Tiên Hiệp Tiên Lộ Phong Lưu - Phong Lưu Dã Hạc - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Tiên Lộ Phong Lưu
    Tác giả: Phong Lưu Dã Hạc

    Quyển 1: Ma giới cầu sinh ký
    Chương 1: Vô lại tiểu tử.


    Người dịch: Titan
    Nguồn: Vipvandan


    Phi Lộ​



    Trần Tiểu Thiên thẩn thờ bước lên sân thượng của chung cư, tay ôm theo tập hồ sơ ghi nhận thành quả của hắn sau bảy năm làm việc. Trời đang mưa lất phất, vươn đầy đầu tóc rối bù của hắn, nhưng Trần Tiểu Thiên cứ mặc kệ. Hắn vừa mất việc, và thất bại sau khi phỏng vấn xin việc nhiều nơi. Hắn quyết định vứt bỏ hết tất cả, làm lại từ đầu.

    Trời mưa nặng hạt dần. Mưa thấm ướt từng chút một vào tập hồ sơ trên tay Trần Tiểu Thiên. Nhưng hắn vẫn tiếp tục mặc kệ. Hắn tự nhủ: Bảo vệ nó có ý nghĩa gì nữa chứ. Mình sắp sửa vứt nó đi rồi. Vừa nghĩ. Trần Tiểu Thiên vừa bước tới rìa sân thượng.

    Một luồng sét nhoáng lên như xé rách bầu trời. Nguy hiểm thật! Một phút giã từ kỹ niệm bảy năm phấn đấu nay cũng không có! Hắn giơ tay ra....

    - Tiểu tử! Sao ngươi ngu ngốc vậy?

    Ngọa lặc cá tào (ngựa bệnh cả tàu).... thằng nào làm ông giật mình vậy? Suýt té lầu rồi thấy không? Ai da. sao cứng người quá vầy nè?

    - Tiểu tử! Cha mẹ sinh ra ngươi, ban cho ngươi thể xác thế này, sao người lại nỡ hủy hoại nó đi? Ngươi có biết cuộc sống quý giá thế nào không?

    Hic, lão già điên nào lảm nhảm vậy cà? Lão tử định tự vận hồi nào? Lão tử định vứt chồng hồ sơ thôi mà...

    - Tiểu tử, ngươi được sống ở thế giới bình yên và đẹp đẽ thế này, vậy mà không biết quý trọng nó! Được rồi. ta sẽ cho ngươi biết sinh mệnh quý trọng thế nào. Hãy đợi đấy, một thời gian ngắn sau ngươi sẽ biết!

    Ấy, lão già điên nói đủ chưa? Lão tử hết tê người rồi. ngươi đợi đó, thộp cổ ngươi nện cho một trận, để bỏ tật khùng!

    Hắn quay người lại. chẳng thấy lão già điên đâu. còn hay chăng là một chùm điểm sáng đang từ từ biến mất. Hắn dụi mắt... Chẳng lẽ mình đang hoa mắt? Ai chà. sao ngực đau rát thế này? Chẳng lẽ sét phóng trúng? Rồi. bị phỏng hết một đốm ở ngực rồi!

    Trần Tiểu Thiên lần bước trở về căn hộ thuê của mình, tự nhủ không bao giờ lên sân thượng chung cư khi trời mưa nữa, và không mấy quan tâm đến chuyện vừa xảy ra.

    Tuy nhiên, một sự biến đổi lớn lao đang đến với hắn. khiến hắn trải nghiệm một nhân sinh đầy mới lạ. nguy hiểm nhưng không kém phần hào hứng, phong lưu.



    Tây Vụ thành.

    Tưng luồng linh vụ chứa đầy linh khí cuồn cuộn bay theo làn gió nhẹ, xà xuống khu tập thị giữa thành, quấn quít theo từng vạt đạo bào thướt tha như mây như khói của các nữ tu, tạo lên khung cảnh huyền ảo, mơ hồ, đẹp như trong tranh vẽ.

    Tây Vụ thành nằm ở cửa ngõ phía Tây của Đại Hạ quốc. NÓ là thành luỹ cuối cùng chắn ngang cửa ngỏ nối vùng đất màu mỡ dành cho thần dân của Đại Hạ vương triều. Thần dân của Đại Hạ vương triều sinh sống ở vùng đất phía đông, kéo dài tới Vô Tận hải. Còn vùng đất huyền bí phía tây là thiên đường của yêu thú: Tây Vực yêu giới. Tây Vụ thành đã có Lịch sử hơn nghìn năm, được xây bởi tiên nhân từ khi khai cương thác thổ, lập nên Đại Hạ vương triều.

    TỪ thủa ban đầu, Tây Vụ thành chỉ có một tác dụng duy nhất: canh giữ, ngăn không cho yêu thú tràn từ yêu giới vào nội lục tàn sát dân thường và những tu sĩ cấp thấp. Nhưng càng về sau, vì tính chất quan trọng của thành trì này, nó là nơi trú của một lực lượng tiên nhân hùng hậu lên đến hàng vạn. Việc này kéo theo những hoạt động khác như săn bắt yêu thú và linh thú, nuôi trồng linh thực linh quả, luyện chế linh đan linh khí, tập thị.... Thành được xây dựng ngày càng rộng và có quy mô hoành tráng hơn, cung ứng cho lượng bình dân và tiên nhân sinh sống ngày càng đông hiện nay.

    Tây Vụ thành được xây theo bát trận đồ các trận pháp phòng hộ cực kỳ chắc chắn. Theo lời của các bậc đại năng truyền lại, thành này có thể chống chịu sự tấn công của hàng chục vạn yêu thú hàng trăm năm trời, tất nhiên với sự chống giữ của tu sĩ và dân thường, cộng với lượng tiêu hao linh thạch cực kỳ to lớn. Những trận tấn công của yêu thú mà mọi người đều gọi là “thú triều” đó thường xảy ra mỗi 100 năm một lần, tập trung tất cả yêu thú từ cấp 1 tương đương với tu sĩ ở luyện khí kỳ sơ cấp cho đến hóa hình yêu thú cấp 10 tương đương nguyên anh tu sĩ.

    Nguyên nhân của thú triều được nhiều tu sĩ giải thích khác nhau, có vị thì cho rằng đó là do yêu thú cần có “huyết nhục” của con người thì mới tiến hoá được. Tu sĩ khác lại cho rằng: yêu thú bị mất đi chuỗi cung ứng thức ăn cấp thấp do một lượng lớn yêu thú cấp thấp bị tu sĩ săn bắt gia hại, yêu thú cấp cao hơn mất đi nguồn thức ăn của mình, kéo đến tấn công con người. hoặc có nguyên anh tu sĩ đặt giả thuyết lớn hơn: hoá hình yêu thú sau khi tiến hoá đã có trí óc như con người, biết sử dụng trò chơi quyền lực, tranh giành lãnh địa...

    Dù là nguyên nhân gì đi nữa, chuyện yêu thú tấn công vào Tây Vụ thành ít nhiều mang đến cái lợi cho dân thường: họ được tu sĩ tiếp thụ và chỉ đạo cùng chung sức chống đỡ yêu thú, được tiếp cận và sinh hoạt cận kề với tu sĩ, hưởng dụng những sản phẩm mà theo nguyên tắc chỉ có tu sĩ mới hưởng dụng. Họ cũng được tu sĩ truyền cho những phép tu luyện đơn giản, không cần đến linh căn vẫn có thể luyện tập. Những phép tu luyện này thường là cường gân kiện cốt, mà từ chung gọi là luyện thể, tu luyện thể chất. Những người luyện tập pháp môn luyện thể được gọi là luyện thể sĩ, có địa vị cao hơn dân thường một chút. Di nhiên, luyện thể sĩ không thể sánh với tu sĩ, những kẻ được cho là con của trời đất, tu luyện phép tiên, đi mây về gió, nghịch chuyển càn khôn.

    Tại Tây Vụ thành, không ai là không biết khu tập thị trung tâm, nơi tu sĩ, luyện thể sĩ và dân thường tu tập mua bán đủ mọi thứ liên quan đến tu luyện. Tập thị trung tâm này gần giữa thành, gần quảng trường trung tâm, tập trung các cửa tiêm lớn nhỏ, mua bán đan được, linh dược, nguyên tài liệu, linh thú, linh thực, phù lục, pháp khí, và dĩ nhiên có phách mại hành, nơi dành cho các tu sĩ đấu giá mua bán các vật dụng tu tiên quý trọng.

    Tại khu mua bán linh thực ở một góc tập thị, một thiếu niên có vóc dáng cao gầy đang bận bịu với các một bao linh cốc lớn phụ giúp cho cửa tiệm linh thực gần đó.

    Thiếu niên này tên là Trần Cơ, còn gọi là “Tiểu Cơ” hoặc “Trúc Cơ”. Trần Cơ năm nay 15 tuổi, tu vi ở vào mức luyện thể kỳ tầng 2 và luyện khí kỳ tầng 1. Mức tu vi này còn lâu lắm mới đạt tới trúc cơ, chứ chưa từng nói chỉ nến kim đan, nguyên anh hay sau đó nữa.

