FULL  Hài  Huyền Huyễn Thiên Đạo Đồ Thư Quán - Free 3457 - Hoành Tảo Thiên Nhai

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 13: Học viên không biết xấu hổ
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Người luôn lạnh lùng như Thẩm Bích Như khi nghe được đoạn đối thoại trên cũng phải mỉm cười.

    Cách chửi xéo này ở trái đất là việc rất bình thường, nhưng đối với nơi đây lại vô cùng mới lạ.

    Nhìn thấy vẻ mặt nữ thần lúc này, Thượng Bân cảm thấy như bị cười nhạo. Sắc mặt hắn thay đổi lúc đỏ lúc trắng. Nhưng bởi vì hắn đang đứng trước mặt nữ thần nên cố gắng kiềm chế cơn giận để giữ phong độ, không trực tiếp ra tay đánh Trương Huyền.

    - Thế nào, lời ta nói có gì sai sao?

    Cố nén tức giận, Thượng Bân cười lạnh:

    - Trình độ ngươi thế nào, tất cả mọi người trong trường đều biết! Tiểu tử mập mạp này, vừa nãy mới vừa đến lớp học của ta, đã mập như heo lại còn vô dụng. Ngoài việc phòng thủ ra chẳng biết võ công nào khác. Lực tay cũng chỉ đánh được 15 kg! Lúc kiểm tra học sinh mới, không phải hạng chót thì cũng nằm hạng sát chót mà thôi. Vậy nó không phải rác rưởi thì là cái gì hả?

    Cho dù hắn không thể ra tay đánh Trương Huyền một trận, nhưng ít nhất cũng phải chửi cho hắn ta mất mặt.

    - Đứng chót trong danh sách xếp hạng kiểm tra học sinh?

    Trương Huyền chỉ mới biết được việc nhóc mập này có huyết thống Long Tê. Còn việc này hắn vẫn chưa biết. Thế nên hắn liền quay đầu nhìn về phía nhóc mập.

    - Ai nói ta đứng chót?

    Nhóc mập thẳng thắn phản bác lại một câu, sau đó lại lúng túng gãi đầu:

    - Ta chỉ... chỉ đứng hạng 9997 mà thôi!

    - Hạng 9997... mà thôi?

    Trương Huyền tức giận đến độ sắp mất hết bình tĩnh, lặp lại lời nhóc mập vừa nói.

    Mỗi năm Hồng Thiên học viện đều tuyển sinh với số lượng tối đa là mười nghìn học sinh. Mặc dù số lượng tuyển sinh rất nhiều, nhưng mỗi năm đều sẽ có vài học sinh vì lý do nào đó mà bỏ quyền tham gia thi tuyển. Chờ dịp tuyển sinh trong những năm sau lại tiếp tục đi. Nên có thể nói hạng 9997 cũng chính là hạng chót rồi còn gì nữa.

    Thứ hạng đã thấp như vậy, hắn ta còn bày ra cái vẻ mặt “ta đây có lý chẳng sợ ai” để cãi lại...

    Trương Huyền cảm thấy hết nói nổi.

    - Bởi vì ngươi vẫn chưa có học sinh nào, nên chỉ cần có học sinh đến đây nhận ngươi làm lão sư là ngươi đều thu nhận làm học viên của ngươi hết, có đúng hay không?

    Thượng Bân lại cười nhạo lần nữa, phất tay áo và kiêu ngạo nói:

    - Ta luôn luôn có một yêu cầu khi thu nhận học sinh, đó là sẽ không thu nhận những ai kiểm tra đứng vị trí dưới hạng 500. Còn ngươi, giáo viên đứng chót thu nhận học viên cũng đứng chót... Đúng là xứng đôi mà! Ha ha!

    - Nói xong rồi hả?

    Nghe lời cười nhạo của Thượng Bân, Trương Huyền chỉ nhẹ lắc đầu bảo:

    - Nếu đã nói xong vậy ngươi đi được rồi đó!

    Ban nãy hắn vừa dùng Thiên Đạo Đồ Thư Quán để kiểm tra thông tin, phát hiện ra một điều. Bởi vì nhóc mập này là tán tu, nên việc hắn ta không biết võ công, cũng không thể tu luyện các loại võ công là một điều rất bình thường. Chỉ cần nghĩ cách để khởi động được huyết mạch Long Tê trong người hắn ta, chắc chắn tu vi hắn ta sẽ tăng lên rất nhanh.

