Võng Du Toàn Chức Cao Thủ - Hồ Điệp Lam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 784: Càng lúc càng gay cấn

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Tam | Beta: Kha

    Fan hâm mộ Gia Thế tức ứa gan. Tức tụi anh hùng bàn phím suốt ngày chỉ biết chọt ngoáy cười cợt, tức cả đám mắc dịch xưng danh chiến đội Hưng Hân đánh hoài không xi nhê.

    Tin tức lan ra càng lúc càng nhanh, càng lúc càng rộng. Công hội Gia Vương Triều có khá nhiều người chơi, có một số người sớm thấy tin này, nhưng vì không ở thành phố H nên không mấy lưu tâm. Ai ngờ chuyện càng lúc càng nổi, đi đâu cũng thấy bàn luận. Thêm nhờ sự tích cực quạt lửa thổi gió của đám người hả hê đốt pháo mừng hồi Gia Thế bị loại, một chiến đội tép riu không biết từ đâu chui ra như Hưng Hân, lại được nhắc đến như thể khắc tinh của Gia Thế không bằng.

    Nhịn làm sao nổi? Ngữ như vậy đem so với Gia Thế đúng là không biết nhục. Nhưng vấn đề là, đéo ngờ chiến đội này cũng có chút thực lực, fan Gia Thế chạy đến gây hấn đều phải ôm mặt sưng sỉa khóc chạy về.

    Không thể ngồi yên!

    Công hội trong game là căn cứ tập trung fan hâm mộ của chiến đội. Ngoài việc cướp BOSS làm hậu cần cho chiến đội, còn xem như một kiểu fanclub chính thức. Bây giờ không ít fan xôn xao gõ cửa Gia Vương Triều. Trong mắt họ, đây chính là nơi hội tụ cao thủ chân chính giữa đám fan, fan Gia Thế nhao nhao đòi cao thủ công hội ra tay cho đám Hưng Hân một bài học.

    Người chơi bình thường trong Gia Vương Triều cũng muốn thử sức, cảm thấy đây là thời khắc họ tỏa sáng vì đội nhà. Đám nòng cốt công hội, tinh anh trong tinh anh thì ngược lại, khi nghe tin đều đồng loạt im lặng, đến khi vào tai hội trưởng đại nhân Trần Dạ Huy thì đã đầm đìa nước mắt.

    Hưng Hân phách lối bố mày biết chứ, bố đứng bên đây dòm qua cửa sổ thấy hết luôn này!

    Free giờ chơi, thu hút dư luận, giật tin hot gây chú ý, sau đó sừng sững hiên ngang trong vô vàn tiếng mắng chửi của fan Gia Thế.

    Trần Dạ Huy ở xéo cửa Hưng Hân biết trước tụi fan bình thường từ kiếp nào. Nhớ cái đêm định mệnh đó hắn ra ngoài mua cơm hộp, còn sẵn lén trà trộn vào tiệm net Hưng Hân thám thính tình hình, chính mắt nhìn thấy cái thằng gọi là cao thủ bị Hàn Yên Nhu nhào như nhào mì, rồi cả những gương mặt thiu thỉu thất vọng của đám fan Gia Thế.

    Lúc đó Trần Dạ Huy đã thấy nguy cơ rồi. Hắn phát hiện nếu cứ đà này, rất có khả năng lửa sẽ cháy lan tới chỗ mình! Trần Dạ Huy tất nhiên không muốn, nhưng hắn không có cách nào. Đợi chiến đội Hưng Hân bị đánh bại? Đùa, Trần Dạ Huy biết cái đám đó trâu bò thế nào! Đừng nói tụi trẻ trâu sida xông pha hiến máu, cả đội tinh anh nhất công hội Gia Vương Triều của hắn ra trận cũng phải nằm trên cáng khiêng về. Người ta có Diệp Thu đó! Về sau còn thêm không ít tên tuổi, nào cựu đội trưởng Lam Vũ, tân binh của Vi Thảo các loại, đám người chơi bình thường có cửa lọt sao?

    Thậm chí Trần Dạ Huy còn đi tìm quản lý Thôi Lập, xem có cách nào trị được tụi Hưng Hân không.

    Thôi Lập tất nhiên cũng không muốn đứng nhìn Hưng Hân nghênh ngang làm nhục Gia Thế như vậy, nhưng hắn biết làm sao hơn? Hưng Hân lấy miễn phí để hấp dẫn sự chú ý của quần chúng, nhưng đồng thời cũng có thực lực thật sự. Mà những người khiêu chiến muốn “cho nó nếm mùi”, phản dame trở về hết lần này đến lần khác, mới là nguyên nhân chính làm cho Hưng Hân nổi lềnh bềnh như bây giờ.

    “Hay là. . . mình cho người qua làm một trận cho nó bớt kiêu?” Trần Dạ Huy đề nghị.

    “Cho người đi? Ai đi, người của ông dám đi không?” Thôi Lập hỏi.

    “Người của tui tuổi gì ba.” Trần Dạ Huy cười khổ.

    “Tất nhiên tui biết người của ông tuổi loz, nếu không thì đã đi từ sớm rồi. Nhưng mà nếu nhờ tuyển thủ chuyên nghiệp, ông có nghĩ. . . lỡ như xui rủi, tui nói là xui rủi, cũng thua mẹ nó luôn, vậy thì sống sao giờ? Lỡ như ảnh hưởng niềm tin với sĩ khí của chiến đội, ai chịu trách nhiệm?” Thôi Lập hỏi.

    “Ca này. . .” Trần Dạ Huy tất nhiên không gánh nổi.

    “Nên là không những không được nhờ tuyển thủ chuyên nghiệp, còn phải ngăn không cho họ nhúng tay vào. Cứ để họ tạm nhẫn nhịn giữ sức, tới lúc thực sự đấu với Hưng Hân bùng phát một thể cũng là chuyện hay. Để lát nữa tui bảo ai lấy clone lén qua kia PK thử. Hưng Hân không đơn giản, Diệp Thu lợi hại thế nào thì ông và tui đều hiểu mà, sao ông biết được cục diện hiện giờ có phải do một tay Diệp Thu bày ra khích tụi mình nhảy vào không? Tụi mình đánh với Hưng Hân, thắng, chuyện đương nhiên; nhưng lỡ như thua, dù chỉ một lần, dù chỉ là không may, chẳng những giúp bơm đầy niềm tin cho chúng, đồng thời còn làm sĩ khí quân ta suy sụp. Không chừng chính là Diệp Thu cố tình khiêu khích, làm rối đội hình quân ta. Nói chung không thể để chuyện này xảy ra được, tui phải đi gọi điện ngay lập tức.” Thôi Lập phân tích cho Trần Dạ Huy, nhưng càng nói càng bị viễn cảnh mình vẽ ra dọa sợ, nói xong lập tức đi gọi điện.

    Vụ Hưng Hân đang rất nổi trên mạng. Mùa giải sau Gia Thế tham gia thi đấu khiêu chiến, không cần chuẩn bị đánh giải sớm như chiến đội chính thức, lúc này cả câu lạc bộ vẫn còn đang nghỉ hè, các tuyển thủ không ở trong ký túc xá. Nếu mà họ ở nhà hay đâu đó mà thấy được tin này, giận quá mất khôn đi tính sổ với Diệp Thu, chẳng phải là trúng kế của ổng rồi sao!

    Nhất là Tôn Tường, không chừng nghe tin liền nóng đầu xông lên lập tức ấy chứ!

    Thôi Lập nghĩ vậy, cảm giác hành động lần này của phe kia không chừng chính là nhắm vào Tôn Tường! Thôi Lập lập tức gọi điện cho Tôn Tường chỉ đạo một phen. Hợp tác hơn nửa năm, tính tình gã át chủ bài chiến đội này thế nào, Thôi Lập làm quản lý làm sao không rõ? Phân tích trình bày một hồi, sau đó dỗ ngon dỗ ngọt, khi cúp máy có cảm giác cũng không đến nỗi nào.

    Sau Tôn Tường, Thôi Lập lần lượt gọi cho các tuyển thủ khác. Cuối cùng chỉ còn một mình Tô Mộc Tranh, hắn bắt đầu trở nên do dự.

    Tô Mộc Tranh là tuyển thủ hạng sao nhưng lại là người Thôi Lập liên hệ sau cùng, có thể thấy được vị trí bấp bênh hiện nay của cô trong chiến đội. Chuyện này cũng dễ hiểu, nếu đã biết mùa sau cô sẽ rời đội, như vậy thời gian này lặng lẽ cô lập Tô Mộc Tranh cũng là chuyện nên làm, không thể biết sang năm đi, năm nay lại để Tô Mộc Tranh làm chủ lực được. Làm quản lý của công hội, Thôi Lập phải biết nhìn xa trông rộng, nếu bây giờ để Tô Mộc Tranh giữ vị trí quan trọng trong đội, năm tới Gia Thế ắt phải vất vả điều chỉnh lại hệ thống chiến thuật.