    Luận về tu vi, tu sĩ chia tu vi ở Luyện khí ra làm 13 tầng. Thường nhân sau khi vượt qua ích cốc, bắt đầu cảm nhận linh khí và và biết cách dẫn được linh khí vào người thi được coi đã bước chân vào luyện khí kỳ tầng 1. Sau khi dẫn khí phá bỏ các rào cản ở huyệt đạo, đả thông các lộ kinh mạch, dùng linh khí nuôi dưỡng và cải tạo kinh mạch toàn thân thi tu sĩ mới đạt tầng thứ 12. Luyện khí kỳ tầng 13 được gọi là Luyện khí đại viên mãn, không còn hấp thu linh khí được nữa, mà phải tiến hành áp xúc, biến linh khí từ thể khí sang thể dịch, tức là chuyển sang giai đoạn “trúc cơ”, mới có thể tiếp tục tu luyện.

    Tương tự, luyện thể sĩ tuy không hấp thu được linh khí, nhưng vẫn tiếp nhận và hấp thu được chân khí, từ đó cải biến kinh mạch, từ từ biến đổi thân thể từ hậu thiên sang tiên thiên, kim cơ ngọc cốt, dần đến mức nào đó có thể phá toái hư không, phi thăng thành tiên giống như tu sĩ vậy.

    Nội tổ của Trần Cơ tên Trần Anh, luyện khí kỳ tầng 13. Cha của Trần Cơ tên Trần Đan, chỉ là người thường, sống cung dòng tộc ở Dĩnh châu thuộc nhân gian giới. Tên của Trần Cơ do nội tổ đặt, với hi vọng sau này hắn sẽ trúc cơ thành công, sống thọ được 400 tuổi, hỗ trợ phát triển dòng họ, giúp ho Trần trở thành một gia tộc tu tiên mạnh mẽ ở Dĩnh châu. Trần Cơ sau đó được dòng tộc gửi đến Tây Vụ thành cùng một số huynh đệ đồng tộc khác, với hi vọng được các môn phái nhìn thuận mắt, thu nhận vào môn phái, tu luyện thành tài.

    Ước mong lớn nhất trong đời của nội tổ Trần Anh thực ra là trở thành nguyên anh tu sĩ, nhưng ông ta tu đến 60 tuổi mà chỉ đạt đến luyện khí kỳ tầng thứ 7. Trần Anh trúc cơ vô vọng, trở lại Dĩnh châu cưới nhiều vợ, sinh nhiều con. Cha Trần Cơ là Trần Đan tuy có tư chất hơn người, nhưng không có linh căn tốt, chỉ tập trung tu luyện thể thuật, ở lại nhân gian phát triển dòng họ.

    Thường tu sĩ phải tu đến tầng thứ 13 đạt tới luyện khí đại viễn mãn thì phải phục dùng trúc cơ đan để tiến vào trúc cơ kỳ, tiến nhập chính thức vào thế giới tu chân. Thêm vào đó tuổi để trúc cơ phù hợp nhất là không quá 60 tuổi. Trần Anh tư chất tầm thường, tuổi quá 90 mới luyện khí đại viên mãn, kiếp này trúc cơ vô vọng.

    Trần Cơ tuy có linh căn nổi trội hơn Trần Anh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức tứ linh căn mộc - hỏa- kim là chính, thổ là phụ. Với mức linh căn này, hắn không có hi vọng tu tới kim đan kỳ, mà chỉ vượt qua trúc cơ kỳ là hết mức. Tuy vậy, Trần Cơ được đánh giá là rất thích hợp tu luyện các pháp môn phụ trợ, như luyện khí và luyện đan. Do đo, tất cả kỳ vọng phát triển gia tộc được đặt vào hắn. Ngay từ nhỏ, Trần Cơ được gia tộc cho học tập rất bài bản các tri thức cơ bản về luyện khí và luyện đan, dược thảo và các loại tài liệu, hi vọng tạo cho hắn có chút đặc biệt hơn người, hòng lọt vào mắt xanh của các môn phái.

    xét cho cùng, thì người thường trong tu chân giới vẫn có thể tu luyện, nhưng tu vi giỏi lắm là đến luyện khí kỵ tầng thứ 3 thứ 4 sau cả 100 năm phấn đấu, cho đến hết cuộc đời mà vẫn chưa vượt qua khỏi luyện khí trung kỳ. Nếu có linh căn, tốc độ tăng tiến về tu vi sẽ cao hơn, nhưng cũng còn tuỳ vào chất lượng linh căn mà bản thân người đó có. Trần Cơ có linh căn nhưng chất lượng không ưu dị, chỉ bị liệt vào hàng tạp linh căn, với kim, hỏa, mộc chen với chút thổ linh căn, không hứa hẹn có mức thành tựu cao về tu vi. Đã vậy, Trần Cơ cũng không hứng thú mấy về tu luyện.

    Trần Cơ không chăm chỉ tu luyện, hay nói đúng hơn là hắn hề an tâm tu luyện. Lúc ở nhân gian giới, hắn mải mê với thị thiếp, đuổi bướm ngắt hoa, theo đuổi người đẹp. Có thể đánh giá hắn là một hoa hoa công tử, không hơn không kém. Khi nam phách nữ, bắt gái nhà lành, ép buộc gái tơ... không chuyện gì mà Trần Cơ không làm. Kết quả là có một lần Trần Cơ theo đuổi một tiểu thư cực đẹp, khi sắp đạt thành mục đích thi bị một tu sĩ cứu được nàng này, phát hiện này này có linh căn cực tốt, nên đã đưa về núi tu luyện.

    Trần Cơ choáng váng với sự lợi hại của tu sĩ, quyết định chăm chỉ chỉ tu luyện. Tuy nhiên, hắn gặp phải sự báo phục, và gia tộc của hắn cũng bị liên lụy. Nữ tử mà hắn suýt làm hại trước kia không ngờ sau đó được một nguyên anh tu sĩ nhận làm đệ tử. Những kim đan tu sĩ trong môn phái biết được chuyện của nàng, quyết định trừng trị Trần thị gia tộc. Trần gia bị đàn áp, các phân điếm trong tu chân giới bị đóng cửa, linh điền bị chiếm đoạt. Trần gia bị buộc phải bỏ Dĩnh châu dời cả tộc đến một vùng xa xôi hẻo lánh ít tài nguyên tu chân ở u châu để sinh tồn. Trần Cơ bị tước hết quyền lợi trong gia tộc, suýt bị xử theo gia pháp, may nhờ nội tổ hết sức bênh vực, mới được đưa đến Tây Vụ thành này.

    Tại Tây Vụ thành, ông nội Trần Anh ngày ngày bãi than (bày hàng bán các món vặt vãnh), coi bói kiếm sống qua ngày. Còn Trần Cơ phải ra sức làm công, chăm sóc linh điền, thu hoạch linh cốc và đưa đến bán ở các tiểu điếm trong thành. Đổi lại, hắn nhân được số linh thạch ít ỏi sau đó dùng vào việc mua đan dược phục vụ cho tu luyện, trả tiền ăn nghỉ và sinh sống .Ở Tây Vụ thành, Thỉnh thoảng, hắn cũng ra bày hàng và bán những món vật vụn vặt cần cho giới tu sĩ thay cho nội tổ hắn.

    Tuy nhiên, Trần Cơ và ông nội chỉ bán những món rẻ tiền, số linh thạch kiếm được cũng chẳng bao nhiêu. Do đó, con đường tu luyện của hắn rất gian nan. Tuy nhiên, tính tình háo sắc của hắn vẫn không thuyên giảm.

    vào lúc này, Trần Cơ đang nhanh chân bước tới tiểu điếm bán linh cốc thân quen, một con linh thố chợt xuất hiện chắn ngang đường, giương đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn. Trần Cơ liền huýt sáo, dùng linh thú ngữ dẫn dụ. Con thỏ vẫy đuôi như mừng rỡ chào hỏi hắn. Lúc này, một giọng quát trong trẻo chợt cất lên:

    - Tiểu Ngọc, quay lại!

    Linh Thố nghe thế quay đầu lại, cái đuôi nhỏ chợt động, phốc một cái đã nhảy gọn vào lòng một nữ tu áo trắng đang nhanh chân bước tới đón nó.

    Trần Cơ theo bóng linh thú nhìn qua, thấy nữ tu mặt Ngọc mày ngài, môi đỏ như son, vóc dáng toát lên vẻ siêu phàm, thoát tục. Hắn trợn mắt nhìn chòng chọc. Nữ tu này nhìn có vẻ rất quen, hắn nhớ như là đã gặp ở đâu đó rồi. Hắn hết nhìn từ đầu xuống chân nàng, rồi từ chân nhìn ngược lên, dừng lại ở gò ngực căng tròn một chút, sau đó ngẩn người nhìn gương mặt trái xoan trắng hồng của nàng, đầu óc quay cuồng với bao ý nghĩ.

