LS Q.Sự Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên - Tầm Hương Sư - Full

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. qanhhp

    qanhhp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/3/14
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    3,431


    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tác giả: Tầm Hương Sư

    Chương 76: Hoa xuân khôn cùng. (1)

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: VVD








    Lý Tự Nghiệp tức giận quát:

    - Lão tử ăn không được thì ngươi ăn được à! Lão cẩu rụng lông, hừ!

    Lập tức nhìn thấy Tần Tiêu, Lý Tự Nghiệp nhếch miệng cười ha hả, nói:

    - Chúng ta không cần tranh giành, vẫn là đại nhân có cơ hội ăn nhất!

    Tần Tiêu dở khóc dở cười:

    - Im miệng, chuyện phiếm cái gì đó!

    Phạm Sĩ Đức tiến lên chắp tay vái chào:

    - Đại nhân, hành trình hôm nay an bài thế nào?

    Tần Tiêu hơi chút suy tư, sau đó nói:

    - Vốn định triệu tập quan viên Ngạc Châu này nghị sự một chút, không ngờ trùng hợp gặp được thông lệ quan trường tối qua, mỗi mười ngày mới nghỉ ngơi một ngày, cũng không nên quấy rầy bọn họ. Không bằng chúng ta nên đi Ngạc Châu một chút, tùy ý quan sát xem dân tình phong tục của Ngạc Châu. Ah, Phạm tiên sinh, sau đó chúng ta cùng dọn tới dịch trạm của Ngạc Châu ở đi. Chúng ta đến nơi này thì Ngô đại nhân đem chính viện giao cho chúng ta, bản thân đi tới biệt viện ở, chuyện này có chút không đúng đâu.

    Phạm Sĩ Đức gật đầu đồng ý. Tần Tiêu nói với bọn họ:

    - Phạm tiên sinh, Lý huynh, đến đây, cùng ăn điểm tâm.

    Lý Tự Nghiệp nhìn qua hộp cơm, trừng trừng mắt, nói:

    - Ta vừa rồi đã ăn xong, một con gà, một bầu rượu. Đại nhân, bọn họ chuẩn bị cho đại nhân là bát cháo bánh ngọt cùng màn thầu, chuyện này quá xem thường đại nhân rồi!

    Tần Tiêu không khỏi cười to:

    - Ta sinh trưởng tại Giang Nam, ngược lại quen ăn bữa sáng thế này, Ngô đại nhân cũng là người có tình. Sao có thể so với cự linh thần phàm ăn tục uống như ngươi.

    Phạm Sĩ Đức cũng cười:

    - Đại nhân, tuy bữa ăn sáng nhìn thì đơn giản nhưng lại tốn hao nhiều công phu đấy. Ngươi xem bánh ngọt này, tuyệt đối không phải đầu bếp bình thường làm ra. Đây là quà vặt có tiếng đấy, Tùng Ngọc Bách Hợp Tô.

    Tần Tiêu hơi giật mình: đây chính là phủ Thứ Sử Ngạc Châu nha, có thể làm ra đặc điểm quà vặt của Lạc Dương sao?

    Phạm Sĩ Đức mỉm cười, thâm ý kéo dài nói ra:

    - Cuốn bánh đa trọng, hoa không có sắc, hàm lộ buông xuống. Hoa bách hợp người, bách niên tố hợp. Chớ không phải là Ngô đại nhân cùng Ngô tiểu thư có ý với đại nhân nhà ta đấy chứ?

    Lý Tự Nghiệp dùng sức vuốt mắt của mình vài cái, cuối cùng là nghe rõ ý trong lời của Phạm Sĩ Đức nói.

    - Lão toan hủ, ý của ngươi là Ngô đại nhân muốn gả con gái cho đại nhân chúng ta?

    Tần Tiêu không nhịn được cười một tiếng, nói:

    - Hai người các ngươi cũng thật sự là, chỉ là một món ăn mà thôi, làm gì có nhiều hàm nghĩa như vậy. Đừng vọng phỏng đoán. Nếu các người không ăn thì ta ăn. Sau đó chúng ta đi ra ngoài một chút.

    Phạm, Lý hai người nhìn nhau cười cười, cũng không nói nữa.

    Sau đó ba người đi ra khỏi đình viện, nhưng thấy trong nội viện đá xanh róc rách, hoa cỏ xanh mát tươi đẹp, hơi lạnh trong gió sớm, từng nụ hoa đào đang khoe sắc trong nắng xuân, bộ dang xuân ý dồi dào.

    Phạm Sĩ Đức nhìn ngắm hoa hai bên, đột nhiên dần dần nhíu mày, hơi có chút kinh dị thấp giọng nói:

    - Kỳ quái... Tình cảnh trong phủ Thứ Sử thế này sao ta có cảm giác quen thuộc?

    Tần Tiêu thoáng nghi:

    - Phạm tiên sinh, có gì không đúng sao?

    Phạm Sĩ Đức suy nghĩ sâu xa một hồi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu:

    - Hạ quan nhất thời cũng không nói được... Nhưng mà cảm giác đầu tiên khi tới phủ Thứ Sử lại có cảm giác hết sức quen thuộc. Rốt cuộc là cái gì thì nghĩ không ra.

    Trong nội tâm Tần Tiêu thầm suy nghĩ: Phạm Sĩ Đức kiến thức uyên bác, lại từng sinh hoạt ở Lạc Dương một thời gian ngắn. Hẳn là ‘ quen thuộc ’ trong lời hắn nói là ngày xưa từng ở Lạc Dương nhìn thấy qua? Hắn vừa rồi cũng nói bánh ngọt lúc này mình ăn là đồ ăn nổi tiếng của Lạc Dương.

    Tần Tiêu đang muốn đặt câu hỏi thì thân thể Phạm Sĩ Đức nao nao, thần sắc cũng dần dần trở nên nghiêm túc lên, nhưng lập tức lại lắc đầu, thì thào lẩm bẩm:

    - Không biết... Chắc có lẽ là không thể nào.

    Tần Tiêu vội vàng truy vấn:

    - Phạm tiên sinh nghĩ tới cái gì?

    Phạm Sĩ Đức nhìn qua chung quanh một chút, lôi kéo Tần Tiêu đi đến một chỗ yên lặng không có người, trầm thấp nói:

    - Đại nhân, hạ quan từng ở Lạc Dương thời gian mấy năm, tuy không phải nhân vật quan trọng nhưng vì chức vụ nên đi lại thường xuyên, qua lại tại nhà của vương hầu tướng quân nhiều lần. Mà vườn hoa đào trong phủ Thứ Sử này, cảnh trí bố cục bốn phía rất giống...

