FULL  LS Q.Sự Thiết Huyết Đại Minh - Tịch Mịch Kiếm Khách

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 30: Cô Gái Này Chỉ Có Ở Trên Trời
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Lại nói đến Vương Phác. Vì đã không có cột buồm, thuyền lớn của Vương Phác đành phải đi theo hai chiến thuyền Thủy Sư hướng về phía Kim Sơn Vệ.

    Vì để tránh những phiền toái không cần thiết, trước khi đến Kim Sơn Vệ, Vương Phác đã lệnh cho hơn hai trăm gia đình cuối cùng may mắn còn lại cạo nốt tóc “Kim tiền thử vĩ” trên đầu, hơn 10 thủy thủ Triều Tiền may mắn không bị gió lốc cuốn đi cũng đã bị xử tử bí mật, thi thể chìm sâu dưới đại dương.

    Chuyện này cũng không thể trách Vương Phác lang dạ sói được.

    Theo Vương Phác biết thì Ngự sử Ngôn quan thời Minh đều rất biến thái. Những tên này tự xưng là chính nhân quân tử, cả đám ăn no rảnh rỗi không có việc gì thì đi ức hiếp người khác. Chuyện vốn nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi thì họ nhưng có có thể khiến người ta phải tất tả vì đại họa ngập đầu. Vương Phác cũng không muôn bị những người rảnh rồi đó túm tóc mình.

    Vương Phác và hơn 200 thủ hạ ở một đêm tại Kim Sơn Vệ, ban đêm phân lúc trời tối Vương Phác đã dẫn theo Tiểu Thất cùng vài tâm phúc mua một khu nhà dân ở gần Kim Sơn giầu hêt chổ vàng bạc châu báu đó đi, chỉ để lại 50 vạn lượng bạc trắng, còn có 40 hòm hoa quả khô, một chút nhân Sâm và một ít châu báu mang và quân. Sau khi giấu kĩ, Vương Phác còn thuê một người nông dân thật thà trong coi.

    Vương Phác không thể tưởng tượng được nếu toàn bộ số vàng bạc đều được áp giải về Kinh Sư, ai mà biết rằng Hoàng để Sùng Trinh kia có một tay chặn lấy hết hay không?

    Tới sáng ngày thứ 2, tri phủ Tùng Giang Tiền Hoành sẽ dẫn toàn bộ đám quan viên lớn nhỏ đến đi đón tiếp. Lúc đó chuyện sẽ không nhỏ nữa rồi.

    Phải biết rằng địa vị của võ tướng đời Minh rất thấp, cái gọi là quan Tổng binh cũng chỉ là con chó săn dưới tay đốc phủ địa phương mà thôi. Còn trong mắt đám dân chúng, thân sĩ, quan tổng binh chỉ huy hơn 1 vạn quân vẫn không bằng địa vị của một tri huyện thất phẩm. Tiền Hoành là mệnh quan Tứ phẩm của triều đình, tới đón tiếp Vương Phác là một tổng binh nhỏ nhoi nhìn có vẻ như hạ thấp mình, nhưng thực ra cũng rất đáng.

    Tiền Hoành cũng là kẻ lõi đời trong chốn quan trường rồi, sao có thể không nhìn ra tiền đồ rộng mở của Vương Phác chứ? Cho dù Vương Phác bây giờ chỉ là một Tổng binh nhỏ nhoi nhưng chỉ với công lao hắn đã bắt sống Nô Tù Hoàng Thái Cực thì việc thăng quan trước sau gì cũng như ván đã đóng thuyền. Lúc này mà Tiền Hoành không nịnh bợ thì còn đợi đến lúc nào nữa?

    Tiền Hoàng khẩn trương nắm chặt 2 tay Vương Phác vẻ mặt tươi cười như nở hoa, luôn miệng nói:

    - Ôi da, không ngờ Vương tổng binh lại còn trẻ như vậy. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, hậu Sinh khả ủy, hậu Sinh khả úy.

    – Đâu có, đâu có. Vương Phác cười như không cười đáp: - Đại nhân hăn chính là Tiền đại nhân phụ mâu của Tùng Giang?

    - Đúng là hạ quan.

    Tiền Hoành đủ vô sỉ, ở trước mặt một Tổng binh phẩm cấp thấp như Vương Phác tự xưng là hạ quan tôi kéo tay Vương Phác rât thân thiêt, quay người chỉ vào Tiền Khiêm Ích giới thiệu:

    - Vương tổng binh, vị này chính là tộc thúc của hạ quan, đệ nhât tài tử Đại danh đỉnh đình Giang Tả Tiền Khiêm Ích.

    - Ôi da, hóa ra là Mục lão, thất kính thất kính!

    Vương Phác không khỏi kính nể, tuy hắn không có cảm tình với đảng Đông Tâm và Phục Xã tự cho mình là chính nhân quân tử nhưng lại rất khâm phục tài thơ văn của Tiền Khiêm Ích. Nhưng người này thực sự có thể lưu danh sử xanh là vì ông ta có một người vợ xinh đẹp nổi tiếng, dó chính là Liễu Như Thị đứng đầu Tần Hoài Bát Diễm.

    Chỉ có điều không biết lúc này Liễu Như Thị đã được gả cho Tiền Khiêm Ích chưa?

    Sự kính nể của Vương Phác khiến cho Tiền Khiêm Ích rất dễ chịu, ông ta khẽ vuốt râu vui vẻ nói:

    - Hôm nay được gặp anh hùng thiếu niên Vương tổng binh khiển lão phu cũng muốn xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, chém giết nơi sa trường rồi, ha ha!

    Mọi người cùng cười phá lên.

    Tiền Hoành lại giới thiệu Tử Long, Hạ Doãn Dị: – Hai vị này chính là đại tài tử nổi Tiềng Hoa Đình chúng ta, Trần Tử Long và Hạ Doãn Di.

    Trần Tử Long thấy Vương Phác cử chỉ nhã nhặn, lời nói tự nhiên hoàn toàn khác với sự thô tục của những tên vũ phu tầm thường, trong lòng liền có thiện cảm. Huống chi hai người đó lại vô cùng khâm phục hành động vĩ đại của Vương Phác, suất độc quân xâm nhập vào trung tâm Liêu Đông, họ lập tức đứng lên ôm quyền nói: - Tham kiến Tổng binh đại nhân.

    Vương Phác cũng ôm quyền mỉm cười nói: – Hân hạnh, hâm hạnh!

    Tiền Hoành lại nói:

    - Các chư vị quan viên và những nhân vật nổi tiếng còn lại hạ quan không giới thiệu từng người một nữa. Vương tổng binh và các tướng sĩ lênh đếnh trên biên hơn nửa tháng trời nhât định đã chịu không ít khổ sở, bây giờ đến Tùng Giang chính là như về đến nhà Hạ quan đã sắp xếp tiệc trong nha phủ đề tây trân cho Vương tổng binh và các tướng sĩ, xin mời!

    Vương Phác cũng chìa tay ra: – Mời.

    Vương Phác cùng một hàng gần 300 người vượt qua đám người Tiền Hoành đi thẳng đến thành Hoa Đình Tùng Giang phủ. Trước Tiền chưa để cập đến Tiền Họành khoản đãi Vương Phác ở Hoa Đình, mà nói sau khi đường báo mà Tiền Hoành phát đi đến Nam Kinh, quan viên huân thích của Nam Kinh cũng đã biết tin Vương Phác đến Tùng Giang, tin này như bay truyền khắp thành Nam Kinh. Đến đêm, ngay cả mấy tên ăn mày ngoại thành Nam Kinh cũng biết Vương Phác đã đến Tùng Giang.

    Nam Kinh cũng gọi là Lưu Đô.

    Sau khi Chu Nguyên Vương lập triều Minh định đô ở Nam Kinh. Sau đó là Yến Vương Chu Lệ khởi binh cướp ngôi vị hoàng đế của cháu Tử Kiến Văn, mới dời đô từ Nam Kinh lên Bắc Kinh. Nhưng Nam Kinh vẫn bảo lưu được là thủ đô thứ hai, hơn nữa đến Lục Bộ, Khoa Đạo, Ngự Sử nha cũng vẫn được giữ lại.

    Nói cách khác, từ khi Vĩnh Lạc Đế bắt đầu, triềư Đại Minh giữ được hai bộ máy chính phủ. Nhưng chỉ có bộ máy ở Bắc Kinh là phát huy tác dụng còn bộ máy ở Nam Kinh thực tế chỉ là những quan viên thất ý và quan già trong tay không hề có thực quyền.

    Sau khi nhận được đường báo của Tri phủ Tiền Hoành ở Tùng Giang, Binh bộ Thượng thư Nam Kinh Sử Khả Pháp và Đề đốc quân vụ Nam Kinh huân thích Triệu Chi Long cũng không dám chậm trễ, lúc này liền phái khoái mã báo cáó về Kinh Sư, lại từ Nam Kinh điều 2 ngàn Cẩm Y Vệ đến Tùng Giang tiếp ứng.

    Phải nói là, Tổng binh Vương Phác này không cần phải và cũng không đáng được hưng sư động chúng tiếp đón như thế, bảo vệ hắn như vậy, nhưng trong tay hắn có tù binh Kiến Nô thì lại không giống bình thường rồi. Nếu xảy ra chuyện gì đó không may ở Nam Kinh thì với sự nghiêm khắc của Sùng Trinh hoàng đế, thì đầu của hai người họ sẽ lìa khỏi cổ.

    Ba ngày sau, Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đã dẫn theo 2 ngàn Cẩm Y Vệ chạy tới Hoa Đình. Vurong Phác liền từ biệt đám người Tiền Hoành, xuất phát về Nam Kinh dưới sự bảo vệ của 2 ngàn Cẩm Y Vệ.

    Thiên hộ Cẩm Y Vệ Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đều là huân thích thế tập. Thường Duyên Linh là hậu nhân của Khai quốc nguyên soái Thường Ngộ Xuân triều Minh. Lý Tổ Thuật cũng là hậu nhân của đại tướng khai quốc Lý Văn Trung. Bởi vì là hậu nhân của danh tướng, bình thường không coi trọng anh hùng thiên hạ, nhưng đối với Vương Phác thì họ lại vô cùng thán phục.

    Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đều là cường hào huân thích, cũng chỉ mới 20 tuổi đầu. Bình thường ở Nam Kinh cũng là những nhân vật thường chơi bời lêu lổng, thích đánh nhau. Mà Vương Phác trước kia khi chưa xuyên việt thì cũng là thủ lĩnh một đám côn đồ. Ba người này đi cùng nhau cũng gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng làm việc xấu đấy.

    Chưa đến mấy ngày, Thường Duyên Linh, Lý Tổ Thuật và Vương Phác đã như vô cùng thân thiết với nhau, cuối cùng cũng gọi nhau là huynh đệ rồi.

    Hôm nay đại đội nhân mã đển Ngô huyện Tô Châu, vừa mới cắm trại ở ngoại thành, tri phủ Tô Châu Vương Sĩ Thành đã dẫn quan viên lớn nhỏ cùng các nhân vật nổi tiếng ra đón tiếp.

    Tri phủ Tô Châu Vương Sĩ Thành và Tri phủ Tùng Giang Tiền Hoành chẳng khác gì nhau, đều cho rằng sau khi Vương Phác hồi kinh sẽ được Vạn Tuế gia trọng dụng, tương lai tiền đồ rộng mở, cho nên họ hết lòng nịnh bợ, huông chi Vương Sĩ Thành và Vương Phác còn là cùng họ, thì lại càng phải nịnh bợ tốt hơn. C Vương Sĩ Thành lạy dài Vương Phác, cung kính nói:

    – Hạ quan Tri phủ Tô Châu Vương Sĩ Thành tham kiến Vương tổng binh.

    Vương Phác vội đỡ Vương Sĩ Thành giả cười nói: - Ai da, Vương đại nhân chiêu cố tiểu tướng rồi.

    Vương Sĩ Thành giới thiệu các nhân vật nổi tiếng phía sau với Vương Phác. Hắn lại chỉ ghi nhớ trong đó có một tiểu lão đầu trong đó, chính là Phùng Mộng Long, Phùng Mộng Long là ai?

    Chính là tác giả của tiểu thuyết Tam Ngôn nổi tiếng thời Minh, tiểu thuyết Trung Quốc cổ đại của ông ta cực kỳ quý giá.

    Hàn huyên xong theo thường lệ là mời khách uống rượu.

    Vương Sĩ Thành sớm đã cho người ở huyện nha chuẩn bị xong tiệc rượu, đặc biệt tây trẩn cho Vương Phác, rượu quá 3 tuần Vương Sĩ Thành bỗng đứng lên ra hiệu nói:

    - Xin chư Vị yên lặng.

    Đợi mọi người trật tự trở lại, Vương Sĩ Thành lại nói: Uống rượu không sẽ nhàm chán, sẽ có ca múa góp vui thể nào?

    Mọi người đều trầm trồ tán thường.

    Ông ta khẽ mỉm cườ nhìn Vương Phác nói: - Hôm nay vì tẩy trần cho Vương tổng binh, bản quan cố ý mời đoàn ca múa Ngọc Phong Côn từ Côn Sơn đến, góp Vui cho tiệc rượu.

    Côn khúc của Ngọc Phong Côn chính là Giang Nam nhất tuyệt, mời bọn họ biểu diễn tốn không ít tiền. Xem ra Vương Sĩ Thành vì để nịnh bợ Vương Phác đã bỏ ra không ít vốn rồi.

    Ông ta vừa dứt lời thì ngoài viện đã nghe thấy tiếng cổ nhạc. Chợt có hai đội cổ nhạc thủ khua chiêng gõ trong đi vào hậu viện huyện nha, chia ra hai bên ngồi xuống, một ông chủ khoảng hơn 50 tuổi cầm kịch bản lên trước cung kính nói:

    – Mời chư vị đại nhân chọn kịch.

    Vương Sĩ Thành cười nói với Vương Phác: - Mời Vương tổng binh chọn.

    - Chuyện này, thế thì ngại quá?

    Vương Phác đang muốn từ chối thì Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật nhướn mày nối với hăm: - Vương đại ca, chọn đi, chọn Ngọc Trâm Ký ấy!

    Hắn liền thuận thuyền theo nước nói: - Vậy thì chọn đoạn Ngọc Trâm ký đi.

    - Được!

    Vương Sĩ Thành lớn Tiềng nói: - Vậy hát Ngọc Trâm Ký đi.

    Ông chủ xoay người cái chào rồi ôm kịch bản đi xuống; Hai đội nhạc bắt đầu đánh, một dáng hình xinh đẹp múa lượn thướt tha trên sân khấu.

    Đám quan viên đang uống rượu lập tức ngừng thở, đến Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật cũng nhìn chằm chằm vào bóng hình xinh đẹp kia. Vương Phác cũng tiện mắt liếc qua, sau đó dường như lại muốn tiếp tục uống rượu nữa nhưng rất nhanh hắn lại xoay đầu lại, ánh mắt chằm chằm nhìn vào bóng hình xinh đẹp kia.

    Kiếp trước Vương Phác được gặp không ít con gái đẹp, hắn cũng có mấy mỹ nữ làm nhân tình. Từ Liêu Đông hắn còn bắt được Hải Lan Châu và Bố Mộc Bố Thái, đều là đại mỹ nữ phong tỉnh vạn chủng, nhưng so với cô gái trước mặt này thì họ quả thực thua xa.

    Hắ không yimf được ra một từ nào để hình dung về cô gái này. Đôi mắt của nàng long lanh như làn nước sùối, những lại toát lên ý chí sắt đá khiến nam nhân cũng phải tan chảy. Hắn không khỏi nhớ đến cẩu thơ cổ:

    “Nàng chỉ có ở trên trời, vốn là Tiên nữ rơi xuống phàm trần!”

    Đả tự: Chắc các bạn đã đoán đó là ai rồi nhir^^
     
    buinhi99 thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 31: Ôm Mỹ Nhân Về
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Tiếng nhạc vang lên, cô gái kia bắt đầu hướng về phía mọi người cất cao giọng hát:

    “Chàng là chàng trai trời sinh, từng có tính phong lưu.

    Vô tình hữu tình, nhìn thấy nụ cười trên mặt chàng mà hỏi.

    Trong lòng thiếp nhạy bén, mặt giả độc ác, ngoài miệng thì giả cứng rắn.

    Muốn nhận lời, nhưng xấu hổ không dám nói sao với chàng.

    Thiếp thấy chàng giả vờ giả vịt, cũng không quan tâm đến chàng.

    Thiếp nhìn thấy bóng hoa bóng trăng, lạnh lẽo thê lương, một theo chàng cô độc, một cô đơn theo thiếp...”

    Chỉ hát có một câu mà khiến trong lòng Vương Phác như uống cả tiếng hát vào. Thủy Ma Khang của Côn Sơn này với kịch Hoàng Mai, Việt kịch của đời sau thực ra cũng có mấy phần tương tự nhau. Nghe tròn vành rõ chữ, khiến người ta như được tắm gió xuân. Hát đến chỗ phẩn khích mọi người nghe rất say ". Vương Phác cũng bị ánh mắt đắm đuối phong tình của cô gái xấu hổ che mặt kia làm cho xúc động.

    Vương Phác nghe xong không khỏi giật mình, lẽ nào đó là tuyệt đại hồng nhan Trần Viên Viên? Đúng là Trần Viên Viên, chẳng trách, cũng chỉ có cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần như vậy mới khiến cho Đại Hán Gian Ngô Tam Quế và Lưu tặc Lý Tự Thành lại hồn phách điên đảo. Cuối cùng trở thành cuộc tranh giành hồng nhan, rơi vào bi kịch thiên cổ.

    Ánh mắt dịu dàng kia nhìn về phía Vương Phác, nhẹ nhàng đáp: - Nếu tiểu nữ đoán không lầm, thì vị tướng quân thiếu niên này chính là người đã độc quân xâm nhập vào Liêu Đông, đi thẳng đến đảo Hoàng Long bắt Nô Tù - Vương Phác tướng quân.

    Vương Sĩ Thành cười mỉm nói: - Viên Viên cô nương thật thông minh sắc sảo, đoán là trúng. Sao cô nương không kính Vương tướng quân một ly?

    Cô gái cười duyên dáng nói: - Vương tướng quân là anh hùng đương thời, tiểu nữ đương nhiên phải kính rôi.

    Dứt lời, nàng bước về phía trước mặt Vương Phác, lấy chén rượu trong tay thị nữ rót đầy rồi nói với Vương Phác: - Vương tướng quân, tiểu nữ Trần Viên Viên xin kính ngài.

    Trần Viên Viên, đúng là Trần Viên Viên rồi!

    Vương Phác đứng dậy nâng chén mỉm cười nói: - Viên Viên cô nương, mời!

    Hai người vừa chạm ly thì bỗng có một người ở bàn bên đứng lên giơ tay quát: - Khoan đã. Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, Thường Duyên Linh ngồi ở bên cạnh Vương Phác hạ thấp giọng nói:

    - Vương đại ca, người này tên là Mạo Tương, tự là Tích Cương, người Nha Cao Dương Châu, là tài tử nổi tiêng Giang Nam.

    Mạo Tích Cương, một trong Tứ đồng tử Phục xã?

    Vương Sĩ Thành ở bên kia rất không vui liền hỏi:

    - Mao Turong, ngươi muốn là…

    - Tại hạ không có ý mạo phạm Vương tướng quân.

    Mạo Tương chắp tay cao giọng nói:

    - Chăng qua là hôm nay tại hạ thây có tiệc rượu vui vẻ, lại có mỹ nhân ca múa, nếu không có thơ ca trợ hứng thì chẳng phải là sẽ bớt vui đi rất nhiều sao? Vì thế tại hạ đề nghị, nếu Vương tướng quân muốn Viên Viên cô nương kính chén này thì cần phú một bài thơ, mọi người thấy thế nào?

