LS Q.Sự Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên - Tầm Hương Sư - Full

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. comeback

    comeback Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/4/13
    Bài viết:
    1,883
    Được thích:
    5,294
    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tầm Hương Sư

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Sưu Tầm

    Chương 854 : Thiểm điện tập kích. (2)





    Hai người nâng chén uống rượu, Lý Tự Nghiệp liên tục than nóng, cởi cả áo. Hoàn Tử Đan không khỏi có chút kinh ngạc:

    - Đại tướng quân bị nhiều tổn thương tới như vậy?

    Lý Tự Nghiệp ha ha cười:

    - Bị thương có gì chứ? Chúng ta tham gia quân ngũ, không chịu tổn thương còn gọi là quân nhân sao?

    Hoàn Tử Đan ngạc nhiên:

    - Vậy tôi không phải quân nhân sao?

    - Ha ha, ta chỉ là so sánh! Không phải ta dọa nạt ngươi, cũng sẽ có lúc ngươi bị thương thôi.

    Lý Tự Nghiệp nói:

    - Sư phụ ngươi lợi hại đi? Một thân công phu xuất thần nhập hóa, lần trước cũng suýt nữa tặng mạng tại Sĩ Hộ Chân Hà. Người như chúng ta chỉ sống trên lưỡi đao liếm máu. Không biết khi nào sẽ đem tính mạng tiễn tại chiến trường. Cho nên không cần suy nghĩ nhiều, thống khoái là được!

    - Được rồi, thống khoái là được!

    Hoàn Tử Đan cười nói:

    - Đại tướng quân, mời ngài cạn chén!

    Lý Tự Nghiệp cười a a nói:

    - Tiểu oa nhi, ta biết ngươi phản đối ta tàn sát dân trong thành, đúng không?

    Hoàn Tử Đan sững sờ, im lặng không nói.

    Lý Tự Nghiệp cười nói:

    - Ngươi không nói ta cũng biết. Dù sao ngươi còn trẻ, thật nhiều thứ ngươi chưa thể lĩnh ngộ, cuộc chiến tại Sĩ Hộ Chân Hà ngươi không tham gia đi?

    Hoàn Tử Đan lắc đầu:

    - Không có. Tôi chỉ biết là đánh rất thảm, suýt chút nữa đại soái cũng mất mạng.

    - Hơn nữa trước đó Du Quan thất thủ, đại tướng quân Lý Giai Lạc hi sinh.

    Lý Tự Nghiệp thở dài nói:

    - Ta nhận thức sư phụ ngươi thời gian đã thật lâu, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy hắn bị tổn thất gì nặng nề, cũng không thấy hắn tức hận qua ai. Thế nhưng lần này... hắn rất hận người Tân La!

    Hoàn Tử Đan tỉnh ngộ:

    - Ý của đại tướng quân chính là tàn sát dân trong thành... là ý của đại soái?

    - Không! Đây là tự ta muốn làm!

    Lý Tự Nghiệp uống rượu, nói:

    - Ta là đại tướng tiên phong, điểm này vẫn có thể tự mình làm chủ!

    Hoàn Tử Đan không tiếp tục hỏi, trong lòng kích động nghĩ: Lý Tự Nghiệp đúng là huynh đệ nghĩa khí của sư phụ ah! Hắn biết đại soái muốn báo thù, nhưng lo lắng đại soái giết chóc quá nhiều lưng bêu danh, vì thế đem chuyện này gánh lên người mình...Hán tử như vậy thật sự là khả kính!

    Sáng hôm sau dưới thành có vài Đường quân đến gọi cửa. Lý Tự Nghiệp cho mời vào, vui mừng nhận tin tức của Tần Tiêu:

    - Đại nguyên soái đã tự mình suất lĩnh ba vạn thiết kỵ đến Bạc Chước thành, trong vòng hai ngày là đến!

    Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan vui mừng, đến thật nhanh!

    Hai người trọng chỉnh đội ngũ phòng bị, chuẩn bị nhân mã ra thành nghênh đón.

    Còn đang bận rộn, đột nhiên nhận được tin thám báo:

    - Phía tây năm mươi dặm Bạc Chước thành phát hiện thật nhiều người, nhân số không dưới hai vạn!

    Lý Tự Nghiệp trừng mắt:

    - Con mẹ nó, là từ Đô Lý trấn cùng Kiến An thành đến sao? Quả nhiên không ngoài sở liệu của đại soái, người Tân La ẩn giấu binh mã gần biển phía tây!

    - Làm một trận với bọn hắn!

    Hoàn Tử Đan xua tay:

    - Đại tướng quân, để tôi mang nhân mã đi đi. Tuy chỉ có bốn năm ngàn người nhưng không sợ hai vạn người Tân La kia! Lấy một đối mười đối với Hổ Kỵ sư mà nói không phải việc khó!

    - Cãi gì mà cãi!

    Lý Tự Nghiệp nói:

    - Trước tiên làm rõ ràng trạng huống rồi nói sau. Người đâu, phái mười lượt thám báo dò tin. Ta muốn biết lai lịch của đội quân kia, có bao nhiêu người, tướng lãnh là ai! Bạc Chước thành bắt đầu khẩn trương. Lộ trình năm mươi dặm kỵ binh đột kích chốc lát đã đến. Dù có chậm, nhưng vẫn nhanh hơn đội ngũ của Tần Tiêu.

    Lý Tự Nghiệp đứng trên đầu thành cau mày, cắn răng: Đến đây đi, giết sạch các ngươi, xuất khẩu ác khí!

    Ngoài bốn năm trăm dặm, Tần Tiêu tự mình suất lĩnh ba vạn thiết kỵ chạy về hướng Bạc Chước. Trong lòng hắn rõ ràng, tuy hai lộ tiên phong đều thắng lợi, nhưng lại đơn độc xâm nhập địch cảnh tác chiến, tùy thời sẽ gặp nguy cơ. Huống chi phía tây Áp Lục Thủy còn có hai đại quân trấn Tân La, là biến số lớn nhất...Tập kích Dịch Châu, Doanh Châu, những binh mã kia từ nơi nào xuất phát!

    Lý Tự Nghiệp ngồi trên đầu thành, gió nhẹ thổi qua, trên mặt mang theo sát khí tràn ngập. Hắn cởi trần, lộ ra cơ thể cường tráng, trên thân vết sẹo chồng chất.

    Trên chân hắn đặt một thanh đao, dùng vải lau qua, sáng lóng lánh, lóa mắt người.

    Hoàn Tử Đan đi lên bậc thang, liếc mắt nhìn quanh thấy Lý Tự Nghiệp liền đi tới. Chỉ thấy hiện tại Lý Tự Nghiệp đang cẩn thận lau chùi thanh đao, nhất thời cũng yên lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cạnh.

