FULL  Hài  Khoa Huyễn Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc - Free 900 - Thương Thiên Bạch Hạc

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
    Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc

    Quyển 6: Cảnh Giới Đại Sư.
    Chương 94: Nhiệm vụ đánh thuê (Hạ)

    Nhóm dịch: Dungnhi
    Nguồn: vipvandan





    “Cửu Đầu Xà?” Phương Minh Nguy vui mừng kêu lên: “Anh thật sự là phó đoàn trường của cái đó sao?”

    “Không sai” Lôi Âu lạnh lùng nói: “Bây giờ, bọn mày còn muốn tiếp nhận nhiệm vụ đó không?"

    “Dĩ nhiên muốn, có tiền vi sao không cầm” Phương Minh Nguy giống như nhớ ra cái gì đó, nói: “Đúng rồi, còn anh nữa, đợi một lát ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng có đùa giỡn, tôi cần anh dẫn đường đến hang ổ của Cửu Đầu Xà”

    Sắc mặt của Lôi Âu lập tức đỏ lên, hắn lần đầu tiên nhìn thấy có người nói chuyện như vậy với hắn. Nụ cười trên khóe miệng của hắn càng lúc càng đậm, có điều mơ hồ mang theo một chút dữ tợn.

    Phương Minh Nguy nhướng mày, hắn đã cảm giác được, Lôi Âu sắp ra tay.

    “Bảo Bột. tên Lôi Âu này giao cho ông đấy. Đánh ngất hắn trước đi, chờ đến hang ổ của Cửu Đầu Xà, rồi giết cũng được"

    Bảo Bột bất mãn nói: “Tại sao phải là tôi ra tay, còn cậu?”

    “A, trời ơi, hắn là một chuẩn đại sư tinh thần hệ đấy! Chẳng lẽ ông muốn một tu luyện giả tinh thần hệ yếu đuối trói gà không chặt như tôi chơi thể thuật với hắn sao?” Phương Minh Nguy oán giận kêu lên.

    Bảo Bột trợn mắt. cái gì mà gọi là trói gà không chặt, cái gì mà yếu đuối chứ! Cậu điều khiển cơ giáp đỉnh cấp bất phân thắng bại với tôi, cường độ thân thể có thể chịu đựng áp lực từ tốc độ gần ánh sáng, hơn nữa dưới nội kình khí tràng, còn hơn hẳn Y Tư Đặc.

    Đại sư tinh thần hệ mạnh mẽ như vậy, nếu mà gọi là yếu đuối, vậy thì những đại sư tinh thần hệ như bọn họ đi tự sát cho rồi.

    Nghe thấy lời nói chuyện của Bảo Bột và Phương Minh Nguy, Lôi Âu không thể kim được. Thân thể của hắn khẽ động, lao như thiểm điện đến.

    Lôi Âu sở dĩ cỏ tên hiệu là thiểm điện, cũng bời vi khi hắn ra tay, tốc độ nhanh vô cùng, vô luận là điều khiển cơ giáp, hay là đánh nhau người thật, đều như thế cả.

    Nhưng lần này, tốc độ của Lôi Âu đã không đủ để hắn đạt được chỗ tốt. Bởi vì hắn vừa rời khỏi chỗ ngồi, còn chưa tiếp cận Phương Minh Nguy, trên bụng đã trúng một đấm.

    Không biết là khi nào, Bảo Bột đã xuất hiện ngay giữa hắn và Phương Minh Nguy, hơn nữa còn dễ dàng, giống như giơ tay đuổi rồi vậy, phất nhẹ một đấm trúng hắn.

    Thân thể của Lôi Âu bay ngược ra ngoài không bị khống chế, mạnh mẽ đập lên vách tường, sau đó rớt mạnh xuống đất, hôn mê luôn.

