FULL  Khoa Huyễn ERAGON – CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Christopher Paolini

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Q.4 - Chương 72: Con Thuyền

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: NXB Trẻ†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Khi nó và Saphira tới Urû’baen, Eragon ngạc nhiên khi biết Nasuada dùng lại cái tên cũ là Illirea, vì tôn trọng lịch sử và di sản.

    Nó cũng thất vọng vì Arya đã về Ellesméra, cùng Däthedr và những lãnh chúa khác.Nàng đã mang theo quả trứng xanh tìm thấy trong pháo đài.

    Nàng nhờ Nasuada đưa thư cho Eragon. Arya giải thích nàng cần đưa thi thể của mẹ nàng về Du Weldenvarden để chôn cất. Còn về vấn đề quả trứng, nàng viết:

    ...vì Saphira đã chọn chàng, một con người, làm Kỵ sĩ. Vậy thì một thần tiên phải trở thành Kỵ sĩ tiếp theo, nếu như con rồng trong quả trứng đó đồng ý. Tôi ước có thể trì hoãn việc này. Nhưng, con rồng đã ở trong vỏ quá lâu. Vì còn những quả trứng khác ở những nơi khác – tôi sẽ không nói ra nơi đó – tôi hy vọng chàng sẽ không nghĩ rằng tôi hành động quá tự phụ hay tôi mang kiêu hãnh về giống loài quá cao. Tôi đã thảo luận với các Eldunarí về vấn đề này. Họ đồng ý với quyết định của tôi.

    Trong sự việc này, với cái chết của Galbatorix và mẹ tôi, tôi không muốn tiếp tục làm đặc sứ với Varden nữa. Tôi mong được tiếp tục công việc đưa những quả trứng đi khắp vùng đất, như tôi đã làm với trứng Saphira. Tất nhiên, một đặc sứ giữa các giống loài vẫn cần thiết. Vì thế, Däthedr và tôi sẽ chỉ định một người mới thay thế vị trí này. Đó là tiên nhân trẻ tên Vanir mà chàng đã gặp hồi ở Ellesméra. Anh ấy muốn biết thêm về loài người. Vì thế tôi sẽ giao cho anh ấy vị trí này – cho tới khi anh ấy không còn thích hợp.

    Lá thư tiếp tục thêm vài dòng nữa, nhưng Arya không nói bao giờ, hay khi nào sẽ trở lại miền tây Alagaësia. Eragon mừng vì nàng đã nghĩ tới nó. Nhưng nó ước nàng có thể đợi nó về rồi mới ra đi. Nàng đi để lại một lỗ hổng trong thế giới của nó. Dù nó dành chủ yếu thời gian cùng Katrina và Roran,cũng như Nasuada, nhưng sự trống rỗng cứ nhói đau không nguôi. Điều này, cùng với cảm giác mất phương hướng, khiến nó thờ ơ. Nó hiểu nguyên nhân, nhưng không thể tìm ra cách chữa trị.

    Suốt chuyến hành trình gần đây, nó tự nhiên nghĩ – với cái tên của ngôn ngữ cổ - nó có thể bỏ đi lời chúc phúc dành cho Elva mà đã biến thành một lời nguyền. Vì thế nó đến chỗ cô nhóc, ở trong đại sảnh của Nasuada. Nó nói với cô nhóc, và hỏi cô bé muốn gì.

    Cô nhóc không mừng rỡ như nó tưởng, mà ngồi nhìn chằm chằm sàn nhà, mặt nhăn tít lại. Cô nhóc im lặng trong suốt một tiếng – nó ngồi đối diện, chờ đợi không hề ca thán.

    Sau đó cô bé nhìn nó và nói. “Không. Tôi muốn như cũ...Tôi mừng vì ngài đã hỏi tới, nhưng điều này chiếm một phần lớn trong con người tôi. Tôi không thể từ bỏ được. Không có khả năng cảm nhận nỗi đau, tôi sẽ chỉ là kẻ kỳ dị - một sản phẩm lỗi của tạo hóa, chỉ làm hài lòng những kẻ tò mò ngu dốt, những kẻ chịu đựng được tôi. Với nó, tôi vẫn là một kẻ kỳ dị, nhưng tôi có thể sử dụng nó. Tôi có khả năng khiến người khác sợ và kiểm soát được vận mệnh của chính mình. Nhiều đứa bé gái làm gì có khả năng đó.” Cô nhóc chỉ căn phòng lớn đang ở. “Tôi được sống sung túc – tôi sống trong êm ấm – và tôi vẫn có thể tiếp tục giúp ích Nasuada. Nếu ngài lấy đi khả năng của tôi, tôi sẽ còn gì? Tôi sẽ làm gì? Tôi sẽ trở thành cái gì? Bỏ đi câu thần chú không phải là chúc phúc đâu, Eragon. Không, tôi vẫn sẽ là tôi. Tôi tự nguyện chấp nhận nó. Nhưng tôi rất cảm ơn ngài.”

    Hai ngày sau khi nó và Saphira tới nơi giờ là Illirea, Nasuada lệnh cho họ ra ngoài lần nữa, đầu tiên là tới Gil’ead và sau là Ceunon – hai thành phố các thần tiên đã chiếm được – để Eragon dùng tên của mọi cái tên xóa bỏ bùa chú của Galbatorix.

    Cả Saphira và Eragon đều không thích tới Gil’ead. Họ vẫn nhớ khi Urgal bắt Eragon theo lệnh của Durza, và cái chết của Oromis.

    Eragon và Saphira ngủ tại Ceunon ba đêm. Nó không giống những thành phố họ đã từng tới. Những tòa nhà chủ yếu bằng gỗ, một mái. Nếu những ngôi nhà lớn hơn sẽ được lợp nhiều lần mái. Mái nhà tường được trang trí đầu rồng, trong khí cánh cửa được chạm khắc hoặc sợ những họa tiết đốm.

    Khi rời đi, Saphira là người đề nghị đổi hướng. Cô rồng không phải mất công thuyết phục Eragon; nó mừng rỡ đồng ý ngay tắp lự vì cuộc hành trình ngoài lề không kéo dài lâu.

    Từ Ceunon, Saphira bay về hướng tây, qua Vịnh Fundor: một biển nước mênh mông trắng xóa. Những cá voi thường nhô lưng lên, nhưn những hòn đảo nhỏ vậy. Sau đó chúng phun nước và nhảy lên khỏi mặt nước trước khi lặn xuống biển sâu êm ả.

    Qua vịnh Fundor, vượt qua những con gió lạnh, rồi qua rặng Spine. Eragon nhớ tên từng ngọn núi. Và đây là lần đâu tiên họ tới thung lũng Palancar sau khi rời đi để duổi theo Ra’rac, cùng với bố Brom. Nó cảm giác như đã qua cả một đời.

    Thung lũng có mùi của gia đình. Mùi của rặng thông và liễu cùng bạch dương làm nó nhớ tới thời thơ ấu, còn mùi đăng đắng trong không khí nhắc nó mùa đông đang tới gần.

    Họ đậu xuống một khu làng Carvahall đổ nát. Eragon lang thang trên những con phố mọc đầy rong rêu và cỏ dại.

    Những con chó hoang chạy ra khỏi một rặng bạch dương gần đó. Chúng dừng lại khi thấy Saphira. Sau đó gầm ghè, kêu ăng ẳng và cúp đuôi chạy mất. Saphira gầm lên và thở ra khỏi nhưng không đuổi theo.

    Một mẩu gỗ đã cháy nằm dưới chân Eragon. Ngôi làng bị phá hủy khiến nó buồn. Nhưng hầu hết dân làng chạy trốn được đều sống sót. Eragon biết rằng họ sẽ xây dựng lại Carvahall và làm cho nó tốt lên. Nhưng những tòa nhà nó đã cùng lớn lên đã biến mất mãi mãi. Sự vắng bóng của chúng khiến nó càng cảm thấy mình không còn thuộc về thung lũng Palancar nữa. Khoảng không quá roongjraix khiến nó thấy không đúng, như nó đang trong giấc mộng nơi mọi thứ đều bị xóa mờ.

    “Thế giới này không còn kết nối rồi,” nó lẩm bẩm.

    Eragon dựng một lều trại nhỏ cạnh nơi từng là quán rượu của bác Morn. Nó nấu một nồi súp lớn. Trong khi nó ăn, Saphira đi thăm thú, đánh hơi bất cứ thứ gì cô nàng thích thú.

    Khi nồi súp hết, Eragon mang nồi, xong chảo, thìa tới sông Anora rửa. Nó ngồi xổm trên bờ sông đầy đá và nhìn dòng nước chảy từ thượng nguồn: Thác nươc Igualda, cách trên đây nửa dặm trước khi khuất dạng trong những tảng đá lớn của Núi Narnmor. Nó nhớ lại đêm nó từ rặng Spine về cùng quả trứng của Saphira trong ba lô. Nó đâu có biết gì đang chờ đợi nó phía trước, và nó còn chẳng biết họ sẽ có hai người.

    “Đi thôi,” nó nói với Saphira khi tới cạnh cô rồng ở giữa thị trấn.

    Anh có muốn thăm nông trại không? Cô rồng hỏi khi nó trèo lên lưng.

    Nó lắc đầu. “Không, anh chỉ muốn nghĩ tới thôi chứ không muốn nhìn.”

    Cô nàng đồng tình. Nhưng, không hề nói, cô nàng bay về hướng nam theo con đường họ rời khỏi thung lũng Palancar. Theo con đường đó, Eragon thoáng thấy trảng trống nơi từng là nhà nó. Nhưng mà nó quá xa và mờ mịt nên nó có thể giả vờ như nhà và nông trại vẫn còn đó.

    Ở phía nam thung lũng, Saphira nương theo một luồng khí lưu bay lên ngọn núi trọc Utgard. Trên đó là một ngọn tháp pháo đổ nát có từ thời các Kỵ sĩ Rồng nhằm canh chừng Vị vua điên rồ Palancar. Ngọn tháp pháo từng mang tên Edoc’sil, nhưng giờ được đổi tên thành Ristavak’baen, nghĩa là “Nơi nỗi buồn ngự trị,” khi Galbatorix giết chết Vrael.

    Ở đó, Eragon, Saphira và các Eldunarí tưởng niệm Vrael. Umaroth buồn nhất, nhưng ông nói, Cám ơn vì đã đưa ta tới đây, Saphira. Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ được thấy lại nơi Kỵ sĩ của ta ngã xuống.

    Sau đó Saphira giang cánh và bay khỏi tòa tháp pháo và lượn trên thung lũng qua cánh đồng cỏ bên dưới.

    Nửa đường về Illirea, Nasuada liên lạc với họ qua một pháp sư của Varden, ra lệnh cho họ gặp một nhóm binh lính lớn cô đã gửi tới thủ đô của Teirm.

    Eragon mừng vì biết Roran là người chỉ huy và trong số đó có Jeod, Baldor – đã dùng lại được cánh tay của mình sau khi các thần tiên nối liền lại – và vài dân làng khác.

    Eragon hơi ngạc nhiên vì dân thành Teirm không chịu đầu hàng, kể cả sau khi nó giải phóng họ khỏi lời thề với Galbatorix, và dù rõ ràng rằng, với sự giúp đỡ của Saphira và Eragon, Varden dễ dàng chiếm được tòa thành đó. Thay vào đó, thị trưởng Teirm, Lãnh chúa Risthard, muốn được tự trị, có người trị vì và luật pháp riêng.

    Cuối cùng, sau vài ngày thương thuyết, Nasuada đồng ý với điều kiện của ông ta, miễn là Lãnh chúa Risthart phải là đồng minh với Nữ hoàng tối cao, như Vua Orrin, và chấp hành luật giới hạn đối với các pháp sư.

    Từ Teirm, Eragon và Saphira cùng với các chiến binh về phía nam, dọc theo bờ biển hẹp, tới khi tới thành phố Kuasta. Họ cũng lập lại tiến trình ở Teirm, nhưng không giống Teirm, thị trưởng Kuasta đồng ý sát nhập vào vương quốc mới của Nasuada.

    Sau đó Eragon và Saphira bay một mình tới Narda, xa về phía bắc, hoàn thành một lời hứa trước khi trở về Ilirea. Họ sẽ ở đó vài tuần trong căn phòng cạnh phòng Nasuada.

    Khi thời cơ tới, nó và Saphira rời thành phố tới lâu đài nơi Blödhgarm và các thần tiên khác canh giữ Eldunarí của Galbatorix. Ở đây, Eragon và Saphira giúp chữa trị tư tưởng cho những con rồng. Họ có tiến triển, nhưng rất chậm. Vài Eldunarí phản ứng nhanh hơn số khác. Eragon lo lắng vì rất nhiều trong số họ không còn quan tâm tới thế sự nữa, hoặc họ bị lạc trong mê cung tư tưởng nên nó khó lòng nói chuyển bình thường với họ, kể cả con rồng trưởng lão như Valdr cũng không làm nổi. Để ngăn những con rồng điên kia ngăn chặn không cho họ giúp những con rồng khác, thần tiên giữ chúng ở trạng thái thôi miên và chỉ chọn giao tiếp với một vài con rồng một lúc.

    Eragon cũng cùng các pháp sư của Du Vrangr Gât để lấy các báu vật ra. Nó làm là chủ yếu, vì không một pháp sư nào có đủ kiến thức hay kinh nghiệm để đối mặt với rất nhiều đồ tạo tác mà Galbatorix để lại. Nhưng Eragon không nề hà, nó thích khám phá khu pháo đài đổ nát và khám phá những bí mật bên dưới đó. Galbatorix đã sưu tầm rất nhiều những báu vật trong suốt một thế kỷ, một vài trong số đó rất nguy hiểm, nhưng chúng lại rất thú vị. Eragon thích nhất cái kính thiên văn, mà khi ghé mắt vào, nó có thể nhìn thấy những vì sao, kể cả dưới ban ngày.

    Nó giữ bí mật về những tạo vật nguy hiểm giữa nó, Saphira, và Nasuada. Nó không dám để sự tồn tại của chúng lan rộng ra.

    Nasuada dùng vàng bạc tìm được để nuôi cơm ăn áo mặc cho các chiến binh, cũng như là khôi phục hàng phòng thủ của thành phố. Ngoài ra, cô tặng năm vương miện cho một số quý tộc nhưng rất tốt bụng với những dân cày khốn khổ. Eragon biết, điều này sẽ đem lại cho cô sự tôn kính và sự đồng tình từ dân chúng theo cách mà Galbatorix sẽ không bao giờ hiểu được.

    Họ cũng phục hồi hàng trăm thanh kiếm kỵ sĩ: những thanh kiếm với đủ màu sắc và hình dạng khác nhau, là sản phẩm của con người lẫn thần tiên. Đó là một phát hiện gây ngạt thở. Eragon và Saphira tự mình mang những vũ khí đó tới tòa lâu đài của các Eldunarí. Họ chờ đợi một ngày các Kỵ sĩ mới lại cần tới chúng.

    Eragon nghĩ, bà Rhunön sẽ vô cùng hài lòng khi thấy những sản phẩm của bà vẫn còn tồn tại.

    Và có hàng ngàn những cuộn giấy và sách Galbatorix đã sưu tầm. Những thần tiên và Jeod giúp họ phân loại, cất đi những cuốn chứa đựng những ví mât về các Kỵ sĩ và cốt lõi của Pháp thuật.

    Khi họ tìm kiếm, Eragon mong sẽ tìm ra đầu mối về nơi nhà vua giấu những quả trứng của Lethblaka. Nhưng, họ chỉ thấy những ghi chết về Lethrblake hoặc Ra’zac từ thời các Kỵ sĩ rồng mà thôi. Ở đây, họ nói tới những mối đe dọa của những ác quỷ ban đêm này và tự hỏi phải làm gì với loại kẻ thủ không thể bị phát hiện bởi pháp thuật này.

    Giờ khi có thể nói chuyện cởi mở với ông Jeod, nó nói tất cả chuyện xảy ra với Eldunarí và những quả trứng, và cả chuyện tìm thấy tên thật ở Vroengard. Đây là một cách giải tỏa taamlys, đặc biệt khi ông là một số ít người bạn của bố Brom.

    Eragon thấy thú vị khi quan sát Nasuada xây dựng một vương quốc mới trên đống tàn dư của Đế chế. Nỗ lực để quản lý và xây dựng lại đất nước là vô cùng lớn và nhiệm vụ dường như không bao giờ dứt; luôn luôn có việc cần làm. Eragin biết nó ghét làm kẻ chỉ huy nhưng Nasuada thì không. Cô chưa bao giờ mệt mỏi, và cô dường luôn biết cách giải quyết rắc rối. Ngày sang ngày, nó thấy cô tỏa sáng giữa những sứ thần, công chức, quý tộc và thường dân. Cô dường như quá phù hợp cho vị trí mới, dù nó không chắc cô có thực sự hạnh phúc không. Và nó lo cho cô vì điều đó.

    Nó quan sát cách cô phán xử những quý tộc hợp tác với Galbatorix – dù muốn hay không – và nó ủng hộ sự công bằng và lòng khoan dung của cô, cũng như những hình phạt cô đưa ra nếu cần thiết. Hầu hết cô tước đất đai, tước hiệu, phần lớn tài sản giàu bất chính của họ, nhưng cô không xử tử họ.

    Nó đứng bên cạnh cô khi cô ban cho Nar Garzhvog và các Urgal rất nhiều đất dai dọc theo bờ biển phía bắc rặng Spine, cũng như vùng đồng bằng màu mỡ giữa hồ Fläm và sông Toark, nơi rất ít người sinh sống. Và Eragon cũng tán thành quyết định này.

    Cũng như vua Orrin và Lãnh chúa Risthart, Nar Garzhvog thề trung thành với Nausada với tư cách Nữ hoàng tối cao. Nhưng Kull khổng lồ này nói, “Nhân dân của tôi đồng ý với điều này, thưa Tiểu thư Oai Hùng trong Đêm, nhưng họ là những người nóng máu và nhớ ngắn, và từ ngữ không thể trói buộc họ mãi mãi.”

    Bằng giọng lạnh lùng, Nasuada trả lời, “ý ngươi là nhân dân ngươi có thể sẽ phá vỡ hòa bình? Ta có nên hiểu họ sẽ có thể lại trở thành kẻ thù của chúng ta không?”

    “Không,” Garzhvog nói, và lắc đầu. “Chúng tôi không muốn chiến đấu với cô. Chúng tôi biết Hỏa kiếm sẽ giết chúng tôi. Nhưng... Khi những con non của chúng tôi lớn lên, họ sẽ muốn tham dự những trận chiến nếu có thể. Nếu không có, họ sẽ châm ngòi. Tôi xin lỗi, thưa Tiểu thư, nhưng chúng tôi không thể thay đổi bản chất được.”

    Những lời trả lời làm Eragon lo lắng – và khiến cả Nasuada lo lắng nữa – và nó dành vài đêm nghĩ về Urgal, cố giải quyết rắc rối.

    Vài tuần trôi qua, Nasuada tiếp tục cho nó và Saphira tới rất nhiều nơi giữa Surda và vương quốc của cô, thường xuyên sử dụng họ với tư cách đại diện cá nhân của cô với Vua Orrin, Lãnh chúa Risthart, và những quý tộc và binh lính khác trong vùng.

    Dù họ tới đâu, họ cũng tìm kiếm một ngôi nhà mới cho Eldunarí trong vài thế kỷ tới và là nơi làm tổ và mặt đất cho những con rồng ẩn náu tại Vroengard. Có nhiều nơi trên rặng Spine cũng được, nhưng hầu hết lại quá gần với nơi ở của Urgal, hoặc quá xa phương bắc. Eragon nghĩ sẽ rất thảm nếu sống ở đây quanh năm. Hơn nữa, Murtagh và Thorn đã đi về phương bắc, và Eragon và Saphira không muốn gây thêm khó khăn cho họ.

    Rặng Beor cũng là một nơi hoàn hảo, nhưng nó nghi các người lùn sẽ không chào đón hàng trăm con rồng đói khát tới trong vương quốc của mình. Dù chúng ở đâu trong Beor, chúng vẫn chỉ cần bay một chút là tới thành phố của người lùn. Và cũng có thể một con rồng trẻ nào đó sẽ hứng thủ đuổi bắt một toán người lùn tộc Feldûnost—Eragon thừa biết, Saphira thích chết đi được.

    Nó nghĩ các thần tiên sẽ không bài xích gì việc rồng sống cùng hoặc gần một trong những ngọn núi của Du Weldenvarden. Nhưng Eragon vẫn lo về chuyện họ ở gần các thành phố của thần tiên. Ngoài ra, nó khong thích đặt các con rồng và Eldunarí trong lãnh thổ của một loài. Làm như vậy giống như rồng chỉ giúp một loài duy nhất ấy. Những kỵ sĩ trước kia không bao giờ làm thế, hoặc – theo như Eragon tin – các Kỵ sĩ tương lại cũng không.