    Tần Tiêu nhướng mày:

    - Giống cái gì?

    Phạm Sĩ Đức nuốt nước miếng:

    - Như... Đông cung của thái tử ngày xưa!

    Tần Tiêu cả kinh:

    - Thái tử gì?

    - Cũng chính là đương kim thái tử hiện giờ, Lý Hiển!

    Tần Tiêu ngang nhiên cả kinh:

    - Ngươi có thể xác định?

    Phạm Sĩ Đức hơi bối rối gật đầu, nói:

    - Tuy không là hoàn toàn giống, nhưng trí nhớ của hạ quan từ trước tới nay vô cùng tốt, chắc có lẽ không nhớ lầm. Đại nhân nhìn rừng hoa đào này đi, bất kể là vị trí bày đặt và thủ pháp, còn có con đường đá xanh nhỏ này đều không khác gì quang cảnh trong đông cung của thái tử tại Lạc Dương. Còn nữa... Thái tử Lý Hiển yêu thích hoa đào nên trồng rất nhiều trong phủ, hơn nữa hắn ưa thích phân thành sáu, chín, phàm là khi trồng đều dựa theo sáu và chín phân thành hàng. Đại nhân không tin có thể đếm thử. Bên trái mười hai gốc, chia thành hai thì bên phải chín gốc, ba gốc ở hàng ghế đá.

    Tần Tiêu tinh tế đếm thử thì số lượng quả nhiên như Phạm Sĩ Đức nói.

    Tần Tiêu nghi hoặc nhìn qua Phạm Sĩ Đức:

    - Tại sao có thể như vậy? Phạm tiên sinh, ngươi có nghĩ tới cái gì không?

    Phạm Sĩ Đức không biết giải quyết thế nào lắc đầu:

    - Nhưng mà có chút cảm giác kỳ quái, còn lại không có cảm giác gì khác thường.

    Đúng lúc này Ngô Hưng Quốc từ góc hành lang khác đi tới đây, đi theo phía sau còn có hai nha hoàn.

    Bọn người Tần Tiêu đi ra nghênh đón, Ngô Hưng Quốc cười ha hả, nói:

    - Mấy vị đại nhân, tối hôm qua nghỉ ngơi được tốt chứ?

    Tần Tiêu ôm quyền đáp lễ:

    - Ngô đại nhân khách khí. Đại nhân cẩn thận chu đáo ngược lại bọn Tần mỗ làm phiền quấy rầy rồi, thật sự là hổ thẹn. Hôm nay chúng ta định dời tới dịch quán an trí, không nhọc Ngô đại nhân.

    Ngô Hưng Quốc cười ha hả, nói:

    - Đại nhân nói quá lời. Nếu đã là thần tử thì Tần đại nhân lại là Khâm Sai Ngự Sử. Phụng thánh mệnh tới đây nên hạ quan phải tận tình địa chủ. Đúng rồi, mấy vị đại nhân, hôm nay là công giả theo thông lệ, khó có được thanh nhàn, Ngô mỗ muốn mời các vị ra ngoại ô dạo chơi, du lịch một chút được không?

    Lý Tự Nghiệp nhếch miệng cười to, vui vẻ nói:

    - Wow!

    Phạm Sĩ Đức véo hắn một cái:

    - Câm miệng! Chẳng lẽ ngươi là Khâm Sai đại nhân!

    Tần Tiêu cười cười:

    - Ngô đại nhân đã mời thì ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.

    Mấy người vui tươi ra khỏi phủ Thứ Sử, ở cửa ra vào đã chuẩn bị xe ngựa.

    Bốn chiếc xe đều có màu xanh nhạt, nhưng mà trên đỉnh đầu xe có lọng che phấn hồng, màng che cửa sổ là lụa mỏng làm rèm, bên cạnh xa phu có một tiểu nha đầu đang ngồi, thấy bọn người Tần Tiêu đi tới thì đi xuống xe hành lễ.


    :oni81:
     
  2. qanhhp

    qanhhp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/3/14
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    3,431


    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tác giả: Tầm Hương Sư

    Chương 77: Hoa xuân khôn cùng. (2)

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: VVD








    Lúc này cửa sổ màu có một người vén rèm lên, một người con gái nhô đầu ra ngoài nhìn, nhìn Ngô Hưng Quốc nói:

    - Phụ thân đại nhân, có thể xuất phát chưa?

    Dứt lời lại nhìn qua Tần Tiêu cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

    Tần Tiêu nao nao, hơi gật đầu làm ra vẻ đáp lễ, buổi sáng mang cơm sáng cho hắn là con gái của Ngô Hưng Quốc sao?

    Ngô Hưng Quốc nhìn thấy con gái đang ở trong xe, lại nhìn thấy nàng và Tần Tiêu đang gật đầu chào thì nhẹ nhàng cười cười, bất động thanh sắc nói:

    - Đại nhân, đây là tiểu nữ của nhà ta, tên là Tiên Nhi. Tiểu nữ vô tri không hiểu cấp bậc lễ nghĩa nên không xuống xe thỉnh an đại nhân, đại nhân chớ trách tội.

    Tần Tiêu hơi sững sờ một chút, nói:

    - Không sao, không sao... Ngô đại nhân cho thiên kim mang bữa sáng cho Tần chẳng phải làm Tần mỗ thụ sủng nhược kinh sao? Việc này sau này không cần nói nữa.

    Ngô Hưng Quốc cười ha hả, nói:

    - Đại nhân nói quá lời.

    Bốn chiếc xe cuối cùng còn hai chiếc còn trống. Phạm Sĩ Đức cùng Lý Tự Nghiệp thì ngồi một chiếc, Tần Tiêu muốn cưỡi ngựa hoạt động gần cốt, Ngô Hưng Quốc cũng cố ý tương bồi.

    Một chuyến hai chiếc xe, bên cạnh đi theo có sáu bảy nô bộc nha hoàn, bọn họ đi vòng véo ra khỏi thành.

    Quả nhiên là gió xuân vô cùng khoan khoái dễ chịu!

    Không khí vùng ngoại ô tươi mát và thơm mùi cỏ cây, từng hàng liễu xanh mướt đứng e ấp bên bờ hồ, hồ nước chấn động nhẹ như mỹ nhân đang nhảy múa, xinh đẹp vô ngần.

    Mọi người xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới bờ sông, chuyện trò vui vẻ.

    Tần Tiêu cùng Ngô Hưng Quốc đi ở phía trước ngắm cảnh nói chuyện phiếm.