    Bảo Bột tùy ý kẻo ghế ngồi xuống, giống như vừa mới làm một việc nhỏ không có ý nghĩa vậy, thúc giục: “Cậu tiếp nhận nhiệm vụ nhanh lên được không, nhanh hoàn thành đi, không cần lãng phí thời gian vào chuyện nhỏ như vậy”

    Trong sảnh im lặng như chết rồi, một chuẩn đại sư thể thuật hệ cấp mười lăn, lại bị một người đấm một cái ngã xuống, hơn nữa còn chưa kịp đánh trả đã ngất xỉu, đây là một việc rất rợn người.

    Tuy Bảo Bột không nói rõ, nhưng tất cả đều khẳng định một việc. Đó chính là ông nhất định là một đại sư thể thuật hệ chân chính. Bởi vì chỉ có cao thú cấp đại sư, mới có thể làm được trình độ khủng bố này. Mà người thanh niên tùy ý nói chuyện với Bảo Bột kia, khăng định cũng là một vị đại sư ngang cấp.

    Vừa nghĩ đến trước mặt mình là hai vị đại sư chân chính những người lính đánh thuê này có vẻ kích động.

    ở đây dù sao cũng chỉ là một quốc gia cấp bốn, cho dù là cả nước, cũng không có vài vị đại sư. Rất nhiều người cả đời không được nhìn thấy đại sư chân chính cho nên bọn họ mới kinh ngạc và kích động như vậy.

    Đương nhiên, nếu đổi lại là ở Khải Duyệt đế quốc, chuyện như vậy tuyệt đối không làm ra hiệu quả oanh động như thế.

    Phương Minh Nguy lắc đầu, quay lại nói: “Tiểu thu, tôi cần nhiệm vụ đó, xin cô hỗ trợ tim một chút được chứ?”

    Cô gái xinh đẹp kia đã sớm bị chuyện xảy ra làm cho sợ ngây người, nghe Phương Minh Nguy nói xong, mới lắp bắp gật đầu, cũng không biết là nàng ta đã tiến hành thao tác thế nào. Phương Minh Nguy thấy trên bàn ở giữa hai người đã xuất hiện một nhiệm ủy thác.

    “Nhiệm vụ ủy thác: Tiêu diệt băng hải tặc Cửu Đầu Xà; thù lao: Một vạn Hải Đốn tệ; người ủy thác: Người còn sống sót trên tinh cầu Tư Liên Đặc"

    Trên màn hình lớn đồng thời xuất hiện nhiệm vụ này, trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người liền âm trầm xuống.

    Bản thân băng hải tặc Cửu Đầu Xà là một thế lực vô cùng cường đại, chỉ một vạn Hải Đốn tệ đừng nói là tiêu diệt băng hải tặc này, cho dù là hộ tổng một phi thuyền đi qua mi mắt bọn chúng, cũng không ai dám tiếp nhận nhiệm vụ này.

    Nhưng mà, sau khi nhìn thấy người ủy thác nhiệm vụ, những lính đánh thuê Hải Đốn này không khỏi tự chủ nôi lên một mối thù chung

    Nói cho cùng, bọn họ cũng là người Hải Đốn.

    Phương Minh Nguy lấy thẻ thân phận của mình ra, cắm vào đầu đọc, phát ra một tiếng keng dễ nghe.

    Một dòng tin tức lập tức xuất hiện bên dưới.

    “Nhiệm vụ đã được nhận, người nhận: lính đánh thuê cấp ba Phương Minh Nguy”

    “Cảm ơn” Một âm thanh cô đơn già nua vang lên từ trong một góc vắng vẻ.

    Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng phát âm thanh đó, chỉ thấy một ông già vất vả đứng lên, ông cắn chặt hàm răng, đôi mắt đầy nước, run rẩy nói: “Nhiệm vụ này là do tôi ủy thác, cả nhà mười bảy người chỉ còn mình tôi sống, một vạn Hải Đốn là toàn bộ gia sản của tôi, cảm ơn ..."

    Phương Minh Nguy im lặng nhìn ông nửa ngày, có thể nhìn rõ từng động tác của ông.

    Tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên trong khu phục vụ. một cô thiếu nữ xinh đẹp vỗ tay, hai mắt cũng tràn đầy nước.

    Tiếng vỗ tay thứ hai, thứ ba vang lên. cho đến khi mọi người trong sảnh liều mạng vỗ tay của mình.

    Ánh mắt của Phương Minh Nguy nhìn một vòng, hắn không nói bất kỳ lời kích động nhân tâm nào, chỉ là lấy nón xuống, chậm rãi cúi người, hành lễ một cái với ông lão may mắn còn sống kia.

    Sau đó hắn xoay người đi đến trước Lôi Âu, túm lấy tên này rồi lôi đi như lôi một con chó, cùng Bảo Bột đi ra ngoài.

    Phía trước bọn họ, tất cả mọi người đều tự động nhường đường. Phía sau bọn họ, tiếng vỗ tay chỉnh tề như tiếng trống gõ vang lên trong nội tâm mỗi con người, cho đến vĩnh viễn.

    Không ai chú ý tới, trong tiếng vỗ tay như mưa rơi này, một ông già đã lặng yên nuốt xuống hơi thở cuối cùng của cả đời mình.

    Chỉ là, hai mắt ông nhắm nghiền, khóe miệng toát ra một nụ cười bình yên, như là buông xuống tất cả tâm sư, bình thản mà an tâm đi...

     
  2. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
    Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc

    Quyển 6: Cảnh Giới Đại Sư.
    Chương 95: Bức cung

    Nhóm dịch: Dungnhi
    Nguồn: vipvandan





    Bước trên đường lớn không chen chúc, trên đầu đội mũ, trên tay xách một người, sự quái dị như vậy đương nhiên là làm cho người ta chú ý vô cùng.

    Nhưng mà Phương Minh Nguy và Bảo Bột đã sớm có chuẩn bị, trên đường có đậu sẵn một chiếc xe siêu cấp, chỉ cần nhìn kiểu dáng và khí phái xa hoa của xe thôi, thì chỉ biết người lái chiếc xe này, cũng tuyệt đối không phải là phú hào bình thường.

    Cho nên khi Phương Minh Nguy ném Lôi Âu lẽn xe, tất cả người qua đường đều tự giác coi bọn họ là không khí Ngay cả vài cảnh sát tuần tra Hải Đốn, cũng làm như không thấy.

    Lẻn xe, Phương Minh Nguy nhẹ giọng nói: “Đi”

    Trên xe có bảy vệ binh đều là lính tinh nhuệ chính thức trong quân đội Nữu Mạn, mỗi người đều là cao thủ thể thuật cấp mười lăm. Hơn nữa gần xe, còn cất giấu trên trăm loại xe khác nhau, trong mỗi xe, đều có mười hai người lính cao cấp, mỗi người bọn họ đều mang theo một cơ giáp nén cao do Khải Duyệt đế quốc chế tạo.

    Khi nào cần, bọn họ lúc nào cũng có thể biến thành mười cơ giáp thủ điều khiển cơ giáp của quốc gia có nền văn minh cấp bảy.

    Thực lực của Cửu Đầu Xà dù với người dân Hải Đốn là vỏ cùng cường đại, nhưng so với quân đội chính quy của Nữu Mạn đế quốc thì chẳng là cái thá gì hết.

    Nếu như Lôi Âu mà biết được, xung quanh có hơn hai ngàn cao thủ thể thuật cấp mười lăm, thì như vậy hắn nhất định sẽ không dám tùy tiện lộ mặt.

    Bảo Bột đưa mắt nhìn Phương Minh Nguy đã cởi mũ xuống, đang có vẻ rầu rĩ không vui, nói: “Tỏi còn tưởng rằng cậu sẽ trả lại một vạn Hái Đốn tệ ấy cho người ta”

    Phương Minh Nguy thở dài nói: “Tỏi cũng không tin ông không nhìn thấy. Thản thể của ông già ấy đã không được, chỉ sợ... ”

    Tuy Phương Minh Nguy không nói ra, nhưng Bão Bột cũng hiểu hết ý to của hắn, khẽ gật đầu, nói: “Cũng tốt, coi như là giải quyết giùm ông ấy một gánh nặng...”

