Thế mà đến tận lúc đó, vẫn chưa ai có thể vượt qua. Phồn Hoa Huyết Cảnh bị Nhất Diệp Chi Thu một cây Khước Tà phá trận. Đại thần Diệp Thu lập nên nghiệp lớn vĩ đại, cũng sau lần đoạt quán quân này phá lệ chơi lớn, đồng ý nhận một cuộc phỏng vấn, tuy chỉ là phỏng vấn qua QQ nhưng đã để lại một câu rất được yêu thích: “Một bộ đấu pháp dùng vài lần là đủ rồi, đằng này dùng hết mấy chục bận, có phiền không a?”

    Nhưng, dù bị Diệp Thu chế giễu, Phồn Hoa Huyết Cảnh vẫn không hề trở thành trò cười, bởi vì suy cho cùng, có đủ tư cách nói lời này chỉ có đại thần Diệp Thu mà thôi. Bất kỳ ai khác muốn nói giống vậy, cứ thử đến phá Phồn Hoa Huyết Cảnh đi đã.

    Không có đấu pháp hay chiến thuật nào là vô địch tuyệt đối, nhưng Phồn Hoa Huyết Cảnh trong cảm nhận của fan Bách Hoa đã gần như là sự tồn tại của hai chữ vô địch. Mà bây giờ, họ lại đang hy vọng Vu Phong có thể phá được Phồn Hoa Huyết Cảnh. Bởi vì ký hiệu này đã không còn thuộc về riêng mình Bách Hoa. Nó, đã trở thành kẻ địch của Bách Hoa rồi.

    Hoa Khai Kham Chiết lau mồ hôi.

    Đây là cơ hội tốt để Vu Phong thật sự lên ngôi. Câu lạc bộ cũng vẫn luôn mong mỏi Vu Phong có thể sớm ngày tiếp nhận lá cờ Bách Hoa, để những người ủng hộ Bách Hoa đừng cứ mãi nhớ đến những tuyển thủ và nhân vật đã không còn là Bách Hoa nữa.

    Bây giờ, cơ hội tốt đó đang ở trước mắt, nhưng lại quá khó khăn để nắm lấy.

    Tôn Triết Bình chấn thương, dừng chân lùi bước, Phồn Hoa Huyết Cảnh tuyệt tích liên minh. Trong suốt hai mùa giải rưỡi mà nó xuất hiện, kẻ có thể dùng sức một người chính diện phá vỡ Phồn Hoa Huyết Cảnh, chỉ có duy nhất Nhất Diệp Chi Thu trong trận tổng chung kết mùa giải thứ ba mà thôi.

    Vu Phong là một tuyển thủ rất xuất sắc, nhưng Vu Phong đã đạt đến trình độ của Diệp Thu năm đó chưa?

    Chỉ sợ không ai cho rằng như vậy.

    Bất quá cũng phải nói, thời điểm hiện tại, dù là Trương Giai Lạc hay Tôn Triết Bình, cũng đều đã qua thời kỳ đỉnh cao. Tôn Triết Bình còn chấn thương nghỉ thi đấu đã bao nhiêu năm, bây giờ tự dưng rơi từ trên trời xuống, có phải người thật hay không còn phải chờ soi thêm. Hai vị này hôm nay cũng đã không còn đứng ở trình độ ngày xưa. Mà Vu Phong thì lại đang vào thời kỳ đỉnh cao của một tuyển thủ, trạng thái dễ dàng bùng phát nhất, biết đâu có thể phá được Phồn Hoa Huyết Cảnh tại đây thì sao?

    Hoa Khai Kham Chiết lòng mang kỳ vọng, dù sao đi nữa, dùng cách này để tạo dựng hình tượng trong lòng người chơi Bách Hoa vẫn hiệu quả hơn diễn khổ nhục kế. Diễn khổ nhục kế cũng không cách nào xóa bỏ ý nghĩ “nay không bằng xưa” trong lòng fan Bách Hoa.

