Tu Chân Tiên Trù - Tịch Diệt Tiền Trần (New: C44)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Tiên Trù - 仙厨
    Tác giả: Tịch Diệt Tiền Trần

    Chương 36: Bình phẩm thức ăn



    Nguồn: Bachngocsach.com





    Tiếng ồn ào trong tửu lâu chợt tắt, khách nhân ở lầu ba ai ai cũng quay đầu nhìn Nhâm Tiêu Dao.

    “Tên bại gia tử này là ai vậy? Ít nhất cũng phải một..hai..một trăm Linh thạch a? Chỉ vì một bữa cơm thôi sao?

    “Đồ phá của! Cũng không sợ bị no chết đi a!”

    “Bà nội nó! Tên này cũng đủ đẹp mặt a. Người khác đều là gọi từng món, ta từng thấy qua một vị gọi một bàn đồ ăn đã là ngưỡng mộ lắm rồi, lần này thì phục sát đất luôn.”

    “Ah? Người này nhìn quen quen a, hình như đã gặp ở đâu rồi.”

    Tiểu cô nương cũng bị cách gọi món của Nhâm Tiêu Dao hù hoạ mà trợn mắt há mồm, chẳng qua là ngay tức khắc vẫn có phản ứng, cuốn quýt cầm thực đơn, lật hết trang này đến trang khác, cuối cùng quay lại nói với hắn lần nữa: “Khách… khách quan, số thức ăn ngài gọi, tính tổng cộng hết là hai trăm bốn mươi mốt khối linh thạch.”

    “Ta biết, làm nhanh lên một chút, ta không có thời gian đâu.” Nhâm Tiêu Dao thản nhiên nói và lấy ra hai trăm bốn mươi hai khối Linh thạch để trên bàn. Cho dù là đi tới đây quan sát thì tiền thưởng cũng phải có chứ, ai biết được đầu bếp nơi này có thói quen cho nước vo gạo vào hay không đây!

    Ngay lập tức, câu nói của Nhâm Tiêu Dao khiến cho mọi người kinh bỉ một hồi, “Không có thời gian? Không có thời gian mà ngươi còn gọi nhiều món ăn như vậy?”

    Tiểu cô nương cầm thực đơn cuốn quýt chạy xuống, thiếu chút nữa đã té ngã trên đường, xem ra cách Nhâm Tiêu Dao gọi món thật có chút khiếp sợ a.

    Bỏ qua những ánh mắt xung quanh, Nhâm Tiêu Dao ngồi trên ghế, thần thái tự nhiên. Chẳng qua, thời gian lên thức ăn ở Tuý Tiên Lâu không thể nào khen được, có lẽ không tính là chậm nhưng so với Phiêu Miểu Lâu thì kém rất xa a.

    Ba phút sau, có một tên tiểu nhị bưng một cái mâm đi tới, trong mâm cũng không đựng thức ăn, mà là các loại thức uống.

    “Một vò Tiên Nhân Tuý hai mươi năm, một vò Tiên Nhân Tuý mười lăm năm, một vò Tiên Nhân Tuý mười năm, một vò Tiên Nhân Tuý năm năm, một ly thức uống Băng Mộng, một ly Trà Đắng, một ly Thanh Lục Trấp.”

    Khi tiểu nhị để một vò rượu lên bàn, Nhâm Tiêu Dao liền mở ra để nhâm nhi, thưởng thức. Tiên Nhân Tuý hai mươi năm? Hương vị cũng tạm được, thành phần so với Lão Oa Thiêu tinh khiết hơn nhưng thiếu chút cay nồng, kém chút bạo liệt. Bổ sung linh lực? Lão Oa Thiêu cũng có công dụng này, hơn nữa so ra còn tốt hơn không ít a. Năm khối Linh Thạch thì hơi mắc, còn khó uống hơn Lão Oa Thiêu mười năm, trước tiên thu lại đã.

    Tiên Nhân Tuý mười lăm năm? Độ tinh khiết còn thua một chút với vò hai mươi năm, uống cũng tạm được, bốn khối Linh Thạch thì quá mắc. Thôi quên đi, bốn khối cũng là tiền , vẫn là thu lại a.

    Tiên Nhân Tuý mười năm, năm năm? Bỏ đi, không cần phải thu vào túi trữ vật, để trên bàn là được rồi.

    Băng Mộng, Trà Đắng, Thanh Lục Trấp? Ba cái này thì không tệ, có lẽ thích hợp với phái nữ hơn, so với rượu Thanh Mộng của Phiêu Miểu Lâu cũng không khác nhau lắm. Bà nội nó! Mấy thứ này đều được miễn phí a. Không được rồi, về sau rượu Thanh Mộng cũng phải miễn phí.

    Vừa mới nhấm nháp hết một lượt thức uống thì thức ăn được bưng lên như nước tràn lên bàn.

    “Đây là món gì? Cũng không ai báo tên hết vậy?” Nhâm Tiêu Dao ăn một khối ruột non xào, cũng không biết là thịt con gì, miệng nhai xoành xạch, thứ này cũng không ngon lắm, còn thua đồ ăn do Cao Thủ làm.

    “Đây là Bạo Tiên Oa, đây là cá Thích xối mỡ, cua lột chiên giòn, Thiết Bối Chi xào lăn…” thật sự đã làm khó cho tiểu cô nương vì phải giới thiệu tên của gần một trăm món ăn.

    Chẳng qua là, dù cho tinh thần chuyên nghiệp của tiểu cô nương này rất đáng khen nhưng sắc mặc của Nhâm Tiêu Dao ngày càng khó coi. Mỗi món ăn đều gắp một miếng rồi bảo tiểu nhị bưng xuống, nhiều món ở đây cũng không tính là khó ăn, đối với người phàm tuyệt đối là cao lương mỹ vị. Nhưng so với thức ăn của Phiêu Miểu Lâu mà nói thì chênh lệch rất lớn. Có thể không chút nể nang mà nói rằng, chỉ cần tên Cao Thủ luyện nấu ăn qua ba ngày là có thể làm đồ ăn ngon hơn ở đây gấp mấy lần. Cách nắm giữ hoả hầu, cách nêm nếm gia vị đúng là không thể nào so sánh được với Phiêu Miểu Lâu. Tới lúc này Nhâm Tiêu Dao mới hiểu được tại sao có người lặn lội ngàn dặm đường xa đến Phiêu Miểu Lâu ăn cơm. Thật sự là đồ ăn bên ngoài quá khó ăn đi, bản thân mình ngày nào cũng ăn mấy thứ trong “tông môn”, tất nhiên không cảm giác được gì nhưng đi ra ngoài ăn một hồi mới sâu sắc cảm nhận được a.

    Thật ra vấn đề này rất là đơn giản. Đầu tiên, đầu bếp của Phiêu Miểu Lâu toàn là người tu đạo, bọn hắn xào rau bằng linh lực, lại biến hoá tuỳ tâm. Mà đầu bếp ở Tuý Tiên Lâu này chỉ là phàm nhân mà thôi, so sánh hai cái như là ngày đêm khác nhau. Thứ hai, những gia vị ở Phiêu Miểu Lâu cũng không phải là gia vị bình thường, nói về thành phần thì một loại gia vị đơn giản nhất cũng do mười mấy loại tài liệu phối với nhau, còn loại phức tạp thì có đến mấy chục hay mấy trăm loại tài liệu, hơn nữa những thứ phối đồ gia vị rất nhiều loại không phải vật ở thế tục. Tuý Tiên Lâu gì đó, nói tới nói lui cũng chỉ dùng đồ vật thế tục, rồi tìm một ít thịt Yêu thú làm nguyên liệu chính mà thôi, quả thực là phung phí của trời a.

