Huyền Huyễn Tinh Giới - Không Thần - Chương 105

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Tinh Giới
    Tác giả: Không Thần​
    Nguồn: Truyen.org
    Dịch: Quân Kiếm
    === oOo ===

    Lời Mở Đầu






    Lâm Thiên vốn là một người bình thường, nhưng kể từ khi hắn có được một chiếc nhẫn “Tinh Giới”, hắn liền trở nên không bình thường nữa. Trong Tinh Giới cất giữ hơn một trăm ngàn thế giới, Lâm Thiên có năng lực tiến vào những thế giới đó và mang vật phẩm ra! Văn minh võ hiệp, văn minh ma pháp huyền ảo, văn minh tu chân, văn minh thẻ, văn minh linh hồn… vô tận thế giới, vô tận năng lực, tất cả đều có trong “Tinh Giới”!
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Tinh Giới
    Tác giả: Không Thần​
    Nguồn: Truyen.org
    Dịch: Quân Kiếm
    === oOo ===

    Chương 1: Sơ Đắc Tinh Giới






    Nửa tiếng! Lâm Thiên té trên mặt đất đã nửa tiếng không chút động đậy. Nếu là ở ngoài đường thì hắn đã được người qua đường gọi xe cứu thương đưa tới bệnh viện rồi, nhưng bây giờ lại không có ai gọi cứu thương cho hắn cả. Bên ngoài hành lang phòng ngủ tuy rằng vẫn truyền đến những tiếng ồn ào không ngừng, nhưng trong phòng ngủ của Lâm Thiên ngoại trừ hắn thì không còn ai khác!

    “Không phải nằm mơ, xem ra ta cũng có một ngày may mắn!” Lâm Thiên mở mắt, bất chấp đầu đang đau nhức do va chạm mạnh với sàn nhà, vội vàng giơ tay trái lên nhìn. Ở ngón giữa có một chiếc nhẫn đang phát ra quang mang màu ngân bạch lóng lánh. Hắn hơi sửng sốt một chút rồi trong lòng lại mừng như điên: “Chiếc nhẫn đã biến hoá rồi! Đã nhận chủ rồi sao?”

    Một lúc lâu sau, tâm tình của Lâm Thiên mới có thể dần dần bình ổn lại. Tuy rằng hắn đã xác định tất cả đều chân thật, nhưng hắn vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ!

    Lâm Thiên năm nay mười chín tuổi, là một tân sinh của đại học Hải Thiên, tướng mạo bình thường, thuộc loại người ném vào trong một đám người thì không có một chút nổi bật nào. Duy nhất có một điểm nổi bật chính là thời gian hắn thi đại học, đỗ vào trườn đại học quốc gia Hải Thiên - là một trong hai trường đại học trọng điểm của quốc gia. Vốn cuộc đời của hắn có thể cứ như như vậy bình thường mà trôi qua, không có gì đặc sắc. Nhưng ba ngày trước thần xui quỷ khiến thế nào mà hắn bỏ ra mười đồng tệ mua “Đồ gia truyền” của một người, để rồi bây giờ hắn có muốn bình thường cũng không thể bình thường được nữa!

    Ba ngày trước, Lâm Thiên đã mua chiếc nhẫn kia, nhưng sau khi về nhà hắn đã đem nó bỏ vào trong ngăn kéo. Chiếc nhẫn đen thui đó mà đeo trên tay thì mất mặt chết. Nếu như không phải hôm nay khi hắn thò tay mò mẫm trong ngăn kéo lung tung để máu dính vào chiếc nhẫn, thì có trời mới biết nó còn bị mai một trong ngăn kéo đến khi nào nữa!

    “Vương Hạo, ngươi nói ta nên cám ơn ngươi hay là nên hận ngươi đây?” Lâm Thiên leo lên giường, vừa vuốt ve chiếc nhẫn thì thầm, trong đầu vừa hồi tưởng lại cảnh tượng lúc máu của hắn dính vào chiếc nhẫn.



    “Người hữu duyên, chúc mừng ngươi đã chiếm được Tinh Giới cho do lưu lại. Được rồi, lúc nãy ta có đảo qua trí nhớ của ngươi một chút, ngươi sẽ không để ý chứ hả?” Ý thức Lâm Thiên xuất hiện trong một không gian vô cùng rộng lớn, trước mặt hắn là một khối ánh sáng hình cầu đường kính khoảng một thước. Quả cầu phát ra ánh sáng như mộng như ảo khiến hắn không thể nào thấy rõ được bên trong là vật gì.

    Lúc này Lâm Thiên cảm giác có chút mơ hồ, hắn không hiểu làm sao mà hắn đang ở trong phòng ngủ của mình mà đột nhiên lại xuất hiện trong cái địa phương quỷ quái này.
    “Người hữu duyên, nơi này là không gian trong Tinh Giới, ở đây chỉ có ý thức của ngươi tiến vào mà thôi, mà ta, ừm, ngươi gọi ta là Vô Danh tiền bối đi. Ta chỉ là một tia tàn niệm do bản tôn lưu lại mà thôi!” Bên tay trái Lâm Thiên có một lão giả mặc hắc bào như đọc được suy nghĩ của hắn mà trả lời nghi vấn của hắn.

    “Vô Danh tiền bối, ta sao lại ở chỗ này, Tinh Giới là cái gì?” Lâm Thiên hồi phục lại tinh thần, hướng lão giả cung kính thi lễ rồi hỏi.

    Âm thanh của hắc bào lão giả trở nên mờ ảo như có như không: “Từ năm tỷ năm trước, lực lượng của ta đã đạt tới cực hạn của vị diện này. Ba trăm năm trước, bản tôn của ta đã ly khai khỏi vị diện này. Khi rời đi ta cũng không mang theo thứ gì, mà thật sự ta cũng không có thứ gì để mang theo! Thứ duy nhất để lại chỉ có cái Tinh Giới này. Đây là nơi mà ta cất giữ bí mật của một số nền văn minh thú vị mà ta phát hiện ra trong những năm gần đây, đại khái khoảng hơn mười vạn cái. Bây giờ Tinh Giới này đã thuộc về ngươi cho nên ngươi có cái gì không rõ muốn hỏi thì hỏi nhanh đi, sau đó ta cũng sẽ biến mất trên vị diện này!”

    Hơn năm tỷ năm! Cất dấu các nền văn minh! Lâm Thiên bị lời nói của hắc bào lão giả làm cho chấn động không thôi!
    “Vô Danh tiền bối, người nói nơi này chính là Tinh Giới? Có chứa các nên văn minh?” Lâm Thiên có chút mờ mịt, nơi này ngoại trừ quả cầu trước mắt ra thì bốn phía đều vắng vẻ, cái gì cũng không có, đâu có cái gì gọi là nền văn minh tồn tại!

    Hắc bào lão giả mỉm cười chỉ chỉ quả cầu trước mặt nói: “Bên trong này có hơn mười vạn nền văn minh, hơn mười vạn nền văn minh này ở trong một tinh hệ cũng không nhỏ hơn so với hệ ngân hà của ngươi đâu!”

    “Bên trong này có chứa một tinh hệ?” Lâm Thiên nghi ngờ nói. “Chỉ là một quả cầu nhỏ xíu thế này mà có thể cất dấu văn mình gì sao, tiền bối tính hồ lộng ta sao?”
    Hắc bào lão giả nhàn nhạt cười nói: “Tuy Tinh Giới đã nhận ngươi là chủ, nhưng cũng không có nghĩa là hơn mười vạn nền văn minh cùng hơn trăm triệu ức sinh mệnh trong đó cũng nhận ngươi là chủ nhân. Điều này ngươi phải rõ ràng!”

