Tiên Lộ Tranh Phong - Full - Duyên Phận

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 495: Kẻ gây rối (p2)

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Đọc Truyện Đêm Khuya †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 495: Kẻ gây rối (p2)

    Lấy được đan dược, Lưu Lão Tứ liền kiểm tra Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, xác nhận là hàng thật mới cất đi.

    Giao tiền thì có chút phiền toái.

    Hai trăm năm mươi vạn linh tiền, tương đương với hai ngàn năm trăm khối linh ngọc.

    Nhiều linh ngọc như vậy, lấy từ trong túi Giới Tử ra, đặt ở trên mặt bàn, thực đồ sộ, khiến người ta nhức mắt. Ít nhất phải có phải vị thị nữa đồng thời tiến ra xếp tiền, còn có hai thị nữ khác vây chung quanh gã, bộ dáng say mê vị “đại gia” này.

    Cùng lúc đó, ở bên ngoài Pháp Hoa Thiên Các.

    Hà Nhạc Dương và Lý Tùng cũng nhận được tin tức.

    Bọn họ đã tới gần vị trí chân thân của Đường Kiếp từ lâu, đang đợi lệnh liền xông ra bắt người.

    Lúc này nhận được tin tức, đồng thời hưng phấn rống lên một tiếng, thân hóa ảo ảnh nhảy vào trong phòng, Hà Nhạc Dương giơ tay lên, hóa ra một bàn tay khổng lồ, tóm lấy thân thể Đường Kiếp, pháp thuật chính là Đích câu ma thủ mà gã đắc ý nhất, tác dụng chủ yếu là bắt giữ, mặc dỳ là Tâm Ma cũng khó có thể thoát khỏi. Đồng thời Lý Tùng cũng điểm ra chỉ phong, hóa ra quỷ vụ âm u, âm khí dầy đặc. Chỉ kình âm trầm như vậy, nhưng lại có một tên gọi vô cùng dễ nghe Điểm hương chỉ. Điểm hương chỉ nhập vào xương tủy, một khi trúng chiêu thì cả đời cũng không thể thoát khỏi, có tác dụng truy lùng.

    Hai người này vừa ra tay, đều lấy ra pháp thuật mình đắc ý nhất, một bắt giữ một bám theo, ít nhất thì cũng không vì cảnh giới của Đường Kiếp mà xem thường hắn.

    Hai đại Chân Nhân Tâm Ma dốc toàn lực ra tay, cơ bản là đã ăn chắc rồi.

    Lúc này Đường Kiếp trong phòng mới ngẩng đầu, nhìn về phía hai Tâm Ma Chân Nhân, mặt tràn đầy kinh ngạc, giống như còn chưa tỉnh lại vậy.

    Ngay sau đó Câu ma thủ túm lấy Đường Kiếp, chỉ nghe xì một tiếng, thân thể của Đường Kiếp không ngờ vỡ nát, hóa thành một mảnh khí vụn tan biến mất, không để lại chút dấu vết nào.

    Hai vị Tâm Ma Chân Nhân vừa rồi còn đằng đằng sát khí, hiện tại bị cảnh này làm cho ngẩn người.

    - Đây là… Ảo giác!
    Hà Nhạc Dương bén nhọn thét lên.

    - Là ảo giác.
    Trong phòng số một, Ngũ Ưng lớn tiếng kêu lên.

    - Không thể có chuyện đó.
    Nam Ngưng Giang hô to:
    - Lúc trước dùng Trắc linh bí pháp của ngươi để thăm dò đấy, ảo giác không có khả năng ở bên trong Trắc linh bí pháp được, nó không đủ linh độ.

    - Xem bản đồ!
    Tam muội Chu Phương Hoa chỉ vào bản đồ trước mắt.

    Chi thấy trên bản đồ, điểm sáng đại biểu cho Đường Kiếp đang dần bị đánh tan.

    - Là Thông linh bí pháp.
    Tam muội hô lên:
    - Có thể lưu lại Thông linh bí pháp mạo danh chân thân, chuyên dùng để đối phó với Trắc linh bí pháp.

    Nói đến mấy từ cuối, âm thanh của Chu Phương Hoa trở nên bén nhọn.

    Nam Ngưng Giang hít sâu một hơi:
    - Hắn biết phương pháp truy lùng mà chúng ta sử dụng….

    Cách đó không xa, vẫn ẩn nấp trong bóng tối, trên mặt Tịch Tàn Ngân lộ ra một nụ cười thần bí.

    - Làm thế nào bây giờ?
    Mọi người cùng nhau hỏi Nam Ngưng Giang.

    Nam Ngưng Giang nhìn về phía trước, nơi đó, hội đấu giá cũng sắp kết thúc.

    Lưu Lão Tứ mang theo đan dược, đang đi xuống dưới.

    Gã chuẩn bị rời đi.

    Trong phòng đấu giá, có một vài khách nhân, sau khi mua được thứ mình muốn thì sẽ rời đi, điều này cũng là chuyện bình thường.

    - Lão đại!
    Âm thanh lo lắng của mọi người vẫn vọng bên tai Nam Ngưng Giang.

    Tinh thần gã đột nhiên chấn động, suy nghĩ như quay về đại não, mắt gã đột nhiên sáng ngời:
    - Thông linh ấn ký chỉ có thể cố định, không thể chuyển động, nhưng mà lúc chúng ta nhìn thấy Đường Kiếp thì hắn đang chuyển động đấy. Nói cách khác, ít nhất thực thể của hắn cũng đã từng ở trong phòng đó.
    - Vậy hắn làm thế nào để rời khỏi đó?

    Ngũ Ưng vội hỏi, một lát sau liền tự trả lời;
    - Hà chân nhân nói, bọn họ chắc chắn canh giữ chặt căn phòng đó, có thể khẳng định trước đó không hề có bất cứ điều gì phát sinh trong phòng, kể cả linh khí cũng không dao động, nếu Đường Kiếp không có khả năng sử dụng bất cứ loại pháp thuật nào rời khỏi đó cả.

    Tam muội đột nhiên nói:
    - Có lẽ không phải sử dụng pháp thuật.

    - Không sử dụng pháp thuật?
    Ngũ Ưng ngẩn người, bất quá vẫn truyền lời cho hai người Hà Nhạc Dương.

    Hai vị Tâm Ma Chân Nhân nhìn nhau, hiển nhiên cũng có chút không dám tin tưởng phỏng đoán này, tuy nhiên ngay sau đó hai người đồng thời ra tay, một cỗ khí hùng mạnh từ trong người họ bộc phát ra, gần như cuốn bay cả căn phòng, hết thảy mọi thứ đều bay lên không trung.

    Khi chiếc giường cũng bay lên, thì cũng phát hiện được một cửa động đen ngòm, không biết thông tới nơi nào.

    Hai người đồng thời lao đến, Hà Nhạc Dương nhìn thoáng qua cửa động, mắng:
    - Là Liễm Tức trận.

    Trong phòng yên tĩnh, Ngũ Ưng kêu to:
    - Tìm được rồi! Không ngờ tên Đường Kiếp khốn khiếp này, lại đào hang chạy trốn mất, hắn ở cửa động bày Liễm Tức trận, che dấu linh quang.

    Lời này khiến cho mọi người đều hút một hơi lạnh.

    Quả nhiên là vô cùng giảo hoạt, không ngờ không sử dụng pháp thuật để chạy trốn, mà lại dùng phương pháp nguyên thủy nhất để chạy trốn, nhưng lại có tác dụng, lừa được cả hai vị Tâm Ma Chân Nhân.

    Nam Ngưng Giang trầm tư một chút, gã nói:
    - Hắn chỉ có thời gian vài ngày, không có khả năng đào được quá dài, Liễm Tức trận cũng không thể che đậy được quá xa. Lập tức đi tìm xem, hắn đi nơi nào. Chúng ta bên này bám theo Lưu Lão Tứ, mặc cho gã đi nưi nào, đều phải nghĩ biện pháp, lấy đi Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.

    - Chuyện này không đơn giản chút nào.
    Trong phòng, Hà Nhạc Dương sau khi nhận được tin tức của Nam Ngưng Giang, hét lớn:
    - Mở ra cho ta.

    Một chưởng đánh xuống, căn phòng bị Hà Nhạc Dương bổ đôi, nứt ra một khe hở lớn, lộ ra đường hầm rất dài.