    NỮ tu ngước lên nhìn hắn, hơi bối rối, sau đó lạnh lùng buông một câu:

    - Đê tiện!

    Rồi nữ tu quay người bỏ đi. Trần Cơ nhìn theo bóng dáng nữ tu, tỏ vẻ khó hiểu, sau đó chỉ khe khẽ gật đầu, chợt nở nụ cười, nheo mắt huýt dài một tiếng.

    Lúc này, một giọng nói khác âm trầm cất lên:

    - Tiểu tử, nói cho ngươi biết, từ rày vừa thấy bóng Minh Dao là tránh ngay đi cho ta. Bằng không thì... hừ.... cóc mà đòi ăn thịt thiên nga đi...

    Kém theo đó là luồng linh áp toát ra đẩy Trần Cơ té ngửa xuống đường, rớt cả bao linh cốc, linh cốc đổ tung tóe ra đường.

    Trần Cơ nhíu mày:

    - Ngọa lặc cá tào! Người đâu mà vô lý vậy chứ? Nhìn một chút thì đã sao, huýt sáo chút có sao đâu, người quen mà, sao tự nhiên xô ta?

    Kẻ kia cười lớn:

    - Ha ha ha, luyện khí kỳ tầng 1 mà dám xưng là trúc cơ... về soi gương lại đi, ha ha ha...

    - HÚ, tên là do nội tổ ta đặt, liên can gì đến ngươi? Nhiều chuyện!”

    Trần Cơ nhìn lại, thấy kẻ vừa dùng linh lực phát ra đẩy mình là một thanh niên trong đạo bào tím cực kỳ xa hoa, mắt có thần, mày xếch, mặt trắng ngước lên trời trông rất ngao mạn. Thanh niên tu sĩ lúc này đã quay lưng bước đi, bám theo nữ tu lúc nãy.

    Trần Cơ nhìn theo, lầu bầu:

    - Đẹp trai thế mà hơi bị khùng! Con nhỏ đó trước đây suýt bị lão tử phá thân đó, hì hì...

    Ngay lúc này, một bàn tay chia ra cung một giọng già nua ấm áp:

    - Cơ nhi, từ đây con bỏ thói đó đi. Tu chân giới kẻ mạnh hiếp yếu, tính mạng như cỏ rác, sau này con đừng làm vậy nữa. Mang họa vào thân như chơi. Theo gia gia về....

    - Gia gia....?

    “À, lão già râu, nội tổ đây rồi!” Trần Cơ nhìn lên, một ông lão đầu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt đang chìa tay cho hắn, ánh mắt đầy khích lệ. Trần Cơ cười nham nhở. Nói tiếp:

    - Gia gia, là bọn chúng cố tình hiếp đáp hài nhi. Con quyết trở thành kẻ mạnh, sau này nhất định cho chúng biết tay…

    Trần Cơ gượng người đứng phắt dạy, nhưng đầu chợt đau buốt. Hắn nhíu mày. “Lại nhức đầu nữa rồi.... Đây là đâu đây...?”

    Hắn đưa tay cho ông lão kéo đứng dây, từ từ đi theo sau, vừa đi vừa hồi tưởng:

    .... cách đây một năm,

    Trần Anh chính là người cứu hắn ra khỏi Bách Hoa cốc. Ông ta theo các tu sĩ đánh vào Bách Hoa cốc, tiêu diệt thế lực ma giới ẩn náu ở đây, cứu được hắn trong số tù nhân dùng làm dưỡng liệu cho các loại linh hoa trong cốc. Ông ta tự xưng là ông nội ruột của hắn, ôm choàng hắn mà khóc, rồi mất không ít sức lực dùng phi kiếm vừa cũ vừa chậm đưa hắn về ngôi thành này cứu chữa.

    Một năm đã trôi qua, hắn dần dần hồi phục, và nhớ lại được nhiều điều. Hắn biết ngôi thành này tên là Tây Vụ thành, là một tiên thành - thành trì có những kẻ tu đạo học đòi trường sinh sinh sống. Người thường gọi những kẻ tu đạo trường sinh này là tiên nhân, tiên sư, tiên trưởng, chân nhân gì đó. còn những kẻ tu đạo gọi nhau là tu sĩ, là đạo hữu.

    Trần Anh, kẻ tự xưng là nội tổ của hắn, hay nói đúng hơn là ông nội của thân xác mà hồn hắn đang chiếm hữu một nửa. Trần Anh hiện giờ là một tu sĩ cấp thấp chuyên buôn bán nhỏ, chạy việc vặt, bói tiên duyên... trong thành.

    Sở dĩ nói một phần hồn hắn chiếm xác này, đó là vì hiện nay trên người của Trần Cơ mang hai linh hồn: một phần do bản thân Trần Cơ làm chủ, phần còn lại do Trần Tiểu Thiên, một nạn nhân sống ở địa cầu bị lừa xuyên vượt thời không đến thế giới này chiếm tạm vào.

    Suốt cả năm nay, Trần Cơ hoang mang vô cùng. Hắn không ngừng tự hỏi: Ta là ai, ta từ đâu tới, vì sao ta lại ở đây, chuyện gì đã và đang xảy ra, những kẻ mà ta đang tiếp xúc là thật hay là giả.... rốt cuộc ta đang tỉnh hay là mơ?

    Trần Cơ theo nội tổ hoàn tất việc mua bán, trở về khu khách sạn tồi tàn, ngồi xuống bồ đoàn chuẩn bị cho việc tu luyện. Nhưng hắn không vội tu luyện ngay, mà nhíu mày cố tập trung tư tưởng, nhớ lại chuyện cách đây ba năm...

     
    tempking1970, Duytai and anhemvankiep like this.
  2. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Tiên Lộ Phong Lưu
    Tác giả: Phong Lưu Dã Hạc

    Quyển 1: Ma giới cầu sinh ký
    Chương 2: Tận cùng vực thẳm.


    Người dịch: Titan
    Nguồn: Vipvandan



    Ba năm trước, vào một buổi trưa trời mưa lất phá trên địa cầu, Trần Tiểu Thiên - người có tên cúng cơm của linh hồn đang tồn tại trong người Trần Cơ- ủ rũ trở về khu căn hộ chung cư cũ mà hắn đang ở trọ. Trong tay Trần Tiểu Thiên là xấp hồ sơ xin việc bị trả lại. Đây không biết là lan từ chối thứ bao nhiêu rồi. Hắn theo bản năng đưa tay vuốt những tờ giấy rồi thả nó bay đi theo làn gió và từng hạt mưa. Những văn kiện ấy đã từng ngưng tụ bao tâm huyết của hắn. Chúng bao gồm những bản kế hoạch đã từng giúp hắn trở thành kẻ làm việc đắc lực nhất công ty. Nhưng mọi chuyện bây giờ đã hết.

    Trần Tiểu Thiên tốt nghiệp đai học kinh thương loại ưu. Sau khi ra trường, hắn được tuyển vào làm bộ phân kinh doanh của một tập đoàn tiêu thụ nổi tiếng. Nhờ sáng kiến, nhờ sức trẻ, hắn đã giúp sức xây dựng và phát triển hê thống tiêu thụ sản phẩm của tập đoàn rộng khắp đất nước.

    Nhưng, sau bao nhiêu khó nhọc, thành công đang ở trước mắt, hắn bất ngờ bị đuổi việc chỉ với một lời giải thích ngớ ngần:

    - Chúng tôi đánh giá cao nỗ lực của anh, nhưng công ty đang gặp khó khăn về tài chính.... rất tiếc....!

    Hắn bị đuổi việc, bao công sức xây dựng mạng lưới tiêu thụ bị người khác cướp công. Hắn mất việc chỉ vì kết quả của một thứ lý luận đáng nực cười: Nếu anh nỗ lực công tác, anh có hi vọng biểu hiện giá trị bản thân anh, và kết quả là anh vừa có một vị trí được trả lương cao, vừa được có danh vọng. Tuy nhiên, anh ngay lập tức đối diện với nguy cơ trở thành lớp người đầu tiên bị cho nghỉ việc, vì người khác sẽ ganh ghét, mơ ước tranh giành vị trí của anh. Ngược lại, nếu anh lười một chút, chịu hưởng lương ít một chút, anh sẽ bình an vô sự, nhưng cả đời sẽ chỉ là ánh nến nhạt nhoà trong đêm tối.

    Đứng trước quyết định nghỉ việc, hắn chỉ đáp gọn một câu với tổng giám đốc:

    - Đa tạ!

    Trần Tiểu Thiên bình tĩnh tiếp thụ sự thất, chỉnh lý mọi thứ, rời khỏi công ty, về nhà, trở thành một thành viên trong đội ngũ thất nghiệp.