    Mạo Tương vừa nói xong thì có mấy công tử trẻ tuổi quen biết y cũng lên tiếng phụ họa. Tâm trạng của những công tử này phần lớn đều giống Mạo Tương, cũng bắt đầu ăn phải dấm chua rôi.

    Sắc mặt của Vương Sĩ Thành xanh mét, ai mà không biết phần lớn tổng binh của Đại Minh đều là những vũ phu. Bảo Vương Phác làm thơ có khác nào ép Trương Phi thêu hoa? Thằng nhãi Mạo Tương này cố tình chơi khó Vương Phác rồi. Trong lòng Vương Sĩ Thành rất hận y, sớm biết thế này thì hôm nay đã không mời y đến.

    - Nếu Mạo Đại tài tử đã coi trọng bản tướng quân như vậy thì bản tướng quân cũng đành phải đắc tội thôi.

    Nằm ngoài sự dự đoán của Vương Sĩ Thành, Vương Phác lại đồng ý.

    Đương nhiên là trong lòng Vương Phác biết tên Mạo Tương này có ác ý nhưng hắn không sợ, không phải chỉ là làm thơ thôi sao? Kiếp trước hắn cũng học đại học, mặc dù chỉ là hạng ba nhưng thi từ tích lũy còn nhiều hơn 300 năm, lấy ra ngâm một bài thơ nhỏ lẽ nào lại không được? Sao phải sợ tên tài tử Mạo Tương này chứ?

    Đương nhiên là Mạo Tương không ngờ tên vũ phu Vương Phác lại đồng ý rõ ràng như vậy, y lắp bắp đáp: - Vậy, tại hạ xin rửa tai lắng nghe!

    Vương Phác quay đầu lại cười nhìn Trần Viên Viên. Hắn lấy bài thơ “Khen Lâm Đại Ngọc” trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần thêm thắt vào rồi ngâm:

    “Đôi lông mày điểm màu khói nhạt.

    Đôi mắt chứa chan tình tứ, dáng vui như lại không vui.

    Đôi gò má hồng ẩn đầy hơi xuân.

    Đôi môi lửa cháy đắm say lòng người

    Ba phần giận dữ,

    Bảy phần hờn dỗi.

    Dịu dàng như hoa soi bóng nước.

    Cử chỉ nhẹ nhàng liễu vịn gió hướng.

    Tim đọ Ti Can hơn một trăm khiếu.

    So với Tây Tử trội hơn ba phân.”

    Vương Phảc vừa ngâm xong, Vương Sĩ Thành kích động khen ngợi mãi không thôi:

    - Thơ hay, thơ hay, Vương tướng quân dùng bài thơ này để hình dung về Viên Viên cô nương, không còn gì chuẩn xác hơn. Vương tướng quân Văn Võ song toàn, hạ quan khâm phục, khâm phục!

    Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật cũng ồn ào, đám quan viên lớn nhỏ ở phủ Tô Châu cũng trầm trổ khen ngợi. Vương Phác thuận miệng ngâm bài thơ này này, ngôn từ tuy lẳng lơ nhưng cũng là một bài thơ hay, nhất là đê hình dung Trần Viên Viên thì quả là tuyệt.

    Thấy hai gò má của Trần Viên Viên ững đỏ, nàng vừa thẹn vừa vui nhìn Vương Phác. Tên Mạo Tương bên kia thì hối hận vô cùng, vốn y còn tưởng sẽ làm xấu mặt Vương Phác trước Trần Viên Viên nhưng không ngờ kết quả ngược lại giúp đại ân cho tên vũ phu Vương Phác khiến y mất đi cơ hội làm mỹ nhân vui, thật sự là khổ hạnh.

    Trần Viên Viên lại giơ chén rượu lên, e lệ nói: - Tướng quân mời!

    Vương Phác mỉm cười: - Viên Viên cô nương mời!

    Hai người nhę nhàng chạm côc, Vương Phác uông một hơi cạn sạch, Trần Viên Viên cũng lấy tay áo che uông.

    Mọi người trầm trổ khen ngợi, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật thì càng đánh chống reo hò cổ vũ.

    - Ha ha, hay!

    Vương Sĩ Thành vỗ tay cười to, rồi đứng dậy nói:

    – Hạ quan có một đề nghị, xin chư vị lắng nghe. Đợi mọi người im lặng trở lại, Vương Sĩ Thành nhìn Vương Phác và Trần Viên Viên nói: - Có câu cửa miệng, danh hùng ái mỹ nhân, mỹ nhân kính anh hùng. Vương tướng quân chính là đại anh hùng còn Viên cô nương lại là đệ nhất mỹ nữ Giang Nam. Hôm nay, hạ quan muốn nhân cơ hội này để kết một mối tơ duyên, không biết ý của hai vị thế nào? Trần Viên Viên mặt đỏ như đóa mây hồng, đôi mắt nhẹ nhàng liếc nhìn Vương Phác rồi thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn nữa. Điều này đủ để thấy tâm ý của nàng rồi, Trần Viên Viên nàng nguyện ý một ngàn, mười ngàn, e là dù chỉ làm thiếp của hắn nàng cũng bằng lòng.

    Trần Viên Viên có gan trực tiếp bày tỏ dấu hiệu cảm xúc như vậy với Vương Phác, điều này cũng không liên quan phong tục xã hội Giang Nam cũng bấy giờ.

    Sĩ lâm Giang Nam cuối thời Minh lấy việc chơi gái thanh lâu làm nhã sự, Tần Hoài diễm kỳ kết duyên với tải tử đã là chuyện quá quen thuộc. Dần dần đã đào kỳ Giang Nam lại trở thành một loại phong trào, một khi gặp đúng đối tượng các nàng thường chủ động bày tỏ, có dũng khí để theo đuổi đối tượng của mình.

    Tuy Vương Phác không phải tài tử sĩ lâm nhưng hắn còn trẻ, anh tuẩn, vừa rồi thuận miệng phú lên bài thơ kia đã chứng minh hắn không phải là kẻ vũ phu mà là văn võ song toàn, anh hùng xuất thiếu niên, tuẩn kiệt! Huống hồ Vương Phác còn lập chiến công hiển hách cho triều đình, bây giờ đã là anh hùng nổi tiếng thiên hạ.

    Từ xưa mỹ nhân kính anh hùng đã không phải chỉ là câu nói suông. Thấy Vương Phác có tiền đồ như vậy sao Trần Viên Viên lại không động lòng cho được.

    Thấy vẻ mặt của Trần Viên Viên như vậy, Mạo Tương bên kia và mấy chư vị công tử đầu vắt tay lên trán tỏ sự thât vọng đau khổ. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Vương Phác, ý nguyện của Trần Viên Viên đến người mù cũng nhìn ta, bây giờ chỉ còn xem Vương Phác có muốn lấy vợ hay không mà thôi.

    Chuyện này nếu thay đổi thành sĩ lâm tài tử lúc đó, ví dụ như Mạo Tương là kẻ ghen ăn tức ở nhất, áp lực thế tục và đạo đức, có lẽ sẽ từ chối Trần Viên Viên. Chơi thì ai cũng thích nhưng nếu thực sự lấy làm vợ thì phải cần dũng khí, dù sao chuyện này làm không tốt cũng ảnh hưởng đến danh dự, tiền đồ làm quan của con cháu mình sau này.

    Mọi người cho Vương Phác sẽ khéo léo từ chối tình ý của Trần Viên Viên, dù sao hắn cũng vừa mới lập công lao lớn như vậy, vất vả lắm mới có cơ hội để triều đình trọng dụng, lúc này mà chỉ vì một cô gái bán hoa như Trần Viên Viên hủy hoại tiền đồ của mình thì thật không đáng.

    Nhưng Vương Phác lại là người xuyên thời đại, thế tục cổ đại, áp lực đạo đức đối với hắn mà nói không có bất kỳ sự trói buộc nào. Một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như Trần Viên Viên nếu là ở thế kỷ 21 thì biết bao người mê? Mỹ nữ như vậy mình cũng không đến lượt minh nếu từ chối sẽ bị sét đánh đẩy!

    Trước mặt bao người Vương Phác khôn à lấy bầu rượu rót cho mình một chén rồi uống một ngụm, sau đó đưa cho Trần Viên Viên. Đương nhiên là nàng hiểu dụng ý của Vương Phác, mặt vừa thẹn vừa mừng, nàng nhận lấy chén rượu uongs một rồi trả lại cho vương Phác.

    Vương Phác cười ha ha nhận lấy ợu rồi uống cạn sạch, sau đó cao giọng nói với mọi người: - Làm phiên Vương đại nhân và chư vị hãy làm chứng, hôm nay tại hạ và Trần cô nương uống rượu làm đính ước, lập thành hôn ước. Đợi sau khi hồi kinh gặp Thánh thượng, tại hạ sẽ quay lại Giang Nam dùng thảm đỏ trải nâng bát kiệu đón nàng về làm vợ.

    Mọi người đều tỏ ra không thể tin nổi, bọn họ không những giật mình vì Vương Phác không chút đo dự tiêp nhận Trần Viên Viên, mà càng giật mình hơn khi Vương Phác hứa hôn trước mặt đông người.

    Ở đời Minh, hôn lễ có rất nhiều nghỉ thức, cưới vợ có sự phô trương của cưới vợ, lấy thiếp có thủ tục của lấy thiêp.

    Vương Phác muốn dùng thảm đỏ trải 8 kiệu lớn cưới Trần Viên Viên, ý nói. Sau khi Trần Viên Viên gả vào cửa nhà Vương Phác sẽ được làm chính thê chứ không phải tiểu thiếp, lại càng không phải là ngoại thất gì cả. Điều này mang hàm nghĩa tương lai của Trần Viên Viên có cơ hội được hoàng để sắc phong trở thành Cáo Mệnh phu nhân.

