FULL  FREE  LS Q.Sự Thiên Tống - Hà Tả

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 238: Cái chết của Kim Nhị (1)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    "Hào."

    Có tiền có công trạng, sĩ khí dâng cao, kĩ năng tất sát, lực tấn công và lực phong ngự tăng lên, sức chống cự ma pháp tăng lên, hội tâm nhất loạt tấn công cũng tăng lên. Cuối cùng thì Mộ Dung Mặc cũng hoàn toàn tin tưởng người này là Âu Dương, trừ hắn ra không có ai khi đánh trận mà lại lãng phí tiền của như vậy.

    Người này đến Tây Bắc làm giám quân, chưa nói đến chuyện hắn kéo theo hai xe bạc, mà mỗi lần giơ tay nhấc chân cũng sẽ là tín vật có giá trị vạn quan.

    "Ngươi chính là Âu Dương?"

    Hồ Hạnh Nhi giận dữ.

    "Cha ngươi sống chết không rõ."

    Âu Dương phớt lờ câu hỏi của Hồ Hạnh Nhi.

    "Ngươi tính cứu cha ta bằng cách nào."

    Hồ Hạnh Nhi lập tức trúng kế.

    Âu Dương vừa dùng sửa rửa mặt do Triển Minh đưa cho để rửa mặt vừa nói:

    "Nói thế này nhé, có ba khả năng sẽ xảy ra. Khả năng thứ nhất là ông ta đã chết rồi. Khả năng thứ hai là chúng ta cùng chết chung với ông ta. Khả năng thứ ba là chúng ta cứu được cha của ngươi an toàn trở ra, nhất cử đánh tan bảy nghìn người Nữ Chân."

    . . .

    "Ngươi không thể nói lời gì cho dễ nghe một chút sao?"

    Nói có ba khả năng mà khả năng nào cũng xấu cả.

    Âu Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

    "Cha ngươi đang bày rượu hoan nghênh chúng ta đấy."

    Cái tên này còn khiến người ta thấy ghét hơn nhiều so với Triệu Lục.

    Âu Dương giơ một ngón tay lên và nói:

    "Còn có một khả năng sau cùng nưã là bên đó vừa mới bắt được tin hoặc là xảy ra phiền phức ngoài dự liệu."

    Bên này vừa nhận được tin tức sao? Đương nhiên là không thể, vì Y Xuyên gần Hà Nam hơn Hạc Bích nên chắc hẳn đã nhận được tin tức từ ba ngày trước. Âu Dương không hề nhìn thấy binh linh trấn thủ ngoài trấn khi đến Y Xuyên, mà thấy rất nhiều vết máu. Đón tiếp Âu Dương là Kim Nhị cùng với hơn một trăm người tay cầm vũ khí các loại.

    Âu Dương xuống ngựa sờ vết máu, nhìn chung có thể đoán được là đã xảy ra chuyện vào đêm qua. Nhìn vào trong trấn, thấy vẫn khá hỗn loạn. Trung tâm của trấn dường như đang treo mấy cái thủ cấp. Quan sát vết tích để lại, Âu Dương đoán được khái quát những gì đã xảy ra. Có khả năng là trong nội bộ người Nữ Chân nảy sinh một chút phiền phức. Kim Nhị thấy Âu Dương cứ nhìn Đông ngó tây, cũng không khinh động. Bởi vì trên tay nữ nhân đứng bên cạnh Âu Dương có bó đuốc và súy thủ pháo - thứ mà toàn dân tộc Nữ Chân căm hận nhất. Dù sao thì tên này cũng chạy không thoát.

    207513:07 Hồi đáp

    Thủ lĩnh linh hoạt, mềm dẻo.

    Nhìn hướng gió.

    489 người ái mộ

    4 lầu

    Âu Dương lập tức hỏi:

    "Ngươi là thủ hạ của Hoàn Nhan A Cốt Tá?"

    Kim Nhị tự hào nói:

    "Đúng vật, ta là dũng sĩ của Kim Thái Tổ, cũng là dũng sĩ trung thành nhất của tộc Nữ Chân."

    Âu Dương gật đầu, nói:

    "Đáng tiếc là Hoàn Nhan A Cốt Tá đã vong mạng rồi."

    ". . . Ta biết, ta đã biết từ nửa năm trước rồi."

    Kim Nhị không e ngại về quan hệ của mình với bên ngoài.

    "Không tồi, chịu nhục, chịu khổ. Thậm chí thấy người tình của mình làm kỹ nữ cũng phải cắn răng chịu đựng."

    Âu Dương nói:

    "Ngươi tốt số hơn ta nghĩ nhiều. Nếu không phải Kim nương, e là ngươi đã chết rồi."

    "Làm sao ngươi biết?"

    Kim Nhị quát lên:

    "Ngươi là ai?"

    "Sỉ bình Âu Dương."

    "... ."

    Sau khi có người phiên dịch, đám người Nữ Chân một phen nhốn nháo. Danh tiếng của Âu Dương còn vang vọng hơn so với Triệu Ngọc nhiều.

    Âu Dương chắp tay:

    "Thất kính. Nếu Âu đại nhân đã biết nơi này có khả năng sẽ nằm trong tay ta, sao còn đến tự tìm cái chết?"

    "Thực ra ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi."

    "Giao dịch gì cơ?"

    "Ta dùng Hoàn Nhan Lan đổi lấy Hồ Vạn Tam."

    Âu Dương mỉm cười nói.

    "Haha!"

    Kim Nhị chỉ tay về phía sau:

    "Đáng tiếc là Âu đại nhân đã đến trễ rồi, Hồ chưởng quỹ đang được treo ở trước mặt.

    "Khốn kiếp."

    "Ngậm miệng lại."

    Âu Dương nói:

    "Hồ Hạnh Nhi."

    ". . . . Vâng!"

    Hồ Hạnh Nhi lau nước mắt.

    "Lệnh cho Mộ Dung Mặc đem thủ cấp của Hoàn Nhan Lan đến đây."

    Hồ Hạnh Nhi còn chưa nói gì, Kim Nhị đã cười và nói:

    "Dù sao thì Hoàn Nhan Lãn cũng là công chúa Đại Tống, một tên tiểu tri huyện nhãi nhép như ngươi mà có khả năng hô phong hoán vũ sao. . . . ."

    Âu Dương giơ thánh chỉ lên rồi nói:

    "Thật ngại quá, đừng nói là Hoàn Nhan Lan, bây giờ bản Khâm Sai đây muốn chém đầu mấy tên quan nhất phẩm cũng được nữa. Hồ Hạnh Nhi, còn không mau đi đi."