    “Vậy, Vô Danh tiền bối, Tinh Giới nhận chủ thì ta có chỗ tốt gì?” Lâm Thiên không dài dòng nữa mà trực tiếp hỏi thẳng vấn đề hắn quan tâm nhất.

    Hắc bào lão giả cũng trực tiếp nói: “Tinh Giới nhận chủ thì ngươi có thể tuỳ ý ra vào hơn mười vạn nền văn minh mà ta cất dấu bên trong, đồng thời cứ cách một tuần ngươi có thể tại Tinh Giới có một lần cơ hội được sống lại, mà số lần này sống lại này cũng có thể được tích luỹ! Trong thế giới của Tinh Giới, ngươi có thể học tập một vài thứ và cũng có thể mang theo vài thứ ra ngoài!”

    “Có thể mang ra ngoài? Có hạn chế không?” Cặp mắt Lâm Thiên sáng lên hỏi.
    “Đương nhiên, muốn lấy các thứ trong Tinh Giới ra ngoài cũng cần có mức tiêu hao năng lương tương ứng, các thứ khác nhau thì cần có giới lực khác nhau!”

    “Giới lực? Cái đó làm thế nào để có được?” Lâm Thiên nhíu mày hỏi.

    “Trong Tinh Giới một ngày một đêm có thể hấp thu mười điểm giới lực, giới lực có thể dùng để mang vật phẩm trong Tinh Giới ra, cũng có thể trực tiếp dùng để cường hoá bản thân ngươi. Muốn dùng như thế nào là tuỳ ngươi!”
    Hắc bào lão giả ngưng một lát rồi nói tiếp: “Những thứ khác ngươi sau này có thể hỏi Tiểu Linh – nó là một thập nhị cấp văn minh đế quốc đỉnh cấp quang não. Hiện tại Tinh Giới đã nhận ngươi là chủ thì nó cũng nhận ngươi là chủ nhân! Tiểu Linh, đi ra cho tân chủ nhân của ngươi gặp mặt đi!” Hắc bào lão giả nhìn vào hư không nói.

    Trước mặt Lâm Thiên, bạch quang chợt loé, một tiểu thiên sứ khả ái hiện ra.

    “Chủ nhân, ta là Tiểu Linh!” Tiểu thiên sứ nhìn Lâm Thiên thi lễ.

    “Tiểu Linh, sống chung với tân chủ nhân của ngươi cho tốt! Người hữu duyên, sứ mệnh của ta đã hoàn thành và thời gian của ta cũng đã đến!” Sau đó, hắc bào lão giả liếc mắt nhìn tiểu thiên sứ và Lâm Thiên một lần cuối rồi thân ảnh dần dần biến mất trước mặt Lâm Thiên.



    Bên trong phòng ngủ số 306.

    “Được rồi, làm sao mới có thể đi vào trong Tinh Giới đây?” Lâm Thiên nằm trên gường thầm nói.
    “Chủ nhân, người chỉ cần tập trunh tinh thần lên bề mặt của Tinh Giới là có thể lực chọn ý niệm hoặc thân thể đi vào Tinh Giới.” Âm thanh của Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên.

    “Tiểu Linh, chúng ta có thể giao lưu ý niệm trực tiếp?” Lâm Thiên không nói gì, mà dùng ý niệm trong đầu nói.
    “Đúng vậy chủ nhân, người muốn cho Tiểu Linh biết điều gì thì Tiểu Linh sẽ biết điều đó, giống như những lời vừa nãy chủ nhân nói, nhưng chủ nhân nếu không muốn Tiểu Linh biết điều gì thì Tiểu Linh không thể biết được!”

    Lâm Thiên gật gật đầu rồi tập trung tinh thần lên Tinh Giới trên tay trái hắn, quả nhiên rất dễ dàng phát hiện ra hai lựa chọn: một là cho ý niệm tiến vào Tinh Giới, hai là cho thân thể tiến vào Tinh Giới. Thừa dịp lúc này trong phòng ngủ không có ai, Lâm Thiên lựa chọn cho thân thể tiến vào. Ý niệm khẽ động, thân ảnh Lâm Thiên trên giường liền biến mất.

    “Tiểu Linh, sao nơi này trở nên nhỏ như vậy?” Lâm Thiên xuất hiện trong một gian phòng hình lập phương bốn mét. Gian phòng không có cửa, trên tường tản ra bạch quang nhàn nhạt, ở giữa phòng là một quả cầu đường kính một thước. Tiểu Linh lúc này đang vỗ cánh bay vòng vòng phía trên.

    “Chủ nhân, giới hạn của không gian này là do tinh thần lực của người quyết định. Tinh thần lực hiện nay của ngoừi chỉ có thể chống đõ được giới hạn thế này thôi!”
    “Tiểu Linh, không gian này hẳn là có thể trở thành trữ vật không gian đúng không? Tinh thần lực làm sao để tăng thêm?” Lâm Thiên tò mò hỏi.

    “Đúng vậy chủ nhân, không gian này có thể dùng làm trữ vật không gian. Muốn tăng thêm tinh thần lực thì có rất nhiều phương pháp: có thể thông qua tu luyện, cũng có thể thông qua gien, dược vật, cũng có thể trực tiếp tiêu hao giới lực vĩnh viễn để tăng tinh thần lực của chủ nhân lên hạn mức cao nhất!” Tiểu Linh nói tiếp: “Chủ nhân, tố chất thân thể của người hiên nay rất kém, kiến nghị nên tiêu hao giới lực trước để đề cao tốt chất thân thể, nếu không rất dễ gặp nguy hiểm!”

    “Tiểu Linh, giới lực hiện nay ở Tinh Giới còn bao nhiêu?” Lâm Thiên hỏi.

    “Một trăm linh một điểm, trong đó có một trăm điểm là lão chủ nhân lưu lại cho chủ nhân, còn một điểm còn lại là lúc Tinh Giới nhận chủ hấp thu!”

    “Tiểu Linh, có thể giúp ta kiểm tra thân thể không?”
    “Tiểu Linh đã kiểm tra qua thân thể của chủ nhân rồi, người có muốn xem kết quả không?” Tiểu Linh nhìn Lâm Thiên nói.
    Lâm Thiên gật đầu: “Cho ta xem đi!”

    Một đạo quang mạc xuất hiện trước mặt Lâm Thiên.

    Cường độ tế bào: 45.
    Bình quân của người bình thường: 50.
    Bình quân của chiến sĩ bình thường: 100.
    Bình quân của đặc chủng chiến sĩ: 200.

    Sức sống tế bào: 43.
    Bình quân của người bình thường: 50.
    Bình quân của chiến sĩ bình thường: 100.
    Bình quân của đặc chủng chiến sĩ: 200.

    Tinh thần lực: 62.
    Bình quân của người bình thường: 50.
    Bình quân của chiến sĩ bình thường: 100.
    Bình quân của đặc chủng chiến sĩ: 200.

    Lâm Thiên đổ mồ hôi, ngoại trừ tinh thần lực so với người bình thường cao hơn một chút. Còn lại, cường độ tế bào và sức sống của tế bào đều thấp hơn bình quân của người bình thường.
    “Tiểu Linh, cường độ tế bào này và sức sống của tế bào là cái gì?” Lâm Thiên thắc mắc.

