FULL  Tiên Hiệp  Võ Hiệp Thư Kiếm Trường An - Hắn Từng Là Thiếu Niên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thư Kiếm Trường An
    Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
    Quyển 8: Ngươi muốn học đao sao?
    Chương 73: Phản bội

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hồng Loan được đưa vào Thiên Đạo Các, bắt đầu quá trình tu hành dài dằng dặc không biết khi nào mới chấm dứt.

    Bàn về tư chất, Hồng Loan mạnh hơn Tô Trường An không ít. Tô Trường An không hề lo lắng chuyện Hồng Loan không thể tu luyện ý chí tới cấp độ Thiên Đạo. Hắn và Tần Bạch Y, một mình trở về phòng.

    Gần đây, bản thân hắn cũng có lúc cảm thấy không thoải mái, hắn cần tận lực hấp thu sức mạnh bên trong mệnh tinh của mình, tăng cường thực lực.

    Đương nhiên chuyện này đối với Tô Trường An cũng không phải là việc khó.

    Tâm tư hắn hiện giờ đang xoắn xuýt nghĩ tới nét mặt của Hồng Loan ban nãy.

    Hắn nhận ra cô đã cực lực che giấu, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên, cảm thấy trong đó có cái gì kỳ quặc.

    Mấy nữ đã chờ sẵn trong phòng, thấy hắn vào vội chạy tới hỏi: "Phu quân, Tần Bạch Y đã nói chuyện gì thế? Hồng Loan đâu?"

    Tô Trường An nhìn các cô, vốn không định giấu kế hoạch hắn đã bàn với Tần Bạch Y nhưng nhớ tới Tần Bạch Y vì che đậy Thiên Đạo và Đế Quân phải dùng tới Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận, cho thấy Thiên Đạo và Đế Quân rất mạnh, rất có khả năng nghe thấy chuyện của họ nên hắn chỉ lắc đầu, ra hiệu cho mọi người đừng lo lắng. Hắn ngồi xuống bàn, rót cho mình một ly trà, khẽ nhấp một ngụm.

    Mọi người thấy Tô Trường An muốn nói lại thôi, cũng đoán ra hắn không muốn nói, họ hiểu nếu hắn đã không muốn nói, vậy có nghĩa là có lý do nên cũng không ai hỏi thêm.

    "Mấy ngày tới ta sẽ bế quan tu hành, chuẩn bị cho đại chiến. Nếu các nàng không có việc gì thì đừng làm phiền ta.” Tô Trường An trầm giọng nói.

    Mọi người sững ra. Ý của Tô Trường An là sẽ lại đánh nhau với Đế Quân và Thiên Đạo kia? Họ đều đã nhìn thấy tận mắt sức mạnh của Đế Quân và Thiên Đạo, nhất là Thiên Đạo. Tô Trường An bị vướng một quy tắc nào đó, không thể ra tay với Thiên Đạo. Nhưng bây giờ hắn lại nói sẽ có đại chiến, vậy có nghĩa hắn và Tần Bạch Y đã tìm ra được cách để đánh nhau với Đế Quân và Thiên Đạo.

    Dù cách này có thành công hay không, thì cũng tốt hơn là ngồi im chờ chết.

    Mọi người gật đầu, ra khỏi phòng.

    Ra cửa phòng, Cổ Tiễn Quân và Lục Như Nguyệt nhìn nhau. Hai người đều muốn trợ giúp Tô Trường An, nhưng bây giờ ngoài trơ mắt ra nhìn thì cả hai đều không làm gì được, khiến cả hai đều cảm thấy bất đắc dĩ.

    "Đúng rồi, Hồng Loan đâu? Không phải cô ấy cũng ở lại nói chuyện với Tần Bạch Y sao, sao bây giờ không nhìn thấy cô ấy?" Lục Như Nguyệt sực nhớ ra, hỏi Cổ Tiễn Quân.

    Cổ Tiễn Quân ngớ người, nhíu mày: "Ta cũng không biết, nhưng xem bộ dạng của phu quân, hình như người cũng không muốn nói.”