    "Vâng!"

    Hồ Hạnh Nhi lau nước mắt.

    "Từ từ đã!"

    Kim Nhị vội ngăn cản:

    "Hồ chưởng quỹ vẫn chưa chết."

    ". . . . Ta biết rồi."

    "... . . Ngươi biết?"

    "Đương nhiên, ta còn biết là Kim nương không cho ngươi giết Hồ Vạn Tam, giống như nàng ta không để Hồ Vạn Tam giết ngươi vậy."

    Cái này là đoán thôi."

    "Ngươi muốn chết."

    Kim Nhị lại giận dữ. Âu Dương cười:

    "Thật ra ngươi hà tất phải khiến cho nhiều người Nữ Chân phải mất mạng như vậy chứ? Hồ Hạnh Nhi, ngươi hãy nói cho bọn họ biết, sau lưng chúng ta độ mười dặm là cấm vệ quân gì nào?"

    "Quân Tây Bắc khai quốc công, bản bộ của Uy Tây Tướng Quân Lưu Kỵ . »

    Nói khoác không cần trả tiền.

    Người Nữ Chân lập tức thì thầm to nhỏ với nhau, Lưu Kỵ chính là một danh tướng. Âu Dương rất hài lòng với phản ứng của mọi người:

    "Hoàng Thượng đã hạ chỉ, cho tất cả người Nữ Chân lạc hộ Hán tịch. Kim Nhị à, Kim quốc đã không còn nữa rồi, cứ cho là ngươi dẫn mấy vạn người ở đây đột phá được cấm vệ quân, ngươi còn có thể làm thế nào nữa chứ? Hà Nam, tính luôn cả Hạc Bích đã được ta ổn định rồi, các ngươi căn bản không thể có viện binh. Ta nhớ kẻ thù truyền kiếp của Nữ Chân là Liêu quốc, nếu ngươi đồng ý, ta bảo đảm ngươi sẽ trở thành tiên phong chinh Liêu của Đại Tống."

    "Ai nói Kim quốc không còn."

    Một người bước ra từ đoàn quân với điệu bộ khoan thai, chắp tay làm lễ:

    "Lâu quá không gặp rồi, Âu đại nhân."

    "Kim Đại?"

    Âu Dương lắc đầu cười khổ:

    "Ngươi đúng là kẻ tai họa, ta hận sao không sớm giết ngươi cho rồi."

    ". . . Không có Kim Đại còn có Ngân Đại. Ta rất bái phục thủ đoạn của đại nhân, thế nào mà người lại có thể làm náo loạn toàn bộ nhân mạch của ta đang kinh doanh ở Hạc Bích từ bao lâu nay, còn giết luôn cả An Lao Xử."

    Kim Đại tấm tắc khen:

    "Chẳng trách lúc tạ thế, Thái Tổ Hoàng Đế nói phải giết người càng sớm càng tốt. Nhưng mà đại nhân đã tính sai rồi, đừng nói Kim quốc vẫn còn, cho dù Kim quốc không còn, Nữ Chân chúng ta cũng có thể từ một khối chia cắt của Trung Nguyên Đại Tống mà trùng kiến Kim quốc. Kim tướng quân có dặn dò, phải đối xử với Âu đại nhân nhẹ nhàng một chút, giá trị bắt sống Âu đại nhân là vạn vạn lượng vàng."

    Âu Dương còn chưa thực hiện được mánh khóe nào đã bị người ta vạch trần, nên lập tức hạ lệnh:

    "Châm lửa."

    "Vâng!"

    Hồ Hạnh Nhi châm ngòi súy thủ pháo, cũng không ném về phía đội quân Nữ Chân có vài người đang hoảng hốt mà ném vào bãi đất trống ở bên trái. Ầm. sau âm thanh đó, mặt đất rung chuyển, đại quân ở cách đó không xa lập tức phi ngựa đến. Âu Dương hét lớn:

    "Bây giờ vẫn còn cơ hội, ta không muốn nhìn thấy các ngươi máu chảy thành sông. Giết Kim Nhị, đăng kí hộ khẩu Đại Tống. cả đợi không đụng chạm với binh thương."
     
    trangem, ducvietvtv and MrazShooters like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 238: Cái chết của Kim Nhị (2)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    "Nói thật hay, đến ta cũng động lòng rồi."

    Kim Đại vỗ tay:

    "Đáng tiếc là không có ai hiểu đại nhân đang nói gì cả. Bắt lại, Khâm Sai Đại Tống giống như phân thân của Hoàng Đế, không có cấm vệ quân nào dám coi thường người có tố chất tốt như vậy."

    Kim Nhị gật đầu, giơ tay chuẩn bị tiến lên, đột nhiên có mấy người Nữ Chân cùng nhau hô lớn:

    "Mười vạn cấm vệ quân Tống triều đang đánh tới, giết Kim Nhị, người người được lạc hộ, thưởng trăm quan."

    "Kẻ nào?"

    Kim Nhị giận dữ, quay đầu nhìn lên nóc nhà, hét lớn:

    "Kim Tứ, cái tên tiểu nhân nhà ngươi, lão đây không giết ngươi là bởi vì..."

    "Bởi vì ta mới là con trai vủa tộc trưởng bộ lạc Hắc Thủy. Bộ lạc Hắc Thủy là của ta, không phải của Kim Nhị ngươi. Ngươi đã là con chó theo đuôi của Hoàn Nhan A Cốt Tá, ngươi phản bội bộ lạc Hắc Thủy. Ngươi đem sinh mệnh của tướng sĩ trong bộ lạc Hắc Thủy ra đổi lấy sự vẻ vang cho riêng mình. Ta không muốn nhìn thấy ngươi lợi dụng tính mạng của mọi người trong tộc của ta, cho nên, con dân của Hắc Thủy, ta lấy danh nghĩa tộc trưởng ra lệnh cho các ngươi, giết chết Kim Nhị, các ngươi có thể lạc hộ Đại Tống, suốt đời không vướng binh đao."

    "Giết chết Kim Tứ trước đã."

    Kim Nhị phất tay qua đầu ngựa, nhưng chỉ có bảy, tám người đi theo. Kim Tứ ở trên nóc nhà hô lớn:

    "Các ngươi còn muốn đánh nhau sao? Sao các ngươi nhất định phải làm cho máu của người Nữ Chân phải chảy khô đến không còn một giọt? Nên biết rằng bọn chúng thậm chí còn cấu kết với Liêu cẩu sát hại vợ con huynh đệ chúng ta. . . . Giết chết Kim Nhị."