    “Một tế bào có thể chứa đựng năng lượng càng nhiều thì cường đồ tế bào càng lớn. Cường độ tế bào tỉ lệ thuận với lực lượng, tốc độ, phòng ngự … Còn sức sống tế bào càng mạnh thì khả năng chống lại trạng thái dị thường càng mạnh. Ví dụ như đồng dạng là trúng độc, thì người có tế bào có sức sống càng mạnh thì khả năng kháng độc sẽ mạnh hơn. Chủ nhân, người có hay không tiêu hao giới lực để tăng cường tố chất thân thể?”

    “Một điểm có thể tăng thêm bao nhiêu?” Lâm Thiên hỏi.
    “Một điểm có thể tăng thêm một điểm cường độ tế bào hay một điểm sức sống của tế bào hoặc là một điểm tinh thần lực.” *

    Lâm Thiên trầm tư một hồi: “Cho ta cường độ tế vào và sức sống tế bào mỗi cái tăng bốn mươi điểm, còn lại hai mươi mốt điểm thì tăng cho tinh thần lực.” Vốn Lâm Thiên không định gia tăng tinh thần lực, nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề: nếu như tinh thần lực quá thấp sợ là không thể khống chế được thân thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ!

    “Vâng thưa chủ nhân!” Tiểu Linh dứt lời, một màn bạch quang bao phủ lên người Lâm Thiên. Sau khoảng mười phút, bach quang biến mất: “Chủ nhân, đã hoàn thành!”
    Lâm Thiên nắm chặt quyền đầu, cảm giác tràn ngập lực lượng khiến hắn say mê không thôi, tinh thần lực gia tăng khiến suy nghĩ của hắn cũng linh hoạt hơn không ít.

    “Chủ nhân, bên ngoài phòng ngủ của người có người gõ cửa.” Tiểu Linh nói.

    “Lập tức đưa ra ra ngoài! Tinh Giới có thể ẩn hình đúng không? Ẩn hình đi!” Lâm Thiên vừa nói xong thì đã xuất hiện trên giường ngủ của hắn. Ánh mắt đảo qua bàn tay trái, quả nhiên đã không còn nhìn thấy Tinh Giới nữa. Cái này không đơn giản chỉ là ẩn hình, hắn cảm giác Tinh Giới đã dung hoà vào huyết nhục của chính hắn.
    “Chủ nhân, Tinh Giới đã nhận chủ nên có thể dung hợp vào trong cơ thể!” Thanh âm của Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên.

    Phanh! Phanh! Phanh!
    “Lão tam, ban ngày ban mặt mà ngươi khoá cửa làm gì, không phải là ở trong đó nghiên cứu hành vi nghệ thuật gì đó chứ?” Giọng nói của Tả Vân Phi từ bên ngoài oang oang truyền vào. Lâm Thiên từ trên giường đứng lên, trong lòng cười khổ. Thanh âm của tên Tả Vân Phi này cũng không nhỏ, chỉ sợ cả tầng lầu này nghe thấy rõ một mồn. Cái tên này …

    Vừa đi ta mở cửa, Lâm Thiên vừa mạnh mẽ dùng tinh thần lực khống chế lực lượng của hắn, mặc dù chư được tốt lắm nhưng cũng không để sàn nhà bị in một dấu chân nào. Cường độ tế bào của hắn bây giờ là 85 điểm, so với người bình thường cao hơn không ít nhưng vẫn không thể so được với chiến sĩ bình thường.

    Cửa mở, Tả Vân Phi, Nguỵ Phong, Tiêu Bạch lần lượt đi vào phòng. Ở đại học Hải Thiên thì bốn người ở chung một phòng, qua một tháng quân huấn, bốn người Lâm Thiên ở chung cũng không tệ lắm. Dù sao cũng đều là thanh niên, hơn nữa còn phải cùng nhau sống chung trong bốn năm đại học.

    “Lão tam, là ai làm?” Ba người Tả Vân Phi đều chăm chú nhìn vào vết thương hẹp dài trên cánh tay trái của Lâm Thiên. Vốn Lâm Thiên có thể trực tiếp tiêu hao giới lực đem vết thương này xoá đi nhưng như vậy sẽ làm người khác hoài nghi, vết thương không nhỏ, làm sao có thể nhanh lành như vậy được? Hơn nữa, làm vậy tiêu hao giới lực cũng không ít. Mà Lâm Thiên cũng không để Tiểu Linh xoá đi vết thương này là do tinh thần lực hiện tại của hắn đã đạt tới 83 điểm, một chút đau đớn như thế hắn vẫn chịu được.

    “Không có gì, là ta tự mình không cẩn thận thôi!” Lâm Thiên lắc đầu nói.

    “Lão tam, ngươi không coi chúng ta là huynh đệ đúng không? Con bà nó, tên vương bát đản nào dám đụng đến người phòng 306 chúng ta?” Tả Vân Phi vừa nói vừa dùng ánh mắt láo liên nhìn xung quanh. Đừng xem vẻ mặt hèn mọn của hắn mà khinh thường! Trên thực tế, hắn cũng không phải người đơn giản. Lâm Thiên rất rõ ràng, ở trong phòng này, trừ hắn ra thì ba người còn lại đều rất có địa vị. Không biết trường học an bài như thế nào mà để một tên bình thường như Lâm Thiên hắn ở chung với ba người Tả Vân Phi! Thời gian trước, tuy rằng ba người Tả Vân Phi không nói gì nhưng Lâm Thiên vẫn có chút tự ti trong lòng. Nhưng hiện tại, sự tự ti kia đã không biết chạy đâu rồi. Có Tinh Giới, Lâm Thiên tự tin thành tựu tương lai của hắn sẽ không kém bất cứ ai!

    “Lão tam, ai đánh ngươi, nói đi! Người phòng 306 chúng ta không thể bị khi dễ như vậy được!” Vóc người lớn nhất, thân cao một mét tám mươi lăm – Nguỵ Phong trầm giọng nói: “Vết thương trên tay ngươi là do chuỷ thủ (dao găm, dao nhỏ) gây ra, điểm này ta sẽ không nhìn lầm! Lão tam, thường này ngươi đâu có thói quen chơi đùa với chuỷ thủ!”

    “Là Vương Hạo?” Tiêu Bạch lạnh lùng hỏi. Lâm Thiên nhẹ gật đầu rồi nói: “Không phải hắn đích thân động thủ, nhưng sai người đi chính là hắn.”

    “Lão tam, chúng ta xin lỗi ngươi. Tên tiểu tử Vương Hạo kia không ngờ là loại người như vậy. Không thể trêu vào chúng ta, lại hướng ngươi động thủ!” Nguỵ Phong hung hăng nện một quyền vào tay vịn cầu thang giường khiến cho thanh tay vịn bị đánh cho cong vòng.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Tinh Giới
    Tác giả: Không Thần​
    Nguồn: Truyen.org
    Dịch: Quân Kiếm
    === oOo ===

    Chương 2: Đều là cao thủ






    “Chuyện này để ta tự xử lý!” Lâm Thiên từ chối ý tốt muốn giáo huấn Vương Hạo của đám người Tả Vân Phi. Hắn biết ba người Tả Vân Phi muốn giáo huấn Vương Hạo là một chuyện rất đơn giản. Điểm này là sau đợt quân sự Vương Hạo phải tránh xung đột với ba người họ mà tránh đi là có thể biết được.

