FULL  FREE  LS Q.Sự Thiên Tống - Hà Tả

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thiên Tống
    Tác Giả: Hà Tả
    Chương 290: Quái lạ (2)

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Share: Banlong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Trần Đông là người duy nhất trước mắt cực kỳ có sức ủng hộ Triệu Ngọc, Triệu Ngọc đương nhiên không muốn nhìn thấy hắn bị miễn quan khó xử như vậy, nhưng bây giờ chuyện càng khó xử hơn, không bỏ cũ thay mới liền đại biểu bản thân nói không giữ lời.

    Cuối cùng chuyện bị vỡ lở ra, mấy ngày sau Triệu Ngọc chỉ có thể là bãi miễn chức vụ thanh nghị đại phu của Trần Đông.




    Tân nhiệm thanh nghị đại phu ở trong triều hội đầu tiên hắn tham gia liệt kê từng cống hiến của Âu Dương, rồi sau đó cũng nói rõ tính chính xác và tính chính nghĩa hành động của Vĩnh Hưng quân lộ. Bọn họ đều là người có học thức, biết rõ dân tộc du mục mang đến cho Trung Nguyên trước nay chỉ có tai họa, chưa từng có hạnh phúc. Cho nên tân nhiệm thanh nghị đại phu hoàn toàn tán thành và đồng tình với cách làm của Âu Dương, hơn nữa tỏ vẻ, sự thật không có bởi vì điều động Vĩnh Hưng quân lộ, mà gia tăng phiền toái chiến tranh với Liêu. Cho nên thanh nghị đại phu yêu cầu phán Âu Dương tội thiếu sót trọng đại, bãi quan từ bỏ, hoặc là mở triều nghị.

    Hai mươi mấy thần tử đứng ra phụ họa, xin Triệu Ngọc coi trọng ý kiến của thanh nghị.

    " Các ngươi đây là bức vua thoái vị."

    Triệu Ngọc lạnh nhạt nói:

    " Trẫm mở triều nghị không phải là để các ngươi bức vua thoái vị, mà là để uốn nắn chuyện trẫm có thể có thể làm không chính xác."

    " Bẩm bệ hạ, thần không dám bức vua thoái vị. Nhưng bệ hạ cũng nói mở triều nghị là vì để bệ hạ không làm chuyện sai, không làm chuyện một số hôn quân từng làm. Âu đại nhân chính là rường cột của Đại Tống, chiến công hiển hách. Hắn vì Đại Tống kiến công lập nghiệp, nhưng mà không cầu hồi báo. Chỉ nói chuyện này, Âu đại nhân quả thật có hành động không đúng, nhưng một tấm lòng hết sức chân thành là có thể thấy được. Bệ hạ nếu theo như Trần Đông nói, định Âu đại nhân là loạn thần tặc tử còn giết hại, chỉ sợ người trong thiên hạ cũng không phục."

    Gián nghị đại phu trả lời.

    " Thiên hạ này là thiên hạ Triệu gia ta, không phải là của các ngươi."

    Triệu Ngọc nói:

    " Âu Dương có tội gì, trẫm nói chính là tội. Còn nữa, chuyện này là chuyện của Hình Bộ, Đại Lý Tự, cũng không phải là liên quan đến quốc gia đại sự, dựa theo quy củ, không có cần thiết bỏ phiếu."

    Triệu Ngọc không hề muốn giết Âu Dương, nhưng người khác cũng không biết. Mọi người thấy hoàng đế thái độ này, cũng cảm giác Âu Dương rất nguy hiểm. Có điều Triệu Ngọc cũng không thể nói rõ.

    Trầm mặc hồi lâu, một quan viên gan lớn nói:

    " Thái Tổ nói, thiên hạ và sĩ đại phu cùng trị."

    " Đủ rồi, bãi triều."

    Triều hội qua loa kết thúc, nếu như là như vậy cũng coi như xong, dù sao Triệu Ngọc uy vọng rất cao, cuối cùng chính là nàng nói xong là xong. Nhưng buổi tối hôm đó lại xảy ra một đại sự chấn động cả vua và dân. Tân nhiệm thanh nghị đại phu bị người đâm chết đầu đường. Triệu Ngọc nhận được tin tức kinh hãi, lập tức ra lệnh cho Khai Phong phủ suốt đêm truy nã hung thủ, giằng co một đêm, bắt hơn ba mươi người hiềm nghi, nhưng đều không thể xác định ai là hung thủ.

    Thượng triều lần tiếp theo, Triệu Ngọc đã rõ ràng cảm giác được bầu không khí không đúng, có hơn mười thần tử ủng hộ ý kiến của thanh nghị đại phu cáo ốm không vào triều. Mà người thượng triều, tất cả đều không nói lời nào. Mặc dù không có người lại vì Âu Dương tranh biện, nhưng Triệu Ngọc cảm giác vô cùng bất an. Triệu Ngọc rốt cuộc mở miệng trước hỏi:

    " Án của thanh nghị đại phu ra sao rồi?"

    Khai Phong phủ doãn trả lời:

    " Bắt hơn ba mươi người, cơ bản không thể nào là hung thủ."

    " Ngươi bất tài à?"

    Triệu Ngọc nói:

    " Lý Cương ngươi có ý kiến gì không?"

    Lý Cương ra vẻ một hồi lâu nói:

    " Bệ hạ, ngoài đường nghe đồn gần chỗ chết của thanh nghị đại phu, nhìn thấy hai ba tên nội vệ."

    "... Lời này của ngươi là có ý gì là có ý gì?"

    Triệu Ngọc quát hỏi:

    " Chẳng lẽ là nói trẫm phái người ám sát thanh nghị đại phu?"

    Lý Cương vội nói:

    " Bệ hạ, chỉ là lời đồn trên phố mà thôi."

    "..."