    Nhưng những người hưởng ứng Kim Tứ cũng không nhiều, mọi người Nữ Chân đều đang xì xào bàn tán. Kim Đại vội nói:

    "Giết chết Kim Tứ, nhanh, chậm sẽ sinh biến."

    "Hoắc."

    Kim Nhị không thèm quan tâm đến thái độ của mọi người nữa, tay giơ thanh đao xung phong liều chết về phía Kim Tứ.

    Âu Dương thở dài:

    "Kim Nhị cũng được coi là một nam tử hán, thật đáng tiếc."

    ". . . . Tiếc tai cái gì?"

    Hồ Hạnh Nhi không hiểu, bèn hỏi lại."

    Tiếc thay hắn lại là một người có trái tim lạnh lẽo."

    Một mũi tên đâm thẳng vào yết hầu của Kim Nhị.

    Kim Tứ nhảy xuống khỏi nóc nhà, cúi thấp người nói với Kim Nhị đang co giật trên mặt đất:

    "Đây là thanh nỏ ta làm ra trong nửa năm qua, từ lúc ngươi lần đầu tiên xuất hiện trong bộ lạc của ta, trước mặt người phụ nữ của ta không ngừng chà đạp, nhục mạ ta, đánh ta một cách tàn nhẫn."

    "Ngươi. . . Ngươi. . ."

    Kim Tứ không để ý tới hắn nữa, một chân dẫm lên đầu của Kim Nhị, sau đó xoay người, nói:

    "Mọi người hãy buông bỏ vũ khí, nếu người Tống không biết giữ chữ tín, Kim Tứ ta sẽ tuẫn táng cùng ngươi."

    Mặc dù Âu Dương không hiểu Kim Tứ nói gì, nhưng cũng nhân cơ hội nói xen vào:

    "Ta là Âu Dương, là Khâm Sai. Bỏ vũ khí xuống, chúng ta sẽ không làm các ngươi bị thương. Hơn nữa, như báo chí đã nói, các ngươi sẽ được đăng kí hộ khẩu. Đồng thời bảo đảm có sự đại ngộ về mặt phúc lợi giống như công nhân người Hán của thương hội. Một năm, các ngươi liền có thể mua một căn nhà, hai năm thì có thể cưới được một người vợ."

    Kim Tứ lập tức phiên dịch, cuối cùng cũng có một người trong đám thủ hạ ném mộc côn được vót nhọn ở trong tay. Đến khi cấm vệ quân xuất hiện thì hầu như tất cả mọi người đều đã buông bỏ vũ khí. Chỉ trừ một người, đó là Kim Đại, tay cầm thanh chủy, nhưng không có ai để ý đến hắn. Hắn đưa đầu chủy ngắm đúng tim mình. Hắn không hiểu, hắn không hiểu người Nữ Chân. Dưới sự áp bức mọi người dũng cảm đấu tranh, trong nghịch cảnh, mọi người giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng sao trước lợi ích lại dễ dàng buông tay như thế? Hắn hiểu rõ, cho dù không có Kim Tứ, những người ở Y Xuyên cũng không có cách nào hoàn thành kế hoạch đã dự định. Nhưng vì sao kế hoạch lại thất bại chỉ trong gang tấc như thế này chứ?"

    Kim Đại từ từ tiến lại gần Âu Dương và hỏi:

    "Người biết kế hoạch của tụi ta từ lúc nào?"

    "Triển Minh đã bắt đầu theo dõi ngươi từ trước tết năm ngoái, ròng rã nửa năm trời."

    ". . . Sao hắn lại theo dõi ta?"

    Kim Đại nhớ hình như Hoàn Nhan A Cốt Tá đã nói rõ với hắn rồi.

    "Triển Minh là người rất có lý trí. Hắn cũng không nghi ngờ cái gì khác, chỉ nghi ngờ một điểm mà thôi. Chính là sự dẫn dắt để ta nhớ lại hồi ức trước kia một cách không có chủ ý của Hoàn Nhan Lan nhà các ngươi."

    Âu đại nhân nói:

    "Vả lại có rất nhiều chuyện mà Hoàn Nhan Lan không chịu nói rõ ràng, hay không nói cho người Nữ Chân các ngươi, nên hắn không thể không nghi ngờ. Mà sai lầm lớn nhất của các ngươi chính là không nên xếp đặt một án "thi thể chết chìm" ở Dương Bình."

    ". . . . Ta không hiểu."

    "Các ngươi sợ ta, cho nên trước lúc hành động liền nghĩ trước hết phải loại bỏ ta cái đã. Đáng tiếc là bản lĩnh của ta không tệ. Xuất hành không hề có quy luật nào hết. Vả lại, nếu ta lại bị ám sát, thì người đầu tiên ở trong diện hoài nghi chính là Kim quốc. Đừng nói triều đình có động thủ với các ngươi hay không. Chỉ cần hai thương hội lớn liên thủ lại để báo thù cho ta, các ngươi coi như chết chắc. Các ngươi còn sợ vì ám sát ta mà làm thay đổi chiến lược của triều đình, nên mới liên Liêu đối Kim.

    "Bán đứng Kim Tam là chiêu thoái lui. Ngộ nhỡ án "thi thể chết chìm" không thể chỉnh được ta, các ngươi sẽ phải tiếp Kim Tam. Như vậy ít nhất cũng chứng minh một chuyện: Hoàn Nhan Lan và gian tế của Kim quốc trên đất Tống là không hề có một tia liên hệ nào. Bàn tính như ý, tiến thoái đều có đường. Nói thực lòng, vấn đề này đã khốn nhiễu ta rất lâu, cuối cùng ta chọn cách tin tưởng Hoàn Nhan Lan không biết Kim Tam - gian tế của Kim quốc ở Đại Tống. Cũng tin Hoàn Nhan Lan sẽ vị cái tên Hoàn Nhan nào đó chết mà không thèm để ý đến chính trị Kim quốc nữa. Ta còn tin vào tin tình báo mà ta đã thu thập được, nói cái gì mà Hoàn Nhan Lan đang cùng với Hoàn Nhan A Cốt Tá tranh đoạt hoàng cung. Các ngươi sắp đặt rất tinh vi, đến một chút tin đồn như vậy cũng không buông tha. Mà khi Hoàn Nhan Lan ở trên thuyền cùng ta một lát lại cho ta thấy một vẻ cô đơn đến vô cùng, một chút cũng không quan tâm đến chuyện của Liêu - Kim hay là Tống mà quan tâm đến tình hình sống còn của những người Nữ Chân bình thường. Ta rất cảm động, thật sự rất cảm động."

