FULL  FREE  LS Q.Sự Thiên Tống - Hà Tả

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Tống
    Tác Giả: Hà Tả
    Chương 305: Thu xếp thỏa đáng (2)

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Share: Banlong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Hoàng tộc lén đáp ứng buông tha cho binh quyền đã thành người được đề cử. Hoàng tộc yêu cầu binh quyền toàn bộ bị nốc-ao. Trận này đương nhiên khiến cho rất nhiều Vương gia tự cho là có ưu thế huyết thống Triệu gia không phục. Kỳ thật mãi đến hiện đại cũng có rất nhiều người thích nói về huyết thống, như trong rất nhiều thần thoại, tiểu thuyết điện ảnh và truyền hình giả tưởng, huyết thống cao quý là có thể tiêu diệt bảo vật, có thể gánh vác trách nhiệm cứu vớt nhân loại và Trái Đất. Người có huyết thống thấp hèn chỉ có thể hy sinh, bởi vì bọn họ có huyết thống thấp hèn, cho nên bọn họ không thể trở thành diễn viên chính. Hoàng tử nhất định là xứng với công chúa, mọi người cũng vui vẻ nhìn những chuyện như vậy. Cho dù là người có huyết thống thấp hèn cũng vui vẻ, đây chính là nô tính. Chẳng hạn như hoàn châu cách cách kia, thái giám kia chủ tử cao hứng, hắn liền cao hứng theo, người xem cũng mừng thay cho bọn họ, bọn họ càng trung thành người xem càng thích. Bọn họ chịu khổ thay cho chủ tử, khán giả sẽ lau nước mắt đồng tình, người xem lại chẳng rơi một giọt lệ nào lúc bọn họ bị cắt XX. Đây dường như cũng là một loại nô tính. Ừm... Là dường như thế.




    Với Âu Dương mà nói, huyết thống gì đó cũng đều là vô nghĩa. Chu Đạt không phải là đèn đã cạn dầu, hắn dẫn dắt cấm quân Đông Kinh phối hợp với Khai Phong phủ doãn truy nã hơn mười người của thành viên hoàng thất. Vương gia Tống Triều không phải là chư hầu, bọn họ chỉ có gia đinh mà không có binh lính, sao có thể đối kháng với cơ quan quốc gia. Ngay cả dân chúng Đông Kinh cũng biết, Đại Tống đã sắp thay đổi rồi.

    Trải qua sự lựa chọn, một thế tử Vương gia bốn tuổi rốt cuộc được tuyển chọn là Hoàng đế, vào ở trong hoàng cung. Từ Xử Nhân sau khi xin thánh chỉ đại xá thiên hạ. Bởi vì vẫn không có tìm được thi thể của Triệu Ngọc, quốc tang cũng không cách nào cử hành. Trong lòng Âu Dương rất rõ ràng, cho dù cử hành quốc tang, chỉ cần Triệu Ngọc ra ngoài nói một tiếng, mấy lộ binh quyền đều bị nàng thu trở về. Có điều có thể làm thành như vậy, Âu Dương coi như là hài lòng rồi, bây giờ chỉ còn lại có kết thúc.

    Cái gọi là kết thúc chính là người chịu trách nhiệm, Hoàn Nhan Tông Bật là người đứng phía sau màn, này là có thể xác định được, nhưng đồng lõa là ai? Vì sao Hoàng đế lại bị tập kích? Vì sao Bạt Ly có thể nhanh chóng trà trộn đến bên cạnh Hoàng đế? Trải qua sự điều tra của quân Hà Bắc, chuyện này với Quách Dược Sư không thoát được quan hệ.

