Tiên Hiệp Thiên Ảnh - Tiêu Đỉnh - Q1 C92

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    [​IMG]
    Thiên Ảnh
    Tác Giả: Tiêu Đỉnh
    Chương 1: Mê vụ hoang cốc

    Nhóm Dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách


    Dương phân Thiên Địa, Ngũ Hành định càn khôn. Trung Thổ Thần Châu thương khung lắng đọng qua bao tuế nguyệt, đúng là thời đại tiên đạo hưng thịnh, hàng tỉ sinh linh hưởng phúc, trong thiên hạ rộng lớn lúc nào cũng có người đạt thành tiên đạo, vấn đỉnh tầng giới cao hơn. Sau mặt sáng luôn có mặt tối, phía dưới quang huy chói lóa của thương khung, có một bóng dáng luôn đi về phía trước…

    Truyện mới của Tiêu Đỉnh, tác giả kỳ cựu của thể loại tiên hiệp. Văn phong cũ, cốt truyện mới, mọi người cùng đón xem nhé.


    Dịch giả: †Ares†
    Biên: Myya

    Ánh lửa bập bùng trong đêm tối.

    Một đêm không trăng không sao khiến sơn cốc hoang vắng mờ sương này bị bao bọc trong bóng đen vô tận, chỉ còn thấy thấp thoáng chút ánh sáng mờ ảo từ ngọn lửa lập lòe tít phía thật sâu bên trong.

    Bóng đêm lạnh lẽo mà thê lương xen tiếng gió rì rào mang cả theo chút cảm giác buồn bã, sương mù cũng theo đó len lỏi qua từng ngõ ngách mỗi khi sắc đen phủ xuống nơi này.

    Sơn cốc này rất lớn, nếu là vào ban ngày sẽ có thể nhìn thấy quanh đây núi non trùng điệp liên miên không dứt. Nhưng tại ban đêm lại chỉ có thể thấy những cái bóng cao lớn mơ hồ, như là những người khổng lồ lặng lẽ mà đứng sừng sững che chắn cho cả vùng đất.

    Cái khe giữa hai ngọn núi cao phía Tây Bắc là con đường duy nhất nối mê vụ hoang cốc với bên ngoài, mà ở ngoài đó, trên con đường núi gập ghềnh hiểm trở đang có một bóng người đi tới.

    Trong đêm chợt có sát ý, phía trước con đường núi có người lên tiếng, giống như thấp giọng quát mắng vài câu. Bóng người đi tới chỗ kia bỗng ngừng lại, nương theo ánh sáng lờ mờ có thể thấy đó là một nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu đen trùm kín toàn thân thể.

    Nam tử trẻ tuổi vẻ mặt điềm tĩnh, tựa hồ không bất ngờ với việc đột nhiên xuất hiện ngăn trở, nghe xong tiếng nói kia cũng tương tự thấp giọng trả lời một câu.

    Một hỏi một đáp, như là khẩu lệnh, lại như tiếng lóng.

    Tiếp đó, sát ý giấu trong đêm chậm rãi thối lui, nam tử kia lại tiếp tục đi thẳng về phía trước. Có điều một đoạn đường vào trong sơn cốc vốn yên ả này giờ lại có vẻ nghiêm ngặt khác thường, màn hỏi đáp như ban nãy diễn ra thêm tới ba lượt.

    Nam tử áo đen một đường đối đáp trôi chảy, thần sắc trấn định lần lượt thông qua, vượt gió đêm mà dần dần tiến tới cửa vào sơn cốc.

    Chỉ thấy cạnh lối vào có một gò núi nhô cao lên được đắp bằng những tảng đá lớn nhỏ không đều, mơ hồ chứng kiến trên đỉnh có một bóng người màu trắng đang đứng.

    Nam tử bỗng dừng bước, đứng nguyên tại chỗ chốc lát rồi xoay người đi lên đỉnh gò.

    Gò này chẳng có đường đi, cỏ dại mọc thành bụi, ngả nghiêng theo gió đêm. Vừa lên tới đỉnh, nam tử nhìn thấy trên mặt đất có một chiếc bảng gỗ được cắm thẳng đứng, mặt có khắc một bức đồ án kỳ dị: trên có thần linh bay lượn, dưới có quỷ quái rít gào, mà ở chính giữa là một cây đại thụ vô cùng khổng lồ chọc xuyên trời đất, nối thông thần quỷ.

    Nam tử đảo mắt qua tấm bảng, chỉ dừng ở đồ án kia chốc lát rồi lập tức nhìn sang bóng người áo trắng đang khoanh tay mà đứng phía sau đó hơn một trượng.

    Trong đêm đen, một thân áo trắng cực kỳ nổi bật kia như là cũng nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại, là một nam tử cực kỳ anh tuấn. Y thấy nam tử áo đen thì lộ vẻ tươi cười, nói:

    – Đến rồi sao Hắc Lang.

    Nam tử áo đen gọi là Hắc Lang kia gật gật đầu, đi tới, đồng thời miệng nói:

    – Vân Kiếm, nếu cha huynh mà thấy huynh mặc thế này sẽ bị khiển trách đấy.

    Vân Kiếm thoải mái cười nói:

    – Không ngại, đại sự tối nay sắp tới, lão nhân gia còn phải lo rất nhiều chuyện trong sơn cốc, còn dư thời để ý ta sao?

    Hắc Lang cười nhẹ, đi qua cùng Vân Kiếm sóng vai mà đứng, nhìn ra phương xa, chỉ thấy bóng đen che kín, dù không rõ từng dãy núi non nhấp nhô trải dài như ban ngày nhưng vẫn có thể tượng tượng sự hùng vĩ bao la của chúng.

    Vân Kiếm bỗng nhiên thở phào một cái, nói:

    – Hắc Lang, đệ vào Thần Giáo bao lâu rồi nhỉ?

    – Sáu năm.

    – Lâu như vậy rồi sao.

    Trên mặt Vân Kiếm lộ vẻ cảm khái, lập tức mỉm cười nói:

    – Ta còn nhớ rõ lúc đệ tới vẫn là một thiếu niên, không lớn hơn Tiểu Tình bao nhiêu, thế mà chớp mắt một cái các ngươi đều đã trưởng thành rồi.

