FULL  Võ Hiệp  Cổ Điển Tiên Hạc Thần Kim - Lý Liên Chi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tiên Hạc Thần Kim
    Tác giả: Lý Liên Chi
    Chương 116: Thêm một đệ tử

    Dịch:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Mã Quân Vũ đoán biết lão diễn ra thân pháp Lăng Không Khứ Độ tài tình quá khiến chàng cảm phục nên chàng có ý thức cố gắng rèn luyện.

    Đêm ấy chàng khổ luyện không ngớt, qua ngày sau vẫn không thấy lão trở về, lòng chàng lo ngại.

    Bỗng nghe một tiếng rống dài vang lên như chuông ngân. Nếu không phải người có một nội công cao thâm thì khó mà rống lớn như vậy được. chàng biết ngay đó là Lam Hải Bình.

    Chàng vội vã đứng ngay thẳng chờ tiếp lễ.

    Lúc đó chỉ thấy ngoài mười trượng, trong eo núi có một chấm đen chạy tới nhanh như sao băng. Trong nháy mắt đã đến lưng chừng núi rồi. Chàng định lên tiếng thì bỗng có luồng gió nhẹ đưa tới, thì ra Lam Hải Bình đã đứng một bên mà không kịp thấy.

    Thấy Lam Hải Bình về một mình, chàng biến sắc run run hỏi :

    - Thưa lão tiền bối! Tiểu sư muội Lý Thanh Loan của con đó đâu?

    Lão cười ha ha nói :

    - Vũ nhi! Sao vội thế! Để ta nói rõ rồi tự con kết luận lấy. Từ nay không nên xúc động như thế nữa, sẽ sanh chuyện không may cho cả đôi bên.

    Chàng thấy lão bình tĩnh vui vẻ như vậy đoán biết sư muội mình chắc vô hại, liền hỏi :

    - Thưa tiền bối! Vãn bối chỉ sợ Lý sư muội có bề nào... Lý sư muội cùng vãn bối cùng sống chết. Vì vậy mới lo lắng không biết nàng còn ở trên Côn Luân không và tại sao không cùng lão tiền bối đến đây?

    Lão mỉm cười rồi từ từ nói :

    - Thanh Loan đã cùng Lang Đại công chúa trở về Quát Thương sơn rồi. Ta muốn dẫn nàng trở lại đây song ta nghĩ mấy tháng sau này là lúc mi cần luyện tập võ công, việc đó rất quan hệ với mi và thành bại ngày sau, không thể phân tâm tư tưởng được. Bây giờ Thanh Loan đã được tay Lang Đại công chúa coi giữ thì chắc chắn không có việc gì. Do đó ta không thể đem nàng về đây, để làm cho mi không thể chuyên tâm luyện võ được. Vì vậy sau khi biết tin ta chỉ trở về đây một mình.

    Nghe nói, Mã Quân Vũ yên tâm nên không hỏi nữa.

    Lam Hải Bình đến Côn Luân sơn vừa lúc Thông Linh đạo trưởng tức giận trở về, còn Huyền Thanh đạo trưởng cũng đã xuống núi và người của Bạch Vân Phi cũng bỏ đi về Quát Thương sơn rồi, còn Ngọc Chánh Tử thì đang đi tìm Lâm Ngọc Bích nên lúc đó ở Côn Luân rất vắng vẻ.

    Lúc đó Lý Thanh Loan đang đứng tựa trên bàn trầm tư nghĩ ngợi.

    Lam Hải Bình đứng nấp bên phòng nghe nàng lẩm bẩm :

    - Vũ ca ơi! Trời bể mênh mông, huynh đi phương nào sao không cho muội theo với, giớ đây muội biết huynh ở đâu mà tìm.

    Lão đứng trên nóc nhà nghe nàng nói như vậy trong lòng mừng rỡ, đoán biết kẻ nói đó chính là sư muội Lý Thanh Loan của Mã Quân Vũ, liền nghiêng mình lóng tai nghe thử nàng nói gì nữa.

    Qua một lúc lâu nghe nàng hiu hiu nói :

    - Hôm nay Đại tỷ tỷ đến đây lại ra đi một cách vội vàng như thế, sao không cho muội theo với! Vũ ca ơi! Huynh không được Đại tỷ tỷ cứu, vậy kẻ nào đã cứu huynh?

    Nghe nói có Bạch Vân Phi đến, lòng lão cảm động và thầm nghĩ :

    - “Cứu Lý Thanh Loan ra thì không khó, nhưng dắt nàng đi theo thì cản trở sự luyện tập của Vũ nhi và cũng có thể trở ngại cho việc Bạch Vân Phi trở về cung điện nữa, sao mình lại không lập kế?”

    Nghĩ như vậy lão liền bay vào cửa sổ.

    Lúc đó Lý Thanh Loan đang trầm tư bỗng nghe có tiếng gió vang lên, nàng liền quay mình lại, rút kiếm ra nhìn đằng trước.

    Thoát một cái, Lam Hải Bình đã đứng trước mặt Lý Thanh Loan mỉm cười.

    Lý Thanh Loan thấy lão có hành động chớp nhoáng như vậy liền khẽ hét :

    - Tại sao nửa đêm ngươi xông vào Tam Nguyên cung?

    Lão mỉm cười nói :

    - Ta đem tin Mã Quân Vũ đến cho cô, không biết cô có bằng nghe không?

    Nghe nói nàng sửng sốt, đưa mắt nhìn quanh mình lão một lúc rồi run run đáp :

    - Nếu vậy ông là người cứu Vũ ca phải không?

    - Đúng vậy!

    - Bây giờ Vũ ca tôi ở đâu?

    - Không cần biết và cũng không nên biết!

    - Sao Vũ ca không đến đây?

    Lão thấy nàng đối với Mã Quân Vũ tình thâm nghĩa nặng như thế liền dịu giọng nói :

    - Mã Quân Vũ phạm lỗi, Côn Luân Chưởng môn tức giận nhốt vào phòng đá. Lão phu thấy hắn bị oan và có một việc đại sự muốn nhờ hắn nên không ngại sự mất lòng đối với Côn Luân, vội cứu hắn ra.

    Nàng nghe vậy từ từ cúi xuống bái lão hai bái, rồi nói :

    - Vũ ca là người rất thẳng thắng, tuyệt đối không bao giờ phạm đến qui luật. Lão tiền bối đã thương tình cứu người ra khiến tiểu nữ mến phục vô cùng. Nay tiểu nữ Lý Thanh Loan có mắt không tròng đã thất lễ lúc nãy, mong tiền bối nhận lấy hai bái này để tạ ơn người đã cứu mạng Vũ ca tôi.

    Lão cưới vui vẻ nói :

    - Bây giờ không phải lúc trả lễ, xin cô nương chớ làm như thế. Mã Quân Vũ hiện giờ cách đây ngàn dặm mà vẫn lo ngại cho cô nương, nên hắn nhờ lão phu đến đây, không biết cô nương có chịu làm theo kế không?

    Nàng chậm rãi đứng lên rồi khẽ đáp :

    - Nếu Vũ ca đã căn dặn thì tôi dẫu chết cũng không dám từ chối. Không biết Vũ ca dặn bảo thế nào xin lão tiền bối cho biết.