    Địa điểm duy nhất đủ xa tất cả các thành thị và không loài nào ở là ngôi nhà cổ xưa của loài rồng: chính giữa sa mạc Hadarac, nơi ngự trị của Du Fells Nangoröth, Rặng Núi Ma. Eragn chắc chắn là nơi tuyệt vời để những con rồng con nở. Nhưng có ba điểm bất lợi. Đầu tiên, họ sẽ không thể tìm thấy thức ăn trong sa mạc để nuôi những con rồng non. Saphira có thể bắt nai hoẵng và một số động vật hoang dã tới rặng núi. Và tất nhiên, một khi lũ rồng con đã lớn hơn, chúng sẽ tự bay đi, và như vậy chúng sẽ tới gần nơi ở của loài người, thần tiên hoặc người lùn. Thứ hai, những lữ khách – và không phải lữ khách – biết ngọn núi ở đâu. Và thứ ba, không hề khó để tới được dãy núi, đặc biệt là vào mùa đông. Hai điểm cuối khiến Eragon lo ngại nhất và làm nó lo nghĩ làm sao để bảo vệ tốt những quả trứng, những con rồng con và các Eldunarí.

    Tốt hơn chúng ta nên tới đỉnh một ngọn núi của Beor, nơi chỉ có rồng mới có thể bay tới, nó nói với Saphira. Như vậy không ai có thể đánh úp chúng ta, trừ Thorn, Murtagh hoặc các pháp sư.

    Các Pháp sư, như thần tiên á? Hơn nữa, trên đó lúc nào cũng lạnh!

    Anh nghĩ em không sợ lạnh cơ.

    Em không. Nhưng em không muốn sống nơi nào quanh năm tuyết trắng. Glaedr nói cát tốt cho vảy hơn. Nó giúp chúng sáng bóng và sạch sẽ.

    Mmh.

    Ngày qua ngày, thời tiết càng lạnh hơn. Cây rụng lá, chim bay về phương nam tránh rét, mùa đông phủ lên mảnh đất. Đó là một mùa đông khắc nghiệt, và như thể toàn bộ Alagaësia chìm trong giấc ngủ. Ở đợt tuyết rơi đầu tiên, Orik và quân đội đã quay lại rặng Beor. Tất cả các thần tiên còn ở lại Ilirea – trừ Vanir và Blödhgarm cùng mười pháp sư – đều trở về Du Weldenvarden. Urgal rời đi từ hàng tuần trước đó. Những ma mèo đi cuối cùng. Họ đơn giản chỉ biến mất; không ai thấy họ rời đi, trừ một ma mèo to lớn, béo ị tên Mắt Vàng, ngồi trên cái đệm lông cạnh Nasuada, rên rừ rừ, nằm ngủ và lắng nghe mọi thứ trong phòng chầu.

    Không có thần tiên và người lùn, thành phố trở nên trống trải đến quặn lòng khi Eragon bước trên những con phố, nghịch những bông tuyết dính bên dưới vách đá.

    Và Nasuada vẫn cho họ đi làm nhiệm vụ. Nhưng chưa bao giờ cô cho họ tới Du Weldenvarden, nơi mà Eragon thật sự muốn đến. Họ không nghe gì về việc thần tiên chọn ai là người kế vị Nữ hoàng Islanzadí, và nếu có hỏi thì Vanir chỉ nói, “Chúng tôi không phải những con người thiếu suy nghĩ. Với chúng tôi, chọn một nữ hoàng mới là một quá trình khó khăn, phức tạp. Khi biết có những đề cử nào, tôi sẽ nói cho ngài nghe.”

    Đã rất lâu kể từ khi Eragon gặp hay nghe tin về Arya. Nó định dùng tên của ngôn ngữ cổ để vượt qua kết giới của Du Weldenvarden để liên lạc, hoặc ít nhất, ngắm nàng. Nhưng, nó biết các thần tiên sẽ không nhân nhượng bất kỳ sự xâm phạm nào, và nó sợ Arya sẽ không đánh giá cao việc nó liên lạc với nàng khi không cần thiết.

    Vì thế, nó viết cho nàng một lá thư ngắn, nói với nàng những việc nó và Saphira đã làm. Nó đưa thư cho Vanir và Vanir hứa sẽ gửi tới Arya ngay lập tức. Eragon chắc chắn Vanir sẽ giữ lời hứa – vì họ đã nói bằng ngôn ngữ cổ - nhưng nó không nhận được thư hồi âm. Bao nhiêu lần trăng tròn lại khuyết, nó bắt đầu nghĩ, vì một lý do nào đó, nàng quyết định chấm dứt tình bạn này. Ý nghĩ đó làm nó vô cùng đau đớn, và khiến nó phải tập trung vào những công việc Nasuada giao cho nhiều hơn, để quên đi nỗi đau.

    Giữa mùa đông, khi những trụ băng hình kiếm bám lên vách đá trên đầu Ilirea và băng đóng mảng dày xung quanh, những con đường không thể đi lại nổi, mặt bàn trở nên trơn nhẵn, ba mối lo ngại với cuộc đời Nasuada đã tới như Murtagh cảnh báo.

    Những vụ ám sát rất khôn ngoan và được tính toán kỹ lưỡng, và vụ thứ ba – dùng cả một lưới đá quăng xuống đầu Nasuada – đã suýt thành công. Nhưng nhờ lưới bảo vệ của Eragon và Elva bảo vệ, Nasuada đã sống sót, dù khiến cô gẫy vài cái xương.

    Trong vụ ám sát thứ ba,, Eragon và đội Chim Ưng Đêm đã giết chết hai thích khách – có bao nhiêu tên tất cả là ẩn số - nhưng phần còn lại đã trốn thoát.

    Eragon và Jörmundur đã bản luận lâu tưởng như là bất tận để bảo vệ an toàn cho Nasuada. Họ tăng số hộ vệ, và bất cứ nơi nào cô đến, có ít nhất ba pháp sư đi theo. Nasuada cũng cẩn trọng hơn. Eragon thấy sự cứng rắn chưa bao giờ nay đã xuất hiện nơi cô.

    Không còn có vụ tấn công Nasuada nào nữa, nhưng một tháng sau mùa đông, khi những con đường đã sạch tuyết, một bá tước bị mất tước tên Hamlun đã tập hợp vài trăm binh lính tàn quân của Đế chế để đột kích Gil’ead và những người đi lại trên con đường xung quanh.

    Cùng lúc đó, một cuộc nổi loạn nho nhỏ xuất hiện ở niềm nam, cầm đầu là Tharos Chạy nhanh của Aroughs.

    Vụ nổi loạn này khó chịu hơn những thứ khác, nhưng họ cũng cầm cự được vài tháng, gây ra những trận chém giết kinh hoàng khó chịu, dù Eragon và Saphira cố dàn hòa bất cứ khi nào được. Sau những trận chiến họ đã tham gia, họ không còn khát máu nữa.

    Sau những vụ nổi loạn, Katrina đã sinh một cô bé gá mũm mĩm, khỏe mạnh với mái tóc đỏ giống mẹ. Bé khóc to hơn bất cứ đứa trẻ nào, và bám chắc như gọng kìm vậy. Roran và Katrina đặt tên bé là Ismira, theo tên mẹ Katrina, và mỗi khi nhìn bé, niềm vui trên khuôn mặt họ khiến Eragon cười theo.

    Một ngày sau khi Ismira chào đời, Nasuada triệu Roran tới phòng chầu và khiến anh ngạc nhiên khi phong tước bá tước, cùng với toàn bộ vùng thung lũng Palancar làm lãnh địa.

    “Miễn là anh và con cháu vẫn còn thích hợp để trị vì, thung lũng vẫn là của dòng tộc anh,” cô nói.

    Roran cúi đầu nói, “Cám ơn, thưa Nữ hoàng.” Eragon thấy món quà này có ý nghĩa gần bằng sự ra đời của cô con gái, vì sau gia đình, thứ Roran trân trọng nhất là quê hương.

    Nasuada cũng muốn ban tước và đất đai cho Eragon, nhưng nó từ chối, chỉ nói, “Là Kỵ sĩ là đủ lắm rồi. Tôi không cần gì thêm.”

    Vài ngày sau, Eragon đang đứng cùng Nasuada trong khi quan sát bản đồ Alagaësia và thảo luận vào vấn đề liên quan thì cô nói, “Giờ mọi thứ đã ổn định hơn rồi. Tôi nghĩ đã tới lúc phân định vai trò của các pháp sư trong Surda, Teirm và trong vương quốc của chính mình.”

    “Ơ?”

    “Đúng. Tôi đã dành nhiều thời gian suy nghĩ và đi tới quyết định. Tôi quyết định hình thành một nhóm, giống như các Kỵ sĩ, nhưng là chỉ là các pháp sư thôi.”

    “Nhóm đó làm gì?”

    Nasuada cầm một chiếc bút lông ngỗng và vân vê. “Cũng giống như các Kỵ sĩ đã làm: đi khắp nơi, giữ yên bình, giải quyết bất hòa, và quan trọng nhất, quan sát những pháp sư khác, để đám bảo họ không dùng khả năng cho mục đích xấu.”

    Eragon hơi nhíu mày. “Sao không để luôn việc đó cho các Kỵ sĩ?”

    “Vì sẽ phải mất nhiều năm chúng ta mới gây dựng lại được lực lượng này, và kể cả khi đó cũng không đủ để quan tâm tới từng kẻ từng kẻ một… Anh vẫn chưa tìm được nơi nuôi dưỡng những con rồng, đúng không?”

    Eragon lắc đầu. Cả nó lẫn Saphira đều cảm thấy càng ngày càng mất kiên nhẫn, nhưng, họ và Eldunarí vẫn chưa thống nhất được vị trí. Họ rất đau buồn, vì những con rồng non cần nở sớm nhất có thể.

    “Tôi nghĩ là không. Chúng ta phải làm thôi, Eragon ạ. Chúng ta không thể chờ đợi được. Hãy nhìn những gì Galbatorix để lại xem. Những pháp sư là những sinh vật nguy hiểm nhất ở thế giới này, thậm chí còn hơn cả rồng. May mà họ không có nhiều. Nếu không, mạng sống chúng ta phụ thuộc vào lòng nhân từ của họ mất.”

    “Cô nghĩ chúng ta có thể chiêu mộ đủ pháp sư để quan sát toàn bộ những pháp sư khác ở đây và Surda ư?”

    “Tôi nghĩ vậy, nếu anh đề nghị họ gia nhập. Vì tôi muốn anh chỉ huy nhóm này.”

    “Tôi ư?”

    Cô gật đầu. “Còn ai khác nữa? Trianna ư? Tôi không hoàn toàn tin tưởng cô ta, mà cô đã cũng không có đủ khả năng. Còn một thần tiên ư? Không, đây là việc của loài người. Anh biết tên của ngôn ngữ cổ, anh là một Kỵ sĩ và anh có sự khôn ngoan và quyền lực của những con rồng đằng sau. Tôi không nghĩ ra người nào khác tốt hơn. Tôi đã nói chuyện với Orrin, và ông ta đồng ý.”

    “Tôi không nghĩ ý tưởng này làm ông ta thích thú.”

    “Không, nhưng ông ta hiểu tính cần thiết của nó.”

    “Thật sao?” Eragon chống tay vào một cạnh bàn và lo lắng. “Thế cô định quan sát những pháp sư không thuộc nhóm này thế nào?”

    “Tôi mong anh sẽ đưa ra ý kiến. Tôi nghĩ có lẽ bằng thần chú và quan sát bằng gương thần. Chúng ta có thể biết họ ở đâu và quan sát mục đích sử dụng pháp thuật của họ, xem họ có sử dụng để làm lợi cho bản thân không?”

    “Nếu có?”

    “Vậy chúng ta sẽ đánh giá xem họ định sửa đổi không, và chúng ta sẽ bắt họ thề bằng ngôn ngữ cổ để từ bổ pháp thuật.”

    “Con nhất thiết phải dùng lời thề bằng ngôn ngữ cổ để ngăn người khác sử dụng pháp thuật.”

    “Tôi biết, nhưng chúng ta chỉ có thể làm được đến thế.”

    Nó gật đầu. “Và nếu một pháp sư không chấp nhận bị giám sát thì sao? Vậy thì cô xử lý thế nào? Tôi không thể nghĩ rằng có nhiều người thích bị theo đuôi đâu.”

    Nasuada thở dài, và đặt cây bút xuống. “Đây là phần khó đây. Eragon, anh sẽ làm gì nếu ở vào vị trí của tôi?”

    Nó không nghĩ ra giải pháp nào thích hợp. “Tôi không biết...”

    Cô càng buồn hơn. “Tôi cũng vậy. Đây là một vấn đề nan giải, rắc rối và đau đầu. Dù tôi chọn thế nào, cũng có người bị tổn thương. Nếu tôi không làm gì, pháp sư vẫn được tự do dùng pháp thuật trên người khác. Nếu tôi buộc họ chịu giám sát, rất nhiều người sẽ ghét tôi. Nhưng, tôi nghĩ anh sẽ đồng ý rằng tốt hơn hãy bảo vệ lợi ích của số đông hơn và vì số ít.”

    “Tôi không thích,” nó lầm bầm.

    “Tôi cũng thế.”

    “Cô đang nói tới việc ràng buộc tất cả các pháp sư loài người, không cần biết họ là ai.”

    Cô không chớp mắt. “Vì số đông.”

    “Còn những người chỉ nghe được ý nghĩ thì sao? Đó cũng là một dạng pháp thuật đó.”

    “Cả họ nữa. Khả năng lạm dụng pháp thuật của họ cũng rất lớn.”

    Nasuada lại thở dài. “Tôi biết điều này không dễ dàng gì, Eragon ạ. Nhưng chúng ta phải làm thôi. Galbatorix là một lão già điên và hắc ám, nhưng lão đúng 1 điều: pháp sư cần phải bị ràng buộc. Chúng ta phải làm một cái gì đó, và tôi nghĩ kế hoạch của tôi là giải pháp tốt nhất. Nếu anh có thể nghĩ ra cách khác tốt hơn, tôi sẽ làm theo. Nêu skhoong, chúng ta chỉ còn cách này, và tôi cần anh giúp sức... Vậy, anh có đồng ý lãnh đạo nhóm này không, vì lợi ích của đất nước và của tất cả loài người?”

    Eragon chậm rãi trả lời. Cuối cùng, nó nói. “Nếu cô không phiền, tôi sẽ suy nghĩ một lát. Và tôi muốn thảo luận với Saphira.”

    “Tất nhiên. Nhưng đừng lâu quá, Eragon. Công tác chuẩn bị đã bắt đầu, và chúng tôi sẽ nhanh chóng cần tới anh.”

    Sau đó, Eragon không tới thẳng chỗ Saphira mà đi dạo trên những con phố của Ilirea, bỏ qua những cái cúi đầu và chào hỏi của những người qua đường. Nó cảm thấy... khó chịu, cả vì lời đề nghị của Nasuada lẫn về cuộc đời của nó. Nó và Saphira đã trì trệ quá lâu. Thời cuộc đã thay đổi, tình thế không còn chờ đợi họ nữa. Họ phải quyết định sẽ làm gì, và dù họ chọn thế nào, nó cũng ảnh hưởng tới phần đời còn lại của họ.

    Nó đi lại suy nghĩ vài tiếng, chủ yếu và nghĩa vụ và trách nhiệm. Cuối chiều, nó về chỗ Saphira, và không nói năng gì, leo lên lưng cô em.

    Cô nàng bay lên trên bầu trởi Ilirea. Họ có thể bán kính trăm dặm xung quanh.

    Họ không nói lời nào. Saphira chia sẽ với những lo lắng của nó, nhưng cô rồng không lo lắng như nó về việc trách nhiệm của họ với người khác.Đối với cô nàng, không có gì quan trọng bằng việc bảo vệ những quả trứng và Eldunarí, và làm điều gì là đúng cho hai người. Nhưng Eragon biết họ không thể bỏ qua tác động của lựa chọn của bản thân, kể cả về mặt chính trị lẫn cá nhân.

    Cuối cùng, nó nói, Chúng ta nên làm gì đây?

    Saphira hơi hạ thất vì con gió cô nàng đang cưỡi trên chậm lại. CHúng ta làm điều cần làm, như mọi khi. Cô nàng không nói gì nữa, nhưng sau đó quay lại và bay xuống thành phố.

    Eragon mừng vì cô em đã im lặng. Nó khó khăn trong việc quyết định hơn, và nó cần phải suy nghĩ một mình.

    Khi đậu xuống sân, Saphira dùng mũi đẩy nó và nói, Nếu anh cần nói chuyện thì em ở đây.

    Nó mỉm cười và xoa cổ cô em, sau đó chầm chậm bước về phòng, mắt dán xuống sàn nhà.

    Đêm hôm đó, khi mặt trăng vừa xuất hiện trên vách đá Ilirea, Eragon đang dựa vào cuối giường, đọc một cuốn sách về kỵ nghệ làm yên rồng của những Kỵ sĩ thời kỳ đầu, một chuyển động thoáng qua – như màn cửa lay động – làm nó chú ý.

    Nó đứng dậy, rút Brisingr.

    Sau đó, ở cửa sổ mở, nó thấy một con thuyền ba cột buồm, làm từ cỏ gianh. Nó mỉm cười tra kiếm. Nó giơ tay. Con thuyền bơi qua phòng, đỗ xuống lòng bàn tay nó,nghiêng về một bên.

    Con thuyền này khác con thuyền Arya dùng trong cuộc hành trình tới Đế chế, sau khi nó và Roran cứu Katrina khỏi Helgrind. Nó có nhiều cột buồm hơn, và cũng đẹp hơn. Dù cỏ đã úa nhưng không khô hoàn toàn. Nó nghĩ chắc mới được hái một hai ngày gần đây.

    Ở giữa con thuyền là một tờ giấy được gấp lại. Eragon cẩn thận lấy ra, tim nó đập loạn lên, rồi mở tờ giấy trên sàn nhà. Nó viết bằng chữ tượng hình của ngôn ngữ cổ:

    Eragon,

    Chúng tôi đã quyết định được người lãnh đạo. Tôi đang trên đường tới Ilirea để ra mắt Nasuada. Tôi muốn nói chuyện với chàng và Saphira trước. Lá thư này sẽ tới chỗ chàng bốn ngày trước ngày trăng khuyết. Nếu chàng có thể, hãy gặp tôi vào ngày sau khi nhận được thư, tạo phía đông sông Ramr. Hãy đi một mình, và đừng nói với ai về nơi chàng tới

    Arya

    Eragon mỉm cười không chủ ý. Cô tính toán thời gian quá hoàn hảo; con thuyền tới đúng như dự định. Sau đó, nụ cười tắt dần, nó đọc lại lá thứ vài lần nữa. Nàng đang giấu điều gì; rõ ràng là thế. Nhưng là điều gì? Vì sao phải gặp bí mật?

    Có thể Arya không ủng hộ người kế nhiệm, nó nghĩ. Hoặc có thể là vấn đề khác. Và dù Eragon rất mong gặp nàng, nó vẫn không tài nào uên nàng đã lờ tít nó và Saphira đi. Nó đoán, từ quan điểm của Arya, những tháng qua là những tháng khó khăn. Nhưng nó không thể nào không cảm thấy tổn thương.

    Nó đợi tới khi ánh sáng đầu tiên của buổi bình minh xuất hiện, rồi chạy tới đánh thức Saphira và nói tin mới. Cô nàng cũng tò mò y như nó, nhưng không quá phấn khích.

    Nó đeo yên, rồi rời khỏi thành phố, tiến về hướng đông bắc, không nói cho ai nghe về kế hoạch, kể cả với Glaedr và các Eldunarí khác.


     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Q.4 - Chương 73: Fírnen

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: NXB Trẻ†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Đầu giờ chiều, họ tới nơi Arya hẹn: một bãi bồi sông Ramr ở phía đông.

    Eragon căng thẳng quan sát tìm kiếm bóng người bên dưới. Vùng đất có vẻ vắng tanh, trừ có đành bò hoang. Khi những con thú nhìn thấy Saphira, chúng bỏ chạy, làm bụi tung mù. Chúng cùng một số con thú nhỏ hơn là những sinh vật sống duy nhất Eragon cảm nhận được. Nó thất vọng nhìn ra đường chân trời nhưng không thấy bóng dáng Arya đâu.