    Thật ra, mất việc cũng không có gì quá đáng. Mất việc này thì xin việc khác. Nhưng sau khi Trần Tiểu Thiên nộp hồ sơ xin việc nhiều nơi mà không được, hắn mới nhận ra rằng hắn thất nghiệp không hợp thời chút nào: kinh tế đang khó khăn, hắn chưa có quá mười năm kinh nghiệm, vị trí, mức lương và năng lực đều ở tầm cao, nhưng lại không có quan hệ rộng trong giới quan chức... nên các vị trí mà hắn xin vào đều bị người ta từ chối.

    Phước bất trùng lại, họa vô đơn chí. Giống như bao người trẻ tuổi, có học, có tài và đầy tham vọng khác, Trần Tiểu Thiên tham gia chơi chứng khoán theo trào lưu. và kèm theo sự khó khăn của nền kinh tế, thị trường chứng khoán sụt giảm thảm hại. số tiền Trần Tiểu Thiên đầu tư vào chứng khoán thoáng chốc giảm đi hơn một nửa. Hắn vốn tự cho là nhanh nhạy trong đầu tư, sẵn sàng cắt lỗ kịp lúc để giảm thiểu rủi ro. Nhưng khi mất việc, hắn coi chứng khoán là kênh kiếm tiền cuối cùng nên cố bám víu. Hắn cầm cố căn nhà để mua thêm chứng khoán. Nhưng chứng khoán tiếp tục mất giá. Chẳng mấy chốc, giá trị tài khoản của hắn chỉ còn mấy %.

    Cuộc sống đôi vợ chồng trẻ của Trần Tiểu Thiên theo đó cũng biến thành địa ngục. Một điều kỳ lạ là, khả năng sinh hoạt tình dục của hắn giảm với tốc độ tên lửa, nhiều hơn gấp trăm lần so với chiều giảm của chỉ số chứng khoán: “Lão nhi” trước đây vốn là niềm tự hào của hắn, và là nguồn hanh phúc của vợ hắn, nhưng giờ đây, nó ủ rũ buồn thiu, thúc giục mãi mà không thể ngẩng đầu. Điều đó khiến tinh thần hắn cũng mềm rũ theo. Tính tình hắn trở nên cộc cằn, hắn không muốn tiếp xúc ai, thu mình vào một chỗ, cãi nhau với vợ, đôi khi suýt đánh vợ.

    Hạ Uyển Nhi, cô vợ trẻ của Trần Tiểu Thiên, là một tiếp viên hàng không xinh đẹp, xuất thân từ gia đình giàu có, cha là tổng giám đốc một tập đoàn dược phẩm. Cưới được nàng là kết quả phấn đấu dài lâu của hắn. và dù Uyển Nhi rất yêu và hiểu hắn, nhưng tình trạng gia đình ngày càng xấu đi, khiến nàng cạn kiệt niềm tin từ hắn.

    Điều gì đến rốt cuộc cũng phải đến. Hai người quyết định xa nhau. Hắn bỏ nhà ra đi, chọn thuê sống trong căn phòng nhỏ chật chội trong khu chung cư cũ.

    Suốt sáu tháng tiếp theo, Trần Tiểu Thiên chấp nhận làm phu khuân vác, làm công nhân, làm bất cứ cái gì có tiền để sống. Hắn tiếp tục xin việc, tiếp tục chờ đợi thị trường chứng khoán đi lên. Nhưng, tình hình càng lúc càng tệ, hắn tuyệt vọng, ngày càng bê rạc. Hắn quên đi chứng khoán, tìm đến rượu, thuốc lá, games, phim người lớn ... sức khoẻ của hắn dần kém đi, không đủ đáp ứng công việc nặng nữa.

    Một buổi trưa, Trần Tiểu Thiên ôm cái bụng lép kep thức giấc vì tiếng gõ cửa. Thật lâu sau hắn mới ra mở. Người đến là Uyển Nhi.

    Uyển Nhi trong bộ áo váy vàng nhạt bước vào, nhăn mũi vì mùi khó chịu bốc ra từ quần áo bẩn, vỏ mì gói và chén bát không rửa trong nhà. Hắn hỏi:

    - Cô cần gì?

    Uyển Nhi chìa ra tờ giấy:

    - Tôi chuẩn bị lấy chồng khác. Đây là đơn xin ly di, anh ký đi.

    Hắn ở hờ nhìn tờ giấy, cầm lấy bút nàng trao, múa bứt ký cái roet, vứt lại cho nàng.

    Uyển Nhi lăng lẽ nhặt lên, đưa ra xấp hồ sơ khác, nói tiếp:

    - còn đây là giấy công nhân chuyển toàn quyền sở hữu toàn bộ tài sản cho tôi. Coi như anh trả những món nợ mà anh đã vay tôi. Nếu không, chúng ta gặp nhau ở toà, hậu quả anh tự chịu.

    Trần Tiểu Thiên tức điên người, mắt đỏ ngầu, đứng phắt dậy:

    - Cô... cô... đó là nhà cha mẹ tôi để lại cho tôi. Mà tôi vay mượn cô khi nào?

    Hạ Uyển Nhi đốp chát:

    - Trước đây biết bao lần anh bảo tôi giao tiền cho anh chơi chứng khoán? Bao tôi mượn cha mẹ giùm? rồi những sổ tiết kiệm của hai đứa? rồi lương ứng trước của tôi đưa cho anh? Tất cả số tiền đó anh đốt hết vào đâu rồi? Căn nhà anh cầm cố vay ngân hàng, tôi vừa phải trả thay. Tất cả anh không biết hay sao? Anh khốn nạn vừa vừa chứ?

    Trần Tiểu Thiên phẫn nộ, sốc tới:

    - Tôi làm tất cả mọi thứ là vì cô, vì chúng ta, cô vô lý vừa vừa chứ! Tôi khốn nạn à? Hư! Khốn nạn sao bằng cô! vắng chồng chưa bao lâu mà đã có người khác rồi! Đồ con điếm...! cút ngay!

    Hạ Uyển Nhi nghếch mặt:

    - Anh không ký cũng được. Tôi sẽ kiện anh. và căn nhà ấy cũng thuộc về tôi thôi. Tôi không phải là con ngốc đâu!

    Hạ Uyển Nhi quay người ra ngoài. Trần Tiểu Thiên bước tới kéo tay nàng lại:

    - Cô đứng lại đó....

    Hạ Uyển Nhi bị giật ngược vấp té, vạt váy móc vào cánh cửa bị toạt ra một đường. Nàng hoảng sợ cố đứng lên:

    - Anh muốn làm gì.. .ợ

    Trần Tiểu Thiên:

    - Tôi.... Tôi...

    Hắn cố kéo nàng đứng lên, bối rối cố phui chỗ dơ dính trên quần áo Uyển Nhi.

    Hạ Uyển Nhi càng hoảng sợ hơn, cố kéo những mảnh vải che đậy chỗ rách:

    - Anh buông ra, anh định làm gì....

    Trần Tiểu Thiên bối rối đứng dây, lùi ra xa. Hạ Uyển Nhi lấy lại bình tình, chợt quay ngoắt qua buông giọng châm chọc:

    - HỪ, có cho anh cũng không thể làm gì.... Anh có ký không thì nào?

    Nàng đợi một chút, không thấy hắn có hành động gì, bèn hừ một tiếng tiếp tục bước ra cửa. Nhưng, Trần Tiểu Thiên đã lách người chốt cửa lại, ôm ghì Hạ Uyển Nhi đẩy gập xuống bàn. Hạ Uyển Nhi hoảng hốt:

    - Ahh... Anh muốn làm gì? Bảo vệ của tôi ở gần đây, chỉ cần tôi bấm nút một cái là họ sẽ tới...

    - Làm gì à? Làm chuyện vợ chồng chứ làm gì? Gọi họ vào đây cho vui!

    - Chuyện vợ chổng...? Anh mà được à?

    - Hừ....! Đợi đó mà xem.

    Tiếng xé vải roàn roạt vang lên. Lát sau:

    - Ahh... Sao... sao lại có thể được, không thể nào... Không được! Buông ra!

    - Trễ rồi! Hà hà .

    Kèm theo đó là tiếng hự... tiếng mắng khốn nạn... tiếp đó là tiếng khóc nấc.... tiếng huỳnh huỵch...

    10 phút sau.... tiếng khóc không còn, chỉ còn lại hơi thở hào hển và tiếng ú ở nghiến răng...

    30 phút sau.... răng không còn nghiến nữa.... chỉ còn tiếng ư nho nhỏ...

    45 phút... vẫn chưa xong... đâu đó chợt có tiếng rên hít hà kéo dài, thỏa mãn

    Trần Tiểu Thiên càng nhìn gương mặt càng đỏ ra, rũ rượi và buông thả của cô vợ cũ thì càng mất hứng dần. Hắn phát hiện mình không thể phát tiết cái chất tinh tuý của đàn ông đang thúc giục trong người. Lão nhị của hắn cương cứng mãi mà không chịu khua chiếng lui binh. Hắn thở dài chán nản, chủ động rút lui, mặc cho lão nhị sừng sững khoe vẻ anh hùng. Hắn buông thân người rũ rượi như muốn hết hơi của Uyển Nhi ra, bảo:

    - Cô về đi!