    Hắc Lang cười cười, không nói gì.Vân Kiếm lại nói:

    – Đúng rồi, đêm nay Tiểu Tình cũng tới, chắc sẽ đến chỗ này, đệ muốn đợi nó không?

    Hắc Lang lắc đầu, nói:

    – Trưởng lão lệnh cho đệ đưa viên ‘Huyết Phách Tinh’ cuối cùng vào cốc, đợi đến khi bày ‘Hàng Thần Chú’ sẽ sử dụng, chỉ sợ sau đó thần chú phát động là đệ sẽ không ra được. Vẫn là xong việc đi ra tái kiến đi.

    Vân Kiếm nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần dị sắc liếc nhìn Hắc Lang một cái, một lúc lâu sau thở dài:

    – Dị vật trân hãn như Huyết Phách Tinh cũng chỉ đệ mới có bản lĩnh cầm ra được, khó trách mấy năm nay cha ta còn quý đệ hơn cả nhi tử như ta mấy phần.

    Hắc Lang ngẩng đầu nhìn Vân Kiếm, nhíu nhíu mày, tựa hồ muốn nói gì, nhưng Vân Kiếm lập tức cười ha ha, nói:

    – Được rồi được rồi, nói đùa thôi mà, huynh đệ chúng ta giao tình hạng nào chứ, ta còn có thể hoài nghi đệ sao?

    Nói xong, y như là đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trên mặt bỗng hiện một tia trêu tức, nói với Hắc Lang:

    – Đúng rồi, đợi đại sự xong xuôi, đệ nhớ nhanh chóng chạy về chỗ ta, Tiểu Tình có thể là có một bí mật muốn nói cho đệ đấy.

    Hắc Lang ngẩn ra, nói:

    – Bí mật? Bí mật gì?

    Vân Kiếm cười nói:

    – Nếu ta nói ra thì còn là bí mật sao? Nhanh đi đi, trở về nhớ phải lại đây gặp người là tốt rồi.

    Hắc Lang nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu nói:

    – Tốt.

    Nói xong, hắn gật đầu chào Vân Kiếm rồi xoay người đi nhanh, chẳng bao lâu đã thấy hắn xuống dưới gò núi sau đó đi vào sơn cốc, biến mất trong màn đêm đen kịt.

    ※※※

    Hắc Lang đi được thời gian chừng một chén trà thì đường núi phía dưới lại có động tĩnh. Một lúc lâu sau, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, một thân hình yểu điệu từ dưới bay vút tới, linh hoạt xoay người một cái giữa không trung nhẹ nhàng, liền chuẩn xác đáp bên cạnh Vân Kiếm, là một nữ tử xinh đẹp như hoa.

    Vân Kiếm khi vừa thấy nàng thì trên mặt vui vẻ, nhưng chứng kiến nữ tử này lộn người tới bên cạnh mình lại nhướng mày, hừ một tiếng nói:

    – Làm loạn! Nhỡ sẩy chân thì sao hả, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!

    Thiếu nữ xinh đẹp cười hì hì, thoạt nhìn rất thân mật với Vân Kiếm, tóm lấy cánh tay của hắn cười nói:

    – Có đại ca ở đây rồi muội sợ gì chứ!

    Vân Kiếm lắc đầu cười khổ một cái, nói:

    – Tại sao ta lại có một muội tử không tim không phổi thế này nhỉ. Đúng rồi, Hắc Lang cũng mới vừa từ chỗ này rời đi, vào sơn cốc rồi.

    Nữ tử xinh đẹp là muội muội trong lời y, cũng chính là Vân Tiểu Tình nghe thế chợt “a” một tiếng, nhìn thoáng hướng sơn cốc rồi lập tức cất giọng trách Vân Kiếm:

    – Thật là! Sao đại ca không ngăn cản huynh ấy, biết rõ muội có lời muốn nói với huynh ấy rồi mà.

    Vân Kiếm lắc lắc đầu nói:

    – Đại sự quan trọng hơn. Đệ ấy thân mang Huyết Phách Tinh phải đưa vào ‘Đại Già La Trận’ trong sơn cốc, chờ khi ‘Hàng Thần Chú’ phát động hắn còn phải hỗ trợ cha và các trưởng lão khác một tay, quả thật không thể trì hoãn lâu.
     
    buinhi99, thienta, lconle and 5 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Ảnh
    Tác Giả: Tiêu Đỉnh
    Quyển 1
    Chương 2: Sắc đỏ Hợp Hoan

    Nhóm Dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: †Ares†
    Biên: kethattinhthu7

    Vân Tiểu Tình bĩu môi, biểu cảm có chút thấp thỏm, khẽ thở dài một cái, lẩm bẩm nói:

    – Sau khi huynh ấy biết việc này sẽ nghĩ thế nào nhỉ, có khi nào không thích không?

    Nói xong, nàng khẽ cắn cắn môi, một bàn tay có chút vô thức đặt lên trên bụng mình.

    Vân Kiếm mỉm cười, nói:

    – Muội tử ngốc, yên tâm đi, Hắc Lang nhất định là rất vui mừng.

    Vân Tiểu Tình vẫn rất bồn chồn, nhìn nhìn phía Vân Kiếm, nói:

    – Đại ca, sao huynh biết?

    Vân Kiếm bật cười, lắc đầu an ủi nàng nói:

    – Muội cùng đệ ấy là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cảm tình thế nào ai cũng rõ, chính muội lại không tin đệ ấy sao? Hơn nữa, người tu đạo chúng ta đánh cắp thiên địa tạo hóa đổi lấy vô thượng pháp lực, cái giá phải trả là rất khó có con nối dõi, cảnh giới đạo hạnh càng cao thâm càng như thế. Giờ muội đã mang thai hài tử của đệ ấy, đây chính là đại hỉ sự, lẽ nào Hắc Lang còn có thể không vui?

