FULL  Hài  LS Q.Sự Tiêu Dao Du - Full - Nguyệt Quan

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Chương 010: Quay lại mười hai canh giờ.
    Nguồn: Metruyen
    Share: Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Nhóm dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Lúc bình minh, Lý Ngư bị lũ chim trên nhánh cây ngoài hang động làm cho thức tỉnh.

    Nằm ngủ cả đêm trên mặt đất thô cứng, chẳng trách lưng bị đau. Lý Ngư tỉnh dậy, ý thức vừa mới được khôi phục, liền theo bản năng sờ ngay cổ, trụ luân kia đã được hắn buộc trên cổ, hắn đã rút một nhánh vải từ trên đai lưng xuống, xoắn thành dây thừng nhỏ, lập tức nó trở thành vòng cổ trụ luân của vị khách ngoài đến thăm hôm nay.

    Lý Ngư nghiên cứu một hồi, vẫn không hiểu chính xác đồ vật này giúp ích gì, trong bụng lại có cảm giác đói. Tháng 9 âm lịch, thời tiết đã trở nên rất lạnh, còn còn sót vài miếng thịt gà lại không thể đưa vào bụng, may thay đống lửa vẫn chưa tắt hoàn toàn, Lý Ngư lại lấy thêm một chút lá cây nhánh cây, để thổi lửa lên, làm nóng miếng thịt gà rồi ăn no bụng, sau đó vội vàng bước tiếp lộ trình.

    Tuy rằng hắn vẫn còn rất tò mò đối với cái trụ luân đó, nhưng hắn lại không có tiền, lại chẳng có lương khô, lại không thể nấp ở hang động kia để nghiên cứu cẩn thận.

    Trên đường Lý Ngư trèo non lội suối, đói bụng thì lấy quả dại trên núi ăn đỡ đói, trong ký ức hắn lúc này, trên cơ thể này có kĩ năng săn bắt vốn có của chủ nhân, Lý Ngư cũng dần dần nhớ lại, vẫn còn có thời gian để làm một vài món ăn, chỉ là thiếu chút gia vị muối. Cũng chỉ là đến nơi có người thưa thớt, lấy bát cháo ăn, bên trên rãi một lớp dưa muối, có thể nếm được vị mặn.

    Cứ đi như vậy trong ba ngày, có khi trèo núi, chạm mặt vài thương nhân đi cùng đường, nếu như có xe ngựa thì có thể đi nhờ, đến chạng vạng ngày thứ 3, Lý Ngư ở bên bờ sông, dùng cây sắc nhọn xiên đuôi một con cá đem nướng rồi ăn no, sa đó dùng bàn tay dính mỡ của mình để vuốt ve trụ luân bắt đầu nghiên cứu.

    - Vị khách người ngoài hành tinh có nền văn minh cao, lại coi trọng món đồ chơi nhỏ này, chắc chắn là nó có tác dụng phi thường. Nhưng mà, chính xác là có tác dụng gì chứ? Làm như thế nào để khởi động được nó? Vị mỹ nữ ba mắt kia đã từng nói, cô ấy đã ban cho mình quyền hạn sử dụng nhất định.

    Nhìn đến đôi mày cong xuất hiện, phong cách đặc biệt của mỹ nữ ba mắt ngoài hành tinh kia, Lý Ngư đột nhiên nghĩ tới Nhị lang thần Dương Tiễn trong truyền thuyết, Dương Tiễn này không phải là người xưa chế tạo ra cái này? Có thể là đã từng có tộc nhân ba mắt đến trái đất, hay là do có lực lượng phi thường, nên bị người trái đất xem như một vị thần?

    Lý Ngư chợt nghĩ tới cách nói ở trên trời một ngày, thì dưới mặt đất là một năm, cách nói này cũng là câu nói cổ xưa, giống như sự tưởng tượng phi thường, nhưng trong thuyết tương đối của Einstein, nó lại là hiện thực khoa học có thể thực hiện. Cách nói này của người xưa, chính xác hơn là một ý tưởng điên rồ nhất thời, hay là có người nói với họ như vậy, giống như mỹ nữ ba mắt nói với hắn.

