FULL  Võ Hiệp Thiếu Niên Ca Hành - Free 310 - Chu Mộc Nam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiếu Niên Ca Hành
    Tác giả: Chu Mộc Nam
    Chương 17: Hòa thượng hào hoa phong nhã

    Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nơi rất xa mà Vô Tâm nói chẳng qua chỉ là một ngọn núi nhỏ ngoài thành cách đó không xa, trên núi có một ngôi miếu cũ nát, chữ trên đó đã mờ nhạt không còn rõ nét, tượng Phật Đà trong miếu cũng rơi mất cánh tay, dường như đã rất lâu rồi không có ai tới ngôi miếu này. Vô Tâm ngồi một mình trên nóc miếu, áo bào trắng phất phơ, lặng lẽ ngây người nhìn nước Vu Điền phía xa.

    “Đang nhìn gì thế?” Lôi Vô Kiệt nhảy lên hỏi.

    “Ngươi xem nước Vu Điền kìa.” Vô Tâm chỉ tòa thành cách đó không xa.

    “Sao nào?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.

    “Có nghèo không?” Vô Tâm hỏi.

    Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Đúng vậy, thành Tam Cố mà bọn họ tới mấy hôm trước sầm uất như vậy, càng không nói tới tòa thành tự do Tất La ở nơi biên giới, nhưng tới nước Vu Điền, hắn chỉ thấy một số dân bản địa nghèo đói cùng tăng lữ khổ hạnh.

    “Lão hòa thượng lại nói hắn rất muốn về nơi đây.” Vô Tâm nhỏ giọng nói.

    Nhất thời, Lôi Vô Kiệt không hiểu ý tứ trong lời nói của Vô Tâm, chỉ nhỏ giọng đáp: “Ừ.”

    “Lão hòa thượng sinh ra ở nước Vu Điền này, khi sáu tuổi ông ấy đã tinh thông giáo lý nhà Phật, khi luận pháp với chủ trì Đại Phạm Âm Tự là Hư Vọng Pháp Sư đã từng đưa ra nghi hoặc: Quốc gia mà ta ở nghèo khó như vậy, gương mặt mọi người đều không có nụ cười, cái gọi là cầu đạo vì sao lại đau khổ như vậy? Chẳng lẽ con người vì trải qua khổ nạn mới tới thế giới này ư?”

    “Vậy Hư Vọng Pháp Sư trả lời ra sao?”

    “Hư Vọng Pháp Sư nói, hoa nở thì sáng lạn, hoa tàn cũng thường thấy, trăm thế đời người, thế sự xoay vần, đâu thể nào cả đời không buồn rầu lo âu, vạn sự đều vui vẻ. Đời người vô thường, có đau khổ mới có vui vẻ, hai bên là cộng sinh.”

    “Nghe không hiểu.” Lôi Vô Kiệt thản nhiên đáp.

    “Lão hòa thượng cũng nghe không hiểu, cho nên khi sáu tuổi hắn rời khỏi Vu Điền, cầu đạo khắp tứ xứ, mãi tới khi bốn mươi tuổi giảng đạo thi pháp tại Hàn Sơn tự. Nhưng nghi hoặc trong lòng hắn chưa bao giờ được giải đáp, nếu giết một người có thể cứu ngàn vạn người, thế nhưng người này vốn vô tội, ngươi có giết hay không?”

    “Cái này...” Lôi Vô Kiệt do dự một hồi vẫn không biết nên trả lời sao.

    “Cần thì ta giết.” Tiêu Sắt ngồi trên bậc thang phía dưới nói thâm sâu.