    Hoa Khai Kham Chiết vắt óc đủ kiểu, thậm chí đã nghĩ liệu có thủ đoạn gian trá nào đó có thể giúp được Vu Phong ngay lập tức hay không, tiếc rằng thật sự không nghĩ ra. Một trận quyết đấu đẳng cấp chuyên nghiệp thế này căn bản nằm ngoài tầm hiểu biết của người chơi bình thường. Hoa Khai Kham Chiết nhìn danh sách đoàn đội, thấy cuồng kiếm sĩ của Vu Phong cột máu càng lúc càng thấp, trong lòng càng thêm sốt ruột, lại đột nhiên phát hiện, dưới sự che phủ của ánh sáng chói mắt từ đấu pháp Bách Hoa, thời điểm này bọn họ đứng bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy sự bi tráng của Vu Phong, có lẽ cuối cùng sẽ chỉ có một cái xác văng ra ngoài. Nếu vậy, nỗ lực của Vu Phong cũng sẽ chỉ như một người tầm thường bước vào Phồn Hoa Huyết Cảnh để rồi chết, một tuồng khổ nhục kế này có thể lấy được bao nhiêu nước mắt còn phải tính lại.

    Cơ hội a! Cơ hội!

    Cơ hội?

    Lúc này trong lòng Vu Phong lại không hề có ý tưởng đó.

    Hắn dũng cảm đứng ra, chỉ toàn bằng vào một bầu nhiệt huyết.

    Hắn nghe được những gì Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc nói với nhau, muốn chém đứt quá khứ nhất định phải bằng cách này sao? Vu Phong cực kỳ phản đối, thậm chí còn cảm thấy phẫn nộ. Bởi vì hắn đang ở Bách Hoa, nên hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác ý nghĩa của ba chữ “Trương Giai Lạc” đối với những con người này. Vì thế lúc nãy Trương Giai Lạc giả vờ rút súng nhắm vào người chơi Bách Hoa, hắn đã lao ra. Không riêng vì Trương Giai Lạc, mà còn vì không muốn fan Bách Hoa phải gánh chịu nỗi đau quá lớn, tổn thương quá sâu.

    Thế rồi, vào đúng lúc này lại xuất hiện một Tái Thụy Nhất Hạ.

    Thực tế, tàn khốc. Hai người bọn họ muốn dùng một cách thực tế và tàn khốc như thế để giã biệt fan hâm mộ Bách Hoa.

    Vu Phong hoàn toàn không thể chấp nhận.

    Hắn chưa hề nghĩ đến hậu quả khi đứng ra, hắn chỉ muốn làm tất cả những gì hắn có thể làm trước mắt, mà có lẽ đó chỉ là chiến đấu mà thôi…

    Quả thật rất khó đối phó…

    Bách Hoa thu mua Vu Phong cũng vì muốn tái tạo Phồn Hoa Huyết Cảnh, cho nên Vu Phong đã từng nghiên cứu đấu pháp này rất nhiều lần, xem qua vô số replay thi đấu của tổ hợp Song Hoa khi còn ở chiến đội Bách Hoa ngày trước. Do đó lúc này hắn chắc chắn hơn hết thảy ai khác, cuồng kiếm sĩ trước mắt, chính là đệ nhất cuồng kiếm Tôn Triết Bình năm xưa.

    Mà khi hắn thật sự đặt mình vào giữa Phồn Hoa Huyết Cảnh, hắn cũng phát hiện, đấu pháp này quả thật rất khó đối phó.

    Sợ rằng không thể rồi…

    Nhìn thấy cột máu chạy thẳng xuống đáy, Vu Phong thở dài, sự bảo vệ của hắn đối với Bách Hoa chỉ làm được đến đây mà thôi. Một giọt sinh mệnh cuối cùng, hãy triệt để cháy bùng lên đi!