    Lý Tự Nghiệp cũng không ngẩng đầu, hỏi:

    - Có chuyện gì sao?

    Hoàn Tử Đan gật đầu:

    - Tôi muốn biết tình huống của đại quân đến từ phương tây kia. Hơn nữa tôi xin xuất chiến!

    - Ngô...

    Lý Tự Nghiệp không trả lời, chỉ tiếp tục lau thanh đao.

    Hoàn Tử Đan sững sờ, không tiếp tục truy hỏi mà đổi sang vấn đề khác:

    - Đại tướng quân, thanh đao này là do Thánh Hậu ban cho sao?

    - Phải!

    Lý Tự Nghiệp lộ nụ cười ôn nhu hiếm thấy, ngẩng đầu nhìn Hoàn Tử Đan, tiếp tục nói:

    - Năm đó ta cùng sư phụ ngươi võ cử đăng khoa, ta cứng đầu cứng cổ chỉ đòi vật này. Chỉ chớp mắt Thánh Hậu đã nằm tại Kiền Lăng nhiều năm. Ta đã hơn ba mươi tuổi. Nghĩ tới sư phụ ngươi cũng sắp ba mươi đi? Thời gian qua thật nhanh...

    - Mới vừa đầy hai mươi tám...

    Hoàn Tử Đan có chút ngây ngốc nói ra.

    Lý Tự Nghiệp cười ha ha, đứng lên mặt lại trường bào, nhìn ra phương xa nói:

    - Trên người sư phụ ngươi vĩnh viễn có thứ gì đó vượt qua tuổi thật. Ta nhận thức hắn sắp được mười năm, luôn không rõ ràng. Rốt cục hắn có chỗ nào khác với những người mà ta đã biết.

    - Có sao?

    Hoàn Tử Đan cười ngây ngô:

    - Vì sao tôi không biết đây?

    - Đó là ngươi đang ở trong phúc mà không biết, xú tiểu tử!

    Lý Tự Nghiệp gõ lên mũ giáp của Hoàn Tử Đan, phủ thêm chiến giáp của mình, lại khôi phục ngữ điệu, nói:

    - Vừa rồi thám báo đã báo qua, quân đội kia là người Tân La, ước chừng hai vạn người. Chạy đến cách Bạc Chước thành ba mươi dặm thì ngừng lại, đại khái đang phái người thăm dò tin tức bên này. Ý của ta là cố thủ thành trì, chờ đại quân của sư phụ ngươi đến!

    - Cố thủ?

    Hoàn Tử Đan có chút bất mãn kêu lên:

    - Không cần đi?

    Lý Tự Nghiệp rầu rĩ thở dài một tiếng:

    - Hướng đi của địch nhân có chút kỳ quái. Rõ ràng là hành quân khẩn cấp đột kích chạy đến, nhưng dừng lại ngoài ba mươi dặm. Địch nhân hư thật không rõ, chúng ta không nên xuất chiến. Huống chi chúng ta đơn độc xâm nhập địa bàn của người Tân La. Dưới chân chúng ta không đủ ổn, không thể so sánh với lúc tác chiến trên lãnh thổ Đại Đường. Cho nên trước tiên nên ổn định hãy nói sau. Xem bọn hắn muốn làm gì tiếp theo.

    - Nếu bọn hắn đến công thành đây?

    Hoàn Tử Đan hỏi.

    - Vậy thì chúng ta thủ thành.

    Lý Tự Nghiệp nói như đinh chém sắt:

    - Chờ viện quân!

    Hoàn Tử Đan cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ gật đầu.

    Lý Tự Nghiệp nhìn nhìn hắn, giống như lẩm bẩm nói:

    - Nhiệm vụ của chúng ta là dọn sạch chướng ngại cung cấp phương tiện cho đại quân. Nếu chúng ta trúng mai phục chiến bại, ngược lại sẽ gây nên phiền toái cho đại quân phía sau. Chúng ta không sợ người Tân La công thành, trong hai ba ngày thời gian bọn hắn sẽ không thể chiếm lĩnh. Mà khi đó đại quân chủ lực đã đến.

     
    Hoangmit1004 and nqtien9x like this.
  2. comeback

    comeback Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/4/13
    Bài viết:
    1,883
    Được thích:
    5,294
    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tầm Hương Sư

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Sưu Tầm

    Chương 855 : Mười vạn thiên binh. (1)





    Hoàn Tử Đan thở ra một hơi:

    - Hiểu được!

    Cùng ngày Lý Tự Nghiệp cho Đường quân chuẩn bị cuộc chiến thủ thành, gia cố cửa thành, chuẩn bị gỗ đá, cung tên, lương thảo khá đầy đủ, có thể cung cấp được mười ngày nửa tháng. Chỉ cần người Tân La công tới là có thể tử thủ Bạc Chước thành.

    Hoàn Tử Đan có chút khó hiểu vì sao một người có cá tính nóng như lửa, dũng mãnh thiện chiến như Lý Tự Nghiệp cũng có thể làm ra quyết định như vậy. Theo như tính tình của hắn, hẳn sẽ bất chấp giá nào đi tìm người Tân La liều mạng mới phải. Nhưng lần này hắn thay đổi, bởi vì không muốn gây thêm phiền toái cho đại quân chủ lực phía sau, quyết định co đầu rút cổ cố thủ, sửa đổi hẳn tác phong dĩ vãng...Xem ra Lý Tự Nghiệp cũng không chỉ là một mãng phu. Người này bình thường nhìn vào không chút tâm cơ, kỳ thật cũng là nhân vật nhận biết đại cục. Cũng có thể là do tình hữu nghị giữa hắn cùng Tần Tiêu đã vượt qua hết thảy, nguyện ý làm ra hi sinh, lúc nào cũng lo lắng cho bằng hữu?

    Đại quân Tân La ngoài ba mươi dặm vẫn hoàn toàn bất động. Không lui, không công, nhìn qua như có chút do dự, thậm chí dựng cầu muốn vượt qua Áp Lục Thủy. Lý Tự Nghiệp suy nghĩ, có lẽ bọn hắn muốn dùng đường thủy đột kích hướng nam Bạch Chước thành, trước tiên muốn trải sẵn đường lui cho mình. Vạn nhất không chiếm được thành trì, có thể dùng đường thủy rút lui. Hoặc là nhóm người này căn bản không phải đến đánh Bạc Chước mà là trợ giúp hoặc đi qua, biết Bạc Chước bị công hãm nên mới thay đổi tuyến đường?