    Lão từ từ nói ra vẻ thận trọng :

    - Lão phu biết Mã Quân Vũ bị hàm oan nên lão phu quyết định sẽ truyền thêm võ công cho hắn. Vì việc này rất quan trọng nên tạm thời đưa cô nương đến ở với Đại tỷ tỷ của cô nương. Đợi khi võ công Mã Quân Vũ hoàn thành, lúc đó cô nương sẽ tự nhiên gặp hắn.

    Nàng cau mày nhìn lão một lúc rồi hỏi :

    - Không biết ý kiến đó là do lão tiền bối đề ra hay là do Vũ ca đề nghị?

    Lam Hải Bình một đời không nói dối, song bấy giờ dưới mắt đăm chiêu của nàng, lão đỏ mặt lên rồi đáp :

    - Việc này tuy là do lão phu tự chủ trương lấy nhưng Mã Quân Vũ cũng đồng ý. Cô nương vẫn biết vấn đề luyện võ công phải chuyên tâm. Nếu cô nương không chịu tạm thời xa Mã Quân Vũ thì làm sao võ công của Mã Quân Vũ tấn tới được.

    Nàng im lặng gật đầu đáp :

    - Nếu Vũ ca muốn như vậy, tôi sẽ đi theo tiền bối.

    Lão thấy nàng chỉ nghe đến tên Mã Quân Vũ thì việc gì cũng chịu cả, lấy làm lạ hỏi :

    - Cô nương chỉ nghe mấy câu nói của lão phu đã vội đi theo ngay. Cô nương không sợ lão phu mượn tên của Mã Quân Vũ đến đây để phỉnh cô nương sao?

    Nàng mỉm cười đáp :

    - Sắc diện của lão tiền bối ra vẻ từ bi, mới ngó đã biết ngay là người tốt. Hơn nữa Vũ ca được người cứu cách đây mới hai ngày mà thôi, người bảo tôi đến ở với Đại tỷ tỷ thì tôi tin chắc ý kiến đó chỉ có Vũ ca tôi nói mà thôi. Thế thì tại sao tôi lại phải nghi ngờ nữa chứ?

    Lão cảm thấy nàng nói cũng có lý, bèn nói :

    - Nghe nói Bạch Vân Phi có đến đây, chắc bây giờ nàng vẫn chưa về đến Quát Thương sơn đâu. Vậy lúc nàng xuống núi, cô nương có biết nàng đi ngỏ nào không?

    Lão hỏi như vậy là có ý muốn gấp rút đuổi kịp Bạch Vân Phi để trở về gặp Mã Quân Vũ cho kịp mà thôi. Không ngờ Lý Thanh Loan nghe hỏi đứng sững không biết trả lời ra sao cả, vì Bạch Vân Phi xuống núi là lúc nàng đang lo lắng cho Mã Quân Vũ, không biết chết sống lẽ nào, nên không biết nàng đi ngỏ nào.

    Vì vậy nàng khẽ đáp :- Khi Đại tỷ tỷ rời khỏi núi, tuy tôi có ở đấy, song vì quá lo cho Vũ ca nên không chú ý đến nàng, nếu không thì tôi đã theo Đại tỷ tỷ rồi.

    Đoán chắc nàng không nói dối lão nói :

    - Vậy thì chúng ta đuổi theo không kịp đâu, nhưng cũng phải đưa cô đến Thiên Cơ thạch phủ đã.

    Ra khỏi Côn Luân sơn, lão thấy với vận tốc của nàng phải đi bốn năm ngày nữa mới đến Quát Thương sơn, lão nói :

    - Bạch Vân Phi đi trước mình những hai ngày, nếu muốn đuổi kịp hãy để lão phu giúp cho cô đi nhanh.

    Dứt lời lão đưa tay xách nàng lên rồi phóng mình như gió, không tới canh tư đã vượt ngoài ba trăm cây số ngàn.

    Qua khỏi canh năm trời đã gần sáng, trước mặt hiện ra một lâu đài nhỏ. Tuy trong đó có ít người nhưng chong đèn sáng như ban ngày.

    Lão liền dừng lại và khẽ nói :

    - Chỗ có ánh sáng đó chắc có gì lạ rồi, chúng ta sẽ đến đó xem thử. Nếu ở đó có Đại tỷ tỷ của cô thì khỏi phải đến Quát Thương sơn nữa.

    Dứt lời hai người liền đề Đan điền chính khí và nhảy lên lầu rón rén tiến tớ.

    Lý Thanh Loan đưa mắt ngó vào trong bỗng nàng giựt mình lui lại hai bước.

    Thì ra người đang ngồi trong đó chính là Diệp Vinh Thanh, Phân cuộc chủ của Thiên Long bang.

    Từ khi Diệp Vinh Thanh từ biệt Tô Bằng Hải, rồi đi xuống núi ghé qua đây tìm bạn cũ.

    Không ngờ gặp phải Bạch Vân Phi và Ngọc Tiêu Tiên Tử. Lão kinh hãi, toan chạy trốn nhưng rồi bị Ngọc Tiêu Tiên Tử bắt gặp. Nàng nhảy tới trước mặt lão cau đôi mày liễu, nhìn thẳng vào mặt quát lớn :

    - Diệp Vinh Thanh! Thiên Long bang đã tan rã, mi còn có thể sống sót được sao? Gặp tay ta, ta đố mi thoát đi đâu cho khỏi.

    Nàng lướt tới vận công toan đưa ra chưởng. Bỗng Bạch Vân Phi cản lại không cho đánh vì nàng đang lo lắng tình trạng Mã Quân Vũ bị mất tích, nên lòng buồn tênh không muốn sinh sự.

    Bạch Vân Phi nhìn thẳng vào mặt Diệp Vinh Thanh hạ giọng :

    - Chúng ta không bao giờ giết kẻ cùng đường, nhưng ta khuyên ngươi từ nay nên mở rộng tầm mắt nhìn xa hơn chớ có khoe khoan phách lối làm điều tội lỗi.

    Diệp Vinh Than thấy Bạch Vân Phi có võ công hùng mạnh nên không dám phản ứng, chỉ đứng cúi đầu ngoan ngoãn.

    Bạch Vân Phi cho đối phương một bài học rồi cùng Ngọc Tiêu Tiên Tử vào quán ăn qua loa, đoạn dắt nhau lên đường ngay.

    Diệp Vinh Thanh lại tìm được một người bạn cũ ở trong trấn nên mãi chuyện trò suốt đêm rất tương đắc. Lão có biết đâu, ngoài kia Lý Thanh Loan và Lam Hải Bình đang đứng ngoài nhìn vào nghe Diệp Vinh Thanh nói :

    - Ồ! Hôm nay xui quá, gặp phải hai con nữ tặc dữ dằn. May nhờ con họ Bạch có việc đi gấp, nếu không thì khó khỏi thoát từ thần.

    Nghe lão nói đến Bạch Vân Phi, bỗng vẻ mặt Lý Thanh Loan tươi như hoa, nàng khẽ kép tay Lam Hải Bình nhảy xuống lầu.

    Đi được vài dặm nàng từ từ nói :

    - Người đó tức là một trong Ngũ Kỳ phân cuộc chủ của Thiên Long bang.