    Nhưng giờ phút này, bọn họ không còn biết rằng, ngay giây phút khi bọn họ vừa rời khỏi sảnh, thì ông già ấy cũng đã yên tâm rời đi.

    Vỗ hai tay, Bảo Bột đột nhiên hào hóng nói: “Ai tới thẩm vấn tên này, cậu, hay là tỏi?”

    Phương Minh Nguy khẽ giật mình hỏi: “Chuyện này còn cần chúng ta đích thân ra tay

    Bảo Bột cười hắc hắc nói: “Đã lâu lắm rồi không chơi trò này, hôm nay đột nhiên muốn ta tay thụ thế nào, có hóng thú không?”

    Phương Minh Nguy nhìn hai mắt tố sáng của Bão Bột, bất chợt rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu. Nhưng trong lòng hắn lại nổi lên một nghi vấn, người này trước khi trở thành đại sư, rốt cục đã làm công việc gì?

    Bảo Bột vươn tay vỗ lên đầu của Lôi Âu, một cổ nội kình vọt vào, lập tức làm cho hắn giật mình tỉnh dậy.

    Lỏi Âu mơ màng mở mắt ra, lập tức nhìn rõ tình huống trước mắt, trong mắt hắn liền lóe ra một tia hoảng sợ.

    Hắn không ngu ngốc, trong giây phút bị Bảo Bột đánh, hắn cũng biết được thực lực của đối phương, cũng biết chỉ có cao thủ cấp đại sư, mới có thể dễ dàng đánh bại mình. Cho nên Lôi Âu bây giờ vô cùng thành thật, căn bản là không có ý niệm chống cự trong đầu.

    Phương Minh Nguy hứng thú lĩnh hắn một cái, cười nói: “Tên nhóc này rất thông minh Bảo Bột, ông có thể không cấn bóc cung”

    Tuy số tuổi của Phương Minh Nguy không bằng Lôi Âu, nhưng hắn lại gọi Lôi Âu là tên nhóc vô cùng thuận miệng, mà Bảo Bột và Lôi Âu cũng không có ý phản đối.

    Dù sao thì trên đời này, kẽ mạnh vẫn làm vua, chỉ cần có thực lực tuyệt đối, đừng nói gọi người ta là tên nhóc, cho dù gọi là cháu nội, người khác cũng kính cần nghe theo.

    Bão Bột đột nhiên cười lạnh nói: ‘Không dùng hình? Trên đời này có chuyện gì mà không dùng hình lại có thể hỏi ra sự thật chó?”

    Phương Minh Nguy khẽ giật mình hỏi: “Vậy ý của ông là?”

    Bảo Bột không trã lời, mà trực tiếp ta tay, chỉ thấy ông ta lại đưa tay vỗ đấu Lôi Âu, sau đó ra tay như điện, đánh lên thân thể của hắn vài cái.

    Lôi Âu lập tức run rẩy, giống như bị giật kinh phong vậy, run rẩy không ngừng, mặt của hắn vặn vẹo cực độ, khuôn mặt vốn anh tuấn có vẻ vô cùng khủng bố.

    Chỉ là, vỏ luận là hẳn run rẩy thế nào, cũng không thể nhảy dựng lên, càng không cách nào kêu thành tiếng, chỉ có những tiếng giống như thở gấp phát ra từ cổ họng vậy, đem tất cả đau khổ lúc này của hắn biểu lộ ra ngoài.

    Phương Minh Nguy lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng tra tấn điên cuồng này, tim hắn run nhẹ, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.