    Tần Tiêu nói:

    - Ngô đại nhân làm quan thật nghiêm minh, cai trị Ngạc Châu thật tốt, Tần mỗ cảm giác bội phục thật sâu. Lại nói nếu sau này quay về Tần mỗ tự nhiên báo cáo chân thật, xem như ghi công tích cho đại nhân.

    Trên mặt Ngô Hưng Quốc lộ ra thần sắc vui mừng.

    - Đại nhân quá khen ... Hạ quan chỉ làm theo bổn phận, chỉ là một ít chuyện nội sự mà thôi, không dám đòi hỏi phong thưởng?

    Tần Tiêu khẽ cười nói:

    - Ngô đại nhân khiêm tốn. Ah, Tần mỗ thấy đình viện phủ Thứ Sử bố trí thập phần tinh xảo, xinh đẹp không tầm thường. Không biết đại nhân từ nơi nào tim được người làm vườn tinh tế như vậy?

    Trong nội tâm Ngô Hưng Quốc đang thầm suy nghĩ: Tần Tiêu này xem ra cũng biết cách làm quan, muốn một ít điền sản ruộng đất biệt viện sao? Vì vậy nói ra:

    - Đại nhân có chỗ không biết. Con gái của ta, Ngô Tiên Nhi, thuở nhỏ đã ưa thích loay hoay hoa hoa thảo thảo và làm ra vài hòn non bộ. Bố trí cảnh sắc trong phủ Thứ Sử đều là tiểu nữ thu xếp.

    Trong nội tâm Tần Tiêu hơi cả kinh:

    - Xem ra, Ngô tiểu thư ở phương diện này thiên phú hơn người! Nhìn phủ Thứ Sử Ngạc Châu cũng không kém gì dinh thự vương công ở kinh thành chút nào.

    Trên mặt Ngô Hưng Quốc lộ ra một chút bối rối, nhưng lập tức trấn định lại, hơi có chút giảo hoạt nhìn qua Tần Tiêu:

    - Đại nhân nếu muốn có trang viện ở Giang Nam thì hạ quan có thể tặng một trang viên cho đại nhân, cũng đem tiểu nữ đi bố trí cảnh quan cho trang viện.

    Trong nội tâm Tần Tiêu buồn cười: làm quan thời đại này thật sự là thực dụng. Ta chỉ thuận miệng hỏi đã có thể kiếm được một trang viện. Ngô Hưng Quốc, ngươi là người quan sát sắc mặt thật lợi hại, ngươi đang tận lực lung lạc ta sao? Ngày hôm qua rượu thịt ca múa, hôm nay sắc đẹp điền sản ruộng đất...

    Tần Tiêu cười ha hả, nói:

    - Tạ ý tốt của Ngô đại nhân, Tần mỗ lẻ loi một mình lại không có thân thiết, lúc nào cũng nghe theo triều đình phân công nên bôn ba bốn phía, trang viên kia thì không cần làm gì.

    Lúc này trên mặt Ngô Hưng Quốc tức thì nở nụ cười vui vẻ cao thâm mạt trắc.

    Đúng lúc này Ngô Tiên Nhi mang theo một tiểu nha hoàn đi tới gần hai người.

    Trên mặt Ngô Tiên Nhi nở nụ cười vui vẻ, nhẹ giọng nói:

    - Tần đại nhân, phụ thân đại nhân, các người chỉ lo nói chuyện phiếm nên bỏ bê mọi người đấy, thật không tốt đâu.

    Ngô Hưng Quốc vuốt râu cười cười, nói:

    - Ngươi đứa nhỏ này, thật sự không lễ phép với đại nhân. Đại nhân, hôm nay giờ Thìn hạ quan có thuê một chiếc thuyền hoa dạo hồ. Giờ này chậm chạp chưa tới là do những tên sai vặt kia làm việc bất lực rồi, hạ quan tự mình đi thúc giục một phen, cho tiểu nữ tiếp khách dẫn đại nhân đi dạo.

    Dứt lời chắp tay vái chào, không để cho Tần Tiêu tỏ thái độ đã đi thẳng.

    Hai tiểu nha hoàn thức thời đứng ở xa xa, hai mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân, đầu không ngẩng lên. Bọn người Phạm Sĩ Đức cùng Lý Tự Nghiệp thì cũng đứng ở phía xa sau lưng, tự lo trò chuyện, thỉnh thoảng nghe được Lý Tự Nghiệp cười ngây ngô.

    Tần Tiêu nhìn qua Ngô Tiên Nhi thì càng cảm thấy nàng xinh đẹp, nhớ tới chuyện buổi sáng thì cảm giác có chút xấu hổ, vì vậy nói ra:

    - Hôm nay lúc sáng sớm Tần mỗ không biết tiểu thư là thiên kim của Ngô đại nhân, có nhiều thất lễ, còn xin thứ tội!

    Đôi mắt Ngô Tiên Nhi long lanh như thủy tinh nhìn thẳng qua Tần Tiêu, nàng nhìn xong thì cười vui vẻ, nói:

    - Đại nhân thật thú vị, đường đường Khâm Sai đại nhân lại xin lỗi dân nữ như ta, thứ cho đại nhân tội gì? Ta cũng không phải đương kim thánh thượng nha.

    Tần Tiêu ngạc nhiên:

    - Cái này...

    Ngô Tiên Nhi che miệng cười rộ lên:

    - Hẳn là đại nhân ngày bình thường ở chung với cô nương khác không nhiều nha? Người tuấn tú như đại nhân lại làm đại quan lẽ ra phải được cô nương người ta ưu ái mới đúng, nhưng mà ngài làm gì có biểu hiện câu nệ như vậy, thật là...

    Đột nhiên Ngô Tiên Nhi hạ giọng cười mờ ám, nói:

    - Thật sự là làm cho người ta không tưởng tượng được!

    Tần Tiêu cảm thấy xấu hổ, đành phải cười tự giễu:

    - Ngô tiểu thư nói ngược lại là tình hình thực tế. Tần mỗ đã lớn như vậy trừ mẫu thân ra thì thật sự rất ít tiếp xúc với cô nương nào khác.

    Hai người đi đi lại lại, dần dần đi thẳng tới phía trước, hai tiểu nha hoàn không nhanh không chậm đi ở phía sau, không rên lấy một tiếng.

    Ngô Tiên Nhi hứng thú tràn trề nhìn qua Tần Tiêu:

    - Tần đại nhân, ta nghe nói đại nhân ngài chính là thiên hạ Võ Trạng Nguyên, võ công tuyệt đỉnh lợi hại a?