    Lý Thanh Loan tiếp :

    - Theo lời lão nói thì Đại tỷ tỷ mới vừa gặp lão đây. Có lẽ bây giờ Đại tỷ tỷ chưa ra khỏi ba thôn trấn này đâu. Nếu cố gắng đi nhanh thì may ra gặp được.

    Lam Hải Bình gấp rút nói :

    - Nếu vậy, chúng ta hãy đuổi theo gấp.

    Dứt lời hai người chạy như bay, chỉ trong chốc lát đã ra khỏi ba thôn trấn rồi.

    Bấy giờ, trời đã rạng đông. Trên đường kẻ gánh người gồng buôn bán nhộn nhịp. Đằng xa hai hiệp nữ phóng mình như hai làn khói trắng.

    Lam Hải Bình vận nhỡn quang nhìn kỹ biết là Bạch Vân Phi, lão thúc giục :

    - Kìa, Lý Thanh Loan! Chúng ta đi nhanh tý nữa.

    Dứt lời hai người chạy gấp.

    Lý Thanh Loan mừng rỡ gọi lớn :

    - Đại tỷ tỷ! Xin dừng bước...

    Bạch Vân Phi quay lại trông thấy Lý Thanh Loan dừng chân lại hỏi :

    - Loan muội! Sao muội lại đến đây?

    Lý Thanh Loan im lặng nhảy vào lòng nàng mân mê chiếc nút rồi mới đáp :

    - Vũ ca bảo tỷ tỷ phải coi sóc muội, nên muội cùng một vị lão tiền bối áo xanh đuổi theo tỷ tỷ đến đây!

    Bạch Vân Phi ngạc nhiên :

    - Vũ huynh bảo tỷ phải lo cho muội?

    - Muội chỉ nghe lão nói!

    - Lão là ai?

    Lý Thanh Loan chỉ ra đằng sau.

    - Kìa...

    Bỗng nàng vùng ra khỏi lòng Bạch Vân Phi đưa mắt nhìn bốn phía như tìm kiếm vật gì rồi nói :

    - Lạ quá! Lão đang đi với muội, thế sao không tìm thấy đâu nữa?

    - Lão là ai?

    - Một lão giá áo xanh. Lão già áo xanh người rất tốt. Trên đường đi lão kéo tay muội chạy như bay. May mắn là muội gặp Diệp Vinh Thanh, nếu không thì làm sao biết được tỷ tỷ ở đây?

    - Lão định đem muội đi đâu?

    - Lão đem muội đến Quát Thương sơn tìm tỷ tỷ nhưng may gặp tỷ tỷ ở đây thì lão lại biến đâu mất.

    Bạch Vân Phi nghe nàng nói vậy đoán biết lão già áo xanh đó là sư phụ của mình liền hỏi :

    - Muội gặp lão vào lúc nào?

    - Tối hôm qua.

    - Lão đã nói gì với muội?

    - Lão cho biết là lão đã cứu Vũ ca và hiện giờ đang truyền dạy võ công, nên tạm thời không thể gặp mặt, phải gởi muội cho tỷ tỷ coi sóc. Do đó lão đem muội đến Thiên Cơ thạch phủ ở với tỷ tỷ.

    - Vũ huynh chỉ bảo thế thôi sao?

    - Vâng chỉ thế thôi!- Muội có biết lão già ấy là ai không?

    - Muội không biết, nhưng chỉ biết lão là người tốt. Dường lão thấy muội chạy theo không kịp nên tận tay xách muội bay vùn vụt. Không biết tỷ tỷ có quen với lão không? Nếu quen thì nhớ khi nào gặp lão cho muội gởi lời cảm ơn đấy nhé!

    Bạch Vân Phi nghe mấy lời chất phát, nàng vuốt tóc Lý Thanh Loan nói :

    - Không những lão quen với tỷ thôi, mà còn là sư phụ của tỷ nữa.

    Lý Thanh Loan nghe vậy mừng rỡ nói :

    - Đã là sư phụ của tỷ tỷ tất nhiên võ công phải xuất chúng. Vậy thì Vũ ca được lão truyền dạy thật là điều vinh hạnh quá nhỉ!

    Bạch Vân Phi thấy nàng mừng rỡ như vậy, cảm thấy lòng mình cũng vui vui. Nhưng Bạch Vân Phi không hiểu vì lý do gì mà sư phụ mình lại cứu Mã Quân Vũ, lại còn dạy võ công cho chàng nữa. Nàng cau đôi mày liễu suy nghĩ không ra.

    Lý Thanh Loan thấy vậy nhỏng nhẻo :

    - Tiểu muội không lúc nào không nhớ tỷ tỷ, tại sao tỷ tỷ gặp muội lại buồn như vậy, hay là muội có làm gì mích lòng tỷ tỷ chăng?

    Bạch Vân Phi mỉm cười :

    - Loan muội! Chớ có đa tâm. Tỷ đang phân vân không biết sư phụ đem Vũ huynh đến chỗ nào để dạy võ công, và không hiểu tại sao người lại không muốn gặp mặt tỷ? Sự suy nghĩ của tỷ đâu có quan hệ đến muội, muội chớ hiểu lầm.

    Lý Thanh Loan nghiêm giọng :

    - Trên đường đi muội không nghe ông ta đề cập đến việc ấy. Nhưng xét trên thái độ đủ biết ông ta xem việc dạy võ công cho Vũ ca quan trọng lắm. Tỷ tỷ xem thử ông ta thường thích núi nào, chúng ta sẽ đến đó có thể tìm gặp được.

    Bạch Vân Phi cúi đầu suy nghĩ :

    - Tỷ biết sư phụ thích núi Sơn Cóc Liêu nhưng thường ít khi rời khỏi Quát Thương sơn lắm. Nay sư phụ đã cho muội biết việc dạy võ công cho Vũ huynh là điều quan trọng, thì khó tìm gặp. Thôi ta hãy trở về Quát Thương sơn đã.

    Ngọc Tiêu Tiên Tử nói :

    - Đã gần đến Quát Thương sơn rồi sao chủ nhân không gọi linh hạc chở Loan muội và chủ nhân về trước đi?

    Bạch Vân Phi thấy lời đề nghị của nàng hợp lý liền hú lên một tiếng, âm thanh vang ra ngoài một trăm cây số ngàn.

    Quả nhiên không bao lâu có một chấm đen từ xa bay tới đáp xuống bên mình Bạch Vân Phi.

    Bạch Vân Phi chỉ con linh hạc Huyền Ngọc nói với Lý Thanh Loan :

    - Loan muội! Muội có thích cỡi hạc không? Bây giờ ta còn cách Quát Thương sơn mấy trăm cây số, muội hãy leo lên lưng hạc để nó đưa muội về trước.

    Lý Thanh Loan vừa cười vừa leo lên mình hạc.