    - Ngươi...

    Nếu đổi thành người khác bị chế nhạo như vậy từ nãy đến giờ, chắc chắn sẽ tức giận đến mức muốn điên lên rồi. Vậy mà cái tên trước mặt này lại không hề để ý chút nào, Thượng Bân cảm thấy hắn giống như đang đánh trên một đống bông, sắc mặt lại càng khó chịu hơn.

    - Đúng là thứ gỗ mục không thể điêu khắc được!

    Lại “hừ” một tiếng, Thượng Bân quay sang Thẩm Bích Như nói:

    - Bích Như, chúng ta đi thôi. Ở với cái tên “rác rưởi” này lâu coi chừng bị lây bệnh thì khổ!

    Nghe được câu nói mỉa mai của Thượng Bân, đôi mày thanh tú của Thẩm Bích Như cau lại một chút, không thèm đi với hắn mà nhìn qua bên này nói:

    - Lão sư Trương Huyền!

    Giọng nói trong trẻo, thanh thúy như chim hoàng anh khiến cho người nghe có cảm giác thật dễ chịu.

    - Hả?

    Trương Huyền hơi ngạc nhiên, hắn thật không ngờ nữ lão sư được mệnh danh là xinh đẹp nhất trường lại chủ động nói chuyện với hắn.

    - Mặc dù lần trước thành tích kiểm tra của ngươi không được tốt nhưng cũng đừng vì vậy mà bỏ cuộc. Hãy cố gắng phấn đấu. Chắc chắn sau này ngươi sẽ khá hơn!

    Thẩm Bích Như gật đầu.

    Theo nàng thấy, việc Trương Huyền thu nhận đứa học viên yếu kém nhất cũng nói lên rằng hắn ta đã mất hết hi vọng và muốn từ bỏ.

    Đối mặt với người đã từng theo đuổi mình, mặc dù nàng không có ý gì với hắn ta nhưng cũng không muốn hắn ta sẽ từ bỏ bản thân, sống cuộc đời chẳng ra gì như vậy.

    - Cảm ơn nàng đã nhắc nhở!

    Biết đối phương thật lòng muốn tốt cho mình, Trương Huyền gật đầu giải thích:

    - Mặc dù bây giờ tên nhóc này vẫn chưa biết cái gì cả, nhưng có thể hắn ta lại chính là một viên ngọc thô đang chờ được mài giũa. Chỉ cần cố gắng dạy dỗ thật tốt, nói không chừng sau này có thể trở thành người nổi tiếng!

    - Ừ!

    Thẩm Bích Như không nói thêm gì nữa, nhấc chân đi thẳng về phía trước.

    Theo nàng nghĩ Trương Huyền chỉ đang cố mượn cớ giải thích thôi. Học sinh vừa mập vừa lớn tuổi như vậy, lại còn chưa từng học qua kiến thức cơ bản, chắc chắn con đường thành công trong tương lai sẽ rất hạn hẹp.

    - Đồ đáng ghét!

    Thấy nữ thần trong lòng mình nói chuyện cùng lão sư kém nhất trường, còn cổ vũ hắn hãy cố gắng phấn đấu, Thượng Bân giận dữ, vẻ mặt nhăn nhó, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn. Hắn lạnh lùng liếc Trương Huyền một cái, sau đó theo chân Bích Như cùng rời đi.

    - Bích Như, sau này nàng ít tiếp xúc với loại người này một chút, tránh làm hỏng hình tượng của bản thân...

    - Lão sư Thượng Bân, hôm nay ta hơi mệt nên muốn đi nghỉ sớm. Mong rằng ngươi đừng đi theo ta nữa...Thượng Bân còn chưa nói xong, Thẩm Bích Như đã xoay người rời đi.

    - Tên khó ưa, thật đáng ghét! Trương Huyền, ngươi chờ đó cho ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!

    Thấy nữ thần trong lòng mình đã đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp kia nữa, Thượng Bân liền trút hết tức giận lên người Trương Huyền.