    Vị Tâm Ma Chân Nhân này, ngay cả đường hầm cũng không thèm chui vào, trực tiếp đánh ra một chưởng, khiến toàn bộ đường hầm đều lộ ra. Về phần việc làm này có thể kinh động người khác, gã cũng không quan tâm – các tiên nhân khi rảnh rỗi, ucnxg quan tâm một chút tới phàm nhân, nhưng lúc có chuyện, thì mạnh sống yếu chết, sẽ biểu lọ hoàn toàn bản tính ngông nghênh của mình.

    Thông đão dẫn tới một gian phòng các đó không xa, Lý Hà hai người lần theo thông đạo tiếp tục truy tìm.

    Đồng thời Ngũ Ưng nói:
    - Bọn họ đang truy kích, đuổi giết mới bắt đầu, mời Minh Chân Nhân phong tỏa khoảng không, ngăn hắn chạy trốn mất.

    - Được.
    Nam Ngưng Giang lớn tiếng đáp lại.

    Theo lời này của gã, Minh Dạ Chân phát động khả năng phong tỏa, lấy gã làm trung tâm, một không gian lớn đã bị đóng kín. Trừ phi người tu cảnh giới mạnh hơn gã, nếu không cũng đừng mơ tưởng tới việc dùng độn pháp để rời khỏi nơi đây.

    Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng đã có đệ tử cấp dưới của Thiên Thần Cung ra tay, vô hình bao vây toàn bộ khu vực này lại.

    Mặt Nam Ngưng Giang hiện lên vẻ hung ác, thấp giọng nói:
    - Đường Kiếp, trò chơi mèo vờn chuột này, bây giờ đã bắt đầu rồi.

    Lúc này Ngũ Khí Triều Nguyên Đan chưa ra, Nam Ngưng Giang tin tưởng Đường Kiếp tuyệt đối chưa rời đi.

    Ánh mắt gã dừng trên người Lưu Lão Tứ, Nam Ngưng Giang đang suy đoán, Đường Kiếp rốt cuộc sẽ xuất hiện lúc nào và ở đâu? Làm cách nào để lấy đan dược trên người Lưu Lão Tứ?

    Lưu Lão Tứ vẫn đi về phía trước, gã dừng lại trước cửa lớn của Pháp Hoa Thiên Các.

    Lồng phòng ngự Thiên Hoa đang dần được giải trừ, đại môn Pháp Hoa Thiên Các hơi mở ra một đạo ánh sáng.

    Đúng lúc đó, Lưu Lão Tứ đột nhiên phát hiện, thanh âm của Đường Kiếp lại vang lên:
    - Sau khi cửa mở, không được đi ra ngoài, ngưng lại trong chốc lát, nghe theo chỉ thị của ta, quay lại phòng đấu giá, nói không muốn đi nữa, muốn mua thêm vài thứ đồ.

    - À?
    Lưu Lão Tứ cảm thấy hơi kinh ngạc.

    Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Nam Ngưng Giang, gã không khỏi ngẩn người, đang suy nghĩ, thì Ngũ Ưng đột nhiên truyền đến tin tức:
    - Hà Chân Nhân đã tìm được nơi thông với đường hầm, nhưng khi hai người tới thì đã vườn không nhà trống, Hà Chân Nhân phát hiện, trong phòng vừa rồi hình như có rất nhiều người.

    Rất nhiều người? Có ý gì?
    Nam Ngưng Giang khó hiểu hỏi.

    - Rất nhiều người tu.
    Ngũ Ưng trả lời:
    - Bọn họ không cố ý che dấu, nên Hà Chân Nhân nhận ra khí tức của họ. Mặt khác, ở cửa thông đạo phát hiện một người chết bị giấu ở đó, thoạt nhìn thì là Thoát Phàm đỉnh cao.

    - Thoát Phàm đỉnh cao?
    Tam muội bên cạnh nói thầm một câu, đồng thời mãnh liệt kêu lên:
    - Mười hai người kia!

    Trong quá trình tìm kiếm Đường Kiếp, bọn họ tổng cộng phát hiên ra mười ba điểm sáng, trong đó mười hai Thoát Phàm đỉnh cao rõ ràng đi cùng nhau, chỉ có một điểm là đứng đơn độc, nên họ mới xác định đó là Đường Kiếp. Dù sao bọn họ cũng không tin, Đường Kiếp có thể ở Mạc Khâu tìm được mười hai Thoát Phàm đỉnh cao giúp đỡ, hơn nữa nói thực ra, tìm người giúp đỡ cũng không có khả năng chỉ tìm Thoát Phàm đỉnh cao. Mười hai người đó rõ ràng là thành hệ thống, tuy nhiên mọi người chỉ chú ý Đường Kiếp, cũng không ai rảnh rỗi quan tâm tới những người này.

    Nhưng hiện tại, Đường Kiếp thực sự lại đi về phía mười hai điểm sáng đó.

    Mọi người đồng thời nhìn về bản đồ, chỉ thấy mười hai điểm sáng quả nhiên đã tản ra, bọn họ đã sớm rời đi, mà còn cùng đi về một hướng. Chẳng qua lúc trước đó cũng không có ai để ý tới bọn họ, lúc này mọi người mới chú ý nhìn vào mười hai điểm sáng, chỉ thấy mười hai điểm sáng đang di động về hướng Pháp Hoa Thiên Các.

    Rõ ràng đã có một người bị giết, vẫn còn mười hai điểm sáng.

    Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều hiểu ra.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 496: Ẩn nấp (p1)

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Đọc Truyện Đêm Khuya †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 496: Ẩn nấp (p1)

    Đường Kiếp là một trong mười hai điểm sáng này, hắn nhất định là dịch dung thành bộ dạng của kẻ vừa mới chết kia.

    Chỉ có điều mười hai người này rốt cuộc là ai? Đường Kiếp tận cùng là muốn làm gì?

    Cùng lúc đó, phòng ngự của Pháp Hoa Thiên Các hoàn toàn biến mất, cánh cửa mở rộng ra, Lưu Lão Tứ lại không hề bước ra ngoài, ngược lại quay trở về hội đấu giá. Gã vừa đi vừa chào hỏi, nói mình nhất thời muốn mua thêm vài món đồ nữa.

    Trong hội trường, tiếng người ồn ào sôi sục, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào mặt Nam Ngưng Giang, lộ ra một mảnh hào quang.

    Khoảnh khắc này, như ý thức được điều gì, gã rốt cuộc kêu to:
    - Không ổn! Bọn chúng muốn cướp đan dược.

    Cùng với lời gã nói, mười hai bóng dáng đã đột ngột hiện ra dưới ánh mặt trời, đứng trước cửa các.

    Người cầm đầu tóc tết đội khăn đỏ, cao lớn hung mãnh, tướng mạo dữ tợn.

    Người chưa tới, giọng nói đã vang lên.

    - Để bảo bối lại.

    Theo tiếng hô điên cuồng này, một cơn lốc quét tới, hướng vào trong Pháp Hóa Thiên Các, nhằm thẳng vào trường đấu giá, lúc đang xông tới chỗ Lưu Lão Tứ, đồng thời cũng nhằm vòa tất cả mọi người.

    Thế lực thứ ba cuối cùng cũng đã xuất hiện.

    Thấy tình hình này, tam muội Chu Phương Hoa cuối cùng cũng phải kêu lên:
    - La Sơn Thập Tam Sát, là La Sơn Thập Tam Sát.

    La Sơn Thập Tam Sát là một nhóm người vô cùng hung ác nổi danh ở La Sơn, tuy là người tu đạo, nhưng hành vi lại như một đám thổ phỉ, động cái là giết thương nhân, cướp phú hộ, đã sớm bị Mạc Khâu liệt vào đối tượng bị đuổi giết. Chẳng qua bọn người kia tuy hung ác, nhưng lại có sư phó rất lợi hại, bởi vậy nhất thời cũng không ai có thể làm gì được bọn họ.

    Mười ba người hiện giờ đều là Thoát Phàm đỉnh cao, tất nhiên là sẽ nghĩ hết biện pháp để có thể đoạt được linh dược, tấn công lên hiên Tâm, chỉ có điều chẳng ai ngờ được bọn họ lại nhằm vào lúc này mà chạy tới tranh giành linh dược.

    Lúc trước dùng Trắc linh trận tìm kiếm trong Ưng đường, Đường Kiếp phát hiện trong đó có một đống người của Ưng Đường, một bên khác chính là La Sơn Thập Tam Sát. Ngoài trinh sát, Đường Kiếp tất nhiên cũng thuận tiện thăm dò thực lực của mười ba người này, không ngờ bọn họ đều muốn tới để đoạt Ngũ Khí Triều Nguyên Đan đấy, vì thế rất không may, bọn họ liền trở thành một phần trong kế hoạch của Đường Kiếp.