    Bạch Vân Phi quay lại nói với Ngọc Tiêu Tiên Tử :

    - Lần này ngươi tự ý xuống Côn Luân sơn để cứu Vũ huynh tuy là có lòng tốt nhưng mọi hành động cần phải cho ta biết trước, chớ có âm thầm như thế nữa. Còn đối với ta, ta cũng không muốn can thiệp đến việc thế gian nữa. Chỉ vì Côn Luân phái đến Quát Thương sơn bắt Vũ huynh nên ta mới tức giận xuống núi can thiệp. Nay Vũ huynh đã được cứu rồi, dĩ nhiên không còn quan hệ đến Quát Thương sơn của chúng ta nữa. Vì vậy khi về Thiên Cơ thạch phủ ta quyết định đóng cửa tu hành, không biết đến việc trần tục nữa. Ta coi ngươi có lòng trung thành, nên mới cùng ngươi chung sống, nhưng nếu ngươi không dứt bỏ nợ trần duyên thì ta không thể dung nạp. Để chứng minh lòng người, ta chỉ cần một lời hứa của ngươi đối với ta.

    Ngọc Tiêu Tiên Tử lễ phép đáp :

    - Tiểu tỳ xin nhận tội. Từ nay hành động của tiểu tỳ không dám qua mặt chủ nhân nữa, và sẽ cùng chủ nhân tu luyện, tuyệt đối không xuống núi. Nếu có sai lầm chỉ xin chịu lấy trọng phạt của chủ nhân.

    Bạch Vân Phi nói :

    - Đây chỉ còn cách Quát Thương sơn vài trăm cây số. Với sức khinh công của ngươi có thể vài ngày sau đến nơi. Ta và Loan muội xin về trước. Ngươi phải nhớ lời dặn của ta là không nên can thiệp vào việc trần thế nữa, nên giữa đường ngươi chớ gây chuyện đấy nhé!

    Trước vẻ mặt nghiêm khắc của Bạch Vân Phi, Ngọc Tiêu Tiên Tử không dám trái ý, nàng khẽ nói :

    - Vâng! Tiểu tỳ sẽ về ngay.

    Bạch Vân Phi cùng Lý Thanh Loan nhảy lên lưng hạc khẽ đập vào lưng. Con Huyền Ngọc cất cánh bay cao hơn mười trượng, rống một tiếng dài rồi ẩn thân trong làn mây bạc.

    Lý Thanh Loan ngồi trên lưng hạc nhìn xuống vỗ tay reo :

    - Ồ! Cảnh vật dưới đất đẹp quá, kìa con sông uốn mình như con rắn bạc, núi non cây cỏ một màu xanh mơn mởn như thảm nhung, thích quá tỷ nhỉ!

    Bạch Vân Phi ôm chặt Lý Thanh Loan :

    - Ngồi cho vững muội ơi! Rủi mà té xuống đất thì Vũ ca của muội bắt đền tỷ đấy!

    Lý Thanh Loan ngã vào lòng nàng khẽ nói :

    - Đại tỷ tỷ! Muội không hiểu tại sao muội lại có phần phước được một người tỷ tốt đến thế! Tỷ hãy hứa với muội, từ nay đừng xa muội nhé!

    Đây nhắc lại Lam Hải Bình khi thấy Bạch Vân Phi thì bảo Lý Thanh Loan chạy đến còn lão lại ẩn núp trong rừng cây không cho Bạch Vân Phi thấy.

    Lam Hải Bình đã quyết định đem Bạch Vân Phi trở về kinh sư để nàng dứt khoát mối tình với Mã Quân Vũ và để khuyên Hoàng thượng hồi tâm cứu vãn thiên hạ sinh linh.

    Nhưng lão vẫn biết kế hoạch chưa thành công nên chưa tiện gặp mặt nàng.

    Lam Hải Bình mãi nấp trong rừng khi thấy Bạch Vân Phi và Lý Thanh Loan cùng cỡi hạc bay đi, lão vội quay về gặp Mã Quân Vũ thì mặt trời đã lên độ vài con sào.

    Lam Hải Bình thấy vẻ mặt chàng kinh ngạc, lão nói :

    - Khi Huyền Thanh dẫn mi rời khỏi Quát Thương sơn thì Bạch Vân Phi đã quyết đến Côn Luân sơn để cứu mi. Quả nhiên nàng giữ đúng lời hứa đến tận Côn Luân sơn trong lúc mi còn nằm trong phòng đá. Nàng đã chất vấn Thông Linh đạo trưởng nhiều điều gay gắt.

    Thông Linh thấy võ công của nàng hùng mạnh khó cự đương, hơn nữa nàng đã thi ân cho Côn Luân phái nên họ phải thân hành đến phòng đá mở cửa cho mi ra. Ngờ đâu ta đã cứu mi rồi nên nàng vội xuống núi.

    Mã Quân Vũ không ngờ sự việc của mình lại có thể như thế nên chàng sửng sốt.

    Lam Hải Bình lay chàng một cái hỏi :

    - Mi lo nghĩ gì thế? Hay mi không muốn để sư muội mi theo Bạch Vân Phi?

    Mã Quân Vũ đáp :

    - Vãn bối tuyệt đối không có ý như vậy. Loan muội và Đại tỷ tỷ rất tâm đầu ý hiệp.

    Nếu được theo Đại tỷ tỷ thì vãn bối rất yên lòng mà Loan muội cũng thích lắm.

    Lão lại hỏi :

    - Nếu vậy sao mi lại buồn?

    Mã Quân Vũ rơi lệ nói :

    - Lão tiền bối không rõ chứ Đại tỷ tỷ đã thi ân với vãn bối rất nhiều. Bây giờ phải làm cho Đại tỷ tỷ nhọc tâm mãi thì làm thế nào có thể đền đáp được ân kia? Lòng dạ của vãn bối rối loạn lắm!

    Nghe chàng tỏ lời thành thật tri ân Bạch Vân Phi, lão thừa cơ hội nói :

    - Nếu mi biết ơn Bạch Vân Phi, thì sau này nếu có cơ hội giúp Bạch Vân Phi, mi nghĩ thế nào?

    Chàng lắc đầu than thở :

    - Ôi! Cơ hội ấy thật là hi hữu. Nhưng nếu có duyên như vậy thì dù cho vãn bối nát thây cũng báo đáp cho kỳ được.

    Nghe chàng nói khẳn khái và thành thật Lam Hải Bình rất vui mừng khuyên :

    - Mi có lòng dạ như vậy, chắc chắc sẽ được toại nguyện. Bây giờ cần phải yên tâm theo ta tập luyện võ công đi.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Tiên Hạc Thần Kim
    Tác giả: Lý Liên Chi
    Chương 117: Đi về lối cũ

    Dịch:
    Nguồn: Sưu Tầm

    Mã Quân Vũ cảm thấy trong lời nói như có một hàm ý khác thường, chàng hỏi :

    - Thưa lão tiền bối! Sẽ có việc gì khác nữa sao?

    Lam Hải Bình trầm tư nghĩ ngợi một lúc đáp :

    - Ta vốn không can thiệp đến việc rắc rối trong giang hồ nhưng sở dĩ ta chịu kết thù với phái Côn Luân để cứu mi, một kẻ không quen biết thì phải có một lý do trong ấy chứ sao?

    Chàng nói :

    - Vãn bối lòng dạ thấp hèn làm sao hiểu ý của tiền bối? Xin tiền bối cho biết rõ.

    Lam Hải Bình cười nói :

    - Mi biết được lai lịch của ta, thì mi có thể đoán được tại sao ta cứu mi không khó.