    Âu Dương nói tiếp:

    "Lúc các ngươi phát hiện ra ta đã lật tẩy được gian tế ở Sương thôn, còn liên hệ với Kim Đại ngươi, các ngươi liền lo lắng. Cho nên các ngươi mới đến tìm ta nói rõ sự tình. Đúng là những lời nói dối không tồi, trong mười câu thì có đến chín câu là thật. Lưu Tứ Nữ đúng là có qua lại với Đại Nội. Ta cũng tin một bộ phận trong các ngươi là vì ta. Dù biết ông chủ của nhà trọ ở Sương thôn là gian tế, nhưng ta đúng là không biết hắn nghe lệnh của ai. Ta liên tưởng rằng người này có thể là thuộc hạ trực tiếp dưới trướng của ngươi, mấy năm qua đều không có động thái gì lớn, ta nghĩ có thể là Hoàn Nhan Lan đã từ bỏ việc mua chuộc Tống Nội."
     
    trangem, ducvietvtv and MrazShooters like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 239: Kim quốc thực vong? (1)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    "Sau khi trộm được cách điều chế hỏa dược giả, bọn ta biết ông chủ nhà trọ Sương thôn đã bị lộ rồi. . ."

    Kim Đại nói:

    "Cho nên bọn ta mới bảo hắn không được làm bất cứ cái gì cả, kể ra cũng thật oan uổng. Ông chủ nhà trọ đó đúng là thân thích của ta."

    "Uhm, sau khi biết chuyện ông chủ nhà trọ mấy năm nay không có động tĩnh gì, ta mới tin tưởng ông chủ nhà trò không có liên quan gì tới vụ án "thi thể chết chìm". Nhưng ta thực sự không thể ngờ rằng Trương Kim Nhi vẫn chưa chết, đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiên ta tin tưởng các ngươi. Dù sao thì từ quan điểm của một người như ta mà nói, việc Trương Kim Nhi bị diệt khẩu là việc có lợi nhất đối với hung thủ thực sự."

    "Phong hồi lộ chuyển. *"

    * Phong hồi lộ chuyển: Chỉ tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyến biến và hy vọng.

    Kim Đại than thở:

    "Bố trí tỉ mỉ và tinh vi như vậy. . . . Nếu hôm đó Triển Minh không ở trong nhà của người thì mọi chuyện đã khác. . ."

    "Thực ra là các ngươi đã nghĩ ta về ta quá cao siêu rồi, các ngươi không hiểu mô thức vận hành của thương hội. Cho nên mới nghĩ rằng Âu Dương ta cũng sẽ động chân động tay với thương nghiệp Hà Nam, hoặc là phiên tra tư liệu của Hà Nam, tự cho mình là thông minh."

    Âu Dương cười rồi nói:

    "Thực ra trừ các thành viên ngồi ghế nghị sĩ, người bên ngoài không ai biết đến mô thức vận hành của thương hội. Bây giờ ta có thể nói cho ngươi. Cổ đông chỉ nhìn chương, mục, không được phép quản lý hay chỉ điểm, cũng không được tự mình đến hiện trường khi chưa có sự cho phép của quản lý. Thực tế ta căn bản không biết chuyện của các mỏ quặng Hà Nam."

    Kim Đại cười khổ:

    "Bọn ta còn nghĩ rằng tất cả các chưởng quỹ sẽ phải báo cáo mọi việc cho thương hội theo định kỳ. Uhm, luôn có người chú ý tới những thứ bất ổn. Nếu như không có ngươi, phỏng chừng dù mọi người có chú ý đến điều bất ổn cũng sẽ không nói gì. Chung ta nên tiến đánh nội bộ thương hội trước chứ không phải là hãm hại ngươi trước."

    "Không phải là ta xem thường các ngươi, nhưng các thành viên ngồi ghế nghị sĩ làm gì có ai không có thân gia bạc triệu?"

    Âu Dương cười khẽ:

    "Có tài lực như thế, các ngươi sớm muộn gì cũng bị quẳng vào trong chiến tranh."

    Âu Dương nói:

    "Đây là một sách lược sai lầm, mà các ngươi lại phạm phải sai lầm trong chiến thuật."

    "Chiến thuật?"

    Kim Đại hỏi đến đây thì Mộ Dung Mạc đã tách hai người họ ra, phối hợp với Kim Tứ duy trì trật tự trong mỏ. Kim Tứ ra sức kiểm tra nhân số. Còn Hồ Hạnh Nhi rất muốn được nhìn thấy cha, nhưng nàng ta cũng muốn bỏ qua việc phá giải kỳ án của Đại Tống. Phải biết rằng vụ án này đã nói là không có, nên chưa chắc sẽ xuất hiện trên các trang báo của Báo Hoàng Gia, vì như thế sẽ là trước sau bất nhất.

    Âu Dương nói:

    "Mặc dù Thái Thượng Hoàng không có dã tâm gì, nhưng chưa chắc Lưu Tứ Nữ đã không có. Lão ta lúc nào cũng nhớ về cuộc sống xa hoa thưở ban sơ, nên chắc cũng hi vọng con rể của mình có thể trở lại làm Hoàng Đế. Mà trên lịch sử Trung Quốc, một Hoàng Đế gặp nạn muốn xoay mình thì việc dựa vào sự giúp đỡ của các thế lực ngoại lai là một cách làm rất hiệu quả. Tuy thực lực của người Nữ Chân không mạnh, nhưng Lưu Tứ Nữ vẫn tận lực lưu ý đến chuyện kết giao của lão với các ngươi. Để phòng có tình huống bất thường sẽ xảy đến trong tương lai... ."

    "Lưu Tứ Nữ không hề biết kế hoạch của bọn ta, cùng lắm là biết rõ thân phận của bọn ta mà thôi."

    Kim Đại hỏi ngược lại:

    "Lấy đâu ra sai lầm chiến thuật?"

    "Các ngươi giết Lưu Tứ Nữ là một sai lầm, sai lầm ở chỗ các ngươi đã ám sát Lưu Tứ Nữ sớm hơn một ngày."

    Âu Dương nói:

    "Đây chính là vấn đề mà ta không sao lý giải được. Ta thậm chí còn hoài nghi có phải bên cạnh ta có gian tế hay không nữa. . . ."

    "Sớm hơn một ngày? ... . ."

    Kim Đại suy nghĩ một lúc chợt bừng tỉnh:

    "Ngươi thế mà lại chú ý đến chi tiết này. Hơn nữa còn bám riết không buông? Không hổ là cao thủ phá án nổi danh của Đại Tống."

    "Mãi đến hai tháng trước, khi cùng quốc sư của các ngươi nói chuyện, ta mới được cảnh tỉnh."