    “Khi ta còn bé có một lần ta nằm mơ, cảm thấy có một người đứng trước mặt ta, trong lúc hoảng hốt mở mắt ta phát hiện là lão hòa thượng đang cầm đao đứng đó. Hắn muốn giết ta nhưng không hạ thủ được, cuối cùng bèn bỏ đi. Sau đó hắn mở La Sát Đường ra, muốn ta từ Ma nhập Phật, nhưng trong lòng hắn vẫn không biết như vậy là đúng hay sai, cho nên cuối cùng chỉ một suy nghĩ sai lầm mà nhập vào Ma đạo.” Vô Tâm than thở.

    “Ta nghĩ, ta biết đại khái ngươi là ai rồi.” Tiêu Sắt đột nhiên nói.

    “Tiêu huynh đệ hiểu nhiều biết rộng, ta cũng cảm thấy rất hứng thú với Tiêu huynh, nhưng không đoán ra lai lịch của ngươi.” Vô Tâm mỉm cười.

    “Ngươi họ Diệp.” Tiêu Sắt nói chắc nịch.

    “Đúng vậy, ngươi đoán không sai, trước khi gia nhập môn hạ Hàn Sơn tự, đúng là ta họ Diệp. Ta tên là Diệp An Thế, là con trai của Diệp Đỉnh Chi.”

    “Diệp Đỉnh Chi? Tông chủ Ma giáo!” Lôi Vô Kiệt cả kinh.

    “Người có thể khiến cho Thiên Ngoại Thiên, Tuyết Nguyệt thành, Thiên Hạ Phật tông, thậm chí triều đình coi trọng như vậy, ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể liên quan tới Diệp Đỉnh Chi.”

    “Thiên Ngoại Thiên là cái gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

    “Mọi người đều biết mười hai năm trước Ma giáo đông chinh, sinh linh một vùng đồ than, nhưng ngươi thật sự hiểu Ma giáo không nhiều. Ma giáo thực chất là gọi chung của ba mươi mấy giáo phái ngoại vực lớn lớn nhỏ nhỏ, trong đó nhánh quan trọng nhất chính là Thiên Ngoại Thiên. Tông chủ Ma giáo đời trước Diệp Đỉnh Chi chính là thủ tọa của Thiên Ngoại Thiên. Sau khi Ma giáo đông chinh thất bại đã lập ước định với võ lâm Trung Nguyên, trong mười hai năm không đạp nửa bước chân vào lãnh thổ Đại Huyền. Nghe nói trong ước định này còn bao hàm một người mấu chốt, người mấu chốt này được một người thần bí nhận nuôi, thời hạn cũng là mười hai năm. Chắc hẳn là ngươi?” Tiêu Sắt nói.

    “Là ta, năm đó ta năm tuổi, theo cha cùng đông chinh. Sau đó được Vong Ưu nhận nuôi, hôm nay thời hạn mười hai năm đã đến, đúng ra ta nên trở lại Thiên Ngoại Thiên. Nhưng sau khi thả ta đi, ai biết Ma giáo có kéo nhau trở lại lần nữa không, cho nên có người muốn phế bỏ võ công của ta, có người muốn giam giữ ta, cũng có người muốn giết ta.” Vô Tâm nói.

    “Còn ngươi thì sao, ngươi muốn thế nào?”

    “Ta muốn trở lại Hàn Sơn tự, tiếp tục nghe lão hòa thượng kia tụng kinh.” Vô Tâm cười một tiếng.

    Tiêu Sắt sửng sốt một hồi, đứng lên, khoanh tay trong ống tay áo, đi về phía trước vài bước, nhìn nước Vu Điền phía xa, nhỏ giọng nói: "Sinh ra đâu sống đủ trăm tuổi, mà nỗi âu sầu tới ngàn năm.” (“Sinh niên bất mãn bách, thường hoài thiên tuế ưu.” - Bài thơ khuyết danh có gốc từ "Tây môn hành" thuộc Hán nhạc phủ.)

    “Đến thời hạn mười hai năm, tất cả mọi người đều sẽ hành động, lão hòa thượng không ngăn cản được những người này cho nên lo âu tới mức phát điên rồi.” Vô Tâm nói.