    Saphira đậu xuống một mô đất cách bờ sông năm mươi mét. Cô rồng ngồi xuống, Eragon ngồi cạnh, tựa lưng lên.

    Ở phía bên kia là một tảng đá. Trong lúc chờ đợi, Eragon giết thời gian bằng cách biến tảng đá hình nắm đấm thành một đầu mũi tên. Tảng đá quá mềm chỉ làm đầu mũi tên trang trí, nhưng nó thích thách thức. Khi đã hài lòng với mũi nhọn đơn giản, hình tam giác, nó đặt nó sang một bên và bắt đầu bắt tay vào biến tảng đá lớn hơn thành một thanh đoản đao hình lá lúa, giống với loại các thần tiên đem bên mình.

    Họ không phải chờ đợi lâu như đã tưởng.

    Một tiếng sau, Saphira ngửng đầu nheo mắt nhìn cánh đồng về hướng không xa sa mạc Hadarac lắm.

    Cơ thể cô nàng cứng lên. Nó cảm thấy cô em nó đang trào dâng một cảm giác kỳ laj: chờ đợi một điều quan trọng sắp tới.

    Nhìn kìa, cô nàng nói.

    Nó vẫn nắm chặt thanh đoản đao hoàn thành một nửa. Nó đứng dậy và nhìn về hướng đông.

    Nó không thấy gì ngoài cổ, đất đá, và một cây lẻ loi bị gió quật qua quật lại. Nó nhìn rộng ra hơn nhưng vẫn không thấy gì hay ho.

    Cái gì – nó định hỏi nhưng ngừng lại khi nhìn lên.

    Ở phía cao bầu trời về phương đông, nó nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh lơ, giống như đá lục bảo trong ánh nắng. Điểm sáng vẽ một đường con cong trên bầu trời xanh trứng sáo, tiến tới với một tốc độ cực nhanh, sáng như một ngôi sao trong đêm.

    Eragon làm rơi thanh đoản đao đá và, không rời mắt khỏi ánh sáng lấp lánh kia, nó leo lên lưng Saphira và thắt đai chân. Nó muốn hỏi cô em xem đó là cái gì – để cô nàng phải nói ra điều nó nghi ngờ - nhưng nó không thể nói lên lời.

    Saphira giữ nguyên vị trí, dù cô nàng đã giang cánh và, chuẩn bị cất cánh.

    Khi vật đó tới gần hơn, điểm sáng sống động hơn, trở thành hàng tá, hàng trăm, hàng ngàn những điểm sáng li ti. Sau vài phút, hình dạng thực sự của vật đó rõ ràng hơn. Một con rồng.

    Saphira không đợi lâu hơn. Cô nàng gầm lên đáp lời rồi bay lên.

    Eragon nắm lấy ngạnh cổ khi cô nàng bay gần như dựng đứng lên, cố tới gần con rồng kia nhanh nhất có thể. Cả nó và cô em đều vừa phấn chấn vừa đề phòng như khi vào trận. Họ mừng vì có mặt trời phía sau hỗ trợ.

    Saphira tiếp tục bay lên tới khi hơi cao hơn con rồng xanh. Sau đó cô nàng giữ nguyên độ cao và tăng tốc.

    Eragon tới gần hơn và thấy con rồng. Có vẻ đó là một con rồng non – chân chưa to chắc như tảng đá như kiểu Glaedr hay Thorn – và hắn nhỏ hơn Saphira. Những vẩy trên hai bên mình và đằn sau mang màu xanh sậm như của lá rừng, trong như phần bụng và chân sáng màu hơn, với những cái vảy nhỏ nhất mang màu trắng. Trái ngược với cơ thể, cánh hắn mang màu lá cây nhựa ruồi, nhưng khi ánh nắng chiếu qua, chúng mang màu lá sồi khi xuân sang.

    Ở giữa cổ và lưng hắn cũng có một cái yên như Saphira. Trên đó là một bóng hình rất giống Arya với mái tóc đen tung bay trong gió. Cảnh tượng đó làm tim Eragon đập rộn lên vì sung sướng. Sự trống trải bao lâu nay trong nó biến mất như sự mịt mùng của ban đêm trước ánh mặt trời.

    Khi hai con rồng lượt qua nhau, Saphira gầm lên, con rồng kia đáp lại. Chúng quay lại và lượn vòng – như đuổi theo đuôi của nhau – Saphira bay hơi cao hơn. Còn con rồng xanh không định vượt lên trên. Nếu làm thế thật,. Eragon sợ hắn hắn sẽ định giành thế chủ động tấn công.

    Nó cười và hét lên trong gió. Arya hét đáp lại và giơ tay. Sau đó Eragon chạm vào tư tưởng cô, chỉ để chắc, để biết đó đúng là Arya, và cô cùng con rồng không định làm hại họ. Nó rút lui ngay lập tức, vì sẽ là bất lịch sự khi duy trì giao tưởng mà không có sự cho phép; nàng sẽ trả lời nó khi nói chuyện dưới mặt đất.

    Saphira và con rồng xanh lại gầm lên. Con rồng xanh quất đuôi, rồi chúng đuổi nhau tới khi tới sông Ramr. Ở đó Saphira bay lên và lượn xuống tới khi đổ đúng gồ đất Eragon và cô nàng đã chờ đợi.

    Con rồng xanh đậu cách đó hàng chục mét, cúi xuống để Arya xuống yên.

    Eragon xé đai chân và nhảy xuống đất, làm vỏ kiếm Brisingr đập cả vào chân. Nó chạy tới chỗ Arya, và nàng tới chỗ nó. Họ gặp nhau ở giữa hai con rồng. Chúng còn đi nhanh hơn, làm rung chuyển mặt đất.

    Khi tới gần, Eragon thấy rằng, trên trán, thay vì đeo một chiếc dây da giữ tóc, nàng đeo một chiếc vàng. Ở giữa vòng, một viên pha lê hình giọt lệ không phải phản chiếu ánh sáng từ mặt trời mà chính bản thân nó đang lấp lánh. Cô đeo một thanh kiếm chuôi xanh ở hông. Đó chính là thanh Támerlein, thanh kiếm lãnh chúa thần tiên Fiolr đã đề nghị nó dùng thay cho thanh Zar’roc. Thanh kiếm này từng thuộc về Kỵ sĩ Arva. Nhưng, giờ chuôi kiếm trông có vẻ khác, nhẹ hơn và duyên dáng hơn, vỏ cũng nhỏ hơn.

    Eragon mất một lúc mới hiểu vương miện kia có ý nghĩa gì. Nó nhìn Arya sửng sốt. “Là nàng!”

    “Là tôi,” nàng nói, hơi nghiêng đầu. “Atra esterní ono thelduin, Eragon.”

    “Atra du evarínya ono varda, Arya … Dröttning?” Nó vẫn không thể nào hiểu sao nàng lại chào nó trước.

    “Dröttning,” nàng xác nhận. “Những thần tiên chọn tôi kế vị cho mẹ tôi, và tôi đã đồng ý.”

    Phía trên họ, saphira và con rồng xanh chạm đầu đánh hơi nhau. Saphira cao hơn; con rồng xanh phải vươn cổ tới gần.

    Dù Eragon muốn nói chuyện với Arya, nó cũng không thể nào không nhìn con rồng xanh. “Và cậu chàng này là?” nó hỏi và chỉ lên trên.

    Arya mỉm cười, sau đó làm nó ngạc nhiên khi nắm lấy tay nó và dẫn nó tiến tới. Con rồng xanh khịt mũi và cúi đầu tới khi ở ngay trên họ, khói bốc ra từ lỗ mũi đỏ sậm.

    “Eragon,” nàng nói, và nàng đặ tay nó lên cái mũi ấm áp của con rồng. “Đây là Fírnen, Fírnen, đây là Eragon.”

    Eragon nhìn vào đôi mắt sáng của Fírnen. Con ngươi con rồng có màu xanh nhạt và vàng như cỏ mới.

    Rất mừng được gặp anh, Eragon – một người bạn – một khắc tinh của Tà thần,Fírnen nói. Giọng cu cậu trầm hơn Eragon tưởng, và hơn bất cứ một Eldunarí nào từ Vroengard. Kỵ sĩ của tôi đã nói rất nhiều về anh.

    Tư tưởng Fírnen sáng sủa, không chút vẩn đục. Eragon có thể cảm nhận sự phấn khích của anh chàng.

    Eragon phân vân, không hiểu những gì đã xảy ra. “Tôi cũng mừng được gặp cậu, Fírnen-finiarel. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình còn sống mà chứng kiến cậu nở và không bị phụ thuộc vào bùa chú của Galbatorix.”

    Con rồng xanh hơi khụt khịt. Cậu ta tự hào và tràn đầy năng lượng, như một con hươu đực trong mùa thu. Sau đó cậu ta quay lại nhìn Saphira. Chúng trao đổi nhiều điều. Qua Saphira, Eragon cảm nhận được những dòng suy nghĩ, cảm xúc, xúc giác, lúc đầu chầm chậm, nhưng sau đó trở thành dòng nước chảy xiết.

    Arya hơi cười. “Dường như chúng quý nhau.”

    “Ừ.”

    Nó lẫn Arya đều biết ý đi chỗ khác, để lại hai con rồng với nhau. Saphira không ngồi như thường lệ, mà hơi cúi, như đang định tóm một con nai. Fírnen cũng vậy. Đuôi chúng quật qua quật lại.

    Arya trong vẫn tốt: thậm chí tốt hơn hồi họ cùng ở Ellesméra. Nó chỉ có thể nói rằng nàng hạnh phúc, vì không có từ nào có thể diễn tả con người nàng lúc này.

    Cả hai đều không nói lời nào khi quan sát con rồng. Sau đó Arya nhìn nó và nói. “Tôi xin lỗi vì không liên lạc sớm hơn. Chàng chắc đã nghĩ tôi lờ tịt chàng và Saphira đi và giữ bí mật về Fírnen.”

    “nàng nhận được thư của tôi chứ?”

    “Có.” Nó ngạc nhiên nhìn nàng cho tay vào trong áo lôi ra mảnh giấy da. Sau vài phút, nó nhận ra. “Đáng ra tôi đã trả lời, nhưng Fírnen đã nở và tôi không muốn nói dối chàng, kể cả là quên cũng không được.”

    “Vì sao phải giấu?”

    “Vì hiện giờ còn rất nhiều kẻ thân tín của Galbatorix, mà còn lại quá ít rồng. Tôi không muốn ai đó biết về Fírnen tới khi cậu ta đủ lớn để tự phòng vệ.”

    “Nàng thực sự nghĩ con người dám đột nhập Du Weldenvarden để giết cậu ta?”

    “Những điều kỳ lạ hơn đã xảy ra. Khi những con rồng vẫn đang bên bờ tuyệt chủng, chúng ta không được phép liều. Nếu có thể, tôi sẽ giữ Fírnen ở Du Weldenvarden trong mười năm nữa, tới khi cậu ta trưởng thành tới mức không ai dám tấn công. Nhưng cậu ta muốn ra đi, tôi lại không thể chối từ. Hơn nữa, giờ đã tới lúc tôi phải tới gặp Nasuada, Orik trong vai trò mới.”

    Eragon có thể cảm nhận Fírnen đang kể cho Saphira nghe lần đầu tiên cu cậu bắt được một con nai trong rừng. Nó biết Arya cũng biết, vì nó thế môi nàng hơi nhếch lên khi nhìn thấy hình ảnh Fírnen nhảy lên đuổi theo con nai giật mình sau khi vấp phải một cành cây.

    “Nàng trở thành nữ hoàng bao lâu rồi?”

    “Một tháng sau khi trở về. Vanir không biết đâu. Tôi ra lệnh không cho anh ta và đại sứ của chúng tôi với người lùn biết thông tin và để tôi có thể tập trung nuôi lớn Fírnen mà không sợ những nghĩa vụ khác làm phiền... Chàng biết đấy: tôi nuôi lớn cậu ấy ở Vách đá Tel’naeír, nơi Glaedr sống cùng Oromis. Chỉ có thể là nơi đó thôi.”

    Họ im lặng. Sau đó Arya chỉ vào vương miện của Arya và Fírnen rồi nói, “Sao mọi chuyện lại thế này?”

    Nàng mỉm cười. “Trên đường trở về Ellesméra, tôi thấy Fírnen bắt đầu quẫy đạp, nhưng tôi không nghĩ ngợi gì, vì Saphira cũng từng làm thế. Nhưng, ngay khi chúng tôi tới Du Weldenvarden và vượt qua kết giới, cậu ta đã nở. Lúc đó vào rạng tối, và tôi thì đang ôm quả trứng trong lòng, như đã làm với Saphira. Tôi nói chuyện với cậu ấy, nói về thế giới để đoan chắc rằng cậu ấy an toàn. Sau đó tôi cảm thấy quả trứng rung lên và...” Nàng rùng mình hất tóc, những giọt nước mắt trong sáng rơi xuống. “Kết nối là tất cả những gì tôi đã từng tưởng tượng. Khi chúng tôi chạm tới nhau... Tôi luôn muốn trở thành Kỵ sĩ, Eragon ạ, để tôi có thể bảo vệ người dân của tôi và trả thù cho cái chết dưới tay Galbatorix và Thập tam Phản đồ của cha tôi. Nhưng tới khi vết nứt đầu tiên xuất hiện trên vỏ trứng Fírnen, tôi lại không dám tin nó là sự thực.

    “Khi nàng làm vào, có...”

    “Có.” Nàng giơ bàn tay trái và cho nó xem dấu ấn màu bạc ở trong lòng bàn tay, giống như gedwëy ignasia của nó. “Nó giống như...” nàng ngừng lại, tìm từ thích hợp.

    “Như nước lạnh dội vào,” nó gợi ý.

    “Đúng đó.” Nàng không cố tình mà khoanh tay quanh người, như lạnh cóng.

    “Thế là nàng quay lạiEllesméra,” Eragon nói. Lúc nayuf Saphira đang nói với Fírnen chuyện cô nàng và Eragon đã bơi trên Hồ Leona khi đi tới Dras-Leona cùng ông Brom.

    “Vậy là chúng tôi trở về Ellesméra.”

    “Và nàng tới sống tại Vách đá Tel’naeír. Nhưng làm sao nàng lại làm nữ hoàng khi đã là một Kỵ sĩ?”

    “Đó không phải ý tưởng của tôi. Däthedr và các tiên nhân khác tới ngôi nhà trên tảng đá đó. Họ đề nghị tôi kế vị. Tôi từ chối, nhưng hôm sau hôm sau nữa, mọi ngày trong tuần họ lại tới. Mỗi lần lại đưa ra những nhận định khiến tôi khó lòng chối từ. Cuối cùng, họ nói như vậy là tốt nhất cho tất cả.”

    “Nhưng vì sao lại là nàng? Có phải vì nàng là con gái Islanzadí, hay vì nàng đã là Kỵ sĩ?”

    “Không phải vì Islanzadí là mẹ tôi, dù lý do đó cũng đúng một phần. Cũng không phải vì tôi là Kỵ sĩ luôn. Chính trị của chúng tôi rắc rối hơn loài người và người lùn nhiều. Vì thế chọn ra quân vương mới không bao giờ đơn giản. Nó cần có sự biểu quyết của hàng tá gia đình cũng như của những trưởng lão. Mỗi sự lựa chọn đều là một phần của trò chơi chúng tôi đã chơi trong hàng ngàn năm... Có rất nhiều lý do họ muốn tôi trở thành nữ hoàng, nhưng không lý do nào rõ ràng cả.”

    Eragon liếc nhìn Saphira và Arya, không biết nói sao. “Sao nàng có thể vừa là Kỵ sĩ vừa là nữ hoàng?” nó hỏi. “Kỵ sĩ Rồng không được phép ủng hộ một loài nào. Như vạy những người Alagaësia sẽ không tin chúng ta. Sao nàng có thể cải tổ và xây dựng lại thế hệ rồng kế tiếp khi nàng còn bận rộn cùng những trách nhiệm ở Ellesméra?”

    “Thế giới đâu còn như cũ nữa,” nàng nói. “Các Kỵ sĩ cũng không còn giữ vai trò cũ. CHúng ta là số quá ít, không thể sống đơn độc. Và chúng ta sẽ mất một thời gian rất dài để có lại vị trí trước kia. Hơn nữa, chính chàng cũng thề trung thành với Nasuada và Orik và DûrgrimstIngeitum, nhưng lại không phải với chúng tôi, với những älfakyn. Vì vậy chúng tôi có quyền có một Kỵ sĩ và rồng riêng.”

    “Nàng biết Saphira và tôi sẽ chiến đấu vì thần tiên cũng như vì con người và người lùn cơ mà,” nó phản đối.

    “Tôi biết, nhưng những người khác thì không. Vẫn đề đó quá rõ ràng, Eragon. Chàng không thể thay đổi sự thật rằng changd đã thề trung thành với Nasuada và với bộ tộc của Orik... Những người của tôi đã trài qua những năm tháng vô cùng đau khổ trong một trăm năm qua, và dù chàng không nhận ra, nhưng chúng tôi không còn như cũ nữa. Khi những con rồng gặp tai họa, chính chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi có ít trẻ con được sinh ra hơn, và sức mạnh của chúng tôi giảm sút. Ngoài ra, đầu óc chúng tôi không còn sắc bén như trước, dù chúng tôi không biết chứng minh thế nào.”

    “Loài người cũng vậy, Glaedr đã nói như thế,” Eragon nói.

    Nàng gật đầu.”Ông ấy nói đúng. Cả hai giống loài chúng ta đều cần thời gian để phục hồi, và điều đó phụ thuộc rất nhiều vào sự trở lại của loài rồng. Hơn nữa, khi Nasuada cần có người giúp để phục hồi loài người, thì loài chúng tôi cũng vậy thôi. Với cái chết của nữ hoàng Islanzadí, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm cần gánh vác.”

    Nàng chạm vào vai trái nàng, nơi ngự trị hình xăm chữ tượng hình yawë. “Tôi đã thề trung thành với thần tiên khi tôi không lớn hơn chàng là bao. Tôi không thể bỏ rơi họ trong lúc này, khi họ cần tôi nhất.”

    “Họ luôn cần nàng.”

    “Và tôi sẽ luôn luôn đáp ứng họ,” nàng trả lời. “Đừng lo, Fírnen và tôi sẽ không bỏ qua trách nhiệm của Rồng và Kỵ sĩ. Chúng tôi sẽ giúp chàng tìm ra nơi cần thích hợp để nuôi dưỡng những con rồng. CHúng tôi sẽ tới thăm và giúp đỡ khi nào có thể, kể cả nếu nơi đó có là cực nam rặng Spine.”

    Nàng khiến Eragon phiền lòng, nhưng nó cố giấu. Điều nàng hứa không phải là điều không thể nếu nó và Saphira làm theo những gì họ quyết định trên đường bay tới đây. Dù những điều Arya nói giúp nó chắc lòng hơn về con đường mình con, nhưng nó lo rằng con đường của Arya và Fírnen khó lòng mà theo nổi.

    Nó cúi đầu, chấp nhận quyết định trở thành nữ hoàng của nàng. “Tôi biết nàng không thể trốn tránh trách nhiệm,” nó nói. “Nàng không bao giờ.” Nó không muốn nói xẵng. Đó là một sự thật, và nó tôn trọng sự thật đó. “Và tôi hiểu vì sao nàng không liên lạc với chúng tôi. Tôi cũng sẽ làm tương tự nếu rơi vào vị trí của nàng.”

    Nàng lại cười. “Cám ơn.”

    Nó chỉ thanh kiếm của nàng. “Tôi đoán bà Rhunön đã sửa lại thanh Támerlein cho phù hợp với nàng hơn?”

    “Ừ, và bà ấy cứ cằn nhằn suốt. Bà ấy nói lưỡi kiếm vốn đã hoàn hảo rồi, nhưng tôi cũng rất hài lòng với những thay đổi mới; lưỡi kiếm cân bằng trên tay tôi, là nó không nặng hơn một cái cần gạt là mấy.”

    Khi đứng nhìn những con rồng, Eragon cố nghĩ cách nói cho Arya nghe về kế hoạch. Nhưng trước đó, nàng đã nói, “Chàng và Saphira vẫn khỏe chứ?”

    “Ừ.”

    “Có gì hay xảy ra sau lần chàng viết thư không?”

    Eragon nghĩ một phút, sau đó nói vắn tắt về những vụ ám sát Nasuada, những vụ nổi dậy ở phía nam và phía bắc, con gái Roran và Katrina chào đời, Roran được phong tước, và những báu vật họ tìm thấy trong pháo đài. Cuối cùng, nó nói họ nghe về lần trở về Carvahall và thăm mộ phần của bố Brom.