    Triệu Ngọc im lặng, tuy rằng Lý Cương luôn miệng nói là lời đồn trên phố, nhưng nhìn điệu bộ thượng triều này, mọi người tương đối nguyện ý tin tưởng là mình làm. Tiểu nhân đều bị loại bỏ gần hết, Triệu Ngọc thế mới biết. Triều đình không thể toàn bộ đều là lương thần, tiểu nhân cũng nhất định phải có. Đáng tiếc ba kẻ tiểu nhân đều đã bị Âu Dương giết chết, có điều cũng bởi vì Âu Dương giết chết ba kẻ tiểu nhân này, bọn triều thần mới càng tỏ vẻ quan tâm với sinh tử của Âu Dương. Triệu Ngọc trầm mặc bao lâu, phía dưới liền trầm mặc bấy lâu, Triệu Ngọc sau khi nhìn thật lâu, bất đắc dĩ nói:

    " Nửa tháng sau bỏ phiếu, định tội của Âu Dương."

    Chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch trong sạch của mình.

    " Bệ hạ anh minh."

    Quần thần đồng thanh nói.

    ...

    Bãi triều về cung, Triệu Ngọc bảo cung nữ rời khỏi, rồi sau đó vô cùng tức giận đập bể mấy thứ đồ sứ để giải phóng phẫn nộ, nói:

    " Bọn hắn phản rồi."

    " Bệ hạ, nếu ngươi tỉnh táo nhìn lại, dường như thái độ quần thần có thể có nguyên nhân."

    Triệu Ngọc nói:

    " Trẫm rất tỉnh táo, ngươi nói đi."

    " Kỳ thật chuyện này đều quay chung quanh một thanh nghị. Thanh nghị bây giờ bị mọi người gọi là tiểu triều đình,rất nhiều quan viên trong thời này nhất định đi đâu cũng đều bày tỏ cách nghĩ của mình đối vs chuyện này. Cho dù ngươi nói đúng hay nói sai, chỉ cần ngươi có thể nói ra 1 đạo lý, thì có thể ở thanh nghị biện ngôn.

    " Chuyện này trẫm biết."

    " Nhưng bệ hạ không biết quy tắc của thanh nghị đại phu. Dựa theo quy tắc, thanh nghị đại phu, thương nghị đại phu không thể bày tỏ ý kiến của mình. Nói ví dụ như Trần Đông, hắn muốn ở trên triều đình dâng tấu chương chỉ có thể là ý kiến chủ yếu của thanh nghị, mà không thể là ý kiến của chính bản thân hắn. Tô Thiên cũng phải bày tỏ ý kiến chủ yếu của hiệp hội thương nghiệp, cũng không phải là ý kiến của cá nhân hắn. Mà còn Trần Đông hiển nhiên không tuân theo quy tắc, không quan tâm đến kết luận của giới thanh nghị thái học viện, lấy cái nhìn cá nhân của mình mà nêu ý kiến, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến quần thần phẫn nộ."

    Cửu công công nói:

    " Bọn họ mặc kệ Trần Đông là ý kiến gì, đều tập thể phản đối ý kiến cá nhân của Trần Đông. Cho nên Trần Đông mới là nguyên nhân làm cho bọn họ tức giận."

    " Trần Đông?"

    Triệu Ngọc ngẫm lại nói:

    " Nhưng hắn là một thần tử trung thành và thẳng thắn."

    " Bệ hạ, Trần Đông là thanh nghị đại phu, cho dù hắn có phải là trung trực hay không, nhưng cử chỉ này của hắn chính là chọc cho nhiều người tức giận. Bệ hạ cũng biết, thanh nghị không chỉ có đại biểu cho Thái Học sinh, hơn nữa còn đại biểu cho rất nhiều ý kiến của quan viên."
     
    MrazShooters thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thiên Tống
    Tác Giả: Hà Tả
    Chương 290: Quái lạ (3)

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Share: Banlong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Cửu công công nói:

    " Trần Đông xác thực là muốn giúp bệ hạ, nhưng ngược lại là làm trở ngại thì đúng hơn. Đương nhiên cái chết của thanh nghị đại phu tân nhậm, là một loại bất mãn của quần thần với bệ hạ. Nếu không phải là bệ hạ có đủ uy tín, sợ rằng đương trường đã có vài đại thần yêu cầu bệ hạ giao ra mấy nội vệ xuất hiện ở phụ cận."



    Triệu Ngọc cau mày hỏi:

    " Nghe ý này của ngươi cũng tin tưởng có nội vệ xuất hiện ở phụ cận kia?"

    " Bệ hạ, trong kinh nội vệ có mấy nghìn người, xuất hiện ở kia có gì kỳ quái sao?"

    Cửu công công nói:

    " Có điều chuyện như vậy, nói không rõ thì chính là nói không rõ. Bệ hạ cho dù bây giờ bắt được hung thủ, bệ hạ cũng không thể giao ra, nếu không mọi người sẽ cho rằng bệ hạ là đang giấu đầu hở đuôi."

    Triệu Ngọc ngẫm lại hỏi:

    " Ngươi cảm giác chuyện này là do ai làm? Âu Dương sao?"

    "Hồi bẩm bệ hạ, điều đó cơ bản là không có khả năng. Âu đại nhân đang ở trong lao bị giám sát rất nghiêm ngặt, hơn nữa còn có nội vệ tuần tra xung quanh. Mấy ngày này cũng chỉ thấy có mỗi mình đến gặp, căn bản là không có nói vài lời gì cả."

    Cửu công công cười khổ:

    " Thật ra có rất nhiều khả năng, có thể chính là kẻ thù của thanh nghị đại phu, cũng có thể là trả thù lầm người, ai biết được."

    Triệu Ngọc gật đầu:

    " Hoàng đế ám sát đại thần, đây chính là hôn quân. Điều tiếng này trẫm không muốn gánh trên lưng. Ngươi đi mang Âu Dương đến đây."

    ...

    Triệu Ngọc nhìn Âu Dương một thân tù phục, không khỏi thở dài hỏi:

    " Ngươi có khỏe không?"

    " Tốt lắm."

    Âu Dương trả lời.

