Tiên Hiệp Thế Giới Tiên Hiệp - Vô Tội - C532

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thế Giới Tiên Hiệp
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 529: Mười trượng!

    Dịch giả: aluco
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: aluco

    Linh khí trong Uẩn Linh Đàm dường như một sợi dây nhỏ mảnh dài hẹp, từ trên từng cái lỗ chân lông chui vào.

    Linh khí không gặp chút nào trở ngại, phảng phất như có linh trí, bay nhanh chui vào.

    Thoải mái!

    Toàn thân đều ấm áp!

    Đây là lần đầu tiên Diệp Vân được cảm thụ, rất thư thái. Hấp thu linh khí trong Uẩn Linh Đàm cùng ngoại giới khác nhau, linh khí vô cùng tinh khiết, sau khi hấp thu cũng không cần luyện hóa quá nhiều là có thể dung hợp cùng chân khí trong cơ thể.

    Tuy rằng linh khí trong Uẩn Linh Đàm không cách nào so sánh cùng linh khí do Tiên Ma Chi Tâm chuyển hóa ra, sự tinh khiết cùng tốc độ chênh lệch rất nhiều. Linh khí do Tiên Ma Chi Tâm chuyển ngược ra căn bản không cần luyện hóa, trực tiếp dung nhập vào chân khí, không có bất kỳ tạp chất.

    Linh khí trong Uẩn Linh Đàm tuy rằng cũng coi như tinh khiết, nhưng mà nếu so sánh cùng với Tiên Ma Chi Tâm thì còn kém rất nhiều.

    Bất quá, đối với phần lớn bộ phận tu sĩ mà nói, linh khí như vậy đã tinh khiết đến tình trạng khó có thể tin, tùy tiện hấp thu là có thể luyện hóa, hóa thành chân khí cuồn cuộn. Nếu như có đầy đủ thời gian ở chỗ này tu luyện, tu vi tăng lên sẽ nhanh đến mức khó có thể tin.

    Diệp Vân cũng không tiếp tục đi về phía trước, hắn chẳng qua là ngồi xuống bên cạnh Uẩn Linh Đàm, tùy ý để linh khí dũng mãnh tiến vào, lẳng lặng quan sát những người khác.

    Thư An Thạch vừa bắt đầu tiến vào đã đến chỗ cách trung tâm Uẩn Linh Đàm chừng ba trượng tả hữu, khuôn mặt có chút ngưng trọng. Tu vi của hắn mạnh nhất so với những người này, giờ phút này sắc mặt ngưng trọng nói rõ áp lực trong đàm vô cùng lớn, ngay cả bản thân hắn đều phải hết sức cố gắng mới ngăn cản được.

    Khôn Hoa Tử thân thể cực kỳ cường hãn, so với Huống Vô Úy cũng không thua kém bao nhiêu. Nhưng mà thân thể như thế cũng không cách nào đi đến bên cạnh Thư An Thạch, còn cách đó hai trượng thì sắc mặt đã ngưng trọng đến cực hạn, thân thể run lên nhè nhẹ, có thể thấy được hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu áp lực.

    Chư Cát Xung ngược lại là vượt quá Diệp Vân dự kiến, hoặc là nói cũng nằm trong dự liệu. Dù sao lúc trước hắn phong ấn tu vi, một mực không có đột phá, nếu như cởi bỏ phong ấn tu vi tất nhiên cũng không quá yếu. Thân thể của hắn cũng không cường đại, nhưng lại cùng Khôn Hoa Tử hầu như độc nhất vô nhị, đã đi đến cách trung tâm Uẩn Linh Đàm chỉ có năm trượng tả hữu.

    Ánh mắt Diệp Vân rơi vào trên người Đinh Thiến, nàng sau khi tiến vào Uẩn Linh Đàm trực tiếp đi tới vị trí thích hợp với nàng, ở phía sau Chư Cát Xung chừng nửa trượng tả hữu.

    Sắc mặt Đinh Thiến hơi trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Chư Cát Xung cùng Khôn Hoa Tử, giờ phút này nàng mới hiểu được, lúc trước lúc nào cũng tự cho mình là số một, giờ phút này tu vi của nàng so với Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung, rõ ràng còn có chênh lệch lớn như vậy.

    Bỗng nhiên, trong mắt nàng hiện lên một sự nghiêm túc, khuôn mặt lập tức trở nên ngưng trọng, vẻ mặt kiên quyết.

    Lập tức, nàng lại đi về phía trước nửa bước, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, sau một lúc lâu mới ổn định được, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.

    Ánh mắt Diệp Vân rơi vào trên người mấy tên đệ tử còn lại, bọn chúng lại càng không chịu nổi, từ bờ đàm đến trung tâm khoảng cách bất quá chỉ là mười lăm mười sáu trượng, bọn hắn rõ ràng không có một người nào có thể đi đến bảy tám trượng, đại bộ phận đều ở chỗ năm sáu trượng thì đứng lại, sắc mặt trắng bệch, cắn răng kiên trì.

    Huống Vô Úy thì lại ngoài dự kiến của Diệp Vân. Hắn là người thứ nhất bước vào Uẩn Linh Đàm, từng bước một đi về phía trung tâm, nhưng mà bước chân của hắn bước thật chậm, đợi đến lúc những người khác đều đứng lại, hắn cũng đã đi ra được đến tám trượng.

    Diệp Vân nhìn xem, Huống Vô Úy mỗi khi đi ra một trượng sẽ dừng lại một chút, con mắt híp lại, tựa hồ đang cảm thụ cái gì đó. Chừng vài hơi thở lại tiếp tục đi về phía trước.

    Diệp Vân không hề cử động, hắn vẫn nhìn xem Huống Vô Úy như trước, muốn xem Huống Vô Úy với thân thể của mình có thể đi đến mức nào. Thân thể Diệp Vân tuy rằng cường đại, nhưng mà so với Huống Vô Úy dù sao vẫn còn có chút chênh lệch, đây là một người dùng để đối chiếu thật tốt.

    Huống Vô Úy không nóng không vội, từ từ đi về phía trước. Hắn vượt qua tám trượng, và dừng lại ở chỗ chín trượng, trên mặt không chút thay đổi, thân thể cũng không hề thấy hơi hơi lắc lư chút nào.

    Con mắt Huống Vô Úy híp lại, khóe miệng nổi lên một vòng nhàn nhạt vui vẻ, sau đó con mắt mở ra, cất bước đi về phía trước.