    Quách Dược Sư trong lòng có dị tâm, sau khi hắn quy hàng không mặc trang phục Tống mà còn mặc trang phục Liêu, đây là thứ nhất. Lúc ấy trưởng quan cao nhất của huyện Phù Dư chính là hắn, cũng chính là hắn kiểm tra thân phận của Bạt Ly, cũng chính là hắn chủ quan khiến không ít người Nữ Chân trà trộn vào Phù Dư. Mà còn hai vạn Thường Thắng quân ở Phù Dư của hắn thực tế chỉ có một vạn, một vạn còn lại có bộ phận ở Quân Cơ xứ, có bộ phận đến nội địa Tống làm ăn, còn có bộ phận nhận thầu các công trình của thương nhân Tống, rõ ràng có hành vi không làm tròn trách nhiệm, hơn nữa còn là không làm tròn trách nhiệm vào lúc Hoàng thượng tới Nữ Chân, không khỏi làm người liên tưởng trong đó tất nhiên phải có quan hệ.

    Vì vậy, ba người Đồng Quán, Quách Dược Sư, Hoàn Nhan Tông Bật bị Đại Lý Tự bắt vào kinh tiến hành điều tra. Lần điều tra này tác động vào trong lòng rất nhiều người, không chỉ có liên quan tới sinh tử và tiền đồ của ba người bọn họ, còn liên quan tới nội vệ bảo vệ Triệu Ngọc, cấm quân Đông Kinh, quân Hà Bắc, thậm chí là tiền đồ của Âu Dương. Triều đình sơ định, dân gian ổn định, quân đội yên ổn, tự nhiên là phải bắt đầu truy cứu trách nhiệm. Cái này là truyền thống đã lưu truyền rất lâu rồi, buồn cười nhất chính là, sự cố vừa xảy ra, trước không điều tra nguyên nhân, miễn chức trước rồi hãy nói sau. Hoặc là có thể nói như vậy, bọn họ sớm biết những người bị miễn chức kia đã phạm phải việc gì.

    Lần này là hội thẩm đường lần thứ n, nội thị Hoàng đế phái ra nghe thăng đường, Hình bộ, Binh bộ, Đại Nội, Đại Lý Tự, Ngự sử đài, Trung Thư tỉnh đều vô cùng coi trọng lần Thẩm Phán này. Mà mấu chốt trong đó nhất chính là lời khai của Hoàn Nhan Tông Bật.

    Tâm tình của Hoàn Nhan Tông Bật rất không tồi, tuy rằng hắn không dám chắc đã có chuyện gì phát sinh, nhưng thấy người Tống bày trận lớn như vậy, hiển nhiên là đã xảy ra đại sự. Có điều ngày đầu tiên ra toà, hắn liền cười không nổi. Bởi vì chủ thẩm là Âu Dương. Hắn từ ánh mắt Âu Dương trông được, hắn với hành vi của mình vô cùng nội loạn. Rồi sau đó nghe lời nói của quan viên trên đại đường mới hiểu được, hành vi của mình không chỉ có làm cho người Nữ Chân chịu tai ương diệt tộc, hơn nữa còn không có tạo ra nội loạn trong Tống. Bết bát nhất là khiến cho chế độ nội Tống thay đổi, này vượt ra khỏi ý định ban đầu của hắn rất nhiều.

    Bởi vậy, Hoàn Nhan Tông Bật liền định kéo Âu Dương xuống nước, hắn một mực chắc chắn là Âu Dương bảo hắn đồng ý vu hãm Quách Dược Sư. Âu Dương cười vung tay lên:

    " Sớm biết người này gian xảo, không nghĩ tới lại vu cáo ngược cho bổn tướng. Người man di, không để cho mở rộng tầm mắt một chút thật cho rằng đời này chỉ có chết mới là đáng sợ nhất. Người đâu đại hình hầu hạ."

    Quan viên bồi thẩm cũng căn bản không tin tưởng lời nói của Hoàn Nhan Tông Bật là thật, Âu Dương muốn giết Triệu Ngọc, khả năng thành công là phi thường lớn. Âu Dương với Quách Dược Sư không thù không oán, tại sao phải mượn Hoàn Nhan Tông Bật tới vu hãm chứ? Hoàn Nhan Tông Bật ngươi tại sao phải nghe lời Âu Dương đây?

    Chủ yếu nhất là Hoàn Nhan Tông Bật không biết, Âu Dương không có lòng tranh quyền gì, điểm này có thể bài trừ một vạn điểm đáng ngờ của hắn.