    Trong lòng nghi hoặc không chừng, Lý Tự Nghiệp chỉ có thể hạ lệnh cho đại quân sẵn sàng đón địch, lấy bất biến ứng vạn biến.

    Một ngày một đêm trôi qua, người Tân La không có ý tứ tấn công Bạc Chước, Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ người Tân La không biết đạo lý binh quý thần tốc hay sao?

    Cùng lúc đó Tần Tiêu tự mình suất lĩnh ba vạn thiết kỵ tinh nhuệ ngày đêm đi gấp đến phía bắc Bạch Chước thành chừng trăm dặm. Phía trước có khe núi cũng đã vượt qua, hiện tại chỉ còn lại đại bình nguyên bằng phẳng, tốc độ đột kích của kỵ binh càng nhanh hơn. Đoạn đường này đương nhiên là vô cùng thông suốt thuận lợi, các dân chúng Tân La sống phân tán đã trốn tránh thật xa, hoặc là kinh hoảng quỳ bái đại quân.

    Chạy suốt nửa ngày thời gian các tướng sĩ đều mệt mỏi không chịu nổi. Tần Tiêu hạ lệnh đại quân dừng lại nghỉ ngơi một canh giờ, ăn lương khô cho ngựa nghỉ một chút, sau đó tranh thủ trước khi trời tối chạy tới Bạc Chước. Một hai ngày trước Lý Tự Nghiệp đã phái thám báo đến thông báo tin tức đã chiếm được Bạc Chước thành, nhưng phát hiện phía tây có hai vạn đại quân Tân La đóng trại. Tin tức này làm Tần Tiêu thập phần khẩn trương, lo lắng có người Tân La đánh qua Áp Lục Thủy đem quân tiên phong vây giết. Nhưng sau đó Lý Tự Nghiệp lại cho người tới báo tin tức quân Tân La cũng không công thành. Điều này càng làm Tần Tiêu thêm buồn bực, người Tân La đang giở trò gì?

    Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thám báo quay về báo tin Bạc Chước thành vẫn bình yên vô sự, đại quân Tân La vẫn chưa công thành.

    Quái dị! Tần Tiêu không khỏi có chút khó hiểu, hỏi Lý Thiệu Cố:

    - Đại thủ lĩnh, ngươi nói...người Tân La đang muốn làm gì?

    Lý Thiệu Cố cũng buồn bực lắc đầu:

    - Ta cũng nghĩ không thông! Người Tân La tác chiến trên bản thổ của mình, không công cũng không lui, ngay cả vây thành cũng không làm, thật là quái sự!

    - Để làm thử thiết tưởng!

    Tần Tiêu nói:

    - Nếu như ta là đại tướng Tân La, vì sao không tấn công Bạch Chước thành chỉ có một vạn quân đội đóng giữ đây? Trong thành đều là dân chúng Tân La, nếu bọn hắn công thành, dân chúng không lý do gì trợ giúp Đường quân, bọn hắn chiếm hết ưu thế.

    Lý Thiệu Cố ngưng thần nghĩ nghĩ, nói:

    - Trừ phi chiếm lĩnh Bạch Chước thành cũng không có ý nghĩa.

    Tần Tiêu tỉnh thần:

    - Không ý nghĩa? Ý của ngươi là bọn hắn muốn lui giữ đi thông hướng nam của Áp Lục Thủy?

    - Rất có thể.

    Lý Thiệu Cố nói:

    - Bạc Chước thành là một tòa cô thành nằm hướng bắc Áp Lục Thủy. Người Tân La thủ thành ở đó không có lợi, sẽ bị chúng ta vây đánh. Nếu bọn hắn co thành một đoàn, cố thủ Bình Nhưỡng An Đông đô hộ phủ, sẽ càng thêm có lợi. Hơn nữa thủ theo con sông xuôi nam, so với chiếm đóng một tòa cô thành thì dễ dàng hơn nhiều.

    - Có đạo lý...

    Tần Tiêu chậm rãi gật đầu, lập tức nghĩ lại:

    - Không đúng! Chiếu địa hình mà xem, đại quân Tân La hẳn đến từ phía tây Đô Lý trấn cùng Kiến An thành, hai đại quân trấn này hẳn là thủy quân. Thủy quân nơi nào không thể đi đây? Bọn hắn cần lui lại tới Bình Nhưỡng, hoàn toàn có thể đi đường thủy, vì sao lại từ lục địa đi tới Bạc Chước thành, sau đó muốn đi đường thủy về Bình Nhưỡng?

    - Đúng rồi...

    Lý Thiệu Cố cũng nghĩ không thông:

    - Nếu là thủy quân, vì sao không đi đường thủy? Hoàn toàn không có bất kỳ hiểm địa nào, không cần lo lắng bị chặn đánh như trên đất bằng, còn có thể hành quân gấp đến Bạc Chước, ta có chỗ không thông...

    - Ha ha!

    Tần Tiêu khẽ cười, nói:

    - Ta nghĩ thủy quân buông tha đi đường thủy dùng đường bộ chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất vội vã đến gấp tiếp viện Bạc Chước, đi đường thủy quá chậm. Chờ khi bọn hắn đuổi tới Bạc Chước, lại phát hiện đã bị chiếm đóng. Bạc Chước bị chiếm đóng, Đô Lý trấn cùng Kiến An thành đều bị cô lập, biến thành sơn dương đợi bị làm thịt. Cho nên bọn hắn nhất định phải rút về Bình Nhưỡng. Nhóm quân đội này rất có thể là viện quân mà Cao Văn Giản an bài. Chuẩn bị qua biển tấn công U Châu, nhưng không nghĩ tới Cao Văn Giản bị đại bại, bọn hắn liền bị chậm trễ ở nơi kia.

    - Đúng rồi, rất có thể...

    Lý Thiệu Cố gật đầu đồng ý, sau đó nói:

    - Đại soái nói đây chỉ là lý do thứ nhất?

    - Lý do thứ hai sao...

    Tần Tiêu nói:

    - Đại thủ lĩnh, ngươi ngẫm lại xem, thủy quân không đi đường thủy đến Áp Lục Thủy, lại đi đường bộ quanh quẩn một đoạn đến Bạc Chước thành, có thể là có khả năng, cả đường thủy cũng không an toàn đi?

    - Vì sao không an toàn?

    Lý Thiệu Cố nhất thời suy nghĩ không được, buồn bực hỏi.

    Tần Tiêu cười ha ha:

    - Đại thủ lĩnh cho rằng vài ngàn dặm đường ven biển của Đại Đường lại không có thủy quân sao? Năm đó thời Cao Tông, Đại Đường định Bách Tể ở Bạch Giang Khẩu đánh bại đại quân Đông Doanh, không phải do Lưu Nhân Hủy chỉ huy thủy quân tác chiến sao?

