FULL  Hài  Khoa Huyễn Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc - Free 900 - Thương Thiên Bạch Hạc

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
    Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc

    Quyển 6: Cảnh Giới Đại Sư.
    Chương 24: Trò khôi hài

    Nhóm dịch: Dungnhi
    Nguồn: vipvandan





    “Bốp”! Một trong những vị thiểu tá trê tuổi nhất đế quốc Lâm Tự Nhiên bỗng nhiên hai chân dập lại, sau đó hắn cao giọng nói: “Tướng quân, thuộc hạ không dám”.

    “Không dám?” Lâm Đức Bưu dùng dùng nổi giận quát: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Cái nào Thân vương đột phá, thành đại sư tình thần hệ?”

    “Tướng quân, là Thân vương điện hạ Phương Minh Nguy”.

    “Thúi lắm” Lâm Đức Bưu giận dữ nói: “Hai giờ trước, ngươi đã nói như thể nào? Phương Minh Nguy đột phá là bức tường thể thuật, kiếp nầy không có khả năng tiến triển ở tinh thần hệ” Lâm Đức Bưu giận dữ vung tay lên, may mán hắn tuy tức giận, nhưng cuối cùng không có khí giận lên đầu, cho nên lần này là hướng về phía bên kia màn hình lớn đánh tới.

    Ầm một tiếng vang thật lớn, vách tường bên cạnh lập tức vờ tan ra, xuất hiện một lỗ hống lớn.

    Lâm Tự Nhiên hít sâu một hơi, theo góc độ của hắn có thể đơn giản nhìn thấy lỗ hồng này, không khỏi toàn thân rét run, nếu như một quyền này là đánh vào trên người mình ■ Ễ.

    Hắn nuốt nước bọt, xem ra mình đã trực tiếp đắc tội với vị lãnh đạo này.

    Tiếng ồn ào không ngừng vang lên, mấy tên hộ vệ như bay đuối tới.

    Lâm Đức Bưu xanh mặt, quát lớn: “Đều cút đi cho ta.

    Vừa dứt lời, tất cả mọi người bịt tai chạy như điên, ai cũng không dám trêu chọc vị đã ở biên giới thể thuật đại sư đang nổi giận này.

    Nhưng mà, thanh âm của Lâm Đức Bưu cũng không có đem tất cả mọi người dọa đi, lão quản gia kia lại chậm rãi đi đến, mà Lâm Đức Bưu nhưng không có bất luận xu thế gì muốn bùng nổ.

    “Lâm Tự Nhiên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ chỉ tiết một lần”.

    “Vâng” Lâm Tự Nhiên không dám chậm trễ, đem chuyện mà mình hiểu biết nói rõ ra một phen.

    Lâm Đức Bưu sắc mặt thay đỗi khó dò hỏi: “Ngươi là nói. Phương Minh Nguy một mình cứ thế mà sau khi đột phá bức tường thể thuật, lại bế quan một tháng, lại lần nữa khó hiểu đột phá bức tường tinh thần hệ cấp mười lăm sao?”

    Lâm Tự Nhiên khó nhọc gật đầu.

    Lâm Đức Bưu ánh mắt sáng ngời nhìn hắn hỏi: “Nói lời này, ngươi tin tưởng sao?”

    Lâm Tự Nhiên khẽ giật mình cười khổ nói: “Tướng quân các hạ, đây là Dương Minh Minh đại sư nói lại, thuộc hạ không dám không tin”.

    “Dương Minh Minh à...” Lâm Đức Bưu trầm tư một lát, rồi nói: “Ta hiểu rồi, ngươi đi xuống đi”.

    “Vâng”.

    Lâm Tự Nhiên ngắt thông tin, đột nhiên cảm thấy lưng ướt sũng cực kỳ khó chịu, lúc này mới biết, vừa rồi nói chuyện đã khiến cho hắn chảy một thân mồ hôi lạnh.

    Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Hải sảnh, trong lòng cực kỳ ảo não. Vốn cho rằng đi theo Dương Minh Minh đại sư, là một cơ hội lãnh giáo khó được, nhưng mà không ngờ lại đụng phải chuyện của Phương Minh Nguy này. Bản thân lại phải đứng ở giữa, hướng về phía lãnh đạo trực tiếp báo cáo hai kết quả hoàn toàn khác biệt nhau.

