FULL  Hài  LS Q.Sự Tiêu Dao Du - Full - Nguyệt Quan

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Giới thiệu.
    Nguồn: Metruyen
    Share: Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Nhóm dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    “Mũi đao cắt từ ngực ra sườn của hắn, mũi đao cắt vào kim loại, mở trái tim của hắn ra một nửa. Lý Ngư kêu lên một tiếng đau đớn, nặng nề ngã xuống đất. Lý Hoành Kiệt liên tiếp giết hai người mắt cũng không hề chớp. Gã vốn bách chiến sa trường, giết người như ngóe, sao có thể quan tâm tới tính mạng con người. Lúc này bốn bộ khúc của Vũ Sĩ Ước đã liều mạng lao tới, ý đồ bảo vệ nhị tiểu thư, gã chỉ còn một chút thời gian thôi. Lý Hoành Kiệt quét một vòng đao, lại thấy máu bắn khắp nơi. Khoảnh khắc thân hình lướt đi, ánh mắt của gã xẹt qua Lý Ngư ngã xuống đất, đột nhiên cảm giác dường như Lý Ngư đang cười. Hắn một tay che ngực, máu từ kẽ tay chảy tràn ra, nhưng không ngờ trên mặt hắn lại mang theo nụ cười rất cổ quái, giống như vừa rồi đối với hắn chỉ là một trò đùa ác tính.

    - Không thể nào! Mẹ của hắn chết rồi, hắn cũng sắp chết, sao còn có thể cười được?

    Lý Hoành Kiệt tâm niệm vừa chuyển, chợt phát hện trước mặt mình dường như xuất hiện một đường ánh sáng màu lam. Mình hoa mắt ư? Gã vừa mới nghĩ vậy, đạo ánh sáng thứ hai lại lần nữa xuất hiện…

    Thời gian lại lần nữa quay về 12 canh giờ trước, Lý Ngư nhàm chán tiếp tục trải qua một đêm hai lần, sáng sớm hôm sau lại lần nữa chạy đến kịp trước lúc Quách Nộ đi ra ngoài. Nhưng lúc này, hắn không đi đến sau núi phủ Võ Đô Đốc nữa mà đi thẳng tới cửa chính của phủ Võ Đô Đốc.” (Trích đoạn trong Tiêu Dao Du)

    Thần xui quỷ khiến cho Dương Băng xuyên việt về đời Đường nhập vào nhân vật Lý Ngư. Trong một cơ duyên kỳ ngộ hắn có một pháp bảo được gọi là “Trụ Luân” có thể quay trở lại quá khứ, có thể dự đoán được tương lai, có thể biết trước tương lai. Có được pháp bảo này, còn có việc gì mà hắn không thể làm được chứ?

    Đã đến nơi này rồi hắn muốn sống yên ổn, nhưng một ân huệ, một mối thù, một mối tình, một giấc mộng, hắn có sống yên được không. Hành trình của hắn đùa bỡn từ Trinh Quán chuyển tới Đại Đường.

    Với tác giả Nguyệt Quan hẳn các độc giả không còn xa lạ gì, các tác phẩm của Nguyệt Quan đã từng được dịch trọn bộ tại metruyen.com như Ngược về thời Minh, Túy chẩm giang sơn. Kính mời các VIP tiếp tục thưởng thức Tiêu Dao Du – tác phẩm ra mắt mới nhất của Nguyệt Quan.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/9/18
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Chương 1: Tôi có một bí mật.
    Nguồn: Metruyen
    Share: Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Nhóm dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    - Người, là tôi giết! Nhưng, cũng không phải tôi giết!

    Trải qua cuộc sống mấy tháng trong lao ngục, sau khi nảy sinh chuyện này, Lý Ngư tựa như nói lên chuyện xưa của người khác, giọng điệu thản nhiên, không chút kích động. Cửa sổ ở mái nhà nhà tù mở ra, cách đỉnh đầu hắn ba trượng, ánh trăng qua cửa sổ chiếu rọi xuống dưới, một mảng thanh quang hình nón đang bao phủ khắp người hắn.