    Nửa canh giờ, Hoàn Nhan Tông Bật chịu đủ ba đạo đại hình, kéo về Hình đường, các vị bồi thẩm mới vừa dùng xong điểm tâm. Âu Dương sau khi nấc một cái đập kinh đường mộc:

    " Ngươi nhận tội hay không?"

    Ý tứ tất cả mọi người hiểu rõ, ngươi nếu không nói dối nữa, sẽ bị gia hình.

    Hoàn Nhan Tông Bật là hán tử, cũng là người không sợ chết. Nhưng chưa từng có kinh nghiệm bị bức cung, cảm giác sống không bằng chết như vậy khiến hắn trong lòng cũng sợ hãi. Bản thân hắn thông minh, biết mình cho dù chết đứng, căn bản cũng không kéo Âu Dương xuống nước được, cho nên hắn nhận tội rồi.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Tống
    Tác Giả: Hà Tả
    Chương 306: Thu công (1)

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Share: Banlong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Tiếp theo là Quách Dược Sư, cũng không thừa nhận tội của mình. Âu Dương liền hỏi:

    " Vì sao Thường Thắng quân của ngươi mặc Liêu phục? Là không quên Khiết Đan, hay là mưu đồ khởi binh?"



    Quách Dược Sư trả lời:

    " Yêu thích cá nhân mà thôi."

    " Ha ha."

    Một đại thần cười nói:

    " Cấm quân Đại Tống, cá nhân ngươi yêu thích? Nói, vì sao?"

    Quách Dược Sư cười khổ:

    " Thật là yêu thích của cá nhân."

    Mấy người đồng thanh nói:

    " Kéo xuống, đại hình hầu hạ."

    Khai Phong phủ doãn nói:

    " Các vị đại nhân, không bằng dâng lên Long Tỉnh Hàng Châu nhé?"

    " Được, được."

    Mọi người gật đầu.

    ...

    Sau nửa canh giờ, Quách Dược Sư được kéo về lại, hắn kiên quyết phủ nhận bản thân cấu kết Hoàn Nhan Tông Bật mặc dù Âu Dương kiên nhẫn cùng hắn nói: Ngươi nhận là chết, không nhận cũng là chết, tội tình phải làm khổ bản thân như vậy? Quách Dược Sư chính là kiên quyết không nhận tội.

    Vì vậy hắn lại bị kéo xuống dụng hình. Lăn qua lăn lại đến xế chiều, Quách Dược Sư vẫn cứng miệng. Âu Dương đến địa phương dụng hình dạo một vòng, cầm bản cung có dấu tay của Quách Dược Sư trở về. Tiếp theo tuyên Đồng Quán. Về phần Quách Dược Sư, nếu không muốn chọn cách chết thoải mái, chỉ có thể là bị tra tấn mà chết.

    Với Đồng Quán mọi người vẫn tương đối khách khí, ban cho chỗ ngồi. Nhưng Đồng Quán vừa tiến đến đã xưng mình là tội thần. Nói mình tư tâm sử dụng, bao dung chuyện Quách Dược Sư ở bên trong không nên làm. Hắn rất thông minh, hắn biết rõ có không ít người biết rõ Triệu Ngọc bởi vì chuyện Quách Dược Sư mà viết thư mắng hắn. Cho nên dứt khoát nhận tội cho rồi. Đương nhiên, hắn không phải nhận tội mưu nghịch, mà là nhận tội nuông chiều Quách Dược Sư.

    Cùng người thông minh nói chuyện, tất cả mọi người đều vui vẻ. Một vụ án lớn, thời gian một ngày liền xử xong xuôi tất cả. Đại Lý Tự sau khi sửa sang lại, đem gửi bản thảo đi cho báo Hoàng Gia, để báo Hoàng Gia đưa tin quá trình thẩm án.

    ...

