HOT  Đô Thị  Q.Trường  Thương Trường Thừa Kế Hai Nghìn Tỷ - 2459 - Hiệp Tưởng

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 2: Hai ngàn tỉ
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Ông lão đứng ngoài cửa có ánh mắt thâm thúy, trên bàn tay có đeo găng tay màu trắng. Người phụ nữ bên cạnh lão có làn da trắng như tuyết, đôi chân được tất đen bao bọc vừa thon vừa dài, lộ ra vẻ gợi cảm dụ hoặc.

    - Các người tìm tôi sao?

    Bạch Tiểu Thăng hỏi.

    Hắn không quen biết hai người ngoài cửa, nhưng kỳ lạ là ông lão kia lại tạo cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, làm hắn không khỏi nhìn chăm chú thêm vài lần.

    - Đúng, chúng tôi tìm cậu.

    Ông lão mỉm cười nói.

    - Cậu Bạch Tiểu Thăng.

    - Tôi không biết các người.

    Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

    Ông lão mỉm cười, cũng không bởi vì Bạch Tiểu Thăng đứng bên trong cánh cửa trả lời mà bất mãn, ngược lại từ tốn giới thiệu mình.

    - Tôi là Tư Đồ Dần, là quản gia của chủ tịch tập đoàn Chấn Bắc - Bạch Chấn Bắc tiên sinh. Cậu Bạch Tiểu Thăng, nếu cậu có thắc mắc gì có thể tùy tiện hỏi?

    Bạch Chấn Bắc của tập đoàn Chấn Bắc?

    Lúc đầu Bạch Tiểu Thăng còn chưa kịp phản ứng, vừa lấy lại tinh thần liền lập tức giật mình. Bạch Chấn Bắc là ai?Là một trong ba mươi người giàu nhất thế giới! Tập đoàn Chấn Bắc, là tập đoàn đẳng cấp thế giới!

    Trên người ông lão trước mắt cũng mang theo một cỗ khí thế đặc biệt, ung dung nho nhã, không giận tự uy.

    Loại khí thế này, muốn giả bộ cũng không được.

    Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hơi run rẩy, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng tìm kiếm. Ông lão mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

    Bạch Tiểu Thăng phóng to những hình ảnh tìm được trên mạng so sánh với ông lão trước mặt.

    Ngay cả nếp nhăn nơi khoé mắt đều giống nhau, thật sự đúng là quản gia của Bạch Chấn Bắc!

    Đại nhân vật như vậy đứng ngay ở ngoài cửa, Bạch Tiểu Thăng có cảm giác như nằm mộng, nhanh chóng mở cửa ra, đóng cửa thế này rất bất lịch sự.

    - Tư Đồ tiên sinh, mời vào.

    Bạch Tiểu Thăng chấn kinh trong lòng, nhưng trên mặt lại không có chút biến hóa mà đón tiếp hai người.

    Hắn chỉ là có chút không hiểu, một người là đại nhân vật, một người là tiểu nhân vật, tìm mình có chuyện gì?

    - Không cần, ở chỗ này nói chuyện cũng được.

    Tư Đồ Dần gật gật đầu, có mấy phần khen ngợi đối với biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng.

    Bạch Tiểu Thăng cũng không có nói tiếp, đứng nghiêm bên cạnh như vãn bối.

    - Lần này chúng tôi tới, là có chuyện rất trọng yếu muốn nói với cậu.

    Tư Đồ Dần thu lại nét mặt tươi cười, thần sắc thêm mấy phần nghiêm túc, nói.

    - Có lẽ, tôi nên gọi cậu là Bạch Tiểu Thăng Bạch thiếu gia, bởi vì…

    Tư Đồ Dần đứng thẳng người nói tiếp.

    - Bạch Chấn Bắc tiên sinh là chú của cậu.

    Lời này vừa được nói ra, trong đôi mắt của người phụ nữ bên cạnh Tư Đồ Dần xuất hiện một tia dị sắc.

    Bạch Tiểu Thăng trợn tròn mắt.

    Câu nói này không thua gì sấm sét giữa trời quang.

    Bạch Chấn Bắc, là chú của mình?! Ông nội qua đời sớm, mình cũng chưa từng nghe bà nội và cha nói qua.

    - Không có nhầm lẫn gì chứ?!

    Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lóe lên vẻ khác lạ.