    Vu Phong bất chấp tất cả, dứt khoát mở trạng thái “Thị Huyết”. Đây là đại chiêu có hình thức trạng thái mới được thêm vào cho cuồng kiếm sĩ giai đoạn cấp 75. Sau khi kích hoạt Thị Huyết, cuồng kiếm sĩ sẽ dùng chính máu của mình để tăng sức chiến đấu.

    Cột máu nhân vật cuồng kiếm sĩ của Vu Phong bây giờ đã không còn nhiều, lượng sát thương tăng thêm nhờ Thị Huyết không cao, nhưng thái độ trước khi chết của hắn đã thể hiện rõ. Khi máu chỉ còn 1, đánh ra một đòn cuối cùng, kết thúc đoạn sinh mệnh này từ đó.

    Một đường kiếm đỏ tươi chém ra từ trong Phồn Hoa Huyết Cảnh, mà Phồn Hoa Huyết Cảnh, thế nhưng lại từ nhát chém này, hạ màn tan biến.

    Công kích của Hoa Nhạt Mê Người đã ngừng, ánh sáng ngợp trời lập tức tản đi, mọi người bất ngờ nhìn thấy: Hoa Nhạt Mê Người bị cuồng kiếm sĩ của Vu Phong chém lăn ra đất! Replay là file ghi hình của các game thi đấu, ngày trước team cũ dùng chữ video có chút sai, video và clip chỉ có thể xem theo góc nhìn của người đã quay, nhưng replay cho phép người xem tương tác, đổi góc nhìn, di chuyển bản đồ, mở xem hoặc tắt các yếu tố khác nhau để phục vụ cho mục đích phân tích trận đấu hoặc phát hiện gian lận. Mỗi game có định dạng và tính năng replay khác nhau, nhưng đều gọi chung là replay.​
     
    ichuoi and dragonsavior like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 952: Thế nào mà loạn thế này

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit & beta: Lá Mùa Thu

    “Phá được rồi?” Hoa Khai Kham Chiết mừng phát điên, có điều vừa nhìn thấy cột máu nhân vật cuồng kiếm sĩ của Vu Phong thì suýt cười không nổi. May mà người chơi Bách Hoa Cốc phản ứng đủ nhanh, chỉ trong tích tắc, mọi trị liệu đồng loạt làm việc, soạt soạt soạt, máu liền đầy trở lại.

    Nhưng cuồng kiếm sĩ của Vu Phong lại đang sửng sốt tại chỗ, như thể không hề biết rằng mạng đã được cứu mà cứ ngỡ mình về với già làng rồi.

    Vu Phong thật sự tin rằng mình sẽ ngã xuống sau hit đánh này, vì thế mọi việc diễn ra trước mắt khiến hắn cực kỳ kinh ngạc. Một nhát chém lúc nãy của mình không đến nỗi né không được chứ? Người này…

    “Thằng nhóc cậu rốt cuộc vẫn cứ nhẹ dạ…” Ngay kế tiếp Vu Phong nghe thấy cuồng kiếm sĩ Tái Thụy Nhất Hạ đứng nơi đó nói.

    Hai chữ nhẹ dạ đương nhiên không phải dùng để chỉ Vu Phong.

    “Ha ha.” Hoa Nhạt Mê Người nằm dưới đất cười cười, không nói gì cả.

    Góc nhìn của Tái Thụy Nhất Hạ lại quay về phía Vu Phong.

    “Nhóc con, Phồn Hoa Huyết Cảnh ấy, nhìn thì như ký sinh trên đấu pháp Bách Hoa của chuyên gia đạn dược, nhưng người thật sự điều khiển tiết tấu của đấu pháp này lại chính là cuồng kiếm sĩ, muốn tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh, cậu còn phải cố gắng hơn nữa!” Tôn Triết Bình nói.