    Mười trượng!

    Mười một trượng!

    Mười hai trượng!

    Không hề dừng lại, ba khoảng cách đã được vượt qua trực tiếp.

    Diệp Vân thấy rõ, từ trung tâm đàm đến bờ ước chừng mười sáu trượng, chỉ cần Huống Vô Úy bước ra thêm một trượng thì khoảng cách đã giống như Thư An Thạch.

    Hai người nếu như là dựa theo tu vi mà nói, Thư An Thạch cao hơn không ít, dù sao Nguyên Anh cảnh tứ trọng Lăng Hư Độ cũng không phải là đối thủ của hắn. Huống Vô Úy chẳng qua là Nguyên Anh cảnh nhị trọng, dù là thân thể cường đại cũng quả quyết ngăn không được công kích của Thư An Thạch.

    Nhưng mà, trong lòng Diệp Vân lại có một loại chờ mong không rõ ràng, có lẽ Huống Vô Úy sẽ vượt qua Thư An Thạch, khoảng cách đến trung tâm đàm gần thêm nữa.

    Huống Vô Úy không dừng lại quá lâu ở chỗ mười hai trượng, hắn cất bước đi tiếp, chẳng qua là mấy hơi công phu đã đi tới chỗ mười ba trượng.

    Bỗng nhiên, thân hình hắn run rẩy kịch liệt, tựa hồ bị lực lượng cường đại nào đó trùng kích, ngay cả giữ cho thân thể bình ổn cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

    Huống Vô Úy sắc mặt đỏ bừng, sự bình tĩnh nhẹ nhõm lúc trước hoàn toàn biến mất, thân thể của hắn run rẩy không ngừng, vậy mà khó mà có thể ổn định được.

    “Huống sư thúc, giữ cho tâm định là tốt rồi.”

    Thanh âm của Thư An Thạch bỗng nhiên vang lên, rơi vào trong tai Huống Vô Úy.

    Huống Vô Úy tựa hồ nghe được tiếng của Mộ Cổ Thần Chung, lại giống như sấm sét làm cho hắn tỉnh táo lại, thân thể run rẩy chậm rãi ổn định lại.

    Hắn chỉ liếc nhìn Thư An Thạch, không tỏ ra cảm kích, cũng không tỏ ra bất đắc dĩ, chỉ có kiên quyết. Hắn gật đầu nhẹ, sau đó thở sâu, con mắt khép hờ.

    Huống Vô Úy lẳng lặng đứng đấy, áp lực cường đại làm cho thân thể của hắn vẫn còn có chút lắc lư, so với Thư An Thạch thì hơi chênh lệch đi một tí.

    Diệp Vân đợi một hồi, Huống Vô Úy không tiếp tục động tĩnh, hắn cười cười, trong lòng biết rõ, Huống Vô Úy vẫn không cách nào vượt qua Thư An Thạch.

    Diệp Vân bắt đầu tiến lên, vừa sải bước ra, lập tức đã xuất hiện ở khoảng cách một trượng.

    Bỗng nhiên ngay lúc đó, một cỗ linh khí dũng mãnh tràn đầy tiến vào trong cơ thể, so với vừa rồi thì phải mạnh hơn gấp mấy lần. Cùng lúc đó, bốn phía có từng đạo ám kình vọt tới.

    Ám kình kết hợp với linh khí tràn vào trong cơ thể, lại có một tia làm cho cơ bắp cảm giác như bị xé rách. Thân thể Diệp Vân cường đại, chẳng qua là cảm giác hơi hơi tê rần, áp lực do ám kình mang đến lập tức tiêu tán không còn.

    Linh khí nhập vào cơ thể, rất nhanh bị luyện hóa, cùng chân khí dung hợp.

    Cái này hoàn toàn không phải là cực hạn của Diệp Vân, hắn căn bản không cảm giác được nửa điểm bị nhét đầy, hắn lại tiếp tục bước ra mấy bước.

    Hai trượng!

    Ám kình xông đến so với lúc trước mạnh gấp đôi. Nhưng mà vẫn như trước không cách nào rung chuyển Diệp Vân mảy may, bên trong thân thể chuyển một cái đã tiêu tán không còn.

    Ba trượng!

    Linh khí cường đại gấp mấy lần, ám kình mạnh hơn gấp đôi.

    Nhưng vẫn như trước không cách nào mang đến bất kỳ cái gì trở ngại cho Diệp Vân, hắn tiếp tục bước ra.

    Bốn trượng!

    Năm trượng!

    Sáu trượng!

    Bảy trượng!

    Tám trượng!

    Diệp Vân lập tức vượt qua khoảng cách tám trượng, bên cạnh hắn cách đó không xa những tên đệ tửTuyệt Tâm Phong đều nhìn xem hắn, chỉ cần tiếp tục bước ra một bước là đã vượt qua bọn hắn. Phía trước chỉ còn lại có đám người Đinh Thiến Chư Cát Xung, về phần Thư An Thạch cùng Huống Vô Úy, còn cách xa không thể tính được.

    Diệp Vân thở sâu, hắn có thể cảm nhận được ám kình bắt đầu khởi động, cơ bắp có chút đau đớn do bị xé rách. Bất quá, chân khí của hắn vận chuyển, triệt tiêu hết những thứ này, lại bước ra một bước.

    Một bước, hai bước, ba bước!

    Diệp Vân liên tục bước ra, không dừng lại chút nào, rõ ràng đứng ở khoảng cách chín trượng, mà ở trước mặt hắn cách đó nửa trượng, chính là Đinh Thiến.

    Ánh mắt mọi người đều nhìn lại, Diệp Vân rõ ràng thật sự vượt qua đệ tử Tuyệt Tâm Phong, đi đến sau lưng Đinh Thiến. Phải biết rằng Đinh Thiến có thể đi đến chín trượng rưỡi cũng đã là hao phí tất cả lực lượng, cưỡng ép chống đỡ.

    Khoảng cách chín trượng ám kình điên cuồng xông đến, đột nhiên nhập vào trong cơ thể!

    Đau nhức! Đau nhức! Đau nhức!

    Diệp Vân nhíu mày, sắc mặt lập tức có hơi trắng bệch.

    Đinh Thiến nghiêng đầu nhìn xem hắn, trong mắt có một tia kinh ngạc, một điểm đắc chí.

    Nhưng mà, ngay thời điểm trong mắt nàng hiện lên vẻ đắc chí đã lập tức biến thành tràn đầy kinh hãi.