    Điều này đối với một cô gái phong trần mà nói quả là chuyện khó mà tưởng tượng nổi.

    Trần Viên Viên nhìn vào ánh mắt của Vương Phác ngoài sự thẹn thùng còn nhẹ nhàng âu yếm. Tuy nàng không để ý đến Cáo mệnh của Triều đình, nhưng bất kể thế nào trước mặt mọi người Vương Phác đã hứa hẹn, dùng lễ cưới chính thê để cưới nàng đã khiến nàng vô cùng cảm động. Chuyện chơi bời của sĩ lâm Giang Nam và nữ tử phong trần thì có rất nhiều, nhưng có rất ít người thật lòng đối xử với những cô gái như vậy, mà lấy gái phong trần làm vợ thì lại là chuyện có một không hai.

    Tuy Trần Viên Viên chưa thật hiểu về con người của Vương Phác nhưng chỉ với việc hăn cả gan hứa hẹn trước mặt mọi người như vậy là đã chứng tỏ hắn là người đàn ông có trách nhiệm.

    - Được!

    Vương Sĩ Thành cười to:

    - Vậy bữa tiệc hôm nay coi như là bữa tiệc đính ước của Vương tướng quân và Viên Viên cô nương, hạ quan chúc mừng hai vị, ha ha ha!

    Thường Duyên Linh cũng vui vẻ nói: - Chúc mừng đại ca ôm được mỹ nhân về nhà.

    Các quan viên lớn nhỏ Tô Châu cũng đều chúc mừng.

    - Đa tạ, đa tạ!

    Vương Phác chắp tay tạ ơn, Trần Viên Viên liền đứng về phía tay phải của Vương Phác, nhìn mọi người thi lễ, trông như đôi vợ chồng mới cưới đáp lễ quan khách và bạn bè đến chúc mừng.

    Lý Tổ Thuật ở bên cạnh liền hô lên: - Đại ca, chị dâu quen biết không ít hành thủ danh viện Tần Hoài, huynh cũng đừng ham vui quá mà quên đi tiểu đệ đẩy nhé!"

    - Tên tiểu từ này!

    Vương Phác cười nói với Lý Tổ Thuật:

    - Được, tiểu huynh nhớ rồi. Đến lúc đó nhất định làm mai cho đệ.
     
    buinhi99 thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 32: Xích Cước Trương Tam
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Bên này đang nói cười vui vẻ thì Mạo Tương bên kia bỗng đứng dậy, mặt xanh mét nói với Vương Sĩ Thành:

    - Vương đại nhân, tại hạ còn có chuyện quan trọng không thể ở đây lâu, xin cáo từ.

    Vương Sĩ Thành sớm đã biết trong lòng y bất mãn, cũng tức giận nói: - Thứ cho không tiễn!

    Mạo Tương chắp tay xoay người nghênh ngang rời đi

    Vương Phác lạnh nhạt nói: - Hình như vị này có thành kiến với bản tướng quân?

    Vương Sĩ Thành cười xấu hổ nói với hắn.

    - Những thư sinh Phục Xã tự cao tự đại này rất khinh cuồng, tướng quân đừng để ý tới bọn họ.

    Vương Phác nhìn trời rồi nói: - Vương đậi nhân, chư vị đại nhân, trời không còn sớm nữa, mạt tướng còn có việc quân phải đi không ở đây lâu được.

    Vương Sĩ Thành vội nói: - Vậy hạ quan cũng không giữ tướng quân nữa.

    Vương Phác quay đầu lại nhìn Trần Viên Viên nói:

    - Chuyện Viên Viên cô nương và đoàn ca Ngọc Phòng phiền đại nhân hãy sắp xếp chu toàn.

    - Không phiền, không phiền.

    Vương Sĩ Thành cười nói:

    - Hạ quan cũng nên cống hiến chút sức lực.

    Vương Phác nói: - Sính lễ sơ long của Viên cô nương, lúc về bản tướng quân sẽ phái người đưa đến cho ông.

    Sính lễ so long chính là tiền chuộc thân, tướng mạo tài năng của các kỹ nữ cũng sẽ tương đương với mức giá tiền khác nhau. Một cô gái tuyệt sắc như Trần Viên Viên đương nhiên giá cũng sẽ rất đắt. Ít thì không có mà nhiều phải mấy vạn lượng vàng, thậm chí cả mấy ngàn lượng, xem ra Vương Phác quả là một ông khách phong lưu.

    - Chuyện này...

    Vương Sĩ Thầnh nịnh hót nói: - Chuyện Sính lễ này để hạ quan làm thay tướng quân đi, hạ qua lo tướng quân bận việc không mang nhiều tiền bạc bên người.

    - Vương đại nhân không biết rồi?

    Lý Tổ Thuật nhanh mồm cướp lời:

    - Lần này Vương đại ca mang theo 50 vạn lượng bạc từ Liêu Đông về, còn vô số nhân Sâm, đông châu và hoàng kim, chuộc thân cho chị dâu cần bao nhiêu bạc chứ? Ông còn lo Vương đại ca không lấy ra tiền sao?

    Vương Phác không khiển trách câu nói của Lý Tổ Thuật, mà chỉ giả vờ câm điếc.

    Vương Sĩ Thành cười nói:

    - Nếu đã như vậy thì hạ quan ở đây chờ tin của tướng quân. Chỉ cần sính lễ chuộc thân của Viên Viên cô nương đến, hạ quan sẽ lập tức đến đội Ngọc Phong chuộc Viên Viên cô nương ra ngoài đưa đến đại doanh. Tướng quân, ngài hãy đợi đến lúc động phòng hoa chúc đi, ha ha!

    Trần Viên Viên ở bên cạnh mặt ửng đỏ.

    Vương Phác nói: - Vậy làm phiên Vương đại nhân rồi.

    - Cáo từ.

    Vương Phác chắp tay về phía mọi người rồi nói với Trần Viên Viên.- Viên Viên cô nương, tại hạ đi trước.

    Trần Viên Viên liếc nhìn Vương Phác với ánh mắt quyển rồi hạ bái nói: - Tiểu nữ cung tiễn tướng quân.

    Vương Phác cười ha ha rồi xoay người hiên ngang rời đi.

    Không nói đến chuyện Vương Phác đắc ý trở về doanh trại. Lại nói đến đám Mạo Tương sau khi ra vê từ nha huyện càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hận! Xuất thân của Mạo Tương khiến y từ nhỏ đã vênh vênh tự đắc, bình thường muốn gì được nấy. Nhưng bây giờ vất vả lắm mới nhìn trúng mỹ nhân thì đã bị người khác cướp mất rồi.

    Vì Trần Viên Viên, Mạo Tương từ Như Cao đuổi đến Côn Sơn, từ Côn Sơn đuổi đến Nam Kinh rồi lại từ Nam Kinh đuổi đến Tô Châu. Vất vả lắm mới tìm được tung tích của người đẹp. Vốn y tượng rằng dựa vào học thức của mình sẽ chiếm được tình yêu của mỹ nhân, nhưng y không thể ngờ được kết quả cuối cùng lại như vậy, Mạo Tương tức giận tìm đến quán rượu uống giải khuây.

    - Công tử.

    Thư đồng Minh Yên khuyên nhủ: - Công tử đừng uống nữa, uống nữa sẽ Say đây.

    - Đi đi đi!

    Mạo Tương tức giận nói: – Ít đên làm phiên ta thôi.

    - Ôi, Mạo huynh tức giận không nhỏ rồi?

    Mạo Tương vừa dứt lời thì nghe thấy âm thanh trong treo ngoài cửa. Một bóng người đi vào tửu quán, là một vị công tử trẻ khoảng 20 tuổi. Vị công tử này không phải ai khác chính là Hầu Phương Vực bạn tốt của Mạo Tương. Hầu Phương Vực tự Triều Tông, người Thương Lạc Hà Nam, xuất thân thế gia quan lại

    Mính Yên vội nhích người ra nói với Hầu Vương Phục: - Hầu công tử, ngồi đi.

    - Phiền rồi!

    Hầu Phương Vực ôm quyền ngồi xuống nói với Mạo Tương.- Có phải huynh còn tức về chuyện của Trần Viên Viên không?

    Mạo Tương hừ một tiéng coi như câu trả lời.- Không phải chỉ là một Trần Viên Viên thôi sao?

    Hầu Phương Vực khuyên nhủ:

    - Đúng vậy, Trần Viên Viên xinh đẹp, trên sông Tần Hoài những danh nữ khác

    Sao? Các nàng ấy cũng không thua kém gì Trần Viên Viên. Nghe hội nói gần đây có mấy cô nương non tơ tài sắc xuất chúng, huynh cần gì phải buộc dây thắt cổ với Trần Viên Viên này chứ?

    Mạo Tương thở dài:

    - Cho dù trên sông Tần Hoài có gái đẹp thì trong mắt ta cũng chỉ có một mình Viên Viên mà thôi.

    - Chà, huynh đúng là đa tình. Hầu Phương Vực nói: - Nhưng Trần Viên Viên đã được Vương Phác chuộc thân, người ta sẽ nhanh chóng mang sính lễ đến... không đợi trời tối, tri phủ Tô Châu Vương Sĩ Thành sẽ mang kiệu nhỏ đến rước Trần Viên Viên đến đại doanh ngoại thành, huynh hãy bỏ ý nghĩ đó đi.

    - Chuộc thân nhanh vậy sao?

    Mạó Tương cau mày nói: - Vương Phác ra ngoài xuất chỉnh Sao có thể mang nhiều tiền như vậy được?

    Hầu Phương Vực nói: - Huynh không biết rồi, Vương Phác đó vơ vét được hơn 50 vạn lượng bạc từ Liêu Đông, còn vô số nhân sâm, đông châu và vàng, chuộc thân cho một Trần Viên Viên sao hắn lại không làm nổi chứ?

    Hầu Phương Vực nói khiến hai người đàn ông ở bàn bên cạnh cũng phải dựng tai lên nghe. Hai người kia đội nón vành trúc, dáng người khôi ngô, khoác áo rách lộ ra bộ ngực vạm vỡ, vừa nhìn là đã biêt ngư dân trên Thái Hồ.