    Uyển Nhi nằm gục một chứ lấy lại sức, sau đó lấy vẻ mặc lạnh tanh, giật cái quần jean của hắn trẻo trên mắc mặc vào, quay người bước ra cửa. Trước khi đi, nàng quay lại, nhìn hắn đang ưu tư rít thuốc mà nói như rít:

    - Anh hãy đợi đấy, cảnh sát sẽ đến bắt anh ngay lập tức!

    Nói xong nàng chạy đi. Trần Tiểu Thiên rít hết điếu thuốc này đến điếu khác. Hút đến điếu cuối cùng, hắn đứng dậy, tắm thật sạch, tìm đồ mặc vào, nằm ngủ một giấc, chờ đợi kiếp sống tù tội vì bị tố cáo hiếp dâm... dù là hiếp dâm vợ mình...

     
    tempking1970, Duytai and anhemvankiep like this.
  3. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Tiên Lộ Phong Lưu
    Tác giả: Phong Lưu Dã Hạc

    Quyển 1: Ma giới cầu sinh ký
    Chương 3: Kim thương bất đảo.


    Người dịch: Titan
    Nguồn: Vipvandan




    Trần Tiểu Thiên mở mắt dậy. Hắn nhìn ra cửa sổ, đưa tai lắng nghe, hình như có tiếng còi cảnh sát hụ. Hắn bật cười thảm. Ghom góp hết hồ sơ xin việc và lần bước lên sân thượng của tòa nhà. Hắn không muốn chết, chỉ muốn vứt đi số hồ sơ này, quyết định tuyệt vọng với những công việc mà hắn từng mong mỏi.

    Trần Tiểu Thiên thẩn thờ bước lên sân thượng của chung cư, tay ôm theo tập hồ sơ ghi nhận thành quả của hắn sau bảy năm làm việc. Trời đang mưa lất phất, vươn đầy đầu tóc rối bù của hắn, nhưng Trần Tiểu Thiên cứ mặc kệ. Hắn vừa mất việc, và thất bại sau khi phỏng vấn xin việc nhiều nơi. Hắn quyết định vứt bỏ hết tất cả, làm lại từ đầu.

    Trời mưa nặng hạt dần. Mưa thấm ướt từng chút một vào tập hồ sơ trên tay Trần Tiểu Thiên. Nhưng hắn vẫn tiếp tục mặc kệ. Hắn tự nhủ: Bảo vệ nó có ý nghĩa gì nữa chứ. Mình sắp sửa vứt nó đi rồi. Vừa nghĩ, Trần Tiểu Thiên vừa bước tới rìa sân thượng.

    Một luồng sét nhoáng lên như xé rách bầu trời. Nguy hiểm thật! Một phút giả từ kỹ niệm bảy năm phấn đấu này cũng không có! Hắn giơ tay ra....

    - Tiểu tử! Sao ngươi ngu ngốc vậy?

    Ngọa lặc cá tào (ngựa bệnh cả tàu).... thằng nào làm ông giật mình vậy? Suýt té lầu rồi thấy không? Ai da, sao cứng người quá vầy nè?

    - Tiểu tử! Cha mẹ sinh ra ngươi, ban cho ngươi thể xác thế này, sao người lại nở hủy hoại nó đi? Ngươi có biết cuộc sống quý giá thế nào không?

    Hic, lão già điên nào lảm nhảm vậy cà? Lão tử định tự vận hồi nào? Lão tử định vứt chồng hồ sơ thôi mà...

    - Tiểu tử, ngươi được sống ở thế giới bình yên và đẹp đẽ thế này, vậy mà không biết quý trọng nó! Được rồi, ta sẽ cho ngươi biết sinh mệnh quý trọng thế nào. Hãy đợi đấy, một thời gian ngắn sau ngươi sẽ biết!

    Ây, lão già điên nói đủ chưa? Lão tử hết tê người rồi, ngươi đợi đó, thộp cổ ngươi nện cho một trận, để bỏ tật khùng!

    Hắn quay người lại, chẳng thấy lão già điên đâu, còn hay chăng là một chủm điểm sáng đang từ từ biến mất. Hắn dụi mắt... Chẳng lẽ mình đang hoa mắt? Ai chà, sao ngực đau rát thế này? Chẳng lẽ sét phóng trúng? Rồi, bị phỏng hết một đốm ở ngực rồi!

    Ngọa lặc cá tào, mình định bỏ hết hồ sơ này cho nó tung bay theo chiều gió, chứ có muốn nhảy lầu tự vẫn đâu? À, mà ở đây sao nguy hiểm quá, để sét đánh trúng thì nguy, quay về phòng thôi.

    Trở về phòng, đứng trước gương, Trần Tiểu Thiên phát hiện quanh cổ hắn bị một vết đen nho nhỏ quấn chặt, giống như một dây chuyền làm bằng chất liệu quái di, ẩn sát da. Trước ngực hắn có một đốm đen giống như hòn đá, hình thù kỳ dị, cũng màu đen, đục xuyên hai đầu. Hắn tưởng mình hoa mắt, đưa tay sờ. Những sợi dây chuyền có viên đá đó từ từ biến mất, không để lại dấu tích gì.

    Ngọa lặc cá tào, mình gặp ma rồi? Hắn suy nghĩ như thế, định sợ, nhưng rồi mặc kệ, vì dù gì cũng săp bị cảnh sát băt rồi. hắn quyết định ăn chút gì đó, rồi dọn dẹp sơ sài, tiếp tục ngủ, chờ còi hụ của cảnh sát.

    Chỉ có điều, hắn chờ mãi đến tối, sáng hôm sau, rồi nửa tháng tiếp theo vẫn không thấy bóng cảnh sát tới.

    Một chiều thứ bảy, cửa nhà Trần Tiểu Thiên có tiếng gõ. Hắn lo lắng mở cửa. Người trước cửa là Hạ Uyển Nhi, trên tay nàng là giỏ xách đồ ăn cung một số quần áo, với nụ cười rất lạ...

    Trần Tiểu Thiên đang quay cuồng với những giấc mơ lạ, những ngôi sao lắp lánh cứ xoay quần. Cùng những giọng nói văng vẳng đâu đây.

    - Tiểu Công....

    Một thanh âm đang gọi hắn.

    - Tiểu Công....

    Giọng nói trong trẻo và rất dễ nghe, giống như nước suối réo rắc vây, mang theo vài vẻ lo lắng.

    - Tiểu Công...

    Trần Tiểu Thiên giật mình tỉnh giấc, khắp người toát mồ hôi. Hắn ngẩn ra một hồi, mới nhận ra mình đang nằm trong căn phòng nhỏ đã dọn dep lại sạch sẽ dành tạm cho đôi uyên ương mới hàn gắn lại vết nứt tình cảm.

    Hạ Uyển Nhi - cô vợ trẻ tiếp viên hàng không ngày nào giờ đang nằm gọn trong tay hắn. Nàng đã đến, và đã ở lại với hắn ba ngày rồi. Hai người nối lại tình xưa. Nàng ngay cả cách xưng hô cũng đổi khác, dùng từ “tiểu công”- người chồng nhỏ, để gọi hắn. Hắn cảm thấy hạnh phúc đang bắt đầu mỉm cười lại với mình.

    Tuy nhiên, Trần Tiểu Thiên lại bắt đầu đau khổ ở một khía cạnh khác. Hắn không còn bị bệnh liệt dương nữa. Hắn đã hoàn toàn trở lại thành người đàn ông bình thường. Lão nhi của hắn thậm chí mạnh mẽ, dũng mãnh hơn xưa. Nhưng, có lẽ kèm theo đó là một chứng bệnh khác - kim thương bất đảo, dù hắn rất muốn cho cây giáo vàng này đảo hay gãy gì đó. Lão nhi của hắn cứ mãi giương cung mà không chịu bắn, khiến hắn mệt rã người mà không đạt đến mức khoái cảm cuối cùng, còn Hạ Uyển Nhi? Dĩ nhiên nàng thích thú vô cùng, nhưng cũng rũ rượi đờ người vì mệt.

    Ánh sáng chiếu qua cửa sổ, soi rọi ánh lên một cánh tay trắng ngần. Hắn quay mặt qua, miễn cưỡng lộ nụ cười.

    Hạ Uyển Nhi đang ôm hắn, giọng đầy lo lắng: "Tiểu công, anh cứ phát run, ra mồ hôi nhiều lắm, anh làm em sợ.... anh nằm mộng à?"

    Trần Tiểu Thiên không lên tiếng, chỉ ôm chặt vợ. Tay Uyển Nhi nhè nhè lướt xuống dưới, vuốt bụng hắn. Trần Tiểu Thiên khẽ thở dài, sự u uất trong lòng hắn như giải toả hẳn. Bản năng sinh lý theo đó lại trỗi dây. Hắn hôn nhẹ vào môi Uyển Nhi, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng đã.