    Tiêu Bạch hơi nhíu mày nói: “Vậy ngươi cẩn thận, Vương Hạo cũng không phải người thường, hơn nữa hắn tâm ngoan thủ lạt.” Tiêu Bạch trước giờ luôn không nhiều lời, lần này có thể nói nhiều như vậy là điều rất hiếm thấy. Lâm Thiên gật đầu.

    “Được rồi, được rồi, không nói tới cái tên gây mất hứng kia nữa! Lão tam, ngươi đi băng bó vết thương cho tốt đi!” Tả Vân Phi chuyển trọng tâm câu chuyện.
    Lâm Thiên chỉ chỉ chỗ thuốc trên bàn vi tính nói: “Ta đang chuẩn bị bôi thuốc.”
    Trên bàn vi tính của hắn không hề có cái máy vi tính nào. Cha mẹ hắn mất từ lúc hắn còn nhỏ cho nên hắn vẫn tự thân làm công kiếm tiền nuôi sống bản thân và cũng chỉ vừa đủ tiền trả tiền học phí một năm cho hắn. Máy vi tính! Đó là thứ mà trước giờ hắn không hề mơ tưởng tới! Mà Nguỵ Phong, Tiêu Bạch, Tả Vân Phi mỗi người đều có một cái máy vi tính trên bàn!

    “Lão tam, ngươi ăn gì chưa?” Nguỵ Phong nói: “Không thì chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn đi, một tháng quân huấn quả thật là cơm nuốt không trôi nổi mà!” Ba người Nguỵ Phong đều biết gia cảnh Lâm Thiên không khá giả cho nên thường ngày đều rủ Lâm Thiên cùng nhau đi ra ngoài ăn. Nhưng Lâm Thiên trừ lần đầu tiên đồng ý đi cùng, còn lại toàn từ chối. Hắn biết bọn Nguỵ Phong nhất định sẽ không bao giờ để hắn trả tiền, mà mỗi lần đều ăn của bọn họ, sự tự tôn của Lâm Thiên không cho phép điều đó! Nhưng hôm nay thu được Tinh Giới, tinh thần Lâm Thiên rất thoải mái. Có Tinh Giới thì muốn kiếm tiền tuyệt đối không phải chuyện khó!

    “Chưa ăn, ta băng bó vết thương một chút rồi đi.”

    Năm phút sau, Lâm Thiên đã băng bó vết thương cẩn thận, thân là một cô nhi, mấy năm nay có bị thương cũng là tự băng bó nên cũng rất quen tay!

    “Ha ha, đi, tới đó ta sẽ giới thiệu cho các ngươi một thứ rất hay!” Tả Vân Phi vẻ mặt dâm đãng cười nói.

    Từ phòng ngủ đi ra, mười phút sau, bốn người Lâm Thiên đã đến một quán ăn nhỏ bên cạnh trường. Những quán ăn nhỏ như thế này ở hai bên cạnh trường đại học Hải Thiên cũng phải hai ba mươi quán. Sở dĩ chọn quán này, ngoài trừ vẻ bề ngoài không tệ mà còn sạch sẽ nữa.

    “Trải qua một tháng, dưới sự nỗ lực của đám bát quái xã đoàn trong trường, rốt cuộc cũng đã tuyển chọn ra được hai mươi mốt hoa hậu giảng đường. Bài danh cụ thể chưa xác định, chúng ta ăn nhanh một chút, chín giờ trên internet bắt đầu bầu phiếu đó!” Gọi món ăn xong, Tả Vân Phi hắc hắc cười nói.

    Trong đại học, những tên rảnh rỗi tuyệt không ít, một loạt các xã đoàn loạn thất bát tao được đám người này tổ chức lên, mà bát quái xã đoàn cũng là một trong số đó. Hàng năm, vào đoạn thời gian tân sinh khai giảng cũng là thời gian mà bát quái xã đoàn bận rộn nhất: các học tỷ năm tư ra trường, các đại muội tử mới vào trường … cho nên bảng danh sách hoa hậu giảng đường phải được làm mới, bài danh lại. Đây là trọng điểm công tác trong mỗi năm học của bát quái xã đoàn.

    “Năm nay, chất lượng tân sinh mỹ nữ so với mấy năm trước cao hơn nhiều, như Tương Cầm của khoa ngoại ngữ, Mộ Dung Tuyết bên khoa nghệ thuật, Nam Cung Uyển nhi của khoa tài chính, còn có Chu Dao của bên hệ thông tin đều rất có khả năng cạnh tranh trên bảng danh sách hoa hậu giảng đường!” Tả Vân Phi hăng hái nói: “Tương Cầm thuộc về loại mỹ nữ ôn nhu; Mộ Dung Tuyết thì người như tên, cho dù ở cách xa cũng cảm giác được hàn ý từ trên người nàng toát ra; Chu Dao thuộc về cổ điển mỹ nữ điển hình, trên người có một loại khí tức điềm tĩnh tự nhiên; còn Nam Cung Uyển Nhi, sau này các ngươi có thấy nàng thì cũng tránh xa xa một chút, nàng ta chính là một ma nữ điển hình, mới khai giảng chưa bao lâu mà số người bị nàng chỉnh đã không dưới hai mươi mốt người, trong đó có cả huấn luyện viên quân huấn!”

    Lâm Thiên, Tiêu Bạch, Nguỵ Phong đều cùng nhìn sau lưng của Tả Vân Phi.
    “Các huynh đệ, làm sao vậy?” Tả Vân Phi trong lòng có dự cảm không tốt.

    “Tả - Vân – Phi! Ai là ma nữ hả?” Một âm thanh bao hàm sát khí từ sau lưng Tả Vân Phi vang lên. Tả Vân Phi, Tiêu Bạch,Nguỵ Phong ba người cùng với Lâm Thiên cũng vừa vào trường được một tháng, nhưng Lâm Thiên thì không có tiếng tăm gì, mà bọn ba người Tả Vân Phi danh tiếng trong trường không nhỏ, cho nên bị người khác nhận ra cũng không kỳ quái!

    Tả Vân Phi sắc mặt đại biến, thanh âm này hắn biết – là của Nam Cung Uyển Nhi bên khoa tài chính. Trong thời gian quân huấn hắn cũng hay chạy đến khu huấn luyện của khoa tài chính nhìn thấy.

    Ba người Lâm Thiên làm như không liên quan đến mình, không để ý tới ánh mắt cầu xin của Tả Vân Phi mà nhìn sang nơi khác. Nhưng khoé mắt vẫn chú ý tình hình bên này.

    “Ma nữ? Ai nói ma nữ gì đâu? Vị bạn học, này chắc nghe lầm rồi!” Tả Vân Phi kiên trì nói, nếu là mỹ nữ khác hắn còn có thể nói đùa một chút …. Haizzz… nhưng Nam Cung Uyển Nhi này lại là một ngoại lệ, hơn mười một thằng bạn của hắn đang nằm trong giáo y viện kia chính là tấm gương!