    Vân Tiểu Tình sáng mắt lên, cặp mắt trong suốt giống như nổi lên một tầng gợn sóng, trong lấp lánh lại có một tia thâm tình. Một lúc lâu sau, nàng rốt cuộc gật gật đầu, trên mặt lại nở nụ cười, nói:

    – Đại ca, huynh nói rất đúng.

    Vân Kiếm cười, mang theo vẻ cưng chiều sờ đầu Tiểu Tình, nói:

    – Ta nóng lòng đợi đại chất tử(*) ra đời rồi đây. Đúng rồi, quên nói cho muội, chuyện này cha cũng biết.

    (*) Đại chất tử: cháu trai

    – Hả!

    Vân Tiểu Tình nhất thời hoảng hồn, mặt lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, hậm hực:

    – Đại ca, sao huynh lại đi kể lung tung vậy chứ, lần này muội bị cha mắng chết rồi.

    Vân Kiếm bật cười, nói:

    – Sao cha lại mắng muội được, cha còn rất cao hứng vì chuyện này ấy chứ!

    Vân Tiểu Tình mở to hai mắt nhìn, giống như không tin nói:

    – Thật sao?

    Vân Kiếm nói:

    – Đó là tự nhiên, bằng không muội cho rằng vì sao Hắc Lang có thể đi vào cấm địa Hoang Cốc, thậm chí còn có thể gia nhập nghi thức thần trận Hàng Thần Chú? Cho dù đệ ấy có bí pháp ngưng tụ Huyết Phách Tinh, nhưng thời điểm tối trọng yếu này không tham gia mới phải.

    Vân Tiểu Tình nhẹ giọng nói:

    – Ý huynh là cha muốn…

    Vân Kiếm vừa cười vừa nói:
    – Tất nhiên là vì cha biết sắp có cháu ngoại nên xem Hắc Lang là người một nhà chứ sao. Đạo pháp hai người chúng ta tu luyện tương xung với Hàng Thần Chú, không thể tới gần sơn cốc, nhưng Hắc Lang lại có huyết mạch Huyết Phách Nhiên Tinh vừa vặn tương hợp, như vậy không dìu dắt nữ tế tương lai thì còn dìu dắt ai?
    Trên mặt Vân Tiểu Tình lộ ra vẻ vui mừng, liên tiếp gật đầu, ánh mắt nhìn phía sơn cốc tối om kia, hai tay nhẹ nhàng hợp thành hình chữ thập ở ngực, thấp giọng cầu nguyện:

    – Mong rằng tất cả đều thuận lợi, mọi người bình an trở về.

    Vừa nói xong, nàng vô tình liếc mắt nhìn quanh, chợt thấy một vật, đột nhiên kêu ‘a’ một tiếng, tựa hồ là kinh hỉ.

    Vân Kiếm nhìn theo, chỉ thấy nàng đi tới vài bước rồi từ một bụi cỏ nhặt lên vật gì đó.

    Vân Kiếm nhìn kỹ lại, thấy đó là một đóa hoa màu đỏ, lại thấy Vân Tiểu Tình tươi cười rạng rỡ, nói với Vân Kiếm:

    – Đại ca, huynh xem này, Hợp Hoan hoa(*) nở rồi.

    (*) Hợp Hoan hoa: hoa đoàn tụ

    Vân Kiếm nhún vai, Hợp Hoan hoa này là một loài hoa dại, mọc khắp nơi trong sơn cốc, không có linh văn, cũng chẳng phải linh tài dược thảo, không hề có tác dụng gì với người tu đạo, cho nên tức giận nói:

    – Chỉ một đóa hoa dại thôi mà, muội ngạc nhiên làm chi?

    Vân Tiểu Tình cũng không để ý đến hắn, chỉ cười đem đóa hoa màu đỏ này xiết chặt trong tay, sau đó nói:

    – Hoa nở đẹp nhường này nhất định là dấu hiệu tốt.

    Gió đêm thổi qua, đóa Hợp Hoan đỏ thắm trong lòng bàn tay nàng lay nhè nhẹ, như là khe khẽ thầm thì.

    ※※※

    Hắc Lang đi vào Hoang Cốc mù sương, lối vào ở ngoài vốn chỉ là một con đường nhỏ gập ghềnh giữa hai ngọn núi cao ngất, nhưng càng đi sâu đường càng lớn dần lên. Có chút kỳ quái là một đường này vẫn không hề có bất cứ vật gì chiếu sáng, chung quanh là bóng đen, nhưng hắn lại không bước nhầm nửa bước, tựa hồ đã sớm thuộc nằm lòng địa hình nơi này.

    Sau khi qua hết con đường nhỏ, phía trước vẫn là một mảnh u ám, nhưng Hắc Lang lại như là thích ứng với bóng tối, dưới chân tựa hồ càng thêm bằng phẳng. Nơi này đã là bên trong hoang cốc, bởi nguyên nhân quỷ dị nào đó, sơn cốc này nhìn như bình thường nhưng trên thực tế lại không có bất kỳ loại linh thảo nào sinh trưởng được, chỉ tồn tại một ít cỏ dại cây tạp bình thường nhất cùng với vài loài hoa dại giống như Hợp Hoan.

    Cũng vì vậy, sơn cốc này trở thành chẳng có tác dụng gì đối với tu sĩ, cái tên Hoang Cốc cũng từ đó mà ra.

    Hắc Lang nhìn phía trước, liền thấy tại nơi xa xa chỗ trung tâm nhất của sơn cốc có ánh lửa đang bùng cháy! Trong tình cảnh tối đen thế này, ánh sáng từ nơi kia có vẻ rực rỡ khác thường.

    Hắn hít thở sâu mấy hơi, tại thời khắc chung quanh không người này hắn lộ vẻ có chút khẩn trương, chăm chú nhìn về nơi đó. Một lát sau, hắn thở mạnh một tiếng, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, sau đó bước đi về phía ánh lửa.

    Dưới bóng đêm, ở chỗ sâu trong sơn cốc tựa hồ đang tràn ngập một cỗ khí tức kỳ dị, vô hình vô sắc, lại giống như đâu đâu cũng có, khiến người đặt mình trong đó nhịn không được sẽ cảm giác tim đập nhanh hơn. Đó hình như là một loại cảm xúc vừa kính ngưỡng, vừa sợ hãi đối một thứ bí ẩn mà cường đại không tên.