    Uyển Nhi ngoan ngoãn chui vào mền, môi lần xuống dưới. Hắn rít dài, cong người hưởng thụ theo nhịp môi yêu đương của cô vợ trẻ.

    Sự hụt hẫng của Trần Tiểu Thiên được bù đắp bằng nhục cảm mấy ngày nay, nhưng có lẽ tinh thần thì vẫn còn thương tổn trầm trọng. Rất may về khía cạnh nhục cảm, Uyển Nhi không từ chối hắn thực hiện bất cứ điều gì. Nàng cố thực hiện các tư thế dù là khó khăn đến thế nào, thậm chí còn chủ động.

    Trần Tiểu Thiên mở đèn ở đầu giường, nhìn người yêu ngoan ngoãn quỳ phục dưới hai chân hắn, đôi môi xinh tươi của vợ yêu đang vuốt dọc theo chiều dài lão nhi. Hắn vuốt ve đầu nàng.

    Dưới ánh đèn, làn da trắng muốt của Hạ Uyển Nghi phát ra thứ ánh sáng nhu hỏa như bạch ngọc. Khi còn ở đại học, Ha Uyển Nghi là hoa khôi của trường, không những đẹp. khí chất xuấ chúng, mà còn có tài học đáng nể. So sánh ra, Trần Tiểu Thiên bình thường hơn nhiều, nhưng hắn được một điều là lỳ lợm, bạo gan. Có lẽ vì thế, hai người chấp nhân đến với nhau, quyết định cung nhau xây đắp hanh phúc.

    Trần Tiểu Thiên choàng tay kéo Hạ Uyển Nhi dây. Hắn nhổm lên, tiến vào cơ thể nàng từ phía sau, điên cuồng ân ái. Hạ Uyển Nhi nghiên mặt oặt người, tóc rũ qua một bên, hơi ngưỡng mông, ôn nhu đón nhân và dung nạp hắn. Hai người đê mê cho đến khi nàng ngất lả đi.

    Trần Tiểu Thiên nhẹ buông người Uyển Nhi ra, nén tiếng thở dài.

    Một lúc sau, Hạ Uyển Nhi khẽ lần tay sờ mó một chút, rồi hỏi:

    - Mệt rồi hả? Sao anh lâu quá vây? Ý.... Sao còn cứng.... vẫn chưa ra à?

    Trần Tiểu Thiên lắc đầu. Hắn cố che giấu sự thật, thậm chí nhiều lần giả vờ đã đạt đến tột cung rồi. Hạ Uyển Nhi hỏi tiếp:

    - Chuyện chỗ làm do em giới thiệu anh tính sao?

    Ngón tay ve vuốt trên người nàng của Trần Tiểu Thiên chợt dừng lại. Nếu là trước đây, hắn chẳng màng đến công việc mang tính chất hành chính đáng chán mà lại do vợ nhờ mối quan hệ của gia đình giới thiệu cho này. Nhưng hiện giờ, hắn không còn lựa chọn nào khác.

    Trần Tiểu Thiên gật đầu:

    - Anh sẽ đi.

    Hạ Uyển Nhi nhìn đồng hồ, đứng dây bước vào buồng tắm. Một lúc, nàng bước ra với khăn choàng trên vai. Nhìn dáng vóc kiêu ngạo của vợ, Trần Tiểu Thiên nhịn không được, ngồi dậy ôm lấy nàng, dùng răng cắn nhẹ lên ngực nàng. Hạ Uyển Nhi khẽ đẩy ra:

    -Đừng qụây nữa, hết phép, em phải đi làm rồi.

    Hạ Uyển Nhi mặc đồ lót vào, mang vớ da ngươi kéo tới mông, khoác váy nhẹ. Khi chuẩn bị bước ra cửa, nàng quay sang dặn:

    - Em sẽ bay rồi đến Thượng Hải, ở chỗ cha mẹ hai ngày. Anh nhớ phỏng vấn xong ghé đón em.

    vừa mới tắm xong, mắt của Uyển Nhi long lanh ánh nước:

    - Anh hứa tặng em bộ nội y gợi cảm lúc trước mà chưa thực hiện lời hứa. Lần này đi anh nhớ mang theo, em mặc thử cho anh xem....

    Trần Tiểu Thiên chợt nóng người, bụng dưới sôi sùng sụt: “Ngọa lặc cá khứ, mặc đi rồi biết tay ông!”

    Hạ Uyển Nhi hôn phớt nhẹ môi hắn:

    - Em đi đó, anh ngủ chút nữa đi.

    Trần Tiểu Thiên không sợ rớt đợt phỏng vấn lần này. Cha của Uyển Nghi là Hạ Hanh Ngôn là chủ hãng dược Thiên Nam, có uy tín và quan hệ rộng ở Thượng Hải. Chỉ có điều, nếu làm công việc này, hắn sẽ là một công chức nhà nước bình thường, không biết chừng nào mới được nở mày nở mặt.

    Nếu như là trước đây, Trần Tiểu Thiên căn bản chẳng thèm để ý đến cuộc hẹn phòng vấn. Han rất rõ, chỗ làm ấy không thích hợp với hắn: công việc giống nhau, lặp lại ngày này qua tháng khác, bân rộn nhưng vô liêu, để rồi chờ đợi những cơ hội thăng tiến theo thời gian. Hắn không muốn, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

    Trần Tiểu Thiên ngồi dậy, tắm rửa rồi mặc áo ra cửa. Hắn đến ngân hàng địa phương, kiểm tra tài khoản chứng khoán hiện có. Điều bất ngờ là sau bao ngày sụt giảm thể thảm, hắn không màn quan tâm theo dõi, giá chứng khoán đã tăng lại lúc nào không hay. Sau mấy tháng tăng giá, giá chứng khoán đã trở lại gần bằng năm trước. Tài khoản của hắn nếu tính theo giá trị đầu tư thì đã lấy lại những gì đã mất, thậm chí còn có lời vì số tiền hắn cầm cố nhà vay ngân hàng đầu tư vào mã chứng khoáng lần cuối cùng. DÙ đã có vé máy bay Uyển Nhi mua dùm, hắn vẫn quyết định bán bớt một phần chứng khoáng ứng tiền chuẩn bị cho chuyến đi Thượng Hải.

    Sau khi mua xong quần áo mới và những thứ linh tinh, Trần Tiểu Thiên bước vào một cửa hàng bán đồ nội y gợi cảm. Hắn được cô bán hàng xinh đẹp vừa cười tươi như mời mọc gợi tình, vừa giới thiệu những món nội y vô cùng bắt mắt. Hắn cố hắn kềm chế lão nhị, chọn một lượt bảy món đủ màu sắc, rồi vội vàng bước ra.

     
    tempking1970, Duytai and anhemvankiep like this.
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Tiên Lộ Phong Lưu
    Tác giả: Phong Lưu Dã Hạc

    Quyển 1: Ma giới cầu sinh ký
    Chương 4: Tiểu Cường.


    Người dịch: Titan
    Nguồn: Vipvandan




    Từ cửa hàng bán nội y bước ra, Trần Tiểu Thiên chợt đụng đầu ngay với người bạn cũ năm nào:

    - Hây... Tiểu Cường! Đi đâu đó?

    - Hây, tiểu Dương! Đi sắm “hàng”... he he... Lâu rồi không gặp, đi làm chút gì đi? Coi chừng tao xuyên việt rồi mày muốn tìm tao cũng không có mà gặp đâu...

    Người bạn cũ này tên là Đinh Cường, bạn nối khố của Trần Tiểu Thiên. Tên này là công tư con nhà giàu, đặc biệt mê tiểu thuyết, đối với các thể loại tiểu thuyết đề tài xuyên việt vượt thời không gì đó cực kỳ cuồng nhiệt.

    Từ khi Trần Tiểu Thiên nhận thức Đinh Cường, tên này ngày nào cũng mộng tưởng sẽ xuyên vượt thời không đến một thời đại khác, một thế giới khác để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác.

    Ngay từ khi còn chín tuổi, Đinh Cường bảo Trần Tiểu Thiên:

    - Mày có biết không? Mỗi năm toàn thế giới có ít nhất bốn vạn người bị mất tích mà không có bất cứ nguyên nhân gì. ví dụ như hai người đang đứng nói chuyện, đột nhiên một trong hai người tự nhiên biến mất, không tìm được vết tích gì cả. Mày biết họ đều đi đến đâu không?

    Trần Tiểu Thiên lắc đầu.

    - Bọn họ xuyên việt đó! Đến một khoảng không gian hoặc thời gian khác.

    Đinh Cường đắc ý cười nói:

    - Tao xem trên sách rồi, bên ngoài thế giới của chúng ta còn có những thế giới tồn tại song song khác, và khi một trong những thế giới này bất chợt có sự tiếp xúc hay liên hệ với chúng ta, sẽ xảy ra hiện tượng “xuyên việt” - con người bị đẩy qua thế giới tồn tại song song đó.

    - Vây sao?