    Khóe môi của Bảo Bột khẽ nhếch lẽn một nụ cười lạnh, chậm rãi nói: “Cái tư vị này thế nào, thú vị chứ. Nhưng mà tao có thể nói cho mày biết, đây chỉ là thủ đoạn tra tấn cơ bản nhất, nếu như mày còn không chịu nói, tao vô cùng vui vẻ thì triển ba mươi sáu phương phép tra tấn khác nhau trên người mày”

    Âm thanh trong cổ họng của Lôi Âu tựa hồ phát ra lớn hơn một chút, giống như đang khẳn cầu, hoặc giống như đang phát tiết, làm cho người ta nghe xong mà có cảm giác như rợn cả da đầu.

    Bảo Bột có tai mà như điếc, lầm bầm: “Cho mày năm phút, nếu như mày nghĩ thông suốt, thì nói cho tao biết”

    Dứt lời, ông liền dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, Phương Minh Nguy nuốt nước miếng, miễn cưỡng giữ bình tĩnh trên mặt, nhưng ở trong này lại nghe thấy tiếng thở dốc liên tục, Phương Minh Nguy thật sự có cảm giác sống một ngày bằng một năm rồi.

    Bản thân hẳn chỉ là người đứng xem mà có cảm giác như vậy, thì Lỏi Âu gặp thống khả chắc hẳn càng có xúc cảm sâu hơn.

    Sau mười phút, Bão Bột mới mở mắt ra, hỏi:”Mày nghĩ thông suốt chưa? Nói cho tao biết”

    Âm thanh trong cổ họng Lỏi Âu giống như là nặng thêm vài phần, vang dội thêm vài

    Bảo Bột nhướng mày, nói: “Tại sao không nói chuyện, còn chưa nghĩ thông suốt à? Vậy chậm rãi nghĩ đi”

    Tiếng thở dốc của Lỏi Âu lại càng vang dội hơn, mà ngay cả Phương Minh Nguy cũng nghe thấy được tiếng kêu rên từ trong tuyệt vọng vang lên.

    Rốt cục đã không nhịn được, Phương Minh Nguy nhắc nhờ: “Bảo Bột, hắn hình như là không nói ta lời”

    Bảo Bột kinh ngạc nhìn Phương Minh Nguy, lắc đầu, lúc này mới nói: “Thật không, có thể là tôi quên” ông tự tay vỗ vài cái lên người Lôi Âu, Lôi Âu lập tức thở hồn hển vài hơn, phát ra thư giác nhất thời, chỉ là làm cho người kỳ quái chính là, sau khi hắn nhặn lấy đau khổ lớn như vậy, mà trên người thậm chí còn không có một giọt mồ hôi.

    Nhưng mà, sau khi Lôi Âu thở xong, câu đầu tiên chính là: “Tôi nói, cái gì tôi cũng nói”

    Giọng nói của hẳn giống như kim loại ma xát nhau, khàn khàn khó nghe, hiển nhiên là trải qua một đợt tra tấn, đã khiến cho hắn hoàn toàn mất đi ý chí chống cự.

    Bão Bột thở dài thắt vọng một hơi, tựa hồ vô cùng thất vọng về biểu hiện của Lôi Âu. Mà Lôi Âu cũng cảm nhận được rõ ràng ý tứ của Bão Bột, thân thể của hắn run rẩy một hổi, nhưng lần này hoàn toàn là do sợ.

    Phương Minh Nguy khẽ lắc đầu, trong lòng phát lạnh. Nếu như đổi lại là hắn, khi đối mặt với thủ đoạn tra tấn độc ác của Bảo Bột, chỉ sợ là còn biểu hiện khùng hoảng hơn cả Lôi Âu.

    “Sào huyệt của Cừu Đầu Xà ở đâu?” Bảo Bột thuận miệng hỏi.

    Hai mắt Phương Minh Nguy mờ to lên, bất ngờ nhìn Bão Bột. Đối với người bình thường mà nói, hang ồ của Cửu Đấu Xà nằm chỗ nào, đương nhiên là không rõ ràng rồi. Nhưng đối với thế lực sau lưng Phương Minh Nguy và Bảo Bột mà nói, thì nếu ngay cả chuyện này mà cũng không tra ra được, vậy ngành tìm báo của Nữu Mạn đế quốc và thủ hạ của Tam thiếu

    “Hoang Vu tinh hệ, hành tinh thứ năm’' Lôi Âu trã lời không chút do dự.