    Chính vì dựa theo kế hoạch của La Sơn Thập Tam Sát, bọn họ cũng không tính xông vào Pháp Hoa Thiên Các cường đoạt, chỉ đợi kẻ đấu giá được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan đi ra, sau đó trực tiếp cướp đoạt. Đề phòng đối phương bỏ chạy, bọn họ sẽ ra tay lúc đối phương ra khỏi các. Với thực lực mười ba người bọn họ, hợp lực để giết một người, chỉ cần một kích là thành công, cướp được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, tin tưởng những người khác cũng không bị tổn hại, nên chưa chắc đã làm khó bọn họ.

    Không ngờ tới lúc cửa các mở ra, Lưu Lão Tứ không ra khỏi các, mà ngược lại quay lại, lúc đó Thập Tam Sát cũng đã hiện thân.

    Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến cho Thập Tam Sát cũng trở tay không kịp, cũng khiến cho kế hoạch tốc chiến tốc thắng của bọn họ không thành công. Không thể một kích giết chết Lưu Lão Tứ, đó chính là thân vùi trong lốc xoáy, không thể kiềm chế nổi.

    Lúc đó Nam Ngưng Giang kêu lên:
    - Đường Kiếp ở trong đám người đó, hắn muốn mượn tay Thập Tam Sát đoạt đan dược, ngăn cản bọn họ.

    Đã chậm mất rồi.

    Thời khắc đó chỉ thấy đại hán khăn đỏ bổ ra một chưởng, giống như một màn dẫn động bạo luận, trong nháy mắt không khí trong phòng đấu giá bùng nỏ, vô số người tu cùng đồng thời ra tay. Mười một người nối nghiệp cũng lần lượt ra tay, bùa chú pháp thuật ném loạn trên không trng, lập tức khiến nơi này trở nên cuồng bạo, chấn động Pháp Hoa Thiên Các.

    Đồng thời bên tai Lưu Lão Tứ cũng vang lên giọng nói Đường Kiếp:
    - Vứt đan dược ra.

    - Cái gì?

    Vứt đan dược ra ngoài?

    Lưu Lão Tứ ngẩn ngơ.

    Gã lo lắng run rẩy, thật vất vả mới hoàn thành được nhiệm vụ mà Đường Kiếp giao phó, mua được đan dược, chính là vì thời khắc này mà vứt ra sao?

    Gã biết rằng Đường Kiếp muốn mình ném thuốc ra là muốn tốt cho bản thân gã, lúc này mục tiêu giết người của đám hung nhân rõ ràng là gã, nếu không ném thuốc đi, ngay sau đó sẽ bị đối phương giết chết. Hơn nữa nếu ném thuốc ra, Thiên Thần Cung có lẽ sẽ chú ý tới gã, nhưng sẽ không rảnh mà bận tâm về gã.

    Gã biết rằng nếu như hiện tại mình làm theo lời Đường Kiếp, như vậy kế tiếp, hơn phân nửa là Đường Kiếp trà trộn vào trong đám người, cướp đan dược đi.

    Mà quá tringh này, chính là thời điểm để Lưu Lão Tứ chạy trốn.

    Nhưng khoảng khắc này, gã lại cố tình không làm như vậy.

    Đứng ở trong phòng đấu giá, không hề nhúc nhích, ngay cả câu nói của Đường Kiếp:
    - Mau lên.
    Cũng coi như không nghe thấy, tâm trạng hốt hoảng, dường như thấy được thời điểm mình hăng hái.

    Phải gã cứ như vậy buông tha bảo vật, giao vận mệnh cho người khác xử lý, đột nhiên gã cũng có chút không tình nguyện.

    Gã cả đời ẩn núp, che giấu bản thân mình, nhưng hôm nay, thời khắc này có lẽ chính là ngày buông xuống tất cả, trong lòng Lưu Lão Tứ dâng lên một cỗ hào khí.

    Gã hi vọng mình có thể bảo vệ được dan dược, giao cho Đường Kiếp, mà không giống như kẻ nhu nhược, cứ như vậy vứt thuốc đi, rồi chạy trốn, để cho Đường Kiếp tự mình đi tranh đoạt.

    Vì thế gã bắt đầu huy động phongg trào, Lưu Lão Tứ đột nhiên thét lớn một tiếng, hai tay đẩy ra.

    Một luồng sức mạnh vô biên từ tay gã trào ra, lao về phía trước, vọt tới tấn công đám người La Sơn Thập Tam Sát.

    - Giết!
    Gã cuồng bạo thét lên.

    - Đừng.
    Đường Kiếp lo lắng truyền âm thanh tới.

    Theo tiếng kêu của Đường Kiếp, hai cỗ phong trào chạm vào nhau, chỉ có điều bên kia là mười hai người liên kết với nhau, lần va chạm này, sau một tiếng nổ lớn Lưu Lão Tứ bị đánh bay lên, hung hăng va vào vách tường.

    Gã ngã xuống lăn vài vòng trên đất, phun ra một ngụm máu to, nhất thời không đứng dậy nổi.

    Đại hán cầm đầu đội khăn đỏ nhe răng cười độc ác, bàn tay chộp về phía Lưu Lão Tứ, nếu trảo này hạ xuống, Lưu Lão Tứ chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ. Đúng lúc này, từ bên sườn có một người bay lên, đánh vào người Lưu Lão Tứ, đánh bay gã ra ngoài, chính là Phục chế thể của Đường Kiếp.

    Ầm!

    Móng vuốt của đại hán xẹt qua đầu hai người họ.

    - Ngươi làm gì vậy?
    Đường Kiếp phẫn nộ thét lên.

    Lưu Lão Tứ lộ vẻ sầu thảm cười:
    - Ta chỉ muốn… muốn đem thuốc… tự tay giao cho ngươi… không muốn ngươi lại phải khổ chiến.

    Lưu Lão Tứ liền nhét túi Giới Tử vào tay Đường Kiếp.

    Đường Kiếp ngẩn người:
    - Ngươi cần gì phải…

    Lưu Lão Tứ lại nói thêm một câu bên tai Đường Kiếp.

    Đại hán trùm khăn đỏ nổi giận xông lên, một chưởng dấy lên phong vân, tấn công vào lưng Đường Kiếp.

    Đường Kiếp cũng không thèm né tránh, cầm lấy túi Giới Tử ném vào trong không trung, ánh mắt mọi người đều đồng thời nhìn chằm chằm vào túi Giới Tử.

    Chưởng phong đánh trên người Đường Kiếp, cơ thể hắn liền hóa thành một mảnh linh quang tiêu tán, uy lực không hề giảm bớt tiếp tục đánh lên người Lưu Lão Tứ, Lưu Lão Tứ rên lên một tiếng rồi lại bị đánh bay ra.

    Lúc trước gã đã bị thương nặng, chịu thêm một kích này đã không thể tiếp tục chống cự nổi nữa, thân thể quay cuồng, sinh mạng dần trôi đi, thần thái trong mắt dần dần ảm đạm.

    Gã nhìn lên bầu trời, nói nhỏ một tiếng:
    - Cuối cùng… cũng phải rời đi rồi.

    Thân thể từ trên không trung rơi xuống, bụi tung lên.

    Một tiếng rít thật dài vang lên.

    Tĩnh thất bên trên mở ra, Thập Nhị Ưng và Hoàng Việt, Hư Minh Nguyệt, Lương Chân Nhân đều đang lao ra.

    - Thiên Thần Cung Ưng Đường phụng mệnh phá án, tróc nã tội phạm Đường Kiếp, ai dám trái lời, giết không tha.
    Tiếng nói vang dội của Nam Ngưng Giang vang lên.

    Uy danh của Thiên Thần Cung khiến cho hội trường lập tức yên tĩnh đi nhiều, chỉ có La Sơn Thập Tam Sát lại vẫn cuồng bạo như trước. Bọn họ dường như không quan tâm tới tội phạm truy nã Đường Kiếp, nên tất nhiên cũng sẽ không cúi đầu nghe lời Thiên Thần Cung, nên không thèm để ý, ngược lại còn đánh một kích về phía Nam Ngưng Giang.

    Nam Ngưng Giang đỡ kích này, quát lên:
    - Bắt lấy bọn họ. Hoàng Việt, tìm người, điều Nhị lão trở về.