    - Mày không nghe qua à? có người đang đi trên đường, đột nhiên bị sét đánh rầm một cái, chờ khi người đó tỉnh lại, anh ta phát hiện không ngờ mình đã trở về thời cổ đại rồi!

    Kể từ khi đó, mỗi khi trời có mưa, Đinh Cường không bao giờ che dấu. Thỉnh thoảng hắn nhậu say, còn leo lên sân thương đứng múa may khi trời mưa để sét đánh trúng mà xuyên việt.

    CÓ một ngày kia, Đinh Cường ngồi thang máy cao tốc suốt một ngày, kiên trì mở cổng thang máy mọi tầng, để xem coi là có phải đã xuyên việt qua thế giới khác hay không, hại cho mọi người trong công ty phải cùng hắn lên lên xuống xuống nhiều tầng. Nếu như cha của han không phải là tổng giám đốc, an ninh toa nhà nhất định đã đem cậu nhóc làm loạn này đá đít ra ngoài đường phố rồi.

    Rất may Đinh Cường chỉ chơi đùa một ngày, nhân vì ngày hôm sau hắn phát hiện có một hiện tượng lạ.

    - Mày có phát hiện không? LỚp kế bên có thằng mập không thấy đâu nữa...

    Đinh Cường thần bí báo cho Trần Tiểu Thiên biết:

    - Lần cuối cùng khi tao thấy nó, nó đang bò ở bên cửa sổ của lớp. Sau đó nó không hề xuất hiện qua nữa! NÓ khắng đinh là đã xuyên việt rồi!

    và từ đó Đinh Cường hàng ngày trèo bò trên cửa sổ. Là bạn thân của hắn, Trần Tiểu Thiên cũng đành mỗi ngày bò trèo theo, cho đến khi bọn hắn nghe nói tên mâp kia chuyển trường mới thôi không trèo bò nữa.

    Trần Tiểu Thiên leo lên chiếc BMW mới cáu của Đinh Cường. Tên này vứt số đồ được gọi là “hàng” vào cốp xe, mở máy. Trần Tiểu Thiên tò mò nhìn vào khe hở, tá hỏa vì thấy đó là những món đồ chơi tình dục, đại loại như dương vật giả gì đó. Đinh Cường nhìn qua túi hàng của hắn, cười chê hắn quê mùa, và bắt đầu một khóa giảng mới về đồ chơi tình dục.

    Sau khi đến nơi, gọi bánh và trà, hai người bắt đầu hàn huyên. Đinh Cường hỏi:

    - Tìm được công tác chưa?

    Đinh Cường và Trần Tiểu Thiên không có gì là không kể cho nhau nghe, cho nên biết hiện giờ hắn thất nghiệp.

    - Chưa, ở đâu cũng có người thất nghiệp, mất việc.

    Đinh Cường ra vẻ không coi chuyên thất nghiệp là quan trọng:

    - Thất nghiệp thì có gì đâu mà lớn chứ.Tao hiện giờ cũng không đi làm, mà vẫn sống phây phây có sao đâu.

    Trần Tiểu Thiên xốc lại túi đồ mới mua:

    - Mày là thiếu gia con của đại gia lớn, cần gì mà phải đi làm chứ? Chờ khi mày bị áp lực về cái ăn cái mặc rồi, khi đó hãy so bì với tao.

    Đinh Cường nhún vai. Công ty của cha hắn sớm muộn gì cũng giao về tay hắn. Nhưng mà trông bộ dạng của cha hắn, ít nhất còn làm khỏe những hai mươi năm nữa. Đinh Cường bây giờ cứ an tâm làm nhị thái tổ, con ông cháu cha, đối với công tác chẳng hứng thú gì.

    - Tao mới quen bạn gái mới, tối nay đi ăn tối chung nhé?

    Trần Tiểu Thiên từ chối:

    - Không được, chiều nay tao phải ra phi trường.

    - Phi trường? Đi đâu chứ?

    - Thượng Hải. có một cơ hội phỏng vấn ở đó, tao phải đi một chuyến.

    Đinh Cường nhảy dựng lên:

    - Không phải vây chứ? Mày đi rồi tao phải làm sao đây?

    Trần Tiểu Thiên cười cười. Đinh Cường là bạn thân nhất của hắn, nếu như hắn phỏng vấn thụân lợi, sau này cơ hội gặp mặt của hai người ắt là ít đi hẳn.

    Đinh Cường bất mãn hỏi:

    - Công tác gì mà xa thế?

    Trần Tiểu Thiên nhún vai:

    - Đai khái là biên tập lại các văn bản đã trải qua phiên dịch.

    Đinh Cường trố mắt:

    - Thứ công việc như vậy mà mày cũng làm à? Chẳng có điểm thú vị nào cà. Hồi ở đại học mày học sách nào, hiện giờ không áp dụng được sao?

    Trần Tiểu Thiên đáp:

    - LÚc đại học tao học kinh tế kiêm anh văn, cái này cũng chẳng thể gọi là chuyên nghiệp gì. Luận văn tốt nghiêp lại nghiên cứu về chiến tranh kinh tế thời tam quốc, đó là hứng thú cá nhân, chẳng áp dụng gì nhiều vào thực tế cả.

    Kỳ thực, Trần Tiểu Thiên đã bị xao đông về tâm lý, tự hỏi chả lẽ cả đời này mình phải làm viên chức quèn hay sao? Chức vi lớn nhỏ không trọng yếu, nhưng... cứ bình bình phàm phàm như vây sống hết cả đời hay sao? Bỏ hết những mộng tưởng sáng nghiệp hay sao? Khuất phục với hiện thực như vậy mình có cam tâm hay không?

    Đinh Cường gõ mạnh vào bàn như tiết phẫn:

    - Không uống nữa, đi vòng vòng chơi...

    Đinh Cường từ nhỏ có rất nhiều mộng tưởng, nào là lớn lên sẽ làm bác sĩ, rồi khoa học gia, vì theo thầy giáo bảo, nhà khoa học rất uy phong. Nhưng mộng tưởng lớn nhất của hắn là xuyên việt, muốn đi xem coi một thế giới khác nó là như thế nào, cho nên hắn thường tham gia các khoá huấn luyện về sinh tồn, nhưng rồi nhanh chóng chán nản và phân bua với Trần Tiểu Thiên: “Sinh tồn ở dã ngoại quá chán ngán. Nếu như tao xuyên việt, tao chỉ cần mang theo một khẩu súng máy la đủ đánh chiếm cả toà thành thi!”

    Trần Tiểu Thiên bật cười:

    -Không còn là con nít nữa, mày còn muốn xuyên việt sao?

    Đinh Cường đáp với vẻ hiển nhiên:

    - CÓ gì đâu mà lạ? Thế giới này chẳng có ý nghĩa gì cả....

    Rồi mắt hắn chợt sáng rực lên:

    - Tiểu Dương! Tao cùng đi với mày lên Thượng Hải!

    Trần Tiểu Thiên hỏi:

    - May lên đó làm cái gì?

    Đinh Cường đáp:

    - Nơi đó thuộc 30 độ bắc vĩ tuyến! Là vùng vĩ độ có kim tự tháp, vườn trẻo babylon trên không, tam giác bermuda... Những sự kiện thần bí nhất trên thế giới đều phát sinh ở vùng vĩ độ này. và tao đã tính toán qua, ngồi phi cơ bay qua vùng đó có xác suất xuyên việt cao hơn các vùng khác nhiều!

    Đinh Cường hưng phấn nói tiếp:

    - NÓi không chừng tao ở xuyên việt ngay ở bên trên dòng sông Dương tử à...

    Nhìn ánh mắt mong mỏi của gã bạn thân, Trần Tiểu Thiên phì cười:

    - Được thôi, cùng đi vậy. Đến lúc đó chúng ta cùng xuyên việt chung!

    RỜi khỏi quán nước, Trần Tiểu Thiên nhìn Đinh Cường thành thạo lái một chiếc BMW mới cáu cạnh, vóc dáng sang trọng, đầy rẫy sức sống. Trần Tiểu Thiên không biết phải công tác bao nhiêu năm, dánh dụm nhịn ăn nhịn uống bao nhiêu lâu mới mua được chiếc xe này. Nhưng đối với Đinh Cường mà nói, đây chẳng qua là chiếc xe mới đổi dùng riêng để của bồ cho năm nay mà thôi.

    Trần Tiểu Thiên ngồi lên xe, than dài:

    - Lái chiếc xe như vầy mà tối ngày cứ mơ tưởng xuyên việt.

    Đinh Cường cười lớn:

    - Lý tưởng và thực tế cuộc sống thường khác nhau xa. Tao còn hận không xuyên việt trở về làm một cô nhi nữa đây, để khỏi tối ngày nhàn nhã chán nàn. Đi thôi!

    - Đi đâu, mày còn chưa mua vé mà...