    Hắn cảm thấy, nếu không phải bởi vì gặp thằng cha xui xẻo kia thì chắc chắn nữ thần của hắn đã không xoay người bỏ đi mà đồng ý đi ăn tối với hắn rồi.

    ..................

    - Đã nhận ta làm lão sư, cũng nên biết lớp học của ta ở đâu chứ?

    Thấy hai người kia rời đi, Trương Huyền cũng không quan tâm. Hắn nói một câu làm quen với nhóc mập.

    - Dạ.

    Nhóc mập vội đứng lên cười tít mắt nhìn qua:

    - Lão sư ơi, ta hiện tại đã là học sinh của lão sư rồi, vậy lão sư nói cho ta biết đi, lão sư là vị lão sư nào trong trường này ạ?

    Nghe được câu hỏi của hắn ta, Trương Huyền nhăn mặt xoa trán.

    Hắn đúng là bó tay với cái tên mập này. Nhìn thấy hắn liền vội vàng xin nhận làm lão sư, vậy mà đến tận bây giờ còn chưa biết được hắn là ai.

    - Ta tên là Trương Huyền!

    Trương Huyền nói.

    - Lão sư Trương Huyền? Là... Trương lão sư - người bị không điểm kiểm tra và xếp hạng chót trong số các giáo viên trong trường ạ?

    Nhóc mập giờ mới hiểu ra mình vừa mới nhận ai làm lão sư. Lớp thịt mỡ trên người không ngừng run rẩy, khóe miệng co giật, mém chút nữa là khóc thành tiếng rồi.

    - Phải, chính là ta!

    Trương Huyền gật đầu.

    - Ôi... Trương... Trương lão sư à!

    Nhóc mập gãi đầu:

    - Lão sư nhìn ta này, thực lực kém, không thông minh, người lại béo. Hay là... lão sư hủy bỏ chương trình học của ta với lão sư đi!

    - ...

    Trương Huyền.

    - Lão sư à, ta nói thật đó. Hai lão sư hồi nãy cũng có nói đấy. Hay là lão sư bỏ tên ta khỏi lớp lão sư đi nha? Chứ nếu không ta sợ sẽ liên lụy đến thanh danh của lão sư mất...

    Nhóc mập cố gắng thuyết phục.

    - Lão sư không sợ liên lụy! Còn nữa, ta nói cho ngươi biết nhé, đã nhỏ máu trên ngọc bài của ta để xác nhận thân phận thì sống là học viên của ta, chết cũng là học viên của ta. Cho nên đừng ở đây nhiều lời nữa!

    Trương Huyền xua tay.

    - Ta...

    Sắc mặt nhóc mập nhăn nhó như muốn khóc.

    Thực lực của hắn kém cỏi cho nên mới muốn nhận một giáo viên giỏi để dạy mình, để con đường tương lai thêm sáng lạng và rộng mở hơn. Ai dè đâu hắn nằm mơ cũng không hề nghĩ tới, lão sư chót trường lại đi nhận học sinh chót trường làm học viên.

    Sao số mình lại xui xẻo vậy chứ...

    - Được rồi, đây chính là lớp học của lão sư. Ngươi đi lấy chăn đệm đi, nhớ ngày mai phải đến đúng giờ!

    Trương Huyền khẽ nói.

    - Lớp học này...

    Nhìn thấy kích thước phòng học, nhóc mập lại muốn khóc lên. ước kia khi hắn tham gia kiểm tra ở địa phương, phòng học so với nơi đây còn lớn hơn rất nhiều. Lớp học nhỏ như vậy, chắc cũng chỉ chứa được vài học sinh.

    - Lão sư ơi, nếu như... ngày mai ta không đến lớp, lão sư có thể đuổi ta khỏi lớp này không ạ?

    Trong lòng nhóc mập thầm hi vọng.

    - Đuổi học? Ồ không đâu. Lão sư sẽ ném ngươi vào trong cái hồ lúc nãy ngươi muốn tự sát để cho rùa ăn!

    Trương Huyền nghiêm túc gật đầu:

    - Không phải lão sư đã nói rồi sao? Ngươi sống là học viên của lão sư, chết cũng là học viên của lão sư. Nên hãy yên tâm đi. Lúc đó lão sư sẽ giúp ngươi chôn xác làm tròn bổn phận lão sư của mình...