    Mạo Tương thở dài nói: – Ôi, thật tốt cho một đóa hoa tươi.

    Hầu Phương Vực cười nói: - Trần Viên Viên đúng là hoa tươi, nhưng Vương Phác cũng không phải là cứt trâu. Huynh nhìn xem, người ta trẻ tuổi lại lập công lớn như vậy, được Vạn tuế trọng dụng, tương lai tiền đồ rộng mở. Chưa nói đến chuyện thằng nhãi này có thể thuận miệng phú lên bài thơ tuy ngôn từ lả lơi, nhưng tài văn chương của hắn cũng không tầm thường. Trần Viên Viên được gả cho một người tốt như vậy coi như nàng ta may mắn, huynh cũng đừng thấy mất mát làm gì.

    - Nhưng ta nuốt không trôi cục tức này.

    Mạo Tương căm giận nói: - Vương Phác vung đao cướp người con gái của ta, coi như đã kết thù rồi.

    Hầu Phương Vực hơi căng thẳng nhìn xung quanh thấp giọng nói: - Huynh ấy à, đừng có nói như vậy. Câu này sao có thể nói lung được, chúng ta về trước đã.

    Lúc Hầu Phương Vực và Mạo Tương đi không lâu thì hai người đàn ông kia cũng rời khỏi. Lúc ra cửa, họ còn cố tình kéo thấp nón trúc xuống để mọi người không nhìn rõ mặt. Trên thực tế, họ có lai lịch rất lớn, bọn họ là hải tặc trên Thái Hồ là Xích Cước Trương Tam và Lưu Bá Đao

    Ngoại thành Ngô Giang, đại doanh Cẩm Y Vệ.

    Vương Phác đang ngồi uongs rượu với Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật thì Tiểu Thất và Chân Hữu Tài lảo đảo xông vào, quỳ xuống đẩy khóc lóc: - Tướng quân, không xong rồi!

    Không đợi cho Vương Phảo hỏi gi, Lý Tổ Thuật liền quát lên: – Tiểu Thất, sao ngươi lại quay về một mình, chị dâu đâu?

    Tiểu Thất ảo não thét lớn:

    - Tiểu nhân vô dụng, tân phu nhân bị người cướp đi mất rồi !

    - Cái gì? Lý Tô Thuật thét lớn.- Được lắm, kẻ nào dám ăn tim gấu gan báo mà dám cướp chị dâu đi?

    Vương Phác trầm giọng nói: – Nói từ từ, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    - Là thế này.

    Tiểu Thất thở dốc:

    - Tiểu nhân dẫn theo 20 huynh đệ, còn cả Vương đại nhân Và hơn 10 nha dịch đi đón tân phu nhân, ra khỏi thành chưa được bao xa thì đột nhiên xuất hiện mây trăm tên tặc từ hai bên rừng cây lao ra. Tiểu nhân và các huynh đệ ngăn cản không nổi, tân phu nhân bị cướp đi mất rồi

    Lúc này, Vương Sĩ Thành sắc mặt tái nhợt đi vào trướng thở hổn hển nói:

    - Tướng quân, là... là Xích Cước Trương Tam dẫn người cướp Viên Viên cô nương đi rồi

    - Xích Cước Trương Tam? Thường Duyên Linh quát: - Xích Cước Trương Tam là ai?

    Vương Sĩ Thành nói: - Xích Cước Trương Tam chính là Đại Giang Bá Tử của hải tặc Thái Hồ.

    - Hải tặc Thái Hồ?

    Vương Phác trầm giọng hỏi: - Xảy ra chuyện gì rồi?

    Vương Sĩ Thành dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh đáp:

    - Tướng quân vẫn chưa biết, trên Thái Hồ 800 dặm, trong đó có 48 hòn đảo lớn nhỏ, có một số ngư dân và đám cướp biển chiếm cứ những hòn đảo nhỏ đó, xưng là Tứ Thập Bát Trại. Xích Cước Trương Tam này chính là tên Đại Giang Bá Từ của Tứ Thập Bát Trại đó.

    Vương Phác trầm giọng hỏi:

    - Tên Xích Cước Trương Tam này là người thế nào

    Nếu tên Xích Cước Trương Tam này là một kẻ háo sắc, khát máu thì bây giờ đi cứu Trần Viên Viên cũng chăng có ý nghĩa gì, chi bằng sớm nghĩ cách triệu tập quân đội đến đi diệt trừ hang ô hải tặc trên Thái Hồ! Còn nếu y là kẻ biêt nói lý lẽ thì chuyện này còn có thể xoay chuyện được.

    Vương Sĩ Thành Sao lại không hiểu dụng ý của Vương Phác, ông ta lập tức cẩn thận nói:

    - Phải nói là tên Xích Cước Trường Tam này cũng là một hảo hán nghĩa khí trên giang hồ. Bình thường y không quấy rầy ngư dân 4 phía xung quanh Thái Hồ mà chỉ cướp bóc thương thuyền qua lại và của cải của nhà giàu có. Hơn nữa chỉ cướp vật, không giết người, lại càng không làm hại nữ nhân."

    - Hả?

    Vương Phác sờ cằm, gật đầu nói: – Nói như vậy thì tên Xích Cước Trương Tam này cũng có nghĩa khí đấy!

    - Tướng quân, tin!

    Vương Sĩ Thành vừa dứt lời thì Đao Ba Kiểm vội vàng bước vào trướng, tay còn cầm một phi tiêu, trên phi tiêu có căm một phong thư, Vương Phác tháo phong thư ra là thư vơ vét tài sản, yêu cầu Vương Phác chuẩn bị 50 vạn lượng bạc đến Đông Sơn chuộc người. Câu đề còn ghi rõ ràng là Xích Cước Trương Tam.

    - Bịch!

    Vượng Phác vỗ thật mạnh lên bàn quát: - Đồ không biết sống chết là gì, dám cướp nữ nhân của bản quan còn muốn tiền chuộc, lần này phải giết y!

    Lý Tổ Thuật lạnh lùng nói: - Đại ca, huynh nói đi phải làm sao bây giờ ?

    - Mặt Sẹo, lập tức triệu tập huynh đệ!

    - Vâng!

    Đao Ba Kiểm lĩnh lệnh ra ngoài.

    Thường Duyên Linh, Lý Tổ Thuật cùng nói: - Đại ca, chúng tôi dẫn huynh đệ Cẩm Y Vệ cùng đi với huynh.

    - Không!

    Vương Phác lắc đầu nói: - Hai vị huynh đệ hãy ở lại trấn giữ doanh trại, không thể để xảy ra sai sót gì với đám tù binh Kiến Nô được.

    Lý Tổ Thuật nói:

    - Vậy hãy để cho Cẩm Y Vệ đóng giữ đại doanh, cúng tôi dẫn gia đinh thân tín đi cùng huynh.

    - Cũng được!

    Vương Phác gật đầu nói với Vương Sĩ Thành:

    - Vương đại nhân, Xích Cước Trương Tam cướp Viên Viên đi chưa lâu, chắc chắn đám giặc cướp này còn chưa đến Thái Hồ. Bây giờ cho ngựa đuổi theo còn có thể chặn trước chúng được. Ông hãy nói cho ta biết từ Ngô Giang đến Thái Hồ có mấy con đường có thể đi được, chúng có khả năng đi đường nào.

    - Hai dường, đường nhỏ Niêm Ngư Khẩu và đường lớn Hoàng Nê Bá.

    Vương Sĩ Thành không nghĩ nhiều mà đáp luôn:

    - Hơn nữa bọn hải tặc Thái Hồ này vô cùng ngang ngược, chúng ẩn nấp rất giỏi, trước kia chúng thường di Hoàng Nê Bá, hạ quan thấy có thể lần này chúng vẫn đi đường lớn Hoàng Nê Bá.

    Chân Hữu Tài suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: - Tướng quân, lần này Xích Cước Trương Tam chắc đi đường Niêm Ngư Khẩu.

    - Đi!

    Vương Phác không hề nghĩ ngợi mà nói: - Chúng ta đi Niêm Ngư Khẩu.
     
    buinhi99 thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 33: Thể Diện Đàn Ông
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Niêm Ngư khẩu.

    Xích Cước Trương Tam đi chân trần, dẫn theo ba trăm thủy khẩu Thái Hồ áp giải Trần Viên Viên dọc theo hồ. Thấy không xa phía trước là Niêm Ngư khẩu, Trương Tam cảm thấy yên lòng, bây giờ cho dù quân Minh có muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa. Trương Tam quay lại nhìn đám thủy khẩu Thái Hồ ở phía sau, nói:

    - Các huynh đệ, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.

    Lưu Bá Đao – đầu mục của đám thủy khâu bước tới trước mặt Xích Cước Trương Tam, mặt dạn mày dày nói: - Đai Giang Bá Tử, ngươi cũng thấy đó, các trại chủ đều đã có áp trại phu nhân, chỉ có một mình tiểu đệ đến giờ vân còn độc thân, hay là cô nàng Trân Viên Viên này.

    - Không được!

    - Chúng ta đúng là kẻ cướp trên sông nước, trộm thì có thể trộm, nhưng không thể phá vỡ quy tắc giang hồ, không thể chiếm đoạt vợ của người khác! Huống chi, Trần Viên Viên vốn là phu nhân của Vương tổng binh, Vương tổng binh là một đại anh hùng, chúng ta vơ vét tiền bạc của hắn là để sinh sống, cũng là bất đắc dĩ, nếu lại chiếm đoạt vợ của hắn, là làm điều ác nghiệt!

    - Đại Giang Bá Tử…

    Lưu Bá Đao hét lớn:

    - Đại Giang Bá Tử cũng lập ra quy định, hễ nữ nhân nào đã lên thủy trại, thì không xuống được nữa!

    Xích Cước Trương Tam nói như đinh đóng cột: - Chuyện đó thì khác.