    “Tiểu Linh, có thể dò xét một chút thực lực của bọn họ không?” Lâm Thiên chuyển ý niệm hỏi, Nam Cung Uyển Nhi chỉ quét mắt qua người hắn, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác bị áp bách mãnh liệt.
    “Đợi chút, chủ nhân!” Tiểu Linh nói: “Tả Vân Phi: cường độ tế bào 425, sức sống tế bào 311, tinh thần lực 263, cường độ tế bào tay trái cao hơn bình quân toàn thân. Tiêu Bạch: cường độ tế bào 513, sức sống tế bào 467, tinh thần lực 295. Nguỵ Phong: cường độ tế bào 214, sức sống tế bào 152, tinh thần lực 143. Nam Cung Uyển Nhi: cường độ tế bào 452, sức sống tế bào 469, tinh thần lực 303.”

    Lâm Thiên âm thầm hút một ngụm lương khí, mặc dù hắn biết mấy người bạn cùng phòng của hắn không phải người thường, nhưng không ngờ cả đám đều biến thái như vậy! Nhưng Lâm Thiên rất nhanh hồi phục tinh thần, có Tinh Giới trong tay, muốn đạt được trình độ còn siêu việt hơn này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

    “Nam Cung Uyển Nhi lại lợi như vậy! Khó trách có thể đánh cho nhiều người phải vào giáo y viện như vậy. Từ số liệu mà nhìn thì Tả Vân Phi so với nàng còn kém một bậc, hèn chi hắn kiêng kị như thế!” Lâm Thiên âm thầm nghĩ.

    “Phải không? Chắc là ta đã nghe lầm!” Nam Cung Uyển Nhi nói xong câu này thì liền xoay người rời đi.

    Tả Vân Phi vẻ mặt như khóc: “Thảm quá, thảm quá, bị Nam Cung Uyển Nhi ghi nhớ thì ngày lành của ta cũng kết thúc rồi.”
    Lâm Thiên kỳ quái hỏi: “Nàng không phải không làm gì sao?”
    “Lão tam ngươi không biết rồi, Nam Cung Uyển Nhi khi càng như vậy thì tương lai ta càng khổ sở. Ta thật ra hi vọng nàng tại chỗ này đánh ta một trận!”

    “Lão tứ, ngươi nén bi thương đi!” Nguỵ Phong nghiêm trang nói.

    “Tiểu Bạch, không, nhị ca, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn huynh đệ chịu khổ chứ? Với thực lực của nhị ca thì một Nam Cung Uyển Nhi nho nhỏ không phải dễ dàng đối phó sao?” Tả Vân Phi ra vẻ đáng thương nhìn Tiêu Bạch nói.

    “Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự làm bậy thì không thể sống!” Tiêu Bạch mỉm cười, nhàn nhạt nói.

    “Ba tên súc vật các ngươi, thấy chết mà không cứu hả?” Tả Vân Phi oán giậ nói.

    Đồ ăn mang lên, Tả Vân Phi nhanh chóng càn quét để hoá giải phiền muộn trong lòng.

    “Hạo ca, ta tận mắt thấy Nam Cung Uyển Nhi đi vào quán ăn này.” Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ồn ào, rồi sau đó trong đại sảnh xuất hiện bảy tám người. Trong đó đi đầu chính là Vương Hạo đã sai người tạo nên vết thương trên cánh tay của Lâm Thiên. Bốn người Lâm Thiên cũng không có đi vào phòng trong ăn, cho nên khi đám Vương Hạo vừa vào cửa là bọn họ đã chú ý. Trong mắt Lâm Thiên chợt hiện lãnh ý, nhưng hắn lại cúi đầu xuống. Với thực lực hiện tại của hắn vẫn không đủ cùng Vương Hạo đối kháng, quân tử báo thù mười năm không muộn!

    “Vương Hạo, ngươi giỏi lắm!” Nguỵ Phong hừ lạnh một tiếng.

    Thấy Tiêu Bạch, Tả Vân Phi và Nguỵ Phong cùng ở đây, Vương Hạo da đầu tê dại. Trong quân huấn hắn cùng ba người này có mâu thuẫn, kết quả là hắn bị ăn thiệt thòi nên cười nhạt nói: “Tiêu thiếu, Nguỵ thiếu, Tả thiếu cũng ăn ở đây sao?”

    “Vượng đại thiếu gia thật là uy phong nghe, ra đường đều có sáu bảy tiểu đệ đi theo!” Tả Vân Phi trào phúng nói. Ánh mắt Lâm Thiên lúc này nhìn vào một người phía sau Vương Hạo, chính người này đã để lại vết thương trên tay hắn!

    “Lão tam, là hắn?” Trương Văn Trọng nhìn hướng Lâm Thiên dò hỏi. Lâm Thiên nhẹ gật đầu. Có phủ nhận cũng vô dụng, điểm này với ánh mắt của Tiêu Bạch rất dễ nhìn ra.

    Sát khí của ba người Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Nguỵ Phong thoáng chốc đã bao phủ lên người tên kia, tên gia hoả này chỉ là một người thường, đâu thể chịu được khí thế của ba người Tiêu Bạch, sắc mặt liền trắng bệch, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, Vương Hạo biến sắc, âm trầm nói: “Tiêu thiếu, Nguỵ thiếu, Tả thiếu cái này hơi quá đáng đó!”

    “Hừ, nếu không phải lão tam không cho, hôm nay ta thật sự muốn cho ngươi một cước bay thẳng ra ngoài. Ở đại học Hải Thiên này, mặc dù số người Tả Vân Phi ta không thể đụng vào không ít, nhưng trong đó tuyệt đối không có cửa của ngươi!” Tả Vân Phi cười lạnh nói.

    “Đi!” Vương Hạo oán giận quét mắt nhìn bốn người Lâm Thiên rồi xoay người rời đi.

    “Mẹ nó, gặp vương bát đản này thực là con mẹ nó mất hứng!” Tả Vân Phi thầm chửi một tiếng.

    Ăn uống đến tám giờ rưỡi thì bữa cơm mày kết thúc. Tiền cơm là Tả Vân Phi trả, mấy trăm đồng đối với Tả Vân Phi, Tiêu Bạch và Nguỵ Phong mà nói thì không đáng gì, nhưng đối với Lâm Thiên hiện nay mà nói chính thì đó là tiền một tháng sinh hoạt phí của hắn.

    “Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, đồng thời nhanh chóng đề thăng thực lực mới được!” Trên đường trở lại phòng ngủ, Lâm Thiên âm thầm nghĩ. Vừa rồi, hắn để Tiểu Linh dò xét thực lực của Vương Hạo, không ngờ Vương Hạo so với hắn bây giờ vẫn còn mạnh hơn nhiều: 233 điểm cường độ tế bào, 214 điểm sức sống tế bào, 120 điểm tinh thần lực, so với bộ đội đặc chủng còn mạnh hơn một bậc!
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Tinh Giới
    Tác giả: Không Thần​
    Nguồn: Truyen.org
    Dịch: Quân Kiếm
    === oOo ===

    Chương 3: Thế giới thiên long bát bộ






    “Nhanh nhanh, mở máy vi tính lên, đã tám giờ năm mươi rồi, còn có mười phút là tới giờ bình chọn hoa hậu giảng đường đó!” Tả Vân Phi vừa vào phòng ngủ vừa hô tô lên, chạy tới bên máy tính của hắn mở ra.

    Khởi động máy, vào trang web của trường đại học Hải Thiên thì thấy một bảng tin gửi đến: “Bình chọn hoa hậu giảng đường đại học Hải Thiếu một năm một lần.
    “Ha ha, quả nhiên là có. Đám bát quái xã đoàn này xem ra cũng có chút thực lực, có thể gửi thư mời trực tiếp tới luôn!” Tả Vân Phi hắc hắc cười nói, rồi mở bảng tin đó lên xem.