    Lửa được phát ra từ một đống lửa trại, mồi cũng không phải củi gỗ mà là một vài thứ kỳ dị: khung xương, da lông, tảng đá, dược thảo hình thù kỳ quái cùng với những khối lớn máu thịt quái dị, cứ như vậy cháy lên không một tiếng động.

    Đi tới gần hơn, sẽ phát hiện ngọn lửa được thiêu đốt bằng những nguyên liệu kỳ lạ kia thi thoảng lại nuốt vào phun ra những linh văn đồ án kỳ lạ, lóe lên theo thứ tự, tản ra dao động vô hình mà lại mãnh liệt.

    Một tấm bảng gỗ lớn cao hơn trượng được cắm sát cạnh đống lửa, tương tự tấm bảng Hắc Lang nhìn thấy lúc trước, mặt trên cũng khắc một đồ án đại thụ xuyên qua thần quỷ.

    Bên cạnh đống lửa có ba lão giả đang ngồi, một người trong đó diện mạo hồng hào, nhìn qua có phong thái thần tiên, từ dáng dấp có thể thấy vài phần tương tự với Vân Kiếm, đang ngồi ở vị trí chủ vị. Bên tay trái lão giả là một người mập mạp hói đầu, cặp lông mi trắng dài tới tận má; lão giả ở bên phải thì lại gầy đen khô héo, khuôn mặt cơ hồ cũng chỉ còn lại một lớp da, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

    Hắc Lang đi đến trước đống lửa, cúi người thi lễ với ba vị lão nhân này:

    – Ra mắt ba vị trưởng lão.

    Ba người kia đồng thời đảo mắt nhìn, lão giả mặt hồng hào cùng lão nhân béo kia đều gật đầu, chỉ riêng lão nhân gầy đen khô héo lại sầm mặt, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:

    – Vân Thủ Dương, tiểu tử này có tư cách gì mà cả gan chiếm chỗ trong thần trận?​
     
    buinhi99, Simi1988, thienta and 5 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Ảnh
    Tác Giả: Tiêu Đỉnh
    Quyển 1
    Chương 3 : Hỏa Chi Tát Mãn

    Nhóm Dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Lão giả mặt hồng hào ngồi chính giữa chau mày, trên mặt lộ một tia không hài lòng, thản nhiên nói:

    – Chỉ bằng hắn trước sau mang tới ba viên Huyết Phách Tinh, vậy đã đủ chưa?

    Vị trưởng lão gầy thần sắc lạnh lùng, thoạt nhìn cũng không úy kỵ trưởng lão Vân Thủ Dương, còn muốn mở miệng nói chuyện thì vị trưởng lão béo tới gần hòa giải:

    – Được rồi được rồi, tiểu gia hỏa này có thể mang tới Huyết Phách Tinh, không nói việc rất có lợi với việc thi pháp thần chú, công pháp hắn tu luyện cũng tương hợp với Hàng Thần Chú. Dù sao mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình, không cướp được ít nào của ngươi đâu, lão gầy ngươi chớ nói nhiều.

    Trưởng lão gầy hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại không thèm nói thêm, Vân Thủ Dương quay qua mỉm cười với trưởng lão béo, mà lão nhân kia cũng xoa cằm mỉm cười đáp lại.

    Vân Thủ Dương lập tức vẫy tay gọi Hắc Lang. Hắc Lang đi tới, quỳ gối ngồi xuống phía sau Vân Thủ Dương, sau đó lấy ra từ trong ngực áo một thanh chủy thủ đen tuyền rồi đặt trên mặt đất.

    Cách đầu mũi chủy thủ ba tấc có một khối tinh thể nhỏ trong suốt màu đỏ tươi óng ánh, nhìn như hổ phách mã não đang bám trên đó.

    Vân Thủ Dương đảo mắt qua khối tinh thể này rồi lại liếc nhìn Hắc Lang, ánh mắt ôn hòa gật đầu với hắn.

    Hắc Lang cúi đầu không nói, im lặng quỳ gối phía sau lão nhân chờ đợi. Chợt ánh mắt hắn đảo qua mặt đất, phát hiện cách đó không xa, trong bụi cỏ rậm, một đóa hoa Hợp Hoan nhỏ đang nở rộ, khoe sắc màu đỏ tươi của mình.

    Hắn nhìn thoáng qua đóa hoa kia, sau đó dời tầm mắt.

    ※※※

    Một đêm u ám này dài khác thường, ngay cả thời gian cũng đi chậm lại, như là bị màn đêm vô biên vô hạn quanh sơn cốc níu giữ lấy. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, bốn người đang ngồi quanh đống lửa đồng loạt ngẩng đầu.

    Tại một góc tít xa không tên bỗng nhiên truyền lại một tràng tiếng trống dài làm người ta hốt hoảng.

    Đống lửa trại trước mặt bốn người chợt kịch liệt run rẩy, trở nên cuồng loạn, tóe lên vô số đốm lửa nhỏ! Nếu như ngọn lửa cũng có sinh mạng thì giờ phút này hẳn là nó đang phẫn nộ rít gào lên, hoặc cũng có thể là nó đang bị kinh sợ, đang không ngừng run rẩy…

    Tiếng bước chân nặng nề bỗng dưng truyền đến, vốn từ ở nơi rất xa nhưng chỉ vài bước đã xuyên qua khoảng cách lớn lao kia mà tới gần ngọn lửa này.

    Tiếng trống mơ hồ vẫn chưa biến mất, hơn nữa hình như còn càng ngày càng giục giã, làm cho người ta nhịn không được tim cũng đập nhanh hơn.

    Sau một lát, một thân ảnh cao lớn chậm rãi bước ra từ bóng tối.

    Ánh lửa bỗng ảm đạm hơn, là do lửa đột nhiên hạ thấp xuống, phảng phất như là cúi đầu tỏ vẻ kính phục với người tới. Tiếp đó, bóng người kia tựa hồ tùy ý phất tay, tức thì ánh lửa lại sáng ngời trở lại, bốc thẳng lên cao, thậm chí còn mạnh mẽ hơn mấy lần, chiếu sáng khắp mười trượng xung quanh.