    Một hỏi một đáp như vậy, Triệu Ngọc cảm giác được bầu không khí khó xử, Âu Dương ngữ khí rất lãnh đạm, so với hắn trước kia căn bản là như hai người khác nhau. Triệu Ngọc ngẫm lại, đã đem Âu Dương nhốt vào Thiên Lao hơn hai tháng. Triệu Ngọc hỏi:

    " Ngươi trẫm sao."

    " Không có."

    Nói chuyện với nhau như vậy căn bản là không cách nào tiếp tục được, Cửu công công khụ một tiếng nói:

    " Âu đại nhân, Hoàng thượng cũng không có tính toán làm khó ngươi, nhưng ngươi cũng biết làm ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ phải có một tiếng công đạo."

    "..."

    Âu Dương nói:

    " Chỉ sợ Hoàng thượng lúc trước không phải là nghĩ như vậy đi? Thảo dân đã hi vọng Hoàng thượng sớm chấm dứt án này, muốn giết muốn thả cứ sớm quyết định đi."

    Âu Dương nói là lời nói thật, Triệu Ngọc trước kia xác thực là nghĩ như vậy. Mặc dù không đến mức giết Âu Dương, nhưng lại hi vọng cài lên hành vi của Âu Dương vài cái tội danh. Triệu Ngọc nói:

    " Trẫm đã quyết định, triều nghị nửa tháng sau sẽ định tội danh của ngươi."

    " Tạ ơn bệ hạ."

    ...

    Bởi vì sự kiện thanh nghị đại phu bị giết, trước mắt triều đình với dư luận dân gian cơ hồ là nghiêng về một phía ủng hộ Âu Dương vô tội. Có điều các đại thần triều đình cũng hiểu rõ cũng hiểu rõ, vô tội là không thể nào, dù sao tội danh vẫn còn đó. Rất nhanh đã đến ngày bỏ phiếu, bầu không khí trong triều hơi có chút nghiêm túc.

    Trần Đông được Triệu Ngọc thăng làm quan hàn lâm biên tu ngũ phẩm, làm một người phát ngôn, liệt kê từng chuyện của Âu Dương. Trần Đông cũng sửa lại ý tứ, không hề nói Âu Dương là loạn thần tặc tử, mà là nói Âu Dương là một gian thần thành công vĩ đại. Vì công lao với danh tiếng của bản thân nhiều lần không tuân theo quy củ, cô phụ tín nhiệm của hoàng thượng, làm ra một số chuyện không nên làm. Cho nên hắn hi vọng tịch thu thân gia của Âu Dương, cách chức hắn làm thứ dân, lưu vong biên cương, vĩnh viễn không dùng lại.

    Thanh nghị đại phu tân nhậm lại cho rằng, chuyện của Âu Dương quả thật có sai, nhưng điểm xuất phát cũng không phải là tư lợi vì mình, hơn nữa chuyện này với trung nguyên có công lớn, cho nên ý kiến của bọn họ là có thể chỉ bãi miễn chức quan của Âu Dương.

    Tông Trạch thì tỏ vẻ lỗi của Âu Dương tương đối nghiêm trọng, nhưng không có bất cứ dấu vết gì về việc theo bọn phản nghịch hoặc là tạo phản, nhưng không trừng trị thì không thể cảnh cáo những người khác, cái nhìn của hắn là lưu đày Âu Dương đến biên cương.

    Triệu Ngọc ở phía trên nghe mà giật mình hoảng hốt, nàng phát hiện ra tất cả mọi người đều có chung một quan điểm là đều đồng ý bãi miễn chức quan và công danh của Âu Dương. Tuy rằng lúc trước đã cách chức quan nhưng vẫn còn đăng kí ở Lại bộ, công danh cũng có. Cách chức làm thứ dân, chính là xóa sạch mọi thứ, hơn nữa không thể sai bảo như quan viên triều đình. Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy Âu Dương không cần phải làm quan thì tốt hơn.

    Triệu Ngọc nhớ tới ngành vận tải, nếu lúc ấy không phải là Âu Dương đề nghị xử lý, sợ rằng hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ tới đây Triệu Ngọc lên tiếng nói:

    " Trẫm cũng có đề nghị, Âu Dương này có chút coi trời bằng vung, nhưng thanh nghị đại phu nói cũng chẳng sai, Âu Dương cũng không phải là tư lợi vì mình. Tông đại nhân cũng đúng, sai lầm của Âu Dương xác thực là có hơi lớn. Nhưng... Từ khi Tống khai quốc đến nay, chưa bao giờ bãi miễn trạng nguyên, trẫm cảm giác như vậy cũng không hợp lắm. Cho nên đề nghị không bãi miễn chức quan của Âu Dương, tùy thời có thể dùng lại."

    Đề nghị này khiến tất cả ngẩn người, hoàng đế này nói như vậy khác gì bảo trở mặt liền trở mặt. Lập tức có đại thần nói, Âu Dương có sai cần phải phạt. Hi vọng Hoàng đế có thể nhẫn tâm trừng trị.

    Bầu không khí trở nên rất quái dị, lúc trước Triệu Ngọc chụp mũ cho Âu Dương, mọi người đều phản đối. Bây giờ Triệu Ngọc đột nhiên muốn phóng thích Âu Dương, mọi người cũng phản đối. Triệu Ngọc xem mà hiểu ra, triều thần lúc này thật sự là bao hàm toàn diện. Triệu Ngọc nghĩ đúng rồi, các đại thần có quan hệ tương đối khá với Tô Thiên, thậm chí có lợi ích trực tiếp đều bảo vệ Âu Dương, nhưng thế lực dù sao cũng quá nhỏ, chỉ có thể là lợi dụng một tập đoàn khác giúp. Nhưng ý kiến của tập đoàn kia là bọn họ đồng ý bảo vệ Âu Dương, Âu Dương không thể làm quan tiếp nữa, điểm này hai tập đoàn đã có chung nhận thức. các thần tử không liên quan quá nhiều về lợi ích như Lý Cương, cũng không tán thành để Âu Dương tiếp tục làm quan. Cho nên các thần tử không ai đồng ý để Âu Dương tiếp tục đảm nhiệm làm quan viên triều đình.