    Nhâm Tiêu Dao lắc đầu, đi khỏi Tuý Tiên Lâu với vẻ thất vọng, sau đó đi vào một tửu lâu khác tên Thừa Hoan Lâu, tuỳ ý chọn mấy món ăn, hắn nếm mấy ngụm rồi thất vọng lần nữa mà đi về, đồ ăn còn không bằng cả Tuý Tiên Lâu, chỉ được xem là mỹ vị nhân gian thôi, chẳng qua là Thừa Hoa Lâu cũng hiểu rõ việc này nên chỉ lấy của hắn năm trăm kim tệ mà thôi. Tửu lâu thứ ba là Cuồng Khách Cư cũng không được, cấp bậc cũng chỉ cỡ Thừa Hoa Lâu, rượu ở đây chỉ là nồng hơn một chút mà thôi.

    Ra khỏi Cuồng Khách cư, hắn lấy mười khối linh thạch mua hơn một trăm cái ngọc khí. Những ngọc khí này chủ yếu mang về đựng một ít máu huyết của yêu thú cùng với mấy loại thiên tài địa bảo.

    Bây giờ đã là chạng vạng, nếu như chậm rãi chạy về hướng Đông thì trở lại Phiêu Miểu Tông cũng là sáng sớm rồi. Nghĩ tới đây, Nhâm Tiêu Dao bỏ qua ý nghĩ ở lại nơi này một đêm, hắn ly khai Tử Y phường thị, cũng không đi theo đường chính mà trèo đèo lội suối đi thẳng một đường về phía Phiêu Miểu Lâu, tốc độ chạy bộ cũng tương đương với cao thủ võ lâm ở thế tục . Sở dĩ hắn chạy chậm là vì phát hiện có mấy người rất nhiệt tình, đã chạy hơn hai mươi dặm rồi mà vẫn còn bốn người đi theo đưa tiễn. Mà những người tiễn đưa này cũng khiến Nhâm Tiêu Dao có chút dở khóc dở cười, bốn người phía sau có một gã là dưỡng khí thất đoạn, một gã dưỡng khí lục đoạn thậm chí còn một tên ngũ đoạn, ba người này luôn bám theo mình từ lúc vừa ra khỏi Tuý Tiên Lâu, mấy kẻ này ắt hẳn là người của Tuý Tiên Lâu, xem ra mình cùng Vương gia thật sự rất có duyên. Còn người cuối cùng vì khoảng cách khá xa nên hắn không thấy rõ tu vi, chỉ là cảm giác có người theo sau mà thôi, hiển nhiên người này cũng ba kẻ kia cũng không phải là một bọn.

    “Đứng lại!” Khi Nhâm Tiêu Dao vừa dừng ở một cái sơn cốc, tên dưỡng khí thất đoạn là một người trung niên mặc hoàng bào đã chặn trước mặt, mà hai tên dưỡng khí lục, ngũ đoạn đứng sóng vai ở sau lưng của hắn.

    Nhâm Tiêu Dao bất đắc dĩ thở dài, xem ra mình giả bộ hồ đồ cũng không được rồi. Hắn buông thần thức ra, cẩn thận cảm thụ ở sau lưng, ngưng tụ thần thức thành một đường, tỉ mỉ quan sát. Quả nhiên sau lưng mọi người một trăm mét có một kẻ đang ẩn sau núi đá, tu vi cỡ bát đoạn, kẻ này mình cũng có ấn tượng, chính là khi mình mua đan dược hắn cũng ở đó, chắc là do mình đã lộ ra tiền tài. Quả nhiên là tiền tài động nhân tâm thật không sai a.

    Lúc này hắn cũng không chú ý tới thần thức dị thường của mình, chỉ biết rằng tu luyện công pháp của Hư Vô Phiêu Miểu Tông sẽ khiến cho thần thức mạnh hơn những kẻ cùng giai, cụ thể là mạnh bao nhiêu thì không rõ lắm, dù sao Nhâm Tiêu Dao bây giờ cũng chỉ là thuộc hàng thái điểu mà thôi.


     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Tiên Trù - 仙厨
    Tác giả: Tịch Diệt Tiền Trần

    Chương 37: Sát nhân bất thuyết thoại



    Nguồn: Bachngocsach.com





    Chẳng qua dù bị bốn người kia bao vây thì Nhâm Tiêu Dao cũng chẳng buồn quan tâm, tốc độ của mình cũng không phải mấy người bọn hắn có thể so sánh được, nhất là vị huynh đài ngu ngốc trước mắt này đây, chỉ cách mình có hai mươi mét, không phải đang chờ mình cầm thái đao đến chém hắn chứ?

    Với thái độ chẳng thèm quan tâm, hắn nhìn tên trung niên chặn trước mặt nhàn nhạt hỏi: “Đạo hữu cản đường tại hạ là có ý gì đây?”

    “Ý gì?” Tên trung niên hoàng bào nhìn Nhâm Tiêu Dao giống như cười mà không phải cười rồi nói: “Ngươi là tiểu nhị của Phiêu Miễu Lâu a? Ha ha, vậy mà lại đến Tuý Tiên Lâu của chúng ta tiêu phí một buổi, xem ra Phiêu Miễu Lâu các ngươi định chen chân vào Tử Y phường thị phải không?”

    Việc đối phương biết rõ lai lịch của mình thì Nhâm Tiêu Dao cũng không có vẻ bất ngờ, mỗi ngày ở Phiêu Miễu Lâu, nếu mình không gặp qua hai trăm thì cũng một trăm người tu đạo, đa số mọi người đi vào Yêu Thú lĩnh đều phải đi ngang Hàng Yêu trấn mà nơi này thì náo nhiệt như một cái chợ bán thức ăn, vì vậy nếu bọn hắn mà không biết mình là ai thì mới là quái lạ. Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, chẳng qua hắn vẫn khinh bỉ nói: “Thức ăn ở Tuý Tiên Lâu các ngươi dở như vậy, nhiều khách hàng của chúng ta đều nói tới việc này, mong chúng ta có thể mở cửa hàng ở Tử Y phường thị, xem ra đây chính là điều mà thực khách đều mong muốn a.”

    “Hừ, đúng là trẻ con không biết trời cao đất rộng. Nếu như hôm nay ta đã biết thân phận của ngươi thì cũng nên nằm lại ở đây đi, hơn nữa nhìn túi ngươi cũng dày nếu đại gia ta từ chối thì thật là bất kính rồi.”

    “Như vậy là không tốt a.” Giống như đang cười chế giễu tên trung niên, hắn tuỳ ý giơ tay chỉ chỉ về phía sau, “Ngươi lấy hết tất cả? Vậy vị cao nhân ở sau lưng ta về tay không hay sao? Như vậy thì không tốt lắm đâu.”

    Ánh mắt tên trung niên hoàng bào chợt co rụt lại, hắn vẫn cảnh giác nhìn Nhâm Tiêu Dao đồng thời đem thần thức tản ra, không dám phân tâm một chút nào, điều này khiến Nhâm Tiêu Dao có chút “lau mắt mà nhìn”, còn tên thanh niên dưỡng khí ngũ đoạn sau lưng Nhâm Tiêu Dao cũng quay đầu nhìn về phía sau.

    “Ha ha, tiểu tử ngươi cũng rất cảnh giác nha, không biết ý đồ của ngươi là gì khi vạch trần ta đây a?” Giữa tiếng cười sang sảng, xuất hiện một gã trung niên mặc lục bào đang ngự kiếm ở không trung, tu vi của hắn đã là dưỡng khí bát đoạn.