    - Lão sư ơi!

    Trương Huyền còn chưa nói xong đã bị nhóc mập ngắt lời. Chỉ thấy vẻ mặt hắn ta nghiêm túc, ánh mắt kiên định hỏi:

    - Ngày mai mấy giờ đến lớp ạ? Để ta tới sớm quét dọn phòng! Được gặp một lão sư tốt như lão sư chính là vinh hạnh của ta. Nên về sau cho dù có ai đến nhận ta làm học viên, ta cũng sẽ từ chối, sẽ thẳng thừng mắng bọn họ...

    - ...

    Trương Huyền.

    Cứ tưởng bản thân hắn là người không biết xấu hổ thôi. Thật không ngờ học viên hắn thu nhận còn không biết xấu hổ hơn!
     
    codon.trai and Vô Ưu like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 14: Sửa đổi cách tu luyện
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Khó khăn lắm Trương Huyền mới tìm ra cách đuổi nhóc mập về. Sau khi sắp xếp xong xuôi hết mọi việc, Trương Huyền mới nhận ra mặt trời đã lặn và gần khuất dạng ở phía tây. Trời sắp tối rồi.

    - Vậy là lớp của hắn chỉ có năm học sinh mà thôi!

    Trương Huyền lắc đầu.

    Hôm nay là ngày cuối cùng để nhận học sinh. Đến giờ phút này, thời gian tuyển sinh đã chính thức kết thúc rồi.

    Thật ra hắn cứ tưởng hết ngày hôm nay cũng chẳng có ma nào đến học lớp của hắn. Vậy mà thật không ngờ hắn lại thu được đến tận năm học sinh. Việc này đối với một lão sư luôn đứng chót như hắn mà nói, đây đã là một thành tích rất tốt.

    Đóng cửa lớp học lại, Trương Huyền dựa theo trí nhớ của chủ nhân thân thể này để xác định đường về.

    Vì là lão sư trong học viêng nên hắn cũng có một nhà nghỉ riêng. Nhưng thật ra nó cũng chỉ là một cái phòng nhỏ, rộng cỡ mười mấy mét vuông.

    Không lâu sau Trương Huyền đã đi đến ký túc xá, đẩy cửa bước vào trong. Nhìn sơ qua cơ sở vật chất trong phòng, hắn nhịn không được thở dài một hơi.

    Phải nói là chủ nhân trước đây của thân thể này thật sự sống rất thảm. Phòng nhỏ xíu không nói, đã vậy còn bốc mùi ẩm ướt. Đệm chăn thì đã mốc meo từ lâu. Hắn thật thắc mắc, trước đây tên kia làm sao mà ngủ được hay thật.

    Chuyện trước đây bỏ qua hết đi, ngày mai hắn phải đi dạy. Bây giờ hắn phải kiểm tra lại tu vi một chút, sau đó thử tu luyện nâng cao lên mới được.

    Dù sao bây giờ hắn cũng không thấy đói.

    Trương Huyền cố nhớ lại phương pháp luyện tập trong trí nhớ. Sau đó hắn khoanh chân ngồi trên giường.

    Là một người xuyên không, mặc dù hắn có được trí nhớ lúc trước của chủ nhân thân thể này, đối với việc tu luyện cũng không cảm thấy xa lạ. Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc có thể càng ngày càng mạnh hơn, hắn lại cảm thấy rất phấn khởi.

    Bây giờ đã làm xong việc thu nhận học viên, nên việc hắn cần phải cố gắng tu luyện để nâng cao sức mạnh. Dù sao đi nữa ở thế giới này, sức mạnh mới là thứ quan trọng nhất.

    Mặc dù Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể cho hắn biết được huyệt Mệnh Môn và khuyết điểm của những người khác. Nhưng hắn chỉ có thể dùng nó để đánh với những người có thực lực ngang hắn hoặc cao hơn hắn một chút. Khi đó đánh thắng đối phương là việc rất đơn giản. Tuy nhiên đối với những đối thủ quá mạnh, cho dù hắn có nhìn ra khuyết điểm của người ta đi nữa cũng chưa chắc có thể đánh thắng được. Nếu không theo kịp tốc độ của đối thủ, đừng nói là đánh người ta bị thương, không may còn có thể bị họ xem như chuột bạch thí nghiệm, bị chém thành từng mảnh.