    Xích Cước Trương Tam - Chuyện đó thì khác.

    - Có cái gì khác đâu?

    Lưu Bá Đao hét lớn:

    - Chẳng phải đều là phụ nữ cả sao? Chẳng phải đều là thứ để cho nam nhân cưỡi sao? Vương tổng binh kia cưỡi được, vì sao Lưu Bá Đao này không cưỡi được?

    - Chính là Lưu Bá Đao nhà ngươi không thể cưỡi được!

    Lưu Bá Đao vừa dứt tiếng, đột nhiên phía trước vang lên một giọng nói lạnh như băng. Xích Cước Trương Tam và Lưu Bá Đao quay đầu lại, chỉ thấy ở sơn khẩu phía trước, một bóng người đột nhiên xuât hiện như quỷ mị, thân mặc chiến bào đỏ thẫm, áo giáp đen tuyền, rõ ràng là y phục của quan tổng binh Đại Minh. Quan tổng binh này không phải ai khác, chính là Vương Phác.

    Vương Phác khẽ vẫy tay, năm mươi gia đinh từ sau lưng hắn chợt mạnh mẽ lao lên, những họng súng đen ngòm nhắm ngay vào đám giặc cướp. Khi Xích Cước Trương Tam và đám phỉ vẫn chưa kịp hoàn hồn, thì bên trái, bên phải và phía sau chúng, đông nghìn nghịt tướng sĩ quân Minh đồng thời xuất hiện. Bọn chúng đã bị bao vây tứ phía.

    - Các ngươi đã bị bao vây!

    Vương Phác trầm giọng quát:

    - Thức thời lập tức bỏ vũ khí đầu hàng!

    - Đầu hàng!

    - Đầu hàng!

    - Đầu hàng!

    Đao Ba Kiểm, Tiểu Thất, Thường Duyên "Lĩnh, Lý Tổ Thuật và hơn ba trăm gia đinh đi theo gầm lên, âm thanh chẩn động cả một ngọn núi.

    - Nằm mơ!

    Xích Cước Trương Tam nhan nhẹn xoay người lại, kéo Trần Viên Viên che phía trước, cầm thanh dao găm béning kể vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, quát lớn:

    - Vương tổng binh quả nhiên lợi hại, không ngờ đoán ra được lão tử sẽ đi Niêm Ngư khâu. Lão tử kính ngươi là bậc hảo hán, chỉ cần ngươi đồng ý chừa cho ta và các huynh đệ một con đường sống, thì năm trăm ngàn lượng bạc chuộc thân lập tức được xóa bỏ. Vợ của ngươi sẽ được trả lại nguyên vẹn cho ngươi, không sứt mẻ một sợi tóc nào!

    Vương Phác lãnh đạm nói: - Nếu bổn tướng quân không chừa một đường thoát thì sao?

    - Vậy thì bọn ta liều mạng cá chết lưới rách với ngươi!

    Xích Cước Trương Tam lạnh lùng nói:

    - Trước tiên, lão tử sẽ một đao làm thịt nữ nhân của ngươi!

    - Tướng quân, chàng đừng lo cho thiếp!

    Không ngờ Trần Viên Viên lại là một phụ nữ có khí phách, vùng vẫy nói:

    - Tuyệt đối đừng buông tha cho lũ giặc cướp này!

    - Câm miệng!

    Xích Cước Trương Tam Vội vàng bịt miệng của Trần Viên Viên, tức giận nói:

    - Vương tổng binh, lão tử đếm đến ba, nếu ngươi vẫn không nhường thì chờ nhặt xác vợ ngươi đi! Một, hai...

    Vương Phác suy nghĩ rất nhanh, lũ phỉ Xích Cước Trương Tam này có hơn ba trăm tên, mà gia đinh của mình chỉ có vẻn vẹn hai trăm người, cộng thêm thân binh của Lý Tô Thuật, Thường Dụyên Linh, cũng chỉ có chừng ba trăm người, nếu thật sự sống mái với chúng, cho dù có thể thắng được, cũng sẽ thương vong không ít.

    Quan trọng nhất chính là, sau một trận sống mái, cho dù có thể bắt được Xích Cước Trương Tam và lũ phỉ Thái Hồ, thì Trân Viên Viên cũng đã ngọc nát hương tan mất rồi. Vương Phác không muốn để Xích Cước Trương Tam giết đi người vợ mới cưới của mình, huống chi Trần Viên Viên lại là một đại mỹ nhân quyến rũ như vậy

    - Được! Vương Phác quyết định thật nhanh, lớn tiếng nói: - Bổn tướng quân tha cho các ngươi một con đường sống!

    - Tốt, rất sảng khoái!

    Xích Cước Trương Tam kêu lên: - Thế thì xin Vương tổng binh và thuộc hạ của ngài nhường đường!

    Vương Phác trầm giọng nói: - Các ngươi có thể đi, nhưng phải để người của bổn tướng quân lại!

    Lưu Bá Đao giận dữ:

    – Mẹ nó, nhà ngươi dám đùa với bọn ta! Đại Giang Bá Tử.

    Xích Cước Trương Tam bỗng đưa tay ngăn Lưu Bá Đao lại, lại nói với Vương Phác:

    - Vương tổng binh, không phải lão tử không tin ngươi, thật sự là lão tử đã phải chịu nhiều trò lật lọng của quan phủ lắm Tôi. Vợ của ngươi, lão tử nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn cho ngươi, tuy nhiên bây giờ thì nàng ta phải chịu khó đưa bọn ta một đoạn đường.

    - Việc này không thể thương lượng!

    Vương Phác trầm giọng nói:

    - Vợ của bổn tướng quân nhất định phải ở lại!

    - Vậy thì không còn gì để nói nữa!

    Xích Cước Trương Tam hung dữ nói: - Vương tổng binh, lão tử đành phải giết vợ của ngươi trước!

    - Khoan đã!

    Vương Phác quát lên:

    - Bổn tướng quân còn chưa nói hết.

    Lưu Bá Đao tức giận nói:

    - Có mốc xì gì mau phun ra đi!

    - Chẳng phải các ngươi muốn có con tin.

    Vương Phác lãnh đạm nói:

    - Dùng một phụ nữ làm con tin thì còn gì là anh hùng hảo hán? Chuyện này truyền ra, các ngươi không sợ lục lâm hảo hán chê cười sao? Hãy để vợ của ta lại, bổn tướng quân sẽ làm con tin của các ngươi!

    Bọn Thương Duyên Linh, Lý Tổ Thuật và Đao Bá Kiểm nghe vậy, đều lộ vẻ căng thẳng.

    Chỉ có Chân Hữu Tài khẽ vuốt cằm, khóe miệng thoáng hiện một nét cười hiểu ý. Hiển nhiên là Vương Phác đoán chắc Xích Cước Trương Tam sẽ không dám làm gì mình! Một lục lâm hảo hán như Xích Cước Trương Tam, đao từng thấm máu bao người, luôn tôn trọng nghĩa khí giang hồ, Vương Phác phá tan Thịnh Kinh, lại còn bắt sống Hoàng Thái Cực, hiện giờ hắn đã là một đại anh hùng được người người kính trọng và ngưỡng mộ, nêu Xích Cước Trương Tam giết hắn, sau này cũng không còn mặt mũi nào mà lăn lộn trên chốn giang hồ.

    - Vương tổng binh.

    Xích Cước Trương Tam mở to mắt nhìn Vương Phác, không tin nói:

    - Ngài không đùa đấy chứ?

    Vương Phác khinh thường nói: - Bổn tổng binh có giống như là đang đùa giỡn với ngươi không?

    Xích Cước Trương Tam nói:

    - Vương tổng binh, ngài thật sự muốn mạo hiểm tính mạng vì một người phụ nữ.

    - Xích Cước Trương Tam, ngươi hãy nghe cho rõ, nàng là vợ của bổn tướng quân!

    Vương Phác quát lên:

    - Một người đàn ông mà ngay cả vợ của mình cũng không bảo vệ được, thì có đáng mặt đàn ông hay không?

    Trần Viên Viên muốn nói gì đó, nhưng miệng nàng bị Xích Cước Trương Tam bịt chặt, cho nên không nói được.

    - Tốt!

    Xích Cước Trương Tam kêu lên:

    - Vương tổng bình quả nhiên là một người chồng tốt, rất có trách nhiệm, Xích Cước Trương Tam ta xin bái phục.

    Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đồng thời kêu to:

    - Đại ca, không được!

    Trần Viên Viên lại càng cố gắng lắc đầu, nàng muốn nói Vương Phác lấy địa vị cao quý của một tổng binh để mạo hiểm vì một cô gái phong trần như mình là không đáng, nhưng không sao nói được, chỉ phát ra những tiếng “Ô ô”.

    Vương Phác đưa tay ngăn Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật, nói:

    - Hai vị huynh đệ đừng lo lắng cho ta, tuy Xích Cước Trượng Tam là thủy khẩu, nhựng xem như hắn vẫn là một người đàn ông chính trực, ta cho rằng hắn sẽ không làm chuyện thât tín bội nghĩa.

    Xích Cước Trương Tam không kìm lòng được, liền buông hai tay ra, ôm quyền thi lễ, nói:

    - Vương tổng binh xem trọng ta rồi.

    Xích Cước Trương Tam vừa buông tay, Trần Viên Viên liền kêu lên:

    - Tướng quân đừng làm như vậy, không đáng phải vì thiếp mà mạo hiểm.

    Vương Phác đi về phía Trần Viên Viên, cao giọng nói:

    - Viên Viên, nàng đừng sợ. Nàng là nữ nhân của ta, chỉ cần Vương Phác ta còn sống, sẽ không ai có thể làm hại nàng.

    Chuyện này mà đặt ở thời hiện đại, nếu một thủ trưởng không xem trọng “bồ nhí” của mình, để mặc cho thủ trưởng khác khi dễ, vậy thì sau nẩy hắn sẽ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được trước mặt anh em bạn bè được nữa. Điều này không liên quan tới việc có tình cảm sâu sắc hay không, mà mấu chốt là vì thể diện của đàn ông.