    Ngay khi gã ra lệnh, thì đồng thời một lá bùa chợt bay lên không trung.

    Lá bùa kia vỡ vụn trên không trung, nhưng ngay khi nó vỡ vụn, cũng thả ra một màn sương khói màu đen tràn ngập các.

    Sương khói lập tức che kín toàn bộ tầm mắt mọi người, Hoàng Việt chuyên về phá ngông, chứ không phải động hư, nên lúc nhất thời cũng không nhìn thấy gì, kêu to:
    - Ta không nhìn thấy gì cả.

    Nam Ngưng Giang kêu lên:
    - Dùng bùa minh quang.

    Một mảnh hào quang lóe lên trong màn sương đen, tách ra một chút ánh sáng, khiến tầm nhìn của mọi người đều được mở rộng hơn.

    Sương đen và ánh sáng trong lúc này kết hợp với nhau, khiến hội trường lúc sáng lúc tối, quang mang lóe lên rồi chớt tắt, khiến cho khuôn mặt mọi người cũng vì thế mà lóe lên không ngừng.

    Bóng đen dầy đặc, giết chóc cũng tăng lên.

    Đại hán khăn đỏ trong không gian tối tăm nà, sắc mặt càng thêm dữ tợn, bàn tay khổng lồ muốn giơ tay túm lấy túi Giới Tử bên hông, sau đó thét lên:
    - Đi chết đi.

    Túi Giới Tử nho nhỏ kia trong lúc này khiến vô số người động tâm.

    So sánh với gã, thì Ưng Đường lại chỉ chú ý tới Đường Kiếp.

    Hòang Việt điên cuồng đi lại trong đám người, bước về hướng La Sơn Thập Tam Sát. Bởi vì tầm nhìn hạn chế, nên gã phải bước tới gần mới nhìn rõ mặt người đó. Cũng may ở trong này, thực lực của Ưng Đường là mạnh nhất, mặc dù không có nhị lão Tâm Ma, nhưng hơn mười vị Linh Hoàn Chân Nhân cũng đã đủ để trấn áp toàn hội trường.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 496: Ẩn nấp (p2)

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Đọc Truyện Đêm Khuya †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 496: Ẩn nấp (p2)

    Bọn họ liên tục xuất kích với La Sơn Thập Tam Sát, bắt từng người một mang tới trước mặt Hoàng Việt. Mỗi khi nhìn qua một khuôn mặt, Hoàng Việt cũng chỉ lắc đầu nói:
    - Không phải.

    - Vẫn không phải!

    Người càng ngày càng ít, hỗn chiến càng lúc càng thảm thiết, những người có thực lực thấp kém hoặc bị giết hoặc bị bắt đi, những kẻ còn lưu lại đều là hạng người dũng mãnh. Bọn họ cũng mơ ước có được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, hoặc có ý khác. Thiên Si Thượng nhân, Lãnh Nguyệt Băng, còn có thiếu chủ man tộc và người cầm đầu La Sơn Thập Tam Sát, v.v… tất cả lao vào hỗn chiến.

    Lúc này túi Giới Tử đang dừng trong tay Lãnh Nguyệt Băng, nàng thân pháp cực nhẹ nhàng, cho dù không gian hữu hạn trong Pháp Hoa Thiên Các cũng tự do đi lại. Đại hán khăn đỏ liên tục ra tay nhưng lại không thể đánh trúng nàng, nàng liên tục tránh né, trong miệng còn cười nói:
    - Ta cho là chưa lộ ra người mạnh, hóa ra Hồng đương gia mang các huynh đệ đến đây tìm cơ hội phát tài đấy. Tuy nhiên ngày hôm nay các ngươi đúng là vận khí không tốt, không ngờ đụng phải Ưng Đường, xe, ra về sau La Sơn Thập Tam Sát sẽ bị xóa sổ rồi.

    - Cho dù là bị xóa sổ, thì trước đó cũng phải giành cho bằng được đan dược đã.
    Hồng đại đương gia không chút khách khí nhảy lên, vung một trảo về phía Lãnh Nguyệt Băng.

    Lãnh Nguyệt Băng không sợ chút nào, chỉ lớn tiếng cười nói:
    - Hồng đương gia bản lãnh tuy lớn, nhưng nếu muốn trong tay ta đoạt được đan dược thì vẫn có chút khó khắn đấy. Tiểu muội ta không có bản lãnh gì, nhưng kéo dài thời gian thì có thừa khả năng đấy. Người của ngươi đang ở thế hạ phong, Hồng đương gia sợ là sắp không nhịn nổi rồi.

    Đại hán đội khăn đỏ nhe răng cười độc ác:
    - Trước đó, người không nhịn được là ngươi.

    - Vậy thì thử xem.
    Lãnh Nguyệt Băng mân mê khóe miệng.

    Chỉ thấy đại hán kia nói nhỏ một câu:
    - Hình như ngươi quên rồi, chúng ta gọi là La Sơn Thập Tam Sát. Đã là thập tam, vì sao lại chỉ có mười hai người?

    Lãnh Nguyệt Băng ngẩn ra, trong lòng đột nhiên phát ra một tiếng báo động.

    - Còn không mau động thủ.
    Đại hán khăn đỏ thét to một tiếng.

    Lãnh Nguyệt Băng biết chuyện không ổn, toàn lức bay đi, nhưng vẫn chậm.

    Thiên Sị thượng nhân đột nhiên xoay người, vỗ một chưởng lên lưng Lãnh Nguyệt Băng. Nhìn chưởng phong nhẹ tênh, nhưng Lãnh Băng Nguyệt lại hộc máu bay lên, chỉ cảm thấy thân thể như rơi vào hầm băng, không điều động được một tia linh khí.

    Lúc này nàng mới hiểu được, hóa ra Thiên Si Thượng nhân chính là một thành viên của La Sơn Thập Tam Sát, nếu không có nội ứng, Thập Tam Sát làm sao nắm được thời gian chuẩn xác có người mua được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.

    Thời khắc này Thiên Si Thượng nhân tùy tay đưa ra, đã cầm đc túi Giới Tử trong tay.

    - Ha ha, cuối cùng cũng tới tay!
    Đại hán khăn đỏ và Thiên Sị Thượng nhân nhìn nhau, đồng thời lộ vẻ vui mừng, quát lên một tiếng, từ trên người lấy ra bùa độn thổ, đánh vỡ muốn rời khỏi đây.

    Không ngờ lá bùa kia “BA” một tiếng vỡ vụn, nhưng lại không có bất cứ tác dụng gì.

    - Khoảng không bị phong tỏa?
    Hai người đồng thời kêu lên.

    Chẳng ai ngờ được nơi này có người có khả năng phong tỏa khoảng không, lần này hai người laoaj tức rơi vào tình cảnh lúng túng.

    Thấy chém giết vẫn đang tiếp tục, hai người nhìn nhau, không ngờ là không quan tâm tới những người khác, chỉ cùng nhau phóng ra ngoài.

    - Ngăn bọn họ lại.
    Nam Ngưng Giang vung tay lên, hai người trong Thập Nhị Ưng đồng thời xuất kích, ngăn cản hai kẻ đó lại. Hai ưng đều là Linh Hoàn Chân Nhân, còn Thiên Si Thượng nhân và Hồng đại đương gia cũng chỉ là hai Thoát Phàm đỉnh cao, không thể đánh đồng với hai vị Linh Hoàn, chắc chắn sẽ rơi vào bại vong.

    Đúng lúc này, chợt nghe thấy mặt đất ầm ầm chấn đọng, toàn bộ Pháp Hoa Thiên Các đều lay động.

    - Xảy ra chuyện gì vậy?
    Tất cả mọi người đều kinh ngạc không hiểu.

    Hư Minh Nguyệt cách đó không xa khẽ biến sắc mặt:
    - Là pháp trận khởi động, có đại trận vừa được khởi động rồi.

    - Trận gì?
    Nam Ngưng Giang kêu to:
    - Đối phó ai thế?

    Hư Minh Nguyệt không trả lời, giọng nói bén nhọn của lão ngũ vang lên:
    - Là nhị lão, Hà Lý nhị lão. Bọn họ bị nhốt trong trận rồi.

    Hà Lý nhị lão?

    Vừa nghe thấy là Hà Nhạc Dương và Lý Tùng gặp chuyện không may, Nam Ngưng Giang biết chuyện không ổn rồi.

    Đường Kiếp nhất định là ở bên ngoài bày ra đại trận đối phó với hai người này.