    “Người ban nãy là Toái Không Đao - Vương Nhân Tôn đúng không?” Tiêu Sắt hỏi.

    “Đúng vậy, Toái Không Đao - Vương Nhân Tôn là bạn chí thân của phụ thân ta khi còn sống, hắn là đệ tử Thiên Sơn phái, khuyên cha đừng đông chinh nhưng không thành công. Cuối cùng hắn vốn định bỏ đi nhưng lại bị sư môn bức ép tham gia một trận chiến tiêu diệt Ma giáo. Sau trận chiến đó hắn lấy lý do đã báo đáp tình nghĩa của sư môn, ra khỏi Thiên Sơn phái, bái Hư Vọng Đại Sư của Đại Phạm Âm tự làm thầy. Nếu lúc đó hắn không rút khỏi sư môn, giờ hắn đã là chưởng môn Thiên Sơn phái.” Vô Tâm nói.

    “Cũng là người trọng tình trọng nghĩa.” Lôi Vô Kiệt gật đầu khen.

    “Ngày mai ngươi sẽ chết.” Tiêu Sắt đột nhiên thốt lên một câu như vậy. “Bây giờ ngươi nên tìm một con ngựa tốt, thúc ngựa không dừng vó chạy về phía tây.”

    “Nếu ta muốn chạy, trong Mỹ Nhân trang ta đã chạy được rồi.” Vô Tâm cười một tiếng: “Ta nói ta còn có việc chưa làm xong, đó là vì trước kia lão hòa thượng luôn nói mình muốn về nơi đây, giờ hắn đã không còn thi thể nhưng ta muốn dẫn hồn phách của hắn trở lại.”

    “Ngày mai là đại pháp sự ba trăm tăng nhân, ắt sẽ kinh động toàn bộ nước Vu Điền, Cửu Long tự cách đây không xa. Đến lúc đó có bao nhiêu cao thủ chạy tới như vậy, ngươi có lòng tin không?”

    “Chuyện của ngày mai, để mai hãng nói.” Vô Tâm đứng dậy, tăng bào màu trắng phất phơ giữa không trung.

    “Nhưng có một điều ta vẫn không nghĩ ra.”

    “Ồ? Ngươi biết Thiên Ngoại Thiên, biết Vương Nhân Tôn, thậm chí còn biết Cẩn Tiên công công từng là Phong Vũ Kiếm - Trầm Tĩnh Chu danh chấn giang hồ, ta còn tưởng ngươi nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.”

    “Điều duy nhất ta không hiểu là, sao ngươi lại muốn dẫn theo hai người chúng ta? Chúng ta vốn là người không liên quan gì tới chuyện này cơ mà.” Tiêu Sắt nói.

    “Đúng vậy! Nếu hắn thật sự cần người giúp đỡ, đáng lẽ ra nên tìm hai cao thủ của Thiên Ngoại Thiên kia à?” Lôi Vô Kiệt cũng hỏi.

    “Không phải đã nói rồi sao, ta thiếu tiền. Các ngươi một người mặc áo lông cừu ngàn vàng, một người mặc áo phượng hoàng lửa, xem ra rất có tiền.” Vô Tâm đáp rất chân thành.

    “Cái tên hòa thượng nhà ngươi, dưới cuống lưỡi cứ như có một ngàn câu nói dối, lúc nào cũng có thể chuẩn bị bung ra.” Tiêu Sắt không biết phải làm sao.

    “Riêng điều này, hai người các ngươi lại rất giống nhau.” Lôi Vô Kiệt lầm bầm.

    Vô Tâm đi về phía trước vài bước, đi thẳng tới bên mái hiên mới ngừng lại, đột nhiên rũ ống tay áo một cái, tắm ánh trăng lạnh lẽo, ngửa mặt lên trời cười lớn, ống tay áo bay phất phơ, lại đón gió bay lượn.