    Những ngày tiếp theo vẫn là quốc gia đại sự, chuyển giao quân quyền. Vấn đề này có khó khăn cố định. Nhạc Phi, Hàn Thế Trung là ủng hộ binh quyền giao hoàng đế. Triều đình và tất cả tướng lãnh gặp mặt ở Liêu Cẩm Châu, hồi đàm phán này vô cùng khó khăn. Nhạc Hàn hai người đồng ý ở thời kì phi thường ràng buộc cấm quân, tạm thời nghe điều khiển của giám quốc, nhưng kiên trì thủy chung muốn trả lại quyền cho hoàng gia. So sánh thì, Trương Tuấn và Lưu Kỳ đơn giản hơn nhiều, bọn họ không hỏi qua chính trị, đồng ý triều đình lấy quân đội làm chủ đạo. Cuối cùng sau khi đàm phàm, triều đình loại bỏ chức vụ của Nhạc Phi, Hàn Thế Trung. Điều Hàn Thế Trung đến Đông Kinh đảm nhiệm Thái úy, điều Nhạc Phi đến Quân Cơ xứ, tiếp nhận chức vụ Đồng Quán. Hai người lưu lại ghế trống lãnh đạo để cho Ngô Giới và Lương Hồng Ngọc tiếp nhận chức vụ.

    Đợt đàm phán này kéo dài ba tháng mới kết thúc, có điều cuối cùng là vững vàng quá độ, Âu Dương vô cùng cảm tạ hai tướng quân hiểu lý lẽ. Hàn tướng quân thì lại trả lời, chiều hướng phát triển, nếu bọn họ không đồng ý, rất có thể bị người có dụng ý khác lợi dụng, khơi mào nội chiến.

    Còn Âu Dương và chủ tướng Lương Hồng Ngọc tiếp nhận chức vụ hạm đội Hàng Châu gặp mặt, nhưng lại xấu hổ. Lương Hồng Ngọc sự nghiệp bừng sáng, có công lớn với Đại Tống và hạm đội Hàng Châu. Nhưng cũng bởi vì như vậy, lời hứa trở về làm thê tử cũng là càng ngày càng xa.

    Ở Cẩm Châu, Âu Dương cự tuyệt yêu cầu uyển chuyển thoái thác của nàng, ngược lại bờ biển ước hẹn. Âu Dương rất thẳng thắn:

    " Ngươi vẫn là chuyên tâm làm tướng quân của ngươi đi."

    Lương Hồng Ngọc hỏi:

    " Có ý gì?"

    " Trở về Đông Kinh sau khi xử lý thêm một vài việc vắt, ta sẽ xin nghỉ ở nhà, không quan tâm chuyện triều đình."

    Âu Dương nói:

    " Ta hi vọng có một hồng nhan tri kỷ cùng ta trải qua nửa đời còn lại."

    "..."

    Lương Hồng Ngọc hỏi:

    " Ngươi có nữ nhân khác?"

    "..."

    Âu Dương sau khi trầm tư nói:

    " Đúng vậy."

    " "Là ngươi nói, có được tất có mất."

    Lương Hồng Ngọc nói:

    " Thái thượng hoàng thân phận nữ tử, hơn mười năm sống một mình trong nội cung, mới khiến cho Đại Tống phồn vinh hưng thịnh. Ngươi nếu không tiêu tan hết gia tài, bây giờ chỉ sợ cũng có ngàn vạn thân gia."

    Thi thể Triệu Ngọc không tìm được, phong làm thái thượng hoàng.

    Một ngày vợ chồng trăm ngày ái ân, trăm ngày vợ chồng tứ hải phân ly. Đối với tiểu tình lữ bởi vì các loại nguyên nhân, ở bờ biển kết thúc tình yêu mặt đất và dưới đáy kéo dài bảy năm. Sau khi hai người hữu hảo nắm tay, Âu Dương gật đầu, rồi sau đó một mình rời khỏi.

    Thời gian dài và tương lai vĩnh viễn gì đó, cũng là nguyên nhân khiến cho Âu Dương xuống tay với Triệu Ngọc, lúc Âu Dương xuống tay với Triệu Ngọc cũng là lúc từ bỏ cơ hội hàn gắn lại với Lương Hồng Ngọc, hai người chính thức ly hôn.

