HOT  Đô Thị  Q.Trường  Thương Trường Thừa Kế Hai Nghìn Tỷ - 2459 - Hiệp Tưởng

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 6: Phiền lòng của Ngải Văn
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Trong vườn hoa, tại khu nhà ở cấp cao của thành phố Thiên Nam.

    Tầng thấp nhất của khu nhà ở đều là vườn hoa, có người quản lý, rừng cây bốn mùa xanh tươi, hoa cỏ nở rộ.

    Trước cửa tiểu khu, bảo an lưng eo thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, nhỏ giọng cùng người đội trưởng bên cạnh nói chuyện phiếm, dù sao chỗ này đèn tối, cũng không ai thấy được. Ở tiểu khu này toàn là nhà giàu nổi danh, xe ra vào giá trị thấp nhất cũng phải 500 ngàn trở lên.

    Trời chiều, Trần Nhị Trụ nhịn không được ngáp một cái, liền thấy một cỗ xe đạp rẽ ngang qua, hướng khu nhà ở đi đến.

    - Người kia đứng lại!

    Trần Nhị Trụ không hề hành lễ bước nhanh qua cản người đó lại.

    Nói đùa, đây là địa phương nào! Cả xe mấy trăm ngàn đều đứng sang bên cạnh, ngươi chạy một chiếc xe đạp mà cũng dám đi vào?

    Trần Nhị Trụ chân trước vừa mới bước ra, chân sau liền bị đội trưởng kéo lại. Tên đội trưởng chạy đến bên lan can ân cần với người mới đến.

    Trần Nhị Trụ trợn tròn mắt, chỉ biết đứng nhìn một mỹ nữ xinh đẹp lướt qua. Nàng còn liếc nhìn hắn một cái khiến cho trái tim nhỏ của hắn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

    - Không phải chứ tiểu tam chắc chắn không đi xe đạp như thế này.

    Đội trưởng hung hăng trừng mắt nhìn em vợ mình một chút, nhỏ giọng nói.

    - Cậu chớ đoán mò, càng không được nói bừa, biết không! Cô gái này là do Vương tổng cố ý bắt chuyện qua với tôi, lúc đầu tôi cũng hỏi như vậy giống cậu, xém chút nữa là bị đuổi việc. Vương tổng nói những người trong khu nhà ở này mà muốn cưới cô gái đó đều là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga!

    - Ôi chao!

    Trần Nhị Trụ không nhịn được thè lưỡi, những người trong này này đều thuộc loại siêu cấp có tiền, cưới cô gái này vậy mà còn gọi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Cô gái này cuối cùng có lai lịch gì chứ!

    Đội trưởng khoát tay áo, một câu cũng không muốn nói nhiều.

    Ngụy Tuyết Liên một đường chạy xe, thẳng đến vị trí trung tâm. Nàng trực tiếp chạy vào một ngôi biệt thự, dừng xe xong, tiến vào thang máy đi thẳng lên lầu hai.

    Vừa tiến vào phòng khách, Ngụy Tuyết Liên bất đắc dĩ có chút tức giận.

    Một nữ hài mang một chút dáng vẻ mập mạp vô cùng đáng yêu với đôi chân trần như bạch ngọc, đang ngồi trên ghế sô pha vừa xem hoạt hình vừa ăn đồ ăn vặt.

    Trong phòng khách, đồ đạc bị vứt tứ tung.

    - Lục Văn Thiến, cậu không thể dành một chút thời gian để dọn dẹp phòng à, thật là lười biếng.

    Ngụy Tuyết Liên, một bên đem áo khoác máng lên giá, một bên nhặt quần áo dưới sàn lên.

    - Tôi còn chưa đủ chịu khó sao, những thứ này tôi chỉ đủ ăn thôi.

    Lục Văn Thiến cười đùa tí tửng.

    - Cậu đi làm, cảm giác thế nào, chơi vui không? Thật phục cậu đó, hành hạ mình như vậy thật không có ý tứ.

    - Có ý tứ, ít nhất tôi cũng sẽ không béo chết.