    Trần Viên Viên gấp gáp đến mức sắp khóc:

    - Tướng quân, mạo hiểm vì một cô gái phong trần như ta, thật sự là không đáng đâu!

    -- Viên Viên, nàng hãy nhớ kỹ…

    -

    - Vương Phác nhìn thắng Vào mắt Trần Viên Viên, trầm giọng nói:

    - Ta không cần biết thân phận trước kia của nàng là gì, tiểu thư khuê các cũng được, cô gái phong trần cũng được, điều đó không quan trọng, quan trọng là... bây giờ nàng là vợ của ta, là phu nhân của Tổng binh Đại Đồng Vương Phác này. Ta tuyệt đối không để nàng bị người khác ức hiếp, cho dù có phải mạo hiểm tính mạng, ta cũng phải bảo vệ nàng. Nàng nhớ chưa?

    - Vâng, thiếp xin ghi nhớ.

    Trần Viên Viên gật gật đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Trần Viên Viên xuất thân là gái yên hoa, đã nghe rất nhiều chuyện về những cô gái bạc mệnh và đàn ông bạc tình, cũng nghe không ít trường hợp gái phong trần lấy được chồng giàu sang quyên thể, nhưng đa phần, cảnh ngộ của họ đều không tốt. Vương Phác đường đường là quan tổng binh của Đại Minh, nhưng lại vì một cô gái phong trần như nàng mà bất chấp hiểm nguy tính mạng, tình nghĩa này làm sao nàng không cảm kích cho được?

    Có lẽ chính từ giờ phút này, Trần Viên Viên đã quyết một lòng với Vương Phác.

    Xích Cước Trương Tam kề dao vào cổ Vương Phác, nói với Trần Viên Viên: - Cô nương, nàng có thể đi rồi.

    Lưu Bá Đao vội la lên:

    - Đại Giang Bá Tử, không thể thả nàng ta!

    - Câm miệng!

    Xích Cước Trương Tam quát lên: - Ngươi là Đại Giang Bá Tử hay lão tử là Đại Giang Bá Tử hả?

    Lưu Bá Đao không dám lên tiếng nữa.

    Trần Viên Viên quay đầu lại, ánh mắt chan chứa ân tình nhìn Vương Phác. Vương Phác cười nói:

    - Viên Viên, nàng đừng sợ. Nàng cùng bọn Tiểu Thất trở về đại doanh trước, ta sẽ về ngay thôi.

    - Tướng quân, thiếp ở đại doanh chờ chàng trở về.

    Trần Viên Viên dịu dàng nói:

    - Chàng nhất định phải trở về!

    Thấy Vương Phác đã bị bọn thủy khẩu không chế, mà Xích Cước Trương Tam thì đã thả Trần Viên Viên, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đành phải dẫn quân tránh đường. Xích Cước Trương Tạm và đám phỉ nghênh ngang áp giải Vương Phác qua Niêm Ngư khẩu, rồi lên thuyền lớn trên bên, chạy vài dặm về phía giữa hồ mới dừng thuyền lại.

    Xích Cước Trươg Tam sai người mang một chiếc thuyền nhỏ thả trên mặt hồ, nhìn Vương Phác, ôm quyền nói:

    - Vương tổng binh, đa tạ đã đưa tiễn bọn ta một đoạn đường. Bây giờ ngài có thể trở về.

    Lưu Bá Đao vội la lên:

    - Đại Giang Bá Tử, thả hắn đi thật à?

    - Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết Vương tổng binh sao?

    Xích Cước Trương Tam lãnh đạm nói: - Chúng ta là phỉ, đúng là kẻ thù không đội trời chung với quan quân, nhưng chúng ta cũng vẫn luôn kính trọng anh hùng. Vương tổng binh là một đại anh hùng của thời nay, nếu Xích Cước Trương Tam này giết ngài ấy. Sau này làm sao còn lăn lộn trên chôn giang hổ? Lại làm sao đối mặt với anh hùng trong thiên hạ?

    Lưu Bá Đao lại kêu lên:

    - Nếu vậy thì cũng phải đòi bạc rồi mới thả người chứ!

    - Thối lắm!

    Xích Cước Trương Tam tức giận nói:

    - Lão tử đã đáp ứng với Vương tổng binh là không cần năm trăm ngàn lượng bạc chuộc thân đó. Sao? Ngươi muốn ép ta làm chuyện thất tín bộ nghĩa chứ gi?

    - Cái này.

    Lưu Bá Đao nghẹn lời.

    Vương Phác chợt nói:

    - Xích Cước Trương Tam, ngươi có muốn nghe một lời khuyên của bổn tướng quân không?

    Xích Cước Trương Tam đáp:

    - Tiểu nhân xin chăm chú lăng nghe.

    Vương Phác nói:

    - Làm phỉ cướp bóc hà người ta, chung quy không phải là cách lâu dài, ngươi có từng nghĩ tới phương cách sinh sống khác không?

    Xích Cước Trươg Tam đáp: - Ý của Vương tổng binh là?

    Vương Phác nói:

    - Chỉ cần ngươi đồng ý, từ giờ phút này ngươi chính là gia tướng thân tín của Vương Phác này, các huynh đệ và thủ hạ của ngươi cũng sẽ là gia đinh thân tín của ta. Về phần nam nữ già trẻ của bốn mươi tám trại, bổn tướng quân có thể đưa tất cả bọn họ đến Đại Đồng nuôi dưỡng, chỉ cần Vương Phác này còn có cơm ăn, tuyệt đối sẽ không đê các ngươi phải đói khát.

    - Đại Giang Bá Tử, ngươi tuyệt đối đừng tin những lời đường mật của hắn.

    Lưu Bá Đao vội la lên:

    - Quan phủ không phải là loại tốt đẹp gì.

    Vương Phác nghiêm nghị nói: - Bổn tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!

    Xích Cước Trương Tam nói:

    - Tiểu nhân và huynh đệ đã quen cuộc sống tự do, không chịu được sự quản lý của quan phủ, tiểu nhân thay mặt các huynh đệ, xin đa tạ ý tốt của Vương tổng binh. Non xanh còn đó, nước biếc còn chảy mãi, nếu hữu duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại!

    Vương Phác bất đắc dĩ ôm quyền thi lễ, nói:

    - Tạm biệt Đại Giang Bá Tử!

    Xích Cước Trương Tam cười ha hả, hô to:

    - Các huynh đệ, đi!
     
    buinhi99 thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 34: Trần Viên Viên
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Đại doanh của quân Minh, trong lều của Vương Phác.

    Tiểu Thất, Đao Ba Kiểm, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đều biết ý mà lui ra ngoài, trong lều chỉ còn lại Vương Phác và Trần Viên Viên. Như một cánh bướm nhỏ, Trần Viên Viên nhẹ nhàng sà vào lòng Vương Phác, ngẩng khuôn mặt tươi cười lên khẽ nói:

    - Tướng quân, thiếp rất sợ, sợ tướng quân không về được.

    Vương Phác đưa tay ướm nhẹ vào chiếc cằm trắng mịn của Trần Viên Viên, cất tiếng khen ngợi tự đáy lòng:

    - Viên Viên, nàng thật là xinh đẹp.

    Trần Viên Viên không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Phác, thẹn thùng cúi đầu xuống, khẽ nói:

    - Có thể hầu hạ một đại anh hùng như tướng quân, là phúc lớn của thiếp

    - Viên Viên...

    Vương Phác khẽ nâng cằm Trần Viên Viên lên một chút:

    - Ta có điều muốn hỏi nàng.

    Trần Viên Viên dịu dàng nói:

    - Xin tướng quân cứ hỏi.

    Vương Phác nói:

    - Nàng thật sự muốn gả cho ta sao?

    - Dạ

    Trần Viên Viên đáp khẽ.

    - Vương tri phủ có ép buộc nàng không?

    - Dạ không.

    Trần Viên Viên vội vàng lắc đầu nói:

    - Vương tri phủ không ép thiếp, là thiếp cam tâm tình nguyện ạ. Vương Phác mỉm cười, không nói.

    Trên khuôn mặt thoáng hiện một chút hờn tủi, Trần Viên Viên khẽ nói:

    - Tướng quân, thật sự là thiếp cam tâm tình nguyện mà.

    - Viên Viên...

    Vương Phác ôm chặt lấy Trần Viên Viên, dịu dàng nói:

    - Không biết kiếp trước Vương Phác đã tu bao lâu mà kiếp này mới có thể cưới nàng làm vợ.

    - Tướng quân.

    Trần Viên Viên khẽ gọi, đưa hai tay ôm vai Vương Phác, dịu dàng nói

    - Tuy rằng thiếp xuất thân phong trần, nhưng chỉ bán nghệ không bán thân, thân thể thiếp vẫn trong sạch. Là vợ hay là thiếp của tướng quân, thiếp không quan tâm, thiếp chỉ cần tướng quân không chê, thiếp sẽ hết lòng yêu thương tướng quân, yêu quý tướng quân, hầu hạ tướng quân, bưng trà rót nước cho tướng quân, giặt quần áo, nấu cơm cho tướng quân, lại còn sinh con cho tướng quân nữa.

    Lời lẽ chân thành và dịu dàng của Trần Viên Viên như một liều xuân dược đốt cháy ngọn lửa tình trong lòng Vương Phác, hơi thở của hắn bắt đầu trở nên gấp gáp, tay trái ôm vòng eo mảnh mai của Trần Viên Viên, tay phải thuận thế luồn xuống đầu gối của nàng, bế nàng lên.

    - Tướng quân.

    Đôi mắt đẹp ướt rượt, long lanh hàm chứa bao ân tình, Trần Viên Viên liếc nhìn Vương Phác, nói thật khẽ:

    - Đây là lần đầu tiên của thiếp, xin tướng quân thương tiếc cho.