    Nhâm Tiêu Dao khẽ khom người cung kính nói: “Vị đại ca này, ba người Tuý Tiên lâu này đang muốn cướp của giết người nhưng lại không có ý định chừa lại gì cho đại ca, tất nhiên là không thèm để huynh vào mắt rồi, cho nên tiểu đệ ta thật sự cảm thấy bất bình cho huynh. Hơn nữa nha, mỗi ngày Tuý Tiên Lâu tiền thu vào như nước chảy, nếu muốn nói gia thân phong phú (*) thì sao qua được ba kẻ này chứ. Vì vậy cho nên, hai tên dưỡng khí ngũ đoạn cùng lục đoạn này để ta xử lý, sau đó tất cả là của đại ca, không biết huynh thấy thế nào?” Sau khi nói xong hắn lấy thái đao từ trong túi trữ vật ra.

    (*): nhà giàu, dê béo, lắm tiền nhiều của

    Tên trung niên lục bào đang ngự kiếm chợt sửng sốt, chẳng qua ánh mắt lập tức trở nên nóng bỏng nhìn về phía tên trung niên hoàng bào dưỡng khí thất đoạn, hiển nhiên hắn bị lời nói của Nhâm Tiêu Dao làm cho rung động. Hơn nữa, lời nói của Nhâm Tiêu Dao thật sự rất có lý, linh thạch của Tuý Tiên Lâu khẳng định là nhiều hơn so với linh thạch trên người tiểu tử này mà túi trên người tên hoàng bào kia có vẻ dày nhất. Cùng lắm thì sau khi làm thịt tên trung niên hoàng bào này rồi tiêu diệt luôn tiểu tử của Phiêu Miễu Lâu kia là được chứ gì.

    “Đạo hữu…không thể a! Tuý Tiên Lâu chúng ta chỉ muốn mạng tên tiểu tử này thôi, tất cả tài vật trên người hắn đều thuộc về đạo hữu đi…” Tên hoàng bào thất đoạn thấy ánh mắt của trung niên ngự kiếm thì đã biết rõ tâm tư của đối phương là gì rồi. Nhưng hắn chỉ vừa nói đến một nửa thì đột nhiên tên trung niên lục bào đã điều khiển pháp khí đánh tới, cùng lúc đó Nhâm Tiêu Dao cũng xông về hai tên ở sau lưng.

    Đối với tâm tư của tên trung niên lục bào hắn hiểu rất rõ, cho nên khi quần chiến với hai tên còn lại hắn không thèm phát huy dù chỉ là một phần ba thực lực, chỉ dựa vào bộ pháp linh hoạt mà né tránh công kích, thỉnh thoảng còn để tên dưỡng khí ngũ đoạn đánh trúng mình. Dù sao mình cũng mới mua Thiên Lam pháp bào, đem ra thử nghiệm một chút cũng tốt nha.

    “Ah…” một tiếng hét thảm thiết vang lên. Tên hoàng bào thất đoạn của Tuý Tiên Lâu vừa mới tránh khỏi pháp khí của trung niên lục bào nhưng mà đây là pháp bảo không phải làm binh khí thế tục có thể so được, bản thân pháp khí đột nhiên phun ra hoả diễm. Hỏa diễm của người tu đạo cũng không phải lửa bình thường, tuy rằng áo của tên kia là pháp bào nhưng cũng chỉ là cấp thấp mà thôi, mặc dù che cho hắn không bị thương nhưng lại làm toàn bộ lông mi, râu tóc cháy rụi, doạ cho hắn nhảy dựng.

    Người tu đạo kiêng kị nhất là thất thần trong lúc đấu pháp, lúc tên hoàng bào kêu thảm thiết thì tâm thần xuất hiện khe hở mà kinh nghiệm đấu pháp của tên trung niên lục bào cũng cực kỳ phong phú. Tâm thần hắn khẽ động, pháp khí đoản kiếm lập tức vòng trở về nhắm ngay hậu tâm đối phương mà đâm tới, đồng thời tay phải hắn xuất ra một đạo linh lực hình chuỳ bắn thẳng về phía đối phương, hình thành nên thế tiền hậu giáp kích. Tên hoàng bào không kịp đề phòng nên lập tức bị trúng chiêu, chết thảm tại chỗ. Tên trung niên lục bào hạ xuống nhặt lấy túi trữ vật của đối phương, mà lúc này còn chưa tới hai phút, có thể nói là nhanh gọn lẹ.

    Thân hình Nhâm Tiêu Dao khẽ động tránh thoát một đạo pháp thuật, tay cầm thái đao nhìn về tên thanh niên dưỡng khí ngũ đoạn nhưng mà tên dưỡng khí lục đoạn cũng không phải phế vật, thần thức khẽ động khống chế thuật pháp bám sát Nhâm Tiêu Dao.

    Nhâm Tiêu Dao bước qua hai bước rồi đột nhiên rẽ ngang, pháp thuật sau lưng hắn không kịp chuyển hướng nên oanh kích trên người tên dưỡng khí ngũ đoạn.

    “Bành” một tiếng nổ vang, pháp bào của tên dưỡng khí ngũ đoạn bị bạo liệt, bản thân hắn cũng bị đánh bay về phía không trung. Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, Nhâm Tiêu Dao lập tức vung thái đao lên chém ngay cổ tên kia, máu tươi phun ra ào ạt.

    Cùng lúc này, sau lưng truyền tới một tiếng hét thảm, tên dưỡng khí lục đoạn đã bị trung niên lục bào đánh chết.

    Sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay, bề ngoài Nhầm Tiêu Dao giống như bị tiêu hao linh lực quá mức, hắn khẽ khom người, “Đa tạ đại ca đã giúp đỡ bằng không chỉ sợ hôm nay tiểu đệ phải bỏ mạng ở đây rồi, túi trữ vật của ba người này đều thuộc về đại ca a.”

    Tên trung niên lục bào giống như cười mà không cười nhìn hắn, “Tiểu tử ngươi cũng rất thông minh, chẳng qua ta cũng thay đổi ý định rồi, ngươi cũng lưu…”

    Hắn muốn lưu cái gì? Rút cuộc cũng không nói ra được vì Nhâm Tiêu Dao thừa dịp lúc hắn đang nói chuyện, lập tức vung ra một chuỳ linh lực hình xoắn ốc, đồng thời thi triển Tiêu Dao Bộ xông tới, hung hăng bổ thái đao trong tay xuống.

    Trung niên lục bào cũng không phải hạng tầm thường, tâm niệm vừa động một cái Linh Quy Thuẫn lập tức hiện ra trước mặt. Chùy đinh ốc bằng linh lực đâm vào Linh Quy Thuẫn không phát ra âm thanh nào cả, chỉ thấy Linh Quy Thuẫn nứt ra, chùy linh lực cũng tiêu tán. Nhưng mà thái đao của Nhâm Tiêu Dao cũng đã bổ tới.

    Dưới mũi thái đao, pháp bào cũng chẳng có tí tác dụng nào. Một đao, tên trung niên lục bào bị chém thành hai nửa.

    Hắn quán chú linh lực vào Thiên Lam pháp bào đem máu dính trên đó cọ rữa đi, khẽ lắc đầu, xem ra đối với việc nắm giữ lực đạo thì mình còn chưa thành thục, đem đầu tên kia chém làm đôi là được rồi chém luôn thân hình hắn làm chi, không phải đang lãng phí linh lực hay sao? Chắc do mình hồi hộp a!?

    Tìm được một cái cớ để an ủi bản thân, hắn nhặt bốn túi trữ vật trên đất lên, nhìn qua thi thể tên áo xanh rồi lắc đầu, “Đánh thì đánh, giết thì giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì không biết a? Ngươi tưởng giống như trong tiểu thuyết chắc, lúc ngươi nói chuyện người ta phải ngoan ngoãn đứng đó chờ ngươi nói xong hay sao? Ngu ngốc!”