    Vu Phong còn chưa kịp hoàn hồn, người bên Hưng Hân dưới sự chỉ huy của Diệp Tu đã ngay hàng thẳng lối mà gia nhập cuộc chiến. Xông pha đi đầu chính là Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, Ô Thiên Cơ rung một cái biến thành hình thái chiến mâu chỉ về phía trước, ánh sáng lóe lên khiến hai người Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình nhịn không nổi đều phải nheo mắt.

    “Ông lại muốn gây sự thêm nữa hả?” Trương Giai Lạc kêu lên.

    “Ông là đồ đạn lép, uổng công bọn này chừa sân khấu cho ông, đúng là phí thời gian, thôi mau trả lại sân khấu cho tụi tui đê!” Vừa dứt lời liền chọt chiến mâu tới, Trương Giai Lạc cho rằng hắn muốn đánh thật, vội điều khiển Hoa Nhạt Mê Người lăn qua một bên, ai ngờ cú đâm kia chỉ là làm màu, Quân Mạc Tiếu đã lách người, từ sau lưng có một nắm cát ném tới, Bánh Bao Xâm Lấn vào trận.

    Trương Giai Lạc né cực nhanh, còn cuồng kiếm sĩ của Vu Phong vẫn đứng đó ngơ ngác, lập tức bị nắm cát quăng vô mặt. Màn hình của Vu Phong tối sầm, rơi vào trạng thái mù tạm thời, nhờ đó mà giật mồng tỉnh mộng. Nhưng lúc này đã chẳng thấy mô tê gì, cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ có mấy giọng nói truyền vào tai.

    “Muốn phá Phồn Hoa Huyết Cảnh của tụi tui lần nữa hả?” Vu Phong nghe thấy Trương Giai Lạc la lên.

    “Ha ha, tin tức của ông quá chậm lụt. Lão Tôn, ông đứng xa ra chút, lỡ đánh trúng ông thì tui ngại lắm.” Diệp Tu trả lời.

    Trương Giai Lạc cả kinh chuyển góc nhìn, quả nhiên thấy Tái Thụy Nhất Hạ tránh qua một bên, dường như không có ý định tiếp tục cùng hắn kề vai chiến đấu. Mà lúc này, Trương Giai Lạc rốt cuộc đã để ý thấy tên công hội trên đỉnh đầu Tái Thụy Nhất Hạ: Nghĩa Trảm Thiên Hạ.

    Chỉ trong chớp mắt, Trương Giai Lạc liền hiểu ra rồi.

    Sau đó, Nghênh Phong Bố Trận triệu hồi một màn Mưa Hỗn Loạn, Một Tấc Tro thả một cái Băng Trận, thú triệu hồi của Muội Quang xếp hàng tấn công vào miền ánh sáng của đấu pháp Bách Hoa, Hiểu Thương và Trục Yên Hà mỗi người hướng lên trời nổ một phát Pháo Hỏa Tiễn. Quả pháo nổ tung giữa không trung, một rừng hỏa tiễn dày đặc rơi xuống phía này.

    Trương Giai Lạc không nhiều lời nữa, Hoa Nhạt Mê Người linh hoạt di chuyển qua lại giữa làn công kích. Cuồng kiếm sĩ của Vu Phong thì mass thảm, chỉ vì thất thần trúng một chiêu Ném Cát rơi vào trạng thái mù, kinh nghiệm có phong phú hơn nữa cũng không cách nào đề phòng tấn công đột ngột từ bốn phương tám hướng. Cũng may, từ khi cuồng kiếm sĩ của Vu Phong một nhát kiếm rạch ngang Phồn Hoa Huyết Cảnh, Vu Phong đã trở thành đại thần chân chính mà người Bách Hoa nhìn nhận. Người chơi Bách Hoa cuối cùng vẫn chả nhớ nổi họ đến đây là để cướp BOSS, ai nấy liều mạng nhào lên chỉ để cứu đại thần nhà mình về, nhân tiện cũng rất vui lòng cho Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc vài cú cho đẹp mặt.