    Trong đôi mắt của Vương Phác, dường như có một ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt, ánh mắt này, lời nói thủ thỉ này của nàng, không phải là muốn người ta phạm tội sao? Mạnh mẽ nuốt nước miếng, Vương Phác đè thân thể mềm mại của Trần Viên Viên xuống chiếc giường êm, rồi gấp rút cởi váy lụa, áo lưới, áo lót của nàng...

    Chỉ trong thoáng chốc, một thân thể hoàn mỹ đã trần truồng hiện ra trước mắt Vương Phác.

    Trần Viên Viên co cặp đùi đẹp thon dài lại, hai tay úp lên ngực, che lấy đôi bầu vú, dáng vẻ muốn che che đậy đậy mà không che được hết ấy, trông càng quyến rũ động lòng người biết bao... Ánh đèn mờ ảo chiếu trên thân thể mềm mại đang nằm của nàng, càng làm nổi bật chiếc eo thon thả và cặp mông căng tròn của nàng, đầu Vương Phác như vừa bị giáng một đòn thật mạnh, bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa.

    Từ sâu trong cổ họng Vương Phác phát ra một tiếng gầm thét như của dã thú, hắn chợt nhào tới thân thể mềm mại trần truồng như nhộng của Trần Viên Viên, nàng khẽ rên lên một tiếng, giang đôi cánh tay ngọc ôm chặt lấy cổ Vương Phác, ánh mắt quyến rũ như một làn gió xuân lướt nhẹ qua mặt hồ, tạo nên lớp lớp những gợn sóng lăn tăn.

    Bên ngoài lều.

    Đã nửa đêm, nhưng hai chàng trai con nhà giàu có Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật vẫn không buồn ngủ chút nào, vẫn đang ngồi bên đống lửa trò chuyện vui đùa, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn về phía lều của Vương Phác, rồi cười lên một cách dâm đãng.

    - Ngươi coi, đèn trong lều Vương đại ca còn sáng đấy!

    - Ha, Vương đại ca vẫn còn đang làm việc mà, quả thật là rất mạnh mẽ!

    - Đã hai canh giờ đấy, Vương đại ca đánh trận rất giỏi, mà làm việc này cũng thật dai sức nha! Không biết vị mỹ nhân yểu điệu kia có bị đại ca vùi dập tan nát hết không?

    - Ngươi không hiểu à? Người xưa nói như thế nào nhỉ, đàn ông là bò, phụ nữ là ruộng, bò càng cày càng gầy, ruộng càng cày càng màu mỡ, từ xưa chỉ có bò mệt chết, chứ chưa từng có ruộng nào cày mà nát cả! Ài, lời này rất chính xác, theo ta thấy, mấy ngày sắp tới, ít nhất Vương đại ca của chúng ta cũng bị mất đi mười năm tuổi thọ.

    - Ài, muốn trách chỉ có thể trách chị dâu mới của chúng ta quá đẹp.

    - Đúng vậy, cũng chỉ có một đại anh hùng như Vương đại ca mới có tư cách hưởng thụ một tuyệt thế đại mỹ nhân như chị dâu thôi.

    Nói xong câu này, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật cũng không nói chuyện nữa, hai người ngẩng lên, ngây người nhìn vầng trăng sáng trên cao.

    Trên chiếc giường êm chăn đệm xộc xệch, Vương Phác và Trần Viên Viên nằm rũ rượi.

    Thân thể trần như nhộng, Trần Viên Viên cuộn tròn trong lòng Vương Phác như một con mèo nhỏ, dường như những giọt mồ hôi lấm tấm trên da thịt nõn nà của nàng, long lanh phản chiếu dưới ánh đèn. Sau cuộc vận động kịch liệt, Vương Phác đang thở dốc, nhưng hai tay vẫn không ngừng vuốt ve cặp mông đầy đặn của mỹ nhân, lưu luyến không nỡ rời.

    - À, suýt nữa ta quên mất.

    Đột nhiên Vương Phác nhớ ra cái gì đó, trần truồng bò dậy, lấy từ chiếc rương lớn bên giường ra một sợi dây chuyền vàng, đầu dây chuyền là một miếng ngọc bội hình trái tim lấp lánh đủ màu. Đây là vật tự tay Vương Phác làm sau khi trở về doanh trại hồi chiều, định dùng nó làm tín vật đính ước với Trần Viên Viên.

    - Ôi! Đẹp quá!

    Trần Viên Viên nhìn sợi dây chuyền trong tay Vương Phác, ánh mắt đầy vui mừng. Phụ nữ mà, họ đặc biệt luôn cảm thấy hứng thú đối với đồ trang sức bằng vàng bạc.

    - Tặng cho nàng, thích không?

    - Dạ thích.

    - Lại đây, để ta đeo cho nàng.

    Vương Phác nhẹ nhàng ôm lấy Trần Viên Viên, đeo sợi dây chuyền lên chiếc cổ trắng nõn, thon dài của nàng. Miếng ngọc bội sáng lấp lánh rất phù hợp với da thịt trắng nõn nà như mỡ đông của nàng, trông rất trang nhã và cao quý. Viên Viên đứng lên, đi hai vòng trong lều, hỏi Vương Phác:

    - Tướng công, chàng thấy đẹp không?

    - Đẹp chứ!

    Vương Phác gật đầu thật mạnh, nói:

    - Rất đẹp!

    Trần Viên Viên quay đầu lại liếc nhìn hắn, mỉm cười quyến rũ nói:

    - Thế thì nô tỳ sẽ luôn đeo nó trên người.

    ***

    Một đêm yên bình.

    Sáng sớm hôm sau, Vương Phác liền dẫn đội nhân mã đổi sang đi đường thủy, theo kênh đào tiến về Nam Kinh, Tri phủ Tô Châu Vương Sĩ Thành cũng đi theo, đến tận Hứa Thự Quan mới lưu luyến chia tay với Vương Phác.

    ***

    Tử Kim Thành, cung Càn Thanh.

    Hoàng đế Sùng Trinh cau mày hỏi:

    - Liên Vân Đảo cũng không truyền tin về sao?

    Binh bộ Thương thư Trần Tân Giáp vội vàng bước ra khỏi hàng, quỳ rạp xuống thềm son, tâu:

    - Muôn tâu thánh thượng, Liên Vân Đảo chưa truyền tin về, tuy nhiên...

    - Tuy nhiên thế nào?

    Hoàng đế Sùng Trinh vội kêu lên:

    - Mau nói ta nghe.

    Trần Tân Giáp nói:

    - Tâu thánh thượng, thám tử do thần phái đi Mông Cô và Triều Tiên đã trở lại, tin Vương tổng binh phá tan Thịnh Kinh, cầm tù Hoàng Thái Cực đã được chứng thực.

    Mặt hoàng đế Sùng Trinh lộ vẻ hết sức vui mừng:

    - Trẫm đã nói rồi, Hồng ái khanh tuyệt đối sẽ không lừa trẫm

    - Dạ đúng vậy.

    Trần Tân Giáp liên tục phụ họa, giả vờ giả vịt nịnh nọt:

    - Hồng đại nhân chính là cánh tay đắc lực của thánh thượng, đương nhiên là sẽ không khi quân.

    - Ha ha!

    Sùng Trinh cười to,

    - Ái khanh và Hồng ái khanh giống như là tay trái, tay phải của trẫm, thiếu ai cũng không được.

    - Thám tử được phái đến Mông cổ và Triều Tiên, có mang về tin tức của Vương tổng binh không?

    Trân Tân Giáp nói:

    - Bẩm không. Tuy nhiên, có thể khẳng định, Vương tổng binh cũng không rơi vào tay Kiến Nô, Hoàng Thái Cực vẫn là tù nhân trong tay Vương tổng binh!

    Sùng Trinh hỏi:

    - Nhờ đâu mà biết được?

    Trần Tân Giáp đáp:

    - Bởi vì thám tử hồi báo, Kiến Nô đã có thủ lĩnh mới.

    - Hả?

    Sùng Trinh vui vẻ nói.

    - Nói như vậy quả nhiên là Vương tổng binh không rơi vào tay Kiến Nô mà Hoàng Thái Cực cũng còn ở trong tay Vương tổng binh.

    Sùng Trinh vừa dứt tiếng, chợt có một tiểu thái giám vội vàng chạy vào đại điện, thở hổn hển nói:

    - Bẩm thánh thượng... Nam Kinh có tin hồi báo!

    Binh Bút Thái Giám Vương Thừa Ân vội bước ra nhận tin báo rồi trình lên Sùng Trinh. Sùng Trinh mở thư ra, xem xong cười to nói:

    - Ha ha ha, tốt, tốt lắm! Các khanh, Binh Bộ Thượng Thư Nam Kinh Sử Khả Pháp báo tin, thủy sư vệ Kim Sơn, phủ Tùng Sơn đã đón Vương tổng binh trở lại theo đường biển!

    - Thật ư?

    - Ái chà, thế này thì tốt quá rồi.

    - Thánh thượng hồng phúc tề thiên, Vương tống binh gặp dữ hóa lành, thật là đáng mừng! Quần thần rối rít chúc mững những câu a dua không ngớt tuôn ra.

    Sùng Trinh vui vẻ gọi:

    - Thừa Ân?

    Vương Thừa Ân khom người bước nhanh tới hai bước, nịnh nọt thưa:

    - Có thần.

    - Mau nghe ý chỉ.

    Sùng Trinh vung tay lên, cao giọng nói:

    - Bảo Lễ bộ Nam Kinh long trọng nghênh đón Vương tổng binh đắc thắng trở về với nghi lễ dành cho quan khâm sai, còn tù binh Kiến Nô sẽ bị đóng gông thị chúng ba ngày để thể hiện uy thế của quốc gia. Ba ngày sau, Binh bộ Nam Kinh phái binh hộ tống Vương tổng binh và tù binh Kiến Nô cùng hồi kinh, dọc đường các châu, các phủ đều phải dùng lễ dành cho khâm sai để đối đãi, không được sơ xuất.

    Vương Thừa An kính cẩn thưa:

    Thần tuân chỉ!
     
    buinhi99 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)