    Hắc Lang ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt chiếu lên bóng người đang chậm rãi đến gần.

    Người tới là một lão nhân già nua, nhưng cũng không phải là tu sĩ nhân tộc thông thường trong Trung thổ Thần Châu. Thân thể của lão nhân này cao hơn người bình thường ít nhất thêm một nửa, mà đó còn là lão đang hơi cúi thân mình, bộ dáng có chút mệt mỏi.

    Lão nhân nắm trên tay một cây trượng gỗ, nặng vô cùng, mặt trên có điêu khắc đồ văn ngọn lửa đỏ tươi. Hai chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài miệng lão, không biết có phải vì trải qua vô số tuế nguyệt thương tang hay không mà hai chiếc răng nanh kia đã chuyển từ màu trắng sang xám ố. Trên mặt lão xăm vô số hoa văn Đồ Đằng màu xanh đen, phần lớn đều có quan hệ với lửa, nhìn qua trông vô cùng đáng sợ.

    Con ngươi của Hắc Lang hơi co lại, trong lòng xẹt qua một từ: Man nhân!

    ※※※

    Man nhân sống tại đại lục Nam Cương thuộc Trung Thổ Thần Châu, cách xa nhân tộc bởi một “Mê Loạn Chi Địa” vô cùng rộng lớn; phát triển thành một chủng tộc quái dị. Qua vô vàn năm tháng, giữa tu sĩ nhân tộc cùng Man nhân tuy rằng không có huyết hải thâm cừu, nhưng cho tới bây giờ vẫn không phải là sống yên ổn với nhau.

    Tựa như giờ phút này, khi Man nhân trông có vẻ cực kỳ già nua kia đảo mắt qua đồ văn đại thụ trên tấm bảng gỗ thì đột nhiên xẹt qua một tia khinh miệt.

    Cùng lúc đó, phía sau Man nhân già nua này lại xuất hiện bảy thân ảnh cao lớn hùng tráng dị thường, không ngoại lệ đều là chiến sĩ Man nhân, ai nấy đều giống như một ngọn núi nhỏ, tựa hồ đang ẩn chứa lực lượng vô cùng tận trong cơ thể. Chỉ sợ dù là đánh tay không thì yêu thú thông thường cũng không phải đối thủ của họ.

    Thế nhưng bảy chiến sĩ Man nhân cường đại vô cùng này lại có vẻ cực kỳ kính trọng Man nhân già nua phía trước, thấy lão tùy ý phất tay, bọn hắn liền dừng trong bóng đêm, không lại gần thêm nửa bước.

    Hắc Lang lần thứ hai dõi mắt nhìn lên người lão già Man nhân kia, nghĩ thầm, trong truyền thuyết bộ tộc Man nhân xưa nay có vị trí Tát Mãn là thủ lĩnh chí cao vô thượng, có lẽ là lão nhân trước mắt này?

    Đúng lúc này, ba lão giả mặt vẫn luôn không đổi sắc kia đồng thời nhìn lão già Man nhân. Sau một lát, Vân Thủ Dương gật đầu, nói:

    – Nghe danh ‘Hỏa Chi Tát Mãn’ đã lâu, hôm nay vừa thấy, tôn giả quả nhiên có pháp lực vô thương, lại còn cực kỳ thuần thục với lực lượng của lửa, bội phục, bội phục.

    Lão già Man nhân cúi đầu cười một tiếng, thanh âm trầm thấp dị thường, hơn nữa còn khàn khàn, giống như là tiếng của gió thổi từ trong hòm bay ra, khiến người khác lông tóc dựng đứng:

    – Trong mắt tu sĩ nhân tộc các ngươi, chúng ta đều là dã nhân chưa khai hóa, tại sao lại bội phục?

    Vân Thủ Dương cười nhẹ:

    – Chúng ta đã nhập Tam Giới Thần Giáo, từ trước đến nay xem Tam giới chúng sinh bình đẳng, không có nhàn rỗi mà làm mấy chuyện phân biệt vô vị.

    Lão già Man nhân cười nhạt, không đáp.

    Vân Thủ Dương lại nói:

    – Thứ kia mang tới chưa?

    Lão già Man nhân đưa bàn tay cực lớn vào trong ngực, lần mò chốc lát lấy ra một chiếc vòng cổ, mặt trên treo rất nhiều vật trang trí làm bằng xương trắng, trong đó ở giữa mảnh xương lớn nhất lại bị khoét ra một cái lỗ nhỏ, bên trong đút một vật nhỏ đang lóe lên hào quang. Vật này hai đầu nhọn chính giữa trống, bề ngoài nhìn giống vân gỗ, lại có màu xanh biếc, giống như là một hạt giống của loài cây không biết tên nào đó. Từ xa nhìn tới tựa hồ không có gì đặc biệt, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được có một loại khí tức sinh cơ bừng bừng từ “hạt giống” này phát ra.

    Đồ vật này vừa xuất hiện, ba vị trưởng lão Tam Giới Thần Giáo đồng thời biến sắc, đồng loạt đứng lên, nhìn chăm chú vào mảnh xương trắng này, đặc biệt là “hạt giống” kỳ lạ.

    Qua một lúc lâu, ba người thu hồi ánh mắt, đối mắt nhìn nhau một chút, đều khẽ gật đầu, xem ra là xác nhận không có lầm.

    Trưởng lão béo thoạt nhìn kích động nhất, tay nắm thành quyền, mặt lộ vẻ nôn nóng, nói:

    – Nếu mọi sự đã chuẩn bị, vậy chúng ta cũng nhanh bắt đầu thôi!​
     
    buinhi99, Simi1988, thienta and 5 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Ảnh
    Tác Giả: Tiêu Đỉnh
    Quyển 1
    Chương 4: Đệ tử trung thành

    Nhóm Dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Vừa nói xong thì người trưởng lão béo này đã vội vàng ngồi lại chỗ cũ.

    Vân Thù Dương và trưởng lão cao gầy nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống.