    Bởi vì nàng nhìn thấy Diệp Vân rõ ràng vừa sải bước ra, đi tới bên cạnh nàng, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của nàng, vượt qua thân thể của nàng.

    Mười trượng!​
     
    buinhi99 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thế Giới Tiên Hiệp
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 530: Ngưng đan chi biến

    Dịch giả: aluco
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: aluco

    Thời điểm Diệp Vân đang đau nhức toàn thân đột nhiên bước ra, hơn nữa đi ba bước liên tục, đã vượt qua Đinh Thiến, đi tới khoảng cách mười trượng, đứng ngang cùng Chư Cát Xung và Khôn Hoa Tử.

    Sắc mặt Diệp Vân tái nhợt, thân hình không ngừng run rẩy.

    Chư Cát Xung cùng Khôn Hoa Tử đều quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt toát ra một tia chấn kinh. Hiển nhiên đã có phán đoán sai đối với thực lực của Diệp Vân, không thể tưởng được rõ ràng hắn có thể đi đến khoảng cách mười trượng.

    “Tiểu sư đệ, nín hơi ngưng thần, đứng vững vàng.” Khôn Hoa Tử trầm giọng quát, lập tức thân thể của hắn hơi hơi nhoáng một cái, thiếu chút nữa bị ám kình đánh văng ngược lại.

    Chư Cát Xung không dám lên tiếng, chẳng qua chỉ cho Diệp Vân một ánh mắt khích lệ, sau đó không dám phân tâm, cố gắng hết sức ngăn cản ám kình trùng kích.

    Thân hình Diệp Vân hơi hơi lắc lư hai cái, trong giây lát chấn động nhưng thân thể lập tức đứng vững, hai chân dường như cắm rễ tại mặt đất của Uẩn Linh Đàm, không nhúc nhích chút nào.

    Trong mắt Khôn Hoa Tử hiện lên một tia khiếp sợ, Diệp Vân lần nữa đã vượt ngoài dự liệu của hắn.

    Thư An Thạch nhìn qua, khóe miệng hiện lên nụ cười khẽ, đối với tên tiểu sư đệ này hắn có tin tưởng rất lớn. Tên gia hỏa này có thể hấp thu hơn phân nửa băng linh khí trong căn phòng Bắc Hải huyền băng làm sao có thể dùng ánh mắt bình thường để phán đoán đây?

    “Tiểu sư đệ, trong khoảng cách mười trượng chẳng qua chỉ là ám kình dâng lên, nếu như ngươi có thể vượt qua mười trượng, sẽ cảm nhận được thêm nữa.” Thư An Thạch nhàn nhạt nói ra, sắc mặt có chút ngưng trọng lúc trước của hắn đã đổi lại thành mỉm cười, hắn rất thành thạo trong việc đối kháng với ám kình trong Uẩn Linh Đàm hoặc là những lực lượng khác.

    “Đại sư huynh, ngươi đang cười nhạo chúng ta sao? Ta đã ở cái địa phương này thử nhiều lần, cũng không cách nào bước ra nửa bước. Hơn nửa năm mới miễn cưỡng đứng vững được một lần ở chỗ mười trượng này, ngươi bây giờ lại ”xúi dại” tiểu sư đệ tiếp tục đi về phía trước, có người đại sư huynh như vậy sao?” Khôn Hoa Tử la lớn, thân hình hắn lắc lư, nhìn như muốn bước ra về phía trước nhưng không cách nào làm được.

    Diệp Vân không nói gì, chẳng qua là gật đầu nhẹ, hắn cũng không có dư thừa tinh lực nói chuyện, ám kình dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, ở trong kinh mạch tàn sát bừa bãi. Mà linh khí cũng dội thẳng vào, mạnh mẽ vô cùng, với nhục thể của bản thân hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, nếu muốn bước ra thêm một bước, đó là hy vọng xa vời.

    Nhưng mà, trong lòng Diệp Vân biết rõ, đây cũng không phải là cực hạn của bản thân, bởi vì hắn còn có Tiên Ma Chi Tâm, chỉ cần vận chuyển Tiên Ma Chi Tâm, giờ phút này linh khí dũng mãnh vào trong cơ thể căn bản còn chưa đủ, thậm chí còn có thể thi triển Tiểu Hấp Tinh Quyết để mà phối hợp hấp thu luyện hóa.

    Chẳng qua là ám kình này lại vô cùng cường đại, xông qua kinh mạch cốt cách mang đến đau nhức kịch liệt ngay cả hắn đều cảm thấy khó có thể chịu được, nếu lại tiến lên vài bước, đi đến khoảng cách mười một trượng mà nói, chỉ sợ căn bản không cách nào chịu đựng.

    Ánh mắt Diệp Vân rơi vào trên người Huống Vô Úy, lẽ ra với tu vi cùng sức chống đỡ của bản thân hắn cũng không thể đủ để cho hắn đi đến khoảng cách mười ba trượng, dù sao ở trên Phần Thần Đài thì thực lực của hắn so với Khôn Hoa Tử cũng tương đối ngang nhau, thậm chí còn rơi xuống hạ phong, vậy thì làm thế nào có thể đi đến khoảng cách mười ba trượng?

    Phải biết rằng Khôn Hoa Tử đã thử mấy lần, cũng không có cách nào bước ra dù chỉ là một bước, chỉ có thể dừng bước ở khoảng cách mười trượng. Nếu như Huống Vô Úy đứng ở khoảng cách mười một trượng thì cũng không có gì để nói, hiện tại thì hắn đã kề vai sát cánh cùng Thư An Thạch, đứng ở chỗ mười ba trượng, nơi đó áp lực như thế nào không nói ra cũng biết, quả thực không thể hiểu nổi.

    Không biết Huống Vô Úy thi triển bí pháp gì, hay là có bảo vật thần kỳ gì đó bảo vệ nhục thể của hắn, nên mới có thể đi đến khoảng cách mười ba trượng.

    Trong lòng Diệp Vân nghi hoặc, nhưng lại cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, ám kình dũng mãnh tiến vào, linh khí rót vào thân thể, làm cho hắn hầu như không chịu nổi, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

    Thư An Thạch lẳng lặng nhìn Diệp Vân, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, hắn có một trực giác, Diệp Vân sẽ tiếp tục bước ra một bước, thậm chí sẽ đi đến khoảng cách mười một trượng.