    - Ah!

    Lý Thiệu Cố kinh ngạc nói:

    - Ý tứ của đại soái nhóm quân đội Tân La kia là vì chiến bại chạy trốn, không phải là quân tiếp viện?

    - Rất có thể!

    Tần Tiêu tỉnh táo nói:

    - Ngươi ngẫm lại, nếu gấp rút đến tiếp viện, hẳn thừa dịp quân ta còn chưa sống yên cấp tốc công thành mới phải. Bọn hắn hoàn toàn ngược lại, dừng lại bất động, chỉ lo bắc cầu qua sông. Đây không phải rõ ràng nói bọn hắn căn bản thua trận, chỉ lo chạy trối chết! Bọn hắn bị thủy quân Đại Đường đuổi ra khỏi hai đại quân trấn, một đường bị đuổi giết đến nơi này! Người Tân La có thể vượt biển mà gây chiến, Đại Đường không thể sao? Tân La tấn công Doanh Châu, Hà Bắc nhất định là nổ tung. Đăng Châu, Thương Châu, Lai Châu của Đại Đường đều có ba quân trấn thủy quân trú đóng!

     
    Hoangmit1004 and nqtien9x like this.
  3. comeback

    comeback Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/4/13
    Bài viết:
    1,883
    Được thích:
    5,294
    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tầm Hương Sư

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Sưu Tầm

    Chương 856 : Mười vạn thiên binh. (2)





    - Ha ha, nếu quả thật là như thế, vậy thật tốt quá!

    Lý Thiệu Cố kích động nói:

    - Thủy bộ giáp công, san bằng Tân La dễ như trở bàn tay!

    - Phải, hiện tại chỉ là ý tưởng, hơn nữa còn là ý tưởng có thể nhất.

    Tần Tiêu đứng dậy cao giọng nói:

    - Hạ lệnh đại quân xuất phát, hỏa tốc đột kích. Trước khi trời tối phải đuổi tới Bạc Chước thành!

    Ba vạn thiết kỵ tinh nhuệ nhanh chóng chuyển động, phóng thẳng phương nam.

    Cùng lúc đó, Lý Tự Nghiệp vừa nhận được tin tức kinh người: Người Tân La ngoài ba mươi dặm vừa bắt vài cầu nổi, đang qua sông, hơn nữa tận phía tây xa xa xuất hiện một đội quân đang gấp rút đánh về bên này, hơn nữa quân đội kia chính là Đường quân!

    Lý Tự Nghiệp thật có chút hôn mê: Đây đều là chuyện gì chứ? Đều vội vàng chạy đến Bạc Chước làm khách sao? Vừa là người Tân La vừa là Đường quân...hơn nữa Đường quân kia từ đâu xuất hiện? Theo thời gian cước trình mà tính ra, đại quân chủ lực của Tần Tiêu hẳn phải thêm nửa ngày mới đến Bạc Chước. Hơn nữa Đường quân kia đến từ phía tây Bạc Chước...phía tây, chính là biển thôi!

    Hay là thủy quân Đại Đường đổ bộ truy kích?

    Nghĩ đến đây, Lý Tự Nghiệp chợt hưng phấn, lập tức gọi Hoàn Tử Đan nói:

    - Chuẩn bị nhân mã thủ hạ của ngươi. Tùy thời giết ra khỏi thành, chặn đánh đám người Tân La kia!

    Hoàn Tử Đan hoài nghi:

    - Không thủ thành sao?

    - Ngươi đi chuẩn bị là được, không cần hỏi nhiều.

    Lý Tự Nghiệp lớn tiếng nói:

    - Thám báo! Đi ra tìm hiểu, chỉ vần bên kia có động tĩnh lập tức hồi báo!

    Hoàn Tử Đan càng mơ hồ: Hai ngày này phát sinh thật nhiều việc lạ!

    Không qua bao lâu, thám báo phi ngựa về truyền tin, hai vạn đại quân Tân La vừa bắt đầu qua sông đã bị Đường quân tấn công!

    Lý Tự Nghiệp vui mừng cười ha ha:

    - Thật sự là thủy quân Đại Đường đã đến. Hoàn Tử Đan, giết, giết ra ngoài đi! Ngươi không phải đã muốn xung phong sao! Bây giờ là lúc!

    - Tốt!

    Hoàn Tử Đan phấn chấn chạy đi, cửa thành mở toang, hắn suất lĩnh Hổ Kỵ sư lao ra hướng đại quân Tân La xung phong đánh tới.

    Ra khỏi thành còn chưa đầy hai mươi dặm quả nhiên nghe được thanh âm hô giết đinh tai nhức óc. Mười dặm chiến trường ánh đao biển lửa, chém giết thành một mảnh. Trong mắt chứng kiến quân kỳ Đường quân tung bay, binh tốt áo giáp sáng ngời, không phải là tướng sĩ Đại Đường đó sao?

    Toàn thân Hoàn Tử Đan nhiệt huyết sôi trào, vung lên phượng sí lưu kim đang quát:

    - Các huynh đệ, xông lên!

    Liêu Đông Hổ Kỵ sư như cương nha sắc bén, cắm thẳng bụng đại quân Tân La, chém giết thành một mảnh!

    Sắc trời vừa tối, phía bắc Bạc Chước thành xuất hiện một cỗ kỵ binh, gót sắt run run, mặt đất chấn động. Lý Tự Nghiệp vui mừng chờ sẵn ngoài thành mười lăm dặm nghênh đón. Nhìn thấy Tần Tiêu liền thúc ngựa chạy lên, lớn tiếng cười nói:

    - Đại soái! Tin tốt lành ah! Thủy quân của chúng ta đến rồi! Ba vạn thủy quân, ha ha!

    Tần Tiêu cùng Lý Thiệu Cố đều cười to:

    - Mười vạn thiên binh! Lần này nhất định có thể san bằng Tân La!

    Lý Tự Nghiệp thúc ngựa đến gần, vui tươi hớn hở nói:

    - Đại soái, ngươi đoán thử xem đại tướng lĩnh quân là ai?

    - Ai?

    Tần Tiêu nhìn vẻ mặt thần bí của Lý Tự Nghiệp, hỏi:

    - Ngươi còn giấu diếm sao? Là người quen của chúng ta?

    - Đó là đương nhiên!

    Lý Tự Nghiệp đắc ý mười phần nói:

    - Bằng không ta làm sao gọi ngươi đoán! Ngươi ứng phó ta một lần, đoán đi!

    - Được, ta đoán.

    Tần Tiêu làm bộ như suy nghĩ, chớp mắt, sau đó lắc đầu nói:

    - Đoán không ra.