    Mã Quân Vũ liền quỳ xuống đất cung kính nói :

    - Lam Tiểu Điệp và Đại tỷ tỷ đối với đệ tử có ơn nặng như núi. Đệ tử đang buồn không làm sao báo đáp được ân sâu ấy. Không ngờ tiền bối lại thương đệ tử như vậy. Hiện giờ đệ tử được thâu làm môn hạ, đệ tử không dám cầu mong gì hơn nữa. Nhưng hôm nay đã được biết lai lịch của tiền bối thì xin tiền bối liệt đệ tử vào môn trường, nếu không thì đệ tử sẽ không đứng lên nữa.

    Lam Hải Bình biết hai thiếu nữ này đối với chàng tình thâm nghĩa trọng nhưng vì mắc vào quy luật võ lâm nên đành âm thầm giấu nhẹm. Sự thân thiện ấy không thể tiến tới một bước nữa.

    Lão đưa tay đỡ Mã Quân Vũ và nói :

    - Vũ nhi! Hãy đứng lên. Lão phu không có lòng tranh giành trong giang hồ song chỉ vì tạo hóa trêu ta đó thôi!

    Lão từ từ nói tiếp :

    - Bạch Vân Phi và Vũ nhi kết bạn nhau trước, còn Điệp nhi lại kết bạn với Vũ nhi sau. Tuy thế mối tình của người nào cũng sâu sắc cả. Ta không có quyền phá hoại, chỉ cương quyết giữ đúng quy luật của võ lâm thôi.

    Mã Quân Vũ nghe nói vậy không đứng lên, vẫn quỳ mãi dưới đất van nài xin thâu nhận làm đồ đệ.

    Hành động đó khiến lão thương xót, lão nói :

    - Vũ nhi ôi! Trăm việc đều do số mạng cả. Nếu trước đây mười năm mà mi chưa tầm sư học đạo, gặp phải lão phu thì với tư chất tốt như mi ấy chắc chắn đã nạp mi làm đồ đệ. Nhưng bây giờ cái thời gian ấy qua rồi không thể thâu nạp được nữa!

    Chàng vẫn không chịu đứng lên. Thật ra lòng chàng không phải chỉ nghĩ về võ công mà thôi mà còn nghĩ về mối tình giữa chàng và Bạch Vân Phi, Lam Tiểu Điệp rất có liên quan đến lai lịch của ông ta.

    Chàng chỉ sợ chàng sẽ chấm dứt cuộc tình duyên giữa chàng và hai người nên chàng cố quỳ xin nếu không được làm môn hạ cũng được làm kẻ tay chân bộ hạ. Nếu ông ta chàng cương quyết thì chàng vẫn kêu nài.

    Lam Hải Bình thấy không thể làm ngơ trước hành động khẩn thiết của chàng nữa, vả lại lão còn phải nhờ chàng khuyên Bạch Vân Phi trở về kinh sư vì vậy lão than thở :

    - Lão phu vẫn tưởng mình đã ẩn thân yên sống trong thâm sơn cùng cốc rồi, ngờ đâu nợ trần gian chưa thoát khỏi. Lão phu chỉ vì tương lai của Lang Đại công chúa nên dù cho chúng ta không có duyên nợ sư đồ, mi vẫn bái lão phu làm dưỡng phụ cũng tốt vậy. Từ nay mi và Lam Tiểu Điệp là huynh muội. Mi có vui lòng không?

    Mã Quân Vũ không ngờ mình được làm con nuôi Lam Hải Bình. Thật là điều vinh hạnh cho chàng. Chàng cúi đầu lạy tạ rồi nói :

    - Nếu vậy xin dưỡng phụ nhận lấy một lạy của Vũ nhi.

    Sau khi nhận lấy lễ tạ của chàng, lão vuốt râu cười xòa :

    - Từ nay con và ta là phụ tử rồi. Ta đối với con không còn nghi ngờ nữa và cũng không có quyền giấu diếm bất cứ việc gì. Vậy con hãy đứng dậy nghe ta phân tỏ.

    Mã Quân Vũ nghiêm trang và lễ phép chắp tay hầu chuyện. Lam Hải Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi cất giọng :

    - Bạch Vân Phi là Công chúa của Hiếu Tông. Ta đây đối với nàng tuy là nghĩa sư đồ song không thể vượt khỏi khuôn phép quân thần được. Từ ngày Điệp nhi tuân lệnh vong mẫu tìm đến Quát Thương sơn ta định lấy Huyền Âm Hao Tâm, môn nội công chí cao vô thượng hy sinh cho Điệp nhi. Nhưng vì lúc đó Lang Đại công chúa lại dắt con về Thiên Cơ thạch phủ, kế đó Điệp nhi lại biết được ta là cha nên sự hy sinh của ta bất thành. Ta phải ở bên Thiên Cơ thạch phủ rình xem hai nàng yêu con. Bất giác ta vừa kinh vừa sợ nhưng ta không tiện ra mặt khuyên giải. Vì vậy lòng ta bối rối, trở về kinh sư và đã tìm ra một đường duy nhất cho Lang Đại công chúa.

    Sau khi thố lộ hết tâm tình, lão nở một nụ cười khoan khoái.

    Mã Quân Vũ vội nói :

    - Nghĩa phụ định cùng Đại tỷ tỷ trở về kinh sư để phục hồi địa vị Công chúa trong thâm cung sao?

    Lam Hải Bình gật đầu :

    - Ta muốn chắp tay quì gối, mời Công chúa nghĩ đến dân chúng sinh linh mà trở về kinh sư. Nhưng ta lại không muốn nàng phải sống buồn tẻ lạnh lùng trong chốn thâm cung hiu quạnh.

    Mã Quân Vũ nhìn sững ra vẻ ngạc nhiên :

    - Nghĩa phụ muốn Đại tỷ tỷ trở về kinh sư, lại không muốn nàng khôi phục lại địa vị Công chúa trong thâm cung. Hay là nghĩa phụ muốn Đại tỷ tỷ xen vào việc quốc chính?

    Lão cười ha hả :

    - Vũ nhi! Con nên biết hiện giờ triều chính đã không như xưa. Hoàng thượng đã nghe lời lũ gian nịnh. Bọn này chuyên quyền hà hiếp dân chúng. Còn những kẻ có tài đành thúc thủ bế môn. Nếu tình trạng này vẫn kéo dài mãi thì giang sơn sẽ sa vào cảnh khói lửa điêu linh. Chúng ta là những kẻ có lương tri, chẳng lẽ điềm nhiên tọa thị?

    Lang Đại công chúa là tương lai của Hiếu Tông nên sự hưng suy của nước nhà là trọng trách mà nàng phải lo gánh vác. Bởi thế ta định khuyên nàng trở về cung, tức là muốn nàng sửa sang xã tắc, chấn chỉnh triều trung thì nàng khỏi hia quạnh trong thâm cung.

    Mã Quân Vũ đắc ý :

    - Nghĩa phụ làm như vậy thì hay lắm, Đại tỷ tỷ coi bộ khó mà từ chối được. Vì sao bây giờ nghĩa phụ không thực hiện kế hoạch đó mà lại phải dùng đến con?