    Đống lửa vẫn rừng rực cháy khiến xung quanh sáng tỏ, cũng làm cho những biểu tượng, hình xăm cùng những vết thẹo trên gương mặt nhăn nheo của lão càng thêm rõ ràng. Trông ông ta chẳng khác nào một con thú hoang già nua vẫn luôn giấu lấy vẻ cảnh giác sâu trong đáy mắt.

    Ông ta nhìn qua ba người trưởng lão rồi chậm rãi đi đi tới hướng còn lại của đống lửa để ngồi xuống. Khi làm mấy việc đó người này còn thở mạnh như thể dã thú rít gào, có lẽ là do đã quá già nên cơ thể cũng không còn nghe lời nữa.

    Vân Thù Dường chờ vị Hỏa chi Tát Mãn này ngồi xuống rồi mới nhấn giọng: “Vậy thì bắt đầu thôi…”

    “Chờ chút!” Bỗng có một giọng nói cắt ngang lời Vân Thù Dương

    Ba vị trưởng lão của tam giới thần giáo đồng thời nhìn về Hỏa chi Tát Mãn. Ông ta thì lại từ từ chỉ tay về bên cạnh Vân Thù Dương rồi bảo: “Người này, để hắn đi đi!”

    Hai người trưởng lão béo gầy cùng nhăn mày, Vân Thù Dương thì lại hắng giọng: “Hắc Lang là tâm phúc của ta, hơn nữa còn tu luyện bi pháp có thể tạo ra Huyết Phách Tinh, thứ đó lại rất có lợi cho Hàng Thần Chú, tôn giả lẽ nào còn không hiểu sao?”

    Đôi mắt già nua của Hỏa chi Tát Mãn lại chuyển về phía đống lửa trước mặt khiến vẻ thương tang trong ấy lại càng như rõ ràng hơn, thậm chí còn như là hai ngọn lửa đỏ bùng lên từ trên người ông ta vậy. Sau đó kẻ này lại từ từ nói: “Ta không tin hắn!”

    Vân Thù Dương cũng cau mày tỏ rõ nét giận rồi lạnh lùng: “Căn cứ theo sách cổ của thần giáo chúng ta thì khi thi pháp Hàng Thần Chú nếu có bí pháp huyết phách nhiên tinh ở bên hiệp trợ thì có thể tăng lên một thành cơ hội thành công, không rõ tôn giả có ý kiến gì với điều này không?”

    “Một thành!” Hai vị trưởng lão gầy béo còn lại liền biến sắc, rõ ràng là một thành tưởng như nhỏ bé này lại có ý nghĩa lớn thế nào với họ. Sau khi nghe Vân Thù Dương nói thì bọn họ đều mùng rỡ hẳn lên, trưởng lão béo còn tức tối trách nhỏ Vân Thù Dương: “Có chuyện tốt thế này mà sao ngươi không sớm nói với ta và tên gầy kia?”

    Vân Thù Dương gật đầu với ông ta nhưng lại lập tức nhìn chằm chằm về phía Hỏa chi Tát Mãn. Ngay khi ông định mở miệng thì lại nghe được thứ giọng khàn khàn của kẻ kia lập lại: “Ta không tin hắn!”

    Lần này thì cả hai người trưởng lão kia đều đã khó chịu. Bọn họ đều là nhân vật có địa vị cực lớn trong trung thổ thần châu vậy mà lúc này đều đã lạnh lùng hẳn lên. Chỉ không rõ Hàng Thần Chú là thứ gì mà khiến cho người có thân phận như họ cảm thấy như vậy đây.

    Vân Thù Dương nhướng mày hỏi lại: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn sao?”

    “Để hắn rời đi!” Giọng nói khó nghe của Hỏa chi Tát Mãn không ngừng vang vọng khắp sơn cốc vắng lặng thật chẳng khác nào tiếng của một con thú vương sắp chết, già cả nhưng vẫn tràn đầy uy nghiêm: “Nếu nhất định muốn giữ hắn lại thì phải hạ lên người gã Hắc Diễm ma chú đồng thời thề rằng tuyệt đối không được làm chuyện bất lợi với Hàng Thần Chú nếu không sẽ bị hắc diễm đốt ngược lại bản thân khiến da thịt cháy khô, hồn phách tan nát, đời đời kiếp kiếp không thể luân hồi mà phải chịu nỗi đau nung nấu. Lúc đó.. ta mới yên tâm.”

    Vân Thù Dương chợt giận dữ bật dậy căm tức nhìn Hỏa chi Tát Mãn rồi gầm lên: “Ngươi muốn đem thứ quỷ thuật yêu tà đó lên người đệ tử ta sao!”

    Hỏa chi Tát Mãn cười lạnh đồng thời hơi nhắm mắt lại như thể không hề quan tâm tới cơn giận của Vân Thù Dương. Có lẽ đôi mắt của lão đã nhìn thấy quá nhiều buồn vui trên thế gian này nên giờ đây chỉ còn ánh lửa đang không ngừng thiêu đốt.

    Cũng ngay lúc đó bỗng có một tiếng nói vang lên từ bên cạnh Vân Thù Dương, chính là của vị trưởng lão gầy gò kia: “Tôn giả nói hình như cũng không sai.”

    Vân Thù Dương quay phắt lại vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn ông ta nhưng vị trưởng lão này cũng không hề e ngại mà còn bình tĩnh nhìn lại.

    Ở phía bên kia Hỏa chi Tát mãn lại phát ra tràng cười chói tai như tiếng quỷ gào rồi cũng nhìn về bên này.

    Vân Thù Dương hít sâu rồi liếc sang bên phía trưởng lão béo định nói gì đó thì lại bị người này ho khan cướp lời: “Vân huynh, ta cũng nghĩ rằng để đề phòng vạn nhất thì lời của tôn giả cũng không phải là không có lý.” Có thể là vì quan hệ của y với Vân Thù Dương cũng không tồi nên sau khi suy nghĩ thì lại giảng hòa thêm: “Hơn nữa, chúng ta đều biết rằng dù Hắc Diễm Ma Chú vô cùng tàn độc nhưng cũng chỉ là một loại thề nguyền mà thôi, chỉ cần tên nhóc kia không làm trái lời thề, thì lời nguyền này cũng sẽ không bị kích động, lúc đó cũng đâu có vấn đề gì đâu.”