    Gã hô to:
    - Hư Minh Nguyệt, đi phá trận.

    - Rõ.
    Hư Minh Nguyệt hô lên, sau đó lao ra khỏi xác, nàng đối với chuyện này cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao đó vốn là trách nhiệm của nàng khi bị gọi tới đây. Chỉ có điều mình đang đối phó với học sinh của Hư Mộ Dương, trong lòng Hư Minh Nguyệt không khỏi có chút khổ sở.

    - Đệ đệ, chớ có trách ta, ta cũng là vì Hư gia mà thôi.
    Nàng lẩm bẩm nói.

    Lao ra khỏi Pháp Hoa Thiên Các, cảnh tượng nàng nhìn thấy khiến nàng khiếp sợ không thôi.

    Toàn bộ thành Cửu Hợp, khắp nơi đều là sương mù, ánh lửa và sương khói tràn ngập toàn thành. Nhìn tình hình có vể giống hư ngàn vạn người trong thành đang phóng hỏa, mới có thể hình thành uy lực như vậy.

    Mà ở chỗ xa nhất, có một khu vực rất dễ thấy.

    Nơi nó mây đen lượn lờ nhìn không thấy bất cứ kẻ nào tồn tại, nhưng bên trong lại bộc phát ra sấm sét và sát ý hùng mạnh, lực đạo hùng hồn ở nơi đó đang va chạm vào nhau, chắc chắn sẽ không tản ra.

    Vì thế Hư Minh Nguyệt biết rằng, nhị lão đang ở chỗ đó.

    Mọt đạo thần niệm quét ra, xẹt qua Hư Minh Nguyệt.

    - Là Minh Nguyệt sao?
    Một âm thanh vang lên trong đầu Hư Minh Nguyệt.

    - Đúng là ta, nhưng Hà đại nhân? Ngài có ổn không?

    Hà Nhạc Dương rên lên:
    - Không sao, à Địa bạo hắc phong trận, có chút phiền phức, nhưng không giết được hai người chúng ta, chỉ có điều tạm thười không giúp được gì, tình huống các ngươi bên đó thế nào rồi?

    - Vẫn còn trong hỗn loan, tuy nhiên Đường Kiếp không thể trôn thoát, ta tới đây để giải vậy cho hai vị đây.

    - Không vội, Đại bạo hắc phong trận lão phu cũng có chút hiểu biết, muốn phá trâ cũng không phải trong một khắc, chỉ có điều toàn bộ thành Cửu Hợp đều bị Đường Kiếp bày thành đại trận, không biết Đường Kiếp có tâm tư gì, nhưng bất kể thế nào không được để hắn hoàn thành.

    - Toàn thành?
    Trong lòng Hư Minh Nguyệt cả kinh, quay đầu nhìn lại, lúc này khói đen và sương trụ lại rơi vào trong tầm nhìn, không còn lộn xộn như vừa rồi, mà là ngầm xếp thành một hàng

    Hư Minh Nguyệt càng nhìn càng kinh hãi:
    - Tự nhiên chi đạo, đây là trận pháp Thiên thành chi đạo của đệ đệ ta. Qủa nhiên là hắn, quả nhiên là hắn.

    Nàng không ngờ trận pháp được triển khai tới mức này, hiện giờ nhìn tình hình này, xem ra trình độ của người bày trận pháp còn cao hơn mình, nếu không phải có Hà Nhạc Dương nhắc nhở, nàng thậm chí còn không phát hiện toàn bộ khói lưa trong thành chính là trận điểm cấu thành trận pháp.

    - Ta sẽ đi giải quyết no.
    Hư Minh Nguyệt thét lên một tiếng, bay vào không trung, hai tay đánh ra từng đạo pháp thuật hứng về các nơi, thu thập tin tức toàn thành, bắt đầu chuẩn bị trước khí phá trận.

    Bởi vì trận này diện tích rất lớn, trải rộng toàn thành, mặc dù là Hư Minh Nguyệt cũng cảm thấy phải cố hết sức, một đạo linh vân xuất hiện trong đầu nàng, bố cục đại trận toàn thành đã hiện ra trong đầu. Trong quá trình này, nàng không hề chú ý có một đôi mắt vẫn đang dõi theo nàng.

    Cùng với quá trình trận độ dần được phác họa trong đầu nàng, thì Hư Minh Nguyệt cũng chầm chậm ý thức được:
    - Hóa ra là như vậy, trận này mục đích vẫn là công kích, điểm tập trung toàn lực công kích… điểm đó nằm ở nơi nào…

    Hư Minh Nguyệt tính toán một lúc, cuối cùng tìm được, nàng hưng phấn kêu lên:
    - Tìm thấy rồi!

    Nhìn về phía mà mình vừa xác định được, sắc mặt Hư Minh Nguyệt đột nhiên đại biến hét lớn:
    - Không ổn rồi!

    Cùng với âm thanh kinh hãi của nàng ta, trên bầu trời đột nhiên có một tia sét đánh xuống, hạ xuống một khu vực đặc biệt giữa thành Cửu Hợp.

    ———————————————

    Xoẹt!

    Một tia sáng ngân quang lướt qua người gã đại hán đội khăn đỏ, chém đôi thân thể gã thành hai mảnh.

    Đại hán quát lên một tiếng, thân thể bị chém đôi lập tức khép lại như cũ. Sau khi tu thành linh thể, bất kể người tu có bị tổn thương thế nào cũng sẽ không chết, chung quy chỉ hao tổn sinh mệnh mà thôi.

    Chỉ có điều ngay sau đó, không đợi cho vết thương liền lại, thiết chưởng đã đặt trước ngực gã đại hán, đánh gã vỡ nát thành năm sáu mảnh, lần này cuối cùng gã cũng không đứng dậy nổi.

    - Lão Hồng.
    Thiên Si Thượng nhân phát ra tiếng thét bi thương, ra tay càng thêm hung ác.

    Chỉ có điều hắn làm sao địch nổi người của Thiên Thần Cung chứ, bị Ngũ Ưng đánh một chưởng vỡ nứt đầu.

    - Không phải kẻ này.

    - Người này cũng không phải.
    Lão ngũ lão bát nhìn nhau, cùng nhau thở dài lắc đầu.

    Nếu như là Đường Kiếp, tuyệt sẽ không đơn giản dễ dàng bị giết chết như vậy.

    Sương mù trong hội trường dần tan bớt, tầm nhìn trở nên rõ ràng, chém giết cũng theo đó mà dừng lại, duy chỉ có vũng máu vẫn chảy giữa hội trường, như chứng tỏ thảm kịch vừa mới xảy ra ở nơi này.

    La Sơn Thập Tam Sát từng mang hung danh, bởi vì cực kỳ xui xẻo đụng phải đám người đang giăng bẫy chờ bắt Đường Kiếp, mà toàn quân bị diệt, hoặc bị giết chết, hoặc bị bắt giữ.

    Hoàng Việt đứng trên mặt đất, lật mấy thi thể nhìn qua nhìn lại.

    Không chỉ nhìn Thập Tam Sát, bất kỳ ai gã cùng phải nhìn kỹ một lần.

    - Không thể có chuyện như vậy.
    Hoàng Việt lắc đầu, trong mắt tràn đầy mê muội.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 497: Cố gắng nắm giữ (p1)

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Đọc Truyện Đêm Khuya †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 497: Cố gắng nắm giữ (p1)

    - Sao lại thế này?
    Nam Ngưng Giang có chút hơi mất kiên nhẫn.

    Hoàng Việt trả lời:
    - Ta không tìm được Đường Kiếp.

    - Cái gì?
    Lương Chân Nhân tính khí nóng nảy quát lên:
    - Đường Kiếp rõ ràng đang ở trong đây, hắn lẫn vào trong La Sơn Thập Tam Sát, mà hiện tại mười ba kẻ đó đều ở đây cả rồi, vì sao vẫn không thể xác định ai là Đường Kiếp chứ?

    Trong mắt Hoàng Việt cũng chỉ là một mảnh mê man nói:
    - Ta cũng không biết nữa, nơi này diện mạo của tất cả mọi người đều là thât, không ai sử dụng ảo thuật hoặc các pháp thuật khác ngụy trang bản thân cả.

    - Không thể có chuyện đó được, tại sao có thể như vậy chứ?

    - Ta làm sao mà biết được?
    Hoàng Việt cũng nổi giận:
    - Ta nhìn đi nhìn lại năm lượt rồi, tất cả đều là mặt thật, toàn bộ đều là thật hết.