    Do đó, mặc dù Thiên Đạo Đồ Thư Quán có lợi hại đi nữa, nhưng nó cũng không phải là bảo vật giúp người ta giành được chiến thắng tuyệt đối mãi mãi. Muốn mạnh hơn người khác, chăm chỉ tu luyện mới là cách nghĩ sáng suốt nhất.

    - Chủ nhân thân thể này lúc trước đã từng luyện qua một loại võ công tên là Hồng Thiên Cửu Trọng quyết(1). Đây là võ công do người trong học viện Hồng Thiên sáng lập ra, có tất cả chín tầng, trình độ mỗi tầng đều tương ứng với trình độ của từng võ giả.

    Phương pháp luyện công này vẫn còn được lưu giữ kĩ trong trí nhớ của hắn.

    Trong chín tầng võ giả cần tu luyện, tầng thứ nhất là Trọng Thiên. Càng lên các tầng cao hơn, việc tu luyện lại càng khó hơn.

    Hồng Thiên Cửu Trọng quyết là một trong những phương pháp luyện công được sử dụng nhiều nhất trong Hồng Thiên học viện. Cũng có người đã luyện được đến tầng chín, trở thành võ giả cửu trọng.

    - Hiện tại trong tất cả các giáo viên ở trường, thực lực của ta là thấp nhất!

    Đa số tất cả các giáo viên trong trường đều đã đạt tới võ giả tứ trọng.Cchỉ còn hắn là đang ở tam trọng thôi. Nên hắn nhất định phải cố gắng tu luyện thật nhanh.

    Dựa theo cách hít thở trong trí nhớ, Trương Huyền cố gắng tập trung tinh thần cao độ, bắt đầu luyện tập.

    Ngay lập tức, trước mắt hắn giống như xuất hiện rất nhiều hạt nhỏ sáng ngời. Khi hắn hô hấp, nó dần dần bị hít vào trong. Chân khí trong đan điền cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn.

    Không biết đã tu luyện được bao lâu, Trương Huyền mở mắt nhìn xung quanh, nhịn không được khẽ lắc đầu.

    - Tốc độ tu luyện kiểu này quá chậm rồi.

    Mặc dù hắn có được trí nhớ của chủ nhân thân thể này lúc trước, nhưng dù sao đi nữa hắn vẫn còn mang kí ức khi còn ở trái đất. Nên muốn hắn ngồi yên không động đậy để tu luyện, thật sự là có chút khó khăn.

    Đặc biệt là sau khi hắn nhìn thấy được quá trình chân khí được ngưng tụ lại, hắn lại càng chán nản.

    Ngưng tụ chân khí là quá trình tụ hợp lại những hạt khí trên không trung, sau đó nén chúng lại với nhau như kiểu xếp cây chồng lên nhau, để các hạt khí nhỏ đó hợp lại như một con sông lớn.

    Cách tu luyện này rất lâu. Có người mỗi ngày đều kiên trì tập luyện, liên tục không ngừng nghỉ một ngày nào. Thế mà phải chờ đến ba năm mới có thể tụ đầy chân khí ở đan điền, chuẩn bị tu luyện cảnh giới cao hơn.

    Đây đúng là phương pháp tu luyện theo kiểu “nước chảy đá mòn” (2) mà.

    Nhiều năm như vậy mà chỉ luôn ngồi yên một chỗ để hít thở?

    Vậy thà giết chết hắn đi cho xong!

    - Đúng rồi! Mặc dù Hồng Thiên Cửu Trọng quyết là cách luyện công phổ biến nhất ở đây, nhưng nó cũng không phải là phương pháp tu luyện mạnh nhất. Cho nên hắn có thể dùng Thiên Đạo Đồ Thư Quán để tìm ra khuyết điểm của loại công pháp này, sau đó nghĩ cách sửa đổi. Như vậy chẳng phải việc tu luyện sẽ nhanh hơn xưa rất nhiều sao?

    Bỗng nhiên hắn nghĩ ra một ý tưởng.