    "Này... Đều tại chúng ta quá vô dụng, không giúp gì được cho phu quân.” Lục Như Nguyệt uể oải, cúi đầu lẩm bẩm.

    Cổ Tiễn Quân đang định an ủi, thì Tô Chiếu đứng bên cạnh lên tiếng: "Thiên Đạo Các.”

    "Hử?" Hai người quay qua nhìn cô bé, không hiểu ý của cô.

    Tô Chiếu quay mắt đi, vẻ tránh né.

    "Chiếu Nhi, con mới nói cái gì?" Cổ Tiễn Quân hỏi.

    Tô Chiếu như bừng tỉnh mộng nhìn hai người, nét mặt cực kỳ cổ quái, dường như muốn nói lại thôi, lại giống như đang lo lắng cái gì đó, do dự cả nửa ngày không nói được.

    Rất có vài phần giống bộ dáng của Tô Trường An vừa rồi.

    Cổ Tiễn Quân đang định hỏi thêm thì Tô Chiếu xoay người, chạy về phía viện của Tô Trường An.

    "Hai vị mẫu thân, hai người về trước đi, con có một số việc muốn tìm phụ thân.”

    Tiếng cô vội vàng vọng lại, hai người quay qua nhìn nhau, một lúc lâu sau cả hai đều thẫn thờ quay về.

    ...

    Đợi mọi người rời khỏi, Tô Trường An lắc đầu loại trừ hết tạp niệm trong lòng.

    Hắn biết rõ hiện tại không phải là lúc nghĩ tới việc riêng, dù vẫn còn băn khoăn nhưng chỉ có thể để sang một bên, sau này sẽ hỏi tiếp.

    Tô Trường An hít sâu, ngồi xuống bồ đoàn.

    Hắn nhắm mắt ngưng thần, dồn khí đan điền, định bắt đầu tu hành.

    Két..!

    Cửa phòng khẽ kêu lên, bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào.

    Người này vẻ rất vội vàng, cửa phòng vừa hé là lập tức vọt ngay vào trong.

    "Ai?" Tô Trường An mở bừng mắt.

    "Chiếu Nhi?" Hắn đứng dậy, cau mày nhìn con gái.

    "Có chuyện gì à?" Hắn hỏi.

    "Cha, Hồng... có phải mẹ đã đi Thiên Đạo Các không?" Tô Chiếu hỏi, cô bé vẫn chưa quen gọi Hồng Loan là mẹ.

    "Hả? Làm sao con biết?" Tô Trường An giật mình.

    "Không được để người đi Thiên Đạo Các, người sẽ phản bội chúng ta, bà ta là người của Thiên Đạo!"

    o0o
     
    Henesys thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thư Kiếm Trường An
    Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
    Quyển 8: Ngươi muốn học đao sao?
    Chương 74: Trí nhớ bị phong ấn

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tô Chiếu nói quá đột ngột làm Tô Trường An không kịp chuẩn bị tinh thần.

    Hắn sững ra nhìn cô bé một hồi lâu, thấy cô có vẻ không giống đùa giỡn mà rất nghiêm túc.

    "Ý con là gì?"

    "Bà ta sẽ phản bội chúng ta, bà ta là người của Thiên Đạo!"

    Tô Trường An nghiêm mặt: "Hồng Loan là mẹ ruột của con, sao con lại nói như vậy được?"

    Tô Chiếu bối rối vì bị cha vặn hỏi nhưng vẫn kiên quyết quan điểm của mình.

    "Bà ta là kẻ địch của chúng ta, bà ta sẽ phản bội chúng ta!"

    Mặt cô bé gấp gáp đến mức đỏ bừng.

    "Sao con lại biết?"

    "Có phải có chuyện gì hiểu lầm hay không?" Tô Trường An nhìn con gái: "Ta biết con với Hồng Loan luôn có thành kiến, nhưng dù thế nào cô ấy cũng là mẹ ruột của con... “

    "Cha!" Thấy Tô Trường An không tin, Tô Chiếu gấp đến bối rối: "Chiếu Nhi không phải là cố tình gây sự, đây là sự thật!"