    Lý Ngư suy nghĩ miên man, trong tay vẫn còn trụ luân kia, đột nhiên, bàn tay theo phản xạ tự nhiên cầm lấy mặt dây chuyền hình tròn để tìm tòi, bỗng nhiên, ngón tay của hắn miết lên vỏ ngoài kim loại sắc bén màu u lam, một vết thương nhỏ bị cào rách ở tay, chảy ra một giọt máu tươi.

    Lý Ngư kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ ngón tay vào miệng mút, trụ luân thả rơi trước ngực, nảy lên vài cái, giọt máu nhuốm lấy bề ngoài trụ luân, bám vào trên hạng châu màu u lam. Hạng châu lập tức xảy ra biến hóa kỳ lạ, ánh sáng u lam đột nhiên gợn sóng nhộn nhạo, từng tầng gợn sóng u lam mở rộng ra, càng lúc càng lớn, bao phủ Lý Ngư hoàn toàn vào trong đó.

    - Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!

    Lý Ngư kinh ngạc nhìn sự thay đổi xảy ra trên cơ thể mình, đã hiểu tại sao. Đồ chơi giải mã gen, đối với người hiện đại mà nói, cũng là một thứ hiếm có, thêm vào câu nói của Thiên nữ ba mắt, thì hình ảnh sóng ba chiều bị giật, Lý Ngư không nghe rõ, giờ phút này nghĩ đến, điều mà cô ta muốn nói đó chính là lấy máu của người, sẽ mở ra giải mã Gen.

    Lý Ngư không biết trụ luân mở giải mã gen này, sẽ mang đến cho hắn năng lực gì, hắn lại xao động, lại phấn khích chờ đợi, cho đến khi những làn sóng mà xanh lần nữa biến mất, Lý Ngư ngạc nhiên phát hiện--- không có một thay đổi nào cả!

    Hắn vẫn là hắn, vẫn giẫm chân tại chỗ kia. Trời vẫn là trời, khi mặt trời lặn, thì hoàng hôn vẫn buông xuống. Không đúng!Có thay đổi! Con sông nước chảy róc rách trước mặt hắn đã không thấy nữa!

    Lý Ngư biến đổi sắc mặt, có chút nhảy dựng lên, con sộng rộng ba trượng phía trước kia nhưng có độ sâu không qua đầu gối lại không thấy nữa. Hắn lại nhìn về bốn phía, không chỉ sông không thấy nữa, mà ngay cả đá sỏi trên mặt đất cũng không thấy nữa, khối đá mà hắn tựa vào cũng không trông thấy nữa rồi, giờ phút này hắn dựa vào một mảng cỏ dại, bụi cỏ cao hơn nửa người…

    Đợi đã nào! Đó là cái gì vậy?

    Lý Ngư giật mình nhìn vào thứ xuất hiện trong bụi cỏ, từng bước một đi tới.

    Đó là một đống lửa trại, trên lửa trại có mắc một cái giá gỗ giản dị, trên giá gỗ có xuyên qua một con thỏ hoang đang xì xì bốc khói. Cảnh tượng này, sao lại quen thuộc như vậy?

    Lý Ngư yên lặng nhìn dấu răng gặm qua hai lên trên người con thỏ hoang, đột nhiên kinh ngạc, vui mừng nhảy dựng lên, chỉ vào đống lửa trại kia, dường như đang nhảy múa:
    - Ta hiểu rồi! Cuối cùng ta cũng đã hiểu! Ha ha ha! Trụ luân này chính là một bảo bối! Hóa ra nó có thể đảo ngược thời gian và không gian! Đảo ngược thời gian và không gian! Đây là ngày hôm qua! Đây là nơi chạng vạng hôm qua mình đã ăn ngủ ở đây, ha ha ha…

    Lý Ngư như điên cuồng, vui mừng nhảy lên bên đống lửa trại kia hồi lâu. Có thể quay trở lại quá khứ, điều đó có nghĩa là có thể dự đoán được tương lai, có thể biết trước tương lai, có nghĩa là hắn có thể đoán trước sự việc, đi trước người khác. Có được pháp bảo này, còn có việc gì mà hắn không thể làm được chứ?

    Nhưng khi hắn nhảy mệt rồi, cười mệt rồi, sau khi đặt mông ngồi xuống bên đống lửa, hắn đột nhiên phát hiện để thật sự có được năng lực này, hắn cần phải làm rõ rất nhiều thứ.