    Dưới tình cảnh này, có thể tưởng tượng được Trương Giai Lạc sẽ gặp phải bao nhiêu gian nan. Người chơi Bách Hoa thì dễ giải quyết rồi, nhưng đội ngũ Hưng Hân dưới sự chỉ huy của Diệp Tu mới thật sự làm khó hắn.

    Né trái né phải cũng trốn không hết lượng công kích quá dày, cột máu của Hoa Nhạt Mê Người không ngừng giảm xuống. Giữa loạn chiến, Trương Giai Lạc mơ hồ có chút ngơ ngác hoảng hốt, một đợt tấn công lại ập đến, mắt thấy đã không kịp phản ứng, đột nhiên từ bên hông có một bóng người xông tới, Hoa Nhạt Mê Người lần thứ hai được cứu đi.

    Hắn vội quay góc nhìn, thấy rõ người nọ.

    Là lưu manh của Lâm Kính Ngôn.

    Trương Giai Lạc đột nhiên cảm thấy phấn chấn tinh thần.

    Không sai, người này mới là đồng đội hiện tại của hắn, là đồng bọn thật sự có thể dựa dẫm lẫn nhau trên chiến trường.

    Trương Giai Lạc phóng mắt nhìn vào trận, Tái Thụy Nhất Hạ của Tôn Triết Bình đã bị chiến cuộc ngăn đến một đầu khác, đang ở nơi đó vung cao trọng kiếm.

    Ký ức của Trương Giai Lạc bỗng quay về mùa hè của nhiều năm trước, dường như cũng là một trận hỗn chiến như thế này, chỉ còn hai người sống sót đến cuối cùng. Thiếu niên vai vác trọng kiếm cũng như hiện tại, mở trạng thái cuồng bạo phóng đến trước mặt hắn. Đã không còn chút thể lực nào để tiếp tục đánh, Trương Giai Lạc cho rằng mình chắc chắn phải chết, nào ngờ chỉ nghe thấy người kia nói một câu: “Hey, kỹ thuật của cậu có vẻ không tệ, chúng ta cùng nhau tạo thành một tổ hợp không?”

    Năm đó, hai người cùng nhau gia nhập chiến đội Bách Hoa, thành lập tổ hợp Song Hoa, nghiên cứu đặc điểm của nhau, tìm kiếm đấu pháp hợp tác. Năm kế tiếp, Phồn Hoa Huyết Cảnh, chấn động toàn giới Vinh Quang…

    Mà hôm nay, chiến trường vẫn hỗn loạn như ngày xưa ấy, hai người lại đã mỗi người một phương. Đấu pháp Bách Hoa vẫn còn đó rực rỡ, sắc máu trọng kiếm vẫn còn đó điên cuồng, nhưng lộng lẫy của Phồn Hoa Huyết Cảnh, cuối cùng sẽ không tái hiện thêm lần nào nữa.

    Tạm biệt!

    Hệt như lúc nãy giơ cao súng mà nhắm vào công hội Bách Hoa Cốc, Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc đưa tay phải lên, một phát súng chuẩn xác bắn về phía Tái Thụy Nhất Hạ ở đầu bên kia chiến trường.

    Một đóa hoa máu bung ra, nở rộ rực rỡ nơi viên đạn xuyên vào người Tái Thụy Nhất Hạ, trọng kiếm của Tái Thụy Nhất Hạ thét lớn, hướng về bên này chém ra một nhát Huyết Ảnh Cuồng Đao, người cản trước mặt, lập tức bị một kiếm chém bay. Gương mặt nhân vật Tái Thụy Nhất Hạ nào có cảm xúc gì, nhưng Trương Giai Lạc lại dường như nhìn thấy một vạt ý cười trên đó. Trọng kiếm gác vai, tiêu sái quay người.