    Âu Dương nói:

    "Nếu nhân lực không thể có khả năng đến trước thời hạn, vậy thì chỉ có thể là quỷ lực. Tuy lầ hắn đang đùa, nhưng ta lúc ấy ta đột nhiên nhớ tới một người bạn bị người Nữ Chân các ngươi bỏ ngục. Người bạn này từng cứu mạng ta, lúc hắn cứu ta có nói với ta rằng, Hoàn Nhan A Cốt Tá đã xuất "Ưng Báo", đường đi nước bước của ta đã bị chặn đứng. Lúc ấy ta mới hiểu ra, thì ra là như vậy. Sau đó ta đem xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại với nhau và tiến hành phân tích, nhờ đó mà ta hoàn toàn hiểu rõ chân tướng vụ án "thi thể chết chìm" ở Dương Bình. Vừa khéo lúc ấy Triển Minh đã hiểu rõ âm mưu của các ngươi, nên không rảnh mà đi xử lý vụ án."

    Kim Đại gật đầu:

    "Quá trình đại khái không khác gì mấy so với những gì mà đại nhân suy đoán. Chỉ có điều. . . Có lẽ đại nhân không biết, tết năm ngoái Hoàn Nhan công chúa đã dẫn tiểu nhân đến thăm đại nhân, chính là muốn hi sinh tiểu nhân, vì vậy mà bổ cứu ở Sương thôn mới bị người tìm ra manh mối. Chuyện này có thể liên quan tới tiểu nhân, nhưng tuyệt đối không có liên quan tới Hoàn Nhan công chúa. Nhưng điều chúng tiểu nhân không ngờ đến là người không giữ tiểu nhân lại."

    Âu Dương cười ha ha:

    "Có lẽ là ý trời, lúc ấy nếu ta không bỏ qua ngươi thì Triển Minh chẳng có cách nào theo dõi ngươi được, ta cũng không tình cờ thấy ngươi và An Lao Xử uống rượu với nhau. Đương nhiên cái tên họ An kia cũng sẽ không bị chôn ở đường Thanh Thạch. Nếu không phải như vậy thì cho dù có sự khôn khéo của Vương chưởng quỹ, việc chỉnh lý Hạc Bích ít nhiều cũng sẽ gặp khó khăn. . . ."

    "An Lao Xử đúng là người Hán duy nhất mà ta phải khó khăn lắm mới đào tạo và phát triển được. Có lẽ đây đúng là ý trời."

    Kim Đại nói:

    "Thực ra ta đã quá quen mặt, cũng đã từng xin từ chức với Hoàn Nhan Công, nhưng Hoàn Nhan Công lại nhất quyết không nỡ, dù sao thì người có thể cầm binh xuất chinh của Kim quốc không có nhiều."

    "Ví như Kim Tam đây chẳng hạn, hắn là một võ biền. Tiểu Thúy có tư sắc nhưng không bước lên nấc thang cao được."

    Âu Dương cười nói:

    "Nếu thay Kim Tam bằng Triển Minh, thay Tiểu Thúy bằng Lý Sư Sư thì mới thực là nguy cấp."

    Kim Đại nói:

    "Trước khi từ giã cõi đời, tiểu nhân còn một chuyện muốn hỏi người. Kim quốc thực sự đã bại vong rồi sao?"

    Mặc dù hắn dám chắc trong chuyện này có bẫy, nhưng vẫn hi vọng được nghe đáp án từ chính miệng của Âu Dương."

    Âu Dương buông ra lời tàn nhẫn:

    "Uhm, đã đầu hàng rồi, sau này việc tranh bá đại lục chỉ còn là cuộc chiến của Tống với Liêu."

    Kim Đại cười khổ:

    "Tiểu nhân đã không còn dám tin vào những lời thốt ra từ miệng của đại nhân nữa rồi."

    "Nếu ngươi không nguyện ý đi hỏi DIêm Vương, vậy thì ngươi có thể đi hỏi Hoàn Nhan Lan."

    "Haha, tiểu nhân vẫn nên đi hỏi Diêm Vương thì hơn!"

    Kim Đại quỳ trên mặt đất, hướng về phía Nữ Chân dập đầu mấy cái, sau đó đâm chủy vào tim mình.

    Âu Dương phân phó:

    "Cắt lấy thủ cấp của hắn, đặt vào trong một cái rương vôi đưa cho Lưu tướng quân."

    "Vâng!"

    Hai binh sĩ ở gần đó lập tức hành động.

    Hồ Hạnh Nhi không nhịn được nữa:

    "Có cần thiết phải làm như vậy không?"

    "Có vài người tim nằm ở bên phải, đối với một người nguy hiểm như thế này ta không thể không đề phòng."

    Âu Dương nói:

    "Ngươi còn không mau đi thăm cha ngươi đi?"

    "Đại nhân!"

    Mộ Dung Mặc cử khoái mã đến báo:

    "Người mà Kim Tứ dẫn theo đang đánh nhau với Hồ Vạn Tam."

    Âu Dương vội vàng hỏi:

    "Chuyện gì đã xảy ra?"

    "Kim Tứ muốn giết Kim nương để trừ hậu họa nhưng Hồ Vạn Tam không đồng ý."

    Hóa ra là như vậy. Kim Tứ rất thông minh. Nếu hắn còn muốn lăn lộn ở nơi này thì không thể đắc tội với Hồ Vạn Tam. Cho nên hắn mới gây ra hỗn loạn để kéo Âu Dương đến xử lý.
     
    trangem, ducvietvtv and MrazShooters like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 239: Kim quốc thực vong? (2)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Hồ Vạn Tam và bốn tên hộ vệ hiết sức chật vật, tay chân chỗ nào cũng có dấu tích bị trói, sau lưng họ chính là Kim nương. Còn trong sân nhỏ ở trước mặt họ có mấy chục người Nữ Chân, Âu Dương ra phía sau nhìn thì không thấy Kim Tứ ở hiện trường.

    "Hồ chưởng quỹ, đừng có đến. . . ."

    "Lệnh. . . ."

    Sau khi cướp lời, Hồ Hạnh Nhi cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức im bặt.

    Âu Dương:

    "Hồ. . ."

    "Lệnh. . ."

    Thấy Âu Dương nhún nhường, Hồ Hạnh Nhi lại hô lên.

    Âu Dương cả giận nói:

    "Ngươi nói trước đi."

    "Vẫn là ngươi nói trước, ngươi làm việc công mà."

    "Không, ngươi nói trước vẫn tốt hơn, tránh lát nữa ngươi lại kêu cha một câu."