    Từ nay về sau. Là phúc là họa, vậy khó có thể đoán trước.

    Cũng như vậy, sau khi ngắt thông tin, Lâm Đức Bưu cũng đứng ngấn người ở tại chỗ.

    Nửa giờ trước. Hắn vừa mới từ chỗ của bệ hạ đi ra, hơn nữa hướng về phía bệ hạ bẩm báo một tin tức xấu không thể nào xấu hơn. Nhưng mà, vào nửa giờ sau, hắn lại phải đến đưa một tin tức như là một vở hài kịch địa ngục hóa thiên đường vậy.

    Một loạt biến hóa này, coi như là hắn, cũng có chút ít đáp ứng không

    kịp.

    Thở dài một hơi, Lâm Đức Bưu nói: “Lão quản gia, chuẩn bị xe”.

    “Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?”

    “Đi hoàng cung, yết kiến bệ hạ”.

    “Thiếu gia” Lão quản gia khẽ giật mình nói: “Ngài vừa mới từ trong hoàng cung trở về, nếu như lại tới nữa, chỉ sợ bệ hạ sẽ không cao hứng”.

    Lâm Đức Bưu cười khổ một tiếng nói: “Coi như là bệ hạ mất hứng, ta cũng không thể không đi. Ài, Dương Minh Minh Nghiêm tiên sình hai người các ngươi hại chết ta rồi”.

    Đêm khuya, một chiếc xe bay xa xỉ chậm rãi tiến nhập hoàng cung.

    Nếu như là người bình thường, tại lúc này tuyệt đối không cách nào gặp được bệ hạ. Nhưng mà, thân là Tống thống lình cấm quân Lâm Đức Bưu tự nhiên là một trong những nhân vật ngoại lệ.

    Có lẽ là bởi vì tâm tinh không tốt, cho nên Lâm Thiên cũng chưa có đi nghỉ, hắn ngồi ở trên ghế rồng, lẳng lặng xem một đoạn phim phóng sự, nghe nói Lâm Đức Bưu tới gặp, cũng vẻn vẹn là phất phất tay mà thôi.

    Lâm Đức Bưu cẩn thận đi vào phòng, nhìn hình ảnh những nhân vật trên màn hình lớn, lập tức rõ ràng Lâm Thiên đang xem công tích vì đại của các đời đế vương hoàng thất.

    Hắn tròng mắt vừa chuyến, đột nhiên lớn tiếng nói: “Bệ hạ, đại hỉ”.

    Lâm Thiên khẽ giật mình xoay đầu lại hỏi: “Cái gì?”

    “Bệ hạ, vừa rồi thiểu tá Lâm Tự Nhiên điện báo, Thân vương điện hạ Phương Minh Nguy đã thuận lợi đột phá bức tường tinh thần cấp mười lăm, thành công tiến cấp làm đại sư đệ nhất tinh thần hệ của đế quốc”.

    Lâm Thiên chớp chớp con mắt, rốt cuộc đã hiểu được ý tứ của những lời này. Hắn hai mắt sáng ngời, trong mắt lập tức tràn đầy đấu chí, toàn thằn hơn một loại khí thế không giận mà tự uy.

    “Ngươi nói cái gì? Phương Minh Nguy đột phá?”

    “Đúng vậy”.

    Lâm Thiên hít sâu một hơi nói: “Ngươi không phải nói, Phương Minh

    Nguy cuộc đời này đã không cách nào đột phá nữa sao, tại sao vừa chuyển lưng, hắn lại đã đột phá?”

    Lâm Đức Bưu lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng của hắn thầm mắng, trời mới biết đây là chuyện gì, chẳng lê dưới gầm trời này, thực sự có quỷ sao?

    Nhìn ánh mắt bức thiết của Lâm Thiên, Lâm Đức Bưu đành phải nói: “Bệ hạ, có lê là Thân vương điện hạ thể chất đặc thù, cho nên mới phải không bị giới hạn này”.

    “Thể chất đặc thù?”

    “Vâng” Lâm Đức Bưu trầm giọng nói: “Bệ hạ, ngài còn nhớ rõ không? Thân vương điện hạ đã từng sáng tạo qua kỳ tích trong một tháng, đem lực lượng tinh thần từ cấp mười hai trực tiếp tăng lên tới cấp mười bốn” Dừng một chút, tăng thêm giọng điệu nói: “Trước kia hắn đã có thể làm được, như vậy hiện tại lại làm một lần nữa trong một tháng tăng lên một bậc, cũng không phải là chuyện lạ gì”.