    Nếu như vậy, dùng tu vi bản thân là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong đi đến khoảng cách mười một trượng, đây là chuyện chưa hề xảy ra, từ khi xuất hiện Uẩn Linh Đàm đến bây giờ chưa từng có người nào có thể làm được.

    Diệp Vân chịu đựng đau đớn do ám kình mang đến, đây không chỉ là khảo nghiệm đối với thân thể, cũng là tôi luyện đối với ý chí linh hồn.

    Linh khí rót vào trong cơ thể, không ngừng luyện hóa, hấp thu. Sau đó hóa thành chân khí cuồn cuộn bồi dưỡng các nơi trong thân thể, cuối cùng hội tụ đến đan điền, thời gian dần qua ngưng tụ thành một cái quang cầu.

    Chân khí bắt đầu ngưng tụ thành chân cương, sau đó dung hợp đến cùng một chỗ, xuất hiện dấu hiệu giả đan.

    Nếu là tu sĩ bình thường xuất hiện loại tình huống này, tất nhiên vui mừng quá đỗi, ngay tại khoảnh khắc ngưng tụ giả đan, chỉ cần đan dịch tràn ra, như vậy sẽ bước lên Kim Đan đại đạo.

    Nhưng mà Diệp Vân lại bất đồng, hắn tu luyện dị chủng linh khí, nếu muốn triệt để ngưng tụ thành Kim Đan thì cần tất cả linh khí trong cơ thể đều ngưng tụ thành giả đan, tốt nhất là dung hợp lẫn nhau, cuối cùng hóa thành một miếng Kim Đan có được nhiều loại Linh khí, ngày sau uy lực sẽ cường đại đến tình trạng bất khả tư nghị.

    Chẳng qua là trong mấy ngàn năm qua cũng không ai có thể làm được việc dung hợp nhiều loại linh khí, ngưng tụ Kim Đan. Tối đa cũng chỉ là dung hợp hai đạo Linh khí, hoặc là ba đạo. Giống như Diệp Vân bây giờ, tu luyện lôi, băng, hỏa, không gian cùng chân khí bản thân, đây chính là dung hợp năm đạo linh khí, quả thực là cực kỳ khó khăn.

    Chủ yếu nhất lại còn có kiếm đạo, tuy rằng kiếm đạo nghiêm chỉnh mà nói cũng không thể được xem như dị chủng linh khí, dù sao cũng là thiên sinh địa thành áo nghĩa, tu luyện đến mức cực hạn, lập tức có thể đủ trảm phá thiên địa, thậm chí hủy diệt Tam Giới.

    Nếu như muốn đem kiếm đạo dung nhập vào chân khí, ngưng tụ thành kim đan mà nói, vậy thì khó khăn rất nhiều. Kiếm đạo sắc bén cực kỳ, lại có huy hoàng chi uy, chân khí bình thường ngưng tụ thành giả đan làm sao có thể đủ vây khốn nó?

    Huống chi, nếu muốn dưới tình huống thế này mà ngưng tụ Kim Đan, linh khí cần thiết là con số lớn đến mức khó có thể tin. Chủ yếu nhất là ai có thể hấp thu linh khí một cách nhanh chóng như thế? Cho dù để cho linh khí trực tiếp rót vào cơ thể chỉ sợ cũng không đủ.

    Nhưng mà sự xuất hiện của Uẩn Linh Đàm đã tạo cơ hội cho Diệp Vân, linh khí trong Uẩn Linh Đàm tinh khiết hùng hồn, hầu như không cần luyện hóa là có thể hóa thành chân khí, dùng để ngưng tụ Kim Đan thì không thể tốt hơn.

    Chẳng qua là Diệp Vân cần phải ngưng tụ năm loại linh khí thành Kim Đan, hơn nữa về kiếm đạo mà nói, cần linh khí không biết bao nhiêu cho đủ.

    Diệp Vân đứng ở khoảng cách mười trượng, linh khí nhập vào cơ thể, điên cuồng luyện hóa, hấp thu, sau đó không ngừng áp súc, dung hợp, cuối cùng hội tụ đến đan điền, chân nguyên ngưng tụ thành giả đan.

    Diệp Vân cảm thụ được chân khí trong cơ thể biến hóa, bỏ mặc ám kình cùng linh khí dũng mãnh tiến vào trong cơ thể mang theo sự đau đớn, hắn muốn làm chính là dùng hết khả năng ngưng tụ chân khí, hóa thành giả đan, nói như vậy, hắn mới có cơ hội tiếp tục đi lên phía trước. Dù sao chân khí ngưng tụ giả đan mà nói, tất nhiên sẽ đối với nhục thể của hắn có trợ giúp rất lớn, ít nhất có thể tăng lên một ít.

    Diệp Vân có thể rõ ràng cảm nhận được hiện tại kém không phải là chân khí, mà là sức chống đỡ của thân thể, chỉ có thân thể cường thịnh trở lại một ít mới có thể tiếp tục đi về phía trước.

    Chân khí điên cuồng hấp thu luyện hóa, hội tụ tại nơi đan điền.

    Một đoàn quang ảnh càng lúc càng phát ra rõ ràng, mơ hồ xuất hiện hình dáng một quả Kim Đan, quang ảnh từ bên trong lộ ra, tựa hồ có một vòng vầng sáng màu vàng nhàn nhạt.

    Chân khí giả đan, muốn thành hình.

    Nhưng mà, sắc mặt Diệp Vân khẽ biến, hắn kinh ngạc phát hiện linh khí tràn ngập nhập vào cơ thể như thế rõ ràng cũng không đủ để làm cho hắn ngưng tụ chân khí giả đan, vẫn còn kém một ít.

    Nếu để cho Đinh Thiến hoặc là đám người Khôn Hoa Tử biết được điều này, tất nhiên sẽ chấn kinh muốn rớt cằm, linh khí trào lên cuồn cuộn như thế mà không thể làm cho Diệp Vân ngưng tụ thành chân khí giả đan bình thường nhất, gia hỏa này tu luyện chân khí rốt cuộc tinh khiết cùng hùng hồn đến cỡ nào? Quả thực là khó có thể tin.

    Diệp Vân nhíu mày, hai con ngươi mở ra, hiện lên một tia dứt khoát.

    Trong khoảnh khắc, linh khí điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, rõ ràng so với vừa rồi tốc độ phải nhanh hơn gấp mấy lần.