    Lam Hải Bình biến sắc nói :

    - Việc này tuy có quan hệ đến quốc vận, nhưng ta lại không thể nói thẳng cho Lang Đại công chúa biết được. Một là từ nhỏ nàng ở trong hậu cung đã chán ngán cảnh hồng lâu.

    Hai nữa là nửa đời của nàng đều chuyên cần luyện võ nên mùi danh lợi nàng không màn nữa. Huống chi từ bé đến lớn nàng đã quá thù ghét lũ gian thần. Nếu ta khuyên nàng, nàng bằng lòng về cung thì tốt bằng, không thì hỏng việc. Vì vậy ta không thể chỉ lo cho Lang Đại công chúa mà còn phải lo cho Vũ nhi nữa.

    - Nghĩa phụ là sư phụ của Đại tỷ tỷ mà không thể khuyên được thì Vũ nhi có được tài năng gì mà khuyên người trở về được?

    - Ta hỏi con, tại sao nàng lại chịu mạo hiểm xông pha mấy lần để cứu con?

    Mấy lời Lam Hải Bình hỏi khiến chàng đỏ mặt làm thinh.

    Lam Hải Bình suy nghĩ một lúc rồi nói :

    - Theo sự quan sát của ta thì ta biết được Lam Tiểu Điệp và Lang Đại công chúa tha thiết yêu con, may mà tình yêu ấy cao thượng nên mới khỏi lâm vào cảnh phàm tục ố lem.

    Mã Quân Vũ cúi đầu không đáp.

    Lão nói tiếp :

    - Ta không muốn nàng vương vấn tình yêu mà phải trở về đường chánh. Nếu cách đó không thành thì ta đánh ngậm hận trở về triều nội.

    Lão ngừng một lát rồi tiếp :

    - Bây giờ ta đưa ra một kế, con có thi hành không?

    - Thưa dưỡng phụ, kế gì xin cho biết, nếu có thể con sẽ thi hành ngay.

    Lam Hải Bình nghiêm giọng :

    - Sau khi ta tập luyện võ công cho con thành thuộc rồi, con phải đến Quát Thương sơn tỏ lời tuyệt tình cùng Bạch Vân Phi và Lam Tiểu Điệp. Thừa cơ hội ấy ta sẽ khuyên nàng về kinh đô xây dựng lại sơn hà. Con nghĩ sao?

    Mã Quân Vũ nghe nói mặt mày tái nhợt, nghẹn một lúc rồi đáp :

    - Thưa dưỡng phụ, ân nghĩa của Đại tỷ tỷ và Lam cô nương con không sao đáp đền được, mà nay bỗng dưng ra mặt phản phúc thì Vũ nhi này đâu nỡ!

    Lam Hải Bình cau mày chấp tay sau lưng quay đi vài bước ra vẻ giận hờn rồi quay lại nói :

    - Mã Quân Vũ! Mi có thể làm mích lòng một người mà cứu muôn người không?

    - Thưa dưỡng phụ! Vẫn biết dưỡng phụ đứng trên lập trường quốc gia dân tộc khuyên con như thế là phải lẽ. Song đối với người đã cứu tử con, làm thế nào con có thể làm mích lòng được?

    Lam Hải Bình cả giận :

    - Thân nam tử da ngựa bọc thây, xả thân vào trận địa không tiếc, một lòng bảo vệ sơn hà xã tắc. Có đâu một chàng trai tuấn tú thế kia lại có thể hèn nhát không thể hy sinh mối tình nhỏ nhen như thế được. Vậy thì ta có dạy võ công cho mi cũng vô dụng. Thôi, từ nay mi đừng gọi ta là dưỡng phụ nữa. Chào mi, ta đi...

    Mã Quân Vũ hoảng kinh vội quỳ xuống gọi lớn :

    - Dưỡng phụ! Dưỡng phụ!

    Lam Hải Bình quay lại nhìn chàng bằng đôi mắt thương hại.

    Mã Quân Vũ khẩn khoản :

    - Vũ nhi xin tuân lệnh dưỡng phụ.Lam Hải Bình bước tới đỡ Mã Quân Vũ nói :

    - Ừ! Có thế mới xứng đáng anh hùng hào kiệt chứ!

    * * * * *

    Ngót một năm qua, Lam Hải Bình đem hết võ công của mình truyền đạt cho Mã Quân Vũ. Chàng quả là bậc thông minh hiếm có, hơn nữa chàng đã có một ít căn bản võ công nên lúc bấy giờ đã trở thành một cao thủvõ lâm xuất chútại hạ Một hôm vào một buổi sáng tinh sương. Giọt sương mai còn lấm tấm trên cành liễu, rơi rụng trên mái tóc chàng lóng lánh như muôn ngàn hạt kim cương cài trên tóc.

    Một mình chàng ôn lại những võ công mà dưỡng phụ đã dày công chỉ dạy.

    Chàng nhảy lên không trung. Phóng mình bên trái, lách qua bên phải. Vận chưởng lực đánh ra một cái, hơn vài ba mươi cây đại thọ ngã xuống ào ào như trời long đất lở.

    Bỗng nghe đâu đây có tiếng rên siết thê thảm. Chàng lần tới thì nghe tiếng rên ấy từ trong hang vọng ra. Lấy làm lạ, chàng lần xuống, lần xuống...

    Giật lùi lại hai bước hàng hét lớn :

    - Sư phụ!

    Trước mặt chàng diễn ra một cảnh hãi hùng bi đát. Chàng đoán đúng lắm, thật thế, đó là Huyền Thanh đạo trưởng bị trói bằng một xích sắt, cột vào viên đá chật cứng.

    Mã Quân Vũ cắn răng tống tới một chưởng.

    Bùng...

    Dây xích đứt tiện làm đôi, Huyền Thanh rơi xuống được chàng đưa tay bồng lấy, chàng khẽ gọi :

    - Ân sư! Ai đã hành hạ ân sư thế này?

    Khẽ một tiếng rên thê thảm, Huyền Thanh nhắm nghiền đôi mắt không nói gì cả.

    Mã Quân Vũ dò xem các huyệt đạo biết là kẻ nào đã dùng vô công tuyệt học trong Quy Nguyên mật tập điểm vào huyệt Thái Dương nên phải mê man thế này. Chàng liền vận công lực tập trung vào hai ngón tay xoa bóp trên Thái Dương của Huyền Thanh để chữa trị.

    Thì trong lúc ấy có tiếng cười khanh khách từ bên trong tảng đá vọng ra. Tiếp theo một giọng nói quen quen :

    - Vũ huynh! Sao Vũ huynh lại cứu kẻ muốn đi tìm Vũ huynh để giết hại. Thật là dại dột.

    Mã Quân Vũ ngạc nhiên để Huyền Thanh xuống, thủ thế chờ chiến đấu với hung thủ.

    Bỗng một bóng người xuất hiện nhìn vào mặt chàng nhe răng cười, một giọng cười rùng rợn của một kẻ gian hùng.

    Mã Quân Vũ hét lớn :

    - Tô Hùng! Mi có thể sát hại sư phụ ta sao?

    Tô Hùng cau mày hất hàm bước tới hai bước nghiến răng nói :

    - Mã Quân Vũ! Đã mấy lần ta tha chết cho ngươi chỉ vì tình bằng hữu. Nay lại còn đến đây can thiệp vào chuyện của ta. Hay là số mạng của ngươi phải chết vì tay ta?