    Lâm Thiên thần sắc có chút có quái, thật lâu sau mới hỏi: “Phương khanh một lần trước đó tăng lên cấp bậc, chỉ sợ căn bản không cách nào cùng lần này đánh đồng”.

    Lâm Đức Bưu sắc mặt đỏ lên nói: “Bệ hạ minh giám, nhưng mà, Thân vương điện hạ tuyệt đối không thể dùng lê thường để do lường”.

    Lâm Thiên có chút hiểu được gật đầu, ánh mắt ở l trên người âm Đức Bưu xoay chuyển hai vòng, đột nhiên cười nói: “Ngươi hôm nay đêm khuya hai lần tiến cung, thậm chí liên tục mang đến hai tin tức khác nhau, hắc hắc... Chẳng lẽ, ngươi đang trêu chọc trầm sao?”

    Lâm Đức Bưu trên đầu lập tức mồ hôi rơi như mưa, trong lòng của hắn đã sớm đem đám người Phương Minh Nguy, Nghiêm tiên sinh Dương Minh cùng Lâm Tự Nhiên mắng một lần, nhưng mà bệ hạ ngay mặt, hắn căn bản cùng không dám mở miệng, chỉ là cười khổ nói: “Bệ hạ, những tin tình báo này đều là Nghiêm tiên sinh cùng Dương Minh Minh đại sư truyền tới”.

    Thấy được vẻ mặt quẫn bách của Lâm Đức Bưu , hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên cất tiếng cười to nói: “Tốt, nếu như là bọn họ phán đoán, sau này trầm tìm bọn họ tính số là được”.

    Lâm Đức Bưu lúc này mới thở phào một hơi, đem lo lắng trong lòng hoàn toàn để xuống.

    “Lâm tướng quân”.

    “Thần có đây”.

    “Ngươi ngay lập tức đi điện, mời Nghiêm tiên sinh cùng Dương đại sư một lần nữa tra ra một lần, nếu là tin tức xác định ngươi lập tức thúc giục trình báo đoàn, bằng tốc độ nhanh nhất hoàn thành trình báo, không thể kéo dài”.

    “Thần, tuân chi”.

    Trò khôi hài phát sinh ở đế quốc xa xôi cũng không có ảnh hưởng đến Thiên Bằng tinh

    Ở trên tinh cầu yên lặng vô danh tại đế quốc Nữu Man này, lại đang tụ hội bốn vị đại sư trong đế quốc. Tuy vị đại sư trẻ tuổi nhất trong đó thật sự là quá nhỏ, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến sự tôn trọng của mọi người đối với hắn.

    Đêm khuya, trong một gian phòng ngủ rộng lớn vang lên một hồi tiếng thở dốc làm cho người ta huyết mạch sôi trào, sau khi tất cả đà bình tình trở lại, một thanh âm nũng nịu vang lên: “Minh Nguy, anh xem kế hoạch của em như thế nào?”

    Phương Minh Nguy tay đang chậm rãi di chuyền từ lưng xuống mông của Khắc Lỵ Tư, trong miệng lại đáp: “Rất tốt, phần kế hoạch kiến tạo viện khoa học này là ai thiết kế?”

    “Viên Ninh”.

    “Bá vương long?” Phương Minh Nguy khẽ giật mình mà ngay cả bàn tay một mực hoạt động cũng ngừng lại.

    “Đúng vậy, Viên Ninh muội tử là đã tài đã nghệ, sau khi đến Nữu Man, đã học tập từ đầu, nắm giữ tri thức khoa học kỹ thuật đã không kém còi bất luận một học sinh viện khoa học nào” Khắc Lỵ Tư nghiêm mặt nói.

    Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, hắn đương nhiên rõ ràng trình độ khao khát đối với tri thức của Viên Ninh nếu quả thật đem tất cả kỹ thuật hướng về phía nàng toàn diện mở ra, như vậy nàng nhất định sẽ mất ăn mất ngủ học tập, không đem chúng nó nắm giữ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

    “Không sai, rất giòi” Phương Minh Nguy thở dài một tiếng, nếu đối lại là mình mà nói, chắc chán sẽ không có kiên nhẫn lớn như vậy.