    Tô Trường An cau mày, ngồi xuống nhìn vào đôi mắt của cô: "Được rồi, vậy con nói cho ta biết, làm sao con biết? Có căn cứ gì?"

    "Cái này...” Tô Chiếu ấp úng.

    Trong đầu cô bé hiện ra mấy hình ảnh vụn vặt, không sao gắn liền chúng lại với nhau. Cô chỉ nhớ ở một thời gian nào đó trong tương lai, Hồng Loan hóa thành Thiên Đạo, à không, phải gọi là Thanh Loan, và đã ra tay với bọn họ. Lúc ấy, Thanh Loan rất cường đại, lãnh khốc, vô tình và tàn nhẫn.

    Nhưng chuyện này vì sao xảy ra, và xảy ra như thế nào thì cô bé không nhớ nổi.

    Trí nhớ của cô vốn vì Tiên thể bị nghiền nát mà trở nên mơ hồ, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Bạch Y và trải qua cuộc chiến Thần Mộ thì cô đã nhớ lại được một ít.

    Đến mới đây, khi nghe Cổ Tiễn Quân và Lục Như Nguyệt nói chuyện với nhau, cô lại nhớ được thêm một ít nữa.

    Nhưng rốt cuộc vì sao Hồng Loan trở thành như vậy thì cô không nhớ được.

    Tô Trường An cau mày, giọng nói thêm phần nghiêm khắc: "Chiếu Nhi, bất kể vì sao con không thích mẹ, thì mẹ cũng vẫn là mẹ của con, ta không cho phép con vu oan cho cô ấy!"

    Chưa bao giờ thấy Tô Trường An như vậy, Tô Chiếu càng thêm nôn nóng, mặt cô bé đỏ bừng, mắt muốn ứa nước.

    Trong lòng cô rất tủi thân, cô rất muốn nhớ ra vì sao nhưng càng cố nhớ, cô càng không nhớ ra được.

    Cứ như có ai đó đã phong ấn trí nhớ của cô, khiến cô không sao nhớ được.

    "Thật mà, Chiếu Nhi không nói dối, cũng không có hồ đồ, bà ấy là người xấu!" Tô Chiếu nức nở lầm bầm.

    Nhưng câu nói đầy sự thiếu logic ấy chỉ làm Tô Trường An bực thêm.

    "Đủ rồi!" Tô Trường An to tiếng. Mặt hắn lạnh hẳn đi. “Ta nói rồi, cô ấy là mẹ ruột của con, dù con không thích cô ấy đến mức nào đi nữa, cũng không được phép xằng bậy!"

    Tô Chiếu không kềm được nữa, bật khóc.

    "Không được nói!"

    "Chiếu Nhi, con đã hứa với mẫu thân, không được nói!"

    Trong đầu cô bé bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng quen thuộc.

    "Tần tiền bối, tính của Chiếu Nhi, người rõ ràng nhất. Nếu cho nó trở về quá khứ, nhất định nó sẽ không để cho chuyện này xảy ra, cho nên... Nếu Tần tiền bối nhất định phải làm như vậy, vậy thì hãy phong ấn đoạn trí nhớ đó của Chiếu Nhi đi, nếu không, ta nhất định không đồng ý!"

    Trong đầu Tô Chiếu lóe lên một đoạn đối thoại của một người nam và một người nữ.

    Những hình ảnh này Tô Chiếu hình như đã trải qua, nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

    "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô bé vô cùng thắc mắc, cố gắng mà nhớ, song đầu cô đã nhói lên đau kịch liệt.

    Mặt cô tái nhợt vã đầy mồ hôi, cả người lảo đảo.

    Tô Trường An kinh hãi, vội ôm lấy cô bé: "Chiếu Nhi? Con làm sao vậy?"

    Tô Chiếu ngã nhào xuống, bất tỉnh.

    o0o
     
    Henesys thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thư Kiếm Trường An
    Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
    Quyển 8: Ngươi muốn học đao sao?
    Chương 75: Tô Chiếu hôn mê

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Cổ Tiễn Quân cau mày nhìn cô bé nằm trên giường.