    - Yên tâm, chúng tôi sẽ không nhầm lẫn đâu.

    Tư Đồ Dần nhìn ra nghi hoặc của Bạch Tiểu Thăng, khẳng định nói:

    - Không nên xem thường năng lực của chúng tôi.

    Cũng đúng, ngay cả loại chuyện này mà tập đoàn Chấn Bắc còn có thể làm sai được sao? Nói thế nào đó cũng là một tập đoàn đứng sừng sững trên đỉnh thế giới.

    Mình thật sự là cháu của ông chủ tập đoàn cấp Thế Giới? Nội tâm của Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mà nhảy liên hồi.

    - Hiện giờ tình trạng sức khỏe của Bạch Chấn Bắc tiên sinh không tốt, theo như lời dặn của ngài ấy thì chúng tôi sẽ đưa cậu trở thành người thừa kế của tập đoàn Chấn Bắc, nhưng trước tiên cậu cần phải tiếp nhận khảo nghiệm.

    Tư Đồ Dần nhấn mạnh từng chữ một.

    Bạch Tiểu Thăng còn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ, lại bị tin này gây chấn động.

    Muốn hắn, kế thừa tập đoàn Chấn Bắc?!!!

    Bạch Tiểu Thăng vô ý thức cảm thấy mình có điều muốn nói.

    - Chấn Bắc, có bao nhiêu tiền?

    Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Tiểu Thăng liền có cảm giác xấu hổ, quả nhiên là sợ nghèo mà.

    Đối với điều này Tư Đồ Dần chỉ cười một tiếng.

    - Năm ngoái, kết toán cuối năm của tập đoàn Chấn Bắc đạt được ước chừng khoảng 2000 tỉ.

    Hai ngàn tỉ?!!!

    Bạch Tiểu Thăng thật sự bị doạ rồi.

    - Nếu như, ngài muốn kế thừa tập đoàn Chấn Bắc, thì cần phải hoàn thành khảo nghiệm.

    Tư Đồ Dần có ý nhắc nhở.

    - Căn cứ theo yêu cầu của Bạch Chấn Bắc tiên sinh, ngài nhất định phải làm lên từ cơ sở của tập đoàn. Trong vòng mười năm rèn luyện ở mười chức vụ, mười năm sau, mặc kệ cậu làm đến chức vụ nào, khảo nghiệm cũng sẽ kết thúc.

    Khảo nghiệm mười năm.

    Muốn mình làm đến Tổng giám đốc của tập đoàn cấp Thế Giới?!

    Bạch Tiểu Thăng rất khó có thể tin mà nhìn Tư Đồ Dần, so với cái việc không thể xảy ra thì việc này càng không thể xảy ra được.

    Tư Đồ Dần đưa tay ra, mỹ nữ bên cạnh lão liền nhanh chóng đưa qua một tập văn kiện và một chiếc hộp màu bạc.

    - Thứ này là Bạch Chấn Bắc tiên sinh nhắn tôi chuyển giao cho cậu. Bên trong có một tấm thẻ căn cước thông hành của tập đoàn trên toàn cầu, một tấm thẻ vàng của ngân hàng thế giới và còn có một vài thứ, cậu tự mình xem đi.

    Bạch Tiểu Thăng đưa tay cầm lấy.

    Tư Đồ Dần đưa chiếc hộp cho Bạch Tiểu Thăng, sau đó trịnh trọng nói.

    - Chúc cậu một ngày may mắn, tổng giám đốc tương lai của tôi!

    Bạch Tiểu Thăng mờ mịt luống cuống ôm lấy cái hộp, Tư Đồ Dần liếc Bạch Tiểu Thăng một cái thật sâu, quay người rời đi, mỹ nữ giương đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng hai giây sau đó cũng cất bước đi theo.

    Bạch Tiểu Thăng liền ngây ngốc đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi, hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần.

    Mình, một người suốt ngày làm những công việc nhàm chán, một người bởi vì tiền mà nhiều lần bị khinh bỉ, lập tức sẽ phải thừa kế tập đoàn Thế Giới. . .

    Đây nhất định là đang nằm mơ!

    Dưới chân Bạch Tiểu Thăng như mất đi sức lực, bản thân hắn cũng không biết mình đi như thế nào trở về chỗ ngồi.