    Lý Tự Nghiệp mất hứng kêu lên:

    - Thật không thú vị! Thật vất vả có cơ hội thử ngươi!

    Mọi người nở nụ cười, Tần Tiêu cười hỏi:

    - Nói đi, là ai đây?

    - Vạn Lôi, ha ha!

    Lý Tự Nghiệp đắc ý cười to nói:

    - Không tưởng được đi? Tiểu tử kia không ở Vạn Kỵ, điều nhiệm Tả Võ Vệ đại tướng quân, Thanh Châu đô đốc, chỉ huy binh mã thủy quân Lai Châu, Đăng Châu, Thương Châu!

    - Ha ha, là hắn!

    Tần Tiêu cao hứng nở nụ cười:

    - Lão tiểu tử đó đã lâu không gặp rồi! Vừa nghĩ tới trong những người quen của ta, cũng chỉ có hắn quen thuộc thủy chiến!

    Lý Tự Nghiệp sửng sốt:

    - Ngươi đã sớm đoán được sao?

    Tần Tiêu cười mà không đáp, chỉ chỉ vào thành:

    - Đi, mau dẫn ta vào thành gặp người quen biết cũ. Đã có bốn năm năm không gặp nhau rồi!

    - Được, mời đại soái!

    Lý Tự Nghiệp vui vẻ đi trước dẫn đường, nói:

    - Lão tiểu tử đã đến Thanh Châu hơn ba năm, ta không nghe được tin tức. Thủy quân của hắn thật lợi hại! Đánh hai đại quân trấn thủy quân Tân La tại Đô Lý trấn cùng Kiến An thành tan tác, công hãm hai địa phương kia, một đường giết thẳng tới đây. Vừa rồi hai vạn thủy quân của hắn đổ bộ, chỉ trong ba canh giờ liên thủ cùng thiết kỵ của Hoàn Tử Đan thật sự thu thập hai vạn tàn binh Tân La sạch sẽ! Trời ạ, xuống tay thật nhanh! Lão Lý muốn đi uống chén canh, nhưng chỉ có thể giúp hắn thu thập chiến trường, hiện tại người của hắn đang dựng trại ở ngoài cửa thành tây đâu!

    - Dẫn ta đi gặp hắn!

    Tần Tiêu cao hứng nói:

    - Đại thủ lĩnh, phiền toái ngươi mang theo tướng sĩ hạ trại phòng thủ.

    Lý Thiệu Cố mỉm cười đáp:

    - Đại soái cứ đi, việc này giao cho mạt tướng là được.

    Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp vung roi hướng cửa thành tây chạy đi.

    Nơi cửa thành quân doanh kéo dài hơn mười dặm, chính là đại quân của Vạn Lôi. Chặt chẽ cẩn thận, quả nhiên là có tài dụng binh.

    Lý Tự Nghiệp đi tới trước quân doanh rống to:

    - Lão tiểu tử, mau ra đây, đi ra!

    Mấy binh tốt gác cửa giật mình, đỉnh thương đón chào, quát lớn:

    - Đứng lại, người nào! Dám gào to trước cổng quân doanh, chán sống?

    Tần Tiêu nhìn mấy binh tốt nghiêm trang kia, không khỏi nở nụ cười:

    - Kỷ luật còn rất nghiêm minh! Rõ ràng nhìn thấy hai chúng ta mặc áo giáp tướng quân Đại Đường còn muốn gặng hỏi rõ ràng!

    Lý Tự Nghiệp cười to, trừng mắt nhìn mấy binh tốt, quát to như sấm:

    - Tần Tiêu! Hắn là Tần Tiêu! Nghe nói qua tên này sao?

    Mấy binh tốt đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu:

    - Tần Tiêu là ai? Không nghe nói qua. Chúng ta chỉ biết Vạn đại tướng quân!

    - Con mẹ nó, các ngươi vẫn là binh lính Đại Đường sao!

    Lý Tự Nghiệp dở khóc dở cười dùng roi ngựa chỉ vào mấy binh tốt nói:

    - Chạy vào trong gọi đại tướng quân của các ngươi đi ra nghênh đón! Còn chậm trễ coi chừng Lý Tự Nghiệp lột da hắn ra!

    - Lý Tự Nghiệp? Tiên phong Liêu Đông quân?

    Danh xưng này mấy binh tốt có biết, vì vậy bị dọa đến sững sờ, biết hai người trước mắt lai lịch không nhỏ, nhất thời có hai binh lính quay phắt người chạy vào trong.

    Tần Tiêu sờ sờ chóp mũi, thật xấu hổ thấp giọng nói:

    - Hắc đản, lần này mặt mũi của lão tử đều bị ngươi làm mất hết! Cần gì phải lớn tiếng nói ra tên của ta như vậy, trái lại bọn hắn không biết, kháo!

    Lý Tự Nghiệp cười hăng hắc:

    - Ta làm sao biết được mấy tiểu tốt kia không hiểu chuyện như thế. Đều do tiểu tử Vạn Lôi kia, lại không nói cho binh lính dưới tay hắn Tần Tiêu là ai. Đợi lát nữa ta sẽ tìm hỗn cầu kia tính sổ! Nói thế nào chúng ta cũng từng ở trong đống xác chết chui đi ra! Ngươi xem binh sĩ thủ hạ của ta, khi ngươi còn chưa tới U Châu đã biết rõ đại danh của ngươi thôi!

     
    Hoangmit1004 and nqtien9x like this.
  4. comeback

    comeback Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/4/13
    Bài viết:
    1,883
    Được thích:
    5,294
    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tầm Hương Sư

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Sưu Tầm

    Chương 857 : Thần long hiện tung. (1)





    Đúng lúc này một đoàn người hấp tấp vọt ra. Đầu lĩnh là một vị tướng quân, một thân chiến bào tinh hồng sáng ngời, quả nhiên là uy phong lẫm lẫm khí thế bất phàm. Tần Tiêu híp mắt vừa nhìn, chính là Vạn Lôi đã nhiều năm không gặp!

    Tần Tiêu ha ha cười to, nhảy xuống ngựa la lớn:

    - Vạn Lôi huynh đệ, là ngươi sao!

    Vạn Lôi vừa thấy Tần Tiêu xuống ngựa bước nhanh tới đón chào, bái xuống:

    - Vạn Lôi bái kiến đại nguyên soái! Bái kiến Liêu Dương Vương điện hạ!

    - Ha ha, hảo huynh đệ, mau đứng lên, giữa chúng ta cũng không cần làm những chuyện này.

    Tần Tiêu lớn tiếng cười to, kéo Vạn Lôi đứng lên.