    “Tô Mộc Tranh không phải ở bên đó chớ?” Thôi Lập lặng lẽ nghĩ, vô tình tiếp cận chân tướng. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, điện thoại vẫn phải gọi, dù sao bây giờ, Tô Mộc Tranh trên danh nghĩa vẫn là thành viên của Gia Thế.

    “Alo.” Rất nhanh có người nhấc máy.

    “Mộc Tranh à, cô ở đâu vậy?” Thôi Lập thân thiết gọi.

    “Tiệm net Hưng Hân nè!” Tô Mộc Tranh nói.

    “Ặc. . .” Thôi Lập nghẹn. Biết cô phe Diệp Thu rồi, giấu một chút thì chết ai? Trả lời quản lý hồn nhiên như cô tiên vậy, rốt cuộc cô có coi tôi ra gì không hả?

    Thôi Lập rủa thầm trong bụng, nhưng mặt mũi vẫn phải giữ, nghĩ cả buổi mới giả lả hỏi tiếp: “Chơi vui không?”

    “Cũng tạm, có gì không?” Tô Mộc Tranh nói.

    “Không có gì, thấy cũng sắp vào mùa giải rồi, sợ mọi người đi chơi xa quá nên gọi một tiếng ấy mà.” Thôi Lập nói.

    “Ồ, tôi có đi đâu xa đâu, đối diện xéo bên kia đường đây nè, có chuyện kêu là phóng về ngay.” Tô Mộc Tranh nói.

    “A không gấp, không gấp. . . Đợi tới ngày tập trung rồi tôi gọi cho cô sau.” Thôi Lập nói.

    “Ờ vậy đi, bye.”

    “Bye.”

    Thôi Lập cúp điện thoại. Trong lòng xoắn xuýt không nói nên lời. Vui thì không nổi, nhưng nói giận cũng chẳng phải; cảm xúc lơ lơ lửng lửng, cả muốn giải tỏa cũng không biết làm cách nào.

    Thôi Lập không nhắc chuyện tìm Hưng Hân khiêu chiến như với những người khác, cô nương này không tiếp tay cho giặc hắn đã mừng lắm rồi.

    Trần Dạ Huy cầu cứu Thôi Lập, rốt cuộc cũng không tìm được tuyển thủ chuyên nghiệp ra mặt. Vụ Hưng Hân căng vẫn hoàn căng. Phe kia có đại thần đứng đầu giới chuyên nghiệp đấy, bói khắp game cũng chẳng bói ra cao thủ nào cân nổi hắn đâu! Trần Dạ Huy đã bất chấp buông xuôi trông chờ kỳ tích, như đột nhiên có người ngoài hành tinh xuất hiện đánh bại tụi nó, hốt mẹ nó đám rắc rối này đi thì tốt rồi!

    Tiếc thay người ngoài hành tinh dường như chưa có kế hoạch đánh chiếm Trái Đất. Hưng Hân quậy cứ quậy, fan Gia Thế không biết nội tình vẫn trông chờ vào cao thủ Gia Vương Triều kéo quân diệt Hưng Hân, rốt cuộc đã tìm tới cửa.

    Trần Dạ Huy nghe fan ồn ào chỉ muốn đi chết cho rồi. Phái vài người đi không phải chuyện lớn lao gì, nhưng quan trọng là dù ai đi, cũng chỉ có một kết cục duy nhất là giúp đối phương được thể kiêu ngạo hơn thôi. Fan yêu dấu à, mấy người đang sút vào lưới nhà đó có biết không?

    Trần Dạ Huy bất chấp nghĩ, hay quăng đại một đoàn cho Diệp Thu diệt để đám fan im miệng cho rồi. Đang tuyệt vọng, chợt trong đầu nảy ra một ý, kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của Trần Dạ Huy rốt cuộc phát huy tác dụng. Nhưng cách này phải tìm quản lý Thôi Lập bàn bạc một chút.

    Trần Dạ Huy liên hệ Thôi Lập, hai người bàn tới bàn lui, thậm chí Thôi Lập còn tìm Đào Hiên xin ý kiến, cuối cùng cũng được duyệt: Cứ thế mà làm.

    Vì vậy hưởng ứng lời kêu gọi của fan Gia Thế, Gia Vương Triều rốt cuộc ra mặt. Hội trưởng Trần Dạ Huy dùng tâm trạng phức tạp nhất để đáp trả tất cả fan Gia Thế, hắn từ chối yêu cầu phái cao thủ đi khiêu chiến chiến đội Hưng Hân. Vì Quân Mạc Tiếu của chiến đội Hưng Hân, chính là cựu đội trưởng của Gia Thế, người đã từng lập nhiều công lao to lớn cho Gia Thế – Diệp Thu. Công hội Gia Vương Triều không cách nào xung đột trực diện với vị đại thần vẫn được kính yêu nhất toàn Gia Thế này được. . .

    Tất cả mọi người sững sờ.

    Quân Mạc Tiếu thực sự là Diệp Thu? Rốt cuộc đây không còn là đồn đãi, không phải tin hành lang nữa. Đã được Gia Vương Triều, có thể coi là đại diện phát ngôn của chiến đội Gia Thế lên tiếng chính thức xác nhận, dư luận rốt cuộc phải im lặng.

    Bây giờ Diệp Thu lập một chiến đội khác, quyết tâm sống mái với Gia Thế trong thi đấu khiêu chiến?

    Chuyện càng lúc càng gay cấn rồi.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 785: Không phải Diệp Thu

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Hwan | Beta: Vẹt

    Quân Mạc Tiếu chính là Diệp Thu.

    Tin tức này làm kinh động cả giới Vinh Quang. Những kẻ thuộc hàng top đều biết chuyện này, đám dân thường cũng nghe phong thanh từ lâu, có tin hay không cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Đáng lẽ ra tin tức này không gây ảnh hưởng lớn mới đúng.

    Nhưng Gia Vương Triều lại xác nhận tin đồn đó vào đúng lúc nhạy cảm này.

    Chiến đội Hưng Hân tham gia vòng khiêu chiến, coi như xem Gia Thế là đối thủ. Vì sự thật này, gần đây có không ít người phủ định tin tức Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu: Quân Mạc Tiếu chắc chắn không phải là Diệp Thu, nếu là Diệp Thu sao lại đối đầu với Gia Thế chứ?

    Kết quả bây giờ Gia Vương Triều lại xác nhận Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, điều này làm cho mọi người cảm thấy xoắn xuýt, cuối cùng có người chỉ ra rằng: Diệp Thu và Gia Thế có mâu thuẫn thật rồi, bằng không sao ổng lại đối đầu Gia Thế chứ?

    Những kẻ không phải fan của Gia Thế và Diệp Thu thì đang rửng mỡ hóng hớt, tưởng tượng đủ chuyện ân oán tình thù. Mà giờ phút này, nhiều fan Gia Thế cũng giống hệt Tiểu Minh, phản ứng quá khích khi nghe tin này là thật.

    Mấy ngày trước, fan Gia Thế đều xem chiến đội Hưng Hân như tà ma ngoại đạo, bọn họ cảm thấy chiến đội này chính là một tổ chức phản diện không chuyện ác nào không làm. Nhưng bất thình lình, đối phương nhanh chóng biến hóa, BOSS lớn phản diện hóa ra lại là đại thần Diệp Thu lẫy lừng nhất Gia Thế, vị tuyển thủ át chủ bài mà một năm trước bọn họ còn phất cờ cổ vũ, điều này làm cho fan Gia Thế không thể chịu nổi.

    Có người nghi ngờ chất vấn, nhưng nhiều hơn cả là những lời mắng mỏ.

    Chuyện Gia Thế bị loại chắc chắn là nguy cơ lớn nhất trong lịch sử chiến đội. Thời điểm này, cựu đội trưởng không giúp được gì, ngược lại gầy dựng một chiến đội mới bằng hai bàn tay trắng, chạy đến tham gia vòng khiêu chiến gây rắc rối cho Gia Thế…

    Từ suy luận ấy, Gia Thế giành được ủng hộ của số đông. Không ai bàn cách đánh bại Hưng Hân thế nào, mà ngược lại hò nhau lên án Diệp Thu quá khốn nạn. Những lời biện hộ cho Diệp Thu cũng chẳng có là bao.

    Gia Thế rất vừa lòng với nước cờ này. Trần Dạ Huy và Thôi Lập có thể đứng ngay cửa sổ nhìn fan hâm mộ vây kín tiệm net Hưng Hân, giơ băng rôn yêu cầu Diệp Thu giải thích rõ ràng.

    Cảnh tượng này thật quen thuộc.

    Mùa giải trước, thành tích của chiến đội Gia Thế tệ hại, fan hâm mộ kích động vây quanh câu lạc bộ không chỉ một hai lần. Mà hiện tại, nhìn thấy Diệp Thu cũng bị như thế, đám Thôi Lập cũng cảm thấy cơn tức trong lòng vơi đi. Kế tiếp còn phải xem mối quan hệ xã hội của bên Hưng Hân, nhưng bên kia chỉ là một tiệm net, làm gì có đội ngũ chuyên nghiệp quen biết rộng chứ.