    Khi nó nói, Saphria và Fírnen bắt đầu lượn vòng quanh nhau, đuôi chúng đập qua đập lại nhanh hơn bao giờ hết. Cả hai đều hơi mở miệng, nhe những chiếc răng dài trắng ởn, gầm gừ nho nhơ, kiểu mà Eragon chưa nghe bao giờ. Eragon lo lắng chúng sẽ tấn công nhau. Nhưng cảm giác từ Saphira không phải giận dữ hay sợ hãi. Mà là...

    Em muốn thử hắn, Saphira nói. Cô nàng đập đuôi xuống đất làm Fírnen dừng lại

    Thử? Thế nào? Để làm gì?

    Để xem xương hắn có tôi luyện bằng sắt thét và lửa trong bụng hắn có hợp với em không?

    Em chắc chứ? Nó hỏi, hiểu ra ý định của cô nàng.

    Cô nàng lại đập đuôi. Nó hiểu cô nàng muốn tới cỡ nào. Em biết tất cả về hắn – tất cả trừ điều này. Hơn nữa, - cô rồng vui vẻ - không phải con rồng nào cũng chỉ có một bạn tình cho cả đời.

    Được thôi... nhưng cẩn thận nhé.

    Nó chưa nói xong thì Saphira đã lao lên và cắn vào sườn trái Fírnen, làm máu chảy ra. Fírnen gầm lên lùi lại. Con rồng xanh gầm gừ, có vẻ không chắc chắn, lùi lại trước Saphira khi cô nàng cứ xông tới.

    Saphira! Eragon bực tức quay lại Arya định xin lỗi.

    Arya dường như không buồn. Nàng nới với Fírnen và cả Eragon. Nếu em muốn cô ấy tôn trọng mình, em phải cắn lại cô ấy.

    Nàng nhướn mày với Arya và nó đáp lại một nụ cười hiểu biết.

    Fírnen liếc nhìn Arya lưỡng lự. Cậu ta nhảy lùi lại khi Saphira lị cắn nữa. Sau đó cauaj ta gầm lên nâng cánh, như để mình trông to lớn hơn, và xông tới Saphira – và cắn vào nách cô nàng.

    Cơn đau Saphira cảm nhận không hề đau.

    Saphira và Fírnen lại lượn vòng, gầm gừ lớn hơn. Sau đó Fírnen nhảy về phía cô rồng lần nữa. Cậu ta đậu lên cổ Saphira và ấn đầu cô nàng xuống đất. Sau đó cu cậu nhấn nhá nhay gáy cô rồng.

    Saphira không phản ứng dữ dội như Eragon tưởng. Nó đoán cô em nó để Fírnen tóm được, vì đó không phải điều ngay cả Thorn có thể.

    “Vụ ghép đôi của rồng không hề nhẹ nhàng chút nào,” nó nói với Arya.

    “Chàng mong muốn chúng nói những lời có cánh và nhẹ nhàng à?”

    “Tôi nghĩ là không.”

    Saphira hất Fírnen xuống và nhảy lùi lại. Cô nàng gầm lên và dùng chân trước cào đất. Sau đó Fírnen ngửng đầu lên trời và khè ra lửa hai lần.

    “Ồ!” Arya vui vẻ reo lên.

    “Gì thế?”

    “Đây là lần đầu tiên cậu ta thở ra lửa đó!”

    Saphira cũng thở ra lửa – Eragon có thể cảm thấy hơi nóng cánh đó 15m – và sau đó cô nàng cúi người nhảy lên trời, bay thẳng lên. Fírnen lập tức theo sau.

    Eragon đứng cùng Arya khi quan sát những con rồng bay cao lên, lượn vòng với những ngọn lửa. Đó là một cảnh tượng đẹp tuyệt: hoang dã mà tuyệt đẹp, nhưng đáng sợ. Eragon nhận ra nó đang quan sát một nghi lễ cổ xưa và cơ bản nhất, một phần cuae thế giới tự nhiên mà không có nó mảnh đất này sẽ tuyệt diệt.

    Sự kết nổi giữa nó và Saphira càng lỏng lẻo khi khoảng cách giữa họ gia tăng. Nhưng nó vẫn có thể cảm nhận độ nóng từ khát vọng của cô nàng. Điều đó che lấp ánh mắt và khiến cô em nó không còn nghĩ gì khác ngoài bản năng mà tất cả các loài, kể cả thần tiên cũng phải tuân theo.

    Những con rồng bay tiếp tới khi chỉ còn là hai đốm sáng lượn quanh nhau. Dù ở xa, nhưn Eragon vẫn nhận được những tia sáng suy nghĩ và cảm xúc từ Saphira, và nó nghĩ nó đã biết về những khoảng khắc này khi Eldunarí chia sẻ ký ức với họ, má nó nóng lên, tai nó cũng vậy. Nó không thể nhìn thẳng vào Arya.

    Nàng dường như cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của hai con rồng; dù khác với nó. Nàng nhìn chăm chăm theo Saphira và Fírnen kèm một nụ cười nhàn nhạt, mắt nàng sáng hơn bình thường, như cảnh tượng về hai con rồng mang lại cho nàng kiêu hãnh và hạnh phúc.

    Eragon thở dài, rồi ngồi xổm xuống và dùng cọng cỏ vẽ trên đất.

    “Không lâu đâu nhỉ,” nó nói.

    “Không,” Arya đáp.

    Họ cứ như vậy trong vài phút: nàng đứng, nó ngồi và tất cả đều chìm trong im lặng, trừ tiếng thì thào của một cơn gió cô độc.

    Cuối cùng ERAGON mới dám nhìn Arya. Nàng đẹp hơn bao giờ hết. Nhưng hơn thế, nóthấy người bạn và đồng minh của mình; nó thấy người phụ nữ đã cứu mình khỏi Durza, người đã chiến đấu bên cạnh nó trước bao nhiêu kẻ thù, người đã cùng bị giam cầm với nó ở Dras-Leona, người, cuối cùng đã giết chết Shruikan bằng thanh Dauthdaert. Nó nhớ nàng đã nói gì về cuộc sống của nàng ở Ellesméra, mối quan hệ không lấy gì làm tốt đẹp với mẹ nàng, và những lý do khiến nàng rời khỏi Du Weldenvarden và làm đại sứ cho thần tiên. Nó nghĩ tới những nỗi đau nàng phải chịu đựng: từ mẹ nàng, sự xa lánh từ những người khác khi nàng sống cùng loài người và người lùn, và nỗi đau lớn hơn khi nàng mất Faolin và chịu đựng sự tra tấn của Durza ở Gil’ead.

    Tất cả những thứ nó nghĩ tới, nó cảm thấy nó có một mối ràng buộc từ trong sâu thẳm với nàng, và cả một nỗi buồn nữa. Nó đột nhiêm muốn nắm lấy cái nó đang nhìn ngắm.

    Trong khi Arya nhìn lên trời, Eragon nhìn towiss khi thấy một mảnh đá phiến trồi lên khỏi mặt đất. Nó cố không gây ồn và dùng tay bẩy viên đá ra và phủi sạch bụi.

    Nó mất một lúc mới nhớ lại câu thần chú nó từng sử dụng, và rồi thay đổi chúng để lấy được màu càn thiết. Nó thì thầm đọc thần chú.

    Một thoáng chuyển động, như xoáy nước, xuất hiện trên bề mặt đá. Sau đó những màu sắc – đỏ, xanh da trời, xanh lá cây , vàng – hiện lên và hình thành những đường nét, hình khối. Sau vài giây, hình ảnh Arya xuất hiện.

    Khi đã xong, nó dừng câu thần chú và ngắm nghía. Nó hài lòng với gì mình nhìn thấy. Bức hình có vẻ giống Arya, không như bức họa nó tạo ra tại Ellesméra. Bức họa nó đang cầm trên tay có chiều sâu mà bức tranh kia thiếu.Đây không phải một thứ hoàn hảo, nhưng nó tự hào nó có thể nắm được thần thái của nàng. Nó đã cố đặc tả hết những gì nó biết về nàng, cả mặt tốt và xấu.

    Nó để mình hưởng thụ sự hoàn thành thêm lúc nữa, rồi ném bức tranh đá sang một bên, để nó vỡ tan.

    “Kausta,” Arya nói. Bức tranh đá lượn một đường trong không khí rồi rơi vào tay nàng.

    Eragon mở miệng, định giải thích hay xin lỗi, nhưng nó nghĩ lại và không nói gì nữa.

    Arya ngắm nhìn một lúc lâu. Eragon quan sát nàng thật kỹ, không biết nàng phản ứng ra sao.

    Một phút dài dằng dặc và căng thẳng trôi qua.

    Sau đó Arya hạ bức đá xuống.

    Eragon đứng đó giơ tay lấy, nhưng nàng không định trả lại. Nàng có vẻ không vui. Tim nó chùng xuống.

    Nàng nhìn thẳng vào mắt nó và nói bằng ngôn ngữ cổ, “Eragon, nếu chàng muốn, tôi sẽ nói tên thật của tôi với chàng.”

    Lời đề nghị của nàng khiến nó ngơ ra. Nó gật đầu, quá vui, khó khăn lắm mới nói lên lời. “Tôi rất vinh hạnh được nghe.”

    Arya bước lên và ghé sát tai nó, nói thì thầm tên nàng. Khi nói, cái tên đó vang lên trong đầu nó, và nó tới cùng một luồng thấu hiếu. Nó đã biết vài phần của cái tên, nhưng rất nhiều phần làm nó ngạc nhiên, nhiều phần nó nhận ra Arya khó lòng chia sẻ cùng người khác.

    Sau đó Arya lùi lại và chờ đợi phản ứng của nó. Nàng không biểu lộ gì.

    Tên nàng khiến Eragon nảy ra nhiều câu hỏi, nhưng nó biết đây không phải lúc để hỏi. Hơn nữa, nó cần cho nàng biết nó không đánh giá nàng thấp đi vì những gì nó biết. Hay giờ nó biết. Cái tên còn khiến nó tôn trọng nàng hơn, vì nó hiểu được tính không vụ lợi và sự cống hiến của nàng. Nó biết nếu nó phản ứng không hay – hoặc nói điều gì đó ngoài ý định – nó sẽ phá hủy mối quan hệ của họ.

    Nó nhìn Arya và cũng nói bằng ngôn ngữ cổ, “Tên của nàng... là một cái tên đẹp. Nàng nên tự hào về con người mình. Cám ơn nàng đã nói cho tôi hay. Tôi mừng vì có nàng là bạn, và tôi thề sẽ giữ bí mất về tên nàng... Giờ, nàng cố muốn nghe tên tôi không?”

    Nàng gật đầu. “Tôi có. Và tôi hứa sẽ nhớ và bảo vệ nó tới khi nó vẫn còn là tên chàng.”

    Nó thấy quan trọng. Nó biết nó không có đường lui. Nó vừa sợ lại vừa mừng. Nó tiến tới và làm như những gì Arya vừa làm. Toàn thân nó rung lên vì những từ ngữ.

    Nó lùi lại, đột nhiên cảm thấy lo lắng. Nàng sẽ đánh giá nó thế nào? Tốt hay xấu? Nàng sẽ đánh giá; nàng không thể nào không.

    Arya thở dài và nhìn lên trời một lúc. Sau đó nàng lại nhìn nó, biểu hiện nhẹ nhàng hơn. “Một cái tên hay, Eragon ạ,” nàng thì thầm nói. “Nhưng tôi không nghĩ đó là cái tên của chàng khi chàng rời khỏi thung lũng Palancar.”

    “Không.”

    “Hay cái tên trước khi chàng tới Ellesméra. Chàng đã trưởng thành nhiều kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau.”

    “Tôi phải thế.”

    Nàng gật đầu. “Chàng vẫn còn trẻ, nhưng chàng không còn là một cậu bé nữa.”

    “Không.”

    Hơn bao giờ hết, Eragon bị nàng cuốn hút. Trao đổi tên tại nên một mối ràng buộc giữa họ, nhưng nó không chắc là loại gì, và vì thế nó thấy tổn thương. NÀng nhìn thấy tất cả những khuyết điểm của nó và nàng không xa lánh nó, mà chấp nhận con người nó, như nó chấp nhận con người nàng. Hơn nữa, nàng thấy trong cái tên đó cảm xúc nó dành cho nàng, và nàng vẫn không rời xa nó.

    Nó muốn nói gì dó, nhưng không thể nói lên lời. Sau khi thu hết dũng khí, nó nói, “Arya, chúng ta sẽ thế nào đây?”

    Nàng chần chừ, nhưng nó có thể hiểu nàng hiểu ý nó. Nàng cẩn trọng nói, “Tôi không biết. Chàng biết đấy, có lần, tôi đã nói, “giữa chúng ta chẳng có gì,” nhưng... Một lần nữa tôi phải nói, chàng còn trẻ, là loài người thường thay đổi. Trong mười năm nửa, có khi chỉ cần năm năm, chàng sẽ không còn có những cảm nhận như lúc này.”

    “Cảm giác của tôi sẽ không thay đổi,” nó nói với sự chắc chắn tuyệt đối.

    Nàng nhìn mặt nó một lúc lâu. Sau đó nó thấy sự thay đổi trong đôi mắt nàng, và nàng nói, “Nếu không, vậy thì.... có thể tới một lúc nào đó...” Nàng đặt tay lên cằm nó. “Chàng không thể đòi hỏi thêm ở tôi. Tôi không muốn mắc một sai lầm với chàng, Eragon. Chàng quá quan trọng, đối với chính tôi và với toàn bộ Alagaësia.”

    Nó cố cười, nhưng mặt nó lại nhăn lại. “Nhưng...chúng ta nào có thời gian,” nó nói, giọng nghẹn ứ. Nó cảm thấy dạ dày quặn lại.

    Arya nhíu màu, nàng hạ tay xuống. “ý chàng là sao?”

    Nó dán mắt xuống đất, cố nghĩ xem phải nói với nàng thế nào. Cuối cùng , nó chỉ nói đơn giản nhất. Nó giải thích khó khăn nó và Saphira đang có để tìm một nơi an toàn cho những quả trứng và Eldunarí, sau đó là kế hoạch Nasuada nhằm hình thành một nhóm pháp sư giám sát những pháp sư loài người khác.

    Nó nói vài phút, và kết luận bằng, “Vì thế Saphira và tôi quyết định sẽ rời Alagaësia và nuôi lớn những con rồng ở nơi khác, xa khỏi người khác. Thế là tốt nhất cho chúng tôi, cho những con rồng, cho những Kỵ sĩ và những loài khác của Alagaësia.”

    “Nhưng các Eldunarí—” Arya có vẻ sốc.

    “Eldunarí cũng không thể ở lại. Họ sẽ không bao giờ được an toàn, kể cả ở Ellesméra. Khi họ còn ở trên mảnh đất này, sẽ còn có những người muốn trộm lấy và lợi dụng họ vào mục đích riêng. Không, chúng tôi cần một nơi như Vroengard, một nơi không một ai có thể tìm những con rồng để làm tổn hại chúng và nơi những con rồng con và rồng hoang không thể làm hại lẫn nhau.” Eragon cố cười, nhưng không thể. “Đó là lý do tôi nói chúng tôi không còn thời gian. Saphira và tôi định đi ngay khi có thể, và nếu nàng ở lại... tôi không biết bao giờ chúng ta sẽ tái ngộ.”

    Arya nhìn xuống bức hình nàng cầm trên tay.

    “Nàng có từ bỏ vương miện vì chúng tôi không?” nó hỏi dù biết câu trả lời.

    Nàng nhìn lên. “Chàng có từ bỏ những quả trứng không?”

    Nó lắc đầu. “Không.”

    Họ im lặng, lắng nghe tiếng gió thổi.

    “Sao chàng có thể tìm ra những ứng cử viên cho vị trí Kỵ sĩ rồng?”

    “Chúng tôi sẽ để vài quả trứng lại – có lẽ là với nàng – và khi chúng nở ra, chúng và kỵ sĩ sẽ tới với chúng tôi, và chúng tôi sẽ gửi trứng tiếp cho nàng.”

    “Phải có giải pháp khác chứ!”

    “Nếu có, chúng tôi sẽ theo, nhưng mà không có.”

    “Còn các Eldunarí thì sao? Còn Glaedr và Umaroth nữa chứ? Chàng đã nói chuyện với họ chưa? Họ có đồng ý không?”

    “Chúng tôi chưa nói, nhưng họ sẽ đồng ý. Điều này thì tôi biết.”

    “Chàng có chắc không, Eragon? Có thật đây là cách duy nhất – khi bỏ lại tất cả mọi thứ và mọi người chàng biết?”

    “Đây là chuyện cần thiết, và chuyện xuất phát của chúng tôi là cần thiết. Angela đã tiên đoán định mệnh của tôi hồi còn ở Teirm, và tôi đã chuẩn bị tư tưởng trước rồi.” Nó vươn tay chạm lên má Arya, “Vậy tôi muốn hỏi nàng thêm lần nữa: nàng sẽ đi với chúng tôi chứ?”

    Những giọt nước mắt rơi. Nàng ôm bức hình vào ngực. “Tôi không thể.”

    Nó gật đầu và bỏ tay xuống. “Vậy... thì chúng ta đành tạm biệt nhau.” Chính nó cũng rơi nước mắt. Và nó cố gắng giữ bình tĩnh.

    “Nhưng không đâu,” nàng thì thầm. “Chúng ta sẽ có một ít thời gian bên nhau. Chàng đâu đi ngay lập tức.”

    “Không.”

    Và họ đứng cạnh nhau,nhìn lên bầu trời và chờ đợi Saphira cùng Fírnen quay lại. Sau một hồi, nàng chạm vào tay nó. Nó nắm lấy tay nàng. Dù chỉ là một chút an ủi, nhưng cũng đủ làm nhạt nỗi đau trong tim nó.


     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Q.4 - Chương 74: Con Người Của Lương Tâm

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: NXB Trẻ†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Những tia nắng ấm áp ùa vào cửa sổ dọc theo bên phải hành lang, chiếu sáng những hình vẽ trên bức tường xa xa. Trên đó, những lá cờ xí, tranh vẽ, khiên, kiếm, và đầu hươu treo giữa những cánh cửa màu đen được chạm khắc cách nhau đều đặn.

    Khi Eragon tới thư phòng của Nasuada, nó nhìn ra ngoài cửa sổ về phía thành phố. Nó có thể thấy trên sân những người hát rong và nhạc sĩ biểu diễn trên những bàn tiệc chúc mừng Arya. Những buổi lễ đã diễn ra từ hôm trước khi nàng và Fírnen trở về Ilirea cùng nó và Saphira. Nhưng giờ tiệc đã vào tàn. Nó có thể gặp mặt Nasuada.

    Nó gật đầu chào những lính gác ngoài thư phòng, sau đó đi vào trong.

    Bên trong, Nasuada đang ngồi trên ghế tựa, lắng nghe tiếng sáo và ngâm nga một bản tình ca. Ở bên kia phòng, là cô nhóc – phù thủy, Elva, đang chăm chú thêu thùa. Ở một cái ghế gần đó, là cô hầu gái của Nasuada, Farica. Cuộn tròn trong lòng Farica là ma mèo Mắt Vàng ở lốt thú. Trông cu cậu có vẻ đang ngủ ngon lành, nhưng Eragon thừa biết, có lẽ hắn còn thức.

    Eragon đứng đợi bên cửa tới khi nhạc công kết thúc điệu nhạc.

    “Cám ơn, ngươi có thể đi,” Nasuada nói. “À, Eragon. Mời vào.”

    Nó hơi cúi đầu. Sau đó, nó nói với cô bé gái, “Elva.”

    Cô nhóc ngước lên nhìn. “Eragon.” Con ma mèo vẩy đuôi.

    “Anh muốn nói gì nào?” Nasuada hỏi. Nàng nhấp một ngụm từ cái chén trên bàn.

    “Có lẽ chúng ta nên nói chuyện riêng.” Eragon hỏi, hất đầu về cánh cửa kính đằng sau cô, đang mở ra ban công nhìn xuống khu vườn và đài phun nước.

    Nasuada cân nhắc một lúc, rồi đứng dậy và đi tới ban công. Chiếc váy tím bay bay theo.

    Eragon theo sau. Họ đứng cạnh nhau, cùng nhìn đài phun nước đang phun những suối nước lạnh mát dưới bóng phủ của tòa nhà.

    “Một buổi chiều đẹp,” Nasuada nói khi hít một hơi thật sâu. Cô có vẻ bình tâm hơn lần cuối nó thấy cô, chỉ vài giờ trước thôi.