    - Mắc cười, tao mua vé máy bay mà còn phải tự đến tân nơi tự mua sao?

     
    tempking1970, Duytai and anhemvankiep like this.
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Tiên Lộ Phong Lưu
    Tác giả: Phong Lưu Dã Hạc

    Quyển 1: Ma giới cầu sinh ký
    Chương 5: Xuyên vượt thời không.


    Người dịch: Titan
    Nguồn: Vipvandan




    vài giờ đồng hồ sau. Trần Tiểu Thiên và Đinh Cường đã ngồi trên phi cơ chuẩn bị đi Thượng Hải. Trừ hành lý, Đinh Cường còn mang theo một túi lữ hành to, bên trong có chứa túi ngủ, lều. thuốc chống côn trùng, dược phẩm, dụng cụ sạc điện bằng năng lượng mặt trời, công cụ tuỳ thân, thậm chí sách vở và trang phục người nhái. Đinh Cường quyết không bỏ hành lý trên ngăn, mà cho nó vào dưới chân, mặc cho tiếp viên hàng không nhắc nhở.

    Trần Tiểu Thiên cảm thấy tức cười:

    - Sao mang chi nhiều thứ vây?

    - cái này mày không biết rồi. chúng đều là những vật phẩm tất phải trang bị cho quá trình xuyên việt. Lều chõng, túi ngủ dùng cho dã ngoài. Thuốc chống côn trùng, dược phẩm là để phòng ngừa đến chỗ đầm lầy hay bị bệnh. Sạc điện là để cung cấp cho thiết bị chiếu sáng, còn những sách này à... đều là những sách ghi chép những phương pháp chế tác cơ sở cho các loại sản phẩm.

    Đinh Cường lật một trang, chỉ vào đó nói:

    - cái này là cách chế tạo xi măng: đem đá vôi trộn với đất nhão theo tỷ lệ ba một rồi đổ vào 45% nước, cho vào trong lò đốt hun cho khô, sau đó đập nát ra là thành xi măng. Đơn giản chưa? Kẻ điên điên khùng khùng cũng có thể học được.

    Đinh Cường vỗ vào túi lữ hành của mình:

    - CÓ nó mang theo người, xuyên việt tới đâu tao cũng không sợ!

    Trần Tiểu Thiên hỏi:

    - Vây mày mang theo dụng cụ người nhái mini này làm cái gì?

    Đinh Cường đáp:

    - LỠ khi xuyên việt tới chỗ toàn là nước không thì sao?

    Trần Tiểu Thiên vỡ le:

    - May đúng là người mê xuyên việt thật sự!

    Đinh Cường vừa nhét gọn túi lữ hành xuống chân, vừa nói:

    - Chẳng lẽ mày không muốn xuyên việt?

    Trần Tiểu Thiên nghỉ một hồi, đáp:

    - Không, tao không muốn xuyên việt?

    Nếu như xuyên việt rồi, cô vợ trẻ của hắn để lại cho ai?

    Đinh Cường ngồi xuống, than vắn thở dài:

    - Chẳng lẽ mày ngay cả điểm mộng tưởng cũng không có, cả đời chỉ làm viên chức nhỏ nhoi là đã mãn nguyện rồi?

    Mãn nguyện sao? Loại sinh hoạt ngày này qua tháng khác bất biến, bình phàm đến phát ngán...ấy mình thật sự muốn làm sao? Trần Tiểu Thiên bất tự giác nắm chặt tay, sau đó lái câu chuyện sang chỗ khác:

    - Mang nhiều thứ như vây mày không sợ mệt sao? Nào, chơi trò hỏi đáp đấu trí đi. Nếu như cho mày cơ hội xuyên việt, và chỉ được phép mang 3 món. mày sẽ mang theo cái gỉ?

    Đinh Cường phấn chấn tinh thần:

    -Đơn giản! Tao sẽ mang ba món: một bản “Quân công chế tạo” chứa đựng cách thức từ luyện thép đến chế tạo súng đạn. một bản niên biểu Lịch sử - có nó tao coi trở thành thánh, nửa thần nửa tiên rồi! Ngoài ra còn một cây súng máy nữa! có ba món bảo bối này, tạo gặp thần giết thần, gặp phật ngang đường giết luôn phật!

    Trần Tiểu Thiên cười:

    - Mày tưởng mang một bản “quân công chế tạo” là có thể chế ra sắt thép, đạn dược sao? Không có nền công nghiệp cơ sở, mày ngay cả một viên đạn chì cũng không chế ra được, súng máy cũng vô dụng, đạn bắn hết rồi nó chỉ còn nước đem đi dùng cây cời lừa mà thôi, còn niên biểu Lịch sử - nếu như mày nói xuyên việt có thể cải biến Lịch sử, niên biểu Lịch sử còn dùng để làm cái quái gì? Nếu như có thể cải biến Lịch sử, mày còn xuyên việt làm cái quái gì? Hơn nữa lỡ như xuyên việt đến một thế giới chẳng có chút liên quan nào đến Lịch sử của chúng ta, mày mang sách Lịch sử qua đó dạy truyện thần thoai sao?

    Đinh Cường gãi gãi đầu:

    - Vây mày xuyên việt thì mang cái gì, chỉ được 3 món thôi!

    Trần Tiểu Thiên ngẫm nghĩ một lúc mới đáp:

    - Điều thứ nhất, tao sẽ mang một cuốn bách khoa toàn thư lớn. bởi vì tiền tài có thể bị mất giá trị. chứ tri thức thì không. Sau đó tao sẽ mang một con dao quân đội do Thụy sĩ chế tạo, càng nhiều công năng càng tốt. Món thứ ba tao sẽ mang một viên pha ly châu.

    - Pha ly châu?

    - Đúng! Nếu như xuyên việt đến cổ đại. không gì quý bằng pha ly châu, dễ dàng đổi thành tiền. Nói không chừng, cầm một viên pha ly, tao có thể đổi được một toà trang viên nữa à.

    Đinh Cường bật cười:

    - Kha kha, nếu như mày xuyên việt đến tây phương, pha ly châu không đáng cắc bạc nào, sao không mang theo một cây vàng?

    - Vậy sao không xuyên việt đến thời đại khủng long luôn đi, mang theo vàng bạc cũng vô dụng.

    Hai người đang cười đùa. Đột nhiên thân phi cơ rung động giống như gặp phải một dòng khí lưu vậy, tiếp đó loa phóng thanh vang lên tiếng nói của cơ trưởng:

    -Quý khách lưu ý, phía trước là khu vực hình thành vùng sấm chớp, các vi vui lòng thắt chặt dây an toàn, nhanh chóng về chỗ ngồi, không rời khỏi chỗ ngồi.

    Thông qua cưa sổ, Trần Tiểu Thiên co thể nhìn thấy mây đen đang cuồn cuộn từng tầng, trong tầng mây không ngừng phóng qua lại những luồng điện quang loá mắt. Phi cơ chịu ảnh hương của loạn lưu. đèn đóm tắt sạch, rơi vào bóng tối hắc ám, hành khách la hét inh ỏi, các cô tiếp viên hàng không bân rộn an ủi. khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

    Đinh Cường tay nắm túi hành lý, chồm người qua nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tầng mây cuồng loạn, nhỏ giọng nói:

    - sứ mệnh sáng tạo mệnh vận a...

    Hắn quay đầu lại:

    - Trần Tiểu Thiên, mày có biết không? có một học sinh Nhật Bản ngồi phi cơ rồi xuyên việt đó, một luồng sét đánh vào phi cơ, sau đó học sinh ấy xuyên việt về thời tam quốc!

    Trần Tiểu Thiên buồn cười đáp:

    - sét đánh trúng máy bay thì điều duy nhất sẽ phát sinh là rơi máy bay, hành khách đi về bên kia thế giới, còn tam quóc thì mày đừng có mơ...

    Đang lúc Trần Tiểu Thiên nói. một luồng sét màu tím chợt nhoáng lên. giống như một con rắn màu tím chạy ngang cửa sổ vây, nhắm hướng vào mắt của Trần Tiểu Thiên. Hắn vội quay đầu, vừa thấy ánh mắt kinh hoàng của Đinh Cường. Tiếp đó, mọt đạo điện quang như đầu châm nhỏ đâm vào huyết thái dương của hắn. luồng qua ngực nhoáng lên hình ảnh viên đá đeo cổ dưới da của Trần Tiểu Thiên, phát ra tiếng bặc bặc nho nhỏ...

    Phi cơ cuối cùng cũng tránh được vùng sấm chớm, an toàn bay vào đường bay chỉ định. Điện lực hồi phục, mọi đèn đuốc sáng lên. Hành khách ai ai cũng thở phào.

    - ơ, hai người trẻ tuổi kia đâu rồi?

    CÓ người chợt phát hiện, chỗ ngồi của hai người gần cửa sổ trống không. Họ nhìn quanh quất, cả nửa giờ sau cũng không thấy. Họ ngạc nhiên vô cùng, vì hai người trẻ tuổi trên đó gần như tự dưng biến mất vậy, không để lại vết tích gì.

     
    Duytai and anhemvankiep like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)