    Cùng Ngô Tiên Nhi ở cùng một chỗ Tần Tiêu cảm giác rất tùy ý và thích thú, tuy còn có một chút không tự nhiên, nhưng đã lộ ra nét sinh động. Hắn cười cười nói:

    - Ta chỉ bằng vận khí tốt a. Kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ nhiều như vậy, nếu những người này tham gia võ cử thì làm gì có phần Tần Tiêu ta.

    - Ồ!

    Ngô Tiên Nhi kéo dài âm thanh, rất là trêu tức nói ra.

    - Quá khiêm tốn sẽ biên thành kiêu ngạo đấy! Tần đại nhân, tuy ta là nữ lưu nhưng mà thuở nhỏ lại học chút ít võ nghệ, hơn nữa am hiểu múa kiếm!

    Dứt lời hai tay vùng tay ở trước ngực, khoa tay múa chân một chiêu kiếm vũ

    Đột nhiên Tần Tiêu cảm thấy hai mắt tỏa sáng, thoạt nhìn Ngô Tiên Nhi kiều nộn ôn nhu, loay hoay khởi giá thức nhưng thật sự có hương vị ‘ tư thế hiên ngang ’, thái dương trên trời có một đám mây nhỏ bay qua, quần áo của nàng phất phơ trong gió tăng thêm nét kiều mị.


    :oni81:
     
  3. qanhhp

    qanhhp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/3/14
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    3,431


    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tác giả: Tầm Hương Sư

    Chương 78: Tây hà múa kiếm.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: VVD








    Tần Tiêu thầm khen:

    - Nhìn giá thức này của tiểu thư thật sự có mầy phần hỏa hầu. Chắc là có danh sư chỉ điểm nha!

    - Đó là đương nhiên!

    Ngô Tiên Nhi mỉm cười, trên mặt xuất hiện thần sắc kiêu ngạo, nói:

    - Sư phụ ta là nhân vật lợi hại nhất trên đời này, là sư phụ vĩ đại nhất.

    Tần Tiêu thoát miệng hỏi:

    - Sư phụ Ngô tiểu thư là cao nhân phương nào?

    Ngô Tiên Nhi há to miệng muốn nói nhưng đem lời nuốt vào, quay đầu bước nhanh về phía trước vài bước:

    - Ta không nói cho đại nhân biết!

    Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng yêu kiều xinh xắn của Ngô Tiên Nhi thì đột nhiên ngửi được hương thơm trên người con gái bay qua, bề ngoài nhìn nàng nho nhã kiều mỵ nhưng nhanh mồm nhanh miệng ngực không thành cúi, quả thật có chút ít tính cách nữ nhi. Trước khi bất kể là thời hiện đại hay đời Đường hiện giờ, hắn đều chưa từng nhìn thấy cô gái nào như thế.

    Đột nhiên Ngô Tiên Nhi xoay người lại nhìn qua Tần Tiêu nói:

    - Đại nhân có muốn xem ta múa kiếm hay không?

    Tần Tiêu hơi sững sờ, nhìn qua biểu lộ nóng bỏng chờ mong của Ngô Tiên Nhi thì gật đầu nói:

    - Tốt!

    Trên mặt của Ngô Tiên Nhi xuất hiện một tia không vui, nhíu mày nói:

    - Tại sao lại là tốt, là hỏi đại nhân ‘ muốn ’ hay là ‘ không muốn ’.

    Tần Tiêu ngạc nhiên, cười nhẹ gật đầu khẳng định:

    - Muốn.

    - Vậy thì tốt rồi!

    Ngô Tiên Nhi cao hứng thấp giọng hô:

    - Đại nhân đi theo ta! Ta chỉ múa cho mình đại nhân xem thôi.

    Dứt lời một tay cầm tay của Tần Tiêu chạy lên phía trước.

    Tay của Ngô Tiên Nhi thật sự mềm mại không xương và tinh tế như ngọc, ngón tay thon dài mát lạnh xâm nhập vào tứ chi bách hài của Tần Tiêu. Một hương thơm thiếu nữ quanh quẩn nhàn nhạt, Tần Tiêu có cảm giác say mê:

    - Vì sao chỉ múa cho mình ta xem?

    Ngô Tiên Nhi quay đầu, nhanh chóng nói một cây hơi có chút khinh thường:

    - Bởi vì vì bọn họ không xứng!

    Tần Tiêu bật cười:

    - Ta thật sự vinh hạnh rồi!

    Trong nội tâm lại thầm suy nghĩ: cô gái nhỏ này thật sự có vài phần thú vị!

    Trong đình xanh biếc gần hồ nước, nơi này vô cùng thoải mái mát lạnh. Tần Tiêu cùng Ngô Tiên Nhi hiện tại đang ở trong cái đình này, may mà hôm nay không có người nào, ngoài đình có vài cây liễu phất phơ trong gió, dưới đình là một dòng suối nhỏ chảy róc rách thẳng vào hồ nước. Bên cạnh hồ có xây vài cái hồ đá rất tự nhiên, cũng có vài phần cảnh thơ ý họa.

    Vào trong đình thì Ngô Tiên Nhi mới buông tay của Tần Tiêu ra, lúc này cười khanh khách:

    - Tần đại nhân, tại sao tay của ngài lại đầy mồ hôi như thế!

    Tần Tiêu thật sự dở khóc dở cười với cô gái này, cũng quá trắng trợn lớn mật a!

    Hai tiểu nha hoàn cũng theo kịp, Ngô Tiên Nhi kêu một người trong đó tới, cầm một thanh kiếm trong túi đeo bên người ra, khi rút thanh kiếm ra lại nghe âm thanh của kim loại bén nhọn.

    Ngô Tiên Nhi ném vỏ kiếm cho tiểu nha hoàn, tay phải cầm kiếm, cổ tay xoay múa tạo kiếm quang, tay trái hoành ở trước ngực, vẻ mặt tự hào nhìn Tần Tiêu cười nói:

    - Thế nào, Tần đại nhân, xem có được không!

    Tần Tiêu vỗ vỗ tay, chậc chậc khen:

    - Đúng là không tệ! Tuy Tần mỗ kiếm pháp thường thường nên kiến thức nông cạn, nhưng cũng nhìn ra được kiếm pháp của Ngô tiểu thư nhất định là có danh sư chỉ điểm, tạo nghệ rất sâu.

    Ngô Tiên Nhi mở cờ trong bụng, đại hỉ nói:

    - Ha ha, xem ra Tần đại nhân đúng là người hiểu kiếm, so với phụ thân của ta thì mạnh hơn nhiều. Bọn họ chỉ biết ta múa kiếm thật đẹp mà thôi, hoàn toàn không hiểu kiếm pháp trong đó.