    Thứ nhất, thời gian hắn quay trở về hiện tại vừa đúng trước một ngày, trước mười hai canh giờ kia, hắn có thể quay về quá khứ xa hơn không?

    Thứ hai, nếu như không thể lập tức trở lại quá khứ xa hơn, hắn có thể quay trở về từng ngày một không?

    Thứ ba, nếu hắn có thể quay trở về quá khứ, như vậy thì hắn có thể đi tới tương lai không? Như vậy thì hắn có thể quay trở lại thế giới hiện đại của hắn.

    Sau đó, Lý Ngư phát hiện rằng nếu như hắn muốn làm rõ ràng những vấn đề này, hắn cần phải không ngừng thử nghiệm mò tìm, khi hắn muốn thử nghiệm mò tìm, mới có thể đột nhiên ý thức được, hắn có thể quay về trước một ngày, cũng có thể nói, hắn vất vả bôn ba hành trình một ngày…Đều xem như mất trắng, hắn lại bắt đầu lại một lần nữa.

    Có thể xét thấy rằng, Lý Ngư không dám thử, ít nhất bây giờ không dám thử lại. Hắn muốn thử nghiệm thứ này có thể liên tục đảo ngược lui về mười hai canh giờ, cũng phải chờ hắn trở về Lợi Châu, ở Lợi Châu ít nhất chờ hai ngày mới thử lại được, lại uổng công thêm nhiều chặng đường.

    Nghĩ đến những con đường đã đi qua, sáng ngày mai lại phải đi lại một lần nữa, Lý Ngư không khỏi ủ rũ, sự vui mừng bởi vì phát hiện tác dụng kỳ diệu của trụ luân mang lại cũng đã nhạt đi rất nhiều.

    Theo đó, hắn lại phát hiện một việc đau lòng hơn: con thỏ nướng kia bởi vì không có người coi, đã cháy đen sì rồi…
     
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Chương 011: Đại Đường cosplay.
    Nguồn: Metruyen
    Share: Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Nhóm dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Trải qua trăm cay nghìn đắng, Lý Ngư cuối cùng cũng đến Lợi Châu. Vào đến thành Lợi Châu, nhìn thấy những con đường quen thuộc, cảnh trí quen thuộc, sống mũi Lý Ngư cay cay. Nếu nói hắn không chịu ảnh hưởng cảm xúc của chủ nhân thân thể này vốn là không thể. Giống như linh hồn rời không khỏi xác thịt, cảm xúc cũng là do trí nhớ của con người mà sinh ra.

    Nếu như hắn có được toàn bộ trí nhớ của Lý Ngư, kỳ thật cũng sẽ bằng với tình cảm của Lý Ngư trở thành một nhân cách. Lý Ngư đi đến một ngã tư đường, áp lấy trái tim mình, thì thào nói:
    - “Yên tâm đi, nếu tôi như đã đến đây, nhất định sẽ bố trí ổn thỏa cho mẹ của cậu, Cậu, hãy yên tâm đi đi!

    Thành Lợi Châu đương nhiên không so được với thành Trường An phồn hoa, đó có thể là cùng thời đại lớn nhất trên thế giới, cũng là đại đô thị phồn hoa nhất. Nhưng Lợi Châu cũng có sự huyên náo phồn hoa của riêng Lợi Châu, phố lớn ngõ nhỏ, người đến người đi, các cửa hàng người bán hàng rong rao bán rất ồn ào náo nhiệt.

    Lý Ngư vừa đi, vừa nhìn xung quanh, chợt thấy bên đường có một tửu quán. Trước quán có một tấm ván dài, trên tấm ván xếp chồng hơn chục hũ rượu đất đóng miệng, sau tấm ván có một cô gái duyên dáng tay áo cuốn ba vòng đứng phía sau.

    Ông tay áo cong từ thời Hán đã bắt đầu dần dần không còn lưu hành nữa, mà lưu hành áo ngắn váy ngắn, lại không ngờ lúc này được nhìn thấy một cô gái mặc áo ống tay cong thời Hán, kéo tóc búi lên, cắm một cây trâm cài tóc, tay áo buông rũ xuống, vừa đoan trang lại xinh đẹp.