    Tô Trường An cúi đầu.

    "Ta cũng không biết, chỉ nói nó có hai câu, không biết tại sao nó lại ngất xỉu.” Tô Trường An thật thà trả lời.

    "Nói nó hai câu?" Cổ Tiễn Quân cau mày, đầy nghi ngờ nhìn Tô Trường An, muốn nhìn ra nguyên nhân nhưng hắn luôn tránh né ánh mắt cô.

    "Phu quân!" Cổ Tiễn Quân gọi, nhưng lúc này Lục Như Nguyệt đã dẫn một y sư từ ngoài phòng đi tới. Cổ Tiễn Quân đương nhiên không làm khó Tô Trường An trước mặt người ngoài, nên im lặng không nói nữa.

    Y sư này chính là do Tô Trường An cho gọi tới.

    Hắn cũng đã kiểm tra Tô Chiếu, nhưng không nhìn ra được cái gì. Cô bé không bị sao cả, chỉ là không tỉnh lại mà thôi. Dù biết y sư hẳn là cũng chẳng làm được cái gì, nhưng hắn sốt ruột nên vẫn muốn thử một phen.

    Vị y sư này đã khá là có tuổi, nổi danh trong thành Trường An, nhìn thấy Tô Trường An thì định quỳ xuống.

    Tô Trường An vội nâng lão dậy, nói: "Tiên sinh đừng làm tiểu bối tổn thọ, xin mau bắt mạch giúp cho tiểu nữ.”

    Lão lang trung vội nhìn qua giường, thấy một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi tuổi, lại nhìn bộ dáng chỉ mới chừng ngoài hai mươi của Tô Trường An, rõ ràng là không thể nào tiêu hóa nổi cái tin tức này. Nhưng lão cũng không dám chậm trễ, vội ngồi xuống bên giường nắm lấy mạch của cô bé.

    Mấy người Tô Trường An căng thẳng nhìn lão.

    Lão lang trung cau mày, bắt mạch rất lâu, ngắm nghía sắc mặt Tô Chiếu, còn đưa tay ra thử hơi thở của cô bé.

    Lão đứng dậy, sắc mặt đầy cổ quái.

    Tô Trường An có dự cảm không lành, song vẫn ôm chút hi vọng hỏi: "Tiên sinh, tiểu nữ là bị bệnh gì?"

    "Cái này...” Lão lang trung ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, vẻ muốn nói lại thôi.

    "Tiên sinh cứ nói đừng ngại, chỉ cần chữa được cho Chiếu Nhi, dù có phải dốc hết bảo vật Bắc Địa, ta cũng nhất định không bạc đãi tiên sinh!" Cổ Tiễn Quân vội nói, cô rất thương yêu Tô Chiếu.

    "Đúng đó, đừng nói chỉ Bắc Địa, đồ của đất Thục ta, cũng đưa hết cho tiên sinh.” Lục Như Nguyệt cũng không muốn nhìn Tô Chiếu như thế này.

    "Chư vị...” Lão lang trung thấy mọi người dồn dập như vậy thì thấy sợ. Trong ba người này, Tô Trường An khỏi nói, Lục Như Nguyệt và Cổ Tiễn Quân đều là những người cao cao không thể nào chạm tới, chẳng khác gì thần linh, lão chỉ là một người áo vải, sao dám với cao vội vã nói: "Tại hạ học nghệ không tinh, quả thực thẹn với chư vị đại nhân mong đợi. Tại hạ đã kiểm tra rất kĩ, quý thiên kim khí tức vững vàng, mạch đập ổn định, căn bản không nhìn ra có bệnh gì cả, chỉ bị hôn mê bất tỉnh, tại hạ quả thực là bất lực.”

    Có câu hi vọng càng lớn, thì thất vọng sẽ càng nhiều.

    Mặt mũi mọi người đều trở nên khó coi.

    Lão lang trung thấy thế đương nhiên không dám dừng lại, vội vàng từ biệt rời khỏi.

    Ba người quay qua nhìn nhau.