    Bên Gia Thế dự là Hưng Hân chỉ nhắc về vấn đề mâu thuẫn giữa Diệp Thu và Gia Thế, vạch trần Diệp Thu bị buộc phải giải nghệ. Cơ mà chuyện này chỉ có thể để Diệp Thu tự mình nói ra, hơn nữa còn không có chứng cứ, cho dù thêm Tô Mộc Tranh, kết quả cũng chỉ là hai bên cãi nhau, cù nhây qua lại cũng không làm được gì.

    Gia Thế đã chuẩn bị cuộc đấu võ mồm này đầy đủ, không sợ tí nào. Ngay cả bộ phận quan hệ cũng đã tính sẵn chuyện Gia Thế kiêng kị nhất – tầm ảnh hưởng của Diệp Thu với chiến đội nhà mình. Trước khi sức ảnh hưởng của Diệp Thu biến mất, bọn họ buộc phải đề phòng vấn đề trên xảy ra. Nhưng nếu Diệp Thu lại là người tự vạch trần, bên Gia Thế cầu còn không được.

    Đào Hiên, Thôi Lập và Trần Dạ Huy đều trốn trong câu lạc bộ hóng hớt, bên Gia Thế cũng ra chiêu liên tục. Sau khi công hội Gia Vương Triều xác nhận thân phận của Quân Mạc Tiếu, quản lý của bộ phận marketing Vương Thăng cũng đại biểu câu lạc bộ tuyên bố Quân Mạc Tiếu chính là Diệp Thu, ngoài ra còn nhắc khéo hồi chiến đội Gia Thế bị thất thế, họ từng mời Diệp Thu trở về làm người cố vấn giúp đỡ chiến đội nhưng bị từ chối. Vương Thăng còn bày tỏ tiếc nuối chuyện Diệp Thu từ chối, câu lạc bộ đành tôn trọng lựa chọn của Diệp Thu.

    Gia Thế từng nói qua chuyện này hay chưa không quan trọng, quan trọng là nhắc nó vào lúc này lại giúp họ nắm được thời cơ tuyệt đẹp. Trong mắt fan hâm mộ, chiến đội mời anh mà anh không về, còn tự lập một chiến đội tham gia vòng khiêu chiến, anh muốn đối nghịch với chiến đội chứ gì?

    Người hâm mộ tan nát cõi lòng. Phóng viên cũng nhanh chóng kéo đến câu lạc bộ Gia Thế và tiệm net Hưng Hân. Gần đây chuyện chuyển nhượng không còn tin hot, nhưng họ đách thể ngờ vòng khiêu chiến lại xuất hiện tin giật gân đến thế. Tin liên quan tới Gia Thế không lo không câu được view.

    Cánh nhà báo tất nhiên không thể đưa tin vô căn cứ, họ chỉ cần moi tin chút thôi cũng có thể chém gió thành bão. Vì thế cả đám vừa chạy quanh phỏng vấn vừa tìm kiếm thông tin về chiến đội Hưng Hân. Trong trường hợp chiến đội có tham gia vòng khiêu chiến, cánh nhà báo bèn liên lạc trực tiếp với Liên minh Vinh quang.

    Kết quả vừa được tiết lộ gây ngạc nhiên không nhỏ, phía Liên minh xác nhận thân phận mà Quân Mạc Tiếu báo danh không phải Diệp Thu.

    Đương nhiên bên phía Liên minh cũng không rõ về lai lịch của Diệp Tu, bởi báo danh vòng khiêu chiến chỉ cần cung cấp chứng minh nhân dân là được. Mà đã có thể thông qua xét duyệt, chứng tỏ tên tuổi và chứng minh của Diệp Tu là thật. Đúng là có một người tên Diệp Tu, hiện tại sử dụng ID Quân Mạc Tiếu để báo danh. Vậy tên này có quan hệ gì với Diệp Thu? Tất nhiên, Liên minh cũng có thông tin của Diệp Thu, còn cả hồ sơ lưu khi đăng kí làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Hai cái tên na ná nhau, số chứng minh cũng gần tương tự, nhưng hoàn toàn không phải là một. Hai chứng minh nhân dân đều thật, chứng tỏ đây vốn là hai người.

    Với Liên minh thì chỉ cần thân phận hợp pháp, sẽ không việc gì đi nghi ngờ cả. Với bên ngoài, theo thông lệ vòng khiêu chiến sẽ không cần công khai tư liệu tên tuổi ngay từ đầu. Bởi ở giai đoạn này, thân phận của các tuyển thủ tham gia thi đấu chắc gì đã là thật đâu.

    Vì nhằm mục đích khuếch trương, khiến càng nhiều người chơi có thể tham gia, nên báo danh vòng khiêu chiến chỉ cần chứng minh nhân dân là được. Toàn bộ các trận đấu ở giai đoạn đầu và giữa kỳ đều là đấu online, nên cũng chỉ có thể trông chờ người chơi tự giác tuân thủ các quy tắc mà Liên minh định ra. Còn nếu có người lách luật, nhờ ai đánh thế, bên Liên Minh cũng chịu rất khó để moi ra bằng chứng.

    Nhưng tới giai đoạn cuối vòng khiêu chiến, lúc bước vào vòng đấu offline, thì không còn chuyện đánh thế được nữa. Những đội ngũ dùng thủ đoạn để vào được đến đây cũng lòi mặt chuột. Cho nên mỗi lần vòng khiêu chiến tới giai đoạn này, sau khi được xác minh trực tiếp, mới được công bố ra ngoài.

    Cho nên hiện giờ Quân Mạc Tiếu được báo danh bằng tên Diệp Tu, thân phận hợp pháp. Nên phía Liên minh chẳng có lý do gì để nghi ngờ, cùng lắm cũng chỉ là các nhân viên lén lút hoài nghi. Với truyền thông, bọn họ cũng chỉ có thể truyền ra những tư liệu hiện có: Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu, ít nhất là về mặt thông tin báo danh. Nên theo đúng quy tắc, người thao tác Quân Mạc Tiếu chỉ có thể là Diệp Tu, nếu Diệp Thu đánh thế thì nhân vật kia sẽ bị Vinh Quang khóa lại theo quy định. Bất cứ người chơi và đội ngũ nào có hành vi gian dối đều sẽ bị tước tư cách thi đấu.

    Nhận được tin tức từ phía Liên minh, bên truyền thông trợn mắt nhìn nhau. Đây là xác nhận chính thức từ Liên minh. Cánh nhà báo cũng biết Liên minh chắc chắn đã nhận được thông tin báo danh từ Quân Mạc Tiếu mới dám đưa ra tin này, thật đến không thể thật hơn.

    Vì thế, tin tức này nhanh chóng bung ra. Liên minh Vinh Quang đã khẳng định chắc chắn, người chơi dùng Quân Mạc Tiếu báo danh, không phải là Diệp Thu.

    Đám fan choáng vàng bàng hoàng, bọn hắn bung lụa cả ngày trời, cuối cùng lại là câu lạc bộ Gia Thế hiểu nhầm? Hay Gia Thế nghĩ bậy rồi?

    Phía câu lạc bộ Gia Thế.

    Tâm trạng của Đào Hiên hay Trần Dạ Huy rất tốt. Vạch trần thân phận của Diệp Thu vào thời điểm này chính một cơ hội có một không hai. Đứng bên cửa sổ nhìn tiệm net Hưng Hân bị vây chật như nêm, Đào Hiên cảm thấy sướng rơn người.

    Đang hí hửng, bỗng phát hiện đám đông chợt ầm ĩ.

    Chắc chúng chuẩn bị quẩy banh nóc đây mà? Đào Hiên háo hức chờ mong, số người ầm ĩ dần tăng lên, mọi người quay sang trao đổi gì đấy với nhau. Sau đó, Đào Hiên liền nhìn thấy đám kia xoay đều bước, sải bước đi qua đường lớn, vây quanh câu lạc bộ Gia Thế.

    CLGT? Đào Hiên giật mình, lập tức cho rằng Diệp Thu đã lên tiếng, fan muốn câu trả lời từ Gia Thế.

    Nghĩ thế, Đào Hiên vẫn tỉnh bơ, hắn đã chuẩn bị cả rồi. Diệp Thu ơi Diệp Thu, rốt cuộc cậu vẫn mất kiên nhẫn rồi ư? Đào Hiên nghĩ, trở lại bàn công tác cầm điện thoại, đang chuẩn bị bảo bộ phận marketing thực hiện bước tiếp theo. Ai ngờ còn chưa nhấn số xong, cửa văn phòng chợt bị gõ vang.

    “Vào đi.” Đào Hiên vừa bấm số vừa trả lời. Cửa bị đẩy ra, quản lý Thôi Lập bước vào, vẻ mặt chật vật thể hiện rõ mình sắp báo tin xấu.