    Mọi người nghe thấy vậy cũng ngẩn người.

    Nếu như nói lúc trước hỗn loạn, Hoàng Việt gấp gáp nên không cách nào phân biệt được, hiện tại chiến sự đã chấm dứt, Thiên Thần Cung đã khống chế được cục diện, không ai có thể chạy trốn được, vì sao Hoàng Việt vẫn không tìm được Đường Kiếp?

    Tam muội lắc lắc đầu nói:
    - Không thể có chuyện vô lý thế được. Nhị lão rõ ràng nhìn thấy có kẻ chết trong thông đạo, không có điểm sáng thứ mười ba, Đường Kiếp nhất định là dịch dung thành một trong số những người đó.

    - Đợi một chút!
    Nam Ngưng Giang đột nhiên nói:
    - Cái người chết kia…

    Mọi người cùng nhau nhìn về phía Nam Ngưng Giang.

    Nam Ngưng Giang vừa trầm tư vừa nói:
    - Cái người chết đó, gã bị đặt ở trong thông đạo sao? Nhưng thông đạo đã được đặt Liễn Tức thuật đấy, cho dù là người sống bên trong cũng sẽ không biểu hiện thành một điểm sáng đúng không?

    Mọi người kinh ngạc, lập tức không kịp phản ứng.

    Tam muội là người đầu tiên hiểu ra, đôi mắt nàng mở lớn, che miệng hô lên:
    - Ôi, trời ạ! Đường Kiếp không có giết một trong Thập Tam Sát, mà là hắn dịch dung thành bộ dạng kẻ bị chết trong thông đạo… chúng ta cũng từng gặp hắn rồi.

    Một hình ảnh lướt qua đầu mọi người rồi biết mất.

    Ngay khi hai người Hà Lý rời khỏi thông đạo, thi thể nguyên bản chết đi đã sống lại.

    Hắn đứng lên, vỗ bụi phủ trên người, khuôn mặt biến thành bộ dạng Đường Kiếp, nhìn nhị lão và Thập Nhị Sát, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.

    Ầm!

    Phòng ngoài truyền đến một tiếng vang rất lớn.

    Mọi người cùng nhau lao ra ngoài, chỉ thấy một tia sét đánh xuống phía xa, sấm sét bao lấy cả một khu vực, mang theo vô số tia điện, thoạt nhìn khiến người ta cực kỳ kinh hãi.

    Dưới dòng điện mạnh mẽ, là đủ các loại ánh sáng bay vút lên trên trời.

    - Là nhà kho.
    Sắc mặt Nam Ngưng Giang trầm xuống:
    - Đại trận bảo vệ tổng kho ở thành Cửu Hợp bị phá rồi.

    Nghe thấy vậy, mọi người đều cảm thấy choáng váng.

    Nhà kho thành Cửu Hợp có thể nói là nơi trọng yếu nhất, sau khi bị Đường Kiếp cướp bóc, nhà kho liền được bảo vệ nghiêm ngặt, bày đại trận nghiêm mật phòng thủ, không ngờ thời điểm này vẫn bị tập kích.

    Điểm chết người chính là, vì truy bắt Đường Kiếp, mà thập nhị ưng cũng đã điều người từ khắp mọi nơi, trong đó có một bộ phận là được điều từ tổng kho tới.

    Nói cách khác, lúc này đúng là thời điểm phòng thủ không chắc chắn, hơn nữa sấm sét kinh người phá vỡ pháp trận phòng ngự, toàn bộ nhà kho lập tức biến thành một nơi không có chút phòng ngự.

    Điện quang phía xa từ từ biến mất, chỉ thấy một đạo nhân ảnh từ đó bay lên.

    Hoàng Việt vận dụng thiên mục quan sát, không để ý thiên mục đang đau đớn như bị kim đâm, cuối cùng thấy rõ người đó, thất thanh kêu lên:
    - Đường Kiếp, là Đường Kiếp!

    Lúc này trên bầu trời phía xa, tất nhiên không phải là Phục Chế Thể Đường Kiếp, mà là bản thể chân chính của hắn.

    Hai tay hắn nắm lại, gió nổi lên, bao phủ toàn bộ khu vực trong một chiếc lồng lớn, kế tiếp chính là mở Xã Tắc Đồ ra, đóng gói cả nhà kho vào trong, sau đó bỏ chạy. Đương nhiên, trong lúc đó không tránh khỏi phải đối phó với mấy người canh giữ kho, chỉ thấy gió thổi may bay, khu vực nhà kho nổi lên tiếng “GIẾT” vang dội.

    - Mau đi cứu người!
    Không biết ai vừa hô lên.

    Mọi người đồng thời bay lên, lao về hướng nhà kho.

    Lúc này đây, tổng kho gặp nạn, Đường Kiếp cũng đang ở bên đó, mọi người tất nhiên là không còn quan tâm tới Pháp Hoa Thiên Các, chỉ mang theo La Sơn Thập Tam Sát (dù sao đây cũng là mấy tội phạm bị truy nã), cùng nhau bay về hướng nhà kho.

    Trên không trung nhìn xuống, chỉ thấy nhà kho tràn ngập khói lửa, nhưng tiếng động cũng dần dần nhỏ lại, xem ra Đường Kiếp đã xử lý xong mọi chuyện rồi.

    Đúng lúc này, Nam Ngưng Giang đột nhiên ngừng lại:
    - Không đúng.

    - Sao cơ?
    Mọi người cùng nhau nhìn Nam Ngưng Giang, ngạc nhiên hỏi.

    Nhìn sương khói phía xa, Nam Ngưng Giang nói:
    - Đường Kiếp tại sao lại cướp tổng kho?

    - Tất nhiên là vì những thứ cất giấu trong kho rồi.
    Bát Ưng nói:
    - Mấy ngày nay, không phải hắn vẫn luôn làm như vậy sao?

    Nam Ngưng Giang lắc lắc đầu:
    - Vấn đề là hắn muốn không phải mấy thứ được cất trong kho, mà là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan. Nếu Đường Kiếp ngay từ khi mới bắt đầu cũng không tiến vào Pháp Hoa Thiên Các, vậy hắn dự định làm thế nào để đoạt được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan? Chỉ dựa vào mấy ám tử của Tẩy Nguyệt sao? Nếu hắn dự định cho ám tử mang đan dược ra, vậy tại sao biết rõ La Sơn Thập Tam Sát sẽ hành động nhưng không ngăn cản, ngược lại lại để bọn họ tới để đánh lạc hướng chúng ta? Chỉ là vì muốn lừa gạt chúng ta sao? Nếu muốn lừa gạt chúng ta, thì hắn đã làm được, nhưng đan dược vẫn chưa hề tới tay, vậy thì việc hôm nay làm gì có nghĩa lý gì nữa?

    Mọi người nghe tới đây, đều giật mình tỉnh ngộ.

    Đúng thế, mục đích thực sự của Đường Kiếp vẫn là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, không đạt được mục đích này, cho dù hắn bỡn cợt lừa gạt thành công cũng đâu để làm gì? Cho dù hắn thành công trêu chọc mọi người, nhưng không đoạt được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, thì ở mặt nào đó, hắn vẫn là thất bại.

    Đường Kiếp cũng không phải là một kẻ làm việc vô ích.

    Tam muội chu miệng nói:
    - Còn có một chuyện không thông nữa.

    Mọi người đều quay ra nhìn nàng.

    Chu Phương Hoa nói:
    - Bùa sương mù, mọi người không thấy lá bùa được ném ra có chút kỳ quái sao? Chính vì lá bùa đó, mà Hoàng Việt mới bỏ lỡ cơ hội nhìn thấu mọi người. Nhưng trong tình huống đó, có ai sẽ ném ra lá bùa này chứ? Hơn nữa lại là lá bùa cao cấp như vậy?

    Dưới cục diện hỗn loạn đó, ném bùa cũng là chuyện bình thường, nhưng ai lại ném ra bùa sương mù chứ?

    - Còn có….
    Nhị Ưng rất ít khi mở miệng cũng nói:
    - Đường Kiếp nếu muốn trêu đùa chúng ra, vậy có thể nắm cục diện trong tay là điều hết sức quan trọng, không thể xảy ra một chút sai sót. Nhưng Đường Kiếp nếu ngụy trang thành một người chết, vậy hắn làm sao có thể nắm giữ được cục diện chứ?

    Tịch Tàn Ngân lên tiếng:
    - Hắn có một thảo tinh, gọi là Y Y, có thể kết nối giao tiếp với cây cỏ.