    Trong các phòng ngủ của cả toà lầu đều truyền ra từng đợt tiếng lang rống, khiến Lâm Thiên không khỏi cảm thán mị lực của mỹ nữ quả là lớn!
    “Lão tam, đừng có giả bộ thanh cao chứ, nhanh qua đây thưởng thức đi. Ở đây lấy ra 21 người được đề cử có lẽ cũng không phải là 21 người đẹp nhất của trường chúng ta nhưng chắc cũng không sai biệt mấy đâu. Có thể có được bất cứ một người nào trong các nàng cũng đều là thành tựu để đời ha ha!” Tả Vân Phi không quay đầu lại, nói với Lâm Thiên.

    Lâm Thiên là một một nam nhân bình thường cho nên sức hấp dẫn của mỹ đối với hắn cũng không nhỏ. Hắn vội vàng chạy tới, mà Nguỵ Phong với Tiêu Bạch cũng lười mở máy tính lên, chạy tới bu quanh máy tính của Tả Vân Phi.
    “10, 9, 8 … 3, 2, 1! Đã chín giờ, có thể bắt đầu bầu phiếu!” Tả Vân Phi nhẩm thời gian nói.

    “Lão tứ, một phiếu quý giá của ngươi là bầu cho ai thế?” Nguỵ Phong vỗ vai trái Tả Vân Phi nói:
    “Khó chọn nghe, Liễu Thi năm ba, Tần Kha năm hai, còn có Chu Dao, Mộ Dung Tuyết năm nhất chúng ta đều có đủ tư cách để dành vị trí đệ nhất!” Tả Vân Phi lẩm bẩm nói: “Thôi, ta bầu cho Chu Dao đi, tốt xấu gì cũng là cùng năm nhất với chúng ta, mà Mộ Dung Tuyết thì lành lùng quá!”

    21 người được đề cử, trong đó có 6 người năm nhất. Mấy người Tương Câm, Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi, Chu Dao lúc trước Tả Vân Phi nói đến cũng đều có tên cả.

    Thời gian trôi qua, những người được đề cử, số phiếu tăng lên nhanh chóng. Mà những phiếu bầu này chỉ có sinh viên của đại học Hải Thiên mới được tham dự, hơn nữa mỗi người chỉ được một phiếu. Đại học Hải Thiên có gần bốn vạn sinh viên, trong nửa giờ đồng hồ, đã có hơn một vạn số phiếu được bầu rồi!

    “Tiểu Bạch, lão Nguỵ, lão tam, các ngươi không bầu sao?” Trương Văn Trọng quay đầu hỏi. Ba người Lâm Thiên đều lắc đầu.
    “Xem ra bài danh đệ nhất hoa hậu giảng đường lần này sẽ là Tần Kha rồi, Chu Dao kỳ thực so ra không kém, nhưng dù sao cũng là người mới, chưa được mọi người biết đến nhiều như Tần Kha!” Nhìn số liệu trên máy vi tính, Tả Vân Phi cảm khái nói: “Liễu Thi rớt hạng so với năm ngoái, xem ra tin đồn nàng đã có bạn trai là thật rồi!”

    “Các ngươi cứ chậm rãi nghiên cứ, ta có chút khó chịu, đi ngủ trước!” Lâm Thiên ngáp một cái rồi nói. Ba người Tả Vân Phi đều gật đầu, Lâm Thiên hôm nay trong người bị thương, đi ngủ sớm để dưỡng thương cũng tốt!

    Lâm Thiên đương nhiên không phải muốn đi ngủ sớm như vậy, vừa nằm lên giường, hắn đã đưa ý thức tiến vào Tinh Giới.

    “Tiểu Linh, giảng giải lại cho ta một chút về Tinh Giới đi.” Lâm Thiên nhìn Tiểu Linh ở trước mặt nói.

    “Vâng, chủ nhân!” Tiểu Linh chớp động đôi cánh, tay gõ gõ đầu nói: “Tinh Giới là nơi lão chủ nhân dùng để cất dấu các nền văn minh, tổng cộng là mười vạn tám ngàn tám trăm linh một cái (108801), tuy rằng cùng một tinh hệ nhưng văn minh trong đó không liên quan nhau. Lúc trước có lực lượng của lão chủ nhân áp chế, các văn mình này đều ở trong trạng thái thời gian cấm (ngưng lại), nhưng từ lúc tia tàn niệm cuối cùng của lão chủ nhân biến mất vào ngày hôm qua thì thời gian cấm đã bị giải trừ. Hiện tại toàn bộ Tinh Giới, thời gian đã bắt đầu trôi qua bình thường. Khi tinh thần lực của chủ nhân người vượt qua 100 điểm là có thể đem tốc độ thời gian của Tinh Giới tăng nhanh gấp đôi hặc chậm hơn gấp đôi. Khi tiến vào Tinh Giới, chủ nhân cũng có thể lựa chọn là linh hồn (ý thức) hay là thân thể tiến vào. Mỗi loại đều có phương thức khác nhau để tiến vào. Nếu linh hồn tiến vào thì chỉ có thể nhập vào loại linh thể văn minh, mà thân thể tiến vào thì có thể tiến nhập vật chất văn minh. Lão chủ nhân có nói, dựa vào lực lượng trong Tinh Giới, chủ nhân người cách mỗi tuần đều có một lần cơ hội được phục sinh, cơ hội này không phân biệt là linh hồn hay thân thể, nhưng chủ nhân phải chú ý, nếu người chết trong một văn mình nào đó thì người không thể tái tiến vào văn mình đó nữa. Ví dụ như tại văn minh thế giới A, người bị tử vong thì không thể lần thứ hai tiến vào A văn minh thế giới nữa!”

    “Tiểu Linh, trong Tinh Giới, ta có thể tuỳ lúc rời khỏi không?” Lâm Thiên hỏi.

    “Muốn rời khỏi Tinh Giới cần mười giây thời gian.”

    “Nếu như linh hồn ta đang ở trong Tinh Giới mà trong hiện thực có người hảm hại ta thì sao?”

    Tiểu Linh nói: “Tiểu Linh sẽ tự động phán đoáng có hay không đánh thức chủ nhân, điểm này người không cần lo lắng!”

    Lâm Thiên gật đầu: “Được rồi, tạm thời như vậy đi, Tiểu Linh, hiện tại có cơ hội phục sinh nào không? Ta muốn đi vào Tinh Giới.”
    Tiểu Linh nói: “Lão chủ nhân để lại cho người ba lần phục sinh, sau đó cách mỗi tuần còn có thể tăng thêm một lần phục sinh nữa. Chủ nhân muốn tiến vào dạng thế giới gì?”

    “Có những loại thế giới nào có thể chọn?” Lâm Thiên hỏi.

    “Hơn mười vạn văn minh mà lão chủ nhân thu thập được đều rất toàn diện, hầu như mỗi loại văn mình đều có như: võ hiệp văn minh, tu chân văn minh, hiện đại văn minh, công nghệ cao văn minh, ma huyễn văn minh, tinh tạp văn minh, linh hồn văn minh … À, cho dù chủ nhận lựa chọn loại văn mình nào thì Tiểu Linh cũng sẽ trong nháy mắt đem ngôn ngữ của loại văn minh đó nhập vào trong đầu chủ nhân, cho nên chủ nhân không cần lo lắng về vấn đề ngôn ngữ.”