    “Chuyện gì?” Bàn tay đang bấm số của Đào Hiên khựng lại, hắn đột nhiên cảm thấy bất an.

    “Cánh nhà báo vừa đưa tin Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu, mà là một người khác, hơn nữa tin tức còn được bên Liên minh xác định rồi.” Thôi Lập nói.

    “Cái gì? Là tin nào? Đứa nào đăng tin?” Đào Hiên ngạc nhiên.

    “Báo Esports…..” Thôi Lập nói.

    Đào Hiên gạt phăng mọi nghi ngờ. Báo Esports là nơi đưa tin eSport chuyên nghiệp và có quyền hạn nhất trong nước, không như mấy tờ báo lá cải chỉ chạy đua doanh số. Tin từ báo Esports chắc chắn sẽ được phía Liên minh chứng thật.

    “Rốt cuộc là thế nào? Gọi Trần Dạ Huy đến cho tôi.” Đào Hiên nổi giận, tin Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu mới đầu do công hội thông báo, giờ Đào Hiên phải hỏi cho rõ.

    Còn nhóm người hâm mộ vây quanh câu lạc bộ Gia Thế, Đào Hiên tất nhiên biết đây không phải do Diệp Thu phát biểu gì hết, mà là người chơi tự mình đọc tin rồi chạy đến Gia Thế “hỏi tội”.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 786: Kết cục nặng nề

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Tùm | Beta: Kha

    Sau khi bị gọi về, Trần Dạ Huy chạy thẳng lên văn phòng của ông chủ, vừa vào đã hận không thể thề trước tất cả mọi đồ đạc trong bán kính 500m rằng Diệp Thu dùng Quân Mạc Tiếu, bởi chính hắn đã xác nhận, hai nhân vật đối thoại thẳng mặt cả mà.
    Nhưng nhân vật cũng chỉ là một tấm thẻ, Diệp Thu dùng được, người khác cũng dùng được. Trần Dạ Huy có đem tất cả mọi thứ ra đảm bảo cũng chỉ chứng minh được lúc đó hắn đụng độ Quân Mạc Tiếu chính là Diệp Thu, còn người cầm acc Diệp Thu đi đăng ký thì không phải.

    Đây hoàn toàn là chuyện có thể xảy ra, sai ở chỗ không ai dự tính được mà thôi. Trần Dạ Huy đang ấm ức lắm, bởi thực chất hắn cũng đâu đoán sai, chỉ vì không ngờ được lúc này Quân Mạc Tiếu lại không phải Diệp Thu chứ, nhưng Thôi Lập, hay thậm chí là Đào Hiên cũng có ngờ được đâu? Chuẩn bị phanh phui thân phận của Diệp Thu là ý kiến được mọi người thông qua. Tuy người khởi xướng là hắn, nhưng giờ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, Trần Dạ Huy vẫn khá ấm ức.

    Lúc này Đào Hiên cũng giận tím mặt, hỏi một câu đầy phi logic: “Có khi nào là hắn cố ý làm cậu hiểu nhầm không?”

    Nghe xong, Trần Dạ Huy suy ngẫm mất nửa ngày, không phát hiện được bên trong có âm mưu gì mới cẩn thận nhìn Đào Hiên, dè dặt bảo: “Diệp Thu… cố ý khiến chúng ta nghĩ hắn là Diệp Thu… vậy chẳng phải hắn chính là Diệp Thu sao?”

    “Ông chủ…” Thôi Lập đứng bên thấy Đào Hiên suy diễn lung tung cũng không nhịn được vội vàng bảo: “Diệp Thu ẩn sau Quân Mạc Tiếu là sự thật mười mươi, chúng ta đều từng liên hệ, hắn ở trong Hưng Hân đối diện còn gì? Chiến đội Hưng Hân chắc chắn có liên quan tới hắn. Có lẽ, tên báo danh vòng khiêu chiến vào phút chót của Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu.”

    Thực chất việc này không hề phức tạp, Đào Hiên không ngu, khi nhận được tin cũng từng nghĩ đến. Nhưng dù biết vậy, hắn vẫn bất cẩn bỏ qua khả năng này. Giờ đã lỡ gây scandal lớn, họ phải giải thích thế nào trước lượng fan đông đảo đây?

    Đào Hiên cảm thấy thể diện sắp mất sạch nên mới nghĩ ra lời giải thích lọt tai này, chẳng ngờ lại tự làm mình rối theo.

    “Việc này phải giải quyết thế nào, hai người cho ý kiến đi.” Đào Hiên bình tĩnh lại, cũng biết giờ có tức giận cũng chẳng giải quyết được gì, truy cứu trách nhiệm, không cần, đây không phải lỗi của cá nhân ai, cả tập thể không xảo quyệt bằng ai đó mà thôi.

    “Diệp Thu không dùng Quân Mạc Tiếu, vậy có phải hắn báo danh với nhân vật khác trong chiến đội Hưng Hân không?” Thôi Lập đoán.

    Đào Hiên mở trang giải khiêu chiến trên máy tính ra, gõ hai chữ “Hưng Hân” vào ô tìm kiếm, tìm được 62 kết quả.

    Đã nhiều ngày kể từ khi Trần Quả báo danh. Đại gia đình Hưng Hân đã có thêm thành viên mới, lại thêm 17 đội ngũ tên Hưng Hân, muốn biết đâu là Hưng Hân phía đối diện thì phải kiểm tra tư liệu từng đội một. Đào Hiên đang mệt tâm bở mọe, còn tâm trí đâu đi check hàng từng em, ngược lại quản lý Thôi Lập nhanh mắt thấy tình hình trên máy, chủ động xung phong: “Để tôi đến tìm xem sao?”

    “Thôi không cần.” Đào Hiên click đại một Hưng Hân ra xem, đương nhiên không may mắn một phát trúng ngay Hưng Hân bên kia, “Ở đây không ghi tên thật, hỏi thẳng Liên minh xem sao.”

    Kết quả là Vương Thăng bên bộ phận marketing cùng chạy sang với Trần Dạ Huy nhảy vào bảo: “Trong báo hình như có nói không có Diệp Thu?”

    “Có nói không?” Đào Hiên nghe tin từ Thôi Lập, lại thấy fan chợt làm phản thì chắc mẩm tình hình, không xem tận mắt nữa. Giờ nghe Vương Thăng nói thế, hắn mới quay ra hỏi Thôi Lập.

    Ai dè Thôi Lập cũng rứa, hắn cũng nghe cấp dưới báo cáo mà không thèm đọc báo. Vương Thăng tiếp lời, “Có nói. Nói rằng bên phía Liên minh đã xác nhận trong danh sách báo danh của chiến đội Hưng Hân không hề có Diệp Thu.”

    Quả nhiên năng lực thu thập tin tức của cánh nhà báo cao hơn họ nhiều.

    Lúc phóng viên hỏi được Liên minh về thân phận Quân Mạc Tiếu, cũng tiện thể hỏi luôn bên Hưng Hân có ai là Diệp Thu không. Hai câu hỏi đều có đáp án chính xác cả rồi. Giờ bị công bố ra ngoài chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt mũi của Gia Thế.

    May mà bên báo Esport cũng coi như công bằng khi phân tích khá lý trí trong bài viết: Tuy Liên minh chứng thực Diệp Thu không hề báo danh trong chiến đội Hưng Hân, nhưng Gia Thế cũng không có lý do để làm chuyện ngược đời như vậy. Chiến đội Hưng Hân chắc chắn có quan hệ với Diệp Thu, nhân vật Quân Mạc Tiếu có lẽ cũng thế, chẳng qua anh ta không dùng nhân vật này báo danh vòng khiêu chiến mà thôi.

    Đào Hiên lúc này mới rõ ràng bài báo viết thế nào. Phóng viên đã giúp họ tìm hiểu những chuyện họ cần, còn điều tra gì nữa. Chả lẽ chạy xồng xộc vào tiệm net đối diện ấn đầu Diệp Thu xuống bức cung?

    “Vậy giải thích với fan theo hướng vai vế Diệp Thu trong chiến đội Hưng Hân đi.” Đào Hiên ra chỉ thị.

    “Em hiểu rồi.” Vương Thăng gật đầu. Hắn là trưởng bộ phận marketing, đây là nghề của hắn. Xin ý kiến lãnh đạo về mục tiêu chính, tránh tương lai xảy ra vấn đề gì khiến bản thân phải gánh toàn bộ trách nhiệm. Có chỉ thị của lãnh đạo cũng như nắm được bùa hộ mệnh trong tay, làm việc cũng trơn tru hơn chứ, phải không nào?

    Vương Thăng lập tức đi làm liền. Liên hệ với cánh nhà báo và fan, đây vốn chính là nội dung chủ yếu trong công việc của hắn.