    “Chạy!” Trương Giai Lạc cuối cùng cũng triệt để giã biệt quá khứ, quay về trạng thái phóng khoáng cởi mở vốn có. Hắn nhanh chóng phát hiện ra rằng, cứ đâm đầu vào cuộc chiến hỗn loạn này sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Mọi người đều đến đây để cướp BOSS, BOSS đâu? Đang tâm sự với Trung Thảo Đường bên kia kìa! Một đám người bên này tự nhiên nhào vào ẩu đả lẫn nhau là what the hợi! Do đó hắn lập tức kêu Lâm Kính Ngôn lượn gấp.

    Nhưng hai người muốn lượn, Hưng Hân đâu có cho, chết sống níu quần hổng buông.

    “Tui nói ông già lú lẫn rồi hả, cứ bám lấy tụi tui làm gì vậy?” Trương Giai Lạc ấm ức quá chừng, quay về phía Quân Mạc Tiếu mà mắng.

    “Ông mới chân run mắt mờ đó! Bộ tụi tui chỉ bám ông thôi hả?” Diệp Tu bắn trả.

    Trương Giai Lạc nhìn kỹ, Hưng Hân đúng là không chỉ nhây với bọn họ. Bất kỳ nhân vật nào của tuyển thủ chuyên nghiệp vào game, chỉ cần là đi ngang qua, dù có chọc trúng Hưng Hân hay không cũng đều sẽ bị Hưng Hân chủ động tấn công phá rối.

    “Quá đê tiện!” Trương Giai Lạc thán phục.

    Lâm Kính Ngôn cũng hết hiểu nổi: “Cậu nói coi sao phải chơi đê tiện dữ vậy chứ?”

    Phương pháp luyện binh tập huấn thô bạo như của Hưng Hân đã không còn nằm trong phạm vi tưởng tượng của các tuyển thủ chuyên nghiệp thường làm việc theo cơ chế hệ thống nữa rồi.

    “Không thể để tụi nó cứ báo đời thế này được!” Trương Giai Lạc nói.

    “Nhưng mà nhìn họ hả hê chưa kìa, tôi cứ cảm thấy nếu tụi mình chủ động tấn công có khi còn hợp ý người ta không chừng!” Lâm Kính Ngôn nói.

    “Chẳng lẽ là dương đông kích tây!” Trương Giai Lạc bắt đầu suy xét trên góc nhìn chiến thuật.

    “Điệu hổ ly sơn?” Lâm Kính Ngôn bổ sung.

    Dứt lời, hai người đều chuyển góc nhìn về phía Trung Thảo Đường bên kia, quân đoàn các công hội thuộc phe đồng minh của Hưng Hân đang chuẩn bị bao vây từ bốn phía.

    “Đúng thiệt bây ơi!” Hai người cùng nhau vỗ đùi cái bép, cuộc luyện binh tập huấn hạng nặng của Hưng Hân lập tức bị họ suy diễn thành mưu đồ kiềm hãm tuyển thủ chuyên nghiệp các nhà, để đám cao thủ không thể rảnh tay đi giành BOSS.

    Hai vị đại thần danh tiếng lâu năm có kinh nghiệm đầy mình, tự cho rằng đã nhìn thấu quỷ kế của Diệp Tu, dĩ nhiên sẽ không chịu rơi vào bẫy rập, muốn bằng mọi giá phải thoát thân về với cuộc chiến cướp BOSS bên kia.

    Các tuyển thủ chuyên nghiệp không chịu hợp tác làm Hưng Hân khổ quá, thôi thì bao vây chặn đường các kiểu cũng tính là giao thủ với đại thần, coi như vẫn tích lũy được kinh nghiệm đối chiến trình độ cao đi!

    Hai người của Bá Đồ bị đeo bám dữ dội, Vu Phong của Bách Hoa thì xui xẻo bị quấn xuống vũng lầy, thêm một người nữa là Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ từ đầu tới giờ chưa hề thoát nổi vòng vây. Mà sau khi kiếm khách của Lư Hãn Văn bị xử đẹp, chú em này cứ một mực bơm bong bóng thoại “Báo thù báo thù báo thù!”, ép cho Hưng Hân tay chân luống cuống hết mấy lần.