    Không có ai hi vọng Âu Dương chết, nhưng cũng không có ai hi vọng Âu Dương tiếp tục làm quan. Điều này làm cho Triệu Ngọc rùng mình. Nàng luôn cảm giác việc này có một âm mưu. Việc giá ngành vận tải tăng không chỉ là một sự kiện. Mà là một sự kiện có dự mưu để thao túng và tạo quan hệ với triều đình. Âu Dương hiển nhiên là một khối đá buộc chân ngăn cản bọn họ tiến lên.

    Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nói:

    " Trẫm quyết định, hành vi của Âu Dương quả thật có lợi lớn cho Tống, phạt bổng nửa năm là được."

    " Bệ hạ nghĩ lại."

    Lý Cương và một nửa triều thần cùng đi ra ngoài:

    " Có lỗi mà không phạt, nuông chiều dung túng, thật không thỏa đáng."

    " Bệ hạ nếu là bỏ phiếu định tội, các thần tử sẽ giúp bệ hạ phân ưu."

    Một đại thần tam phẩm cúi đầu nói.

    " Vua không nói đùa."

    Có đại thần nhắc nhở Triệu Ngọc, ngươi phải theo như quy củ.
     
    MrazShooters thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thiên Tống
    Tác Giả: Hà Tả
    Chương 291: Thiên đường và địa ngục (1)

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Share: Banlong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Trong này có đám người lợi ích, cũng có người trung trực, nhưng không hề có tiểu nhân gió chiều nào che chiều ấy gì kia. Nếu Lý Bang Ngạn có ở đây, nhất định sẽ nhìn sắc mặt Triệu Ngọc, rồi sau đó ra ngoài bác bỏ mọi người. Thật ra thì mỗi một đoàn thể nhân số cũng không nhiều, nhưng lợi ích của mọi người trong lần này lại ăn khớp thần kỳ, căn cứ suy nghĩ luật không trách đám đông, mọi người cùng nhau góp lời, hi vọng Triệu Ngọc tiếp tục bỏ phiếu nữa. Bọn họ không ngờ, bởi như vậy, ngược lại khiến Triệu Ngọc nổi lên lòng bảo vệ Âu Dương. Triệu Ngọc phất tay nói:



    " Trẫm thân thể không khỏe, tạm thời bãi triều. Chuyện của Âu Dương, ba ngày sau lại bỏ phiếu."

    Quần thần sững sờ, Cửu công công lập tức hô:

    " Bãi triều."

    Hoàng đế có được tài nguyên nhân lực và vật lực lớn nhất cả nước, rất nhanh, chuyện đã được điều tra khái quát. Nói đại thần trong triều đình có lời đồn đãi như vậy, nói có người đưa ra ưu đãi, không được để Âu Dương tiếp tục đảm nhiệm quan viên. Nội vệ còn nghe ngóng được, ông chủ phía sau màn này chuẩn bị rất nhiều tiền cùng ngành nghề vận chuyển có liên hệ nhất định. Tổng hợp lại các loại tin tức có thể có thể cho ra một tin tức tương đối phức tạp. Có một tập đoàn, có thể là một người, cũng có thể là nhiều người tạo thành, thao túng hoặc là tham dự tăng giá thị trường vận chuyển lần này. Mà lần tăng giá này chỉ là mở màn, là công cụ dò xét nước sâu mà thôi. Còn Âu Dương thì trở thành chướng ngại con đường kiếm tiền của bọn họ, để đạt được mục đích không thể cho ai biết tập đoàn này lôi kéo bè đảng bên phía Tô Thiên, điều kiện là bảo vệ an toàn tánh mạng Âu Dương, trao đổi điều kiện là, Tô Thiên ủng hộ Âu Dương không đảm nhiệm quan viên triều đình nữa.

    Triệu Ngọc hỏi:

    " Là ai?"

    " Phía sau màn là ai vẫn chưa biết, nhưng trước đài quan viên đều lấy hữu tướng Ngô Mẫn làm chủ."

    Nội vệ nói:

    " Còn có Hộ bộ thị lang, thị lang dưới thư môn mười ba đại thần ngũ phẩm trở lên."

    Triệu Ngọc hỏi:

    " Bọn họ không có quan hệ gì với Tô Thiên?"

    " Chắc hẳn không có quan hệ."

    Nội vệ nói:

    " Theo chúng ta suy đoán, có thể phía sau màn là nhân vật thương nhân, cũng bởi vì Âu Dương ngăn cản tài lộ, mới muốn mượn tay bệ hạ loại trừ Âu Dương. Bệ hạ, người xem có muốn gọi Ngô Mẫn đến hỏi hay không?"

    " Không cần, gần đây đã có rất nhiều phiền toái. Còn nữa hắn cũng chẳng làm ra chuyện gì quá đáng lắm, cũng chưa chắc sẽ biết rất nhiều chuyện."

    Triệu Ngọc nói:

    " Mang Âu Dương đến đây."

    ...

    Âu Dương nghe xong những chuyện này gật đầu, hắn là biết rõ những người này tồn tại. Những người này là một đoàn thể nhỏ con cháu của các thành viên hiệp hội thương nghiệp, bởi vì con cháu thương nhân có rất nhiều người học tập ở đại học Dương Bình, cho nên giữa bọn họ có sự quen biết nhau cũng không kỳ quái, bọn họ qua lại với nhau bởi vì yêu thích tụ tập cùng nhau. Đám phú nhị đại này có rất nhiều tiền, mà trong số đó lại rất ít kẻ là ăn chơi trác táng, ngược lại phần lớn là người kiên quyết tiến thủ. Những người này so với Âu Dương tưởng tượng càng có thủ đoạn hơn, hơn nữa bọn họ không nằm trong khống chế của hiệp hội thương nghiệp, Âu Dương ngoại trừ biết rõ bọn họ với chính trị có yêu cầu nhất định, ngoài ra cũng không hiểu rõ lắm.