    "Ta đi mời Tần Bạch Y.” Tô Trường An im lặng một lúc lâu, nói.

    Việc đã đến nước này, e là chỉ có Tần Bạch Y mới có cách mà thôi.

    Hắn đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

    ...

    Ở một nơi huyền diệu nào đó.

    Nơi này đất và trời không hề có phân biệt, cũng không có dòng chảy của thời gian, là một nơi như hoàn toàn độc lập với thế giới này, nhưng rõ ràng nó lại thuộc về cái thế giới này.

    Trong hỗn độn đó, hai bóng người một trắng một đen đứng đối diện với nhau.

    "Sao đây? Thương thế của Đế Quân thế nào rồi?" Bóng trắng vui vẻ hỏi.

    "Tung hoành vô số thế giới, bị chút tổn thương cũng chỉ thoáng cái là hết, không cần phải lo.” Bóng đen đáp.

    "Còn cần thêm mấy ngày nữa ta mới hoàn toàn thích ứng với cái thân thể mới này, tới lúc đó sẽ biến thế giới này trở về hỗn độn.” Bóng đen nói tiếp.

    "Ừ.” Bóng trắng nhẹ gật đầu, "Cũng tốt, vừa vặn ta thừa dịp mấy ngày này đi tìm một tia Thần tính cuối cùng, để bổ toàn bản thân.”

    "A?" Bóng đen cau may nhìn bóng trắng: “Thiên Đạo các hạ vẫn chưa bổ toàn sao? Nhưng theo kế hoạch...”

    "Hừ! Bất quá chỉ là mấy kẻ phàm nhân tự cho mình là đúng, đùa nghịch chút ít mánh khóe mà thôi.” Bóng trắng cắt ngang lời của bóng đen.

    "Xem ra, lại là kiệt tác của vị đó rồi.” Bóng đen nổi lên hứng thú. “Ta đã hủy diệt vô số thế giới, nhưng chỉ có sinh linh của cái thế giới này là làm ta sinh ra hứng thú.”

    "Thì sao? Nói cho cùng cũng chỉ là mấy kẻ giòi bọ vì chút tư lợi của mình mà thôi. Sinh linh như thế giữ lại làm quái gì, không bằng hủy diệt hết, để mọi vật trở về hỗn độn, lại mở ra thế giới mới!"

    Bóng trắng lạnh lùng, đầy chán ghét những sinh linh trong câu nói của bóng đen kia.

    "Ha ha. Các hạ yên tâm, ngày đó, nhất định sẽ không xa!”

    o0o
     
    Henesys thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thư Kiếm Trường An
    Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
    Quyển 8: Ngươi muốn học đao sao?
    Chương 76: Chỉ tranh sớm chiều, chỉ lấy hiện tại

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tô Chiếu đã hôn mê bảy ngày.

    Mấy ngày nay, Tô Trường An mặt dầy mày dạn mời Tần Bạch Y tới xem cho Tô Chiếu, nhưng đáp án lấy được lại chẳng khác gì mấy lang trung mà hắn đã cho mời trước đó.

    Cho dù là Tần Bạch Y cũng không tìm được nguyên nhân Tô Chiếu hôn mê, khiến mọi người đều cảm thấy uể oải.

    Ngoài uể oải, trong lòng Tô Trường An còn có cảm giác bất an.

    Tô Chiếu hôn mê rõ ràng có liên quan tới câu chuyện cô đang nói với hắn. Lúc đó, hắn không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ tỉnh táo lại suy nghĩ kĩ, Tô Chiếu tính tình tuy không tốt lắm, có chút ngang ngược vô lý, không hợp với mẹ ruột Hồng Loan, nhưng không đến nỗi ăn nói tùy tiện bậy bạ, nhất là trong một chuyện quan trọng như thế này.

    Có phải cô đã nhớ lại được cái gì đó hay không?

    Càng nghĩ, hắn càng thấy trước đây rất có khả năng đã có xảy ra biến cố gì đó, mới khiến Hồng Loan và Tô Chiếu nổi lên hiểu lầm với nhau, mới khiến Tô Chiếu chán ghét Hồng Loan như vậy?