    Vạn Lôi cực kỳ vui vẻ, nụ cười trên mặt khờ dại cùng sáng lạn như một nhi đồng. Nếp nhăn nơi khóe mắt chen chúc, miệng cười to lộ ra hàm răng khuyết răng cửa.

    Hai người nắm chặt tay, kích động không thôi.

    Vạn Lôi vẫn như ngày trước, trên mặt chỉ rám đen hơn một chút, xem ra là bị gió biển thổi mỗi ngày nên đen hơn. Vết sẹo đao trên mặt trái càng thêm rõ ràng, chòm râu dài hơn một ít, đen hơn, tăng thêm vẻ uy nghiêm cùng oai phong.

    Lý Tự Nghiệp cũng cười ha hả, đánh lên vai Vạn Lôi một quyền, nói:

    - Lão tiểu tử, chỉ nhận được đại soái, không nhận biết ta sao?

    - Ha ha, Hắc đản ngươi đây, cho dù đốt thành tro ta cũng nhận được!

    Vạn Lôi lớn tiếng cười to, lại đánh ngược Lý Tự Nghiệp một quyền:

    - Nghe nói ngươi đánh vài trận thật giỏi ở ngoài thành U Châu, lần này làm tiên phong chinh phạt Tân La, trong vòng ba ngày tập kích ngàn dặm công hãm hơn mười tòa thành, đã ghiền chứ?

    - Đã ghiền! Con mẹ nó lão tử sống vài chục năm chưa từng đã ghiền qua như vậy!

    Lý Tự Nghiệp lớn tiếng cười nói:

    - Chuôi bảo đao này của ta, hiện tại mỗi ngày đều phải lau kỹ, bằng không sẽ bị lục, chém người không thuận tay! Ngươi nói một chút, mỗi ngày ta đã chém bao nhiêu đầu người đây!

    - Cũng phải!

    Vạn Lôi cười nói:

    - Đi theo dưới trướng đại soái, muốn không thoải mái cũng khó khăn!

    - Thống khoái cái rắm!

    Lý Tự Nghiệp trừng mắt, nhìn chằm chằm Vạn Lôi nói:

    - Đến quân doanh của ngươi còn không được vào cửa, đám tiểu tốt nói không biết ai là “Tần Tiêu”! Vạn Lôi ah Vạn Lôi, ngươi là lão tiểu tử mất gốc, ngươi lại có thể quên cả tên của đại soái hay sao?

    - Làm sao có thể!

    Vạn Lôi nhất thời kinh hãi kêu lên:

    - Ngươi nói tục danh của đại soái, đám binh sĩ đương nhiên không biết! Ở Thanh Châu, hiện tại chúng ta chỉ nói tới Liêu Dương Vương, ai dám nhắc tới tên của đại soái, lão tử tát vào miệng của hắn! Không tin các ngươi hỏi một chút, ai mà không biết Liêu Dương Vương, người nào không biết đại nguyên soái!

    Hắn vừa rống lên, hơn mười tiểu tốt bên cạnh nhất thời hoảng sợ, bái xuống:

    - Đại nguyên soái thứ tội! Chúng tôi thật sự không biết là đại nguyên soái giá lâm!

    Tần Tiêu cười nói:

    - Không có việc gì, tất cả đứng lên!

    Sau đó hắn nhìn Lý Tự Nghiệp cùng Vạn Lôi nói:

    - Nguyên soái, tướng quân, binh tốt kỳ thật đều là giống nhau. Đều là binh lính Đại Đường, chỉ là chức trách bất đồng thôi. Đừng làm khẩn trương như thế, ta ngược lại thấy không được tự nhiên.

    - Cũng phải, ha ha!

    Lý Tự Nghiệp cười ngây ngô.

    Vạn Lôi vui vẻ ôm quyền:

    - Đại soái, mời vào trong trướng ngồi một chút đi! Thanh Châu quân ngóng trông đại soái có thể tới thăm một chút, đều nhanh muốn mù mắt rồi! Lúc trước khi ngài còn là Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, ta đã xung phong xin điều nhiệm đến dưới trướng của đại nguyên soái làm việc. Không nghĩ tới triều đình không đồng ý, còn nói Thanh Châu đang cần người, không cho ta đi. Thật sự làm ta vô cùng căm tức!

    - Ha ha, hiện tại ngươi không phải rất tốt sao!

    Tần Tiêu vỗ lưng của hắn, ba người cùng đi về hướng soái trướng:

    - Ngươi tới rất tốt! Đánh Tân La ta còn đang lo lắng không có thủy quân, ngươi đã tới rồi. Mau nói ta nghe một chút, binh mã của ngươi vì sao lại đánh tới đây? Triều đình hạ mệnh lệnh như thế nào?

    Vừa nhắc tới đây, thần sắc Vạn Lôi có chút nghiêm túc nhìn chung quanh, nói:

    - Đại soái, chúng ta đi vào trong trướng nói sau.

    - Được, mời!

    Ba người đi vào trướng ngồi xuống, tiểu tốt bưng rượu thịt, ba người vừa uống vừa nói chuyện.

    Vạn Lôi kính Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp một chén, vẻ mặt tươi cười nói:

    - Đại soái, Lý tướng quân, nhớ năm đó Vạn Lôi chỉ là một đô úy nho nhỏ của Chiết Trùng phủ, nhân duyên trùng hợp được kết bạn cùng hai vị. Sau được đại soái không chê, đem ta điều đến kinh sư, nhiều lần lên chức, lại dạy ta không ít bổn sự. Nếu không có đại soái vun trồng, không thể có được thành tựu hôm nay của Vạn Lôi. Vạn Lôi cảm kích đại soái thật không lời nào diễn tả được!

    Tần Tiêu cười a a khoát tay nói:

    - Là hảo huynh đệ nhiều năm như vậy, còn nhắc những chuyện này làm gì? Ngươi, ta, còn có Lý Tự Nghiệp, đều lăn lộn trên lưỡi đao liếm máu, bò ra từ trong đống người chết, là giao tình sinh tử. Còn nhắc gì tới cảm kích hay không, chẳng phải là quá khách sáo sao?

    Lý Tự Nghiệp ngồi một bên gặm chân gà ấp úng nói:

    - Đúng vậy, nói những chuyện đó thật quá ẻo lả.

    Vạn Lôi cười xấu hổ, giơ chén rượu nói với Tần Tiêu:

    - Đại soái, cho tới nay Vạn Lôi đều tự xem mình là môn sinh của đại soái. Ở Thanh Châu khi thống lĩnh tập luyện binh mã, đã dùng không ít những gì mình từng học qua trong đặc chủng doanh. Trên dưới Thanh Châu không ai dám nhắc tới tên của đại soái, cho nên mới có hiểu lầm như hôm nay...