    Hắn đan chân xếp bằng ngồi xuống, ở giữa mái tóc rối tung, hỗn độn hở ra một khuôn mặt tuấn tú, đoan chính, ngũ quan đẹp đẽ, hai mắt rạng rỡ có thần, mũi thẳng tắp, nhất là đôi môi hình cung tuyệt đẹp, tục xưng là môi cây cung của thần Cupid.

    Ngồi vây quanh trước hắn là bảy người bạn ngục, Đồ tể Lão Phạm vuốt cái bụng, bác lái đò Lưu Vân Đào ngồi gác chân, tăng nhân Đại Hoằng với cái đầu bóng lưỡng, ông chủ gánh hát Khang với bộ râu đẹp, Hoa Lâm dung mạo đẹp đẽ như nữ tử, người què Mã Hồn Nhi, Kim Vạn Lưỡng khôi ngô tráng kiện. Lại thêm Lý Ngư, đúng là bát tiên.

    Tám người đều mặc áo tù màu trắng, bẩn thỉu. Lý Ngư dưới ánh trăng còn bọn họ ở bên ngoài ánh trăng, hình ảnh trên bày ra cảm giác thứ bậc rõ ràng, người người tĩnh tọa, nếu không phải có mấy con ruồi bay tới bay lui trong lúc họ nói chuyện, thì đây chẳng khác nào một bức tranh rất có thiện ý.

    Lý Ngư khoát tay, thi triển chiêu thức bắt ruồi vô ảnh thủ hắn đã luyện mấy tháng trong lao này, dễ dàng kẹp chặt một con ruồi, bắt chước Già Diệp niêm hoa ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa sổ ở mái nhà là vầng trăng sáng treo trên cao, Lý Ngư thản nhiên ngâm:
    - Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tăng kinh chiếu cổ nhân. Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy, cộng khán minh nguyệt giai như thử. (Bài thơ Bả tửu vấn nguyệt của Lý Bạch)

    - Thơ hay! Thơ hay!

    Vừa nãy các phạm nhân còn đờ mặt ra mà nay dường như đột nhiên bị kích hoạt, lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi!

    Đại Đường chính là đất nước thơ ca, tuy các phạm nhân bên trong chưa chắc có một người đọc sách chính thống, nhưng mưa dầm thấm đất, bọn họ cũng biết thời điểm có người ngâm thơ thì nên lớn tiếng đánh trống reo hò ủng hộ, nếu không…có vẻ như không được văn hóa cho lắm.

    Vẻ mặt Lý Ngư khinh thường, nghiêng mắt nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng:
    - Cái gì là hay? Thơ này hay ở chỗ nào, mấy người hiểu không? Một đám quê mùa, còn giả bộ làm người tao nhã?

    Đám phạm nhân ngượng ngùng thả tay xuống, xấu hổ cúi đầu.

    Lý Ngư tiếp tục khinh miệt:
    - Các người biết đây là thơ ai viết không?

    Đồ tể lão Phạm cẩn thận hỏi:
    - À…vậy xin được thỉnh giáo!

    - Người đó là…

    Lý Ngư giơ tay lên, vừa muốn nói một chút sơ sơ về cuộc đời kinh lịch của Thi Tiên Lý Bạch, bỗng nhiên nghĩ đến bây giờ là Trinh Quán Đại Đường năm thứ sáu, Lý Thái Bạch còn chưa ra đời, không khỏi đau buồn, thở dài nói:
    - Người đó…Ai! Còn chưa xuất thế đâu…

    Lý Ngư mở hai ngón tay ra làm con ruồi kia bay lên. Ánh mắt lần theo dấu vết con ruồi bay xung quanh, ánh mắt cũng dần trở nên mê ly.

    Lý Ngư không phải người của thời đại này, chính xác hơn, linh hồn của hắn không thuộc về triều đại này. Hắn có thể nhớ lại một số chuyện cũ trước kia, hắn nhớ rõ hắn là người ở hơn một nghìn năm sau, năm hắn xuyên qua thời không, nước Mĩ vừa mới tổng tuyển cử thay đổi Tổng thống, Tân đệ nhất Công chúa chân dài, mặt đẹp, khí chất phong độ kia khiến cho hắn khát khao được gọi nhạc phụ Trump.

    Nhưng hắn lại không thể nhớ được thân phận chính mình trước kia, từng có người nhà là ai, làm sao hắn xuyên qua mà đến đây. Có lẽ khi xuyên không, đầu óc của hắn bị tổn thương rồi, hiện tại hắn chỉ nhớ rõ mình vốn tên là Dương Băng, không phải là thân phận hiện tại – Lý Ngư.