    Âu Dương nói:

    " Bệ hạ, theo ta được biết, những người này cũng không tạo được thành tựu gì."

    " Trẫm biết rõ, trẫm chẳng qua là kỳ quái, làm sao ngươi lại bị người ghét như vậy?"

    Triệu Ngọc nhướng lông mày hỏi:

    " Ngươi không phải tự xưng mình là nam tính được hoan nghênh nhất Đại Tống sao?"

    Âu Dương giải thích nói:

    " Bọn họ cũng không phải chán ghét ta, mà là uy tín của ta trong giới thương nghiệp quá cao, bọn họ không dám xung đột chính diện cùng ta. Bệ hạ, những người này là không đủ gây sợ, không cần lo lắng. Chi bằng đem ta lưu đày, bọn họ cũng không dậy nổi bao nhiêu phong ba."

    " Không đủ gây sợ?"

    Triệu Ngọc nói:

    " Thanh nghị đại phu có thể là bọn hắn giết không?"

    Âu Dương rất chắc chắn trả lời:

    " Không phải là bọn họ, bệ hạ nhất định là tình báo có sai."

    " Vậy ngươi nói cho ta biết, đầu não của bọn họ là ai?"

    " Ta không nói, bệ hạ cũng có thể tra được. Đầu não của bọn họ là Châu Bình —— con gái của Châu An đại chưởng quỹ hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Cũng là lão bà của Âu Bình, quản gia trước đây của ta. Lần này tăng giá vận chuyển, rất có thể là nàng một tay bày ra. Quả thực khiến nàng kiếm được một khoản tiền lớn."

    Âu Dương nói:

    " Bệ hạ còn nhớ phố Thiên Khuyết Đông Kinh chứ? Cũng là bọn họ mua cả một con đường, rồi sau đó xây nhà bán sang tay, bọn họ là những con người càng ưa thích những đầu tư thu hồi vốn nhanh như thế này, chứ không phải thành thật làm ăn buôn bán như bậc cha chú của mình. Nhưng những việc bọn họ làm, tôn chỉ đều tương hòa với luật pháp Tống. Cho nên bệ hạ nói bọn họ giết thanh nghị đại phu, ta cho rằng vẫn còn phải thương thảo."

    " Không phải bọn họ làm? Triệu Ngọc hỏi:

    " Vậy ngươi cho rằng là ai làm?"

    Âu Dương lắc đầu:

    " Cái này ta không rõ lắm, ta vẫn luôn ở trong đại lao, đối với tin tức bên ngoài không rõ lắm, rất nhiều chuyện không biết. Có điều bệ hạ không cần lo lắng, chỉ cần Tô Thiên và Châu An khống chế được tiền trang, thương nghiệp phong ba lớn hơn nữa, cũng có thể dễ dàng giải quyết."

    " Lý Bang Ngạn bị ngươi giết rồi, nhưng vị trí khiếm khuyết lâu nay, trẫm dự định để ngươi tiếp nhận chức vụ này như thế nào?"

    "..."

    Lúc này là Âu Dương không rõ:

    " Bệ hạ, thảo dân nghe không rõ."

    Bây giờ không chỉ có không trị tội, ngược lại còn muốn thăng mình làm hữu tướng nhất phẩm. Mặc dù thiên hạ to lớn không thiếu chuyện kỳ lạ, nhưng chênh lệch với nhau cũng quá lớn rồi?

    Triệu Ngọc nói:

    " Có người muốn gây sóng gió."

    " Ừm... Nếu không có người muốn gây sóng gió, không biết thảo dân là kết cục gì rồi?"

    Âu Dương hỏi.

    " Hửm? Lời này của ngươi là có ý gì?"

    Triệu Ngọc hỏi ngược lại.

    Âu Dương không đáp hỏi lại:

    " Bệ hạ, chuyện xấu trước kia thảo dân cũng làm, nhưng lần này bệ hạ không tha, thậm chí ngay cả đan thư thiết khoán đều không để ý, còn muốn đem thảo dân trị tội. Có phải là bởi vì cuộc chiến với Liêu đã chấm dứt, cuộc chiến với Nữ Chân cũng gần đến hồi kết thúc hay không. Bệ hạ cảm thấy thảo dân tương lai đã không còn tác dụng gì lớn, cho nên dùng luật pháp quy củ muốn giảng giải hay sao? Hoặc là bệ hạ cho rằng, lực ảnh hưởng của thảo dân quá lớn, lớn đến có thể ảnh hưởng hào quang thánh hoàng nhân đế của bệ hạ?"

    "..."
     
    MrazShooters thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thiên Tống
    Tác Giả: Hà Tả
    Chương 291: Thiên đường và địa ngục (2)

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Share: Banlong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Buổi nói chuyện này mặc dù vô lễ, nhưng là lại có lý. Triệu Ngọc trầm mặc một hồi lâu mới nói:

    " Với Mông Cổ Tây Liêu, trẫm cũng nhất định phải có được, Thổ Phiên, Đại Lý, trẫm cũng có suy nghĩ. Nhưng các bộ tộc Mông Cổ đã thần phục, đặc biệt là tám bộ Địch Liệt, không chỉ có nhóm đầu tiên phản Liêu nhập Tống, lại càng là lực lượng chủ yếu ngăn cản người Liêu chạy về phía tây. Nhưng... Ngươi nói giết là giết sao? Trẫm làm sao giải thích đây? Nếu ngươi không nhận tội, có phải là muốn trẫm nhận tội, nói bản thân trẫm đề ra mà làm trái không?"



    Triệu Ngọc mặc dù nói lý do, nhưng lại không phủ nhận nguyên nhân Âu Dương nói.

    Âu Dương hỏi:

    " Bệ hạ. Ban đầu bệ hạ muốn đem thảo dân trị tội. Rốt cuộc là muốn trị tội như thế nào?"

    "... Lưu đày ba nghìn dặm."

    " Ngươi thực tuyệt tình như vậy?"

    Âu Dương rất không cam lòng hỏi.

    " Dù sao chuyện này là bản thân ngươi làm loạn, tại sao có thể trách trẫm tuyệt tình?"