    Còn Tôn Tường vừa bước chân vô chiến trường là đã chủ động nhập bọn, nhưng rốt cuộc Tiêu Thời Khâm cũng chọn đúng thời cơ khuyên được cậu ta vác cây về.

    Người Gia Thế không dây vào, những công hội đứng ngoài như Luân Hồi, Yên Vũ Lâu từ đầu tới chót chỉ ngồi đó quan sát, bây giờ mới ra tay thì càng êm thắm hơn. Tuyển thủ chuyên nghiệp của hai nhà này đều tránh cho xa đám Hưng Hân đang chơi trét bùn loạn xạ bên kia mà vòng qua phía Trung Thảo Đường.

    Áp lực đổ xuống đầu Trung Thảo Đường tăng gấp bội, quá trời công hội, quá trời tuyển thủ chuyên nghiệp cùng lúc nhắm vào bọn họ, cho dù đang có đại thần tọa trấn cũng đỡ bằng nồi. Nhưng nếu Vương Kiệt Hi không đoán trước được vụ này thì cũng thật uổng phí cái danh hiệu người đàn ông giành được hai cúp tổng quán quân, suýt nữa còn xây nên cả một sự nghiệp vĩ đại như của Gia Thế.

    Các công hội, các tuyển thủ chuyên nghiệp vừa nhào lên bao vây, Trung Thảo Đường đã lập tức chủ động nhường ra một con đường. Tuy nhiên, con đường này không phải để đón chào mà là để tiễn đưa. Chỉ thấy ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi cưỡi chổi vèo một cái bay ra ngoài, sau đó di chuyển bằng những cách rất quái dị giữa biển người. Mà phía sau đuôi chổi, anh ta lại đang kéo theo con BOSS Quân Sư Bóng Ma Sa Hàn ở một khoảng cách ổn định không xa không gần.

    Các công hội nhìn thấy cảnh này, lập tức hai hàng lệ chảy ròng ròng. Rõ ràng thù hận lớn nhất của Sa Hàn đang thuộc về ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi. Theo đấu pháp thông thường, cần phải tiêu diệt người nắm giữ thù hận lớn nhất mới có thể đoạt được thù hận vào tay mình. Nhưng bây giờ người đó lại chính là Ma Thuật Sư nổi tiếng quỷ dị nhất liên minh đó! Nói thử coi có mấy người có thể bắt được ổng hả?

    Cặp chị em mới gia nhập Yên Vũ là nghé mới sinh không biết sợ cọp, điều khiển hai thiện xạ đồng loạt xông lên muốn chặn đường. Hậu quả là ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi liên tục đổi hướng bay chừng mấy góc vuông, thêm mấy động tác giả như đang đổi hướng thì đột ngột ngắt bỏ, hai em gái chạy theo tới choáng váng mặt mày. Mới vừa hoàn hồn đã bị Quân Sư Bóng Ma Sa Hàn đi ngang tiện tay cho mỗi em một dao.

    Lực sát thương của BOSS hoang dã cấp 75 đâu phải đùa? Nhát dao nhìn có vẻ đơn giản kia suýt nữa đã cho hai em gái một hit về làng, em nào cũng bay mất vía, có muốn tiếp tục cản đường Vương Kiệt Hi cũng phải cẩn thận hơn nhiều, chỉ đứng xa xa mà tấn công. Nhưng ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi cứ đâm bên đông chui bên tây giữa biển người, mấy đòn tấn công từ xa chỉ bắn trúng người thuộc công hội các nhà khác.

    Đám tuyển thủ chuyên nghiệp có mặt ở đây, ai nấy đều thương hại mà nhìn cặp chị em này.

    Người mới a, rốt cuộc vẫn còn non lắm, bị Vương Kiệt Hi xoay mòng mòng!​
     
    ichuoi and dragonsavior like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)