    Hơn nửa ngày, Bạch Tiểu Thăng mới mở cái hộp ra, thẻ vàng ngân hàng cùng thẻ căn cước được đặt ở phía trên cùng, được chế tạo vô cùng tinh mỹ. Ngoài ra, trong hộp còn có một đồ vật, một khối lập phương màu bạc to bằng đầu nắm tay.

    Thứ này, Tư Đồ Dần không có đề cập đến.

    Bạch Tiểu Thăng tò mò đưa tay qua, bỗng nhiên, một tia hồng quang từ khối lập phương màu bạc bắn ra, từ trong lòng bàn tay hắn quét lướt qua. Vật kia bỗng nhiên mở bung ra từng tầng, giống như hoa sen nở rộ.

    Bạch Tiểu Thăng vội vàng rút tay về, lại bị một vệt ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, mi tâm của hắn bỗng nhiên chịu một cú va chạm, một cảm giác tê dại bao trùm cả da đầu.

    Bạch Tiểu Thăng giật mình, trước tiên là cảm thấy buồn ngủ, sau đó là một loại cảm giác chưa bao giờ có xông lên não. Bạch Tiểu Thăng kinh dị nhìn mọi thứ trước mắt, cảm giác tất cả đều rất rõ ràng.

    - Thành công cấy ghép Chip Nano.

    Bỗng nhiên, một giọng nói như chuông bạc vang lên trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

    Có người?!

    Bạch Tiểu Thăng giật mình, quay người lại nhưng chẳng thấy ai cả.

    Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên.

    Thân phận: Bạch Tiểu Thăng

    Cấp bậc chức vụ: Cấp nhân viên

    Tài chính được kích hoạt: Một triệu nhân dân tệ

    Quyền hạn: cấp một

    Khởi động công năng phụ trợ: Công cụ tìm kiếm!

    Bạch Tiểu Thăng kinh hãi tìm kiếm bốn phía, cuối cùng xác nhận, âm thanh là ở trong đầu của hắn.

    - Xin chào, tôi được phát triển bởi viện nghiên cứu thuộc tập đoàn Chấn Bắc, là hệ thống trí tuệ nhân tạo - Hồng Liên. Bây giờ, chính là truyền đạt riêng tư của Bạch Chấn Bắc tiên sinh dành cho ngài.

    Chip Nano, trí tuệ nhân tạo? Bạch Tiểu Thăng nhìn qua tấm gương, tại chỗ mi tâm của hắn có thể lờ mờ thấy được một dấu chấm kim cực nhỏ.

    - Bạch Tiểu Thăng.

    Không để Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ nhiều, một giọng nói hư nhược già nua vang lên, tuy có suy yếu nhưng lại lộ ra vẻ thân thiết hiền lành.

    Bạch Tiểu Thăng chấn động trong lòng, giọng nói này cùng ông nội của mình rất giống nhau.

    - Chú là Bạch Chấn Bắc, chú của con. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng những điều về con chú điều biết hết. Mà những điều liên quan đến chú, tin tưởng con cũng có sự hiểu biết nhất định. Chú đã tuổi già sức yếu, chú hy vọng con có thể kế thừa sản nghiệp của chú… Chú cho con mười năm, hoàn thành nhiệm vụ, từ cơ sở đến Tổng giám đốc, trải nghiệm cuộc sống trước nay chưa từng có! Còn Hồng Liên, là tồn tại mà ngay cả Tư Đồ Dần cũng không biết, đó là vật chú dùng để trợ giúp con. À, đúng rồi. Chú còn nhận nuôi hai đứa bé cùng tuổi với con, tin tưởng không lâu sau các con sẽ gặp mặt nhau. Cố gắng lên, cháu của chú!

    Giọng nói dừng lại, Bạch Tiểu Thăng đứng im ở đó.

    Đây đều là sự thật!

    Một cuộc sống khác đang vẫy gọi hắn. Nhưng nó như là một ngọn núi đứng thẳng trong mây, chỉ chờ hắn leo lên.

    Bạch Tiểu Thăng chậm rãi đi tới trước cửa sổ, quan sát thành phố.

    Thành phố ở dưới chân hắn, ngàn vạn đèn đuốc như là bảo thạch, hắn bỗng trở nên hăng hái.

    - Tôi tiếp nhận khiêu chiến!!!!

    Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên mở miệng gào to.