    Ngày hôm sau, Âu Dương rời khỏi Cẩm Châu trở về Đông Kinh. Chuyện đều xử lý gần như ổn thỏa cả rồi. Âu Dương đến Đông Kinh liền đưa lên đơn xin nghỉ. Từ Xứ Nhân không biết tính cách Âu Dương, nhìn triều cục, cục diện chính trị, dân gian cơ bản đã ổn định, cho nên liền phê chuẩn cho Âu Dương có lương ngày nghỉ, tương đương chức vị hữu tướng trường kỳ để trống. Chờ có yêu cầu, hoặc là Âu Dương cho rằng có lúc cần thiết, Âu Dương sẽ trở lại trên vị trí này. Ít nhất trong hai mươi năm, lực ảnh hưởng của Âu Dương sẽ không bởi vì hắn rời khỏi mà suy giảm.

    Lúc Âu Dương rời khỏi Đông Kinh, quân Tây Bắc, quân Vĩnh Hưng sau khi đổi tên chính thức trở thành biên quân, đồn trú ở Đông Bắc và Tây Bắc. Quân lộ Hà Bắc thu về đến Hà Bắc, phối hợp tác chiến bốn phương. Đồng thời từ tam quân lộ điều động tướng lãnh và binh sĩ tạo thành quân lộ Tây Bắc mới, quân đường Tây Bắc mới phụ trách quân lộ Tây Bắc trước kia và quân lộ Vĩnh Hưng. Cũng chính là lực lượng tác chiến chủ yếu với Thổ Phiên.

    Bởi vì Nhạc Phi thống lĩnh Quân Cơ xứ, đang nghiên cứu khả năng tác chiến với Thổ Phiên, Đại Tống dường như không thích ứng quá thời kỳ không có chiến tranh.

    ...

    Âu Dương về tới nhà ở Dương Bình, đã qua thời gian gần một năm.

    Bên hồ bơi, Kim nương đang xem báo chí, Triệu Ngọc bơi lội trong hồ. Kim nương thấy Âu Dương, rất thức thời cáo lui rời khỏi.

    Triệu Ngọc nằm ở trên mặt nước nói:

    " Trẫm xem báo chí suy tính, ngươi ngày hôm qua nên đến rồi."

    Trải qua rèn luyện. Nàng rất nhanh nắm giữ được bí quyết bơi lội.

    " Thượng Cốc kẹt xe."

    Âu Dương lấy cái ghế ngồi ở bên bể bơi nói:

    " Ta đã xử lý tốt mọi chuyện. Hoàng đế ngươi có vừa lòng không?"

    Biệt thự này ngoại trừ Kim nương ra, chỉ có bọn Lưu Huệ Lan, Triển Minh, Âu Bình và Trương Tam có thể đi vào. Nô bộc đã cho lui toàn bộ.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Tống
    Tác Giả: Hà Tả
    Chương 306: Thu công (HẾT)

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Share: Banlong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Triệu Ngọc đi lên, sau đó hất đầu tóc nói:

    " Một năm này, ta ít nhất có một trăm cơ hội rời khỏi nơi này, ngươi có biết vì sao ta không rời đi không?"



    " Không biết."

    Âu Dương lắc đầu, không phải là một trăm lần mà là không lần. Triệu Ngọc dù sao đối với thủ đoạn giang hồ của Âu Dương vẫn còn chưa quen thuộc. Bốn ngôi biệt thự phụ cận bên này đã bị Âu Dương mua toàn bộ, ngụ ở bên trong đều là người tử trung với Âu Dương ở Dương Bình. Triệu Ngọc chỉ cần vừa rời khỏi biệt thự, sẽ bị bắt lại. Nhưng nếu không bị phát hiện, Âu Dương tất nhiên cũng sẽ không nói.

    Triệu Ngọc cầm cái ghế ngồi đối diện Âu Dương, chân đặt tại trên người Âu Dương nói:

    " Bởi vì ta muốn hảo hảo ức hiếp ngươi."

    " Không đúng, ngươi phải cùng ta đi về quê một chuyến, ghi tên trở thành vợ cả của ta, rồi sau đó chính là ta ức hiếp ngươi."

    "Hửm, ai nói gả cho ngươi?"

    Triệu Ngọc khinh thường nói:

    " Nghĩ khá lắm."