    Phòng làm việc của Đào Hiên chỉ còn Thôi Lập và Trần Dạ Huy, không khí ngột ngạt hẳn, lãnh đạo còn chưa nguôi giận đâu! Hai người liếc nhìn nhau, sau đó Thôi Lập lên tiếng, “Không còn việc gì thì chúng tôi ra ngoài trước.”

    “Ừ.” Đào Hiên lên tiếng, Thôi Lập và Trần Dạ Huy vội vàng lẩn ra ngoài.

    Trong phòng làm việc, Đào Hiên sa sầm ngồi im cả nửa ngày. Sau đó đứng dậy đến bên cửa sổ.

    Fan tụ tập trước cửa câu lạc bộ đã thưa bớt, tiệm net Hưng Hân bên đường cũng khỏi phải bàn. Nhiều fan mờ mịt và chần chừ, nom vẻ bối rối không hiểu. Lúc thì thế này, khi lại thế kia, fan cũng có sĩ diện. Vừa nãy làm ầm trước cửa Hưng Hân là thế, kết quả nhà báo đưa tin Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu, trong chiến đội Hưng Hân cũng không có Diệp Thu, đây là đánh vào mặt mũi của Gia Thế, đồng thời cũng làm bẽ mặt fan đến sinh sự. Toàn bộ Gia Thế đều xấu mặt, fan ngoại lệ ư?

    Bên này cũng đang giải thích với fan, thừa nhận trước đó có thể do hiểu nhầm, nhưng vẫn nhấn mạnh chiến đội Hưng Hân có dính líu với Diệp Thu. Song nói tới nói lui vẫn không đưa ra được bằng chứng rõ ràng, fan cũng có ngu đâu mà nói gì tin nấy, giờ chịu chấp nhận lời giải thích của câu lạc bộ Gia Thế đã tốt lắm rồi, về phần có chạy sang bên kia gây chuyện không thì thật tình là fan đíu có hứng.

    Cuối cùng vở hài kịch cũng khép màn, Gia Thế và fan Gia Thế đều mất mặt. Hưng Hân thì sao? Từ đầu chí cuối chưa hề nói câu nào, chỉ có cánh nhà báo đến lấy tin phát hiện chân tướng, tung tin ra rồi Gia Thế tự ôm nhục mà thôi. Bị loại đã đủ ê chề, giờ ôm thêm quả phốt, thành viên Gia Thế gần như không dám mở trang web liên quan đến Vinh Quang ra xem, đảm bảo ở đó đã rải đầy gạch đá cho họ xây nhà.

    Ném đá là chuyện hiển nhiên, ngoài ra cũng không vắng những anh hùng bàn phím đem ra mổ xẻ.

    Như những gì báo đã đưa tin, tuy Gia Thế dính phốt, nhưng phốt này cũng phải có nguyên nhân, Diệp Thu, Hưng Hân và Quân Mạc Tiếu chắc chắn liên quan nhau, đây là điều không thể chối cãi.

    Ngoài ra, nếu Diệp Thu báo danh, vậy có phải trái quy định không? Tuyển thủ đã nghỉ thi đấu, chẳng phải một năm sau mới được quay lại hay sao? Quy định này đương nhiên phải tìm Liên minh giải thích rồi. Chẳng ngờ khi nhận được phỏng vấn, nhân viên Liên minh lại xấu hổ thừa nhận rằng, trong quy định về tuyển thủ giải nghệ không hề đề cập đến giải khiêu chiến. Thế nên theo quy định hiện hành, họ chỉ có thể thừa nhận không phạm quy.

    Ngoài của ngoài ra, mối mâu thuẫn của Diệp Thu và Gia Thế, chuyện Quân Mạc Tiếu gây sóng gió từ khu 10 đến Thần Chi Lĩnh Vực, với cả những nhân vật báo danh của Hưng Hân nữa… Tất cả đều bị đem ra mổ xẻ.

    Chuyện lớn như vậy, người biết ơn Hưng Hân nhất phải nhắc đến Trương Giai Lạc. Tuy hắn từng tỏ ý mình sẽ gia nhập Bá Đồ, nhưng lúc đó giải nghệ chưa đầy một năm, chỉ có thể nói chứ chưa có hành động thực tế nào. Đến tháng 8, rốt cuộc Trương Giai Lạc cũng kết thúc thời hạn một năm, chính thức tuyên bố quay về.

    Trong lúc này, có không ít lời đồn liên quan đến Trương Giai Lạc, nhất là những người chơi Bách Hoa chưa từ bỏ ý định, thậm chí họ còn bắt tay nhau kí tên kêu gọi Trương Giai Lạc quay về chiến đội Bách Hoa, dù việc này và hướng xây dựng chiến đội Bách Hoa hoàn toàn không khớp nhau. Nhưng fan là thế, chiến đội có thể ảnh hưởng họ, nhưng không thể khống chế họ. Họ chỉ làm theo sở thích của mình mà thôi. Những fan cuồng của Trương Giai Lạc không hề quan tâm chiến đội tập trung phát triển theo hướng nào, cũng đíu care câu lạc bộ mong fan phải tỉnh táo, quá khứ tốt đẹp vẫn chỉ là quá khứ, chúng ta phải cùng nhau lên tiếng vì tương lai tươi sáng hơn.

    Bên phía câu lạc bộ Bách Hoa cũng hoảng không kém! Hướng xây dựng đội ngũ của họ hiện nay không hề giữ lại vị trí cho Trương Giai Lạc, ngay cả nhân vật Bách Hoa Liễu Loạn cũng bán đứt rồi.

    Giờ fan giở trò này, nhỡ Trương Giai Lạc bị cảm động, quyết tâm thay đổi ý định quay về Bách Hoa, vậy càng khiến chiến đội rơi vào tình huống khó xử.

    May mà Trương Giai Lạc rất quyết tâm. Trong buổi họp báo quay lại, Trương Giai Lạc tỏ ý cảm ơn và áy náy với fan Bách Hoa.

    “Nhưng dù thế nào, tôi cũng có thứ mình theo đuổi tới cùng.” Trương Giai Lạc nói trong buổi họp báo.

    “Ý anh là chỉ giải quán quân ư?” Phóng viên đặt câu hỏi.

    “Đúng vậy.” Trương Giai Lạc gật đầu.

    “Quán quân thực sự quan trọng đến vậy sao?” Một phóng viên khác khinh thường hỏi. Fan Bách Hoa gần như dốc cạn lời, khóc lóc van xin Trương Giai Lạc. Nhưng hắn vẫn không ngoảnh đầu lại, có không ít người cảm thấy không đành lòng, dù là giới truyền thông hay phóng viên, đôi khi cũng bị tình cảm lấn át.

    “Đúng vậy, rất quan trọng.” Trương Giai Lạc nhìn thẳng vào ánh mắt khinh thường của phóng viên kia, “Quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 787: Quanh đi quẩn lại

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Khỉ | Beta: Tiếu

    Trương Giai Lạc trở về, gia nhập chiến đội Bá Đồ, mọi chuyện đều giống như những gì đã thông báo trước đó. Fan có khẩn cầu hay níu kéo thế nào cũng chẳng thay đổi được gì nữa. Vụ việc này tất nhiên cũng dẫn đến nhiều cuộc tranh cãi, nhiều chủ đề hot. Chỉ là mọi sự chú ý của giới Vinh Quang đều đã dồn hết lên vòng đấu khiêu chiến.

    Ở đây có ông lớn Gia Thế, có chuyện lùm xùm giữa Gia Thế và Diệp Thu, cộng thêm cả chiến đội quán net dám thách thức gã khổng lồ Gia Thế nữa kìa.

    Trương Giai Lạc trở lại lúc này tuy không đến nỗi bị lơ đẹp, nhưng cũng không được chú ý quá. Đối với Trương Giai Lạc đây là chuyện tốt, bởi lần trở về này hắn mang khá nhiều áp lực. Hắn không phải vô cảm trước những lời cầu xin của fan, đã có phút xúc động, hắn muốn tung hê hết để trở về Bách Hoa, đáp ứng mong mỏi của fan chiến đấu đến cùng. Nhưng rốt cuộc, khát vọng chức quán quân từ sâu trong tâm khảm vẫn khiến hắn bước tới con đường trước mặt.

    Trương Giai Lạc đã chuẩn bị sẵn tinh thần hứng chịu sự bêu rếu. Không ngờ, ngay trước vòng khiêu chiến lại nổ ra tin tức chấn động kia, giảm bớt cho hắn bao nhiêu áp lực. Trương Giai Lạc cảm thấy quá may luôn.

    “Tên này lại bày trò gì đây?” Nhìn thấy đống tin tức, lúc thì Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, lúc lại không phải Diệp Thu, rồi gì mà trong game là Diệp Thu nhưng tham gia vòng khiêu chiến lại không phải lung tung xèng. Trương Giai Lạc đọc đến choáng váng. Nhưng dù là gì đi nữa, muốn phục sinh từ vòng khiêu chiến, chắc chắn phải bước qua cửa Gia Thế đã.