    Ngô Tiên Nhi nhìn qua hai tiểu nha hoàn, nói:

    - Tịch Nhi, xứng khúc. Ta muốn cho đại nhân thưởng thức một đoạn kiếm vũ thật đẹp!

    Tiểu nha hoàn tên là Tịch Nhi ứng một tiếng xuất ra một ống sáo trúc không phải trúc, ngọc cũng không phải ngọc màu xanh sẫm, nhẹ nhàng thổi vang.

    Trong tiếng sáo du dương thì thân thể Ngô Tiên Nhi như nước chảy, tay mịn như ngọc, bộ ngực sữa nhộn nhạo, chậm rãi múa kiếm. Váy áo và tóc dài tung bay hơn nữa thân hình dáng vẻ của nàng mềm mại thướt tha và kiều mị, khi múa kiếm càng lộ ra vẻ đẹp của ôn nhu; bàn tay múa kiếm như lưu thủy hành văn xuất ra từng đạo kiếm quang nhưng không mất dương cương của kiếm pháp.

    Kết hợp cương nhu hoàn mỹ như vậy Tần Tiêu nghẹn ngào khen "Tốt!". Đường cong ưa nhã của Ngô Tiên Nhi kết hợp với vũ đạo hoàn mỹ giống như thanh nam châm hấp dẫn ánh mắt của hắn.

    Ngô Tiên Nhi cười cười, thả người nhảy lên thanh vịn của đình viện.

    Tần Tiêu kinh hãi.

    - Coi chừng!

    Cái lan can này có chút không chắc chắn và rất trơn, vạn nhất trượt chân thì nàng sẽ rơi từ một trượng xuống hồ nước!

    Nhưng mà Ngô Tiên Nhi lại mắt điếc tai ngơ mỉm cười tự tin, thân hình của nàng nhanh hơn, nha hoàn kia thổi làn điệu cũng dần dần từ nhẹ nhàng biến thành thanh thoát sục sôi.

    Tần Tiêu đang muốn tiến lên giữ chặt Ngô Tiên Nhi nhưng thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của nàng cũng dừng lại, trong nội tâm âm thầm lo lắng.

    Làn điệu dần dần biến thành sôi sục cao vút, Ngô Tiên Nhi như hành vân lưu thủy múa kiếm trên thanh vịn, chiêu thức trường kiếm trong tay bắt đầu tinh diệu chưa từng có.

    Tần Tiêu lúc này mới nghe được tấu khúc của tiểu nha hoàn kia lại là một vũ khúc nổi tiếng tên là Tây Hà Kiếm Khí, đấy là một vũ khúc do danh gia dụng kiếm Công Tôn Đại Nương phổ tấu khúc, Võ Tắc Thiên mở tiệc chiêu đãi cho sau khi võ cử chấm dứt xem, hắn chợt nghe qua thủ khúc này. Nhìn kỹ phía dưới thì thấy kiếm vũ của Ngô Tiên Nhi như được nhìn thấy đêm đó, có vài phần tương tự.

    Tần Tiêu có chút kinh nghi, thầm nghĩ trong lòng hẳn Ngô tiểu thư này chính là đệ tử của Công Tôn Đại Nương? Công Tôn Đại Nương danh gia đương đại, muốn học kiếm vũ của nàng dễ như vậy sao! Nghe nói nàng hiện tại chỉ biểu diễn trong hoàng cung mà thôi, chỉ khi thánh thượng khâm điểm mới biểu diễn.

    Đột nhiên Ngô Tiên Nhi phát ra tiếng kêu sợ hãi, cả thân thể lay động trên thanh vịn, thì ra thanh vịn dưới chân của nàng đã mục nát đột nhiên gãy ngang!

    Tần Tiêu kinh hãi, cuống quít phi thân lên ôm nàng nhưng không kịp.

    Thân thể của Ngô Tiên Nhi té thẳng ra phía sau.

    Hai tiểu nha hoàn bị dọa hồn bất phụ thể, kinh hãi thét to.

    - Tiểu thư!

    Tần Tiêu quá sợ hãi, đề chân khí nhảy lên cao bay tới, nhưng thân thể Ngô Tiên Nhi rơi xuống hồ nước!

    Tần Tiêu phi thân nhảy ra ngoài lan can muốn dùng tay ôm lấy Ngô Tiên Nhi.

    Nhưng vẫn không kịp!

    Mắt thấy Ngô Tiên Nhi sắp rơi xuống nước!

    Đình cao hơn một trượng và hồ nước không sâu, trên mặt nước còn có những cột đá hoa cương chỉa lên trời!

    Nếu thật sự té xuống thì chắc chắn sẽ sinh ra nguy hiểm lớn.

    Cảm giác trong đầu của Tần Tiêu không rõ, cảm thấy trống rỗng!

    Nhưng trong nháy mắt này nhanh như tốc độ ánh sáng, Ngô Tiên Nhi ở trên không trung thân thể xoay tròn chỉa trường kiếm trong tay đâm lên một khối đá hoa cương!

    - Phanh!

    Một tiếng giòn vang tai lửa bắn ra.

    Thanh trường kiếm kia uốn cong biến thành hình cung. Thân thể Ngô Tiên Nhi xê dịch nhiều lần dựng thẳng thân hình lên giống như trống chuối ngược. Sau đó trường kiếm "Vụt" một tiếng và thân thể Ngô Tiên Nhi giống như sợi bông nhẹ bay bổng lên trời.


    :oni81:
     
  4. qanhhp

    qanhhp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/3/14
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    3,431


    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tác giả: Tầm Hương Sư

    Chương 79: Nữ tử mê dạng

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: VVD








    Tần Tiêu cùng Ngô Tiên Nhi ở giữa không trung gặp nhau, thân hình xoay chuyển vài cái hạ xuống trên hòn đá ở giữa hồ, kinh ngạc vạn phần nhìn qua Ngô Tiên Nhi đang đứng trong đình.

    Trong nội tâm Tần Tiêu kinh hãi nói: Ngô Tiên Nhi này biết loại kiếm pháp kia!

    Một chiêu kiếm này lúc trước hắn đã nhìn thấy rồi!

    Ngày ấy tại Thiên Thánh Sơn cô sát thủ Hắc Vũ ám sát hắn đã từng dùng chiêu này tập kích hắn.

    Chẳng lẽ, Ngô Tiên Nhi chính là sát thủ Hắc Vũ?

    Không đúng! Tần Tiêu lập tức bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì thân hình không giống!