    Ngụy Tuyết Liên hừ một tiếng.

    - Cậu xem lao động là vinh quang, còn tôi thì ăn không ở không, vậy còn không biết giúp đỡ người ta dọn dẹp một chút.

    Lục Văn Thiến vô lại nói, nàng bỗng nhiên vỗ trán một cái.

    - À đúng rồi, em họ của cậu không phải là muốn mở buổi hòa nhạc sao? Cậu cho mình năm tấm vé, không, mười tấm vé vip đi. Mình dùng để tán đàn ông.

    - Cô bé chết tiệt, cô mới bao nhiêu tuổi hả.

    Ngụy Tuyết Liên triệt để bó tay rồi.

    - Cái gì cũng dám nói.

    Lúc này, bên ngoài mấy con phố, trong một phòng bao của một quán bar, Ngải Văn lông mày nhíu chặt lại.

    Hắn cảm giác quá khó chịu, rõ ràng lúc đầu là một buổi tối tuyệt vời. Mới có một cô gái rơi vào tay mình, mình có thể hảo hảo thưởng thức. Nhưng các sự việc bực mình lại liên tiếp xảy ra. Trước tiên là bị một tiểu tử nghèo hèn bắt chẹt, về sau nhìn thấy một mỹ nhân cực phẩm nhưng cô ấy lại chẳng thèm ngó ngàng đến mình, sau khi tới quán bar, chưa kịp uống một chén lại bị nữ nhân bên cạnh làm cho dục hỏa thiêu đốt nhưng chưa kịp làm gì thì cha hắn điện thoại tới.

    - Ngải Văn, con cũng đã lớn rồi, cha không thể để cho con mãi hồ đồ như thế được, ngày mai cha cần đi thỏa thuận ký kết một dự án, những ông chủ đó đều là bằng hữu của cha, cha muốn gặp họ, con cũng đi theo luôn đi!

    Cha của Ngải Văn, Ngải Sĩ Lễ trực tiếp hạ lệnh.

    - Dự án này cha đã để ý từ lâu rất muốn nó thành công, nên cha mặc kệ con đang ở đâu lập tức đến công ty xem tư liệu cho cha.

    - Con thật là đã bị mẹ con làm hư, cha nói cho con biết, con nếu không về nhà thì sau này cha chết con một phân tiền cũng đừng mong có được!

    Điện thoại đã tắt. Ngải Văn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ bừng.

    Hắn trở về nhà, Nếu không về sau không phải sẽ

    không có một ngày tốt lành sao.

    - Ngải Văn, em gọi hai bình rượu, một hồi chúng ta không say không về.

    Hứa Phương đẩy cửa vào, nàng mặc một bộ trang phục người hầu mười phần dụ hoặc Ngải Văn.

    Ngải Văn vốn là lửa giận dâng lên, mắt thấy nữ nhân này ăn mặc như gái điếm, lập tức cảm giác vô cùng ngán, lúc trước lại gặp được mỹ nhân thanh thuần so sánh hai người đây quả thật là gà rẻ tiền mà.

    Mặt hàng này, mà hắn muốn chơi thật buồn nôn.

    - Anh muốn đi?

    Hứa Phương thấy Ngải Văn không thèm để ý nàng liền đi ra ngoài, lập tức gấp gáp hỏi.

    Hôm nay nàng đã hạ quyết tâm muốn bắt cái tên phú nhị đại này, dù là phải hạ thấp dâng mình. Nàng tận dụng tất cả vốn liếng, để nam nhân này sung sướng như tiên, sau này sẽ không thể rời bỏ nàng, nàng muốn được gả vào hào môn làm bà lớn.

    Ngải Văn nhìn cũng không nhìn nàng, đẩy cửa đi ra ngoài.

    - Đừng đi a.

    Hứa Phương vội vàng lôi kéo, xoẹt một tiếng tay áo Ngải Văn bị giật lủng một lỗ.