    Tần Tiêu liên tục xua tay cắt đứt lời của hắn:

    - Những chuyện nhỏ nhặt này không cần phải nhắc lại. Ngược lại ta cảm thấy được kỷ luật của thủy quân Thanh Châu thật nghiêm minh, rất không tệ, cạn chén!

    - Mời!

    Vạn Lôi ngẩng đầu sảng khoái uống cạn một chén lớn.

    Tần Tiêu ngừng lại một thoáng, nói:

    - Vạn Lôi, nói cho ta nghe trạng huống của Hà Bắc một chút đi. Từ sau khi Du Quan xảy ra sự cố, Hà Bắc cũng bị người Tân La đột kích bất ngờ. Ta muốn biết tình hình cụ thể bên kia.

    Vạn Lôi gật gật đầu, thần sắc nghiêm túc nói:

    - Tân La đột kích Doanh Châu, trong ba ngày khiến cả vùng Hà Bắc đều chấn kinh. Tin tức truyền về Trường An, Binh bộ lập tức hạ lệnh cho ta mang theo thủy quân giới nghiêm vịnh Bột Hải. Kỳ thật không cần chờ mệnh lệnh của Binh bộ, ta đã mang theo binh mã xuất phát. Một đường bắc thượng, thẳng đến Doanh Châu!

    - Nga? Về sau tình huống thế nào?

    Tần Tiêu có chút vội vàng hỏi.

    Thần sắc Vạn Lôi có chút khẩn trương, ngữ khí nặng nề nói:

    - Thủy lộ di chuyển khá chậm. Khi ta mang theo chiến thuyền đuổi tới, đã nghe tin U Châu đánh lui đợt đột kích của người Tân La, đại quân Tân La vây khốn Dịch Châu đã được Thạch Thu Giản dẫn binh đánh tan.

    - Dịch Châu ra sao?

    Ngữ điệu của Tần Tiêu thình lình cất cao, ánh mắt mở lớn. Lý Tự Nghiệp có chút khẩn trương ánh mắt trừng to, thậm chí miệng còn ngậm thịt gà mà đã quên.

    Vạn Lôi nuốt nước bọt, nói:

    - Ta không lên bờ tại Doanh Châu mà lập tức thay đổi hướng thuyền chuyển tới Ô Hồ Lý bên Tân La này. Bởi vì Binh bộ lại hạ lệnh cho ta phản công Tân La.

    Tần Tiêu không khỏi lo lắng cau mày:

    - Nói cách khác ngươi cũng không biết tin tức của Dịch Châu sao?

    - Ách...biết một chút, nghe nói một ít.

     
    Hoangmit1004 and nqtien9x like this.
  5. comeback

    comeback Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/4/13
    Bài viết:
    1,883
    Được thích:
    5,294
    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tầm Hương Sư

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Sưu Tầm

    Chương 858 : Thần long hiện tung. (2)





    Vạn Lôi nói:

    - Ta nghe nói sau khi người Tân La công hãm Du Quan, lập tức vây Dịch Châu. Bởi vì đó là quân trấn gần U Châu nhất. Bọn họ muốn vây thành đánh viện binh, hấp dẫn đại quân U Châu tới. Nghe nói mặc dù người Tân La không công Dịch Châu, nhưng cũng có vài cuộc chiến công kích... Về sau khi Thạch Thu Giản đánh tới, hai phe nhân mã đại chiến một trận. Bởi vì nhân mã của Thạch Thu Giản quá ít nên đánh rất thảm. Nhân mã trong Dịch Châu tuy ít nhưng cũng dốc toàn bộ lực lượng giằng co cùng người Tân La...

    Tần Tiêu nhảy dựng:

    - Rồi thế nào?

    Vạn Lôi xoay chuyển ánh mắt, nói:

    - Rồi...mở ra cuộc đại quyết chiến sống còn!

    Tần Tiêu hít sâu một hơi:

    - Kết quả đây?

    - Kết quả...

    Vạn Lôi nói:

    - Nghe nói Đường quân hi sinh hơn nửa, đánh tan đại quân hơn vạn của Tân La. Thạch Thu Giản...trọng thương!

    Tần Tiêu bật dậy, lớn tiếng nói:

    - Vạn Lôi, ngươi khẳng định biết rõ Tử Địch cùng Ngọc Hoàn đang ở Dịch Châu! Có tin tức gì ngươi nói thẳng cho ta biết đi!

    - Đại soái đừng kích động!

    Vạn Lôi cũng đứng dậy không ngừng nói:

    - Không dối gạt đại soái, mạt tướng chỉ khuyên đại soái yên tâm, Tử Địch phu nhân...không ngại tính mạng!

    - Không ngại tính mạng? Chỉ giáo cho! Chẳng lẽ là bị trọng thương?

    Tần Tiêu trợn tròn mắt quát:

    - Ngươi nói mau!

    Lý Tự Nghiệp cũng gấp:

    - Phải! Lão tiểu tử, vì sao lại ngập ngừng ấp úng như phụ nhân đây?

    - Là thế này.

    Vạn Lôi nói:

    - Lúc đó Dịch Châu không có đại tướng lĩnh binh, Tử Địch phu nhân đi lên đầu thành giả mạo Anh Dực tướng quân chỉ huy đại chiến thủ thành. Vốn vẫn là như thế xem như Dịch Châu cũng bình yên vô sự. Người Tân La hình như cũng không biết nàng chính là đại soái phu nhân nên không dùng toàn lực công thành bắt giữ nàng, về sau khi Thạch Thu Giản đánh tới, nàng...nàng tự mình mang theo binh mã cùng dân chúng trong thành giết đi ra, cùng đại quân Tân La chiến đấu ước chừng năm canh giờ! Sau đó phu nhân dù sao cũng thân nữ lưu, sức lực cạn kiệt nên bị người đánh rơi xuống ngựa!

    - A?

    Tần Tiêu cả kinh kêu lên:

    - Bị đánh rơi xuống ngựa còn nói là không việc gì?

    - Đại soái đừng kích động!

    Vạn Lôi kinh hoảng nói nhanh:

    - Lúc ấy nàng đang cùng Thạch Thu Giản kề vai chiến đấu. Thạch Thu Giản cùng mấy thiên tướng liều mạng đem nàng cứu về trong thành, may mắn nhặt được tính mạng! Hơn nữa đúng lúc đó lại có một cỗ Đường quân đến trợ chiến, đánh lui người Tân La. Nghe nói cỗ đội ngũ kia tuy không nhiều, nhưng cực kỳ dũng mãnh, đánh người Tân La tơi bời!

    - Cực kỳ dũng mãnh?