    Sơn Thủy Ba Thục cho nàng ta một sự khéo léo đẹp đẽ lại có dáng người lồi lõm, khuôn mặt hạt dưa trắng nõn, giữa hai gò má là một cặp lúm đồng tiền, hai má trắng đỏ, lông mi đen uốn cong dài, hai tròng mắt phân rõ trắng đen, rất xứng với thân hình mềm mại duyên dáng kia.

    Có người nói, màu sắc trên núi, mùi vị trong nước, ánh sáng trong hoa, tâm trạng của thiếu nữ, tuy không thể nói lời nào, duy trong lòng đều hiểu. Lúc này, động tác của thiếu nữ bán rượu không vội vã, tiết lộ cảm nhịp điệu và mỹ cảm, âm thanh ngọt ngào, uyển chuyển mềm mại, vẻ đẹp này, thật đúng là không thể diễn tả bằng lời.

    Lý Ngư nhìn thấy nữ tử ý nhị như vậy, trong lòng không khỏi nhìn chăm chăm, lúc này hắn mới chú ý đến, trong tửu quán vẫn còn có hai người đàn ông, phía trên để trần, phía dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần nhỏ, bàn chân trần trụi, đang ngồi trên ghế đẩu rửa sạch đồ đựng rượu. Trên bình rượu có viết bốn chữ to: “Tửu quán Văn Quân”.

    Lý Ngư khóe môi không khỏi co giật lại hai cái: “Chết tiệt! Cosplay của triều Đường, chủ quán này thật là có đầu óc kinh doanh!”

    Thiếu nữ xinh đẹp đóng giả làm Trác Văn Quân thu tiền, đem một vò rượu đưa cho khách, cười ngọt ngào:
    - “Đại thúc đi thong thả, uống hết lại đến!”

    “Trác Văn Quân” vừa chớp mắt đã bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Lý Ngư, gương mặt của Lý Ngư không khỏi nóng bừng lên, nhìn chăm chăm vào con gái nhà người ta, quả thực rất kì cục, hắn ở thời hiện đại, thông qua phim ảnh truyền hình và mạng cũng không phải là chưa từng thấy mỹ nữa xinh đẹp bao giờ, chỉ có điều nếu như nói sự duyên dáng cổ trang này, những người đó làm sao có thể toát lên được tư vị như vậy.






























    Lý Ngư giống như một tên trộm vừa bị người ta bắt quả tang, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác. “Trác Văn Quân” kia nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng bĩu một cái, nàng ta rời khỏi tửu quán, lấy một gói giấy dầu từ trong ngực ra, lấy trong đó ra một cái bánh nướng.

    “Trác Văn Quân” liếc Lý Ngư một cái, lấy cái bánh nướng phân thành hai miếng, lấy một miếng đưa vào trong tay của hắn. Lý Ngư hơi sững sờ, trong tay đã có hơn nửa cái bánh nướng.

    “Trác Văn Quân” dịu dàng nói:
    - “Tuổi còn trẻ, chân tay đầy đủ, kiếm sống bằng gì thì cũng không thể thiếu ăn đúng không? Nam nhi đại trượng phu, đáng lẽ phải đường đường chính chính, đầu đội trời chân đạp đất, sao lại đi làm ăn mày chứ?”

    Lý Ngư kinh ngạc nhìn “Trác Văn Quân”, nhất thời nói không nên lời, hóa ra mình nhìn lén người ta, lại bị cô ta lầm tưởng là một tên ăn mày đói bụng muốn hành khất?

    Lúc này tên chủ tửu quán mập không biết từ chỗ nào lại xông ra, lớn tiếng quát:
    - “Nha đầu này, lão tử bỏ tiền thuê ngươi, là để ngươi bố thí sao? Nhà mình đã nghèo không có cơm ăn mà vẫn còn muốn tiếp tế cho người khác à, mau đi bán rượu đi! Hôm nay bán không được năm vò rượu, sẽ trừ vào tiền công của ngươi!”

    “Trác Văn Quân” dịu dàng xinh đẹp lè lưỡi với Lý Ngư khẽ cười, lại vô tình để lộ vẻ thiếu nữ ngọt ngào làm rung động lòng người, nàng ta nhanh chóng vào sau quầy rượu, quay lưng vào trong, lại trở lại thành thiếu nữ dáng điệu đa dạng, tiếp tục bán rượu.