    Sát thủ Hắc Vũ kia tuy giấu thân thể trong áo choàng rộng nhưng có thể thấy được dáng người của nàng cao lớn hơn Ngô Tiên Nhi một chút, cũng không phải hình thể như Ngô Tiên Nhi này. Hơn nữa chiêu thức này thời điểm Ngô Tiên Nhi sử dụng còn có mấy phần không lưu loát, trong lúc nguy nan trước mắt quả quyết không thể làm bộ được.

    - Này, Tần đại nhân, ngài ở trong hồ muốn bắt cá hay sao? Còn không mau đi lên, ta còn chưa múa không mà!

    Ngô Tiên Nhi chẳng hề để ý nhìn Tần Tiêu hô lên, trên mặt mang theo vui vẻ khi thấy người ta gặp họa.

    Tần Tiêu bị nàng đánh vỡ mạch suy nghĩ, đổi thành gương mặt cười tự giễu phi thân nhảy lên, nhảy vào trong đình nghỉ mát.

    - Thân thủ đại nhân thật là tốt, công phu khá lắm!

    Ngô Tiên Nhi không nóng không lạnh nói ra giống như đang khích lệ, lại giống như đang nói móc hắn vậy!

    - Không ngờ tiểu nữ nhi hiện giờ còn có ba phần thủ đoạn, gặp được nguy hiểm gì còn có thể cứu giúp người khác nha.

    Tần Tiêu cười khổ nhìn qua cô gái này, vẻ mặt ôn nhu chẳng lẽ đều làm bộ sao? Ngôn từ sắc bén mắng chửi người không mang từ ngữ thô tục a!

    - Xem như vậy đi, hôm nay không múa nữa!

    Ngô Tiên Nhi vẻ mặt cười xấu xa nhìn qua Tần Tiêu, dùng tay chỉa chỉa ra xa xa. Bên kia bọn người Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Sĩ Đức đang từ từ đi tới bên này.

    - Cũng tốt.

    Tần Tiêu lạnh nhạt cười cười, trước tiên đem nghi hoặc trong nội tâm ném qua một bên.

    - Nhưng mà Ngô tiểu thư lần sau nếu muốn múa kiếm nên chọn nơi an toàn một chút.

    Ngô Tiên Nhi đem kiếm đưa cho tiểu nha hoàn, nàng thi lễ nghiêm nghị nói:

    - Vâng, Tần đại nhân, tiểu nữ tử nhớ kỹ!

    Tần Tiêu vẻ mặt cười khổ, trong nội tâm cảm giác cực kỳ quái lạ! Tại sao tiểu cô nương chưa chồng này nhìn ta là trào phúng thế này, nếu như là công chúa vương công thì thôi, nhưng mà tại sao nàng ta lại không để Khâm Sai như mình vào mắt nhỉ?

    Một chiếc thuyền hoa chậm rãi đi đến bên cạnh bờ. Mái ngói lưu ly, mái cong sơn son, đây là một chiếc thuyền hoa trang trí tinh mỹ.

    Ngô Hưng Quốc đứng ở đầu thuyền, nhìn Tần Tiêu chắp tay:

    - Đại nhân đợi lâu, mời lên thuyền. Trên thuyền đã chuẩn bị sẵn ca múa tiểu khúc, điểm tâm rượu và thức ăn chuyên cung cấp cho đại nhân tiêu khiển.

    Tần Tiêu cười nhạt một tiếng:

    - Làm phiền Ngô đại nhân hao tâm tổn trí.

    Hắn đặt chân lên thuyền thì nghe được âm thanh nói thầm. Nhìn lại thì thấy Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức đang đi lên cùng nhau, Lý Tự Nghiệp vẻ mặt càng sầu khổ, phiền muộn ôm lấy đầu của mình.

    Tần Tiêu hơi nhíu cau mày:

    - Như thế nào?

    Phạm Thức Đức ho nhẹ một tiếng, cười mỉa nói:

    - Đại nhân, Lý tướng quân không chịu lên thuyền, nói là muốn được ở một mình, về dịch trạm trước.

    Lý Tự Nghiệp đầu đầy mồ hôi, hắn nhìn qua Tần Tiêu thì gương mặt đỏ bừng, ngay cả tay cũng không biết để vào đâu.

    Tần Tiêu sững sờ sững sờ: Lý Tự Nghiệp này bình thường không không ở đâu cũng đi được sao? Lập tức tỉnh ngộ, từ lần trước rơi đáy sông gặp được nam thi thì Lý Tự Nghiệp đã say sóng sợ nước.

    Tần Tiêu đi đến bên người Lý Tự Nghiệp đập lên vai của hắn một cái, hắn cười nói:

    - Vậy được rồi, Lý đại tướng quân. Ngươi nên về dịch trạm nghỉ ngơi đi. Chỉ tiếc ca múa diễm lệ và rượu ngon đồ tốt ngươi không có phúc khí hưởng dụng!

    Lý Tự Nghiệp sững sờ, cảm giác Tần Tiêu đặt tay lên vai của hắn mang theo vài phần chân lực, lúc này mới phát giác trong lòng bàn tay của Tần Tiêu chính là ấn tín Khâm Sai, có chút khó hiểu mở to mắt nhìn qua Tần Tiêu.

    Tần Tiêu nháy mắt với hắn, âm thanh trầm thấp dùng truyền âm nói với Lý Tự Nghiệp:

    - Ghi mấy phong văn thư ấn kim ấn của ta lên. Không nên thông qua dịch trạm, nghĩ biện pháp đưa cho đại nhân Trương Giản Chi. Nói rằng Giang Nam có chuyện lớn thỉnh cầu binh quyền, hoặc viện binh. Càng nhanh càng tốt, truyền thẳng tới Trường An.

    Cũng may Lý Tự Nghiệp thân hình khổng lồ nên ngăn cản những người ở phía sau lại, tất cả mọi người không có lưu ý tới kim ấn trong tay của Tần Tiêu.

    Thân thể Lý Tự Nghiệp hơi chấn chấn động, thuận tay đem kim ấn cầm vào trong lòng bàn tay, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ lớn tiếng phàn nàn nói:

    - Đại nhân, du ngoạn ở trên đất liền có gì không tốt, cần gì phải lên thuyền chơi, chuyện này không phải làm khó lão Lý sao? Các ngươi chơi đi, ta trở về ngủ đây.

    Dứt lời lời này liền đi, cũng không quay đầu lại.

    Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức lên thuyền, Ngô Hưng Quốc ngạc nhiên nói:

    - Lý tướng quân vì sao không lên?