    “Lực lượng phòng ngự bên trong tinh cầu thế nào, phân phối ra sao?”

    Lôi Âu vô cùng sảng khoái đem tất cả những gì hắn biết kể ra một lần. Phương Minh Nguy vừa nghe, vừa so sánh với tình báo do Nữu Mạn đế quốc thu thập, phát hiện ra hoàn toàn tương xứng, cho dù là có chút khác biệt, nhưng cũng không có ý nghè lắm. Nhưng mà cũng chỉ có như thế, mới biết rõ được là Lôi Âu có nói dối hay không. Bởi vì bất luận ngành tình báo nào cũng khó có khả năng thu thập tin tức đầy dù như thế. Có lời khai của Lôi Âu tăng thêm sự thật, đã đủ để bọn họ tìm một con đường đi thẳng đến đó.

    Đương nhiên, con đường này cũng chỉ dành cho cơ giáp và chiếm hạm loại nhỏ. Chiến hạm cỡ trung thì không cách nào lọt qua được.

    Sự tra tắn của Bảo Bột vô cùng có kỹ xảo, đầu tiên là hỏi thăm về một số vấn đề bình thường. Sau đó từng bước xâm nhập, chỉ cần Lôi Âu mà hơi do dự một chút, lập tức chịu phái cực hình đau đớn từ trong nội tâm ra ngoài. Đến cuối cùng, Lôi Âu thậm chí còn không dám suy nghĩ, tất cả vấn đề đều thốt ra cà, một chút dừng lại cũng không có.

    Phương Minh Nguy ở bên cạnh nghe mà bội phục, nhưng trong lòng lại phát hiện một tia bất an, hắn cũng không biết mình đang hoài nghi và nghi kỵ cái gì, nhưng chính là loại cảm giác như vậy, khiến cho hắn cảm thấy võ cùng kỳ quái, thậm chí là tim còn đập nhanh lên.

    Giờ phút này, Bão Bột đã dừng hỏi, dựa theo kinh nghiệm của ông, đã đem tất cả trong đầu Lôi Âu lấy ra, trên cơ bán là không còn khả năng lấy ra thêm cái gì mới nữa.

    Phương Minh Nguy cau mày, lẳng lặng nhìn Lôi Âu đang cuộn lại thành một cục, chút cám giác không may trong lòng càng lúc càng đậm.

    “Phương đại sư, cậu làm sao vậy?” Bão Bột kinh ngạc hỏi.

    “Bảo Bột đại sư, ông hỏi xong rồi?”

    “Đúng vậy?”

    “Còn cần bồ sung gì không?”

    “Không cần” Bảo Bột đột nhiên giật mình ông hiểu lầm ý của Phương Minh Nguy, cười nói: “Nếu đã hỏi xong, vậy người này không còn tác dụng nữa, cậu thích xử trí thế nào thì cứ

    Ánh mắt của Phương Minh Nguy vẫn một mực không rời khỏi Lôi Âu.

    Khi Lỏi Âu nghe xong những lời này, thân thể rõ ràng run nhẹ lên. Xem ra hắn vô cùng hiểu rõ, tù binh mất đi giá trị lợi dụng thì phải chịu đãi ngộ thế nào.

    Nhưng mà trong mơ hồ, Phương Minh Nguy lại cảm thấy trong sụ sợ hãi của Lôi Âu, lại có một tia đắc ý nho nhố.

    Từ khi Phương Minh Nguy thăng lẽn làm đại sư tinh thần hệ xong, không chỉ đơn thuần là đề cao lực lượng tinh thần lên gấp mấy lần, mà ngay cả linh cảm bản thân cũng có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

    Đương nhiên, Phương Minh Nguy bất ngờ đem hai lực lượng bất đảng tính chất này hợp lại thành một cũng tăng độ nhạy tinh thần của nó lên.