    “Ta muốn cưỡi gió bay về bắc, Hiên Viên tuyết lớn tựa bão dông.

    Ta muốn mượn thuyền chèo về đông, tiên tử yểu điệu đứng đón gió.

    Ta muốn cưỡi mây ngàn vạn dặm, long ngâm trong triều làm gì ta?

    Trên đỉnh Côn Luân tắm nắng dương, tận cùng biển cả ngắm núi xanh.

    Gió thổi vạn dặm yến về tổ, không thấy chân trời chẳng về đâu!”

    Vô Tâm thu ống tay áo cúi đầu nhìn xuống dưới, lúc này Tiêu Sắt cũng ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc đó hai người đều như thấy được chính mình trong mắt nhau!

    “Ta sẽ không chết, ta còn muốn tới rất nhiều nơi.” Vô Tâm nói rất nghiêm túc.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiếu Niên Ca Hành
    Tác giả: Chu Mộc Nam
    Chương 18: Thần thông La Sát Đường.

    Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    “Lúc này trông ngươi mới giống một cao thủ.” Tiêu Sắt chuyển ánh mắt sang hướng khác, miễn cưỡng nói.

    “Cao thủ hay không cao thủ không quan trọng, mấu chốt là ngày mai phải còn sống.” Vô Tâm cũng đưa mắt nhìn về phía trước: “Còn nữa, ngươi đoán không sai, ta lựa chọn các ngươi đúng là có nguyên nhân của ta.”

    “Nguyên nhân gì?” Tiêu Sắt hỏi.

    “Khi ta tu luyện thành công Tâm Ma Dẫn, sư tôn nói trên đời chỉ có hai loại người không bị ta làm ảnh hưởng. Một loại trời sinh có tấm lòng trong sáng, không bị phàm trần xâm nhiễm, một loại là tâm tư quá sâu, như vực sâu vạn trượng, ngay chính mình cũng không nhìn thấy bản thân mình.” Vô Tâm nói.

    “Chắc hẳn người trước là chỉ Lôi Vô Kiệt, người sau xem ra đang chỉ ta?” Tiêu Sắt khoanh tay trong ống tay áo, nhìn như đang lơ đãng.

    Vô Tâm chắp hai tay, cười không nói.

    “Vậy Trầm Tĩnh Chu kia là loại nào?” Lôi Vô Kiệt đột nhiên hỏi. “Hôm đó trong Đại Phạm Âm tự chẳng phai hắn đã phá Tâm Ma Dẫn của ngươi hay sao?”

    “Cẩn Tiên công công không phá vỡ được Tâm Mà Dẫn của ta, hắn đã thật sự chìm vào tâm ma của mình, chẳng qua ý niệm của hắn quá mạnh mẽ, chỉ vây khốn hắn được một lát. Các ngươi thì khác, khi các ngươi đối mặt với ta sẽ không hề dao động.”

    “Thế thì sao, gặp hai người không bị Tâm Ma Dẫn ảnh hưởng thì đã làm sao?” Tiêu Sắt thờ ơ hỏi.

    “La Sát Đường đã bị lão hòa thượng phá hủy, nếu như ta chết võ công trong đó sẽ bị thất truyền. Cho nên ta muốn truyền cho hai người các ngươi mỗi người một môn võ công, mặc dù chỉ có thời gian một đêm, nhưng đối với các ngươi cũng đã đủ rồi, như vậy sẽ không coi là phụ lòng lão hòa thượng.” Vô Tâm quay người, mỉm cười nhìn về phía Lôi Vô Kiệt.

    Lôi Vô Kiệt đương nhiên vui mừng: “Là võ công gì vậy?”

    “Nếu như ta không đoán sai, ngươi dùng quyền?” Vô Tâm hỏi.

    “Đúng.” Lôi Vô Kiệt gật đầu.