    Còn nữa, trước lúc mất đi trí nhớ, Tô Chiếu đã từng nói, cô bé trở về đây là để thay đổi tương lai.

    Điều này cho thấy trên một mức độ nào đó, cái tương lai kia của Tô Chiếu không được tốt đẹp cho lắm?

    Nhưng Tô Chiếu có thể trở lại, vậy ít nhất nói rõ trong thế giới tương lai, thế giới này vẫn không bị Đế Quân hủy diệt, vậy thì rốt cuộc là cái gì đã khiến Tô Chiếu phải trở về đây?

    Tô Trường An nghĩ mãi mà không thông, song trong lòng đã dậy lên lo lắng, và nỗi lo đó càng lúc càng lớn khiến hắn không thể tập trung.

    Một ngày, vào chạng vạng tối, Tô Trường An ăn cơm tối xong lại đi qua nhìn Tô Chiếu. Cô bé vẫn chìm trong ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.

    Hắn đi tới một viện nhỏ, do dự một hồi lâu mà mãi vẫn không có dũng khí đẩy cửa viện.

    Viện nhỏ này là nơi ở của Tần Bạch Y.

    Tuy mấy ngày nay Tần Bạch Y đã giúp đỡ họ rất nhiều, mỗi hi vọng của họ nếu có đều là do Tần Bạch Y ban tặng.

    Theo đạo lý, Tô Trường An nên cảm ơn y.

    Nhưng những chuyện xảy ra giữa hai người trước đó quả thực vẫn khiến Tô Trường An chưa thể yên lòng.

    Đây không phải Tô Trường An cứng đầu lì lợm, mà vì mối thù hận giữa hai người quá lớn, dù có là ai cũng không thể nào cười một cái cho qua hết được.

    Nhưng bây giờ, trong lòng của hắn rất bất an, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn có một mình Tần Bạch Y là có thể giúp hắn.

    Việc này nói ra quả thật hơi buồn cười, hai kẻ từng đã là tử địch giờ phút này lại thành tri kỷ.

    Nên không thể trách Tô Trường An cứ đứng ngoài cửa do dự mãi, không dám đi vào.

    "Vào đi.” Từ trong phòng vọng ra tiếng của Tần Bạch Y.

    Tô Trường An cười tự giễu, đẩy cửa đi vào.

    Tần Bạch Y ngồi trên giường đang phẩm trà, sắc mặt trước sau như một không buồn không vui, nhìn rất khó đoán.

    "Ngồi.” Y chìa tay ra hiệu.

    Tô Trường An đi tới, ngồi xuống đối diện với y.

    "Uống trà.” Tần Bạch Y lại nói, rót cho Tô Trường An một chén trà.

    Tô Trường An cầm tách trà lên, mới thấy trà này không phải là trà quý mà chỉ là một loại trà rất bình thường bán đầy ngoài đường, thực là làm Tô Trường An bất ngờ.

    "Một nén vàng một lạng hay mười văn tiền một lạng thì cũng chỉ là lá trà thôi. Trà vốn vô giá, nhưng người chắc chắn là có giá.” Tần Bạch Y như nhìn thấu tâm tư Tô Trường An, thản nhiên nói. Trong giọng nói bình tĩnh như mờ ảo mang theo theo một tia thiên cơ, nghe rất thú vị, càng suy nghĩ kỹ càng thấy huyền diệu.

    Nhưng Tô Trường An lại không có tâm tư đi ngẫm nghĩ về câu nói của Tần Bạch Y. Hắn há miệng, định nói.

    "Chuyện Tô Chiếu?" Nhưng hắn chưa kịp nói, đã bị Tần Bạch Y chặn trước.

    Tô Trường An gật đầu.

    "Thiên Cơ nhất mạch của ta mặc dù thiện tính Thiên Cơ mệnh số, nhưng việc này có liên quan tới Thiên Đạo Đế Quân. Một trong hai người là đại năng của thế giới này. Ta không bằng y. Kẻ còn lại là ngoại vực Tà Thần, mệnh số càng đã nhảy ra khỏi thế giới này. Về tương lai, ta cũng không thể nào nhìn rõ. Cho nên đáp án mà ngươi muốn, ta không cho được.” Tần Bạch Y thản nhiên nói.

    Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự định của Tô Trường An. Ngay cả Tần Bạch Y cũng không biết được, càng làm cho sự bất an trong lòng hắn càng lớn.

    "Vậy ngươi không lo kế hoạch của mình không thành sao?" Tô Trường An không cam lòng hỏi.

    "Có gì phải lo?" Tần Bạch Y lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.

    Hai đôi mắt giao nhau, khí tức trong phòng trở nên điên cuồng hẳn lên.

    Giằng co chỉ kéo dài mấy giây, ánh mắt Tần Bạch Y đã mềm ra, y cười nhạt.

    "Dù ta tính được Thiên Cơ mệnh số, thì cũng không tin Thiên Cơ mệnh số.” Tần Bạch Y nói, trong giọng nói ẩn chương ngạo khí khó tả.

    "Tương lai tương lai, quản nó để làm gì? Chỉ tranh sớm chiều, chỉ lấy hiện tại!"

    o0o
     
    Henesys thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thư Kiếm Trường An
    Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
    Quyển 8: Ngươi muốn học đao sao?
    Chương 77: Hồng Loan trở về

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tô Trường An sững người, nhìn người trước mắt thật lâu như đây là lần đầu tiên biết về y.

    Sau đó hắn chắp tay, trang trọng hành lễ với y.

    "Không cần biết trước nay chúng ta gút mắc như thế nào, ngày hôm nay, Trường An thụ giáo.”

    Tần Bạch Y gật đầu xem như đáp lại, sau đó cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

    Tô Trường An ngồi yên, không hề có ý định rời đi.

    "Còn có chuyện gì sao?" Tần Bạch Y đặt chén trà xuống, nhìn Tô Trường An.

    Tô Trường An im lặng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên.

    Hắn hỏi: "Ngươi có hối hận không?"

    Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, thanh tịnh trong vắt, trong mắt ẩn chứa đao kiếm.

    Tần Bạch Y ngẩn người, mặt hiện dị sắc.

    Nhưng dị sắc ấy rất nhanh biến mất. Y hiểu Tô Trường An đang muốn hỏi mình cái gì.

    Là hỏi về bảy đại Tinh Vẫn Thiên Lam đã uổng mạng, hỏi về những dân chúng Trung Nguyên bị tàn sát, trăm vạn sinh linh thành Kiến Nghiệp đã hóa thành vong hồn.

    Nhưng câu hỏi lần này không giống như chất vấn, mà giống như thăm dò.

    Tô Trường An muốn hiểu rõ, rốt cuộc là y dựa trên lòng tin nào mà có thể khiến lòng y trở nên cứng rắn đến mức sẵn sàng hi sinh muôn dân trăm họ và Thủ Vọng giả như vậy.

    Tần Bạch Y im lặng rất lâu, y đứng dậy nhìn ra ngoài xa.

    Cuối cùng, y thở dài ung dung nói: "Ta không tìm ra được cách xử lí nào tốt hơn.”

    Một câu trả lời đơn giản, nhưng lại làm lòng Tô Trường An run lên.

    Không hiểu sao, hắn tự nhiên lại có một cảm giác đồng bệnh tương liên với Tần Bạch Y.

    Không phải hắn cũng có những chuyện không thể không đẩy một vài người vào cái chết hay sao.

    Có lẽ chính như Bắc Thông Huyền đã nói, trên đời này chung quy phải có một vài người gánh lấy tội nghiệt.

    Tô Trường An há miệng ra, đang định nói.

    Oành!

    Một tiếng nổ vang trời vang lên ở tít ngoài xa, như có một con quái vật khổng lồ đột nhiên rơi xuống.

    "Thiên Đạo Các!"

    Tô Trường An và Tần Bạch Y nhìn nhau, nhìn ra được đáp án trong mắt đối phương.

    Hai người cảm nhận được là Thiên Đạo Các phủ xuống.