    “Viên Ninh muội tử thiết kế đương nhiên là không tệ rồi, nhưng mà” Khắc Lỵ Tư cười duyên nói: “Cái dự toán thi công này là công lao của em”.

    “Em?” Phương Minh Nguy lấy làm kỳ hỏi: “Em sao lại hiểu biết về việc này?”

    Khắc Lỵ Tư tức giận trợn mắt nhìn nói: “Đừng quên, em là một thành viên của gia tộc Khải Lý”.

    Phương Minh Nguy khó xử cười, ÔM vòng eo mềm mại không xương của nàng, hai người vui đùa ầm ĩ hồi lâu, Khắc Lỵ Tư vỗ lên tay hắn nói: “Nói đứng đắn, em đem tài sản của anh thống kê lại, định ra một kế hoạch phát triển, anh xem thoáng cái đi”.

    Phương Minh Nguy hơi sững sờ, biếu hiện của Khắc Lỵ Tư hôm nay thật sự là khiến cho hắn bị dọa cho nhảy dựng.

    Tùy ý lật xem qua, Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi: “Khắc Lỵ Tư, em làm kế hoạch này từ bao lâu rồi?”

    “Ba năm”.

    “Ba... năm?” Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn nàng, cười khổ nói: “Em thật là có tâm”.

    “Có tâm cũng vô dụng” Khắc Lỵ Tư tự giễu cười nói: “Tốc độ phát triển của anh thật sự là quá nhanh, kế hoạch của em thủy chung là theo không kịp biến hóa của anh. Phần này cũng là vừa mới sửa chữa, đem tinh vực Mễ Tư Lan phong thưởng cũng tính toán vào”.

    Phương Minh Nguy lường lự nói: “Cái này, anh xem không hiểu”.

    “Xem không hiểu cũng không sao” Khắc Lỵ Tư cười uyển chuyển, trên khuôn mặt trắng nõn vũ mị hầu như muốn chảy ra nước: “Chỉ cần anh định ra một phương hướng, còn lại cứ giao cho em”.



     
  2. biglove

    biglove Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    5/7/11
    Bài viết:
    9,835
    Được thích:
    14,144
    Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
    Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc

    Quyển 6: Cảnh Giới Đại Sư.
    Chương 25: Cao thủ mời chiến

    Nhóm dịch: Dungnhi
    Nguồn: vipvandan





    Phương Minh Nguy do dự một chút hỏi: “Vậy Hoa gia thì sao?”

    “Hoa gia đương nhiên là đồng bọn hợp tác thân thiết nhất của chúng ta” Khắc Lỵ Tư cười nói: “Anh yên tâm, người nào có thể sử dụng, người nào không, em đều có chừng mực”.

    Phương Minh Nguy hít sâu một hơi nói: “Em đã có chừng mực, trước kia vì sao không nói?”

    Khắc Lỵ Tư tức giận trợn mắt nhìn nói: “Anh trước kia hướng về phía em cầu hôn sao?”

    Phương Minh Nguy khẽ giật mình khó xử cười, hắn thật sự không nghĩ ra phần kế hoạch này cùng hắn có hướng về phía Khắc Lỵ Tư cầu hôn hay không trong đó lại có quan hệ gì, thật sự là lòng của nữ nhân, như kim dưới đáy biển.

    Sau một lát ôn nhu, Khắc Lỵ Tư bỏ lên, đường cong hoàn mỳ linh lung ở trước mắt Phương Minh Nguy bày ra không xót gì, tuy cũng không phải lần đầu tiên trông thấy, nhưng mà vẫn khiến cho hắn tim đập nhanh như trước.

    Đang định có động tác, lại nghe nàng nói: “Hạ Linh Lung nhờ em, mời anh tới giúp một chuyến”.

    “Hạ sư tỷ?” Phương Minh Nguy động tác hơi bị dừng lại hỏi: “Cô ta tìm anh có chuyện gì?”

    “Không biết” Khắc Lỵ Tư gắt giọng: “Chính anh làm chuyện tốt gì, trong lòng tinh tường, còn muốn em tới nói sao?”

    Phương Minh Nguy lập tức lấy làm kỳ, muốn phân bua, đột nhiên điện thoại trên có tay vang lên, hắn nhìn thoáng qua, trên mặt lập tức thay đổi một vẻ mặt nghiêm túc.