    Trái lại đối với thân thế của Lý Ngư, hắn lại nhớ rất rõ, hẳn là khi nhập vào thân thể này hắn cũng kế thừa luôn trí nhớ của Lý Ngư. Khi Dương Băng nương vào thân thể của Lý Ngư, Lý Ngư đang nắm chặt một lưỡi dao mổ lợn quỳ rạp trên mặt đất, mũi dao còn đang rỉ máu. Ở trước mặt hắn, một tướng quân mặc áo giáp da trâu màu giả hoàng nằm ở giữa vũng máu.

    Hắn còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị một đám binh lính Đại Đường mặc quân trang giả hoàng đánh ngất xỉu rồi, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì đã bị nhốt vào đại lao Lợi Châu, bị phản xử tử hình.

    Dương Băng đáng thương, vừa mới xuyên qua liền gặp phải kiện cáo liên quan đến mạng người, cho đến bây giờ, hắn hiểu rõ thế giới này hoàn toàn dựa vào trí nhớ của Lý Ngư và những người hắn quen biết trong tù.

    Lý Ngư, mười chín tuổi, người Lợi Châu Kiếm Nam đạo.

    Sáu năm trước, nguyên con trai của đại tướng triều Tùy Lý Viên Thông, hiện giờ là Đô đốc Lợi Châu Đại Đường Lý Hiểu Thường phản ngịch, phản quân dưới trướng đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, tiểu đầu mục phán quân Thạch Tam vì muốn tiết kiệm tiền cho một đôi ủng da mà giết chết phụ thân của Lý Ngư, thợ giày Lý Lão Thực.

    Về sau Lý Hiếu Thường binh bại, tân nhiệm Đô đốc Lợi Châu Võ Sĩ Ước đến nhận chức, triệu tập phản quân ly tán, trấn an địa phương, Thạch Tam đã trốn lên núi ở nhân cơ hội dẫn theo chút huynh đệ xuống núi, đầu nhập cho Võ Đô đốc, nhanh chóng biến thành quan binh, cư nhiên còn được nhận chức quan Chấp Càn Trường.

    Lý Ngư không quên thù cha, sáu năm trước hắn mới mười ba tuổi, đã quyết chí thề báo thù. Trong vòng sáu năm đó, hắn không ngừng tìm kiếm các cao thủ quyền thuật học võ nghệ, bái sư tất cả mười tám người. Sáu năm sau, hắn đã trưởng thành có chút thành tựu, rốt cuộc cùng tìm được cơ hội tự tay đâm Thạch Tam ở đầu đường phố xá sầm uất, báo thù cho cha.

    Sau khi Dương Băng bị giam ở đại lao nghĩ lại việc này, cho rằng hẳn là sau khi Lý Ngư ám sát Thạch Tam đã bị đám binh lính hành hung liền chết tại chỗ, mà hắn không biết duyên cớ nào, chết yên không chết lại nương vào người Lý Ngư, kết quả là phải thay Lý Ngư gánh tội danh giết người.

    Làm một kẻ xuyên việt, Dương Băng đương nhiên hiểu rõ “quy tắc xuyên việt thứ nhất” là không thể để bại lộ lai lịch đích thực của chính mình. Nhưng hắn đã bị bắt bỏ tù ở Lợi Châu, lại bị áp giải đến Trường An, nhốt vào ngục huyện Trường An, trằn trọc mấy tháng, ngày mai chính là kì thu quyết mùng chín tháng chín rồi, nếu không nói ra, vậy chuyện hắn xuyên qua rồi trọng sinh ở đây sẽ giống như bọt biển, trôi đi im hơi lặng tiếng.

    - Bí mật này, tôi vốn không muốn nói, nhưng ngày mai là kì thu quyết rồi, nếu không nói thì vĩnh viễn không có cơ hội, tôi không muốn lúc bị bỏ vào quan tài rồi, còn im tiếng, không ai biết tôi đã tới đây…

    Lý Ngư nhìn lên trăng sáng, lệ đã ươn ướt.