    Rõ ràng tại thời điểm sống chết này Diệp Vân lại thi triển Tiểu Hấp Tinh Quyết, quả thực không muốn sống nữa!​
     
    hoiminh and buinhi99 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thế Giới Tiên Hiệp
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 531: Chân khí giả đan

    Dịch giả: aluco
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: aluco

    Tiểu Hấp Tinh Quyết lập tức vận chuyển, linh khí điên cuồng dũng mãnh tiến vào, nhanh gấp mấy lần.

    Nếu chỉ là linh khí dũng mãnh tiến vào thì cũng chẳng có chuyện gì đáng nói, với thân thể của Diệp Vân tự nhiên có thể hấp thu luyện hóa.

    Nhưng mà, cùng theo linh khí tiến vào một cách dũng mãnh thì hắn còn được “khuyến mãi” thêm ám kình, ám kình cũng không có phát sinh biến hóa, nhưng mà tốc độ tiến vào trong cơ thể nhanh đến mấy lần, mang đến đau đớn khó có thể chịu nổi, cho dù là Diệp Vân cũng không thể chịu đựng được.

    Ám kình vận chuyển trong người, lập tức đem kinh mạch xé rách, xuất hiện thêm nhiều chỗ bị nghiền nát. Ám kình dũng mãnh tiến vào xương cốt, áp lực cường đại hầu như muốn đem xương cốt đập vụn, cơ bắp bị ám kình xé rách, cùng xương cốt tách ra, mang đến đau đớn quả thực là khó có thể tin, mặc dù Diệp Vân ý chí vô cùng cứng cỏi, cũng hầu như không cách nào chịu đựng.

    Nếu như giờ phút này Diệp Vân vận chuyển Tiên Ma Chi Tâm mà nói, mặc kệ linh khí hay là ám kình này đều bị hấp thu sạch sẽ, đau đớn nhất chính là ám kình tiến vào trong cơ thể một khắc này, chuyện này còn có thể chịu được.

    Bất quá, Diệp Vân cũng không làm như vậy, hắn muốn khiêu chiến cực hạn của mình. Linh hồn cùng thân thể mọi thời khắc đều bị Tiên Ma Chi Tâm rèn luyện, hôm nay Đại Ma Chi Thể cũng đã có tiểu thành, có thể ngăn cản công kích của Kim Đan cảnh tứ trọng ngũ trọng. Ám kình này mang theo lực lượng cuồng bạo trào lên, nếu như có thể ngăn cản được mà nói, tất nhiên có thể làm cho khả năng chịu đựng của thân thể lại lần nữa tăng lên.

    Linh khí nhập vào cơ thể, điên cuồng hấp thu luyện hóa.

    Ám kình dũng mãnh tiến vào, tàn sát bừa bãi trong người, hầu như chấn vỡ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, cơ bắp cùng xương cốt chia lìa, huyết dịch cùng kinh mạch không hòa hợp.

    Diệp Vân đau khổ chống đỡ, thân thể của hắn không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, bên trên làn da thậm chí xuất hiện màu đỏ tươi, những mạch máu nhỏ bé hầu như toàn bộ nổ tung tóe, máu tươi chậm rãi chảy ra từ trong lỗ chân lông, rơi vào trong Uẩn Linh Đàm, tiêu tán không thấy.

    “Tiểu sư đệ, ngươi đang làm gì đó?” Khôn Hoa Tử lơ đãng nhìn thoáng qua, trong giây lát lộ ra sự sợ hãi.

    Diệp Vân hầu như nghe không được câu hỏi của hắn, toàn thân đều là máu tươi, từng chút một chảy xuống.

    Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung kinh hãi, muốn qua đó trợ giúp Diệp Vân, đưa hắn từ chỗ mười trượng kéo về.

    “An tâm một chút chớ vội, tiểu sư đệ chính là đang khiêu chiến cực hạn của mình. Hắn nếu như không có cách nào chống đỡ, tự nhiên sẽ lui về phía sau.” Thư An Thạch tay phải nhẹ giơ lên, một cỗ khí kình nhu hòa ngăn trở hai người lại.

    Khôn Hoa Tử khẽ giật mình, vội la lên: “Đại sư huynh, ngươi xem tiểu sư đệ đã không xong rồi, ám kình trong nước nhập vào cơ thể thực sự quá cường đại, hắn sẽ chống đỡ không nổi đấy.”

    Hắn và Chư Cát Xung vì nghĩ muốn cứu Diệp Vân, lui về sau một bước, đã đi ra khỏi khoảng cách mười trượng này.

    Thư An Thạch liếc nhìn bọn hắn, lắc đầu nói: ” Ám kình chỗ mười trượng kỳ thật đối với tiểu sư đệ mà nói vẫn có thể đủ ngăn cản, ít nhất cũng sẽ không khó khăn nếu so với các ngươi. Giờ phút này là hắn vận chuyển một đạo bí pháp, khiến cho linh khí nhập vào cơ thể nhanh hơn, có lẽ nhiều hơn gấp hai lần. Chẳng qua là linh khí nhập vào cơ thể nhanh chóng, như vậy ám kình tự nhiên cũng sẽ nhanh chóng, cho nên mới xuất hiện tình hình như vậy, nếu như hắn chống đỡ không nổi, sẽ phải thu hồi thần thông, lui về phía sau nửa bước là có thể triệt tiêu sự tổn hại của ám kình.”

    Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung khẽ giật mình, lập tức hai mặt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.

    Thì ra là Diệp Vân thi triển thần thông, khiến cho linh khí cùng ám kình nhập vào cơ thể nhanh chóng, nhanh chừng gấp hai, do đó mới xuất hiện tình hình như vậy.

    Trong lòng hai người không khỏi tràn đầy khiếp sợ, thử nghĩ nếu bản thân mình làm cho linh khí này tăng nhanh gấp hai mà nói, có thể chịu đựng được hay không đây?

    Đáp án dĩ nhiên không cần nói cũng biết, tuyệt đối chống đỡ không nổi, đừng nói kéo dài thời gian như thế, chỉ sợ trong vòng mấy hơi thở ám kình đã có thể xé rách thân thể rồi.

    Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai tràn đầy khiếp sợ, tên tiểu sư đệ này linh hồn ý chí cùng thân thể rõ ràng cường hãn đến loại tình trạng này? Hoàn toàn ngoài dự kiến.