    Vân Thù Dương rõ ràng không ngờ được là cả người béo cũng nói như vậy nên sắc mặt lại liên tục biến đổi. Bằng vào thân phận và kiến thức của hắn thì tất nhiên cũng hiểu được đôi phần về loại ma chú này, dù người béo kia nói cũng không sai nhưng loại ma chú của man nhân ở sâu trong dãy Nam Cương hoang dại kia cũng không chỉ đơn giản như thế.

    Khi hắn còn đang tư lự định để Hắc Lang rời đi thì bỗng nghe thấy giọng nói từ đằng sau: “Sư phụ, đệ tử nguyện ý.”

    Lời này vừa ra thì quanh đống lửa liền lập tức trở nên im ắng, ánh mắt tất cả những người ở đó cũng theo thế mà rời lên thân người trẻ tuổi mặc đồ đen kia. Ngay cả ánh mắt cơ trí của vị Hỏa chi Tát Mãn già nua kia cũng không phải là ngoại lệ.

    Vân Thù Dương khó chịu bảo: “Nguy hiểm bên trong…”

    Hắc Lang thẳng lưng ngồi đó rồi bình thản đáp: “Lấy đại sự của sư phụ làm trọng, một chút hiểm nguy cho đệ tử thật không đáng nhắc tới.”

    Vân Thù Dương nhìn kĩ gương mặt trẻ trung của y một lúc lâu rồi mởi thở sâu bảo: “Tốt! Con quả nhiên là đệ tử tốt của ta, ta đúng là đã không nhìn lầm.”

    Hắc Lăng cúi đầu im lặng.

    Vân Thù Dương quay lại ngồi xuống chỗ của mình rồi cất giọng: “Con mau tới đây.”

    Hắc Lang vâng một tiếng rồi đứng dậy vòng qua đống lửa đi tới trước mặt Hỏa chi Tát Mãn, sau đó lại yên ổn ngồi xuống bên cạnh lão già này như lúc nãy.

    Kẻ có địa vị và tuổi tác như lão lúc này cũng không giấu nổi ánh mắt khen ngợi đặt lên người hắn, nhưng rõ ràng điều này cũng không có chút ảnh hưởng nào tới tâm trí và quyết định của y.

    Dưới sự theo dõi của ba vị trưởng lão của tam giới thần giáo thì một nghi thức ngắn gọn nhưng kì lạ nhanh chóng được bắt đầu. Hỏa chi Tát Mãn trước tiên đưa tay vào trong đống lửa một lúc rồi mới thu về, theo đó trong lòng bàn tay cũng hiện lên một ngọn lửa nhỏ đang cháy sáng nhưng máu thịt của hắn lại chẳng hề có chút phản ứng nào với nó cả. Sau đó mọi người lại thấy hắn khẽ ngâm một đoan chú ngữ thần bí cổ xưa.​
     
    buinhi99, thienta, lconle and 2 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Ảnh
    Tác Giả: Tiêu Đỉnh
    Quyển 1
    Chương 5: Hắc diễm ma chú

    Nhóm Dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Như có một thanh âm từ thời viễn cổ mang theo sức mạnh kì dị ngân lên rồi xuyên qua dòng thời gian thăm thẳm để tới thời đại này. Ngay sau đó lại có máu chảy ra từ hai khóe mắt của lão man nhân.

    Máu màu đen!

    Hắn nâng ngọn lửa kia lên gần mặt mình. Gương mặt ấy lúc này trông chẳng khác nào ma quỷ, tràn đầy vẻ dữ tợn và độc ác, quả thực vô cùng kinh khủng. Ngọn lửa thì như nhận được thêm một loại sức mạnh nào đó nên cũng phập phồng mãnh liệt. Hai dòng máu đang chảy thì nhanh chóng khô đi, máu đen đổi hướng bay ra rồi nhập vào trong ngọn lửa.

    Ngọn lửa kia, đã biến thành màu đen.

    Một ngọn lửa màu đen!

    Mọi thứ chợt yên lại, chỉ còn chú ngữ cổ xưa vẫn vang lên từ miệng Hỏa chi Tát Mãn. Sau đó Hắc Lang đối mặt với ngọn lửa đen kì dị này rồi bắt đầu thề theo sự chỉ dẫn của lão. Thề rằng đêm nay sẽ không gây ra bất lợi khi tiến hành Hàng Thần Chú mà ngược lại còn phải tận tâm tận lực, nếu như trái lời sẽ phải chịu nổi đau bị lửa đen cắn ngược.

    Theo lời thề của Hắc Lang thì ngọn lửa đen kia lại càng ngày càng tiến sát tới gương mặt của hắn, cuối cùng nó còn lặng lẽ nhập vào trong trán của hắn một cách quỷ di để rồi hoàn toàn biến mất chứ chẳng lưu lại dấu vết nào.

    Khi mọi việc xong xuôi, Hỏa chi Tát Mãn mới phất tay, Hắc Lang thì im lặng đứng dậy đi về một phía khác của đống lửa.

    Vân Thù Dương gật đầu với người đệ tử này của mình nên vỗ vai hắn vài cái. Hắc Lang cũng lập tức nhận ra ông lão quyền cao chức trọng này có gì đó khác hẳn bình thường nên cái vỗ vai kia cũng mạnh hơn hẳn.

    Hắn gật đầu nhìn Vân Thù Dương rồi tiếp tục im lặng. Còn trong ánh mắt của Vân Thù Dương lúc này lại tràn đầy nét yêu thương, thậm chí trong lòng y còn đang cho rằng mình thực sự không nhìn lầm người, sau này có giao Tiểu Tình cho hắn thì cũng không có gì để hối hận.

    Sau khi ma chú kì quái kia kết thúc thì bầu không khí lạnh lẽo khi nãy cũng dần trở nên bình lặng hơn, ngay cả Hỏa chi Tát Mãn vốn luôn khinh khỉnh kia cũng có phần vui vẻ.