    “Tiểu tử nói rất đúng. Trong tiểu thuyết còn có cái kiểu khi phát ra chiêu gì đó là phải la to lên nữa, trong lúc la to như vậy chắc đã bị người ta chém thành mười khúc rồi.” Đột nhiên bên tai Nhâm Tiêu Dao truyền tới một giọng nói còn kèm theo tiếng vỗ tay. Chẳng qua nghe người ta vỗ tay thì Nhâm Tiêu Dao chỉ thấy như bị sét đánh.
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Tiên Trù - 仙厨
    Tác giả: Tịch Diệt Tiền Trần

    Chương 38: Chạy nhanh



    Nguồn: Bachngocsach.com





    “Tiểu tử nói rất đúng.” Đột nhiên bên tai Nhâm Tiêu Dao truyền tới một giọng nói còn kèm theo tiếng vỗ tay. Chẳng qua nghe người ta vỗ tay thì Nhâm Tiêu Dao chỉ thấy như bị sét đánh.

    “Đạo cơ, nhất định là Đạo Cơ Kỳ.” Nghĩ tới điều này, vẻ mặt kinh ngạc của Nhâm Tiêu Dao lập tức biến thành tươi cười, bộ dạng nịnh nọt quay đầu nhìn về phía bầu trời.

    Chỉ thấy cách hắn khoảng một trăm mét có một thanh niên mặc pháp bào màu trắng, chân đạp phi kiếm màu lam đang ngự không mỉm cười nhìn xuống. Hơn nữa hắn đang ngự không cách đất năm mươi mét và hình như không có ý định đáp xuống.

    “Tiền bối mạnh khỏe nha, ha ha ha.” Nhâm Tiêu Dao cúi đầu khom lưng, ngoài mặt hết sức nhiệt tình giống như hai người đã quen biết từ kiếp nào.”

    “Không có việc gì, không có việc gì, đừng khẩn trương như vậy.” Người thanh tiên tuỳ ý phất tay, vẻ mặt tươi cười nói: “Khi nãy ta thấy lời cảm thán của ngươi rất có lý nha, trước khi ta cũng hay gặp phải mấy tên miệng lưỡi còn lợi hại hơn công phu, chẳng qua cũng vì thế mà bọn hắn đã chết trong tay ta hết rồi.”

    “Dạ dạ dạ, hắc hắc, à đúng rồi, không biết tiền bối chỉ tiện đường hay là…”

    “Không phải, ta vì theo Vương Lực mà đến đây.”

    “Vương Lực? Ai là Vương Lực?”

    “Chính là tên trung niên hoàng bào của Tuý Tiên Lâu.”

    “Ahh, thì ra tên kia có cừu oán với tiền bối sao! Bây giờ hắn đã chết rồi, thù hận của ngài cũng được báo a…”

    “Không phải kẻ thù.” Tên thanh niên giống như cười mà nhìn Nhâm Tiêu Dao, “Tình hình thu nhập của Tuý Tiên Lâu dạo gần đây rất là tốt, nhưng mà bình thường tên kia không ra khỏi Tử Y phường thị nên ta cũng chỉ có thể chờ cơ hội mà thôi, à không, phải nói là cơ hội đã tới rồi chứ.”

    “A ha ha ha, tiền bối đã nói như vậy thì ta lấy túi trữ vật của Vương Lực dâng cho người a.”

    “Coi như tiểu tử ngươi thức thời.” Tên thanh niên gật đầu khen ngợi, “Chẳng qua là…ta thấy pháp bào trên người của ngươi cũng không tệ nha, túi trữ vật cũng dày nữa, không biết tiểu hữu có muốn nhường hai thứ này lại cho ta không? Ah, còn thanh thái đao kia nữa, cũng rất tốt.”

    Đối với lời nói của tên thanh niên, Nhâm Tiêu Dao cực kì kinh bỉ, ăn cướp thì nói đại đi còn ra vẻ khách khí như vậy làm gì chứ? Tới quần áo trên người ta cũng không tha! Nhưng mà mình đánh không lại gia hoả này a. Tuy rằng trong lòng hắn đem mười tám đời tổ tông tên thanh niên ân cần hỏi thăm qua một lượt nhưng vẻ mặt vẫn nịnh nọt nói: “Nếu tiền bối xem trọng đồ vật của tiểu nhân thì đương nhiên ta phải dâng hai tay rồi nhưng mà cầu xin tiền bối bỏ qua cho tiểu nhân một mạng a. Hơn nữa, tay nghề nấu nướng của tiểu nhân cũng không tệ, tiền bối có thể vui vẻ hưởng thụ một phen nha, cần gì phải đứng trên đó chịu đựng gió lạnh chứ?”

    Tên thanh niên mỉm cười nhìn Nhâm Tiêu Dao, khẽ lắc đầu: “Không cần, lúc nãy tốc độ ra tay của ngươi rất nhanh, đứng quá gần sẽ nguy hiểm lắm. Ngươi cứ đem đồ vật để trên đất rồi đi đi thôi, về phần mạng của ngươi ta cũng chẳng cần, dù sao giết ngươi cũng không được thêm gì cả.”

    Gia hỏa này có phải là Đạo Cơ Kỳ không vậy? Thậm chí lúc này Nhâm Tiêu Dao còn hoài nghi về tu vi của đối phương. Đã là Đạo Cơ rồi còn để ý tới mấy chuyện này sao?

    “Nếu tiền bối đã phân phó, tiểu nhân sao dám từ chối.” Sau khi nói xong hắn lấy túi trữ vật ném xuống đất rồi sau đó…Ba chân bốn cẳng mà chạy a! Một bên thì chạy còn một bên không ngừng chửi rủa trong lòng: Ta ngất, ngươi vừa nói tên kia dài dòng mà ngươi so với hắn còn hơn như vậy.

    Nhâm Tiêu Dao ném túi trữ vật xuống đất cũng là có dụng ý. Túi trữ vật của Vương Hạo có màu đen giống với túi của tên dưỡng khí ngũ đoạn, hi vọng có thể qua mặt được tên gia hoả kia. Hơn nữa, hắn vì tiền tài mà giết đến nên có thể vì nhặt túi trữ vật mà mà mình có thời gian chạy xa thêm một chút. Về phần phải làm theo lời của hắn…? Lúc ta ra khỏi Phiêu Miểu Lâu thì quần áo bóng loáng, tươm tất, không lẽ cởi truồng đi về? Nếu vậy thì tự sát cho rồi a! Với lại nhìn tên kia cẩn thận như vậy, có lẽ mới thăng cấp Đạo Cơ không lâu đi. Lão đầu đã nói hiện giờ mình đã là vô địch trong Dưỡng Khí Kỳ, có lẽ sẽ có cơ hội trốn khỏi một tên Đạo Cơ sơ kì a.

    Bà nội nó! Vừa chạy được khoảng mười dặm, trong lòng Nhâm Tiêu Dao đã phải chửi tục khi nhìn về địa hình trước mặt. Chỗ hắn đang đứng là thung lũng, trèo đèo lội suối cũng không có vấn đề gì nhưng mà mình chạy trên đất còn tên kia bay trên trời thì quá khác biệt rồi. Mình chạy từ đỉnh núi đến sơn cốc rồi từ đó chạy lên một đỉnh núi khác, còn hắn chỉ cần bay từ đỉnh bên này qua đỉnh bên kia thôi. Giống như mình chạy hình chữ U còn hắn bay thẳng một đường nha. Quan trọng nữa là tên kia cũng quá tinh tướng đi, không thèm liếc mắt tới túi trữ vật trên đất mà đuổi ngay tới đây a?

    Bây giờ quay đầu cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể liều mạng xông về trước thôi, chẳng qua là phải thay đổi một chút chạy về phía giữa hai ngọn núi a.