    Tần Tiêu xấu hổ cười cười:

    - Đại nhân có chỗ không biết, Lý tướng quân này... Khục... Là đàn ông Quan Tây, say sóng say thuyền nên khí lên thuyền sẽ ói, cái này...

    Ngô Hưng Quốc hiểu ý cười cười:

    - Ah, ngược lại là hạ quan lo lắng không chu toàn, ngày khác tất yếu bồi tội với Lý tướng quân. Tần đại nhân, Phạm đại nhân mau chóng vào khoang thuyền, rượu và thức ăn đang nóng, ca múa cũng sắp bắt đầu rồi.

    Mọi người nhao nhao đi vào trong khoang thuyền.

    Tần Tiêu đi ở đằng trước, theo sau lưng chính là Ngô Tiên Nhi. Thời điểm ngồi xuống Ngô Tiên Nhi cũng lách mình ngồi vào ghế bên cạnh Tần Tiêu, hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt khác thường của người khác.

    Ngô Hưng Quốc oán trách nhìn nàng nói:

    - Cực kỳ vô lễ! Còn không mau qua chỗ khác!

    Ngô Tiên Nhi vẻ mặt không vui, nhanh chóng quay đầu nhếch môi, nói:

    - Con không muốn đi!

    Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên, khoát khoát tay:

    - Ngô đại nhân, hôm nay du lịch nên tất cả mọi người là bằng hữu, không cần phải chú ý tới những lễ nghi phiến phức này.

    Ngô Tiên Nhi lập tức nhoẻn miệng cười:

    - Vẫn là đại nhân hiểu chuyện, hiểu được tư tưởng của người ta! Ngươi xem phụ thân của ta kìa, quả thực là bạc tình bạc nghĩa, lão ngoan đồng nhạt nhẽo mà!

    Da mặt Ngô Hưng Quốc co rúm vài cái, cũng phải thờ dài một hơi, nói xin lỗi chắp tay vái Tần Tiêu:

    - Đại nhân, hạ quan dạy con không nghiêm, kính xin đại nhân đừng trách.

    Lúc này bàn rượu và thức ăn đã được mang lên, ca nhi vũ nữ cũng nhao nhao nhập đường, chuẩn bị hiến nghệ trong bữa tiệc.

    Ngô Tiên Nhi tâm tình có vẻ rất vui, hoàn toàn đem chuyện ở trong đình vừa rồi ném ra khỏi đầu, vẻ mặt cao hứng bừng bừng thỉnh thoảng ngâm nha vài câu theo ca kỹ.

    Ngồi cùng bàn với Ngô Hưng Quốc cùng Phạm Thức Đức, hai người thỉnh thoảng kính Tần Tiêu một ly, đều ăn ý không quấy rầy bọn họ, chỉ lo thấp giọng nói chuyện của mình.


    :oni81:
     
  5. qanhhp

    qanhhp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/3/14
    Bài viết:
    449
    Được thích:
    3,431


    Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
    Tác giả: Tầm Hương Sư

    Chương 80: Diễm phúc tới nơi

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: VVD








    Trong tay Tần Tiêu cầm một chén rượu, không nhanh không chậm đưa lên miệng uống một ngụm, chậm rãi thưởng thức. Hắn đến cả cái liếc mắt cũng không có nhìn qua ca kỹ, trong tai nghe tiếng đàn du dương, trong đầu thì đang suy tư mấy chuyện ngày hôm nay, hắn lúc này đang ngẩn người.

    Qua một hồi Ngô Tiên Nhi không còn hứng thú với ca kỹ nữa, liền nhìn qua Tần Tiêu bên này, nhẹ nhàng linh hoạt nói nhỏ bên tai của Tần Tiêu, nói ra:

    - Tần đại nhân, Tần công tử, ngươi vừa rồi kín đáo đưa cho tên tinh tinh mặt đen kia là vật gì vậy?

    Thân thể Tần Tiêu khẽ chấn động, chén rượu trong tay suýt rơi xuống đất.

    Tần Tiêu hơi nghiêng mặt nhìn qua, gương mặt của Ngô Tiên Nhi cách hắn quá gần, cơ hồ có thể cảm giác được nàng thở ra hơi thở như hoa lan, hương thơm nhàn nhạt phà vào mặt của hắn.

    Nhưng thời điểm này Tần Tiêu cũng có cảm giác thật mập mờ, trong nội tâm thì thầm kinh nghi: Ngô Tiên Nhi này là cố ý giả vờ ngây ngốc hay là dụng tâm kín đáo đây?

    Da mặt của Tần Tiêu có chút run lên, trên khóe miệng nở nụ cười ngơ ngác, nói:

    - Đồ vật? Cái gì thế? Không phải nàng muốn tặng đồ vật cho ta đấy chứ?

    Ngô Tiên Nhi nhíu mày một cái, vểnh vểnh cái miệng, nói:

    - Không nói thì thôi, ta mới không có thèm đấy! Ai muốn tặng đồ vật cho ngươi chứ, đồ vật của bổn tiểu thư dễ dàng tặng người như vậy sao?

    Tần Tiêu cười ha hả quay mặt đi, trong nội tâm lại âm thầm thở dài một hơi.

    Ngô Tiên Nhi mất mặt nên nhàm chán nhìn chung quanh một hồi, đột nhiên đem ánh mắt nhìn qua bên hông của Tần Tiêu, con mắt sáng ngời:

    - Ồ, ngọc bội của Tần đại nhân thật xinh đẹp a! Cho ta xem một chút được không?

    Tần Tiêu sững sờ một chút nhìn qua ngọc bội nhỏ bên hông của mình, miếng ngọc bội này chính là của Lý Long Cơ cố ý đưa cho hắn chứng minh kết nghĩa huynh đệ. Tần Tiêu cười cười, đem ngọc bội tháo xuống đưa cho Ngô Tiên Nhi:

    - Đây là vật kỷ niệm huynh đệ kết nghĩa đưa cho ta, nàng muốn xem thì xem đi.

    Vẻ mặt Ngô Tiên Nhi mừng rỡ tiếp nhận, nói:

    - Cảm ơn Tần đại nhân!

    Hắn bắt đầu cầm lên quan sát.

    - Thật xinh đẹp! Ngọc tốt! Ngọc tốt khó gặp a!

    Ngô Tiên Nhi khen không dứt miệng.

    Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ: đó là đương nhiên. Lý Long Cơ là vương công thế tử sẽ dùng thứ phẩm sao?

    Lúc này đột nhiên sắc mặt Ngô Tiên Nhi chuyển biến, từ mừng rỡ hoạt bát trở nên tối tăm phiền muộn thậm chí có chút kinh hoàng. Chỉ thấy nàng run lên nhè nhẹ, đem ngọc bội trong tay nhét nhanh vào tay của Tần Tiêu, đứng dậy không coi ai ra gì nói ra:

    - Ngừng thuyền cập bờ, ta phải về nhà.