    Cho nên giờ phút này Phương Minh Nguy mới có thể cảm thấy một ít thay đồi khác thường trong tình thần của Lôi Âu.

    Chậm rãi cúi đầu, Phương Minh Nguy nhìn vào Lôi Âu mệt mỏi không chịu nổi, ánh mắt thanh tịnh không gợn sóng, giống như một giếng nước thâm sâu, có thể bắn lén tâm sự đối phương.

    Ánh mắt của Lỏi Âu khi tiếp xúc với ánh mắt của Phương Minh Nguy, tự nhiên run lên, vô thóc dời đi.

    Phương Minh Nguy chậm rãi hỏi: “Mày còn gì muốn nói không?”

    “Không, đã không còn” Lôi Âu lập tóc phủ nhận.

    “Vậy thật kỳ quái, vì sao tao luôn cảm thấy mày tựa hồ còn che giấu cái gì?”

    Sắc mặt của Lôi Âu trong nháy mắt đã trở nên cực kỳ khó coi, Bão Bột hơi đổi sắc, bật cười nói: “Không thể tưởng được, ngay cả tao cũng bị mày giấu được, tốt, rất tốt!”

    Nghe thấy lời của Bảo Bột xong. Lôi Âu rốt cục không nhịn được, lớn tiếng tru lên: “Tao nói, tao nói toàn bộ, nghe nói sau ba ngày, sẽ có ba vị cao thủ đỉnh cấp đến tảng bộ tọa trấn”

    “Cao thủ đỉnh cắp?”

    “Đúng, là ba vị đại sư tinh thần hệ của Nguyệt Hanh đế quốc” Lôi Âu kêu khóc: “T ao chỉ biết là có ba người đến, nhưng không biết cụ thể là ai”

    Phương Minh Nguy và Bảo Bột nhìn nhau, tin tóc này rất quan trọng. Nếu như trong khi đánh lén đối phương, mới phát hiện ra trong quân doanh của đối phương có ba cao thủ đỉnh cấp cấp đại sư tọa trấn, thì đúng là một chuyện làm cho người ta tuyệt vọng.

    Khẽ gật đầu, Phương Minh Nguy nói: “Bão Bột đại sư, hắn hẳn là không nói láo, phỗng chừng không còn thứ gì có thể nạy ra từ miệng của hắn”

    Xe dằn dần chậm lại, xem ra đã đến cảng vũ trụ gần thành phố.

    Bảo Bột quang minh chính đại mang Lôi Âu đi, theo Phương Minh Nguy bước lên một phi thuyền đã đậu sẵn ở đây.

    Đến nơi này rồi, Bảo Bột tiện tay ném ra, vứt Lôi Âu xuống đất. Mà khi ném như vậy, trên người Lôi Âu lập tức ướt sũng, chỉ trong chốc lát mà toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

    Phương Minh Nguy âm thầm tán thưởng, thủ phập của Bão Bột quả nhiên là không tưởng tượng nổi, lại có thể phong bế mồ hôi trên cơ thể một thời gian dài như vậy, quá thật có chỗ độc đáo.

    Nhưng mà đối với loại thủ pháp tra tấn này, Phương Minh Nguy cũng không có bất kỳ hứng thú nào hết. Bởi vì theo hắn thấy, dưới tay đã có một cao thủ chuyên bức cung rồi, một chút thủ đoạn nhố này không đáng để hắn dụng tâm học tập.

    Bảo Bột phủi tay, hỏi: “Phương đại sư, thứ cần hỏi đã hỏi, cậu định làm thế nào?”

    “Đương nhiên là vẫn dựa theo kế hoạch!”

    “Nhưng bọn chúng sẽ có ba vị cao thủ đỉnh cấp”

    “Không sao cả' Phương Minh Nguy cười tự tin, nói: “Tất cả giao cho tôi”

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)