    “Bách Hiểu Sinh trên giang hồ từng liệt kê Binh Khí Phổ, tập hợp bảy loại binh khí nguy hiểm nhất trong chốn võ lâm vào cùng một chỗ, đặt là ‘bảy loại vũ khí’. Trong đó nắm đấm cũng được xếp là một, nó không phải binh khí nhưng thắng cả binh khí! Hôm nay thứ ta muốn dạy ngươi chính là Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông!” Vô Tâm khẽ mỉm cười, giọng nói đầy phong phạm cao thủ.

    Lôi Vô Kiệt đờ ra: “Tên dài thế...”

    “Coi chừng!” Vô Tâm đột nhiên đạp lên trước vài bước, hai tay áo phất lên, quyền phải chợt vung tới, tiếp đó đánh một bộ quyền pháp như nước chảy mây trôi.

    Chẳng qua tuy Vô Tâm hết sức khí thế, đánh bộ quyền đó huỳnh hồn uy vũ, nhưng Tiêu Sắt lại nhíu mày. Sau khi đánh xong bộ quyền pháp này, Vô Tâm hỏi Lôi Vô Kiệt: “Nhìn hết chưa.”

    Lôi Vô Kiệt do dự chút rồi gật đầu một cái.

    “Đánh thử đi.” Vô Tâm nói.

    “Ừ.” Lôi Vô Kiệt đáp một tiếng cố gắng nhớ lại một chút, đánh lại bộ quyền pháp kia một lượt từ đầu đến cuối, hoàn toàn không hề sai lệch, chỉ có điều khí thế không mạnh mẽ như Vô Tâm.

    “Được! Quả thật thông minh!” Vô Tâm khen. “Không hổ là đệ tử của Lôi gia Giang Nam Phích Lịch đường.”

    Lôi Vô Kiệt cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, rốt cuộc cũng nói ra nghi vấn của mình: “Nhưng, thứ cho ta ngu độn, bộ quyền pháp này có chỗ nào cao minh?”

    Tiêu Sắt ‘hừ’ một tiếng: “Thằng ngu, hắn hù ngươi đấy. Đây không phải Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông gì, rõ ràng đây chính là Đại La Hán Quyền, võ công nhập môn của Thiếu Lâm Tự, dưới chân Tung Sơn bỏ hai mươi đồng tiền là mua được một quyển bí kíp, tiểu nhị trong quán trọ của ta cũng biết mấy chiêu mấy thức.”

    “Hả?” Lôi Vô Kiệt đần mặt ra.

    “Nói bậy!” Câu ‘nói bậy’ này của Vô Tâm thốt lên đầy lẫm liệt: “Mật giáo từng có cao tăng khổ luyện môn ‘Đại Long Vương quyền’ cực kỳ bình thường suốt năm mươi năm, đánh cả mấy trăm ngàn lần, kiên trì tu luyện khiến nó trở thành ‘Ma Kha Long Vương Thần Thông’, trở thành một đại tông sư. Ngươi có tấm lòng trong sáng trời sinh, quyền pháp đơn giản như vậy là thích hợp với ngươi nhất.”

    “Thật à?” Lôi Vô Kiệt thấy Vô Tâm nói đường hoàng trịnh trọng như vậy nhưng trong lòng vẫn không tin.

    “Thật. Nhưng năm mươi năm thì lâu quá. Rõ ràng là một thiếu niên hoạt bát, chẳng lẽ phải tu luyện tới khi thành một lão già mới có thể vô địch thiên hạ? Rõ ràng là thời thiếu niên mới là lúc tung hoành võ lâm cơ mà! Ngươi hãy nghe cho kỹ, bộ Đại La Hán Quyền vừa rồi chẳng qua chỉ là nửa trước, nửa sau mới là Phục Ma Quyền, hai bên cộng lại mới thật sự là Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông! Nửa sau tương đối khó, ta sẽ nắm tay dạy bảo ngươi!” Vô Tâm bước lên trước một bước, nắm lấy tay Vô Tâm, quả thật là dạy bảo ‘tay nắm tay’.