    Hai ngàn tỉ này, mình chắc chắn phải có được!
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3: Gặp chuyện bất bình
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    - Hồng Liên?

    Một lúc lâu sau, Bạch Tiểu Thăng mới từ trạng thái kích động trở về bình thường, muốn thử trò chuyện cùng với trí tuệ nhân tạo.

    Trí tuệ nhân tạo, trước đây Bạch Tiểu Thăng chỉ thấy qua trong phim ảnh, không nghĩ tới mình còn có thể có được nó, đặc biệt là chỉ cần nghĩ đến liền có thể giao tiếp cùng nó, đúng là quá tuyệt. Huống hồ về sau mình có thể đi tới đâu, sự giúp đỡ từ bên ngoài, tựa hồ chỉ có nó, nên nhất định phải hiểu rõ nhiều hơn!

    Việc liên quan đến 2000 tỉ, Bạch Tiểu Thăng vô cùng quan tâm.

    - Chủ nhân, có gì phân phó?

    Giọng nói như tiếng chuông ngân lại vang lên lần nữa, rất êm tai, nhưng lại thiếu mấy phần tình cảm, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng cũng không thèm để ý.

    - Những cái mà cô vừa mới nói, trước mắt tôi đều hiểu, nhưng cái công cụ hỗ trợ cuối cùng là cái gì?

    - Công cụ tìm kiếm, cái này là tùy theo cấp bậc của ngài. Ở cấp nhân viên, ngài có thể sử dụng công cụ tìm kiếm, bất kỳ tư liệu nào mà ngài cần tôi đều có thể tìm kiếm từ trên mạng internet, sàng lọc tin tức chính xác nhất truyền đến trong đầu ngài, hình thành ký ức ngắn hạn, cung cấp cho ngài sử dụng.

    A?! Bạch Tiểu Thăng ánh mắt sáng lên.

    Vậy mình không phải là máy tính hình người sao?

    - Ngài phải trải qua tổng cộng mười chức vụ, nhân viên, quản lý, trợ lý cho đến tổng giám đốc tập đoàn. Tôi sẽ đánh giá ngài dựa trên những gì ngài làm được, khi điểm số đạt tới giá trị nhất định, ngài sẽ thăng chức. Mỗi lần thăng chức sẽ tăng tiền vốn của ngài lên và mở khóa các chức năng hỗ trợ khác.

    Hồng Liên tiếp tục nói.

    Thì ra đằng sau chức năng tìm kiếm, còn có những chức năng hỗ trợ khác!

    - Các chức năng phụ trợ khác là gì?

    Bạch Tiểu Thăng hỏi.

    - Thật xin lỗi, quyền hạn của ngài không đủ, vấn đề của ngài sẽ không được giải đáp.

    Hồng Liên thẳng thừng từ chối.

    Bạch Tiểu Thăng ngại ngùng sờ lên mũi, trí tuệ nhân tạo đúng là không hiểu tình cảm của con người.

    Nhưng mà, cái chức năng tìm kiếm này có mạnh mẽ như mình nghĩ không nhỉ, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên thấy hứng thú.

    - Hồng Liên, kiểm tra tư liệu.

    Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên muốn thử xem,

    - Đạn hạt nhân được chế tạo như thế nào?

    - Vâng.

    Giọng nói trong trẻo của Hồng Liên vang lên, không chút do dự.

    Một lúc sau, Bạch Tiểu Thăng giật mình vì trong đầu của hắn tự dưng hiện ra hàng ngàn hàng vạn công thức, còn có mô hình cụ thể.

    Từ việc chiết các nguyên tố ra sao, đến lắp ráp vũ khí, vô số tri thức tràn vào. Trước mắt Bạch Tiểu Thăng hiện lên vô số đồ hình phương trình.

    - Trời ơi! Đủ rồi! Dừng lại đi!

    Bạch Tiểu Thăng nhịn không được kêu lên thất thanh.

    Điều này cũng được luôn!

    Mặc dù biết những thứ này so với chế tạo còn cách xa vô cùng, nhưng đây đúng là quá mạnh mẽ!

    Trái tim Bạch Tiểu Thăng đập liên hồi, cảm giác hưng phấn tràn ngập.

    - Những ký ức ngắn hạn này sẽ biến mất trong mười phút, ngài có muốn ghi nhớ lâu dài?

    Hồng Liên hỏi lại.

    - Không cần!