    Phương pháp luyện công cũng được phân ra thành nhiều loại mạnh yếu khác nhau. Phương pháp càng mạnh thì tu luyện càng nhanh, ngược lại phương pháp càng yếu thì việc tu luyện càng chậm. Vậy phương pháp mạnh sẽ có ít khuyết điểm hơn, đúng không nào?

    Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ không có cách nào để sửa đổi lại phương pháp luyện công, nhưng hắn lại khác. Hắn có Thiên Đạo Đồ Thư Quán trong tay nên việc tìm kiếm khuyết điểm cứ để Thiên Đạo Đồ Thư Quán giải quyết. Sau đó hắn sẽ nghĩ cách sửa đổi lại nó. Như vậy hắn có thể tạo ra được một bản công pháp (3) mà ngay cả thư viện cũng không tìm ra được khuyết điểm. Lúc đó tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn, thành tựu đạt được cũng rất lớn.

    Nghĩ gì làm đó, Trương Huyền vội đứng dậy, đọc ra cách luyện của Hồng Thiên Cửu Trọng quyết, ngưng tụ nó trong lòng bàn tay.

    Ầm!

    Quả nhiên giống với những gì hắn nghĩ. Thư viện trong đầu hắn rung động, phát ra một tiếng “ầm” rồi lập tức xuất hiện một quyển sách có tên giống như vậy.

    Nhẹ nhàng mở ra, phía trên có ghi chép dày đặc những điểm yếu của Hồng Thiên Cửu Trọng quyết. Thật không ngờ nó lại có tới hơn một nghìn khuyết điểm!

    - Phương pháp tu luyện này chính là thứ ta vừa mới tu luyện sao?

    Trương Huyền kinh ngạc.

    Chỉ riêng tầng thứ ba đơn giản thôi đã có nhiều chỗ sơ hở như vậy. Đúng là không thể chấp nhận được!

    Cái này cũng giống với việc ăn nhầm rau quả có sâu, không bị thương vì tu luyện cái này đã là một điều rất may mắn rồi.

    - Vậy còn những phương pháp khác thì sao?

    Bởi vì hắn là lão sư, nên trong phòng cũng có khá nhiều sách vở. Nào là Tứ Tôn bảo điển, Chư Thiên Kinh Mạch công, Liên Hoa Trùng Huyệt Kình...

    Thuận tay cầm lên một quyển lật xem, thư viện trong đầu liền hình thành một quyển sách có tên tương tự. Phía trên ghi chép đến hơn ba ngàn khuyết điểm!

    Còn nhiều khuyết điểm hơn cả Hồng Thiên Cửu Trọng quyết nữa!

    - Cái này... Đợi tìm ra phương pháp chính xác chắc lúc đó chẳng phải đã mệt chết rồi sao?

    Nhìn một chút, Trương Huyền cảm thấy muốn nổi điên rồi.

    Bên trong một bí tịch lại có hơn nghìn khuyết điểm. Hắn hoàn toàn không thể xác định được nên làm gì để tìm ra phương pháp chính xác nhất. Giống như đang lạc trong một nơi có hơn ngàn ngõ nhỏ, mỗi cái ngõ đều có rất nhiều lối rẽ khác. Cho dù Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể xác định được phương pháp đó là đúng hay sai nhưng muốn tìm được phương pháp chính xác nhất, chỉ sợ hắn đã mệt chết rồi!

    - Hiện tại tu vi của ta đang ở thời kì đỉnh cao của tầng thứ ba - Chân Khí cảnh. Chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá rồi. Nên bây giờ ta chỉ cần tìm ra điểm yếu của nó trong quyển bí tịch (4), sau đó nghĩ cách sửa lại là được rồi.

    Nhưng mà khuyết điểm ở tầng thứ ba của Hồng Thiên Cửu Trọng quyết có rất nhiều. Muốn tìm ra cách sửa chữa từng cái trong một thời gian ngắn là điều không thể làm được. Nên hắn đành phải lật đến trang cuối cùng của quyển bí tịch.

    Võ giả tu luyện ở tầng ba rất khó khăn. Nhưng khi đi đến giai đoạn đột phá, mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều.

    Đúng như hắn đoán, trang cuối chỉ ghi mười khuyết điểm.