    “Âm nhạc mang lại tâm trạng tốt cho người nghe,” nó nhận xét.

    “Không phải âm nhạc, mà là Elva.”

    Nó nghiêng đầu. “Làm thế nào?”

    Nụ nụ cười bí ẩn trên môi Nasuada. “Sau khi bị giam cầm ở Urû’baen— sau những gì tôi đã trải qua... và mất mát – và sau những vụ ám sát, thế giới đối với tôi đã mất đi màu sắc. Tôi không cảm nhận nổi mình, và tôi không thể quên đi nỗi buồn.”

    “Tôi cũng nghĩ vậy,” nó nói, “nhưng tôi không biết làm gì hay nói gì để giúp cô.”

    “Không sao. Anh không thể nói gì hay làm gì để giúp tôi. Tôi sẽ như thế này trong nhiều năm, nếu không nhờ có Elva. Cô bé đã nói với tôi... nói với tôi điều tôi cần nghe. Đây là để hoàn thành lời hứa với tôi, một lời hứa từ rất lâu, tại lâu đài Aberon.” Eragon nhíu mày nhìn lại căn phòng, nơi Elva đang ngồi thêu. Sau tất cả những gì họ trải qua cùng nhau, nó vẫn không cảm thấy có thể tin cô bé, nó sợ rằng cô nàng đang lừa mị Nasuada.

    Nasuada chạm vào tay nó. “Anh không phải lo cho tôi đâu, Eragon. Tôi biết bản thân mình quá rõ. Cô bé không thể làm tôi gục ngã kể cả muốn. Galbatorix không thể bẻ gẫy tôi; anh nghĩ cô bé có thể chăng?”

    Nó nhìn lại và nhăn mặt. “có.”

    Cô lại cười. “Tôi rất biết ơn vì anh đã quan tâm, nhưng anh sai rồi. Hãy để tôi tận hưởng tâm trạng tốt; anh có thể nói nghi ngờ của mình sau.”

    “Được thôi.” Sau đó nó dịu lại và nói, “Tôi mừng vì cô đã thấy tốt hơn.”

    “Cám ơn. Tôi cũng vậy... Saphira và Fírnen nhảy cẫng lên như lúc sớm à? Tôi không nghe thấy chúng nữa.”

    “Đúng, nhưng giờ chúng ở trên vách đá rồi.” Má nó nóng lên khi chạm vào tư tưởng Saphira.

    “À.” Nasuada đặt tay – trên tay kia – lên lan can, được chạm khắc hình những bông hoa diên vĩ. “Giờ, vì sao anh muốn gặp tôi? Anh đã đi tới quyết đinh rồi chứ?”

    “Rồi.”

    “Tuyệt. Vậy chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch. Tôi đã....”

    “Tôi quyết định không đồng ý.”

    “Sao cơ?” Nasuada nhìn nó ngờ vực. “Vì sao? Thế anh định giao vị trí này cho ai?”

    “Tôi không biết.” Nó nhẹ nhàng nói. “Cái đó cô và Orrin phải tự tìm ra thôi.”

    Cô nhướn mày. “anh còn không giúp chúng tôi chọn người nữa? Anh đang mong tôi tin rằng anh sẽ nghe lệnh của ai cũng được ngoại trừ tôi sao?”

    “Cô hiểu nhầm rồi,” nó nói. “Tôi không muốn chỉ huy các pháp sư, tôi không gia nhập luôn.”

    Nasuad chăm chú nhìn nó. Sau đó nàng tới đóng cửa vào ban công để ngăn Elva, Farica và ma mèo nghe lỏm. Cô quay lại nói với nó, “Eragon! Anh đang nghĩ gì vậy! Anh biết rằng anh phải gia nhập. Tất cả những pháp sư phục vụ tôi phải gia nhập. Không có ngoại lệ được. Không một ai! Tôi không muốn người khác nghĩ tôi thiên vị. Nó sẽ làm hỏng hàng ngũ các pháp sư, và đó chính xác là điều tôi không muốn. Anh còn là người của vương quốc này, anh phải bị bó buộc trong đó, hoặc không thẩm quyền của tôi chẳng là gì. Đáng ra tôi đâu phải nói với anh điều này, Eragon.”

    “Cô không phải nói. Tôi ý thức được, đó là lý do vì sao tôi và Saphira quyết định rời khỏi Alagaësia.”

    Nasuda đặt tay lên ban công, như để giữ vững mình. Trong một lúc, âm thanh duy nhất là tiếng nước róc rách.

    “Tôi không hiểu.”

    Thế là, một lần nữa, giống như nó đã nói với Arya, nó nêu những lý do vì sao, rồng và nó cùng Saphira không thể ở lạiAlagaësia. Và khi xong, nó nói, “Tôi chỉ huy các pháp sư sẽ không đạt hiệu quả gì. Saphira và tôi phải nuôi dưỡng những con rồng và huấn luyện những Kỵ sĩ. Điều đó quan trọng hơn tất thảy. Kể cả nếu có thời gian, tôi không không thể vừa dẫn dắt các Kỵ sĩ vừa nghe lệnh từ cô – những loài khác sẽ không chấp nhận. Dù Arya chọn làm nữ hoàng, các Kỵ sĩ phải giữ thế trung lập hết mức. Nếu chúng tôi thiên vị, điều đó sẽ hủy diệt Alagaësia. Tôi chỉ chấp nhận vị trí này nếu như các pháp sư thuộc cả những loài khác – kể cả Urgal. Nhưng điều đó là không thể. Hơn nữa, tôi không thể bỏ những quả trứng Eldunarí.”

    Nasuada cau mày. “Anh không thể buộc tôi tin được rằng, với khả năng của mình, anh không thể bảo vệ những con rồng tại đây, tại Alagaësia này.”

    “Có thể được, nhưng chúng tôi không thể chỉ dựa vào pháp thuật để bảo vệ rồng. Chúng tôi cần những hàng rào thực sự; chúng tôi cần những bức tường, những vách đá cao khiến người, tiên, người lùn thậm chí Urgal cũng không thể trèo lên. Quan trọng hơn, chúng tôi cần sự an toàn mà chỉ khoảng cách mới cho chúng tôi được. CHúng tôi phải khiến việc tới được nơi chúng tôi sinh sống trở nên khó khăn. Thách thức sẽ làm nản lòng những kẻ thù quyết tâm nhất. Nhưng hãy bỏ qua điều đó đi. Cứ cho là tôi có thể bảo vệ những con rồng, thì vẫn còn vấn đề khác. Làm thế nào để chúng không trộm lương thực – của chúng ta cũng như người lùn và Urgal.Cô có muốn giải thích với Orik vì sao những đàn Feldûnost liên tục mất tích, hay muốn suốt ngày chiêu an những nông dân giận dữ vì mất gia súc? ... Không, ra đi là giải pháp duy nhất.”

    Eragon nhìn xuống đài phun nước. “Kể cả ở đây có chỗ cho những quả trứng và Eldunarí, tôi cũng không nên ở lại.”

    “Vì sao?”

    Nó lắc đầu. “Cô cũng biết câu trả lời. Tôi đã trở nên quá quyền năng. Tôi còn ở đây, thẩm quyền của cô – và của Arya, Orik, Orrin – sẽ bị nghi ngờ. Nếu tôi yêu cầu, hầu hết mọi người ở Surda, Teirm, và cả vương quốc của cô cũng nghe theo tôi. Với sự giúp đỡ của Eldunarí, không ai có thể chống lại tôi, kể cả Murtagh lẫn Arya.”

    “Anh sẽ không bao giờ chống lại chúng tôi. Con người anh không thế.”

    “Không ư? Tôi sẽ sống rất lâu – cô có dám tin rằng tôi sẽ không bao giờ can thiệp không?”

    “Nếu có ,tôi chắc chắn là vì lý do tót. Chúng tôi sẽ biết ơn anh.”

    “Thật sao? Tôi sẽ tin rằng mình làm vì sự công bình, nhưng đây là một cái bẫy mà? Niềm tin rằng tôi biết nhiều hơn và rằng tôi có quyền năng lớn, tôi sẽ có trách nhiệm phải hành động.” Nó nhắc lại những lời cô từng nói. “Từ lợi ích của số đông. Nhưng, nếu tôi sau, ai có thể ngăn tôi? Tôi có thể sẽ trở thành Galbatorix thứ hai, dù mục đích của tôi là tốt. Nếu vậy, quyền lực của tôi sẽ khiến mọi người a dua theo tôi. Tôi đã nhìn thấy điều đó khi làm việc với Triều đình... Nếu cô ở vào vị trí của tôi, cô có ngăn được cám dỗ không, dù chỉ một chút, để khiến mọi việc tốt hơn? Sự hiện diện của tôi làm mọi thứ mất cân bằng, Nasauda ạ. Nếu tôi muốn tránh việc trở thành người tôi căm ghét, tôi phải ra đi.”

    Nasuada nâng cằm. “Tôi ra lệnh cho anh ở lại.”

    “Tôi mong là cô đừng. Tôi muốn ra đi trong tình hữu ái, chứ không phải cơn giận dữ.”

    “Vậy anh sẽ chỉ nghe theo bản thân mình?”

    “Tôi nghe theo Saphira và lương tâm của mình.”

    Môi Nasuada hơi cong lên. “Một con người của lương tâm – người nguy hiểm nhất trên thế giới này.”

    Một lần nữa, lại chỉ có tiếng nước róc rách.

    Sau đó Nasuada nói, “Anh có tin vào thần thánh không, Eragon?”

    “Thần nào thánh nào? Có nhiều lắm.”

    “Bất kỳ. Tất cả. Anh có tin vào một thế lực cao hơn anh không?”

    “Hơn Saphira ư?” Nó mỉm cười xin lỗi khi Nasuada nhăn mặt. “Xin lỗi.” Nó nghiêm túc nghĩ ngợi một phút rồi nói, “Có thể họ tồn tại; tôi không biết. Tôi đã thấy... tôi không chắc mình thấy gì, nhưng có thể tôi đã thấy vị thần của người lùn Gûntera ở Tronjiheim khi Orik đăng cơ. Nhưng nếu có thần thánh, tôi không đánh giá họ cao khi đã để Galbatorix ngồi trên ngai vàng quá lâu.”

    “Có lẽ anh chính là công cụ của thần thánh nhằm xóa bỏ lão. Anh có bao giờ nghĩ vậy không?”

    “Tôi ư?” nó cười. “Tôi đoán là cũng có thể, nhưng dù sao, họ chắc chắn cũng không quan tâm nhiều tới chuyện sống chết của chúng ta.”

    “Tất nhiên là không rồi. Sao họ phải vậy? Họ là thần thánh... Nhưng mà, anh có thờ phụng ai không?” Câu hỏi dường như đặc biệt quan trọng với Nasuada.

    Eragon lại nghĩ. Sau đó nó nhún vai. “Có nhiều, sao mà tôi chọn nổi chứ?”

    “Vì sao không phải là đấng sáng tạo ra tất cả, Unulukuna, người đã cho cuộc sống muôn đời sinh sôi?”

    Eragon không thể nhịn cười. “Nếu tôi không ốm và không bị ai giết, tôi sẽ sống hàng ngàn năm hoặc hơn, và nếu tôi sống lâu tới thế, tôi không thể tưởng tượng tôi muốn tiếp tục sau khi chết. Vậy thì thần thánh cho tôi cái gì? Với Eldunarí, tôi có khả năng làm hầu hết mọi điều.”

    “Thần thánh cho ta cơ hội một lần nữa nhìn thấy người chúng ta thương yêu. Anh không muốn sao.”

    Nó chần chừ. “Tôi cso, nhưng tôi không muốn chịu đựng sự bất tử. Điều này còn đáng sợ hơn là biến mất trong hư vô.”

    Nasuada có vẻ nghĩ ngợi. “Vậy anh không tin ai ngoài Anh và Saphira.”

    “Nasuada, tôi có phải người xấu không?”

    Cô lắc đầu.

    “Vậy hãy tin tôi mà làm theo những điều tôi cho là đúng. Tôi tin tưởng Saphira, các Eldunarí và tất cả những Kỵ sĩ sau này, và tôi cũng tin cô cùng Arya và Orik, cung như mọi người trên Alagaësia. Tôi không cần một chủ nhân để từng phạt tôi vì hành vi của mình. Nếu vậy, tôi chỉ là một đứa nhỏ nghe theo lời cha vì sợ đòn roi, chứ không phải vì cha tôi thực sự tốt.”

    Cô nhìn nó thêm vài giây. “Được thôi, vậy, tôi tin anh.”

    Tiếng nước lại một lần nữa bao trùm. Trên đầu, ánh sáng mặt trời chiếu lên những vết nứt của vách đá.

    “Nếu chúng tôi cần anh giúp thì sao?” cô hỏi.

    “Thì tôi sẽ giúp. Tôi không bỏ rơi cô đâu, Nasuada. Tôi sẽ kết nối một chiếc gương trong thư phòng của cô với của tôi. Khi nào cô cần sẽ gặp được tôi.Tôi cũng làm điều tương tự với Roran và Katrina. Nếu vấn đề nảy sinh, tôi sẽ tìm cách trợ giúp. Có thể tôi không tự tới được, nhưng tôi sẽ giúp.”

    Cô gật đầu. “Tôi biết anh sẽ giúp.” Rồi cô thở dài, vẻ không vui phủ lên khuôn mặt.

    “Sao thế?” nó hỏi.

    “Mọi chuyện đang tiến triển tốt. Galbatorix chết. Hồi kết đã tới. Chúng ta đã giải quyết được vấn đề về các pháp sư. Anh và SAPhira sẽ dẫn dắt họ và các Kỵ sĩ. Và giờ... tôi không biết chúng tôi sẽ làm gì.”

    “Tới lúc rồi mọi việc sẽ rõ ràng, tôi chắc đó. Cô sẽ tìm ra cách.”

    “Nhưng có anh ở đây sẽ dễ hơn.... Ít nhất anh cũng đồng ý sẽ dạy tên của những cái tên cho người được chọn dẫn đầu pháp sư chứ?”

    Eragon không cần nghĩ vì nó đã cân nhắc khả năng này rồi. Tuy vậy, nó ngừng lại để tìm ra cách trả lời phù hợp. “Tôi có thể, nhưng tôi nghĩ rồi chúng ta sẽ hối hận.”

    “Vậy là anh sẽ không dạy.”

    Nó lắc đầu.

    Cô thất vọng. “Và vì sao? Giờ lý do của anh là gì?”

    “Cái tên quá nguy hiểm khi trao cho một người quá dễ dàng, Nasuada ạ. Nếu một pháp sư tràn đầy tham vọng nhưng không có nhân tính dùng nó, hắn sẽ gây ra thảm họa lớn. Với nó, họ có thể hủy diệt ngôn ngữ cổ. Galbatorix cũng không điên rồ làm vậy, nhưng một pháp sư không được rèn luyện, thèm khát quyền lực thì có thể chứ? Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Giờ, Arya, Murtagh và những con rồng là những người duy nhất ngoài tôi biết cái tên đó. Tốt nhất chỉ có từng ấy người thôi.”

    “Và khi anh đi, chúng tôi sẽ phải phụ thuộc vào Arya, nếu cần điều đó.”

    “Cô biết là cô ấy sẽ giúp mà. Nếu có gì thì tôi lo là lo về Murtagh.

    Nasuada trả lời ngay tắp lự. “Không cần đâu. Anh ấy không phải mối nguy với chúng tôi. Không phải lúc này.”

    “Tùy cô thôi. Nếu mục đích của cô là giám sát các pháp sư, vậy thì cái tên của ngôn ngữ cổ là một phần thông tin cần giấu kín.”

    “Nếu đúng thế, thì tôi hiểu được.”

    “Cám ơn. Còn điều này cô cũng cần phải biết.”

    Nasuada cảnh giác hơn. “Ồ?”

    Sau đó, nó nói với cô về ý tưởng đột nhiên xuất hiện của nó về Urgal. Khi nó nói xong, Nasuada im lặng một lúc. Sau đó cô nói, “Anh có nhiều gánh nặng quá.”

    “Phải vậy thôi. Không ai khác có thể... Cô đồng ý không? Đó là cách duy nhất để duy trì hòa bình lâu dài.”

    “Anh có chắc đây là điều khôn ngoan không?”

    “Không hoàn toàn, nhưng tôi nghĩ chúng ta phải thử.”

    “Cả người lùn nữa sao? Có thật sự cần thiết không?”

    “Có. Đây là cách duy nhất. Là điều duy nhất công bằng. Và nó sẽ giúp duy trì thế cân bằng giữa các loài.”

    “Nếu họ không đồng ý thì sao?”

    “Tôi chắc chắn họ sẽ đồng ý.”

    “Vậy thì làm theo ý anh đi. Anh không cần tôi đồng ý – anh đã nói rõ rồi – nhưng tôi sẽ nói đồng ý nếu anh cần. Nếu không, hai mươi, ba mươi năm nữa, chúng ta sẽ có thể phải đối mặt với những vấn đề mà tổ tiên chúng ta đã phải trải qua khi mới tới Alagaësia.”

    Nó hơi cúi đầu. “Tôi sẽ dàn xếp.”

    “Khi nào anh định đi?”

    “Khi Arya đi.”

    “Sớm thế sao?”

    Nasuada dựa vào lan can, mắt nhìn chăm chăm đài phun nước bên dưới. “Anh sẽ trở lại thăm chứ?”

    “Tôi sẽ cố, nhưng... tôi nghĩ là không. Khi Angela đoán định vận mệnh cho tôi, bà ấy nói tôi sẽ không quay lại.”

    “À.” Giọng Nasuada nghèn nghẹn như sắp khóc. Cô quay lại nhìn thẳng nó. “Tôi sẽ nhớ anh.”

    “Tôi cũng nhớ cô.”

    Cô mím môi, như cố kìm nước mắt. Sau đó cô bước lên và ôm nó. Nó ôm cô. Họ đứng vậy vài giây.

    Khi rời ra, nó nói, “Nasuada, nếu cô mệt mỏi với vị trí nữ hoàng, hay muốn một nơi yên bình, hãy tới với chúng tôi. Cô luôn luôn được chào đón. Tôi không thể biến cô thành bất tử, nhưng tôi có thể khiến cô sống lâu hơn người bình thường, và sống khỏe mạnh.”

    “Cám ơn. Tôi rất biết ơn đề nghị đó, và tôi sẽ không quên đâu.” Nhưng , nó có cảm giác cô sẽ không bao giờ rời khỏi Alagaësia, dù cô già thế nào. Cảm giác về trách nhiệm của cô quá lớn.

    Sau đó nó hỏi, “Cô chúc phúc cho chúng tôi chứ?”

    “Tất nhiên.” Cô ôm đầu nó, hôn lên trán nó và nói, “Lời chúc phúc của tôi sẽ đi theo anh và Saphira. Cầu cho bình anh và may mắn sẽ đi theo anh tới bất kỳ nơi đâu.”

    “Và cả cô nữa,” nó nói.

    Cô vẫn đặt tay như vậy một lúc lâu nưa. Sau đó cô buông tay, mở cánh cửa kính và vào phòng, để lại nó một mình trên ban công.


     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Q.4 - Chương 75: Những Lời Hứa, Cũ Và Mới

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: NXB Trẻ†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Từ Ilirea, Saphira bay tới gần trang viên Blödhgarm và các thần tiên dưới quyền đang đóng gói các Eldunarí. Thần tiên sẽ đi từ phía bắc cùng Eldunarí tới Du Weldenvarden, qua các khu rừng rậm tới thành phố thần tiên Sílthrim bên bờ Hồ Ardwen. Tới đó thần tiên và Eldunarí sẽ đợi Eragon và Saphira quay lại từ Vroengard. Sau đó họ sẽ cùng nhau bắt đầu cuộc hành trình rời khỏi Alagaësia, đi theo sông Gaena về hướng đông qua những khu rừng và đồng bằng. Tất cả, trừ Laufin và Uthinarë, sẽ ở lại Du Weldenvarden.

    Quyết định đi theo của thần tiên làm Eragon ngạc nhiên, nhưng nó rất mừng. Blödhgarm đã nói, “Chúng tôi không thể bỏ Eldunarí. Họ và những con rồng non sẽ cần chúng tôi giúp.”

    Eragon và Saphira đã dành nửa tiếng thảo luận cách đưa trứng tới nơi an toàn cùng Blödhgarm. Sau đó Eragon tập hợp các Eldunarí của Glaedr, Umaroth và vài rồng già. Nó và Saphira sẽ cần sử dụng sức mạnh của họ ở Vroengard.

    Rời khỏi thần tiên, Saphira và Eragon bay về hướng tây bắc một cách bình tĩnh hơn nếu so với lần đầu tiên tới Vroengard.