    Bạch Tiểu Thăng vội vàng kêu to.

    Đùa à, hắn ghi nhớ những cái này làm gì!

    Nhưng mà, cái chức năng hỗ trợ này đúng là rất thú vị!

    Bạch Tiểu Thăng lắc lắc đầu, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ hưng phấn.

    Sau đó, hắn lại thử các vấn đề khác: thiên văn địa lý, tất cả thứ từ xưa đến nay, cái nào cũng đạt được đáp án chi tiết.

    Mãi đến khi chơi chán rồi, Bạch Tiểu Thăng mới dừng lại. Sau đó, hắn mới để ý trên bàn có hai tấm thẻ: CMND, thẻ vàng của ngân hàng. . .

    Sự chú ý của Bạch Tiểu Thăng càng để lên tấm thẻ vàng ngân hàng kia nhiều hơn, hắn hỏi qua Hồng Liên, trong thẻ có một triệu, tùy ý hắn sử dụng!

    Tiêu như thế nào đều được!

    Một triệu, mới cấp nhân viên liền có một triệu! Tay Bạch Tiểu Thăng không nhịn được có chút run rẩy.

    Nếu lên tới quản lý, trợ lý. . . Lúc đó lại được bao nhiêu tiền???

    Không, mục tiêu của mình là tổng giám đốc, 2000 tỉ, đều là của mình!

    Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng rực cháy như lửa.

    - Về nhà!

    Hắn vung tay hô to.

    Nửa giờ sau.

    Bạch Tiểu Thăng xuống xe buýt, chỗ này cách phòng trọ của hắn cũng không xa.

    Hắn tiến vào quán cơm nhỏ quen thuộc mà mình thường tới, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, kêu một bát mì lớn và bắt đầu ăn.

    Bạch Tiểu Thăng đè nén sự kích động ở trong lòng, có một triệu này rồi còn tiết kiệm làm cái quái gì?!

    Nhưng mà, tỉnh táo lại! Bạch Tiểu Thăng liền bỏ đi ý nghĩ này. Quả thật là hắn sợ nghèo, cũng là cẩn thận đã quen, không muốn tiêu lung tung hết.

    Ngẫm lại, những người có tiền, không ai tiêu xài lung tung hết. Phải nắm giữ được tập đoàn lớn, phải noi gương những người giàu có.

    Dù sao mục tiêu của hắn, là 2000 tỉ!

    Bạch Tiểu Thăng đang khí thế ngất trời, bỗng nhiên có một chiếc xe dừng ngoài tiệm, và tiếng còi xe vang lên inh ỏi.

    Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, từ cửa sổ nhìn xuống thấy chiếc BMW X6, ở tay lái phụ có một cô gái mặc quần áo khiêu gợi bỏ kính mát xuống. Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy mặt của đối phương liền khẽ giật mình, cô gái kia nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, cũng sững sờ.

    Hứa Phương? Sao cô ta lại ở chỗ này?

    Lại nhìn thấy bên cạnh Hứa Phương là một nam nhân đẹp trai, cùng tuổi với cậu, một tay đang sờ đùi Hứa Phương.

    Ồ, con đường bên ngoài là con đường của những quán bar! Bạch Tiểu Thăng chợt nhớ tới, chỗ ấy là thiên đường cho cuộc sống về đêm.

    Hứa Phương nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cũng sững sờ, tuy nhiên khóe miệng nàng lại nở một nụ cười nhẹ.

    Rõ ràng là có mấy phần xem thường.

    Có lẽ là thù hận do không lấy được vé hòa nhạc, Hứa Phương không hề che giấu tâm tình của mình mà thể hiện ra ngoài.

    - Bạch Tiểu Thăng, thật là trùng hợp.

    Hứa Phương duỗi ra bàn tay trắng bóng, vẻ mặt đầy căm ghét xua đi hương vị bay tới,

    - Anh ăn những cái này vào ban đêm sao?

    Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn cô ta, không thèm để ý đến.

    - Này, tôi hỏi anh, phía trước có đi được không?

    Hứa Phương hỏi.

    Gần đây có khu vực xây dựng, đi về hướng đó là không đi được.

    - Có thể đi, giờ đừng làm phiền việc làm ăn của tôi.

    Bạch Tiểu Thăng còn không có trả lời, chủ tiệm ồn ào nói, hắn rất không vui nhìn động tác của Hứa Phương, biểu tình trên mặt rất buồn nôn.