    “Muốn đụng độ sợ cũng không dễ dàng nhỉ…” Trương Giai Lạc thì thầm tự nhủ. Chỗ đáng sợ của Gia Thế mùa giải này dùng vào vòng khiêu chiến thật sự quá lãng phí.

    “Cái gì không dễ dàng thế?” Trương Giai Lạc đang than thở, bỗng nghe thấy tiếng nói vang lên sau lưng. Quay lại nhìn thì thấy ba vị “át chủ bài” của Bá Đồ: Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt và Lâm Kính Ngôn vừa nói vừa đi tới. Buổi họp báo công bố tin tức vừa hết hạn giải nghệ đã quay trở lại gia nhập Bá Đồ, Trương Giai Lạc lên phát biểu một mình. Bên Bá Đồ vốn định để đội trưởng Hàn Văn Thanh đi cùng, nhưng Trương Giai Lạc từ chối. Tuy rằng hắn không muốn áp lực quá lớn, nhưng cũng không hề sợ hãi nó. Hắn muốn tự mình đối mặt với áp lực này.

    “À, tui đang nói anh ta, nói anh ta không dễ dàng gì.” Trương Giai Lạc giũ tờ báo trên tay xuống. Đây là tuần báo Esport mới ra hôm nay. Đầu báo này cũng thuộc về tòa soạn Esport, là tòa soạn nổi tiếng nhất về thi đấu điện tử trong nước. Mỗi tuần phát hành hai số vào thứ 2 và thứ 5. Tin tức chủ yếu viết về thị trường eSport trong nước và thế giới. Vinh Quang hiện đang là hạng mục thể thao điện tử hot hàng đầu, mỗi kì báo đều chiếm gần hết các trang.

    Hôm nay là thứ 5, tờ báo Trương Giai Lạc đang cầm chính là số mới nhất. Tin trên báo đương nhiên không thể phổ cập nhanh nhất được. Hôm nay là ngày Trương Giai Lạc công bố tin tức trở lại, bởi vậy báo Esport kỳ này chưa kịp đưa tin về sự kiện của hắn. Chiếm nhiều trang báo nhất vẫn là vụ lùm xùm hai ngày trước của Gia Thế.

    Ba người Hàn Văn Thanh không đi cùng Trương Giai Lạc đến buổi họp báo, nhưng họ đều biết buổi họp báo này không thoải mái gì đối với Trương Giai Lạc. Cánh phóng viên dù là nhằm moi tin hay xét về mặt cảm tình thiên vị gì gì, đều sẽ đưa ra những câu hỏi gai góc hóc búa bủa vây Trương Giai Lạc.

    Cả ba đều khá lo lắng tâm trạng hắn không tốt, giờ thấy tên này vẫn còn có thể hóng hớt chuyện nhà người ta, xem ra dù họp báo có áp lực thì hắn hoàn toàn chịu được.

    “Tôi xem nào.” Lâm Kính Ngôn cầm lấy tờ báo trong tay Trương Giai Lạc, lật lật đọc lướt qua, sau đó chỉ vào một đoạn bài viết suy đoán mối quan hệ giữa Diệp Thu và Quân Mạc Tiếu mà nói: “Cái này cần gì phải nói? Tên này chắc chắn ở Hưng Hân rồi, chỉ là sao lại không đăng ký báo danh nhỉ, kì cục thật.”

    “Quy tắc vòng khiêu chiến cho phép chiến đội tùy ý thêm bớt thành viên.” Trương Tân Kiệt nói.

    “Ý của cậu là cậu ta đợi chừng nào gặp chiến đội khó nhai thì mới xuất hiện hả?” Lâm Kính Ngôn hỏi.

    “Mấy ông nói xem có phải ổng hiểu nhầm quy định không? Nghĩ rằng trong thời gian giải nghệ, không được phép tham gia vòng khiêu chiến, nên mới không báo danh sớm?” Trương Giai Lạc cười.

    “Anh ta không đến nỗi điều này cũng không rõ chứ?” Trương Tân Kiệt nói.

    Kết quả là sau khi lật vài tờ báo lấy từ tay Lâm Kính Ngôn, Hàn Văn Thanh đột nhiên nói: “Nhân vật Quân Mạc Tiếu kia, trừ cậu ta không ai có thể điều khiển được.”

    Câu vừa dứt, ba người còn lại đều im lặng. Quân Mạc Tiếu là tán nhân, đây không phải là bí mật gì. Mà những tuyển thủ chuyên nghiệp như họ đều rất rõ tán nhân là thế nào. Kiểu nhân vật thế này, người thực sự điều khiển tốt chỉ e duy nhất có mình tên được ví như bách khoa toàn thư sống của Vinh Quang kia mà thôi.

    “Thế cái người báo tên nhân vật Quân Mạc Tiếu kia rốt cuộc là thằng nào?” Lâm Kính Ngôn nghi hoặc.

    “Đấy là chuyện của Gia Thế.” Hàn Văn Thanh nói.

    “Ấy, tui đang hỏi mấy ông mà! Nếu như giờ hoặc chiến đội của tên đó hoặc là Gia Thế vào được vòng chuyên nghiệp, mấy ông mong đội nào trong hai đội đó vào hơn?” Trương Giai Lạc tiếp tục gặng hỏi.

    Ba người còn lại đều giật mình, dường như chưa ai tính đến điều này. Lâm Kính Ngôn ăn miếng trả miếng hỏi vặn lại: “Ông thì sao?”

    “Tui hả… Mặc dù hiện giờ thực lực trước mặt của Gia Thế khá mạnh, nhưng tui thấy tên kia khó chơi hơn chút. Vì nghĩ cho chức quán quân, tui chọn Gia Thế.” Trương Giai Lạc nói.

    “Ừ, Gia Thế!” Trương Tân Kiệt cũng nói. Không nêu lí do, nhưng một chữ “ừ” kia đã chứng minh hắn đồng ý với Trương Giai Lạc.

    “Thật ra, ổng đó à, không cần biết đội của ổng thế nào, Gia Thế vào vẫn tốt hơn!” Lâm Kính Ngôn nói.

    Nói xong, cả ba đều quay đầu nhìn về đội trưởng Hàn Văn Thanh.

    “Đội nào vào cũng thế thôi.” Hàn Văn Thanh nói, “Đều là đối thủ cần phải đánh bại.”

    “Ha ha ha.” Trương Giai Lạc cười phá lên. “Không hổ là đội trưởng của Bá Đồ!” Nói xong liền chìa tay phải ra: “Hợp tác vui vẻ.”

    “Hợp tác vui vẻ.” Hàn Văn Thanh bắt tay. Thay mặt chiến đội Bá Đồ, chính thức tiếp nhận thành viên mới này.

    Tiệm net Hưng Hân.

    Kỳ hạn mà Trần Quả mở event miễn phí tính cả hôm nay chỉ còn lại ba ngày. Tiệm net hiện vẫn trong tình trạng kín chỗ. Thế nhưng những lời bóng gió chê bai cười cợt chiến đội Hưng Hân đã bớt đi không ít.

    Mấy người chơi kia cũng chẳng còn mặt mũi nào mà quay lại chế giễu nữa. Bọn họ hống hách mà tới rồi nhục nhã đi về. Thì làm gì có tư cách quay lại nói Hưng Hân không biết tự lượng sức mình đi, muốn nhạo báng người khác thì cũng phải mạnh hơn người ta cái đã? Hưng Hân tiếp nhận lời khiêu chiến từ khắp nơi, đến giờ còn chưa thua trận nào đâu.

    Cứ thế, cục tức của người chơi nuốt không trôi. Bên Gia Thế lại ném ra một quả bom dẫn tới vô số tranh cãi. Cuối cùng, dù Hưng Hân không bị fan bao vây, nhưng ba ngày hai bận luôn có một đống người đến thăm dò xem có thật là Diệp Thu không. Đám săn tin cũng mò đến không chỉ một lần, ý đồ đào ra sự thật. Thế nhưng bà chủ tiệm net, cũng là sếp của chiến đội Hưng Hân thật sự rất cẩn thận, không hề lộ ra chút xíu tin tức nào liên quan đến tình hình chiến đội. Cô ấy chỉ tự tin nói mọi người sớm muộn gì cũng sẽ biết.

    Sớm muộn gì cũng sẽ biết là điều chắc chắn rồi. Chỉ cần tiến vào vòng cuối, đến những trận đấu offline của giải khiêu chiến thì thành viên chiến đội sẽ phải lộ mặt hết. Thế nhưng cái tính tò mò của con người có chờ đợi được bao giờ? Mới qua ba ngày, số lượng đội báo danh đã vượt qua mười ngàn, chiếu theo những năm trước, những ngày báo danh cuối cùng số lượng sẽ còn tăng ào ạt. Số lượng chiến đội báo danh vòng khiêu chiến năm nay cao hơn hẳn năm ngoái, đây cũng là biểu hiện cho việc Vinh Quang vẫn đang phát triển vô cùng mạnh mẽ.