    - Phương pháp hấp thu linh khí sai làm linh khí bị phân tán rời rạc, dẫn đến tu luyện sai lầm. Cách tập trung và phân tán linh khí ở mạch Dương Duy sai...

    Mười điểm yếu được ghi chép rất cẩn thận, rõ ràng.

    Tuy nhiên Thiên Đạo Đồ Thư Quán chỉ viết ra chỗ sai trong công pháp chứ không chỉ cách giải quyết nó. Nên muốn tìm được cách tu luyện chính xác nhất cũng không phải là điều dễ dàng.

    - Đúng rồi, bên trong vài quyển sách lúc nãy cũng có phương pháp đột phá của võ giả tam trọng. Nhưng mà điểm yếu ở mấy quyển sách này lại hoàn toàn khác nhau!

    Hắn bỗng nhiên nghĩ ra. Nhớ tới mấy quyển bí tịch vừa xem ban nãy, hắn liền vội vàng lật đến phương pháp đột phá tầng Chân Khí cảnh.

    Thật sự đúng như những gì hắn nghĩ. Mặc dù tất cả các quyển sách này đều có khuyết điểm, nhưng khuyết điểm ở mỗi quyển sách lại không giống nhau.

    - Nếu cái nào không bị ghi chép lại là phương pháp sai thì chắc chắn nó chính là phương pháp đúng rồi...

    Ánh mắt Trương Huyền sáng lên. Hắn vội vàng tìm giấy bút, sau đó mở hết tất cả các bí tịch ra, ghi chép lại hết tất cả những phương pháp tu luyện đúng. Chỉ trong chốc lát, một quyển sách về cách tu luyện mới được hình thành ngay trước mắt.

    - Nhìn thử xem cái phương pháp này có chỗ sai nào hay không?

    Trương Huyền cười khẽ một tiếng. Hắn cầm lấy những gì vừa viết được, Thiên Đạo Đồ Thư Quán lại rung động lần nữa, sau đó cũng xuất hiện một quyển sách tương tự. Nhưng lần này bên trên chỉ còn có một khuyết điểm mà thôi.

    Cố gắng nghiên cứu thêm một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng tìm ra được cách sửa lại khuyết điểm đó. Hắn dùng Thiên Đạo Đồ Thư Quán để kiểm tra lần nữa. Quả nhiên sau khi sửa đổi khuyết điểm đã không còn. Phương pháp tu luyện này đã trở thành bản hoàn mỹ nhất, không một điểm yếu.

    - Đây chính là phương pháp chính xác nhất để đột phá tầng thứ ba! Cần phải thử một chút.

    Nhìn tờ giấy ghi chép trên tay, Trương Huyền vui mừng, gật đầu liên tục. Hắn vội vàng ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

    - Thả lỏng toàn thân, lỗ chân lông hở ra để có thể hấp thụ được đầy đủ linh khí...

    Hắn có cảm giác như mình đang nằm trong bồn tắm. Mỗi lỗ chân lông như là một sinh vật sống có thể tự do hô hấp...

    Dựa theo phương pháp tu luyện này, khi vừa mới bắt đầu hắn vẫn chưa quen lắm. Nhưng không bao lâu sau hắn liền cảm thấy có rất nhiều linh khí từ mọi phía xung quanh đang rơi xuống đầu. Mỗi một lỗ chân lông cũng đều không ngừng hấp thụ linh khí. Mặc dù tốc độ không bằng lúc hắn hấp thụ từ đỉnh đầu, nhưng vì lỗ chân lông toàn thân đều cùng lúc tiến hành hấp thụ nên tốc độ cũng rất nhanh.

    Giống như hàng trăm dòng chảy hợp lại thành một con sông, có rất nhiều linh khí trong cơ thể cùng nhau hợp lại như một con thác lớn tuôn chảy về phía đan điền.

    Ầm... ầm!

    Một tiếng nổ vang lên. TỠmột người đang chờ đột phá sang tứ trọng, chỉ trong nháy mắt tiếng khí nổ vang. Chân khí từ trong đan điền tràn ra ngoài, chảy dọc khắp toàn bộ cơ thể, thấm vào xương cốt, cơ bắp, làm tinh thần hắn thật sảng khoái.

    Võ giả tứ trọng - Cốt Bì cảnh.