    Duỗi ngón trò đặt ở bên môi, làm ra dấu hiệu chớ có lên tiếng, sau đó mở ra nói: “Lão sư, người tìm con có việc?”

    “Đúng, em đang ở đâu?”

    “Em... đang ở trong phòng ngủ của mình”.

    “Nói bậy, ta mới từ trong phòng của em đi ra, nơi đó một bóng người cũng không có”.

    “A” Một giọt mồ hôi lạnh từ trên đầu Phương Minh Nguy chảy xuống. Hắn ngẩng đầu, trông thấy Khắc Lỵ Tư che miệng lại, trong mắt đầy ý cười, không khỏi trong lòng tức giận, vươn tay một tay, ở trên đinh cao đố hồng kia bắt xuống.

    Khắc Lỵ Tư há to miệng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ hồng, nhưng lại cô gắng nhịn không có kêu ra tiếng. Nhưng nàng tiếp đó đã vươn tay lấy hết sức nhéo lên bên hông Phương Minh Nguy.

    Phương Minh Nguy nhe răng trợn mắt, nhưng lại không dám phát ra một ít thanh âm, có chịu sự đau khổ pha lẫn hạn phúc.

    “Em rốt cuộc ở nơi nào?”

    “Lão sư, con đang luyện công, cố gắng luyện công”.

    “Luyện công?”

    “Đúng vậy, vì gia tộc con phải tiếp tục cố gắng, con phải cố gắng luyện công, vì bọn họ cung cấp một hoàn cảnh sống tốt đẹp” Phương Minh Nguy kiếm cớ nói.

    “Được rồi, nhanh đi đến phòng của ta”.

    “Bây giờ?” Phương Minh Nguy nhìn đồng hồ nói: “Có thể quấy rầy người nghỉ ngơi không?”

    “Không, mau tới đây”.

    Nhìn điện thoại đã bị ngắt máy, Phương Minh Nguy thở dài, nói: “Lão sư cũng thật là, giờ này mà còn tìm anh”.

    Khắc Lỵ Tư che miệng cười duyên nói: “Vương Nguyên soái biết anh đang ở đây làm chuyện xấu. Cho nên mới muốn bắt anh đi”.

    “Không đâu” Phương Minh Nguy nghiêm mặt nói: “Anh đang vi chế tạo đời sau mà cố gắng, lão sư sẽ không trách anh”.

    Khắc Lỵ Tư khẽ gắt một tiếng nói: “Ngươi đời sau sao. Sớm đã có rồi”.

    Phương Minh Nguy lập tức nhớ tới tỷ muội Phác Xảo, sắc mặt buồn

    bã.

    Khắc Lỵ Tư nhu hòa vuốt vẻ cái lưng rộng lớn của hắn nói: “Không cần lo lắng, hôm nay anh đã là đại sư tinh thần hệ chân chính các nàng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chuyện gì”.

    Phương Minh Nguy im lặng gật đầu, hướng về phía Khắc Lỵ Tư cười, sau đó chinh lý thoáng cái y phục, hướng về phía phòng của lão sư đi đến.

    Chỗ mà Vương Tự Cường ở, tự nhiên là một trong những chỗ tốt nhất trên Thiên Bằng tinh

    Đương nhiên, ở đây dù sao cũng là vừa mới xây dựng xong không bao lâu, còn không cách nào so sánh cùng học viện mà Vương Tự Cường khổ tàm kinh doanh nhiều năm. Nhưng cũng may địa thế khoáng đạt, thiết bị đầy đủ hết, thật cũng không có cái gì không thuận tiện.

    Còn chưa có đi vào gian phòng của Vương Tự Cường, Phương Minh Nguy đã cảm nhận được ba cỗ khí thế cường đại. Tuy chúng nó biểu hiện mười phần áp lực, nhưng tồn tại của chúng giống như là ba ngọn đèn sáng ở trong đêm tối, muốn làm cho người ta xem nhẹ cũng khó.

    Phương Minh Nguy lập tức hiểu rằng, ngoại trừ lão sư ra, ngay cả Nghiêm tiên sinh cùng Dương Minh Minh cũng ở nơi đó.

    Từ khi hắn đã trở thành cao thủ cấp đại sư chân chính mới có cảm giác nhạy cảm như thể. Nếu như là trước kia, đám người Vương Tự Cường bọn họ một khi thu liễm khí tức bản thân, Phương Minh Nguy cũng đừng nghĩ cảm ứng được. Nhưng mà hiện tại đà khác, chỉ cần cách xa trong vòng trăm mét, hai bên có thể cảm ứng được sự tồn tại lẫn nhau.