    Âu Dương cười khổ hỏi:

    " Vậy ngươi cưới được không?"

    "Ừ, nếu như thế thì trẫm có thể suy nghĩ."

    Triệu Ngọc nói:

    " Vậy trẫm liền miễn cưỡng phong ngươi làm diện thủ của trẫm, đêm nay thị tẩm. Nếu biểu hiện tốt, trẫm sẽ có phần thưởng xứng đáng."

    " Cần gì phải đêm nay chứ?"

    Âu Dương bắt lấy chân Triệu Ngọc hỏi:

    " Không bằng phỏng vấn bây giờ, xem ta có đủ tư cách hay không."

    " Đi đi coi như ngươi đủ tư cách."

    Triệu Ngọc hỏi:

    " Ta lại muốn hỏi ngươi một chút, Đại Tống lúc này bị lăn qua lăn lại như vậy sẽ biến thành cái dạng gì?"

    " Nói thật với ngươi, vốn dựa theo quy tắc, Đại Tống lúc sau sẽ bị Kim diệt một nửa. Ít nhất bây giờ chúng ta không có bị diệt không nói, còn mở rộng ranh giới."

    Âu Dương nói:

    " Tương lai như thế nào, để cho người tương lai quan tâm đi."

    " Dựa theo quy tắc?"

    Triệu Ngọc hỏi:

    " Làm sao ngươi biết?"

    " Muốn biết?"

    Âu Dương hỏi.

    " Ừ"

    Triệu Ngọc gật đầu:

    " Muốn biết."

    " Ngươi buổi tối hầu hạ ta thư thái, ta sẽ nói cho ngươi biết."

    ...

    Vốn đời này có nhân tài xuất hiện, bởi vì công lao tiến sĩ tạp khoa của Trần Quy với sự ủng hộ của chính trị, Đại Tống bắt đầu coi trọng tạp khoa. Tay nghề của nhân dân cũng được sửa sang lại thành sách, tiến hành dạy học quy phạm. Ở đại học Dương Bình còn thành lập bộ nghiên cứu khoa học, Trần Quy chính là lão đại của cái này. Hắn lập chí nghiên cứu tạp khoa, đem sự hữu ích, thiết thực của tạp khoa đến với đời sống của mọi người.

    Tư bản được mở rộng, sự đầu tư của các nhà tư bản tràn ngập khắp các loại lĩnh vực. Âu Dương sau khi rời đi, tư bản bắt đầu xuất hiện cạnh tranh, hiện tượng lũng đoạn bị phá vỡ. Tuy rằng dẫn đến sự khủng hoảng kinh tế lần thứ ba của Đại Tống, nhưng lại nâng cao được năng lực sinh tồn của giai cấp tiểu tư sản.

    Pháp luật vững vàng, tuy rằng còn chưa đưa ra được hiến pháp, nhưng pháp luật về triều nghị đã được đưa ra, với quyền lợi của hoàng quyền và giám quốc tương đối quy định rõ ràng. Tác dụng phụ là nhu cầu thầy kiện gia tăng.

    Sĩ tộc xói mòn, bởi vì sĩ tộc lúc trước đều chọn lựa chế độ lao động nông dân đánh thuê, phương pháp quản lý truyền thống tiền lời ít, thấy hiệu quả chậm. Vì vậy bọn sĩ tộc liền dựng lên công ty quản lý nông nghiệp. Từ việc thống nhất công ty với đất đai tiến hành quản lý và trồng trọt. Tiền tệ quốc gia từ từ thay thế tài sản cố định trở thành tiêu chuẩn cân nhắc thân phận.

    Phổ cập biết chữ vỡ lòng, tố chất của dân Tống cũng được nâng cao. Cũng kéo đến việc nghề cần có bằng cấp. Muốn tham chính thì tham gia khoa cử. Muốn làm thương nghiệp, phải đi học đại học. Đồng thời đạo đức Nho gia cũng không bị vứt bỏ, các tư tưởng kính già yêu trẻ vẫn được ràng buộc hành vi và chế độ trong cuộc sống hằng ngày của người dân như cũ, cũng là tiêu chuẩn để chế định luật pháp tham khảo. Cho nên cũng không xuất hiện xã hội đương đại, vì bảo vệ quyền lợi của tội phạm mà tạo ra luật pháp hoang đường làm cho dân thường bị tổn hại.