    Lâm Thiên trong đầu cấp tốc suy nghĩ: tu chân văn minh là thứ tốt a, nhưng hôm nay hắn chỉ có một chút thực lực sợ là vừa mới vào chưa kịp làm gì đã bị yêu thú nuốt vào bụng rồi. Hiện đại văn minh, hiện tại hắn đang ở hiện đại văn minh nên tạm thời không cần quan tâm. Công nghệ cao văn minh, hắn tiến vào đó là muốn đề cao thực lực, mà muốn đề cao phải có tru thức, muốn tìm được thứ tốt thì rất khó! Còn lại võ hiệp văn minh, ma huyễn văn minh, tinh tạp văn minh, linh hồn văn minh. Lâm Thiên suy nghĩ một chút rồi lựa chọn võ hiệp văn minh, mỗi nam nhân đều có một giấc mộng võ hiệp, Lâm Thiên cũng không ngoại lệ!

    “Thiên long bát bộ thế giới? Chủ nhân, trong Tinh Giới có một Thiên long bát bộ võ hiệp thế giới. Đây là tám chín trăm năm trước mới được thu vào Tinh Giới, khi đó lão chủ nhân vừa du lịch tới một hệ ngân hà, Thiên long bát bộ văn minh là một giả thuyết văn minh, chủ nhân có thể để linh hồn tiến vào!” Tiểu Linh nói.

    “Thật sự có Thiên long bát bộ thế giới?” Lâm Thiên hưng phấn nói: “Tiểu Linh, ở đây ta có thể học võ công không?”

    “Có thể, chủ nhân, nhưng võ công không phải thoáng cái là có thể học được đâu.” Tiểu Linh nói.

    “Nhưng cũng có phương pháp học cấp tốc đúng không? Như Bác Minh thần công có thể hấp thu nội lực người khác, Lăng ba vi bộ học thành hẳn là cũng không không mất thời gian bao nhiêu.” Lâm Thiên hưng phấn không thôi, hận không thể lập tức đi học một đống lớn kinh thế tuyệt học, như cái gì Hàng Long thập bát chưởng, Lục mạch thần kiếm, Lăng ba vi bộ gì đó!

    Những cái khác không nói nhưng Lăng ba vi bộ, Lâm Thiên hạ quyết tâm phải học bằng được. Học được Lăng ba vi bộ, thì bảo toàn tính mạng tốt hơn nhiều!
    “Được rồi, Tiểu Linh, Thiên long bát bộ thế giới là thế giới linh hồn, nếu như ở trong đó ta học được Bắc Minh thần công, có thể hấp thu nội lực thì có thể hay không chuyển tới thân thể của ta ở hiện thực?” Lâm Thiên mong đợi hỏi.

    “Nội lực hấp thu được không thể trực tiếp chuyển tới thân thể trong hiên thực của chủ nhân, nhưng có thể đem nội lực này chuyển hoán thành giới lực, sau đó tái chuyển hoán thành nội lực đưa vào thân thể trong hiện thực. Quá trình chuyển hoán này đại khái sẽ tiêu hao phân nửa nội lực, nhưng có thể loại bỏ đi nội lực không tinh khiết có thể mang lại hoạ ngầm cho chủ nhân.” Tiểu Linh giải thích.

    Lâm Thiên cười lớn nói: “Ha ha, tốt, tuy rằng mất đi phân nửa nhưng có thể lọc đi nội lực không tinh thuần thì vẫn còn lời!”

    “Chủ nhân, người hiện tại muốn tiến vào chưa?” Tiểu Linh hỏi: “Đi, ta muốn xuất hiện tại Vân Nam thành ở phụ cận Đại Lý!”

    Trong phòng ngủ, Lâm Thiên mắt nhắm, không nhúc nhích giống như đang ngủ, nhưng linh hồn của hắn hiện tại đã xuất hiện trong thế giới Thiên long bát bộ trên một con đường lớn ở ngoại thành Đại Lý. Trước sau đại đạo này một cây số đều không thấy người nào! Nếu không phải như vậy, ban ngày ban mặt đột nhiên một người hư không xuất hiện, thì quá doạ người rồi! Một thân bạch sắc cổ trang mặc trên người Lâm Thiên nhưng trông hắn vẫn có vài phần giống giang hồ nữ nhân!

    “Không khí thật trong lành, Tiểu Linh, ngươi cò còn nghe được ta nói chuyện không?” Lâm Thiên nhìn bốn phía rồi nhẹ giọng nói.
    “Có thể thưa chủ nhân!” Âm thanh của của Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên. Nghe được thanh âm của Tiểu Linh, Lâm Thiên cũng an tâm một chút. Bộ Thiên long bát bộ này hắn đã từng xem qua nhưng tự mình tới thế giới này vẫn có chút lạ lẫm và có chút bất an.

    “Được rồi Tiểu Linh, ta ở đây hoạt động vậy thân thể trong hiện thực ngày mai có mệt mỏi hay không?” Lâm Thiên truy hỏi.
    “Sẽ có một chút, nhưng sẽ không quá nghiêm trọng, linh hồn của người ở đây hoạt động cũng giống như một người buổi tối đi ngủ đang nằm mơ vậy, mặc dù mơ nhiều sẽ khiến giấc ngủ của người không thoải mái nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn, mà tinh thần lực của chủ nhân lớn hơn thường nhân nên ảnh hưởng sẽ càng nhỏ hơn nữa.” Nghe Tiểu Linh trả lờ khiến Lâm Thiên rất an tâm, vì hắn sợ ở đây một ngày một đem, kết quả ngày mai tỉnh dậy thì mệt mỏi muốn chết, như vậy sẽ khiến người khác kỳ quái, đã ngủ một đêm mà còn mệt mỏi như vậy thì …!

    “Tiểu Linh, từ đây đi đến thành Đại Lý còn xa lắm không?” Lâm Thiên bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng. Hắn hiện tại không một xu dính túi, một bước cũng khó đi! “Ầi, còn muốn làm thiên hạ vô địch! Xem ra vấn đề trước mắt là phải giải quyết việc tiền bạc đã, nếu như chết đói mà làm mất đi cơ hội tiến vào thế giới này thì hết chỗ nói rồi!” Lâm Thiên thầm nói trong lòng.

    “Chủ nhân, người đi về phía trước 20 dặm là thành Đại Lý!” Tiểu Linh trả lời.

    “Giá, giá …”

    Phí sau truyền tới từng đợt tiếng vó ngựa, Lâm Thiên vội vàng tránh qua bên đường. Với thực lực của hắn hiện nay sợ là ngay cả một người dân chúng cường tráng bình thường ở thế giới này cũng đánh không lại, mọi việc đều phải nhẫn nại, ẩn nhẫn.

    “Ngữ Yên, con của chúng ta được đặt tên là Đoàn Vân, hành trình lần này tới Thiên Long tự đã được Dư bá phụ và Khô Mộc đại sư dự đoá, tương lai nó chính là chủ nhân của Đại Lý quốc!” Bên trong xe ngựa, một phụ nhân đã hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn qua vẫn như hai mấy đang được Đoàn Dự ôm trong lòng ôn nhu nói.

    “Đoàn Vân, Đoàn Vân, thật mong con chúng ta sau này có thể tự do tự tại như mây trên trời. Thế nhưng thân ở hoàng gia, chúng ta không thể cấp cho nó phần tự do đó được, hơn nữa, bệnh của nó …” Vương Ngữ Yến yêu thương nhìn đứa con trong lòng nói.