    Đám người Chư Cát Xung mặt mũi tràn đầy kinh hãi, Đinh Thiến sau lưng Diệp Vân tự nhiên cũng kinh hãi không thôi, nàng như thế nào đều không thể tưởng được Diệp Vân rõ ràng có thể đứng vững tại chỗ mười trượng, càng không thể tưởng được Thư An Thạch vậy mà nói Diệp Vân thi triển bí pháp thần thông, khiến cho linh khí cùng ám kình nhập vào cơ thể tốc độ nhanh gấp hai.

    Đôi mắt đẹp của Đinh Thiến nhìn chằm chằm vào thân thể của Diệp Vân đang không ngừng có máu chảy ra, đã không cách nào diễn tả bằng ngôn từ sự kinh hãi trong lòng.

    Đệ tử của Thiên Vận Tử Tuyệt Tâm Phong, từng người đều mạnh như thế sao? Chính là Diệp Vân tu vi thoạt nhìn thấp nhất trong bốn huynh đệ, thực lực chân chính chỉ sợ đều vượt qua chính mình, Đinh Thiến không khỏi hơi hơi thất thần, bỗng nhiên một cỗ yên tĩnh trào lên tới, làm cho nàng hầu như không cách nào đứng vững, nếu không phải phản ứng nhanh, chỉ sợ ngay lập tức đã bị quay về chỗ chín trượng.

    Những đệ tử khác của Tuyệt Tâm Phong cũng từ từ hiểu rõ Diệp Vân, tứ đại đệ tử của Thiên Vận Tử sao có người nào tầm thường được? Sau khi bọn hắn trong lòng kinh hãi một hồi, cũng coi như bình thường, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, dù sao Diệp Vân là đệ tử của Tuyệt Tâm Phong, chính là đồng bạn của mình.

    Chỉ có Huống Vô Úy không hề mở mắt ra xem, không biết là không có tinh lực đi để ý tới Diệp Vân, hay căn bản không muốn bị sự biến hóa của Diệp Vân quấy rầy tâm tính cùng tu luyện. Hắn chẳng qua là lẳng lặng đứng đấy, cùng ám kình đối kháng, hấp thu linh khí, điên cuồng luyện hóa.

    Thời gian chậm rãi trôi qua, trọn vẹn một canh giờ về sau, rốt cuộc bên ngoài thân thể của Diệp Vân máu tươi không còn chảy ra, có lẽ là không còn máu tươi có thể chảy ra, hay là Diệp Vân đã khống chế được sự biến hóa của thân thể.

    Ai cũng không biết Diệp Vân đã nhận lấy bao nhiêu thống khổ, cũng không biết Diệp Vân đã nhận được bao nhiêu thu hoạch.

    Giờ phút này nơi đan điền của hắn tản mát ra kim quang nhàn nhạt, theo sự bổ sung của Linh khí, càng phát ra nồng đậm lên. Trọn vẹn một canh giờ về sau, đã có thể nhìn thấy rõ ràng một viên đan dược màu vàng thành hình.

    Chân khí giả đan, sau khi trả một cái giá lớn như thế, rốt cuộc thành hình.

    Bỗng nhiên, Diệp Vân mở hai mắt ra, ngửa mặt lên trời thét dài, trong tiếng thét tràn đầy sự khoan khoái dễ chịu, một tiếng thét mà âm thanh trong đó hàm chứa sự điên cuồng truyền khắp cả tòa Uẩn Linh Đàm, trên không trung ông ông tác hưởng.

    “Tiểu sư đệ, ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi.” Thư An Thạch nhàn nhạt cười nói, hắn liếc mắt thấy ra Diệp Vân ngưng thành chân khí giả đan, khoảng cách Kim Đan cảnh chẳng qua là nửa bước xa.

    Diệp Vân mỉm cười, thân thể nhanh chóng khôi phục, vết máu bên trên thân thể toàn bộ tiêu tán, trở nên trơn bóng như ngọc, tản mát ra vầng sáng như kim loại.

    “Ám kình chỗ mười trượng chẳng qua là mãnh liệt một ít mà thôi, linh khí nơi đây chẳng qua là dồi dào một ít mà thôi. Đối với ngươi mà nói cũng không có trợ giúp quá lớn, nếu muốn chính thức ngưng tụ thành Kim Đan, như vậy lập tức vượt qua nó đi, bắt đầu từ chỗ mười một trượng, linh khí của Uẩn Linh Đàm sẽ phát sinh biến hóa, trong đó có ẩn chứa dị chủng linh khí nhiều hơn.” Thư An Thạch chậm rãi nói ra, nhìn Diệp Vân cười cười.

    Mười một trượng bắt đầu xuất hiện loại linh khí khác thường?

    Con mắt Diệp Vân sáng lên, hắn nếu muốn ngưng tụ Kim Đan nhất định phải làm cho dị chủng linh khí trong cơ thể ngưng tụ thành giả đan, sau đó một lần hành động dung hợp, mới có thể thành tựu Kim Đan.

    Giờ phút này chân khí của hắn cùng băng linh khí đã viên mãn, hóa thành giả đan, Lôi linh khí chỉ cần một chút kích thích cũng có thể hóa thành Lôi Linh giả đan, còn thừa lại hỏa linh khí còn chưa ngưng tụ thành giả đan, nếu là toàn bộ ngưng tụ thành về sau, chỉ cần đem Không Gian Pháp Tắc dung nhập vào trong đó, lập tức có thể chỉ một lần hành động thành công.

    “Càng tới gần trung tâm của Uẩn Linh Đàm, càng dễ dàng cảm nhận được dị chủng linh khí, cũng càng dồi dào.” Thư An Thạch gật đầu tiếp tục nói.

    Diệp Vân thở sâu, hắn cũng không hề sốt ruột, giờ phút này thương thế trong cơ thể cũng chưa hoàn toàn khôi phục hết, còn cần một chút thời gian, hắn muốn đem trạng thái cùng thân thể điều chỉnh đến tốt nhất mới có thể thử tiến về nơi mười một trượng phía trước.

    Càng tới gần trung tâm Uẩn Linh Đàm, áp lực lập tức càng lớn, chỉ cần vô ý một chút có lẽ sẽ phải thân tử linh tiêu, dù cho có bọn người Thư An Thạch ở kế bên cạnh bảo hộ, chỉ sợ tu vi cũng phải giảm sút rất lớn.

    Diệp Vân chỉ có thể lẳng lặng đứng đấy như vậy, con mắt khép hờ, linh khí không ngừng tiến vào trong cơ thể, theo chân khí giả đan ngưng kết, hắn phát hiện ám kình chỗ mười trượng đã không cách nào làm cho hắn cảm nhận được quá nhiều đau đớn, trở nên có thể thừa nhận được.