    Một nỗi buồn tràn lên trong Eragon. Lần đầu tiên nó thấy tiếc thương cho bản thân. Saphira cũng buồn – vì phải xa rời Fírnen— nhưng thời tiết đẹp khiến tâm trạng họ khá lên dần. Nhưng Eragon vẫn có chút mất mát. Nó nhìn mảnh đất với một tình yêu mới, vì biết nó sẽ không còn dịp quay trở về.

    HỌ bay qua rất nhiều trảng cỏ, bóng Saphira khiến chim thú bên dưới sợ hãi. Khi đêm đến, họ không t=bay tiếp mà dừng lại dựng trại tại một dong suối nhỏ và quan sát những ngôi sao và nói chuyện về quá khứ và tương lai.

    Tới chiều muộn ngày hôm sau, họ tới làng Urgal ở gần hồ Fläm. Eragon biết nó có thể tìm thấy Nar Garzhvog và Herndall, hội đồng trưởng lão.

    Dù Eragon nói thế nào, urgal vẫn muốn tổ chức tiệc chào đón nó và Saphira. Vì thế nó dành cả tối uống rượu cùng Garzhvog và những con đực. Urgal làm rượu từ quả mọng và vỏ cây còn mạnh hơn loại rượu mạnh nhất của người lùn. Saphira thích loại rượu này hơn nó – đối với nó, vị rượu cứ như trái cây hỏng vậy – nhưng nó vẫn uống để làm hài lòng chủ nhà.

    Rất nhiều Urgal cái tới chỗ nó và SAPhira, tò mò được gặp họ vì rất ít Urgal cái tham dự trận chiến với Triều đình. Họ nhỏ nhắn hơn con đực nhưng cũng cao như vậy. Sừng của họ có vẻ ngắn hơn và duyên dáng hơn, dù vẫn rất to. Đi cùng họ là những Urgal con: con nhỏ không có sừng, con lớn hơn có cái ngà nhỏ trên trán và nhô ra khoảng từ 2 tới 10 phân. Không có sừng, trông chúng giống người tới ngạc nhiên, dù màu da và màu mắt có khác. Rõ ràng vài đứa nhỏ là Kull, vì thậm chsi những con nhỏ cũng cao hơn những đứa cùng trang lứa, và thỉnh thoảng, cao trội hơn bố mẹ. Vậy là, Kull không phải do di truyền. Bố mẹ là Kull cũng có thể sinh ra Urgal thường như bất cứ cặp bố mẹ thường nào.

    Cả tối, Eragon và Saphira uống rượu với Garzhvog. Eragon rơi vào giaascs mộng trong khi lắng nghe tiếng một Urgal ngâm nga về chiến thắng của Nar Garzhvog tại Stavarosk – đó là theo Garzhvog nói với nó, vì nó chẳng hiểu tý gì về tiếng Urgal. Nếu đem so sánh, tiếng người lùn cứ ngọt ngào như mật ong vậy.

    Vào buổi sáng, Eragon thấy mình đầy vết bầm, kết quả của những cú đấm hữu ái từ các Kull trong buổi tiệc.

    Đầu nó ong ong, người cũng vậy.. Nó và SAPhira đi cùng Garzhvog để nói chuyện với Herndall. Mười ba con đực ở trong nhà hội đồng thấm hình tròng với khói bốc nghi ngút. Cửa ra vào chỉ vừa đủ cho đầu Saphira, và những chiếc vảy xanh phản xạ tạo nên những màu sắc lấp lánh chiếu vào trong.

    Những con mẹ cực kỳ lớn tuổi. Vài trong số đó còn mù hoặc móm.. Họ mặc áo choàng có chấm nhưng những mảnh vải treo bên ngoài các ngôi nhà, đó chính là gia huy của từng nhà. Mỗi Herndall cầm một cây gậy có hoa văn chẳng có ý nghĩa gì với Eragon, nhưng nó biết chúng không hề vô nghĩa.

    Với Garzhvog phiên dịch, Eragon nói phần đầu kế hoạch để tránh xung đột trong tương lại giữa Urgal và các giống loài khác. Đối với Urgal đó là trò chơi trong nhiều năm, đó là trò chơi của sức mạnh, tốc độ và lòng kiên gan. Trong đó, Urgal trẻ có thể có được sự vinh quang họ cần để kết bạn tình và có chỗ đứng trong xã hội. Eragon biết những trò chơi đó sẽ chơi với tất cả các loài, nhằm giúp Urgal thử sức mình với những kẻ thù truyền kiếp.

    “Vua Orik và Nữ hoàng Nasuada đã đồng ý rồi,” Eragon nói, “và Arya, giờ là nữ hoàng của thần tiên, cũng đang cân nhắc. Tôi tin rằng cô sẽ chúc phúc cho trò chơi này.”

    Herndall thảo luận vài phút, sau đó con mẹ già nhất, lông tóc bạc trắng sừng gần như gẫy hết, lên tiếng. Garzhvog lại dịch, “Ý kiếm của cậu rất hay đó, Hỏa kiếm. Chúng tôi sẽ nói chuyện với bộ tộc để quyết định thời điểm thi đấu tốt nhất, nhưng chúng tôi sẽ làm.”

    Eragon hài lòng cúi đầu cám ơn.

    Một con mẹ khác lên tiếng. “Chúng tôi thích điều này, Hỏa kiếm, nhưng chúng tôi không nghĩ nó sẽ ngăn chiến tranh giữa những người của chúng tôi. Máu chúng tôi quá nóng, chỉ những trò chơi không thể làm nguội bớt được.”

    Máu rồng thì không thế chắc? Saphira hỏi.

    Một trong những con mẹ chạm vào sừng, “Chúng tôi không nghi ngờ gì sự dũng mãnh của loài rồng, Lưỡi lửa ạ.”

    “Tôi biết giống Urgal máu nóng – hơn tất cả,” eragon nói. “Vì thế tôi có ý tưởng khác.”

    Herndall im lặng lắng nghe nó giải thích, dù Garzhvog có húng hắng như không thoải mái. Khi Eragon nói xong, Herndall không nói hay cử động trong vài phút. Eragon cảm thấy khó chịu vì cái nhìn không chớp mắt của những người còn nhìn được.

    Sau đó Urgal bên phải rung gậy, những vòng tròn đá gắn trên đó rung âm âm trong ngôi nhà đầy khói. Bà ta nói chầm chậm ngọng nghịu như bị nuốt mất lưỡi. “Cậu sẽ làm thế vì chúng tôi sao, Hỏa kiếm?”

    “Vâng,” Eragon nói và cúi đầu.

    “Nếu vậy, Hỏa kiếm và Lưỡi lửa, sẽ là những người bạn vĩ đại nhất của Urgralgra. Chúng tôi sẽ ngàn đời nhớ tên. Chúng tôi sẽ dạy chúng cho mọi thulqna, khắc lên các cột đá và dạy cho những con non khi sừng chúng vừa nhú.”

    “Vậy câu trả lời của các vị là đồng ý?” Eragon hỏi.

    “Đúng.”

    Garzhvog dừng lại và – Eragon nghĩ là nói cho mình nghe – “Hỏa kiếm, cậu không biết điều này có ý nghĩa thế nào đâu. CHúng tôi mắc nợ cậu.”

    “Ông không nợ gì tôi cả,” Eragon nói. “Tôi chỉ mong ngăn được chiến tranh.”

    Nó nói chuyện với Herndall một lát nửa về những phần đặc biệt trong thỏa thuận. Sau đó nó và Saphira tạm biệt và tiếp tục hành trình với Vroengard.

    Khi những ngôi nhà lụp xụp biến mất đằng sau, Saphira nói, Họ sẽ trở thành những Kỵ sĩ giỏi.

    Anh mong em nói đúng.

    Phần còn lại của chuyến hành trình tới Vroengard diễn ra xuôn xẻ. Họ không gặp phải bão biển. Những đám mây mỏng và không gây nguy hiểm cho họ hay những con hải âu bay lượn trên bầu trời.

    Saphira đậu xuống Vroengard trước ngôi nhà họ đã ở qua đêm lần trước. Cô nàng ở đó đợi trong khi Eragon vào rừng đi giữa những rặng cây tối om tới khi thấy vài con chim bóng . Đằng trước và đằng sau chúng, nó gặp vài đám rêu có giòi nhảy mà Nasuada bảo, Galbatorix gọi đó là giòi đất. Eragon dùng tên của mọi cái tên đặt cho chúng những cái tên thích hợp bằng ngôn ngữ cổ. Nó gọi chim bóng là sundavrblaka còn giòi đất là íllgrathr. Cái tên thứ hai làm nó thích thú, vì nó có nghĩa, “kẻ đói khát xấu bụng.”

    Eragon hài lòng quay về với Saphira. Họ nghỉ ngơi và nói chuyện với Glaedr cùng các Eldunarí khác.

    Bình minh lên, họ tới chỗ Tảng đá Kuthian. Họ nói ra tên thật. Cánh cửa mở ra. Eragon, Saphira, Eldunarí đi theo bước xuống hầm mộ bên dưới. Trong động sâu, với ánh sáng của những ngọn đèn đá dầu tận cùng của núi Erolas là chiến binh canh giữ, Cuaroc. Ông ta giúp họ đặt trứng vào từng tráp một. Sau đó họ chất các cái tráp ở gần trung tâm căn phòng, cùng năm Eldunarí ở lại bảo vệ trứng.

    Với sự giúp đỡ của Umaroth, Eragon dùng câu thần chú y hệt lần trước để đặt trứng và tim ròng vào túi không gian đằng sau Saphira, nơi họ không chạm tới được.

    Cuaroc đi cùng họ ra khỏi hầm mộ. Những bước chân bằng kim loại của người đàn ông đầu rồng vang lên loảng xoảng trong hầm.

    Khi đã ra ngoài, Saphira dùng vuốt nắm lấy Cuaroc – vì ông ta quá lớn và nặng không thể ngồi thoải mái trên lưng cô nàng. Cô rồng bay lên khỏi thung lũng nằm giữa Vroengard.

    Saphira bay qua biển, qua rặng Spine với những đỉnh núi như những lưỡi dao băng tuyết và những khe nui snhuw những dòng sông bóng tối. Cô nàng đảo hướng về phía bắc qua Thung lũng Palancar – để cô rồng và Eragon có thể lần cuối nhìn thấy quê nhà thời thơ ấu , dù chỉ từ trên cao – và sau đó qua Vịnh Fundor với những con sóng bạc đầu xô bờ như những ngọn núi biết đi. Ceunon với những mái nhà nhiều tầng là điểm tiếp theo. Nhanh sau đó, Du Weldenvarden xuất hiện với những cây thông cao lớn.

    Họ cắm trại nhiều đêm bên hồ hoặc suối,ánh lửa phản chiếu trên cơ thể kim loại bóng loáng của Cuaroc, trogn khi ếch nhái côn trùng kêu vang vang. Từ xa họ nghe có tiếng sói hú.

    Khi đã ở Du Weldenvarden, Saphira bay khoảng một tiếng tới giữa đại ngàn, nơi lưới bảo vệ của thần tiên ngăn họ không bay thêm nữa. Sau đó cô rồng đỗ xuống và đi qua hàng rào pháp thuật vô hình, Cuaroc sải bước theo. Sau đó họ lại bay tiếp.

    Từng rặng từng rặng cây lướt qua không khác biệt, trừ những loại cây rụng lá – sồi, du, phong, dương lá rung và dương liễu – mọc sát vệ nước. Họ bay qua một ngọn núi mà Eragon quên tên, qua thành phố thần tiên Osilon, qua không biết bao rặng thông. Những cây thông đều là duy nhất nhưng gần như giống hệt nhau.

    Cuối cùng, tối muộn, khi mặt trời và mặt trăng gặp nhau ở chân trời, Saphira tới Ellesméra và đậu xuống một mảnh đất trước những tòa nhà của thành phố thần tiên lớn nhất và đáng tự hào nhất.

    Arya cùng Fírnen đang đợi họ với Roran và Katrina. Khi Saphira tới gần, Fírnen chạy lại giang cánh, gầm vui vẻ khiến những con chim bay lên trời tìm chỗ trốn. Saphira đáp lại khi đứng ở chân sau và nhẹ nhàng đặt Cuaroc xuống.

    Eragon tháo dây buộc chân và trượt xuống khỏi lưng Saphira.

    Roran chayj lại, ôm lấy nó và vỗ vào vai nó trong khi Katrina ôm nó từ bên kia. Eragon cười nói, “A! Dừng lại, để em thở chứ! Thế anh chị thích Ellesméra chứ?”

    “Nó đẹp lắm!” Katrina mỉm cười đáp.

    “Anh nghĩ em đang phóng đại thôi,” Roran nói. “Nhưng nó ấn tượng đúng như em nói. Căn nhà anh chị ở...”

    “Đại sảnh “Tialdarí” Katrina nói.

    Roran gật đầu. “Đó đó. Anh có thêm ý tưởng cho việc xây dựng lại Carvahall/ Và rồi ở Tronjheim và Farthen Dûr …” Anh lắc đầu và huýt sáo.

    Eragon lại cười và bắt đầu đi theo đường rừng tới phía tây Ellesméra. Họ đi cùng nó. Arya đi cùng, nhìn giống nữ hoàng y như mẹ nàng. “Thật vui được gặp lại chàng dưới ánh trăng, Eragon. Chào mừng chàng quay lại.”

    Nó nhìn nàng. “Quả thật là mừng, Khắc tinh của Tà thần ạ.”

    Nàng cười khi nàng dùng danh hiệu đó, và trời bình minh đang sáng dần.

    Khi Eragon vừa tháo yên, cô em nó và Fírnen đã bay lên luôn – dù Eragon biết Saphira kiệt sức vì chuyến hành trình – và cùng nhau biến mất ở phía Vách đá Tel’naeír. Khi chúng ra đi, Eragon nghe Fírnen, Sáng nay anh bắt cho em ba con nai. Chúng đang chờ em ở bãi cỏ bên nhà ông Oromis ấy.

    Cuaroc định đi theo Saphira vì những quả trứng vẫn ở bên cô nàng. Nhiệm vụ của ông ta là bảo vệ chúng.

    Roran và Katrian đưa Eragon Qua những thân cây lớn trong thành phố tới khi tới trảng trống có cây thù du và những cây thục quỳ. Ở đó có những bàn với cơ man thức ăn. Những thần tiên trong những trang phục đẹp nhất, chào đón Eragon với những tiếng reo nho nhỏ, những tiếng ngươi vang như nhạc, và những bài ca và bản nhạc.

    Arya tới đầu bàn tiệc. Con quạ trắng, Blagden, đậu trên một móc treo gần đó, thi thoáng ré lên một đoạn. Eragon ngồi cạnh Arya, ăn uống nhảy múa tới tận tối muộn.

    Khi bữa tiệc gần tàn, Eragon rời đi vài phút và qua khu rừng tối tới chỗ cây Menoa, nhờ vào mùi hương hơn là nhìn đường.

    Những ngôi sao xuất hiên khi nó tới chỗ cây thông đại thụ. Nó dừng lại, thở từ từ và dồn sức trước khi đi qua những rễ cây xung quanh cây Menoa.

    Nó dừng lại trước thân cây khổng lồ và đặt tay lên vỏ cây xù xì. Nó vươn tư tưởng tới trí óc chậm chạp của cái cây từng là tiên nữ. Nó nói.

    Linnëa … Linnëa … Tỉnh dậy! Tôi có chuyện cần nói với bà! Nó đợi nhưng không nhận được trả lời. Nó cảm giác như mình đang giao tiếp với đại dương, bầu trời hay chính mặt đất vậy. Linnëa, tôi phải nói chuyện với bà.

    Một tiếng thở dài dường như lướt qua tâm trí nó. Nó cảm thấy những suy nghĩ, mờ nhạt và xa xôi, một ý nghĩ nói rằng, Chuyện gì vậy, Kỵ sĩ....?

    Linnëa, lần cuối tôi tới đây, tôi nói rằng tôi sẽ cho bà bất cứ thứ gì bà cần để đổi lấy thép sáng bên dưới rễ cây. Giờ tôi sắp rời khỏi Alagaësia, tôi có trách nhiệm hoàn thành điều đó. Bà muốn gì ở tôi, Linnëa?

    Cây Menoa không trả lời, nhưng những cành cây hơi rung động, những chiếc lá kim rơi xuống, một cảm giác phấn khởi bừng lên trong tư tưởng.

    Đi đi..., giọng nói thì thầm, rồi cây rút khỏi tư tưởng Eragon.

    Nó đứng đó thêm vài phút, gọi tên cây, nhưng cây không trả lời. Cuối cùng, Eragon rời đi, cảm giác như là vấn đề vẫn chưa giải quyết xong, dù cây Menoa nghĩ khác.

    Eragon dùng ba ngày tiếp để đọc sách – rất nhiều cuốn tới từ thư viện của Galbatorix và được Vanir đưa tới theo yêu cầu của Eragon. Tối nó ăn cơm với Roran, Katrina và Arya, nhưng thời gian còn lại nó dành cho riêng mình. Thậm chí nó còn không thấy Saphira, vì cô nàng vẫn ở cùng Fírnen tại Vách đá Tel’naeír và chẳng hứng thú với điều gì khác. Tối, những tiếng gầm rống của những con rồng thường xuyên vong trong khu rừng, khiến nó xao lãng khỏi việc nghiên cứu và mỉm cười khi chạm phải tư tưởng của Saphira. Nó nhớ Saphira, nhưng nó biết cô nàng chỉ còn chút ít thời gian cùng Fírnen. Nó mừng cho hạnh phúc của em mình.

    Ngày thứ tư, khi đã học tất cả những gì có thể, nó tới chỗ Arya và nói nàng và các sư gia nghe kế hoạch của nó. Nó mất phần lớn ngày để thuyết phục họ điều nó dự kiến là cần thiết, và hơn nữa, điều đó có thể thành công.

    Sau khi xong, họ đi ăn. Khi trời mờ mờ tối, họ tập hợp ở trảng trống trước cây Menoa: nó, Saphira và Fírnen, Arya, ba mươi tiên nhân trưởng lão và những pháp sư hộ tống, Glaedr cùng những Eldunarí mà Eragon và Saphira mang theo, cùng Hai Người Chăm sóc: tiên nữ Iduna và Nëya, bằng chứng sống cho mối liên kết giữa rồng và Kỵ sĩ.

    Hai Người chăm sóc cởi báo choàng – theo nghi lễ cổ - Eragon cùng những người khác bắt đầu hát. Trong lúc đó Iduna và Nëya nhảy cùng nhau khiến hình xăm rồng trên người họ hòa thành một.

    Khi bài hát lên cao trào, con rồng rùng mình, mở miệng, giang cánh và nhảy lên khỏi da thần tiên, bay lên khỏi trảng trống tới khi chỉ còn đuôi kết nối với người chăm sóc.

    Eragon gọi sinh vật tỏa sáng đó. Khi được chú ý, nó giải thích điều nó muốn và hỏi những con rồng có đồng ý không.

    Hãy làm theo những gì ngươi muốn, Sát vương, sinh vật đó nói. Nếu điều đó mang lại hòa bình cho Alagaësia, chúng ta sẽ không phản đối.

    Sau đó Eragon đọc từ một trong những cuốn sách của Kỵ sĩ, và nói tên của ngôn ngữ cổ trong đầu. Thần tiên và những con rồng hiện diện cho nó mượn sức mạnh, năng lượng tràn vào người nó như một cơn bão lớn. Nhờ có nó, Eragon đọc một câu thần chú nó phải dùng vài ngày để hoàn thành, một câu thần chú sẽ không được dùng trong hàng trăm năm tới: một bùa chú động tới những pháp thuật cổ xưa vĩ đại nằm sâu trong mạch núi lạch sông. Nó làm được điều mới chỉ xảy ra 1 lần duy nhất trong quá khứ.

    Nó tạo ra một mối liên kết mới giữa Kỵ sĩ và rồng.

    Nó không chỉ ràng buộc thần tiên, con người với rồng, mà còn người lùn và Urgal. Mọi loài đều có thể trở thành Kỵ sĩ.

    Khi nó nói từ cuối cùng trong câu thần chú dũng mãnh, bó buộc mọi nơi, trong cả không khí lẫn lòng đất, nó cảm thấy như mọi thứ xung quanh nó – có thể là trong cả thế giới – xoay vần nhè nhẹ. Câu thần chú làm nó, Saphira và những con rồng khác kiệt sức. Nhưng cuối cùng, nó có cảm giác mình đã hoàn thành xong một điều vĩ đại, có thể là kinh thiên động địa nhất đời.