    Lâm Thiên nhìn hơn mười kỵ hộ vệ và một chiếc, cờ xí lay động trên cao có một chữ “Đoàn” thật to. Liền biết đây là xa mã của chủ nhân Đại Lý quốc, được thiên hạ xưng là giang hồ tuyệt đỉnh cao thủ - Đoàn Dư! Trong lòng khẽ động, Lâm Thiên bước tới giữa đường cao giọng nói: “Làm phiền Đoàn Dự phu phụ, tại hạ gặp rủi ro trên đường, đang muốn đi đến thành Đại Lý, chẳng biết có thể cùng đồng hành được không
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Tinh Giới
    Tác giả: Không Thần​
    Nguồn: Truyen.org
    Dịch: Quân Kiếm
    === oOo ===

    Chương 4: Mạo xưng thầy thuốc






    Lâm Thiên cũng học bộ dáng thầy thuốc vươn hai ngón tay lên bắt mạch cho Đoàn Vân, trong đầu cũng nhanh chóng bảo Tiểu Linh kiểm tra thân thể Đoàn Vân. Không đến mười giây thời gian, Tiểu Linh đã có kết quả: “Chủ nhân, là do trái tim không phát triển hoàn toàn cho nên mới có bệnh trạng như vậy, loại bệnh này mà dùng thủ đoạn bình thường thì không thể nào chữa được, nhưng Tiểu Linh là siêu cấp quang não văn minh đế quốc cấp mười hai, thì kiểm tra ra vấn đề rất đơn giản. Muốn triệt để chữa trị cho tốt thì cần chủ nhân tiêu hao 30 điểm giới lực, nhưng chủ nhân hiện nay chỉ có 2 điểm giới lực mà thôi.”

    Lâm Thiên thu tạy, tuy rằng không ôm hy vọng nhưng Đoàn Dự thì hi vọng hỏi thăm: “Lâm huynh đệ, thế nào?”
    “Đoàn đại ca, nếu như ta nói ta tra ra rồi thì người nhất định sẽ cho rằng ta nói khoát!” Lâm Thiên cười khẽ nói: “Nhưng ta muốn nói chính là, ta thật sự đã kiểm tra ra bệnh trạng, hơn nữa ta có nắm chắc có thể chữa tốt!”

    Coi như là tâm tính của Đoàn Dự mà lúc này nghe được lời Lâm Thiên nói cũng mừng như điên: “Lâm huynh, huynh thật sự có thể chữa khỏi cho tiểu nhi?”

    “Thiên chân vạn xác, ta cũng không dám khi quân phạm tội mà!” Lâm Thiên cười nói.
    “Ở đây không có quân, chỉ có một người phụ thân của một tiểu hài tử bị bệnh mà thôi, Lâm huynh đệ, nếu có thể chữa trị tốt cho Vân nhi, huynh chính là khách nhân tối tôn quý của Đại Lý quốc ta!” Đoàn Dự trinh trọng nói, trời mới biết hắn đã tiêu tốn bao nhiêu tâm tư cho việc chữa bệnh này Đoạn Vân chứ!

    “Trời xanh có mắt!” Vương Ngữ Yên yêu thương vỗ vỗ Đoàn Vân đang ngủ say, nhẹ giọng nói.

    Hai mươi dặm lộ trình đảo mắt đã qua, Lâm Thiên ngồi trong mã xa đã tiến vào trong Đại Lý thành. Xa mã vấn tiếp tục thẳng hướng hoàng cung Đại Lý mà đi.

    Mã xa ngừng lại, Lâm Thiên và Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yến xuống xe, mà Đoàn Vân được Vương Ngữ Yến ôm ở trong lòng. Không để ý đến mấy lời chào hỏi của đám quan viên, Đoàn Dự nhanh chóng an bài Lâm Thiên vào một toà phủ đệ, sau đó hắn cùng Vương Ngữ Yên ôm Đoạn Vân đi vào trong đó.

    Sự xa hoa của hoàng gia khiến Lâm Thiên kinh hãi không thôi, mà mỗi một người thị vệ hay cung nữ đều hành lễ với hắn khiến hắn không quen. Nhưng Lâm Thiên cũng cố gắng thích ứng tất cả, và trong lòng cũng tự nói với mình: đối với thế giới này hắn chỉ là khách qua đường mà thôi!

    “Lâm huynh đệ, mong huynh cho biết Vân nhi rốt cuộc là mắc chứng bệnh gì?” Đoàn Dự khẩn trương hỏi.

    “Đoàn đại ca, con người có hai bộ phận trọng yếu nhất, một là đại não, hai là trái tim. Mà Đoàn Vân đại não phát triển rất tốt, nhưng trái tim lại phát triển bất thường, cũng chính vì vậy mà Đoàn Vân cứ cách một thời gian lại phát bệnh một lần, nếu như ta tính không lầm thì khoảng cách thời gian càng ngày càng ngắn đúng không?” Lâm Thiên nói.

    Đoàn Dự gật đầu nói: “Không sai, lúc trước cứ cách mười ngày nửa tháng mới phát bệnh một lần, hôn nay không sai biệt lắm là một ngày mộ đêm phát bệnh một lần!”

    “Đoàn đại ca, ta có thể chữa trị cho Đoàn Vân nhưng khả năng là cần mất mười ngày nửa tháng thời gian!” Lâm Thiên nói.
    “Nhanh như vậy?” Đoàn Dự kinh ngạc nói: “Không biết Lâm huynh đệ muốn dùng thủ pháp trị liệu nào, có cần ta chuẩn bị gì hay không?”

    “Đoàn đại ca, chắc người cũng kỳ quái tại sao ta là một người bình thường mà dám đi lại trên giang hồ đúng không? Ta thật ra cũng có tu luyện, nhưng ta tu luyện không phải là nội lực mà là một loại năng lượng trị liệu. Loại trị liệu năng lượng này có thể trị liệt bệnh tật, nhưng cũng không có khả năng thương tổn địch nhân!” Lâm Thiên lựa lời nói dối.

    Đoàn Dự nói: “Lâm huynh đệ, huynh có một bản lĩnh thần kỳ nhưng đi lại trên giang hồ lại không có phương pháp ngăn địch thì rất nguy hiểm!”
    “Lâm gia tổ huấn, phàm là Lâm gia đệ tử đều lấy nghề y làm gốc, cho dù nguy hiểm cũng không hối hận! Lúc trước những lời này thật sự ta cũng không dám nói ra, nhưng Đoàn đại ca tất nhiên sẽ không hại ta, cho nên ta nói cũng không sao!” Lâm Thiên nói.

    Đoàn Dự đi qua đi lại vài bước rồi nói: “Lâm huynh đệ, nếu huynh có thể chữa hết bệnh cho Vân nhi, ta sẽ đem một bộ pháp thần kỳ tặng cho huynh, tin tưởng huynh học xong, sau đó đi lại trên giang hồ sẽ an toàn hơn rất nhiều!” Lâm Thiên nội tâm đại hỉ, nói nhiều như vậy, chính là muốn Đoàn Dự dạy hắn Lăng ba vi bộ. Mà bộ pháp thần kỳ trong lời nói của Đoàn Dự không thể nghi ngờ chính là Lăng ba vi bộ rồi
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)