    Tên chủ tửu quán béo kia đi lên trước, thô bạo đẩy Lý Ngư ra:
    - “Đi đi đi, tránh xa chỗ này, ở đây lại ảnh hưởng đến việc mua bán của lão tử ta, xui xẻo quá!”

    Lý Ngư bị tên chủ tửu quản béo đẩy ra ngoài, hắn cầm chặt bánh nướng, bước ra xa vài chục bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua “Trác Văn Quân” mang theo vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời, ra sức đẩy rượu ngon bán cho dòng người qua lại hai bên phía trước.

    Lý Ngư thở dài, ánh mắt chuyển đi, bỗng nhiên từ trên tấm gương đồng của cửa hàng gương phía bên cạnh thấy được bộ dạng của mình. Hắn lúc này dĩ nhiên là quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, giống như một tên ăn mày---chẳng trách “Trác Văn Quân” ở tửu quán kia lại xem hắn như kẻ ăn mày.

    Lý Ngư cười khổ lắc đầu:
    - “So với nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên việt, có lẽ mình là người đáng thương nhất rồi, xuyên qua được hơn mấy tháng rồi mà vẫn nghèo khốn như vậy!”

    Lần theo trí nhớ của Lý Ngư, hắn tìm thấy nhà của mình. Nhà Lý Ngư ở rừng trúc phía trước, một dãy phòng, nhiều đồ vật hai bên hành lang, phía trước còn có một tiểu viện. Phụ thân của Lý Ngư Lý Lão Thực thời điểm làm thợ làm giày, gia cảnh cũng không tệ, đã đặt mua được sản nghiệp này.

    Lý Ngư đẩy hàng rào cửa đi vào, đi đến sân, theo phản xạ hắn gọi to:
    - “Mẹ!Mẹ! Con đã về rồi!”

    Sau khi nói câu này xong, Lý Ngư liền ngẩn người, trầm mặt một lát, rồi lại cười thoải mái. Kỳ thực theo ý nghĩa này mà nói, hắn chính là con của người mẹ kia. Hắn trở về lần này, cũng không phải vì muốn tận hiếu thay con của người mẹ kia sao?

    Nhưng trong phòng không có người trả lời, Lý Ngư đi qua kéo cửa phòng ra, lại phát hiện cửa đã bị dây cỏ buộc lại, mẫu thân không có ở nhà. Hắn thở dài, lúc này mới tỉnh ra, thời điểm này mẫu thân đang làm công ở Võ Đô đốc phủ.

    Mẹ Lý Ngư vốn dĩ không phải thợ làm công, chủ yếu là ở nhà làm việc nhà, giúp đỡ trượng phu phơi da, thuộc da, nhưng từ khi Lý Lão Thực bị giết, để duy trì kế sinh nhai, bà đã không ra khỏi cửa. Ba năm trước, Phan thị bắt đầu làm châm nương ở Võ Đô đốc phủ ở Lợi Châu, lúc này hẳn đang ở đó.

    Lý Ngư có chút do dự, cũng không mở đám dây cỏ để về phòng, mà lại đi vào trong sân, ngồi ở dưới tán gốc cây hồng mười tám năm kia. Cây hồng này, là một thời tuổi thơ của hắn, Lý Lão Thực tự tay trồng đấy.

    Lý Ngư theo bản năng sờ vào mặt dây chuyền đỏ như trái táo dưới cổ mình, hắn mới vừa về tới, bây giờ vẫn đang thử nghiệm, nếu không một khi đã quay trở về mười hai canh giờ trước, hắn sẽ lại phải bôn ba một ngày. Muốn thử nghiệm xem tác dụng của nó lớn bao nhiêu, có đủ thời gian để liên tục đảo ngược không, vậy thì, ít nhất cũng cần chờ tới hai ngày sau.

    Lý Ngư thở một tiếng thật dài, vỗ vào mặt dây chuyền, gập hai gối lại, nằm dưới tán cây hồng. Trên đỉnh đầu, cây hồng đầy quả chín, mỗi một trái có mầu sắc giống như chuỗi hạt trần bì, vươn dài tự do tự tại.

    Lý Ngư nhắm hai mắt lại, những cơn gió nhẹ phất vào gò má. Hắn muốn lợi dụng trụ luân kì dị lúc này, để kiếm được một số tiền lớn mới được!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)