    Bước chân có chút dừng lại, Phương Minh Nguy ở ngoài cửa nói: “Lão sư, con đã tới”.

    “Tiến vào đi”.

    Phương Minh Nguy đi vào phòng, quả nhiên, ngoại trừ Vương Tự Cường ra, còn có Nghiêm tiên sinh cùng Dương Minh Minh.

    Hướng về phía hai người bọn họ khẽ gật đầu chào, hai người bọn họ cũng không có chút nào trách cứ Phương Minh Nguy thất lễ.

    Ở trong vũ trụ, dù sao cũng là dùng thực lực mà nói chuyện, Phương

    Minh Nguy đã trở thành một trong đại sư, tự nhiên là có tư cách cùng bọn họ ngồi ngang hàng.

    Hơn nữa quan trọng nhất là, Phương Minh Nguy là đại sư tinh thần hệ hiếm thấy, hai ngày phía cùng Dương Minh đọ sức, càng biểu hiện ra thực lực không thua kém đối thủ, cho nên hắn có thể được Dương Minh cùng Nghiêm tiên sinh tôn trọng.

    “Minh Nguy, có biết tại sao phải tìm con đến không?” Vương Tự Cường hỏi.

    Phương Minh Nguy cúi đầu, thầm nghĩ ta làm sao có thể biết được? Nhưng mà đối mặt với lão sư, vẫn cung kính nói: “Đệ tử không biết, xin lão sư chỉ điểm”.

    Vương Tự Cường chỉ tay vào hai người bên cạnh nói: “Ta cùng với Dương Minh Minh và Nghiêm tiên sinh thương lượng hai ngày, rốt cuộc quyết định cùng một chỗ đưa con đi tham gia thí luyện tại Khải Nhạc”.

    “Lão sư, ngời nói là thí luyện chẳng lẽ là đệ tử lấy được khảo nghiệm đại sư sao?” Phương Minh Nguy nhướng mày, hai ngày này không ít lần nghe được hai từ thí luyện này, hắn tuy hối qua không ít người, nhưng tựa như ngoại trừ ba người Vương Tự Cường ra, những người khác cũng chỉ là tin vỉa hè, không đủ để tin, cho nên hắn giờ phút này rốt cuộc hỏi tới.

    “Không” Dương Minh đứng lên, trên khuôn mặt đỏ bừng như mới uống rượu nổi lên nụ cười: “Thân Vương điện hạ nếu như là đã đột phá bức tường tinh thần hệ cấp mười lăm, như vậy chỉ cần đi đế quốc Khải Nhạc, là có thể được liên minh những người tu luyện tinh thần ban phát chứng thực”.

    Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động, lập tức nghĩ tới không gian giới chỉ ngoài ý muốn có được đang giấu ở trên phi thuyền kia.

    “Dương đại sư, chúng ta là đi chứng thực trước sao?”

    Dương Minh Minh ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, cười nói: “Ngươi giống như đối với chứng thực cảm thấy rất hứng thú”.

    “Đúng” Phương Minh Nguy thẳng thắn thừa nhận: “Ta từng ở trên người nhị vị đại sư tinh thần hệ của đế quốc Khải Duyệt thấy được hai thân phận giới chỉ có tác dụng không gian. Nếu có thể, ta cùng muốn có một cái”.

    Dương Minh Minh nhìn Vương Tự Cường, cười nói: “Nói tới không gian giới chi, lão sư ngươi đã chuẩn bị cho ngươi một cái rất tốt, bảo đảnh ngươi hài lòng”.

    Phương Minh Nguy hai mắt sáng ngời, nghe giọng điệu của Dương Minh Minh tựa như trong tay lão sư cũng có không gian giới chỉ, nhưng mà theo hắn biết, dạng trang bị này, chỉ có đại sư tinh thần hệ mới có thể sử dụng, mà đại sư thể thuật hệ lại không cách nào sử dụng mới đúng.

    Vương Tự Cường mỉm cười nói: “Minh Nguy, thứ gì của con, nhất định sẽ cho con. Nhưng mà con nếu như đã là một thành viên trong các đại sư, như vậy ta hỏi con, đối với đại sư có cái nhìn như thế nào?”