    Quốc phòng được đẩy mạnh, căn cứ vào đạo lý binh không đánh thì nguy hại cho tinh thần, mấy năm một lần, Đại Tống sẽ tiến hành chiến tranh xâm lược quy mô nhất định với bên ngoài. Lúc cấm quân trở thành bá chủ lục địa, hạm đội Hàng Châu đã trở thành vương giả trên biển, thực lực quân sự với chế độ quân sự của Đại Tống khiến tất cả các quốc gia trên Trái Đất đều sợ hãi.

    Nhiều năm như vậy, Âu Dương kỳ thật vẫn giữ một chuyện, đó chính là thành công chuyển biến sức sản xuất cường đại của Tống Triều thành thực lực tổng hợp của Tống Triều.

    ...

    " Ngươi là nha dịch đến từ một ngàn năm sau?"

    Triệu Ngọc hỏi.

    "Ừ... Chính xác là tiểu đầu mục trong nha dịch."

    Âu Dương trả lời.

    " Một ngàn năm sau?"

    " Hẳn là như vậy."

    Âu Dương bấm đầu ngón tay nói.

    " Ngươi cho rằng phu nhân nhà ngươi là đứa ngu ngốc à?"

    " Được rồi, thật ra là ta đêm nằm mộng mỹ nữ Vu sơn, sau khi mây mưa thì nàng nói cho ta biết, Tống sắp bị Kim diệt vong."

    " Hừ không bức ngươi còn lâu mới nói thật. Giống như ngươi nói, suy nghĩ trong tưởng tượng cũng không cho phép, buổi tối phạt ngươi đóng lương thực gấp đôi."

    " Phu nhân, ngươi mang bầu, chúng ta phải khắc chế, phải nhẫn nại."

    " Chúng ta đầu tiên nói trước, ngươi nếu dám xằng bậy ở bên ngoài, đừng trách ta không khách khí."

    " Dạ, bệ hạ. Chúng ta vẫn nên dùng bữa trước đi."

    Âu Dương nói:

    " Hôm nay là gà mái...."

    " Nôn..."

    Triệu Ngọc phun ra một ngụm nước chua nói:

    " Ta đã ăn gà mái bốn tháng rồi."

    " Vì đời sau."

    " Vài ngày trước Lương Hồng Ngọc tới Đông Kinh, có tới tìm ngươi hay không?"

    " Tuyệt đối không có."

    "Ừ, dùng bữa đi."

    " Báo"

    Trương Tam quấy rầy hai người:

    " Đại nhân, Chu Hi ngươi muốn tìm đã tìm được."

    "Bịa cái lý do, đem cửu tộc nhà hắn đưa ra biển."

    "Dạ"

    Trương Tam rời đi.

    Triệu Ngọc buồn bực hỏi:

    " Ngươi vì sao lại có thù hận như vậy với một người chưa từng gặp mặt?"

    Âu Dương hỏi ngược lại:

    " Ta nói ra ngươi sẽ tin sao?"

    " Sẽ không"

    " Vậy chẳng phải là không cần phải bàn đến nữa sao."

    Trung Quốc có thể phát triển trở thành ra sao? Cũng không ai biết. Nhưng ít nhất có thể miễn trừ hai lần bị ngoại tộc xâm lược tiêu diệt. Âu Dương cũng không biết bởi vì hiệu ứng bươm bướm, thế giới sẽ biến thành như thế nào. Nhưng chuyện nên làm đều đã làm. Cho dù tương lai dân tộc Trung Hoa không cách nào đứng vững vàng trên đỉnh của thế giới, đó cũng là do sai lầm của người đời sau.

    (Hiệu ứng bươm bướm: (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.Hiểu đơn giản là chỉ một thay đổi nhỏ (như con bướm vỗ cánh) có thể dẫn đến những sự biến đổi lớn lao.)

    HẾT TRỌN BỘ!
     
    trangem and lethanhtrung2000 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)