    Ngải Văn dừng bước, lạnh lùng nhìn tay áo, nhìn Hứa Phương. Hứa Phương hoảng sợ không thôi, nàng chợt phát hiện trên khuôn mặt anh tuấn kia có chút dữ tợn.

    - Em không cố ý.

    Hứa Phương lắp bắp nói.

    Chát, Ngải Văn đánh nàng một bạt tai. Sau đó, lại đạp cho nàng một cước văng ra sau, bộ dạng chật vật giống như một con chó cái.

    - Tiện nhân!

    Ngải Văn nhìn cũng không nhìn nàng một cái, đầu cũng không quay lại, đóng sập cửa rời đi.

    Hứa Phương ngã ngồi trên mặt đất, tay ôm lấy nữa gương mặt, ánh mắt đầy sợ hãi. Giấc mộng giàu sang, phu nhân hào môn, cứ như vậy đột nhiên tan vỡ.

    Không, nàng không cam lòng!

    Ngải Văn đã giới thiệu nàng cho rất nhiều người nếu bây giờ hắn không cần nàng thì những tên kia cũng sẽ khinh bỉ nàng, rất khó để kiếm được những tên phú nhị đại khác.

    - Không, ta không cần, ta muốn gả vào hào môn!

    Hứa Phương không cam tâm, hốt hoảng đứng dậy, xông ra ngoài.

    - Ngải Văn!

    Lúc này Ngải Văn, mặt mũi tràn đầy lửa giận, ngay cả nhân viên phục vụ quán bar đều phải trốn tránh hắn.

    - Ngải đại thiếu gia.

    - Dự án đáng chết, mặc kệ công ty nào, các người đều chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho các người sống tốt.

    Trên gương mặt Ngải Văn hiện ra một tia vặn vẹo rồi nhe răng cười.

    Hắn có tâm lý trả thù cực mạnh. Nếu cha hắn muốn nhìn thấy năng lực của hắn, vậy thì hắn phải làm chuyện này tới cùng rồi.

    Lúc này, Ngải Sĩ Lễ cầm điện thoại, trong điện thoại có một người đang nói chuyện.

    - Ngải tổng, ngày mai chúng ta đi uống trà trước, tôi sẽ để phó tổng của công ty dẫn người đi cùng các người báo cáo, người này chắc ông cũng biết. Hắn tên là Chu Thiên Tỉnh.
     
    MrazShooters and nguyenmai like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 7: Là cậu!
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Trong một căn phòng nhỏ rộng không đến mười mét vuông, xung quanh thì chỉ có một cái giường và một cái tủ quần áo cũ.

    Sáng sớm ánh mặt trời soi xuyên qua kính cửa sổ, cả phòng được sáng lên.

    Bạch Tiểu Thăng vẫn ngủ say trên chiếc giường của mình, nước dãi tràn hết ra khóe miệng.

    Ở trong mơ, Ngụy Tuyết Liên đang khoác chiếc áo choàng tắm từ phía phòng tắm bước ra. Bên dưới chiếc áo choàng, một đôi chân dài, trắng như tuyết khi thì bị che khi thì hiện ra.

    Nàng nở một nụ cười với hắn, tư thế thật sự rất quyến rũ.

    Áo choàng tắm dần dần rơi xuống. . .

    Bỗng nhiên một tiếng kêu chói tai vang lên, trong nháy mắt Ngụy Tuyết Liên liền biến mất.

    - Đừng!

    Bạch Tiểu Thăng không kiềm chế được trong lòng, kêu lên buồn bã.

    Ai lại gọi điện thoại vào lúc này cơ chứ!

    Bạch Tiểu Thăng vẫn còn buồn ngủ nhưng lòng đầy tức giận, cầm lấy điện thoại, hiện tại hắn rất muốn đánh người.

    Người gọi đến là Chu Thiên Tỉnh.

    Thằng khốn khiếp này, ngay cả giấc đẹp của mình cũng bị nó phá! Bạch Tiểu Thăng tức giận, CMND và thẻ vàng ngân hàng được để ở nơi dễ nhìn thấy nhất, Bạch Tiểu Thăng hắn giờ này là tổng giám đốc có tài sản nghìn tỉ, thân phận lúc này đã vượt xa lúc trước.