    Đang ngự kiếm đuổi theo Nhâm Tiêu Dao mà trong lòng Hà Minh cũng kinh ngạc vô cùng, dẫu biết là hắn chạy nhanh nhưng không ngờ đến mức như vậy! Đồ vật trên người mình tuy là không tốt lắm nhưng mà phi kiếm dưới chân thì không phải hạng xoàng a, mình phải tốn hơn một nghìn Linh Thạch mời được người tới luyện chế, tuy rằng trong hàng Đạo Cơ Kỳ không dám xưng là nhanh nhất nhưng chắc chắn cũng là đứng đầu, lại không nghĩ tới tốc độ của tên tiểu tử kia lại nhanh như thế, so với mình còn muốn hơn một chút, hơn nữa hắn còn phải tránh né cây cối đó nha. Chẳng qua, nhìn về địa hình phía trước Hà Minh lại mỉm cười, chỗ như vậy tên kia muốn chạy cũng không dễ đâu, hắn liền tăng tốc bám sát theo.

    Chạy đến một vách đá cao bốn năm mươi mét, chân phải Nhâm Tiêu Dao đạp mạnh xuống đất một cái, không chút do dự nhảy lên, chẳng qua khi hắn mới vừa chạm lên vách đá, chưa kịp phát huy tốc độ thì trong thần thức đã thấy một đoản kiếm màu tím đang bắn về phía mình, đồng thời cũng cảm nhận được một luồng thần thức vờn quanh, xem ra hắn đã bị tên kia toả định rồi.

    Nếu lúc này mình chạy trốn cũng không qua được đoản kiếm màu tím kia. Không chút suy nghĩ, hắn toàn lực phát huy Tiêu Dao Bộ, thân hình hắn phiêu hốt bất định với ý định dùng tốc độ làm nhiễu loạn công kích của đối phương. Lúc đoản kiếm chuẩn bị chém trúng, hắn lùi nhanh lại đồng thời vung tay đánh ra một Linh Lực Chuỳ về phía Hà Minh ở trên không.

    Lúc này Hà Minh cũng không ngờ đối phương còn có thể phản kích, ý niệm lập tức loé lên tạo thành một cái Toàn Phong Thuẫn chắn trước mặt. Đạo Cơ khác Dưỡng Khí rất nhiều, Linh Lực Chùy của Nhâm Tiêu Dao có thể tổn thương, thậm chí là giết chết mấy kẻ Dưỡng Khí Kỳ nhưng khi đối mặt với Đạo Cơ Kỳ thì không có chút tác dụng nào. Chẳng qua là hắn cũng không mơ tưởng đánh chết được đối phương, chỉ cần ngăn cản tên kia một chút là được. Thừa dịp đối phương phân tâm, Nhâm Tiêu Dao liền bỏ xa tên kia chừng hai trăm mét.

    Ý đồ của Nhâm Tiêu Dao đạt được rồi nhưng còn vách đá chắn trước mặt nên hắn cũng không còn biện pháp nào khác, đành xông về phía trước. Vừa mới kéo dãn khoảng cách được hai trăm mét, chỉ vì cái vách đá mà bị rút ngắn lại khoảng sáu mươi mét, quan trọng hơn là đoản kiếm màu tím của tên kia lại xuất hiện trước người mình.

    Bất đắc dĩ hắn đành phải tránh đi lần nữa, chuẩn bị lập lại chiêu cũ, chẳng qua đoản kiếm màu tím kia chợt phát ra Kim Duệ chi khí một cách mãnh liệt, đó chính là pháp thuật trong pháp khí được Hà Minh kích phát ra.

     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Tiên Trù - 仙厨
    Tác giả: Tịch Diệt Tiền Trần

    Chương 39: Thảm chiến



    Nguồn: Bachngocsach.com





    Lúc Nhâm Tiêu Dao chuẩn bị lặp lại chiêu cũ để tránh khỏi Hà Minh thì pháp khí màu tím đột nhiên phát ra Kim Duệ chi khí một cách mãnh liệt, quan trọng hơn là cái đoản kiếm này đang ở trước mặt hắn.

    Lập tức, tâm niệm hắn khẽ động, linh lực biến thành một tấm thuẫn xuất hiện chắn phía trước, sau đó gót chân trái dậm xuống, thân thể hắn nhanh nhẹn, không ngừng lui về phía sau, nơi chân hắn dậm xuống xuất hiện một cái hố nhỏ. Nhâm Tiêu Dao bay ngược về phía sau bộ dáng giống như tuỳ ý nhưng bước chân lại rất phức tạp. Nếu một tên dưỡng khí lục đoạn bình thường gặp tình huống này mà không bị thương thì máu huyết cũng cuồng loạn, nhưng trước dây Nhâm Tiêu Dao đã làm động tác này không biết bao nhiêu lần, hơn nữa khi mới vừa xông lên vách đá, hắn vọt tới cũng không nhanh lắm nên thoạt nhìn có vẻ rất tuỳ ý.

    “Oanh” một tiếng nổ vang lên, vách núi cứng rắng bị nổ ra một cái hố sâu, Kim Duệ chi khí điên cuồng phóng ra, “BANGGGGG”, tấm thuẫn bằng linh lực lập tức bị nghiền nát nhưng cũng đã ngăn cản được lực lượng phát ra từ đoản kiếm, qua đó còn đẩy tốc độ của Nhâm Tiêu Dao nhanh hơn một chút nữa.

    Vốn khoảng cách giữa Nhâm Tiêu Dao và Hà Minh là một trăm năm mươi mét, do hắn xông lên vách đá nên khoảng cách chỉ còn lại chín mươi mét thôi, mà trên vách đá dựng đứng này Nhâm Tiêu Dao thì bay ngược còn Hà Minh lại thẳng tiến mà đi, khoảng cách giữa hai người lúc này còn không đến năm mươi mét.

    Nhưng chính lúc này, đoản kiếm màu tím từ trong hố sâu bay ra, đâm thẳng vào ngực Nhâm Tiêu Dao, mà ở phía sau hắn một đoản đao bằng linh lực đang hướng về bên hôn phải của hắn mà chém tới, đó chính là pháp thuật Phách Không Đao. Có thể nói Nhâm Tiêu Dao lúc này không thể phân tâm chú ý trước sau được, theo lý hắn sẽ dùng sức phần eo khiến cho thân thể dời sang bên trái thì có thể tránh khỏi hai đạo công kích. Nhưng mà thông qua tiếp xúc ngắn ngủi từ nãy đến giờ, Nhâm Tiêu Dao chắc chắn rằng Hà Minh là một người vô cùng cẩn thận, một tên Đạo Cơ Kỳ đối mặt với Dưỡng Khí Kỳ mà còn tỉ mỉ như vậy thì chỉ có thể dùng từ cẩn thận, chặt chẽ để hình dung mà thôi. Cho nên, với tính cách của hắn thì bên trái chắc chắn là một cái bẫy rập, thật sự quá nguy hiểm nếu tránh đi đối phương sẽ điều khiển thuật pháp cùng phi kiếm quẹo ngang mà chém tới.

    Giờ phút này, Nhâm Tiêu Dao đã bay khỏi vách núi nhưng vẫn lùi như cũ, giống như đang ngự không, độ cao đã đạt đến sáu mươi mét.

    Đây là khoảnh khắc nguy hiểm nhất của Nhâm Tiêu Dao từ trước đến giờ, thậm chí còn hiểm ác hơn lúc quyết chiến với tám con chó đen lúc hắn mười tuổi. Đối mặt với hiểm cảnh, nếu mình bối rối thì sẽ chôn vùi đường sống duy nhất, ngay lúc này Nhâm Tiêu Dao chợt làm một hành động lớn mật.