    Ngô Hưng Quốc lập tức kinh hoàng thất thố, hắn đứng dậy đi tới trước mặt Tần Tiêu cùng Ngô Tiên Nhi, nói:

    - Ngươi đứa nhỏ này, tại sao lại tùy hứng như vậy chứ, Tần đại nhân không phải ngươi có thể vô lễ. Đại nhân... Hạ quan thật thất lễ.

    Trong tay Tần Tiêu cầm lấy khối ngọc bội kia, trong nội tâm cũng xuất hiện nhiều câu hỏi (???), trên mặt thì vui vẻ như cũ.

    - Không sao không sao. Ngô tiểu thư có thể là mệt mỏi, vừa vặn bổn quan cũng muốn quay về dịch trạm, như vậy cập bờ cũng được.

    Trên mặt Ngô Hưng Quốc xuất hiện một tia ngượng nghịu, thực sự không thể lay động được Tần Tiêu cùng con gái cố chấp, đành phải than nhẹ một tiếng:

    - Nếu như thế, vậy được rồi...

    Thuyền hoa cập bờ và Ngô Tiên Nhi không quan tâm mọi người dẫn đầu lên bờ, sau đó trực tiếp chạy tới chỗ xe ngựa đang chờ, xoay người nhảy lên một con ngựa, roi ngựa giương lên đánh xuống thật nhanh.

    Vẻ mặt Phạm Thức Đức kinh nghi cùng xấu hổ:

    - Ngô đại nhân, cái này... Chúng ta có chỗ nào đắc tội Ngô tiểu thư?

    Ngô Hưng Quốc thở dài một hơi:

    - Đứa nhỏ này từ nhỏ không có mẹ, sợ rằng bị hạ quan làm hư rồi, cực kỳ tùy hứng. Tần đại nhân, Phạm đại nhân, hôm nay... Hôm nay thật sự làm trò cười cho mọi người rồi, có nhiều đắc tội. Nhị vị đại nhân nhất định phải cho hạ quan đền bù tổn thất mới dược. Hạ quan đã chuẩn bị rượu thịt trong phủ rồi, cũng xem như bồi tội với hai vị đại nhân.

    Trong nội tâm Tần Tiêu cười khổ, lại ăn uống! Ta hiểu vì sao người Đại Đường lại béo như vậy. Bởi vì dân chúng giàu có nên ăn nhiều quá béo, vì vậy cứ ăn và ăn... Mọi người đừng cười ta, ta cũng không cười mọi người mà, béo mới là đẹp a!

    Xe ngựa chạy tới Tần Tiêu không thể làm gì lắc đầu, cười nói:

    - Phạm tiên sinh, đã như vầy chúng ta gặp lại ở phủ Thứ Sử đi, quấy rầy Ngô đại nhân một hồi vậy. Lại nói khảo sát Ngạc Châu châu cũng không cần tiến hành, xem như thuận đường ăn chực của Ngô đại nhân một bữa.

    Ngô Hưng Quốc hiển nhiên là buông lỏng một hơi:

    - Đại nhân thật biết chê cười!

    Một người cùng đi thẳng trở lại phủ Thứ Sử. Vào khỏi phủ thì sớm có tiệc rượu hầu hạ. Nhưng mà hôm nay không có nhiều người, chỉ có Tần Tiêu và ba người ngồi vào vị trí.

    Ba người hàn huyên một hồi, đột nhiên Ngô Hưng Quốc thở dài một hơi, cười nhạo nói:

    - Nhị vị đại nhân đừng vội chê cười Ngô mỗ. Con gái mất mẹ nên từ nhỏ được nuông chiều quen rồi, không có quy củ cũng không nhìn được lớn nhỏ. Nếu có chỗ mạo phạm xin hai vị đại nhân xem chút tình mọn của Ngô mỗ mà rộng lòng tha thứ.

    Tần Tiêu cười nhạt một tiếng:

    - Ngô đại nhân nói quá lời. Ta thấy Ngô tiểu thư ngược lại là người thẳng thắn, cũng không có làm cho người ta phản cảm.

    Ngô Hưng Quốc nghe vậy liền lộ vẻ vui mừng, xem như chuyện này qua đi, lại có chút cố kỵ và do dự nên ấp a ấp úng:

    - Kỳ thật... Tần đại nhân. Con gái của ta năm nay mới mười bảy mười tám tuổi. Theo lý thuyết cũng nên tìm người để gả rồi, để ở nhà sẽ bị người ta chê cười. Nhưng mà nàng từ nhỏ bị mẹ làm hư nên không cho phụ thân này mặt mũi. Ta tìm danh sĩ tú tài cho nó, quan lại quyền quý nàng hoàn toàn khinh thường không thèm nhìn qua. Nhất là hai năm trước mẹ của nàng qua đời, đứa nhỏ này càng không muốn nói chuyện cưới gả. Lại nói tiếp ngược lại thật sự khiến người ta lo lắng. Nhưng mà hôm qua...

    Nói đến đây Ngô Hưng Quốc dừng lạu, đưa mắt nhìn qua Tần Tiêu.

    Tần Tiêu ẩn ẩn cảm giác có chút không đúng:

    - Hôm qua như thế nào?

    Ngô Hưng Quốc vội ho một tiếng, ngượng ngùng cười nói:

    - Hôm qua chạng vạng tối thời điểm đại nhân vào phủ thì trùng hợp Tiên Nhi đang ở trên lầu các trang điểm, thật khéo nhìn thấy đại nhân. Không nghĩ tới hài tử mắt cao hơn đầu này lại nhìn trúng đại nhân. Cho nên sáng hôm nay nàng tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho đại nhân, chuyện này... Hạ quan run gan...

    Ngô Hưng Quốc hơi dừng một chút, giống như cố lấy hết dũng khí, nói:

    - Muốn đem con gái gả... Gả cho đại nhân!

    Tần Tiêu vốn đang nhai miếng thịt gà trong miệng, nghe được Ngô Hưng Quốc nói lời này thì đột nhiên ngây người, nửa miệng mở rộng giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, nhìn chằm chằm vào Ngô Hưng Quốc, hắn cũng không hiểu rõ hiện tại trong lòng có tư vị gì.

    Ngô Hưng Quốc nhìn thấy sắc mặt Tần Tiêu thiên biến vạn hóa thì nội tâm chột dạ, đứng ngồi không yên.



    :oni81:
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)