    Arya đòi tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nữa. Eragon mệt nhưng nó vẫn muốn tham gia, muốn tận hưởng cảm giác có nàng, Roran, Katrina và Ismira bên cạnh.

    Nhưng tới giữa bữa tiệc, thức ăn và âm nhạc đối với nó tự nhiên quá mức chịu đựng. Nó xin phép rời khỏi bàn tiệc.

    Anh ổn không? Saphira hỏi, nhìn từ chỗ cô nàng đang ở cùng Fírnen.

    Nó mỉm cười và nói. Chỉ là anh muốn yên tĩnh thôi. Anh sẽ trở lại ngay. Nó rời đi và thong tha qua những cây thông, hít thở sâu không khí mát lành của ban đêm.

    Cách bàn tiệc độ một trăm bước chân, Eragon thấy một thần tiên gầy, vai dô ngồi trên một rễ cây lớn, quay lưng với bữa tiệc. Eragon thay đổi hướng để tránh gặp mặt, nhưng nó đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tiên nhân đó.

    Đó không phải tiên nhân mà là lão đồ tể Sloan.

    Eragon dừng lại vì ngạc nhiên. Nó quên mất rằng lão Sloan – bố của Katrian - ở Ellesméra. Nó chần chừ một lúc rồi bước êm ru về phía lão.

    Cũng như lần trước, Sloan choàng khăn đen trên đầu, che đi đôi tròng mắt trống rỗng. Nước mắt chảy ướt sũng mảnh vải, lông mày lão nhíu mại và tay lão nắm chặt.

    Lão đồ tể nghe thấy Eragon đi tới. Lão quay đầu và nói, “Ai đó? Có phải cô không, Adarë?Tôi đã nói rồi, tôi không cần cô giúp!” Từ ngữ của lão nghe cay nghiệt và giận dữ, nhưng cũng có chút buồn rầu mà Eragon chưa bao giờ nghe thấy.

    “Tôi, Eragon đây,”

    Sloand cứng người như chạm phải miếng sắt nóng. “Mày! Mày tới chế nhạo tao phỏng?”

    “Không, tất nhiên là không rồi,” Eragon nói. Nó ngồi xuống cách đó một quãng.

    “Thứ lỗi vì tôi không tin cậu. Khó mà biết cậu định giúp ngươi hay hại người lắm”

    “Đó còn tùy thuộc vào quan điểm của ông.”

    Môi trên lão cong lên. “Giờ lại là một câu trả lời ranh mãnh của bọn thần tiên như ta từng nghe.”

    Đằng sau nó, thần tiên chơi một bản nhạc mới bằng sáo và tiêu. Những tràng cười vang tới.

    Lão đồ tể ngoái nhìn qua vai. “Ta có thể nghe giọng con bé.” Những giọt nước mắt lại chảy xuống. “Ta có thể nghe giọng nói của con gái ta, nhưng ta lại không nhìn thấy. Và phép thuật quỷ tha ma bắt của cậu không cho ta nói chuyện với nó.”

    Eragon im lặng không biết nói gì.

    Sloan dựa đầu lên gốc cây, yết hầu trồi sụt. “Thần tiên nói rằng, đứa bé Ismira, vẫn khỏe mạnh.”

    “Vâng. Nó là đứa bé khỏe nhất, lắm mồm nhất tôi từng biết. Đó sẽ là một cô gái tốt.”

    “Thế thì tốt.”

    “Ông sống thế nào? Vẫn tiếp tục tạc khắc chứ?”

    “Thần tiên đã cho cậu biết về hoạt động của ta, đúng không?” Khi Eragon nghĩ câu trả lời – nó không muốn Sloan biết nó từng ghé thăm lão – thì lão đồ tể nói, “Ta đoán là thế. Ta sống thế nào ư? Ta giống trong bóng tối, như từ hồi ở Helgrind, chẳng có gì làm ngoài ngọ nguậy ngón cái trong khi thần tiên liên hồi quấy rầy lải nhải.”

    Lại những tiếng cười vọng tới. Eragon có thể nghe ra giọng Katrina.

    Mặt lão Sloan cau lại. “Và giờ ngươi đến và mang con bé tới Ellesméra. Tra tấn ta thế còn chưa đủ sao? Không, ngươi đang tra tấn ta rằng con gái và cháu ngoại ta đang ở đây, mà ta lại không được nhìn chúng, chứ đừng mơ tới gặp chúng.”

    Sloan nhe răng như định lao tới. “Cậu là thằng con hoang vô tâm.”

    “Tôi có tâm chứ, nhiều là khác,” Eragon nói, dù nó biết lão đồ tể sẽ không hiểu.

    “Bah!”

    Eragon chần chừ. Tốt hơn là cứ để Sloan tin rằng Eragon muốn làm tổn thương lão hơn là nói rằng nỗi đau của lão là do Eragon quên mất về lão.

    Lão đổ tề quay đầu đi, nước mắt lại giàn giụa. “Đi đi,” lão nói. “Để ta một mình. Và dừng làm phiền ta nữa, Eragon, không ta thề một trong hai sẽ phải chết.”

    Eragon chọc đất, sau đó đứng lên và nhìn Sloan. Nó không muốn đi. Điều nó làm cho lão Sloan là mang Katrina tới Ellesméra khiến nó thấy mình độc ác. Cảm giác tội lỗi gặm nhấm Eragon. Cuối cùng nó quyết định và thấy bình tâm trở lại.

    Nó thì thầm dùng tên của ngôn ngữ cổ để thay đổi câu thần chú đặt trên Sloan. Nó mất hơn một phút. Khi nó gần hoàn tất, Sloan nghiến chặt răng rống lên. “Dừng mấy lời thì thầm nguyền rủa của mày lại, Eragon và đi đi. Để ta lại, đồ chết tiệt! Để ta lại!”

    Nhưng, Eragon không đi mà bắt đầu câu thần chú mới. Nó dùng những kiến thức của Eldunarí và những Kỵ sĩ đã sánh đôi cùng những con rồng đó để hát một câu thần chú nuôi dưỡng và phục hồi cái từng có. Đó là một công việc khó, nhưng khả năng của Eragon giờ đã tốt hơn trước. Nó có thể hoàn thành điều nó muốn.

    Khi Eragon hát, Sloan động đậy, rồi nguyền rủa và cào hai tay lên má và trán như bị ngứa.

    “Chó chết! Mày làm gì tao thế này!”

    Eragon kết thúc. Nó ngồi xuống, tháo dải băng quanh đầu lão Sloan. Sloan rít lên khi cảm nhận miếng vải bị vứt đi. Lão vươn tay ngăn Eragon lại, nhưng quá chậm. Lão với tay vào không khí.

    “Mày muốn lấy cả lòng tự trọng của tao đi sao?” Sloan nói, trong giọng chất chứa thù hận.

    “Không,” Eragon đáp. “Tôi muốn trả lại nó. Mở mắt ra.”

    Lão đồ tể lưỡng lự. “Không, không thể. Mày muốn lừa tao.”

    “Tôi làm thế bao giờ chưa? Mở mắt ra, bác Sloan, và nhìn con gái và cháu ngoại đi.”

    Sloan rùng mình, vô cùng chậm, mí mắt rung rung và mở ra, thay vì hai hốc mắt trống rỗng là hai con mắt linh động. Không giống đôi mắt vốn có, đôi mắt mới của lão Sloan màu xanh lam như bầu trời giữa trụa và sáng tới giật mình.

    Sloan chớp mắt, con ngươi nhòe đi để điều tiết. Sau đó lão bật nảy người lên và nhìn khắp rễ cây và lễ hội. Ánh sáng từ ngọn đèn của thần tiên chiếu sáng khuôn mặt lão. Lão dường như hạnh phúc và tràn đầy sức sống. Sự thay đổi cảm xúc của lão thật đáng ngạc nhiên. Eragon cảm thấy nó đang khóc khi nhìn ông lão này.

    Sloan tiếp tục nhìn rễ cây, như một lữ khách nhìn con sông lớn trước mặt. Lão khàn giọng nói. “Nó đẹp quá. Cả hai đều rất đẹp.” Một tràng cười khác lại vang lên. “Và...con bé có vẻ hạnh phúc. Và Roran cũng vậy.”

    “Từ giờ, ông có thể nhìn thấy họ nếu muốn,” Eragon nói. “Nhưng phép thuật sẽ không cho ông nói chuyện, xuất hiện hay liên lạc với họ. Nếu ông thử, tôi sẽ biết.”

    “Ta hiểu,” Sloan lầm bầm. Lão quay lại, dán mắt vào Eragon không rời. Hàm lão mở ra ngậm vào một lúc, như đang nhai gì đó. Rồi lão nói, “Cám ơn.”

    Eragon gật đầu hiểu. “Tạm biệt, bác Sloan. Tôi hứa từ giờ bác sẽ không thấy tôi nữa đâu.”

    “Tạm biệt, Eragon.” Lão đồ tể quay đầu thêm lần nữa nhìn bữa tiệc của thần tiên.


     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Q.4 - Chương 76: Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: NXB Trẻ†¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Khi Eragon bước ra khỏi toàn nhà lớn, nó đột nhiên thấy bà lang Angela. Bà đang ngồi khoanh chân ở một góc khuất sau cửa. Bà hình như đang ngồi đan một cái mũ màu xanh trắng có những chữ rune kỳ lạ ở phần dưới. Nó không hiểu ý nghĩa. Cạnh bà là ma mèo Solembum, đầu đặt trên lòng bà, còn một cái chân to tướng đặt ở đầu gối.

    Eragon dừng lại vì ngạc nhiên. Nó đã không thấy cả hai người từ khi – nó mất một lúc mới nhớ ra – ngay sau trận chiến ở Urû’baen kết thúc. Họ dường như đã biến mất.

    “Xin chào,” bà Angela nói không thèm ngước nhìn lên.

    “Cháu chào bà,” Eragon đáp. “Bà đang làm gì thế.”

    “Đan mũ.”

    “Cháu thấy rồi, nhưng sao lại ở đây?”

    “Vì ta muốn gặp cháu.” Những cây kim đan kêu lách cách đều đặn, chuyển động nhịp nhàng như những lưỡi lửa. “Ta đã nghe rằng cháu, Saphira, những quả trứng và Eldunarí sẽ rời khỏi Alagaësia.”

    “Như bà đã tiên đoán,” nó nhắc lại, thất vọng vì bà đã phát hiện ra điều đáng ra là bí mật sâu kín nhất. Bà không thể nào nghe trộm nó và Nasuada nói chuyện – lưới phòng hộ của nó đã ngăn chặn chuyện đó – và theo như nó biết, không ai nói với bà hay Solembum về sự tồn tại của những quả trứng hay Eldunarí.”

    “Ừ, nhưng ta không nhìn trước được chuyện cháu sẽ ra đi.”

    “Sao bà biết được? Từ Arya à?”

    “Cô ấy á? Ha! Không đâu. Ta có nguồn thông tin riêng.” Bà ngừng kim đan mà nhìn nó, ánh mắt lấp lánh. “Ta sẽ không cho cháu biết đâu. Sau cùng thì ta cũng phải giữ cho mình vàibí mật chứ.”

    “Hmph.”

    “Hmph cái đầu cháu. Nếu cháu định tò mò tọc mách, ta sẽ không tới gặp cháu nữa.”

    “Cháu xin lỗi. Cháu chỉ cảm thấy có chút... khó ở.” Sau một lúc, Eragon nói. “Vì sao bà muốn gặp cháu.”

    “Ta muốn nói tạm biệt và chúc cháu may mắn.”

    “Cám ơn bà.”

    “Mmh. Đừng chất nhiều thứ trong đầu quá cháu ạ. Hãy ra ngoài trời nhiều vào.”

    “Vâng, cháu sẽ nhớ. Còn bà và Solembum thì sao? Và sẽ ở đây một thời gian để trông chừng Elva chứ? Bà đã nói là có thể mà.”

    Bà lang khụt khịt không ra dáng phụ nữ chút nào. “Ở lại sao? Sao ta có thể ở lại khi Nasuada định theo dõi mọi pháp sư trên mảnh đất này?”

    “Bà cũng về chuyện đó rồi à?”

    Bà nhìn nó. “Ta không đồng tình. Ta tuyệt đối không đồng tình. Ta không thích bị đối xử như một đứa trẻ hư. Không, giờ là lúc ta và Solembum tới những nơi thân thiện hơn: rặng Beor, hoặc có lẽ là Du Weldenvarden.”

    Eragon lượng lự một lúc rồi nói, “Bà có muốn đi cùng cháu và Saphira không?”

    Solembum mở một mắt và nhìn nó một giây trước khi nhắm mắt lại.

    “Cháu thật tốt bụng,” Angela nói. “Nhưng chúng ta đành từ chối thôi. Ít nhất là vào thời điểm này. Ngồi canh giữ các Eldunarí và huấn luyện những Kỵ sĩ mới chán lắm... mặc dù, nuôi dưỡng một bầy rồng thì chắc chắn rất vui. Nhưng không; vào thời điểm này, ta và Solembum sẽ ở lại Alagaësia. Hơn nữa, ta muốn quan sát Elva vài năm nữa, kể cả khi ta không ở bên cô bé đó.”

    “Không phải bà có hứng thú với những sự kiện đặc biệt sao?”

    “Ừ. Chúng tạo nên hương vị cuộc sống mà.” Mà giơ cái mũ đan dở lên. “Cháu có thích không?”

    “Đẹp ạ. Màu xanh rất dễ thương. Nhưng những chữ rune này nói gì thế?”

    “Raxacori - Ồ, không có gì. Dù gì nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với cháu. Đi an toàn nhé, Eragon. Và nhớ đề phòng những con sâu tai và chuột hoang đó. Lũ chuột đó thật là kinh khủng.”

    Nó cười. “Cháu chúc bà cũng Solembum thượng lộ bình an.”

    Ma mèo lại mở mắt. Thượng lộ bình an nhé.

    Eragon rời tòa nhà và đi lang thang trong thành phố tới khi tới ngôi nhà mà bác Jeod cùng vợ, Helen đang sống. ĐÓ là một căn hộ rộng rãi, với những bức tường cao, khu vườn lớn và những người phục vụ đang cúi đầu ở lối vào. Helen luôn thích làm quá. Vì đã cung cấp cho Varden – và giờ là vương quốc của Nasuada – nhiều thứ, bà nhanh chóng xây dựng được một nghiệp đoàn thương mại lớn hơn hồi ông Jeod còn ở Teirm.

    Eragon thấy bác Jeod đang tắm rửa sửa soạn cho bữa ăn tối. Sau khi từ chối ăn tối cùng họ, Eragon dành vài phút giải thích cho bác Jeod nghe những điều nosd dã nói với Nasuada. Lúc đầu bác Jeod ngạc nhiên và có phần thất vọng, nhưng cuối cùng bác đồng ý rằng đó là điều cần thiết. Cũng như với Nasuada và bà lang Angela, Eragon cùng mời bác đi cùng.

    “Cháu đang quyến rũ bác đó,” bác Jeod nói. “Nhưng chỗ của bác là ở đây. Bác có công việc của mình, và đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, Helen được hạnh phúc. Ilirea đã trở thành nhà của chúng ta, và chúng ta không muốn dọn đồ chuyển đi nơi khác.”

    Eragon hiểu và gật đầu.

    “Nhưng nếu cháu tới nơi chỉ có rồng và Kỵ sĩ tới, vậy thì nói cho bác xem ở phía đông là gì? Có biển nữa không”

    “Nếu bác đi đủ xa.”

    “Và sau đó thì sao?”

    Eragon nhún vai. “Hầu hết đều là hoang đảo, đó là theo như Eldunarí nói. Cháu không nghĩ trong một thế kỷ qua có nhiều thay đổi đâu.”

    Sau đó bác Jeod tới gần nó hơn và hạ giọng, “Vì cháu sắp rời đi... nên bác sẽ nói cho cháu nghe điều này. Cháu còn nhớ khi ta nói với cháu về Arcaena, hội bảo tồn tri thức văn hóa trên toàn Alagaësia?”

    Eragon gật đầu. “Bác nói Nhà tu Heslant thuộc về số đó.”

    “Bác cũng vậy.” Trước cái nhìn ngạc nhiên của Eragon, bác jeod ngượng ngùng lùa tay vào tóc. “Bác đã gia nhập từ rất lâu rồi, khi bác còn trẻ và muốn cống hiến vì một cái gì đó. Bác đã cung cấp thông tin và giấy tờ cho họ trong nhiều năm rồng. Họ cũng giúp đỡ bác. Dù gì bác nghĩ cháu phải biết. Bác chỉ nói điều này với mỗi Brom thôi.”

    “Không nói với cả bác Helen sao?”

    “Ừ, không nói với cả bà ấy... Dù gì thì khi ta viết xong cuộc hành trình của cháu cùng Saphira và sự nổi dậy của quân Varden, ta sẽ đưa nó tới cho tu viện trên rặng Spine, và đó sẽ là những chương mới của Domia abr Wyrda. Câu chuyện về cháu sẽ không bị lãng quên đâu, Eragon ạ. Ít nhất ta có thể hứa điều này với cháu.”

    Eragon thấy việc đó có sức ảnh hưởng tới kỳ lạ. “Cám ơn bác.” Nó nói và nắm lấy cánh tay Jeod.

    “Và bác cũng cám ơn cháu, Eragon Khắc tinh của Tà thần.”

    Sau đó, Eragon trở về đại sảnh, nơi nó và Saphira sống cùng Roran và Katrina. Họ đang đợi cơn nó.

    Sau bữa tối, họ chỉ nói chuyện về Arya và Fírnen. Eragon không nói gì về kế hoạch rời đi tới khi thức ăn đã hết và ba người họ - và cả đứa nhỏ - nghỉ ngơi ở một căn phòng nhìn ra ngoài sân. Saphira đang nằm ngủ cùng Fírnen. Họ ngồi đó uống rượu và trà, cùng ngắm mặt trời lặn.

    Khi thời điểm thích hợp tới, Eragon mới mở lời. Đúng như nó nghĩ, Katrina và Roran buồn và cố thuyết phục nó đổi ý. Eragon phải mất gần cả giờ mới nói được hết nước hết cái với họ, vì họ tranh cãi với nó ở từng luận điểm và không chịu tiếp tục tới khi nó đưa ra câu trả lời thỏa đáng.

    CUối cùng, Roran nói, “Chết tiệt, chú là thành viên của gia đình này! Chú không thể đi được!”

    “Em phải đi. Anh biết điều đó rõ như em vậy; chỉ là anh không muốn thừa nhận thôi.”

    Roran dộng nắm đấm xuống bàn sau đó đi tới cánh cửa sổ đang mở, quai hàm mím chặt.

    Đứa bé ọ ẹ, và Katrina nói, “Ngoan nào, shh,” và vỗ lưng con bé.

    Eragon tới cạnh Roran. “Em biết đây không phải điều anh muốn. EM cũng không muốn, nhưng em không còn lựa chọn nào khác.”

    “Tất nhiên là chú có. Chú, mọi người ai cũng có quyền lựa chọn.”

    “Đúng, nhưng đây là điều đúng đắn.”

    Đằng sau họ, Katrina nói, “Nếu em đi, em không thể trở thành chú Ismira. Chẳng nhẽ con bé sẽ lớn lên mà không biết mặt em sao?”

    “Không,” Eragon nói và tới chỗ chị. “Em vẫn có thể nói chuyện với con bé, và em sẽ quan sát xem cô bé có được bảo vệ tốt không. Em có thể thường xuyên gặp mặt nó.” Nó quỳ xuống và giơ một ngón tay. Con bé nắm chặt kinh khủng.

    “Nhưng em không ở đây.”

    “Không... em sẽ không ở đây.” Eragon nhẹ nhàng rút tay ra và về đứng cạnh Roran. “Em nói rồi đó, anh chị có thể đi cùng em.”

    “Và từ bỏ Thung lũng Palancar ư? Roran lắc đầu. “Chú Host và những người khác đã chuẩn bị quay về rồi. Chúng ta sẽ xây dựng lại làng Carvahall thành ngôi làng đẹp nhất rặng Spine. Em có thể giúp, nó sẽ giống như xưa thôi.”

    “Em ước mình có thể.”

    Bên dưới, Saphira gầm gừ gì đó trong họng và nựng nựng cổ Fírnen. Con rồng xanh nằm sát lại hơn.

    Roran trầm giọng nói, “Không còn cách khác hả Eragon?”

    “Em và Saphira không nghĩ ra cách khác.”

    “Chết tiệt – thế này chẳng ra sao cả. Em không thể nào một mình sống nơi rừng thiêng nước độc được.”