    Mượn lực lượng chấn động từ vụ nổ tấm thuẫn tác động vào người, phần eo hắn chợt dùng sức, đột nhiên Nhâm Tiêu Dao quay lộn ngược người trên không trung rồi phóng ra bốn đạo chuỳ linh lực lên không, ba đạo bay trước, một đạo theo sau; sử dụng đấu pháp lưỡng bại câu thương. Nhưng mà Hà Minh sao dễ dàng chịu như vậy? Hắn đành bất đắc dĩ bỏ qua Phách Không đao sau đó ngưng tụ một cái Toàn Phong Thuẫn che trước mặt. Trong lúc đấu pháp thì bảo vệ bản thân là điều ưu tiên nhất cho nên hắn bắt buộc phải dùng thần thức điều khiển Toàn Phong Thuẫn mà thôi. Nếu như thần thức phân tán quá mỏng thì lực công kích và phòng thủ sẽ bị giảm mạnh cho nên Hà Minh phải làm ra lựa chọn sáng suốt nhất.

    “Hô” đoản kiếm màu tím vừa tới sát hậu tâm của Nhâm Tiêu Dao thì lập tức bay lệch ra ngoài. Thiên Lam pháp bào trị giá tám trăm linh thạch, chính là tám trăm linh đó nha! Trong tích tắc, lúc đoản kiếm đánh lên pháp bào thì nó tự xuất ra pháp thuật Bạo Phong Thuẫn mạnh mẽ như đao phong đánh tan linh lực bám trên đoản kiếm, cho dù đang bị thần thức khống chế nhưng không còn linh lực thì uy lực của đoản kiếm giảm mạnh, ngay lập tức bị loạn lưu cuốn đi.

    “Bành” ba đạo chuỳ linh lực cùng lúc đánh vào Toàn Phong Thuẫn, tuy rằng Toàn Phong Thuẫn được Hà Minh truyền vào rất nhiều linh lực nhưng ba đạo chuỳ linh lực của Nhâm Tiêu Dao cũng khác nhau, đạo ở giữa chính là chuỳ linh lực hình xoắn ốc có lực phá hoại cao hơn năm thành. Cho nên Toàn Phong Thuẫn của Hà Minh lập tức bị đánh tan. Ngay tức khắc đạo chuỳ linh lực thứ tư bắn thẳng vào phần bụng của Hà Minh.

    “Phốc” một âm thanh nhỏ vang lên, một cái hộ tráo trong suốt xuất hiện bao phủ cả thân thể Hà Minh. Chính là linh lực hộ thể, một trong những đặc điểm của người tu đạo Đạo Cơ Kỳ. Dưới Đạo Cơ, chỉ có kinh mạch mới có tác dụng dẫn khí, cũng vì lý do này mà mỗi lần Nhâm Tiêu Dao bắn chuỳ linh lực đều phải phát ra từ ngón tay. Nhưng khi đạt đến Đạo Cơ Kỳ, thân thể sẽ thay đổi mạnh mẽ, tác dụng của kinh mạch không còn trọng yếu nữa mà nhường chỗ cho huyết nhục. Người đạt đến Đạo Cơ kỳ, mỗi tế bào trong huyết nhục đều chứa rất nhiều Linh lực nên được gọi là Đạo thể. Đạo Cơ a Đạo Cơ, đây chính là nền tảng để vấn đạo của người tu chân mà trụ cột chính là Đạo thể. Linh lực hộ thể là hình thức bảo vệ tự nhiên của tu sĩ Đạo Cơ Kỳ, Linh lực từ người Hà Minh phát ra không phải từ Tử Phủ hay Kim Đan, cũng không phải Nguyên Anh mà là từ huyết nhục!

    “Oanh”, nhưng mà lúc này Nhâm Tiêu Dao lại sử dụng đòn sát thủ của mình là “Linh Lực Bạo” làm cho linh lực hộ thể của Hà Minh tan rã, phòng ngự của pháp bào vỡ nát, pháp bào cũng rách ra. Lực bạo tạc khổng lồ đánh vào thân thể Hà Minh làm hắn văng ra hơn mười mét.

    Linh Lực Bạo là kỹ năng mà Nhâm Tiêu Dao đã thử nghiệm qua mấy lần trong lúc Lý Phì bế quan, hơn nữa hắn cũng thành công để không tổn thương thần thức khi sử dụng. Nhưng mà thử thì thử, tu luyện là tu luyện còn tranh đấu lại là việc khác. Kinh nghiệm của đấu pháp của Nhâm Tiêu Dao ít đến thảm thương nên lúc này hắn không kịp thu hồi thần thức mà còn nổ nhiều hơn một tia nên đã tạo thành tình cảnh giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.

    Thi triển một lần Linh Lực Bạo làm tinh thần Nhâm Tiêu Dao hoảng hốt, ngẩn ngơ một hồi, Linh lực toàn thân tán loạn nên hắn rơi thẳng từ không trung xuống. Cũng may là lúc Linh lực bạo phát làm thân hình hắn lắc lư nên không bị té chúi đầu xuống đất, bằng không sẽ ăn một trận đau đớn rồi.

    “Bành” một tiếng, phần lưng của Nhâm Tiêu Dao đập mạnh vào mấy tảng đá trên mặt đất. Không thể có chuyện tất cả mặt đất trên núi này đều là bãi cỏ mềm mại hay là nơi bằng phẳng được, ít nhất cũng có mấy cục đá nhỏ là chuyện rất bình thường.

    Thiên Lam pháp bào cũng rất tốt, dù trên đất có mấy khối đá sắc nhọn nhưng không thể làm hỏng nó, hơn nữa nó còn cản được các công kích vật lý. Chẳng qua là Nhâm Tiêu Dao cũng bị một phen trợn mắt há mồm, thân thể rã rời, không dậy nỗi.

    “Bành” lại một tiếng trầm đục vang lên, lúc này Hà Minh cũng rơi xuống cách hắn mấy chục mét.

    Nhâm Tiêu Dao hít sâu hai cái, thở ra một bụm máu nên tỉnh táo hơn một chút, tuy rằng trước đó hắn hơi hốt hoảng nhưng cũng phân biệt được bốn hướng. Hắn vận động hai tay đỡ thân thể ngồi dậy, sau đó nuốt vào một viên Sinh Cơ Đan. Bất chấp đau đớn thân thể và đau lòng vì hạt đan dược giá một trăm linh thạch mà với tay lấy thái đao sau đó lảo đảo xông về phía Hà Minh.

     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Tiên Trù - 仙厨
    Tác giả: Tịch Diệt Tiền Trần

    Chương 40: Trốn



    Nguồn: Bachngocsach.com






    Pháp bào của Hà Minh vỡ tan, linh khí hộ thể tan rã khiến khí huyết hắn đảo lộn, uy lực của Linh Lực Bạo càng làm cho thương thế của hắn thêm nặng, lúc chưa rơi xuống đất đã phun một ngụm máu, sau khi rơi xuống hắn còn phun thêm ba ngụm nữa. May mắn là đối với Đạo thể thì một chút tổn thương như vậy cũng không tính là gì nhưng sức chiến đấu của hắn sẽ giảm mạnh. Hà Minh vừa mới tỉnh tảo được một chút đã thấy Nhâm Tiêu Dao đang lảo đảo cầm thái đao giết tới.

    Nhâm Tiêu Dao giơ thái đao bổ về phía Hà Minh, mắt thấy Hà Minh sẽ chết thảm thì ngay lúc này hai chân hắn đạp mạnh xuống đất, thân thể nhanh nhẹn trượt ra sau. Hắn lập tức vận chuyển linh lực, ngự không lên cao mấy chục thước, thanh phi kiếm mới rơi xuống lúc nãy cũng kịp thời bay đến chân. Nhâm Tiêu Dao công kích không kịp lại phun ra thêm một ngụm máu tươi.