    - Hừ

    Hứa Phương cười lạnh, xoay người đối với người thanh niên bên cạnh mình ngọt ngào nói,

    - Anh yêu, chúng ta đi nhanh đi, mùi vị nơi này quá tệ, ở thêm một lúc nữa quần áo của chúng ta đều phải nhiễm mùi, buồn nôn chết.

    Thanh niên kia cười một tiếng, lại đưa tay lên trên người Hứa Phương sờ soạng một cái, rồi đóng kính cửa xe, nghênh ngang rời đi.

    Bạch Tiểu Thăng muốn nói lại thôi.

    Đường phía trước hình như không đi qua được.

    - Xì, đồ con gái đê tiện.

    Mặt chủ tiệm khinh miệt xì nước bọt, cười lạnh không thôi,

    Sau đó, hắn quay mặt nói với Bạch Tiểu Thăng,

    - Cậu biết đứa con gái kia?

    - Không.

    Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian lắc đầu, vùi đầu vào ăn mì.

    Ăn mì xong, Bạch Tiểu Thăng mới chậm rãi ung dung đi trở về.

    Đi qua hai cái ngã tư, cậu thấy con đường phía trước tụ tập khá nhiều người, còn thỉnh thoảng truyền đến âm thanh kêu la, âm thanh to nhất nghe có mấy phần quen thuộc.

    Lại là Hứa Phương? !

    Bạch Tiểu Thăng nghe được, cảm giác có chút khóc cười không được.

    Hôm nay đi đâu cũng gặp cô ta.

    Trong đám người có một chiếc BMW dừng ở bên, bên cạnh là một chiếc xe đạp, Hứa Phương đứng một mình la hét với một bác gái trung niên ăn mặc quần áo bảo vệ môi trường.

    Bạch Tiểu Thăng đến gần một chút, nghe được càng rõ ràng hơn.

    - Tôi nói bà mù có đúng không, xe lớn như vậy bà không thấy được à. BMW đấy, bà bồi thường nổi sao!

    Bác gái trung niên mặc quần áo bảo vệ môi trường kia khúm núm, không ngừng cầu xin, nhưng mà Hứa Phương vẫn không thèm buông tha, chửi rủa không ngừng.

    - Đã hơn mười mấy phút rồi, cô gái kia miệng lưỡi lợi hại thật!

    Người vây xem nhỏ giọng lầm bầm.

    - Bác gái này cũng thật đáng thương, cái này là phải bồi thường bao nhiêu tiền.

    Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, hắn thừa biết đạo lý không có tiền khổ như thế nào, đặc biệt là những người có cuộc sống khó khăn.

    Người công nhân bảo vệ môi trường kia nhìn qua là người thành thật, với lại hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, ngoại trừ đụng hỏng xe đạp, còn hỏng cả hộp cơm. Cơm trắng dưa muối, đây cũng có thể là bữa ăn khuya của bà ấy.

    Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.

    Hứa Phương đang la hét, chợt thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, con mắt lập tức sáng lên, lớn tiếng đối công nhân bảo vệ môi trường trách móc nói,

    - Bà già, bà còn cố cãi đúng không, tôi có nhân chứng! Bạch Tiểu Thăng, anh qua đây làm chứng cho tôi!

    Hứa Phương cười lạnh nghiêng đầu nhìn bác gái một chút.

    - Tôi sẽ tính sổ đến cùng với bà!

    Bạch Tiểu Thăng mắt thấy Hứa Phương chờ mong, nhíu mày lại, bỗng nhiên mặt giãn ra cười một tiếng.

    Cô muốn tôi làm chứng? Được, tôi hôm nay coi như làm nhân chứng lần thứ nhất! Để cô biết, người nghèo khó không dễ ức hiếp! Bạch Tiểu Thăng cất bước tiến lên.

    - Các người làm cái gì vậy? Bắt nạt người quá rồi đó!

    Bỗng nhiên có một tiếng quát, từ trong đám người xông ra một bóng người xinh đẹp.

    Thật xinh đẹp, Bạch Tiểu Thăng hai mắt sáng lên

    - Anh dựa vào cái gì giúp cô ta làm chứng? Các người như thế này là vu oan hãm hại người khác!

    Cô gái gặp chuyện bất bình quát lên, đôi mắt đẹp đó nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 2)