    Ước chừng sau đó ba canh giờ, Diệp Vân đột nhiên mở mắt ra, một đạo tinh mang từ trong mắt hiện lên, thể hiện sự kiên quyết cùng dũng cảm.

    Hắn bước ra một bước, trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người hướng về phía mười một trượng tiến lên!​
     
    hoiminh and buinhi99 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thế Giới Tiên Hiệp
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 532: Lôi linh giả đan

    Dịch giả: aluco
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: aluco

    Một bước!

    Hai bước!

    Ba bước!

    Mỗi một bước đều hao phí mười tức, mỗi khi đi một bước thần sắc trên mặt Diệp Vân liền phát sinh biến hóa, thậm chí trở nên có chút dữ tợn.

    Mười một trượng!

    Diệp Vân rốt cuộc đi đến khoảng cách mười một trượng, hầu như tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong ánh mắt hiện lên sự không thể tin nổi của mọi người, hắn đã đứng ở chỗ mười một trượng.

    Ai cũng không nghĩ tới Diệp Vân quả thật có thể đủ sức đi đến chỗ mười một trượng. Mười trượng cùng mười một trượng nhìn thoáng qua như chỉ kém nhau một chút về khoảng cách, nhưng lại có bản chất khác nhau. Phía dưới mười trượng, ám kình trong Uẩn Linh Đàm cũng không phân biệt, chẳng qua là lực lượng tàn sát bừa bãi mạnh mẽ ra một ít, tiến vào trong cơ thể tốc độ nhanh một ít.

    Nhưng mà tại khoảng cách mười một trượng, ám kình lại hoàn toàn bất đồng rồi, bởi vì nơi này có loại Linh khí khác thường, tuy rằng cũng không có dồi dào như Linh khí bình thường, thậm chí cực kỳ mỏng manh.

    Bất quá, cho dù như vậy, dị chủng Linh khí này mang theo ám kình tiến vào trong cơ thể, mang đến một cảm giác hoàn toàn bất đồng.

    Oanh!

    Diệp Vân chỉ cảm thấy ba bốn đạo Linh khí hoàn toàn bất đồng bay thẳng vào thân thể, trong đó nhiều nhất tất nhiên là Linh khí bình thường, còn có hai ba đạo nữa thì lại hoàn toàn khác nhau, nhưng mà hắn có thể cảm thụ một cách rõ ràng, đó là lôi linh khí, băng linh khí cùng hỏa linh khí.

    Ba đạo dị chủng Linh khí này lập tức nhập vào cơ thể, ám kình mang đến lại hoàn toàn khác nhau.

    Lôi linh khí tuy yên lặng nhưng ám kình ẩn tàng trong đó dường như cự chùy, mỗi một bước đi đều hung hăng đánh những nơi đi qua, cốt cách, kinh mạch, huyết dịch, cơ bắp đều bị cự chùy này nện một cách ầm ầm mãnh liệt, nếu không phải thời điểm khi ngưng tụ chân khí giả đan thân thể đã nhận được khôi phục, hơn nữa cao hơn một tầng mà nói, chỉ sợ chỉ lôi linh khí này mang đến đau đớn cực lớn đến mức không cách nào thừa nhận.

    Ám kình Băng linh khí lại là một mảnh lạnh như băng, đông lạnh tận xương tủy, Linh khí cùng ám kình hòa lẫn với nhau, sau khi nhập vào cơ thể lập tức đem kinh mạch cốt cách đông thành băng cục, sau đó phối hợp lôi linh khí bên trên như một cái búa cực lớn bắt đầu… nện, tựa hồ lúc nào cũng có thể đập cho bể thành mảnh vỡ.

    Mấu chốt nhất chính là hỏa linh khí có ẩn hàm ám kình, cực nóng như lửa, nóng hổi cực kỳ, tựa hồ có thể đem lục phủ ngũ tạng đốt thành mảnh vỡ.

    Hơn nữa băng linh khí cùng lôi linh khí đi đầu, sau đó lại là hỏa linh khí. Lúc thân thể cơ hồ bị đông thành băng óng ánh, sau đó lại bị lôi linh khí hung hăng nện búa, hỏa linh khí mãnh liệt thiêu đốt, Diệp Vân chỉ cảm thấy thân thể muốn nổ rồi, giờ khắc này còn chưa hóa thành mảnh vỡ, sau một khắc cũng sẽ tan vỡ ầm ầm văng tung tóe.

    Sắc mặt Diệp Vân khi thì trắng bệch, khi thì đỏ bừng, không ngừng biến hóa, hắn căn bản không cách nào đứng vững, thân thể không ngừng lắc lư, nổi sợ hãi trong lòng dâng cao, đều muốn lui về phía sau.

    Diệp Vân thở sâu, hai mắt đỏ thẫm như máu, trong cổ họng hắn phát ra tiếng gầm rú, cố nén đau nhức kịch liệt, tuyệt không lui về phía sau nửa bước.

    “Tiểu sư đệ, nín hơi ngưng thần, đem hết thảy những gì xảy ra nơi đây coi như ảo giác.”

    Thanh âm của Thư An Thạch vừa đúng lúc này truyền đến, phảng phất là Mộ Cổ Thần Chung ù ù rung động trong tai Diệp Vân.

    Thân thể Diệp Vân đang lắc lư đột nhiên dừng lại một chút, sau đó theo thời gian trôi qua dần dần ổn định lại.

    Trong cơ thể băng hỏa tàn sát bừa bãi, lôi điện oanh kích. Bất kể là thân thể hay là linh hồn ý chí đều nhận lấy sự rèn luyện khó có thể tin, loại cường độ này vượt ra khỏi tình trạng mà Diệp Vân tưởng tượng, hầu như không cách nào thừa nhận.

    Sau khi thân thể thoáng ổn định lại, trong lòng của hắn hiện lên một tia nghi hoặc, Linh khí mang theo ám kình cuồng bạo như thế nhập vào cơ thể, Huống Vô Úy làm thế nào có thể chịu đựng được?