    Hồ Vạn Tam thấy dáng vẻ rất thân thiết của hai người thì vô cùng ngạc nhiên:

    "Sao Âu đại nhân lại biết tiểu nữ?"

    Câu hỏi này cần phải cướp quyền trả lời, Âu Dương vội nói:

    "Lúc ta đến Hà Nam, vừa lúc thấy lệnh ái đang ở trong đám ăn mày đi ăn xin để duy trì cuộc sống. Vừa khéo ta đang thiếu một người quen thuộc Hà Nam, nên muốn thuê người làm dẫn đường, trời xui đất khiến thế nào lại chọn trúng cô ấy."

    Lời nói dối của người này không giống với những người có bản lĩnh thông thường. Hồ Hạnh Nhi lần nào cũng vô pháp phản bác. Lần đầu tiên mình gặp Âu Dương đúng là mình đang cải trang là ăn mày. Mà mình cũng quen thuộc Hồ Nam, còn làm phu xe kiêm người dẫn đường cho người ta cả một tháng trời, cũng đúng là có cầm tiền công. Hồ Vạn Tam cười khổ:

    "Tiểu nữ ngang bướng, khiến đại nhân chê cười rồi. Không biết là nguyên cớ nào khiến đại nhân có mặt ở nơi này."

    "Chuyện này nói ra thì dài lắm. Hồ chưởng quỹ, chuyện của nữ nhân ở sau lưng ông có quan hệ rất lớn đến sự hài hòa và ổn định của Đại Tống. Chi bằng giao cho ta xử lý có được không?"

    Hồ chưởng quỹ lắc đầu:

    "Đại nhân không biết đó chứ, nếu không phải Kim nương đỡ một đao cho ta, thì ta với mấy vị huynh đệ sớm đã thành ma dưới âm phủ rồi. Hồ chưởng quỹ ta có thể không biết làm người, nhưng vẫn hiểu được đạo lý tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*. Muốn dẫn Kim nương đi thì hãy giết ta trước."

    *Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa dù nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.

    Hồ Hạnh Nhi nói với Âu Dương:

    "Lời cha ta nói quả thực rất có đạo lý."

    Âu Dương nói:

    "Đó là hồ ly tinh."

    "Cha!"

    Hồ Hạnh Nhi lập tức thay đổi lập trường."

    "Con tránh qua một bên cho ta."

    Hồ Vạn Tam nói:

    "Vẫn mong đại nhân cho Kim nương một đường sống."

    "Hồ chưởng quỹ, ta rất muốn đồng ý với ông, sau đó lại âm thầm giết nàng ta."

    Âu Dương thở dài:

    "Đáng tiếc, cho dù ta muốn thả, Hoàng Thượng cũng sẽ không tha cho nàng ta. Những người có dính líu đến chuyện này. . . . một người cũng không được giữ lại. Nếu Hồ chưởng quỹ có đức hiếu sinh, chi bằng hãy để Kim nương chịu ít tội một chút. Bắt sống đến quan phủ, quan phủ có lẽ sẽ không dùng đến nhục hình."

    Kim nương nói:

    "Hồ chưởng quỹ, ta với người có thể làm bạn với nhau âu cũng là duyên phận. ."

    Hồ Vạn Tam ngắt lời:

    "Đại nhân, một tay của người có thể thông thiên. Hồ Vạn Tam ta nguyện bỏ cả gia tài, cần bao nhiêu tiền xin người cứ nói. Nếu để người đời biết Hồ Vạn Tam ta tham sống sợ chết, đến ân nhân cứu mạng cũng trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình thì Hồ Vạn Tam ta đâu còn mặt mũi nào để sống ở trên đời này nữa."

    "Ngươi không sao thì cứu ông ta làm gì?"

    Âu Dương thấy thái độ của Hồ Vạn Tam như vậy thì rất tức giận, trách móc Kim nương:

    "Ngươi cứ để Kim Nhị chém chết ông ta, sau đó ta chém chết ngươi có phải xong rồi sao? . . . Được rồi, được rồi! Hồ chưởng quỹ, ta hứa với ông là được chứ gì. Nhưng không thể giữ nàng ta ở lại đây, ta sợ sẽ gây ra sóng gió."

    "Vậy, đại nhân... . . . ."

    "Ta đưa nàng ta trở về Kim quốc, sau đó sự sống chết của nàng ta không còn liên quan gì đến chúng ta nữa. . ."

    Hồ Vạn Tam vui mừng nói:

    "Tạ ơn đại nhân đã mở một đường sống."

    Kim nương nói với vẻ lạnh tanh:

    "Về Kim quốc? Kim quốc vẫn còn sao? ... . . ."

    "Còn!"

    Âu Dương cười và nói:

    "Nên nhớ, lần sau đừng có tin những gì trên báo viết. Trên đó toàn viết những gì người ta thích và những gì ngươi hi vọng mà thôi."

    "Kim quốc vẫn còn?"

    Kim nương sửng sốt.

    "Còn!"

    Âu Dương phất tay:

    "Dẫn Kim nương đi."

    Chỉnh lý một chút, hộ vệ tìm chút nước châm trà, Hồ Vạn Tam nâng chén và nói:

    "Hồ mỗ hổ thẹn, không có lời nào để nói, Hồ mỗ dùng tra thay rượu cảm tạ đại nhân đã cứu phụ tử Hồ mỗ."

    Hồ Hạnh Nhi bất mãn:

    "Cha, cứu cha là được rồi, còn con phải làm phu xe rất rất lâu cho hắn đấy."

    "Ai bảo con chạy đi lung tung, không chịu chút khổ cực làm sao biết được chỉ nhà là tốt nhất."

    Âu Dương khách sáo nói:

    "Thực ra Hồ Hạnh Nhi có công rất lớn, nếu như không có nàng ta, chuyển của Tiểu Tần Lĩnh sẽ không thể thuận lợi như vậy. Ta sẽ báo sự thật với triều đình để triều đình ban thưởng cho Hồ Hạnh Nhi."

    "Vậy thì phải đa tạ đại nhân rồi. ."

    Hồ Vạn Tam cũng không khách khí, sau đó ông ta chuyển đề tài:

    "Thật không ngờ người Nữ Chân lại có ý đồ khác."

    Hồ Hạnh Nhi chen ngang:

    "Cha, đại nhân nói cho con đến đại học Dương Bình."

    Âu Dương ngẩn người, nha đầu này học cũng nhanh thật đấy, nói dối mà cũng rành rọt, gọn ghẽ như vậy. Đúng là mình đã từng nói thế, nhưng là với thân phận Triệu Lục.