    Vô Tâm dẫn dắt Lôi Vô Kiệt xuất quyền trên nóc nhà, lúc đầu còn từng chiêu từng thức kỹ càng cẩn thận, thế nhưng về sau lại càng lúc càng nhanh, Tiêu Sắt đứng bên dưới không cách nào thấy được động tác cụ thể, chỉ thấy một bóng trắng xen lẫn một vệt đỏ nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà. Một lúc lâu sau hai người mới dừng lại, toàn thân Lôi Vô Kiệt đã ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, thần sắc Vô Tâm lại vẫn bình thản, dáng vẻ đương đương tự đắc, hắn buông tay của Lôi Vô Kiệt ra, lui lại phía sau một bước: “Vừa rồi ta đã dẫn ngươi đánh ba lần, ngươi nhớ cả chứ?”

    “Nhớ... nhớ.” Lôi Vô Kiệt thở hồng hộc đáp.

    “Được! Đánh lại một lần cho ta xem.” Vô Tâm cười nói.

    Lôi Vô Kiệt nghỉ ngơi trong chốc lát, điều chỉnh lại hơi thở rồi gật đầu một cái: “Được!” Ngay sau đó hắn vận chân khí, bước mạnh về phía trước một bước, khiến nóc nhà sụp mất một góc, mất tập trung một cái đã ngã thẳng vào trong miếu.

    “Á!” Hắn nằm trong đống đổ nát kêu la thảm thiết.

    “Được, học không tệ.” Vô Tâm ngồi xổm bên cạnh lỗ hổng kia, cười hì hì nhìn Lôi Vô Kiệt.

    “Không tệ chỗ nào...” Lôi Vô Kiệt cười khổ, hắn muốn đứng dậy nhưng cảm thấy chân khí toàn đã trút sạch, thậm chí không còn sức động đậy.

    Vô Tâm không buồn để ý tới cậu chàng, hắn đứng dậy quay người nhìn sang phía Tiêu Sắt: “Tiếp theo tới phiên ngươi .”

    “Ta không biết võ công, chỉ biết một chút khinh công dùng để chạy trốn. Ta không biết đánh đấm gì đâu, ngươi dạy ta được gì đây? Võ công đi trên mặt nước thật ra cũng không tệ, ta có thể chọn không?” Tiêu Sắt hỏi.

    “Tâm tư của ngươi quá nặng, không học được Phi Thiên Đạp Lãng thần thông. Học cũng chỉ nửa đường là rớt.” Vô Tâm lắc đầu.

    “Phi Thiên Đạp Lãng thần thông?” Tiêu Sắt nhíu mày một cái. “Tên gọi của võ công La Sát Đường đều tùy tiện như vậy hay sao?”

    “Không phải, có một số bí tịch võ công đã bị xóa tên, ta đặt bừa ấy mà.” Vô Tâm đáp rất thản nhiên.

    “Thế nhưng trừ khinh công ra, ngươi muốn truyền thụ võ công gì khác thì tìm lộn người rồi.” Tiêu Sắt nhún vai, có vẻ chẳng hề hứng thú với võ học tuyệt thế kia.

    “Không tìm sai, võ công mà ta muốn truyền cho ngươi không cần cơ sở gì cả, chẳng qua cần tốn một chút thời gian, hôm nay ta dạy ngươi, e rằng phải rất lâu sau ngươi mới có thể học.” Vô Tâm nhảy tung người nhảy xuống trước mặt Tiêu Sắt, đôi mắt có ánh sáng tím lưu chuyển.

    “Đây là...” Tiêu Sắt cau mày.

    “Thứ ta muốn dạy ngươi, là Tâm Ma Dẫn!” Khóe miệng Vô Tâm hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên ánh sáng tím.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)