    Làm cái quái gì chứ, hắn không thèm quan tâm!

    Có ý nghĩ như thế, Bạch Tiểu Thăng định trực tiếp tắt điện thoại.

    Tuy nhiên, cái dự án kia lại mất nhiều công sức của hắn như vậy, cứ thế mà từ bỏ hắn không chịu được!

    Bạch Tiểu Thăng do dự một lát.

    Hắn là người đàn ông có nguyên tắc rất lớn, lương tâm và trách nhiệm của hắn không cho phép hắn bỏ dở công việc giữa chừng.

    Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng vẫn quyết định nghe điện thoại.

    - Bạch Tiểu Thăng, cậu làm sao còn chưa tới công ty.

    Giọng nói của Chu Thiên Tỉnh có vẻ rất tức giận.

    - Bộ phận của chúng ta phải đi làm sớm hơn 40 phút! Đây là quy định, cậu quên rồi sao!

    Bạch Tiểu Thăng cau mày.

    Chu Thiên Tỉnh hình như đã quên, ở vấn đề tiền công quỹ hắn đã hại Bạch Tiểu Thăng.

    Thật sự cho rằng là không sao rồi à!

    Mặc dù hiện tại chút tiền này đối với Bạch Tiểu Thăng đã không còn quan trọng nữa, nhưng Chu Thiên Tỉnh cũng thật là nhanh quên.

    Có lẽ trước khi mình rời khỏi công ty, phải trả thù hắn cho thật tốt!

    Bạch Tiểu Thăng không nói mà cười một cách lạnh lùng.

    Chu Thiên Tỉnh tiếp tục nói.

    - Cậu nhanh chóng tới đây, hôm nay đi với tôi bàn về dự án, cấp trên cũng sẽ đi cùng. Còn nữa, phía bên kia là tổng giám đốc của xí nghiệp lớn, cậu đừng có mà chậm chạp! Mười phút sau cậu phải đến công ty cho tôi!

    Mười phút, tuyệt đối là không thể được.

    - Ngoài ra, tôi có thể nói cho cậu hay, lần này người thừa kế tương lai bên họ cũng tham dự. Tôi đặc biệt nhắc nhở cậu! Phải coi trọng cho tôi, có nghe thấy không! Nhìn thấy người ta, cậu phải khiêm tốn, đừng cho là bằng tuổi với cậu liền có thể chậm trễ, người ta là người có thân phận đấy!

    Chu Thiên Tỉnh nói vậy làm cho ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng trở lên lạnh lùng.

    Tôi có thân phận gì? Ông sớm muộn cũng sẽ biết đến!

    Chu Thiên Tỉnh cảm thấy Bạch Tiểu Thăng có chút im lặng, cũng sợ bức quá sinh chuyện nên giọng nói có hơi chậm lại.

    - Lần này cậu chỉ cần biểu hiện thật tốt, tôi sẽ xin cấp trên tăng lương cho cậu, tăng thêm năm trăm tệ! Vật liệu công quỹ, tôi cũng sẽ cho người có liên quan làm giúp cậu.

    Chu Thiên Tỉnh nhắc lại chuyện xưa, trong câu nói mang vẻ uy hiếp.

    - Tôi lập tức đi ngay.

    Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh trả lời.

    Phía bên kia đã cúp máy.

    Bạch Tiểu Thăng lại có chút suy tính.

    - Dự án này mình muốn thành công, nhưng mình không thể để Chu Thiên Tỉnh nhận được tiếng tốt, có vẻ như hơi khó làm đây.

    Nửa giờ sau, Bạch Tiểu Thăng đón xe đến công ty, trực tiếp đi đến văn phòng của Chu Thiên Tỉnh.

    - Cậu phải chú ý tính kỷ luật chứ!

    Chu Thiên Tỉnh đập bàn, lại bắt đầu nói đi nói lại.

    Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn một cách bình tĩnh.