    “Em không hoàn toàn cô đơn đâu. Blödhgarm và vài thần tiên khác sẽ đi cùng bọn em.”

    Roran vẫy tay thiếu kiên nhẫn. “Em biết ý anh là gì mà.” Anh gãi gãi bộ râu và chống tay vào bậu cửa đá bên dưới. Eragon có thể thấy những cơ bắp trên cánh tay anh căng lên chùng xuống. Sau đó Roran nhìn nó và nói, “Khi tới đó rồi em sẽ làm gì?”

    “Tìm một ngọn đồi, một vách núi và xây một căn nhà trên đó: một căn nhà đủ lớn cho tất cả những con rồng và giữ chúng được an toàn. Còn anh? Vi đã xây lại làng rồi anh sẽ làm gì?”

    Một nụ cười nhàn nhạt trên mặt Roran. “Cũng tương tự với em. Anh định xây một lâu đài ở đỉnh ngọn đồi chúng ta vẫn hay nói tới ấy. Không phải một lâu đài lớn đâu; chỉ là có tường đá để ngăn bất cứ Urgal nào định tấn công. Có lẽ sẽ mất vài năm, nhưng sau đó bọn anh sẽ có cách để tự bảo vệ mình, không giống như hồi bọn Ra’zac tới cùng tụi lính.” Anh liếc nhìn Eragon. “Bọn anh cũng sẽ giành một căn phòng cho rồng đấy.”

    “Anh có thể để phòng cho hai con rồng không?” Eragon chỉ về Saphira và Fírnen.”

    “Chắc là không… SAphira cảm thấy thế nào về việc phải rời xa cậu ấy?”

    “Cô nàng không thích, nhưng cũng biết đó là điều cần thiết.”

    “Mmh.”

    Ánh nắng vàng ruộm của ngày tàn chiếu lên khuôn mặt Roran: Eragon ngạc nhiên vì thấy những dấu hiệu của nếp nhăn trên trán và quanh mắt anh họ mình. Nó thấy dấu hiệu của tuổi trung niên đang tới. Cuộc đời thật ngắn ngủi.

    Katrina đặt Ismira xuống nôi. Sau đó chị tới đứng cạnh họ và đặt tay lên vai Eragon. “Bọn chị sẽ rất nhớ em, Eragon.”

    “Và em cũng vậy,” nó nói và chạm vào tay chị. “Dù sao chúng ta cũng chưa phải chia tay ngay đâu. Em muốn cả ba cùng em tới Ellesméra. Mọi người sẽ thích lắm đấy. Và như vậy chúng ta sẽ có vài ngày bên nhau.”

    Roran quay đầu nhìn Eragon. “Chúng ta đâu thể đi cả một chặng đường dài cùng Ismira. Con bé còn nhỏ quá. Trở về thung lũng Palancar đã mệt lắm rồi, tới Ellesméra. Nằm ngoài khả năng.”

    “Kể cả trên lung rồng sao?” Eragon cười trước vẻ ngạc nhiên của họ. “Arya và Fírnen đồng ý đưa mọi người tới Ellesméra trong khi Saphira và em đi lấy những quả trứng ở nơi được giấu.”

    “Bay tới Ellesméra mất bao lâu?” Roran nhíu mày hỏi.

    “Một tuần hoặc hơn. Arya định tới thăm Vua Orik ở Tronjheim trên đường. Mọi người sẽ được ấm áp và an toàn trên suốt cuộc hành trình. Ismira sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”

    Katrina nhìn Roran, Roran nhìn chị. Chị nói, “Được tiễn Eragon cũng tốt, và em luôn được nghe kể về vẻ đẹp của những thành phố thần tiên…”

    “Em chắc là muốn chứ?”

    Chị gật đầu. “Miễn là anh đi cùng mẹ con em.”

    Roran im lặng một lúc. Sau đó anh nói, “Ừm, anh sẽ nói với chú Horst và mọi người đi trước.” Anh cười khúc khích. “Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ được nhìn thấy dãy núi Beor hay đứng tại một thành phố của thần tiên. Vậy thì sao lại không đi chứ? CHúng ta có cơ hội cơ mà.”

    “Vậy thì quyết định như thế,” Katrina vui vẻ nói. “Chúng ta sẽ tới Du Weldenvarden.”

    “Chúng ta sẽ trở về thế nào?”

    “TRên lung Fírnen,” Eragon đáp. “Hoặc Arya sẽ cho người đưa anh chị về Thung lũng Palancar, nếu anh chị muốn đi trên lưng ngựa.”

    Roran nhăn mặt. “Không, không dung ngựa đâu. Nếu anh mà còn đi ngựa nữa, chắc anh tổn thọ quá.”

    “Ồ, Vậy là anh không cần Hỏa tuyết nữa à?” Eragon nói, nhướn một bên long mày khi nói tới con ngựa nó tặng cho Roran.

    “Em hiểu ý anh mà. Anh rất mừng vì có Hỏa Tuyết, kể cả cho giờ anh không cần tới nó.”

    “Mm-hmm.”

    Họ đứng bên cửa sổ thêm khoảng một tiếng nữa – khi mặt trời đã lặn và bầu trời đổ màu huyết dụ rồi tối đen và những ngôi sao xuất hiện – bàn luận về chuyến hành trình sắp tới và những thứ Eragon và SAphira cần mang đi khi rời khỏi Du Weldenvarden tới điểm dừng chân kế tiếp. Đằng sau họ, Ismira ngủ ngon lành, bàn tay co lại thành một nắm đấm nhỏ xinh đặt dưới cằm.

    Sáng hôm sau, Eragon dung chiếc gương bạc trong phòng để lien lạc với Orik ở Tronjheim. Nó phải đợi vài phút, nhưng sau đó khuôn mặt Orik xuất hiện, tay cầm chiếc lược ngà để chải râu.

    “Eragon!” Orik reo lên hứng khởi. “Cậu thế nào rồi? Lâu lắm rồi chúng ta mới nói chuyện đó.”

    Eragon có chút cảm giác tội lỗi mà đồng tình. Sau đó nó nói với Orik về quyết định rời đi và lý do. Orik dừng lại nghe mà không ngắt lời, nhưng rất ngưng trọng. Khi Eragon nói xong, Orik cất tiếng, “Tôi mừng vì cậu phải đi, nhưng tôi đồng ý, đó là điều cậu phải làm. Tôi cũng đã nghĩ ngợi về chuyện đó rồi – tôi lo lắng về nơi rồng sống – nhưng tôi không nói ra thôi, vì những con rồng có quyền được sống trên mảnh đất này cũng như chúng ta, kể cả khi chúng ta không thích chúng vì chúng xơi Feldûnost và thiêu trụi những ngôi làng. Nhưng, nuôi chúng ở nơi khác vẫn tốt hơn.”

    “Tôi mừng vì ngài đồng tình,” Eragon nói. Nó nói với Orik về ý định với Urgal, và sau đó liên quan tới cả người lùn. Lần này Orik hỏi rất nhiều, và Eragon có thể thấy sự nghi ngờ nơi ông.”

    Sau một quãng dài im lặng, Orik nhìn bộ râu và nói, “Nếu cậu hỏi điều này với bất cứ grimstnzborithn trước tôi, họ sẽ trả lời rằng không. Nếu cậu hỏi tôi điều này trước khi chúng ta đánh bại Triều đình, tôi cũng nói không. Nhưng giờ, khi đã chiến đấu sánh vai cùng Urgal, và sau khii thấy mình vô dụng thế nào trước Murtagh, Thorn cũng như Galbatorix và con quái vật Shruikan... giờ tôi không còn cảm nhận như cũ.” Ông ngước nhìn Eragon sau cặp lông mày rậm. “Có thể tôi sẽ mất vương miện, nhưng thay mặt cho knurlan ở mọi nơi, tôi sẽ đồng ý – vì lợi ích của họ, dù họ có nhận ra hay không.”

    Một lần nữa Eragon thấy tự hào vì Orik là anh kết nghĩa của mình. “Cám ơn,” nó nói.

    Orik cười, “Người dân của tôi không thích điều này, nhưng tôi mừng vì nó. Khi nào chúng ta sẽ biết?”

    “Vài ngày nữa. Một tuần là cùng.”

    “Chúng ta có cảm thấy gì không?”

    “Có lẽ. Tôi sẽ hỏi Arya. Nhưng tôi sẽ liên lạc với ngài ngay khi xong việc.”

    “Tốt. Vậy chúng ta sẽ nói chuyện sau. Thượng lộ bình anh và chân cứng đá mềm nhé, Eragon.”

    “Cầu chúc Helzvog luôn bảo vệ ngài.”

    ***

    Ngày tiếp theo, họ rời Ilirea.

    Đó là một sự kiện mang tính riêng tư, không có các nghi lễ. Eragon thấy thế lại hay. Nasuada, Jörmundur, Jeod, và Elva gặp mặt họ ở ngoài cổng nam thành phố, nơi Saphira và Fírnen ngồi cạnh nhau, chạm đầu vào nhau trong khi Eragon và Arya sắp xếp yên. Roran và Katrina tới sau đó một lúc: Katrina ôm một cái chăn với Ismira ở trong. Roran cầm hai cái túi đựng đầy chăn, thức ăn, và những đồ cần thiết khác trên hai vai.

    Roran đưa hành lý cho Arya. Nàng buộc lên lưng Fírnen.

    Sau đó Eragon và Saphira tạm biệt lần cuối. ĐỐi với Eragon điều này khó hơn với Saphira. Nhưng không phải chỉ mình nó khóc; cả Nasuada và Jeod đều quệt nước mắt khi ôm nó và chúc nó và Saphira những điều tốt lành nhất. Nasuada cũng tạm biệt Roran và cám ơn anh vì sự cống hiến trong cuộc chiến chống Triều đình.

    Cuối cùng, khi Eragon, Arya, Roran và Katrina leo lên lưng rồng, một người phụ nữ gọi to, “Đợi đã!”

    Eragon dừng lại khi đang đặt chân lên chân trước Saphira. Chị Birgit đang sải bước tới từ phía cổng thành, bộ váy xám bay bay. Đằng sau chị là cậu con trai nhỏ, Nolfavrell, sải bước với vẻ vô vọng trên mặt. Birgit một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên gỗ tròn.

    Bụng Eragon quặn lại.

    Những hộ vệ của Nasuada ngáng đường, nhưng Roran hét, “Để họ qua!”

    Nasuada ra hiệu cho họ bước sang bên.

    Birgit không chậm bước tới Roran.

    “chị Birgit, đừng mà,” Katrina thì thào nói, nhưng người phụ nữ lờ đi. Arya quan sát họ không chớp mắt, tay đặt trên kiếm.

    “Cây búa dũng mãnh. Tôi luôn nói rằng tôi sẽ trả thù cho cái chết của chồng tôi, và giờ tôi có quyền làm điều đó. Anh sẽ đánh trả hay trả món nở này đây?”

    Eragon tới đứng cạnh Roran. “chị Birgit, sao chị phải làm thế? Sao lại là lúc này? Chị không thể tha thứ cho anh ấy và để nỗi đau vào dĩ vãng à?”

    Anh có muốn em ăn cô ta không? Saphira hỏi.

    Chưa đâu.

    Birgit bỏ qua nó và nhìn chằm chằm Roran.

    “Mẹ à,” Nolfavrell nói, giật giật váy mẹ, nhưng chị không phản ứng.

    Nasuada tới gần. “Tôi biết cô,” cô nói với Birgit. “Cô đã chiến đấu cùng những người lính của tôi trong trận chiến,”

    “Đúng, thưa Nữ hoàng.”

    “cô với Roran có thù oán gì? Anh ấy là một chiến binh giỏi, và tôi sẽ không hài lòng nếu mất đi anh ấy.”

    “Chính vì anh ta và gia đình anh ta mà những tên lính đã giết chết chồng tôi.” Chị nhìn Nasuada một lúc. “Ra’zac đã ăn thịt anh ấy, thưa Nữ hoàng. Họ ăn anh ấy và không thèm nhả xương. Tôi không thể tha thứ, và tôi sẽ báo thù.”

    “Đó không phải lỗi của Roran,” Nasuada nói. “Đây là chuyện chẳng ra sao cả, và tôi không cho phép.”

    “Không, đúng đó,” Eragon nói mặc dù rất ghét. “Theo phong tục của chúng tôi, cô ấy có quyền đòi nợ máu đối với bất cứ ai chịu trách nhiệm vì cái chết của Quimby.”

    “Nhưng đó đâu phải lỗi của Roran!” Katrina hét lên.

    “có đó,” Roran thấp giọng nói. “Anh nên ra đầu hàng. Anh có thể dụ chúng đi. Hoặc anh có thể tấn công. Nhưng anh đã không. Anh đã trốn, và vì thế Quimby chết.” Anh liếc nhìn Nasuada. “Đó là vấn đề của chúng tôi, thưa Nữ hoàng. Đó là vấn đề danh dự, cũng giống như là Thách đấu trường đao đối với cô.”

    Nasuada nhăn mày và nhìn Eragon. Nó gật đầu, cô cực kỳ lưỡng lự và lùi lại.

    “Sẽ thế nào đây, Cây búa dũng mãnh?” Birgit hỏi.

    “Eragon và tôi đã giết chết Ra’zac ở Helgrind,” Roran nói. “Thế còn chưa đủ sao?”

    Birgit lắc đầu, sự quyết tâm chưa bao giờ lay chuyển. “Chưa.”

    Roran ngừng lại và cổ cứng lên. “Vậy đây là điều chị muốn, đúng không Birgit?”

    “Đúng.”

    “Vậy thì tôi sẽ trả nợ.”

    Khi Rora nói, Katrina kêu lên một tiếng và lao vào giữa anh và Birgit, trong khi vẫn ôm con. “Không được! Cô không thể lấy anh ấy đi! Không phải lúc này! Sau tất cả những gì chúng tôi đã trải qua.”

    Gương mặt Birgit vẫn lạnh như đá, chị không lùi lại. Roran cũng không tỏ thái độ gì. Anh chỉ ôm eo Katrina và đẩy nhẹ cô sang một bên. “Ôm chị hộ anh nhé?” anh lạnh lùng nới với Eragon.

    “roran...”

    Anh họ nó chỉ nhìn, sau đó quay lại với Birgit.

    Eragon ôm lấy vai Katrina để chị không lao tới. Nó nhìn Arya vẻ vô vọng. Nàng liếc nhìn thanh kiếm, và nó lắc đầu.

    “Thả chị ra! Thả ra!” Katrian hét lên. Đứa bé trong tay chị bắt đầu gào khóc.

    Roran không rời mắt khỏi người phụ nữ phía trướ. Anh tháo thắt lưng và ném xuống đất, cùng với thanh đoản kiếm và cây búa mà Varden đã tìm thấy trên phố của Ilirea sau khi Galbatorix chết. Sau đó Roran mở toang áo để trần bộ ngực.

    “Eragon, tháo bỏ lưới phòng ngự đi,” anh nói.

    “Em...”

    “Không nhưng nhị gì!”

    “Roran, không!” Katrina hét lên. “Anh phòng vệ đi!”

    Anh ấy điên rồi, Eragon nghĩ nhưng không nói ra. Nếu nó ngăn Birgit, nó sẽ khiến Roran xấu hổ, và những người dân Thung lũng Palancar sẽ không còn tôn trọng anh nữa. Và Eragon biết, Roran thà chết còn hơn.

    Nhưng Eragon cũng không muốn Birgit giết Roran. Anh có thể để chị có được điều mình muốn, nhưng không hơn. Nó thì thầm bằng ngôn ngữ cổ - để không ai nghe thấy những từ ngữ nó dùng – nó làm theoo Roran yêu cầu, nhưng cũng đặt thêm ba lá chắn mới: một để bảo vệ xương cổ khỏi những vết thương nguy hiểm; một để tránh vỡ sọ; một để bảo vệ nội tạng. Eragon tự tin rằng anh có thể chữa lành các điểm khác, miễn là Birgit không cắt rời tứ chi Roran.

    “Xong,” nó nói.

    Roran gật đầu và nói với Birgit. “Chị hãy trả thù đi, và kết thúc thù hận giữa chúng ta.”

    “Anh sẽ không đánh trả chứ?”

    “Không.”

    Birgit nhìn nó một lúc; sau đó chị ném khiên xuống, bước tới kề kiếm vào ngực Roran. Nói đủ lớn để mình Roran nghe thấy – dù Eragon và Arya cũng nghe được nhờ thính giác nhạy như mèo của mình – chị nói, “Tôi yêu Quimby. Anh ấy là cuộc đời của tôi và anh ấy chết chỉ vì anh.”

    “Tôi xin lỗi,” Roran thì thầm.

    “Birgit,” Katrina cầu xin. “Xin đừng...”

    Không ai di chuyển, kể cả những con rồng. Eragon nín thở. Tiếng khóc nấc nghẹn của đứa nhỏ là âm thanh lớn nhất.

    Sau đó Birgit hạ kiếm khỏi ngực Roran. Cô nắm lấy bàn tay phải của anh và cứa một nhát trong lòng bàn tay. Roran nhăn mặt vì nhát cắt, nhưng anh không rụt tay lại.

    Một vết đỏ sậm chạy dọc da anh. Máu chảy đầy tay và nhỏ giọt xuống ngấm đất, để lại những dấu chấm sậm màu.

    Birgit rút kiếm lại và giữ im nó trong lòng bàn tay Roran lần nữa. Sau đó chị lùi lại và hạ thanh kiếm xuống bên mình. Roran nắm chặt tay, máu vẫn ào ra và chốn tay vào hông.

    “Tôi đã trả thù xong,” Birgit nói. “giờ ân oán của chúng ta đã dứt.”

    Sau đó cô quay người trở vào thành phố, với Nolfavrell bám sát gót.

    Eragon thả Katrina ra. Cô vội chạy tới bên Roran. “anh ngốc lắm,” cô nói có chút cay đắng. “Anh là đồ cứng đầu, đồ ngốc đầu heo. Đâu, để em xem nào.”

    “Chỉ có cách đó thôi,” Roran nói như vang vọng từ đâu đó.

    Katrina nhíu mày, mặt lạnh lùng khi quan sát vết thương trên tay. “Eragon, em chữa hộ với.”

    “Không.” Roran nói với sự quả quyết đột ngột. Anh nắm tay lại. “Không, anh phải giữ vết sẹo này.” Anh nhìn quanh. “Có mảnh vải nào để băng không?”

    Sau giây phút bối rối, Nasuada chỉ một người hộ vệ và nói, “xé phần dưới áo ra đưa cho anh ấy.”

    “Đợi đã,” Eragon nói khi Roran định buộc mảnh vải quanh tay. “Em không thể chữa lành, nhưng hãy để em ngăn nhiễm trùng chứ?”

    Roran chần chừ. Sau đó anh gật đầu và giơ tay trước Eragon.

    Eragon mất vài giây. “Đó,” nó nói. “Giờ nó sẽ không bị bưng mu và sưng như cà lợn nữa đâu.”

    Roran cười. Katrina nói, “Cám ơn em, Eragon.”

    “Giờ chúng ta đi được chưa?” Arya hỏi.

    Năm người trèo lên lưng rồng. Arya giúp Roran và Katrian ngồi yên vị trên lưng Fírnen. Nàng đã sửa yên và dây đai để chở thêm những hành khách mới. Khi đã ngồi yên vị, Arya giơ tay. “Tam biệt! Nasuada! Tạm biết, Eragon và Saphira! Chúng tôi mong gặp anh tại Ellesméra!”

    Tạm biệt! Fírnen trầm trầm nói. Cậu ta gianh cánh nhảy lên trời, đập nhanh để nâng bốn người trên lưng, với sự giúp sức của hai Eldunarí Arya mang theo.

    Saphira gầm theo, và Eldunarí gầm gừ đáp lại trước khi lao như một mũi tên về phía đông nam và Rặng Beor xa xa.

    Eragon quay người trên yên và vẫy chào Nasuada, Elva, Jörmundur, và Jeod. Họ vẫy lại, Jörmundur hét lớn, “Chúc may mắn!”

    “Tạm biệt,” Elva khóc nói.

    “Tạm biệt!” nasuada hét. “Cẩn trọng nhé.”

    Eragon đáp lại rồi quay lưng không thể chịu đựng cảnh chia ly thêm nữa. Saphira cúi người và lao lên trời bắt đầu bước đầu tiên trong cuộc hành trình dài.

    Saphira lượn tròn để bay lên cao. Bên dưới, Eragon thấy Nasuada và những người khác đứng thành một nhóm bên tường thành. Elva cầm một chiếc khăn tay nhỏ, phất phơ trong gió.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)