    Triệu Ngọc khẩu khí thay đổi nói:

    " Hơn nữa lưu đày đến đâu, ngươi còn không phải nổi tiếng như nhau sao. Chỉ cần trẫm vẫn còn trên ngôi vị hoàng đế, đợi sau khi chuyện này qua đi, muốn đưa ngươi về, chỉ là một câu nói thôi sao."

    Âu Dương cười khổ:

    " Ngài là bệ hạ, nói như thế nào cũng được."

    Triệu Ngọc cũng không giải thích:

    " Trẫm dự định ngự giá đích thân tới hai vùng Liêu Kim uỷ lạo quân đội, an ủi dân sinh. Vốn là muốn Lý Cương giám quốc, nhưng lo lắng Lý Cương quá thành thật, chưa chắc có thể trấn áp được một vài kẻ có một dạ hai lòng. Cho nên để cho ngươi nhậm chức hữu tướng, phụ tá Lý Cương, ngươi thấy thế nào?"

    Âu Dương chợt hiểu ra, đây mới là mục đích thực sự bắt đầu dùng mình. Triệu Ngọc đi Liêu Kim là hành trình rất quan trọng, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế, đối với củng cố vùng đất chiếm lĩnh mà nói là một chiêu phi thường cao minh, với củng cố cai trị địa phương có ý nghĩa vô cùng sâu xa. Dự định vốn dĩ là Lý Cương giám quốc, nhưng triều đình và năng lực của thương nghiệp dân gian đã nằm ngoài suy tính của Triệu Ngọc, xem tình huống, Lý Cương rất khó có thể khống chết bọn họ.

    " Chuyến đi Liêu Kim lần này, hoặc là nửa năm, hoặc là một năm."

    Triệu Ngọc nói:

    " Tây Hạ cũng muốn đi, trẫm còn muốn ở những nơi đó dựng miếu bái tổ, bảo vệ Đại Tống ta mãi mãi trấn giữ nơi này."

    Chờ chuyện bên này dẹp yên, Triệu Ngọc đã có thể quang minh chính đại lên Thái Sơn bái tế trời đất, đạt được danh hào võ công hoàng đế, nhân nghĩa hoàng đế gì đó.

    Âu Dương gật đầu:

    " Bệ hạ biết mình sắp đi xa, ban đầu là kiêng kỵ tài năng của ta, cho nên muốn đem ta lưu đày ba nghìn dặm, sau khi ổn định rồi trở về. Nhưng bệ hạ lại phát hiện, nếu như lưu đày ta, Lý tướng không cách nào kiểm soát chuyện triều đình và dân gian. Cho nên bệ hạ liền đổi chủ ý, dự định để ta đi làm hữu tướng."

    Triệu Ngọc cũng không so đo nói:

    " Có một điểm ngươi sai rồi, thực sự không phải là kiêng kỵ tài năng của ngươi mà muốn đem ngươi lưu đày ba nghìn dặm, mà là cho các tộc Mông Cổ một cách giải thích."

    Âu Dương cười nói:

    " Giải thích cho bọn họ làm gì? Kẻ thắng làm vua, cần phải giải thích sao?"

    Triệu Ngọc không muốn cùng một người không được Nho gia hun đúc thảo luận vấn đề này:

    " Vậy ngươi có mong muốn tiếp nhận chức vụ hữu tướng này hay không?"

    Âu Dương do dự một hồi hỏi:

    " Bệ hạ không sợ ta làm chuyện xấu?"

    Triệu Ngọc nói:

    " Ba đường quân, một đường biển đều đang trực thuộc trẫm, trẫm còn mang theo năm vạn cấm quân Đông Kinh, ngươi muốn làm chuyện xấu gì?"

    " Ta nói là, một vài biến hóa trong nội bộ triều đình."

    "Tùy ngươi, chờ trẫm trở về không hài lòng thì biến trở về là được."

    Triệu Ngọc nói:

    " Còn nữa, trẫm cũng vài suy nghĩ muốn để ngươi đi thực hiện."

    ...

    Triều hội ba ngày sau, sau khi mọi người đứng vững, Âu Dương đang mặc quan phục nhất phẩm rất phong cách từ cửa chính tiến vào. Tin tức này giữ bí mật rất kỹ, tất cả mọi người vừa thấy tình huống này liền hai mặt nhìn nhau, nghị luận rối rít. Âu Dương cũng không giải thích, cười cười chào phất tay với mọi người, điều này làm cho mọi người càng khó hiểu hơn.

    " Hoàng thượng giá lâm"

    Một tiếng hô của Cửu công công, quần thần cúi đầu. Hoàng đế vào triều cũng có sự chú ý, từ cửa chính vào triều, từ cửa hông rời triều.

    Sau khi Triệu Ngọc ngồi lên long ỷ, nhìn xuống vẻ mặt của mọi người, cũng có chút buồn cười. Triệu Ngọc cũng không vội, chờ các thần tử nhắc tới. Nhưng Triệu Ngọc không ngờ, không chỉ những quan viên kiên trì bãi bỏ chức của Âu Dương kia không nói lời nào, ngay cả Lý Cương không phải vì lợi ích cá nhân cho rằng nhất định phải bỏ chức quan của Âu Dương đi cũng không mở miệng.

    Triệu Ngọc sau khi khụ một tiếng nói:

    " Chúng ái khanh có thể rất nghi hoặc vì sao Âu Dương không chỉ không bị hỏi tội, ngược lại còn được thăng quan? Nhưng mọi người hẳn là hiểu rõ, Âu Dương nếu không phải là một mực không muốn thăng quan, bằng công lao nhiều năm như vậy sớm đã có thể có chức Tể tướng. Vốn trẫm không nghĩ bắt đầu dùng Âu Dương, nhưng trẫm lại nhận được tin tức, có người định gây sóng gió trong lúc trẫm ngự giá Tây Hạ cũ, Liêu, Kim. Cho nên trẫm quyết định tạm thời không trị tội Âu Dương tự tiện điều binh, chờ trẫm sau khi trở về sẽ trị sau."