    - Cái này... thật sự quá nhanh rồi!

    Trương Huyền trợn tròn mắt.

    Nếu dựa theo ghi chép của Hồng Thiên Cửu Trọng quyết, đối với trình độ bây giờ của hắn, cho dù có tốn từ ba đến năm tháng. Thậm chí gặp được dịp may đi nữa cũng chưa chắc có thể đột phá thành công được. Vậy mà sau khi sửa lại bản công pháp, khiến nó không còn điểm yếu nữa, hắn chẳng cần mất bao nhiêu thời gian đã có thể đột phá sang tầng cao hơn rồi.

    Mười phút? Hay năm phút?

    Chắc còn chưa tới ba phút, hắn đã có thể đột phá thành công rồi!

    Cái này...

    Mặc dù chỉ mới sửa lại phương pháp giúp đột phá dành cho võ giả tam trọng. Nhưng chân khí hắn ngưng tụ được đã thuần khiết và mạnh hơn chân khí lúc trước hắn tự tu luyện ra rất nhiều.

    Nếu như nói chân khí trước đó chỉ là đống bùn nhão đục ngầu, vậy ì chân khí bây giờ chính là làn nước suối tinh khiết, trong lành, không lẫn chút tạp chất, khiến cho người ta có cảm giác nó trong sáng như một mặt gương.

    Chân khí thường được chia làm ba mức độ khác nhau: cao, vừa và thấp. Chất lượng chân khí càng cao, màu sắc lại càng trong suốt và tinh khiết, tu luyện cũng tiến nhanh hơn! Chân khí lúc trước của hắn có màu đục, chắc chắn là nằm ở mức thấp nhất trong ba mức độ của chân khí.

    Những khí đang được ngưng tụ, trong suốt đến nỗi có thể thấy rõ được đáy, như vậy những chân khí này ít nhất cũng nằm ở cấp bậc cao hơn ba mức độ thường thấy của chân khí.

    - Không phải nói là... muốn tu luyện được chân khí có cấp bậc cao hơn ba mức độ thông thường của chân khí, cần phải tu luyện đến cấp bậc thần, thánh hay sao?

    Phương pháp tu luyện có thể chia thành năm cấp bậc như: thần, thánh, linh hồn, quỷ và người phàm. Bên trong mỗi cấp bậc lại chia làm bốn cấp bậc nhỏ hơn là: hạ, trung, thượng và đỉnh phong.

    Theo lời giải thích của những người tu luyện cho biết, muốn tu luyện ra chân khí nằm ở cấp bậc trên ba mức độít nhất phải là người đang ở cấp bậc Thánh mới làm được.

    Hồng Thiên Cửu Trọng quyết chỉ mới là cấp thấp nhất - cấp người phàm trong tất cả cấp bậc. Nên làm sao có thể tu luyện ra chất lượng chân khí như vậy được?

    - Đó là nhờ Thiên Đạo Đồ Thư Quán!

    Trương Huyền nắm chặt tay.

    Mặc dù hắn tu luyện theo Hồng Thiên Cửu Trọng quyết, nhưng trên thực tế hắn đã sửa lại hết tất cả những điểm yếu bên trong rồi. Cũng chính vì vậy mà hắn mới có thể ngưng tụ ra chân khí có cấp bậc cao như vậy!

    Nhìn những khuyết điểm trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán ghi lại, Hồng Thiên Cửu Trọng quyết thật sự cách xa hai chữ “hoàn hảo” rất nhiều.

    - Có Thiên Đạo Đồ Thư Quán giúp đỡ, chẳng phải ta cũng có thể tự viết ra một bản công pháp tu luyện lên bậc Thánh, bậc Thần hay sao?

    Hai mắt Trương Huyền tỏa sáng.

    (1) Hồng Thiên Cửu Trọng quyết: Phương pháp luyện công gồm chín tầng do Hồng Thiên học viện sáng lập.

    (2) Nước chảy đá mòn: Siêng năng, chăm chỉ luyện tập thì chắc chắn sẽ có ngày thành công.

    (3) Công pháp: Phương pháp tu luyện.

    (4) Bí tịch: Sách cổ ghi chép lại những võ công.
     
    codon.trai and Vô Ưu like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)