    Lúc không có tiền, nghĩ thật muốn đánh hắn. Bây giờ có tiền, tự nhiên lại cảm giác thằng này như một tên hề, không đáng để mình “đánh cho một trận”.

    - Dự án lớn như thế có ý nghĩ như thế nào đối công ty, chắc cậu cũng rõ ràng.

    Chu Thiên Tỉnh nói xong, ngạc nhiên phát hiện Bạch Tiểu Thăng hôm nay rất không giống Bạch Tiểu Thăng trước đây, hắn vô cùng bình tĩnh, không nói một tiếng, tuy nhiên ánh mắt khó hiểu kia làm cho hắn cảm thấy một chút hờ hững.

    Hờ hững.

    Hờ hững, đúng là nó. Chu Thiên Tỉnh không tìm ra được từ tốt hơn để hình dung cái cảm giác này, chỉ biết lúc trước mình có cảm giác này là lúc đối mặt với ông chủ của một công ty lớn.

    Nghe mình báo cáo, lại không đem mình để vào mắt.

    Đây là sự kiêu căng của người có địa vị lớn.

    Làm sao có thể? Bạch Tiểu Thăng làm sao có thể cho mình loại cảm giác này?

    Chu Thiên Tỉnh không nhịn được nói to hơn, để tìm cho mình thêm chút khí thế.

    - Cậu có biết đối phương là ai không, đối phương là công ty sẽ được công ty con của Tập Đoàn Chấn Bắc rót tiền vào mua cổ phần, về sau nó sẽ là công ty phụ thuộc Tập Đoàn Chấn Bắc!

    Ánh mắt của Chu Thiên Tỉnh rực cháy lên.

    Những thông tin này cấp trên đều không biết, tất cả là hắn tự tìm hiểu được.

    Nhưng ngay sau đó, Chu Thiên Tỉnh phát hiện biểu lộ của Bạch Tiểu Thăng vô cùng kỳ lạ.

    - Ông nói là Tập Đoàn Chấn Bắc, chính là tập đoàn trong top 500 của thế giới sao!

    Bạch Tiểu Thăng ánh mắt mang theo sự kinh ngạc, dần dần hiểu rõ.

    Chu Thiên Tỉnh rất hài lòng nhìn phản ứng của Bạch Tiểu Thăng, lại bắt đầu có chút khinh thường hắn.

    Thằng này cố làm ra vẻ “trâu bò”, làm mình sợ! Giờ thì thế nào, cảm thấy hứng thú đối với Tập Đoàn Chấn Bắc, nằm mơ đi, mày là loại người nào chứ! Làm sao mày có thể vào nơi đó làm được, may ra tao thì có chỗ.

    Chu Thiên Tỉnh hắng giọng.

    - Được rồi, cậu đi chuẩn bị tài liệu đi. Một lát nữa, chúng ta sẽ bắt đầu đi đến khách sạn Công Viên Thế Kỷ.

    Khách sạn Công Viên Thế Kỷ là nơi mà phía bên kia có nắm cổ phần, nên đến đó để thảo luận về dự án cũng là chuyện tất nhiên.

    Bạch Tiểu Thăng gật đầu, lúc đi ra ngoài khóe miệng hiện ra một nụ cười khó hiểu.

    Thật không ngờ, vốn chỉ muốn đem chuyện bên này làm tốt rồi sẽ đến Tập Đoàn Chấn Bắc, nhưng nghĩ tới là có thể gặp nhau nhanh như vậy.

    Có lẽ, lần này có thể một mũi tên trúng hai mục đích, vừa làm thành công dự án nhân tiện cho Chu Thiên Tỉnh một bài học!

    Một lát sau, Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị xong xuôi.

    Chu Thiên Tỉnh gọi hắn đến, hai người xuất phát chạy đến khách sạn.