    Rất nhanh sau đó, mấy người họ lại bắt đầu bàn bạc, xem ra Hàng Thần Chú cực kì quan trọng kia đã sắp sửa bắt đầu.

    Hắc Lang trầm lặng ngồi yên trên mặt đất để mặc tiếng nói đầy an tâm của mấy người kia vang lên bên tai. Hắn bỗng nhìn về phía đóa Hợp Hoan khi nãy rồi chợt nhận ra có rất nhiều cánh hoa ở khoảng đất phía xa, hóa ra giờ đây đã có thể dễ dàng nhìn thấy những đóa hoa đỏ tươi nở khắp những buồng cỏ dại trong sơn cốc này.

    Hợp Hoan đỏ rực theo gió mà lay động chẳng khác nào một cô gái đang hát ca giữa màn đêm tĩnh lặng, đẹp đẽ vô ngần.

    ***

    Trời đêm yên ắng đó tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi tới tận khi có một tia sáng đột nhiên xuất hiện từ bóng tối sâu thẳm.

    Ánh sáng chói mắt ấy như mặt trời mọc giữa đêm đen không ngừng tỏa ra ngàn vạn tia sáng. Nó nhanh chóng biến thành một đám cầu lửa bừng bừng rồi tụ lại thành hình một cây cột lớn vươn thẳng tới trời đồng thời xuyên phá mây đen nồng đậm.

    Gió bỗng nổi lên, mây đen cuồn cuộn, đất trời rung chuyển, một luồng khí tức đáng sợ bắt đầu dâng lên từ phía chân trời.

    Ở dưới cột lửa rất lớn kia có ba vị trưởng lảo tam giới thần giáo và Hỏa chi Tát Mãn đang đứng riêng về bốn phía, bọn họ đều duỗi tay vào trong cột lửa.

    Lúc này, trong phạm vi trăm trượng quanh họ bỗng có vô số hình vẽ bằng lửa kì dị lập lòe hiện lên để tạo thành một trận pháp thần bí.

    Vạn vật như bị một luồng sức mạnh vô hình xua ra khỏi trận pháp kinh khủng này, trong đó còn có cả bảy người man nhân thủ vệ mạnh mẽ được Hỏa chi Tát Mãn mang tới. Ở giữa trận pháp, ngoài bốn vị có đạo pháp thông thiên kia thì cũng chỉ còn lại một mình Hắc Lang.

    Lửa đã biến thành màu trắng, từ đó cũng có thể nhận ra sức nóng bên trong đã cao đến mức nào, thậm chí ở nơi sâu trong đống lửa ấy còn có một cái dây chuyền đang lơ lửng. Dưới sức nóng vô ngần của ngọn lửa thì chiếc dây chuyền này cũng dần tan vỡ, tất cả xương trắng cũng gần như đều đã biến thành tro, chỉ còn duy nhất khối xương lớn không rõ là xương của loài yêu thú nào ở giữa kia là chưa nát, nhưng cũng đã tràn đầy vết nứt, có lẽ cũng sắp không còn nữa rồi.

    Hạt giống ở giữa khối xương kia dường như không hề bị ngọn lửa ảnh hưởng mà tiếp tục tỏa ra một luồng sinh khí từ trong sắc xanh, thậm chí còn nồng đậm hơn cả ban nãy.

    Nó như đang chậm rãi hấp thu sức mạnh của lửa, đồng thời khi những tia lửa tiến đến gần luồng sinh khí ấy thì chúng cũng như bị lây nhiễm mà mơ hồ kêu gọi thứ gì đó từ trên bầu trời cao rộng.

    Chú ngữ cổ xưa vang lên, bốn kẻ vô cùng mạnh mẽ kia cũng theo đó ngước đầu lên trời, gần như cùng lúc lai có một luồng khí tức đáng sợ từ trên cao vọt xuống sơn cốc này.

    Hắc Lang như cảm thấy điều gì đó nên chăm chú nhìn lại thì bỗng thấy giữa lớp mây đen phía trên bỗng tách ra một cái khe lớn, sau đó lại như có một ánh mắt kì quái nào đó đang trông lại đây từ trong bóng đêm thăm thẳm như vực sâu không đáy ấy.

    Khe hở ấy từ từ thấp dần.

    Mặt đất trong sơn cốc bắt đầu rung động, tiếng ầm ầm cũng theo đó vang lên từ chốn sâu trong lòng đất, ngay lập tức, không gian trong trận pháp bỗng rực sáng rồi tỏa ra một súc mạnh kinh khủng đè nén lại mảnh đất này, nhưng dưới áp lực cực lớn của sức mạnh trên bầu trời kia thì trận phấp dường như cũng đã đạt đến cực hạn.

    Vân Thù Dương bỗng quát lên giữa màng sáng rợp trời: “Phóng!”

    Hắc Lang không hề chậm trễ nắm lấy chuôi chủy thủ màu đen trước mắt, một làn sáng đỏ cũng tỏa ra từ cơ thể của hắn. Viên huyết phách kia cũng lập tức bay ra khỏi kiếm để lao thẳng vào trong ánh lửa rồi vô tình rơi vào trên hạt giống màu xanh.

    “Ầm!”

    Một tiếng vang lớn, viên Huyết Phách Tinh kia bỗng chốc tan biến, lửa như mạnh thêm ba phần, độ nóng xung quanh cũng lập tức tăng lên khiến cho mặt đất bắt đầu rạn nứt.

    Nhưng cũng có thể là do bị sức mạnh ấy hấp dẫn nên khe hở tối đen trên bầu trời lại hạ xuống càng nhanh, cánh cổng đen tối kia cũng càng ngày càng lớn, gần như đã sắp mở hẳn ra.

    Khí tức cổ xưa tỏa ra từ trong cánh cửa u ám kia, theo đó có một cái bóng to lớn như núi chẳng khác nào một vị chúa tể bắt đầu ẩn hiện phía sau, xem ra nó đã đến rất gần thế giới này rồi.

    Ánh mắt mơ hồ của nó cũng đang chăm chăm nhìn vào hạt giống kia, tựa như chỉ có thứ tràn đầy sinh cơ ấy mới có thể hấp dẫn nó tới chốn này.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)