    Hàng lâm như vậy, chỉ có một khả năng đó chính là Hồng Loan đã thành công rồi.

    Hai người không chút chần chờ vọt ra khỏi phòng.

    Hướng nổ là một chỗ đất trống ở trong Thiên Lam nội viện. Tô Trường An và Tần Bạch Y tốc độ cực nhanh, chỉ mấy hơi đã tới nơi.

    Hai người ngẩng đầu lên nhìn, một cái tháp cao to nguy nga như ngọn núi hiện ra ngay trước mắt họ.

    Tiếng nổ này rất lớn, đương nhiên không giấu được những người khác trong Thiên Lam nội viện.

    Chỉ trong chớp mắt, Cổ Tiễn Quân và Lục Như Nguyệt, đám đệ tử hậu bối của Thiên Lam viện đã ào ào chạy tới, ngơ ngác nhìn tòa tháp.

    "Phu quân...” Cổ Tiễn Quân nhíu mày, nhìn Tô Trường An có ý hỏi.

    Tô Trường An chưa kịp trả lời, cửa tháp đã rít vang mở ra.

    Hào quang sáng ngời chói mắt bắn ra ngoài, hào quang đó mang theo một sức mạnh huyền diệu, mang tới một cảm giác vô cùng thư sướng cho mọi người.

    Một bóng người từ trong hào quang đi ra.

    Bóng cô ngược sáng, khiến người ta khó nhìn ra được dung mạo của cô.

    Nhưng theo sự xuất hiện của cô, không gian chung quanh cuồn cuộn lên khí thế, trừ hai người có tu vi cao là Tô Trường An và Tần Bạch Y, mọi người còn lại đều bị ép tới khó thở, đám đệ tử hậu bối mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng.

    May thay Tô Trường An kịp thời nhận ra điều này, vội mở linh lực tạo nên một tấm màn chắn, bọc mọi người vào trong.

    Mấy hơi thở trôi qua.

    Bóng người kia đã đi ra hẳn, đi tới trước mặt họ.

    Tòa tháp cũng đã hoàn thành sứ mạng của mình.

    Rắc.

    Một tiếng nứt giòn vang, từ đỉnh tháp hiện ra một vết nứt, vết nứt ấy nhanh chóng mở rộng, kéo dài ra bao phủ cả tòa tháp.

    Phanh!!!

    Một tiếng nổ rất to.

    Tòa tháp nguy nga trong hào quang thần thánh nổ tung.

    Hóa thành những đốm sáng, biến mất trong trời đất.

    Thiên Đạo Các sập...

    Tòa tháp này là do Tần Bạch Y tự tay xây nên, đã cứ thế nổ tan tành.

    Tòa tháp biến mất, hào quang chói mắt cũng tiêu tán theo.

    Mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ được bóng người kia.

    Đó rõ ràng là Hồng Loan.

    Tô Trường An vui vẻ, định tiến lên nói chuyện với cô.

    Hồng Loan quay đầu qua nhìn hắn.

    Tô Trường An ngẩn ra sững lại. Đôi mắt của Hồng Loan không còn màu ửng đỏ như xưa, mà trở nên thanh tịnh trong suốt, không chút cảm xúc.

    "Cái này...” Tô Trường An ngơ ngác.

    Nét mặt Hồng Loan biến đổi rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt, cô nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, đôi mắt trở lại màu ửng đỏ diễm lệ.

    "Sao hả? Phu quân?" Hồng Loan hỏi như không có chuyện gì xảy ra, khiến Tô Trường An có cảm giác thứ hắn vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

    "Không có gì...” Hắn thẫn thờ. Mấy người Cổ Tiễn Quân xông tới.

    Không biết là vô tình hay cố ý, vốn xưa nay chẳng thân thiết gì với nhau, nay Hồng Loan lại quay qua nhiệt tình nói chuyện với mấy người Cổ Tiễn Quân như muốn tránh né hắn.

    Tô Trường An sững ra nhìn Hồng Loan, sự bất an trong lòng càng thêm sâu nặng.

    o0o
     
    Henesys thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)