    "Đại nhân nói thì con cứ đi chứ sao."

    Hồ Vạn Tam nói:

    "Thực ra, con không nói thì ta cũng có suy nghĩ này."

    "Đội ơn cha."

    Âu Dương bất đắc dĩ cười trừ:

    "Hồ trưởng quỹ, ta còn phải tiến cử với ông một người."

    "Đại nhân nói đến Kim Tứ? Tên ấy là một kẻ tiểu nhân tiêu biểu."

    Hồ Vạn Tam nói với vẻ khinh thường:

    "Hồ mỗ không muốn làm bạn với kẻ như vậy."

    Âu Dương nói:

    "Trong chuyện này Kim Tứ có công lớn. Hơn nữa, có Kim Tứ tọa trấn sẽ là một lợi thế lớn."

    "Lợi thì đại nhân đã nói hết trong thư rồi. . . ."

    Hồ chưởng quỹ gật đầu:

    "Thôi được, ta sẽ từ từ đề bạt hắn. Đại nhân nói rất đúng, ổn định mỏ quặng là việc hàng đầu."

    Hà Nam yên bình trở lại, Âu Dương và một trăm cấm vệ quân, Hồ Hạnh Nhi, còn có Kim nương trở về Đông Kinh trước. Nhưng ở các địa phương khác của Đại Tống vẫn diễn ra các cuộc bạo loạn với quy mô nhỏ. Do tính đơn nhất về cư xử của Triệu Ngọc trong việc chú trọng đến dân sinh và dân tộc bạo loạn mà các cuộc bạo loạn không diễn ra trên diện rộng. Bạo loạn ở các nơi lần lượt bị áp chế, tiêu diệt. Vốn lần này quan phủ không muốn chiêu an trước mà muốn vây quét. Do vậy khi diễn ra bạo loạn liền cử binh lính đến trấn áp ngay lập tức. Không chỉ có người của quan phủ, mà thương hội và bách tính cũng tham gia vào việc tiêu diệt đội ngũ phiến loạn. Cuộc bạo loạn với nhân lực đông nhất cũng chỉ có hơn bốn trăm người mà thôi.

    Mặc dù sức phá hoại không lớn, cũng không có nhiều người Hán bị thương vong vì bạo loạn, nhưng tính chất sự việc lại vô cùng nghiêm trọng. Âu Dương vẫn đang trên đường trở về, Ngự Sử Đài thì đang tiến hành buộc tội thương nhân kéo dài hơn một khắc ở trong triều, mà tờ sớ mấy nghìn chữ ấy không có một chữ nào là không chĩa mũi nhọn về phía Âu Dương. Trong đó bao gồm cả việc không trọng khoa cử mà trọng tạp khoa, khinh nông trọng thương vv. Đương nhiên cũng không thể thiếu việc chỉ vì cái lợi trước mắt mà đem mấy vạn người Nữ Chân vào đất Đại Tống. Gián Nghị Đại Phu kịch liệt yêu cầu phải trừng trị Âu Dương thật nghiêm khắc.

    Nhưng cũng có một luồng ý kiến khác, cho rằng trước đó Âu Dương phát hiện ra âm mưu của người Nữ Chân nên mới một mình mạo hiểm đến Hà Nam xử lý, có công trong việc dẹp yên phản loạn. Mà hai vạn người Nữ Chân Âu Dương dẫn đến khi đó đều là các công nhân đang làm việc ở quân Tây Bắc, vì Tiết Độ Sứ Lý Cương khi đó không làm tròn chức trách của mình, dẫn đến việc hai vạn người Nữ Chân bước vào vùng đất Đại Tống. Yêu cầu trọng thưởng cho Âu Dương, nghiêm trị Lý Cương.
     
    trangem, ducvietvtv and MrazShooters like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 240: Kế sách đồng hóa Nữ Chân (1)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Tông Trạch cũng nói lời công bằng, lão ấy cho rằng lúc điều động hai vạn người đến Tiểu Tần Lĩnh, Lý Cương đang ở cùng với tri châu Ngọc, Châu, Phê Châu và Thông Phán Văn Chuẩn Hứa. Lý Cương đúng là có tội sau khi sự việc diễn ra không chịu điều tra, nhưng việc chuẩn bị chiến tranh ở Tây Bắc gấp rút như vậy, Lý Cương không thể nào còn có thể để ý đến hướng đi của hai vạn người này. Tông Trạch còn nói, lúc đầy hai vạn người này tích cực tham gia sản xuất ở Tây Bắc, mới giúp cho lương thảo của chiến sự Ngọc Châu và chiến sự Tây Bắc Tây Hạ đạt đến sự ổn định, giảm thiểu áp lực cho các vùng khác của Đại Tống. Tông Trạch cho rằng đây chẳng qua chỉ là sai sót ngoài ý muốn. Vả lại mọi chuyện trước mắt đã được dẹp yên.

    Nhưng Xu Mật Viện lại không nghĩ như vậy, họ cho rằng nếu không có chuyện này, người Kim sẽ theo như kế hoạch ban đầu mà liên thủ với Đại Tống. Mà cục diện hiện này là Kim - Liêu đang đình chiến. Tuy không biết là bọn họ có ngầm hẹn ước gì với nhau không, nhưng xem ra cũng ảnh hưởng khá lớn đến quân Tống ta.

    Sau đó còn có một kiểu lý luận như thế này, cho rằng mặc dù Âu Dương có sơ suất, nhưng là lấy công đền tội. Lý Cương thất trách là tình hữu khả nguyên*. Về nguyên tắc không nên trách tội mà cũng không ban thưởng.

    *Tình hữu khả nguyên: về tình thì có thể lượng thứ.

    Triều Hội còn có người nhân cơ hội này đề xuất xóa bỏ luật thương nghiệp, lần nữa ức thương trọng nông, luận điều này gặp phải sự phản đối kiên quyết của Triệu Ngọc và đai đa số các quan đại thần. Cái tốt của thương nhân thể hiện hết sức rõ nét, xóa bỏ luật thương nghiệp không chỉ làm mất đi sự bảo hộ đối với thương nhân, mà còn gia tăng sự kiểm soát về thương nghiệp của các quan địa phương. Hơn nữa ai cũng biết rõ chính vì có sự phát triển của thương nghiệp mà quốc lực Đại Tống mới lớn mạnh như ngày nay. Đến các quan đại thần kết tội Âu Dương cũng tuyên bô không thể đem thẳng uốn cho cong được.