    Ở Thiên Nam, Khách sạn công viên Thế kỷ là khách sạn năm sao vô cùng nổi tiếng, tầng một là quán cà phê được thiết kế theo phong cách như một công viên, cây cọ cùng hoa cỏ ở khắp mọi nơi, khu vực công cộng thậm chí còn có cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, ngoại trừ một khu lớn, ở những nơi hẻo lánh còn có các phòng được thiết kế theo kiểu “ Nhà đá”.

    Bạch Tiểu Thăng và Chu Thiên Tỉnh đến phòng được đặt từ trước, sắp xếp lại các tài liệu, chờ đợi đối tác đến.

    Nửa giờ sau, người của công ty đối tác đến, người đến là một phụ nữ trung niên đang giữ chức phó tổng, bà ấy còn mang theo một nữ nhân viên trông khá trẻ tuổi.

    - Phan tổng.

    - Chu tổng.

    Hai bên chào hỏi nhau. Mặc dù Chu Thiên Tỉnh trên danh nghĩa cũng là phó tổng, nhưng so với bên họ thì lại không cùng một đẳng cấp, nên mở miệng lấy lòng trước.

    Phía bên kia vẫn thái độ thờ ơ, vẻ mặt cao ngạo, Bạch Tiểu Thăng đều cảm thấy xấu hổ thay cho Chu Thiên Tỉnh.

    Tuy nhiên, Chu Thiên Tỉnh không thèm để ý, một mặt biểu hiện sự hài hước của mình , một mặt nhìn vào dự án trình bày qua một lần.

    Nhìn xem hắn cũng làm được chút việc ra hồn rồi.

    Đối phương đối với tài liệu tổng quan của dự án lần này tương đối hài lòng, liên tiếp gật đầu, nêu ra một số ý kiến sửa chữa không liên quan mấy, chỉ là nhiều thêm một chút yêu cầu.

    Đối với điều này, Chu Thiên Tỉnh liên tục nhận lời.

    Có thể hắn suy nghĩ là các công việc này sẽ do Bạch Tiểu Thăng làm, đối với mình không có quan hệ nên không thèm quan tâm.

    Đã như vậy, ta cũng không khách sáo nữa, để xem ai bẫy ai!

    Bạch Tiểu Thăng khóe miệng xuất hiện vẻ cười châm biếm, những công việc này nếu hắn còn ở lại chắc chắn sẽ phải làm.

    Tuy nhiên, hiện tại hắn đã quyết định đi, vậy liền mặc kệ.

    - Phan tổng, tôi còn có chút đề xuất.

    Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên xen vào, sau đó bắt đầu trình bày.

    Làm sao hoàn thiện dự án, làm sao cho tốt hắn đều không sợ rắc rối, tất cả đều chiều lòng đối phương.

    Lúc đầu Phan tổng rất ngạc nhiên, sau đó nghe Bạch Tiểu Thăng nói tất cả đều làm được liền liên tiếp gật đầu. Trong lòng bị kích thích liền sôi nổi bàn luận, đến nỗi đem Chu Thiên Tỉnh gạt qua một bên.

    Mắt của Chu Thiên Tỉnh trợn to, có chút không thể tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

    Tất nhiên, chỉ cần đối phương hài lòng, hắn cũng không thể nói cái gì.

    Có đi có lại, chủ và khách đều vui vẻ.

    Dự án này đã được quyết định xong, về phần tiếp theo sau đó thì còn bao nhiêu là việc cần giải quyết.

    Bạch Tiểu Thăng và Chu Thiên Tỉnh nở nụ cười nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng giống nhau vô cùng.

    Dù sao cũng không phải là mình làm!

    Bỗng nhiên, hàng loạt tiếng bước chân và tiếng nói cười từ bên ngoài truyền đến, có mấy người lần lượt tiến vào phòng.

    Có cấp trên của bọn hắn và cấp trên của đối phương, phía sau còn có một người trẻ tuổi đi theo.

    Bạch Tiểu Thăng cùng với đám người đứng dậy đón chào, cùng người trẻ tuổi đối mặt.

    Hai người đều sững sờ.

    - Là anh!

    Trong mắt của Ngải Văn vẻ dữ tợn.
     
    MrazShooters thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)