    Số đội báo danh càng nhiều, số lượt đấu vòng loại cũng càng nhiều, như vậy vòng đấu offline sẽ càng muộn. Hội hóng hớt nóng lòng muốn biết kết quả, nhưng kết quả lại tới muộn hơn, quần chúng không đợi được nữa rồi!

    Không thể đợi được thì sao? Sếp của người ta không mở miệng, cũng chẳng thể kề dao vào cổ bắt khai được!

    Thế mà vẫn có mấy thành phần vô duyên, thừa cơ lẻn vào Hưng Hân tìm ngược tìm xuôi, nhưng đách tìm được gì. Đến nước này rồi, bọn Diệp Tu còn ở lầu hai thì khó lòng yên tâm. Cả đám đã sớm chuyển sang khu nhà ở rồi.

    Vấn đề sốt xình xịch của vòng khiêu chiến chợt bị diếm kết quả khiến vô số kẻ lắm chuyện tức anh ách. Ngay cả đám fan chân chính của Gia Thế lúc này cũng phải nín bớt. Bởi vì sự thật rành rành là những kẻ vênh váo tự xưng cao thủ trước chiến đội Hưng Hân đều bị Hưng Hân đập cho sấp mặt. Lấy trình độ của bọn họ rất khó làm Hưng Hân bẽ mặt được. Tuy rằng còn có mấy thành phần cố đấm ăn xôi, đách làm được gì vẫn quang quác cái miệng. Nhưng dù sao mấy kẻ mặt dày vậy cũng không nhiều, cứ xem mấy lời rác rưởi ấy như không khí là được rồi.

    Đám fan Gia Thế vẫn còn muốn tìm mặt mũi về, nhưng thế lực mạnh nhất có thể xoay chuyển thế cục không nghi ngờ gì chính là công hội Gia Vương Triều. Kết quả vừa quay sang hô hào, Trần Dạ Huy nghe xong chỉ muốn đập đầu vào tường. Sao đi một vòng lại về đây rồi? Trước hắn cũng vì đụng phải vấn đề hóc búa này, biết rõ có đưa cao thủ công hội sang cũng chỉ là đi ngậm hành, mới chợt nhanh trí, tung ra thân phận thật sự của Quân Mạc Tiếu hòng đánh lạc hướng dư luận cơ mà?

    Kết quả khi scandal họ tung ra, Hưng Hân chưa kịp ý kiến gì thì đám truyền thông luôn theo đuổi sự thật đã đăng tin, tát cho bọn hắn lật mặt. Đám fan đang vòng qua vòng lại, đột nhiên lại triệu hồi Gia Vương Triều đâu mau ra giúp họ cứu vớt danh dự.

    “Mấy chú không đọc báo à! Diệp Thu tuy không báo danh, nhưng chắc chắn ở Hưng Hân. Cao thủ trong game làm sao ăn được hắn? Nhân vật Hàn Yên Nhu kia không khéo cũng do Diệp Thu điều khiển nên mới lợi hại như thế! Phân tích phân tiếc nhiều thế kia sao mấy chú lại lờ đi làm như không thấy hả?” Trần Dạ Huy có lòng giải thích tử tế cho fan, đáng tiếc hắn lại đeo danh quản lý trên đầu, thế nên lời giải thích này có chút không ổn.

    Phía Thôi Lập lại còn cố ý nhấn mạnh, Trần Dạ Huy không thể kêu mấy tuyển thủ chuyên nghiệp đến giúp đỡ.

    Ý… Đang mải nghĩ, không được mời tuyển thủ chuyên nghiệp, Trần Dạ Huy đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

    Không được tìm tuyển thủ chuyên nghiệp, thế thì qua trại huấn luyện thử xem? Mấy thằng nhóc ở trại huấn luyện đều đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, nếu xét theo tiêu chuẩn của Vinh Quang chắc chắn là trên cơ các cao thủ hàng đầu trong game rồi. Tập hợp một đám lại không khéo úp sọt được Hưng Hân ấy chứ. Điều này chắc quản lý khu bên kia cũng ủng hộ nhỉ?​
     
    nqtien9x, dragonsavior and lostangles like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Cao Thủ
    Tác giả: Hồ Điệp Lam
    Chương 788: Thiếu niên Gia Thế

    Editor: Team Liều Mạng SLL
    Beta: Team Liều Mạng SLL
    Nguồn: alldiepall.wordpress.com



    Edit: Bông | Beta: Kha

    Trần Dạ Huy nảy ra được ý này, tâm tình phơi phới hẳn lên.

    Trước kia Lưu Hạo đến cứu viện toàn kêu tuyển thủ chuyên nghiệp tới giúp, giờ tuyển thủ ngoài tầm với, cũng đến lúc gọi bọn trẻ trong trại huấn luyện được rồi. Trần Dạ Huy dám chắc không xuất thân chuyên nghiệp thì sẽ không trụ được.

    Trần Dạ Huy càng nghĩ càng thấy có lý, nhưng hắn không dám qua loa, tốt nhất cứ đề xuất với quản lý Thôi Lập trước đã.

    Thôi Lập nghe xong, mắt sáng rỡ, có điều hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, từ tốn nói: “Nhưng trại huấn luyện mà muốn đối phó Diệp Tu, e rằng chênh lệch còn quá lớn.”

    “Chí ít có thể thử một lần mà? Chứ để người tui đi là tự chìa mặt cho người ta đạp đó! Tuy trình độ của mấy đứa trong trại không bằng Diệp Thu, nhưng cũng có thể đánh úp chúng chứ? Chỉ cần thắng một lần là sẽ phất ngay ấy. Mình chẳng cần làm gì thì chúng cũng bị fan xát muối vào mặt rồi.”

    “Lỡ thua thì sao?” Thôi Lập hỏi.

    “Thua thì thôi, mình cứ dùng acc công hội, có bị ném đá cũng không ai biết từ trại huấn luyện.” Trần Dạ Huy nói.

    “Ừm… Vậy có thể thử xem. Thôi được rồi, ông đi cùng tui chọn người nào.” Thôi Lập nói.

    Thôi Lập và Trần Dạ Huy cùng ra khỏi phòng, bước xuống hai tầng tới tầng trệt – nơi được coi như căn cứ huấn luyện của chiến đội Gia Thế. Vừa bước vào đã nghe tiếng trẻ con hoạt bát lọt vào tai, nhốn nháo chẳng khác giờ nghỉ giải lao ở trường học.

    Trẻ con không ít, nhưng không phải tất cả. Nhiều người 17, 18 tuổi, thậm chí 20 cũng có. Trong trại huấn luyện, có nhân tài được câu lạc bộ chủ động đào tạo, cũng có người tự đề cử bản thân gia nhập. Hiển nhiên, đối tượng trước sẽ được câu lạc bộ coi trọng hơn, người được chủ động mời chào chứng tỏ cũng phải có trình độ nhất định; Còn đối tượng sau, câu lạc bộ sẽ xem xét tình hình mà nhận. Không phải cứ đăng kí là được nhận, phải kiểm tra tiêu chuẩn. Game thủ không phân biệt nổi 24 nghề Vinh Quang tự đề cử liền được trại huấn luyện của câu lạc bộ nhận à, họ đâu có nghĩa vụ phổ cập giáo dục!

    Ở trại huấn luyện cũng được chia làm nhiều kỳ, gồm các kỳ một, hai, ba, bốn. Sau mỗi kỳ huấn luyện kết thúc sẽ có kiểm tra đánh giá ai đi ai ở. Ai có thể ở lại sẽ nhận được thông báo từ chiến đội.

    Thời gian biểu và việc bố trí huấn luyện cụ thể mỗi ngày cũng rất đa dạng. Ví dụ vào mùa hè hằng năm, kì nghỉ của tuyển thủ chuyên nghiệp lại là thời điểm trại huấn luyện đông vui nhất. Bởi vì những đứa trẻ ở độ tuổi học sinh có thể tranh thủ nghỉ hè mà tham gia trại huấn luyện. Nghỉ đông cũng có đấy, nhưng nghỉ đông còn vướng tết âm lịch, thế nên không kéo dài liên tục như nghỉ hè.

    Đa số thanh thiếu niên tận dụng kì nghỉ tham gia trại huấn luyện, nhiều đứa nhóc dân địa phương cũng thường tận dụng thời gian sau giờ học tới tập luyện. Hiếm người nào có thể ăn ngủ làm việc full time trong trại huấn luyện, nhưng nếu không xét trình độ thực tế , chỉ riêng lòng nhiệt tình và sự cần cù này đã đáng được câu lạc bộ quyết tâm đào tạo thật tốt.