    Phải biết rằng thân thể của Huống Vô Úy nếu so với Khôn Hoa Tử cũng không mạnh mẽ hơn bao nhiêu, Khôn Hoa Tử bị dẩm chân tại chỗ mười trượng lại cũng không cách nào đi về phía trước một bước, mà Huống Vô Úy vẫn đứng ở chỗ mười ba trượng, cùng ngang bằng với Thư An Thạch, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

    Bất quá, Diệp Vân cũng không hơi đâu đi suy nghĩ việc này, luồng sóng ám kình này tùy thời đều có thể hắn xé thành mảnh nhỏ, băng cùng hỏa cực đoan trùng kích, lôi đình oanh kích, làm cho thân thể của hắn lại lắc lư như trước, chẳng qua là so với vừa rồi có ổn hơn một chút.

    Thư An Thạch tựa hồ nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Diệp Vân, giọng nói lại truyền đến.

    “Trong Uẩn Linh Đàm ẩn chứa các loại Linh khí trong Thiên Địa, nếu là ngươi không có tu luyện ra dị chủng Linh khí cũng không sao, mười một trượng cùng mười trượng mặc dù có khác biệt cực lớn, nhưng mà cảm giác do ám kình mang đến cũng không có biến hóa quá nhiều, chẳng qua là uy lực mạnh lên gấp mấy lần mà thôi. Nhưng mà ngươi tu luyện dị chủng linh khí, như vậy những thứ Linh khí này có ẩn chứa ám kình đặc thù sẽ mang đến cảm giác cả đời khó quên, chắc hẳn hiện tại ngươi cũng đã cảm thấy.”

    Diệp Vân giật mình, mạnh mẽ cắn răng, cũng không dám trả lời, sợ phát ra thanh âm làm cho rối loạn ý chí, lại cũng không cách nào đứng vững tại khoảng cách mười một trượng.

    “Trong cơ thể ngươi ẩn chứa lôi linh khí, băng linh khí hai đạo dị chủng Linh khí, nếu muốn ngăn cản được trùng kích do hai đạo Linh khí này mang đến, may mắn là lôi linh khí, nếu là băng linh khí cùng hỏa linh khí mà nói, độ nóng cực đoan thậm chí có thể làm cho thân thể ngươi lập tức nứt vỡ.” Thư An Thạch tiếp tục nói, giọng nói truyền đến: “Chỉ cần ngươi có thể thích ứng với cường độ mạnh như vậy, hơn nữa luyện hóa những thứ Linh khí này, như vậy cái này mười một trượng chỗ cũng không tính không được cái gì.”

    Trong lòng Diệp Vân cười khổ, hắn đâu chỉ có hai đạo Linh khí, mà là ba đạo Linh khí, hay nói theo lời của Thư An Thạch là hỏa linh khí, chẳng qua hỏa linh khí này chưa bị phát hiện. Giờ phút này ba đạo Linh khí trong người tàn sát bừa bãi, quả thực muốn xé thân thể của hắn thành từng mảnh nhỏ.

    Diệp Vân không hề suy nghĩ nhiều, nín hơi ngưng thần, cố nén đau đớn vô cùng, bắt đầu dẫn dắt Linh khí trong cơ thể.

    Đầu tiên hắn muốn dẫn dắt chính là băng linh khí, băng linh giả đan đã thành hình, chỉ cần đem cỗ băng linh khí này không ngừng liên tục rót vào giả đan, cuối cùng khiến cho đan dịch đầy tràn mà ra, sự biến hóa này xem như ngưng tụ kim đan. Tiếp theo là lôi linh khí, lôi linh giả đan cũng chỉ chênh lệch nửa bước là có thể ngưng tụ thành, chỉ cần ngưng tụ thành lôi linh giả đan, như vậy bất kể là tu vi hay là thân thể đều sẽ tăng lên một tầng nữa, đến lúc đó chỉ còn lại có hỏa linh khí cũng không đủ để gây sợ rồi.

    Băng linh khí theo sự dẫn dắt của Diệp Vân liên tục không ngừng mà rót vào chính giữa băng linh giả đan. Nhưng muốn chất lỏng bên trong giả đan tràn ra thực sự không dễ dàng như vậy, băng linh khí tiến vào giả đan sau đó bị đè nén lại một cách điên cuồng, cuối cùng mới có thể hoá lỏng, đợi đến lúc hoá lỏng tới mức độ nhất định, giả đan trong đó mới có thể đầy tràn mà ra.

    Chẳng qua là một lát công phu, băng linh khí rất tự nhiên rót vào chính giữa băng linh giả đan, bắt đầu hoá lỏng.

    Diệp Vân chỉ cảm thấy đau đớn trong cơ thể hơi có chút yếu bớt, mừng rỡ trong lòng. Lập tức thúc giục lôi linh khí, đem cái đoàn sắp thành hình giả đan vây quanh, không ngừng rót vào trong đó, lôi linh giả đan sắp thành hình càng phát ra rõ ràng, tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt.

    Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ!

    Sau ba canh giờ, thân thể Diệp Vân không hề lắc lư, khóe miệng của hắn tựa hồ lộ ra một tia như có như không vui vẻ, đau đớn trong cơ thể hầu như xóa đi một nửa, hoàn toàn có thể thừa nhận.

    Trong cơ thể, chỗ lôi linh giả đan hào quang lập loè, giả đan thành hình.

    Quả giả đan thứ hai, rốt cuộc thành công.

    Băng linh giả đan cùng lôi linh giả đan đã thành hình, cộng thêm lúc trước ngưng tụ chân khí giả đan, giờ phút này Diệp Vân chỉ còn lại hỏa linh giả đan cần ngưng tụ, một khi thành công như vậy liền chỉ cần đem Không Gian Pháp Tắc cùng Kiếm Ý dung hợp cùng chúng, hội tụ thành một quả, đó chính là kim đan, hơn nữa còn là kim đan đại đạo chưa từng có ai có được.

    Phóng nhãn mấy ngàn năm qua, chưa hề có ai có thể đủ sức đem nhiều Linh khí như vậy cùng pháp tắc dung hợp làm một, ngưng tụ thành kim đan?

    Một người cũng không có!

    Có lẽ, Diệp Vân chính là người đầu tiên!

    Thân thể Diệp Vân không hề lắc lư, hắn triệt để đứng vững vàng chỗ mười một trượng, ánh mắt hắn chậm rãi mở ra, tinh mang lập loè.

    Ngay sau đó, trước ánh mắt khó có thể tin của mọi người, hắn lại bước ra một bước về phía trước.

    Mục tiêu của Diệp Vân, lại là mười hai trượng!​
     
    hoiminh and buinhi99 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)