    Lời này nói rất được, rất có nghệ thuật, lúc này người nhảy ra nói rất có thể chính là người gây sóng gió. Hơn nữa Triệu Ngọc cũng nói, chỉ là tạm thời bắt đầu dùng Âu Dương ngăn chặn ai đó có khả năng gây chuyện xấu mà thôi, cũng không phải không truy cứu sai lầm của Âu Dương, người làm mọi việc vì đại cục, chẳng hạn như Lý Cương tất nhiên sẽ chấp nhận cách nói này. Mà những người kiên quyết phản đối Âu Dương làm quan, bây giờ cũng không dám nhảy ra nói, nếu không thứ nhất đắc tội Âu Dương, thứ hai liền bị làm thành điển hình.

    Một mảnh trầm mặc, Lý Cương nói:

    " Từ nay về sau chuyện thư tỉnh, còn nhiều việc làm phiền Âu tướng."

    Âu tướng? Lời này nghe thật là thoải mái. Âu Dương khách khí nói:

    " Lý tướng khách khí, bổn tướng chỉ là đối phó mấy ngày này thôi, bệ hạ vừa về lại thì sẽ vào lại trong Thiên Lao của Khai Phong phủ mà thôi. Có điều bệ hạ tháng sau mới đi, cho nên hạ quan xin Lý tướng cho thả một tháng, hi vọng Lý tướng phê chuẩn."

    ...

    Âu Dương trở thành hữu Tể tướng, lập tức trở thành chủ đề bàn luận sôi nổi đầu đường cuối ngõ. Rất nhiều người cảm khái, lên voi xuống chó chẳng qua là tùy vào một suy nghĩ của Hoàng đế mà thôi. Một là lưu đày ba nghìn dặm, một là quan cư nhất phẩm. Có điều, mọi người đều rất coi trọng Âu Dương. Năng lực của Âu Dương chân thật đáng tin, danh vọng của hắn cũng không thấp hơn Lý Cương chút nào. Rất nhanh, Âu Dương được thả trở thành tiêu điểm khắp nơi.

    Âu Dương trước tiên về lại nhà ở Dương Bình, tuy rằng người không có ở đây, nhưng Kim nương vẫn sửa sang lại trong nhà gọn gàng ngăn nắp. Kim nương thấy Âu Dương không có chuyện gì, không nhịn được chảy vài giọt nước mắt. Tới Âu Dương gia trước Âu Dương còn có một người, Âu Dương vừa thấy, đem áo khoác giao cho Kim nương cười nói:

    " Âu Bình, vợ ngươi bảo ngươi tới thám thính tin tức à?"

    " Không phải vậy."
     
    MrazShooters thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thiên Tống
    Tác Giả: Hà Tả
    Chương 291: Thiên đường và địa ngục (3)

    Nhóm dịch: Black
    Nguồn: vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Share: Banlong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Âu Bình nói:

    "Vợ ta bảo ta đến bồi tội cho thiếu gia."




    " Bồi tội gì, nàng vẫn là muốn bảo vệ mạng của ta, chẳng qua là không muốn ta làm quan mà thôi. Ta hiểu."

    Âu Dương căn dặn:

    " Kim nương, chuẩn bị rượu và thức ăn, bảo bọn Triển Minh cùng nhau lại đây uống một chén, Âu Bình ngươi pha trà."

    "A, được."

    Âu Bình rất chịu khó đi nấu nước, tìm lá trà.

    Không bao lâu, Triển Minh đến, hai bên sau khi khách khí một phen, Âu Dương kéo Triển Minh nhỏ giọng hỏi:

    " Thanh nghị đại phu kia là do ai giết?"

    " Đại nhân sẽ không cho là chúng ta làm chứ?"

    Triển Minh vội nói:

    " Tuyệt đối không phải chúng ta ra tay. Vào thời điểm đó, Cam Tín bắt mọi người không được Thượng Kinh gây thêm phiền toái cho đại nhân, Cam Tín nói, chỉ cần chúng ta lộ diện ở Đông Kinh, chuyện tốt đều có thể trở thành chuyện xấu. Cho nên thanh nghị đại phu này thật không phải chúng ta làm."

    " Không phải là các ngươi?"

    Âu Dương cũng xoắn xuýt rồi, không phải là đám nhà mình thì ai sẽ đi động đến thanh nghị đại phu này chứ? Thanh nghị đại phu chết đi là một nước cờ mấu chốt đem mình từ địa ngục kéo đến thiên đường. Còn có giết một đại thần, cũng không phải là đơn giản như bức tử một đám dân chúng, không cẩn thận là sẽ bị Đề hình bắt được cái đuôi, cho dù là Vương gia cũng là tử tội.

    Bọn Tô Thiên không có chỉ thị của mình, tuyệt đối sẽ không sử dụng vũ lực để cứu mình, Tô Thiên cùng với Chu Bình đã có hiệp nghị, mọi người giữ được mạng nhỏ của Âu Dương là được rồi, về phần Âu Dương có thể bãi quan hay không, không phải là điều Tô Thiên quan tâm, cho nên không có khả năng lại đánh cược nguy hiểm lớn như vậy đi ám sát thanh nghị đại phu.

    Cam Tín cũng tới, vừa thấy Âu Dương liền cười khổ:

    " Đại nhân thăng quan cũng quá nhanh rồi, gần đây có không ít người đến bái phỏng hỏi thăm ta đến tột cùng là như thế nào."

    " Kỳ thật vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý đi lưu đày."

    Âu Dương thở dài:

    " Dương Bình rốt cục vẫn phải giao ra ngoài, nói thật cái danh hữu tướng này thật sự không có gì hay cả. Còn không bằng thoải mái sống ở Dương Bình."

    " Dương Bình vốn mãi là nhà của đại nhân."

    Cam Tín hỏi:

    " Có điều đại nhân, chuyện này ta không rõ. Hoàng thượng không trị tội coi như xong, vì sao còn thăng chức cho đại nhân?"