    Trong nội tâm Nhâm Tiêu Dao cảm thán một hồi, linh lực trong cơ thể hắn vẫn còn hỗn loạn không thể khống chế được, nếu không lúc nãy chỉ cần bắn ra một đạo chuỳ linh lực thì đủ giết tên Hà Minh này rồi. Mấy tên Đạo Cơ Kỳ không phải là con người mà! Có thể tạm thời ngự không phi hành, đúng khi dễ người ta quá mà! Nếu đã không giết được Hà Minh thì không còn biện pháp nào nữa, hắn chỉ có thể tiếp tục trốn mà thôi. Chẳng qua là tốc độ chạy trốn cũng thể khen nỗi.

    Sau khi Hà Minh nhổ một bãi nước bọt đầy máu liền nuốt vào một hạt đan dược, đồng thời tâm niệm khẽ động thu đoản kiếm màu tím vào túi trữ vật sau đó từ từ vận chuyển linh lực khống chế phi kiếm đuổi theo Nhâm Tiêu Dao.

    Lúc này Hà Minh không còn chút bình tĩnh nào nữa, trong lòng hắn bị lửa giận thiêu đốt. Bản thân là một tu sĩ Đạo Cơ Kỳ vậy mà lại bị một tên tiểu tử Dưỡng Khí Kỳ làm cho chật vật như vậy, đây là một điều sỉ nhục chưa từng có nếu việc này truyền ra thì chắc chắn sẽ làm cho tu sĩ trên Lam Hoa Tinh này chết vì cười mất. Không nói tới người ngoài, đến Hà Minh hắn còn chưa từng nghe qua sự tình không thể tưởng như thế này.

    Nhâm Tiêu Dao càng chạy càng nhanh, viên Sinh Cơ Đan giá một trăm linh thạch này thật sự rất tốt, chưa qua một canh giờ đã hồi phục lại khí lực, cũng coi như là một lần hưởng thụ vật phẩm xa xỉ đi. Linh lực trong cơ thể Nhâm Tiêu Dao hồi phục nhanh chóng, chẳng qua là di chứng khi thi triển Linh Lực Bạo vẫn chưa trị hết, xem ra sau này phải mua thêm một ít đan dược trị liệu thần thức mới được hoặc là sau khi về hỏi thử Lão đầu còn nước tiểu đồng tử sáu mươi năm trân quý hay không.

    Tuy rằng Nhâm Tiêu Dao chạy nhanh nhưng không cắt đuôi được Hà Minh, hắn cũng càng bay càng nhanh chắc hẳn đan dược mà hắn mới dùng cũng không phải hạng thường. Hơn nữa hai người đang đuổi nhau theo hướng ngược lại, hiển nhiên là hướng quay về. Nếu như Hà Minh không bắt kịp Nhâm Tiêu Dao thì chắn chắn hắn sẽ chạy vào Tử Y phường thị.

    “Tiểu vương bát đản (*), hôm nay lão tử phải đem xương của ngươi nghiền thành tro mới giải được mối hận trong lòng ta.” Hà Minh ngự kiếm đuổi theo, đồng thời sắc mặt nhăn nhó trừng mắt nhìn Nhâm Tiêu Dao, hơn nữa còn truyền âm mắng chửi hắn.

    (*): tên tiểu tử khốn khiếp

    “Lão vương bát đản… phi phi phi, cho ngươi chiếm tiện nghi rồi.” Nhâm Tiêu Dao vừa dùng thần thức chửi lại thì chợt tỉnh ngộ, theo lý mà nói “lão vương bát đản” không phải là tên trưởng bối khốn kiếp sao, mình làm tiểu bối của hắn đúng là bị thiệt thòi lớn mà!

    “Tên tiểu tử khốn khiếp kia, có phải ngươi định chạy về Tử Y phường thị đúng không? Nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám chạy đến đó lão tử lập tức huỷ đi Phiêu Miễu lâu của các ngươi.”

    “Ồ, sao ngươi biết ta là người của Phiêu Miễu lâu chứ.” Lời đe đoạ của đối phương làm Nhâm Tiêu Dao lo lắng không yên, tính tới tính lui thì dù có thêm Lão đầu tông chủ cùng Lý phì quần chiến với đối phương cũng hơi quá sức, cho dù thắng thì Phiêu Miễu lâu cũng bị huỷ mất. Quan trọng là nếu đối phương thấy đánh không lại thì cùng lắm là ngự không bay lên một nghìn mét thì mọi người ở dưới cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn thôi.

    “Ngu xuẩn, lúc ngươi nói chuyện với Vương Lực ta đã nghe hết rồi. Hơn nữa, ba năm trước ta đã đến Phiêu Miễu lâu một lần, tất nhiên là nhận ra ngươi.” Hà Minh không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đả kích, khinh bỉ Nhâm Tiêu Dao cả, mỗi câu truyền âm đều châm chọc, chửi bới.

    “Bà nội nó! Ta làm đồ ăn ngon như thế mà ngươi còn muốn giết ta?” Nhâm Tiêu Dao vừa chạy vừa xúc động mà chửi bậy.

    “Thức ăn ngon thì sao chứ? Nói thẳng ra ngươi cũng chỉ là một tên đầu bếp thôi.”

    “Đầu bếp thì sao? Đầu bếp cũng có thể chém người đi, không phải lúc nãy ta mém chém chết tên khốn nhà ngươi hay sao.” Nhâm Tiêu Dao vừa chửi vừa thay đổi phương hướng. Không còn cách nào khác, không thể đi Phiêu Miễu lâu, Tử Y phường thị cũng không quay về được, gia hoả sau lưng đã điên mất rồi, chỉ còn cách xử lý hắn thì mới có cơ hội thoát khỏi nguy hiểm, nếu không dù cho tránh được một kiếp này thì tên khốn đó cũng sẽ đến san bằng Phiêu Miễu Lâu mà thôi.

    “Tiểu tử, ngươi chỉ biết biết chạy thôi sao? Có giỏi thì quay lại đây chúng ta đánh tiếp một trận.” Hà Minh cũng không thèm để ý đến việc Nhâm Tiêu Dao biến đổi phương hướng, vẫn luôn huyên thuyên trào phúng.

    “Nhảm nhí, nếu không chạy thì ta là chày gỗ(*) à!” Sau khi mắng tiếp một câu Nhâm Tiêu Dao chạy về Bắc Mông sơn mạch.

    (*): đầu bị đặc như chày, ý nói là ngu ngốc ấy

    “Tiểu tử, có biết vì sao ta luôn đuổi theo ngươi hay không hả?”

    “Bởi vì ngươi chính là một con chó điên. “Nhâm Tiêu Dao cũng không bỏ cơ hội châm chọc nào, ai sợ ai chứ? Nếu so bản lĩnh chửi nhau thì chắc chắn Hà Minh không phải đối thủ của hắn.

    “Ngươi mới là chó điên, cả nhà ngươi đều là chó điên.” Hà Minh tức giận đến run rẩy toàn thân, hình dáng thật giống chó điên. Chẳng qua dù sao hắn cũng là người tu đạo nên lập tức bình tĩnh lại nhưng ánh mắt càng thêm phẫn nộ. “Tiểu tử, ta cho ngươi biết, trong túi trữ vật của Vương Lực có mười vạn linh thạch đấy”

    Nhâm Tiêu Dao suýt té xỉu vì câu nói của Hà Minh, vội vàng quét thần thức vào túi trữ vật. Linh thạch trong túi có… ai nha, bà mẹ nó! Bị lừa rồi! Nhân lúc hắn xem xét túi trữ vật, Hà Minh liền tăng tốc đồng thời đoản kiếm màu tím lập tức xuất hiện xuyên qua hơn một trăm mét đánh về sau lưng Nhâm Tiêu Dao, trên thân kiếm vẫn đang phát ra Kim Duệ chi khí như cũ.