    “Cái nhìn?” Phương Minh Nguy khẽ giật mình suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại sư rất mạnh, vô luận là thể thuật hệ, hay tinh thần hệ, đều rất mạnh”.

    “A, mạnh đến tình trạng nào?”

    Phương Minh Nguy gãi gãi đầu nói: “Nếu như con không phải tấn thăng đến cảnh giới đại sư, như vậy hai ngày trước, tuyệt đối không cách nào tại công kích của Dương đại sư mà thoát thân được”.

    Ngày đó Dương Minh Minh tuy trên người mang theo sát khí nồng đậm, nhưng mà sau khi thử tay nghề, lại lập tức thu liễm, nói rõ hắn chẳng qua là đang khảo nghiệm thực lực chân chính của Phương Minh Nguy mà thôi. Chỉ có điều, sát khí của hắn thật sự là quá mạnh mẽ, cho nên đem Phương Minh Nguy cũng đè ép xuống.

    Nhưng mà, chính vì như thế cho nên mới khiến cho hắn liên tiếp sử ra hai chú ngữ, lấy ra bản lãnh áp đáy hòm chân chính của mình cùng làm cho Dương Minh Minh cùng Nghiêm tiên sinh từ đó cũng không dám có tâm lý khinh thường gì.

    Vương Tự Cường thâm ý sâu sắc nhìn hắn một cái nói: “Đây là đánh giá của con đối với đại sư sao?”

    Chăm chú suy nghĩ, Phương Minh Nguy nói: “Đệ tử từng tại tinh hệ Ngải Mạc Nhĩ thấy qua tình huống hai vị đại sư tinh thần hệ đế quốc Khải Duyệt điều khiển chiến hạm cấp Thắng Lợi. Dưới sự thao túng của bọn họ lực phát huy đã đến một bước lớn nhất, so với thủy thủy đoàn bình thường thao túng thì cường đại hơn rất nhiều”.

    “Nhìn đấu pháp của bọn họ, con có cảm giác gì không?”

    Phương Minh Nguy âm thầm hồi tưởng một lần tình huống lúc đó hai huynh đệ Khoa Tư Mạc đánh chết quái thú biến dị, trên mặt cũng hiện ra một tia kinh ngạc.

    “Thật sự là kỳ quái, đệ tử hôm nay nghĩ lại, bọn họ điều khiển chiến hạm cấp Tháng Lợi cũng không có sử dụng vũ khí siêu cấp cường đại gì, nhưng lại dễ dàng đem con quái thú kia đánh chết. Cả quá trình tự nhiên giống như là đã dự đoán sắp xếp xong xuôi cả vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi” vỗ vỗ gáy nói: “Thật là kỳ quái, vì sao trước kia cũng không có phát hiện ra điểm này?”

    Vương Tự Cường bật cười nói: “Trước kia con còn không phải đại sư, tất nhiên nhìn không ra huyền bí trong đó”.

    Phương Minh Nguy gật đầu nói: “Vâng, đã tạ lão sư chỉ điểm”.

    “Cao thú cấp đại sư điều khiển chiến hạm uy lực con đã thấy qua, như vậy con biết uy lực của các đại sư điều khiển cơ giáp không?”.

    “Có giáp?” Phương Minh Nguy ngấn ra nói: “Lão sư, ở trong vũ trụ, tựa như không phải là chỗ để sử dụng cơ giáp”.

    Vương Tự Cường ý vị thâm trường cười nói: “Theo con thấy, nếu là chúng ta thao túng cơ giáp, mà con điều khiển chiến hạm, ở trong vũ trụ gặp gỡ, kết quả như thế nào?”

    Phương Minh Nguy sắc mặt có chút buồn cười, cơ giáp tuy cường đại, nhưng làm sao có thể cùng chiến hạm đối kháng.

    Thấy được vẻ mặt không cho là đúng này của Phương Minh Nguy, Vương Tự Cường cũng không tức giận, chỉ là nói: “Minh Nguy, con lựa chọn một chiến hạm, mặt khác trong ba lão già chúng ta lựa chọn một người, chúng ta đối chiến một lần”.

    “Cái này...”

    “Không cần phải chối từ, chỉ là ở trong khoang không gian giả lập thôi”.

    “Được” Nghe được là ở trong không gian giả lập đối chiến, Phương Minh Nguy lập tức yên lòng.



     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)