    Tô Hùng dịu giọng nói tiếp :

    - Côn Luân tam tử cần phải trừng trị. Chúng đã toa rập cùng Lâm Ngọc Bích tìm cách giết ta và bêu xấu ta trên giang hồ để rửa sạch sư môn. Vậy Côn Luân tam tử đối với chúng ta đều là kẻ thù. Sao Mã huynh còn can thiệp cứu người, mà người ấy lại sắp giết huynh?

    Mã Quân Vũ cả giận chỉ vào mặt Tô Hùng mắng lớn :

    - Tô Hùng! Quân phản bạn! Sao mi còn có thể nhắc tới tình bạn nữa. Tình kia đã chấm dứt sau khi mi ăn cắp cuốn kỳ thư trong Thiên Cơ thạch phủ. Cũng vì mi mà sanh sự tranh giành cướp giựt sát hại lẫn nhau. Bây giờ mi còn muốn sát hại sư phụ ta nữa sao? Dầu ta không được thừa nhận sư môn phái Côn Luân, ta vẫn nhớ ơn chỉ giáo. Ta không phải hạng lừa thầy phản bạn như mi. Thôi, tội mi đã đành rành, hãy đứng im chờ chết.

    Tô Hùng nét mặt hầm hầm, đôi mắt nẩy lửa, vận công lực quét ngang một chưởng vắt qua thắt lưng Mã Quân Vũ. Gió chưởng tới ào ào.

    Mã Quân Vũ cả cười, chàng không đỡ cũng không tránh né, đứng im vận công chịu đựng.

    Bùng...

    Luồng chưởng lực đánh vào người chàng bị sức nội công quá mạnh dội ra, tua tủa muôn ngàn tia lửa.

    Mã Quân Vũ vẫn cười khanh khách.

    Tô Hùng hoảng hốt, mặt mày biến sắn quay lưng bỏ chạy.

    Nhanh như chớp, luồng chưởng lực của Mã Quân Vũ tống tới. Tô Hùng ngã sấp hộc máu chết tươi. Chưởng phong quyện tròn lôi cuốn đất, sỏi, sạn ùa tấp trên mình Tô Hùng dày ba tấc.

    Ôi! Mồ chôn kẻ gian hùng...

    Lúc bấy giờ chàng không còn để ý đến thân xác của kẻ phản bạn kia nữa. Chàng mãi lo vận khí Đan điền, khai thông các huyệt đạo của Huyền Thanh đạo trưởng.

    Chỉ trong chốc lát nét mặt Huyền Thanh bỗng ửng đỏ, hơi thở mạnh dần. Lão mở to mắt nhìn chòng chọc vào Mã Quân Vũ khẽ gọi :

    - Ân nhân! Ân nhân!

    Mã Quân Vũ quì xuống từ từ nói :

    - Sư phụ. Con tên Mã Quân Vũ, là một tên phản đồ, xin cúi đầu bái yết ân sư.

    Huyền Thanh đạo trưởng đứng dậy nhìn chàng với vẻ ngạc nhiên :

    - Vũ nhi! Sao con biết mà đến đây cứu ta?

    - Đệ tử đang luyện võ, nghe tiếng rên nên vào đây thì thấy Tô Hùng đang hành hạ ân sư. Đệ tử đã giết hắn rồi và cứu sư phụ thoát khỏi tử thần.

    Mã Quân Vũ hỏi tiếp :

    - Sư phụ làm gì đến đây mà thọ nạn?

    Huyền Thanh đạo trưởng ấp úng không đáp được. Bỗng hai hàng nước mắt lão rơi xuống.

    Mã Quân Vũ sửng sốt một lúc nói :

    - Thưa sư phụ! Chắc sư phụ vì danh dự phái Côn Luân nên đi tìm tên phản đồ này khiến thọ nạn. Vậy con xin tự vận nơi đây để tạ tội cho sư môn.

    Vừa dứt lời chàng rút kiếm toan tự vận.

    Huyền Thanh lập tức nhảy tới đỡ gươm nói :

    - Vũ nhi! Chớ hủy mình. Đến giờ phút này ta mới biết con là một môn đồ trung hậu.

    Sự thực ta vâng lời sư đệ đi tìm mi về tạ tội. Song bây giờ ta mới hiểu kỹ luật môn phái thật quá cố chấp hẹp hòi. Lần này ta quyết về thảo luận với Chưởng môn tha tội cho mi và cho phép minh về môn trường.

    Mã Quân Vũ nghe nói cúi đầu bái hai cái, nói :

    - Tên tội nhân này xin đội ơn sư phụ đã có lòng chiếu cố tha tội chết. Đệ tử còn mặt mũi nào dám trở lại môn trường.

    Nói xong, chàng bái tạ lui ra.

    Huyền Thanh nhìn theo thở dài và phóng mình về Côn Luân sơn.

    Lam Hải Bình thấy Mã Quân Vũ về, cười nói :

    - Ta xem võ công của con hôm nay đã đến mức tuyệt đỉnh rồi, cần gì mà tập luyện nhiều như thế.

    Lão nói tiếp :

    - Thôi, hôm nay chúng ta lên đường thi hành nhiệm vụ.

    Mã Quân Vũ vẫn sắc mặt buồn dàu dàu vì đã giết một mạng người mà dưỡng phụ chàng đâu có biết.

    Lam Hải Bình thấy thế hỏi :

    - Vũ nhi! Việc gì mà buồn bực thế? Chúng ta sắp làm một việc cứu dân độ thế, đáng lẽ ra sung sướng mới phải, có đâu lại vì chút tình nhỏ nhen mà làm nhọc chí anh hùng sao?

    Mã Quân Vũ gượng cười đáp :

    - Thưa dưỡng phụ, con đâu dám buồn, song con sợ việc làm không kết quả đấy thôi!

    Lam Hải Bình cười ha hả :- Cần phải tự tin chớ!

    Hai cha con Lam Hải Bình dùng thuật khinh công tuyệt đẳng, chỉ trong chốc lát đã đến Thiên Cơ thạch phủ. Người ta thấy hai làn khói đen vừa bay đến cửa Thạch Phủ thì một bóng đen đã biến mất chỉ còn một bóng đen lướt vào thôi, tức là Mã Quân Vũ.

    Tam Thủ La Sát Phàn Tú Vỹ từ trong bước ra nghiêng mình chào Mã Quân Vũ :

    - Mã tướng công! Làm gì hơn một năm nay không thấy mặt?

    - Tôi mãi theo dưỡng phụ tập võ công.

    - Hèn gì quên mất những người quen ở Thiên Cơ thạch phủ, để người ta phải nhắc nhở mãi!

    - Ai mà nhắc tôi?

    - Lý Thanh Loan chứ còn ai?

    Phàn Tú Vỹ vừa nói vừa cười đưa chàng vào động.

    Mã Quân Vũ hỏi :

    - Đại tỷ tỷ làm gì trong đấy?

    - Chủ nhân tôi đang trò chuyện với Lam cô nương và Lý cô nương ở vườn hoa.