    Tóm lại thì có thể quy nạp vào ba kiểu luận điệu, Lý Cương gây họa, Âu Dương gây họa, hai người đều không gây họa. Sau cùng thì mỗi một luận điệu đều chỉ có mấy người ủng hộ. Sự tình nháo thành như vậy nên bắt buộc phải có lời giải thích rõ ràng. Bản thân Triệu Ngọc cũng rất mâu thuẫn, Lý Cương vừa mới nhận chức không lâu, hơn nữa sau khi biết được âm mưu của địch, lập tức bắt tay vào việc phân phối vật tư cho tiền tuyến, có thể nói là công lao không nhỏ. Mà Âu Dương thì đã bóp chết âm mưu của địch ngay từ khi nó còn là bào thai, từ sĩ, quan đến công lao đều vô cùng to lớn, người này vốn dĩ là phải thưởng, bây giờ mà phạt cũng không hợp tình hợp lý. Còn có một điểm này nữa, xử phạt không phải là lưu đày hay bãi quan. một khi hạ lệnh, thì tương lai nếu muốn tìm một người đến thương thảo mọi việc cũng sẽ không tìm được nữa.

    Triệu hội tạm dừng. Báo Hoàng Gia cũng đồng thời đưa tin đính chính về tin tức giả đã in trên báo trong mấy ngày trước. Lý do đính chính là do phải phối hợp với triều đình dập tắt âm mưu của người Nữ Chân. Trong văn án bắt đầu tường thuật đại khái âm mưu của người Nữ Chân từ vụ án "thi thể chết chìm". Sau đó là chuyện Âu Dương một mình đến Hà Nam áp chế bạo loạn, mặc dù trước mắt vẫn chưa biết được tình hình cụ thể, nhưng có thể khẳng định rằng bạo loạn đã kết thúc. Báo chí tỏ ý sẽ hoàn thiện và bổ sung các chi tiết trong các kỳ sau, đồng thời tiến hành xin lỗi công khai với dân chúng Đại Tống vì những bất tiện do tin tức giả trước đây đưa tới.

    Đối với nguyên nhân dẫn đến sự yên ổn quá mức của phủ Kinh Triệu và phủ Hà Trung, báo chí bày tỏ mình không biết chuyện, mặc dù người ở trong hai phủ này ít đi một chút, người Nữ Chân cũng không quá bốn vạn người, nhưng trong chuyện này thì đến một chút động tĩnh cũng không có. Báo chí còn xuất bản quyết định của triều đình, lấy Âu Dương rời khỏi Hà Nam làm ranh giới, bất kì người Nữ Chân nào không gia nhập Hán tịch sẽ không bổ sung về sau. Cho dù có được bổ sung hộ tịch thì cũng sẽ trở thành đồ bỏ đi. Điều khoản này là cách để Thái Hư Tử bòn rút tiền lương dễ dàng nhất mà không kéo theo sự chú ý của người khác, hắn muốn khiến cho người của tộc Nữ Chân bắt đầu nội chiến kéo dài và chia rẽ.

    Báo chí còn báo cáo cuộc tranh luận trên triều hội và những điều tra ghi chép được trong dân gian. Kết quả điều tra cho thấy, có 30% số người cho rằng Âu Dương nên chịu trách nhiệm, 30% cho rằng Lý Cương nên chịu trách nhiệm, 30% cho rằng nên là thông phán với tri châu ra công văn khi đó chịu trách nhiệm, chỉ có mười phần trăm là cho rằng không nên phạt mà phải thưởng. (chưa hết, còn nữa, muốn biết mọi chuyện sau đó thế nào, vui lòng đăng nhập, xem số chương được nhiều hơn, cũng được hỗ trợ tích cực hơn. )

    Cửu Công Công hỏi:

    "Bệ hạ suy nghĩ kĩ rồi chứ?"

    Triệu Ngọc ném một chiếc lá xuống ao, nhìn nó rất lâu rồi hỏi:

    "Ngươi nghĩ sao?"

    "Bệ hạ, đây là chuyện quốc gia đại sự, gia gia không giám nhiều lời."

    Cửu Công Công nói:

    "Nếu không có một lời giải thích nào, e là các Ngự Sử sẽ không phục. Người không thích Lý Cương không phải là số ít. Nhưng việc gia gia thấy lạ nhất chính là không ít các quan đại thần vốn ủng hộ chuyện buôn bán, thông thương của Âu đại nhân cũng muốn kéo Âu đại nhân xuống nước."

    "Sức ảnh hưởng của Âu Dương không nằm ở chỗ hắn ta là tri huyện, mà nằm ở chỗ hắn là lãnh đạo của hai thương hội lớn. Còn có ảnh hưởng của đại học Dương Bình và cống hiến của hắn trong việc mở rộng bờ cõi nước ta ở vùng biên giới. Nếu bản thân hắn không làm quan, chuyên tâm quản lý hai thương hội lớn thì vẫn còn có thể bỏ qua. Vì làm quan không thể không suy xét, không thể không hi sinh lợi ích cơ bản của thương hội. Đối với hai thương hội lớn mà nói là chuyện tốt vô cùng. Cho nên hắn làm quan hay không làm quan, chẳng có ảnh hưởng gì lớn."

    Triệu Ngọc nói:

    "Nhưng nếu hắn không làm quan thì trẫm không thể tìm hắn nữa. Người nhìn Ngọc Châu, Tây Hạ, hạm đội Hàng Châu, lại ngó chuyện của Hà Nam thì biết, trẫm không thể tưởng tượng được là hắn lại tài giỏi như vậy. Hắn không chỉ làm việc hợp với ý trẫm, mà còn có thể đem đến cho trẫm niềm vui. Lần đầu tiên tiến đánh Tây Hạ, trẫm chỉ muốn lấy lại hai châu mà thôi, nhưng hắn rất giỏi, cắt luôn một mảnh lớn, để trẫm có thể ung dung mà xây dựng con đường tơ lụa."

    "Vậy, Lý Cương thì sao?"

    "Biên cương đang hồi căng thẳng, Lý Cương hiểu rõ việc chính trị của Đại Tống, biết quân sự, hiểu dân tình, là người trung thành tuyệt đối, trước sau như một."

    Triệu Ngọc nói:

    "Trước mắt quả thực không thể rời bỏ hắn."

    Việc quân cơ có thể nói một câu ngắn gọn, điều cấm vệ quân nào đến chỗ nào, nhưng người ở bên dưới cần phải theo kịp, những việc này toàn bộ đều giao cho Lý Cương sắp xếp. Lý Cương vừa biết nhìn dân lại biết nhìn quan, là một người ngay thẳng, chính trực.
     
    trangem, ducvietvtv and MrazShooters like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)