    Hai bên tầng trệt cũng giống phòng huấn luyện của chiến đội, chẳng qua lớn hơn nhiều. Cả chiến đội cùng lắm được 11, 12 người, còn nơi này, số người vào dịp hè lên đến 100, 200 cũng không tính là nhiều. Thế nhưng gần đây, không phải tất cả thanh thiếu niên đăng kí vào trại đều một lòng muốn thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Trong đó không ít đứa trẻ thích chơi Vinh Quang coi nơi này là trại hè, khiến câu lạc bộ dở khóc dở cười. Biết làm sao được? Tư tưởng đó không nói thì ai sẽ biết? Người ta thích thì tham gia một mùa hè, hè sau có tới hay không, câu lạc bộ cũng chịu.

    Thôi Lập và Trần Dạ Huy không hề dừng lại, đi sâu vào trong tầng trệt. Càng tiến sâu vào tầng trệt sẽ càng gặp phải những người thuộc kỳ sau. Những ánh mắt khó hiểu khi mới thấy hai người dần biến thành tò mò. Nhiều đội viên đã tham gia nhiều kì huấn luyện nhận ra đây là hai nhân vật quan trọng của Gia Thế. Nhất là lúc Thôi Lập xuất hiện, vài bạn trẻ hiểu biết hoạt động trong câu lạc bộ cảm thấy hơi bồn chồn.

    Quản lý chiến đội xuất hiện ở trại huấn luyện, chắc là định chọn người cho mùa sau đây! Hè này chỉ có mình Tiêu Thời Khâm chuyển vào Gia Thế, nhưng chuyển ra thì có tới ba người. Dù là vòng khiêu chiến cũng cần cẩn thận tuyển thêm hai người cho đủ quân số chứ!

    Gia Thế bị loại, không còn bao nhiêu tuyển thủ chuyên nghiệp sẵn sàng hi sinh một năm đánh cược tiền đồ sau này ở Gia Thế nữa. Tính ra thì đại thần như Tiêu Thời Khâm lại quyết định chuyện này quá dễ dàng. Cũng chỉ có đại thần mới tự tin như vậy, vừa tin mình có thể giúp chiến đội qua được giải khiêu chiến, vừa tin mình có đủ năng lực không bị chiến đội qua cầu rút ván sau khi giành chiến thắng.

    Ngược lại, nếu một tuyển thủ tồi từ chiến đội bé nhỏ bình thường được Gia Thế để mắt thì không nên chủ quan. Gia Thế cần anh trong vòng khiêu chiến, nhưng quay lại Liên minh rồi, mục tiêu của đội là quán quân, một tuyển thủ thở thôi cũng khó trong một chiến đội thường như anh có tư cách gì mà ngồi trong đội?

    Người hiểu điều này còn nhiều hơn người có khả năng đại thần, vì vậy trong mùa chuyển nhượng, Gia Thế cũng khó làm ăn gì. Những lúc thế này, chuyện cất nhắc tuyển thủ trong trại huấn luyện lại là lựa chọn thích hợp nhất.

    Người nào nghe phong thanh được tình hình chiến đội đều suy ra được, thấy Thôi Lập liền kích động. Nhưng khi nhìn thấy Trần Dạ Huy lấp ló phía sau Thôi Lập, cả đám lại cảm thấy thắc mắc.

    Hội trưởng công hội không nên có mặt lúc tuyển người vào chiến đội chứ! Lẽ ra phải là đội trưởng chiến đội mới đúng.

    Các thiếu niên nghi hoặc, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi. Lúc này, quản lý trại huấn luyện cũng nhận được tin, vội đi ra chào hỏi Thôi Lập và Trần Dạ Huy. Hai người nói rõ ý định rồi nhờ gã đề cử. Ai có thực lực, gã là người rõ ràng nhất.

    “Đi theo tôi!” Quản lý như đã tính sẵn, không cần suy nghĩ liền xoay người ra hiệu hai người đi theo mình. Tới căn phòng sâu nhất, gã quản lý mới chỉ vị trí bên rìa, lớn tiếng hỏi: “Cậu ta thế nào?”

    “Cậu ta…” Thôi Lập nhận ra ngay, Trần Dạ Huy cũng biết đứa trẻ này.

    Khưu Phi, 17 tuổi, nghề nghiệp pháp sư chiến đấu. Với thành viên trại huấn luyện, danh tiếng cậu bé này vang xa. Gần như không ai trong Gia Thế không biết cậu.

    Vì cựu đội trưởng Diệp Thu của Gia Thế vô cùng coi trọng cậu, ai cũng hiểu thiếu niên này đã được Diệp Thu chọn để tiếp nhận Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu sau mình, là lá át chủ bài mới của Gia Thế. Nhưng Diệp Thu giải nghệ rồi, tin này như gió thoảng mây bay, Khưu Phi vẫn là Khưu Phi, nhưng câu lạc bộ vung tiền mua được cậu tân binh đại thần Tôn Tường, kế thừa nhân vật Nhất Diệp Chi Thu.

    Tôn Tường không lớn hơn Khưu Phi là bao. Bảo chờ Tôn Tường giải nghệ rồi thừa kế Nhất Diệp Chi Thu là không thể. Hoàn cảnh của Khưu Phi tại Gia Thế chợt trở nên rất khó xử.

    Ai cũng hiểu rõ, nhưng cậu cứ như không hiểu gì. Vẫn một mực cố gắng, ngày ngày khổ luyện kỹ thuật của pháp sư chiến đấu. Thôi Lập với Trần Dạ Huy tới, các thiếu niên trong trại huấn luyện đều mỏi mắt ngóng trông, chỉ có cậu không nhúc nhích, ánh mắt dán vào màn hình, tay trái gõ phím, tay phải cầm chuột, một chớp mắt cũng không muốn dứt ra.

    Cậu vẫn hệt như trước, như thể không biết chiến đội đã có Tôn Tường, kẻ chơi pháp sư chiến đấu như cậu khó ngày thành danh. Mà cũng không phải Khưu Phi không hiểu, trước đó cậu cũng là tuyển thủ đi học rồi nhân kì nghỉ tới trại huấn luyện, dần dần mới tập huấn cả ngày tại Gia Thế, từ đó tới nay cũng tròn một năm. Nếu không phải Diệp Tu rời đi, Tôn Tường tiến vào, chiến đội yên ổn thuận theo tự nhiên, thì với tư cách là người thừa kế Nhất Diệp Chi Thu, chắc chắn cậu sẽ trở thành thành viên chiến đội vào mùa tới.

    “Cậu ta? Hình như không thích hợp lắm?” Trần Dạ Huy nói, đáy lòng nhen nhóm khó chịu. Chính gã cũng biết lí do mình khó chịu. Vì đố kị!

    Trần Dạ Huy rất đố kị với Khưu Phi, gã cũng từng ước mong trở thành người kế thừa Nhất Diệp Chi Thu, nào ngờ giấc mơ lại bị chính Diệp Thu phũ phàng đập vỡ. Tên cựu đội trưởng này thẳng thừng nói gã không hợp trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, ngược lại, Diệp Thu rất coi trọng Khưu Phi, lúc còn ở Gia Thế, hắn chưa bao giờ che giấu sự yêu thích với thằng bé này.

    Dù được khen ngợi nhưng Khưu Phi không hề kiêu ngạo, còn càng ngày càng chăm chỉ. Nhưng Trần Dạ Huy vẫn không ưa nổi cậu ta. Về sau Diệp Thu rời đi, Tôn Tường chuyển tới dùng Nhất Diệp Chi Thu, Khưu Phi cũng mất đi cơ hội, Trần Dạ Huy được dịp hả hê trên nỗi đau người khác.

    Dĩ nhiên, hắn sẽ không lợi dụng thời cơ xỉa xói người ta. Trần Dạ Huy hâm mộ và đố kị Khưu Phi thật, nhưng hắn chỉ giấu trong lòng. Không ai quan tâm ai cả.

    Nhưng quản lý trại huấn luyện lại đề cử Khưu Phi, Trần Dạ Huy cảm thấy không ổn. Khưu Phi có tài, nhưng cho cậu ta đánh với Diệp Thu thì khác gì để Tô Mộc Tranh đánh Diệp Thu? Kết quả sẽ ra sao?

    “Ha ha, tôi biết hội trưởng Trần lo điều gì rồi. Cứ yên tâm, không sao đâu.” Quản lý trại huấn luyện cười bảo.

    “Hử? Có chuyện gì à?” Thôi Lập nghe được cũng tò mò.

    Quản lý không nói gì thêm, chỉ hô to: “Khưu Phi.”

    Khưu Phi tập trung cao độ khi tập huấn, không nghe thấy gì, mãi đến khi quản lý lại gần gọi thêm vài lần, cậu mới quay đầu lại.

    “Đến đây.” Quản lý vẫy tay gọi Khưu Phi.

    Cuối cùng, bàn tay đặt trên bàn phím và chuột của Khưu Phi cũng dời đi, cậu đứng dậy bước tới. Cậu nhìn thấy Thôi Lập và Trần Dạ Huy, cũng thấy sự hâm mộ trong mắt của những người bạn trong trại, nhưng nét mặt cậu không mảy may thay đổi.​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)