    Mã Quân Vũ tiến vào vườn hoa. Ba người giật mình quay lại, ai nấy đều đỏ bừng chào hỏi niềm nở. Lý Thanh Loan chạy đến nắm tay chàng nói huyên thuyên :

    - Vũ ca! Huynh đi đâu mà biền biệt ngót một năm trời, huynh không nhớ muội sao?

    Nỗi vui mừng của nàng khiến hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.

    - Huynh vẫn nhớ muội lắm chứ, nhưng huynh mãi học võ công nên không rảnh.

    - Chắc nay Vũ ca học giỏi lắm phải không? Hèn chi...

    - Thôi muội, đừng có khen lắm.

    Bạch Vân Phi hỏi :

    - Vũ huynh lâu nay mạnh giỏi chứ? Tôi mãi trông Vũ huynh tới để đòi công đấy!

    - Trả công gì, thưa Đại tỷ tỷ?

    - Công coi sóc Lý Thanh Loan chớ công gì?

    Mã Quân Vũ cười đáp :

    - Chẳng những trả công chăm sóc cho Lý Thanh Loan mà còn trả ơn Đại tỷ tỷ và Lam muội nữa.

    Lam Tiểu Điệp nãy giờ đôi má đỏ ửng nghẹn ngào bỗng nàng xen vào :

    - Sao Vũ huynh hôm nay lại gọi tôi bằng muội muội?

    Mã Quân Vũ phân trần :

    - Số là thân phụ muội đã nhận huynh là con nuôi, nên kể từ nay chúng ta coi như tình huynh đệ cốt nhục.

    Lam Tiểu Điệp nghe chàng nói bỗng biến sắc, nàng thầm nghĩ :

    - “Ôi! Thân phụ ta không muốn cho ta kết duyên cùng Mã Quân Vũ nên mới nhận làm con nuôi. Thế thì từ nay giữa ta và Mã tướng công đã có bức tường ngăn cách. Thật là đau đớn!”

    Nàng gượng cười :

    - Thế thì càng tốt chứ sao?

    Mã Quân Vũ nghiêm giọng nói :

    - Tôi nghe dưỡng phụ bảo Đại tỷ tỷ sắp đi về kinh sư để khuyên Hoàng thượng hồi tâm dứt bỏ lũ gian thần, cứu vớt nhân gian đang chịu cảnh lầm than khổ cực.

    - Sư phụ tôi lại bảo thế ư?

    - Vâng! Tôi mang ơn sâu của Đại tỷ tỷ và Lam muội nên tôi muốn Đại tỷ tỷ ở đây, chờ có cơ hội, tôi sẽ đền đáp ơn sâu. Nhưng nghe Đại tỷ tỷ về kinh tôi rất buồn. Nhưng tôi nghĩ Đại tỷ tỷ là người có tâm hồn cao thượng, biết thương đồng bào dân tộc nên cần phải gánh vác sơn hà xã tắc.

    Bạch Vân Phi thầm nghĩ :

    - “Sư phụ không khuyên ta được lại lập mưu như thế chăng?”

    Nàng vội nói :

    - Tôi đã chán cảnh lầu son gác tía, ghê sợ cảnh cung vàng điện ngọc nên mới đến nhàn cư ở đây, làm gì có ý nghĩ trở về?

    Mã Quân Vũ nói :

    - Vậy Đại tỷ tỷ không biết thương đồng bào tổ quốc sao?

    - Có chứ! Nhưng làm sao bỏ chốn này được? Vì bỏ đi tức bỏ cả kỷ niệm êm đềm trong thời gian qua còn gì?

    Mã Quân Vũ cau mày :

    - Vậy tôi cố học võ công gần năm nay chỉ vì muốn khi gặp hoạn nạn, có thể giúp cho Đại tỷ tỷ, nghĩa là làm nghĩa vụ cho đồng bào dân tộc, ngờ đâu cái học của tôi cũng vô dụng, không trở ơn được.

    Mã Quân Vũ gằng giọng nói tiếp :

    - Hèn chi thế tục thường bảo: “Phụ nữ quần vận yếm mang chỉ là hạng nâng khăn sửa túi” là phải.

    Câu nói của Mã Quân Vũ khiến nàng cảm thấy xấu hổ và đau xót. Nàng nghiêm sắc mặt nói :

    - Việc đời đối với tôi đã làm ơn không cần ai trả ơn cả. Việc tôi có dự định đi về kinh sư để khuyên phụ hoàng cứu nguy xã tắc hay không là việc riêng của tôi, không cần ai biết đến. Tôi cũng không cần sự giúp đỡ của Vũ huynh. Tỷ muội tôi đủ sức đảm đương xã tắc.

    Lam Tiểu Điệp nói :

    - Hoàng thượng hoang dâm vô độ, nghe lời gian nịnh, dân chúng lầm than mà Hoàng thượng chỉ có một mình tỷ tỷ là con, nên tỷ không về khuyên nhủ và ra sức diệt nịnh trừ gian thì e nước nhà nguy biến mà thế gian cũng chê cười tỷ muội mình. Nếu tỷ có về muội cũng xin đi theo giúp một tay.

    Bạch Vân Phi lâu nay nghe ở triều đình gian thần làm lộng, nàng quá căm giận, nhưng chỉ vì mối tình của nàng và Mã Quân Vũ thâm hậu nên nàng không nỡ. Nay nghe chàng dùng những lời lẽ mỉa mai như thế thì nàng không còn muốn ở đây giờ phút nào nữa. Nàng quyết chí về triều tiểu trừ lũ nịnh thần.

    Bạch Vân Phi kêu Phàn Tú Vỹ và các tên tỳ nữ đến hỏi :

    - Bấy lâu nay ta ở đây hôm sớm cùng các ngươi. Nay ta cần phải về cung để lo cho định mệnh quốc gia dân tộc, các ngươi nghĩ sao?

    Phàn Tú Vỹ cùng các tỳ nữ đồng thanh xin theo Lang Đại công chúa.

    Bạch Vân Phi nhìn Mã Quân Vũ nói :

    - Từ nay tôi khuyên huynh nên cùng Lý muội về Thủy Nguyệt sơn trang để vui sống với cha mẹ già, chớ nên tranh đua với giang hồ mà sinh ra giết nhau thảm khốc.

    Lý Thanh Loan nãy giờ nghe rõ đầu đuôi, nước mắt chảy ròng. Nàng không muốn xa Bạch Vân Phi cũng không muốn xa Mã Quân Vũ.

    Bạch Vân Phi thấy thế đã hiểu, nàng vỗ về Lý Thanh Loan rằng :

    - Lý muội! Cuộc đời dâu bể hợp hợp tan tan là lẽ thường trong nhân thế. Chúng ta cần phải hy sinh tình riêng để lo cho việc chung. Thôi muội hãy vui lòng mà theo Vũ huynh để về Thủy Nguyệt sơn trang hưởng một đời an nhàn sung sướng.

    Dứt lời, Mã Quân Vũ nghiêng mình từ tạ Bạch Vân Phi và Lam Tiểu Điệp, dắt Lý Thanh Loan ra đi trong một buổi chiều ảm đạm.

    Nước mắt chảy, và chảy mãi ướt cả vũ trụ không gian.

    Hai bóng người :

    Còn rõ...

    Mờ dần...

    Rồi...

    Mất hẳn...
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)