    - Đó chỉ thích hợp khi ở bên ngoài, còn trong các thì không làm được điều đó.

    - Vậy phân thân thì sao?

    Mọi người lại tiếp tục rơi vào trầm tư.

    Lúc này trong đầu Nam Ngưng Giang đột nhiên thoáng hiện lên, vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Lão Tứ, còn có sự bàng hoàng chần chừ, dường như đang tiếp nhận mệnh lệnh nào đó, trong lòng gã đột nhiên bừng tỉnh, kêu lên:
    - Không phải là phân thân, đó chẳng qua là dùng để mê hoặc chúng ta thôi, trong các còn một người nữa.

    - Còn một người nữa?
    Mọi người đồng thời ngây ra.

    - Là kẻ Quế Chân Nhân thần bí kia?
    Có người hỏi.

    - Không, tuyệt đối không thể là gã.
    Hoàng Việt phủ quyết, gã biết tướng mạo của Quế Chân Nhân đấy, nếu Quế Chân Nhân thực sự dám tới đó, thì tuyệt đối không thể lừa gạt được ánh mắt của gã.

    Một gã tiểu ưng liền nói:
    - Là một ám tử khác?

    Ám tử Tẩy Nguyệt phái đông đúc, Đường Kiếp có thể liên hệ một, tất nhiên cũng có thể liên hệ với những người khác nữa.

    Nam Ngưng Giang lập tức phủ nhận:
    - Không! Người này là kẻ hạ lệnh cho ám tử Tẩy Nguyệt phái, cũng chính là người chân chính lấy đan dược, là kẻ nắm giữ toàn bộ kế hoạch của Đường Kiếp. Người này rất quan trọng, quan trọng tới mức…
    Ánh mắt gã nhìn về phía tổng kho đầy khói bụi:
    - Quan trọng tới mức, Đường Kiếp không tiếc bản thân, vì y mà dẫn dụ chúng ta rời đi, tạo cơ hội cho người đó.

    Mọi người cuối cùng cũng hiểu, vì sao Đường Kiếp phải công kích tổng kho rồi.

    Dùng cái người mà mọi người không biết có sự tồn tại của kẻ đó, để đoạt lấy Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, sau đó Đường Kiếp bản thể hiện hình, dùng kế dương động kích tây, bảo hộ người kia rời khỏi, đương nhiên, thuận tiện cũng nhét đầy hà bao của mình luôn.

    Giỏi cho một liên hoàn kế.

    - Nhưng Ngũ Khí Triều Nguyên Đan vẫn còn trong người chúng t.
    Ngũ ưng giơ túi Giới Tử trong tay lên.

    Mội người đồng thời nhìn về phía túi Giới Tử, ánh mắt cổ quái.

    Ngũ ưng cũng ý thức được có chuyện gì đó.

    Bọn họ từ trong tay đại hán đội khăn đỏ giành được túi Giới Tử, bởi vì cũng không để ý tới Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, nên cũng không nhìn kỹ, tới bây giờ mới nhớ tới, với tính cách của Đường Kiếp, đã đi tới nước này rồi, hắn không có lý do buông tha mới phải.

    Ngũ Ưng liền lập tức mở túi Giới Tử ra, nhìn vào bên trong, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.

    Gã ngẩng đầu lên nhìn Nam Ngưng Giang:
    - Không thấy đan dược.

    Không thấy đan dược.

    Bên trong túi Giới Tử không có Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.

    Tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.

    - Tên khốn khiếp đáng chết đó.
    Có mấy người không chịu nổi mắng thành tiếng.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 497: Cố gắng nắm giữ (p2)

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Đọc Truyện Đêm Khuya †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 497: Cố gắng nắm giữ (p2)

    Không cần hỏi, việc này chính là do ám tử Tẩy Nguyệt phái giở trò qủy, bỏ đan dược vào trong túi Giới Tử, sau đó lại vụng trộm lấy ra.


    Nam Ngưng Giang quay người lại nói;
    - Nhị đệ, Tứ đệ, Ngũ đệ, Lục muội, Thất đệ còn có Lương Chân Nhân cùng ta trở về Pháp Hóa Thiên Nhất Các. Tam muội, muội dẫn người còn lại đi tới tổng kho truy bắt Đường Kiếp.

    - Vâng.
    Mọi người đồng thanh hô lên, sau đó chia làm hai đội đi về hai phía.

    Nam Ngưng Giang mang theo người, vội vàng chạy về Pháp Hoa Thiên Nhất Các.

    Khi bọn họ quay trở lại, thì phát hiện nơi này đã không còn mấy người.

    Hội đấu giá trải qua một hồi huyên náo, đã không thể tiếp tục được nữa, một số người cảm thấy lưu lại không còn ý nghĩa, tất nhiên sẽ rời đi, những người còn lại là mấy người chưa kịp hoàn hồn, còn chưa rời khỏi.

    - Đóng cửa các lại, những người còn lại không được phép rời khỏi đây, để Lê Đường Chủ ra tra hỏi một chút, xem những kẻ nào đã rời đi. Lục muội, muội cũng điều tra lại thân phận của những người ở đây một lần nữa đi.
    Nam Ngưng Giang lớn tiếng hạ lệnh. Mặc dù biết phần lớn kẻ giúp đỡ Đường Kiếp đã không còn ở đây, nhưng gã vẫn hạ lệnh đóng cửa các để điều tra.

    Đồng thời Nam Ngưng Giang cũng tìm được thi thể của Lưu Lão Tứ.

    Lão ngũ tra soát trên người Lưu Lão Tứ một hòi, sau đó nhìn Nam Ngưng Giang lắc đầu nói:
    - Không có ở trên người gã.

    Nam Ngưng Giang không đổi sắc mặt, nói:
    - Chắc chắn là đã bị lấy đi rồi, Lão tứ, dựng lại chiến trường, xem những ai đã tới gần người này.

    - Vâng.
    Tứ Ưng gật đầu, phát động pháp thuật hồi tưởng, mắt hiện lên thần quang, giống như nhìn thấu hư vô, nhìn về quá khứ xa xôi, một ít hình ảnh hỗn độn không ngừng hiện lên trong mắt gã, lướt qua như một đoạn phim.

    Gã cố gắng nhìn, cố gắng ghi nhớ từng hình ảnh một trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
    - Không có… Không có… Không phải… người này cũng không phải…

    Pháp thuật hồi tưởng là một loại pháp thuật tiêu hao linh lực rất lớn, muốn hồi tưởng thời gian càng xa, thì tiêu hao cũng càng lớn.

    Mặc dù Thiên Thần Cung lựa chọn kỹ lưỡng, đệ tử có đủ khả năng để sử dụng pháp thuật hồi tưởng, nhưng Tứ Ưng cũng vẫn đang phải cố hết sức.

    Cũng may lần này gã khá may mắn, là một người tham gia sự kiện, cho nên khoảng cách mà gã muốn tìm hiểu cũng không quá dài, bởi vậy gã cũng không quá mức mệt mỏi. Chứ nếu như thời gian dài hơn chút nữa, thậm chí có thể khiến Tứ Ưng bệnh nặng một thời gian, sinh lực cũng sẽ bị giảm xuống rõ rệt.

    Cuối cùng Tứ Ưng cũng kêu lên:
    - Ta thấy rồi, có người lấy đi Ngũ Khí Triều Nguyên Đan từ trên người Lưu Lão Tứ.

    - Là ai?

    - Không biết!
    Tứ Ưng hô to:
    - Có tên khốn khiếp nào đã chắn mặt gã, giống như biết được ta sẽ hồi tưởng lại cảnh này vậy, gã ở trong sương mù đi tới, vì vậy ta căn bản không nhìn rõ được bộ mặt của gã…

    - Thân hình của gã, gã mặc y phục gì, đi từ chỗ nào tới?
    Nam Ngưng Giang liền hỏi.

    - Gã nằm úp sấp trên mặt đất bò đi, ta chưa từng thấy qua kiểu bò như vậy, rất cường tráng, rất rắn chắc. Mặc… y phục của người làm? Mẹ nó, là người hầu, tên khốn khiếp này là một kẻ hầu.

    - Tên nô bộc đó có bộ dạng thế nào?
    Nam Ngưng Giang quát lên.

    - Ta đang nhìn.
    Tứ Ưng lớn tiếng trả lời.