    Tần Tiêu thoáng nhíu mày:

    - Bộ đội thủ hạ của ai?

    - Ta cũng không nghe được rõ ràng, lúc ấy phải vội vã xuất binh đi đánh Tân La.

    Vạn Lôi nói:

    - Đại soái yên tâm đi. Ta cẩn thận nghe ngóng tính mạng của Tử Địch phu nhân không đáng ngại. Bằng không đại sự như vậy, khẳng định đã truyền khắp cả Hà Bắc, vì sao ta lại không nghe được tin tức gì?

    Lý Tự Nghiệp nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Tần Tiêu, có chút khó chịu, cùng theo khuyên nhủ:

    - Phải đó đại soái. Nha đầu kia chính là chúc miêu, miêu có chín mạng thôi! Đã đánh mất một vẫn còn tám mạng!

    Vạn Lôi cả kinh, tức giận mắng:

    - Hắc đản ngươi đây, thật sự là miệng xui xẻo! Ngu xuẩn không chịu nổi!

    - A?

    Lý Tự Nghiệp sửng sốt, lập tức sửa miệng:

    - Nga, nga! Ta không phải ý tứ đó! Ý tứ của ta là...nha đầu kia...khẳng định cát nhân thiên tướng!

    Tần Tiêu hít sâu một hơi, khoát tay nói:

    - Sinh tử có mạng, phú quý do trời, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Vạn Lôi, ngươi nói nghe một chút triều đình có lệnh thế nào.

    Vạn Lôi thấy Tần Tiêu chủ động đổi đề tài, trong lòng không khỏi thở ra một hơi nói:

    - Triều đình hạ lệnh rất đơn giản. Chính là cho ta quét sạch hải vực Thanh Hải cùng Hoàng Hải, sau đó quay về công kích Đô Lý trấn cùng Kiến An thành của Tân La. Ngoài ra không còn gì khác. Nói là sau đó sẽ tiếp tục có mệnh lệnh truyền tới.

    Tần Tiêu có chút nghi hoặc nhíu mày:

    - Mệnh lệnh kế tiếp? Binh bộ tại Trường An, cách nhau tới mấy ngàn dặm xa xôi, mệnh lệnh làm sao dễ dàng nhắn tới đây? Hơn nữa ngươi thu được hai mệnh lệnh trong thời gian ngắn như thế, thật sự là quái dị!

    - Phải đó, ta cũng có chút kỳ quái.

    Vạn Lôi nói:

    - Lúc ấy ta vừa nhận được lệnh của Binh bộ còn chưa đầy nửa ngày, lập tức lại nhận được thánh chỉ, hạ lệnh ta phản công Tân La.

    - Ân?

    Tần Tiêu cả kinh:

    - Ý của ngươi là, một là quân lệnh Binh bộ, một là thánh chỉ?

    - Đúng rồi...

    Vạn Lôi nghi hoặc hỏi:

    - Có gì không đúng sao?

    Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:

    - Không có gì không đúng. Ngược lại như vậy thì đúng rồi.

    Lý Tự Nghiệp buồn bực gãi đầu:

    - “Cái gì không đúng”, “đúng rồi”, ta nghe được nhiễu tới hôn mê!

    Tần Tiêu thở ra một hơi, ánh mắt thản nhiên nói:

    - Có thể suy đoán...hoàng thượng, hẳn đang ở tại Hà Bắc!

    - A! Không thể nào!

    Đêm đó Tần Tiêu quay về Bạc Chước thành kiểm tra tình huống, để Lý Thiệu Cố cùng Hoàn Tử Đan lưu ngoài thành chỉnh đốn binh mã.

    Vào nửa đêm, trong thành im ắng vì giới nghiêm, chỉ nghe thanh âm nước sông Áp Lục không ngừng chảy xiết.

    Tần Tiêu hành quân gấp vài ngày, có chút mệt mỏi, tắm nước nóng xong liền lên giường. Vốn nghĩ sẽ lập tức đi vào giấc ngủ, nhưng trằn trọc mãi vẫn không thể nào ngủ được.

    Trong đầu của hắn vẫn luôn bồi hồi một vấn đề: Vì sao hoàng thượng lại tới Hà Bắc?

    Cửu ngũ chí tôn một quốc gia lại rời khỏi kinh thành đi tới địa phương thế cục không rõ như Hà Bắc hiện tại, động cơ đích thật làm người hoài nghi.

    Hay là hắn có kiêng kỵ gì đối với ta?

    Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu run lên, tinh thần càng tỉnh táo, càng thêm khó ngủ. Vì thế dứt khoát ngồi dậy, khoát y phục đi sang phòng bên, gõ cửa phòng ngủ của Lý Tự Nghiệp.

    Lý Tự Nghiệp đang ngáy vang, thình lình bị Tần Tiêu đánh thức đành dụi mắt nhập nhèm đi ra mở cửa, đón hắn vào phòng.

    Tần Tiêu nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ mông lung của hắn, vỗ vài bàn tay lên mặt hắn, cuối cùng làm cho hắn thanh tỉnh. Lý Tự Nghiệp ngáp dài mấy cái, ồn ào nói:

    - Chuyện gì chứ, đại nguyên soái?

    - Nói chuyện với ta một chút.

    Tần Tiêu đóng cửa lại, kéo hắn ngồi xuống cạnh bàn, rót chén trà cho hai người, nói:

    - Hắc đản, nghĩ đến chúng ta lăn lộn cùng nhau đã sắp mười năm rồi đi?

    - Phải đó, thời gian thật vui vẻ. Đảo mắt đã sắp mười năm.

    Lý Tự Nghiệp nói:

    - Huynh đệ, hôm nay nhìn ngươi có chút kỳ quái nha. Người thông minh như ngươi vì sao không có việc gì lại lôi kéo người có đầu óc mù mờ như ta nói chuyện phiếm đây?

    - Cũng bởi vì đầu óc ngươi đơn giản nên có chút vấn đề ta muốn thỉnh giáo ngươi.

    Tần Tiêu cười cười nói:

    - Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi không cần suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất trả lời.

    - Được!

    Lý Tự Nghiệp cũng bị khơi gợi lên hứng thú, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Tần Tiêu.

    Tần Tiêu nói:

    - Ta hỏi ngươi, trước mắt từ Hà Bắc đến vùng Liêu Đông ai lớn nhất?

    Lý Tự Nghiệp liền cao giọng hô:

    - Đương nhiên là ngươi lớn nhất thôi! Loại vấn đề này còn cần hỏi?

    Tần Tiêu nghe được sửng sốt, cũng nhíu mày, sắc mặt biến thành có chút khó xem, liên tục lắc đầu.

     
    Hoangmit1004 and nqtien9x like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)