    Lúc này Nhâm Tiêu Dao muốn trốn cũng không kịp nữa rồi, hắn đành cắn răng tăng tốc độ vọt lên phía trước. “Oanh”, thân thể Nhâm Tiêu Dao lập tức bị bắn ra hơn mười mét nhưng không bị thương. Tất nhiên là do dược lực của Sinh Cơ đan vẫn còn hiệu quả và quan trọng hơn cả là Thiên Lam pháp bào đã cứu hắn lần nữa. Nếu lúc này có thời gian, nhất định hắn sẽ khóc cho hết nước mắt. Thứ nhất là mình bị Hà Minh lừa, thật ra mình đâu có ngốc, chỉ vì tên khốn kia quá gian xảo. Thứ hai là tiếc thương vì bị tổn thất quá lớn, Thiên Lam pháp bào trị giá tám trăm linh thạch này chỉ sử dụng được sáu lần Bạo Phong Thuẫn mà thôi, tính ra mỗi lần mình sử dụng giống như ném đi hơn một trăm linh thạch đó, thật là quá đau lòng mà.

    Nhâm Tiêu Dao bị Hà Minh lừa một lần thì tất nhiên sẽ không chịu thiệt thòi nên liền quay lại chế giễu. Hắn cũng không chạy hết sức, luôn giữ khoảng cách một trăm năm mươi mét với đối phương. Hắn giữ khoảng cách này cũng có thâm ý của mình, với khoảng cách này Hà Minh chắc có thể dễ dàng công kích được Nhâm Tiêu Dao, nếu là một tên Dưỡng Khí lục đoạn thì với khoảng cách này thì tấn công ngược lại sẽ khó hơn nhiều. Nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách như vậy là có hai mục đích, thứ nhất là để cho Hà Minh có cơ hội tấn công và làm tiêu hao linh lực của hắn; thứ hai là Nhâm Tiêu Dao vẫn đang tìm cơ hội đánh lén đối phương, dù sao mình cũng không phải mấy tên dưỡng khí lục đoạn bình thường.

    Tất nhiên là Hà Minh dễ dàng trúng kế, lâu lâu đoản kiếm màu tím trong tay áo của hắn lại bay ra công kích Nhâm Tiêu Dao, mà Nhâm Tiêu Dao luôn cảnh giác lại làm ra vẻ chật vật khi tránh né. Nếu mình tránh quá dễ dàng thì sao tên khốn kia có thể tiếp tục công kích nữa, đồng thời sẽ làm đối phương nản lòng, như bây giờ thì khác, mỗi lần công kích đều cho Hà Minh một ít hi vọng nên hắn luôn tấn công hết sức.

    Nhâm Tiêu Dao chạy phía trước, lâu lâu lại nhảy qua tránh lại còn Hà Minh ở phía sau lại thỉnh thoảng ra tay công kích, cứ như vậy qua hai khắc chung, bọn hắn đã chạy được mấy trăm dặm. Lúc này một dãy sơn mạch to lớn xuất hiện trước mặt bọn hắn.

    Bắc Mông sơn mạch là một dãy núi to lớn, chiếm một phần sáu của diện tích đại lục và nằm vắt ngang cả Yên Vân đại lục. Diện tích của Bắc Mông sơn mạch lớn hơn rất nhiều Yêu Thú lĩnh, hơn nữa cấp độ Yêu thú trong đó cũng cao hơn nhiều. Hai con Thiên Sí Hổ lợi hại nhất trong Yêu Thú lĩnh cũng chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ mà thôi nhưng ở Bắc Mông sơn mạch thì ít nhất người ta đã thấy qua hai con cấp Nguyên Anh kỳ. Cũng không ai biết rõ bản thể của chúng là loại Yêu thú gì vì lúc chúng xuất hiện đều sử dụng hình dáng nhân loại.

    Nghe đâu ngày xưa ở Lam Hoa Tinh đã từng có một môn phái cường đại là Phồn Tinh Tông, bởi vì có một đệ tử cấp Kim Đan vẫn lạc trong Bắc Mông sơn mạch nên giận dữ phái ra ba gã Nguyên Anh kỳ vào sơn mạch không kiêng nể gì mà giết chết rất nhiều Yêu thú. Cũng vì thế đã làm cho Yêu thú trong sơn mạch nổi giận, không chỉ ba gã Nguyên Anh chân nhân bỏ mạng mà trong một đêm Phồn Tinh Tông cũng bị diệt môn. Qua đó mới thấy được thực lực cường đại của Yêu thú trong Bắc Mông sơn mạch, thậm chí phần đông người tu đạo đều cho rằng trên Lam Hoa Tinh chủng loài cường đại nhất chính là Yêu thú chứ không phải Nhân loại.

    Đối mặt với Bắc Mông sơn mạch thần bí, đầy rẫy Yêu thú; Nhâm Tiêu Dao cũng không nao núng mà chạy thẳng vào trong, còn tên Hà Minh đang bị lửa giận bao phủ cũng theo sát mà vào.

    Khung cảnh đột nhiên thay đổi, Nhâm Tiêu Dao còn lướt qua cả một con Yêu thú. Yêu thú rất nhạy cảm với kẻ xâm nhập vào lãnh địa của mình nên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, cho nên tình cảnh bây giờ của Nhâm Tiêu Dao là bị một con Yêu thú đuổi theo ở dưới đất, còn Hà Minh thì bám sát ở trên trời.

    Nhâm Tiêu Dao lại thay đổi phương hướng, hắn lại vượt qua một con Yêu thú rồi thâm nhập sâu vào sơn mạch hơn một trăm dặm. Trên đường đi hắn đã vượt qua năm con Yêu thú nhưng sau lưng bây giờ chỉ còn lại hai con thôi, mà Hà Minh đang bám sát theo hắn cũng một con Yêu thú phi cầm đuổi theo.

    Nhâm Tiêu Dao thở ra một hơi, thật không dễ gì mới tìm được một con Yêu thú phi cầm nha. Hắn quay đầu nhìn lên bầu trời chỉ thấy Hà Minh đang chiến đấu một con Thiết Sí Thương Ưng Dưỡng Khí Kỳ.

    Thiết Sí Thương Ưng là một loài Yêu thú lợi hại trong hàng Dưỡng Khí Kỳ, khi nó vỗ cánh sẽ tạo ra lốc xoáy, nếu người tu đạo bị đánh trúng sẽ bị thương không nhẹ. Nhưng dù cho Thiết Sí Thương Ưng lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ của Hà Minh, chỉ cần đánh một nhát thì móng vuốt của con Yêu thú đã bị thương, lông vũ trên cánh cũng tơi tả, bay múa khắp trời; phỏng chừng chỉ cần một chiêu nữa là sẽ đánh chết con Yêu thú này.

    Lúc này Nhâm Tiêu Dao có thừa cơ hội để chạy trốn nhưng tất nhiên hắn không muốn như vậy. Đột nhiên hắn quay lại hơn mười mét và bắn ra một chuỳ linh lực, hơn nữa hắn cũng thu hồi hết thần thức, chỉ khống chế một tia nhỏ để bạo nổ linh lực mà thôi.

    “Oanh”, lúc Thiết Sí Thương Ưng rơi xuống đất cũng là lúc pháp bào của Hà Minh bị vỡ nát, thân thể của hắn lảo đảo trên không, tất nhiên là không dễ chịu gì rồi. Còn sắc mặt Nhâm Tiêu Dao thì tái nhợt, hắn liền quay đầu bỏ chạy.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)