    Hình ảnh tiếp tục nhảy lên trong mắt gã, theo thời gian hồi tưởng, người kia đã bò lui về, dần dần thối lui vào giữa một đám người, đi vào giữa, sau đó gã nhìn thấy kẻ đó đứng dậy, một lá bùa từ trên không trung rơi xuống, rơi vào trong tay gã.

    - Ôi, mẹ nó chứ, bùa sương mù thực là do gã ta thả ra.
    Tứ Ưng kêu lên.

    Có thể coi như là tìm được đầu sỏ rồi.

    Sau đó gã nhìn thấy tay của người đó đưa lên mặt, gã biết rằng, mình sắp nhìn thấy mặt của kẻ đó rồi.

    Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động một cái, Tứ Ưng bị chấn động, cả người lao về phía trước.

    Hình ảnh lập tức bị phá nát.

    - Không!
    Tứ Ưng phát ra tiếng thét cuồng nộ.

    Phải biết rằng bởi vì lần ảnh hưởng này, gã đã không còn sức lực phát động pháp thuật lần nữa, mà mỗi một lần phát động phá thuật hồi tưởng, khó khăn đều sẽ tăng lên, có thể nói chỉ một chút quấy rầy, đã phá hủy hoàn toàn cơ hội tìm hung thủ của gã.

    - Là tên khốn khiếp nào đó?
    Lão Tứ phẫn nộ rống lên.

    Bỗng nhiên quay đầu, sắc mặt Lão Tứ lập tức ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
    - Trời ạ!

    Bên ngoài Pháp Hoa Thiên Các, một đám dây leo màu đen, uốn éo như đang múa vũ điệu tử vong vậy.

    Ngay khi Lão Tứ xoay người, trong nháy mắt một đám dây leo giống như roi điện đánh tới, cuốn thẳng về phía Lão Tứ, cuốn chặt thân thể gã, lôi gã kéo ra ngoài.

    Lúc trước Lão Tứ sử dụng quá nhiều sức lực để hồi tưởng, nên thân thể mệt mỏi, đối mặt với tấn công không còn sức chống đỡ, bị đám dây leo kéo ra ngoài.

    - Không!
    Gã lớn tiếng thét lên.

    - Lão Tứ!
    Nam Ngưng Giang kêu lên, ôm lấy thân thể Lão Tứ, tiếp đó Lão nhị cũng nhào tới. Nhưng ngay khi bọn họ xông ra, thì càng nhiều dây leo cuốn tới, lập tức cuốn lấy vô số người trong các.

    Tiếng kinh hô nổi lên khắp bốn phía, người tu có thân thủ tốt lập tức đánh nhau với đám dây leo, còn những người tới vì mục đích buôn bán, đều đã bị đám dây leo cuốn đi.

    Sau đó chợt nghe thấy bên ngoài nổi lên tiếng nhai nuốt, một lát sai, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, vô số xương cốt như mưa bắn ra, bắn vào trong các, mỗi một nơi xương cốt bắn ra, đều nhuộm đỏ Pháp Hoa Thiên Các.

    Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi muốn chết, lúc nào Lão tứ đã bị cuốn đi, chỉ có điều nhờ có đám người Nam Ngưng Giang, nên được giữ lại.

    Nam Ngưng Giang kêu lên:
    - Đây là hắc nghiệt, Lão nhị, dùng kiếm thánh.

    Cánh tay phải của nhị ca vừa nhấc lên, một thanh kiếm tỏa ánh hào quang xuất hiện trong tay gã, chém về phía đám dây leo.

    Kiếm này vừa chém xuống, yêu cây đứt từng khúc, bên ngoài thậm chí còn truyền tới tiếng thét thê lương.

    Mấy người họ sau đó mới đoạt được Lão tứ trở về.

    Đang lúc vui mừng, tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.

    Nghe thấy tiếng hừ đó, đáy lòng Nam Ngưng Giang phát run:
    - Không ổn!

    Chỉ thấy vô số dây leo, đột nhiên vươn ra, như cây giáo, đâm mạnh về phía Lão tứ.

    - Ngăn lại!
    Nam Ngưng Giang vội vã thét lên, dốc toàn lực đẩy ra một chưởng.

    Chỉ có điều hắc nghiệt cũng không phải là mới sinh, mà đã trải qua một thời gian được máu thịt nuôi dưỡng, trong thành Cửu Hợp, đại trận phát động, sát sinh vô số, lượng máu thịt hắc nghiệt ăn vào không xuể, nên thực lực tăng lên không nhỏ, mặc dù đối phó với Linh Hoàn Chân Nhân cũng không thua kém.

    Trăm ngàn dây mây như trường thương lao đến, xuyên qua chưởng phong của đám người Nam Ngưng Giang, chấn động nghiền vỡ giáp Thiên Thần, dây leo đầy gai vươn tới cạnh người Lão tứ, sau đó như thiểm điệm rụt lại, trong nháy mắt trên người Lão tứ chảy ra đầy máu.

    Thân thể bị dây leo đâm xuyên qua, khắp người đều là vết thương.

    Là người đã vượt qua Tam Khô trở thành Thoát Phàm đỉnh cao, lão Tứ vẫn chưa chết ngay, nhưng ngay sau đó, gió yêu cuồn cuộn thổi lên, một luồng khí lạnh tuôn ra, băng sương của hỏa diễm cùng nhau vọt tới, tràn ngập khắp Pháp Hoa Thiên Nhất Các. Lão tứ không thể tiếp tục tránh né, dưới pháp thuật khủng bố như thủy triều ập đến, bản thân phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết nhất cuộc đời gã.

    Bên ngoài các, một thân ảnh cao lớn đồ sộ đứng sừng sững, đưa lưng về phía mặt trời, khuôn mặt ngược sáng bị bóng tối che kín, khiến người ta không thấy rõ được dung mạo, không hề nghi ngờ, chiêu thức vừa rồi đúng là do người này gây ra.

    - Lão tứ!
    Nam Ngưng Giang đau đớn thét lên, nhìn bóng đen kia không hiểu sao lại xuất hiện, gã hít một hơi lạnh nói:
    - Ngươi vẫn chưa đi?

    Bóng đen phát ra tiếng khàn khàn trầm thấp:
    - Ngươi vừa phân binh, ta liền giết.

    Ngươi vừa phân binh, ta liền giết.

    Đây chính là tác phong làm việc của Đường Kiếp.

    Kẻ trước mắt, chính là bản thể Đường Kiếp.

    Người ở trong các trò chuyện vối Lưu Lão Tứ, kỳ thực chính là bản thể Đường Kiếp, về phần hóa thành người chết, sau đó cướp nhà kho, thì đều là phân thân. Còn bản thê thay đổi thân phận đoạt đan dược, phân thân thì yểm trợ bản thể rời đi, mục đích cuối cùng chính là để yểm trợ cho bản thể tồn tại.

    Là quân bài bí mật của Đường Kiếp, là mấu chốt quan trọng nhất, nếu chưa đến thời khắc cuối cùng, Đường Kiếp cũng sẽ không lộ diện.

    Vốn bản thể muốn rời đi, nhưng nhìn thấy Nam Ngưng Giang chia quân làm hai, hắn liền quay trở lại.

    Không có hắn, thực lực của Nam Ngưng Giang, bản thể đã có thể đối phó.

    - Ngươi phải chết.
    Nhìn Lão tứ chết thảm dưới mảnh phong sương vũ tuyết, tâm tình của Nam Ngưng Giang phẫn nộ tới cực điểm. Gã kéo dài âm thanh thét lên, đối với bản thể Đường Kiếp đánh ra một chưởng, không trung hiện ra một bàn tay màu vàng tấn công về phía Đường Kiếp, đồng thời lão nhị cũng rút ra một thanh bảo kiếm. Lục muội thì khẽ huýt một tiếng, thanh âm lại như gào thét, đánh vào trong lòng người, khiến người ta không khỏi sinh ra một cảm giác thương xót, muốn chiến đấu mà vô lực. Lão Thất thì phất tay, vẩy ra một đám mây màu xám bay về phía Đường Kiếp.

    Ba vị Linh Hoàn Chân Nhân và một vị Thoát Phàm đỉnh cao đồng thời ra tay, uy thế to lớn không thể tưởng tượng.

    Nhưng Đường Kiếp cũng chỉ cười lạnh một tiếng.

    Hắn hôm nay, sớm không đem Linh Hoàn để vào mắt, ngay trước đây không lâu, thân thể kim cương của hắn đã chính thức tiến vào trung kỳ, thực lực đã tương đương với Chân Nhân Tâm Ma kỳ.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)