    Hắn từ từ nói đến chuyện mình bất giác đi tới trải nghiệm thế giới này, lại nói đến những việc bi thương, lệ rơi lã chã không ngừng, nhưng mấy bạn ngục rõ ràng không có chút phản ứng nào giống như đồng cảm với nỗi buồn của hắn, vẻ mặt tất cả mọi người đều rất sốt ruột, Đồ tể Lão Phạm hưng phấn nỏi:
    - Vậy ngươi nói nhanh lên, cái thời đại mà ngươi nói khác với bây giờ như thế nào?

    Tinh thần Lý Ngư hoảng hốt một chút, lúc này mới tiếp tục nói:
    - Thời đại của tôi, đã không có Hoàng đế rồi. So với hiện tại dân số đã tăng lên rất nhiều, nhà cửa càng xây càng cao, có khi còn cao hơn núi nữa. Chúng tôi muốn mua đồ cũng không cần đi tới tiệm đâu, ở trong nhà sẽ có một đồ vật giống như cái gương vậy, có thể chọn trong đó thứ mình muốn mua…

    Lý Ngư nghĩ cái gì liền nói cái đó, nói lảm nhảm một hồi lâu, đến khi phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn hắn có chút quái dị thì mới im miệng.

    Đồ tể Lão Phạm sờ sờ cái bụng toàn mỡ, khâm phục gật đầu:
    - Tiểu Lý rất có ý tưởng!

    Bác lái đò Lưu Vân Đào ngồi gác chân, tiện thể đưa lên mũi hít hà:
    - Cốt truyện rất thú vị!

    Lý Ngư:
    - …

    Ngồi xếp bằng đối diện với Lý Ngư là Khang Ban chủ có bộ râu đẹp, quay ra vỗ vỗ bả vai Lý Ngư:
    - Tiểu ca nhi Lý gia, nếu như ngươi may mắn không chết, nhớ rõ hãy đi tới Phường Đạo Đức Câu Lan viên, tìm Nhị đệ ta!

    Lý Ngư hít mũi một cái, lệ quang óng ánh nhưng vẫn hỏi hắn:
    - Ông là ai?

    Khang Ban chủ quăng chòm râu đẹp, cười nói:
    - Lão hủ ta chính là Ban chủ của Phường Đạo Đức Câu Lan viên, hiện gờ gánh hát đang do Nhị đệ ta quản lý, Tiểu ca nhi Lý gia, ngươi rất thích hợp làm người kể chuyện…!

    Lý Ngư:
    - ….

    Tăng nhân Đại Hoằng gãi gãi cái đầu bóng lưỡng, nghi ngờ hỏi Lý Ngư:
    - Lý gia lang quân, ngươi biết chữ không?

    Lý Ngư do dự một chút, đương nhiên là hắn biết, tuy nhiên ở niên đại này đều dùng chữ phồn thể, phần lớn hắn biết được, nhưng viết được lại có phần hơi khó, cho nên…Hiện giờ coi như hắn là người nửa mù chữ? Lý Ngư cân nhắc một chút, mới gật đầu nói:
    - Cũng biết một ít!

    Hòa thượng Đại Hoằng giật mình:
    - Thì ra là thế, khó trách ngươi có thể biên ra một câu chuyện thú vị như vậy.

    Lý Ngư:
    - …

    Bác lái đò Lưu Vân Đào lắc đầu thở dài nói:
    - Đáng tiếc, giả điên cũng vô dụng thôi!

    Kim Vạn Lưỡng khôi ngô ngáp một cái:
    - Chuyện cũng nghe xong rồi, mọi người đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai nếm qua rượu rồi bị chặt đầu, phải giữ tinh thần tốt mới lên đường được!

    Kim Vạn Lưỡng nói xong, giống y hệt lợn ngã quay ra mặt đất, lập tức đã ngáy khò khò.

    Vẻ mặt Lý Ngư ngỡ ngàng, vậy là xong rồi? Mình phải có quyết tâm rất lớn mới nói ra đại bí mật ẩn sâu trong lòng mình, không ngờ các người lại như không việc gì mà đi ngủ? Đây rõ ràng chính là bảy con lợn mà! Ngày mai sẽ bị chặt đầu rồi, vậy mà tối nay mấy con lợn này còn có thể bình tĩnh ngủ như vậy?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)