    " Bởi vì hoàng thượng muốn tuần tra Liêu, Kim, Tây Hạ, hiển lộ rõ ràng võ công của mình. Hoàng thượng rất rõ tài năng, sự trung thành của Lý Cương không có vấn đề, năng lực cũng có. Nhưng với thủ đoạn của tiểu nhân và việc xử lý một số sự kiện đột ngột thì cũng không phải là quá thỏa đáng. Lại thêm hắn dù sao chỉ là một Tả tướng, quan mặc dù lớn nhưng người phía dưới chưa hẳn đều nghe hắn."

    Âu Dương nói:

    " Kỳ thật thú vị không phải ở vấn đề này, Hoàng thượng hi vọng ta với Lý tướng hợp tác, nhưng không hy vọng giữa chúng ta quá hòa thuận, tốt nhất nên có chút tranh chấp gì đó."

    Cam Tín sau một hồi lâu lý giải nói:

    " Như thế vô cùng thú vị."

    Âu Dương hỏi:

    " Nữ Chân bên kia sao rồi?"

    " Trương Tuấn phòng thủ nghiêm ngặt, bây giờ Nữ Chân Đông Hải đã tan tác toàn diện. Nhưng ở ngũ quốc còn có gần mười ba chủ lực Nữ Chân. Người Nữ Chân đầu hàng bắt đầu gia tăng, với quân Tống mà nói tình thế rất tốt. Thật ra thì sau khi phủ Hoàng Long bị hạ xuống, Nữ Chân hiện tại dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, căn bản không hề có đường ra. Bị diệt chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, hơn nữa lại nói quân Tây Bắc của Hàn đại nguyên soái đã bắt đầu tiếp viện quân Hà Bắc, hy vọng có thể trước khi Hoàng thượng đến phủ Hoàng Long diệt toàn bộ Nữ Chân."

    Triển Minh nói:

    " Nhưng phía tây, các dân tộc biên giới do Tống quản hạt phụ cận biên cảnh Thổ Phiên lại không thế nào yên tĩnh, bởi vì thành lập công ty, công ty mậu dịch biên giới chuyển dời trọng điểm đến các dân tộc biên giới ở biên cảnh Đại Lý, bởi vì giá cả của những địa phương kia tương đối hợp lý, nhưng không ngờ lại chọc cho các dân tộc biên giới Thổ Phiên bất mãn, cướp sạch một công ty mậu dịch biên giới, yêu cầu trọng điểm Đại Tống phải giao dịch với bọn họ."

    " Còn có tin tức gì không?"

    Bị giam hơn hai tháng quả thật có chút mùi vị bị lạc hậu.

    "Cũng không có gì cả."

    Triển Minh suy nghĩ một lát, đều là một ít chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi. Có điều rất nhanh đã bổ sung:

    " Tiêu Cam Vân mà đai nhân dặn dò đã đi đến Trường châu. Nói muốn ở nơi đâu vô chủ, xây dựng lại vương quốc Khiết Đan. Để lại câu nói rằng tuyệt đối không để cho người Khiết Đan bị người khác xem thường."

    " Ha ha, tùy hắn đi đi."

    Âu Dương nói:

    " Triển Minh, ngươi vất vả giúp ta sửa sang lại những tài liệu về các dân tộc biên giới, kích động biên quan này đi."

    "Ý đại nhân là?"

    " Không có ý gì cả, ngươi trước sửa sang lại đi. Có thể có ý tứ gì hay không cũng không phải là ta nói được thì sẽ được." Âu Dương nói:

    " Có điều, nếu là ta làm hữu tướng, chắc chắn sẽ không để cho bọn họ sống khá giả."

    Mặc dù không làm tri huyện, nhưng người Dương Bình thấy Âu Dương vẫn rất nhiệt tình. Âu Dương trở thành hữu tướng, lại không xử lý công vụ, cũng không nhận lãnh thuộc hạ trực thuộc của mình, thậm chí ngay cả phòng làm việc cũng không thèm liếc mắt nhìn mà muốn xin nghỉ đi chơi. Hành động như vậy khiến đại đa số người tương đối yên tâm, thái độ của Âu Dương cho thấy, hắn với chuyện triều đình vẫn không quan tâm.

    Mãi đến mấy ngày trước khi Triệu Ngọc rời khỏi, Âu Dương mới dẫn theo Kim nương đi tới Đông Kinh, nhận lãnh văn phòng của mình, còn có nơi ở tạm thời của mình. Kim nương cũng hào phóng đặt một bàn làm việc đối diện bàn làm việc của Âu Dương, coi chính mình là quan viên thư tỉnh, ra ra vào vào trong thư tỉnh. Một đám quan viên không khỏi cảm thán, Âu Dương tương đối có cấp bậc, được trang bị tiểu thư ký bên mình.

    Triệu Ngọc trước khi đi cố ý đến thăm Âu Dương, nhưng không tìm được, Kim nương nói Âu Dương với sư phụ đi ăn cơm rồi, nàng phụ trách giải quyết công vụ của Âu Dương, Triệu Ngọc cũng chỉ có thể để lại mấy câu trách cứ Âu Dương.

    Vào tháng này, Triệu Ngọc rốt cuộc xuất hành. Dưới ấn tượng của Âu Dương, Triệu Ngọc ngoại trừ một lần đi đến chỗ ở của hạm đội Hàng Châu ra, xa nhất chính là đi đến Dương Bình. Lần này quy mô của ngự giá ở thời kì Triệu Ngọc thật là chưa từng có, năm vạn cấm quân hộ tống bảo vệ, hai vạn người phía trước gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu. Phía sau hai vạn người bảo đảm ẩm thực cho đại đội nhân mã. Tuy rằng như thế nhưng dù sao cũng là ngự giá xuất hành, không phải là ngự giá thân chinh, nếu không vừa đi ra ngoài đều là mấy chục vạn người rồi. Còn có Thái Sơn phong thiện (thời xưa vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất) cũng phải hơn mười mấy vạn cấm quân và sương quân.
     
    MrazShooters thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)